Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích
|
|
Chương 46
Chẳng mất bao lâu, cánh cổng màu xanh đã hiện ra trước mắt, Băng Thanh len lén rút bàn tay đang bị hắn nắm chặt ra nhưng cảm thấy vô lực. Căn bản hắn không có ý định buông ra. Cô chau mày, ngước mắt nhìn hắn một lượt, nhẹ giọng nói:
“Đến nhà tôi rồi, phiền anh buông tay ra”
Cặp mắt nâu ánh lên tia thâm trầm, cúi xuống nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Băng Thanh, khóe môi mỏng nhếch lên đầy mê hoặc: “Làm sao đây? Hôm nay tôi cũng được cô chú mời ở lại dùng bữa. Có lẽ em nên từ bỏ ý định trục khách đi thì hơn”
Hắn vừa nói xong, cơ mặt Băng Thanh thoáng cứng lại, đáy mắt hiện lên tia ngỡ ngàng nhưng rất nhanh liền dấu đi, chỉ để lại chất giọng đầy hờ hững dường như vừa nghe được câu chuyện thường trong ngày:
“Đâu dám, tiền bối có lời mời, kẻ bé mọn này sao dám làm trái ý chỉ. Chỉ mong anh có thể tự trọng một chút. Trong nhà không có ít người đâu” Giờ thì cô đã hiểu vì sao mẹ lại khủng bố di động của cô suốt buổi chiều như thế. Việc quan trọng của mẹ là tiếp đãi vị khách này ư?
Nghe cô nói xong, Nghiêm Kiệt không trả lời, chỉ cười cười vô cùng hàm ý trực tiếp đẩy cửa, kéo cô vào nhà không cho chút cơ hội phản kháng.
Mùi thức ăn ngào ngạt từ trong nhà bếp bốc ra khiến ý nghĩ thu tay về của Băng Thanh càng thêm mãnh liệt, nhưng mà chưa kịp động thủ đã bị hắn giữ chặt hơn, Băng Thanh đau đến phát khóc, định gào lên mắng mỏ chợt thấy Mộc Sơ tung tăng chạy ra dáng vẻ hồn nhiên như một đứa trẻ khiến lời sắp phun ra phải khó nhọc nuốt trở vào.
“Chị” Mộc Sơ vui vẻ chạy tới, nhìn thấy Nghiêm Kiệt hơi sững lại chợt nở nụ cười dịu dàng, “Em chào anh”
Nghiêm Kiệt lúc này giống như hóa đá, trong vô thức suýt nữa gọi tên Băng Nghi thành tiếng, đôi tay vì sững sờ cũng đã buông thỏng cánh tay Băng Thanh ra từ lúc nào...
“Mọi người vào đi, đồ ăn đã được dọn lên cả rồi đấy ạ”- Mộc Sơ lên tiếng xóa tan bầu không khí gượng gạo lúc này, đôi mắt bảo thạch xinh đẹp nhìn Nghiêm Kiệt mãi không chớp.
“Tiền bối Nghiêm Kiệt, mời vào” So với thần sắc kinh ngạc của hắn, Băng Thanh vẫn lãnh đạm cất lời. Cánh tay vừa được trả về tự do có phần thoải mái.
Sự kinh ngạc tột độ của Nghiêm Kiệt cô cũng không lấy gì làm lạ. Hai năm trước, trong một lần đi dạo dọc bờ biển, Băng Thanh gặp Mộc Sơ đang có ý định tự tử, số phận an bài cô cũng muốn chuộc tội với Băng Nghi nên đã đón Mộc Sơ về nhà. Ban đầu cô ấy kịch liệt từ chối nhưng bố mẹ Băng Thanh lại hết lời an ủi nên Mộc Sơ đã đồng ý làm con nuôi. Từ đó đến nay, tình cảm hai chị em rất tốt, Băng Thanh cũng thầm cảm ơn trời đã cho cô gặp được Mộc Sơ, cho cô một lần nữa được thấy bóng dáng Băng Nghi trong đôi mắt to tròn đầy linh khí ấy. Người trong thiên hạ giống nhau cũng là chuyện đương nhiên, huống hồ cô rất yêu cô em gái này.
Băng Thanh hít sâu một hơi cố gắng thoát khỏi hồi ức, cô nhìn Mộc Sơ nở nụ cười dịu dàng, “Mộc Sơ, vất vả cho em rồi”
Lúc này Nghiêm Kiệt cũng đã định thần, thong thả bước đi, theo phản xạ nhìn về luống hoa trước hiên nhà, đáy mắt hắn khẽ chấn động, đóa hồng nhung lúc xưa bây giờ đã được thay thế bằng cụm thạch thảo tươi tốt!
