Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau
|
|
Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau
Tác Giả : lilynguyen
Chương 1: Chuyển trường Vừa mới uống một ngụm nước, mẹ nó đã làm nó bị sặc bởi một thông tin nóng hổi, “vừa sặc vừa nghe”: -Mẹ... mẹ nói lại lần nữa cho con nghe được không ạ? -Ngày mai con sẽ học ở trường mới.-Mẹ nó bình thản nói, chẳng quan tâm gương mặt đang đỏ lên vì sặc. -Nhưng tại sao lại phải chuyển trường, con đang học tốt mà. -Chẳng sao cả, chỉ muốn con học cùng anh thôi. -Thật vậy sao ạ?- Đương nhiên là nó không tin. -Ừ, mai anh sẽ đưa con đi . -Nhưng... -Không nhưng nhị gì nữa, mọi thủ tục đã làm xong, mai con chỉ cần đi học thôi. Biết là không thể làm được gì, nó đành lủi thủi về phòng. Nó tên là Mai, gia đình bình thường như bao người khác, chỉ có điều nó có một người anh trai vô cùng tuyệt vời là Minh. Năm nay nó học 11, còn anh nó học 12. Sắp tới Mai sẽ chuyển đến trường mà anh đang học để học. Sáng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, nó sẵn sàng theo chân anh đến với ngôi trường mới ấy. Nghe nói trường này là một trường tốt, đào tạo rất nhiều học sinh ưu tú, trường anh nó đang học mà lị. -Lát nữa em vào phòng hiệu trưởng cùng anh, thầy ấy sẽ đưa em đến lớp, bây giờ em đợi ở đây để anh đi cất xe đã. -Vâng ạ- Nó ngoan ngoãn. Ngôi trường này đúng là rất rộng và đẹp, Mai hoàn toàn bị choáng ngợp trước sự đồ sộ của nó, to hơn trường cũ của cô nhiều. Tóm lại là rất rất đẹp. Đang vô cùng chú tâm vào việc ngưỡng mộ ngôi trường, Mai bị tiếng cười nói làm cho chú ý -Hoàng à. Dạo này gặp anh khó thật đấy, anh đi đâu vậy? -Không đi đâu cả, tại anh làm con ngoan ở nhà thôi -Anh bỏ mặc em sao? -Đâu có chẳng phải anh đã ở đây rồi sao? “Trời đất ơi, nghe mà nổi hết da gà”-Mai thầm nghĩ rồi quay đi, ở thêm chút nữa chắc nó ói mất. Lạy trời đừng bao giờ gặp lại cảnh này lần nữa. -Em đi đâu vậy?-Minh hỏi. -Không có gì đâu ạ, mình đi thôi anh. Minh đưa Mai đến gặp hiệu trường sau đó thì về lớp, sau đó Mai được một cô giáo đưa đi, chắc là giáo viên chủ nhiệm lớp mà nó sẽ học -Các em trật tự nào.-Cô lên tiếng. Cả lớp vẫn còn râm ran tiếng nói chuyện -Hôm nay lớp ta có học sinh mới...-Cô đi về phía cửa đưa nó vào- Đây là bạn Nguyễn Quỳnh Mai. -Chào các bạn mong sẽ được mọi người giúp đỡ.-Nó cúi đầu chào. -Ở bàn cuối còn chỗ, em hãy xuống đó ngồi đi. Nó theo hướng chỉ của cô đi thẳng xuống bàn cuối lớp và ngồi xuống, bên cạnh nó là một cậu con trai, cậu ta đang nằm trên bàn chẳng màng thế sự. Bỗng nhiên nó thấy nổi hết cả da gà. Cậu con trai ngẩng đầu lên nhìn nó, chính giây phút đó nó biết vì sao nó lại nổi da gà da vịt như thế này. OMG, chẳng phải là tên nó gặp lúc nãy đó sao, không phải chứ? -Sao thế, tôi đẹp lắm hay sao mà cậu nhìn tôi như thế.