Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh
|
|
Chương 42 Sau khi đã thoả mãn cái miệng, Thiên Thiên quay sang tìm nó thì nhậnđược cùng lúc 3 cặp mắt vô cùng gian manh, nó nhếch miệng cười: - Thiên Thiên, lại đây – Nó giang hai tay ra, khuôn mặt không thể nào gian hơn. - Oa, mẹ…mẹ….. – Thiên Thiên lắp bắp, bất giác thụt lùi về phía sau - Ngoan nào, lại đây với mẹ – Nó vẫn mỉm cười, từ từ tiến lại gần bé - Oá, mẹ đáng sợ quá, con không lại đâu – Thiển Thiiên hét lên và quay đầu toan bỏ chạy. - Không dễ trốn thoát đâu con – Nó nhếch miệng, nở một nụ cười đáng sợ – Giao Châu. Nó vừa dứt lời thì nhỏ đã phóng đi, chặn đường rút của Thiên Thiên. Bấtngờ, bé giật lùi lại và va vào người nó. Tóm lấy Thiên Thiên từ phíasau, nó mỉm cười “dịu dàng”: - Lúc nãy mẹ cầu cứu con, con dám bỏ mặc mẹ nha – Nó bẹo một bên má của Thiên Thiên – Con yên tâm, mẹ sẽ C.H.Ă.M S.Ó.C cho con thật tốt. Nghe nó nói xong, Thiên Thiên tái mặt, bé chu miệng ra, mắt long lanh: - Oaoa, mẹ tha cho Thiên Thiên đi, con biết lỗi rồi mà. - Con nghĩ cái trò đó hiệu quả với mẹ sao? – Nó lườm bé rồi quay sang nhỏ và Trang Linh – Còn hai người, chuẩn bị quần áo cho tui, lau miệng đikìa. Nghe nó nói, cả hai người đều giât mình, do bộ mặt làm nũng củaThiên Thiên quá đáng yêu nên cả nhỏ và Trang Linh đều thấy thích, rấtmuốn hôn vào cái gò má phúng phính trắng hồng của bé. Sau khi nghe nómắng, nhỏ vội kéo Trang Linh đi lấy quần áo, nào ngờ cặp mắt puppy cầucứu của Thiên Thiên lại lọt vào mắt nhỏ khiến nhỏ đứng hình, Trang Linhcũng bị tương tự<ôi trời, mới 3 tuổi mà đã như vậy rồi thì lớn lênnhư thế nào nhỉ?>. Thấy nhỏ và Trang Linh cứ đứng im ru, mắt longlanh nhìn về phía Hạo Thiên, nó bẹo vào má Thiên Thiên một cái: - Con dẹp cặp mắt đó mau, không thì mẹ cúp kem của con một tuần – Nó đe doạ – Con hai người, có muốn tui phóng dao không hả? Quần áo đâu? Nghe nónói, Thiên Thiên cụp mắt xuống, gương mặt phụng phịu trông rất đáng yêu. Nhỏ và Trang Linh vừa quay đi lại nhìn thấy vẻ mặt đó, trong lòng gàothét muốn được hôn vào gương mặt phúng phính của Thiên Thiên nhưng lạithấy cắp mắt mang hình dao găm của nó nên vội quay đi lấy quần áo. Nó bế Thiên Thiên lên, cho bé đứng lên ghế và lột sạch quần áo của bé ra. Rồi nó quay sang nhận lấy bộ quần áo trên tay nhỏ nhanh chóng mặc vào chobé. Thiên Thiên đứng yên cho nó làm một lát thì thì thấy khó chịu nên cứ nhúc nhích, hậu quả là lãnh trọn ánh mắt hình viên đạn của nó khiến béim thin thít. Một lát sau, nó cũng thay xong áo cho Thiên Thiên, diện áo vest trắngcùng cái nơ màu đỏ trên cổ, trông bé rất đáng yêu nhưng không kém phầnlịch lãm. Bé phụng phịu nhìn nó, mắt rưng rưng: - Mẹ toàn bắt nạt Thiên Thiên thôi. - Hihi, con trai của mẹ trông đẹp lắm – Nó hôn vào má bé một cái, mỉm cười – Cứ như chú rể vậy. - Vậy hả mẹ? Vậy cô dâu của Thiên Thiên đâu? – Bé chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi. - Con đó, suốt ngày cô dâu với chả cô dâu, nhất định mẹ phải xử ba của con mới được – Nó mắng yêu, véo vào mũi bé. - Hihi – Thiên Thiên cười lém lỉnh, ôm ôm chầm lấy nó – Mẹ của Thiên Thiên hôm nay đẹp quá. - Vậy bình thường mẹ không đẹp sao? – Nó mỉm cười, vờ giận dỗi - Không phải, mẹ của Thiên Thiên là đẹp nhất – Bé cười toe, hôn vào má nó một cái rõ kêu. - Chỉ giỏi nịnh mẹ thôi Nó véo mũi của Thiên Thiên rồi bế bé lên. Đứng nhìn hai mẹ con nó nãy giờ, nhỏ khẽ thở dài, đứa con của nó cùng hắn đã bị mất, nếu Hạo Thiên đúnglà con của nó, đồng nghĩa với việc nó đã có người đàn ông khác, nếu đúng thật là như vậy, chắc chắn hắn sẽ rất đau khổ. Trang Linh nắm lấy taynhỏ, mỉm cười đồng cảm, cô biết nó nghĩ gì và đó cũng chính là những gìcô đang nghĩ. Nhỏ mỉm cười, lắc lắc đầu, ý bảo rằng mình không sao. Đột nhiên Thiên Thiên chạy đến nắm lấy tay nhỏ và Trang Linh, lắc lắc: - Hai chị ơi, hai chị đẹp quá à – Bé cười tít mắt - Cám ơn bé nhé – Trang Linh mỉm cười – Bé cũng rất đáng yêu mà. - Đúng vậy, nhưng cháu phải gọi là dì chứ không phải chị – Nhỏ mỉm cười,xoa xoa gò má phúng phính của Thiên Thiên – Cháu đáng yêu quá đi. - Sao phải gọi là dì ạ? – Thiên Thiên chớp mắt - Vì dì là bạn của mẹ cháu – Nhỏ chỉ qua Trang Linh – Còn đây là em gái của mẹ cháu. - Vâng ạ, hai dì thật là xinh đẹp – Thiên Thiên cười tít mắt. - Nguyệt ơi – Nhỏ nhìn nó với cặp mắt long lanh – Cho tui mượn bé Thiên Thiên vài ngày đi. Nhỏ vừa nói xong, Trang Linh cũng giương ánh mắt nài nỉ lên nhìn nó. Suy nghĩ vài giây, nó ngạc nhiên hỏi: - Hai người mượn Thiên Thiên làm gì? - Tại vì bé đáng yêu quá đi à, cho tui mượn nha? – Nhỏ chớp chớp mắt nhìn nó, Trang Linh cũng nhìn nó nhưng không nói gì. - Này, hai người đang làm cái gì vậy? – Nó tròn mắt nhìn – Được rồi, tuisẽ dẫn Thiên Thiên đến chơi với hai người, bây giờ thì mau lên, sắp tớigiờ làm lễ rồi kìa. - Ừ nhỉ? Nhanh lên, khăn trùm đầu dâu rồi? Vòng tay nữa? – Nhỏ sực nhớ, quýnh quáng lên. Sau một hồi loạn xà ngầu, cuối cùng cô dâu Trang Linh cũng đã được chuẩn bị xong. Đột nhiên từ bên ngoài, Gia Long và Eric quýnh quáng chạy vào,nhưng khi nhìn thấy nó, cả hai người đứng á khẩu. Nó lấy tay huơ huơtrước mặt hai người, mỉm cười: - Nè, 2 người làm sao vậy? Hồn vía bay mất hết rồi hả? – Nó cười cười - Nè, tỉnh dậy, nó là thật đó, Nguyệt vẫn còn sống – Nhỏ vỗ vào vai haingười cái “bốp”, kéo hai người đang trên mây rơi phịch xuống đất. - Em còn sống thật sao May? Anh không nằm mơ chứ? – Eric lắp bắp, nét mặt vô cùng kinh ngạc - Thật sự là em sao? – Gia Long ngạc nhiên tột độ - Phải, em đây, em đã trở về – Nó mỉm cười - THẬT LÀ TỐT QUÁ – Eric hết toáng lên rồi ôm chầm lấy nó – Thì ra em vẫn còn sống, thật tốt quá. - Này này này – Nó giật mình, lo ngại nhìn về phía Trang Linh – Anh làm gì vậy? Trang Linh nhìn kìa, buông em ra đi chứ. - Hihi, không sao đâu chị, anh ấy mừng quá đó mà – Trang Linh mỉm cười dịu dàng Một lúc sau, Gia Long bỏ nó ra nhưng hai tay vẫn nắm lấy vai nó, xúc động nói: - Anh thật sự