“Hoa đẹp không ạ? Đây là loài hoa em thích nhất đấy”- Mộc Sơ theo tầm mắt của hắn khẽ cất lời, ánh mắt không dấu được vui vẻ.
Bước chân Nghiêm Kiệt hơi khựng lại, hắn cũng không nói gì, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia thâm trầm khó tả.
Vào trong bếp là một bàn chật kín đồ ăn, Băng Thanh đi sau cùng vừa trông thấy đồ ăn chân lảo đảo suýt ngã.
Bàn ăn này ít nhất cũng phải chuẩn bị mất một ngày. Bố mẹ cũng khoa trương quá đi!
Mẹ đang chế biến món cá hấp trong bếp, vừa xoay người đã thấy ba người bước vào, bà mỉm cười, dịu dàng cất tiếng:
“Nghiêm Kiệt, cháu tới rồi à?”
“Cháu chào cô”- Chất giọng trầm thấp đặc trưng cất lên thiêu đốt mọi trái tim thiếu nữ, hắn cũng nở một nụ cười, khẽ nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp: “Chú đâu ạ?”
“Bố bọn trẻ đang trên đường về đấy. Nào, cháu ngồi xuống đi, chẳng mấy khi được dịp thế này. Băng Thanh, Mộc Sơ hai đứa còn đứng đấy làm gì? Nhanh đi lấy bát đũa đến đây đi”- Mẹ mỉm cười phân phó, ánh mắt sáng lên nhìn hắn đầy thiện cảm!
Băng Thanh thật muốn cười phá lên, mẹ cô nổi tiếng thiên vị giờ thì cô đã rõ vì sao mẹ lại thiên vị rồi. Từ lâu mẹ đã quý con người này hỏi sao lại hiếu khách đến vậy!
Mộc Sơ cũng nhanh nhảu tới phụ cùng mẹ. Chẳng mấy chốc, đã xong xuôi mọi việc. Bố cũng về rất kịp thời, từ đầu ngõ đã nghe thấy tiếng cười rôm rả, không nhịn được cũng lắc đầu cười theo, đôi mắt tinh anh vẫn sáng như lúc xưa vẫn là cái nhìn đầy phức tạp của cuộc đời dãi dầu sương gió!
Chọn cho mình chỗ ngồi cạnh Mộc Sơ, Băng Thanh từ đầu đến cuối luôn biết cách thưởng thức đồ ăn, thi thoảng chỉ ngẩng mặt lên góp vui đôi lời. Nếu không có cặp mắt sắc bén đang chiếu tướng kia cô nghĩ mình có thể ăn ngon lành hơn thế.
Bữa ăn diễn ra trong không khí khá vui vẻ, đặc biệt là Mộc Sơ, với đầu óc khôi hài của nó khiến mọi người cười muốn rụng cả răng. Phía đối diện, Nghiêm Kiệt thi thoảng nhếch môi nở nụ cười tán thưởng phần còn lại chỉ chăm chú ngắm nhìn một người, không hiểu sao nhìn cô ấy ăn hắn cũng cảm thấy no rồi.
“Nghiêm Kiệt, lần này con về nước xác định ở hẳn luôn chứ? Cũng đâu còn nhỏ dại nữa, sự nghiệp là trên hết nhưng con cũng phải biết lo cho bản thân mình nữa chứ”- Mẹ vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào bát Nghiêm Kiệt, không dấu nổi nét nghi hoặc trong ánh mắt: “Ăn nhiều vào, dạo này trông con gầy quá”
Nghiêm Kiệt thoáng mỉm cười nhẹ giọng cảm ơn, cặp mắt sắc bén lướt nhẹ qua Băng Thanh, khẽ đáp, “Vâng, con dự định về hẳn luôn ạ. Công trình vừa giám sát đã xong nên cũng không cần con phải ra mắt nữa, chỉ khi có việc nên mới bay sang kiểm tra thôi ạ”
“Vậy thì tốt quá rồi, cô sợ con đam mê công việc quá nên bỏ bê cá nhân”- Mẹ đổi giọng trêu chọc, “Băng Thanh, Mộc Sơ hai con xem đi, người ta thành đạt như thế, sinh con gái như các con đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo”
Mọi người không nhịn được khẽ bật cười, bố ở bên cạnh cũng góp vui vài câu:
“Ý mẹ của các con đã rõ, chính là muốn tống cổ các con ra khỏi nhà càng sớm càng tốt đấy”
“Mẹ, con tình nguyện ở giá chăm sóc mẹ cả đời mà”- Mộc Sơ phụng phịu, cặp mắt to tròn ra vẻ hờn dỗi.
