Có Em, Có Cả Thế Giới
|
|
Chap 8- ÂM MƯU NGÀY SINH NHẬT Chap 8 Tối nay là sinh nhật của JungKook, một bữa tiệc tại gia đơn giản nhưng thu hút rất nhiều người trong giới thượng lưu và trong trường. Và những khách mời đều quen biết gia đình Oh chủ tịch, và trong đó có cả TaeHyung. Tại Planet Mall, JungKook cùng LuHan đi lựa những bộ đồ để chuẩn bị cho tối nay. LuHan còn dẫn theo Angelina đi cùng. -" JungKook con đi lựa đi! Appa đi mua kem cho Angelina rồi appa sẽ đến sau nhé"- LuHan đang bế Angelina thì Angelina đòi ăn kem đành phải cho JungKook đến lựa đồ trước. -" Dạ! Con sẽ ở bên StarLight Shop nhé!"- JungKook mỉm cười rồi bước đi về phía một shop lớn về giày và nón. -" Bye bye con nha! Angelina Baskin Robbins thẳng tiến"- LuHan dù đã trên 30 mà vẫn trẻ trung và gương mặt trẻ con vẫn như 20. JungKook mỉm cười nhìn cả hai vui vẻ, JungKook nhiều lúc cứ hỏi bản thân " Appa mình 20 tuổi hay 30 tuổi" thật sự không thể tin được đã hơn 30. JungKook vừa bước vào shop thì nhân viên ở đó đã biết chính là JungKook con của chủ tịch Oh trong bài báo đang gây hot trên mạng. Nhân viên ở đó sốc đến mức không nói nên lời. -" Xin chào quý khách! Qúy khách tìm gì ạ"- Một nhân viên đứng ra nói nhìn JungKook cận mặt còn đẹp hơn cả ảnh mà không khỏi đỏ mặt. -" Ưm..... Em muốn lựa 1 đôi Vans đen, JungKook rất thích Vans giống LuHan nên tủ giày rất nhiều Vans đếm không hết. -" Vậy thì em đi lối này"- Chị nhân viên cảm thấy JungKook không hề chảnh hay kiêu ngạo như những đứa con thượng lưu khác nên rất quý. JungKook chăm chú lựa một đôi hợp nhất, chân JungKook không khó để lựa. JungKook nhìn qua hàng nón thì phát hiện TaeHyung và Sarah cũng đang ở đây. -" TaeHyung! Nón này anh thấy hợp với em không?"- Sarah đội một chiếc nón trên hàng nón ở trước mặt. -" Cũng được! Anh thấy cái màu đen bên kia hợp với em hơn đó"- TaeHyung nhìn Sarah rồi cười, JungKook ở bên kia nhìn một lúc rồi cũng không quan tâm. -" Vậy sao? Ủa người đó là JungKook phải không anh"- Sarah vừa cần chiếc nón lên thì thấy JungKook đang lựa giày. -" Ừ! Hôm nay sinh nhật cậu ấy mà"- TaeHyung cười nhẹ nhìn JungKook, nghĩ JungKook sẽ không biết sự có mặt của mình. -" Vậy sao? Vậy hôm nay anh có tham dự sinh nhật của JungKook không?"- Sarah nhìn TaeHyung, Sarah tò mò và đang lên kế hoạch. -" Có! Anh được mời! Chẳng muốn đi một tí nào mà appa vẫn ép"- TaeHyung chán nản khi nhắc đến chuyện bữa tiệc tối nay. -" Vậy có thể cho em đi được không? Em sẽ đi cùng anh sẽ không còn chán nữa"- Sarah nói như vậy vì cô đang muốn làm một chuyện khác một chuyện sẽ làm JungKook không ngờ tới được. -" Cũng được! Tối nay 7h anh sẽ qua chở em"- TaeHyung mỉm cười vui vẻ khi Sarah đồng ý đi chung nhưng không ngờ được hàm ý bên trong đó. -" Vậy nhé!"- Sarah mỉm cười hạnh phúc khi TaeHyung đồng ý với mình, ẩn sau đó là nụ cười ác quỷ. ------------------------------------------------------------------------ Bữa tiệc cuối cùng cũng đến, JungKook thu hút với chiếc áo khoác họa tiết dễ thương không kém phần cá tính, HyungSoo và JungKook hôm nay mặc áo cặp, áo Supreme trắng nổi bật với dòng chữ Supreme đỏ. SeHun và LuHan hôm nay được trẻ hóa nhờ ăn mặc giống con mình, ba cha con đứng cạnh như một nhóm bạn. Angelina nay nữ tính bất thường, chiếc váy trắng dài trên tóc có cài hoa nổi bật. Như thường lệ Angelina sẽ bám như sam với HoMin, HoMin hôm nay với vest đen. Angelina hôm nay phải nói là hoàng tử đến đón cô nàng chứ không phải sinh nhật của anh hai nữa. -" JungKook! Chúc mừng con thêm một tuổi nhé! Con sẽ càng xinh đẹp hơn"- BaekHyun đi đến chúc mừng con dâu tương lai rồi véo má. -" Dạ! Con cảm ơn!"- JungKook không biết làm gì ngoài mỉm cười, JungKook phải công nhận là bạn của appa và papa ai cũng đẹp không tuổi. -" Chúc mừng sinh nhật con nhé! Kookie. Đây là món quà mà chú và BaekHyun tặng con mong con sẽ sử dụng nó"- ChanYeol bước đến tặng một hộp quà cho JungKook, một hộp quà đỏ đáng yêu. -" Vâng! Con sẽ quý trọng nó!"- JungKook vui vẻ nhận lấy xem như bảo vật mà ôm trên tay, mở ra thì thấy một chìa khóa xe khắc tên chính mình và hình ảnh con ngựa nổi tiếng của Ferrari. -" Con thích cái này không? Chú đã chọn lựa kĩ lắm mới tìm ra một chiếc màu trắng Ferrari Califonia"- ChanYeol mỉm cười khi JungKook mở hộp quà. -" Nhưng cái này mắc quá đi! Con không dám nhận đâu ạ"- JungKook khá sốc vì hãng xe này nó không hề rẻ. -" Con chứ nhận đi! Sau này con cũng phải sử dụng nó thôi"- ChanYeol mỉm cười rồi vỗ vổ vai JungKook, biết rõ JungKook không dám nhận những thứ đắt giá như thế này. -" Dạ! Con hứa sẽ sau khi có bằng lái sẽ sử dụng nó!"- JungKook biết tấm lòng của chú ChanYeol và BaekHyun nên nhận lấy vì cậu còn chưa đến tuổi nên chưa thể lái được. -" Ừ!"- ChanYeol hạnh phúc cười, ChanYeol cũng phải thừa nhận là JungKook rất hợp làm con dâu nhà Park tiếc là thằng con không thích JungKook. TaeHyung cuối cùng cũng xuất hiện cùng với Sarah, Sarah lần đầu tiên tham dự sinh nhật của một người trong giới thượng lưu nên rất nhiều điều còn chưa biết, Sarah bất ngờ khi biết biệt thự của gia đình JungKook hoàng tráng đến như vậy. TaeHyung hôm nay diện vest trắng đen hoàn hảo mái tóc đỏ làm nên nổi bật. Sarah thì diện một chiếc váy ngắn trắng hợp với bộ đồ của TaeHyung. -" Gia đình anh có đến đây không?"- Sarah nói nhỏ vào tay TaeHyung khi vừa xuống xe, choàng tay TaeHyung bước đi đến bể bơi tổ chức sinh nhật. -" Dĩ nhiên là có rồi! Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ anh mà"- TaeHyung nhìn mặt Sarah đang lo lắng liền trấn an. -" Em có anh thì không sợ gì hết!"- Sarah tự tin bước vào cổng chính, một âm mưu đang bắt đầu. TaeHyung và Sarah vừa bước vào thì BaekHyun đã phát hiện, gương mặt bắt đầu chuyển thành màu đen. BaekHyun không ngờ TaeHyung sẽ dẫn gái lạ đến nơi này mà chưa được sự đồng ý của BaekHyun. -" Con chào appa, papa! Đây là Sarah! Bạn gái hiện tại của con"- TaeHyung kéo Sarah đến trước mặt BaekHyun và ChanYeol. -" Con chào appa, papa"- Sarah mỉm cười chào, Sarah khá bất ngờ vì papa ChanYeol thật sự rất nam tính còn appa thì nét đẹp không tuổi. -" Con gọi hai ta là chú được rồi! Ta không quen người lạ gọi ta là appa đâu"- BaekHyun cười nhẹ rồi nhắc nhở Sarah làm TaeYoung ngồi cười khoái chí. -" Dạ chú BaekHyun"- Sarah tưởng appa TaeHyung sẽ dễ thương như TaeHyung nói ai ngờ lại khó tính đến như vậy. -" Em ngồi xuống đi! Anh đi lấy nước cho"- TaeHyung kéo chiếc ghế kế bên BaekHyun, Sarah nhẹ nhàng ngồi xuống. -" Dạ! Anh về nhanh nhé"- Sarah mỉm cười nhẹ, BaekHyun chú ý mọi hành động của Sarah cho dù là nhỏ nhất. -" Con và TaeHyung quen bao lâu rồi"- BaekHyun uống một ngụm cocktail rồi nói, không thèm nhìn Sarah một tí. -" Dạ 1 năm rồi ạ"- Sarah nói, ChanYeol nhìn Sarah cảm thấy con bé này không phải bình thường có nét gì đó rất ác độc. -" Vậy sao? Nhưng ta nói cho con nghe này! Ta và papa TaeHyung sẽ không chấp nhận bất cứ ai làm dâu họ Park ngoại trừ Oh JungKook"- BaekHyun thẳng thắn nói làm TaeYoung cười thả hê vì appa trả thù cho mình. -" Nhưng con và TaeHyung yêu nhau thật lòng! Tụi con sẽ không chia tay đâu ạ"- Sarah gan dạ nói tiện thể liếc nhìn TaeYoung. -" Ta không biết yêu thật lòng hay không dù thế nào ta cũng không chấp nhận hai đứa cưới nhau! Cho dù con có mang thai thì ta cũng không chấp nhận"- BaekHyun cũng biết rõ bộ mặt của Sarah qua ánh nhìn từ lúc Sarah vào đây nên không hiền lành, ChanYeol nhìn vợ yêu như vậy liền hiểu BaekHyun đang đá đểu Sarah. -" Nhưng..............."