-Cậu ta trêu chọc. Mai “đau khổ” quay mặt đi, không ngờ cậu ta còn bị bệnh hoang tưởng, ôi, cô đúng là không may mắn mới ngồi cạnh một người như thế. -Sao thế, ngại nữa à?-Cậu ta tiếp tục. -Tôi không sao, vì vậy cậu đừng nói gì nữa. -Chà, có vẻ khá xinh đấy nhỉ, ăn nói rất rành mạch. -Quá khen. -Cô đang cố gây ấn tượng với tôi đấy à? -Hả?- Mai bị cậu ta làm cho tức điên. -Không phải sao, lúc nào chả thế. -Này, cậu nghĩ cậu là ai mà nói như thế, làm như cậu là siêu sao không bằng. -Thì ở đây tôi là siêu sao mà. -Đầu óc có vấn đề- Nó ngán ngẩm. -Không sao, cô gái nào gặp tôi cũng nói mình bị tiếng sét ái tình cả, cô không phải ngại, tôi cũng không để tâm mấy lời nói đó đâu. -Cậu có im đi không thì bảo. -Còn làm bộ tức giận nữa à, trông cũng đáng yêu thật. -Nếu cậu còn nói nữa thì đừng có trách tôi. -Cậu làm gì nào?-Cậu ta cười mỉm, nụ cười khiến bao nhiêu cô gái mê mệt nhưng đối với Mai đó chính là sự khiêu khích.- Sao có muốn làm bạn gái tôi không? “Bốp” Một tiếng động vô cùng ”êm tai” vang lên kèm theo sự thỏa mãn của Mai và gương mặt tức giận của ai đó. -Sao cô đánh tôi? -Cho cậu tỉnh mộng, nằm mơ giữa ban ngày mà cứ cho là thật. -Ai nằm mơ giữa ban ngày, điều tôi nói điều là sự thật. -Vậy hãy giữ cái sự thật đó mà đi nói với người khác đi, nếu không cậu sẽ ăn thêm cái bạt tai nữa đấy. Đừng có mà thử thách sự chịu đựng của tôi. -Cô.. -Dừng lại.-Tiếng cô giáo vang lên, hai người họ quên mất cô giáo rồi thì phải. -Hai em đang làm gì thế hả -Dạ thưa không có gì ạ?-Cả hai đồng thanh, ngay lập tức hai ánh mắt nhìn nhau đầy thù hận. -Vậy thì ngồi yên đi. -Vâng ạ- Đồng thanh tập hai. -Ngồi xuống. Cả hai ngồi xuống không nói với nhau thêm câu nào nữa, không khí xung quanh hai người họ có thể nói là vô cùng khó thở. Haizz, mới ngày đầu nhập học mà coi bộ không tốt gì với Mai rồi.
|
Chương 2: Cậu ta là kẻ tâm thần Hôm nay là ngày nghỉ, Mai lại cùng anh đi tập võ. Nhìn thấy Mai đấm túi bụi vào bao cát, Minh cũng có thể đoaán được tâm trạng của nó lúc này, chỉ là không hiểu điều gì khiến nó như vậy. -Tập vậy thôi, cẩn thận kéo bị thương đấy.- Anh nó nhắc nhở. -Vâng ạ. Nó dừng tay, đón lấy cái khăn và lon nước từ tay anh, Mai tu luôn một hơi rồi lau mồ hôi trên trán. Minh ngồi xuống cạnh bên nó. -Em có chuyện gì à? -Thật ra thì cũng có chút chuyện, nhưng thôi, không nên để tâm làm gì. -Em học ở trường như thế nào? -Cũng khá tốt- Chỉ cần không có tên kia là được. -Nếu có việc gì thì cứ tìm anh, đừng có mà nóng nảy quá đấy. -Hì, anh cũng biết là em hành động trước khi suy nghĩ mà. -Anh biết, vì