Mẹ không dấu nổi nụ cười: “Thôi đi cô nương, có mà sau này bố mẹ cô rót nước bưng trà cho cô thì có”
“Mẹ....”- Mộc Sơ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cặp mắt bảo thạch khẽ liếc qua người đàn ông đối diện: “Chưa gì mẹ đã muốn gả con nhanh thế rồi à”
“Haha.... Con bé này, đáng yêu quá, mới đó mà đã đỏ mặt tía tai rồi”
“Bố mẹ, người ta còn nhỏ mà. Chí ít cũng phải chờ chị con xuất giá đã chứ”- Mộc Sơ nở nụ cười tinh ranh, mắt nhìn về Băng Thanh ngấm ngầm ra hiệu.
“Tha cho chị đi, chuyện của em sao lại thành của chị rồi”- Băng Thanh nhẹ giọng trách yêu, nụ cười tỏa nắng lan tràn tận đáy mắt. Mộc Sơ lắm lúc rất giống Băng Nghi, chính vì điểm này nên mọi người cảm thấy yêu quý con bé nhiều hơn!
|
“Haha... Vậy thì bố mẹ phải mau chóng gả hai đứa đi càng sớm càng tốt mới được”- Mẹ cười ầm lên đầy vui vẻ.
“Bố, mẹ...” Băng Thanh cùng Mộc Sơ đồng thanh liếc về bà mẹ lắm chuyện. Trước mặt người ngoài mà cứ tự nhiên thế này, không sớm thì muộn hai cô cũng bị mẹ nhìn nhận bằng mắt cá chân mất!
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí đầy vui vẻ. Kì thực, kể từ khi Mộc Sơ đến, ngày nào trong ngôi nhà nhỏ bé xinh xinh này cũng luôn ngập tràn tiếng cười. Mà cũng từ rất lâu bệnh tình của Băng Thanh cũng hoàn toàn chấm dứt chỉ là... đột nhiên cô lại nghĩ đến Đình Luân, đến bao giờ cậu ấy mới thực sự tỉnh lại, và tỉnh lại rồi cậu ấy sẽ nhớ được tất cả mọi chuyện đã phát sinh chứ? Đó là một nỗi nhức nhối trong lòng Băng Thanh không có cách gì gạt bỏ được. Rốt cục, cô phải làm sao đây?
***
Ánh nắng mùa hạ vẫn gay gắt như thiêu đốt vạn vật trên thế gian, sau khi kết thúc màn biểu diễn tại Rainbow, Băng Thanh thay trang phục trở về nhà. Trên đường đi, cô ghé vào cửa hàng hoa gần đó chọn cho mình một chậu hoa nhài màu trắng tinh khiết. Khẽ đưa lên mũi ngửi mùi hương thơm ngát trong sự tán thưởng của chủ quán, Băng Thanh tính tiền rồi rời đi. Nhìn những cánh hoa nhài trắng muốt, cô lại nghĩ đến Đình Luân đang nằm trên giường bệnh, bất giác vẽ ra một nụ cười. Chậu hoa này nhất định hắn sẽ thích!
|
Chương 47
Ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ bao trùm lên cảnh vật vô cùng tịch mịch. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Băng Thanh đang tỉ mỉ chăm sóc chậu hoa nhài, cuối cùng, cô chọn vị trí thích hợp rồi đặt cạnh bậu cửa sổ. Khi đã hài lòng, cô nhìn về Đình Luân khẽ thở dài một tiếng, thời gian gần đây bố mẹ hắn luôn túc trực trong phòng bệnh, buổi chiều thường thì Băng Thanh ghé đến thăm hắn một lát rồi về.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, nhìn thần sắc yên tĩnh của hắn cô thoáng đau lòng, quá khứ kinh hoàng ấy một lần nữa ập về khiến cô vô cùng sợ hãi. Nếu lúc đó hắn chết đi, cả cuộc đời này cô nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Nhưng mà... hắn cứ im lặng chìm vào giấc ngủ thế này dường như cô cũng sắp phát điên lên rồi! Vì cớ gì hắn lại thích dằn vặt tâm can cô như vậy?
“Đình Luân, cậu biết không? Tôi bị cậu bức sắp phát điên rồi. Nếu cậu nghe tôi nói, xin cậu hãy tỉnh lại đi. Con sâu ngủ này, cậu là heo à, sao ngủ lắm thế?”- Băng Thanh khẽ đưa tay chạm vào hàng lông mày anh tuấn. Hắn vẫn thế, dù đang nằm trên giường bệnh nhưng vẫn toát lên vẻ mê người cực độ. Gương mặt trắng trẻo, góc cạnh không vì ngủ lâu mà mất hết thần khí chẳng những vậy còn khiến hắn càng trở nên hấp dẫn, quyến rũ hơn. Lông mi dài, dày bao phủ đôi mắt màu cà phê một thời hút hồn người đối diện, bây giờ khép lại im lìm trong giấc mộng khiến người ta thực sự rất đau lòng, khóe môi kiêu bạc cơ hồ nở nụ cười như có như không. Những đường nét hài hòa, tuyệt mỹ khiến vạn vật lu mờ giờ chỉ là một bức điêu khắc bị trời xanh quên lãng...