rất mừng đó May, mau nói cho anh biết, 3 năm qua em đã ở đâu? Sao không báo về nhà? - Từ từ đã nào, em sẽ kể sau, mà có chuyện gì thế? – Nó mỉm cười – Làm gì mà lúc nãy hai người hốt hoảng vậy? - Hả? Chuyện gì là chuyện gì? – Eric khẽ cau mày – A, phải rồi, chuyện là vầy, đứa bé trai cầm váy cô dâu bị bệnh, không đến được. Nghe Eric nói xong, nhỏ hốt hoảng nói: - Thật hả? Sao lại ngày lúc này chứ? Biết tìm đâu ra bé trai thay thế bây giờ? - Dì ơi, cho con kẹo – Thiên Thiên từ trong phòng thay đồ phóng ra, cười toe Vừa nhìn thấy bé, mắt nhỏ loé sáng, nhỏ nắm lấy tay nó: - Nguyệt, bà thương Trang Linh không? – Mắt nhỏ tròn xoe - Dĩ nhiên là thương rồi, bà hỏi gì lạ thế? – Nó khẽ cau mày ngạc nhiên - Vậy bà cho Thiên Thiên thế cậu bé đó được không? – Mắt nhỏ long lanh - Hả? Chuyện này thì…………… – Nó ngập ngừng - Đi, chỉ có bà với Thiên Thiên mới giúp được vào lúc này thôi, đồng ý đi mà – Nhỏ năn nỉ, giở bộ mặt puppy ra nhìn nó. - Thôi được rồi, dù gì Thiên Thiên cũng đang mặc lễ phục – Nó thở dài,gật đầu, quay qua nhìn Thiên Thiên mỉm cười – Con có thích làm chú rểkhông nè? - Dạ thích, mẹ cho Thiên Thiên làm hả? – Bé líu lo, cười tít mắt - Ukm, cũng gần giống như vậy, con chỉ cần bước sau dì Trang Linh và némhoa thôi, được không? – Nó nháy mắt – Cô bé đi cùng con rất đáng yêuđấy. - Vâng, Thiên Thiên hiểu rồi, hihi – Bé ôm chầm lấy nó và hôn nó một cái, xong rồi chạy tung tăng Đứng nghe cuộc nói chuyện giữa nó với Thiên Thiên nãy giờ, Gia Long mới lên tiếng: - Nguyệt, đây là con em hả? Chẳng phải đứa bé đã…….. – Gia Long ngạc nhiên - Vâng, đây là con của em – Nó bình thản nhún vai – Chúng ta đi thôi, đến giờ rồi. Nói rồi, nó kéo Trang Linh và nhỏ đi, Hạo Thiên thì lon ton chạy theo sau.Eric và Gia Long đứng ngoài sau nhìn ba người, bất giác thở dài rồi cũng đi theo. Còn hắn, từ lúc gặp nó, hắn vác theo chai rượu đi ra sau vườnngồi uống, khung cảnh ở đây khiến hắn cảm thấy bình yên, hắn cứ ngồi uống mãi,uống mãi, không quan tâm gì tới mọi chuyện nữa. Lúc nghe Thiên Thiên gọi nó là mẹ, tim hắn như bị xé ra, rồi lúc nó lạnh lùng với hắn, trái timhắn lại nhận thêm một đả kích nữa, hắn thấy đau lắm, nỗi đau hắn kiềmnén trong 3 năm giờ đã oà vỡ. Một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặtđiển trai của hắn và hắn gục xuống, ngất đi, trước lúc chìm vào vô thức, hắn nghe thấy tiếng hét đau đớn của nó, nó lo lắng cho hắn sao? Có lẽđây chỉ là một giấc mơ…… --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
|
Chương 43 Sau khi kéo Trang Linh và nhỏ đi ra ngoài, nó giao Thiên Thiên cho haingười rồi tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để suy nghĩ, đột nhiên nó cảm thấy mệt mỏi, lúc nãy chạm mặt hắn, tim nó khẽ nhói lên, có lẽ nó vẫn cònyêu hắn, tình yêu của nó đối với hắn chưa bao giờ chết. Trong ba năm, nó đã trưởng thành rất nhiều, nó tạo ình một lớp vỏ bọc lạnh lùng,không thân thiết với bất kì ai ngoài một vài người mà nó thật sự tintưởng. Có nhiều lúc, nó tưởng chừng như trái tim mình đã ngủ yên, vậy mà khi gặp hắn, tim nó lại đau, bao nhiêu nhớ mong cùng thù hận lại trànvề, khiến nó vừa yêu, vừa hận hắn. Nếu năm xưa, hắn không làm chuyện đó, có lẽ bây giờ, nó và hắn sẽ rất hạnh phúc. Nghĩ tới đó, nó lắc lắc đầu, cố tống suy nghĩ đó ra ngoài, nó mỉm cười chua chát, tuy nó không hậnhắn tới mức thấu xương, nhưng cũng đủ để khiến nó khó có thể đối mặt với hắn và nhất là đồng ý trở lại bên hắn. Thẫn thờ bước đi, nó chợt nhậnra mình đang ở phía sau vườn. Nó khẽ thốt lên, bất ngờ trước khung cảnhđẹp lộng lẫy của khu vườn. Bỗng nhiên, nó cảm thấy vô cùng bình yên, tất cả những buồn phiền đều tan đi hết. Đang đi dạovòng quanh, chợt, nó nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi uống rượu, nó khẽ népvào bụi cây, tiếp tục nhìn về phía hắn. Rồi nó thấy hắn khóc, gương mặthắn rúm ró lại vì đau đớn, chứng kiến cảnh đó, tim nó lại nhói đau. Cốkiềm lại cảm xúc của bản thân, nó quyết định bỏ đi, không ngờ chưa kịpquay đi, nó đã nhìn thấy hắn ngã xuống và nó hét lên, chạy đến bên cạnhhắn. Nhìn thấy hắn đã bất tỉnh, khuôn mặt tái xanh nhưng môi lại nở nụcười hạnh phúc. Nó vội tìm điện thoại gọi cấp cứu. Trong lúc bất tỉnh,nó nghe thấy hắn khẽ gọi tên nó, nó nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, truyềnhơi ấm cho bàn tay đã trở nên lạnh ngắt. Rồi lúc xe đến, nó và Gia Longđi theo xe, còn nhỏ thì bị nó bắt ở lại để trông Thiên Thiên. Eric vàTrang Linh muốn đi theo nhưng nó dứt khoát không cho, nó nói hai ngườicòn phải kết hôn. Sau khi chiếc xe chạy đi, Eric động viên Trang Linh và quay ra trấn an mọi người, hôn lễ vẫn được tiến hành đúng như kế hoạch. Ở bệnh viện, trong lúc ngồi chờ bác sĩ cấp cứu cho hắn, Gia Long đã kểcho nó nghe mọi chuyện, từ chuyện Tuyết Lan cố tình làm vậy đến chuyệnhắn đã trả thù Tuyết Lan như thế nào, rồi còn cả những đau khổ hắn đãphải gánh chịu trong ba năm. Nó ngồi lặng im, khoác vào mình lớp vỏ bọclạnh lùng và tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nếu tinh ý, Gia Long sẽ nhìnthấy sự đau xót trong mắt nó, bàn tay nó khẽ run run. Khi bác sĩ bước ra, Gia Long vội đến hỏi kết quả còn nó thì ngồi im,nhưng tai vẫn cố nghe ngóng những gì bác sĩ nói. Sau khi biết hắn khôngsao, nó đứng bật dậy, chào tạm biệt Gia Long và bước đi. Trở lại buổi tiệc, nó vội đi tìm Thiên Thiên vì thấy bé đang ngồi chơi cùng một côbé khác, đứng cạnh đó là nhỏ. Vừa nhìn thấy nó, nhỏ đã hốt hoảng chạylại: - Chấn Phong không sao chứ? - Ừ, vẫn ổn – Nó nhún vai - Còn Gia Long đâu? – Nhỏ vẫn còn lo lắng - Đang ở bệnh viện, chắc lát nữa sẽ về – Nó mỉm cười – Yên tâm đi, cười lên, hôm nay là ngày vui mà. - Ừ, vậy thì tốt quá – Nhỏ thở phào nhẹ nhõm - Mẹ, mẹ ơi, nãy giờ mẹ đi đâu vậy? – Thiên Thiên chạy tới cạnh nó, mặt phụng phịu - Mẹ bận tí việc – Nó mỉm cười, bế Thiên Thiên lên – Nãy giờ con chơi có vui không? - Dạ vui – Thiên thiên cười tít mắt – Dì Giao Châu cho con nhiều