Hoa Mẫu Đơn
|
|
Chương 4: Chung phòng Hơn ba tiếng sau đó người làm của Lâm gia đến nhà cô di chuyển tất cả đồ đạc sang nhà anh. Cô nhìn đống hành lý ở phòng khách thở dài, quần áo của cô rất nhiều, dọn dẹp cũng mất nhiều thời gian, đúng là mệt chết cô rồi... - Con ở cùng với Tuấn Kỷ. Cha anh lên tiếng nhìn cô. Ông đang muốn nhốt cô và anh một chỗ, dễ dàng tìm hiểu nhau. - Bác trai. Con thấy như vậy không tiện... - Ở đây chỉ có phòng Tuấn Kỷ là rộng nhất, giường cũng rất to, con cứ ở đó, cũng tiện cho hai đứa trao đổi việc học tập. Cô nghĩ cũng đúng. Thôi thì cứ ở phòng anh, giường rộng thì chia ra mà ngủ... Cô định vác hành lý lên phòng. Anh đã ngăn cô lại sau đó cho người làm mang lên sắp xếp tất cả. Anh thấy lạ, cô là con gái, quần áo nhiều anh không nói, nhưng mỹ phẩm thì chỉ có kem chống nắng và một cây son dưỡng, thì ra cô không thích chưng diện. Anh mỉm cười nhìn tủ quần áo của anh bây giờ đã có thêm quần áo phụ nữ, không chừng sau này thêm quần áo trẻ con... Bất giác anh lại cười, chưa theo đuổi người ta đã muốn người ta sinh con đẻ cái cho mình, thật tham lam. Cô rón rén từ phòng tắm bước ra, trên người mặc độc bộ áo ngủ vô cùng quyến rũ, anh nhìn cô, nhìn vào đồi núi trắng như tuyết, cũng rất to, nếu như nằm trong tay anh... Cô thấy anh nhìn cô, lại nhìn say đắm như vậy hơi khó hiểu. Nhảy lên giường đắp chăn lại. Anh vào phòng tắm, hơn bốn mươi lăm phút sau mới bước ra, nếu không nhanh tóm gọn cô, cả đời anh phải sống bằng tay phải. Anh nhìn cô nằm trên giường đã sớm ngủ, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc ôm chặt cô, cô đang lạnh bỗng nhận được hơi ấm, rúc vào lòng anh như con mèo nhỏ, anh mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cô, bà xã, nếu không theo đuổi được em thì thật hoang phí đời này của anh. Sáng sớm hôm sau cô tỉnh giấc, đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắc màu đồng vô cùng đẹp, cô không hoảng hốt cũng chẳng kinh sợ, dù sao anh cũng không làm gì cô, chỉ đơn giản là ôm cô ngủ, nhưng cảm giác này cũng không tệ, vô cùng an toàn và ấm áp... Anh đã dậy từ rất sớm nhưng vẫn ôm cô, sớm nhận biết cô đã tỉnh dậy nhưng không thấy động tĩnh gì nên anh cũng vui vẻ, bỗng cô vòng tay qua người anh, hít lấy hít để hương đàn ông trên người Lâm Tuấn Kỷ. - Dễ chịu thật... - Thật không ? Cô khẽ nói, anh nghe được câu nói của cô lòng vui lên, ôm cô càng chặt. Cô thoải mái gật đầu, chính là rất dễ chịu. - Từ trước đến nay chưa ai cho em cảm giác an toàn đến như vậy. Em nghĩ trên đời này sẽ không có ai mang đến cảm giác này cho em. Sư huynh, cảm ơn anh. - Sau này sẽ không để em bị ai ức hiếp. Vân Thanh, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt tôi ! - Được. Cô thỏa hiệp với anh, cùng nhau thức dậy chuẩn bị đi đến trường học. Cả trường dồn ánh mắt vào anh và cô, đúng là đẹp đôi...
