Mạnh Mẽ Tấn Công: Cô Gái Chớ Càn Rỡ
|
|
Chương 55: Bị buộc phục vụ (2) "Tử Ca, bác trai đã về nhà." Thanh âm của Chung Nham tự nhiên truyền đến, chần chờ hỏi, "Em như thế nào rồi?."
Thân thể ấm áp của đàn ông dán vào sống lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, khăn tắm bao lấy thân thể cô rơi xuống, Tử Ca lôi khăn tắm lại ý đồ che giấu, lại bị người đàn ông dùng sức rút ra, bàn tay dọc theo da thịt tỉ mỉ dao động, trêu đùa sự nhiệt tình của cô.
"Tôi không sao. . . . . ."
"Anh không nghĩ tới hôm nay bác trai cảm xúc lại kịch liệt như vậy."
"Tôi đã biết trước, phản ứng của ông ấy. . . . . . Bình thường. . . . . ." Tử Ca cắn răng nói chuyện, Cô tận lực để cho giọng nói của mình nghe bình thường, lại không chịu được bàn tay của người đàn ông đang di chuyển lung tung.
Anh rõ ràng đụng chạm vào từng điểm nhạy cảm của cô, mỗi một cái đụng chạm cũng làm cho cô mất đi sự khống chế, Tử Ca trong đôi mắt đã xuất lửa, anh thậm chí lôi kéo tay cô đụng vào vật cứng rắn của anh.
Thân thể anh dán chặt vào người cô, môi đặt ở vành tai cô lưu luyến liếm, tiếng thở dốc từ bên ngoài xuyên thấu truyền vào trong điện thoái, Chung Nham ngón tay cơ hồ muốn bóp nát điện thoại di động.
Thanh âm của anh ta trở nên âm lãnh, "Tử Ca, em cùng hắn ta ở chung một chỗ?"
Tử Ca tay cầm điện thoại di động khẽ run, đáy lòng chật vật không nói ra lời, như thế lại không chịu nổi, cô vẫn như cũ không muốn Chung Nham biết được mọi chuyện, coi như là bọn họ hiện tại không có bất kỳ quan hệ gì.
"Ngoan, chuyên tâm đi. . . . . ."
"A. . . . . ."
Mộ Diễn cắn lên bả vai của cô, anh dùng sức cắn, Tử Ca đau kêu lên tiếng.
Trong điện thoại di động truyền đến tút tút tút cắt đứt cuộc nói chuyện.
Tử Ca sắc mặt tái nhợt, nắm điện thoại di động trong tay, Cô hận hận nhìn Mộ Diễn, "Anh, Anh thật quá đáng."
Cô lên án khiến Mộ Diễn mặt lạnh trầm xuống, bàn tay ở trên người cô gia tăng sức lực, "Quá đáng? Hạ Tử Ca, là cô cam tâm tình nguyện, không ai ép cô."
"Thế nào? Tối hôm qua cùng tình nhân ở chung một chỗ, liền quên lời nói của mình?" Mộ Diễn ngón tay dọc theo bắp đùi xâm nhập vào nơi mềm mại của cô, động tác của anh thô bạo, khiến Tử Ca đau nhưng vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng, trán đã có tầng mồ hôi mịn rỉ ra, "Anh cũng là vì như vậy kiếm cách chơi đùa tôi sao?"
Động tác ác liệt, Tử Ca không nghĩ ra bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt, thân thể đau đớn đã hoàn toàn bị che lấp bởi sự dụ dỗ của dục vọng, cô cảm thấy đau , khô khốc không muốn tiếp nạp anh.
Mộ Diễn tức giận, mắt lạnh nhìn Tử Ca quật cường, anh khơi mào khóe miệng, cười ác liệt, "Không có người đàn bà nào nằm ở phía dưới tôi lại cảm thấy tôi không thú vị."
Anh dùng lực, ma sát ở sau lưng khiến cô hô hấp không nổi, cô không thể yếu thế cầu khẩn, cho nên bị đau cũng phải nuốt xuống.
Mộ Diễn một tay cầm một cái lọ nhỏ, anh nặn ra một chút dược bôi vào chỗ sâu nhất của cô, "Nơi này từ trước đến nay đã chuẩn bị đầy đủ hết, tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ dùng thứ này, nhưng với cô thì ngoại lệ."
"Không, không muốn. . . . . ." Tử Ca kinh hoảng hô lên, cô ở CK hai năm, không phải là thiếu nữ ngu ngốc , thứ đó là để đối phó với những người phụ nữ không biết nghe lời, cứ như vậy thúc giục muốn đem người ta hành hạ chết.
Nơi mềm mại của cô cảm giác tê dại bắt đầu lan tràn, Tử Ca hai chân khép chặt đứng không vững, trong đôi mắt đã có lệ tràn ra, cô cắn môi, bên trong thân thể phảng phất có hàng vạn con kiến gặm cắn, thân thể của cô di động, lúc này Mộ Diễn buông sự kiềm chế của mình ra, nhìn cô dán lên nền đất màu trắng giãy dụa, trong thân thể muốn nhìn thấy cô mất khống chế.
Cầm cánh tay cô kéo vào trong ngực, giọng nói nồng nặc mùi ham muốn, ngay cả hô hấp cũng căng thẳng ,"Thật là một yêu tinh."
Anh thở hổn hển dán vào thân thể đang giãy dụa của cô, để cho thân thể cô bốc lửa, Tử Ca cắn răng, tiếng rên rỉ từ trong miệng xông ra, Cô khống chế không được, đáy lòng trống không khiến cô luống cuống leo lên thân thể của anh, mâu thuẫn lôi kéo. Trên mặt chứa đầy lệ, mâu thuẫn đánh thẳng vào, lại kích thích thú tính của anh
Mộ Diễn nâng thân thể cô lên, không thể chờ đợi tiến thẳng vào, hành động thân mật khởi động mọi giác quan trên cơ thê, động tình, kích thích, sau đó là thăng hoa.
"Ưm. . . . . ." Tiếng rên rỉ thở dốc ở trong phòng tắm lan tràn, kéo lên.
Hai chân của cô ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh. Muốn kéo lại lý trí, nhưng từng lần một đều không biết thoả mãn, Cô cảm thấy thân thể đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng chỗ sâu vẫn như cũ khiêu chiến không ngừng.
|
Chương 56: Bị buộc phục vụ (3) Giày vò đến rạng sáng đi qua mới coi là nghỉ ngơi, Tử Ca cảm giác toàn thân bị nghiền nát , từ phòng tắm đến trên giường, người đàn ông tinh lực tràn đầy khiến cô ngay cả mở miệng ra cầu xin tha thứ cũng không có khí lực để nói, thân thể bị đặt trên chiếc giường lớn, động một cái cánh tay cũng cảm thấy mệt mỏi, Tử Ca mắt đóng lại, mặc cho người đàn ông đem cái mền kéo lên che đậy thân thể của cô, kêu một đêm khiến cổ họng cô khó chịu, da thịt trắng nõn lưu lại dấu vết kích tình hôm qua.
