Mạnh Mẽ Tấn Công: Cô Gái Chớ Càn Rỡ
|
|
Chương 104 Tử Ca vểnh tai trực tiếp nghe anh nói, nhưng cái gì anh cũng không nói, phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh. Tử Ca quay đầu có thể nhìn thấy lông mày anh đang trói chặt, nhìn ra được anh đang bị chuyện gì đó khiến bản thân trở nên phiền não, cô nghĩ muốn làm bộ như săn sóc an ủi, môi mấp máy hồi lâu vẫn không biết nói cái gì, cũng không mở miệng nói nữa.
Ngừng một hồi, chịu không được không khí trầm mặc này, Tử Ca đứng lên đi ra ngoài, mới vừa bước được một bước cổ tay đã bị nắm lấy, Mộ Diễn bóp chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống,"Sao lại thế này?"
Tử Ca nhìn lòng bàn tay của mình đã được cô thoa thuốc tím, chỉ là tay thường xuyên chạm nước nên muốn khỏi phải chậm một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
"Hôm nay ra ngoài không cẩn thận bị ngã."
Mộ Diễn xuất thần nhìn chằm chằm miệng vết thương một hồi lâu, trong lòng anh nhớ tới một người con gái, bộ dáng nhỏ bé hấp tấp, luôn luôn làm tổn thương bản thân, mà cô gái nhỏ ấy cũng không thèm để ý, lần nào cũng đều lè lưỡi nói về sau sẽ chú ý hơn, nhưng anh vẫn chưa bao giờ thấy cô gái nhỏ ấy chú ý đến,"Có đau không?"
Lời nói vừa thốt ra, muốn thu hồi thì đã quá chậm.
Tử Ca ngớ ra, thanh âm của anh quá nhẹ, lời nói quan tâm như vậy cô chưa bao giờ được nghe từ chính miệng Mộ Diễn nói ra, trong lòng có chút chua xót có cả chút ấm áp, cô xấu hổ rút tay về, sắc mặt có chút đỏ, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm,"Không đau, qua vài ngày thì tốt rồi."
Cô quay đầu đi che dấu khuôn mặt đỏ ửng, bị anh cầm tay cô thấy như đang ở trên đống lửa, thật nóng.
Mộ Diễn để mặc cho cô rút tay đi, chỉ là lòng bàn tay có một cảm giác mất mác, nếu là cô gái nhỏ kia, cô ấy nhất định sẽ nhíu mày nói rất đau, sau đó nhìn chằm chằm bộ mặt lo lắng của anh mà nói xấu lắm nha.
Cho dù có giống nhau, cũng là hai cá tính, hai con người khác nhau. Mộ Diễn đứng lên đi ra khỏi phòng.
"Buổi tối không có chuyện gì thì theo giúp em mua vài thứ đi!"
Yêu cầu của cô có chút đột ngột, Mộ Diễn dừng bước quay đầu nhìn cô, không hề tiếp nhận yêu cầu, lời nói trong miệng của cô thốt ra có chút quỷ dị.
"Mua cái gì?"
"Trang sức, những thứ này trên người em đều đã cũ, nên đào thải rồi." Tử Ca rũ mắt xuống ngón tay vuốt ve chiếc vòng cổ, đó là thứ trang sức duy nhất Mộ Diễn tặng mà cô lưu lại trên người .
Kỳ thật cô không hề thích mấy thứ này, mang ở trên người rất phiền toái , nhưng mấy cô gái bị nhốt sẽ sinh cảm giác thèm muốn mấy thứ này mới đúng.
Người đàn ông nghe vậy, khóe miệng dương lên ," Đi, tiện ăn cơm ở bên ngoài cũng được."
Anh nói xong quay người trở về phòng ngủ, thay một chiếc áo sơ mi sau đó kéo Tử Ca đi ra ngoài.
Ngồi trên xe của anh, Tử Ca nghe tiếng đàn chậm rãi vang lên, cô đưa khuỷu tay để lên cửa kính, đầu hơi nghiêng, quan sát thần sắc của người đàn ông ngồi bên cạnh. Hình như, anh không thèm quan tâm câu nói lúc nãy của cô, ngược lại, khóe miệng nhếch lên thể hiện tâm tình của anh hôm nay khá tốt.
Mày nhịn không được nhăn lại, trong lòng Tử Ca có chút vội vàng, có chút thất vọng. Cô cho rằng nếu mình yêu cầu như vậy, Mộ Diễn sẽ có chút phản cảm, xem như cô đã đoán sai
Tử Ca khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thật sự cô quá mức nóng vội , không suy xét cho kĩ cứ nghĩ nó sẽ có hiệu quả ngay, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng phải cũng chỉ ở được một thời gian thôi sao, nóng vội sẽ ăn không hết món đậu hủ nóng được.
n ủi chính mình một phen, khóe miệng Tử Ca dương lên ý cười, vài phần châm chọc vài phần an ủi, người đàn ông nhìn thấy miệng cô bất giác có ý cười,"Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Tử Ca hoàn hồn, cô sửng sốt một phen, mới đáp ,"Không có gì, chỉ cảm thấy được như vậy thật tốt, cái gì cũng không cần quan tâm, nhưng thích cái gì cũng có thể nhận được, rõ là. . . . . .rất tốt! Tại sao trước kia lại không nghĩ thông chứ?"
