Trái Tim Lạnh Giá Phần 2
|
|
Chương 5: " Băng" Chap 05: "Băng " Gió thổi lồng lộng mang theo cơn mưa của nỗi buồn phiền đến biển. Chiếc xe của Minh cũng dừng lại, cả hai bước xuống. Trong không gian bao la, dấu chân của cả hai in trên bãi cát vàng mịn, hằn sâu xuống đó là những nỗi buồn vô định. Cả hai đi men bờ biển rồi dừng lại ngắm cảnh hoàng hôn. Im lặng đến lạ thường, chỉ nghe được mỗi tiếng gió và tiếng sóng biển đang cuồn cuộn ở đây. Song song đó, Phối Như cũng đang cùng Thiếu Phong đi dạo, địa điểm cả hai dừng chân cách Minh và Phương khoảng vài bước. Bốn người từng quen biết nhưng bây giờ lại xa lạ đến thế. Bỗng trực Phương khóc. Tiếng khóc của cô vang lớn, lúc nước mắt cô rơi cũng là lúc mặt trời đi ngủ. Đương nhiên với khoảng cách gần thì tiếng khóc của Phương, Phối Như cũng nghe. Cả hai nhìn họ, không hiểu chuyện gì. Minh biết nên quay sang: -Xin lỗi, cô ấy đang buồn, có làm phiền đến mọi người không ? -Không đâu anh gì ơi, đến biển là đến nơi để giải toả nỗi buồn mà._Phối Như trả lời. Nhìn thấy Phối Như, Minh cũng không khỏi giật mình. Gương mặt của cô làm anh sợ nhưng mà khi Phương nhìn thấy cô. Phương bất giác gọi: -Băng Giật mình với cái tên, Phối Như khó hiểu. Cả bốn chỉ vì một cái tên mà đứng nhìn nhau chẳng biết nói gì. -Phương, cô ấy không phải Băng. _Minh nhắc khéo - Xin lỗi, vợ tôi nhầm thôi. Phối Như cũng đâu bận tâm đến, cô chỉ cười gật đầu. Cô quay sang kéo Phong rời đi. Cô biết khuôn mặt của cô sẽ khiến mọi người sợ hãi, tốt nhất cô nên tránh mặt. Phong lạnh lùng rời đi. Anh không quan tâm đến mấy chuyện này. Đến khi cả hai đi được một đoạn xa, Minh mới hỏi, anh biết trước giờ Phương không hề kích động chuyện gì cả nhưng trừ mỗi chuyện của Băng và Khang -Sao em gọi cô ấy là Băng? Băng chết rồi Phương à -Em thấy cô ấy rất quen, cảm giác gặp cô gái đó cũng giống lần đầu em gặp Băng._Phương lại khóc, cô nhớ Băng và người anh của cô. Một năm rồi chuyện này cô vẫn còn là cú sốc với cô, cô không nghĩ Băng và Khang chết. Phương hận Jacker, và hơn hết là cô hận Tiểu Như, người gián tiếp gây nên cái chết cho Băng và Khang. Nếu mà cô có cơ hội, cô cũng sẽ giết Như cho bỏ thoả cơn giận. Như bây giờ lại là một diễn viên nổi tiếng nữa chứ ? Nhiều lần cô muốn tung tin đồn về Như thời quá khứ để Như nếm mùi đau khổ nhưng Minh đều ngăn cản. Nếu Như bây giờ biết đi con đường của bản thân thì không nên hại con bé. -Em muốn gặp Khang, em muốn gặp anh ấy._Phương ngồi thụp xuống, cô khóc nức nở. Mưa lại rơi tiếp, những hạt mưa lần này rơi xuống có phần đau buồn, nhớ nhung hơn lúc đầu, nỗi mất mác lớn. -Phương à, ở một nơi nào đó, nhất định Khang đang nhìn em. Rồi đến ngày nào đó, em sẽ gặp được Khang trong cơn mộng._Minh không biết phải làm sao để Phương ngừng khóc. Mưa ngày một nặng hơn, Minh sợ cô bị cảm lạnh nên anh khoác áo trùm lên đầu cho cô và kéo cô chạy. Xe để ở phía xa, gần đấy lại có ngôi nhà, vậy nên chạy ra xa hay lại gần ? Anh kéo Phương chạy đến ngôi nhà gần đó. Anh cố tìm kiếm một sự giúp đỡ, có lẽ anh sẽ xin ở qua đêm nay. -Xin cho hỏi có ai ở nhà không ?_Minh gõ cửa, một tay anh ôm Phương vào lòng. Lúc này vì quá lạnh nên cô đã ngất đi. -Ai vậy ?