thế mẹ mới để em học ở đó để anh tiện chăm sóc em đấy thôi. -Nhưng em học trường cũ cũng được mà. -Em không thích học cùng trường với anh sao? -Em không có ý đó mà. -Vậy là được rồi. Minh xoa đầu nó, trên gương mặt thoáng nở nụ cười. Tính tình của nó anh biết rất rõ, tuy trông bên ngoài thì rất lạnh lùng, không màng đến người khác, nhưng thật ra con người Mai rất nóng nảy, ai mà đụng tới người bên cạnh nó thì chắc khó yên thân.(Đừng quên nó có võ đấy). Do đó lúc nào anh cũng phải để tâm đến nó, với cái tính cách ấy không sớm thì muộn nó cũng gây họa. -Anh à, trường của anh rốt cuộc có học sinh nào bị tâm thần không? -Hả??? Em đang nói gì thế?-Minh ngạc nhiên. -Không có gì, chỉ là em gặp phải một kẻ hơi có vấn đề về thần kinh, lúc nào cũng nghĩ mình là nhất. -Ai vậy? -Em cũng chẳng biết nữa, cậu ta ngồi cạnh em. -Ngồi cạnh em... À mà em học lớp 11A2 phải không? -Vâng ạ. Minh cười khổ, vậy là anh biết người nó nói đến là ai rồi đấy. Chẳng còn ai ngoài Hoàng, hotboy của khối 11 đẹp trai, là một tay sát gái chuyên nghiệp. Thế nhưng sao nó lại không nhìn theo hướng đó nhỉ? Không biết là tốt hay xấu đây. -Thôi muộn rồi, ta về đi anh. -Ừ, về thôi. Minh đứng dậy rồi cùng nó đi về nhà. Trên đường đi về, một cảnh tượng mà nó căm ghét lại lần nữa đập vào mắt. Có một cậu thanh niên đang đi cùng một đám con gái, trông bọn họ vô cùng vui vẻ nhưng sao đáng ghét quá đi mất. Mai rất ghét những kẻ lăng nhăng, họ chỉ làm cho người khác mệt mỏi mà thôi. -Anh ơi, ta đi nhanh lên đi. -À, ừ. Nó cố tình đi thật nhanh lướt qua đám người đó và lúc đi ngang hàng họ, nó phát hiện ra một điều là trái đất sao thật quá nhỏ bé, người thanh niên bên kia chẳng phải là cái tên tâm thần ấy sao. -Em sao thế?- Thấy thái độ Mai có vẻ lạ, Minh bèn hỏi thử. -Lại gặp phải cái tên tâm thần kia. -Ai? -Bên kia kìa.-Mai hất mặt qua bên phía kia. Minh chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, anh đã quá quen với điều đó rồi, hơn nữa cũng chẳng liên quan nên không cần quan tâm. -Lúc nãy em nói cậu ta đấy hả?- Dù biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi. -Vâng ạ. Mai thành thật kể lại hết từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm trước giữa nó và cậu ta trên lớp. -Cái gì, em tát cậu ta sao?- Minh ngạc nhiên. -Vâng ạ.-Nó gục đầu. -Em lại nóng nảy quá rồi. -Tại cậu ta trêu chọc em trước đấy chứ. -Cũng đúng, dám động vào em gái anh thì bị ăn tát là đúng. Nhưng lần sau đừng có hành động như vậy, em biết chưa? -Vâng ạ.-Nó cúi đầu. -Thôi, không sao đâu, em còn có anh đây mà. -Em biết, anh lúc nào cũng tốt với em cả. -Bỏ qua chuyện đó đi, về nhà ăn cơm nào. Nó và anh lại vui vẻ cùng nhau về nhà.