Ý cười trên khéo mắt kéo dài, trưng ra bộ mặt cam tâm tình nguyện vì người đàn ông này tu dưỡng.
|
Chương 105: Nhẫn Có thể nhìn thấy cô cúi đầu, Mộ Diễn rất cao hứng, anh dương khóe miệng cười,"Em nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Trong quầy, các loại trang sức rực rỡ muôn màu, Tử Ca ghé vào trước quầy chọn lựa, cô có vẻ thích thú khiến người bán hàng cầm từng món đồ quý nhất bày trước mặt cô, phải có nhiều tiền mới mua được món đồ trang sức mình thích.
"Những thứ này tôi đều thích" Ngón tay nhỏ nhắn điểm qua từng cái, người bán hàng tươi cười rạng rỡ, Tử Ca cũng cười, mặc kệ bản thân vui hay không vui, hôm nay cô sẽ dùng tiền của anh để làm người khác vui.
Trời sinh cho cô có đôi mắt biết cười, thời điểm cô nheo mắt lại cười khiến mọi người nhịn không được liền bị cuốn hút. Mộ Diễn xem xét bộ dáng của cô cảm thấy trong lòng hết sức thỏa mãn, anh đi qua hai tay chống trên bả vai cô, thân thể kề sát, thơi hở ấm áp phun vào tai cô.
Nơi này, người đến người đi, anh thân mật như vậy tất nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên , lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào ngực anh, anh cũng không có ý định buông tha đem cằm đặt trên bờ vai của cô,"Tuyển chọn tốt?"
"Dĩ nhiên"
"Đem đôi bông tai kia lại đây cho tôi xem một chút." Thân thể áp trụ trên người cô, Mộ Diễn chỉ xuống đôi bông tai ở góc tủ.
"Tiên sinh người thật có mắt nhìn, đây là đôi hoa tai được làm bằng Ngọc Thạch, vừa mới nhập về còn chưa in giá chính thức." Người bán hàng cẩn thận lấy ra.
Khuyên tai hình tròn, viên ngọc lấp lánh ánh sáng, mặt trên phối với một viên kim cương nhìn rất đẹp mắt, mới nhìn qua khó có thể thấy được ánh sáng kì dị bên trong.
Mộ Diễn cầm lên xem, đem bông tai tiến đến trước mặt Tử Ca ,"Thích không?"
Cô quả thật thích, nhưng người bán hàng nói cái này chưa có giá, không thể bán ra, Tử Ca mím môi vừa định lắc đầu , nhưng bỗng nhiên chữa lại,"Thích."
Một tay Mộ Diễn mang cho cô, nhìn qua quả thật rất thích hợp, cả người quý phái mười phần, khí chất của cô lành lạnh phối với màu trắng mượt mà này đẹp không chê vào đâu được. Ngón tay vuốt ve vành tai trắng nuột của cô, Mộ Diễn cúi người, đầu lưỡi đảo một vòng trên vành tai,"Rất đẹp."
Giọng của anh vốn trầm thấp, mà lúc này anh đè thấp giọng nói bên tai cô khiến cho cô bị mê hoặc, da mặt Tử Ca không dày, trên mặt đỏ ửng muốn giấu cũng không thể, cô trợn mắt nhìn anh, bộ dáng hờn dỗi kia khiến Mộ Diễn cười to.
"Vậy thì lấy cái này đi." Khoé mắt Mộ Diễn khẽ nhếch, hướng về phía người bán hàng phân phó
"Tiên sinh, bông tai này chỉ là một phần, nó có cả bộ, hơn nữa giá cả của đôi bông tai này chúng tôi cần xác định lại" Nói xong người bán hàng quay mặt bày lên hai món đồ cùng bộ với đôi bông tai.
Có lắc tay, còn có. . . . . . Nhẫn. . . . . .
Mặt khác hai món đồ này thập phần tinh xảo, chỉ là. . . . . .
Tử Ca quét mắt, có chút giật mình, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn, đã từng có lúc Hạ Tử Ca mong chờ được mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh khôi cùng người đàn ông mình yêu thương trao nhẫn cho nhau
Hứa hẹn một đời một kiếp.
Hiện tại, cô đã sai lầm, toàn bộ đều là ảo tưởng.
"Vậy thì lấy cả, dong dài!" Mày nhăn lên, trên mặt Mộ Diễn đã không còn kiên nhẫn, nhân viên bán hàng đi tìm người quản lý. Tử Ca xem xét mặt Mộ Diễn, trên mặt của anh trừ vẻ không kiên nhẫn cũng không xuất hiện cảm xúc khác.
Rất nhanh, đã bàn bạc xong giá cả, kế tiếp nhân viên bán hàng đưa trang sức cho Tử Ca thử, nếu muốn thì điều chỉnh lại.
Cảm giác lạnh lẽo đi vào ngón tay cô, ngay tại lúc chuẩn bị đeo vào, Tử Ca lại vội vàng gấp ngón tay lại,"Không cần thử, cứ như vậy đi."
Dù sao cô cũng sẽ không mang nó, cô buông ánh mắt xuống, chiếc nhẫn làm bằng Ngọc Thạch long lanh khiến cô đau lòng. Đột nhiên nói ra một tiếng, khiến động tác của người đàn ông ngừng lại, cả anh và nhân viên bán hàng tò mò ngẩng đầu lên nhiền.
"Vì cái gì không thử?" Mộ Diễn nhíu mày hỏi.
