Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
|
|
Q.1 - Chương 5: Thật ra, là yêu!
Nhà lớn họ Viên. "Cổn Cổn của tôi đâu?" Bàng Đô Đô bình tĩnh nhìn ông xã của mình. Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, mệt mỏi đè huyệt thái dương của mình không nói lời nào... "Anh chán ghét tôi cũng không sao cả, anh tìm phụ nữ về vũ nhục tôi cũng không sao, nhưng mang Cổn Cổn đi giấu có được không? "Tôi không thể không có con bé" Vẻ mặt của Bàng Đô Đô không chút thay đổi, chỉ có giọng nói run nhè nhẹ và hốc mắt đỏ bán đứng vẻ ngoài bình tĩnh. Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, không biết nên nói như thế nào... "Anh giấu con bé phải không, vì sao...vì sao phải đối với tôi như vậy, bắt đầu từ ngày mua tôi trở về, anh liền không thích tôi, chán ghét tôi, nếu là như vậy vì sao lúc trước phải mua tôi về, vì sao muốn kết hôn tôi, vì sao để cho tôi mang thai đứa con của anh... vì sao tôi chủ động rời khỏi trả lại tự do cho anh còn bắt tôi trở về..vì sao..." Bàng Đô Đô không nhịn được chảy nước mắt, ánh mắt đau lòng nhìn Viên Tịnh Lưu ....Vì sao cô thương anh như vậy mà anh lại đối với cô như vậy. Viên Tịnh Lưu hất mặt, né tránh ánh mắt của cô, môi mỏng kéo căng vẫn không hé miệng. "Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi, Cổn Cổn liền đi theo anh, tôi biết anh sẽ đối tốt với con bé, tôi coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, lần này đừng đến tìm tôi nửa, cho dù anh lại lấy Cổn Cổn ra uy hiếp tôi cũng vô dụng, cùng lắm thì chết thôi, tôi không sao cả , tạm biệt." Bàng Đô Đô lau nước mắt rơi mãi không dứt, đi qua người anh, không liếc nhìn anh một cái. Viên Tịnh Lưu giữ chặt tay cô, lạnh lùng nói: "Không cho phép đi." "Anh lại không cho phép đi, hoặc là anh giết tôi, hoặc là buông tay, anh ra tay đi, anh giết tôi đi." Bàng Đô Đô kích động cầm lấy dao rọc giấy trong ống viết trên bàn muốn vạch cổ tay của mình, Viên Tịnh Lưu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay cô, đoạt lấy ‘hung khí ’trong tay cô vứt trên mặt đất, hét lớn: "Bàng Đô Đô, em điên rồi sao!" "Tôi điên rồi, bị anh chơi đùa đến điên rồi, anh vui rồi chứ? Anh giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không muốn tiếp tục như vậy nửa. Tôi biết mệt mỏi, tôi biết đau khổ...vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, năm năm trước cho dù tôi yêu anh như thế nào, anh cũng xem như không có, lạnh lùng như băng, luôn luôn chán ghét tôi, năm năm sau lúc anh đã trở thành một vết sẹo trong lòng tôi, lúc tôi và Cổn Cổn có thể nương tựa nhau sống thì anh lại xuất hiện đưa tôi trở về, còn tán tỉnh yêu thương người phụ nữ khác trước mặt tôi, hung hăng vạch trần vết sẹo của tôi, lại còn tàn nhẫn rắc muối lên trên đó, vì sao...vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy...tôi chưa từng làm cái gì sai ...chỉ là yêu anh, như vậy cũng là sai sao? Cũng là lý do để anh hành hạ tôi sao? Nếu là như thế, khi tôi quyết định không thích anh, vì sao anh còn không buông tha tôi... Hu hu...Rốt cuộc là anh muốn thế nào ...muốn tôi chết sao....thật sự...