Thân thể của cô co rúc vào trong chăn, hai chân chụm lại hướng trước ngực, cực kỳ giống tư thế của một đứa con nít, lại giống như đang bảo vệ thân thể mình. Mộ Diễn nằm bên cạnh cô, cách tay bền chắc đặt ở eo cô kéo cô lại gần mình.
"Ưm. . . . . ." Nhúc nhích, Cô cũng đau nhíu mày, hỗn loạn ngủ mất, rồi lại thấy không thoải mái, Tử Ca đang lúc nửa tỉnh nửa mê bồi hồi, cô ngủ cực kỳ bất an.
Mơ mơ màng màng, cô nghe có tiếng người nói, tiếp đến là cánh tay lạnh như băng có một loại chất lỏng rót vào, cố gắng muốn mở mắt cuối lại trầm trầm buồn ngủ.
Bị quấy rầy mộng đẹp, Phạm Húc Diệc dùng một giờ từ Nam Bình chạy tới đấy, trước khi đi Lữ Phương nhắc nhở qua, trong khoảng thời gian này sợ là tình hình biến đổi, nên mang theo những thứ thuốc có thể dùng lên.
Nhận được điện thoại , người đàn ông vô cùng lo lắng , đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tới đây. Đến nơi anh ta cũng cả kinh thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Nhìn người đàn ông đứng ở bên cửa sổ , Phạm Húc Diệc thiêu mi, "Cậu hơn nửa đêm gọi cho tôi, khiến tôi vô cùng lo lắng từ Nam Bình chạy tới đây cuối cùng chỉ đến đây xem bệnh cho cô gái này?"
Không cần nhìn Phạm Húc Diệc cũng biết xảy ra chuyện gì, mùi vị ham muốn đang còn bay quanh căn phòng. Chiếc chăn màu đen bao phủ lên người cô gái, bàn tay trắng nõn còn lưu lại vết xước.
"Cô ấy như thế nào?"
"Không chết được. Đem người ta chơi đến như vậy, cậu thật lợi hại . Có phải là do cậu đã nín nhịn nhiều năm rồi đúng không?" Nhìn cô gái trên giường mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, ngay cả ngủ cũng nhíu mày.
Mộ Diễn xoay người lại ngồi trên mép giường, áo choàng tắm màu đen hơi hạ xuống, lồng ngực hơi phập phồng, anh muốn nói anh không có chơi, nhưng những vết thương trên người cô đều là anh tạo thành. Bàn tay nắm thành quyền, phảng phất chỉ cần đụng vào cô, tất cả hành động của anh sẽ mất khống chế.
Anh tỉnh dậy liền đi uống nước, lại phát hiện cả người cô nóng ran, gọi mãi vẫn bất tỉnh, anh nhìn vẻ mặt của cô, cô xinh đẹp mị hoặc, nụ cười giả dối khiến anh oán hận, cô chân thật nở nụ cười cho dù là tức giận mắng anh cũng làm cho tâm tình anh thoải mái, nhưng cô mang theo oán hận cùng ánh mắt kháng cự nhìn anh, sẽ để cho anh mất khống chế muốn hủy diệt cô.
Không có được, sẽ phải phá hủy. Trong cuộc sống của Mộ Diễn , từ trước đến nay luôn muốn chiếm lấy những gì mình muốn. Ngoại lệ một lần là đủ, anh sẽ không cho phép mình bỏ qua thêm một lần nào nữa.
"Thế nào vẫn không tỉnh? Không có sao chứ?"
"Hiện tại cũng biết sợ?" Phạm Húc Diệc nhìn dáng vẻ của Mộ Diễn, chơi gái rất nhiều, nhưng anh chưa từng như vậy, đem cái chăn đang đắp lên người Tử Ca nhẹ nhàng lôi xuống, trên bả vai của cô lộ ra một vết máu ứ đọng, ngay cả anh ta cũng không nhẫn tâm nhìn.
"Chớ nói lung tung, nói trọng điểm." Mộ Diễn phiền não đứng lên đi vài bước, ánh mắt đặt ở trên người Tử Ca thủy chung không chịu dời đi.
"Bị thương như thế nào tôi cũng không biết, tôi có chút dược để lại cho cậu, một lát cậu xoa cho cô ấy, chỉ cần không bị nhiễm trùng thì cũng không có gì to tát." Để thuốc xuống, Phạm Húc Diệc đứng dậy vào phòng rửa tay, một phòng bừa bãi, bồn rửa tay có một lọ thuốc bôi ngoài da dùng hết một nửa, khiến anh ta không nhịn được muốn mắng người, thuốc này có tác dụng quá mạnh.
"Này, cậu cho cô ấy dùng cái này?" Đem lọ thuốc còn thừa đến trước mặt anh, Mộ Diễn lắc mình né tránh, lông mày hiện ra vẻ không kiên nhẫn, "Thế nào?"
Phạm Húc Diệc dùng một loại ánh mắt sắc bén nhìn anh, "Lần trước là thuốc kích tình, lần này là thuốc bôi kích thích, cậu cũng quá mạnh."
"Cậu không chọc ngoáy tôi trong lòng cậu không thoải mái đúng không?"
Phạm Húc Diệc nhún vai không lên tiếng, Mộ Diễn nhìn anh ta, nhịn không được hỏi, "Có vấn đề?"
"Không thành vấn đề, chính là đừng làm cho cô ấy thấy người đàn ông khác, đè ép cô ấy ở trên giường nhiều lần là khoẻ. Đồ chơi này không giống như thuốc kích tình, không bị đau dạ dày. Tôi là sợ cậu -- tinh lực cạn dần mà chết!"
"Cút!"
|
Chương 57: Bị buộc phục vụ (4) "Chuyện kế tiếp là việc của cậu, tôi không giúp được gì cho cậu" Phạm Húc Diệc nhún vai không để ý bộ mặt đen tối của Mộ Diễn, ném đồ cho anh.
Lúc gần đi lại đến gần Hạ Tử Ca bắt mạch, Phạm Húc Diệc nhìn chằm chằm mặt của cô, có vẻ như có sự quen thuộc nào đó, lần đầu tiên xem bệnh cho cô anh không hề để ý.
Suy nghĩ, Phạm Húc Diệc nâng ngón tay lên, nghiêng mặt cô lại mặt muốn xác nhận một cái, ngón tay còn chưa đụng gò má của cô liền bị Mộ Diễn chặn ngang, cơ hồ nhìn thấy chân anh đang giơ lên, Mộ Diễn ánh mắt âm trầm nhìn anh ta, mang theo sự tiêu điều xơ xác.
"Đàn bà của tôi cậu dám đụng vào, không muốn sống?"