Không vì cái gì, chỉ là vì làm như vậy thì cô đã tiến quá xa rồi, anh không cho cô bất kỳ lời hứa hẹn nào, việc gì phải mang cái này cho cô? Trong mắt cô, thứ trang sức này không chỉ đơn giản như vậy.
"Anh muốn kết hôn với em sao? Thứ này là dùng để cầu hôn đúng không?"
Lời của cô khiến Mộ Diễn giật mình một phen,"Chỉ là một món trang sức mà thôi, em nghĩ nhiều rồi."
Miệng cô gợi lên nụ cười châm chọc, bàn tay to bắt lấy cánh tay của cô, không để ý sự cự tuyệt của cô, cường bạo đeo chiếc nhẫn vào ngón áp úp của cô, nhỏ, rất vừa vặn .
"Mang theo." Mộ Diễn phân phó, từ trước đến nay anh luôn bá đạo không cho ai cự tuyệt.
Tử Ca cười,"Đây có thể coi là anh cầu hôn em đúng không ? Em đáp ứng, kế tiếp cũng nên tuyển chọn ngày rồi hả ?"
Cô cười xinh đẹp, biết anh không có ý này, nhưng cô lại cố ý nói như vậy, anh tránh người đi tiền trả, Tử Ca đi theo, cô dương mắt nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay, khóe mắt có ý cười. Mộ Diễn biết cô cố ý nên cũng không để ý cho lắm.
Bọn họ như vậy, người không biết chuyện tưởng rằng hai người đang hạnh phúc bên nhau.
"Cô là ai, chỉ bằng cô mà cũng muốn tiến vào nhà họ Mộ sao?"
|
Chương 106 "Cô là ai, chỉ bằng cô mà cũng muốn tiến vào nhà họ Mộ sao?"
Bả vai bị người khác nắm lấy, Tử Ca kinh ngạc, còn chưa phản ứng kịp, trên mặt đã bị tát một bạt tai, Tử Ca lảo đảo ổn định thân thể, cái tát này không nhẹ, nửa gương mặt của cô vì đau mà tê tê rồi. Tử Ca nheo mắt lại, đứng ở trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên sang trọng quý phái, trên mặt vẻ ngạo mạn che đâu cũng không hết. Tử Ca chưa thấy người này, tất nhiên không biết bà ấy là mẹ của Mộ Diễn, nhưng khẩu khí của bà ấy khiến cô biết được bà ấy có quan hệ rất sâu sắc với Mộ gia .
Nhưng mà sao cô phải chịu thiệt chứ, trên mặt bị người ta hung hăng vỗ một cái mà không trả đũa khác nào cô bị ngu, Tử Ca hít vào một hơi dùng tay đè lên hai gò má, đột nhiên rất muốn thử xem nếu được gả vào gia đình giàu có thì sao nhỉ? Có phải sẽ được làm Phượng Hoàng bay lên trời không?
"Tuổi tác của cô khiến cháu phải gọi cô là bà nội mới đúng, nếu không phải người đã có tuổi, cái tát này cũng sẽ được hoàn trở về. Cô nói cháu không xứng tiến vào nhà họMộ ? Cháu muốn eo có eo, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, cô cảm thấy cháu có chỗ nào không xứng?"
Tận lực bày ra bộ dáng tuyệt vời nhất, cô vặn eo an ủi bộ dáng bây giờ của mình. Cô thật không biết xấu hổ còn dám xưng bà nội. Người phụ nữ phía trước tức giận xanh mặt,"Bộ dáng lang thang của cô mà muốn gả vào nhà họ Mộ, quả là chuyện viễn tượng. Tôi nói cho cô biết, tôi hẳn không đáp ứng. . . . . ."
"Mẹ, nếu người không sợ mất mặt thì có thể làm loạn tiếp." Mộ Diễn đi tới là lúc chung quanh đã tụ tập không ít người, vẻ mặt của anh chẳng hề để ý, trên mặt bình tĩnh giống như hai người phụ nữ này không có quan hệ gì với anh.
Tử Ca nhịn không được cảm thán, thật bình tĩnh
"Ý của con không tồi, con chơi với ai mẹ không quan tâm, nhưng chuyện kết hôn không phải trò đùa, loại đàn bà như vậy con dám lấy về nhà?" Sau đó bà vùng vằng bỏ đi
"Diễn, mẹ chồng tương lai vô duyên vô cớ tát em một cái tát, đau quá!" Tử Ca làm nũng đến bên cạnh Mộ Diễn, nói cho hết lời, trên người cũng đã nổi lên một tầng da gà.
Mộ Diễn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, cô gái này, diễn trò khiến anh nghiện mất rồi.
"Tôi nói cưới em khi nào hả?"
"Vừa rồi nhìn em ứng phó rất thành thạo mà, Hạ Hạ, cái miệng nhỏ này thật lợi hại!" Anh cười, một câu hai nghĩa, cánh tay vòng qua, bàn tay đặt lên trước ngực cô bóp một cái, rồi sau đó hướng về phía trước, ngón tay ái muội gõ trên eo của cô," Ừ. . . . . . Quả nhiên là cái gì cũng có. . . . . ."
Nhìn bàn tay của anh đang di chuyển, Tử Ca đẩy tay anh chạy ra ngoài, Mộ Diễn cười lớn bắt kịp cô. Vốn cô nói không nhiều lắm, lúc này lại càng muốn nói chuyện, nhạc trong xe mở ra, hai người lại ngồi yên tĩnh. Nhớ tới lời Quý Minh Tuệ nói , cô chỉ là một đứa con gái để chơi đùa, không thể cưới làm con dâu.