- Sarah chưa nói xong thì TaeHyung quay trở lại với hai ly whicky trên tay, ngồi xuống kế bên Sarah, nhìn appa có vẻ không được thoải mái. -" Em có sao không? Appa anh nói gì với em không?"- TaeHyung nói nhỏ vào tay Sarah lo lắng cô sẽ bị appa mình đe dọa. -" Không ạ!"- Sarah giấu chuyện đó mà trả lại đó bằng âm mưu của mình. " Tối nay! Chủ nhân bữa tiệc sẽ có quà lớn" Sarah nghĩ thầm trong bụng vì vài phút nữa sẽ có chuyện vui. Bữa tiệc bắt đầu bằng những bài nhạc của DJ hàng đầu Hàn Quốc, JungKook đứng sau cánh gà lo lắng nhìn vì lần này sân khấu ở giữ hồ bơi mà cậu lại sợ độ cao mà ở dưới là mặt nước. -" Chào mọi người đã đến với bữa tiệc sinh nhật hôm nay! Nào chúng ta cùng bắt đầu! Mời chủ nhân bữa tiệc xuất hiện"- MC chương trình liền nhanh chóng xuất hiện nói. JungKook vừa định bước lên thì...................... tít............ cả tòa nhà và khu bể bơi bị mất điện, JungKook lo lắng xung quanh toàn màu đen, bỗng nhiên từ phía sau cậu bị bịt miệng lại bằng một chiếc khăn. JungKook cố gắng kháng cự nhưng chiếc khăn đó có thứ mê nên cậu ngất ngay lập tức, HyungSoo đứng ở gần sân khấu lo lắng chạy đến chỗ JungKook nhưng vì quá tối nên không thấy JungKook. Bừng......... Vài phút sau khi JungKook bị một chiếc xe màu đen đưa đi thì điện có lại, SeHun và LuHan nhẹ nhõm lòng và nghĩ do chạm mạch. ChanYeol thì chịu thua BaekHyun đang ngồi trên đùi mình mà run vì sợ tối, nhìn BaekHyun mà nghĩ đến hồi còn trẻ liền muốn ăn BaekHyun dù đã hơn 30 rồi mà ChanYeol vẫn còn sung như ngày đó. -" Xin lỗi mọi người vì lí do kĩ thuật! Không sao không sao! Nào mời chủ nhân của bữa tiệc xuất hiện"- MC vui vẻ nói sau lần mất điện lại tiếp tục nhiệm vụ của mình. HyungSoo chạy khắp nơi mà không thấy bóng dáng JungKook đâu liền lo lắng gọi cho JungKook thì máy không liên lạc được. HyungSoo chạy thật nhanh về phía appa và papa JungKook. -" Chú ơi! JungKook mất tích rồi"- HyungSoo thở không ra hơn mà nói với SeHun, SeHun bật dậy lo lắng chạy đến phòng camera thì phát hiện một chiếc xe lạ vừa chạy khỏi khoảng 5 phút trước. -" Mẹ khiếp nó! Mau triệu tập người đi tìm kiếm đi"- SeHun nổi điên lên không ngờ chuyện này xảy ra, LuHan chạy ra chỗ BaekHyun nói nhỏ làm BaekHyun sốc đến não rồi kéo ChanYeol đi. -" Em nói cái gì? Được được! King&Tiger"- ChanYeol đứng lên nói to thì Kris và ZITao nghe được chạy đến, sau đó là một nhóm của King&Tiger. -" JungKook mất tích rồi! Chia nhau ra tìm!"- Kris sau khi nghe LuHan nói liền ra chỉ định ai cũng ngeh theo mà chạy ra nhanh chóng lấy xe đi tìm kiếm. Sarah bây giờ mới phát hiện ra 2 người bảo vệ JungKook ở trước trường cũng ở đây. Sarah hỏi nhỏ TaeHyung. -" Chú cầm cây gậy đó là ai vậy?"- Sarah hỏi, bây giờ Sarah mới phát hiện đằng sau gáy của ChanYeol, SeHun, hai người lạ đều có hình xăm giống nhau. -" Chú đó là Kris! Người đứng đầu King&Tiger!"- TaeHyung vừa nói xong thì Sarah khá sốc không ngờ người đó chính là trùm nổi tiếng. -" Vậy trong King&Tiger có bao nhiêu người đứng đầu"- Sarah giả vờ ngây thơ hỏi vì Sarah muốn biết rõ hơn. -" Đứng đầu là chú Kris, chú SeHun, papa ChanYeol và chú ZiTao cùng đứng sau"- TaeHyung nói xong thì bộ tư quyền lực phóng xe biến khỏi sự kiện còn LuHan và BaekHyun giải quyết rắc rối ở sự kiện. -" Wow! Thì ra JungKook cũng giống anh! Con của trùm King&Tiger"- Sarah bây giờ biết tại sao JungKook lại được bảo vệ như thế. -" Đúng vậy"- TaeHyung vẫn bình tĩnh ngồi uống nước trước sự hoảng loạn của bữa tiệc, Sarah nhận được tin nhắn rồi đứng dậy. -" Xin lỗi anh nha! Em phải về rồi! Mẹ em nhắn với em là không khỏe trong người nên em phải về"- Sarah đứng lên vẻ mặt lo lắng nói. -" Hay để anh đưa em về"- TaeHyung đứng lên nhìn Sarah lo lắng mà cũng lo lắng theo. -" Thôi không cần đâu! Em đi trước đây! Tạm biệt anh"- Sarah không cần TaeHyung vừa nói xong thì bước ra khỏi sự kiện, vừa bước ra khỏi cổng biệt thự thì có một chiếc xe lạ đến rước. -" Công nhận là kế hoạch thành công hơn anh nghĩ đấy, em yêu"- Người kế bên mỉm cười đểu khi thành công đến như vậy. -" JungKook à! Để xem ai mạnh hơn ai đây! Cho dù là con của King&Tiger thì cũng chết trong tay tôi thôi"- Sarah mỉm cười khoái chí, âm mưu của cô đã thành công, thành công không một chút rắc rối. END Chap 8 ----------------------------------------------------------------- Có biến rồi! Hết hường rồi nha nha! Au định để chế độ chỉ có người theo dõi mới xem được tại nhiều người đọc chùa quá! Au đang xem xét!~ Nếu chap này được 80vote hứa mai ra chap 9 luôn! Không nổ đâu!~
|
Chap 9- XIN ĐỪNG! Chap 9 Cả King&Tiger đang loạn lên tìm JungKook, HyungSoo tách riêng ra đi tìm, cố gắng liên lạc nhưng mãi không được, cậu lo lắng đến tức điên lên. Maserati Granturismo, Ferrari Spider, Lamborghini Aventador và Audi R8 chạy với tốc độ nguy hiểm trên con đường lớn của Seoul, cảnh sát không đuổi theo vì biết rõ họ là ai và họ quyền lực như thế nào. -" Mẹ khiếp! SuHo! Anh tìm thấy vị trí chưa?"- Chiếc Ferrari Spider đỏ đứng đầu chính là của SeHun, SuHo đi theo giúp đỡ SeHun tìm ra đứa con trai yêu quý. -" Chưa nữa! Điện thoại của Kookie tắt nguồn nên sẽ hơi lâu"- SuHo nổi tiếng là một nhà thượng lưu như tay trái chính là một chuyên viên về các vụ này. -" Anh làm ơn nhanh lên đi"- SeHun mặt bắt đầu cáu lên vì tức giận, SeHun thề là bắt được người dám làm vậy với JungKook sẽ giết hắn. King&Tiger làm náo loạn cả Seoul, một vài bang khác vừa nhìn thấy King&Tiger bất ngờ lộ diện thì biết rõ có chuyện lớn sắp xảy ra. King&Tiger đã quá quen thuộc với Hàn Quốc vì họ chính là xã hội đen nhưng làm việc đúng đắn và chính nghĩa. ------------------------------------------------------------------------ Nhà kho hoang ở gần bờ sông Hàn, Seoul. JungKook được cột vào một chiếc ghế ở giữa một căn phòng lớn chỉ có một bóng đén chiếu thẳng vào người cậu. Vì thuốc mê chưa hết nên cậu vẫn chưa tỉnh lại, Sarah nhanh chóng có mặt tại hàng kho nhìn JungKook như vậy liền cười đểu. -" Tụi bây tạt nước cho nó tỉnh"- Sarah ra lệnh cho đàn em của người mà cô đang ngoại tình, Sarah bây giờ chính là ác quỷ thật sự. JungKook bị tát nước lạnh vào mặt liền mở mắt ra, vừa mở mắt thì ánh đèn đã rọi vào mắt làm cậu nheo mắt khó chịu. Mắt JungKook vẫn còn mờ do thuốc nên không nhìn thấy rõ ai đang đứng ở đó. -" Ở đây là đâu? Ngươi là ai"- JungKook yếu ớt nói, cậu chỉ thấy một bóng người ở gần cậu và vài người ở đằng sau. -" Haha! Cậu không nhận ra tôi sao, JungKook"- Sarah cười lớn nhìn JungKook mạnh dạn bây giờ yếu ớt dưới tay cô. -" Sarah! Sao cô dám! Cô tưởng làm việc này sẽ hại được tôi sao?"