Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh
|
|
Chương 37 Lúc này ở nhà nó, nhỏ và bà Như Huỳnh đang ngồi cạnh nhau trong phòng.Hai người đang xem những những cuốn album của nó, những tấm hình ghi lại quá trình lớn lên của nó, từ một đứa bé gái, nó dần lớn lên và trởthành một thiếu nữ xinh đẹp, hồn nhiên và trong sáng, tuy bề ngoài nólạnh lùng là thế nhưng nó sở hữu một trái tim ấp áp. Nhỏ nghẹn ngào nói, mắt vẫn dán chặt vào bức ảnh hai đứa chụp chung khi 5 tuổi: - Cháu nhớ có một lần khi ra đường, Nguyệt gặp một bà lão ăn xin, nó chẳng nói chẳng rằng rút ra cho bà ấy 5 triệu đồng, rồi còn lén lút điều tra xem nhà bà ấy ở đâu và thường xuyên ghé thăm bà ấy nữa. - Bác cũng nhớ một lần bác ốm nặng, nó thì đang đi cắm trại với lớp, vừahay tin, nó đã bỏ về nhà, còn mua cháo trứng mà bác thích ăn nhất về nữa – Mama nó bật khóc. - Cháu không thể tin được, tại sao nó lại bỏ rơi cháu chứ? Rõ ràng nó đã hứa với cháu sẽ cùng nhau kết hôn, vậy mà bâygiờ nó lại dám thất hứa – Nhỏ cũng không kềm được nước mắt. - Lúcsáng khi bác thức dậy, ba nó mới nói cho bác biết rằng tối qua nó đã điMỹ rồi, trước khi đi, nó còn nhờ ba nó nhắn với bác rằng nó yêu bác vànó xin lỗi – Bà nức nở – Tại sao nó lại khờ như vậy? Tại sao nó lại bỏđi chứ? - Bởi vì nó đã chịu quá nhiều tổn thương, nó không thể đốimặt với Chấn Phong nên mới quyết định ra đi, tất cả là do con nhỏ TuyếtLan đó mà, nếu không có sự xuất hiện của cô ta, chắc chắn nó và ChấnPhong bây giờ vẫn đang hạnh phúc bên nhau – Nhỏ đau đớn nói - Cháu kể cho bác biết tất cả những chuyện xảy ra đi – Mama nó nắm lấy tay nhỏ,mắt ánh lên sự đau đớn và giận dữ – Bác sẽ đòi lại công bằng cho nó. - Vâng – Nhỏ thở dài, cố nuốt nước mắt vào lòng – Chuyện là như thế này………….. ************* Địa điểm: bệnh viện nơi Trang Linh đang nằm - Eric à, anh có tin tức gì của chị Nguyệt không? Không hiểu sao em cảm thấy lo lắng quá – Trang Linh nắm lấy tay của anh - Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đang cố liên lạc với Gia Long, nãy giờ anh gọinhưng anh ta không nghe máy – Eric mỉm cười trấn an cô dù trong lòng anh lúc này cũng đang rất lo lắng. - À, anh tìm thấy Tuyết Lan chưa? – Trang Linh sực nhớ ra - À, vẫn chưa – Eric mỉm cười, tránh ánh mắt của cô – Anh vẫn đang cho người tìm cô ấy. Eric đã nói dối, thật ra anh không hề cho người tìm cô ta bởi vì một phầnphải chăm sóc cho Trang Linh, một phần lo lắng cho nó và vì anh không hề muốn tìm cô ta. Cô ta đã gây ra cho nó – đứa em gái của anh – quá nhiều đau khổ, anh muốn nhân dịp này cho cô ta phải trải qua những gì mà nótừng chịu đựng. Sau khi dỗ cô ngủ, Eric ra ngoài và điện thoại choGia Long, vẫn không ai nghe máy, lúc anh vừa định cúp thì tiếng nói mệtmỏi của Gia long vang lên: - Alo? - Cuối cùng anh đã nghe máy, May sao rồi? – Eric lo lắng hỏi - Cô ấy……. – Gia Long ngập ngừng, giọng nói trầm xuống pha chút đau đớn và buồn bã – Anh hãy thật bình tĩnh nhé? - Được, tôi đang rất bình tĩnh, anh hãy nói đi – Eric đáp lời - May…..cô ấy đã……..chết rồi – giọng anh nhỏ dần ở những từ cuối - Cái gì? Anh đang đùa sao? – Eric ngạc nhiên cực độ, đôi mắt mở to vì kinh ngạc - Tôi không đùa, cô ấy đã chết rồi, đó là sự thật – Gia Long đáp, giọng nói được buồn. - Chết sao? Tại sao? Sao chuyện này lại xảy ra được? – Eric ngồi phịch xuống ghế, tai như không tin vào những gì vừa nghe được. - Tai nạn máy bay – Gia Long đáp – Cô ấy sang Mỹ để tránh mặt Chấn Phong, khi bay ngang qua biển, chiếc máy báy đó đã………… “Bốp”, cái điện thoại trên tay Eric rơi xuống đất, đôi mắt anh đầy nỗi kinh hoàng, nó thật sự đã chết rồi sao? Sao lại như vậy? Mới ngày hôm qua thôi anh vẫn còn nhìn thấy nó, sao bây giờ lạinhư vậy? Làm sao anh dám nói với Trang Linh đây? Chợt giọng nói trong trẻo của Trang Linh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: - Chị Nguyệt đã chết rồi sao? Tại…….sao…..? – Trang Linh khuỵ xuống đất – Tại sao lại như vậy chứ? - Tai nạn máy bay, chiếc máy bay chở cô ấy đã đâm xuống biển – Eric vộiđỡ cô đứng lên, gương mặt rất đau đớn – Em hãy bình tĩnh đi, coi chừngsức khoẻ. - Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?- Trang Linh bật khóc, nước mắt cô thấm ướt áo anh. Eric không nói gì mà ôm lấy cô vỗ về, tin này quả thật khiến anh bị chấnđộng, trong thời gian ở Việt Nam, anh đã xem nó như em gái của mình, tin nó đã chết như một con dao rạch vào tim anh, anh thấy đau đớn, thấybuồn bã nhưng anh biết cô còn đau gấp trăm lần bởi vì đã không hoà giảiđược hiểu lần giữa nó và hắn. Trang linh cứ khóc, cô khóc mãi đến khithiếp đi, trong vô thức, cô vẫn tiếp tục khóc, những giọt nước mắt longlanh vẫn chảy dài………….. ************ Địa điểm: một ngôi nhà hoang trong hẻm…….. Thời gian: Buổi tối sau khi nó trốn về nhà………….. - Các người là ai? Thả tôi ra, nếu không, tôi cho các người sống dở chết dở đó, lũ khốn kiếp – Tuyết Lan gân cổ lên **** rủa. - Cô em định làm gì? – Một tên cười đểu – Ngoan ngoãn câm mồm lại đi, không thì đừng có trách - Bọn khốn, mau thả tôi ra – Cô ta vẫn bướng bỉnh và tiếp tục **** rủa. “CHÁT”, 5 ngón tay hằn trên mặt cô ta, một tên gầm lên: - Con kia, mày có câm không hả? Hay là mày muốn chết? Mày nên nhớ mày đang bị bắt, mày liệu hồn đó, tao không đùa đâu. - Lũ các người dám đánh tôi sao? – Mắt cô ta long lên song sọc, khoé môirỉ ra một chất lỏng màu đỏ – Lũ hèn hạ, các người chết hết đi - Mày ngon lắm – Tên cầm đầu nghiến răng – Xem ra tao không ày một bài học thì mày không sợ. Tới lúc này cô ta mới nhận ra mình đang trong tình trạng như thế nào, Tuyết Lan run rẩy nép vào tường, miệng lắp bắp: - Các người muốn làm gì? Tên cầm đầu hất cằm về phía cô ta, ngay lập tức, bọn đàn em xấn tới, tênnào cũng nở nụ cười đê tiện trên môi. Một tên nắm lấy cằm cô ta, cườiđểu: - Cô em cũng xinh đẹp quá chứ nhỉ? Đừng lo, anh sẽ dịu dàng với em mà. Tên đó vừa nói xong, những tên còn lại rú lên cười, cô ta sợ hãi hét lên: - Cút đi, các người tính làm gì tôi? - Làm cho con ** này câm mồm đi – Tên cầm đầu cau mày – Cho bọn bay toànquyền xử lí ả ta, tao ra ngoài đây – Nói rồi tên cầm đầu bỏ ra ngoài. - Cám ơn đại ca – Đám đàn em nói rồi quay sang cô ta – Bọn anh sẽ cho em một kỉ niệm khó phai. Nói rồi, một tên xé toạc áo của Tuyết Lan, những tên còn lại thì giữ chặt lấy chân cô ta. - Không, làm ơn, đừng mà…. – Tuyết Lan gào lên, nước mắt giàn giụa, cố gắng khép chặt chân lại nhưng cô vọng. Cô ta bất lực nhìn những mảnh quần áo rơi khắp mặt đất, miệng không ngừngkhóc lóc cầu xin, đáp trả lại cô ta là những tràng cười đê tiện và đểucáng. Bọn chúng thay nhau cưỡng bức cô ta, hành hạ đủ trò khiến TuyếtLan đau đớn cùng cực, hơn nữa cô ta vẫn còn là con gái nên càng khiếncho việc quan hệ này đau đớn gấp trăm lần. Ban