"Mộ Diễn, anh thích kiểu con gái như thế nào?"
"Thân thể phù hợp ." Anh nói, ánh mắt ái muội liếc cô một cái.
Tử Ca quay đầu đi không hỏi lại anh nữa, thật sự là mồm chó không mọc ngà voi. Chỉ là, cô rất tò mò rốt cuộc thì kiểu con gái nào mới phụ hợp để anh dắt tay đi hết cuộc đời. Anh đưa cánh tay tới, đặt ở trên chân trái của cô,"Hạ Hạ, cách xưng hô của em với tôi không được hay cho lắm?"
Anh nói xong, liền dùng ánh mắt hắc ám đi xem xét cô, đáy mắt rõ ràng có tia bỡn cợt cùng ý cười. Tử Ca nghĩ tới lúc này cô làm nũng đã gọi anh một chữ Diễn, toàn thân cảm thấy khó chịu.
"Không có gì là không hợp, như vậy rất tốt."
"Vậy em gọi tôi là gì?" Người đàn ông chế trụ ngón tay cô, đầu ngón tay theo quán tính nhẹ nhàng xoay vòng.
"A...," Tử Ca suy nghĩ, ngẩng đầu lên khéo miệng có ý cười gian ác,"Mộ Mộ."
Thân xe lung lay mạnh một cái, thiếu chút nữa chệch ra khỏi quỹ đạo, Mộ Diễn buông tay cô ra ổn định thân xe, khôi phục tình trạng hiện tại mới trừng mắt nhìn cô,"Đầu óc của em bị tàn tật sao? Biệt danh khó nghe như vậy cũng gọi được ."
Tử Ca cười, khóe miệng lộ ra một tia gian trá, sau đó là thu hồi,"Được rồi, gọi anh là Diễn, được chưa?"
Dừng một chút, Tử Ca đột nhiên nhớ tới Chung Nham,"Trước kia em cũng gọi Chung Nham là Nham, thật khéo, tuy cũng là một chữ nhưng cách phát âm khác nhau hoàn toàn"
Không biết là cố ý hay vô tâm, lời của cô vừa nói ra, sắc mặt Mộ Diễn lập tức thay đổi , xe mạnh mẽ chuyển hướng một cái, tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe dừng lại ở ven đường
Mặt Mộ Diễn xanh mét nhìn cô,"Hạ Hạ, em cố ý đúng không?"
Vẻ mặt cô ảm đạm, tuyên bố chuyện đó không liên quan gì đến cô, Mộ Diễn nâng trán, cô làm hỏng bét toàn bộ câu chuyện hay rồi, trong cổ tràn ra tiếng thở dài, thôi, đây mới là bản tính thật của Hạ Tử Ca.
Một lần nữa xe nổ máy, anh cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác mình đang bao dung cô. Đó là điều khác biệt của cô, trước giờ anh chưa bao giờ nhận nhượng với bất cứ người phụ nữ nào chỉ có họ nhân nhượng anh mà thôi
Mộ Diễn ăn một bát cháo hạt dẻ, rất đơn giản cũng cực kỳ đạm bạc, lại nhớ tới lần cô nấu cháo cho anh ăn, nhưng hiện tại muốn cô động tay một chút cũng khó.
Nhìn người đàn ông múc cháo cho mình, cô nâng bát cháo lên cảm nhận hơi ấm của nó. Đau bụng kinh là khuyết điểm lớn nhất của cô, có đôi khi đau muốn chết, bác sĩ nói không có cách nào chữa trị, chỉ có thể chú ý cách sinh hoạt cũng như ăn uống của mình thôi. Nhưng từ khi mang thai cô không phải trải qua chuyện phiền não này nữa. Trái lại anh nhớ rất rõ, mỗi lần cùng cô đi ăn, anh đều gọi đồ ăn nóng để đảm bảo tốt cho dạ dày của cô.
Tử Ca ăn cháo, lại có cảm giác chén cháo này không như những chén cháo bình thường
Tính tình của Mộ Diễn đôi khi có thể tạm chấp nhận là được, lúc rời đi rõ ràng thấy cô ăn rất nhiều cháo nên đã mua cho cô một phần riêng mang về, cháo ở đây cũng có hương vị đặc sắc, tuy cửa hàng không lớn, nhưng hương vị vô cùng đặc biệt.
Trên đường trở về, Tử Ca cầm phần cháo của mình trên tay, cả trái tim đều đã nóng lên. Đến Ngự Cảnh Quốc Tế thời điểm này cũng đã khuya, Vương Linh còn chưa ngủ, nhìn thấy mặt cô liền chạy qua hỏi han, Mộ Diễn phân phó bảo Vương Linh đi lấy một chiếc khăn bỏ ít đá vào chườm cho Tử Ca, để tránh mặt bị sưng to hơn.
Qua mấy ngày, mặt cô đã hết sưng nhìn không ra dấu vết. Ban ngày Mộ Diễn vẫn phải đi làm, buổi tối có khi trở về cực trễ, tắm rửa xong liền ghé vào trên giường không nghĩ muốn động, Tử Ca tắm rửa qua cũng đi đến chỗ ngủ, cô xốc chăn đi vào, nghe được động tĩnh anh kéo cô vào trong ngực, ánh mắt vẫn nhắm chặt không hề mở.
"Mộ Diễn." Cô vẫn không thể nào xưng hô thân mật với anh được, cô cảm giác không quen.