- JungKook tức giận cáu lên, mắt bắt đầu nhìn thấy. -" Tôi cái gì cũng làm được cả! Cho dù cậu là con trai của King&Tiger hay con trai của Tổng thống thì tôi vẫn có thể giết được"- Sarah bước đến JungKook lấy tay nâng cầm JungKook lên. -" Cô không sợ chết sao?"- JungKook cười khinh nhìn Sarah, cuối cùng thì bộ mặt thật của cô cũng lộ diện lúc này. -" Tôi không bao giờ chết đâu! Tôi chỉ sợ cậu chết trước tôi thôi"- Sarah mỉm cười khoái chí ngón tay lướt nhẹ lên da mặt của JungKook. -" Chẳng lẽ cô không biết appa và papa tôi sẽ làm gì sao? Hãy nhớ là gia đình TaeHyung có quan hệ thân thiết mà cùng làm trong King&Tiger mà papa vốn là người mệnh danh là máu lạnh không chừng còn giết cả người yêu của con người đấy"- JungKook dù bị cột chặt vào ghế nhưng không hề chịu thua. -" Mẹ khiếp......."- Sarah nghe xong liền điên lên đứng dậy lấy con dao nhỏ trên bàn mà mở ra đưa lên trước mặt JungKook. Xẹt........ Một vết lên gương mặt trắng hồng của JungKook máu bắt đầu rỉ ra theo vết dao. JungKook cắn răng nhìn Sarah. -" Gương mặt xinh xắn này mà có vài chục vết thẹo cũng chẳng sau đâu nhỉ"- Sarah đặt con dao một bên má của JungKook, JungKook vốn hiền lành nhưng đối với Sarah thì không được hiền lành. -" Gương mặt tôi có vài vết thẹo cũng không sao! Chỉ sợ trên người cô có vài vết đâm thì......."- JungKook cười nửa miệng nhìn Sarah, JungKook đang khiêu khích Sarah. -" Câm cái mồm của mày lại"- Sarah xoẹt trước ngay vai của JungKook máu chảy ra ướt 1 khoảng, JungKook đau đớn như không thể hiện ra. -" Người ác như cô thì sẽ có ngày bị báo ứng thôi"- JungKook vẫn không chịu yên mà tiếp tục nói, JungKook bây giờ không sợ chết nữa. Tát........ Sarah tát JungKook một bạt tay, máu ở môi và miệng đang chảy nhẹ ra, Sarah nhìn JungKook bằng ánh mắt nhuộm màu ác quỷ. -" Treo nó lên đánh bằng troi cho tao"- Sarah chán tự mình làm liền để bọn tay sai làm, Sarah sung sướng ngồi lên ghế đối mặt với JungKook. -" Thả tao ra! Đừng đựng vào tôi"- JungKook vừa được cởi trói liền chống cự, hai thằng đàn em nhanh chóng giữ lấy hai tay cậu. -" Im cho tao"- Một thằng mạnh bạo thúc vào bụng của JungKook làm JungKook không thể chống cự lại những vì bụng đau đến mức khóc. JungKook bị treo lên hai tay, hai chân bị trói chặt và miệng cũng bị dán lại. Một thằng đàn em cầm troi da ra đứng sau lưng JungKook quà đánh troi xuống đánh vài cái. -" Đánh nó cho tao"- Sarah nhìn JungKook liền ra lệnh, Sarah hứng thú nhìn con người mình ghét bị đánh trước mặt mình. JungKook bị đánh sau lưng làm áo trắng nhuộm những nét thẳng màu đỏ của máu, JungKook cắn ra chịu đựng đau đớn. JungKook muốn cho TaeHyung biết bộ mặt của Sarah ngay lúc này nhưng không được. -" Ôi! Quên mất là phải chụp lại cho người yêu mày biết"- Sarah đứng lên chụp ảnh JungKook ngay lúc này nhanh chóng gửi cho HyungSoo và địa chỉ. Điện thoại HyungSoo bất ngờ có tin nhắn, một số lạ gửi đến. Đập vào mắt cậu chính là hình của JungKook người máu me đến đáng sợ. HyungSoo muốn cứu JungKook thì đến nhà kho hoang ở gần sông Hàn và đừng báo cho ai! Nếu báo thì tôi sẽ giết cậu ấy! HyungSoo cười khi nhìn dòng chữ cuối, HyungSoo biết thế nào cũng thế nên đã chuẩn bị trước chỉ cần bấm vào cái headphone đang đeo một cái thì King&Tiger sẽ biết vị trí của cậu. -" SeHun! Chúng ta nhận được tín hiệu từ HyungSoo thằng nhóc tìm được rồi"- SuHo nhận được tín hiệu phát ra từ xe của HyungSoo đang chạy về phía sông Hàn. -" Nói nhanh đi anh! Nơi đó là đâu"- SeHun nghe dược liền mừng rỡ nhìn SuHo, SeHun đang chạy chạm lại. -" HyungSoo đang đi về hướng sông Hàn"- SuHo nhìn vào bản đồ mà ra-đa định vị được, SeHun nghe xong liền quay đầu lại. -" Aish! Nhanh nhất phải 10 phút mới đến đó!"- SeHun đang ở gần sân bay Incheon khá xa với sông Hàn nên lo lắng dâng cao. -" Không sao đâu! Thằng nhóc HyungSoo sẽ bảo vệ JungKook được mà"- SuHo trấn an SeHun, tốc độ xe lại lên cao không hề giảm. Bốn chiếc xe của SeHun, Kris, ChanYeol và ZiTao chạy nhanh đến mức không nhìn kịp cái biển số xe là gì. Ai nghe tiếng siêu xe chạy qua cũng rùng mình vì tốc độ và âm thanh của nó. HyungSoo đã đến nơi liền bước vào chỗ có ánh đèn đang chiếu lên. Sarah đã về vì không muốn bị phát hiện chỉ để lại 10 đàn em và người tình của mình. -" Xét người"- Một thằng đàn em xét người HyungSoo, HyungSoo đang có một con chip trong túi quần để định vị vị trí của mình may mắn là thằng xét không có dụng cụ chuyên dụng nên không biết được con chip. -" Không có gì khả nghi! Vào trong đi"- Hắn xét xong liền cho HyungSoo vào HyungSoo thấy JungKook đang bị treo lơ lửng liền chạy đến thì bị hai tên cản lại. -" Không đã! Làm gì mà vội thế! JungKook chưa chết đâu mà sợ"- Hắn ta chính là người kiếm chuyện với JungKook lần trước. -" Mày muốn gì nói nhanh đi"- HyungSoo biết hắn là ai đã có lần muốn hại JungKook ai ngờ hắn dám làm lớn đến như vậy. -" Cũng không có gì là khó! Rất đơn giản! Tao muốn thằng nhãi mày yêu phải là người tình của tao"- Hắn mỉm cười đểu nhìn HyungSoo đang lo lắng cho JungKook. -" Không đời nào đâu thằng khốn!"- HyungSoo vừa nói xong thì thoát khỏi tay cho hai thằng giữ mà đấm vào mặt hắn. -" Mẹ khiếp dám đánh tao được lắm! Bây đâu giữ nó cho tao"- Hắn đứng lên lau đi vết máu ở miệng mà kêu đàn em giữ hai bên. HyungSoo bị hắn đánh đến bầm cả người, HyungSoo cố gắng trả lại nhưng hắn không phải một là còn thêm hai thằng nữa. -" Hay thì đấu solo đi! Đừng bảo mình không dám"- HyungSoo nhếch miệng cười nhìn thằng hèn chơi ba đánh một. -" Ai bảo tao không dám! Được! Mày thích tao chiều! Mày đánh nó cho tao! Tao phải đi thưởng thức người tình của tao đã"- Hắn nhếch miệng cười rồi tiến đến JungKook thả sợ dây treo ra, JungKook bị mất máu mà sức kháng cự cũng yếu dần. -" Đồ hèn! Tao sẽ giết mày"- HyungSoo nổi điên lên mà cầm cây gỗ gần đó định tiến đến bên hắn liền bị một thằng đàn em nhanh nhẹn cầm súng chỉa vào lưng. -" Mày dám đựng đến đại ca tao thì mày sẽ chết"- Thằng đàn em đó chỉa súng và đã bóp còi chỉ cần 1 cái bóp nữa thì đạn sẽ bay ra. -" Nhóc cưng! Hôm nay em sẽ là của anh"- Hắn ta sờ mó người JungKook xé nhát chiếc áo Supreme cặp với HyungSoo. -" Không......đừng......"- JungKook khóc vì HyungSoo bầm dập cả người và mình sắp trở thành một thứ rác bẩn thỉu, giọng yếu đến mức cả bản thân không nghe rõ. -" Không"- HyungSoo nhìn hắn chạm vào da thịt của JungKook mà điên lên quay lại phía sau phản kháng với người đang cầm súng. HyungSoo và người đó ngã xuống đất, HyungSoo cố gắng khống chế lấy được cây súng vào tay mình, khẩu súng chỉa qua chỉa lại làm JungKook như vỡ òa. Bằng....... Chính là tiếng của khẩu súng vì cả hai đè lên nhau nên không nhìn rõ ai chính là người bị bắn, HyungSoo nằm ở dưới mắt trợn trắng hết cở. Người ở trên cũng bất ngờ nhưng không lâu sau máu bắt đầu chảy xuống nền đất và đó chính là máu từ áo của HyungSoo và khóe môi máu cũng đang chảy. -" HyungSoo"- JungKook khóc nức nở khi biết rằng con người bị bắt chính là HyungSoo, con người mà bảo vệ cậu, ánh mắt HyungSoo đang nhìn về cậu, ánh mắt của tình yêu vô bờ bến, ánh mắt của con người bảo vệ người người, ánh mắt không xa rời, ánh mắt đau đớn và cũng chính là ánh mắt nói lên một bi kịch sắp bắt đầu. END Chap 9 -------------------------------------------------------------- Và con au đã khóc khi HyungSoo như thế!~ Thấy bản thân viết có vẻ hơi quá!~