_Bối Ân ra mở cửa, nhìn thấy cả hai cô ngạc nhiên. Nhưng thấy Phương gục, cô không cần biết họ là người xấu hay tốt nhưng cứu người là quan trọng nhất. -Vào nhà đi. Bối Ân dẫn cả hai vào nhà. Cô để Minh đưa Phương lên phòng dành cho khách và để anh chăm sóc. Cô vào bếp nấu ít cháo. Phương được giữ ấm cơ thể, uống thuốc vào cô cũng khoẻ hơn nhiều nên cô đã thiếp đi. Minh ngồi cạnh nắm lấy bàn tay đang se lạnh của cô một lúc rồi anh xuống nhà. Lúc này Bối Ân đang xem tivi. -Cô ấy đỡ hơn chưa ? Anh ngồi đi -Cám ơn cô, Phương khoẻ hơn rồi._Minh ngồi xuống ghế -Vậy thì tốt, nếu đến khuya cô ấy chưa tỉnh thì hai người cứ ở đây một đêm. -Cám ơn cô. Cô cho chúng tôi vào nhà, không sợ chúng tôi sẽ cướp hay là hại cô sao ? -Nhà tôi chả có gì để cướp cả. Hại tôi, anh chưa đủ trình đâu._Bối Ân cười, anh cũng cười. Bảo Quốc từ ngoài đi vào, anh ngạc nhiên khi thấy có người lạ ở đây. Anh lại ngồi gần Bối Ân hỏi: -Ai vậy ? -Đây là Minh, cậu ấy bị mắc mưa, có cô bạn bị bệnh nằm trên phòng nên em cho bạn ấy ở nhờ một đêm._Bối Ân vừa nói vừa rót nước. -À xin chào, anh là........?_Minh đưa tay bắt lấy tay Quốc, anh cười -Tôi là Bảo Quốc, anh trai của Bối Ân. Rất vui được gặp anh._Quốc cũng đáp lại sự chào hỏi gặp gỡ của Minh. -Anh nộp hồ sơ sao rồi JLJ nhận anh chứ ?_Bối Ân hỏi Quốc. Vì anh nói anh đi nộp hồ sơ xin việc để không bỏ mất có hội. Nghe đến ba từ "JLJ", Minh cũng ngạc nhiên, bất ngờ. Anh khẽ cười, đúng lúc để trả ơn rồi nhỉ ? -Họ nói là tổng đốc trung tâm bận việc nên chưa xét đơn được._Bảo Quốc nâng ly nước lên uống -Chỉ làm bảo vệ thôi mà ? Cần đến lệnh của tổng đốc luôn sao ? -Sao anh không làm chức vụ gì đó trong trung tâm mà lại làm bảo vệ ?_Minh đột nhiên hỏi. Bảo Quốc nghĩ là mới gặp nên muốn xã giao nói chuyện cho thân thiết ấy mà. Anh cũng không ngần ngại nói chuyện với Minh một cách thân thiết. -Tôi đâu dám, đâu phải ai cũng vào đó làm được. Tôi may mắn thì vào làm bảo vệ cũng được rồi, tôi không ham nhiều. -Nhưng anh có muốn làm chức vụ cao không ? -Tôi ước được làm thư ký hay quản lí của Tổng đốc luôn kìa._Bảo Quốc đùa tạo nên tiếng cười -Lát dùng cơm luôn nhé. Em đi nấu đây. Mà không biết Phong đi đâu rồi ? -Phong là ai vậy ?_Minh hỏi, anh thấy tên nghe quen quen. -Là một người bạn của chúng tôi. -Về rồi đây._Nghe tiếng từ cửa, cả ba đồng loạt quay ra nhìn. Thiếu Phong với bờ ngực vạm vỡ ướt sũng, thân hình đang bị đè xuống. Anh đang cõng một cô gái, cô gục đầu vào người anh. Người cô cũng ướt sũng. Anh đang cởi trần, áo anh khoác lên người Như. -Sao lại ướt chèm nhẹp vậy ? _Bối Ân lại đỡ, nhưng Phong lại không cho. -Để anh đưa Như lên phòng, em lên thay đồ cho Như nha. -Chơi gì lắm thế ?_Bảo Quốc hỏi -Như đòi tắm mưa, nó lại bắt cõng, và thế nó gục luôn_Phong đưa đôi dép anh cầm cho Ân. Anh cõng Như lên phòng, anh không quan tâm đến vị khách trong nhà. -Thời tiết này gió lạnh ngoài biển độc lắm, còn tắm mưa, chắc muốn liệt giường đây mà._Bối Ân thầm trách, cô lắc đầu, ánh mắt dời đi, cô vào bếp. Minh nhìn thấy hết, có một cảm giác gì gì đó đang len lỏi trong anh. Một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Minh cũng không tò mò nhiều, anh ngồi yên ngay ghế suy nghĩ về việc làm của Bảo Quốc. Theo ánh quan sát của Minh, Quốc là người có thể quản lí tốt, cũng có thể anh có tiềm năng ẩn bên trong. Nếu một người có thực lực vậy mà làm bảo vệ thì hơi uổng. Minh và Quốc ngồi nói chuyện qua loa, Ân lên phòng thay đồ cho Như. Phong sau khi thay đồ thì từ lầu đi xuống, giờ anh mới biết đến sự hiện diện của một vị khách trong nhà. Phong tiến lại ghế ngồi. ----- END CHAP 05 -----
|