"Sao?"
"Ở nhà hoài phát ngốc rồi, em nghĩ muốn đi chơi, anh đi cùng nhé." Lúc nào cũng ở đây cô đã chán lắm rồi.
Hai mắt của anh mệt mỏi hơi hơi mở một đường nhỏ, nhíu mày một chút, khẩu khí lạnh một chút, “Nói sau."
Tử Ca trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng hơi trùng xuống, cô vừa muốn xoay người sang chỗ khác, lại bị anh đè dưới thân thể,"Muốn đi chỗ nào? Đi hai người hay nhiều người?"
Tử Ca yêu cầu anh như vậy, cô đã nghĩ sẽ không ngừng quấy rầy anh, cho đến khi anh nhàm chán mới thôi, đi chỗ nào cô cũng chưa nghĩ tới. Bất quá cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút thôi cũng tốt.
"Tùy anh, đi chỗ nào chơi được là được"
Anh ưm một tiếng," Có mấy cái du thuyền định ra biển chơi, muốn đi hay không?"
Đáy mắt anh câu cười, Tử Ca nghĩ là anh đang trong vòng luẩn quẩn cùng mấy người kia, mặc dù không biết chút gì về ai, nhưng cô ước chừng những người này cũng không phải hạng vừa, muốn cự tuyệt nhưng lời là cô nói ra trước, mang vẻ mất tự nhiên nhưng vẫn có thể kiên trì đi theo.
Mộ Diễn lật người nằm xuống ngủ, phút cuối cùng, Tử Ca nghe được câu anh nói,"Sở Luật vẫn cố ý nhắc tới em, ngược lại tôi đã quên."
Anh nói một câu, Tử Ca kinh hãi không thôi, cái người đàn ông kia quá mức tà ác, Tử Ca chỉ cần nhớ tới lúc mới gặp mặt, hắn ta đối xử tàn khốc với Trình Lan trong lòng có chút bỡ ngỡ. Tuy nói chính mình cùng hắn ta không hề liên quan, nhưng lần trước tại nhà ăn chạm mặt một lúc, trong lời nói của hắn có chứa sự phóng đáng ghê tởm.
|
Chương 107: Giao dịch trên du thuyền Vài ngày sau, cũng không thấy ai đề cập đến chuyện này, Tử Ca nghĩ thầm cho rằng anh không để nó ở trong lòng, điều này cũng không quan trọng, cô cũng không có hứng thú. Ai ngờ buổi sáng anh gọi điện đến, nói cô mang một ít quần áo chuẩn bị ra ngoài.
"Đi đâu?" Tử Ca ngồi ở trong phòng khách, ngón tay ở trên bàn phím gõ rất nhanh.
"Lần trước nói đi biển còn gì, một lúc nữa tôi qua đón."
Thời tiết sáng sủa, cuối thu không khí tươi mát hơn, trời xanh mây trắng kết hợp với nhau tạo thành một bức tranh. Không khí thật tốt, hít sâu một cái cô cảm giác được hương vị của gió mang theo chút mùi thơm
Mộ Diễn ôm lấy Tử Ca đứng ở trên du thuyền, vừa đi lên cô đã thấy các cô gái mặc bikini nóng bỏng đứng trên sàn, tư thế khác nhau, nhưng đều rất bắt mắt. Bên cạnh các cô gái đó thỉnh thoảng có một người đàn ông bên cạnh.
Tử Ca nhìn, không gian ở đây ô nhiễm chết, tay của người đàn ông đang dò xét bên trong quần bơi của cô gái, hành động trắng trợn không quan tâm mọi người xung quanh nghĩ gì. Lúc này còn chưa bắt đầu, nhưng Tử Ca đã có dự cảm từ trước nơi đây thật xa xỉ, hoang phí, dâm loạn. Nắm thật chặt cánh tay của Mộ Diễn, cô cúi đầu dán vào thân thể anh.
Tử Ca mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, một bên chân xẻ tà, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, cô mặc một chiếc áo hết sức ngắn tay, chiếc áo quấn quanh vòng eo tinh tế của mình.
Bộ trang phục này cô không muốn mặc, một bên xẻ tà lộ ra phần bắp đùi, tuy nói động tác không lớn thì sẽ không nhìn thấy nhưng cô luôn luôn có tâm lý bóng mờ, nhất là phải đối mặt với đám người này, cô cảm thấy bất an
Nhận thấy động tác của cô, tay Mộ Diễn đặt sẵn ở vòng eo của cô ôm thật chặt, anh cúi thấp đầu dán vào lỗ tai cô hỏi,"Cũng không phải là em, xấu hổ cái gì?"
Dĩ nhiên anh biết da mặt của cô cũng không dày, anh muốn nhìn cô hận phun lửa. Bất quá, lần này anh đã đoán sai , Mộ Diễn chỉ cảm thấy phần eo của mình bị cô hung hăng nhéo lại, xoay tròn 180 độ , vẻ mặt Tử Ca bình tĩnh, nhưng lại dùng lực nặn ra từng câu,"Đừng đem em ra so sánh với anh, da mặt anh dày là do trời phú"
"Hạ Hạ, động tác thật nhỏ thôi, đôi chân thon dài nhẵn nhụi của em cũng khiến tôi bị hút hồn, tôi cũng không nghĩ muốn người khác nhìn thấy." Hai mắt của anh hàm chứa ý cười, tay dán bên eo của cô trượt xuống , thừa dịp cô ngây người Mộ Diễn khẩn trương tiến hành cầm tay của cô chuẩn bị làm việc xấu.