|
Chap 10- ĐỂ ANH RỜI XA Chap 10 JungKook khóc nức nở khi nhìn thấy ánh mắt và nụ cười bây giờ của HyungSoo như nói lên " Anh sẽ bảo vệ em mà". JungKook càng nghĩ đến càng muốn chạy đến gần HyungSoo hơn. -" HyungSoo...."- JungKook quên mất bản thân sắp bị xâm hại mà chỉ lo cho con người đang nằm dưới nền đất. -" JungKook...... đừng.....lo"- HyungSoo lết người đến gần hơn với JungKook, ánh mắt cố gắng đến gần. -" Hai tụi bây sắp chết mà tình cảm thế! JungKook ngươi sẽ là của ta"- Hắn ta cười khi nhìn thấy hai con người đau khổ, hắn kéo quần JungKook xuống. Tiếng xe bất ngờ xuất hiện ở nhà kho, tiếng bước chân cũng lớn dần. Đập vào mắt SeHun một cảnh tượng khủng kiếp, không kiềm chế được bản thân mà xông vào kéo hắn ra đấm một cái làm hắn ngã ra đất vào hắn cũng nhận ra đây chính là King&Tiger. -" Mẹ khiếp! Mày dám làm vậy với con tao! Mày phải chết"- SeHun tức lên chòm lên người hắn, rút khẩu súng chỉa vào đầu hắn. -" Đừng mà, SeHun!"- ZiTao và Kris kéo SeHun ra khỏi vì sợ SeHun không kiềm chế sẽ bóp còi. -" Thả ra! Phải bắn chết cái thằng này"- SeHun hiện tại không kiềm chế được bản thân mình nữa. -" JungKook! Con không sao chứ"- ChanYeol lấy một chiếc chăn choàng cho JungKook dìu JungKook dạy mà muốn bật khóc vì cuộc đời JungKook rất giống BaekHyun ngày ấy. -" Con không sao. HyungSoo"- JungKook nhìn HyungSoo mà chạy đến bên nắm lấy bàn tay đẫm máu đó. -" HyungSoo! Anh đừng bỏ em"- JungKook khóc nhìn vết thương ở ngay tim. -" Anh sẽ không bỏ em đâu! Đừng khóc"- HyungSoo mỉm cười, giơ tay lên lau đi dòng nước mắt của JungKook. Cả nhóm của hắn cuối cùng cũng bị những người trong King&Tiger tóm được vào đưa về cảnh sát để chịu những gì đã làm cho sự náo loạn này. -" Đưa hắn về! Nhớ nhắc với cảnh sát trưởng! Cho dù thế nào cũng không tha cho hắn! Nhanh"- Kris nói cho đàn em, vừa nghe xong thì hắn bị kéo ra ngoài. -" Xin hãy tha cho tôi! Tôi biết lỗi rồi"- Hắn quỳ cầu xin nhưng vô dụng, dám đụng đến JungKook sao mà 4 con người đứng đầu tha cho được. -" Không bao giờ! Lôi hắn đi"- ZiTao nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ quyết không tha. -" Tha cho tôi........"- Hắn bị lôi ra ngoài mà tiếng cầu xin vẫn chưa dứt, HyungSoo nhanh chóng được đàn em của ChanYeol cõng ra xe. JungKook đi không nổi mà phải nhờ SeHun bế ra xe, những chiếc xe nhanh chóng rời khỏi mà đến bệnh viện. ——————————————————————————- Tại bệnh viện, JungKook lo lắng ngồi bên ngoài cầu nguyện mong HyungSoo sẽ qua khỏi cơn nguy kịch này. LuHan ôm con mình mà an ủi cả hai tiếng. -" Con đừng khóc nữa! HyungSoo sẽ qua khỏi mà"- BaekHyun nhìn LuHan đau đớn mà ôm vào lòng, không ngờ JungKook cũng rơi vào tình trạng hồi mười sáu năm trước của mình. -" Cậu ấy sẽ không sao đúng không, appa nuôi"- JungKook ngước nhìn BaekHyun bằng ánh mắt hi vọng. -" Đúng vậy! Cậu ấy sẽ vượt qua và sẽ trở về bên con thôi"- BaekHyun an ủi JungKook vào lòng, mới mười sáu tuổi đã phải đối mặt với tình cảnh này. Ánh đèn đỏ cấp cứu đã tắt, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra. JungKook chạy nhanh đến liền hỏi. -" Bác sĩ! Cậu ấy sao rồi"- JungKook lo lắng hỏi nhưng ánh mắt bác sĩ không một tia hi vọng. -" Tôi xin lỗi! Tôi đã cố gắng hết sức nhưng đạn bắn ngay tim và không thể cứu kịp nữa"- Bác sĩ cúi đầu xin lỗi, JungKook vừa ngay xong thì ngã xuống sàn. -" Không thể nào! Không thể! HyungSoo, cậu đừng như vậy mà"- JungKook khóc thét lên, ánh mắt đau khổ, LuHan khóc khi nhìn thấy con mình đau khổ. LuHan và BaekHyun ngồi xuống ôm JungKook. -" Bình tĩnh đi, Kookie! Đừng khóc! Đừng khóc"- LuHan an ủi mà vuốt lưng JungKook mong con mình bớt đi đau khổ phần nào. -" Cậu ấy bỏ con đi rồi! HyungSoo cậu nói bảo vệ tớ mà! Cậu dậy cho tôi"- JungKook khóc trong đau đớn, tim bắt đầu nhói lên. -" Kookie! Con đừng nữa! Chúng ta còn bên con mà"- SeHun đến bên JungKook nhìn đứa con đau khổ. JungKook đau tim mà lấy tay ôm mặt cũng xanh đi. BaekHyun phát hiện JungKook khác thường mà lo lắng. -" Bác sĩ!"- BaekHyun hét lên khi thấy JungKook ngất trên vai của mình, ChanYeol chạy đến nhanh chóng bế lên chạy thật nhanh đến phóng sĩ gần đó. Vài phút sau, JungKook đã vào phòng hồi sức, gương mặt cũng bớt xanh xao hơn. Sáu con người lo lắng đứng bên ngoài chờ bác sĩ khám xong. -" Bác sĩ! Con tôi thế nào rồi"- LuHan thấy bác sĩ vừa bước ra liền hỏi, ánh mắt lo lắng không ngừng. -" Cậu ấy bị cút sốc quá lớn nên không chịu nổi nên tim sẽ bị nhói và cậu ấy mất sức nên ngất đi! Chỉ cần chăm sóc sẽ hồi phục nhanh chóng và cố gắng giúp cậu ấy vượt qua cút sốc là được"- Bác sĩ nói làm cho cả sáu người nhẹ nhõm, LuHan mỉm cười vì con mình không sao. -" Anh và ChanYeol đi mua cháo và nước cho em! Anh Kris và ZiTao có thể giúp em mua một ít trái cây được không? BaekHyun cậu vào chăm sóc thằng bé với tớ"- LuHan ra lệnh cho ông chồng và bạn thân ông chồng. -" Được! Chúng ta đi"- Cả bốn người đồng thanh rồi vui vẻ bước đi về phía thang máy. BaekHyun và LuHan bước vào phòng nhìn JungKook trên giường bệnh mà cảm thấy bản thân vô dụng quá. -" Tớ vô dụng quá, BaekHyun nhỉ?"- LuHan ngồi xuống kế bên JungKook vuốt mái tóc của con mình. -" Không đâu! Cậu không vô dụng! Tớ hận người đã hại JungKook như thế này! Tớ không thể tin được JungKook lại có ngày giống mình"- BaekHyun nắm lấy bàn tay nhỏ của JungKook. -" Không ngờ nó lại giống cậu!"- LuHan cười khi cũng nhận ra điều này, những hành động đó y như vậy. -" TaeHyung, nó lì quá! Không nhận ra tình cảm JungKook"- BaekHyun nhắc đến TaeHyung. -" Không ép nó được! Dù sao JungKook cũng lựa HyungSoo! Nhưng bây giờ......"- LuHan từng rất hạnh phúc khi nhìn thấy HyungSoo đem lại niềm vui cho JungKook nhưng bây giờ nó lại không bên cạnh HyungSoo nữa. -" Tớ hiểu! Nhưng tớ biết một điều! TaeHyung và JungKook sinh ra là của nhau! Cậu nhớ không từ khi hai đứa nó học chung từ nhỏ đã gắn bó với nhau rồi! Và có thần dao cách cảm nữa"- BaekHyun thoáng nghĩ lại về HyungSoo và JungKook thấy thật sự rất hạnh phúc nhưng TaeHyung và BaekHyun đã có liên kết từ nhỏ. -" Chúng ta sẽ cố gắng giúp nó quên đi HyungSoo!"