Có Em, Có Cả Thế Giới
|
|
Chap 18- ĐỐI THỦ XUẤT HIỆN Chap 18 Ba gia đình Park, Oh và Wu cùng sắp xếp đi du lịch chung tại xứ sở Hoa anh đào, Nhật Bản. Vì đây là mùa xuân cũng chính là mùa hoa anh đào nở rộ nhất năm. TaeHyung và JungKook được sắp xếp ở cùng một phòng, TaeHyung chẳng khác gì chồng mà xách hết tất cả đồ cho vợ. " Em đi tắm trước đây" JungKook kiếm đồ xong thì vào phòng tắm, TaeHyung cảm thấy chán liền ra ngoài chơi một tí, xuống quán coffee của khách sạn. TaeHyung ngồi ở một góc gần chỗ hồ bơi, nhìn xuống mặt hồ thật sự rất thoải mái. " Tôi có thể ngồi đây được không?" Một cô gái Nhật khá xinh xắn, TaeHyung ngước lên nhìn, anh nghe tiếng Nhật không lạ lẫm cho mấy vì từng học tiếng Nhật một thời gian. " Được chứ" TaeHyung vui vẻ nói chẳng biết cái đen đủi sắp ập đến mà vẫn còn cho gái ngồi, cô gái đó nhìn anh. " Anh là người Hàn sao?" Cô gái đó vui vẻ nói, TaeHyung cười nhẹ gật đầu nhìn con gái này chắc làm việc ở đây vì bộ Kimono truyền thống khá giống với nhân viên ở đây. " Đúng vậy" TaeHyung đáp lại bằng khả năng tiếng Nhật của mình, cô gái đó cùng anh trò chuyện vui vẻ chẳng biết từ sau vách tường cách anh 200m đang có ánh mắt viên đạn bắn hoài không hết đạn. " Không có tôi ở bên liền tìm gái sao? Đồ ham sắc" JungKook tức giận đùng đùng nhìn TaeHyung đang cười vui vẻ với cô gái đó cả hai đều dùng tiếng Nhật khổ cho cậu chỉ biết những từ đơn giản nghe cả hai nói cậu chẳng hiểu gì. " Được lắm! Biết tôi không giỏi tiếng Nhật nên chơi tiếng Nhật để tôi không biết chứ gì! Hay lắm TaeTae" JungKook muốn cắn chết TaeHyung hiện tại, bỏ đi cậu một mình đi ra ngoài khách sạn để ăn cái gì, dù không giỏi Nhật nhưng thế mạnh là tiếng Anh. JungKook một mình bắt taxi đến con đường Ẩm thực của Tokyo, nhìn xung quanh cậu bị choáng ngợp bởi sắc màu rực rỡ của nó, hương thơm thức ăn hòa chung với nhau, chẳng nhận ra đâu nơi tỏa ra món ăn đó. " Thơm chết rồi" JungKook bụng trống từ khi xuống sân bay nên giờ muốn ăn lắm rồi, đi đi mãi tìm mùi thơm đó, cậu nhìn vào nơi tỏa ra mà một nhà hàng mì Nhật truyền thống. Không ngần ngại mà bước vào trong, ở đây cách ăn khác ở chỗ khác là mỗi người một khu được cách nhau bởi một bờ tường chỉ nhìn thấy người đối diện bên kia. JungKook lựa xong món thì lựa một chỗ khá thú vị, người bên kia đã kéo màn che nên cậu tha hồ ăn mà không bị ai soi mó cả. " Chúc quý khách ngon miệng" Một người phục vụ vui vẻ bày thức ăn lên, may mắn cho JungKook hiểu được câu này. " Cảm ơn" Cậu đáp lại bằng tiếng Nhật mà mình biết, cậu ăn làm như bị bỏ đói 1 ngày trời, nào là mì Udon, mì Caramen, mì Soba và một phần sushi không thể thiếu nếu đến Nhật. " Xử lí thôi" JungKook bắt đầu bằng bát mì Udon thơm nức mũi đó, gấp 1 đũa vào miệng, cậu như gặp kho báu mà ăn không rời đũa. " Ngon thế không biết" Chưa đến 3 phút thì bát Udon đã xong không còn một giọt nước, tiếp đến là bát Soba có thịt bò, cậu chưa gì đã gấp tiếp, hai bát đã xong, bát cuối cùng cũng xử nhanh chóng. Cậu chẳng biết người đối diện chỗ mình đang nhìn mình không chớp mắt, cậu tiếp tục đến phần sushi. " Ngon ngon...." JungKook vừa ngước lên nhìn thì mới biết là người đối diện đang nhìn cậu mà cười ngây ngô, cậu nuốt ực quên mất trong họng còn miếng sushi chưa nhai xong, mắc nghẹn cậu uống nhanh ly trà, nhìn người đối diện là một chàng trai khá đẹp trai, nhìn mặt có vẻ không phải người Nhật. JungKook bắt đầu ăn chậm lại một tí để giữ cái hình tượng vừa xong cậu bật dậy tính tiền rồi rời khỏi quán. Chàng trai đó đuổi theo cậu liền chạm vai cậu, JungKook giật mình. " Này! Anh muốn gì?" JungKook làm thế phòng thủ trong võ thuật, chàng trai đó cười nhìn cậu đáng yêu thật, nói toàn tiếng Anh. " Tôi chỉ muốn làm quen" Chàng trai đó cao ngang ngang TaeHyung của cậu, ánh mắt trong, nụ cười rất hút hồn, mái tóc hơi hơi nâu. JungKook mừng rỡ khi nghe chàng trai nói tiếng Hàn. " Anh là người Hàn à" JungKook chẳng quan tâm tới bên ngoài mà quan tâm hơn là chàng trai này là người Hàn, chàng trai đó cười. " Đúng vậy! Tôi là Lee WooYoung! Còn cậu?" WooYoung chủ động đưa tay ra làm quen, JungKook nghe giọng anh không có gì mờ ám mà liền đưa tay ra bắt lấy tay anh. " Chào anh! Tôi là Oh JungKook" JungKook vừa giới thiệu thì WooYoung nhăn mày suy nghĩ gì đó, anh nhớ không lầm nghe tên này quen quen. " Cậu là JungKook con trai của chủ tịch Oh SeHun đúng không?" WooYoung là người trong giới nên biết rõ chủ tịch Oh có 2 đứa con là JungKook và Angelina, ai cũng phải biết đến chủ tịch Oh quyền lực. Còn anh là con trai của tập đoàn Lee, chuyên kinh doanh bất động sản và luôn tìm cơ hội hợp tác với chủ tịch Oh nhưng chưa bao giờ thành. " À! Đúng vậy sao anh biết?" JungKook bất ngờ khi WooYoung biết đến mình và papa của mình, nhìn anh một cách tò mò. " Tại anh cũng làm trong giới mà! Anh là con trai của tập đoàn Lee chuyên kinh doanh bất động sản" WooYoung nhìn JungKook từ trên xuống dưới đúng là thừa hưởng rất nhiều từ gia đình, chủ tịch Oh thì dáng chuẩn, vợ của chủ tịch thì nổi tiếng trong giới là gương mặt xinh, mắt nai và đẹp không tuổi và JungKook cũng như thế. " Vậy sao?" JungKook dù không biết cũng làm cho mình là biết gật đầu rồi nhìn xung quanh cậu bây giờ phải làm sao. " Cậu muốn ăn gì khác không? Tôi biết rõ đường ở đây lắm" WooYoung ở đây cũng hơn 1 tháng nên biết rõ đường đi của Tokyo nhộn nhịp này, JungKook mừng rỡ gặp được hướng dẫn viên miễn phí mà còn là người Hàn. " Vậy thì tốt quá rồi! Đi thôi" JungKook