|
Chương 5: Quan hệ chính thức xác định ! Tại phòng học, cô ngồi cạnh anh xem bài tập. Buổi học diễn ra rất thuận lợi, anh đưa cô đi ăn. Anh cầm phần tóc phía sau cho cô dễ ăn hơn, sau đó đưa cô về nhà. Lý Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cô liền rối rít. - Con gái. Hôm nay đi học có vui không ? - Rất vui ạ. Bác gái, bác có rãnh không ? - Em chỉ được phép ở trong phòng cùng tôi, không cho ra ngoài. Anh lườm cô một cái sau đó đi lên phòng. - Bác gái. Chúng ta nói chuyện qua tin nhắn nhé. Anh ấy không cho con ra ngoài. - Được được. Lý Nguyệt Nguyệt nhìn cô theo sau anh bước lên phòng trong lòng vui vẻ, thì ra trước nay con trai bà không quan tâm đến phụ nữ là do Vân Thanh chưa đến, chứ không phải như bà suy diễn. Cô bước lên phòng, anh từ phòng tắm bước ra, đã sớm thay một bộ đồ thoải mái hơn rồi, cả hai bước lên giường. Cô nằm một góc, anh nằm một góc, anh đọc sách còn cô không ngừng ấn bàn phím điện thoại. Từng tin nhắn đến và đi. - Bác gái. Tuấn Kỷ thích ăn món gì, không thích gì. Thói quen khi ngủ của anh ấy, anh ấy sợ cái gì nhất ? Hơn năm phút sau đó một tin nhắn từ Lý Nguyệt Nguyệt gửi đến. - Tuấn Kỷ thích ăn gà Kung Pao, tôm hấp bia và còn nhiều món hôm khác bác sẽ kể, nó không thích ăn gừng, không thích ăn đậu... À còn thói quen khi ngủ của nó là phải có vật để ôm, nó không sợ gì cả, chỉ ghét phụ nữ tô son chét phấn, ghét đám đông... - Cảm ơn bác gái. Cô vui vẻ mỉm cười. Xem như đã tìm hiểu được đôi chút. Anh từ bên kia nhích qua nằm cạnh cô, cướp lấy điện thoại đọc từng tin nhắn. - Muốn tìm hiểu thì phải hỏi chính người đó, em hỏi mẹ tôi làm gì ? - À... à... Em ngại hỏi anh nên hỏi bác gái... - Mẹ tôi nói có phần sai. Thói quen khi ngủ của tôi là ôm em, tôi không thích ôm cái khác... - Vậy ? - Từ nay về sau em là người của tôi ! - Có được xem là tỏ tình không ? - Chính là tỏ tình em. Vân Thanh, làm bạn gái của tôi ? Được không ? Thật lòng cô cũng rất thích anh, tuy thời gian gặp anh chưa lâu, nhưng cô rất có thiện cảm với anh, vì đơn giản vòng tay của anh rất an toàn... - Được... - Quan hệ chính thức xác định ! Anh đáp xuống môi cô cướp hết mật ngọt, tay rà soát khắp cơ thể cô, anh xoa bóp phần nhô ra nơi ngực cô. Cô cảm thấy đau, đẩy tay anh ra sau đó đắp chăn phủ kín đầu. Anh mỉm cười, tiến triển nhanh như vậy, vừa mới tỏ tình xong đã đè người ta ra hôn còn bóp người ta. Đúng là tham lam.