đầu, cô ta hét lớn nhưngrồi cũng im miêng vì biết có hét cũng chẳng giúp ích gì. Sau khi đãkhiến cô ta câm miệng, bọn chúng chỉnh sửa lại quần áo, quăng cho cô tamột tấm khăn rồi bỏ qua ngoài. Cố gắng nhặt lấy tấm khăn, Tuyết Lan dùng nó quấn quanh người, khắp cơ thể cô ta vô cùng đau đớn, có một vài chỗbị thâm tím lại. Nhìn cơ thể mình vào lúc này, Tuyết Lan cảm thấy đauđớn và nhục nhã, rốt cuộc cô ta đã gây ra chuyện gì mà lại phải chịu sựnhục nhã này? Chợt cô ta nảy ra một ý, nếu lần này thoát nạn, cô ta sẽcó cớ để khiến hắn tin rằng mình đã thật sự làm chuyện đó với cô ta, vốn cô ta còn đang lo lắng không biết phải làm sao thì bỗng dưng trời lạitạo cơ hội cho cô ta. Bất giác Tuyết Lan nhoẻn miệng cười Một lúc sau,tên cầm đầu bước vào, theo sau là bọn đàn em, hắn nhếch mép: - Bọn bây làm tốt lắm, xem ra nó đã chịu câm miệng lại rồi. - Đại ca quá khen – Một tên nhìn cô ta cười đểu Tên cầm đầu tiến về phía Tuyết Lan và dùng tay nâng cằm cô ta lên, nhếch mép: - Cô biết vì sao lại bị bắt đến đây không? - Không, tại sao? – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt – Làm ơn tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi. - Còn nhớ người tài xế cô đã cho người giết không? – Tên đó mỉm cười lạnh lùng. - Tôi không có cho giết ai cả, các anh nhầm rồi – Tuyết Lan vẫn cố chối - Còn dám chối? – Hắn gằn giọng, giơ tay lên cho cô ta một cái tát trời giáng – Có nhận không? - Phải, là tôi cho người giết anh ta, vậy thì sao? – Tuyết Lan đành phải nhận, gò má cô ta bỏng rát do bị tát. - Có biết người đó là ai không? – Tên cầm đầu căm phẫn nhìn cô ta - Không, làm sao tôi biết được? – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt “CHÁT’, lại thêm một cái tát giáng xuống mặt Tuyết Lan, lực tát mạnh tới mứckhiến cô ta ngã xuống sàn. Tuyết Lan ôm lấy mặt, một dòng máu đỏ lạichảy ra từ khoé miệng của cô ta, cô ta trừng mắt nhìn tên đó. Hắn cườikhẩy và nắm lấy tóc của Tuyết Lan: - Mày đừng có giở bộ dạng dễthương với tao, đừng tưởng tao không đánh con gái, tao nói ày biết, người mày giết lúc đó chính là em trai của tao đó – Tên đó gằn giọng,giật mạnh tóc của cô ta lên khiến Tuyết lan rên rỉ vì đau đớn. - Em của anh sao? – Tuyết lan trợn mắt lên vì ngạc nhiên - Phải, em của tao, mày là con nhỏ không biết tốt xấu, mày sẽ phải đền mạng cho em tao – Tên đó nghiến răng. - Đừng, xin anh, tôi không biết, anh cần bao nhiêu tiền cứ nói, tôi sẽ đưa đầy đủ – Tuyết Lan van xin. - Được, tao cần 100 tỷ, mày có không? – Tên đó cười khẩy - 100…tỷ? – Tuyết Lan trợn tròn hai mắt - Phải, mày có không? Nhà mày giàu lắm mà? Nhiêu đó thì nhằm nhè gì? – Tên đó cười khẩy - Được, anh gọi số điện thoại này, nói là Tuyết Lan gặp nạn, chắc chắn anh ấy sẽ đưa tiền cho các người – Tuyết Lan sợ hãi nói. - Đọc đi – Tên đó ra lệnh - 097xxxxxxxxxx Ghi xong, tên đó quay đi ra lệnh ột tên đàn em đi gọi điện, còn đámcòn lại thì nghe lệnh đại ca tiếp tục cưỡng đoạt Tuyết Lan. Một lát sau, tên cầm đầu đập mạnh vào cửa khiến cả bọn giật mình, hắn gầm lên: - Số này không ai bắt máy hết, mày tính nói láo sao? - Sao lại như vậy? Anh cố gọi lại đi, không thể nào sai được – Tuyết Lan hoảng sợ nói. - Thằng đàn em tao đã gọi mấy lần rồi, chẳng ai nghe máy cả, mày khônghồn thì đừng đùa với bọn tao, không tao ày chết – Tên đó đe doạ. - Vậy thì gọi số này đi, chắc chắn sẽ có người nghe máy – Tuyết Lan vội nói – 0123xxxxxxxxxx - Số của ai? – Tên đó lườm - Của ba tôi, ông ấy đang ở bên Mỹ, chắc chắn ông ấy sẽ đưa tiền cho các người Tên đó không đáp, hắn quay đi và ra lệnh cho đàn em gọi cả hai số điện thoại, còn cô ta thì giao cho những tên còn lại.
|
Chương 38 Sau khi ra lệnh cho bọn đàn em tiếp tục “chăm sóc” cho Tuyết Lan, têncầm đầu đi ra ngoài ngồi. Cầm trên tay số điện thại cô ta vừa đọc, hắnbắt đầu bấm số. Sau một hồi chuông dài, khi hắn định tắt máy thì giọngmột người đàn ông vang lên: - Alo? - Ông biết cô gái tên Tuyết Lan chứ? – Hắn nhếch mép - Biết, thì sao? – Người đàn ông vẫn lạnh lùng – Cậu là ai? - Không nói nhiều, ông là ba của cô ta phải không? – Hắn tiếp tục hỏi, giọng lạnh lùng đến đáng sợ. - Phải, cậu muốn gì? – Ông ta thờ ơ nói - Chỉ một chữ thôi – Hắn mỉa mai nói – Đó là tiền. - Tại sao tôi phải đưa tiền cho cậu? – Ông ta cười phá lên. - Nếu không muốn nhận xác của con gái mình thì ngoan ngoãn giao tiền ra đây – Hắn mỉm cười – Hay là ông muốn cô ta chết? - Cái gì? – Người đàn ông thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh – Tại sao tôi phải tin cậu? - Vậy để tôi cho ông nghe thử giọng con gái yêu của mình nhé? – Hắn cười khẩy rồi ra lệnh cho bọn đàn em áp giải nó ra ngoài. Trông Tuyết Lan lúc này vô cùng thảm hại, đầu tóc thì rối bù, người thì bẩnthỉu, tay chân thì bầm tím, vẻ mặt chua ngoa đanh đá lúc mới bị bắt vềgiờ đã trở nên sợ hãi, hoảng loạn tột độ. Hắn cười mỉa, bọn thuộc hạ của hắn đã làm rất tốt, nỗi đau mà cô ta gây ra cho hắn, nỗi đau mất đingười thân, hắn sẽ cho cô ta nếm trải từng chút từng chút một, sẽ chịusự dày vò về cả thể xác và tâm hồn, sống không bằng chết. Hắn nhìn Tuyết lan rồi hất đầu về phía mình, bọn đàn em hiểu ý, ném cô ta xuống đất,hắn mỉm cười, ra lệnh: - Nghe đi, ba cô muốn gặp con gái lắm đấy - Ba tôi? – Mắt Tuyết Lan sáng bừng lên, cô ta vội nghe điện thoại – Ba ơi, ba có nghe con nói gì không, là con, Tuyết Lan đây. - Con bị bắt thật sao? Ba ơi, mau cứu con – Cô ta khóc lóc thảm thiết – Cứu con với. - Đủ rồi, đem cô ta vào trong, “chăm sóc” cho cẩn thận – Hắn quắc mắt vềphía bọn đàn em, giật lấy cái điện thoại trên tay cô ta – Ông đã tận tai nghe thấy giọng con mình rồi đó, ông đã tin chưa? - KHÔNGGGGGGGGGGGGGG! CỨU CON VỚI – Tuyết Lan gào lên khi bị kéo vào trong nhà. - Cậu muốn bao nhiêu tiền? – Ông ta lạnh lùng hỏi - 100 tỷ, không quá nhiều so với ông chứ? – Hắn cười khẩy - Cái gì? 100 tỷ? – Ông ta ngạc nhiên tột độ rồi sau đó cười phá lên –Hahaha, cậu nghĩ con bé đó đáng giá 100 tỷ sao? Đừng có hòng tôi đưatiền cho cậu. - Được, đó là do ông tự nói đấy nhé – Hắn cười lạnhkhiến bọn đàn em không rét mà run, dù sao hắn cũng không muốn tha cô taquá đễ dàng như vậy. Không kịp để ông ta trả lời, hắn tắt điện thoại, quay sang bọn đàn em: - Đi mua cho tao con dao, tao sẽ chơi đùa với con ả này từ từ. - Vâng thưa đại ca – Tên đàn em đáp và chạy đi. *********** Sau khi nhận cuộc điện thoại của hắn, ông ta cảm thấy tức tối vô cùng, đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn mà lại bị sỉ nhục như vậy. Mạng sống của cô ta thì chẳng đáng lo, vốndĩ trước giờ ông ta cũng chẳng thương yêu gì Tuyết Lan nên mới bỏ cô talại Việt Nam một mình và qua Mỹ cùng nhân tình. Tuy không muốn cứu cô ta nhưng để truyền ra ngoài thì cũng thật mất mặt. Suy tính một hồi, ông ta quyết