“Cậu thật xấu xa, tôi quả thực rất ghen tỵ với cậu đấy. Ngủ mà cũng đẹp trai như thế để làm gì?”- Băng Thanh đau lòng vuốt nhẹ gò má trắng trẻo của hắn, sợ rằng mạnh tay một chút hắn sẽ tan biến như một màn pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa dẫu có đẹp cũng có lúc lụi tàn nhưng hắn không được phép lụi tàn, chí ít không được sự cho phép của cô hắn không thể bỏ mặc cô lại trên cõi đời này được.
“Đình Luân, dẫu là 15 năm, 30 năm hay thậm chí là cả đời, nếu cậu không tỉnh dậy tôi tình nguyện đi theo cậu suốt đời”
Băng Thanh nắm lấy bàn tay hắn khẽ vuốt ve, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó từ từ cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kiêu bạc.
“Cậu còn không tỉnh dậy đừng trách tôi sàm sỡ mỹ nam”
Băng Thanh thoáng mỉm cười, nhìn vào gương mặt im lìm cố hữu của hắn bật lên tiếng khóc thổn thức.
Một màn này, cách lớp thủy tinh, người đàn ông với đôi mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười vô cùng lạnh lẽo, cặp mắt màu hổ phách ánh lên từng tia tàn nhẫn, không một giây nán lại, hắn liền lập tức xoay người rời đi...
***
Dạo gần đây, Mộc Sơ vừa kiếm được việc làm thêm vô cùng nhàn nhã, là tiếp viên cho một công ty mỹ phẩm có tiếng trong thành phố. Công việc này chỉ cần có tài ăn nói sẽ kiếm được bội tiền.
Băng Thanh từ nhà hàng Rainbow trở về rất muốn ghé đến thăm tình hình của em gái.
Tiếp đón cô là một đội ngũ tiếp viên chuyên nghiệp, lúc cô đến Mộc Sơ đang kiểm kê lại mặt hàng bộ dạng vô cùng chăm chỉ. Bộ đồng phục tiếp viên làm nổi bật gương mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh hệt như bảo thạch quý hiếm của thế gian. Không hiểu sao, trên gương mặt thanh lệ đó có những nét rất giống Băng Nghi, đặc biệt là đôi mắt ấy, đôi mắt khiến Băng Thanh nhìn đến ngẩn ngơ.
“Chị” Mộc Sơ ngước mắt lên nhìn về cô, nở nụ cười rạng rỡ.
“Có ai nói với em rằng em rất xinh đẹp chưa?” Băng Thanh làm ra vẻ chán chường, tiến tới nhìn chằm chằm vào em.
Mộc Sơ le lưỡi: “Dẫu em có xinh em cũng không muốn cõng chồng trước chị đâu”
Băng Thanh bật cười, chống tay vào bàn làm việc của em: “Công việc ở đây tốt chứ?”
Mộc Sơ rất hào hứng, miệng cười ngoác tận mang tai.
“So với cuộc sống trước kia thế này là tốt rồi ạ. Em cũng chỉ ao ước nó bình dị như thế này thôi”- Mộc Sơ nở nụ cười, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý công việc đang còn dang dở, “À, chị muốn dùng thử loại này không? Hàng mới sản xuất của công ty em đấy, đảm bảo chị sẽ thích”
Băng Thanh nhún vai, từ trước đến nay cô không hề hứng thú với mỹ phẩm:
“Thôi, đừng mắc bệnh nghề nghiệp nữa. Tối nay rảnh không, chị mời em ăn cơm, lâu rồi chúng ta chưa đi ăn ngoài”
So với Mộc Sơ công việc của cô cũng tạm thời ổn định, chỉ cần bỏ ra vài giờ ra biểu diễn cũng không đến nỗi túng thiếu, hơn nữa cô cũng không thuộc dạng người thích ném tiền qua cửa sổ, mặc dù không chi li nhưng lại có kế hoạch trong việc mua sắm. Cho nên mỗi lần sau khi lĩnh lương, cô rất muốn mời Mộc Sơ đi thưởng thức tất cả các món ăn ngon. Thời gian đầu đi làm việc, môi trường chưa quen, trông Mộc Sơ gầy hẳn, cô cũng thoáng đau lòng.