"Đúng! Đàn bà của lão tử xếp hàng thành từng đoàn, tôi phải dùng tới quyền lực để tranh giành. Tôi là nhìn gương mặt cô ấy có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó." Phạm Húc Diệc thanh minh , nhớ tới lần anh ta đụng phải hai cô gái.
Mộ Diễn ánh mắt lạnh một phần, chê cười, "Ở trong mắt cậu có hình bóng của phụ nữ sao?"
Có qua có lại, Phạm Húc Diệc cũng không tìm tòi nghiên cứu nữa, liền rời đi.
Sau khi Phạm Húc Diệc đi, Mộ Diễn gọi người mang cháo đến, cô tỉnh dậy bụng nhất định sẽ đói. Anh nằm bên cạnh cô, để cho cô tựa đầu vào bả vai của anh, muốn cho cô ngủ thoải mái hơn, cầm trong tay lọ thuốc bôi một ít lên vết bầm của cô, hơi dùng lực xoa nắn, lấy máu bầm tản ra.
Tử Ca một đêm ngủ rất khổ cực, không tìm được tư thế ngủ thoải mái, cô vẫn cảm thấy rất nhiều chuyện cô có thể chịu được , nhưng đây là lần đầu tiên cô không muốn tỉnh lại nữa, không muốn tiếp tục cuộc sống đau khổ này nữa.
Trên người truyền đến cảm giác lành lạnh, bả vai đau rát được xoa nắn dịu dàng, cẩn thận êm ái, khiến trái tim cô cũng thanh tĩnh lại, cô cố gắng lặng lẽ mở mắt nhưng cũng chỉ thấy dáng vẻ mơ hồ của Mộ Diễn, trong lòng suy nghĩ không thể nào là anh được, bọn họ mỗi một lần gặp nhau đều chỉ là giao dịch cùng tổn thương.
Người đàn ông này quyền thế lớn như vậy khiến cô sợ, ban đầu cô chạy tới chạy lui tìm mọi cách cứu ba ra nhưng không thành, Mộ Diễn lại dễ dàng giúp ba cô ra khỏi tù chỉ trong vòng nửa tháng.
Mộ Diễn nhìn mắt của cô giật giật, cho là cô sẽ tỉnh lại, anh vỗ nhẹ lên gò mà của cô, "Hạ Tử Ca, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh."
Mắt của cô chẳng qua chỉ giật giật vài cái, càng thêm tựa sát gần anh một chút, lần nữa ngủ thật say, sắc mặt của cô rất tái nhợt, thân thể có chút gầy yếu, khi ngủ cô điềm tĩnh nhu hòa, trên người không có móng vuốt, khiến anh dễ dàng tiếp cận.
Mộ Diễn lấy tay lâu mồ hôi cho cô, tay dọc theo đuôi lông mày trượt xuống, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt xưng đỏ bị Hạ Xương Nguyên đánh, tròng mắt của anh thầm chìm, ngón tay hơi dùng lực, nghe được tiếng hừ của cô sau đó bận rộn thu tay về.
Mặt trời đã lên cao, Mộ Diễn không có đi ra ngoài, anh nằm ở trên giường nhìn cô đang truyền nước biển, ba bình nước truyền vào người cô xong, Mộ Diễn mới miễn cưỡng yên lòng.
Tử Ca ngủ rất say, nhịp tim của người bên cạnh kéo cô trở về thực tế, chẳng qua là trên người nhiệt độ càng cao khiến cô hỏng mất, cô híp mắt đang lúc nửa tỉnh nửa mê bị mất khống chế, thân thể nằm trên chiếc giường lớn dao động, Mộ Diễn từ phòng tắm ra ngoài liền thấy hình ảnh bức người như vậy.
Thân thể trắng nõn cọ xát trên giường, phía dưới cái mền bị kéo xốc xếch vô cùng, thân thể không thoả mãn. Ngâm nga mang theo tiếng nghẹn ngào, ngón tay thon dài ở trên người mình dao động, lại không tìm được lối thoát.
Mộ Diễn bị quyến rũ, dục vọng nổi lên, anh cúi người ngăn chận thân thể của cô, Tử Ca cũng không hoàn toàn thanh tĩnh, con ngươi đóng lại suy nghĩ, Cô vô ý thức giãy dụa khiến thân thể Mộ Diễn trong nháy mắt căng thẳng, cánh tay bền chắc nắm lấy tay cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, một tay chế trụ chân cô bỏ lên hông của anh, nhẹ giọng dụ dỗ, "Ngoan, mở ra một chút. . . . . ."
"A. . . . . ." Tự nhiên bị lấp đầy khiến Tử Ca nhẹ hô lên, mới vừa rồi tất cả lời nói đều bị anh ngậm vào trong miệng, cô gái xinh đẹp hai cánh tay ôm lấy cổ của người đàn ông, thân thể không tự chủ cùng anh phối hợp.
Trên người Mộ Diễn dần dần tràn ra lớp mồ hôi mỏng, trên trán nổi gân xanh, tay anh nâng mông của cô lên cao để cho hai người tiếp xúc càng thêm gần, mãnh liệt ra vào, mỗi một lần đụng chạm khiến cô cơ hồ không chịu nổi, một tiếng gầm nhẹ đem hai người đẩy lên phía chân trời.
Lệ theo khóe mắt chảy xuống, lại bị anh cúi người hút đi. Vui thích cực hạn cùng nhau phối hợp, anh chưa bao giờ ở cùng một người phụ nữ nào mà cảm nhận được điều này , anh thấy cô lần nữa ngủ thật say, Mộ Diễn rút thân thể ra, đáy mắt giấu giếm làm cho người ta nhìn không thấu sâu trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.
Cả căn phòng yên tĩnh, điện thoại di động của Mộ Diễn lần nữa vang lên.
"Đã sắp xếp xong xuôi, bên phía truyền thông của Đàm Thành đã sẵn sàng, Hạ Xương Nguyên muốn tự lo cho mình cũng không dễ dàng như vậy."
"Theo kế hoạch làm việc."
