Con Người Thật Của Một Thiên Thần
|
|
|
|
-Tên truyện: Con Người Thật Của, Một Thiên Thần -Tác giả: Wendy -Thể loại: Truyện Teen,... -War: NOooo... -Cảh báo về truyện: bạo lực có, hài hước có, dvô dzuyên có,... _Có qì sai sót mong pỏ qua, nhớ góp ý về truyện để mình hoàn tốt hơn nha. *cúi đầu* ^^ _ *Catting: -Nguyễn Song Nhi(Nó_Helly): .Con cháu gia tộc họ Hoàng, Từng đứng đầu Tứ Đại qia tộc(tg: chắc mí bạn thắc mắc tại s nó họ Nguyễn, vào truyện rùi từ từ sẽ biết ^.-) .Xinh, nước da trắng. Tóc màu xanh rêu dài, xoăn nhẹ phần đuôi. Có những ý tưởng quậy phá không giống ai, hoà đồng, đanh đá .IQ:200/200 (chời ơi,3con số đấy), qiỏi võ(piết z đx jồi)
-Huỳnh Thanh Hà(Nhỏ_Moon): .Con cháu gia tộc họ Huỳnh, một trong Tứ Đại qia tộc .Xinh, làn da trắng không tì vết. Tóc màu hạt dẻ, dài mượt. Dễ thương, nhí nhảnh, hiền(hiền qúm lun í >) .IQ: 196/200, qiỏi võ ________ Nv nam gt sau nhia ^^ Mời các bạn đón đọc...
Chương 1:Gia Tộc Họ Hoàng
Gia tộc họ Hoàng là một gia tộc lớn mạnh lâu đời, tồn tại khoảng hơn 1000 năm. Đồng thời gia tộc này cũng đứng đầu trong Tứ Đại gia tộc, sau còn có gia tộc họ Phan, Phạm và Huỳnh. Gia tộc họ Hoàng có thể lớn mạnh như hôm nay là đều nhờ thời cuộc và, một phần tài năng của lãnh đạo. Tập đoàn SS đứng đầu Châu Âu là tập đoàn đại diện cho gia tộc. Và mọi chuyện bắt đầu rối lên khi, bà Linda, con cháu dâu duy nhất của gia tộc sinh ra liên tục 2 cô con gái. Lúc chị nó 10, nó 7 tuổi, bà Linda mang thai lần thứ 3 khi biết là con gái ba nó đã rất tức giận bắt mẹ nó phải phá thai ngay lập tức dù đã mang thai gần 5 tháng trời. 7 tuổi, 10 tuổi, một lứa tuổi trong sáng đáng ra phải được vui chơi, đùa giỡn, nhận đựơc tình yêu thương của bame như bao đứa trẻ khác. Còn nó và chị thì, từ khi sinh ra đều phải luôn nhìn sắc mặt của mọi người trong gia tộc mà sống. Thói quen nhìn mặt người khác để sống của chị em nó dường như là một thói quen từ khi sinh ra, 2 chị em bên ngoài thì gọi là tiểu thư giàu có, hạnh phúc nhưng có ai biết được nó chỉ là cái mác. Cuộc sống sung sướng, không chắc. Tình thương ba mẹ, không chị em nó chỉ nhận được của mẹ Linda. Còn ba thì luôn nhìn chị em nó bằng ánh mắt chán ghét, nhìn mẹ nó với ánh mắt khinh bỉ. Nó 7tuổi, nó có thể nhận biết ánh mắt mọi người nhìn nó với thái độ gì, nó biết tất nhưng nó không dám cũng chưa từng hỏi họ tại sao lại nhìn nó như vậy. Đã có lần nó nằm trong lòng mẹ mà hỏi: -Mẹ à, sao ba lại ghét con vậy. Chẳng phải con là con ba sao? -Mẹ..._Mẹ nó im lặng, không trả lời. Nhìn nó với ánh mắt buồn, nó thấy vậy cũng thôi hỏi vì nó không muốn mẹ buồn. Vào cuối tuần cô cháu gái nhà họ Huỳnh, cô bé Huỳnh Thanh Hà cùng tuổi vẫn hay đến chơi với 2 chị em nhà nó, rất thân. Có lần Hà đến chơi, nó để ý thấy lời nói, cử chỉ cuả ba nó đối với Hà rất nhẹ nhàng không như chị em nó. -Nhi Nhi, cậu sao vậy?