“A, Băng Thanh, em nhớ ra hôm nay mình có hẹn với bạn e là hẹn chị khi khác vậy”- Mộc Sơ nhíu nhíu mày, mỉm cười gượng gạo.
Băng Thanh cũng không để ý nữa, khẽ gật đầu: “Được thôi, nhớ về sớm nhé! Chị cũng phải về rồi”
“Vâng ạ” Mộc Sơ nhẹ giọng đáp, dường như chợt nhớ ra điều gì đó định hỏi lại thôi.
“Em muốn nói gì?” Băng Thanh tinh ý nhận ra ngay.
“À, không có gì... chỉ là tối hôm đó...”
Mộc Sơ chưa nói hết câu tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Băng Thanh nhìn cô em gái sau đó thoáng nhìn qua màn hình điện thoại, định nán lại chờ Mộc Sơ nói xong lại bị cô ấy giục: “Chị nghe máy đi, chuyện này nói sau cũng được”
Băng Thanh gật đầu, tỏ ý muốn về, sau đó xoay người bước đi, nhìn điện thoại nhấn nút trả lời: “Uyển Linh à...”
oOo
Quán cà phê Cẩm Túc.
Ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đường bốc lên mùi nhựa ngai ngái, Băng Thanh bật chiếc ô màu thiên thanh bước xuống từ chiếc taxi đỗ cạnh ven đường. Khẽ che đi ánh nắng chang chang, cô tiến nhanh bước qua cánh cửa tự động.
Gấp chiếc ô nhỏ lại, cô đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Cạnh cửa sổ sát đất, Uyển Linh với gương mặt hốc hác đang ngồi lặng lẽ đếm từng giọt nước thoát ra bám vào thành ly.
Băng Thanh lắc đầu, vội vàng bước đến, cất giọng vui mừng: “Uyển Linh, rốt cuộc cậu cũng đã trở về”
Nghe tiếng gọi, Uyển Linh ngẩng mặt lên che dấu đi những giọt lệ, đứng dậy ôm lấy Băng Thanh: “Nhớ cậu chết mất”
“Ừ, được rồi, tớ cũng nhớ cậu”- Băng Thanh vỗ vai bạn an ủi, “Hongkong không hợp với cậu hả?”
3 năm trước, Uyển Linh theo sự sắp đặt của bố mẹ đi du học tại Hongkong. Xem vẻ mặt này chắc là không nỡ xa Du Sinh rồi, dù sao đây cũng chính là nơi chôn rau cắt rốn của cô ấy. Nói không nhớ nhung, hoài niệm là nói dối. Mỗi con người luôn mang trong mình một tình yêu quê hương cố hữu, đó là niềm tự hào mà mỗi con người Du Sinh từ lúc sinh ra đã có.
“Tất nhiên. Tớ buồn chán chết mất” Uyển Linh sau một hồi thút thít, buông Băng Thanh ra, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thần sắc bất mãn lại hiện lên, “Mấy anh chàng bên đó, đúng là quỷ phiền phức!”
Băng Thanh được dịp cười ngất, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống: “Ra là giá của Uyển Linh nhà tớ quá cao nên không ai lọt nổi vào mắt xanh của cậu”
Uyển Linh lườm bạn, đem chiếc thìa khuấy đều cốc nước cam, thở dài một hơi: “Thật ra tớ về lần này là có việc thật”
Băng Thanh hơi ngạc nhiên, ra hiệu cho người phục gần đó mang một cốc tương tự, sau đó chống cằm nhìn Uyển Linh đầy nghi hoặc: “Cậu gặp chuyện trọng đại gì rồi?” “Cậu nghĩ trên đời này còn chuyện trọng đại nào nữa?”- Uyển Linh chán nản đáp.
Băng Thanh há hốc mồm, hồi lâu sau mới lắp bắp được hai từ: “Kết... hôn?”
Kinh ngạc hơn khi Uyển Linh dứt khoát gật đầu một cái, mọi nghi vấn trong lòng Băng Thanh đều bị đánh tan chỉ có sự hãi hùng tột đỉnh
“Là thật sao?”
Uyển Linh thoáng chau mày: “Thật ra tớ cũng không còn cách nào khác, tớ tớ...”- Uyển Linh ngập ngừng, hồi lâu sau mới lấy hết quyết tâm, khẽ vươn người, kề sát tai Băng Thanh thỏ thẻ: “Chuyện này là bí mật nhé, tớ... tớ có em bé rồi”
Toàn thân Băng Thanh theo lời nói của Uyển Linh hoàn toàn chấn động, đôi mắt lưu ly dường như mất đi tiêu cự nhìn Uyển Linh hồi lâu đầy kinh hãi. Trời ạ, cô đang nghe chuyện gì thế này? Người bạn tốt của cô, chỉ trong ba năm đã được lên thiên chức làm mẹ rồi ư? Thế này là thế nào?