Thanh âm thật thấp hạ lệnh, tầm mắt của anh rơi vào người Tử Ca, anh cúi người xuống, dán vào tai cô, "Có muốn xem kịch hay không? Rất đặc sắc."
|
Chương 58: Không cách nào tiếp nhận sự thật (1) Tử Ca tỉnh lại thì trời vẫn chưa được coi là tối, trên người đã được xức thuốc, thuốc mát làm bớt cảm giác đau rát ban đầu. Mộ Diễn đang ngồi đơn độc trên ghế salon cạnh cửa sổ, anh mặc chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, tay trái cầm một điếu thuốc, chiếc máy tính xách tay đặt ở trên đùi, anh đang gõ cái gì đó, nhìn cô tỉnh lại, anh đem máy vi tính đặt lên bàn rồi đứng lên
Chỗ dựa của anh rất gần khiến Tử Ca cảnh giác thụt lùi một phần, thân thể đau đớn tận xương tận tuỷ khiến cô sợ đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Mộ Diễn nhíu mi không tiếp tục đến gần, đi về phía bàn
Cô co rúc đứng dậy ngồi ở đầu giường, một tay kéo chăn che giấu thân thể mình. Mộ Diễn nhìn cô còn vùi bất động, anh đi tới chỗ cô kéo cô, "Đi tắm trước"
Tử Ca bị anh đụng chạm hô hấp cũng dồn dập theo, chỗ sâu nhất lại sinh ra cảm giác kỳ lạ, cô luống cuống tay chân, "Tự tôi đi"
Vừa bước xuống giường, hai chân bủn rủn vô lực khiến cô ngã nhào một cái trên mặt đất. Tử Ca cắn răng đứng lên lảo đảo chạy về phía phòng tắm, thân thể phảng phất không phải là của mình, rõ ràng mệt mỏi vô cùng, nơi mềm mại giữa đùi lại có cảm giác tê dại khiến cô không khống chế nổi bản thân
Tử Ca mở nước lạnh cọ rửa thân thể, một lần một lần cọ vào chỗ sâu nhất của mình để thoả mãn sự ham muốn, nhưng là không đủ, không hề đủ
Hai tay cô nắm thật chặt, Tử Ca cảm giác mình sẽ bị loại cảm giác này ép điên mất, cô không ngừng dậm chân, hai chân bắt chéo xoa nắn, vẫn không ngăn chặn được khát vọng của mình, trong đôi mắt từng giọt nước rơi xuống
Mộ Diễn đợi đã lâu còn không thấy cô ra ngoài, mới vừa rồi anh nghe được bên trong có tiếng khóc nghẹn ngào, đáy lòng của anh trầm xuống đẩy cửa vào, dáng vẻ của người bên trong khiến anh đột nhiên bận tâm.
Tử Ca tóc rối bù, cắn môi chảy ra máu tươi, sắc mặt của cô trắng bệch, cuối thu nước lạnh như băng xối vào người cô
" Cô nghĩ mình sẽ bị thiêu cháy sao?" Anh cảm giác gân xanh trên trán đang nổi lên, Mộ Diễn đóng cửa phòng tắm, cầm khăn tắm bọc lấy người cô, môi của cô vì lạnh thâm tím lại có cả vết máu đang rỉ ra. Tử Ca hai tròng mắt ngấn lệ " Mộ Diễn, tôi hận anh"
Cô đẩy anh ra, chuẩn bị cầm chốt mở nước lạnh lần nữa, lại bị anh giữ tay lại, lệ trên mặt cô khiến tâm tình của anh thêm phiền não. Đúng, anh không nghĩ thứ thuốc này lại lợi hại như vậy
Anh trầm mặt rống " Cô khóc cái gì, làm chuyện đó nhiều lần sẽ khoẻ lại thôi"
Vừa nói anh vừa ôm lấy cô đi ra khỏi phòng tắm, Tử Ca lấy tay hung hăng đấm anh một cái "Tôi không muốn anh đụng, khốn kiếp, khốn kiếp "
"Không muốn tôi đụng vậy cô muốn người nào đụng" Mộ Diễn mặt âm trầm lợi hại, một thanh xé áo sơ mi, lôi kéo tay của cô cỡi dây thắt lưng, thân thể tiếp xúc để cho cô được hóa giải, nhưng là cô hết lần này tới lần khác quật cường không chịu phối hợp
"Nơi này không có người khác, không cần giả bộ" An ủi đủ rồi, anh rống lên, nhẹ nhàng nhéo một cái lên người cô, những vết bầm kia lại khiến anh giật mình
" Ghét, khốn kiếp, bại hoại. Tại sao anh lại khi dễ tôi như vậy?"
Trong miệng cô mắng không được, rõ ràng giọng nói có chút tố cáo. Mộ Diễn cảm giác thân thể mình đang bị thúc giục. Giọng nói của cô, thân thể của cô, nét mặt của cô, mỗi bộ phận trên người cô đều quyến rũ ham muốn của anh
Mộ Diễn ngón tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, tay kia dọc theo da thịt thuận tiện tiến vào chỗ sâu nhất của cô, nơi đó đã ướt nhẹp. Cô uốn éo người phối hợp với ngón tay của anh, cổ họng tràn ra tiếng kêu yêu kiều, " A......."
Tiếng ngâm nga uyển chuyển vừa truyền ra ngoài liền bị cô chặn lại, hơi thở của Mộ Diễn trầm thấp, tiếng thở dốc vang lên, ngón tay đặt ở môi cô. " Kêu ra, để cho tôi nghe một chút thanh âm động tình của cô"
Tử Ca cảm giác mình mắc cỡ chết đi, nhưng không khống chế nổi thân thể của mình. Khát vọng được đụng chạm giống như ma tuý vậy, chưa được lấp đầy sẽ không dừng lại
"Ưm..... tôi không muốn......A........ anh không thể............ không thể " Anh ác ý ở trong cơ thể cô xoay tròn, kỹ xảo thuần thục mời gọi, Tử Ca thét lên, nói không thành tiếng
Cổ Mộ Diễn rỉ ra vài giọt mồ hôi, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, tròng mắt có lửa như muốn thiêu đốt lý trí. Anh cắn răng hôn lên môi cô, "Thật là mệt nhọc, yêu tinh"
Phía dưới nóng bỏng đã bị anh khai phá, anh xoay người cô lại để cho cả người cô đưa lưng về phía anh, từ phía sau tiến vào, anh dò vào vừa nông lại vừa sâu, muốn đè nén nhưng không chịu nổi liền than nhẹ, tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của đàn bà hoà với nhau thành một bản nhạc .
Sau khi kết thúc, Mộ Diễn ôm cô từ phòng tắm ra ngoài, cô mệt mỏi không có khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Bưng cháo đi tới trước mặt cô, cô như thế nào cũng không chịu ăn. Mộ Diễn đem cô kéo lên, để cho cô tựa vào lồng ngực của mình, môi mỏng mím chặt, " Ăn đi, cô một ngày chưa ăn cơm, muốn "yêu" cũng cần có khí lực "
" Anh câm miệng" Tử Ca mất khống chế rống lên, người đàn ông này, người đàn ông này, Cô đến tột cùng đã chọc phải loại người nào đây?
"Có khí lực để rống thì cũng có khí lực để ăn" Mộ Diễn đem chén cháo đưa tới trước mặt Tử Ca , anh một tay đặt ở eo của cô, để cô tựa vào ngực của mình. Tử Ca quả thật đói bụng, nhìn chén cháo trong tay anh, nhanh chóng húp một hơi.