Chương 6: Quen Thuộc Chap 06: Quen Thuộc -Xin chào, chúng ta vừa gặp khi nãy_Phong đưa tay, ý muốn bắt tay làm quen. Minh cười và đáp trả lại anh. -Cô ấy là vợ anh à ?_Minh bất chợt hỏi. Một câu hỏi rất tự nhiên. Cả Phong và Quốc cũng giật mình. Sao nghĩ là vợ anh chứ ? Sao không nghĩ cả hai có mối quan hệ khác ? -Nhìn giống lắm sao ? -Có lẽ vậy, anh rất yêu thương cô ấy. -Yêu thương thì đâu chỉ vợ chồng mới có được. Anh em cũng được mà ? -Nó thiên về ngã khác. Tình yêu thương giữa anh em là khác còn giữa vợ chồng với nhau là khác nữa. -Nhưng tôi và Như chỉ là anh em thôi. -Tiếc nhỉ ? Nếu cả hai là một đôi, tôi chắc hẳn cả hai sẽ rất hạnh phúc. -Vậy à ? Cám ơn anh._Phong nghe Minh nói, lòng anh lại thấy vui. -Mà anh tên gì ? -Tôi tên Hàn Thiên Minh. Rất vui được làm quen. -Tôi là Dương Thiếu Phong. -Quốc ơi, vào bếp giúp em với._Tiếng Bối Ân từ bếp vọng ra. Quốc cười rồi rút lui. Anh tự thấy tủi thân khi ngồi nghe cuộc đối thoại giữa Minh và Phong. -Tôi có thể hỏi một chuyện không ?_Phong lưỡng lự -Anh cứ tự nhiên. -Vợ.....vợ anh...... Ý tôi là lúc nãy, vợ anh nhìn Như nhưng gọi là Băng. Băng là ai ?_Trong trí nhớ anh cứ ẩn ẩn hiện dạng chữ ghép. Chữ chồng chữ, đôi lúc trong lớp màng định hình, anh thấy rõ chữ Băng nhưng đôi lúc anh lại thấy chữ Như. Và có khi cả hai chữ lồng vào nhau nữa. Anh muốn biết điều anh cần biết. -Băng là em gái của tôi. Phương chỉ là vợ chưa cưới của tôi. -Có mối quan hệ gì sao ? -Hai người là bạn, anh của Phương và em gái tôi từng quen nhau và hai người đã mất....._Giọng Minh lạc đi hẳn, anh thấy lòng nặng nề khi nhắc lại chuyện đau lòng một lần nữa. -Xin lỗi.......tôi không nên nhắc lại chuyện buồn._Phong thấy áy náy. Đáp lại Phong, Minh chỉ cười. -Nói chuyện với cậu, tôi thấy có cảm giác như đang nói chuyện với anh trai của Phương._Minh lại mắc phải một cảm giác giống Phương. Anh cũng thấy có cảm giác quen thuộc. -Cũng có thể chứ. -Ý anh là sao?_Minh khó hiểu -Ý tôi là ............_Phong vừa định nói gì đó nhưng có tiếng gọi lớn đang dần rõ hơn từ lầu. -Phong ơi, em đói. Em đói, anh Phong ơi._Phối Như đang chầm chậm đi xuống cầu thang với chiếc đầm ngủ màu hồng đơn giản -Rồi ngồi yên ở đây, anh vào bếp lấy ngũ cốc nha._Phong đẩy Như ngồi xuống ghế. Anh xoa đầu cô rồi đi thẳng vào bếp. Như biết có khách nhưng cô không muốn nói chuyện. Cô sợ làm người ta kinh hãi, sợ cô vì khuôn mặt xấu xí này. -Phối Như là cô sao?_Minh bắt chuyện trước. Phối Như chỉ gật đầu rồi quay sang nhìn chỗ khác -Cô không muốn nói chuyện với tôi sao ?_Minh hỏi, anh thấy cô đang lơ anh. -Anh không sợ tôi sao? -Vì sao tôi phải sợ ?_Minh hỏi ngược lại Như. -Vì gương mặt tôi sẽ làm anh sợ. -Thú thật, lúc nảy gặp cô, tôi thấy sợ nhưng bây giờ thì hết rồi. -Vậy cũng là đã sợ rồi. -Cũng tính sao? -Tính chứ._Như cười. Lúc này, Minh mới để ý. Nụ cười của cô......nụ cười đó rất giống.....Nhìn kĩ lại gương mặt của cô, anh mới thấy đôi mắt nâu quen thuộc. Giờ anh cũng đã hiểu vì sao khi nãy Phương nhìn Như mà lại gọi là Băng. -Nhìn cô rất giống em gái của tôi. -Anh Justin....._Hai từ này đột ngột phát ra từ miệng cô. Đầu cô lại vang vang lên. Nhức..... Một từ có thể diễn tả trạng thái của cô lúc này. Cố lấy cốc nước nhưng chẳng may, làm rơi xuống sàn, phát ra tiếng động lớn. Mọi người trong bếp lật đật chạy ra, Minh cũng cuống lên không biết làm gì. Phong hiểu, anh chạy lại tủ thuốc lấy một viên nhỏ màu hồng cho Như. Anh đưa cô uống. Ngồi nghỉ khoảng năm phút, Như định thần trở lại. Phong hỏi: -Như bị làm sao ? -Cô ấy gọi tên Justin rồi thì đau đầu. Mà cô ấy bị gì vậy ? -Bị mất trí, đầu có chút bị tổn thương. -Vậy à. -Minh, anh vào đây tôi đưa cháo anh mang lên cho Phương đi._Bối Ân gọi Minh vào bếp, cô đưa cháo cho anh mang lên cho Phương. Như định thần trở lại thì ngồi ăn ngũ cốc Phong mang ra một cách ngon lành. Không quan tâm đến gì nữa. Mà khi Phong cố nhắc lại chữ "Justin" thì Như bình thản trả lời " không biết" như không có chuyện gì xảy ra. Anh cũng không cố hỏi nữa, tránh làm Như đau đầu. Minh trên phòng đút Phương ăn, anh không thôi suy nghĩ về cô gái mới gọi tên "Justin" lúc nãy. Phương tỉnh lại thì đầu cứ ong ong như búa bổ. Cô càng khó hiểu hơn khi thấy biểu hiện của Minh. -Anh Minh, anh làm sao vậy ? -Em có thấy cô gái lúc chiều đó giống Băng không ?