định gọi cho hắn, dù gì ông ta biết hắn cũng xem Tuyết Lan như em gái<đã từngthôi>, hơn nữa quan hệ lại cực rộng rãi nên chắc chắn có thể giúpđược. Nghĩ tới đó, ông ta nở nụ cười khoái trá rồi lấy điện thoại gọicho hắn. Lần thứ nhất, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy; lần thứ hai, tương tự như vậy; lần thứ ba, không có gì thay đổi; lần thứtư, chẳng có gì khác;…….; lần thứ n, ông ta đã phát chán, lúc vừa địnhtắt máy thì giọng nói của hắn vang lên, lạnh lùng hơn cả băng tuyết BắcCực khiến ông ta giật bắn cả người. - Chuyện gì? – Hắn lạnh lùng hỏi. - À, bác có chuyện muốn nhờ cháu, không biết cháu có thể giúp bác không? – Ông ta mềm mỏng nói - Chuyện gì? – Hắn lặp lại, giọng nói càng lúc càng lạnh - Bác muốn nhờ cháu cứu Tuyết Lan – Ông ta nói thẳng, không dám dây dưa. - Cứu cô ta? – Giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên đáng sợ – Cho tôi một lí do. - Con bé….. – Ông ta lắp bắp – Dù gì trước giờ cậu cũng xem con bé như em gái của mình mà. - Em gái? – Hắn gằn từng tiếng, giọng nói băng giá tới mức cùng cực khiến ông ta như đóng băng – Được, tôi sẽ cứu cô ta, với một điều kiện. - Chuyện…chuyện gì? Cậu cứ nói? – Ông ta sợ hãi - Cắt đứt quan hệ cha con với cô ta, tôi trả 100 triệu để mua cái mạngquèn của con gái ông, đồng ý hay không? – Giọng nói của hắn sặc mùithuốc súng. - Bán mạng? – Ông ta giật mình – Nhưng mà 100 triệu có hơi ít không? Dù gì cũng là con gái vàng ngọc của bác mà - Ông muốn 100 triệu hay là không một đồng xu nào? Cái mạng nhỏ bé của cô ta không mắc tới vậy đâu – Hắn dứt khoát, chuyển sang uy hiếp – Thếnào? Có hoặc không? - Được, 100 triệu – Ông ta đành chấp nhận bởi vìông ta hiểu rõ là chống với hắn sẽ không có chuyện gì tốt, hơn nữa trước giờ ông ta cũng đã phải tốn rất nhiều tiền để giải quyết những rắc rốido cô ta gây ra, thôi thì bán phức cho hắn, 100 triệu cũng không nhiềulắm nhưng cũng không sao, dù gì ông ta cũng chẳng muốn có đứa con gáinhư Tuyết Lan. - Tốt, ngày mai tôi sẽ cho người làm hợp đồng, tốtnhất là ông đừng sai lời, không thì tốt nhất là ông tự giết mình đi –Hắn lạnh lùng nói rồi cúp máy. Buông chiếc điện thoại trên tay xuống, ông ta thở lấy thở để, nãy giờ nói chuyện với hắn, sức ép trong từngcâu nói của hắn khiến ông ta liên tục nín thở, dù tuổi đời ông ta cũngđã cao, loại người nào cũng đã từng gặp, sử dụng thủ đoạn cũng rấtnhiều, nhờ vậy mà ngày hôm nay ông ta mới ngồi được vào chiếc ghế chủtịch này. Còn hắn, tuy chỉ mới 21 tuổi nhưng đã là giám đốc của công tyWing hùng mạnh, không có một đối thủ nào trên thương trường có thể đốiđầu với hắn mà bảo toàn tính mạng, nổi tiếng lạnh lùng thảm khốc, ra tay tàn bạo vô cùng, so với hắn, ông ta chỉ là một đứa trẻ, nhưng điều maymắn là hắn rất quân tử, nếu không động tới hắn thì hắn cũng chẳng độnglại mà còn cho người đó cơ hội làm đối tác với hắn. Vốn trước giờ ông ta chỉ xem Tuyết Lan như một con cờ để làm ăn, cũng nhờ cô ta mà côngty của ông ta đã kiếm được không ít lời, vốn nghĩ có thể lợi dụng TuyếtLan để kiếm chác, nào ngờ cô ta lại bị bắt cóc, thật lòng ông ta cũngđịnh cứu nhưng 100 tỷ thì quá nhiều so với cái mạng của Tuyết Lan, hơnnữa ông ta cũng chẳng yêu thương gì cô ta hết nên càng không có lí do để bỏ ra 100 tỷ. Nghĩ tới vụ giao dịch với hắn lúc nãy, bất giác ông talại mỉm cười, khi không lại được 100 triệu, tuy không nhiều lắm nhưngcũng tốt, coi như là tiền công ông nuôi dưỡng Tuyết Lan từ bé tới giờ.Bất giác, ông ta mỉm cười khoái trá, rót ình một tách trà, ông tatừ từ nhâm nhi với tâm trạng vô cùng thoải mái. Vừa lúc đó, ả nhân tìnhtừ bên ngoài bước vào phòng, ả mặc một cái váy dây bằng ren, khoét sâuđến tận ngực, đồi núi cứ lấp ló ẩn hiện khiến ông ta thèm thuồng Ả tiến tới bên cạnh ông ta, vòng tay qua cổ ông ta và ngồi xuống, cố gắng cạ cạ vào vật nam tính của ông, miệng lưỡi ngọt như mật ong: - Anhhhhh, mai mình đi shopping nha???? – Ả nũng niu - Ừ, được thôi, nhưng phải xem biểu hiện của em tối nay đó – Ông ta cười, đôi mắt tràn đầy ham muốn. - Nếu anh thích thì em chiều – Cô ả dùng tay kéo dây áo xuống, để lộ ra một bên ngực – Anh cũng phải giữ lời đó nha. - Anh có thất hứa với em bao giờ sao? – Ông ta lại cười và đè cô ả xuống, thuận tay xé toạc đi lớp áo ren trên người ả. Trong căn phòng, một cảnh xuân đang diễn ra, kết thúc với tiếng thở hì hục và lại bắt đầu với những tiếng rên la đầy sức gợi tình ********** Lúc này ở Việt Nam…………… Sau khi nhận cuộc gọi của ông ta, hắn trở nên trầm lặng đến đáng sợ, dù Gia Long nhiều lần cố gợi chuyện nhưng chỉ nhận được một vài chữ phát ra từ miệng hắn, còn đa số là im lặng. Lúc nãy Gia Long tranh thủ về thămnhỏ, sẵn tiện an ủi gia đình nó luôn, lúc đó hắn vẫn chưa tỉnh, nào ngờkhi quay lại thấy hắn đã biến mất, hỏi ra mới biết hắn đã tỉnh rồi, đang được bác sĩ khám lại để đảm bảo không có di chứng. Sau khi khám xong,anh đưa hắn về phòng, vừa định nói với hắn về chuyện của nó thì độtnhiên điện thoại hắn vang lên. Tuy không biết người bên kia là ai, không rõ toàn bộ nội dung là sao nhưng khi nhắc tới Tuyết Lan, Gia Long cảmthấy giật mình. Do nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của hắn nên Gia Longcũng hơi sợ một chút, chơi với nhau lâu nay, anh hiểu rõ có những điểmcấm cần phải tránh và điều quan trọng nhất chính là khi hắn tức giận,tốt nhất là không nên nói những chuyện khiến hắn thêm khó chịu, trongtrường hợp bây giờ chính là nhắc tới Tuyết Lan và người sẽ khiến hắn nổtung chính là những chuyện liên quan tới nó. Không quan tâm tới sự có mặt của Gia Long, hắn vẫn ngồi trầm ngâm, sát khí vẫn toả ra ngùn ngụt. Vốn hắn đã vô cùng khó chịu, nào ngờ ông ta lại còn dám nhờ hắn cứuTuyết Lan, được lắm, hắn sẽ cứu cô ta và sẽ cho cô ta biết thế nào làđau đớn, là khổ sở, nếu không vì cô ta, nó sẽ không rời xa hắn, tất cảcũng tại vì những trò do cô ta bày ra nên hắn mới làm tổn thương nó, hắn cảm thấy hận thù, con người hắn hiện giờ chỉ có sự căm thù ngự trị,nhất định hắn sẽ bắt cô ta phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.Nhắc đến nó, hắn cảm thấy trái tim mình đau thắt lại, nó đã thật sự rờixa hắn rồi sao? Nghĩ tới đây, hắn đột ngột lên tiếng, giọng nói vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo khiến Gia Long lạnh toát cả người: - Có phải ông nói với tôi Bạch nguyệt……. – Hắn dừng lại một chút, nhắcđến tên nó khiến hắn cảm thấy đau, hít một hơi thật sâu, hắn nói tiếp –Bạch Nguyệt, cô ấy vẫn còn sống? --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
|