Mộ Diễn nhìn dáng vẻ ăn cháo điềm đạm của cô, ngẩn người ra. Tử Ca ăn xong, quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn cô, phảng phất muốn nhìn xuyên thấu tâm tình cô
Lòng của cô níu thật chặt, đây không phải là lần đầu tiên Mộ Diễn nhìn cô bằng ánh mắt đó. Ánh mắt có chút kì quái, dĩ nhiên cô biết, anh từ trước đến nay chính là cầm thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác
Ở với nhau ba ngày, cô bị anh đè ở trong phòng cật lực "yêu". Trong ba ngày có vài người đến tìm Mộ Diễn, bọn họ ở phòng tiếp khách thảo luận, Tử Ca loáng thoáng biết Mộ thị đang dần đổi mới về thế lực
Phạm Húc Diệc cũng tới, anh ta không mặc bộ quần áo hàng hiệu nào cả cũng không chứng tỏ mình là con nhà giàu. Anh ta bắt mạch cho cô sau đó cười nhìn Mộ Diễn nói " Có muốn tôi cho cậu mấy thang thuốc bồi bổ thận hay không? Mấy ngày nay công trình xây dựng đủ lớn rồi nha"
Tử Ca nghe xong thật muốn độn thổ, rõ ràng không phải là lỗi của cô nhưng cô lại không thể nào giải thích. Cô hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Diễn, mà anh vẫn như cũ, gương mặt lạnh nhạt, cô có bắn ra ánh mắt nào cũng không tác dụng
" Còn hơn cậu ngày ngày thận hư, có cô gái nào chịu ở với cậu" Mộ Diễn vừa nói xong, Phạm Húc Diệc đang uống nước liền phun ra ngoài
Tử Ca yên lặng cúi đầu, Mộ Diễn, miệng của mi thật rất độc.
"Tôi có thể uống được thuốc tránh thai không?" Tử Ca nhìn chằm chằm Phạm Húc Diệc hỏi, Cô nhớ lần trước anh ta nói không thể dùng những loại thuốc kích thích. Nhưng là mấy ngày nay Mộ Diễn không dùng đến biện pháp phòng tránh nào cả, cô nghi ngờ sẽ có con với anh
Đối với anh mà nói, đàn bà không có giá trị, anh có thể tuỳ ý vứt bỏ lúc nào anh muốn. Nếu như người khác cần hoặc có việc cần dùng, anh sẽ không chút lưu tình đẩy ra ngoài, mà Tử Ca cũng sẽ không ngây thơ đến nỗi tin là có thể làm thay đổi anh
Như vậy cũng tốt, xác suất dù nhỏ cũng không tới phiên cô
Mộ Diễn sắc mặt âm trầm không nhìn ra tâm tình, Phạm Húc Diệc dừng một cái, mắt của anh ta liếc qua Mộ Diễn " Không vấn đề gì"
--------
Tử Ca muốn về nhà xem một chút, ba ngày nay điện thoại di động tắt máy những người khác căn bản không liên lạc được với cô. Ba ra tù đây cũng là một chuyện tốt, nếu như có thể cô vẫn muốn bắt đầu lại với ba mình, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì
Chẳng qua là cô nghĩ mình thật sự không nên về
Ba tát cô một cái, dập tắt tất cả hi vọng của cô, Cô cho là giúp ông thoát khỏi tù đày sẽ chuộc lại tất cả lỗi lầm năm ấy
Nhưng là người làm sai muốn được tha thứ quả thật rất khó
Mộ Diễn cùng cô gọi xe đi ra ngoài, xe dừng trước tiệm thuốc, anh bước ra khỏi xe, lát sau quay lại ném cho Tử Ca một chai nước suối và lọ thuốc. Tử Ca nhìn lọ thuốc không chút do dự lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, Cô ngậm trong miệng cho đến khi lưỡi cảm nhận được vị đắng của thuốc mới khổ sở nuốt xuống. Cô rũ mi mắt xuống, cảm thấy vị đắng ngập tràn trong miệng
Mộ Diễn nhìn cô đem viên thuốc nuốt vào mới cho tài xế lái xe đi, ánh mắt của anh rất sâu, vẻ mặt rất lạnh, anh sẽ không cho phép mầm mống của mình tuỳ tiện rơi vào người cô
Tử Ca nghẹo đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, không có mục đích nhìn cảnh vật bên ngoài, khóe mắt đang nhìn ngắm thấy hai bóng dáng quen thuộc, giật mình "Dừng xe"
Cô đột nhiên hô lên một tiếng khiến Mộ Diễn nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy hai cô gái đang ngồi trong quán cà phê, tài xế nhìn thấy anh gật đầu mời dừng lại
Tử Ca thấy xe dừng lại cơ hồ muốn mở cửa đi ra, Mộ Diễn quặc ở cổ tay của cô, nhìn gương mặt cô trắng bệch " Chuyện gì xảy ra?"
"Tôi thấy người quen, muốn qua chào hỏi" Tử Ca mím môi " Anh đi trước đi, lát nữa tôi về"
Mộ Diễn trầm ngâm chốc lát, anh cúi đầu liếc đồng hồ đeo trên cổ tay " Cho cô 10 phút" Đến lúc đó cô không trở lại, anh sẽ đích thân xử lý cô
Tử Ca hiểu ý tứ của anh, hơi gật đầu liền hướng về phía quán cafe đi tới, lòng của cô nhảy múa, đầu như muốn nổ tung
Phòng cà phê Inreland, tiếng nhạc nhẹ chậm rãi vang lên
Cô gái có khuôn mặt tinh xảo xuất hiện trước mắt Hạ Tử Ca, hàm răng của cô gắt gao cắn chặt, cô gái ưu nhã khuấy cà phê, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với người ngồi trước mặt
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, lời nói của hai người khiến Tử Ca từng bước chân chìm xuống đáy
"Tôi mấy ngày trước thấy hình của Hạ Tử Ca trên báo chí, đó là cô ta sao? Hoá trang như vậy khiến tôi không nhận ra còn tưởng rằng trùng tên trùng họ. Đã từng là tiểu thư Hạ gia thanh cao, kiêu ngạo kia mà" Trình Lan cặp mắt khôn khéo giàu kinh nghiệm, là phóng viên ở Đàm Thành, cũng từng là bằng hữu tốt của cô
" Đáng đời cô ta, bị người ta lấy ra làm cái đệm đỡ lưng mà không biết, hơn nữa ánh hào quang nhiều năm qua của cô ta đến đây kết thúc rồi" Hạ Minh Châu từ trước đến nay nhu nhược, trong đôi mắt lại có một tia tá ác, nhấc ly cà phê nhấp một ngụm
"Cô ta cũng là chị gái thân thiết của cô mà, đem người ta đẩy đến mức đường cùng, thật là nhẫn tâm"
Minh Châu ánh mắt đột nhiên buộc chặt, cô ta trợn mắt nhìn Trình Lan một cái "Nói hưu nói vượn cái gì, ban đầu những lời đó là chính tai cô nghe được, còn ghi âm làm chứng, tôi làm sao có bản lĩnh đẩy cô ta tới con đường này, là do bản ghi âm đó giúp đỡ thôi"
Trình Lan câu môi cười " Mượn tay chị gái của mình đẩy cha mình vào tù, tôi thật không rõ Hạ gia các người xảy ra chuyện gì, nhưng với tôi thì không sao, tôi chỉ thu tiền làm việc mà thôi"
Trong cái xã hội này tiền là quan trọng nhất
" Đúng rồi, cô cùng Chung Nham sao rồi, sắp kết hôn sao?"