_Minh bất giác hỏi, anh không tin. Nhưng nếu là Băng thật, thì người chăm sóc Băng chắc chắn là Khang. -Sao anh lại hỏi vậy ? Không phải, anh nói với em là cô ấy không phải ? -Lúc nãy, cô ấy gọi tên Justin, cô ấy bị mất trí nhớ đấy. Liệu có khi nào do Băng và Khang nhảy xuống vực thoát chết nhưng lại mắc di chứng mất trí không ? Anh nói chuyện với Phong và cả Như, anh thấy sự hiện diện của Băng và Khang trong hai người họ. -Cũng có thể. -Anh nghĩ em nên làm bạn với Như, biết đâu điều ta suy đoán là đúng. -Dạ, tạm thời em sẽ giữ kín chuyện này. Có thời gian em sẽ đến nói chuyện với Phối Như. -Ừm._Minh cười. Anh để bát cháo lên bàn, đắp mền kĩ lại cho Phương, rồi anh sang nửa giường kế bên nằm. Quay lưng lại với Phương, đầu anh đang nghĩ về cô gái nhí nhảnh, trẻ con Dương Phối Như đó. Đúng là nhìn vẻ bề ngoài, Như chỉ giống Băng ở mỗi cặp mắt và nụ cười chôn giấu thôi. Ngoài ra Như khác Băng hoàn toàn. Tính cách lẫn cách ăn mặc. Như thì vui vẻ, hồn nhiên, hoạt bát, lại ưa thích màu sáng. Còn Băng thì trầm tính, lạnh lùng, chỉ ưa màu tối. Nhưng biết đâu được cả hai là một ? Chỉ là khi mất trí, họ sống theo một bản tính, một con người khác mà chính họ cũng không biết được. Nếu thật vậy, anh chỉ mong, suy đoán của anh là đúng. Anh trăn trở cứ nhắm rồi mở mắt, lòng anh cứ nôn nao làm sao đó, một cảm giác sắp được gặp lại người thân len lỏi trong tim anh. Anh cố nhắm mắt để chìm vào giấc mộng. Anh mong ước, một ngày anh Tiểu Băng bước vào giấc mộng của anh. " Băng, có phải em đang ở đây ? " -----END CHAP 06 -----
|
Chương 7: Em Sẽ Đợi Anh Chap 07: Em Sẽ Đợi Anh Một câu hỏi bất chợt hiện hữu nhưng không có câu trả lời nào hồi đáp. Anh hi vọng, bản thân mình sẽ tự tìm kiếm câu trả lời thoả đáng nhất. Ngày hôm sau........ Do phải về trung tâm giải quyết một số việc, nên Phương và Minh chia tay mọi người sớm. Lúc cả hai về thì Phong lẫn Như vẫn chưa chịu rời khỏi chăn gối. Cả hai vẫn còn đang thong thả ngủ trên giường. Hôm nay là ngày Phong và Như đi chơi. Quốc thì đi nhận việc, còn Bối Ân rảnh rỗi không có gì làm cô tự đi xem phim một mình. Thưởng thức một bữa tự do của bản thân. --- Công viên SL --- Nơi này nhộn nhịp rất nhiều, về buổi tối tiết trời rất dễ chịu. Trò chơi lại hấp dẫn với nhưng trò cao, như vậy mới tận hưởng được làn gió cũng như không khí tại nơi này. Phong đưa Như đến đây chơi. Anh phải bó tay với những trò con nít như vòng quay ngựa thần, ếch nhảy.....của Như. Nài nỉ lắm, Như mới chịu lên vòng quay cao tốc, tàu lượn siêu tốc và ngôi nhà ma với anh. Nhưng khi chơi xong, Như đều xanh mặt. Anh sợ nên cũng không dám rủ cô chơi nhiều trò cảm giác mạnh thế nữa. Điểm chơi cuối là ngôi nhà đá. Cả hai tuy đã khoác áo nhưng vẫn rất lạnh. Áo này nhìn giống áo khoác của mình bình thường nhưng làm như nó có chất giữ lạnh hay sao ấy, mặc vào càng thấy lạnh chứ không có chút nào gọi là giảm lạnh nữa. Ngâm mình trong ngôi nhà này, cả Phong và Phối Như đều có những tấm hình đẹp làm kỉ niệm. Đưa Phối Như giữ, cô thích thú và cầm chặt không buông. Phong ngạc nhiên với hành động của cô. Sau khi thoả sức nô đùa cùng những trò chơi, anh đưa cô đến quán ăn. Rồi lại dẫn cô đến một nơi vắng người nhưng lãng mạn với bầu trời về đêm tĩnh mịch, thảm cỏ xanh mướt bởi sự sáng của mặt trăng rọi vào. Cả hai nằm dài trên thảm cỏ đó, ngắm cả bầu trời đầy trăng và sao ở khoảng cách gần. Phối Như rất thích điều này. Phong cố tìm cách lên tiếng: -Như......anh có chuyện muốn nói nghiêm túc với em._Phong làm vẻ nghiêm trọng. Như nhận ra sự nghiêm trọng trong câu nói của anh thì cô nằm nghiêng sang nhìn anh chờ đợi chuyện gì anh sắp nói. -Anh nói đi. -Anh sẽ sang Paris làm việc kiếm tiền. -Sao ?