đủ rồi." Bàng Đô Đô kêu khóc điên cuồng, đánh đấm Viên Tịnh Lưu, dường như muốn đem tất cả ủy khuất khóc hết ra ngoài, Thật sự đủ rồi, cô không muốn tiếp tục như vậy nửa. Viên Tịnh Lưu để mặc cô phát tiết gắt gao ôm cô vào trong ngực, không cho cô làm bản thân bị thương...Anh cũng không muốn làm tổn thương cô. Chỉ là anh không biết nên yêu một người như thế nào, trời sinh anh bản tính lạnh lùng, không chỉ đối với cô mà đối với bất cứ ai đều như vậy, nhưng gặp phải cô, cô rộng rãi lạc quan, cả ngày đều là khuôn mặt tươi cười , cho dù anh lạnh nhạt với cô cô vẫn cười ngọt ngào ở bên cạnh anh, anh không biết mình làm sao, càng ngày càng ... muốn để ý cô hơn, một phút không nhìn thấy cô thì toàn thân liền khó chịu, anh cho rằng cô biết tâm tình của anh, biết anh để ý cô, cho rằng bọn họ sẽ như vậy cả đời. Đến già, cô vẫn sẽ cười ngọt ngào nấu cơm cho anh, cười ngọt ngào ghé vào lỗ tai anh líu ríu, nhưng mà năm năm trước cô rời khỏi, khi anh biết tin này, quả thực liền muốn sụp đổ, hôm trước bọn họ còn triền miên ở trên giường, hôm sau cô cứ lặng lẽ rời đi như vậy, hơn nửa còn không đem theo bất cứ thứ gì anh cho cô, trong phút chốc anh liền hận cô, oán cô, nói với chính mình, cô rời khỏi cũng không có gì, anh vẫn chính là anh, không có bất cứ thay đổi gì. Lại càng không đi tìm cô...nhưng anh thử dùng thời gian bốn năm lẻ chín tháng để quên cô, cuối cùng vẫn thất bại, vào tháng mười năm thứ bốn anh quyết định đi tìm cô về, nói với chính mình...anh chỉ là không có chấp nhận cô phản bội mà thôi, nhưng cô lại cho anh một ngạc nhiên vui mừng lớn hơn nửa, đó chính là Viên Cổn Cổn, cô vì anh mà sinh con gái, sau khi biết tin này, anh dẫn bọn họ trở về trong đêm ấ, không để ý cô cầu xin, xấu xa uy hiếp cô, để cho cô thỏa hiệp, để cho cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, vì trừng phạt cô giấu diếm và rời đi, thái độ đối với cô cũng không quá tốt. Thật ra anh vốn muốn tha thứ của cô, muốn học cách đối xử tốt với một người...đối xử dịu dàng với một người...nhưng mà cô không tiếp nhận. Cô cố ý phân rõ giới hạn hoàn toàn chọc giận anh, vì thế...tối qua anh mới làm chuyện ấu trỉ kia. Chính là tán tỉnh người phụ nữ khác trước mặt cô..hi vọng có thể kích thích lòng ghen tỵ của cô, cho anh biết...thật ra cô vẫn yêu anh, liền giống như năm năm trước ...nhưng mà cô không có...cô bình tĩnh nhìn, sau đó lên lầu... Cô không biết là, bóng dáng cô vừa biến mất trước mắt anh, anh liền không chịu nói đẩy ngời phụ nữ trên đùi ngã xuống đất, Anh...Thật ra chưa làm cái gì...Vào hai ngày trước anh sắp nhịn không được muốn giải thích với cô. Lại không thấy Cổn Cổn đâu...Căn bản là anh không dám nói với cô...chỉ có thể mặc cô hiểu lầm... vừa mới thấy cô cầm lấy dao rọc giấy muốn tự mình hại mình...anh mới hiểu được...thì ra...anh yêu cô... Yêu cô gái kỳ lạ này, cô gái nhỏ cởi mở hoạt bát, nhưng mà....rốt cuộc anh đã làm cái gì... Để cho người anh yêu biến thành như thế này...Rốt cuộc anh đang làm cái gì.
|
Q.1 - Chương 6: Thật ra là em bỏ thuốc xổ? !