Minh Châu tròng mắt tối đen, nắm chén cà phê ngón tay hơi dùng sức, sau đó âm thầm thu hồi " Ba vừa trở về, phải chờ thêm một thời gian nữa" Hạ Minh Châu chỉ cần nghĩ tới Chung Nham cả ngày nhắc đến Hạ Tử Ca lại thấy khó chịu.
Nhớ tới hôm đó ở nhà trọ, Hạ Tử Ca vùi trong ngực Chung Nham, anh cẩn thận ôm cô ta, thậm chí cô đến cửa Chung Nham cư nhiên không để cho cô đánh thức Hạ Tử Ca, cẩn thận che chở . Chung Nham chưa bao giờ đối đãi với cô như vậy, Hạ Minh Châu xinh đẹp khả ái mắt đóng băng, cô hít sâu để cho mình thu hồi tâm tình
Hạ Tử Ca, tôi sẽ không để cho cô trở lại lần nữa. Chung Nham là của tôi, thậm chí tất cả tài sản của ba đều là của tôi
"Ba cô ra tù?" Trình Lan kêu lên "Bên phía truyền thông của Đàm Thành lại không có tin tức gì, đã từng là nhân vật lớn ở Đàm Thành, tin tức này nếu truyền ra ngoài lập tức sẽ nổ tung"
Tại sao tin tức này lại không thổi lọt qua đây?
Hạ Minh Châu mắt liếc nhìn Trình Lan đang hăng hái vui vẻ "Câm miệng của cô lại, nếu như muốn sống yên ổn, coi như không biết "
Trình Lan ngượng ngùng ngậm miệng, hai người lại hàn huyên lung tung, Hạ Tử Ca đã không muốn nghe nữa. Hai người kia, một người đã từng là bằng hữu tốt nhất của cô, một ngừơi từng là đứa em khả ái mà cô thương yêu nhất
Ban đầu chính bằng hữu tốt nhất của cô thừa dịp cô say rượu liên tục đặt những câu hỏi, rồi cắt ghép đăng tin lên báo
Nhất thời lúc đó tài sản của Hạ gia đang bấp bênh không tìm được cách ứng phó, cô ta lại tiết lộ tất cả kế hoạch ra ngoài, khiến họ tổn thất hàng ngàn vạn, ở trước toà còn đem đoạn ghi âm tố cáo ba cô
Nhưng thì ra hết thảy mọi chuyện Minh Châu đều biết, như vậy Chung Nham nhất định cũng biết đúng không? Các người muốn nhìn tôi đau đớn thống khổ? Tại sao vậy?
Cô thậm chí tin tưởng, ba cô nhất định đều biết hết mọi chuyện, thủ đoạn của Hạ Minh Châu đều do ông ấy sắp đặt, lúc đó cô chỉ lo đi giải thích, không suy nghĩ gì hết
Cô chỉ biết là khi ba nhìn cô với ánh mắt không thể tha thứ, thì cô cùng mẹ đều bị đuổi ra ngoài, Tạ Phương mắt chứa lệ mắng chửi cô, tát cô một cái không cho cô bước vào biệt thự
Ngôi biệt thự kia là tài sản trước khi cưới của Tạ Phương cho nên không bị tịch thu, đó là tài sản duy nhất còn lại. Hạ Tử Ca thật hận bản thân mình
Cô hai tay trống trơn, cuộc sống lâm vào khó khăn, Tạ Phương bởi vì bị đả kích nên ngã bệnh, tính khí càng ngày càng tệ. Bà ấy vốn không thích Minh Châu nên cũng không cho Minh Châu ở lại
Nhưng mặc dù bà ấy không nhận cô, cô vẫn làm tròn trách nhiệm của một người con
Cô đi ra ngoài tìm việc gặp rất nhiều trắc trở, như có một bàn tay vô hình chặn đường sống của cô. Cô bất đắc dĩ mới đến CK làm việc, ở đây không đòi hỏi lý lịch chỉ cần biết nghe lời
Tử Ca một tay đặt ở bụng,dạ dày mơ hồ đau. Cô toát mồ hôi lạnh, cô không quấy rầy hai người, đi thẳng ra ngoài coi như cô chưa từng nghe thấy gì, cũng không muốn chất vấn họ
Mộ Diễn dừng xe ở ven đường, thấy Tử Ca đi ra sắc mặ tái nhợt, cô ngăn khóe miệng mỉm cười "Đến chỗ tôi ở đi" Cô mướn chỗ ở, hiện tại tâm tình đang hoảng loạn chỉ muốn quay về đó
Mộ Diễn thiêu mi nhìn cô, đôi môi lạnh mím chặt "Thế nào?"
Đầu của cô tựa vào cửa sổ xe, đáy lòng cùng thân thể đau đớn vô cùng "Cách nơi này không xa, trở về lấy ít đồ"
Trước khi đưa cô đi, Mộ Diễn liếc mắt nhìn phân phó "Buổi tối đến nơi ở của tôi"
Tử Ca không động, đôi mắt có tầng tầng sương mù. Đến nơi, cô vội vã xuống xe. Mộ Diễn nhìn cô chạy đi gấp gáp mà lảo đảo
Cau mày nhìn cả tiểu khu, tường đã tróc sơn, nơi này từng là khu phố sầm uất, bây giờ tàn tạ muốn lái xe vào cũng khó. Sau khi nhìn cô leo lên tầng cao nhất, Mộ Diễn mới rời đi
Đúng lúc chuông điện thoại của Mộ Diễn vang lên, bên kia truyền tới một tin tức : Trình Lan, là người ghi chép toàn bộ đoạn nói chuyện của Hạ Tử Ca, là phóng viên, đã từng là bằng hữu tốt nhất của Tử Ca.
Anh nhìn một lúc, khóe miệng nâng lên, chân tướng được làm rõ, có nhiều chuyện nếu xé nó ra, như xé miếng da vậy, máu chảy đầm đìa, rất xấu xí
Mộ Diễn ngón tay nhẹ gõ đầu gối, Hạ Tử Ca nếu như cô biết chính ba mình lập nên kế hoạch bị bỏ tù không hiểu lúc đó cô sẽ có cảm giác gì?