_ Hà lay vai nó khi thấy nó cứ thẫn thờ dưới góc cây gần bờ hồ phía sau khuôn viên -Em sao vậy, không khỏe à?_chị nhìn nó lo lắng hỏi -Chị à, sao ba lại ghét chúng ta như vậy? Có phải em làm gì sao không?_nó đưa ánh mắt buồn bã nhìn chị và Hà -Ngốc, em không làm gì sai hết. Mà sao em lại hỏi vậy?_Chị ôm nó vào lòng -Vậy tại sao ba lại đối xử với Hà tốt như vậy, nhưng lại đối xử với chúng ta..._Nó nói nữa chừng rồi gục mặt vào người chị khóc, chị và Hà ngồi bên cũng không biết trả lời như thế nào nữa. "Chẳng lẽ mình phải nói với con bé vì chúng ta không phải là con trai nên, ba mới chán ghét như thế. Vì chúng ta không phải như ba mong mún nên ba mới không thương chúng ta.Chị không thể nói.."_chị nghĩ rồi ôm chặt lấy nó,khóe mắt đã đọng nước
|
Chương 2: Du Học
3h sáng, tại gia tộc họ Hoàng: -Ba con múôn đi du học_Chị(ý nói chị nó,tên pả tg nói sau^) nói với ba trong thư phòng riêng của ông -Lí do..._Ông Hoàng Minh Tân(ba của chị em nó)nhàn nhạt hỏi, ông còn không thèm quay đầu nhìn chị -Đơn giản là muốn! -10tuổi đã muốn đi?_Ông hỏi nhưng mắt vẫn không rời sấp văn kiện "đối với ông ta chị em nó còn thua đống văn kiện đó sao, Vậy mà còn làm tịt như quan tâm lắm. 10t thì đã sao, chỉ cần thoát khỏi nơi này đối với tôi nó còn tốt hơn gấp trăm lần nữa kìa... Hừm"_Chị hừ lạnh -Phải, ba cũng muốn tống con đi sớm mà. Không phải sao!?!_Chị cười nhạt -Đi đâu? Chừng nào?_Ông hỏi -Đi Anh, 6h sáng hôm nay!_Chị trả lời ngắn gọn rồi rời khỏi phòng -Mẹ..._Chị vừa bước khỏi phòng đã thấy bà Linda, mẹ chị đứng đó -Con thật sự muốn đi?_Bà nhìn cô hỏi sau khi đã trở về phòng -Vâng, con không múôn ở lại cái nơi này nữa_Chị nói -Nếu con muốn mẹ sẽ ủng hộ con..._Bà cười nhẹ rồi ôm chị vào lòng -Cám ơn mẹ!_Chị thì thầm "Đợi con, con nhất định sẽ trở về đón mẹ và em!"_Chị nằm trong lòng mẹ thầm nghĩ, chị ôm bà thật chặt. Hai mẹ con tâm sự một lúc lâu rồi chị trở về phòng dọn đồ. Cầm chiếc vali trên tay chị nhẹ bước vào phòng nó -Nhất định chị sẽ trở về, tạm biệt. Tha lỗi cho chị..._Chị hôn nhẹ vào trán nó, vuốt một vài sợi tóc loà xòa trước mặt nó rồi quay mặt bước ra ngoài. Nếu ở lại lâu hơn, chị sẽ không kiềm chế được mà khóc mất. Chị biết mình và mẹ là chỗ dựa duy nhất cuả nó hiện giờ, từ nhỏ đến lớn nó đã phải chịu quá nhiều bất hạnh. Nếu bây giờ biết chị rời đi nó nhất định sẽ khóc ầm cả lên và nhất quyết không cho. Vì vậy mà, chị đã lặng lẽ rời đi. 7h30, ánh nắng chiếu vào chiếc giường công chúa bé nhõ cuả nó. Hàng lông mi khẽ động, nó vươn vai ngồi dậy. Sau khi VSCN xong nó bước xuống nhà ăn sáng, ngồi xuống cái ghế quen thuộc nhìn khắp phòng ăn không thấy chị đâu. Nó nhỏ tiếng hỏi mẹ -Chị chưa dậy hả mẹ? -Chị đã đi từ sớm rồi con..._Bà Linda nói nhỏ -Đi đâu vậy mẹ? -... Đi Du học! -Cái Gì, Đi Du Học?