- LuHan nhìn JungKook lòng đau như cắt. ————————————————————————- TaeHyung sau khi xong bữa tiệc nhanh chóng về căn biệt thự của mình và Sarah. Tâm trạng vui nên đã mua bánh gato mà Sarah thích vừa bước đến cửa thì tiếng rên rỉ phát ra. -" Nhanh lên anh...."- Sarah đang rên rỉ, TaeHyung nghe mà shock không tin vào tai mình. -" Urg..... Chỗ đó..... A......"- Sarah càng rên to hơn nữa, TaeHyung mở nhẹ cửa vào đã thấy quần áo nằm lộn xộn dưới nền đất, lấy hết dũng cảm bước vào đập vào mắt TaeHyun chính là Sarah và một chàng trai đang làm tình nhau. -" TaeHyung! Không... như...anh nghĩ đâu"- Sarah tái mét vì TaeHyung đang đứng đó mà giải thích. -" Cô câm lại! Từ nay chúng ta chấm dứt! Sau này biến khỏi đời tôi"- TaeHyung tức giận quăng chiếc bánh xuống nền, tháo chiếc nhẫn ra quăng xuống nền mà bước ra khỏi, cánh cửa đóng lại. -" Chúng ta tiếp tục nào em"- Hắn là một con người khác mà Sarah đã làm tình, không phải một mà chính là rất nhiều. TaeHyung bước vào xe, nước mắt bắt đầu chảy. Khởi động xe rồi phóng nhanh khỏi nhà xe nhanh chóng đi đến nhà thằng bạn JiMin. -" Alo! Mày ra mở cửa! Tối nay tao ngủ với mày"- TaeHyung gọi cho JiMin ở trong nhà, bản thân thì đứng trước nhà. -" À! Được"- JiMin nghe xong liền chạy xuống mở cửa cho thằng bạn, nhìn mặt như khỉ ăn ớt chắc là thất tình rồi. TaeHyun nặng nề bước vào nhà thằng bạn, nhanh chóng lên phòng ngủ mà ngã lưng lên giường. -" Mày sao vậy? Sao hôm nay lại ngủ ở đây"- JiMin khó hiểu vì thường TaeHyung sẽ ngủ ở nhà hoặc ở cùng Sarah. -" Appa và papa thì lo cho JungKook còn Sarah thì đem trai về làm tình mày nghĩ tao nên ngủ chung giường với cô ta nữa không"- TaeHyung nghe JiMin nhắc lại mà bực cả mình. -" Mày nói cái gì? Sarah dám làm như vậy sao?"- JiMin đang uống nước nghe vậy liền bị sạc. -" Thật! Tao không ngờ! Yêu cô ta đến như vậy mà! Thôi bỏ đi! Chia tay rồi! Không nhắc lại nữa"- TaeHyung thở dài khi tình yêu bị người ta lợi dụng đến như thế. -" Vậy người mà tao gặp trong bar chính là Sarah rồi! Mà mày không tin tao đâu"- JiMim chợt nhớ ra từng gặp Sarah ở bar nói với TaeHyung nhưng cậu không tin. -" Tao phải nên biết từ sớm! Không biết cô ta làm thế này bao lâu rồi?"- TaeHyung cười khờ khi biết mình quá ngu ngốc không nhận ra điều đó. -" Tao cũng phát hiện ra là có người rất tốt với mày mà mày cũng không nhận ra"- JiMin nhìn TaeHyung thất tình liền nói, JiMin biết một người yêu cậu nhưng cậu không hề yêu. -" Ai?"- TaeHyung nghe liền giật dậy nhìn thằng bạn đầy mờ ám, JiMin thân với TaeHyung nên cũng biết được người này. -" Chính là JungKook"- JiMin nói TaeHyung không hề bất ngờ rồi tiếp tục nằm xuống giường. -" Mày cũng biết tao không thích mà!"- TaeHyung chống tay lên nhìn JiMin. -" Nhưng mày không thấy sao? JungKook rất tốt, lại dễ thương. Thời đại bây giờ chuyện giới tính yêu nhau đâu còn quan trọng nữa! Tao cảm nhận được JungKook rất yêu mày mà mày bị làm như thế! JungKook là người tốt! Chắc chắn sẽ mang đến hạnh phúc cho mày! Tao chỉ khuyên thôi nha! Không ép mày quen đâu"- JiMin nói làm TaeHyung bắt đầu suy nghĩ. -" Aishh! Nói nhiều quá! Tao đói rồi! Nấu gì tao ăn đi"- TaeHyung thật sự rất đó vì chưa có gì trong bụng liền nhìn JiMin. -" Biết rồi! Nằm đó đi!"- JiMin cũng đành chịu xuống phòng bếp nấu gì đó cho thằng bạn. TaeHyung nằm suy nghĩ câu nói của JiMin càng làm lòng cậu đau hơn vì JungKook thật sự rất tốt và nhớ đến những hình ảnh hồi nhỏ của cả hai mà cậu cười. Yêu người yêu mình đừng yêu người mình yêu TaeHyung cũng nhận ra đó là đúng, TaeHyung cậu sẽ giữ lấy JungKook và sẽ làm JungKook hạnh phúc hơn những gì HyungSoo đem lại nhưng đau khổ cũng nhiều hơn và quên dần HyungSoo chấp nhận trở lại với cậu. END Chap 10 ——————————————————————————— HyungSoo như vậy mà con au cũng đau khổ lắm! JungKook sau này au sẽ cho em sung sướng! Chap sau cho TaeHyung ngược đi!~
|
Chap 11- SAY GOODBYE Chap 10 Sáng hôm sau, cuối cùng thì JungKook cũng tỉnh dậy. Mở mắt nặng nề nhin xung quanh trắng toát, mùi thuốc xông thẳng vào mũi. Nhìn xuống nằm đang nằm trên tay mình chính là appa LuHan, người nằm giường kế bên chính là appa nuôi BaekHyun, người nằm ở sofa chính là papa SeHun. " Appa" JungKook nhẹ nhàng lay người LuHan, LuHan tỉnh dậy nhìn lên JungKook đã tỉnh. " Anh, SeHun! JungKook tỉnh rồi" LuHan nói lớn làm cả hai tỉnh dậy nhanh chóng chạy đến bên JungKook, JungKook cảm thấy vui vì tỉnh lại đã có những người yêu thương cậu bên cạnh. " Nhóc con của papa! Con ăn gì papa đi mua" SeHun mắt rưng rưng nhìn đứa con yêu dấu đang cười với mình, vuốt nhẹ mái tóc đen đó. " Con muốn gặp HyungSoo" JungKook không thể quên được HyungSoo ngay lúc này, cả ba nghe JungKook nhắc mà đau theo. Ánh mắt đau buồn, vô hồn của JungKook làm LuHan đau như cắt. " Kookie! Bình tĩnh nào" LuHan ôm JungKook vào lòng, JungKook khóc lên khi nhớ đến nụ cười cuối cùng mà mình nhìn thấy, ánh mắt ấm áp đó đã rời xa mình. " HyungSoo! Con muốn gặp HyungSoo! HyungSoo không có đi đâu hết! Con muốn gặp HyungSoo" JungKook khóc lên, BaekHyun và SeHun nhìn mà đau sốt vô cùng. LuHan cố gắng dỗ dành đứa con của mình, nước mắt ướt 1 bên áo của LuHan. " Bình tĩnh nào! HyungSoo mãi bên con mà! Và chúng ta nữa!" BaekHyun nắm lấy bàn tay hao gầy không một tí sức sống, trên tay còn phải truyền nước biển, nhìn mà đau vô cùng. " HyungSoo! Cho con gặp cậu ấy đi! Làm ơn" HyungSoo khóc thét lên, tim lại nhói lên vô cùng. SeHun nhanh chóng chạy ra kêu bác sĩ, sau khi uống thuốc an thần JungKook chìm vào giấc ngủ. " Con tôi sao rồi?" LuHan lo lắng nhìn đứa con đau khổ vì yêu, một tình yêu đẹp nhưng không có kiếp đến bên nhau. " Cậu ấy bị sốc nên tinh thần không ổn định nên phải nghỉ ngơi! Nên cố gắng giúp cậu ấy vượt qua mất mát lớn rồi cậu ấy sẽ trở lại bình thường" Bác si nói, trong đầu LuHan nảy ra một ý định giúp con mình sớm quên đi đau buồn chính là trở lại Mỹ. " Cảm ơn bác sĩ" SeHun thở dài, cả ba nhìn JungKook như thế mà bất lực. Thấy JungKook xanh xao, hao gầy không phải một JungKook thường ngày tươi vui, khỏe khoắn. ------------------------------------------ TaeHyung tỉnh dậy mệt mỏi vì thức khuya suy nghĩ mọi chuyện xảy ra. Nhanh chóng tạm biệt JiMin mà về nhà, đến trước cửa thì thấy bóng dáng của con người đó. " Anh!" Sarah mặt dày đang đứng trước mặt cậu, ánh mắt có vẻ như hối lỗi. TaeHyung đã chán ghét cái ánh mắt đó. " Làm gì ở đây?" TaeHyung lạnh lùng với cô như người xa lạ, TaeHyung cảm thấy khinh tởm không biết con người trước mặt đã qua bao nhiêu tay con trai khác mà mình không hề biết. " Anh cho em xin lỗi! Anh tha lỗi cho em đi!" Sarah nắm lấy tay TaeHyung, ánh mắt vô tội, TaeHyunh nhìn cô. Con