|
Chương 3: Rắc rối Đang là giờ ra chơi nên lớp khá ồn ào, tuy vậy nó vẫn ngồi một chỗ chú tâm vào đống bài tập trên bàn. Bên cạnh nó, Hoàng đang nằm trên bàn ngủ. Không hiểu cậu ta học hành kiểu gì mà lúc nào cũng nằm ngủ trên lớp, nhìn thật đáng ghét. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một đám nữ sinh bước vào trong lớp, không khí trong lớp lập tức yên tĩnh lạ thường làm Mai có phần chú ý. Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của một nữ sinh đứng ở trước mặt. -Mày là Mai, học sinh mới phải không? -Đúng.-Nó trả lời vô cùng ngắn gọn. -Đi theo tao. -Tại sao? -Nếu không mày sẽ phải hối hận.- Cô ta đe dọa. -Được thôi. Mai không hề tỏ ra sợ sệt mà vô cùng bình thản làm mọi người khá ngạc nhiên. Hoàng ngẩng đầu lên nhìn rồi thoáng nhếch mép, hành động rất nhanh nếu không để ý thì sẽ không thấy được nhưng nó đã nhìn thấy. “Để đám bạn gái của mình trả thù ư, cũng được tôi đã không muốn gây chuyện, là cậu gây sự trước đấy nhé”- Mai thầm nghĩ rồi đi cùng bọn họ. Tại nhà kho. -Muốn gì?- Nó lạnh nhạt cất tiếng. -Tại sao mày dám tát Hoàng hả? Mày biết làm vậy đáng chết lắm không.-Một nữ sinh lên tiếng. -Ồ, một người con trai mà bị con gái tát nghe có vẻ thú vị đấy, người con trai đó ắt hẳn chẳng có bản lĩnh gì mới bị đánh dễ dàng như vậy. -Thật không biết tốt xấu, còn dám nói như vậy. -Biết thế này thì... -Thì sao? -Thì tát thêm vài cái nữa cho cậu ta khỏi ra đường luôn thì hay biết mấy. -Mày mà dám đụng vào Hoàng thì bọn tao sẽ không để mày yên đâu. -Là cậu ta chọc giận tôi trước, đâu liên quan gì đến mấy người. -Chuyện của Hoàng cũng là chuyện của bọn tao, mày đụng tới Hoàng là đã đụng đến bọn tao. -Vậy sao?- Nó mỉm cười chế giễu- Trung thành làm sao? -Hừ, để tao ày biết thế nào là lễ độ. Một đám con gái xông lên, tính lấy đông ức hiếp ít đây mà, nhưng nó không hề dễ ức hiếp đâu nha. -Khoan. -Sao thế, sợ rồi à?-Nữ sinh kia cười nhìn nó. -Không phải thế, chỉ là nếu tôi làm các cô bị hỏng mất nhan sắc thì đừng có trách đấy nhé. -Mày... Xông lên đi. -Tôi nói trước rồi đấy. Tuy nói vậy nhưng Mai cũng chỉ né đòn và tự vệ là chính chứ cũng không muốn đánh bọn họ. Nó chơi đúng theo kiểu mèo vờn chuột mà anh nó từng dùng với nó khi nó nổi nóng, đúng là rất có hiệu quả, hơn nữa nó cũng ít mất sức vô ích. Sau khi đã mệt lử mà vẫn không làm gì được Mai, bọn họ bắt đầu cảm thấy lo lắng. -Thế nào, tiếp tục nữa không?- Nó cười mỉm. -Xông lên nữa đi- Nữ sinh kia tức giận la lên. -Sức chịu đựng có giới hạn, nếu tiếp tục tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu đấy.- Nó lạnh lùng. Lời nói của nó mang đầy lời đe dọa khiến bọn kia e dè đôi chút, nhận thấy tình hình không ổn, bọn họ đành ngậm ngùi rút đi không quên buông lời đe dọa. -Chuyện chưa xong đâu. -Thì tôi thấy đã xong đâu.-Nó nhún vai. -Mày đợi đấy, nếu còn đụng đến Hoàng lần nữa sẽ không yên đâu. -Tôi sẽ đợi, à còn việc cô nói lúc sau thì tôi cũng không chắc, nếu cậu ta chọc giận tôi thì tôi sẽ mạnh tay hơn nữa đấy. -Mày dám. -Tại sao không?- Nó bình thản. -Mày...- Cô ta tức đến nổi mặt đen lại, nhưng biết không thể làm gì Mai.-Chúng ta đi Giờ trong nhà kho chỉ còn mình nó. Nó ngồi xuống chiếc ghế gần đó mỉm cười tự nhủ: -Haizz, hôm nay mình đã kiềm chế rất tốt.