“Băng Thanh, đừng nói cậu bị tớ dọa phát ngốc rồi chứ?”- Uyển Linh ôm bụng phá lên cười.
“Lưu Uyển Linh, cậu lừa tớ”- Băng Thanh giận đến phát run, chỉ hận không thể cho nó một cước bay ra khỏi cửa.
“Haha.... Ai bảo cậu dễ bị lừa thế chứ?”- Uyển Linh nằm lên bàn cười lăn cười bò, răng trong hàm như muốn rụng ra, hai bả vai không ngừng run lên bần bật.
Băng Thanh vẻ mặt đen thui như đít nồi, muốn mắng nó một trận đột nhiên thấy từ sau lưng Uyển Linh, một dáng người quen thuộc đang chậm rãi tiến về đây, khiến mạch máu cô trở nên ngưng tụ ngay tức khắc.
Khóe môi cô khẽ run lên: “Nghiêm... Nghiêm Kiệt”
Lúc này Uyển Linh đã hết cười, thấy vẻ mặt hóa đá của Băng Thanh theo phản xạ lập tức xoay người lại, ngay sau đó tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, nước bọt thiếu điều chảy ra thành từng vũng.
“Woa... phong độ quá”- Lúc này Uyển Linh đã ngồi lại ngay ngắn nhìn thần sắc Băng Thanh thấy vô cùng kì quái, thấp giọng trêu chọc, “Cậu cũng bị nam thần hút hồn à? Tớ tưởng ngày ngày được gặp trai đẹp như cậu không sớm thì muộn cũng miễn dịch rồi chứ?”
“Hút hồn con khỉ, cậu ngồi yên đi đừng động đậy”- Ngược lại với tư thái nhàn nhã hưởng thụ nhan sắc của Uyển Linh, Băng Thanh hận không thể bốc hơi lúc này. Vì cớ gì đi đâu cũng gặp hắn?
Nhưng mà...
Sự tình đâu có như mong đợi, hắn tới đây cũng chỉ có một mục đích...
|
Nghiêm Kiệt thong dong một tay đút vào túi quần, đôi đồng tử màu hổ phách chiếu thẳng về Băng Thanh đang ngồi khúm núm trong góc, không hiểu sao điệu bộ của cô ấy lúc này khiến hắn bị chọc cười.
Lướt qua bao con mắt mê muội của mọi cô gái, hắn rảo bước nhanh đến nơi cần đến...
“Băng Thanh, không ngại nếu tôi muốn dẫn em đến một nơi chứ?”
“Tôi...”- Băng Thanh giống như vừa gặp quỷ hiện hình, tâm tình chưa thể thích ứng kịp, định phản kháng đã bị Uyển Linh trâng tráo bán đứng nhiệt tình
“Được, được. Dù gì ngày tháng chúng ta gặp nhau còn dài, tớ còn có hẹn, gặp lại cậu sau nhé”- Uyển Linh kích động giống như gặp phải oppa Hàn Quốc, cầm lấy túi xách, trước khi đi không quên cúi xuống thầm thì vào tai Băng Thanh khiến cô muốn nổi đóa lên cơn bạo lực: “Băng Thanh, cố lên nhé, tớ biết cậu làm được mà” Dứt lời, vội vã chuồn đi như một cơn gió.
Mà Băng Thanh giống như nuốt phải ruồi, vẻ mặt không chỉ có kinh ngạc mà còn có bất đắc dĩ đang ngấm ngầm trỗi dậy không ngừng đồng cảm với Uyển Linh.
Chỉ chờ có thế, Nghiêm Kiệt lập tức nắm tay Băng Thanh nhanh chóng kéo đi.
Băng Thanh lúc này cũng không buồn phản ứng, mặc kệ hắn kéo ra khỏi quán cà phê trong ánh mắt ái ngại của mọi người, sau đó nhét vào xe rồi gấp rút nổ máy. Cô từ đầu đến cuối cũng không hề chớp mắt một cái, vẫn thái độ lãnh đạm cố hữu chờ hắn mở miệng đầu tiên.
Xe lướt nhẹ trên đường, ánh nắng vàng vọt của buổi chiều ôm trọn không gian êm ả, phía chân trời từng đám mây lững lờ trôi. Cảnh vật đẹp đến thế nhưng Băng Thanh chẳng còn tâm trạng để thưởng thức. Vẫn là sự im lặng tuyệt đối, hai con người, hai thế giới, hai tâm trạng, không có điểm đầu cũng chẳng có điểm cuối.