hào hứng đi cùng WooYoung, JungKook quên điện thoại ở khách sạn làm TaeHyung gọi cả trăm cuộc cũng nhưng không, nhắn tin qua Line hay Kakaotalk cũng không trả lời về phòng mới biết cậu quên cái điện thoại ở đây. " Kookie ơi là Kookie! Em đi đâu" TaeHyung vò đầu bức tóc lo lắng cho cậu còn cậu thì đi chơi với người khác, TaeHyung không muốn ngồi chờ liền mang áo khoác vào xuống khách sạn thì trước cửa có cảnh tượng đang xảy ra. Một chàng trai lạ đưa JungKook về cả hai đều khác vui vẻ cười nói, không dừng lại đó mà chàng trai đó còn hôn nhẹ lên má cậu. JungKook khẽ giật mình nhìn WooYoung chẳng biết đằng sau mình đang có sát khí đùng đùng. " Tạm biệt anh nhé, WooYoung" JungKook vẫy tay tạm biệt WooYoung, chiếc Porsche chạy khỏi. JungKook quay lại thì thấy bản mặt hơn cả bệnh đao của TaeHyung, anh nhìn cậu lạnh lùng. " Em mới đi đâu về" TaeHyung nói lạnh nhạt với cậu, JungKook cũng chẳng khác gì anh nhớ lại vụ hồi chiều mà muốn mắng anh một trận như nhịn. " Tôi đi đâu thì kệ tôi! Chẳng lẽ anh đi uống coffee với gái tôi không được đi ăn với trai à" JungKook lạnh lùng chẳng khác gì anh, TaeHyung nghe cũng hiểu chắc chắn cậu đang xù lông vụ đó, chỉ là ngồi nói chuyện thôi mà gọi là uống coffee với gái. " Anh hỏi em, thằng đó là ai? Là gì của em?" TaeHyung chỉ vào hướng chiếc xe chạy, JungKook không thèm nhìn thẳng vào mắt anh trả lời. " Vậy tôi hỏi cô ấy là ai? Là gì của anh?" JungKook trả lời ngang ngược lại anh, TaeHyung bắt đầu sôi máu lên thề phải phạt bảo bối một trận. " Chẳng là gì hết! Thằng đó là mà em gọi là anh hả?" TaeHyung nói nhìn thẳng vào gương mặt đang né tránh của cậu, anh bắt đầu khó chịu. " Thì người ta tốt bụng giúp tôi biết đường phố Tokyo còn chở tôi về được chưa!" JungKook khó chịu nói, định bước đi thì bị TaeHyung nắm lấy cổ tay quay lại vị trí cũ. " Em dám ngồi lên xe người khác mà không biết người đó tốt hay xấu sao?" TaeHyung tức giận nhìn JungKook dễ dãi đến như thế, anh bực mình nhìn nơi hắn ta hôn lên má cậu. " Thì người ta tốt tôi mới lên! Tôi đâu phải con nít mà dễ dụ" JungKook giật tay mình ra khỏi ra anh, nhanh chóng chạy đến thang máy, ráng bấm nút đóng cửa lại thì chậm hơn anh, anh đã bước vào bấm nút lên tầng 22. " Thả ra........" JungKook bị TaeHyung ép vào một góc trong thang máy, anh chống hai tay hai bên không cho cậu thoát khỏi. " Nói đi! Tại sao con người ta hôn lên má hả?" TaeHyung không kiềm chế mà quát lớn với cậu, JungKook nhìn mà bực cả mình muốn quát lại anh nhưng không đủ dũng khí. " Tại vì tôi không biết sẽ có cũng không né kịp!" JungKook nói, TaeHyung lấy tay mình nâng cầm cậu lên nhìn nơi đó làm anh muốn giết hắn ta. " Hay là em thích thế" TaeHyung nhìn ánh mắt cậu, JungKook muốn tát cho anh một bạt tay vì cái tính đa nghi đa ngờ của anh. " Tôi đã bảo là thả ra đi! Còn anh sao hả! Đi với gái không chừng hai người cũng hôn rồi" JungKook lấy dũng khí mà quát anh, may là thang máy chỉ có anh và cậu nên không ai biết và cái camera nó phải tắt ngay vì họ biết đây là ai nếu bị phát tán ra thì cuộc đời họ chẳng còn gì. " Em nói gì! Hay thì nói lại xem" TaeHyung đang sôi máu lên vì cái miệng của JungKook đang nói ra điều mà anh không ngờ. " Tôi nói là không chừng anh và cô ấy đã...." JungKook định nói lại rõ từng chữ thì TaeHyung nhanh hơn bịt miệng cậu lại bằng nụ hôn. " Ưm........thả........" JungKook không muốn anh hôn liền đánh vào ngực, anh cố gắng vào khoang miệng mình lên khép chặt thì anh véo vào eo cậu làm cậu phải mở miệng ra, chiếc lưỡi càng quét bên trong. Cậu ráng không cho lưỡi mình cho anh chạm đến thì anh càng hôn sâu hơn làm lưỡi phải chạm lưỡi, anh không tha cho cậu, cậu ráng thoát khỏi lưỡi anh thì anh càng làm lưỡi cậu qua miệng mình mà nút. " Ting" Đã đến tầng 20, anh vừa dứt nụ hôn ra thì kéo cậu thật nha về phía phòng của cả hai. ChanYeol và BaekHyun đang đi thì thấy hai đứa định gọi mà thôi thấy vẻ mặt TaeHyung cũng đủ để hiểu. " Đêm nay con đâu nhà ta không được yên bình rồi!" ChanYeol khoác vai BaekHyun nhìn cánh cửa phòng hai đứa đóng lại, ChanYeol và BaekHyun cùng tạch lưỡi tiếc cho con dâu mình. " Nó cũng giống số phận em thôi! Nằm dưới bị thằng ở trên hành" BaekHyun nghĩ mà tiếc cho JungKook, chắc cũng đau chẳng kém gì BaekHyun cũng bị ChanYeol hành riếc. " Em gọi đứa nào là thằng? Em tin chút nữa đến em lên thớt của anh không?" ChanYeol nói với cái giọng mắng yêu, tay không quên luồng vào áo sờ mó vòng eo nhỏ và nutella của bảo bối. " Thả ra nha! Đừng để em đánh liệt dương" BaekHyun nhìn ChanYeol bằng ánh mắt hết sức " trìu mến", ChanYeol mở cửa phòng đẩy BaekHyun vào. " Nào để xem đêm nay anh liệt dương hay em liệt giường đây!" ChanYeol nói cái giọng đầy gian tà của hơn 20 năm qua không một chút thay đổi. " Tiên sư nhà anh! Thả ra....." BaekHyun la hét ĩm ôi làm phòng kế bên của vợ chồng SeHun và LuHan cũng nghe nhưng đành không mắng chữi chỉ vì họ cũng chẳng khác gì ChanYeol và BaekHyun. JungKook bị kéo đến phòng đẩy lên giường, TaeHyung khóa chốt cửa lại. JungKook nhìn bằng ánh mắt lo lắng. " Anh muốn làm gì?" JungKook ôm chăn che người mình lại thì bị TaeHyung giật một cái mà rơi xuống sàn nhà. " Làm để em là người của anh!Không ai chiếm đoạt được" TaeHyung vừa nói vừa cởi chiếc áo ra, quăng xuống sàn, bò đến bên JungKook đang run sợ. " Anh muốn gì? A..........a...." Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của đêm đó, sau đó toàn nghe tiếng gì đó lạ lạ từ ba căn phòng làm người đi ngang qua phải chạy nhanh. Đêm đó, JungKook đã chính thức là của Park TaeHyung dù là ép buộc đúng hơn là cưỡng bức. END Chap 18 —————————————————- HPBD Hoàng Tử Thao!~ Huang ZiTao! Sống vui vẻ với Đường Đường nhé! Đừng yêu ai hết! Chụp hình với Candy nhiều vào! Cho tụi đây gato lắm vô còn hơn chụp với gái nha nha!~