Chương 39 Gia Long nuốt nước bọt cái ực, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, anh mỉm cười cầu hoà: - Chấn Phong, hay là ông nghỉ ngơi chút nữa đi, ông chỉ vừa mới tỉnh thôi mà. - Đừng có đánh trống lảng, Bạch Nguyệt, cô ấy còn sống phải không? – Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi - Chấn Phong, ông phải bình tĩnh nha – Gia Long không cười nữa mà chuyểnsang bộ mặt nghiêm túc – Tôi rất tiếc nhưng Bạch Nguyệt đã chết rồi. - Vậy thì tại sao lúc đó ông lại nói dối tôi? – Hắn lạnh lùng nói, cố giấu đi sự run rẩy, tia hy vọng trong hắn đã vụt tắt. - Ông thử nghĩ xem, lúc đó ông như một tên điên, nếu tôi không nói vậythì liệu ông có còn ở đây không? – Gia Long nói, cố kìm nén sự xótthương khi nhớ đến nó. - Vậy là cô ấy đã chết thật rồi sao? – Hắn vẫn lạnh lùng nhưng tay đã bắt đầu run rẩy, hắn nắm chặt lấy tấm chăn trênngười, chặt tới mức những đường gân đã hiện rõ. Nhìn hắn, Gia Longbất giác thở dài, anh biết hắn đau khổ lắm, đặt anh vào trường hợp củahắn anh cũng sẽ như vậy thôi. Gia Long nhẹ nhàng nói, giọng nói đầy sựquan tâm và chia sẻ: - Phải, ông đừng quá đau buồn. Bác Minh nhờ tôinhắn lại với ông rằng hãy quên Nguyệt đi, bác ấy nói rằng chắc chắn Bạch Nguyệt sẽ không muốn nhìn thấy ông đau khổ đâu. - Tôi muốn yên tĩnh – Hắn lên tiếng, bàn tay đã bật máu, run rẩy. - Được, ông nghỉ ngơi đi – Gia Long thở dài rồi bước ra ngoài. Khi cánh cửa khép lại, một giọt nước mắt chảy dài trên mà hắn, bàn tay đang nắm thật chặt tấm chăn cũng dần thả lỏng nhưng vẫn còn run rẩy. Lạithêm một dòng nước mắt nữa chảy xuống, rồi lại một dòng nữa, cứ thế,những giọt nước mắt nóng hổi cứ nối đuôi nhau rơi xuống, thấm một mảngtấm chăn trên người hắn. Hắn đau lắm, nỗi đau này so với lần trước cònđau đớn gấp trăm lần. Từ đầu, nó không hề sai, không hề có lỗi gì vớihắn, có lẽ lỗi lầm duy nhất của cuộc đời nó chính là yêu hắn, hắn đã làm nó tổn thương, làm nó đau khổ vậy mà nó vẫn yêu hắn, vẫn luôn tha thứcho hắn. Còn hắn thi sao? Hắn cứ luôn làm nó bị tổn thương, làm mất điđứa con của hai người……. Hắn đã biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi,nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, hắn nhất định sẽ yêu thương nó, sẽ luôn tin tưởng nó, sẽ làm tất cả mọi thứ cho nó. Nhưng hắn biếtchuyện đó là không thể, không ai có thể điều khiển được thời gian, dùhắn có làm bất cứ chuyện gì, sự thật vẫn là như vậy, nó đã thật sự rờixa hắn rồi, tại sao? Tại sao nó lại làm vậy? Tại sao nó lại quyết địnhrời xa hắn khi mà hắn đã hiểu ra mọi chuyện, nó hận hắn đến vậy sao? Nóchọn cách ra đi để trả thù hắn hay sao? Nếu đúng là như vậy, nó đã thành công rồi, hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng, trái tim như bịbóp nát. Giờ phút hắn nghe thấy tin nó bị tai nạn cũng chính là lúc trái tim hắn ngừng đập, chiếc máy bay rơi xuống biển đã mang theo trái timcủa hắn, mang theo linh hồn của hắn ra đi cùng với nó. Nếu vậy thì tạisao hắn vẫn đau? Vẫn đau khổ tột cùng như thế này? Hắn khóc, khóc rất nhiều, khóc nhiều đến mức gần như hắn không thể thở được, trái tim rướm máu của hắn như đang bị ai đó xát muối, máu càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn khiến vết thương rách toạc, nỗi đau lại tiếp tục chồng lên nỗi đau, sự đau khổ này liệu bao giờ mới biến mất? Vài giờ đồng hồ trôi qua,nước mắt hắn đã cạn kiệt, bộ mặt đau đớn đã biến mất, thay vào đó chínhlà vẻ mặt lạnh lùng, lãnh khốc của hắn, hắn không cho phép mình trở nênyếu đuối, từ nay, hắn sẽ không bao giờ yêu ai nữa, nó chính là cô gáiđầu tiên và cũng là người con gái cuối cùng chiếm giữ trái tim hắn. Trái tim pha lê ngày nào hắn trao cho nó mãi mãi là vật hẹn ước và sẽ khôngbao giờ có trái tim thứ hai Lấy điện thoại ra, hắn gọi ột ai đó. Đúng hai hồi chuông, bên kia đã trả lời: - Gọi tôi có việc gì? – Người bên kia hỏi, giọng nói lạnh lùng đặc trưng - Có việc – Hắn cũng lạnh lùng nói - Việc gì? – Bên kia tỏ vẻ mệt mỏi - Tìm người, một con bé tên là Tuyết Lan – Hắn gằn giọng khi nhắc đến tên cô ta - Tuyết Lan sao? Anh tìm cô ta có việc gì? – Bên kia thoáng chút ngạc nhiên rồi trở lại bình thường. - Trả thù, không hỏi nhiều, tìm đi – Hắn cau mày, giọng nói lạnh đi gặp mười lần khiến bên kia cũng hơi rét - Bình tĩnh đi chứ, không cần tìm đâu, cô ta đang ở với tôi – Bên kia đáp – Tôi muốn giữ cô ta một thời gian. - Được, tốt lắm – Hắn nhếch mép – Cứ tự nhiên chơi đùa đi, vài ngày nữa tôi sẽ đến đó. - OK, yên tâm đi, cô ta sẽ được chăm sóc rất tốt – Bên kia cười lạnh. - Không được giết đó – Hắn nhắc nhở - Dĩ nhiên, cho ả ta chết sớm thì còn gì là vui? – Bên kia cười khẩy - Biết vậy là tốt – Hắn nói rồi tắt máy. Ném chiếc điện thoại lên bàn, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười rất lạnh. Hắnvốn định cho người tìm cô ta, nào ngờ đã có sẵn, vậy chỉ còn một việc là giải quyết giấy tờ từ con, bán mạng và chuyển 100 triệu cho ông ta màthôi. - Vũ Tuyết Lan, tôi sẽ cho cô biết thế nào sống không bằng chết – Hắn nghiến răng, bàn tay siết lại thành nắm. ******** Lúc này, tên đàn em chạy về đưa con dao cho hắn, thở hổn hển: - Anh Vũ, dao của anh đây - Tốt lắm, bây giờ vào đánh thức con khốn đó cho tao, tao sẽ đích thân chơi với nó – Tiêu Vũ cười lạnh - Anh Vũ này, số điện thoại con bé này đưa lúc đầu là của anh Phong phải không ạ? – Tên đàn em tò mò hỏi. - Phải – Tiêu Vũ gật đầu, mắt vẫn không ngừng nhìn ngắm con dao, tên đànem hắn thật biết lựa chọn, so với con dao hắn đang mang trong người thìcon dao này cũng khá đẹp. - Anh ấy có quan hệ gì với con nhỏ này sao? – Tên đàn em có chút sợ hãi – Chúng ta bắt cô ta liệu anh ấy có tức giận không? - Mày đừng lo – Tiêu Vũ cười khẩy – Lúc nãy anh ấy mới gọi cho tao, con nhỏ này xem ra đã đắc tội với anh ấy đó. - Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta giữ cô ta một thời gian được không anh? - Được, anh ấy đã cho phép – Tiêu Vũ quay đi – Đi, tao đang muốn chơi đùa. - Vâng ạ – Tên đàn em gật đầu rồi đi theo hắn. Giới thiệu đôi chút về anh Tiêu Vũ nhà mình nèk: Tuổi: 21 , nghề nghiệp chính là sát thủ chuyên nghiệp độc quyền của anh Phong nhà mình. ************************************************** Cầm con dao trên tay, Tiêu Vũ nhanh chóng bước vào bên trong, Tuyết Lanđang nằm trên mặt đất, trông cực kì thảm hại, khuôn mặt thì sưng vù chobị tát. Nhìn thấy hắn, cô ta runlên bần bật, cố gắng nép vào trong góc, liên tục khóc lóc xin tha. Hắncười lạnh lùng và ngồi xuống trước mặt cô ta, đưa tay nâng cằm cô talên, gằn từng tiếng: - Bây giờ tao sẽ ày nếm trải mùi vị đau đớn, sẽ ày sống không bằng chết. - Khoan đã, tại sao? Ba tôi chẳng phải sẽ cứu tôi sao? – Tuyết Lan run rẩy - Cứu mày ư? Ông ta đã bỏ rơi mày rồi – Hắn cười khẩy – Nãy giờ bọn đànem của tao có làm mày hài lòng không? Bây giờ tao sẽ chới với mày nhé. - Không…..không……..không thể nào……KHÔNG……… – Tuyết Lan gào lên. Hắn mỉm cười, đặt mũi dao lên má cô ta và từ từ kéo xuống, thứ chất lỏngmàu đỏ cũng