Một lúc sau...
Nghiêm Kiệt khẽ liếc mắt nhìn sang Băng Thanh, khóe môi mỏng cong lên đầy mê hoặc: “Em thật sự không muốn biết chúng ta đi đâu sao?”
Băng Thanh nở nụ cười nhạt, như thể đang nghe câu chuyện hài của thế giới, sau một khắc, đôi mi cong khẽ chớp, chất giọng bình thản khẽ cất lên: “Nếu tôi nói muốn biết anh sẽ nói chứ?”
“Tất nhiên” ~ Hắn thoáng mỉm cười, ánh mắt lóe lên từng tia thích thú.
“Vậy thì xin lỗi nhé, tôi vốn chẳng hứng thú với những chuyện tầm phào của anh” Băng Thanh nhún vai ra vẻ bất cần.
Nghe cô nói xong, hắn chẳng những không giận mà còn nở nụ cười vô cùng thoải mái. Cá tính bướng bỉnh này, hắn thực sự rất thích, khóe môi mỏng nhếch lên đầy mị hoặc: “Thanh, em khác xưa nhiều quá”
Lời hắn vừa dứt, tim Băng Thanh như muốn nhảy lên tận cổ. Hắn vừa gọi cô là gì? “Thanh” ư? Chất giọng trầm thấp đó sao lại có ma lực mê người đến thế, không thể không thừa nhận, tiếng ngân của hắn thực sự rất êm tai khiến trái tim người nghe cơ hồ tan chảy như tuyết dưới mặt trời.
Móng tay Băng Thanh cơ hồ khảm sâu vào lòng bàn tay, nhưng sắc mặt vẫn là sự tỉnh táo thường ngày, cô khẽ cười nhẹ một tiếng “Tiền bối nói sai rồi, ai rồi cũng phải có lúc đổi thay. Hi vọng trong mắt anh, sự thay đổi của tôi có thể phát triển theo chiều hướng tích cực”
|
Chương 48
Nghiêm Kiệt khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp: “Được rồi, em đừng khẩn trương như thế. Kẻo lát nữa không còn sức lực để đón nhận món quà của tôi đâu”
Lời hắn vừa dứt, cặp mắt lưu ly vì ngạc nhiên mà bất giác mở lớn nhưng cũng không nói gì, Băng Thanh ngồi im lặng bộ dạng nhàn nhã như thể mọi chuyện không liên quan đến mình. Không khó để nhận ra trong đáy mắt xinh đẹp kia hiện lên vài phần lãnh ý.
Nghiêm Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chú tâm lái xe, khóe môi mỏng nở nụ cười như có như không.
Chẳng mất bao lâu, chiếc xe hạng sang đỗ lại ven đường.
Theo phản xạ, Băng Thanh liếc mắt nhìn ra, vẻ mặt thoáng kinh ngạc thiếu điều nhảy dựng lên vì kích động.
Nghiêm Kiệt lúc này đã bước ra khỏi xe, vòng qua phía cửa xe bên ghế lái phụ, trực tiếp mở cửa giúp cô, cử chỉ vô cùng lịch sự, nho nhã.
Hàng lông mày thanh tú thoáng chau lại, sau một hồi lưỡng lự rốt cục cô cũng bước ra nhẹ giọng cảm ơn.
Nơi bọn họ tới là hộp nhạc nổi tiếng Cầm Vy, đây là một trong những địa điểm nổi bật trong ngành giải trí của cả nước. Bởi đây chính là sân khấu của những ngôi sao có tên tuổi hàng đầu hội tụ về biểu diễn. Cũng đã có một thời, Băng Thanh luôn ao ước mình được đứng trên bục sân khấu hoành tráng ấy cất cao tiếng đàn rung động hàng triệu trái tim. Thời khắc này, được đặt chân đến đây Băng Thanh thật sự rất xúc động.
“Vào thôi” Thanh âm trầm thấp êm tai chợt cất lên, liền đó bàn tay nhỏ bé của Băng Thanh được bàn tay to của hắn bao phủ, hơi mát lạnh từ những đốt tay tỏa ra khiến tinh thần cô thêm phần hưng phấn.
“Nghiêm Kiệt, hôm nay anh đến đây là để...” Băng Thanh lên tiếng, sự nghi hoặc lan tràn tận đuôi mắt.
Nghiêm Kiệt nở nụ cười nhẹ, thân hình cao lớn hơi ngừng lại, cánh tay thon dài khẽ đưa ra véo nhẹ gò má trắng hồng, hắn cưng chiều lên tiếng: “Thực hiện ước mơ của em”
Sự kinh ngạc trong mắt đã sớm không có cách nào che đậy, Băng Thanh quên cả việc né tránh hành vi lớn mật của hắn, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Gì... cơ?”