|
Chương 4: Hôn ước -Anh đã chuẩn bị xong chưa?- Mẹ Mai lên tiếng. -Xong rồi đây, em làm gì mà gấp quá vậy.- Bố nó phàn nàn. -Hôm nay đi gặp mặt gia đình Hà mà, em nôn nóng quá. -Họ cũng có chạy đi đâu mất đâu mà em lo. -Thôi được rồi, chẳng phải anh cũng muốn gặp họ sao, anh và chồng Hà cũng là bạn thân mà. -Ừ, cũng lâu rồi không gặp họ, không biết bây giờ họ ra sao rồi nhỉ? -Lát nữa gặp là sẽ biết ngay thôi mà, đi thôi anh. -Thế còn Minh và Mai thì sao. -Hai anh em nó dẫn nhau đi chơi rồi, chắc muộn mới về. -Vậy à, thế thì ta đi thôi. Hôm nay là ngày bố mẹ Mai gặp lại một người bạn cũ hồi còn trẻ,. Họ là bạn thân của nhau từ hồi còn đi học, gia đình người bạn ấy rất giàu có, lại hay đi làm xa nên họ rất ít khi gặp mặt, nhưng không vì điều đó mà tình bạn của họ trở nên phai nhạt, mối quan hệ giữa họ vẫn rất tốt. -Linh, cậu đến rồi à. Bà Hà mừng rỡ ôm chầm lấy người bạn thân của mình, đã bao lâu rồi họ không gặp nhau nhỉ, có lẽ cũng đã gầ mười mấy năm rồi, chẳng trách họ lại xúc động như vậy. -Chào cậu, Hùng. -Chào cậu. Trong khi đó cánh mày râu lại bắt tay nhau tuy vậy cũng không kém phần xúc động trong tâm mỗi người. -Hai người vào nhà đi.-Ông Hùng mở lời. -Ừ, ta vào nhà thôi em. Ông Tuấn cùng vợ đi vào trong nhà người bạn, hôm nay hẳn sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Trong lúc đó, hai anh em Mai đang đi chơi tại công viên trò chơi. Mai rất thích đến đây chơi, mặc dù đã lớn nhưng tính tình nó vẫn hết sức trẻ con và đương nhiên chỉ có nhưng người thân thiết mới biết điều đó. -Anh ơi em muốn chơi ném phi tiêu. -Được thôi, để anh xem hôm nay em có khá hơn không nhé.- Anh nó mỉm cười. -Em nhất định phải giành được con gấu bông đó.-Mai nói với tinh thần quyết tâm cao độ. Và kết cục vẫn như mọi lần, nó vẫn không thể đoạt được con gấu bông đó như nó muốn. -Ta đi chỗ khác chơi đi anh,- Nó chán nản nhìn anh nó. -Ừ, ta đi.-Anh nó chẳng bao giờ chơi nhưng lúc nào cũng sẵn sàng đi cùng nó, bị nó lôi đi lung tung nhưng anh vẫn chẳng bao giờ giận cả, với anh, nó là cục cưng của anh. -Em sẽ chơi bắn súng. -Em xem thử em có giống con gái không vậy, toàn chơi những trò như thế. -Đã chơi thì không phân biệt trai hay gái, chỉ cần vui là được rồi.-Nó chu môi lên cãi lí. -Anh biết rồi, em cứ chơi đi, để anh đi mua kem cho em nhé. -Vâng ạ, kem sôcôla nhé anh. -Ừ. Minh chạy đi mua kem, còn nó thì đứng đó theo đuổi sự nghiệp bắn súng của mình. Khổ nỗi đây là lần đầu tiên nó chơi nên không biết cầm súng như thế nào, nhắm bắn ra sao nên cứ lóng ngóng mãi, toàn bắn sai hướng. Bực cả mình. -Ha ha, không biết bắn mà cũng làm bộ chơi, muốn làm người khác cười chết sao. Tiếng trêu chọc vang lên sau lưng nó. Mai quay phắt lại xem kẻ nào chán sống chọc giận nó lúc này. -Sao thế, tôi nói không đúng sao?- Kẻ chán sống đó lại tiếp tục. -Không liên quan tới cậu.- Nó lạnh nhạt cất tiếng. -Thật vậy sao, nhưng tôi vẫn không thể nào nhịn cười được, ha ha.