Cứ như vậy Hạ Xương Nguyên dùng tay thiết kế nên một bản kế hoạch, mà cô lại phá hư kế hoạch của ông ta rồi
Khi tấm màn hạ xuống tôi thật muốn xem một chút, xem vẻ mặt của các người sẽ ra sao
Con ngươi nheo lại, khoé miệng nở nụ cười lạnh, ánh mặt trời sáng rõ, anh cười một nụ cười rét lạnh vô cùng
|
Chương 59: Không cách nào tiếp nhận sự thật (2) " Hạ tiên sinh, xin hỏi ngài sau này có tính toán gì không?" Là chuẩn bị đợi thời trở lại, lần nữa nhặt lại sự nghiệp cũ đồng thời khai thác cục diện mới
" Hạ tiên sinh, ngài ra tù trước thời hạn thi hành án nguyên nhân là vì cái gì?"
" Nghe nói có mấy nhà máy xí nghiệp đã đến tìm ngài, hy vọng ngài có thể làm cố vấn cho xí nghiệp của bọn họ, xin hỏi ngài có đáp ứng không? "
" Nghe nói quyền sở hữu đất đai ở Chung-Hạ có cổ phần của ngài, xin hỏi là thật hay giả?"
"Nghe nói Chung thiếu và tập đoàn Mộ thị hợp tác với nhau hết thảy đều là công lao của ngài, xin hỏi ngài bây giờ đang làm việc cho người nào, đã từng Đại vương về quyền sở hữu đất đai, bây giờ kế hoạch tiếp theo của ngài là gì? Chúng tôi cũng rất mong đợi câu trả lời"
...............
Khu biệt thự ở lưng chừng núi, tia sáng của đèn huỳnh quang không ngừng lóe lên, Hạ Xương Nguyên nhìn chằm chằm đám người ở cửa, sắc mặt tái xanh dọa người. Đó là dấu hiệu của sự nổi giận, một bình trà vỡ nát trên sàn nhà
"Rốt cuộc người nào đem tin tức lộ ra ngoài "
Ông không ngừng ở trong phòng khách bước thong thả, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai mẹ con ngồi trên ghế salon
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ như người ba mươi lăm tuổi là cùng, dáng người vẫn như cũ, khiến người ta hứng thú. Bà ta đứng bên cạnh Hạ Xương Nguyên lấy tay giúp hắn vuốt vuốt bả vai " Ông phát lửa cái gì? Ra tù còn ẩn núp cất giấu, tôi vì ông không một ngày được yên "
Hạ Xương Nguyên hất cánh người phụ nữ đó ra, Lý Phân té xuống đất, bà ta chật vật ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ rống to " Ông, ông cư nhiên đánh tôi, tôi không phải là chỉ nói mấy câu sao thôi sao, tôi nói sai rồi sao, con gái cũng là tôi sinh ra cho ông, cũng hai mươi mấy năm tôi từ một thiên kim tiểu thư chờ tới bây giờ, ông lại làm vậy"
" Người phụ nữ này, cô thì biết cái gì, Lão Tử này ngày nào không có cô ở bên thì ngày đó vẫn sống tốt" Hạ Xương Nguyên gân xanh nổi lên, đầu óc vì Lý Phân náo loạn càng thêm phiền não
• Ba -- Mẹ -- các người cãi qua cãi lại được gì không? Vội vàng suy nghĩ biện pháp một chút đi " Hạ Minh Châu từ trên ghế salon đứng lên, xuyên thấu qua cửa sổ vô có thể thấy bên ngoài một đám người đang đứng đó. Buối sáng cô cùng Trình Lan gặp mặt, cô còn hỏi cô ta. Rõ ràng cô ta không biết chuyện ba ra tù, thế nào mới sau mấy giờ mọi người đều biết rồi hết rồi
Bên ngoài miễn cưỡng duy trì trật tự, một chiếc xe màu đậm khiêm tốn dừng lại sau lưng ký giả, qua cửa sổ xem một người đàn ông đeo kính che hết khuôn mặt nhưng trên môi lại có một nụ cười lạnh
Mộ Diễn nhẹ nhàng nâng khóe miệng "Tốt, hưởng thụ lễ vật tôi dành cho ông đi"
Trong phòng làm việc xa hoa, Chung Nham trầm mặt xem ti vi, phía trên ký giả đổ xô vây quanh biệt thự của Hạ Xương Nguyên
Anh ta cúi đầu trầm tư chốc lát, con ngươi tối lại không nhìn thấy ánh sáng, vốn định tắt ti vi, lại nghe MC nói đến một nội dung hấp dẫn
"Theo tin tức mới nhất ngày hôm nay, cảnh sát đã điều tra, Trịnh Nguyên Sơn thân là hội đồng quản trị bên Mộ thị bởi vì bị khả nghi trong việc giao dịch ma tuý, đã bị tạm giam. Mộ thị phát biểu thanh minh định đem toàn lực phối hợp với cảnh sát điều tra và lấy ý kiến của toàn nhân viên trong công ty, trong quá trình điều tra, Mộ thị hết sức phối hợp khiến cho vụ án tiến triển thuận lợi, đồng thời điều tra diệt trừ các thành phần tham ô. Mộ thị đã hoạt động trở lại, cũng xin dân chúng tin tưởng Mộ thị, bản án lần này không hề liên quan đến Mộ thị, hi vọng mọi người có thể mở rộng lòng mua cổ phiếu bên Mộ thị"
Chung Nham trầm ngâm chốc lát, khoé môi nâng lên. Được lắm Mộ Diễn, lợi dụng luật pháp diệt trừ cái gai trong mắt, Mộ thị đã lau đi vết nhơ, nay lại trở lại hoạt động bình thường
Chiêu này của ngươi khiến ta phải bội phục
Trên bàn điện thoại vang lên, Chung Nham đứng lên nhấn tắt TV, mọi hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng cũng biến mất chỉ còn lại một khoảng màu đen
Nhận điện thoại, Hạ Xương Nguyên mở miệng hỏi " Chung Nham, chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?"
"Không có tin tức gì, mấy năm không ai thấy Đỗ Hoành Hùng xuất hiện, nếu như hắn bị phát hiện cũng sẽ sớm xuất hiện, không chờ đến bây giờ " Chung Nham cầm lấy điếu thuốc, khói mù lượn lờ khiến anh nghĩ đến cô, dáng vẻ của cô, Đại tiểu thư Hạ gia. Cô có tư cách để kiêu ngạo, ở trong mắt người khác cao ngạo cũng được, thanh cao cũng tốt, giống như cô đang đối mặt với anh cười mềm mại vui vẻ.
"Tôi cho là hắn cuối cùng cũng sẽ tìm Tử Ca, lại không nghĩ rằng hắn không hề xuất hiện, lão hồ ly này" Hạ Xương Nguyên hận hận nói, ban đầu chỉ là bản án hối lộ nho nhỏ, còn chưa đủ khiến ông phải vào tù, chẳng qua khi nhận được một bức thư, khiến ông quý trọng tính mạng của mình, nên tương kế tựu kế quyết định ngồi tù bảo vệ tính mạng.