theo đó mà chảy ra. Rạch xong một đường, hắn lại rạch thêmmột đường khác vào cô cô ta, kéo đều đều. Những vết rạch đều không sâuđến mức có thể giết chết Tuyết Lan nhưng đủ để khiến cô ta cảm thấy đauđớn tột cùng. Tuyết Lan gào lên trong đau đớn, từng dòng nước mắt chảyướt đẫm gương mặt khiến vết thương trở nên đau rát. Kết thúc đường rạch ở cổ, Tiêu Vũ lật ngược cô ta lại và chém một nhát vào lưng. Tuyết Lanhét lên đầy đau đớn. Sau đó, hắn cho người rưới nước muối lên vết chém.Khi rưới xong,Tuyết Lan ngất xỉu. Không chút do dự, Tiêu Vũ cho cô tamột cái tát trời giáng, khiến Tuyết Lan tỉnh dậy vì đau đớn. Chưa dừnglại ở đó, sau khi cô ta đã tỉnh, hắn cho người lấy bột ớt xát vào vếtthương. Tuyết Lan lại tiếp tục hét lên, tiếng hét đau đớn, thống khổ đến cực độ. Vết thương khi nãy vừa bị rưới nước muối đã rất đau đớn, naylại thêm bột ớt khiến lưng cô ta bỏng rát và đau đớn gấp bội. RồiTuyết Lan lại ngất xỉu, hắn lạnh lùng dùng dao chém thêm một nhát nữavào lưng, tạo thành hình chữ X rồi lại tiếp tục cho Tuyết Lan tắm nướcmuối và ớt bột. Cứ như thế, cô ta ngất xỉu rồi lại tỉnh dậy, đau đớn đến chết đi sống lại. ************* Còn nói về hắn, sau khi nóichuyện với Tiêu Vũ, ngày hôm sau, hắn lập tức xuất viện và lao vào làmviệc. Hắn trở nên lãnh khốc và lạnh lùng gấp đôi so với trước. Chỉ cầnlàm trái ý hắn, nếu là nhân viên thì bị đuổi việc, còn là kẻ thù thìgiết gọn Công ty Wing chỉ trong vài ngày đã trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết, đếnnhững tay máu mặt trong thương trường khi nghe đến tên hắn phải nể 8, 9phần. Chỉ trong một tuần, hắn đã thâu tóm hầu hết những công ty con, tập đoàn Wing được hình thành bao gồm 12 trụ sở chính và rất nhiều nhữngđại lí trên toàn quốc và những nước lớn trên thế giới. Sau khi xácminh chiếc máy bay chở nó đã thực sự đâm xuống biển, gia đình nó đã tổchức đám tang, một đám tang nhỏ nhưng rất trang trọng, chỉ hạn chế giađình và bạn bè thân thiết Hắn là người có mặt muộn nhất, khi mà buổilễ đã gần kết thúc. Hắn mới đến. Hắn diện một bộ vest đen, khuôn mặtlạnh lùng không cảm xúc khiến mọi người có mặt cảm thấy lạnh lẽo. Nhưngkhi nhìn thấy bức ảnh của nó, khuôn mặt đó có chút đau xót và đôi mắttrở nên long lanh, kéo theo đó là hàng loạt những cảm xúc lướt qua rấtnhanh khiến không ai nhìn thấy được Khi buổi lễ kết thúc, hắn không về ngay mà ở lại rất lâu. Nhìn tấm ảnh củanó, hắn bất giác chạm tay vào gương mặt trong bức tranh, trái tim lạimột lần nữa nhói lên vì đau đớn. Nụ cười tươi tắn của nó khiến tim hắnnhư bị xé rách, nhớ lúc trước hắn và nó đã hạnh phúc bao nhiêu, nhưnggiờ đây, hạnh phúc này đã bị hắn đạp tan rồi. Nghĩ tới đó, khuôn mặthắn trở nên tĩnh lặng, bàn tay rút về và hắn quay đi. Nhìn bóng dáng hắn lặng lẽ rời khỏi, ông Minh và bà Như Huỳnh bất giác thở dài………………. *********** Sau khi rời khỏi đám tang của nó, hắn phóng xe đến căn nhà Tiêu Vũ đangnhốt Tuyết Lan. Khi hắn bước vào, hắn hầu như không nhận ra cô ta nữa,trông cô ta lúc này thật ghê tởm, đầu tóc rối bù, gương mặt có một vếtthương đã nhiễm trùng, khắp người đều bầm tím, dơ bẩn còn thua cả mộtcon….. Vừa nhìn thấy cô ta, ngọn lửa hận thù trong hắnbốc lên ngùn ngụt, bàn tay đã siết lại từ bao giờ, đôi mắt thì ngập tràn sát khí khiến những tên đàn em đều cảm thấy khó thở. Khi thấy hắn,Tuyết Lan vô cùng mừng rỡ, cô ta vội vã cầu cứu hắn nhưng đáp lại cô tachính là đôi mắt căm thù của hắn. Hắn từ từ tiến lại gần cô ta, bàn taytừ từ nắm lấy cái cổ đang có một vết thương và bất thình lình siết chặt. Khi cô ta gần như sắp chết, hắn mới buông tay ra, Tuyết Lan gục xuốngđất, ho sặc sụa, cố gắng hít thở. Hắn nhìn Tiêu Vũ rồi hất đầu về phíacô ta. HIểu ý, Tiêu Vũ cho người treo cô ta lên và dùng một sợi xích dài quất liên tục. Những âm thanh đáng sợ vang lên hoà cùng tiếng kêu lathảm thiết của cô ta, lớp quần áo tạm bợ rách rưới trên người Tuyết Lancũng dần rơi lả tả xuống sàn, da thịt hằn lên những vết thương, rướmmáu. Cô ta lại ngất đi, hắn tiến lại gần và “CHÁT”, gương mặt cô ta inđậm 5 ngón tay đỏ hỏn, vì quá đau đớn nên Tuyết Lan tỉnh dậy. Tiêu Vũthấy thế lại tiếp tục đánh. Đánh đến nỗi cô ta ngất đi tỉnh dậy khôngdưới mười lần. Cứ thế, mỗi ngày, hắn giao nhiệm vụ cho Tiêu Vũ chăm sóccô ta, cho ăn cơm thừa canh cặn, phần lớn thời gian là đánh đập nhưngkhông được để chết. Hắn thật muốn giết chết cô ta nhưng hắn không thể bởi vì như thế quá nhẹ nhàng so với những đau đớn do cô ta gây ra, vìthế, hắn sẽ cho cô ta ngày ngày nếm mùi đau khổ, sống còn thua cả mộtcon….., muốn sống không được mà chết cũng không xong. *************** Ba năm sau……………….. Ở một nơi nào đó trên thế giới, tiếng môt đứa trẻ đang chập chững đi bên cạnh một cô gái, bi bô nói: - Mẹ…….con muốn ăn kem………… - Được rồi, chúng ta đi – Cô gái mỉm cười hiền hậu. - Mẹ……..con..yêu….mẹ….. – Đứa bé mỉm cười - Mẹ cũng yêu con – Cô gái lại mỉm cười, nụ cười rất ấm áp. **************** Tại Việt Nam……………… - Gia Long, mau mang đồ vào giúp em – Nhỏ hét lên, tay ông theo một đống quà. - Trời, quà này ở đâu ra thế? – Gia Long ngạc nhiên hỏi. - Quà cưới đó, thiệt là phức tạp, em đã nói là không có cưới rồi mà – Nhỏ cằn nhằn. - Em cũng thật là, chừng nào mới chịu gả về nhà anh đây? – Gia Long mỉm cười. - Em đã nói rồi, ít nhất là tới khi em 25 tuổi, không thì em không lấy chồng đâu – Nhỏ đáp, quăng hết đống quà xuống sàn nhà - Giao Châu à, đã 3 năm rồi, em đừng nên đau buồn vì cái chết của Bạch Nguyệt nữa – Gia Long ôm nhỏ vào lòng. - Không anh à, đây là lời hứa, không phải vì cái chết của Nguyệt mà emkhông lấy anh – Nhỏ thở dài – Em và nó từng hứa với nhau, hoặc là cướicùng ngày, hoặc là đúng 25 tuổi mới lấy chồng. - Ukm, thôi, anh không ép em, chỉ cần ở bên em như vầy anh cũng thấy vui rồi – Gia Long mỉmcười – Chờ em được ba năm, chẳng lẽ thêm ba năm nữa không chờ nổi haysao? - Anh nói đó nha – Nhỏ mỉm cười, quay lại trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào. Trong ba năm, mọi thứ không có nhiều thay đổi, nhỏ đã cùng quản lí công ty với ba mình và đã chuyển hẳn đến sống cùng Gia Long, còn Eric thì đã đưa Trang Linh sang Mỹ sinh sống, vẫn thường xuyên liên lạc với nhỏ, nhờ vậy mà nhỏ được biết hai người sắp kết hôn và sẽ vềViệt Nam tổ chức hôn lễ. Hắn thì vẫn vậy, lao đầu vào công việc, ngàylàm việc, đêm làm bạn với rượu, chính vì thế mà đã có lúc phải nhập viện do bị ngộ độc rượu. Nhỏ biết hắn vẫn còn yêu nó nhiều lắm, nhớ ban nămtrước, hắn đã quì dưới mưa suốt ba ngày đêm để xin ba nó giữ lại hônước, sau đó, do cảm động trước tấm lòng của hắn, ba mẹ nó đã chấp nhận.Họ xem hắn như con trong nhà, thường xuyên hỏi han. Thỉnh thoảng hắncũng giúp ba nó điều hành công ty, đưa tập đoàn nhà nó ngày càng pháttriểu vững mạnh.