"Tịnh Lưu, xem như tôi cầu xin anh, niệm tình tôi yêu anh nhiều năm như vậy hãy thả tôi và Cổn Cổn đi...dựa vào thân phận địa vị của anh sẽ có rất nhiều phụ nữ đồng ý sinh con cho anh....van xin anh...thả chúng tôi đi." Bàng Đô Đô khóc cầu xin...thật sự là cô chịu không nổi nửa, yêu một người làm cho không còn là chính mình, cô không muốn như vậy nửa. "Không, anh không thả, hai người chỉ có thể ở đây, em là vợ của anh, con bé là con gái của anh, ai cũng không thay đổi được sự thật này." Viên Tịnh Lưu đè nén phẫn nộ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói. "Hu hu ...anh muốn giết chết tôi...anh muốn giết chết tôi...." Bàng Đô Đô tuyệt vọng thì thầm. "Em không nên rời khỏi anh, là lỗi của em." Viên Tịnh Lưu thấp giọng nói, bế cô lên ngồi vào trên sô pha. Bàng Đô Đô sửng sốt nước mắt ủy khuất chảy xuống, nhìn hắn: "Yêu anh mới là lỗi của tôi, nếu không yêu anh, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ được người ta mua, dù sao tôi gã cho ai cũng không sao, tôi đều ở chung được... Ngoài anh ra...tôi chính là thích tên đáng ghét anh...Tịnh Lưu, công bằng một chút, tôi đã yêu anh năm năm, Trong năm năm, ngoại trừ lúc thân thiết, anh đều lạnh lạnh nhạt nhạt, làm ra bộ dáng nhìn thấy tôi là phiền chán, tôi đã từng cố gắng, đã từng kiên trì nhưng vẫn không được, anh vẫn không thích tôi, không thích tôi. Vậy tôi rời đi thì có gì sai hả...hơn nửa tôi còn mang thai. Tôi không muốn cho đứa bé biết...cha mẹ của con bé có quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa nhưng trên thực tế chính là quan hệ khế ước. Con bé không hi vọng được sinh ra, tôi đưa con bé đi và nói với con bé, ba con đã mất thì có gì không tốt, ít nhất ở trong lòng con bé, ba yêu mẹ và yêu con bé, chỉ là mất mà thôi, tôi làm như vậy là sai sao?" "Em cho rằng em không sai? Không nói một tiếng liền đưa con của anh bỏ trốn, cái này gọi là không sai sao? Cổn Cổn là con của anh, em dựa vào cái gì mà nghĩ con bé không hi vọng được sinh ra, em yêu anh năm năm em hiểu anh sao? Nếu em thật sự hiểu anh liền không đi, em nên biết là anh để ý em, thích ở cùng một chỗ với em, căn bản là em không hiểu anh...đúng...anh là tảng băng lạnh, không biết diễn đạt tình cảm thế nào nhưng mà không có nghĩa là anh chán ghét em, không cần em và con gái, hơn nửa...em là vợ của anh, giữa chúng ta chỉ có quan hệ vợ chồng không có quan hệ khế ước, em nhớ rõ, nếu em nói như thế một lần nữa thì sau này đừng nghĩ sẽ nhìn thấy Cổn Cổn." Viên Tịnh Lưu có chút kích động lớn tiếng lên, bàn tay to thô lỗ lau nước mắt trên mặt cô. Bàng Đô Đô có chút ngu ngơ nhìn anh...ý của anh là...anh thật sự thích cô...cũng thích con gái mà cô sinh cho anh sao? Viên Tịnh Lưu bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nói những lời này...nếu đối tượng không phải là cô thì có chết anh cũng không nói. Bàng Đô Đô nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ : "Vậy ý của anh là thích em sao?" "Anh vốn không chán ghét em." Viên Tịnh Lưu không vui nhếch mày rậm. "Không chán ghét không có nghĩa là thích!" Bàng Đô Đô chép miệng, cúi đầu xuống, vẻ mặt cực kỳ cô đơn. Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, thở dài, nhỏ giọng nói: "Anh yêu em." Nghe vậy, Bàng Đô Đô không dám tin trừng to mắt, ngây ngốc nhìn đôi mắt phượng quyến rũ lại luôn luôn lạnh lẽo kia. Anh nói...Anh yêu cô sao? Viên Tịnh Lưu bị cô nhìn có chút đỏ mặt: "Tuy là như thế này nhưng vì trừng phạt em trốn đii, tạm thời không cho phép em gặp mặt Cổn Cổn, em tự kiểm điểm mình lại thật tốt không được có lần sau." Bàng Đô Đô ngẩn ngơ, lập tức gắt gao ôm cổ của anh khóc càng lớn tiếng hơn. "Hu hu...không chạy, không chạy nửa, hu hu, Tịnh Lưu." Viên Tịnh Lưu thỏa mãn ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, thì ra...yêu môt người là có thể vì cô mà thay đổi, không muốn để cho cô buồn bực, chỉ cần cô vui vẻ...bất cứ chuyện gì anh cũng sẵn lòng làm...bao gồm cả thay đổi chính mình... Bàng Đô Đô khóc một hồi lâu, mới nức nở rầu rĩ: "Vậy khi nào em mới có thể gặp Cổn Cổn a? Em đã biết lỗi rồi." Viên Tịnh Lưu sửng sốt, "Em ngoan ngoãn nghe lời, qua vài ngày anh sẽ để em gặp con bé." "Thật vậy sao?" Bàng Đô Đô hít hít cái mũi, đáng thương tội nghiệp nhìn anh. "Thật." Viên Tịnh Lưu lau nước mắt cho cô. "Vậy sau này anh không đươc đưa hồ ly tinh về, không...nếu anh tìm hồ ly tinh ở bên ngoài, em liền đưa Cổn Cổn trốn đi rất xa sẽ không trở lại." Bàng Đô Đô nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước, bĩu môi, rất không vui. "Không có hồ ly tinh, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có." Viên Tịnh Lưu sờ sờ tóc của cô, nhàn nhạt nói. "Ngày đó..." Bàng Đô Đô không tin phản bác. "Ngày đó là vì tức giận em, anh chưa làm gì với cô ta." Viên Tịnh Lưu ngắt lời lời của cô. Bàng Đô Đô ngẩn người, xoa xoa nước mắt, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì hôm đó em đã bỏ thuốc xổ vào trà của các người a..." Viên Tịnh Lưu sửng sốt, anh còn tưởng cô thay đổi...thì ra là không có...cô vẫn là cô... "Thật xin lỗi...anh không nên tức giận..." Bàng Đô Đô thấy anh không nói lời nào, có chút ủy khuất nhỏ giọng nói. "Anh không tức giận." Viên Tịnh Lưu ôm chặt lấy cô, ôm rất chặt...anh vẫn thích bộ dáng tinh quái của cô, tất cả đều là sau cơn mưa trời lại sáng...nhưng mà...Cổn Cổn à, rốt cuộc con đang ở đâu...ngàn vạn lần không được gặp chuyện gì...