|
Chap 19.1- GHEN TUÔNG Chap 19.1 Sáng đầu tiên tại Nhật Bản, TaeHyung dậy rất sớm còn cục cưng JungKook thì ngủ quoắt cần câu rồi. Anh bế cậu vào phòng tắm quăng một cái bồn đủ làm cậu tỉnh ngủ mà đi ăn sáng. " TaeTae, Kookie! Hai đứa dậy chưa?" Appa BaekHyun đã dậy rất sớm mà chạy qua phòng con và con dâu mà gọi sợ hồi tối quá sung mà bây giờ lết không nổi thôi. " Rồi appa! Chút tụi con xuống! Appa xuống trước đi" TaeHyung nghe tiếng BaekHyun từ bên ngoài liền đáp lại, không nghe BaekHyun trả lời chắc là papa anh kéo đi mất rồi. TaeHyung nhìn JungKook còn chưa tỉnh ngủ mà đánh răng cho cậu, rửa mặt may là chưa thay đồ cho cậu. JungKook và TaeHyung hôm nay còn nhau diện áo sơ mi trắng. Cả hai vừa bước xuống đã thấy đầy đủ mọi người, chiếc bàn lớn nhất sáng hôm nay chính là nó, chiếc bàn gây sự chú ý nhất. Anh và cậu ngồi vào chỗ mà mọi người chừa lại. " Hai đứa ăn gì cứ kêu! Papa bao hết" Kris vỗ ngực hôm nay vui tánh mà bao hết cả bàn từ mấy ông bạn già đến mấy đứa nhỏ. " Vâng ạ" TaeHyung và JungKook đồng thanh trả lời cùng nhau lựa một món, chờ đợi món ăn dọn lên cùng lúc. " TaeTae, Kookie chút hai đứa đi ngắm hoa anh đào không?" ZiTao nhìn hai đứa nhỏ có vẻ hơi mệt mỏi cũng hiểu lí do, chắc chắn tối qua vận hành nên bản mặt như thế này. " Đi chứ ạ" TaeHyung định nói sẽ đi chơi riêng với cậu thì cậu nhảy vào họng nói, ZiTao nhìn mặt TaeHyung đau đớn. " Vậy chúng ta ăn xong sẽ đi" ZiTao nói mọi người đều đồng ý, Angelina và MiYoung càng ngày càng thân thiết hơn. Trong lúc cậu ăn thì cậu phát hiện ánh mắt của ai đó liền ngước mặt lên xem thì ra là WooYoung, anh cười nhẹ với cậu, cậu theo phép lịch sự mà cười lại không biết TaeHyung đang nhìn cậu bằng ánh mắt "tình cảm" không quên liếc cho WooYoung một cái. Cuối cùng cũng đến nơi ngắm hoa anh đào, cậu vừa bước xuống xe thì đã thấy hoa anh đào đang rơi trên áo mình, nhìn lên một màu hồng ngọt ngào bao quanh. " Wow" Mọi người ồn lên nhìn cảnh vật xung quanh như trong một thế giới khác không có ồn ào. JungKook ngất ngây nhìn những bông hoa anh đào khắp bầu trời. TaeHyung và JungKook tách ra đi riêng, anh nắm tay cậu cùng nhau ngắm những bông hoa đó. Anh từ xa đã thấy bản mặt đáng ghét dám hôn JungKook hôm qua chính là WooYoung, anh khó chịu kéo cậu đi đến một quán kem gần đó. " Wow! Anh kéo em đến đây chi?" JungKook nhìn đây là tiệm kem có gì mà thú vị chứ, cậu nhìn TaeHyung đang hướng mắt đi đâu đó. " Thì ở đây có kem hoa anh đào đấy!" TaeHyung gọi một chiếc kem hoa anh đào cho cậu, cậu không chần chừng mà ăn thử một miếng, ngọt ngọt mà thanh thật đấy. " Ngon thật đấy! Anh không ăn à?" JungKook đưa cây kem trước mặt anh, anh nhìn cậu ăn mà dính tùm lum ở khóe miệng. " Em ăn thiệt chứ" Anh nhìn cậu đang ngây ngô nhìn mình không hiểu, anh cúi người xuống liếm đi vết kem còn dính và hôn cậu, WooYoung đứng đó nhìn mà cười trừ cũng hiểu TaeHyung là người yêu cậu. " Chỉ là dính thôi mà! Anh cần làm quá để người ta nhìn không?" JungKook đỏ mặt khi mọi người xung quanh nhìn mà cười ghen tị, anh nhìn sang bên khi thấy hắn đã đi lòng sung sướng. " Như vậy thì không cần giấy mà còn được ăn kem" TaeHyung mặt dày nói, véo má nhỏ của cậu. Không biết bao nhiêu con gái đi qua mà phải đứng lại nhìn và chụp cảnh của cả hai. " Aish! Người ta chụp kìa!" JungKook mắng yêu anh, nhìn thấy có điện thoại đang chụp mình mà liếc ngang anh. " Ngại gì chứ! Đi thôi anh sẽ cho em ăn thứ này" TaeHyung bước xuống kéo cậu đi hết chỗ này đến chỗ khác, cậu tròn mắt nhìn anh nói chuyện với người bản xứ. Cuối cùng thì mọi người cùng nhau đến suối nước nóng để thư giản, mọi người cùng một phòng lớn trừ Angelina và MiYoung đã bỏ đi chơi rồi. JungKook vừa bước xuống thì cảm giác thật là đã, nóng nhưng không hề tạo cảm giác khó chịu, rất thoải mái. ChanYeol và BaekHyun nhìn hai đứa mà cười với nhau cả SeHun và LuHan cũng thế. " JungKook! Con đừng bám thằng TaeHyung như thế chứ! Bám hoài đó chán đấy" Papa Kris chọc cậu, TaeHyung nghe thế mà ôm chầm cậu từ sau thể hiện cho thấy cậu chính là người bám cậu chứ không phải cậu bám anh. " Papa nuôi thấy đấy! Anh bám con chứ con không bám anh ấy" JungKook chỉ vào mặt anh, mọi người cười lên khi hai đứa tình cảm đến như thế, ngày xưa thì lo lắng còn bây giờ yên tâm hai đứa rồi. " TaeHyung à! Bây giờ Kookie chưa phải vợ con mà con bám nó thế thì lúc cưới nó về thì....