quà lắm ạ. - Vậy sao? Con có ngoan không nè? – Nó cười ngọt ngào - Dạ ngoan, con nghe lời lắm – Hạo Thiên cười toe rồi hướng ánh mắt long lanh nhìn nhỏ – Phải không dì? - Dĩ nhiên rồi – Nhỏ nhanh chóng gục ngã trước cặp mắt tròn xoe kia,không nỡ nói ra tội trạng quậy phá của Thiên Thiên từ nãy đến giờ. Nghe lời xác nhận của nhỏ, Thiên Thiên quay qua nhìn nó, cười tít mắt. Nóthì nghi ngờ lắm nhưng cũng không hỏi bởi vì biết có hỏi nhỏ cũng khôngnói. Còn về phía nhỏ, thấy nó không hỏi gì thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thiên Thiên từ nãy đến giờchạy tứ tung, khiến nhỏ tìm bở cả hơi tay, lại còn gặp cô nào đẹp thìbay lại làm quen, chưa kể tới việc lén lút ăn bánh cưới, cũng may làEric và Trang Linh đã hoàn thành xong phần nghi thức rồi. Mãi tới khiThiên Thiên nhìn thấy cô bé lúc nãy thì mới chịu ngồi yên, đúng lúc đó thì nó về tới, đúng là trời vẫn còn thương nhỏ. Sau khi bữa tiệc kết thúc, nó đưa Thiên Thiên về nhà, một phần là muốn giới thiệu cháu ngoại cho ba mẹ nó nhưng cái chính là để ba mẹ nó biết đượcnó vẫn còn sống. Vừa nhìn thấy nó, vị quản gia như chết sững, sau đó ông mới lên tiếng, mặt trắng bệch như gặp ma: - Tiểu thư? Thật là tiểu thư sao? Chẳng phải tiểu thư đã…………….? - Bác nghĩ sao? – Nó mỉm cười, nắm lấy bàn tay của ông, khẽ siết lại. - Tiểu thư, cô vẫn còn sống, thật là tốt quá, tôi sẽ đi báo ngay với ôngchủ và bà chủ – Cảm nhận được hơi ấm từ tay nó, vị quản gia bừng tỉnh,mắt ông long lanh nước mắt, giọng nói vô cùng xúc động. - Không cần đâu bác, cháu muốn tạo cho họ một sự bất ngờ – Nó nháy mắt tinh nghịch – Mà ba mẹ cháu đang ở đâu ạ? - Ông chủ đang trên phòng làm việc còn bà chủ thì đã ngủ rồi, thưa tiểu thư – Ông cung kính nói. - Cháu cám ơn bác – Nó mỉm cười rồi quay sang nhìn Thiên Thiên đang nép phía sau mình – Thiên Thiên, đi thôi con. Từ nãy tới giờ, vị quản gia chỉ chú ý đến nó, đột nhiên nghe nó gọi bé,ông mới chú ý tới cậu bé đang nấp phía sau nó, cậu bé này không thể nóilà dễ thương, mà là rất dễ thương, mái tóc tơ mềm mại, khuôn mặt phúngphính, trắng hồng, đôi mắt to tròn, trong sáng và đầy nét cuốn hút, cònkhuôn miệng đang bặm nhẹ lại vì sợ kia, chưa kể tới cái gò má phúngphính kia nữa, quả thật ông rất muốn chạm vào gương mặt đáng yêu của bémà véo một cái Thấy bé cứ đứng yên, rồi lại nhìn thấy vị quản gia đứng nhìn Thiên Thiên không chớp mắt, nó véo nhẹ vào má bé, mỉm cười: - Này, con đang làm bác ấy phải tan chảy đó bé cưng, chúng ta đi thôi nào – Nó quay sang nhìn người quản gia, lấy tay huơ huơ trước mắt ông – Bác ơi, đóng cửa lại giúp cháu nhé. - V….vâng…vâng, thưa tiểu thư – Vị quản gia giật mình, quýnh quáng đóng cửa lại, gương mặt ửng đỏ lên Nó nhìn ông mỉm cười, quả nhiên ai cũng bị bé cuốn hút bởi cái mặt đáng yêu vôtội này. Lúc nãy, nhỏ và Trang Linh chỉ thiếu chút nữa là bắt cóc bé rồi,quả thật là Hạo Thiên không hề đơn giản chút nào, mới có tí tuổi đầu màđã thông minh tới mức khiến cho nó đau đầu rồi, thỉnh thoảng lại “phán”ra những câu khiến nó sửng sốt, may là nó miễn nhiễm với gương mặt củabé, không thì chắc nó sẽ trở thành nô lệ cho bé thôi. Thấy nó cứ nhìnmình cười cười, Thiên Thiên giật giật chiếc váy nó đang mặc, lo lắngnói: - Mẹ ơi, sao mẹ lại nhìn Thiên Thiên mã thế ạ? – Mắt bé longlanh, nũng nịu khiến cho toàn thể người hầu té cái rầm, mắt hiện lênnguyên hình trái tim. Nó nắm lấy tay bé, mỉm cười: - Vì con đáng yêu nên mẹ nhìn – Nó cọ mũi vào mũi bé – Bây giờ thì đi thôi, mẹ dẫn con đi gặp ông bà ngoại. - Ông bà ngoại sẽ cho con kẹo ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt. - Ừ, đúng vậy, ông bà ngoại sẽ cho con kẹo – Nó cười gian – Còn mẹ sẽ cất hết đi, không cho con ăn. - Mẹ toàn bắt nạt con thôi, ứ chơi với mẹ đâu – Mặt bé xụ xuống, mắt long lanh nhìn nó cầu xin. “ẦM ẦM ẦM”, nó cốc nhẹ cầu đầu bé, vờ nghiêm mặt lại: - Con đừng giở bộ mặt ấy ra với mẹ, bây giờ thì đi thôi nào. - Vâng ạ – Bé xịu mặt xuống, nắm lấy tay nó. Nó mỉm cười và dẫn bé đi vào nhà, lúc hai người đi khuất, mọi người mớilộm cộm bò dậy, khẽ rùng mình trước sức lôi cuốn của bé và đồng thời cốgắng kìm chế cái ham muốn muốn cắn vào cái gò má phúng phính trắng hồngkia và muốn nựng bé mãi không thôi
|
Chương 44 Nó nhẹ nhàng dẫn bé lên lầu, khẽ khàng không gây ra bất kì một tiếngđộng nào. Đến trước cửa phòng ba nó, nó ra hiệu cho bé im lặng, ThiênThiên gật đầu, đứng im như thóc. Hít một hơi thật sâu, nó gõ vài cái vào cửa. Một tiếng nói dứt khoát nhưng tràn đầy mệt mỏi vang lên: - Vào đi. Nó nháy mắt với Thiên Thiên rồi nhìn vào cánh cửa trước mặt, bé ngẫm nghĩmột lát rồi cười toe toét, gật đầu lia lịa. Nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, Thiên Thiên đẩy mạnh cửa chạy vào, nhảyphóc lên người ba ba nó, cười toe toét: - Ông ngoại!!!!!!! Do bị bất ngờ, lại cộng thêm vẻ mặt đáng yêu không đỡ nổi của Thiên Thiên, ba ba nó đứng hình tại chỗ, miệng lắp bắp được vài chữ: - Cháu là ai? - Cháu là Hạo Thiên, mẹ hay gọi cháu là Thiên Thiên – Bé bắt đầu tíu tít – Ông ngoại cho Thiên Thiên kẹo đi, Thiên Thiên thương ông ngoại “nhắm” - Kẹo? Ta không có kẹo, mà ai cho cháu vào đây hả? – Ông Minh khẽ cau mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn bé dò xét. - Mẹ Nguyệt ạ – Thiên Thiên vẫn bám lấy người ông, cười toe toét – Cho cháu kẹo đi Ông im lặng không nói gì, thầm đánh giá bé. Thiên Thiên có đôi mắt to trònrất trong sáng, trông giống hệt đôi mắt của nó, chưa kể tới gương mặt,cũng hao hao nó, chỉ có khác một vài chỗ nhỏ và một vài phần trông giống một ai đó mà đột nhiên ông không nhớ ra. Chợt ông nhớ lại lời của bé,Thiên Thiên nói mẹ bé tên Nguyệt, hơn nữa nhà của ông, không phải aimuốn vào cũng được, chẳng lẽ là….. Ông Minh nghĩ tới đó, thì một giọng nói trong trẻo, đầy thân thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông: - Ba, con đã về – Nó mỉm cười, từ bên ngoài bước vào – Thiên Thiên, lại đây với mẹ nào. - Vâng ạ – Bé cười