người dơ bẩn không muốn chạm vào và không muốn cô chạm vào người mình. " Đừng đụng vào tôi! Ghê tởm! Cô đi đi! Tôi và cô chấm dứt rồi" TaeHyung hất tay Sarah ra khỏi tay mình, ánh mắt xem thường nhìn con người mình từng yêu rất nhiều hôm qua. " Anh! Cho em xin lỗi! Em không...." Sarah ôm lấy TaeHyung, ôm chặt đến mức TaeHyung phải bực mình, kéo tay ra khỏi người mình. " Cô biến đi! Tôi không cần con người bẩn thỉu như cô" Không ngừng lại ở đó, Sarah nhón chân hôn lên đôi môi của TaeHyung. TaeHyung đẩy mạnh đến mức cô té xuống nền đất. " Mẹ khiếp! Cô biến khỏi mắt tôi! Tôi không biết sẽ làm cái gì đâu" TaeHyung lấy tay chà đôi môi đó rồi giận dữ bước vào nhà, Sarah cười khinh nhìn dáng người đó bước vào. " Anh đừng tưởng tôi sẽ từ bỏ sao? Để xem ai lợi hại hơn ai" Nước mắt cá sấu đã hết, nét giả tạo đã trở về vẫn là cô, một cô gái đa tài về cảm xúc có thể làm người ta thương cũng có thể làm người ta ghét. TaeHyung bước vào nhà, TaeYoung vừa bước xuống định hỏi thì TaeHyung đã bước lên phòng nhanh chóng. TaeYoung chuẩn bị đi đến thăm JungKook. " Anh hai bị gì vậy chứ? Khó chịu thật đấy" TaeYoung nhìn người anh đóng cửa cái ầm mà khó chịu, TaeHyung khóa chốt rồi ngã mình ra chiếc giường. " Phải làm sao chứ?" TaeHyung đau đầu vì chính Sarah, JungKook và bản thân mình. Thật ra cậu muốn gì, tại sao trong lòng lại khó chịu đến như thế. " JungKook! Tôi phải làm sao với cậu đây chứ" TaeHyung suy nghĩ về JungKook, con người đó, ánh mắt đó và cả những lời nói đó. Cậu không biết phải làm sao hết cả, phải làm sao với con người đó. Con người từng yêu mình rất nhiều nhưng lại từ bỏ hạnh phúc đó. " Tôi phải làm sao với cậu đây" TaeHyung đau đầu mà nhắm mắt lại cảm nhận những thứ trong đầu mình, hình ảnh JungKook hiện lên. Tiếng tin nhắn làm cậu giật mình. TaeHyung, con đang ở đâu? Con qua bệnh viện liền đi! JungKook không được ổn cho lắm! Bây giờ HyungSoo cũng không còn! Con có thể qua an ủi cậu ấy không? Chính là tin nhắn từ appa BaekHyun, cậu đọc nhanh rồi quăng điện thoại về chỗ cũ. Bắt đầu suy nghĩ những dòng tin của appa, quá mệt mỏi mà ngủ đi lúc nào cũng không hay biết gì. ------------------------------------------------ JungKook đã tỉnh, ánh mắt mông lung, cũng không nói một lời nào từ khi tỉnh dậy chỉ ngồi đó ngoan ngoãn cho appa LuHan đút cháo. LuHan vì lo lắng mà quằng thâm, cơ thể cũng gầy hơn. " Appa! Cho con về Mỹ" JungKook mở miệng nói làm SeHun và LuHan yên tâm hơn vì có thể nói vì sự cú sốc lớn mà cũng trầm hơn. " Được! Nhưng bây giờ con phải nghỉ ngơi, papa sẽ sắp xếp cho con về bên đó cùng ông bà" LuHan cũng phải chấp nhận vì ở bên đó sẽ quên đi được HyungSoo và ba mẹ SeHun luôn chăm sóc JungKook rất tốt. " Con muốn sáng mai về! Sớm nhất có thể" JungKook nói lạnh nhạt không một chút cảm xúc, ánh mắt cứ như vậy mãi nhìn nơi nao. " Nhưng...." LuHan không muốn sớm như thế, tâm trạng JungKook còn chưa ổn định nhưng bị SeHun chặn lời nói. " Được! Sáng mai papa sẽ sắp xếp cho con và Angelina cùng về" SeHun chấp nhận vì biết rõ JungKook đang cần thời gian ổn định lại tinh thần và quên đi mất mát càng nhanh càng tốt vì ở đây có những kỉ niệm sẽ làm JungKook đau buồn hơn. " Con cảm ơn" JungKook cảm ơn, nụ cười dường như không còn nữa, thay đó là ánh mắt lạnh lùng không phải là JungKook hay cười hay nói của những ngày trước. " Bây giờ cũng tối rồi! Con ngủ đi! Appa và papa sẽ đi làm thủ tục và đặt vé cho con" SeHun nắm lấy bàn tay con mình mong truyền được sức mạnh dù nhỏ nhưng đủ để con mình biết rằng vẫn còn những người yêu thương JungKook đến thế nào. " Vâng" JungKook ngoan ngoãn nằm xuống quanh lưng ra nhìn Seoul về đêm, người ta sẽ thấy một Seoul rực rỡ và nhộn nhịp còn cậu chỉ thấy một Seoul tăm tối và lạnh lẽ vô cùng. " Tạm biệt cậu, HyungSoo" JungKook nói, dòng nước mắt cũng chảy ra thấm xuống gối, một mình khóc trong căn phòng bệnh lớn nhất bệnh viện. Lạnh lẽ, cô đơn không còn HyungSoo bên cạnh sưởi ấm làm cậu phải rút mình trong chăn. Có thể người ta không biết và cậu không biết, HyungSoo mãi bên cậu. Đó chính là linh hồn của HyungSoo, không ai thấy cậu, chính HyungSoo đang đặt tay lên vai hao gầy của JungKook, ánh mắt cũng đau khổ nhìn con người đang yếu đuối khóc vì mình. " Tớ sẽ mãi bên cậu, bảo vệ cậu đến cùng mà! Ngủ đi Kookie" HyungSoo nói nhưng không ai nghe được, vẫn là HyungSoo nhưng chỉ là một HyungSoo đã chết, chỉ là một linh hồn bảo vệ theo JungKook. JungKook chìm vào giấc ngủ, HyungSoo ở đó bảo vệ cậu trong đêm. Ánh đèn đó do cậu tắt và giảm điều hòa cũng là cậu, một người lặng thầm và bảo vệ JungKook khỏi những nguy hiểm trong đêm. ---------------------------------------------------- TaeHyung tỉnh dậy, nhìn lên chiếc đồng hồ mới có 6h sáng. Chọp chiếc điện thoại mở lên, 30 cuộc gọi nhỡ của appa và papa và vài tin nhắn. Tin nhắn 1 (BaekHyun): Con qua đây nhanh đi! JungKook tỉnh lại rồi. Tin nhắn 2 (ChanYeol): Sáng mai 6h30 con ra sân bay Incheon! JungKook sẽ về Mỹ. Tin nhắn 3(BaekHyun): Appa năn nỉ con! Ra sân bay đi! Có thể sau này con không thể gặp JungKook nữa đâu! Những biết nắm bắt tình yêu chứ? Tin nhắn 4 (ChanYeol): Mày dậy cho papa! JungKook sẽ bay về Mỹ, nhanh lên ra đây. TaeHyung vừa đọc xong liền nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, chạy một mạch xuống nhà xe, lôi chiếc mô tô quen thuộc. Phóng nhanh nhất có thể để đến sân bay Incheon nhìn đồng hồ cũng đó 6h10. Bất ngờ xe tắt máy, thì ra là hết xăng. TaeHyung chịu thua tháo nón ra, bỏ xe ở đó chạy đến sân bay, chạy nhanh nhất có thể, nhìn đồng hồ mà lo lắng chỉ còn vài phút nữa. Đến sân bay, cậu chạy khắp nơi đến các cổng vào sân cũng không thấy bóng dáng của appa hay papa. Lo lắng, cậu không muốn mất đi JungKook vì......... cậu đã nhận ra tình cảm mình dành cho JungKook rất nhiều. Thấy bóng dáng appa cậu chạy đến đó. BaekHyun nhìn TaeHyung bằng ánh mắt thất vọng. " Appa! Kookie đâu rồi?" TaeHyung nhìn xung quanh không thấy JungKook, có TaeYoung, papa và gia đình của JungKook. " Con quá trễ! JungKook lên máy bay rồi" BaekHyun nói với cái giọng buồn, nhìn máy bay bên ngoài đã cất cánh, TaeHyung ngục ngã xuống. " Sao lại như thế? Sao lại phải rời Hàn" TaeHyung buồn bã vì cả người mình muốn gặp nhất lại bỏ đi, và một lần cuối cũng không có. " Tại con không nhận ra tình cảm của nó! Lại bỏ đi tình cảm ấy!" LuHan nói, nhìn hai đứa thế mà đau, lúc đầu khác bây giờ khóc, và cũng nhận ra một điều. TaeHyung và JungKook là một cặp trời sinh. " Goodbye!" TaeHyung nói nhỏ trong tim, ngày này sẽ nhớ mãi ngày JungKook rời bỏ cậu. Và hứa với lòng rằng một ngày nào đó phải tìm được JungKook. END Chap 10 ------------------------------------------------------- Hơi ngắn, chap cuối khi au off để ôn thi!~ Bye bye! Au hứa sẽ comeback sớm nhất có thể. Nếu được 1000 follow au sẽ ra fic mới như đã hứa.
|
Chap 12- KHỞI ĐẦU MỚI Chap 12 4 năm sau tại Washington D.C " Chị ơi! Chị xuống tiếp tân lấy cho em hồ sơ của đối tác ạ" Một chàng trai tuổi 20, mái tóc đen quen thuộc, bộ vest đen, ngồi trên chiếc bàn có bản chữ " CEO" đó chính là JungKook. " Ok ok! Chị đi ngay" Juniel, một cô thư kí người Mỹ 23 tuổi đã làm việc cùng JungKook được vài tháng cho dù chức cấp khác nhau nhưng vẫn giữ xưng hô người nào lớn hơn. JungKook được appa và papa giao cho điều hành chính nhánh bên Mỹ, trở thành CEO trẻ nhất và đa tài. " Của em đây! Chị cũng nhận được email của chủ tịch! Chủ tịch muốn em về Hàn một chuyến để họp cuộc họp lớn" Chị Juniel nhanh chóng đưa cho JungKook và còn nói với cậu chuyện vừa nhận được email từ chủ tịch Oh. " Quan trọng lắm sao chị?" JungKook không hề muốn về bên đó một tí nào, vì ở đó có HyungSoo và TaeHyung cậu lo lắng. " Đúng vậy? Nghe nói chúng ta sẽ có thêm một cổ đông mới!" Juniel thân thiết với JungKook từ hồi cậu ấy trở về từ Hàn, trở thành chị em thân thiết như ruột thịt. " Vậy sao? Chừng nào chúng ta sẽ về ạ" JungKook cũng phải chịu vì cuộc họp quan trọng đấy, ánh mắt cậu cảm thấy lo lắng sợ kí ức tràn về. " Khoảng đầu tuần sau, quên mất chủ tịch Oh còn dặn phải đem Angelina về chung" Juniel nói, nhìn JungKook như thế cũng hiểu vì cả hai tâm sự rất nhiều nên biết được tại sao JungKook lại lo đến thế. " Vâng! Vậy chị sắp xếp lịch giùm em! Bây giờ em phải đi rước tiểu quỷ về rồi! Bye chị" JungKook nhìn lên đồng hồ cũng 4h15 liền lấy áo khoác nhanh chóng xuống nhà xe. " Chào giám đốc" Bất cứ ai đi qua cũng phải chào cậu, con trai lớn của chủ tịch Oh, một CEO tài giỏi dù cậu rất hiền nhưng không ai dám bất kính vì nếu đến tai của chủ tịch Oh thì người đó chắc bị bâm thành trăm mảnh. Chiếc xe mà JungKook đi trong suốt thời gian ở bên Mỹ chính là chiếc Ferrari California màu trắng mà ChanYeol đã tặng cậu trong sinh nhật 16 tuổi. Phóng nhanh ra đường lớn, đến với ngôi trường cậu, chiếc xe này dường như quen thuộc với trường vì biết rõ chủ nhân là ai và đến rước ai. " Oppa" Angelina vừa thấy xe của JungKook liền chạy nhanh đến, cửa còn chưa mở thì Angelina đã phóng lên xe nhanh như cắt. " Oppa! Em nhớ anh lắm lắm" Angelina ôm lấy ông anh mình, nước mắt cũng rưng rưng. JungKook nhìn mà lo lắng hỏi. " Con này! Mới có hơn nửa ngày mà nhớ cái gì? Sao sao? Ai ăn hiếp em" JungKook véo má của Angelina phải công nhận là má của Angelina rất đã, véo hoài cũng không chán. " Bạn Jackson ăn hiếp em" Angelina mếu máo nói, JungKook đàng cười vì Angelina và Jackson hôm nào cũng có chuyện hết ăn hiếp nhanh đến chọc ghẹo đến mức cô chủ nhiệm phải gọi cậu khi cậu đang họp. " Thôi nín nín! Anh se mua tiramisu cho ăn" JungKook biết Angelina thích nhất là bánh tiramisu nên đã dùng đó làm Anglina hết khóc rất nhanh. " Thật không ạ?Một miếng hay một cái bánh ạ?" Như JungKook đoán được Angelina đã nín, cái mặt bánh bèo lại trở về ánh mắt hi vọng sẽ là một cái bánh. " Dạ Oh tiểu thư là một cái tiramisu chanh dây bự nhất tiệm" JungKook véo mũi đứa ham ăn đồ ngọt mà không bao giờ mập lên 1 tí nào, lâu lâu chỉ lên vài cân cũng không phì tướng ra được. " Yêu anh nhất!" Angelina ôm lấy cổ anh hai mình mà đu đưa không chịu thả, JungKook cũng chịu 10 tuổi mà cái tính không lớn thêm 1 tuổi nào y như hồi 6 tuổi. " Thứ hai tuần sau chúng ta sẽ về Hàn" JungKook vừa nói xong thì Angelina há hóc mồm vì sắp được gặp hoàng tử trong mộng HoMin rồi. " Thật sao anh! Ngay bây giờ qua bên đó được không? Đi mà! Em không muốn ở đây nữa! Qua bên đó đi" Angelina không thể kiềm chế được bản thân mình muốn về Hàn ngay lập tức cho bằng được nên dùng cute kế cài ông anh. " Thôi đi cô! Đã nói là thứ hai đi mà! Còn hai ngày nữa chứ nhiêu" JungKook muốn bỏ chạy vì cái tính nhõng nhẽo sắp nổi lên, nhìn mặt Angelina biết là đang làm cute kế. Cứ thế suốt đường về nhà, Angelina không để yên cho JungKook. Hết cách Angelina đi năn nỉ ông bà nội cuối cùng cũng thành công, ông nội gọi cho thư kí của JungKook nhanh chóng đặt máy bay sáng mai sẽ bay về Hàn. " Angelina! Anh chịu thua em rồi! Lên phòng sắp xếp đồ vào vali đi! Sáng mai 6h sẽ ra sân bay đấy" Vừa nhận được điện thoại của Juniel liền chạy xuống thì thấy Angelina đang ngồi chung với ông bà là hiểu rồi. " Từ từ đi Kookie! Chúng ta ăn cơm tối trước đi!" Bà của JungKook phải công nhận có tụi nó ở bên thật sự rất vui, lúc nào cũng nghe tiếng hai đứa, chạy khắp nhà, la ầm nhà. " Vâng ạ" JungKook nghe lời ngồi xuống bàn ăn, người làm trong nhà nhanh chóng dọn lên, ở Mỹ nhưng nhà của JungKook vẫn giữ truyền thống Hàn Quốc, bữa cơm nào cũng có kimchi. ———————————- Tại Seoul, Hàn Quốc. Phòng chủ tịch Park, ChanYeol mệt mỏi nên gọi thư kí mới một cô gái khoảng 24 tuổi đi pha coffee. Ngã lưng ra nghỉ ngơi một tí không biết vợ thế nào rồi. " Chủ tịch coffee đây ạ" Thư kí bước vào phòng nhanh chóng đi đến bàn của ChanYeol không may là coffee đổ hết lên người ChanYeol. " A! Xin lỗi chủ tịch! Để tôi lau" Thư kí quá bất cẩn mà xin lỗi, lấy hộp giấy trên bàn nhanh chóng lau ướt một khoảng trên bộ vest nâu. " ChanYeol em...." BaekHyun không gõ cửa định gây bất ngờ cho ChanYeol ai ngờ thấy cái cảnh thư kí mới đang chăm sóc ChanYeol. " Vợ... em đừng có.......RẦM" ChanYeol nhìn thấy BaekHyun mặt lạnh lùng nhìn mình chưa kịp giải oan thì cánh cửa đã đóng lại một cái rầm. " PARK CHAN YEOL! Anh to gan lắm" BaekHyun bực mình bước về phòng, sát khí bao vây người, thư kí của cậu thấy cậu đi qua mà lạnh xương sống. ChanYeol nhanh chóng chạy qua bên phòng vợ mình, mở cửa mà ai ngờ cửa đã bị khóa chốt ở trong. " Vợ! Mở cửa cho anh" ChanYeol nói lớn từ bên ngoài, lo lắng không biết BaekHyun sẽ điên lên như thế nào. " Vợ vợ cái con khỉ nhà anh! Biến về phòng đi" BaekHyun giận dỗi không kém gì hồi mới yêu nhau, giận như cơm bữa. Và bây giờ máu ghen lên cao trào. " Vợ à! Nghe anh giải thích đi" ChanYeol muốn khóc ra nước mắt vì vợ mình có cái tính giận rất dai và lâu, không biết làm thế nào mà vào phòng được. " Im cho tôi nhờ! Về phòng nhanh! Bất cần anh" BaekHyun quét lớn, ChanYeol không ngờ đã lâu không thấy BaekHyun nổi điên lên như vậy. " Thư kí! Cô xuống bảo vệ! Lấy chiếc khóa của phòng phó chủ tịch cho tôi! Nhanh lên" ChanYeol gọi thư kí đang đứng đó nhìn cảnh hai vợ chồng này. Vừa nghe xong liền nhanh chóng xuống phòng bảo vệ ở đại sảnh. Vài phút sau thì ChanYeol cũng nhận được cái chìa khóa, vặn một cái đã mở được, quơ tay bảo thư kí về chỗ. BaekHyun đứng dậy nhìn ChanYeol định chạy ra thì chốt đã bị đóng. " ChanYeol! Anh gan lắm! Dám vào phòng tôi không xin phép" BaekHyun đứng trước mặt ChanYeol, ánh mắt viên đạn nhìn ChanYeol đang nhìn mình không chớp mắt. " Xin làm chi! Vợ chồng mà! Với lại anh là chủ tịch! Em là phó thôi! Ngoan ngoãn mà ở trong phòng" ChanYeol cầm lùi về phía sau, ép BaekHyun vào vác tường. BaekHyun không chịu thua liền thế võ mà ai ngờ bị người kia nhanh hơn chỉ cần 1 cái là vác BaekHyun trên lưng. " Bà cha nhà anh! Thả tôi xuống! Anh có tin tôi làm ai liệt dương không?" BaekHyun đánh vào lưng ChanYeol, tại vì đánh quá nhiều nên cũng chay lưng rồi. Bị BaekHyun cào, xé, cắn, đánh riếc cũng quen. " Cái câu đó em đã nói hơn 20 năm rồi