đi đâu cũng đem theo sao?" BaekHyun chọc nghẹo đứa con tinh nghịch của mình, TaeHyung bĩu môi lắc đầu đáng yêu. " Không có đâu appa! Sao này Kookie làm vợ thì em ấy sẽ bám con đấy" TaeHyung véo má cậu, cả hai nhìn nhau cười một cách trìu mến. Cả hai gia đình Park và Oh gần như an tâm cho hai đứa này. Chiều nay anh sẽ dắt cậu đi đâu đó chơi, anh không ngờ được nơi mà mình dẫn cậu đến sẽ gặp WooYoung. " JungKook!" WooYoung đứng từ xa gọi cậu, cậu quay sang rồi bước đến mỉm cười chẳng quan tâm đến anh đang hầm hực trong người. " Em đến đây chơi sao?" WooYoung nhìn cậu với ánh mắt thân thiện, anh bước từ từ đến sau lưng cậu nhìn hắn. " Đúng rồi đấy! Còn anh" JungKook vui vẻ đáp lại WooYoung, anh thì đang chiến tranh lạnh với WooYoung. " Đây là ai vậy?" WooYoung nhìn về hướng TaeHyung, JungKook định mở lời thì bị TaeHyung nhảy vào. " Tôi là Park TaeHyung, người yêu của JungKook" TaeHyung kéo eo cậu về phía anh choàng tay qua cổ cậu chứng tỏ quyền sở hữu của mình. " Thì ra cậu là con trai của chủ tịch Park sao? Rất vui khi làm quen với cậu" WooYoung nghe đến tên cũng biết, TaeHyung là con trai lớn của chủ tịch hàng đầu Hàn Quốc. " À! Rất vui được làm quen" WooYoung giơ tay ra đi bắt làm quen thì anh thì không đáp lại chỉ nói rồi nhìn JungKook, cậu cảm thấy có gì đó lạ lạ ở đây. " Cả hai muốn đi đâu! Anh rắng hiểu rõ chỗ này" WooYoung nhìn JungKook cứ cười mãi làm TaeHyung khó chịu mà choàng tay không thả ra. " Đi đâu cũng được ạ" JungKook nói, anh nhìn cậu ánh mắt vô cùng thảm thương. Tưởng hôm nay có thể vui vẻ chơi với cậu thì bị kì đà cản muỗi này phá đám cậu rồi. Suốt lúc đó WooYoung cứ quay qua nhìn và cười với cậu, TaeHyung nhịn không giết hắn rồi đem JungKook về không cho nhìn nữa. " Này anh làm gì khó chịu với em thế?" JungKook nhìn vẻ mặt khó chịu của anh lúc bước ra xe, cậu nhìn ánh mắt anh không thèm nhìn về phía cậu. " Em sao cứ nhìn và cười với hắn ta thế hả?" TaeHyung nói, chía khóa vặn xong chiếc xe phóng về khách sạn, trong lòng anh bây giờ còn hơn cả lò luyện tuyên đơn. " Thì anh ấy nhìn thì em nhìn lại, cười thì em cười lại có sao đâu?" JungKook bắt đầu khó hiểu chẳng lẽ hành đồng nhỏ như thế mà anh lại giận cậu chứ. " Anh không thích em tiếp xúc với hắn! Sau này tránh xa hắn ra cho anh" TaeHyung chạy nhanh về khách sạn chưa kịp để cậu nói thì anh đã xuống xe, giao chìa khóa cho người lái xe vào bãi. JungKook mở cửa ra thì anh đã nhanh vào trong thang máy rồi, cậu chạy theo thì thang máy đã đóng. " Đáng ghét chưa nghe gì hết đã bỏ đi" JungKook tức giận mà đi qua thang máy khác lên phòng quyết định phải nói cho ra lẻ chuyện này. To be continue....... ————————————————————— Mai au sẽ up phần còn lại vì thời gian không cho phép!~ Còn 14 flw nữa là có fic mới!~ Bạn nào flw đuê! Nếu như fic này ra ficbook thì rds có ủng hộ không??
|
Chap 19.2- GHEN TUÔNG (cont) Chap 19.2 TaeHyung bực mình về phòng mình, cậu chạy theo sau không kịp thì anh đã đóng cửa và khóa chốt cửa lại. " Này! Anh mở ra đi" JungKook gõ vào cánh cửa nghe anh chẳng trả lời mình, cậu không ngờ anh lại ghen chỉ vì mình cười và nhìn WooYoung. " Không!" TaeHyung quát lớn lờn cậu sợ đến run người, chẳng dám đáp lại. JungKook lết xác mình qua phòng hai đứa em. " Cho anh vào được không?" Cậu đứng trước cửa phòng của hai tiểu công chúa Angelina và TaeYoung đầy thảm thương. " Anh vào đi!" TaeYoung vừa nghe thấy chạy một mạch mở cửa cho chị dâu mình vào, thấy mặt cậu không vui cho lắm. " Anh hai! Sao anh qua đây vậy?" Angelina bất ngờ khi thấy cậu, JungKook chẳng nói gì mà ngồi xuống giường chẳng còn một sức sống. " Anh bị TaeHyung không cho vào phòng" JungKook nhìn hai đứa em bằng ánh mắt đầy thảm hại, cậu chưa bao giờ bị anh mắng hay quát lớn bao giờ. " Wae wae? Để em qua giải quyết" Angelina và TaeYoung đều há mồm khi nghe cậu như thế, TaeYoung bực mình định qua cãi nhau với ông anh. " Thôi! Kệ đi! Hai đứa đi chơi không?" JungKook nghĩ mình chắc chắn sẽ bị bỏ ở ngoài nên không còn cách nào kéo hai đứa nhỏ đi chơi thôi. " Đi ạ" Angelina và TaeYoung vừa nghe là sáng mắt gật đầu, nhanh chóng lấy áo khoác rồi rời khỏi khách sạn. JungKook vừa bước xuống đã thấy WooYoung, cậu thật sự tò mò tại sao anh lại cứ ở đây. " Chào anh! Anh làm gì ở đây vậy?" Cậu qua chào hỏi anh, anh mỉm cười nhìn cậu thì phát hiện có hai đứa 10 tuổi và 14 tuổi khá đáng yêu. " À! Đây là khách sạn nhà anh mà! Ôi hai đứa này đáng yêu quá" WooYoung cúi người xuống véo má Angelina và TaeYoung, cả hai cười nhẹ đáp lại chắc bị vẻ đẹp của WooYoung mê hoặc rồi. " Anh rảnh không? Chở hai đứa này và em đi chơi vòng vòng Tokyo" JungKook nói với cái giọng hơi buồn, WooYoung không thể nào từ chối bởi ba con người trước mặt. " Được đi nào" Cả ba đi theo WooYoung, cậu ngồi kế anh trên ghế lái. WooYoung vui vẻ nói chuyện trong xe luôn tạo không khí thoải mái cho cả ba người. TaeHyung tắm xong thì cũng bớt giận cậu, gọi điện thoại cho cậu thì cậu đã tắt máy, anh lo lắng cho cậu liền chạy qua phòng appa của cậu mới biết cậu dẫn hai đứa TaeYoung và Angelina đi chơi. Anh có vẻ hơi yên tâm mà về phòng, nhìn đồng hồ đã hơn 1 tiếng mong cậu đúng 21h giờ về. Cả ba cùng WooYoung chơi thỏa sức mà quên cả giờ giấc, WooYoung lúc nào cũng kè kè theo cậu nhưng nhờ TaeYoung che vào thì làm anh mất vui. TaeYoung và Angelina dù thích WooYoung nhưng luôn đề phòng cao sợ JungKook về tay WooYoung. TaeHyung nhìn đồng hồ đã sớm 10 giờ tối mà không nghe thấy tiếng gõ cửa, anh chịu không nổi mà chạy xuống cửa trước khách sạn chờ cậu và hai tiểu công chúa về. Từ xa anh đã thấy chiếc xe quen thuộc của địch thủ, anh bắt đầu nổi điên. WooYoung mở cửa cho cậu, hai đứa em tay cầm cả đống thú bông do chơi thắng nhiều, JungKook cũng được WooYoung mua cho một con gấu nhỏ. JungKook nhìn thấy TaeHyung đứng đó nhìn cậu, lòng cậu bắng đầu lo lắng chắc chắn lại ghen tuông. TaeHyung bước nhanh đến tưởng anh sẽ kéo cậu đi nữa nhưng không, anh tiến đến WooYoung đấm một phát thật mạnh vào mặt anh ấy. " Sao mày cứ bám lấy JungKook vậy?" TaeHyung nắm lấy cổ áo của anh ấy, ánh mắt rực lửa đến đáng sợ, khóe môi của WooYoung chảy ra một ít máu. " Thả WooYoung ra đi" JungKook kéo tay anh khỏi người WooYoung, nhưng sức của anh quá mạnh cậu không thể