toe, nhảy phóc ra khỏi người ba ba nó và chạy về phía nó. Nó nắm lấy tay bé, dắt tới trước mặt ông, mỉm cười: - Thưa ba, con đã về, lời hứa ba năm, con đã không làm trái - Thật sự là con sao? Con vẫn còn sống sao? – Ông run rẩy, không dám tin vào mắt của mình. - Vâng, con bất hiếu, ba năm qua đã làm ba mẹ phải chịu khổ, giờ con đãvề rồi đây – Nó xúc động nói, mắt long lanh nhưng tuyệt nhiên không rơimột giọt lệ nào. - Con của ta – Ông đứng bật dậy và ôm chặt nó vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, cả người run run vì xúc động. - Con xin lỗi, con đã về rồi – Nó ôm lấy ông, nghẹn ngào nói. Khi nhìn thấy ông, lòng nó chợt nhói lên, mới chỉ ba năm thôi, nhưng ônggià đi nhiều lắm. Mái tóc đã gần bạc trắng, gương mặt xuất hiện thêmnhiều nếp nhăn. Khẽ siết chặt vòng tay, nó khe khẽ nói: - Ba năm qua, ba khổ sở vì con lắm phải không? - Không, chuyện đó con hãy quên hết đi, bây giờ con đã trở về, vậy là tốt quá rồi – Ông bương nó ra, nhẹ nhàng nói, đôi mắt ngập tràn niềm vui. - Vâng – Nó mỉm cười, nhìn sang bé Thiên Thiên đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh nó – Đây là Hạo Thiên, con trai của con. - Con có con sao? – Ông Minh ngạc nhiên vô cùng – Tại sao? Thằng bé này,nhìn kĩ, nó có nét gì đó rất quen, chẳng lẽ nó là con của convà………………….. - Vâng, đúng vậy thưa ba, con sẽ kể cho ba nghe mọi chuyện, xin ba hãy giúp con – Nó nhìn ông bằng ánh mắt cầu xin. - Được, nhưng con phải nói rõ mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm nay – Ông điềm tĩnh nói. - Vâng, thưa ba, chuyện là như thế này……………………………………… *****ta là đường phân cách thời gian**** Nghe nó kể xong, ông thở dài rồi nhìn nó: - Vậy thì bao giờ cậu ấy sẽ đến Việt Nam? - Khoảng một tuần nữa ạ, anh ấy đến để xin được tổ chức hôn lễ và ngỏ ýmuốn gặp ba để bàn chuyện – Nó mỉm cười – Vậy là ba đồng ý giúp con đúng không? - Đành vậy – Ông thở dài – Con cũng đã có con rồi, khônggiúp con, chẳng lẽ ta lại hại đời con gái ta sao? Hơn nữa, Thiên Thiêncần một người cha đúng nghĩa, dù hai đứa đã có con, nhưng vẫn chưa kếthôn, vẫn chưa được tính là vợ chồng. - Vâng, điều đó con biết, ba cứ yên tâm, mọi chuyện con đã lo lắng ổn thoả hết rồi, chỉ cần đợi anhấy đến Việt Nam, mọi thứ sẽ được tiến hành – Nó cười tươi rói – Thôi, ba giữ Thiên Thiên giúp con, con vào thăm mẹ. Nói rồi, nó quay đầu chạy đi, ông thở dài, nói với theo: - Này, đừng nhát ma mẹ con đấy. - Vâng ạ – Nó ngoáy đầu lại đáp, nụ cười vẫn vẽ trên môi. <Ôi, Sam iu Thiên Thiên, yêu cả anh Tiêu Vũ, cả Chấn Phong và Bạch Nguyệt,Gia Long và Giao Châu thật là so cute còn Trang Linh và Eric sobeautiful!!!!!!!!!!!!!!!> Đứng trước phòng bà Như Huỳnh, nórón rén đẩy cửa và nhẹ nhàng bước vào trong. Nó đóng cửa thật nhẹ nhàngrồi đứng im một lúc ắt quen với bóng tối. Rồi nó bước thật nhẹ đếngiường mẹ nó. Nhìn gương mặt đang ngủ say của bà, bất chợt lòng nó dânglên một sự ấm áp khó hiểu và cả sự hối hận. Bỗng nhiên nó nhìn nơi khoémắt của bà lấp lánh, rồi một dòng nước mắt chảy dài thấm xuống gối. Môibà khẽ mấp máy: - Nguyệt, Nguyệt, con đâu rồi, con đâu rồi? – Bà lầm bầm, nước mắt thấm ướt một mảng gối. - Mẹ, con đây, con gái bất hiếu đã về với mẹ đây – Nó nắm lấy tay bà, xúc động nói. - Ai, ai đó? – Bà giật mình dậy, nheo mắt nhìn vào nó. - Là con đây, Bạch Nguyệt đây – Nó mỉm cười, siết chặt lấy tay bà. - Thật là con sao? – Bà giật mình choàng tỉnh, vẫn nắm chặt lấy tay nó - Vâng, là con đây mẹ à – Nó ngồi xuống cạnh bà, khẽ mỉm cười. Bà sững sờ vài giây rồi ôm chầm lấy nó, nghẹn ngào không nói nên lời, từng giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống thấm đẫm áo nó. Nó mỉm cười ôm lấybà, tay vuốt vuốt tấm lưng gầy của bà. Nguyên cả đêm hôm đó, nó với bàNhư Huỳnh nói chuyện đến sáng, tất cả những chuyện nó đã trải qua trongvòng 3 năm đều được nói rõ. Tiếng cười khe khẽ, cả tiếng khóc nghènnghẹn và cả những lời nói yêu thương cứ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch Sau khi nó ra khỏi phòng, Thiên Thiên phóng tới ngồi vào lòng papa nó, làmnũng để vòi kẹo cho bằng được. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông cũng đilấy cho bé vài viên kẹo. Sau khi ăn xong, Hạo thiên một hai đòi chơitrốn tìm, ông không đồng ý thế là bé chuyển sang đòi chơi trò khác. Banđầu ông vẫn không đồng ý, nhưng sau cả một quá trình lằng nhằng khôngngừng nghỉ, ông cũng đành phải gật đầu cho yên chuyện. Thế là ông bị békéo đi lòng vòng trong nhà, loi nhoi mãi mà vẫn chưa tìm được chỗ đểchơi. Đi một hồi nhớ mẹ, Thiên Thiên mếu máo khóc, ông bất đắc dĩ trởthành bảo mẫu cho bé, hết dỗ dành rồi lại chuyển sang dụ dỗ nhưng thếnào Thiên Thiên cũng không nín khóc. Khóc một hồi mệt quá, bé gục xuốngngủ trong lòng ông. Ông phì cười trước thằng cháu ngoại của mình, ông bế bé lên rồi đưa vào trong nhà. Đến phòng ngủ của ông, ông đặt bé xuốnggiường rồi kéo chăn lên đắp cho bé. Đứng nhìn thằng bé một lát, ông leolên giường ngủ luôn, ôm gọn thằng bé trong lòng, ông nhanh chóng chìmvào giấc ngủ. Địa điểm: nhà của hắn…………….. Sau khi đưa hắn về nhà, Gia Long có mua cho hắn cháo để lót dạ và cả thuốc nhưng hắnđút khoát không đụng đến mà cứ nằm yên trên giường. Anh biết hắn đangđau khổ nên cũng không ép làm gì nên đem tô cháo dẹp xuống bếp rồi trởlên phòng với hắn. Lúc anh lên đến nơi, hắn đã ngủ thiếp đi. Gia Longthở dài mệt mỏi, tuy anh không biết hắn đã biết chuyện nó có con haychưa nhưng qua bộ dạng của hắn, anh nghĩ hắn có lẽ đã biết. Gương mặttrắng bệt, u ám đầy sự đau khổ. Dù hắn đã ngủ nhưng nỗi đau đó vẫn đượchiện rõ trên gương mặt của hắn. Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng hắn thìthầm, giọng nói vô cùng thống khổ: - Nguyệt, anh xin em, về với anh đi Sau khi câu nó thoát ra khỏi bờ môi hắn, một giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên má hắn. Gia Long khẽ lắc đầu và nhìn xuống đồng hồ, anh toan gọicho nó nhưng thấy đã khuya nên cũng không muốn làm phiền. Rồi Gia Longcũng ngủ thiếp đi vì mệt, trong cơn mê, anh vẫn thoáng nghe thấy hắn gọi tên nó. Còn hắn, hiện giờ, hắn đang có một giấc mơ hạnh phúc, nó đang ở bên hắn, từng ngày, từng ngày trôi qua thật ấm áp và bình yên, bất chợt going tố nổi lên và cuốn nó đi mất. Hắn chạy theo nó, chạy mãi, chạymãi vẫn chẳng tìm thấy nó đâu, lúc tưởng chừng như hắn đã kiệt sức thìnó lại xuất hiện. Hắn rất muốn chạy đến bên cạnh nó nhưng sao càng chạylại càng thấy xa nó hơn. Rồi hắn hét lên, hắn gọi tên nó nhưng sao nóchẳng nghe thấy. Bỗng nhiên, hắn đuổi kịp nó và nắm lấy bàn tay nó. Nóquay lại nhìn hắn, nhưng tại sao, khuôn mặt nó lại biến thành gương mặtcủa Tuyết Lan, rồi hắn lại thấy tất cả quần áo trên người hắn biến mất,khung cảnh lúc này hệt như ngày sinh nhật của hắn – ngày địnhmệnh. Chính giờ phút đó, hắn cố đẩy cô ta ra nhưng sao càng đẩy, cô tacàng quấn chặt lấy hắn. Rồi cũng chính lúc đó, hắn lại nhìn thấy nó, nóvẫn đang mặc bộ váy đó, đang nhìn hắn sững sờ, hắn nhìn thấy nó khóc,nhìn thấy nó cố kìm chế cảm xúc của mình, hắn lại nghe thấy những lờinói tàn nhẫn ngày hôm đó văng vẳng bên tai. Sau đó, nó vụt chạy đi, hắnvội chạy theo nó nhưng từ đâu không biết, những bụi gai to lớn xuất hiện vây lấy hắn, không cho hắn chạy tiếp, hắn nhìn hình bóng nó càng lúccàng xa dần mà trong lòng đau đớn. Hắn cố chạy theo, cố níu giữ lấy nó,mặc cho gai đang cào nát da thịt của hắn, hắn mặc kệ những giọt máu đang rơi, điều hắn quan tâm chính là nó. Hắn nhìn thấy nó quay lại, nó hướng về phía hắn, nhưng khi nó đến gần, một chiếc xe đã đâm sầm vào nó, rồinó biến mất, tất cả chỉ là một vũng máu đỏ tươi. Lúc đó, những sợi gaibao quanh người hắn biến mất, hắn quì phục xuống, từng giọt nước mắt cứchảy mãi, tim hắn như bị xé nát, hắn đã có lỗi với nó quá nhiều, chínhvì hắn, nó mới chịu đau khổ, hắn không xứng đáng với tình yêu nó dànhcho hắn, hắn thật sự là một thằng tồi tệ mà. Bỗng hắn cảm thấy có mộtbàn tay ấm áp đặt lên vai mình, nó đang đứng trước mặt hắn, mỉm cườitươi tắn rồi nó tiến tới bên cạnh hắn và lướt qua. Hắn quay đầu nhìntheo nó thì thấy nó đang cùng một người đàn ông nào đó, có cả ThiênThiên đang tay trong tay vô cùng hạnh phúc, giọng nói nó vang lên, lạnhlùng, tàn nhẫn:
|
Chương 45 - Tôi đã quên anh rồi, bây giờ, tôi đang rất hạnh phúc Rồi hắn giật mình bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, khoé mi vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Hắn nhìn xung quanh, thấy trời đã tối, Gia Long thìđã ngủ say, hắn lại nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình, nở một nụcười chua chát……… Đang chìm trong giấc ngủ, nó mở bừng mắt lên,mồ hôi túa ra như tắm, nó vừa có một giấc mơ, cơn ác mộng ba năm trước,nó nhìn thấy hắn và Tuyết Lan đang ôm ấp nhau trên giường, tất cả mọichi tiết của việc đó đều xảy ra, cả những câu nói của hắn cũng chân thật đến kì lạ. Nó nhắm bừng mắt, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình,răng cắn chặt môi đến bật máu, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc. Khoé mi nókhẽ run run rồi một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nó lấy tay lau vội đi giọt nước mắt đó, nỗi đau 3 năm trước lại tràn về xé toạt trái timnó, khiến vết thương năm nào lại tiếp tục rỉ máu, tại sao nỗi đau đó lại trọn vẹn đến vậy? Nó cứ ngỡ rằng mình đã quên đi tất cả nhưng thật ranó vẫn nhớ rất rõ, nó nhớ tất cả mọi thứ, sự ân cần của hắn, sự nâng niu chở che của hắn và cả sự tàn nhẫn của hắn. Nó cảm thấy vừa yêu, vừa căm hận hắn, cái nỗi đau đớn hắn tặng cho nó vào ba năm trước, nhất định nó sẽ trả cho hắn gấp bội. Chợt nó nhớ đến trái tim thuỷ tinh ngày nào đãvỡ tan, nó khẽ mỉm cười chua chát, một giọt nước mắt lấp lánh lại theođó mà rơi xuống, nó bật cười khe khẽ, không ngờ nó lại khóc, nhất là khi nhớ đến những chuyện của hắn, những giọt nước mắt nó đã che giấu ba năm qua, bây giờ lại xuất hiện, quả nhiên, tình yêu của nó còn quá lớnkhiến nó khó để có thể tự kìm chế bản thân Đêm dần trôi qua, buổi sáng tinh mơ lại đến, khi bà Như Huỳnh tỉnh giấc đã thấy trên giường vô cùng trống trải, nhìn qua nhìn lại không thấy nó đâu cả, bà hốt hoảngbật dậy và chạy đi tìm nó, miệng lẩm bẩm: - Không lẽ đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi sao? Không thể nào như vậy được. Rồi bà chạy xuống nhà, đập vào mắt bà chính là hình ảnh thân thương của nó, có cả ông Minh và bé Thiên Thiên. Đêm qua, bà đã nghe nó nói về bé, bây giờ tận mắt nhìn thấy, bà thấy bé còn đáng yêu hơn so với lời nó kể.Nhìn thấy bà, bé lắng quắng chạy đến, miệng cười toe toét: - Oaoaoaoa, bà ngoại đẹp quá đi, cho Thiên thiên kẹo đi - Thiên Thiên, mới sáng sớm không được ăn kẹo – Nó nghiêm giọng nói - Vâng ạ – Mặt bé ỉu xìu, miệng vẫu ra phụng phịu - Con đừng nghiêm khắc với Hạo thiên quá, bé còn nhỏ mà – Bà mỉm cười dịu dàng - Mẹ đừng bị Thiên Thiên gạt, thằng bé giỏi nhất là giả vờ đấy – Nó mỉmcười, đặt hai dĩa cơm trứng vừa chiên xong lên bàn – Ba ăn đi cho nóng,mẹ cũng mau ngồi xuống đi. - Ừ, mẹ tới ngay – Bà mỉm cười, cúi xuống nhìn bé – Nào, bà cháu mình đến ăn sáng thôi. - Vâng ạ – Thiên Thiên cười tít mắt. Nói xong, bà nắm lấy tay bé dấn đi lại bàn, Hạo Thiên lon ton đi theo sau.Nó khẽ mỉm cười đặt thêm hai dĩa cơm xuống, ngoắc ngoắc bé: - Lại đây nào, mình ăn sáng thôi con. - Vâng ạ – Bé tung tăng chạy đến bên nó và leo lên ghế – Thơm quá đi. - Đây, ăn cẩn thận nhé con, coi chừng đổ ra bàn đấy – Nó đưa cho bé cái muỗng, mỉm cười dịu dàng - Vâng ạ – Bé nhận lấy cái thía trên tay nó rồi múc cơm ăn, vừa ăn được một muỗng, bé đã líu lo – Đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất. Nó mỉm cười, gắp vào dĩa bé thêm một miếng trứng. Bữa sáng hôm đó thật làvui, ông Minh và cả bà Như Huỳnh đều cười luôn miệng trước những câu nói ngộ nghĩnh của bé, không khí vô cùng rộn ràng và tươi vui, người làmtrong nhà ai ai cũng thấy vui vẻ. Sau bữa sáng, Hạo Thiên bị bàNhư