-Hoàng tiếp tục. -Hình như cậu muốn tôi tặng câu một cái bạt tai nữa phải không? Nó lạnh giọng nói, cả người tỏa ra mùi sát khí đáng sợ. -Giữa chốn đông người thế này cô tính làm như thế sao, người đâu mà bạo lực thế chứ, tôi không sợ cô đâu. Đúng thật là nơi đông người như thế này, nó thực sự không thể cư xử tùy tiện được, phải nhịn thôi. Nó nén giận đi lướt qua Hoàng, đi thẳng một mạch không ngoảnh đầu lại. -Sao thế, đi rồi sao, hẹn gặp lại nhé.- Hoàng cố tình trêu tức nó. -Nếu gặp lại cậu, tôi sẽ cho cậu không thể nói.-Nó lẩm bẩm. -Mai, em sao thế? Minh thấy nó đi về phía cổng ra vào vội đuổi theo, bình thường chẳng phải nó về rất muộn sao. -Chúng ta về thôi anh.- Nó nói. -Sao vậy, em chơi chán rồi à? -Em chẳng còn tâm trạng nài ở đây chơi nữa đâu,về thôi anh. -Được rồi, nhưng em ăn cây kem này đã chứ. Minh chìa cây kem sôcôla nó yêu thích ra trước mặt, trông thấy cây kem, mắt nó sáng lên. Nó thích ăn kem nhất mà. -Cảm ơn anh. -Em ăn đi.- Anh nhìn nó mỉm cười. -Vâng ạ. Cùng lúc đó. Ông Tuấn nhìn tấm ảnh ở trên bàn, trong ảnh là một cậu thanh niên khá điển trai, chắc trạc tuổi con gái ông. -Đây chắc là con trai cậu.-Ông cầm bức ảnh lên. -Ừ, thằng bé năm nay 17 tuổi. -Vậy là bằng tuổi con bé Mai rồi.- Mẹ nó nói. -Con gái bây giờ cậu chắc xinh lắm nhỉ?- Bà Hà nói. -Trông cũng không đến nỗi tệ nhưng hơi nóng tính, anh nó đang giúp nó sửa đổi. -Thằng bé Minh đấy hả, lâu rồi không gặp hai đứa nó, chắc cũng không nhớ mình đâu. -Ừ, lúc đó cúng còn nhỏ mà. -Trông thằng bé giống cậu lắm chứ nhỉ?- Ông Hùng nói. -Ừ, cũng giống Linh nữa. Còn con trai cậu mình thấy giống cậu lắm đó. -Giống cả tính cách của anh ấy nữa đấy.-Bà Hà chen vào. -Nhưng anh ấy luôn hết lòng yêu thương cậu rồi còn gì. -Ừ, chỉ cần vậy là được rồi, à mà cậu còn nhớ lời hứa lúc trước không. -Lời hứa gì? -Cậu thật là... Thì lời hứa sau này sẽ cho hai đứa lấy nhau ấy. -À đúng rồi, anh vẫn còn nhớ.-Ông Tuấn kêu lên. -Ừ, tớ thấy được đấy, cũng đến lúc cho chúng nó gặp mặt rồi nhỉ. -Vậy lần sau ta sẽ cho chúng gặp nhau, được chứ?- Ông Hưng nói. -Ừ, quyết định vậy đi. Trong khi đó, hai nhân vật chính của hôn ước này vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra.
|
Chương 5: Mối quan hệ Bây giờ đang là giờ toán, mọi người trong lớp đang rất tập trung vào bài giảng của thầy giáo ở trên bảng. Thầy nổi tiếng khó tính nhưng giảng bài rất hay, vì thế nên học sinh trong giờ học mới có thể nghiêm túc học như vậy. Ngay cả Hoàng cũng phải tập trung vào bài giảng thì cũng đủ biết thầy dạy thú vị đến mức nào. -Em Mai lên làm bài này cho thầy. Thầy giáo hướng ánh mắt về phía Mai, mọi ánh mắt khác trong lớp đổ dồn về phía nó. Mai bình thản đứng lên tiến về phía bảng. Có ai đó để chân ra ngáng chân nó. “Oạch” Kết quả là nó ôm đất. Cả lớp cười ầm cả lên nhìn nó trên mặt đất, thầy giáo phải gõ lên mặt bàn lần thứ ba mới có thể dẹp yên được tiếng cười trong lớp. Nó vẫn bình tĩnh đứng dậy, phủi bụi bẩn trên chiếc váy rồi tiếp tục lên bảng làm bài trước ánh mắt chế nhạo của mọi người. Bài tập này không quá khó đối với nó, vì thế nó làm bài rất tự tin và nhanh chóng. Sau khi làm xong, nó quay xuống không quên ném ánh mắt