“Không cần phải ngạc nhiên. Tôi thích em, cho nên ước mơ của em cũng là một phần trách nhiệm của tôi”- Hắn nở nụ cười đầy sủng ái, xoay người, kéo cô đi thẳng vào bên trong.
Băng Thanh có cảm giác mình vừa bay lên chín tầng trời không có cách gì leo xuống được. Lời hắn nói làm trái tim cô đập liên hồi, rốt cục chuyện này là thế nào?
Đi hết con đường nhỏ, hộp nhạc đã hiện ra trước mắt, theo bước chân của hắn Băng Thanh cũng bị kéo đi. Khẽ đẩy cánh cửa ra, hắn dẫn cô vòng ra sau cánh gà. Dưới những hàng ghế thẳng tắp có rất nhiều người đã ổn định chỗ ngồi, dường như đã chờ đợi từ rất lâu.
Sau khi nhét vào tay cô bộ váy màu trắng thanh nhã dài quét đất, Nghiêm Kiệt nhìn cô nở nụ cười khích lệ sau đó xoay người bước về hàng ghế khán giả.
Mà Băng Thanh lúc này giống như bị người ta đẩy từ trên dốc núi xuống, chưa kịp định thần đã bị một cô gái khác kéo vào phòng thay trang phục.
Băng Thanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, than nhẹ một tiếng rồi thay váy, sửa lại đầu tóc rồi bước ra ngoài.
“Đó là bạn trai em hả? Đúng là hàng cực phẩm, không ngờ chu đáo ghê” - Cô gái kia vừa trang điểm lại cho Băng Thanh vừa buông lời tán thưởng khi nhìn về Nghiêm Kiệt cách đó rất xa.
Băng Thanh nở nụ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thấy Băng Thanh phủ nhận cô gái kia thoáng kích động, “Không thể nào...”
“Vậy ý chị thế nào?”- Băng Thanh nổi hứng trêu chọc.
“Em thấy cây đàn kia không?” Cô gái chỉ về chiếc piano trên sân khấu, “Anh ấy bảo đó là món quà anh ấy muốn tặng cho cô gái anh ấy yêu”
Băng Thanh theo hướng chỉ tay của cô gái nhìn về chiếc đàn trang nhã đang nằm chễm chệ trên bàn, tâm tư bất giác khẽ run lên. Cô muốn phủ nhận nhưng mọi ngôn từ chưa kịp phát ra đã bị chôn vùi trong cuống họng...
Một lúc sau, tâm trạng còn chưa kịp ổn định Băng Thanh đã bị cô gái kia đẩy ra sân khấu.
Mang một bụng hồ nghi, cô bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Khẽ nở một nụ cười lung linh như bầu trời rót nắng, ánh mắt lưu ly sáng ngời lướt nhìn quanh khán phòng, trong lúc nhất thời khẽ dừng lại ở dáng người cao lớn phía xa. Khóe môi Băng Thanh bất giác cong lên vô cùng rạng rỡ...
Thời khắc ấy, Nghiêm Kiệt thấy tim mình như ngừng đập, quả thật cô ấy rất đẹp, chiếc váy tinh khôi cùng mái tóc dài đen mượt là sự kết hợp vô cùng hài hòa, tựa như thiên sứ hạ phàm hút hồn bao trái tim thiên hạ. Giây phút này, bản năng không ngừng thôi thúc hắn nhất định phải có bằng được cô !
Băng Thanh thu lại nụ cười, nhẹ nhàng bước đến phím đàn, khẽ kéo ghế ngồi xuống. Đây là một chiếc piano rất tinh xảo, quý hiếm, giá trị của nó cô cũng đã xem qua, nhất định là không nhỏ. Nhưng hắn lại đem tặng cô, rốt cục có ý đồ gì?
Âm thầm hít sâu một hơi, Băng Thanh điều chỉnh lại tâm trạng. Dù rất hồ nghi với việc làm của hắn, nhưng ước mơ được đặt chân vào đây không phải kẻ nào cũng làm được. Cơ hội này nhất định cô không thể bỏ qua!
Khẽ lướt nhẹ những phím đàn đầu tiên, bàn tay điêu luyện, mềm mại của Băng Thanh giống như cánh bướm dập dìu trong chùm nắng hạ. Thanh âm phát ra như khe suối nhịp nhàng chảy giữa tiết trời tháng Sáu hấp dẫn, rung động lòng người...
Những lời nhạc bắt tai ngân lên len lỏi đến mỗi một góc nhỏ của căn phòng. Bản tình ca da diết nhẹ nhàng đan cài, xuyên thấm đi vào mỗi tế bào người nghe.
|