Huỳnh bắt đi sắm quần áo, ban đầu bé cứ đòi theo nó nhưng sau khinghe bà nói đến đồ ăn, kẹo và cả những món đồ chơi đẹp lung linh, béhoàn toàn quên bẵng nó đi và lao lên xe đầu tiên. Nó phì cười trước tính khí của bé rồi quay sang dặn dò bà vài điều rồi cũng lái xe đi khỏi nhà Nó nhanh chóng lái xe đến chỗ hẹn, vừa bước vào quán, nó đã nhìn thấy nhỏvẫy vẫy, nó mỉm cười đáp lại rồi đến chỗ nhỏ và Trang Linh Vừa ngồi xuống ghế, nhỏ đã hỏi nó tới tấp, nhưng chung qui là hỏi xem tạisao nó không dẫn bé Hạo Thiên theo. Nó hừ một tiếng rồi vờ giận dỗi đứng dậy: - Bà hẹn tui ra đây là để gặp Thiên Thiên sao? Vậy thì tôi về, tự đến nhà tui mà tìm đi. - Ê ê ê, khoan, tui đùa thôi mà – Nhỏ nắm tay nó lại, gãi gãi đầu – Tui hẹn bà ra là để tâm sự mà. - Thật sao? – Nó ngồi xuống ghế, vẫn tiếp tục vờ giận dỗi - Thật mà – Nhỏ cười hì hì – Tui muốn biết 3 năm qua bà sống như thế nào thôi. - Tôi vốn định kể rồi, nhưng giờ thì không muốn kể – Nó lè lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay qua gọi nước uống ình. - Thôi mà, kể đi mà – Nhỏ năn nỉ, Trang Linh thì im lặng không nói gì nhưng cũng nhìn nó say đắm - Thôi được rồi, nhưng chúng ta đi đến chỗ khác được không? – Nó mỉm cười chào thua. - Nhưng bà muốn đi đâu? – Nhỏ cười toe<đạt được mục đích rồi, không cười sao được?> - Bây giờ chúng ta đi mua sắm đi, sau đó đi ăn trưa đi, tôi sẽ kể cho hai người nghe mọi chuyện, được chứ? - Ừ – Nhỏ mỉm cười còn Trang Linh gật đầu. Thế là cả buổi sáng, ba người đi hết chỗ này đến chỗ khác, số lượng túicàng lúc càng nhiều, đến nỗi phải cho xe chở về trước. Sau khi mua sắmxong, ba người kéo nhau đến nhà hàng Pháp để dùng bữa trưa, vừa vàotrong phòng v.i.p, nhỏ đã bắt đầu giục nó kể chuyện. Nó quăng cho nhỏnguyên cục lơ và quay sang hỏi Trang Linh: - Chừng nào em và Eric đi hưởng tuần trăng mật? - Dạ, có lẽ là tuần sau ạ – Trang Linh mỉm cười, đôi mắt đầy niềm hạnh phúc. - Hai người định đi đâu? – Nó hỏi tiếp - Đầu tiên chúng em sẽ sang Ý rồi sau đó là đến Pháp, cuối cùng là Hawaii ạ – Trang Linh mỉm cười. - Hawaii à? – Nó thoáng buồn rồi nhanh chóng mỉm cười – Đi nhiều nơi thế, khi về phải có quà cho chị đấy nhé. - Dĩ nhiên rồi, em sẽ mua thật là nhiều quà luôn ấy chứ – Trang linh cười tươi - Này, bà mau kể cho tôi nghe chuyện ba năm trước đi – Nhỏ nài nỉ – Đi mà. - Rồi, tôi kể đây – Nó cốc vào đầu nhỏ – Bà không thay đổi gì hết, vẫn trẻ con như ngày nào. - Kệ tui, có kể không thì bảo? – Nhỏ xoa xoa đầu - Rồi, muốn hỏi gì hỏi đi, tui sẽ trả lời – Nó mỉm cười - Tất cả mọi chuyện – Trang Linh và nhỏ đồng thanh. - Hai người hợp nhau thế? – Nó bật cười – Được rồi, chuyện là như thế này……. Nó cầm li nước lên uống rồi mới bắt đầu lể. - Ba năm trước, khi tôi đến phi trường lấy vé, tôi bất chợt nghe thấy cô nhân viên nói rằng còn dư một chiếc vé đến Pháp do có 1 khác hàng vừa huỷ bỏ. Đột nhiên tôi nổi hứng muốn đến Pháp mộtchuyến, thế là tôi đổi lấy chiếc vé đó, bù thêm một ít tiền và lên máybay. Sau khi đến nơi, tôi xin vào làm ở một công ty kinh doanh và thuêmột căn hộ để ở. Trong thời gian ở bên đó, tôi tình cờ gặp lại Mary, bàcòn nhớ cô ấy không? – Nó mỉm cười nhìn nhỏ - Mary? Chẳng lẽ là Mary, em gái kết nghĩa của bà? – Nhỏ ngạc nhiên nói. - Phải, chúng tôi tình cờ gặp nhau và tui được biết cô ấy cũng làm tạicông ty tui xin vào. Thế là tui dọn hẳn về nhà Mary ở, một thời giansau, tui gặp Simon, đồng nghiệp lâu năm của Mary. Qua một thời gian quen biết, tui và anh ấy đã trở nên vô cùng thân thiết, anh ấy luôn quan tâm tới tui………. – Nó bất giác mỉm cười - Này, đừng nói với tui người Thiên Thiên gọi là ba, chính là anh chàng tên Simon đó nhé? – Nhỏ trợnmắt lên, Trang Linh cũng trong tình trạng tương tự. - Đúng vậy,người Thiên Thiên gọi là ba chính là Simon – Nó mỉm cười – Bà không biết tui đã khó khăn như thế nào đâu, khi Thiên Thiên biết nói, tui đã phảiđồng thời dạy cho nó cả tiếng Pháp và tiếng Việt, nhờ vậy mà bé mới nóichuyện lưu loát thế đó chứ. - CÁI GÌ? – Mắt của nhỏ và Trang Linh mở to hết cỡ – Bà thật sự có con với người khác sao? - Này, hai người làm gì thế? Có để tui kể không? Mà hai người phải thề với tui, không được nói cho ai biết, được chứ? – Nó nghiêm giọng - Tại sao? – Cả hai đồng thanh - Có thề không? – Nó hỏi lại, giọng nói vô cùng cương quyết - Được rồi, tui/em thề – Lại đồng thanh. - Tốt, tui kể tiếp đây, thật ra là như thế này………………………….. Sau một hồi nghe nó phân tích và kể nốt câu chuyện, nhỏ và Trang Linh bất giác nhìn nhau, nhỏ ngập ngừng nói: - Này, bà có thấy làm vậy là tội nghiệp cho Chấn Phong lắm không? Dù gì Chấn Phong cũng rất yêu bà mà - Yêu thương gì chứ?Tui không cần biết, những tổn thương mà anh ta gây ra cho tui, tui vĩnh viễn không bao giờ quên – Nó nghiến răng, mắt đầy đau đớn. - Nguyệt à, thật ra lần đó, Chấn Phong và Tuyết lan không làm gì cả – Nhỏ nhẹ nhàng nói - Tui không tin, chẳng phải chính anh ta đã thừa nhận sao? – Nó nghi ngờ nói, trong lòng có chút rung động. - Điều đó là sự thật, tui có thể đảm bảo chuyện đó, bà đừng như vậy,trong vòng ba năm qua, Chấn Phong đã chịu khổ rất nhiều, anh ta còn yêubà nhiều lắm Nguyệt à - Thật vậy sao? Giữa họ không có chuyện gì thật sao? – Giọng nói nó run rẩy - Phải, em có thể làm chứng, chắc chắn không thể nào – Trang Linh rụt rèlên tiếng – Chị hãy tin em và chị Giao Châu, bọn em nói thật đấy ạ. - Thôi, em đừng nói nữa, chị đã hiểu rồi, tự chị sẽ biết cách giải quyếtchuyện này – Nó mỉm cười dịu dàng – Thôi, ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi. Nghe nó nói vậy, cả nhỏ và Trang Linh đều không dám nói thêm mà cuối xuống ăn, cầu trời cho nó biết làm chuyện tốt. Còn nó, sau khiđã nghe nhỏ và Trang Linh nói, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả,nhưng nó vẫn sẽ cho hắn chịu khổ vì những tổn thương hắn đã gây ra chonó dù là do bị Tuyết Lan *** hại, cái gì cũng phải có qua có lại và nósẽ cho hắn nhận những gì hắn đáng nhận lấy.