Tử Ca giận dữ nhưng không có cách, mặc anh ôm vào trong, bên trong xa hoa giống như khách sạn năm sao vậy, tất cả phương tiện đều có đủ, lúc đi vào bàn tay của người đàn ông dán lên lưng cô, tính lôi cô vào lồng ngực của mình.
Người ở bên trong không nhiều lắm, chỉ có mấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, bên cạnh bọn họ là các cô gái xinh đẹp, mê người
"Mộ thiếu, đến đây. . . . . ." Người đàn ông đang đi tới Tử Ca gặp qua một lần, Tu Triết. Hắn đến chỗ này cô cảm thấy rất quái dị, dù sao thân phận của hắn cũng khác với mọi người.
Mộ Diễn ôm lấy Tử Ca tiến lên, ánh mắt nhìn lướt qua,"Đều đã đến đủ?"
"Đang chờ anh thôi." Dứt lời, hắn xoay người hướng về một bên khoang thuyền đi đến, Mộ Diễn đi theo, Tử Ca cũng bị anh kéo đi.
Cửa mở , Tu Triết nhìn Tử Ca, trong ánh mắt kia rõ ràng hiện ra vẻ không đồng ý, nhưng nhìn Mộ Diễn không thể hiện chút cảm xúc gì nên cũng bỏ quá, bên trong là một phòng khách nhỏ, đã có hai người ngồi đó, Lã Phương thì cô không lạ gì, một người khác vén hai chân ngồi ở trên ghế sofa, hắn ta cầm tờ báo vừa lúc che khuất mặt, nghe có tiếng động liền ngẩng đầu, Tử Ca liền nhìn hắn một chút. Hắn ta đứng lên, dáng người cao lớn làm phòng khách đã nhỏ nay còn nhỏ hơn, khóe miệng hắn câu cười,"Mộ thiếu."
Hai người nắm tay nhau rồi ngồi xuống, Tử Ca nhìn đến tròng mắt màu lam của hắn, Lã Phương mở ra một bọc giấy. Thứ kia sáng lên mắt, Tử Ca mạnh mẽ hít vào một hơi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Mộ Diễn ức chế động tác của cô, Tử Ca hấp khí cúi thấp đầu xuống, trái tim bang bang nhảy múa lợi hại, cô chưa bao giờ nghĩ tới Mộ Diễn sẽ làm chuyện phi pháp như vậy, trên người toát mồ hôi lạnh, Tử Ca cảm thấy chính mình cũng sắp tan chảy rồi.
Một tay Lã Phương ước lượng một chút rồi phóng tới trước mặt Mộ Diễn,"Xem ra trên đường chuyển giao đích thị là sự thật, đen ăn đen? Tra ra là ai sao?"
"Đây là nguyên nhân tôi tới Trung Quốc, là ai tôi còn không biết, nhưng ít nhiều cũng có chút phương hướng. Hàng hoá bán ra giúp tôi đi được một con đường, ngược lại tôi muốn nhìn xem còn có người nào dám xuất thủ không."
"Chuyện này khó giải quyết, tìm được tôi phải họp ngay, người này không đơn giản." Mộ Diễn dương tay cầm khẩu súng quăng cho Tu Triết," Gần đây một lượng hàng hoá lớn có thể tiêu thụ sao?"
"Phân ra mấy thùng đi, anh cũng không sợ một hơi ăn no đến chết à." Tu Triết xoay vòng khẩu súng trên tay
Mộ Diễn nhẹ cười, sự tình xem như ổn định,"Cần chuẩn bị một thân phận sao?"
"Không cần, đây là danh thiếp của tôi." Trên mặt bàn đẩy tới một tấm thiếp vàng, Tử Ca liếc nhìn, mặt trên ghi chữ Kỳ Dương.
" Lát nữa Sở Luật sẽ qua đây, muốn gặp mặt không?"
"Thôi, lần này thời gian rất gấp rút, hôm nào gặp lại cũng được. Bất quá, gần đây tôi nghe được một chút tin tức, Mộ, tôi không hề muốn anh xảy ra xung đột với Sở Luật."
Khóe miệng Mộ Diễn cười sâu, anh thoải mái áp thân trên ghế sofa, cánh tay quấn quanh eo của cô,"Tạm thời đừng lo lắng."
Nán lại một lát Kỳ Dương cùng Tu Triết liền rời đi, Mộ Diễn cùng Lã Phương đi theo, Tử Ca một mình đứng ở đây, toàn thân xuất hiện mồ hôi lạnh, lúc này gió biển thấm vào thổi tới khiến cô giật mình. Thương Lang nói Mộ Diễn không đơn giản, có phải là vì chuyện này hay không.
Đột nhiên Tử Ca cảm thấy đau đầu, trong lòng lại càng muốn rời đi.
Trên sàn tàu, Mộ Diễn dựa vào lan can, giữa ngón tay của anh mang theo một điếu thuốc, Lã Phương liền đứng ở một bên,"
Bên Chung-Hạ, Chung Nham đã phát hiện chút manh mối, tôi sợ hắn lại có động tác gì, chúng ta có nên chuẩn bị kết thúc không?"
