Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
|
|
Q.2 - Chương 3: Lý do?
"Được rồi, đừng khóc nửa trở về ngủ đi, sáng ngày mai có người tới đón con, hành lý cha cũng đã chuẩn bị cho con xong rồi." Viên Tịnh Lưu sờ sờ đầu của cô, nhàn nhạt nói. Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Na Tịch Thịnh Duệ ngồi trên ghế sô pha bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay con có thể ngủ cùng anh Duệ không?" "Không thể." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt đáp, giọng nói không được bàn cãi. Viên Cổn Cổn chép miệng, lại muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Viên Tịnh Lưu ngắt lời: "Cũng không thể ngủ cùng cha và mẹ, tự mình ngủ, con đã 18 tuổi rồi." Viên Cổn Cổn ai oán nhìn ông một cái, đứng dậy đi ra cửa. "Cũng không được ngủ trong phòng của thú cưng." Viên Tịnh Lưu nhìn bóng lưng cô ném ra một câu. Nghe vậy, bả vai của Viên Cổn Cổn rũ xuống hết sức, ủ rũ đi ra khỏi phòng sách. "Cha nuôi, con có thể biết được tại sao không?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn hướng Viên Cổn Cổn rời đi, nhẹ nhàng hỏi. Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, thấp giọng nói: "Đây là yêu cầu của người cứu mạng Cổn Cổn, cha thực hiện lời hứa." "Người cứu mạng? Cha đang nói. . . . . ." Na Tịch Thịnh Duệ không khẳng định lắm nhìn ông. "Hắc Viêm Tước, là tổng giám đốc trước của tập đoàn Hắc Viêm, chính là người 13 năm trước đưa tấm thẻ vàng, cũng chính là chủ nhân ngôi biệt thự trong rừng." Viên Tịnh Lưu cầm lấy trà trên bàn nhấp một ngụm. "Yêu cầu của ông ấy là muốn Cổn Cổn đến đó làm nữ giúp việc?" Na Tịch Thịnh Duệ nhếch đầu mày lên, nhàn nhạt hỏi. "Không phải nhà ông ta, là nhà con ông ta." Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, thoáng lộ ra nụ cười khẽ. "Lý do?" Na Tịch Thịnh Duệ khó hiểu hỏi. "Ông ấy muốn Cổn Cổn làm con dâu ông ấy." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, để ly trà trong tay lại trên bàn. Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, đôi mắt sắc bén che giấu dưới mắt kín viền kim loại vàng hiện lên tia sáng không hiểu, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa. "Cha không đồng ý, nhưng cha đồng ý với bọn họ sẽ để cho Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt ở chung ba năm, ba năm sau, nếu Cổn Cổn thích cậu ta, mà cậu ta cũng yêu Cổn Cổn, cha liền đồng ý chuyện hôn nhân này." Viên Tịnh Lưu nhìn anh, nhàn nhạt nói. "Vậy cũng không cần lấy thân phận nữ giúp việc chứ? Từ nhỏ Cổn Cổn đã đơn thuần, cái gì cũng sẽ không. . . . . ." Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày, vì từ nữ giúp việc này. . . . . . "Thịnh Duệ, Cổn Cổn đơn thuần là bị chúng ta cưng chiều quá, nếu có một ngày cha và Đô Đô chết đi, thì con bé đơn thuần như vậy làm sao để sống sót trên thế giới này?" Viên Tịnh Lưu cắt ngang lời nói của anh, nhàn nhạt nói. "Không phải vẫn còn con sao? Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Na Tịch Thịnh Duệ phản bác. "Con có thể theo con bé cả đời sao? Con dự định sau này cưới vợ lập nghiệp cũng đưa con bé cùng theo sao?" Viên Tịnh Lưu cười nhẹ lắc đầu. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ông, cũng không nói gì thêm. . . . . . "Ta biết con yêu thương con bé, nhưng Cổn Cổn cũng sẽ lớn lên , không thể vĩnh viễn cưng chiều con bé như trẻ con được." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, nhẹ nhàng nói. Na Tịch Thịnh Duệ gật gật đầu, nhỏ giọng nói "Con hiểu được." "Trở về nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi." Viên Tịnh Lưu đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của anh liền đi ra khỏi phòng sách, trong phòng sách chỉ còn lại một mình Na Tịch Thịnh Duệ, có chút ngây người lông chim vừa mới lấy xuống từ trên đầu cô bé nào đó. . . . . . Cổn Cổn. . . . . .
|
Q.2 - Chương 4: Thỏa thuận?