kéo ra được. " Em tránh ra đi!" TaeHyung lấy một tay đẩy mạnh JungKook về phía sau, cậu mất đà mà ngã xuống đất đau đớn. " Oppa có sao không?" TaeYoung nhìn thấy vậy mà chạy đến đỡ cậu dậy, mắt cậu bắt đầu rưng rưng, nước mắt cũng chảy ra. " Em bảo anh bỏ ra mà! Sao anh cứ không nghe em giải thích vậy chứ?" JungKook chịu ức khuất hết nổi liền quát lớn lên, anh nhìn cậu ánh mắt vẫn giận dữ như thế, nước mắt cứ thế mà chảy ra mãi. " Sao em cứ bênh vực thằng này vậy? Em thích nó à" TaeHyung thả WooYoung qua đi về phía cậu, ánh mắt như muốn nuốt chững cậu vào. " Em không có! Em chỉ xem là bạn mà sao anh cứ nghĩ cái gì sâu xa vậy?" JungKook khóc càng to hơn, anh cảm thấy đau nhót trong tim khi thấy cậu lần đầu tiên khóc trước mặt anh. " Vậy sao em suốt ngày bám hắn vậy hả? Hay là anh chẳng là gì của em nữa hả?" TaeHyung nói, ánh mắt anh chẳng khác gì thù hận cậu, cậu nhịn hết nỗi mà giơ tay lên tát vào mặt anh. Ánh mắt còn khóc mà chạy vào khách sạn. TaeHyung lo cho cậu sẽ làm chuyện không đâu mà chạy theo, lên thang máy đứng trước cửa phòng lại bị khóa, anh bực mình mà gọi tiếp tân. 30 phút sau thì anh cũng vào được, JungKook đang nằm trên giường. " Kookie! Anh xin lỗi" TaeHyung bước đến gần chiếc giường, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Cậu cũng không có một chút cử động gì. " Kookie! Anh xin lỗi đã lớn tiếng với em" Anh bò lên giường lay lay người nhẹ cậu tưởng cậu đang ngủ nên quay người cậu lại thấy gương mặt trắng toát mồ hôi chảy như tắm. " Kookie! Em sao vậy?" TaeHyung lấy tay lên sờ trán thì nóng hổi, gương mặt không còn giọt máu anh chò chờ đợi mà bế cậu khỏi phòng nhanh xuống tiếp tân gọi cứu thương. " Kookie! Em không sao đâu" TaeHyung đang lo sợ nhìn người trong lòng mình nóng hơn cả lữa, không nói một tiếng nào với anh, anh sợ rất nhiều. END Chap 19. —————————————————————————— Chúng ta sắp nửa chặng đường rồi đấy!~ Vote đuê!~
|
Chap 20- ĐỨC TÍNH TRỜI BAN Chap 20 TaeHyung nhanh chóng đưa JungKook vào bệnh viện, may mắn chỉ bị cảm lạnh không có gì nguy hiểm. Anh ngồi chờ cậu tỉnh lại, nắm lấy bàn tay nhỏ đó mà cảm thấy mình đầy tội lỗi. " Kookie! Em tỉnh rồi" TaeHyung nhìn thấy cậu đang từ từ mở mắt nhìn anh, ánh mắt cậu buồn thảm thương nhìn anh. " Sao em lại ở đây?" JungKook nhìn xung quanh trắng toát biết chắc đây chính là bệnh viện, nhìn lên tay thì đang truyền nước biển. " Em bị ngất may là anh có ở đó! Em nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi" Tay anh sờ lên trán cậu, đã hạ sốt và người cũng bớt lạnh hẳn đi. Anh nắm lấy bàn tay đó không thả. " Anh ra ngoài đi! Em muốn 1 mình" Cậu vẫn còn giận anh, người yêu phải tin tưởng nhau mà anh cứ một chút là nghi ngờ cậu và WooYoung. " Anh xin lỗi em vì đã như thế! Anh xin lỗi em mà! Anh biết mình không nên nghi ngờ em như thế" TaeHyung biết cậu giận anh mà ôm lấy cậu trong vòng tay của anh, anh chỉ mong cậu tha thứ cho ah. " Thả em ra đi! Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ! Anh không tin em gì cả" JungKook vẫn chưa nguôi được giận cứ thế mà chọc giận anh, anh nghe mà đau lòng. " Anh xin lỗi! Anh xin lỗi mà! Anh biết sai rồi! Sau này sẽ tin em không nghi ngờ gì nữa" TaeHyung không phải là một người giỏi trong việc này nên chỉ biết nói theo tâm trí của mình chẳng biết phải sến súa hay tình cảm gì. " Lần này thôi đấy! Anh hứa rồi đấy" JungKook đành chịu thua anh mà tha thứ 1 lần này, thật lòng cậu đã quên mất nhiệm vụ trả thù anh của cậu rồi. " Cảm ơn em! Anh yêu em" TaeHyung véo hai má của JungKook rồi đặt nhẹ đôi môi anh lên môi của cậu, chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng không ướt át nhưng mang một thứ cảm giác làm người ta nhớ mãi. ChanYeol và BaekHyun đứng ở ngoài nhìn hai đứa tình cảm mà cười khúc khích, nhìn hai đứa làm hòa lại mà yên tâm về khách sạn. " Em thấy hai đứa nó hợp không?" ChanYeol choàng tay qua cổ BaekHyun nhìn bảo bối đáng yêu cứ cười không ngừng. " Không có hợp! Chỉ là hai đứa nó sinh ra là của nhau không thể nào tách rồi được" BaekHyun không nghĩ như thế mà nghĩ rằng hai đứa này sinh ra phải là của nhau như ông trời đã định và thần cupid đã đính ước cho cả hai người. " Đúng đúng! Anh thấy hai đứa nó cũng 20 tuổi rồi hay là cho tụi nó triển luôn đi" ChanYeol nghĩ đến đã muốn hai đứa kết hôn, ChanYeol nhớ hồi đó anh và BaekHyun cũng thành vợ chồng rất sớm mà bây giờ vẫn mặn nồng. " Anh nói là hai đứa kết hôn á! Từ từ đã em thấy đây không phải là thời cơ chín mùi đâu" BaekHyun không đồng ý vì thời cơ chín mùi để hai đứa kết hôn chưa phải là lúc này. " Cái gì? Chứ theo em chừng nào là thời cơ chín mùi chứ" ChanYeol không hiểu nổi đến chừng nào mới thời cơ chín mùi chẳng lẽ đến khi mười năm nữa sao. " Thời cơ chín mùi chính là lúc mà hai đứa nó tìm đến chúng ta mà xin kết hôn với nhau" BaekHyun nhẹ nhàng nói, đó chính là thời cơ mà cả hai đứa nó và cậu đều mong muốn. " Đúng là vợ anh mà! Suy nghĩ tốt thật" ChanYeol véo một cái lên má BaekHyun, cả hai vui vẻ đi về khách sạn. Cả hai chẳng khác gì vợ chồng son cứ thích những hành động tình cảm làm cho người khác phải ghen tị biết dường nào. Sáng hôm sau, JungKook được xuất viện sớm hơn dự kiến vì cậu muốn 9h tối nay về Hàn Quốc. TaeHyung và cậu đã dành cho nhau thời gian từ giờ đến trước giờ ra sân bay. Anh dẫn cậu đi khắp Tokyo, tay trong tay đi khắp nơi ai cũng phải ghen tị. Anh và cậu đi đến đâu gây sự chú ý đến đó. Không biết bao nhiêu con gái Nhật xin chụp hình chung, chủ quán cũng xin một tấm. Người khác nhìn cả hai không chỉ đẹp trai mà còn là một cặp đôi đẹp. " TaeHyung, anh nhìn kìa" JungKook nhìn về phía đó, rất nhiều trò chơi và cả thú bông và bánh nữa. Cậu bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ lên ba cả. TaeHyung hiểu ý mà kéo cậu đến gần quầy chơi đầu tiên là phòng 5 phi tiêu vào 3 quả bóng sẽ thắng. " Nếu anh phóng được ở hàng cao nhất sẽ được một đôi gấu bông" Chàng trai Nhật chỉ tay lên một cặp gấu bông cực kì dễ thương treo ở trên cao, JungKook giật giật gấu áo TaeHyung nhìn anh. TaeHyung hiểu ý mà gật đầu, anh quyết phải làm được. " Anh sẽ lấy cho em" TaeHyung tự tin nhắm vào quả bóng đầu tiên, lần một anh đã không trúng vào quả bóng chỉ còn 4 phi tiêu. Anh hít một hơi sâu mà phóng may mắn lần này vào được một quả. Lần hai thì lại thất bại lần một đến lần hai thì thành công. Chỉ còn một phi tiêu cuối, anh nhiệm thần chú rồi nhắm thật kĩ rồi phóng. " Anh giỏi quá! Làm được rồi" TaeHyung còn chưa mở mắt ra thì cậu đã ôm anh mà xoay vòng vòng, anh vui vẻ ôm cậu. JungKook hớn hở nhận cặp gấu đó, nó không quá lớn nhưng cực kì giống anh và cậu. TaeHyung và JungKook chơi hết tất cả các trò đều thắng lớn. Tất cả các quầy đều sợ cả hai, món quà bự nhất đều bị cả hai lấy mất. Đến cả trò chơi nổi tiếng là khó nhất trong khu cả hai đều chiến thắng. Cả hai phải bỏ chiếm lợi phẩm vào túi sách mà đi về, lúc đi về thì JungKook phát hiện bên khi đường có 3 đứa trẻ mặt mày lắm lem co ro trong một nơi khuất. JungKook bước đến đó, thời tiết lạnh như thế mà cả ba không có một chiếc áo khoác đàng hoàng. JungKook vốn là rất thương người nên cậu đã lấy ba con gấu trong túi những con gấu khác thì bảo anh đem về xe. " Cho ba em này! Ba mẹ tụi em đâu" Cậu ngồi xuống nhìn cả ba, rất đáng yêu người con trai khoảng 14 tuổi đó chắc là anh còn đứa con gái đang cười đó khoảng 10 tuổi đang ôm một đứa em gái nhỏ khoảng 6 tuổi, cậu nhìn mà đau lòng. " Em cảm ơn! Ba mẹ tụi em chưa về!" Người anh lớn nhận lấy, hai đứa em gái vui mừng khi cầm con gấu trên tay. Nét hồn nhiên đó làm cậu cười, sau trên đời này có nhiều người như thế mà tại sao cuộc sống họ lại khó khăn đến thế. " Ở đây lạnh lắm! Đi theo anh! Anh sẽ cho tụi em cái này" JungKook chìa tay ra muốn nắm lấy bàn tay đang run rẩy vì lạnh đó, TaeHyung từ xa đứng nhìn cậu. Một con người có lòng thương người như thế tìm đâu ra trong cái xã hội phức tạp này. " Ba mẹ tụi em nói không được đi theo người lạ!" Người con trai đó thành thật trả lời cậu, cậu mỉm cười mà xoa đầu cậu con trai đó lại ngoan ngoãn đến như thế. " Anh là người tốt mà! Anh hứa đấy! Này em nhìn anh thế này sao có thể là người xấu được! Đứng lên anh sẽ dẫn em đi đến một nơi rồi anh sẽ cho em về chỗ cũ mà không có bắt cóc em đâu" JungKook cười thân thiện nhìn cậu trai lớn tay cậu vẫn chìa ra để nắm lấy tay cậu nhỏ đấy. " Em sẽ tin anh" Cậu trai đó nắm lấy bàn tay của cậu mà đứng lên cả hai đứa em cũng đứng lên. Mặt mày như thế làm cậu càng thương hơn. TaeHyung không quan tâm đứa trẻ mới 6 tuổi đó không phải ngang bằng đẳng cấp với mình mà bế trong tay như một đứa em. Còn JungKook thì nắm lấy tay của cậu trai lớn và con em gái. JungKook và TaeHyung bước vào một shop, nhân viên thấy cả hai bước vào mà bất ngờ vì cả hai đi theo những người ở ngoài đường trước cửa của shop. Tự tay JungKook lựa chiếc áo khoác, chiếc mũ, đôi giày, găng tay cho cả ba anh em này. TaeHyung đứng nhìn cậu mà cười, không ngờ cậu lại thương người đến như thế. " Em thấy bộ này được không?" JungKook ngồi nhẹ xuống ngang bằng với ba anh em mà hỏi, ba anh em đang vui sướng cười với nhau. " Đẹp và ấm lắm ạ! Nhưng bộ này nhiều tiền lắm! Em không dám mặc đâu" Con em gái giữa nói với cậu, nhìn giá tiền ghi ở trên áo mà bất ngờ vì số tiền này rất lớn đối với cả gia đình. " Đối với anh tiền bạc không phải vấn đề mà đó là sức khỏe! Dù bộ này nó mắc nhưng nó sẽ ấm áp và giúp tụi em khỏe hơn trong thời tiết này" JungKook cũng tiến bộ về tiếng Nhật nên có thể nói chuyện được với ba anh em này, lâu lâu cậu phải nhờ TaeHyung phiên dịch lại cho ba anh em này. " Em cảm ơn hai anh ạ" Ba anh em cúi đầu cảm ơn cậu, JungKook ôm cả ba vào lòng truyền ấm áp cho ba anh em người lạnh cóng này. TaeHyung tính hết những gì mà JungKook lựa, ba anh em vui đến khóc. JungKook vui vẻ mà vỗ về từng đứa rồi bước ra khỏi cửa hàng. Nhân viên cửa hàng bị lòng thương người của cả hai là rung động lòng người, bà chủ đã khóc khi thấy JungKook tốt đến như thế. JungKook dẫn ba anh em đến một quán ăn gần đó, cho ba anh em gọi những thứ mà mình yêu thích. Thức ăn được bưng lên, ba anh em ăn như lần đầu tiên được ăn cả cậu và anh đều cười khi ba anh em lại hồn nhiên đến như thế. Ăn xong TaeHyung gọi phục vụ tính tiền, JungKook đòi tính mà anh lại đưa thẻ cho nhân viên rồi. " Anh à, anh có thể mua cho ba mẹ em một món được không?" Người anh lớn nói, JungKook vui vẻ gật đầu, giật cái thẻ trong tay phục vụ trả cho TaeHyung, lấy thẻ của mình ra và gọi thêm vài món đem về. Lúc về cậu không quên ghé qua tiệm bách hóa mua túi sưởi ấm cho ba anh em và ba mẹ của những đứa trẻ này. " Ba mẹ" Ba anh em chạy đến bên ba mẹ đang khóc nức nở vì lo lắng, ba mẹ vui mừng ôm ba đứa con mình. JungKook nhìn thế mà không cầm được nước mắt mà khóc. " Ba đứa đi đâu vậy? Hai cậu là ai? Muốn bắt cóc con tôi sao?" Ba của những đứa trẻ hỏi, cầm cây gậy gần đó mà dọa JungKook và TaeHyung. " Ba ơi! Hai anh đó là người tốt! Hai anh đó mua