vợ! Mà anh không thấy anh liệt dương mà toàn thấy em liệt giường" ChanYeol đáp trả lại, BaekHyun mặt đỏ ửng vì sự thật luôn phũ phàng đến như thế, 20 năm vợ chồng cậu toàn liệt giường vì ChanYeol. " Thả tôi ra! Anh có tin tôi cắn chết anh không vậy?" BaekHyun đánh đá vào lưng, bụng của ChanYeol. Bản mặt ChanYeol đã dày mà sống với BaekHyun còn dày hơn. " Em cắn không biết bao nhiêu lần mà chưa thấy bị bệnh dại mà chết! Toàn thấy phản tác dụng! Con mèo cắn chủ phải la hét như bị dại" ChanYeol nhanh chóng vác BaekHyun vào mật thất, rồi đóng lại quăng BaekHyun lên chiếc giường màu tím yêu thích của BaekHyun. " Thả ra! Đồ sắc lang, đồ khốn nạn" BaekHyun mắng ChanYeol, mặt ChanYeol tối lại nhìn BaekHyun máu chiếm hữu bất đầu tràn về. " Em dám chữi chồng như vậy sao? Được được! Để xem em còn dám to gan chữi chồng nữa không" Phải thừa nhận một điều chính là gần 40 tuổi mà ChanYeol vẫn như xưa máu vẫn biến thái như vậy và BaekHyun vẫn phải nằm dưới. ChanYeol mặc chết hay sống vẫn phải ăn BaekHyun là trên hết, cho đến công việc cũng xếp sau. Trong công ty không ai không biết, chủ tịch là cường công và phó chủ tịch là mỹ thụ. Đã qua 20 năm như thế mà gương mặt không thay đổi mà mấy, nụ cười và ánh mắt trẻ con của BaekHyun vẫn sống theo năm tháng. Hay đôi mắt to nhạy bén, đôi tai Yoda vẫn y vậy. " Tôi thề sẽ có một ngày tôi ở trên, anh ở dưới cho tôi" Tiếng hét BaekHyun đã quen thuộc với cái công ty lớn này, ai lại không biết chủ tịch nóng tính thế nào mà lại gặp phó chủ tịch đanh đá thì chuyện bị phạt cũng bình thường. ———————————- TaeHyung đã tìm JungKook 4 năm, trong những năm tháng ấy cậu gái gú, rượu chè nhưng không sa vào sâu nữa cái đó. Chỉ là hoạt động về đêm, ban ngày cậu chính là CEO của PB, một chàng trai có gen cao di truyền từ ChanYeol, ánh mắt giống BaekHyun. SkyBAR.... TaeHyung trở thành khách VIP ở đây cũng 4 năm không biết cô gái thèm muốn một đêm với cậu nhưng cậu hứa với lòng sẽ không bao giờ làm thế vì bản chất cậu không phải là một người con trai như thế, cậu vẫn chờ đợi JungKook. " Anh! Chúng ta ra nhảy đi" Một cô gái ăn mặc sexy đến kéo TaeHyung nhưng TaeHyung lại từ chối thẳng thừng không chút thương tiếc. " Biến" TaeHyung quơ tay đuổi cô ta, cô ta cười khinh rồi bỏ đi. Trong SkyBAR không ai biết cái quyền lực của TaeHyung vì cậu luôn là người bí ẩn. TaeHyung loạng choạng bước ra khỏi quầy bar, ai ngờ đụng trúng một tên, làm rượu đổ lên áo hắn. " Mẹ mày! Đi không nhìn đường à" Hắn ta quay lại nắm cổ áo của TaeHyung, thằng đàn em hắn liền cản lại, trong lúc đó đàn em của TaeHyung cũng chạy đến. " Đại ca! Thả ra đi" Thằng đàn em hắn nhanh nhẹn biết đó là King&Tiger vì hình xăm bên vai của TaeHyung và thấy có cả đàn em chắc không phải người dễ đụng đến. " King thì King tao phải dạy nó một bài học" Hắn ta định đấm vào mặt TaeHyung thì TaeHyung đẩy ra nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, sắt đá của mình. " Tao không chấp với những đứa như mày" TaeHyung nói, mỉm cười nửa môi rồi bước ra khỏi bar. Không ngừng ở đó, TaeHyung bỏ đi không phải không đánh mà chính đàn em của cậu đánh. Nhanh chóng tìm ra chiếc Ferrari đỏ đậu bên đường. TaeHyung nhìn sang bên ghế thấy một tập hồ sơ trước khi đi thư kí được cho. TaeHyung mở ra. " Họp hội đồng quản trị. Kí hợp đồng hợp tác. Thứ hai tuần sau" TaeHyung đọc dòng chữ ở dưới và thấy rõ người bên công ty có appa, papa và mình và đối tác chính là tập đoàn Oh. " Tập đoàn Oh. Oh SeHun. Oh JungKook" Nghe đến cái tên liền nhớ đến JungKook chính là con trai của chủ tịch Oh, cậu nhớ, nhớ rất nhiều, dù cậu qua Mỹ nhưng không thể tìm ra cậu. ———————————— Cuối cùng JungKook và Angelina cũng về đến Hàn Quốc, đến sân bay đã được nhân viên đón nói một cách khác chính là đem xe đến cho cậu và hộ tống đến công ty. JungKook và Angelina nhanh chóng đi lên chiếc BMW đen rồi phóng nhanh về trụ sở chính. Đến trước công ty, mở cửa ra bước xuống. Hàng dài nhân viên đã xếp hàng hai bên, cậu lạnh lùng bước qua. Ở cuối hàng chính là appa và papa đang chờ. " Appa, papa" Angelina vừa thấy SeHun và LuHan liền phóng nhanh đến leo lên người của SeHun như khỉ đu dây. " Angelina ta nhớ con lắm" SeHun ôm đứa con mình, 10 tuổi rồi mà cứ 6 tuổi thích ôm người khác. SeHun hướng về phía JungKook mỉm cười. " JungKook lại đây!" LuHan rưng rưng nước mắt nhìn đứa con cao lớn và trưởng thành hơn xưa. JungKook ngoan ngoản bước đến ôm chầm lấy LuHan. " Mừng con trở về!" LuHan vuốt ve đứa con 4 năm không gặp mà thay đổi nhiều, không màu mè nhuộm tóc mà trung thành với tóc đen, mỉm cười cũng không tươi như xưa. " Vâng! Con nhớ cả hai lắm" JungKook nói, LuHan và SeHun ôm lấy con mình, bây giờ mới được nghe tiếng của JungKook sau 4 năm xa lìa. " Nào nào! Chúng ta lên phòng đi! Appa đã sắp xếp phòng CEO gần với phòng chủ tịch" LuHan nắm lấy tay con mà kéo dến thang máy, muốn nói chuyện với con rất nhiều. " Phòng đẹp lắm ạ!" JungKook bước vào căn phòng, màn kính có thể nhìn thấy toàn bộ Seoul, màu trắng ấm áp. " Vậy thì tốt rồi! Con sắp xếp đồ đi nhé! Bây giờ ta đi đặt bàn tối nay chúng ta sẽ ra Light Restaurant ăn" SeHun hài lòng liền mỉm cười, thấy con có vẻ thoải mái hơn liền nhớ đến phải đặt bàn cho tối nay. " Vâng" JungKook nói, cả ba đều rời khỏi. JungKook bước đến cửa kính đó nhìn xuống Seoul, hôm nay Seoul rất đẹp. " Xin chào Seoul! Ta đã về rồi" JungKook nhìn cảnh vật từ trên cao phải mê mẩn cảnh vật của nơi mình sinh ra, không chói lóa, không sặc sỡ mà rất giản dị nhưng nổi bật. JungKook sẽ bắt đầu cuộc sống ở Seoul khác, không phải Seoul 4 năm trước mà là Seoul hiện tại. ———————————— Hôm nay chính là cuộc họp diễn ra, TaeHyung đến đúng giờ ngồi kế bên appa và papa của mình. Nhìn bên phía kia chính là chủ tịch Oh và LuHan. " Chúng ta bắt đầu cuộc họp được chưa?" ChanYeol nhìn đối tác, không ai xa lạ chính là ông bạn thân hơn 20 năm, ánh mắt giả vờ nghiêm túc. " Chưa! Chúng tôi vẫn còn thiếu một người" SeHun chống tay lên bàn, ánh mắt cũng đang kiêu kích ông bạn chủ tịch của mình. " Vậy chừng nào đủ chúng ta sẽ bắt đầu" BaekHyun nhìn hai người này mà cũng chịu, đã gần 40 tuổi mà cái tính vẫn còn trẻ như 20. Tiếng gõ cửa, cánh cửa mở một chàng trai khá cao, ăn mặc chỉnh chu bước vào, gương mặt tuấn tú làm ai cũng nhìn. " Xin lỗi con đến muộn" JungKook cúi chào mọi người, xin lỗi vì đến trễ, bây giờ cậu mới biết đối tác của công ty chính là appa và papa nuôi của mình. TaeHyung đang xem điện thoại nghe tiếng quen thuộc liền ngước mặt lên và người cậu tìm kiếm suốt 4 năm đang ở trước mặt cậu. " Kookie" TaeHyung đứng người vì JungKook đang đứng đó, ánh mắt đó, gương mặt không thay đổi ngày càng hoàn hảo. JungKook ngồi xuống chiếc ghế đối diện TaeHyung, cảm giác đó lại ùa về, cái cảm giác sung sướng vì bảo vật tìm kiếm đã tự xuất hiện trước mắt mình. END Chap 12 ——————————- Chap cuối au viết trước khi off để ôn thi! Chắc cũng có người tò mò! Chap 10 cũng nói vậy mà giờ lại có chap 11! Tại au không cai được cái bệnh ngứa tay nên đành viết chap 11. Vài tuần sau chúng ta gặp lại. Good bye! Bạn nào sắp thi thì thi tốt nhé!~ Happy Birthday OH SEHUN!~ Mãi mãi là Móm nhé! Sau này về đi! Tui tặng vài con Larva để phòng tắm!~
|