|
Q.1 - Chương 7: Vẫn không được sao?
"Cổn Cổn, cháu có biết tên của cha cháu là gì không?" Khấu Lê Lạc dịu dàng chải tóc giúp cô bé. Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ngồi trên ghế tựa, mặc cho Khấu Lê Lạc đùa nghịch tóc của mình, cầm một cây kẹo que trong tay vui vẻ ăn. "Cháu đã quên, cha chỉ nói qua một lần, cháu chỉ biết cha là cha của cháu a." "Còn mẹ cháu? Nhớ rõ không?" Khấu Lê Lạc lại vừa nhỏ giọng tự hỏi quên sao? Quên tên cha của mình? "Nhớ rõ, mẹ cháu gọi là Bàng Đô Đô." Viên Cổn Cổn lại liếm liếm kẹo que trong tay. "Bàn* Đô Đô? Cháu chắc chắn?" Khấu Lê Lạc có chút nghi ngờ nhìn con bé, trong trăm họ trung quốc có họ Béo* sao? (*) : Cổn Cổn nói Bàng nhưng Khấu Lê Lạc nghe ra là Bàn (có nghìa là béo) "Chắc chắn a." Viên Cổn Cổn quay đầu nhìn cô cười ngọt ngào. "A. . . . . . Đừng nhúc nhích. . . . . ." Khấu Lê Lạc vội vàng giữ chặt đầu cô bé, sau khi dùng dây thun cột tóc cho cô bé xong, cầm lấy một cái nơ con bướm màu hồng kẹp trên tóc cô bé.cộng’ của mình, nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thật sự là quá đáng yêu a..., Cổn Cổn. . . . . Viên Cổn Cổn ôm cổ cô cười ngây ngô, chụt chut...cũng hôn hai cái lên trên mặt cô. . . . . . Khấu Lê Lạc bế cô bé lên trên đùi, vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt cô bé: "Cổn Cổn ngoan, cháu có thích dì Lê và chú Tước hay không?" "Thích, hai người đều rất xinh đẹp, Cổn Cổn thích hai người." Viên Cổn Cổn không chút nghĩ ngợi trả lời ngay. "Vậy Cổn Cổn làm con dâu chúng ta có được hay không?" Khấu Lê Lạc lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé. "Con dâu?" Viên Cổn Cổn khó hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn. "Đúng, chính là gả cho con trai của dì Lê, cháu nói có được hay không." Khấu Lê Lạc bị bộ dáng nháy mắt của cô bé 'giết' ngay tại chỗ, mức độ yêu thích cô bé ở trong lòng càng tăng lên đến mức không thể tăng nửa. "Gả?" Viên Cổn Cổn vẫn không hiểu, đưa tay lên gãi gãi đầu. . . . . . "Chờ sau khi cháu gả cho con trai dì, cháu có thể thường xuyên tới đây chơi a, dì Lê sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu an, còn có thể mua nhiều quần áo đẹp cho cháu mặc, chỉ cần cháu thích cái gì dì Lê cũng có thể tặng cho cháu." Khấu Lê Lạc bỏ ‘mồi’ xuống. . . . . . Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, "Cháu muốn con chó lớn nhà dì a." Khấu Lê Lạc sửng sốt, "Con chó lớn nào?" "Chính là con màu trắng, trên người có lốm đốm đen, lông rất thoải má, cái đuôi dài dài to to, màu tròng mắt cũng giống như dì, là con chó lớn cõng cháu ở trên người đến đây, cháu thích, cháu rất thích, nó ở đâu a? Dì Lê" Viên Cổn Cổn vừa nói vừa dùng tay khoa tay múa chân , sau đó chờ đợi nhìn Khấu Lê Lạc. Khấu Lê Lạc cười cười, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ, không hiểu biết có thể không biết sợ a, đứa nhỏ ngốc, đó là báo tuyết, không phải chó, mà là báo tuyết. . . . . . . . . . . ."Cổn Cổn thích nó sao? Không sợ nó sao?" Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, lại lắc lắc đầu "Thích! Không sợ! Nó ở đâu a?" "Cháu thật sự muốn gặp nó?" Khấu Lê Lạc cười nhẹ, sờ sờ của gò má non mềm của cô bé dịu dàng hỏi. "Muốn, cháu muốn." Viên Cổn Cổn hưng phấn gật đầu, rất vui vẻ. "Tốt lắm, dì Lê dẫn cháu đi gặp chó lớn." Khấu Lê Lạc nói xong liền để quả cầu nhỏ trên đuồi lên trên giường, chính mình đứng lên. Chỉ chốc lát sau, toàn thân Khấu Lê Lạc tản ra ánh sáng màu bạc, chói mắt làm cho người ta không khỏi che mắt, ngay lúc ánh sáng lóe lên chỉ thấy cô quỳ gối trên mặt đất, tay chân thon dài bắt đầu thay đổi, sau đó là thân thể, cuối cùng là đầu, có lẽ là khoảng 3 phút sau. . . . . . Một con báo tuyết hiện ra trước mắt Viên Cổn Cổn. . . . . . Con ngươi của nó màu tím, quỷ dị mà xinh đẹp, mang theo một cảm giác lạnh lùng xa cách mà lại hấp dẫn người ta muốn tới gần nó. . . . . . Lúc này, nó đang lẳng lặng nhìn quả cầu nhỏ trên giường, muốn biết, cô bé có thật là người thích hợp mà cô chọn hay không. . . . . . . . . . . . Cổn Cổn, đừng làm cho dì thất vọng a. . . . . . . . . . . . Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn 'con chó lớn’ trước mắt, kẹo que trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất. . . . . . . . . . . . Khấu Lê Lạc mất mác nhìn về phía kẹo que. . . . . . Trong con ngươi màu tím lộ ra cô đơn và bi thương. . . . . . Vẫn là. . . . . . Không được sao?
|
Q.1 - Chương 8: Cô nhóc kia, nhất định sẽ là con dâu của cô!
Viên Cổn Cổn nhìn chó lớn trước mắt, lại nhìn nhìn ‘mảnh nhỏ’ quần áo xung quanh cho lớn. . . . . . Đột nhiên từ trên giường bay về phía Khấu Lê Lạc, trong miệng nhỏ còn vui vẻ hô to : "Rất đẹp trai a...!" Khấu Lê Lạc bị động tác đột ngột của cô bé làm hoảng sợ, vội vàng nhảy người lên cắn vào cổ áo của cô bé để không té ngã. Viên Cổn Cổn được Khấu Lê Lạc ‘ngậm’ ở trong miệng không cần tốn sức, vui vẻ muốn chết. Khấu Lê Lạc đặt cô bé xuống trên đất, còn chưa kịp phản ứng thay đổi của cô bé, cũng không thể giải thích được lối suy nghĩ của cô bé. . . . . . Viên Cổn Cổn vươn bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp ra, ôm đầu đầy lông của Khấu Lê Lạc, vừa cười vừa nhảy hỏi: "Dì là dì Lê sao?" Khấu Lê Lạc gật gật ‘đầu báo’, không hiểu tại sao cô bé lại vui vẻ, cho dù không sợ hãi không bài xích cũng sẽ không vui vẻ như vậy chứ. . . . . . . . . . . . Bộ dáng bây giờ của cô bé, hình như xem cô là đối tượng sùng bái. . . . . . "Oa thì ra dì chính là chó lớn a, thật đáng yêu, thật đáng yêu, rất đẹp trai, rất đẹp trai, cháu gả cho dì a... Dì Lê, dì theo cháu về nhà đi." Viên Cổn Cổn vui vẻ ôm cô, muốn leo lên trên lưng của cô. Khấu Lê Lạc dùng mặt mình dán sát vào mặt cô bé, trong lòng rất vui vẻ, cái cô nhóc kia, nhất định sẽ là con dâu của cô, cô bé lương thiện hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy, phải đi đâu tìm a, hơn nửa cô bé không những không sợ cô. . . . . . Lại còn thích cô như vậy, đây không phải là thể hiện sau này cô bé cũng thích Triệt sao. . . . . . Đứa nhỏ kia cần chính là Cổn Cổn, cô bé sẽ tới gần mang ấm áp đến cho Triệt, cô cảm thấy được. . . . . . Cổn Cổn sẽ cứu giúp Triệt a. . . . . . "Oa ~~dì Lê, cháu muốn chơi tựa lưng, chơi tựa lưng