|
Chương 40 Đã ba nằm trôi qua hắn vẫn không quên được nó, hình bóng của nó cứ xuấthiện trong tâm trí hắn, khiến trái tim tưởng chừng như đã ngủ quên thỉnh thoảng lại nhói đau. Với hắn, rượu đã trở thành bạn, hầu như ngày nàohắn cũng uống, không ít thì nhiều. Hắn không ngừng cảm thấy đau khổ vàray rứt trong lòng, hắn luôn nghĩ rằng chính vì tại hắn nên nó mới xảyra chuyện như vậy, hắn không ngừng nhớ đến nó, mỗi lần về nhà nhìn sangcăn phòng của nó lúc trước, những kỉ niệm hạnh phúc lại đua nhau ùa vềkhiến vết thương của hắn rách ra, rướm máu. Chính vì lẽ đó nên hắn tìmrượu giải sầu, hắn muốn quên đi nhưng không hiểu sao càng muốn quên thìlại càng nhớ nó da diết. Từ khi nó ra đi, hắn không gần gũi bất cứ người con gái nào nữa, dù dục vọng trong người có lớn đến đâu hắn cũng mặc kệ. Hắn không muốn phản bội nó dù bây giờ nó đã chết,thỉnh thoảng ba mẹ của nó và hắn lại đốc thúc hắn lấy vợ. Hắn vẫn nhớrất rõ những lời mẹ nó nói, bà muốn hắn quên nó đi và tìm một người congái khác. Hắn cũng nhớ rất rõ hắn đã phát điên lên như thế nào khi nghenói tới việc đó, ngày hôm đó hắn đã bỏ về và điên cuồng uống rượu, cũngchính ngày hôm đó hắn đã ngất xỉu vì uống rượu quá nhiều dẫn đến ngộđộc. Nếu không được Gia Long và nhỏ phát hiện, có thể bây giờ hắn đãchết. Vì lí do đó nên ba mẹ hai bên đều hạn chế nhắc việc này trước mặthắn, thỉnh thoảng vẫn nói bóng gió nhưng hắn toàn mặc kệ. Người con gáiduy nhất của cuộc đời hắn chính là nó, nếu nó không phải là vợ hắn thìkhông ai có thể chen vào cả. Nó là người con gái duy nhất và sẽ là người con gái hắn mãi mãi yêu thương, từ giờ cho tới lúc chết, hắn thề khôngyêu ai ngoài nó…………….. Thỉnh thoảng hắn có đến xem tình hình củaTuyết Lan, cô ta lúc này thê thảm vô cùng, người không ra người, makhông ra ma, gần như điên loạn, vì nể chút tình xưa, hắn đưa cô ta đichữa trị những vết thương và gửi vào bệnh viện tâm thần, hắn muốn thathứ, hắn cảm thấy mệt mỏi, ba năm sống trong đau khổ đã quá đủ rồi,Tuyết Lan cũng đã nếm trải những gì xứng đáng với cô ta, có lẽ tha thứlại là niềm vui………….<đừng giận Sam nhaz, Sam tội TL quá, 3 năm sốngnhư một con thú đủ để bù đắp những tội lỗi do TL gây ra rồi> Cònnói về Tiêu Vũ, sau khi Tuyết Lan được hắn đem đi, cũng đã bỏ nghề sátthủ và theo hắn làm việc. Với tư chất thông minh sẵn có, cùng tính cáchlạnh lùng dứt khoát, Tiêu Vũ đã rất xuất sắc khi trở thành trợ lí chohắn, đồng thời cũng là vệ sĩ cho hắn. ************ Hôm nay là sinh nhật của nó, hắn mang theo một đoá hồng đỏ đến viếng mộ. Đã rất lâu rồi từ lần cuối cùng hắn đến, không phải vì hắn không muốn đến mà là vì hắn sợ khi nhìn thấy tấm ảnh của nó, hắn sẽ không chịu nổi. Đặt bó hoaxuống, hắn khẽ thì thầm: - Nguyệt, anh có lỗi với em, chắc em giận anh lắm phải không? Đáp lại lời hắn chỉ là tiếng xào xạc của lá cây, hắn khẽ mỉm cười, một nụcười vô cùng đau đớn, rồi mắt hắn nhoè đi. Cố lấy lại bình tĩnh, hắn bảo Tiêu Vũ về trước. Sau khi Tiêu Vũ đi rồi, hắn mệt mỏi ngồi xuống cạnhmộ nó, giọt nước mắt kiềm nén bấy lâu đã tràn ra khỏi khoé mi…..Và hắnkhóc, những giọt nước mắt duy nhất trong ba năm trở lại đây. Đứng nhìntừ xa, Tiêu Vũ khẽ lắc đầu, lòng dâng lên một nỗi niềm xót xa và thôngcảm với sự đau khổ của hắn. ************* Sau khi thăm mộ nó xong, hắn đến nhà nó, một phần là để cùng papa nó bạn chuyện làm ăn, hần cònlại để an ủi mama nó. Khi hắn đến, nhỏ và Gia Long cũng có mặt, sau khinói chuyện vài câu, hắn và anh đều bị ông Minh tóm lên phòng làm việccòn nhỏ và bà Như Huỳnh thì vào phòng xem album hình của nó lúc trước Một lát sau, Eric và Trang LInh bất ngờ xuất hiện tại nhà nó khiến mọingười vô cùng ngạc nhiên. Nhỏ ôm chầm lấy Trang Linh, vui vẻ nói: - Hai người về Việt Nam lúc nào? Sao không gọi chị ra đón? - Em và anh ấy vừa mới đến nơi chị ạ – Trang Linh mỉm cười – Hai ngày nữa chúng em sẽ làm đám cưới, xin mời mọi người đến dự cho vui. Nói rồi, Trang Linh chìa ra những tấm thiệp mời màu đỏ được in hoạ tiết chìm,trông vừa đẹp lại vừa đáng yêu. Nhỏ nhận lấy tấm thiệp, mỉm cười: -Nhất định chị sẽ đến, em sẽ là một cô dâu rất xinh đẹp – Nhỏ mỉm cười,mắt đỏ hoe – Nếu Nguyệt còn sống, chị nghị nó sẽ rất vui khi nghe tin. - Vâng, em cũng nghĩ thế, đây là thiệp của chị ấy, ít nhất, em muốn chịấy thấy được em đang hạnh phúc và em cũng hy vọng chị ấy sẽ hạnh phúctrên thiên đường – Trang Linh vừa khóc vừa nói. Nhỏ bật khóc, ôm chầm lấy cô, Eric và Gia Long đứng cạnh nhau khẽ thở dài, họ cũng nghĩ nhưnhỏ và Trang Linh, đều có chung một ước nguyện là giá như nó còn sống.Bà Như Huỳnh lau nước mắt, mỉm cười thật tươi: - Hai con bé này, chuyện vui mà lại ôm nhau khóc lóc vậy hả? Nín đi nào. - Vâng ạ – Hai người đồng loạt lên tiếng và nhìn nhau mỉm cười. Sau đó, Eric và Trang Linh cùng ở lại dùng cơm tối rồi mới về, suốt cả bữaăn, khống khí vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ có duy nhất một người vô cùngtrầm lặng ***************** Ở một nơi nào đó trên thế giới…………………. - Mẹ, mẹ ơi…………. – Đứa trẻ cười toe toét - Gì hả con yêu? – Cô gái mỉm cười, bế đứa trẻ vào lòng - Con muốn đến quê hương của mẹ, bao giờ chúng ta đi hả mẹ? – Đứa bé chu miệng ra, nũng nịu - Lát nữa chúng ta sẽ đi, chúng ta sẽ đến quê hương của mẹ, mẹ sẽ cho con gặp ông bà ngoại, họ nhất định sẽ rất yêu con – Cô gái mỉm cười, hônvào gò má phúng phính của đứa trẻ. - Woa, con yêu mẹ nhất, hihi – Đứa bé ôm chặt lấy cô gái, miệng cười toe để lộ hàm răng nhỏ xinh. Sau khi tạm biệt ba mẹ nó, nhỏ và Gia Long theo Trang Linh và Eric về nhàđể dọn dẹp đồ. Trong lúc giúp Trang Linh xách va li vào phòng, nhỏ mỉmcười lém lỉnh: - Linh này, chị có chuyện muốn nói với em, được không? – Nhỏ mỉm cười - Vâng, chị cứ nói đi – Trang Linh mỉm cười - Chị muốn chịu trách nhiệm về trang phục của em và Eric được không? – Nhỏ chớp chớp mắt - Cái này thì…… – Trang Linh ngập ngừng – Em và anh ấy tự lo được rồi, như vậy thì phiền chị lắm. - Điiiiiiiiiiii màààààààààà…………. – Nhỏ giở bộ mặt puppy ra nhìn Trang linh. - Thôi được, tuỳ ý chị vậy – Trang linh thở dài, quyết đành chịu thua nhỏ – Em chỉ sợ làm phiền chị thôi. - Không sao, không sao hết, chị xem em như em gái trong nhà mà, hôn lễcủa em gái, chị phải tự tay chọn lựa trang phục cho em và Eric chứ? –Nhỏ nháy mắt - Cám ơn chị – Trang Linh cảm động, nước mắt rưng rưng - Bé ngốc, khóc gì chứ? – Nhỏ mỉm cười – Đi thôi. - Đi đâu hả chị? – Trang Linh ngây ngô chớp mắt. - Dĩ nhiên là đi mua sắm – Nhỏ nháy mắt rồi kéo Trang Linh đi ra khỏi phòng. Đang giúp Eric dọn đồ, bỗng nhiên Gia Long nghe thấy tiếng bước chân hướngvề phía căn phòng, vừa mới định ra xem chuyện gì thì nhỏ đã kéo TrangLinh bay vào. Eric và Gia Long chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị nhỏtúm ra ngoài và quăng thẳng lên xe. Ngồi trên xe, nhỏ liên tục nói vềnhững dự định của mình với Trang Linh. Ở phía trên, Eric nhìn sang GiaLong mỉm cười, bày tỏ sự thán phục trong ánh mắt còn Gia Long thì khẽthở dài, lắc đầu vài cái và kết thúc bằng một cái nhún vai, ý muốn nóiđây là chuyện bình thường ở huyện. Đến trung tâm mua sắm, Trang Linhvừa đặt chân xuống xe đã bị nhỏ kéo đi, chỉ kịp để lại cho Eric một ánhmắt cầu cứu rồi mất dạng. Gia Long đặt một tay lên vai Eric, mỉm cười: - Anh chịu khó đi, cô ấy là vậy đó, hễ muốn làm chuyện gì là nhiệt tìnhvô cùng, anh cũng nên tập làm quen đi, sau Trang Linh là đến anh đó. - Quả thật tôi khá bất ngờ đấy – Eric bật cười – Anh có cô vợ thật đáng yêu. - Cô ấy là vậy mà – Gia Long mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc – Anh cũng có một cô vợ rất tuyệt mà. - Phải, tôi và anh đều rất hạnh phúc, chỉ tội cho Chấn Phong thôi, tôi có thể cảm nhận thấy anh ấy rất đau khổ – Eric khẽ thở dài. - Phải, đãba năm rồi, chuyện đó cứ như một cơn ác mộng cứ đeo bám cậu ấy mãi, đếntận bây giờ, Chấn Phong vẫn còn rất yêu Bạch Nguyệt – Gia Long khẽ lắcđầu – Thôi, chúng ta đi nào. Nói rồi, Gia Long và Eric lẳng lặng đitheo nhỏ, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Vừa đặt chân vào phòng thử váy cưới, hai người bị một cảnh tượng làm cho hãi hùng: toàn bộnhững chiếc váy cưới trắng tinh đều bị xới tung lên, nằm ngổn ngang, các cô nhân viên thì liên tục chạy ra chạy vào phòng thay đồ, mỗi lần mộtchiếc váy khác nhau. Sau khi đứng hình được vài chục phút thì hai ngườibị nhỏ lôi vào làm giá đồ, xách theo một lượt mấy cái áo cưới đi ra đivào. Cuối cùng, nhỏ từ trong bước ra, nụ cười tươi rói luôn thường trựctrên môi còn toàn thể mọi người đều la liệt dưới đất. Nhỏ vui vẻ nói: - Trang Linh, em mau ra đi. - Nhưng mà em hấy ngại lắm – Trang Linh từ trong nói vọng ra. - Em có muốn chị vào lôi em ra không? – Nhỏ đe doạ - Em ra đây – Trang Linh vội nói Từ bên trong, cô nhẹ nhàng bước ra, trông cô xinh đẹp vô cùng, bộ váy cưới may bằng voan trắng và lụa mềm mại thướt tha như dòng suối. Gấu váyđược điểm những hạt đá lấp lánh trong suốt. Trông cô lúc này xinh đẹp,lộng lẫy như một nàng tiên. Eric thẩn thờ nhìn cô, mê dại trước vẻ đạpngok5 ngà trong sáng của Trang Linh, anh dịu dàng đến bên cô, mỉm cười: - Em đẹp quá, như một nàng tiên vậy. - Anh này – Trang Linh đỏ mặt ngượng ngùng Đứng nhìn hai người tình tứ với nhau, nhỏ nắm lấy tay Gia Long, mỉm cười: - Anh thấy tài nghệ của em thế nào? Quá xuất sắc phải không? - Ukm, em là giỏi nhất – Anh mỉm cười dịu dàng, siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ. Sau khi chọn xong váy cưới, nhỏ lôi Eric đi lựa lễ phục, còn Trang Linhđứng nhìn anh khổ sở thì nở nụ cười thoả mãn, cho Eric chừa cái tội dámnói cô lâu lắc. Hai ngày nhanh chóng trôi qua, ngày cử hành hôn lễrốt cuộc cũng đến, hôm đó, Eric thuê toàn bộ nhà hàng 5 sao để làm lễ.Mọi người ai ai cũng vui cho hạnh phúc của cặp vợ chồng trẻ. Hắn đứngtrong góc, đưa mắt nhìn hai người, trong lòng thầm chúc phúc cho họ. Nếu nó không ra đi, có lẽ bây giờ hắn và nó cũng đã kết hôn rồi. Khẽ thởdài, hắn đưa ly rượu lên uống cạn. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một đứa béđang chập chững chạy về phía mình. Khi tới gần hắn, đứa bé cười toe: - Chú ơi, tìm mẹ giúp cháu. - Mẹ cháu là ai? – Hắn bất giác mỉm cười, ở đứa bé này có cảm giác gì đórất thân quen với hắn, dường như, hắn đã nhìn thấy đôi mắt của đúa bénày ở đâu rồi thì phải, trông hao hao giống đôi mắt của nó. - Mẹ cháu tên là Nguyệt ạ – Đứa bé hồn nhiên mỉm cười. - Được rồi, chú bế cháu đi tìm mẹ – Hắn nhấc bổng đứa bé lên, đôi môi khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hồi hộp khó tả. --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
|
Chương 41 Hắn đặt đứa bé lên vai và bắt đầu rảo bước. Hắn vốn không thích trẻ con, nhất là từ sau cái chết của con hắn, nhưng không hiểu sao, đứa bé nàycho hắn một cảm giác rất thân thuộc. Đi vòng quanh một lát, đứa bé bắtđầu mếu máo: - Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, mẹ ơi, huhu - Ngoan nào, dừng khóc, chúng ta sẽ tìm thấy mẹ cháu sớm thôi – Hắn mỉm cười, dỗ dành đứa bé – Mà cháu tên là gì? - Cháu là Hạo Thiên, mẹ Nguyệt hay gọi cháu là Thiên Thiên – Đứa bé cười toe toét, tay vẫy vẫy – A, mẹ kìa, chú ơi, mẹ kìa. Nói rồi, Thiên Thiên chỉ tay về hướng trước mặt. nhìn theo ngón tay củaThiên Thiên, hắn nhìn thấy một cô gái còn khá trẻ, có lẽ chỉ mới khoảnghai mươi mấy tuổi thôi, mái tóc dài mềm mại hầu như che khuất đi khuônmặt cô gái ấy nhưng không thể che đi sự xinh đẹp của cô ấy. Hắn cảm thấy sao mà cô gái đó thật quen thuộc, sao lại giống nó đến như vậy. Bàn tay hắn khẽ run rẩy, lẽ nào là nó sao, chẳng phải nó đã chết rồi hay sao? Thấy hắn đứng lặng linh, Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi: - Chú ơi, mẹ kìa, chú làm sao vậy? – Thiên Thiên chu môi ra. - Ừ, chú đưa cháu đến với mẹ đây – Hắn bừng tỉnh, vội vàng nói. ********************** Trong lúc này, cô gái đang rất lo lắng tìm kiếm Thiên Thiên, chợt cô cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình, cô vội quay lại. Đập vào mắt côchính là hình ảnh của Thiên Thiên, bé vui mừng ôm chầm lấy cô, líu lo: - Mẹ hư quá, làm lạc mất con, hihi – Thiên Thiên nũng nịu rúc vào lòng cô gái – Mẹ ơi, chú này đã cõng con đi tìm mẹ đó. Bé vừa cười vừa chỉ về phía hắn, lúc này, cô gái mới chú ý đến người trước mặt mình, cô nở nụ cười dịu dàng và ngước lên nhìn người trước mặt: - Cám ơn anh đã chăm sóc cho con tôi – Cô gái mỉm cười nhìn hắn, chợt nụcười trên đôi môi vụt tắt, khuôn mặt tươi tắn lúc nào đã trở nên lãnhđạm, bế Thiên Thiên trên tay, cô gái quay đi – Xin phép anh. - Chờ đã – Hắn nắm lấy tay cô gái và kéo lại – Thật sự là em sao? Nguyệt, thật sự là em sao? - Anh nhầm người rồi – Cô gái quay đi, cố giật tay ra khỏi hắn – Xin anh buông tôi ra. - Là em, là em thật