"Hắn chuẩn bị thành không khí rồi, hiện tại Chung gia đã tạo áp lực cho hắn, hắn phải có đầu óc nhiều lắm mới rút về được một phần, người khác hắn có cố cũng chẳng quan tâm được." Mộ Diễn hít sâu điếu thuốc, dương tay đem tàn thuốc ném vào Hải Vực,"Bất quá, cũng nên kết thúc, trong khoảng thời gian này chuẩn bị chọn thời cơ thật tốt đi."
Lã Phương gật đầu, anh ta xoay người liền nhìn đến Tử Ca đang đi tới,"Cậu cũng thật ngoan độc, không cho cô ấy một con đường để đi?"
Mộ Diễn cười lạnh, không nói nữa.
Lã Phương và Tử Ca gặp thoáng qua, anh ta lệch đầu nhìn cô, trước kia cảm thấy cô giống với Tình Nhi, nhưng nhìn lâu mới biết được không phải cùng một hương vị.
|
Chương 108: Say tàu? Chỉ là, có một số việc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
"Lã thiếu, không ở lại chơi thêm chút nữa sao?" Một thanh âm mềm mại uyển chuyển truyền đến, Tử Ca quay đầu đi, liền thấy Sở Luật kéo theo một dáng người nóng bỏng đi tới, đúng là ngày đó tại nhà ăn từng có gặp mặt qua một lần - Ôn Toa.
Lã Phương hướng Sở Luật gật gật đầu, Sở Luật thuộc loại đàn ông cực kỳ diêm dúa lẳng lơ , đuôi lông mày gợi lên vẻ dâm loạn,"Hoàng hậu nhà tôi có lệnh, phải lập tức trở về vị trí cũ."
Không xem việc bị người yêu quản là sỉ nhục, Lã Phương thừa nhận lại khiến người khác không nói được lời nào. Tử Ca nghĩ đến Chương Tiểu Hiền, tính cách hai người thật sự khác nhau hơn nữa cũng không hay đi với nhau
Lã Phương không phải là loại người mặc cho người khác ràng buộc, trừ khi chính anh ta muốn thế, cho nên có thể nhìn ra được , Tiểu Hiền ở trong lòng anh ta hết sức quan trọng, anh ta sẽ không để cho cô ấy có bất cứ tổn thương nào.MiuDĐLQĐ
Hâm mộ hạnh phúc của người khác, nguyên nhân chính là do bản thân cô chưa từng đạt được nó. Tử Ca miễn cưỡng nhếch miệng cười cười, cô xoay người lại, thấy người đàn ông đứng bên cạnh mà hoảng sợ, Mộ Diễn đứng ở một bên, thân thể cao to quăng xuống một đoạn bóng mờ, hô hấp của Tử Ca bị kìm hãm.
"Nhìn cái gì lại mê mẩn như vậy?" Ngón tay thon dài nhẹ nắm cằm cô nâng lên, ánh mắt yên tĩnh không cảm xúc đi dò xét cô.
Tử Ca quay đầu đi, nụ cười trên miệng bất giác trở thành nụ cười nhạt,"Nhìn ra được, Lã Phương đối với Tiểu Hiền là yêu thật sự. Em hâm mộ hạnh phúc của bọn họ, nếu như có một ngày có một người sẽ đối với em cũng như vậy. . . . . ."
Nếu có một ngày như vậy, tôi nhất định sẽ không phải đi hâm mộ hạnh phúc của người khác. Đúng là, ông trời, ông cảm thấy tôi còn có cơ hội không?
Tử Ca ngừng lại không nói nữa, thần sắc của cô vẫn như thường, nhàn nhạt hâm mộ cùng nhàn nhạt cam chịu. Miệng cô quét qua ý cười chói mắt cực kì. Mộ Diễn có vẻ đăm chiêu liếc Tử Ca một cái, tay đặt trên eo của cô ,"Anh đối em có gì không tốt sao?"
Trong nháy mắt ngây người, cô cười uyển chuyển,"Rất rất tốt."
Đúng là, Mộ Diễn, anh dùng tiền bạc rất tốt, nhưng mà cái tôi muốn, anh không thực hiện nổi, cũng không muốn thực hiện.
Bên kia, Sở Luật đã đi qua đây , ánh mắt hắn cố định trên người Tử Ca , trực tiếp đem tầm mắt quỷ dị bắn sang khiếnTử Ca không thoải mái, cô quay đầu nhìn về phía mặt biển.
Một lúc sau cũng có vài người lục đục đến đây. Du thuyền phát động nổi dậy, đại bộ phận mọi người vào trong khoang thuyền.MiuDĐLQĐ
Tử Ca đi theo Mộ Diễn vào ngồi ở một bên ghế sofa, quanh đây đã đầy người, ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Luật ngồi đối diện với bọn họ, thấy cô ngẩng đầu nhìn, khóe miệng của hắn gợi lên ý cười nhìn cô một cái, Tử Ca vội vàng bỏ qua một bên tầm mắt.
Gió ở ngoài đi qua cửa sổ thấm vào người Tử Ca , vị mặn thổi vào khiến cô khó chịu một phen, cố giữ bản thân vững vàng, Tử Ca lại cảm thấy mình không khoẻ, cô không bị say tàu, nhưng hiện tại cô cảm thấy cực kì khó chịu.
Bất động sản Tần Minh Hiên thấy du thuyền đã khởi động, vỗ vào cái mông cô gái ngồi bên cạnh ,"Có mỹ nhân không rượu sao được, đi, cho các ca ca rượu."
"Vâng, ca ca." Một tiếng ca ca ngọt ngấy muốn chết, cô gái lắc lắc thân hình như rắn nước đứng lên, khi trở về trong tay mang theo hai chai rượu đỏ.