|
Chương 46 Sau khi ăn xong, nhỏ và Trang Linh chạy về trước, nó thấy lạ nhưng cũngkhông cản bởi vì nó còn phải đi đón Thiên Thiên và bà Như Huỳnh. Đợi nóđi khỏi, nhỏ lấy điện thoại ra gọi cho Gia Long, giọng nói gấp gáp: - Anh, em đây, anh đang ở đâu? - Anh đang ở nhà Chấn Phong, có chuyện gì không em? – Gia Long mỉm cười - Vậy thì tốt, anh cứ ở đó nhé, em với Trang Linh sẽ đến ngay, có mộtchuyện rất quan trọng em cần phải nói ọi người biết – Nhỏ nói nhanh rồi tắt máy. Cùng lúc đó, Trang Linh cũng gọi cho Eric để bảoanh đến nhà hắn rồi hai người đón taxi đến đó. Một lúc sau, nhỏ, TrangLinh và Eric đến nơi cùng lúc, không để anh kịp hỏi, Trang Linh đã lôianh vào nhà và chạy lên phòng hắn. Lúc ấy, Gia Long cũng đang ở đó, anhđang múc cháo ra cho hắn ăn, nhìn hắn lúc này, nhỏ, Trang Linh và Ericđều cảm thấy xót xa. Hắn trông xanh xao và mệt mỏi, ánh mắt trầm tư nhìn vào khoảng không vô định, không chút cảm xúc. Thà hắn cứ lạnh lùng nhưba năm nay, có lẽ sẽ hay hơn là hắn như thế này, điều này chứng tỏ hắnđang rất đau vì nó. Nhỏ khẽ lên tiếng, đánh tan bầu không khí nặng nềcủa căn phòng: - Chấn Phong, tôi có chuyện này muốn hỏi anh được không? – Nhỏ ngập ngừng - Chuyện gì? – Hắn nói đều đều - Anh biết chuyện Bạch Nguyệt đã trở về rồi đúng không? Cả chuyện nó đã có con nữa. - Tôi biết – Lời hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng đâu đó người ta vẫn cảm nhận được một nỗi đau thầm lặng. - Anh sẽ làm gì? – Nhỏ lên tiếng - Tôi sẽ buông tay, có lẽ, người có thể khiến cho cô ấy hạnh phúc không phải là tôi – Hắn vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào. - KHÔNG ĐƯỢC – Cả nhỏ và Trang Linh đồng thanh hét lên – Anh không thể làm như vậy được. - Tại sao? Cô ấy cũng đã có con rồi, tôi còn làm được gì nữa? – Hắn mỉm cười chua chát - Bởi vì…… – Nhỏ toan nói nhưng nhanh chóng im lặng vì nhớ tới lời thề với nó, Trang Linh thì nhìn nhỏ bối rồi. Hắn nhìn hai người khó hiểu, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ rồi chán nản nói: - Tôi không thể nói được, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh một chuyện,nếu anh buông tay, anh sẽ hối hận hơn ba năm trước gấp trăm lần – Nhỏnhìn vào mắt hắn – Anh hãy nhìn Thiên Thiên, hãy xem thằng bé giống ai,đó là những gì tôi có thể nói - Giao Châu, chuyện này là sao? – Gia Long thắc mắc - Nguyệt đã kể cho em và Trang Linh nghe chuyện xảy ra trong vòng ba nămnó ra đi, nhưng nó cũng bắt bọn em thề, không được phép tiết lộ mọichuyện cho ai, những gì bọn em có thể nói chỉ là như vậy, em rất tiếc. Trang Linh đứng bên cạnh giải thích cho Eric những gì nhỏ nói rồi tiến về phía hắn, chân thành nói: - Anh đừng bỏ cuộc, đừng buông tay, anh hãy nghe theo trái tim của mình,em tin, sẽ có lúc anh nhận ra sự thật – Trang Linh mỉm cười. Hắngật đầu không đáp, trong đầu xuất hiện nhiều nghi vấn. Trong lúc hắnđang chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhỏ lôi Eric, Trang Linh và Gia Long ra một góc để bàn kế, nổ phát súng đầu tiên cho chiến dịch đem nóvà hắn trở lại với nhau. Sau khi đã thống nhất, cả bọn kéo về để chuẩnbị cho những kế hoạch khác, còn Gia Long được giao nhiệm vụ thuyết phụchắn tham gia kế hoạch. Anh cứ nghĩ hắn sẽ từ chối không tham gia, nàongờ khi anh vừa nói xong, hắn đã gật đầu cái rụp. Gia Long mừng rỡ báocho nhỏ biết rồi chạy ra ngoài mua đồ cho hắn. Còn lại một mình, hắn khẽ mỉm cười, thầm nhủ với bản thân mình: - Nhất định anh sẽ khiến em quay trở về bên anh. ******************** Tối hôm đó, khi nó đang nấu bữa tối thì nhỏ gọi đến, giọng nói vô cùng hốthoảng. Sau khi nghe nhỏ thông báo, nó sa sầm mặt lại rồi giao chuyện nấu nướng cho người giúp việc, bỏ Thiên Thiên ở nhà cho bà Như Huỳnh chămsóc rồi lên xe phóng đi. Một lúc sau, nó có mặt tại nhà hắn, vừa địnhbước vào nhà, điện thoại nó hiện lên tin nhắn do nhỏ gửi đến: - Bọn tui không ai cản được Chấn Phong hết, hy vọng duy nhất chỉ có bà thôi, cố lên nhé. Dẹp điện thoại vào túi xách, nó khẽ thở dài, nó sợ không kềm chế được tìnhcảm của bản thân, sau khi biết được sự thật, tuy nó vẫn còn muốn cho hắn nếm một chút đau khổ, nhưng không hiểu sao, trái tim nó giờ đây đangđập rộn ràng. Hít một hơi thật sâu, nó đẩy cửa bước vào: - Cửa không khoá? Thôi kệ – Nó tự nói với bản thân mình Vừa bước vào nhà, một mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi nó khiến nó suýt saymà té bổ nhào. Cố gắng thở thật ít, nó khép cửa lại. Trong nhà tối om,chỉ có ánh đèn leo lét phát ra trên phòng của nó ngày xưa. Khi bướcngang qua chiếc ghế salon trong phòng khách, đột nhiên có một bóng đenkhiến nó chú ý. Nheo mắt lại một chút, nó nhận ra bóng đen đó chính làhắn. Hắn đang ngồi ôm chai rượu và uống một cách vô tội vạ. Do đã nghenhỏ kể, nó biết nếu hắn uống rượu quá nhiều sẽ như thế nào, thế là nótiến lại gần hắn và ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: - Chấn Phong, anh có nhận ra tôi không? Hắn không đếm xỉa tới nó và vẫn tiếp tục uống. Nó cau mày, kiên nhẫn nóithêm một lần nữa, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng vẫn có một chút gì đórất ấm áp: - Chấn Phong, đưa chai rượu đây, đừng uống nữa. Hắn hơi khựng lại nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục nốc rượu. Nó bực tức giật phắt chai rượu ra, đặt lên bàn, gắt lên: - Anh có biết anh đang bị cấm uống rượu không? Anh lại muốn ngất xỉu như hôm hôn lễ của Trang Linh và Eric à? Nghe nó nói, trong lòng hắn hơi ngỡ ngàng, thì ra, hôm đó hắn không hề nghelầm, quả nhiên người đến bên cạnh hắn lúc hắn ngất đi chính là nó. Thấyhắn im lìm không nói gì, nó đứng bật dậy, lạnh lùng nói: - Tôi về đây, anh đừng có uống rượu nữa đấy, tạm biệt. Nói rồi, nó quay đi, nhưng chưa được ba bước, nó đã bị một