_ Nó hét lớn -Ơ, con xin lỗi. Con xin phép_Nó thấy mình lỡ lời nên vội vàng xin lỗi rồi rời khỏi phòng ăn, chạy thẳng lên phòng chị. Bước vào phòng, mọi thứ trống trơn. -Đi rồi, đi thật rồi..._Nó thất thần dựa lưng vào chiếc bàn gần đó lẩm nhẩm, khi định quay bước khỏi phòng nó chợt thấy gì đó ở đầu giường. Bước đến gần, ra là một tờ giấy. Nó mở ra đọc -"Gửi Nhi Nhi, ........ Chị xin lỗi vì đi mà không báo trước với em, chị sợ em sẽ khóc, sẽ không để chị đi. Tha lỗi cho chị, trong thời gian không có chị, Út nhất định phải mạnh mẽ lên để bảo vệ mẹ thay chị,phải cho bọn họ thấy con gái chúng ta khôg vô dụng như họ nghĩ"
|
Chương 3:Bi Kịch
Không lâu sau khi chị đi khỏi,ngôi biệt thự nhà họ Hoàng lại xảy ra chuyện.Ông Hoàng Minh Tân đã dẫn về nhà một người phụ nữ và 2 đứa con của bà ta,một nam và một nữ nói là con ông ta và người phụ nữ đó. Tại phòng khách ngôi biệt thự: -Không,anh làm ơn. Đừng đuổi Nhi Nhi, em sẽ đi nhưng xin đừng đuổi con bé!_Bà Linda quỳ xuống van xin ông ta -Biến đi,cả bà và con nhỏ đó_Ông ta tát thẳng vào mặt bà rồi chỉ vào mặt nó -Mẹ,mẹ àk..._Nó chạy lại đỡ bà dậy -Đồ đàn bà dơ bẩn, mau cút đi.Đừng ở đây làm bẩn mắt ta..._Bà ta nhìn mẹ và nó với ánh mắt khinh bỉ -Từ giờ tao sẽ thay thế mày làm tiểu thư nhà này,haha..._Con gái bà ta nói vào tai nó rồi bật cừơi -Đồ bẩn thiểu..._Cậu con trai nhìn nó cười nửa miệng rồi quay mặt bước đi.Im lặng, nó không nói mà chỉ nhìn bọn người đó bằng ánh mắt câm thù. -My, Phúc. Cẩn thận dính bẩn đó con_Bà ta dặn dò 2 đứa Hoàng Thảo My và Hoàng Đức Phúc là tên hai đứa con của bà ta và ông ta, người mà 7năm qua nó gọi là ba. -Vâng!_My và Phúc lên tiếng rồi bước về phía bà ta, khi đi ngang qua chỗ nó, con My còn có tình đẩy nó ngã xuống đất. -Em đi, nhưng anh. Xin anh đừng đuổi Nhi Nhi. Dù gì nó cũng là con anh mà, làm ơn!_Bà Linda van nài, bà cứ nghĩ là: "Dù có ra sao Nhi Nhi, nó nhất định phải ở lại. Bà không muốn nó chịu khổ, chỉ cần nó sống ở đây, ở gia tộc họ thì sẽ không phải chịu bất cứ bất hạnh nào." Nhưng tất cả có thật sự tốt như bà nghĩ, điều đó không ai biết. (Nhưng tác giả biết chắc đó là suy nghĩ sai lầm nhất của bà...) -Nó không phải con tôi, giờ thì biến.NGAY LẬP TỨC_Ông ta quát thẳng vào mặt hai mẹ con nó -Đừng mẹ, con không cần ở cái nơi này_Nó đỡ mẹ đứng dậy, rồi nhìn thẳng vào Ông ta nói -Ông nói tôi không phải con ông,và tôi cũng chẳng có ba.Đối với tôi ổng đã chết rồi -Mày dám..._Ông ta tức giận hét -Tại sao không,ông không là gì cả._Nó cười nhạt rồi kéo mẹ đi, đi khỏi cái nơi toàn mùi rác này. -Con khốn, mày..._Ông ta hét lên khi nó vừa rời khỏi cửa, nó kéo mẹ đi thẳng thậm chí còn không quay đầu lại. Nếu bất cứ ai chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, thì sẽ chẳng ai tin những gì nó làm là hành động của một đứa bé 7tuổi. Nó và mẹ rời khỏi nhà mà không đem theo bất cứ thứ gì, nó chỉ nói duy nhất một câu -Đồ mua bằng tiền của ông ta tất cả là rác!_Giờ nó và mẹ chẳng biết phải đi đâu ,bên ngoại thì đã định cư hết ở Anh. Nếu muốn qua đó cũng khó,vì hiện giờ hai mẹ con chẳng có một xu dính túi. Cả hai lang thang trên đường -Nhi Nhi, sao mày lại ở đây. Cả mẹ nữa?_Cô bé Thanh Hà từ đâu xuất hiện -Tao, bị đuổi_Nó cười nhẹ -What, sao lại như vậy. Giờ mẹ Linda và mày về nhà tao đi, rồi mày kể tao nghe!_Hà kéo hai mẹ con nó đi thẳng