Nhà lớn họ Hắc, phòng sách. Một người đàn ông có dáng người thon dài ngồi trên ghế xoay, trên tay cầm một phần tài liệu nhìn cẩn thận, đột nhiên xuất hiện hai bóng người ở trước mắt anh, anh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không có chút biểu cảm nào, chỉ nhàn nhạt nhìn hai người xuất hiện trước mắt. "Triệt nhi, mẹ rất nhớ con a...." Khấu Lê Lạc vui vẻ nhìn con trai càng ngày càng đẹp trai của mình, muốn tiến lên ôm anh lại bị Hắc Viêm Tước ôm eo nhỏ nhắn đứng lại tại chỗ. "Tìm con có việc gì?" Hắc Viêm Triệt không nể mặt nhàn nhạt hỏi. "Nói cái gì chứ, giống như chúng ta không có việc gì thì không thể đến tìm con vậy." Khấu Lê Lạc bất mãn bĩu môi đỏ mọng, không vui nhìn anh. "Chẳng lẽ không đúng sao?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng châm chọc, đúng vậy… ‘tình cảm vợ chồng’ của bọn họ, hạnh phúc của bọn họ là được xây dựng trên sự tự do của anh. Khấu Lê Lạc nhìn nhìn Hắc Viêm Tước, không thể phủ nhận. Bà cũng muốn tới gặp anh, nhưng mà. . . . . . Có người không cho phép a. "Nói đi, chuyện gì." Hắc Viêm Triệt cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên tay. "Ngày mai mẹ sẽ đưa một cô bé đáng yêu đến chỗ con, làm nữ giúp việc cho con." Khấu Lê Lạc vui vẻ nói, đợi 13 năm, rốt cục thì cũng đợi đến ngày này. "Không cần" Hắc Viêm Triệt cũng không ngẩng đầu lên liền từ chối. "Không cần cũng phải cần, cô bé chính là người con dâu mẹ chọn cho con, rất đáng yêu, mẹ nói cho con biết mẹ quyết định con dâu này rồi." Khấu Lê Lạc thành thật nói. "Hắc Viêm Minh cũng là con của mẹ." Hắc Viêm Triệt cầm lấy bút, ký tên mình lên phía dưới tài liệu. "Không, cô bé này chính là thích hợp với con, con nhất định phải đối xử tốt với người ta, nếu không thì mẹ sẽ không bỏ qua cho con." Khấu Lê Lạc ra khỏi vòng tay của Hắc Viêm Tước, đi qua đè hai tay lên tài liệu của anh, không cho anh bỏ qua sự tồn tại của bà. Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu, thoáng hiện nụ cười châm chọc: "Dựa vào cái gì mà mẹ cho rằng con sẽ đồng ý?" "Dựa vào mẹ là mẹ con!" Khấu Lê Lạc sốt ruột thét lên. Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt chỉ nhàn nhạt nhìn bà, Khấu Lê Lạc nuốt nuốt nước miếng, lấy hai cái móng vuốt nhỏ đang đè trên tài liệu của anh ra lặng lẽ trốn sau lưng Hắc Viêm Tước, thì thào nói: "Dựa vào. . . . . . Dựa vào ông ấy là ba con." Hắc Viêm Tước nhìn nhìn vợ của mình, trong con ngươi màu xám lóe lên trêu tức, Khấu Lê Lạc xoay vặn cánh tay ông, cực kỳ không vui. "Ba năm, đổi lấy tự do cho con." Hắc Viêm tước nhìn về phía Hắc Viêm Triệt, nhàn nhạt nói. Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ông, uống một ngụm cà phê trên bàn: "Có ý gì?" "Để cho cô bé ở lại bên con ba năm, nếu con vẫn không có cảm giác với cô bé, như thế sau ba năm, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hắc Viêm sẽ đổi người." Hắc Viêm Tước giải thích ngắn gọn. "Hoàn thành giao dịch." Hắc Viêm Triệt bỏ ly cà phê xuống, gật gật đầu. "Tốt lắm, ngược lại nếu con yêu cô bé thì vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hắc Viêm con phải ngồi lâu hơn, mãi đến khi con có được người thừa kế mới thôi." Hắc Viêm Tước nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, lộ ra một tươi cười mị hoặc như có như không. Hắc Viêm Triệt nhìn ông, lộ ra nét mặt khinh thường: "Xem ra sẽ không tới ngày đó." "Cha đã dạy con, đừng nói chuyện quá kiêu căng, mọi việc đều không có tuyệt đối." Hắc Viêm Tước sờ sờ mái tóc bạc của Khấu Lê Lạc, cười nhẹ nói. Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ông, tiếp tục tập trung tinh thần vào tài liệu. "Cô bé tên là Viên Cổn Cổn." Sau khi Hắc Viêm Tước nói xong câu đó, vù một cái, đã không thấy bóng dáng của ông và Khấu Lê Lạc trong phòng sách nửa, chỉ còn lại một mình Hắc Viêm Triệt lẳng lặng ngồi trên ghế xoay, lẳng lặng nhìn tài liệu. . . . . . Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Bất cứ ai. . . . . . Đều không khơi dậy được hứng thú của anh. . . . . . Chỉ là. . . . . . Cái tên Viên Cổn Cổn này, không thể không nói. . . . . . Rất có hiệu quả kịch bản . . . . . . Chính là loại kịch hài. . . . . .
|
Q.2 - Chương 5: Loại cảm giác này, là yêu sao?