_Như hét lên,Phong cũng giật mình. -Anh đi rồi một tháng anh về, anh kiếm tiền để đưa em đi chữa trị khuôn mặt. -Nếu như em cứ để vậy, thì anh không đi phải không ?_Giọng Như lạc đi, cô nói như sắp khóc. -Như à, anh phải kiếm tiền để nuôi em. Chúng ta nợ Bối Ân và Bảo Quốc quá nhiều, anh nghĩ đến lúc phải làm gì đó giúp họ. -Paris xa không anh ? Nơi đó lạnh lắm không ? Em cùng anh đến đó được không ? -Không. Như ở đây đi học ngành mà em thích đi. Anh sẽ sang đó một mình. -Nhưng........ -Không nhưng gì nữa, Như lớn rồi, Như không phải con nít....đừng mè nheo nữa. Anh sẽ đi làm kiếm tiền, khi đủ, anh sẽ về cùng em chữa trị khuôn mặt ? Em đồng ý chứ ? -Bao lâu ? Em cần thời gian cố định. -Anh không rõ, khoảng 6-7 năm gì đó. -Chắc lúc đó anh sẽ bế một đứa bé về luôn rồi nhỉ ?_Nói tới câu này, Như buồn hẳn. Phong khó hiểu nhìn cô, nhận ra mình hơi quá, cô mỉm cười xem như không có gì, cô quay mặt sang chỗ khác, một giọt nước tưới vào thảm cỏ. -Như nói gì vậy, cùng lắm thì dẫn bạn gái về ra mắt em thôi._Phong đùa, nhưng Như không cười nữa, cô chỉ im lặng che giấu cảm xúc lúc này của bản thân. Phong nghĩ do cô buồn vì anh sắp xa cô nên cô mới im lặng. Nhưng anh không biết, tự cô nói tự cô làm bản thân đau lòng. Nhiều lần cô muốn chôn vùi cảm xúc này chỉ để tìm kiếm một cảm xúc mới nhưng rõ là không được. Đến bao giờ, cô mới đối diện với vấn đề này một cách trực tiếp đây ? Có phải nỗi lo sợ của cô ngay từ lần đầu là như vậy ? Như khóc, nhưng nước mắt lặng lẽ thấm vào tâm hồn. Cô không khóc lớn như những lần bản thân tự làm đau. Cô chỉ lặng lẽ khóc. Phong biết cô khóc, anh cũng muốn khóc theo cô. Anh cũng đâu muốn rời xa cô. Nhưng vì tương lai của cả hai, anh buộc phải làm thế. Phong đột nhiên nắm lấy tay Như, anh cố truyền hơi ấm cũng như trấn an Như. Cô nằm im tận hưởng cái cảm giác lâng lâng khi được anh nắm tay thế này. Có lẽ sẽ không bao giờ cô được hưởng cái cảm giác này một lần nữa. Sự ra đi làm xa của anh, báo hiệu cho cô biết, cô sắp mất anh. Im lặng một lúc, tâm can cô lúc này biết đau, đau như một đứa trẻ mới bị mẹ mắng, cô kéo anh ngồi dậy, hai hàng nước mắt vẫn còn lăn dài trên khoé mi của cô. -Em sẽ tự lo cho gương mặt của em. Anh cứ lo cho anh. Em đợi anh về._Như cố gắng nở nụ cười để Phong không bận tâm về cô mà có thể yên tâm làm việc. Bỗng, anh ôm cô vào lòng, nước mắt anh cũng rơi. Nhưng tâm trạng này là của một người anh trai sắp rời xa đứa em gái thân yêu của mình. Cái ôm của anh đối với Như là một sự ấm áp to lớn cho cô che chắn cái giá lạnh của mùa đông này. Giá mà ngay lúc này, thời gian như ngừng trôi. -Em với anh không phải anh em ruột đúng không ?_Như hỏi nhỏ, cô biết câu này khó trả lời với anh và cả Như. Biết đâu được cả hai thực sự là anh em của nhau, nhưng cũng đâu biết được cả hai đều không phải anh em của nhau. Cô muốn hỏi là để chắn ăn, nếu lỡ sau này có chuyện gì xảy ra, lại không ngờ tới mối quan hệ huyết thống, thì sẽ có rắc rối lớn. Đau lòng thì có, thương yêu cũng rất nhiều. Lòng cô bây giờ rất rối, cô có cảm giác bất an. Một khi Phong đi, khi anh quay lại, cô sẽ không còn cảm nhận được hơi ấm này của anh. Khi anh đi, cũng là lúc cô mất anh có thể là mãi mãi. Phối Như sợ hãi khi nghĩ đến điều này, cô đã cố tìm cách che đi nỗi sợ này nhưng vẫn không được. Niềm lo sợ ngay lúc đầu của cô đã ứng nghiệm, cô hi vọng thời gian sẽ xoá đi cái suy nghĩ lệch lạc trong trí tưởng tượng của cô về mối quan hệ giữa cô và Phong. Cả hai chỉ là anh em của nhau........ -----END CHAP 07 -----