|
Chương 4:Cuộc Sống Mới
London, Anh. 10 năm sau,biệt thự Rose -Nhi Nhi,Dậy Dậy Ngay!_Hà nhảy lên giường giật chăn của nó -5phút nữa thôi!_Nó nói rồi thuận tiện giật lại chăn,đạp Moon rớt giường -Ya,cái con nhỏ này.Mày, tao giết..._Hà nổi điên đang chuẩn bị vồ nó thì -Tao dậy rồi!_Nó bật dậy, đá chăn rồi phóng vào WC để vscn.Bên ngoài, chẳng biết may rủi thế nào mà nó đá chăn rớt đúng vào đầu của bạn Hà đang đứng gần đó. Bạn ấy tức đến mức bốc khối đầu, chỉ cần nó xuất hiện đảm bảo bạn ấy sẽ nhào đến xé nó ra làm trăm mảnh. -Oáp, làm gì mà kêu sớm dậy._Nó tay che miệng bước ra từ WC -Mày..._Hà ngẹn ngào không nói nên lời, nó thấy ánh mắt đắm đuối của Hà nhìn mình, cảm giác nguy hiểm lan dần -Á, chị êu. Tha cho EM..._Nó hét lên rồi phóng thẳng ra ngoài -CON KIA, ĐỨNG LẠI!_Hà nổi đoá, rượt theo nó. Hai đứa chạy vòng vòng quanh phòng khách, một bữa sáng ồn ào. Quản gia và người làm nhìn hai đứa lắc đầu, sáng nào cũng vậy, dường như là một thói quen. Nhớ cách đây 10 năm, khi nó đến đây chị đã rất bất ngờ, nhìn nó chị thật sự rất lo lắng. Nó nhìn mọi người với ánh mắt vô hồn, đáy mắt sâu đến mức không nhìn thấy bất cứ một cảm xúc dù chỉ là nhỏ nhất. Nhưng giờ thấy nó vui vẻ như vậy mọi người, đặc biệt là với mẹ và chị nó cũng yên tâm phần nào. ___________ Buổi trưa, tại phòng khách: -Chán quá mày ạk!_Nó ngồi trên sopha cầm remote TV chuyển kênh liên tục -Stop, tao chóng mặt..._Hà nằm trên đùi nó nhìn cái TV mà hoa cả mắt -Làm gì đi!_Nó nhìn Hà chán nản -Làm gì giờ?_Hà nhướng mày hỏi, nó lắc đầu -Thưa tiểu thư, phu nhân Linda đến ạ..._Quản gia Lý thưa -À, bác Lý. Mẹ con đến sao, mẹ ới, mẹ ơi..._Nó bật dậy định chạy ra đón mama nhưng chưa đến cửa đã thấy bà bước vào -Cái con bé này thật là..._Bà xoa đầu nó cười mỉm -Nhớ mẹ quá đi mất_Nó xà vào lòng mẹ, ôm cứng ngắt -Con nhỏ này, buông ra coi. Làm như mẹ của mình mày không bằng..._Hà gỡ tay nó ra, bà Linda thở phào khi thấy Hà gíup gỡ nó ra. Chưa kịp cám ơn con bé thì nó lại ôm chầm lấy bà mà hét -Nhớ mami lắm cơ... -Ơ hay, con nhỏ này hay nhỡ!?!_ Nó chóng hông nhướng mày nhìn con Hà đang ôm mẹ mình, nó xăn tay áo định nhào vô giựt con nhỏ dô xì duyên đó ra thì mẹ nó lên tiếng -Thôy, hai đứa thật là... Gìa đầu rồi mà cứ như con níc... -Oa, hông chịu đâu. Nhi/ Hà còn nhỏ xíu à! Huhu hixhix!_Hai đứa đồng thanh rống lên (tg: kkk, rốg hơn khủng log nữa cơ* Hai đứa tập1: nói gì hả nhỏ kia?* tg nụ cừi thân thiện: ahihi, hông có nói 2chị rốg hơn khủg log âu...* Hai đứa tập2:GÌ HẢ?* tg: em vô tội_ xách dép chạy). Bà lắc đầu cười khổ với cái tính trẻ con của tụi nó -Thôi, có nín không thì bảo!_Bà la cả hai khi thấy nó và Hà còn ôm nhau thúc thít