Ban đêm. . . . . . Viên Cổn Cổn mở mắt thật to nằm giữa một đám động vật, nghe tiếng hít thở vững vàng của bọn nó, còn có tiếng ngáy liên tục, cực kỳ ngoài ý muốn là cho tới bây giờ cô vẫn không chút buồn ngủ nào,. . . . . . Cuối cùng chép miệng, ba năm mới trở về. Lúc này, cửa mở ra, Viên Cổn Cổn khẩn trương ngẩng đầu nhìn người tới. . . . . . Mà tất cả động vật bên người cô đều nhanh nhẹn đứng lên, bắt đầu rống to. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn về phía đám động vật đang kêu gào điên cuồng, lặng lẽ bước qua, không để ý tới đe dọa của chúng nó, phải biết rằng. . . . . . Chó kêu sẽ không cắn người. . . . . . Quả nhiên. . . . . . Những động vật này thấy anh đi tới liền vội vàng lui binh, bên cạnh Viên Cổn Cổn liền trống không. "Hư, đừng kêu." Viên Cổn Cổn nhẹ giọng nói, sờ sờ vỗ về động vật bên cạnh. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn cô, nằm ở bên cạnh cô, ôm thân thể mềm mại đáng yêu của cô từ phía sau. Rất nhanh, đám động vật yên tĩnh kia lại vây quanh bên người Viên Cổn Cổn lần nửa, nhưng lúc nảy là một cái vòng tròn còn bây giờ chỉ vây quanh ở bên phải cô, bởi vì bên trái cô đã có một người nằm, một người không dễ chọc. "Không phải không cho phép em ngủ với anh sao?" Viên Cổn Cổn có chút rầu rĩ nói. "Không phải cũng không cho phép em ngủ cùng bọn nó sao?" Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ đáp. Viên Cổn Cổn xoay người lại làm ổ ở trong lòng anh, giống như trước đây. . . . . . Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của cô, hai người đều không nói chuyện. Một lúc sau. . . . . . "Anh Duệ, có phải cha không thích em nửa rồi không?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng khóc nức nở hỏi. "Làm sao có thể, cha thương em như vậy." Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng trấn an cô. "Vậy vì sao nhất định bắt em tới nhà người khác ở? Em không muốn đi, em muốn ở lại trong nhà, em muốn ở cùng một chỗ với mọi người, em cũng muốn ở cùng một chỗ với đám bảo bối." Viên Cổn Cổn cọ xát vào ngực anh làm nũng, 18 tuổi cô vẫn có thói quen và rất đơn thuần. "Cũng không phải không trở lại, 3 năm sẽ qua rất nhanh." Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ nhàng nói, không biết là đang trấn an cô hay là trấn an anh. "Vậy em nhớ mọi người thì làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cổn cầm lấy tóc dài của anh, đan bím tóc. "Anh sẽ đến gặp em." Na Tịch Thịnh Duệ để mặc cô đùa nghịch tóc mình, dịu dàng nói. "Vậy em nhớ đám bảo bối thì làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cổn ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn anh chằm chằm. Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: "Có rảnh sẽ đưa em trở về." Viên Cổn Cổn thở dài một hơi, rầu rĩ nói "Vậy được rồi." "Cổn Cổn, em nhớ kỹ, đi đến đó phải cẩn thận một chút, tính tình của Hắc Viêm Triệt không tốt, nếu không có chuyện gì liền tránh xa anh ta một chút, không nên chạm mặt là tốt nhất." Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của cô, thật sự là không cách nào không lo lắng. "Hắc Viêm Triệt là ai?" Viên Cổn Cổn khó hiểu hỏi. "Chính là chủ nhân chỗ em phải đi." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của cô. "Rất hung dữ sao?" Viên Cổn Cổn có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng. "Xem như là vậy." Na Tịch Thịnh Duệ gật gật đầu. "Sẽ đánh người sao?" Viên Cổn Cổn sốt ruột hỏi. "Không hẳn, nhưng nếu anh ta đánh em, em liền nói cho anh biết, biết không?" Cái trán xinh đẹp của Na Tịch Thịnh Duệ nhăn lại, vì sao lại ví dụ vấn đề này. "Dạ." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu. "Ngoan, ngủ đi." Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, sờ sờ đầu của cô. "Anh ngủ ở trong này với em sao?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói có xen lẫn chút chờ mong. "Ừ, không được sao?" Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, nhéo nhéo cái mũi của cô. "Không phải anh không cho phép em ngủ trong này sao?" Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn anh. "Ngày mai em phải đi, em không muốn ở cùng chúng nó nhiều chút sao?" Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, con ngươi sắc bén không vui nhìn về phía đám động vật sau lưng cô. "Anh Duệ, anh thật tốt, em thích anh nhất." Viên Cổn Cổn ôm cổ của anh, vui vẻ meo meo nói. "Ừ, anh cũng thích Cổn Cổn nhỏ bé, mau ngủ đi." Na Tịch Thịnh Duệ vỗ nhẹ lưng của cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ. Viên Cổn Cổn nghe lời nhắm mắt lại, dưới sự vỗ về của anh, tiếng hít thở đều đều liền nhanh chóng truyền đến. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, trong ánh mắt đều là cưng chiều. . . . . . Cổn Cổn, dường như sự tồn tại của em đã là thói quen của anh, loại cảm giác này. . . . . . Là yêu sao?
|
|