nha." Viên Cổn Cổn chôn khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lông mềm mại của Khấu Lê Lạc cọ tới cọ lui làm nũng, muốn cô chơi cùng cô bé. Khấu Lê Lạc cười nhẹ, dùng cái đuôi thật dài quấn lấy thân thể tròn nhỏ, nhẹ nhàng vung lên cô nhóc kia đã vững vàng nằm trên lưng của cô, cô nhóc kia vui vẻ liên tục vỗ vỗ tay nhỏ, phát ra tiếng cười êm tai như chuông đồng. Một người một báo, vui vẻ ở trong phòng chơi đùa, Viên Cổn Cổn giở trò xấu gãi gãi làm Khấu Lê Lạc ngứa, Khấu Lê Lạc vứt cô bé lên trên giường, xù lông lên, móng vuốt lớn nhẹ nhàng đè lên trên lưng cô bé, làm cho cô bé không trở mình vung loạn tay chân nửa, bộ dáng này muốn nói có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu. . . . . . Cứ như vậy. . . . . . . . . Mãi đến lúc hai người hết sức, mới cùng nằm ngủ ở trên giường. . . . . . Hắc Viêm Tước mở cửa phòng, liền thấy một quả cầu thịt nhỏ dang hai tay hai chân hiện ra một chữ đại hình người ngủ bên cạnh báo tuyết, đầu gối lên bụng nó, tuy tướng ngủ không tao nhã nhưng rất đáng yêu, còn chảy nước miếng. . . . . . Cái đuôi báo tuyết bao trùm tại lên thân thể nhỏ tròn của cô bé như một cái chăn, lúc này nó cũng ngủ say . Hắc Viêm Tước buồn cười lắc đầu, đi qua sờ sờ đầu báo tuyết. . . . . Khấu Lê Lạc mở đôi mắt tím mê người ra, mơ hồ nhìn người tới một chút, sau khi ngáp một cái nhẹ nhàng di chuyển thân thể của mình, nhảy xuống giường. Nhìn nhìn Hắc Viêm Tước lại nhìn nhìn quả cầu thịt nhỏ nhắn đang ngủ ngon trên giường, đầu lại hơi hơi nâng về phía quả cầu thịt, hình như là muốn anh làm cái gì. Hắc Viêm Tước đi tới ôm lấy cô nhóc kia, xốc chăn lên nhẹ nhàng đặt cô bé ở trên giường, sau khi giúp cô bé đắp kín chăn lại sờ sờ đầu báo tuyết, nhìn cô có chút không vui. Khấu Lê Lạc nhận được ánh mắt không vui của anh, cọ cọ vào ống quần của anh làm nũng, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài. Hắc Viêm Tước bắt kịp, thuận tay nhẹ nhàng khép cửa lại. Trong phòng Báo tuyết nhanh nhẹn nhảy lên giường lớn, sau một ánh sáng màu bạc liền hiện ra một thân thể trân truồng, hiện ra trước mắt Hắc Viêm Tước một cô gái xinh đẹp có mái tóc bạc dài đến eo, tư thế quỳ sắp xuống . . . . . . "Lạc nhi, em đang quyến rũ anh sao?" Giọng của Hắc Viêm Tước khàn khàn, cười nhẹ nói. Khấu Lê Lạc liền chui vào chăn mỏng, đỏ mặt nhỏ giọng bói: "Sắc lang." "Anh cũng không phải là Sói, anh là ma quỷ, em là người rõ nhất." Hắc Viêm Tước đi tới bên giường, bắt đầu cỡi quần áo. "Vậy chính là Sắc Quỷ! Anh. . . . . . Anh cỡi quần áo làm gì. . . . . ." Khấu Lê Lạc có dự cảm không tốt. "Đợi một lát em sẽ biết làm gì." Hắc Viêm Tước cởi quần áo, lộ ra lồng ngực mê người, sau đó xốc chăn lên, đè toàn thân trần trụi lên thân thể trống không của cô gái nhỏ. "Anh. . . . . . Ưm. . . . . ." Cô gái nhỏ mới nói một chữ đã bị người ta dùng nụ hôn che kín rồi. . . . . . Hắc Viêm Tước mặc sức nhấm nháp tốt đẹp thuộc về anh, một lúc sau: "Anh chưa rời giường em đã rời giường, đây là tội thứ nhất, lạnh nhạt anh ở cùng quả cầu thịt nhỏ kia là tội thứ hai, nói xấu anh là sắc lang là tội thứ ba, ba