quần áo cho tụi con còn cho con ăn còn mua đồ ăn cho ba mẹ nữa" Đứa con út nắm quần ba mình là ngây thơ nói, người ta nói thường nói trẻ con không bao giờ nói dối cả. " Thật sao? Tôi xin lỗi đã hiểu lầm! Cảm ơn hai cậu nhiều lắm" Người ba bỏ gậy xuống nhìn anh và cậu ánh mắt cảm ơn, người cha và mẹ quỳ xuống cảm ơn cả hai. " Hai bác đừng làm thế!" JungKook chạy đến mà dìu hai người dậy, ánh mắt của người cha rất sâu sắc còn người mẹ thì hiền hậu. " Tôi không biết phải cảm ơn cả hai làm sao cả!" Người cha khóc, TaeHyung ôm người cha vào lòng vỗ về. Người mẹ thì ôm ba đứa con khóc. " Hai bác không cần trả ơn đâu ạ! Con rất hạnh phúc khi có thể giúp đỡ gia đình mình một phần nào đó để bớt đi gánh nặng" JungKook nhẹ nhàng nói, cả gia đình như được ông trời ban phước lành được gặp hai chàng trai tốt. " Cảm ơn cậu trai trẻ! Tôi chẳng có gì để đền đáp cả! Tôi chỉ có lời chúc cho cả hai cậu! Hai cậu là người tốt sau này chắc chắn sẽ được ông trời cho phúc mà hạnh phúc về sau" Người mẹ nắm lấy bàn tay của cậu và anh, đặt tay cả hai lên nhau. Ánh mắt của người mẹ không giống những người khác, ánh mắt trong veo như giọt nước, đôi mắt này rất đẹp, ẩn sau trong đó có chứa một đức tính hiền hậu và nhân từ như người mẹ của dất trời. " Cháu cảm ơn ạ! Đây là số tiền dù nó không lớn nhưng con mong nó sẽ giúp một phần nào đó trong cuộc sống của gia đình! Ba em ấy còn rất nhỏ và cần được chăm sóc! Hai bác cứ nhận lấy số tiền này sẽ rất cần thiết" TaeHyung lấy trong áo ra một phong bì có một số tiền trong đó, người cha nhận lấy mà run rẩy và khóc khi được ân phúc lớn như thế. " Tôi không dám nhận đâu!" Người cha cầm lấy bao thư mà không dám mở ra, trả lại cho TaeHyung. " Bác cứ nhận đi! Số tiền này rất quan trọng và cần thiết! Nếu như các em ấy mà bệnh còn có tiền để trả viện phí chứ" TaeHyung đặt bao thư lại vào tay người cha, người cha hiểu được tấm lòng đó mà nhận lấy. " Cảm ơn! Cảm ơn hai cậu!" Cha mẹ khóc vì hạnh phúc, ba đứa con đằng sau thì luôn cười với anh và cậu nụ cười trẻ thơ không nhiễm bụi trần của xã hội phức tạp này. " Tụi cháu phải đi rồi! Mong gia đình sẽ giữ gìn sức khỏe" JungKook nhìn đồng hồ đã 8h giờ còn một tiếng là máy bay sẽ cất cánh nên phải tạm biệt tại đây. " Tạm biệt hai cháu!" Cả gia đình vẫy tay tạm biệt cậu và anh. Cả hai bước đi về phía bãi xe, trong lòng hạnh phúc khi giúp đỡ được ai đó. " Sao này anh sẽ không có ai cướp em đâu?" TaeHyung nắm lấy bàn tay của cậu, không nhờ cậu thì gia đình đó sẽ phải sống để cảnh khổ đến khi nào, ai mà có lòng thương người giúp họ. " Tại sao chứ?" JungKook khó hiểu nhìn TaeHyung, ánh mắt anh vui hơn mọi khi rất nhiều. " Tại vì trên đời này để kiếm một người như em rất khó! Phải nói rằng rất hiếm có" TaeHyung nhìn cậu đôi mắt đó chan chứa bao nhiêu đức tính trời ban, thương người, vị tha và những thứ khác. " Vậy thì anh ráng mà giữ đi! Sau này mà mất đừng có tìm" JungKook chọc nghẹo anh, trên con đường đó có hai con người đang bước cùng nhau. Đó không phải là con đường bình thường mà chính là con đường sau này cả hai sẽ mãi bên nhau. Cả hai con người này đều không ai biết rằng, len lỏi đâu đó có người đã nhìn thấy tất cả. Chính là thần tình yêu và thần bảo vệ nhân loại đã nhìn thấy và câu nói của người mẹ đó chính là câu nói sẽ có thật trong tương lai bởi vì người nói ra câu đó chính là mẹ của nhân loại. Đơn giản chỉ vì mẹ nhân loại thử thách lòng thương của nhân loại và ai làm được thì sẽ bà ban phúc đức, bà đã chờ đợi cả 3 tháng mới tìm được người xứng đáng để ban phúc đức này. END Chap 20 ---------------------- Con au viết xong cảm thấy mình hơi bị viễn tưởng ở khúc cuối. Cơ mà mong là có thật.
|
Chap 21- GIẬN HỜN Chap 21 Hôm nay, cả TaeHyung và JungKook trở lại bình thường mà đi làm việc. Tay trong tay bước vào công ty, nhân viên ai cũng phải bất ngờ nhìn cả hai, nhân viên nữ tiếc lên tiếc xuống nhìn hai tổng giám đốc điển trai yêu nhau. " Em thấy không? Nhân viên ghen tị với em đấy" TaeHyung choàng tay qua ôm JungKook vào lòng, bước vào thang máy, nhân viên đỏ hết cả mặt nhìn cảnh tình cảm HD. " Anh tin em đánh anh ở đây luôn không?" JungKook trừng mắt nhìn anh, cái người gì mà cứ thích thể hiện tình cảm ở nơi công sở. " Đánh thử đi! Rồi tiện thể anh làm theo mấy cái hôn hít nữa chắc chắn hôm nay em sẽ nổi nhất công ty" TaeHyung nói nhỏ vào tai cậu, cậu liếc mắt nhìn anh. Con người gì mà mặt dày phết. " Aish! Đáng ghét" JungKook quýnh vai anh, vừa đến tầng thì bước ra nhanh nhất. TaeHyung chậm rãi đi theo sau. " Bảo bối, để anh kêu người pha coffee cho em nhé" TaeHyung nói, cậu không thể trả lời mà một mạch bước vào phòng làm việc siêng năng mở máy lên làm việc. " Bảo bối...." TaeHyung đến gần ôm cậu từ sau, cậu phũ phàng hất tay anh ra lườm một cái làm anh về chỗ. " Thưa tổng giám đốc Oh, khoảng 10 phút nữa người có hẹn với bên công ty Lee tại HitLight Coffee ạ" Thư kí riêng của cậu bước vào, nói ngắn gọn nhất có thể, hôm nay lần đầu tiên có lịch hẹn cậu vui vẻ hẳn. " Tôi biết rồi" JungKook trả lời rồi đứng dậy chuẩn bị đi đến đó chắc cũng đúng giờ hẹn. " Để anh chở em đi" TaeHyung nhìn cậu, không nỡ cho cậu đi một mình lại sợ ai đó bắt cóc bảo bối thì sao. " Thôi giùm đi! Anh nhìn chồng tài liệu kìa! Làm cho hết rồi muốn làm gì làm" JungKook nhìn sấp tài liệu trên bàn TaeHyung, anh hiểu mà gật đầu tiếc nuối nhìn cậu bước ra khỏi phòng. " Lo cho em quá đi, JungKook" TaeHyung lo lắng không ngừng cho cậu, anh bắt tay vào