|
(Tg: mí mem cho tg xin tí nhận xét với ạ,để tg có độg lực viết típ nữa...Nha)
Chương 4:Về Việt Nam
-Oa Oa Oa Oa..._Hai đứa vẫn tiếp tục rống lên với điệp khúc "oa" của mình -Thôi hai đứa,không đùa nữa._Bà Linda trở nên nghiêm túc,nó và Hà cũng ngồi lại nghiêm chỉnh nhìn bà. -Có chuyện gì sao mẹ?_Nó hỏi,vì nó biết chắc là có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.Bởi 10 năm nay nó rất ít khi thấy mẹ nghiêm túc như vậy,ngay cả khi nó và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng,mẹ cũng chưa từng có biểu cảm đó.Vậy mà hôm nay lại... -Cả Hai về Việt Nam đi!_Bà Linda nhìn hai đứa nói -Để làm gì ạ?_Hà không hiểu,chẳng phải ở đây rất tốt sao.Sao bà lại bảo cô và nó về đó chứ?!? -Chi nhánh bên đó đang có vấn đề cần giải quyết gấp,nhưng ta thì không thể bỏ trụ sở chính để sang đó được.._Bà thở dài -Của cả hai sao ạ?_Hà trầm giọng hỏi -Ừ,của ta và ba mẹ con_Bà gật đầu nói -Con sẽ giải quyết, mẹ yên tâm!_Nó nhí nhảnh nói -Mẹ có việc phải đi rồi, hai đứa nhớ cẩn thận_Bà dặn dò rồi ra về, Hà nhìn mẹ rời đi thì lại quay sang nó -Đến lúc trở về rồi!_Nó nhếch môi nói. Trở về phòng mình, lấy điện thoại gọi cho ai đó -Vâng, thưa chủ tịch!_Đầu dây bên kia kính cẩn -Điều tra tất cả về tập đòan SS._Nó lạnh lùng ra lệnh -Vâng!_Thư kí Lam nói rồi cúp máy, để điện thoại lên bàn. Nó thả mình xuống chiếc giường êm ái, gác tay lên trán -Ta sẽ gặp lại, sớm thôi!_Nó lẩm nhẩm, nằm suy nghĩ gì đó không được bao lâu nó đã lăn ra mà ngủ ngon lành. ________________ 8h30 p.m, nó vương vai thức dậy. Nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa chỉ còn 30phút nữa là máy bay cất cánh rồi. Nó ngồi dậy dọn đồ vào vali rồi vào nhà vệ sinh thay quần áo. Nó kéo vali xuống nhà thì thấy Hà đã chuẩn bị xong từ bao giờ và đang ngồi trên sopha vừa ăn snack xem TV vừa đợi mình. -Đi thôi!_Nó lên tiếng gọi -A..._Hà thấy nó xuống liền quăng cái remote và mấy bịt snack sang một bên, chạy lại đi cùng nó -Mày muốn về đó, thiệt hửm?_Hà ngồi bên cạnh hỏi -Ừkm..._Nó gật đầu -Có sớm quá hông?_Hà ngay ngô hỏi -Con nhỏ này, 10năm mà mày nói sớm hả! Thật là..._Nó cốc yêu Hà -Nhưng..._Hà định nói gì đó thì đã bị nó chặn họng -Đến rồi!_Nó mở cửa xe bước xuống, Hà cũng đành bước theo nó mà không nói thêm gì
8h a.m, tại Sân bay Tân Sơn Nhất xuất hiện hai cô gái xinh đẹp đang bước ra. Mọi người đều nhìn hai cô với những ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có. Ra đến cửa sân bay -Thưa tiểu thư, đây là xe cô đã dặn!_Tên áo đen cúi đầu chào, nó đưa mắt nhìn vào hai chiếc BMW R32 nổi tiếng. -Đem hành lí về nhà trứơc đi, tôi có việc!_Nó dặn dò rồi lấy chìa khóa bước đi, đưa cho Hà một chiếc. Nó tra chìa khóa vào rồi phóng xe đi trước, sau khi nó đi Hà cũng lên xe đi mất.
|