tội đã định, không thể nào chống án, em còn có lời gì muốn nói?" Khấu Lê Lạc bĩu bĩu môi đỏ mọng, ôm cổ của anh: "Chẳng lẽ trong đầu vampire các anh ngoài việc hút máu ra thì chính là làm tình sao?" "Không đúng, anh không phải là vampire bình thường, anh là vampire vương, cho nên trong đầu anh không có những như vậy" Hắc Viêm Tước nghiêm túc nhìn cô. "Vậy trong đầu anh là cái gì?" Khấu Lê Lạc cười nhẹ, meo meo nói. "Trong đầu anh ngoài em ra cũng là em, làm tình là vì để trong đầu em ngoài anh cũng chỉ có anh, đã hiểu?" Hắc Viêm Tước cười quỷ dị,cắn cắn môi đỏ mọng của cô, bắt đầu giở trò với cô. Khấu Lê Lạc trợn trừng mắt, cười nói"Vậy thì mời vương trừng phạt người có tội này đi a. . . . . ." "Tốt tốt, em có giác ngộ, Lạc nhi ." Hắc Viêm Tước nói xong, liền thật sự bắt đầu ‘hành hình’. . . . . . . . . . . .
|
Q.1 - Chương 9: Tống tiền hay là cạm bẫy? !
Sau khi hoan ái, Khấu Lê Lạc mệt mỏi làm ổ ở trong lòng Hắc Viêm Tước, nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích. . . . . Cũng không như 'loài người' bình thường, vì sao thể lực lại kém xa như vậy. . . . . . . . . Hắc Viêm Tước nhẹ vỗ về mái tóc dài màu bạc của cô, yêu chết bộ dáng sau khi hoan ái của cô. "Tước, em hỏi anh..., Trong trăm họ Trung Quốc có họ Béo sao?" Khấu Lê Lạc nhỏ giọng hỏi. "Không phải em nói anh là người nước ngoài sao? Bây giờ hỏi anh trăm họ Trung Quốc, em cũng là ‘người’ Trung Quốc mà không biết xấu hổ sao?" Hắc Viêm Tước cười nhẹ trêu chọc nói. Khấu Lê Lạc không vui cắn một cái ở trước ngực anh: "Em sống mấy năm? Anh sống mấy năm?Anh là một lão yêu quái sống lâu như vậy, dường như đã trải qua tất cả biến đổi của lịch sử, lại đi du lịch khắp nơi, đương nhiên là anh sẽ biết nhiều hơn em, đây không phải là học vấn của anh phong phú, chủ yếu là anh chiếm ưu thế về thời gian!" Hắc Viêm Tước hơi nhếch mày kiếm, nhìn về phía cô gái chơi lửa trước mắt: "Tiểu giặc lùn, anh thấy tinh thần của em cũng không tệ lắm, chúng ta lại làm vài lần?" Khấu Lê Lạc lắc lắc đầu: "Không muốn, anh đã muốn rất nhiều lần rồi." "Không muốn cũng phải muốn, ai kêu em cắn loạn." Hắc Viêm Tước xoay người đè lên người cô lần nửa, bắt đầu trêu chọc dục vọng của cô. "Hắc Viêm Tước, anh còn biết nói lý lẽ nửa không hả ?" Khấu Lê Lạc hét to. "Không, cho nên em có thể ngậm miệng rồi."Hắc Viêm Tước cúi đầu hôn môi cô. "Từ từ! Anh trả lời câu hỏi của em trước đã. . . . . ." Khấu Lê Lạc quay đầu né tránh nụ hôn của anh. "Không có Béo, chỉ có Bàng, mẹ của quả cầu thịt nhỏ kia họ Bàng, tên Đô Đô, cha họ Viên, tên Tịnh Lưu, là tổng giám đốc tập đoàn Viên thị, anh đã tiết lộ tin tức quả cầu thịt nhỏ ở đây cho anh ta rồi, chẳng bao lâu anh ta sẽ tới, mà chúng ta là người cứu mạng quả cầu thịt nhỏ thì em có thể đưa ra yêu cầu báo ơn rồi." Hắc Viêm Tước nói xong rất nhanh, nâng mặt cô lên hôn lên môi của cô. . . . . . "Ưm. . . . . ." Khấu Lê Lạc phát ra tiếng than nhẹ mập mờ, bị ép đáp lại nụ hôn bá đạo của anh. . . . . . Phòng ngủ mới vừa ‘tắt lửa’ không lâu, lại bắt đầu ‘bốc cháy’. . . . . . Đây là củi khô lửa cháy, cũng không thể dập tắt