rồi, Nguyệt, đúng là em thật rồi – Hắn mừng rỡ ôm lấy nó từ phía sau. Nó cố chống cự, Hạo Thiên nãy giờ theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai người, mắt tròn xoe: - Mẹ ơi, mẹ quen chú này hả? – Thiên Thiên chớp chớp mắt. - Mẹ sao? – Hắn chợt bừng tỉnh và buông nó ra – Nguyệt, không phải em đã sẩy thai rồi sao? Vậy đứa bé này là ai? - Nó gọi tôi là mẹ, dĩ nhiên là con tôi – Nó cười lạnh – Bây giờ xin phép, tôi phải đi thăm Giao Châu và Trang Linh. Nói rồi, nó quay đi, không đếm xỉa tới hắn đang đứng thẫn thờ phía saulưng, còn Hạo Thiên đang nằm trong vòng tay nó thì lú đầu lên nhìn hắn,vẫy vẫy tay: - Tạm biệt chú – Bé cười toe trông rất đáng yêu. Nhìn bóng dáng nó dần khuất xa, hắn thấy lòng đau nhói, dường như niềm vuikhi thấy nó vẫn còn sống quá lớn, lớn đến nỗi khiến hắn đau. Nhưng vuichưa bao lâu, hắn đã cảm thấy khó hiểu vì sự có mặt của Hạo Thiên, đứacon ba năm trước của hắn chẳng phải đã mất rồi sao? chính tai hắn đãnghe bác sĩ nói, vậy thì Hạo Thiên là con của ai, nếu thật sự là con của nó, vậy thì nó đã có chồng rồi sao? Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy chao đảo, cú sốc này thật sự quá lớn, vậy là nó hết yêu hắn thật rồi sao? Nếuvậy, hắn sẽ buông tay, sẽ chúc phúc cho hạnh phúc của nó. Nghĩ vậy, hắnlấy lại tinh thần, khoác lên người lớp vỏ bọc lạnh lùng và quay đi. Hắnđâu biết rằng, toàn bộ những cử chỉ của hắn nãy giờ đã lọt vào tầm mắtcủa nó, nó khẽ mỉm cười, nụ cười rất ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lùngkhi nãy. Hạo Thiên nhìn nó đứng cười một mình thì hai mắt tròn xoe: - Mẹ ơi – Bé lên tiếng gọi, giơ tay ra đòi bế. - Gì vậy con – Nó mỉm cười, bế bé vào lòng, hôn vào gò má phúng phính của Thiên Thiên. - Sao mẹ cười một mình vậy? Mẹ không bình thường hả? – Thiên Thiên ngơ ngác hỏi - Ai dạy con cái câu đấy? – Nó nheo mắt lại, véo nhẹ vào má Thiên Thiên một cái - Ayyyyy, là ba dạy cho con mà, ba nói ai tự nhiên cười một mình là không bình thường – Thiên Thiên lấy tay xoa xoa gò má, mắt rưng rưng nước,cái miệng bé xinh vẫu ra trông cực kì đáng yêu. - Con không được nghe ba đâu đấy, mẹ mà nghe con nhắc lần nữa, mẹ sẽ giận con luôn – Nó mỉm cười hăm doạ. - Oaoaoa, con không dám nữa đâu – Thiên Thiên nhõng nhẽo - Vậy mới ngoan, thôi, mẹ dắt con đi gặp bạn của mẹ – Nó mỉm cười dịu dàng. Nghe nó nói, Hạo Thiên cười toe toét và lon ton đi theo nó. Trong phòng thay đồ, nhỏ đang làm tóc cho Trang Linh, hết bím lại rồi lại vấn lên, làm một hồi, nhỏ thở dài mệt mỏi: - Haizzzz, phải chi có Bạch Nguyệt ở đây, nó vốn giỏi làm kiểu tóc này nhất, chị thì làm không khéo bằng nó – Nhỏ lắc đầu. - Làm kiểu khác cũng được chị à, không nhất thiết phải là kiểu này đâu – Trang Linh mỉm cười dịu dàng. - Không được, váy này thì hợp với kiểu tóc đó nhất, chị sẽ cố gắng vậy –Nhỏ xắn tay áo lên – Nhất định chị sẽ làm đẹp hơn con Nguyệt từng làm. Khi nhỏ vừa dứt lời, cánh cửa phòng thay đồ chợt hé mở, Thiên Thiên từ bên ngoài chạy vào nắm lấy tay Trang Linh, cười toe toét: - Wao, chị thật xinh đẹp, chị làm vợ của Hạo Thiên nha? - Không được, chị sắp thành cô dâu của anh Eric rồi, không làm vợ con được đâu Thiên Thiên – Một tiếng nói dịu dàng cất lên. Vừa nghe thấy tiếng nói đó, cả nhỏ và Trang Linh đều ngạc nhiên tột độ. Nónhẹ nhàng bước vào trong phòng và đóng cửa lại. Vừa nhìn thấy nó, TrangLinh bật khóc còn nhỏ thì đứng há hốc miệng, mặt mày tái xanh. Nó mỉmcười tiến đến, lấy tay vỗ vỗ vào má nhỏ: - Này, tỉnh dậy, tui là người, không phải ma đâu. - Nguyệt, thật sự là bà sao? – Nhỏ lắp bắp, mặt chuyển sang đỏ ửng - Phải, tui là người mà – Nó áp tay nhỏ vào gương mặt mình, vui vẻ nói. - Nguyệt, đúng là bà rồi, tui cứ tưởng bà đã chết rồi chứ – Nhỏ bật khóc, ôm chầm lấy nó, nức nở - Đừng khóc, tui đã về rồi, xin lỗi đã để bà lo lắng – Nó vuốt tóc nhỏ, dịu dàng an ủi - Chị Nguyệt, thật sự chị còn sống sao? – Trang Linh bất ngờ lên tiếng, giọng run run, đôi mắt đẫm lệ. - Phải, chị còn sống, đừng khóc, hôm nay là ngày vui của em mà, nào, đểchị trang điểm lại cho em – Nó buông nhỏ ra, lấy khắn giấy lau mât choTrang Linh. Rồi nó bế Hạo Thiên lên ghế, đặt bé ngồi yên rồi quayxuống trang điểm cho cô. Sau khi hoàn thành, nó và nhỏ cùng vấn tóc chocô. Dưới bàn tay khéo léo của nó, mái tóc của Trang Linh trở nên vô cùng sang trọng nhưng cũng không kém phần cầu kì và duyên dáng. Rồi nó vànhỏ lùi ra phía sau một chút, tự hài lòng với chính mình. Chiếc váy cưới thanh tao, trang nhã của nhỏ chọn kết hợp với cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng tôn lên được vẻ đẹp trong sáng của Trang Linh cùng với kiểu tócđã tạo nên một cô dâu hoàn hảo. Xong xuôi, nó bế Hạo Thiên xuống, hônnhẹ vào má bé, mỉm cười: - Con thấy mẹ có giỏi không? - Mẹ là giỏi nhất, chị ấy đẹp quá mẹ ơi, mai mốt mẹ nhất định phải cưới cho con mộtcô vợ đẹp như chị ấy nha – Thiên Thiên hồn nhiên nói - Nguyệt, đứa bé này là? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi - Đây là Hạo Thiên, con trai tui – Nó mỉm cười - Cái gì? – Cả Trang Linh và nhỏ cùng đồng loạt lên tiếng. - Chuyện dài lắm, tui sẽ kể cho hai người nghe sao – Nó vẫy vẫy tay tỏ vẻ không quan tâm – Thôi, đến giờ rồi, đi thôi kẻo muộn. Nói rồi, nó toan quay đi, không hề đề phòng 4 con mắt gian tà đang dán lênngười mình.Nhanh như chớp, nhỏ đã tóm lấy nó và đẩy nó ngồi xuống ghế,còn Trang Linh thì dùng dây thừng trói nó lại, nhỏ mỉm cười: - Bàtính mặc như thế này để dự tiệc cưới sao? <áo thun+quần jean ạ>-Nhỏ cười gian – Tui và Trang Linh sẽ chuẩn bị giúp bà Nói rồi, nó bịhai người vây lấy, nó cố đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thiên Thiên nhưngmuốn nôn máu ra ngoài khi thấy bé đang nghe theo tiếng gọi của bánh trái Sau một hồi bị tra tấn bằng son phấn, nó được thả ra. Mái tóc dài nganglưng thả xoã tự nhiên, gương mặt trắng hồng chỉ điểm thêm chút phấn, đôi môi anh đào đỏ mọng được quét lên một lớp son bóng mào hồng ngọt ngàotrông rất quyến rũ. Nó mặc một cái váy bó màu trắng đính kèm pha lê được thiết kế rất tinh tế khiến từng đường nét nóng bỏng trên cơ thể nó hiện rõ ra: vòng eo thon gọn, vòng ba đầy đặn cùng vòng một nở nang. Nếukhông nói, chắc hẳn người ta sẽ không tin đây là một người đã có con.Soi với lúc trước, nó đẹp hơn gấp bội, nếu lúc trước nó sở hữu vẻ đẹphồn nhiên thì bây giờ là lạnh lùng và sắc sảo.
|