|
Chương 8: Huỳnh Nam Chap 08: Huỳnh Nam Song song với một ngày vui nhưng buồn của Phong và Như. Bảo Quốc rụt rè đứng trước trung tâm JLJ. Trong lòng anh rất lo sợ, sợ một mình đối diện với tổng giám đốc, anh sợ anh sẽ không được nhận công việc này. Không biết tổng giám đốc là nam hay nữ, mà lại là người như thế nào ? Có gây khó dễ cho anh không ? Hít một hơi thật sâu, anh dùng hết can đảm đi vào. Anh được một cô nhân viên dẫn đến phòng tổng giám đốc. >> -Mời vào. Bảo Quốc đi vào và cẩn thận đóng cửa. Ghế tổng đốc đang hướng ra ngoài, đột ngột xoay lại. Bảo Quốc bất ngờ, anh giật mình, còn nghĩ mình đang hoa mắt. -Thiên Minh ?_Anh không tin người tổng đốc, anh sắp đến xin việc lại là người tối qua đến nhà anh ngủ nhờ. Minh thấy phản ứng của anh không khỏi bật cười. -Xin chào tổng giám đốc._Anh đổi cách gọi, dẫu sao đây cũng là công ty của Minh. -Gọi tôi là Minh được rồi, dù sao cũng quen biết. Cậu ngồi đi. -Cám ơn._Quốc ngồi ghế đối diện Minh. -Cậu đến xin việc ?_Minh vào thẳng vấn đề, thời gian của anh có hạn. -Tôi muốn xin làm bảo vệ của trung tâm được không ? -Tại sao không nhỉ ? Nhưng mà, không phải làm bảo vệ._Minh lắc đầu. Quốc bắt đầu lo sợ, anh đâu biết làm gì trong trung tâm này, bắt anh bán hàng là lỗ chắc hay là Minh muốn anh làm lao công cho trung tâm ? Chắc anh sẽ bại liệt sớm. Trung tâm rất cao và rộng lau dọn hết một tầng thôi là muốn chết rồi huống chi biết bao nhiêu tầng. -Yên tâm, tôi không bắt anh làm lao công đâu._Minh đoán được suy nghĩ của Quốc, anh cười. -Vậy tôi sẽ làm gì ?_Quốc hỏi -Quản lí của tôi. Hay gọi cách khác là trợ lí của tôi. -Thật sao ? Tôi sợ mình không làm nổi. -Anh không tin vào bản thân mình ? -Tôi.......tôi......_Quốc ấp úng. Đúng là anh không tin vào bản thân mình. Trước giờ anh chưa làm trợ lí của ai bao giờ, anh sợ làm không tốt sẽ làm mất mặt Minh. -Quyết định vậy đi. Ngày mai bắt đầu công việc. Hợp đồng tôi chưa chuẩn bị, tối nay tôi đến nhà cậu. -Cám ơn cậu, vậy tối nay đến, tôi sẽ mở tiệc. Cám ơn cậu, tôi xin phép._Quốc cười vui vẻ -Ok, tôi sẽ dẫn Phương sang. -Cũng được, tôi sẽ nói Bối Ân chuẩn bị. Chào anh_Quốc rời đi. Lòng anh vui sướng không ngừng. Anh còn ngỡ là không được nhận làm bảo vệ luôn chứ ai dè lên làm quản lí của tổng đốc luôn chứ. Anh bất ngờ khi Minh là chủ trung tâm. Có thể nói thân phận của Minh rất cao quý. Quốc đến Việt Nam không bao lâu, lại sống ở ngoại ô, anh làm sao biết về mấy cái tập đoàn lớn này kia. Anh nhất định phải tra google mới được. Lòng vui mừng, anh gọi cho Ân báo tin -Alo, Ân,Ân [....] -Anh được nhận rồi, tối nay làm tiệc nha. [....] -Tổng giám đốc là Minh á, cậu hôm qua đến nhà mình ngủ nhờ đó. [....] -Anh còn bất ngờ hơn em. [....] -Em nhớ về sớm làm tiệc nha, tối nay Minh và Phương sẽ đến kí hợp đồng với anh đó [....] -Ok em. Anh dập máy, bước đi thong thả, hát từa lưa. Lòng anh vui mừng làm sao đó không tả được. **** Bối Ân đang xem phim thì bị anh quấy rầy nhưng cô cũng mừng cho anh. Anh xin việc được là đã có thêm nguồn thu nhập. Cô xem phim xong sẽ đi chợ mua vài món về mở tiệc ăn mừng. Kết thúc bộ phim đầy lãng mạn và hài hước. Bối Ân vội vã đi ra, để kịp mua đồ ngon và kịp giờ nấu, bất cẩn cô đụng phải một người. Kết quả cô và người đó đều ngã. -Xin lỗi.......xin lỗi......_Bối Ân rối rít, cô ngồi dậy ôm lấy chân. Trật chân rồi. -Cô không sao chứ ? Tôi đưa cô đi bệnh viện_Cậu cũng nhiệt tình đỡ cô đứng lên. Nhưng mà Ân không muốn làm phiền anh, dù sao cũng là cô không thấy đường mới va phải anh. -Không sao, tôi đi được, rất xin lỗi và cám ơn anh rất nhiều._Bối Ân cười trừ. -Có thật không sao ? Tôi thấy chân cô không đi nổi đâu. Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi._Anh cũng rất nhiệt tình. Anh thấy chân cô bị trật khó đi lại nên có lòng tốt. -Cám ơn, nhưng tôi không sao, phiền anh quá tôi cũng ngại. -Đâu có phiền, tôi cũng đang rảnh. -Không phải anh phải đi đóng phim sao ? Diễn viên Huỳnh Nam_Bối Ân nhận ra anh ngay khi ngước mặt lên. Quả thật, Phối Như nói không sai, ngoài đời anh đẹp trai hơn hẳn trong phim. -Cô biết tôi ?_Anh cũng bất ngờ -Không, tôi chỉ nghe Phối Như nói thế thôi. Không ngờ tôi lại gặp anh. Phối Như mà biết chắc nó nhảy dựng lên mất._Bối Ân cười. Nụ cười của cô khiến Huỳnh Nam liên tưởng đến cô ấy. Tuy anh chưa từng nhìn thấy cô ấy cười, nhưng anh đã từng mong, từng mong được nhìn thấy nụ cười đó trên gương mặt lạnh giá của cô. -Trễ giờ rồi, tôi xin phép. -Tôi không có đóng phim, hay là để tôi đi cùng cô. -Được thôi nếu anh muốn._Bối Ân cũng không nỡ từ chối. Huỳnh Nam lấy xe đưa Ân đi, lúc đầu cô bất ngờ nhưng anh phải năn nỉ mãi cô mới chịu đi xe của anh. Hai người đi cùng nhau như hai người bạn thân thiết của nhau. Nói chuyện cười đùa làm vui cả không khí ngày hôm đó. Bối Ân có mời Huỳnh Nam tối đến nhà ăn tiệc, anh cũng đồng ý và hứa sẽ tới. Bản thân cô không nghĩ một diễn viên điện ảnh lại có thể rảnh rỗi đến nhà cô được. Không suy nghĩ nhiều, Bối Ân được Huỳnh Nam chở về tận nhà nên bắt tay vào việc bếp núc. Hứa hẹn tối nay sẽ vui và rất nhộn nhịp với anh em của cô nhưng mà lại rất buồn với anh em của Phong. -----END CHAP 08 -----
|
Chương 9: Thay Đổi Thái Độ Đột Ngột Chap 09: Thay Đổi Thái Độ Đột Ngột Tối đến, Bối Ân một mình chuẩn bị hết cả bàn tiệc. Rất nhiều món, tay nghề của Bối Ân không hề kém. Món nào cũng sặc sỡ và nồng nặc mùi thơm. Chỉ cần ngửi thôi là đã muốn ăn ngay chứ không kìm lại được. Cũng lâu rồi cô chưa vào bếp để làm tiệc mừng. Kể từ sau khi gia đình cô li tán, bây giờ mới có dịp trổ tài. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Bảo Quốc chắc đang chuẩn bị trên phòng. Nghe tiếng gõ cửa, lòng cô nôn nóng. Không biết có phải Huỳnh Nam đến không nữa. Lúc cùng anh đi mua đồ, cô thấy anh rất thân thiện không giống như những diễn viên khác, đều chảnh choẹ, riêng anh thì không. Cô cảm thấy thích sự thân thiện và nhiệt tình của anh. Mà sao cô lại nghĩ đến Huỳnh Nam ? Cô đang viễn tưởng chuyện gì vậy ? -Huỳnh ........ Huỳnh Nam ? Là anh thật sao ?_Bối Ân bất ngờ khi mở cửa thấy người cô muốn thấy.. -Là tôi, bằng xương bằng thịt._Huỳnh Nam cười, anh nâng bó hoa hồng đưa trước mặt cô. -Tặng em. Em? Sao gọi là em ? Sao lại tặng hoa cho cô ? Cô đâu làm gì cho anh đâu mà tặng cho cô ? Huỳnh Nam cũng kiên nhẫn đưa hoa chờ Bối Ân nhận, trong khi cô vẫn còn chìm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn. -Tặng em thật sao ?_Bối Ân không tin tai đang nghe gì và mắt đang thấy gì. Huỳnh Nam bật cười. Anh khẽ gật đầu. -Cám......cám ơn anh.....Mời anh vào nhà_Bối Ân đỏ mặt, cô ngại ngùng nhận lấy hoa. Đồng thời lúc này, Quốc từ trên phòng đi xuống, bắt gặp Huỳnh Nam anh cũng không khỏi bất ngờ. Ai mời anh ta tới đây ? Làm sao anh ta biết mà đến ? -Xin chào, cậu là......_Bảo Quốc hỏi -Xin chào, tôi là Huỳnh Hạo Nam, cứ gọi tôi là Huỳnh Nam. -Diễn viên điện ảnh Huỳnh Nam sao ? Người Phối Như từng nhắc đến sao ?_Bảo Quốc không tin nhìn sang Bối Ân. Cô khẽ gật đầu. Huỳnh Nam thắc mắc. Phối Như là ai ? Sao thấy hai người này nhắc đến mãi. Anh cũng muốn gặp người đang theo dõi anh trên tivi. -Tôi là Tiểu Bảo Quốc, gọi Quốc là được rồi. Anh đến đây ngồi đi, Bối Ân mời nhưng tôi lại không biết. Thất lễ quá nhỉ ?