a. . . . . . Tầng cao nhất tập đoàn Viên thị, văn phòng tổng giám đốc. Viên Tịnh Lưu nhìn tấm thẻ trên tay, con ngươi sắc bén không giận mà uy hiện ra vẻ phức tạp, ( Viên tiên sinh, muốn biết chỗ ở của con gái, sáng mai 9 giờ, chờ ở cửa Viên thị. ) chỉ thấy anh lấy ra một cái túi kín từ trong ngăn kéo ra để tấm thẻ vào, cầm lấy điện thoại, ấn mấy con số: "Thịnh Duệ, vào đây một chút." Nói xong cúp điện thoại, thuận tay cởi bao tay y tế trên tay ra, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch tay. ‘cốc cốc cốc’ một loạt tiếng đập cửa vang lên: "Cha nuôi, là con." Một giọng nam từ tính truyền đến. "Vào đi." Viên Tịnh Lưu đi ra phòng vệ sinh, ngồi ở trên ghế xoay, dùng tay chỉ cái túi kín trên bàn: "Thịnh Duệ, điều tra về tấm thẻ này cho cha, nhìn xem có vân tay hoặc là manh mối khác hay không." Người thanh niên được gọi là Thịnh Duê này, tên đầy đủ là Na Tịch Thịnh Duệ, bộ dáng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có một mái tóc dài đen bóng, chỉ dùng một cái dây cột qua loa, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc bén che dấu ở dưới kính mắt viền kim loại vàng, làn da trắng nõn, lông mi dài dài, cái mũi vểnh cao, đôi môi khiêu gợi, phối trên thân hình thon dài, làm cho người ta có ảo giác khó phân cao thấp, rất ít thanh niên có khuôn mặt hợp với mái tóc dài, nhưng mà cậu lại hợp, mà còn rất hợp nửa, giống như một công tử quý tộc đi ra từ truyện tranh, tao nhã mà phóng khoáng. Chỉ thấy cậu đưa tay lấy túi kín, nhìn nhìn: "Cha nuôi, vẫn chưa có tin tức của Cổn Cổn , tấm thẻ này đại biểu cho cái gì? Là bắt cóc tống tiền sao? Hay là là một cái bẫy? Ngày mai cha phải đi sao?" Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cậu, giữa lông mày nhíu chặt: "Cha muốn trước ngày mai, con có thể nói cho cha biết, nếu thật sự không điều tra ra được cái gì thì cũng không còn cách nào, là bắt cóc cũng được, cạm bẫy cũng được, chỉ cần có một chút hi vọng, cha cũng sẽ không buông tha, ngày mai cha sẽ đi, Thịnh Duệ, nếu cha xảy ra chuyện gì, công ty liền giao cho con, còn có Đô Đô, giúp cha chăm sóc cô ấy." "Không thể, con sẽ không để cho cha gặp chuyện, để con đi cùng cha." Na Tịch Thịnh Duệ kiên định nhìn về phía anh. "Không, con ở lại, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. . . . . ." Viên Tịnh Lưu lắc lắc đầu. "Cha nuôi, Nếu Cổn Cổn thật sự ở đó, cha xảy ra chuyện gì, ai sẽ tới cứu em ấy, cho nên đưa con theo đi, con sẽ dùng tính mạng bảo vệ Cổn Cổn." Na Tịch Thịnh Duệ bình tĩnh nói. Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cậu: "Vậy được rồi, nhưng con phải đồng ý với cha, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng con và Cổn Cổn, không được gắng gượng." "Con biết, vậy con đi điều tra thêm về tấm thẻ trước, nhìn xem có manh mối gì hay không." Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt nói. "Đi đi." Viên Tịnh Lưu gật gật đầu. Sau khi bóng dáng Na Tịch Thịnh Duệ biến mất khỏi phòng, anh mới mệt mỏi dựa vào ghế xoay, ngón tay thon dài che mắt lại. . . . . . Cổn Cổn, ngàn vạn lần con không thể xảy ra chuyện a. . . . . .
|