Chỉ thấy cô ta đảo ngã rượu, đi đến mớm rượu. Các cô gái ở đây cũng vậy chẳng khác nhau là mấy, Tử Ca nhìn qua chỗ Sở Luật thấy Ôn Toa đang dang rộng chân ngồi trên người hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, mặc cái áo rất mỏng, ngực cao vút, nửa kín nửa hở. Động tác khiến người ta sinh chán ghét
Tử Ca quay mắt đi lại gặp phải ánh mắt khác, đầu hốt hoảng buông xuống, thật không biết muốn đem mắt đặt tại chỗ nào mới đúng, trên mặt đã đỏ đậm một mảnh, Mộ Diễn ngồi ở chỗ kia cũng chưa hề đụng tới, đối với cảnh tượng như vậy anh đã quá quen thuộc.
"Mộ thiếu. . . . . . Tôi tới hầu hạ ngài . . . . ."
Thấy Tử Ca chậm chạp lại không có động tác gì, cô ta đi tới, hai chân thon dài đứng trước mặt Mộ Diễn, giang rộng hai chân ra ngồi trên phần eo của Mộ Diễn, dùng miệng cắn nắp bình, một tay lấy ly rượu ngã tới.MiuDĐLQĐ
Khóe mắt Mộ Diễn thâm thúy nhếch lên, vui vẻ tiếp thu động tác, bộ dáng lười biếng của anh khiến anh gợi cảm hơn mười phần, ngón tay thon dài để trên đùi người phụ nữ, lòng bàn tay cảm giác da thịt cô ta nhẵn nhụi , dáng người của cô ta đầy đủ khiến máu nóng của đàn ông sục sôi, cô ta khẽ nâng thân thể lên, nửa người dưới nhẹ nhàng chậm chạp ma sát địa phương mẫn cảm của Mộ Diễn, động tác như vậy, người ngồi bên sắc mặt đã đỏ, toàn thân lại bị đốt nóng một dạng.
Bàn tay người đàn ông đặt trên đùi cô nắm chặt, khi đó rời đi, tiện để lại mấy vết nhéo màu đỏ, cô ta ngẩng cổ nhấp ngụm rượu, ánh mắt tràn ngập sự mị hoặc, cúi đầu xuống, nụ cười của người đàn ông vẫn lười biếng như vậy.
"Nôn. . . . . ."
Ngay tại lúc cái môi mọng đỏ sắp tiến gần môi Mộ Diễn, vốn đã khiêu khích thành công, lại bị người khác phá đám. Tử Ca ôm bụng, mặt xanh mét,"Em say tàu."
Cô ta lườm cô một cái, lại cúi đầu, Mộ Diễn lại nhịn không được bật cười, anh nâng ngón tay của mình lên đặt trên môi cô ta, cũng hơi hơi nghiêng đầu, một tay chụp được vú cô ta,"Xuống đi." MiuDĐLQĐ
Cô ta không tình nguyện từ trên người anh trượt xuống, một tay Mộ Diễn lao quá Tử Ca,"Đổi người?"
"Em say tàu."
"Chuyện ma quỷ, trước khi đi chưa từng nghe nói qua." Giữa lông mày Mộ Diễn có vết nhăn, tay để trên vòng eo của cô dùng lực, Tử Ca chỉ cảm thấy thân thể bị anh bóp nát ra rồi,"Không phải muốn đi chơi vui vẻ sao, không thả ra thì chơi vui vẻ thế nào được?"
Rõ ràng đáy mắt anh mang theo sự thăm dò, trong lòng Tử Ca bị đâm một nhát, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt bình thường, trên mặt của cô trắng xanh,"Mộ Diễn, em nói thật."
"Mộ thiếu, người đàn bà của anh chưa được thuần phục, trước khi lên đây chưa dạy dỗ qua sao?" Tần Minh Hiên tới gần trêu chọc, hắn liền đứng cạnh Tử Ca, một tay ngả ngớn khoát lên trên đùi Tử Ca .
Trong bụng từng đợt khuấy đảo khó chịu, đại sảnh trong khoang thuyền dày đặc mùi thuốc lá rượu chè khiến cô không thở nổi, Tử Ca đứng dậy tránh sự đụng chạm của hắn, một tay hất tay Mộ Diễn ra ,"Em thật khó chịu, có thể là dạ dày không thoải mái, em đi hít thở không khí."
Nói xong, cũng không chờ Mộ Diễn gật đầu Tử Ca liền liền xông ra ngoài, ngồi trên sàn Tử Ca nôn khan một trận, phun cái gì cũng không ra, không khí bên ngoài lưu thông, không đến mức khó chịu, kéo dài một lúc Tử Ca cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cô không nghĩ muốn đi vào, bên trong xa xỉ, không khí truỵ lạc cô hưởng thụ không được, Tử Ca giật mình thấy thân thể mình nóng lên , thân thể bị đè ép, một đôi tay màu đồng dựa vào lan can, thanh âm trầm thấp truyền đến, Tử Ca sửng sốt mới phát hiện người tới không phải Mộ Diễn, cô sốt ruột muốn tránh thoát, lại bị cánh tay cứng rắn giống như là thép chặn lại,"Say tàu? Hay mang thai?"
Trong lời của hắn có sự nghi ngờ khiến Tử Ca kinh hãi toàn thân chảy mồ hôi,"Sức tưởng tượng của anh thật phong phú"
|