lạnh âm độ đến Anh- người lúc nãy ngáng chân nó, cũng là bạn gái hiện tại của Hoàng. Cô ta cũng nhìn lại nó, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ. Hoàng liếc mắt nhìn nó một cách kín đáo, Mai thật sự là một cô gái bản lĩnh và mạnh mẽ, nhưng mà cô ta dám là hỏng hình tượng của cậu, bị thế cũng đáng đời lắm (thù dai quá). Thầy giáo hướng mọi người nhìn lên bảng xem bài giải của nó. Thầy khá hài lòng về bài giải nó đã làm, rất chặc chẽ và rõ ràng. Sau đó thầy lại tiếp tục bài dạy của mình. Tiếng trống ra chơi đã kéo mọi người rời khỏi giờ học căng thẳng. Nó cảm thấy bức bối nên ra ngoài đi dạo cho thoải mái và điểm đến của nó là sân thượng của trường. Từ trên đây có thể nhìn bao quát cả sân trường bên dưới, hơn nữa lại yên tĩnh và mát mẻ, Mai rất thích nơi này. Nó đứng cạnh ban công mặc cho gió đang thổi tung mái tóc nó bay trong gió, lúc này trông nó như một thiên thần, bình dị và trong trẻo. Có tiếng động phát ra phía sau lưng nó, Mai quay người lại. Là anh Minh. -Em cũng lên đây sao?-Minh tiến về phía nó. -Không được sao ạ? -Không phải không được, chỉ là vui khi gặp em ở đây thôi. -Em cũng vậy.- Nó mỉm cười. -Lại đây ngồi đi.- Anh nó chỉ chỗ trống bên cạnh. Nó ngoãn ngoãn lại ngồi, được ngồi cùng anh như thế này khiến nó cảm thấy thật thoải mái, không còn tức giận hay buồn bực gì nữa. -Chân em bị sao thế này? Nghe anh nói nó mới nhìn xuống chân của mình, chỉ là vết trầy xước sơ sơ, vẫn còn vương lại ít bụi bẩn, chắc là do bị té lúc nãy, thế mà nó không biết, giờ cảm thấy có chút đau rát. Nó mỉm cười nhìn anh. -Không sao đâu anh. -Để anh sát trùng vết thương cho em. Không đợi nó kịp nói gì, anh nó đã chạy biến đi mất, chưa đầy 5 phút sau đã trở lại với lọ thuốc và bông trên tay. Nó thật sự kinh ngạc về tốc độ đó của anh, đây là sân thượng chứ đâu phải tầng trệt đâu, cứ như anh để sẵn đâu đó rồi ấy. -Em không sao mà. -Em ngồi yên đi. Minh cẩn thận sát trùng vết thương cho nó, vừa làm vừa thổi sợ nó bị đau. Bộ dạng đó của anh làm nó thấy hơi buồn cười. -Em không đau đâu, anh đừng lo. -Em phải chú ý chứ, bị ngã à? -Em là người học võ, những vết thương này có là gì đâu. -Nhưng em là con gái, nhỡ để lại sẹo thì phải làm sao hả? -Thì... có sao đâu. -Anh không thích, em phải biết tự chăm sóc bản thân mình chứ. -Em biết rồi, em xin lỗi anh. -Ngốc ạ, em sao lại nói những lời như thế. Em biết tự lo thì anh sẽ rảnh rỗi thôi.-Minh chọc nó. -Anh thật là, muốn rảnh rỗi à, còn lâu, em sẽ bám anh cho tới già. -Nếu em có thể. -Em nhất định sẽ làm được. -Có thật không? -Thật. -Vậy thì anh sẽ xem thử em làm như thế nào? Ha ha. -Anh bắt nạt em. -Ừ, em làm gì được anh nào. -Anh đứng lại đó. Nó cùng Minh đuổi nhau chạy vòng quanh sân thượng vô cùng vui vẻ. Cách đó không xa, trong một góc khuất nơi sân thượng, có một cô gái đang đứng đã nhìn thấy nghe thấy hết những gì xảy ra. Từ ánh mắt phát ra ngàn lửa hận. Tại sao Minh lại có thể cười nói vui vẻ với con bé đó mà không phải là cô, tại sao? Bàn tay nắm lại thành quả đấm, chứng tỏ cô gái đó đang rất tức giận..
|