Chỉ cần ông vào tù, nếu như Đỗ Hoành Hùng có động tác gì, sẽ bị cảnh sát phát hiện, chỉ cần cảnh sát bắt được hắn, ông có thể sống vô tư
Hai năm qua, lúc Hạ Tử Ca khó khăn nhất hắn cũng không xuất hiện. Nhớ tới Hạ Tử Ca, trong lòng Chung Nham căng thẳng, anh thờ ơ lạnh nhạt với cuộc sống khốn khó của cô hai năm, nhìn cô bị cuộc sống mài dũa càng ngày càng bền bỉ nhưng cũng vì thế càng ngày càng cách xa mình
Đã từng muốn buông tay nhưng lại không thể buông
Đã có lúc cô làm nũng, nói những câu rất đúng, "Chung Nham, em mệt mỏi, anh cõng em đi" mỗi khi anh mệt mỏi cô luôn ở bên cạnh anh, cho dù anh im lặng bao lâu cô cũng sẽ đi theo anh
Gia tộc của anh cùng Hạ gia có giao ước, gia tộc giàu có không sung sướng gì, chính người thân trong gia đình đều sống toan tính với nhau, vì tranh đoạt tài sản mà thủ đoạn gì cũng dùng tới.
Thân phận của anh ở Chung gia rất khó khăn. Sau khi Chung gia sinh hạ một đứa con gái mọi người đếu hết mực yêu chiều nó, còn anh từ bé đã bị những lời nói dơ bẩn đè ở trên người, dần rồi cũng quen
Khi anh ở yến tiệc gặp cô, cô chỉ là thiếu nữ mười ba tuổi, cô đứng giữa đám đông mỉm cười, mặc dù anh thấy rõ nụ cười rất giả dối nhưng không thể không thừa nhận trong sự giả dối đó ẩn chứa tấm lòng chân thật, tối thiểu để cho mọi người hiểu rằng cô rất lễ phép.
Khi đó anh lại muốn đem mình ra ánh sáng cho mọi người nhìn thấy, anh có thói quen trốn ở góc phòng, anh mỗi ngày đều muốn thoát khỏi Chung gia, hoàn cảnh này khiến anh không thể nào thích ứng
"Này, anh là con trai của Chung thúc sao? Anh tên gì?"
Rõ ràng nha đầu này kém anh hai tuổi, vẫn đứng ở trước mặt anh ra vẻ đại nhân, anh cũng không muốn nói chuyện với cô, nói cũng không biết nói gì. Cô lại lên tiếng "Anh không thể ngẩng đầu lên sao? Anh như vậy thật xấu xí"
Sau đó anh ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, cô ngớ ngẩn lại đột nhiên cười " Anh xem, như vậy thật tốt, vui vẻ thì phải cười, mất hứng thì đừng làm bộ cao hứng "
Lời nói của cô khiến Chung Nham sửng sốt, anh không hiểu cô nương này đến tìm anh làm gì, chẳng lẽ chính là muốn cùng anh nói đạo lý sao?
"Tôi biết anh là con riêng của Chung thúc" Lời cô nói khiến Chung Nham thật muốn xé tan miệng của cô, nhưng sau đó anh lại ngây người "Con riêng thì sao? Tôi cùng muội muội cũng là con riêng, nhưng bọn ta vẫn sống tốt, mặc kệ mọi người nghĩ gì. Còn anh ngay cả bản thân mình cũng xem thường, thì dĩ nhiên người khác cũng sẽ coi thường anh"
Cô nói xong xoay người rời đi, dáng dấp đi bộ rất kiêu ngạo, cằm hơi nâng lên, khóe miệng mân thành một đường mang theo một chút kiêu căng. Một khắc kia, Chúng Nhấm cảm giác lòng mình được một luồng ánh sáng chiếu vào
Nhưng là anh lại tự tay che đi luống sáng đó, khi Hạ Xương Nguyên đem giao ước đến trước mặt anh, hết thảy mọi chuyện đều thay đổi
Anh cho là mình cứ như vậy không quan tâm cô nhưng khi thấy cô ở trong ngực người đàn ông khác đỏ mặt,anh ghen tỵ muốn phát nổi điên. Tử Ca, nếu như có cơ hội, tôi nhất định không buông tha cho em
Tử Ca ôm túi nước co rúc ở trong chăn, dạ dày trong vừa kéo đến một trận đau đớn, không được coi là đau thấu xương, nhưng lại làm cho cô mồ hôi lạnh dầm dề, cô biết là uống thuốc tránh thai là có vấn đề, Phạm Húc Diệc nói thật ra thì cũng không có gì đáng ngại, chính là muốn cô chịu đựng mà thôi
Đau như vậy cô vẫn chịu được nhưng cô không nghĩ ra, vì chuyện gì khiến cô khẩn trương như vậy, cô cảm thấy cuộc sống hai năm qua thật buồn cười, cô hối hận, bọn họ đã đem cô ra làm con khỉ diễn trò rồi đùa bỡn
Suy nghĩ hai năm qua sống vất vả, cô hối hận về tất cả những việc đã làm, hối hận tại sao mình lại uống say để nói ra mọi chuyện, hối hận tại sao lại tin tưởng người khác quá nhiều...hối hận cô hối hận
Khi ba cô vì những điều cô làm mà phải ra toà, cô hận không thể đào một cái hố chôn mình, nhưng cô dùng hết mọi biện pháp, bỏ ra tất cả sự cô gắng, cô chạy ngược chạy xuôi, tìm những người bạn cũ của ba xin giúp đỡ, không ngững vấp phải những khó khăn. Để cuối cùng cái cô nhận lại là gì?
Cô thậm chí, thậm chí không để ý đến liêm sỉ của bản thân,dùng thân thể của mình đổi lấy tự do cho ba. Nhưng nhìn đi, họ coi nó là cái gì? Là cái gì? Bọn họ giấu cô tất cả mọi chuyện, coi cô như "thằng hề" nhảy nhót mua vui
Tử Ca cắn một góc chăn, ngăn không cho nước mắt chảy ra nhưng trong đôi mắt không khống chế nổi lệ rơi ướt đẫm. Cô vừa gạt lệ vừa hận hận chửi mình: Hạ Tử Ca, ngươi khóc cái gì, không ai thương hại ngươi đâu, chẳng qua tự ngươi chuốc lấy đau khổ vào mình thôi
Mơ mơ màng màng ngủ mất, lần nữa tỉnh lại thì nghe được tiếp đạp cửa ầm ầm vang lên"Được rất tốt"
Tử Ca sợ hết hồn, cô mơ màng cố gắng mở đôi mắt đẫm lệ, sưng đỏ gượng đứng lên. Trời đã tối, trong phòng không có ánh sáng.Tử Ca bật đèn lên, thấp giọng hỏi thăm "Ai vậy?"
Nghe được giọng nói của cô, người đứng ở ngoài cửa dừng một chút, tiếp nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi trầm thấp giọng "Mở cửa"
Tử Ca sửng sốt, cô nằm như con mèo ở đây khiến người đàn ông ngoài cửa đen mặt nhăn nhó
|