công việc nhanh chóng xong để còn đi theo cậu cho an toàn. JungKook đến điểm hẹn mà thư kí nói, cậu bước vào thì đã thấy WooYoung. " JungKook" WooYoung đứng dậy gọi cậu, cậu bất ngờ khi người có lịch hẹn cậu chính là anh ta. " Chào anh, không ngờ người của công ty Lee là anh đấy" JungKook bước đến kéo ghế ngồi đối diện WooYoung nhìn anh khác hẳn lúc ở Nhật. " Anh là đại diện bên Nhật nhưng ba anh nay giao cả bên Hàn đành chịu thôi" WooYoung mỉm cười nhìn cậu, JungKook quả thực đúng như lời ba nói chính là tổng giám đốc. " Vậy sao? À chúng ta vào vấn đề chính đi" Cậu và WooYoung trò chuyện rất vui vẻ với nhau, bàn việc xong cả hai đều dẫn nhau đi ăn đâu đó. WooYoung mở lời muốn chở cậu về công ty, cậu hơi do dự rồi cũng đồng ý cho anh ta chở về. TaeHyung xong việc liền nhanh chóng đi đến điểm hẹn rước bảo bối cũng 2 tiếng rồi. Anh vui vẻ bước ra khỏi thang máy, tiến bước về phía trước. JungKook bước ra từ chiếc xe của WooYoung, anh ta còn bước ra nói chuyện vui vẻ với cậu. Hơn thế nữa anh ta đã thấy TaeHyung đang nhìn mà không nói gì hôn nhẹ lên đôi môi của JungKook. TaeHyung nhìn người yêu của mình bị người khác hôn mà nắm chặt tay lại bước đến một mạch kéo anh ta ra mà đấm thẳng một cái thật mạnh. " Thằng khốn" TaeHyung đánh liên tục vào người WooYoung còn cậu thì đơ khi bị người khác cướp mất nụ hôn. " Thì ra cậu cũng ở đây sao?" WooYoung cười nửa miệng nhìn anh, anh biết rõ WooYoung thấy mình mới làm như vậy. " Mày dám" TaeHyung không kiềm chế được mà đánh tiếp, bảo vệ thấy vậy liền lôi cả hai ra, nhân viên trong đại sảnh kéo ra xem. " Tổng giám đốc, người bình tĩnh" Một bảo vệ ngăn anh lại, cậu thì không thèm chú ý mà bỏ lên phòng mình, không ngờ mới gặp vài lần mà bị người ta hôn. TaeHyung kéo bảo vệ khỏi người anh, anh lườm WooYoung rồi bỏ đi lên phòng làm việc để nói rõ với JungKook. TaeHyung bực mình mà đóng cửa lại, kéo cậu lại chỗ ghế ngồi đối diện nhau. " Em nói đi, tại sao hả?" TaeHyung quát lớn nhìn cậu, cậu không dám nhìn vào đôi mắt của anh vì nó đầy tức giận. " Tại anh ấy bất ngờ làm thế, em đâu có biết được" JungKook giọng nói hơi run nhìn anh, anh không thể tin được đôi môi đó chỉ được mình anh chạm mà bây giờ lại bị người khác cướp trước mắt mình. " Em nói đi, trong lúc đi với nhau cả hai làm gì hả? Hay là lén lút lên giường cũng không chừng" TaeHyung không thể khống chế nổi lời nói của mình mà đã nói ra những từ khiến cậu phải tổn thương. " Anh quá đáng vừa thôi, em chịu hết nổi sự nghi ngờ của anh rồi! Em chỉ có mình anh mà sao anh cứ......" JungKook khóc nhìn anh, con người gì mà không bao giờ nghe cậu giải thích cả, bực mình mà cậu bỏ đi mất. " Em đứng lại đó" TaeHyung quát lớn nhưng chẳng có tác dụng gì, cậu không thèm đứng lại mà bước thẳng ra ngoài, đóng cửa một cái rầm. Anh điên lên mà đẩy hết tài liệu rớt xuống sàn, anh khó chịu vô cùng khi thấy cảnh đó, anh muốn đánh hắn đến chết. JungKook chạy thẳng ra khỏi công ty mà đi đến đâu đó cho thoải mái tinh thần của mình, cậu không suy nghĩ nhiều mà bắt taxi ra bờ biển. Một mình đứng ngắm sóng biển đập vào bờ, cậu rất thích biển vì tâm trạng như biển vậy đấy có lúc thì yên bình có lúc thì sóng lớn ập vào đất liền cuốn theo những hạt cát nhỏ. " A~ Sóng hãy cuốn trôi những tâm trạng ta đi" Cậu hét lớn nên để giải tỏa tâm trạng của mình, cảm thấy ổn hơn rất nhiều nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa với biển mà cậu bật cười. " Hai đứa cho anh chơi với nhé" JungKook tiến lại gần nhìn hai đứa trẻ con đó đang chơi đùa, cậu thật sự rất thích. " Dạ được! Anh ra đây" Hai đứa trẻ gật đầu mà kéo tay cậu ra biển, cậu thích thú chơi cùng chẳng bận tâm mọi người đang cười nhìn cả ba. Hết tắm thì cậu lên bờ chơi cát với hai đứa, cậu hi sinh bản thân mà nằm xuống cát cho hai đứa đắp cát lên người. " A! Hai đứa cứu anh với, anh không thể động đậy được" JungKook phải công nhận là chơi thật sự rất vui làm cậu quên hết mọi buồn phiền, trời thì cũng se lạnh mà cậu ở biển hơn 2 tiếng. " Em tạm biệt anh dễ thương!" Hai đứa trẻ cũng đến giờ về, cậu tiếc nuối nhìn, thời tiết ở biển đúng khác ở trên đất, gió thổi mà cậu run cả người. " Ác xì" JungKook bị bệnh thật rồi, cậu bắt taxi nhanh đến khách sạn nào đó mà thay quần áo của mình. Lúc 5h giờ thì cậu và anh đều nhận được tin nhắn từ Charel, hôm nay bảo họp lớp tại LightBAR. Trong tin nhắn bảo 8h nên cậu nhanh chóng về nhà. Vừa về đến nhà thì thấy TaeHyung, cậu không thèm chú ý mà bước về phòng. " JungKook con...." BaekHyun định gọi cậu lại để nói chuyện chưa hết câu thì cậu đã vào phòng. " Hai đứa phải nhanh huề nhau đi" ChanYeol lắc đầu nhìn hai đứa nhỏ giận hờn nhau, một đứa thì mặt đen xì như đít nồi còn đứa kia thì lạnh lùng như băng. " Làm sao được ạ?" TaeHyung chán nản vì cậu giận lâu đến thế, gọi mấy trăm cuộc cũng không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không thèm trả lời 1 câu. " Hai đứa tự tìm cách đi chứ" BaekHyun nói, anh thở dài nhìn đồng hồ, chắc chắn cậu cũng nhận được tin nhắn họp lớp. Đúng 7h30 thì JungKook bước ra khỏi phòng, bước xuống nhà. TaeHyung mỉm cười biết thế nào cũng đi. " Hai chúng ta đi chung nha" TaeHyung đứng dậy bước đến gần cậu hơn, anh nhìn cậu gì mà chẳng thèm nhìn anh. " Không cần. Cảm ơn" JungKook nói ngắn gọn, anh đơ người lần đầu tiên có người lạnh nhạt với anh, nhìn cậu bước ra khỏi nhà. END Chap 21 ———————————————————————- Mấy babe mới fic complete lúc chap 35 hay chap 40, bao nhiêu extra!~
|