vòng tay ấm áp kéo ngược lại. Bất ngờ, nó ngã vào vòng tay ấm áp đang ôm lấy nó, một mùi hương nam tínhthân thuộc mê hoặc tâm trí của nó, cộng thêm mùi rượu từ người hắn phátra khiến nó say, mặt nó đã đỏ bừng, nay lại càng đỏ hơn nữa. Nó cố tỏ ra lạnh lùng để che đi sự xấu hổ của mình: - Mau bỏ tôi ra, anh đang làm gì vậy? – Nó vùng vẫy nhưng càng lúc càng bị hắn ôm chặt hơn. Hắn kề sát tai nó thì thầm, phả hơi thở nóng rực vào mặt nó khiến gương mặt nó trở nên nóng bừng - Nguyệt, về với anh đi, anh vẫn còn yêu em rất nhiều – Hắn hôn nhẹ vào gáy nó khiến nó khẽ run lên. - Anh đang nói gì thế? Tôi đã có con rồi, mau bỏ tôi ra – Nó hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn. - Không sao cả, anh vẫn sẽ nuôi Hạo Thiên, anh sẽ chấp nhận mọi thứ của em, rồi chúng ta cũng sẽ có đứa con của anh và em thôi – Hắn mỉm cười,cắn nhẹ vào vành tai nó. - Ưhmm…… – Nó khẽ rên lên, cố gắng dùngchút sức lực còn sót lại chống chọi để thoát khỏi sự mê hoặc của hắn –Buông tôi ra, buông ra mau. Hắn nhếch mép, nở nụ cười chiếnthắng, một tay hắn vẫn giữ chặt nó còn tay kia hắn với lấy chai rượutrên bàn và ngậm lấy một ít rượu. Rồi hắn quay ngược nó lại và bất thình lình chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nó. Nó cảm thấy bị tê liệt, cố gắngmím môi thật chặt nhưng vô ích, hắn đã khiến nó há miệng và cho rượu vào đó. Sau khi nuốt xong chỗ rượu đó, não nó phát ra tia cảnh báo cuối cùng rồi trở nên đứng máy, nó không thể suy nghĩ được chuyện gì. Hắn vẫn tiếp tục hôn nó một cách cuồng nhiệt, dần dần, nó cũng đáp lại hắn. Nó choàng tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn sát vào người, tất cả nỗi nhớ thương, vị đăng đắng của sự hận thù hoà quyện với tình yêu thương, nhớ mong da diết của cả nó và hắn đều được bộc lộ. Hắn mỉm cười đắc thắng và bế nó lên phòng trong khi vẫn tiếp tục hôn nó. Nó không còn cảm nhậnđược gì khác ngoài nụ hôn ngọt ngào của hắn, nó để mặc cho hắn đặt nólên giường, bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung. Rồi từng lớp, từng lớpquần áo rơi xuống đất, hai cơ thể áp sát vào nhau, đam mê, quyến luyến. Hắn dừng lại một chút để ngắm nhìn nó, làn da trắng mịn không tì vết, gòbồng đào căng đầy đang hưởng ứng hắn, cái cổ nhỏ nhắn, gương mặt đangchìm trong mê đắm. Cơ thể nó như đang toát ra một sức quyến rũ mãnh liệt khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn cúi xuống đặt vào cổ nó một nụ hôn rồi từ từ trượt dài xuống “hòn đảo thần tiên” của nó. Hắn dùng tay xoa nắn khiến nó khẽ rên lên. Khi đã hết chịu nổi, hắn từ từ tiến vào trong nó,nó khe khẽ than đau, một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt ửng hồng của nó, điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nếu nó đã có người khác ở nước ngoài và có Thiên Thiên, chắc hẳn nó phải quen với chuyện này chứ,hắn không ngờ nó lại thấy đau. Hắn cúi xuống đặt vào môi nó một nụ hôn,nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau cho nó. Đêm hôm đó, nó và hắn quấn chặt lấy nhau, tất cả những gì đã bị kềm nén trong ba năm đều được bộc phát. Sau khi cho nó tất cả những mầm mống tội lỗi của mình, hắn ôm lấy nó và chìm vào trong giấc ngủ. Đêm hôm đó, hắn đã có một giấc ngủ rất ngon, giấcngủ trọn vẹn nhất kể từ khi nó ra đi và nó cũng thế ***************** Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, nó từ từ tỉnh dậy, nó cảm thấy toàn thân ê ẩm, đầu lại choáng váng và nhất là hơi lành lạnh. Khi phát hiện bản thân đang trong tình cảnh không có mảnh vải che thân, nó càng tá hoả hơn khi nhìn thấy hắn đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh nó. Nó ngồi chết sững, căn cứ theo những gì còn đọng lại trong kí ức của nó, tối qua, sau khi nó bị hắn cho uống rượu, nó không còn biết gì cả, hình như nó và hắn đã hôn nhau rất lâu, rồi sau đó, nó và hắn đã…………… Nghĩ tớiđó, nó quăng cho hắn ánh mắt căm hận rồi rón rén bước xuống giường. Nàongờ khi chân còn chưa kịp chạm đất, nó đã bị kéo ngược trở lại. Hắn mỉmcười dịu dàng, ôm chầm lấy nó: - Em đi đâu thế? Tối qua, anh rất hạnh phúc. - Buông tôi ra mau, anh là tên khốn, anh đã chuốc rượu tôi – Nó giận dữnói, nhưng không hiểu sao lại giống hệt như nó đang làm nũng hắn vậy. - Ừ, anh là tên khốn và bây giờ anh sẽ tiếp tục làm một tên khốn – Hắn cười gian và cúi xuống hôn nó - Không………….uhmmmmm…………… – Nó mở miệng phản đối nhưng vô hiệu. Hắn hôn nó đến khi nó không thở nổi mới luyến tiếc dừng lại. Hắn mỉm cười nhìn nó, ánh mắt vô cùng dịu dàng: - Anh yêu em, em có biết không? - Không, tôi không quan tâm – Nó lảng tránh ánh mắt của hắn và dĩ nhiên, hắn đã nhìn thấy sự bối rối của nó. Hắn hôn lên trán nó rồi đỡ nó dậy, sau đó bá đạo bế nó vào phòng tắm với lí do sau một đêm vận động quá sức thì phải tắm nước ấm, mà hắn thì khôngmuốn chờ đợi. Dĩ nhiên là nó phản đối nhưng sau khi nghe hắn doạ sẽ “ăn” nó thêm một lần nữa thì nó đành ngậm ngùi im lặng để bảo toàn tínhmạng. Sau khi tắm xong, nó toan bỏ chạy thì bị hắn tóm lại và thế làđánh phải cắn răng đi ăn sáng cùng hắn. Tuy trong lòng khá tức giận nhưng nó cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Nó thường hay mơ thấy chuyện lúc trước và dù cố không nghĩ đến, nó vẫn không thể phủ nhận rằng một phần nào đó trong lòng nó vẫn muốn trở về với những ngày tháng hạnh phúc lúc trước. Thấy nó trầm tư suy nghĩ nhưng gương mặt lạnh lùng đã có chút ấm áp, hắn khẽ mỉm cười, nếu hắn đoán đúng, hắn là người duy nhất trong ba năm trở lại đây mà nó đã làm chuyện đó, nhưng nếu vậy, chẳng lẽ Thiên Thiên là con hắn sao? Không thể nào? Chẳng phải ngày đó vị bác sĩ đã nói rằng nó đã sẩy thai hay sao? Chuyện này xem ra không hề đơn giản, nhất định hắn phải điều tra để làm rõ tất cả mọi chuyện.
|