_Bảo Quốc cười xoà. -Không đâu, tôi không thấy thất lễ gì cả. Hai người cứ thân thiện với tôi như anh em trong nhà là được rồi, không cần khách sáo đâu._Huỳnh Nam ngồi xuống ghế. Lại là tiếng gõ cửa, lần này là sự xuất hiện của tổng giám đốc và phu nhân, người mà Bảo Quốc sắp làm việc chung. Cũng không bất ngờ là mấy, dù sao Bảo Quốc cũng báo trước rồi. Hai người đến để kí hợp đồng và dự tiệc ăn mừng cùng Quốc. Chắc sau hôm nay cả đám người này sẽ làm bạn với nhau. Họ nhập tiệc nhưng không đợi Phong và Như. Họ nghĩ là cả hai cần có khoảng không gian riêng không nên làm phiền. Tiếng mở cửa phát ra, đồng loạt mọi người nhìn. Là Phong và Phối Như về. Nhìn gương mặt của Phong còn đỡ nhưng khuôn mặt của Như làm Nam có chút sợ. Nhưng khi anh nhìn kĩ vào đôi mắt ấy. Không những anh không sợ mà còn cảm thấy quen thuộc. Phối Như hít một hơi thật sâu rồi chạy đến chỗ mọi người như một đứa trẻ mới lên ba. Phong nhìn cô, anh không khỏi đau lòng. Anh biết cô đang cố gượng lại nỗi buồn của bản thân. -Xin chào mọi người, đang nhập tiệc à ?_Phối Như rất tự nhiên chạy đến bốc lấy một món trên bàn ăn bỏ vào miệng. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Phong, Ân và Quốc bó tay với cô. Bản tính của cô là vậy. -Như à, rửa tay rồi hãy ăn._Phong nhắc nhở -Ở dơ sống lâu anh ơi._Như đáp lại, hai tay cô vẫn bốc lấy đồ ăn trên bàn. Ngây thơ đến độ khiến mọi người bật cười. Không hiểu sao, cả ba người, Huỳnh Nam, Phương và Minh không hẹn lại cùng nhìn thấy hình bóng của cô ấy trong người Như. Tuy là cả hai quá khác biệt. -Như giới thiệu với mọi người đi_Bối Ân nói -Tôi là Dương Phối Như. Rất vui được làm quen._Như cười tít mắt. Tuy gương mặt cô xấu xí là thật, nhưng nụ cười và đôi mắt nâu ấy luôn đẹp và toả nắng. -Tôi là Thiên Minh, còn đây là Thục Phương. Rất vui được làm quen._Minh cười. -Làm bạn nhé Như._Phương đứng dậy giơ tay ra trước mặt Phương. -Được, sau này chúng ta là bạn của nhau._Như đột ngột ôm chầm lấy Phương. Như thật sự giống một đứa trẻ. Cô không hề suy nghĩ liệu Phương có là người xấu hay không mà mới gặp lần đầu lại muốn làm bạn với cô. Rõ ràng Băng và Như quá khác biệt. Băng kĩ lưỡng trong việc chọn bạn nhưng Như thì hoàn toàn không. Lo ôm Phương, giờ Như mới biết tới sự hiện diện của một người cô đang thần tượng. -Anh là diễn viên Huỳnh Nam đóng vai Đông trong phim Em gái nhà tôi ?_Như hỏi anh nửa thật nửa nghi. Cô không nghĩ một diễn viên nổi tiếng như anh lại đến ngôi nhà nhỏ này. -Phải, tôi là Huỳnh Nam._Nam cười, Phối Như không ngại ngùng trước bao nhiêu người mà chạy lại ôm chầm lấy Nam. Bất ngờ cũng như bất động. Không ngờ Như lại kích động đến thế. Cái ôm này với Nam, sao lại lạnh lạnh đến thế? Một cảm giác quen thuộc. Phong khó chịu, anh khẽ ho một tiếng, Như mới chịu buông Nam ra. Cô cười chạy tới kéo tay Phong để giới thiệu với mọi người. -Giới thiệu với anh đây là Phương, Minh và diễn viên Huỳnh Nam mà em từng nói với anh đó._Như lặp lại, cô ngây thơ hay giả bộ, Phong nãy giờ có mặt ở đó, sao anh lại không biết ? -Mọi người, đây là anh Dương Thiếu Phong. Anh ấy là......là.....là......_Như bỗng nhiên ngưng lại, tay cũng không quàng lấy tay Phong nữa. Anh cũng bất ngờ. -Xin lỗi, mọi người tiếp tục nhé, Như mệt, xin phép lên phòng trước._Như cố nở nụ cười rồi cô quay lại bước lên phòng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đây kể cả Phong. Hai từ " anh hai" khó nói đến vậy sao ? Hay là.....? Phong chào mọi người rồi lên phòng cùng Như. Mọi người vẫn tiếp tục bữa tiệc. Riêng Minh và Phương hình như đều suy nghĩ đến thái độ thay đổi đột ngột lúc nãy của Như. Có lẽ cả hai đều hiểu được điều gì đó trong Như. Nếu cả hai đoán không lầm thì chắc chắn là Như đang ........ -----END CHAP 09 -----
|