|
Chương 6: Trồng hoa Cô nằm trong chăn đỏ mặt. Đáng ghét, ngực là nơi nhạy cảm nhất của cô, vậy mà anh cư nhiên xoa bóp như vậy. Không lâu sau anh kéo cô ra ngoài, ôm cô vào lòng hôn lên má cô. - Vân Thanh. Không có gì phải ngại... - Anh chạm vào nơi em nhạy cảm nhất.. - Là nơi này sao ? Anh luồng tay vào áo cô, nắm lấy một bên tuyết nhũ trong tay xoa nắn, cô mềm nhũn trong người anh, không lâu sau cô sắp chịu không nổi nên bắt lấy tay anh. - Tuấn Kỷ. Đừng phá. - Được. - Em muốn trồng hoa. - Ngày mai sẽ dắt em ra vườn trồng. Bàn tay vẫn còn nằm ở trong áo cô khẽ xoa. Anh đã sớm cứng ngắt rồi, đây là lần đầu tiên anh trổi dậy trước một người phụ nữ... Cô đương nhiên biết người này đã động dục, cũng chỉ biết im lặng mặc cho anh xoa bóp nơi nhạy cảm kia. Cô biết tính anh, anh sẽ không làm điều gì quá đáng, vì anh sợ cô chạy mất... - Vân Thanh. - Dạ ? - Gả cho anh. Để anh chăm sóc em... - Chúng ta chỉ vừa hẹn hò, em muốn có nhiều thời gian để anh xác định tình cảm... - Em có yêu anh không ? Cô im lặng không nói gì. Anh khẽ bóp mạnh ngực cô, cô giật nảy mình. - Có. - Yêu thì tốt rồi. Anh rút tay khỏi áo cô, sau đó vòng tay ôm cô, anh áp mặt vào hõm vai cô hít thở mùi hương của cô. Mà bên này Cố Vân Thanh đã sớm đỏ mặt, vòng tay qua ôm lấy tấm lưng anh... Cố Vân Thanh biết Lâm Tuấn Kỷ muốn gì, cô cũng muốn đáp ứng cho anh, nhưng bây giờ tình cảm của anh vẫn chưa xác định... Hai người ôm nhau một chút sau đó đi vào giấc ngủ. Đêm nay anh ngủ rất ngon, vì cuối cùng cũng nhận được tình cảm của ai kia. Sáng hôm sau tỉnh giấc, vẫn như mọi khi anh và cô đến trường, nhưng hôm nay là nắm tay nhau cùng đến. Lý Nguyệt Nguyệt trông thấy đôi trẻ nắm tay lòng vui khôn siết, không biết bao lâu mới có cháu nội... Anh nắm tay cô vào trường, mọi ánh mắt dồn về phía anh và cô, trông họ rất đẹp đôi, trên đường đi anh và cô không ngừng trò chuyện. - Vân Thanh, em muốn trồng hoa gì ? - Em muốn trồng hoa mẫu đơn. - Lát nữa anh cho người mang hạt giống đến, chúng ta cùng trồng. - Được. Cô tươi cười với anh, anh cũng cười ấm áp nhìn cô, những nữ sinh ngoài kia tức giận, cố gắng bao năm vẫn không được một cái liếc mắt của Lâm Tuấn Kỷ, bây giờ chỉ là một Cố Vân Thanh mà khiến anh yêu chiều sủng nịnh... Buổi học kết thúc thuận lợi như bao ngày, anh đưa cô về nhà sau đó cho người mang hạt giống đến, cùng nhau trồng hoa. Cô ngồi cạnh anh, anh xới đất còn cô thì gieo mầm, ít lâu sau đó anh đắp đất lại để cô tưới cây...
|
Chương 7: Ở nhà sinh con cho anh Từng ngày vẫn cứ tôi. Cố Vân Thanh và Lâm Tuấn Kỷ ngày càng yêu thương nhau hơn, anh cưng chiều cô ai mà chẳng biết. Sang năm học mới, cô bây giờ đã là sinh viên năm hai, anh là sinh viên năm cuối. Hôm nay sân trường đông vui nhộn nhịp chào đón tân sinh viên. Đám nữ sinh mới vào nhìn anh không rời mắt, tất nhiên họ biết thân phận của anh là gì và tính tình anh thế nào... Trong đám tân sinh viên, có một nhóm ba người nữ gồm Châu Mỹ Na, Bạch Ngọc Lộ và Vân Hân Nhi. Trong đó, Bạch Ngọc Lộ là con gái của tập đoàn Bạch thị, rất có tình cảm với anh, cũng muốn cậy thế lực nhà anh để Bạch thị phát triển. Được biết tin Lâm Tuấn Kỷ vô cùng yêu thương Cố Vân Thanh, Bạch Ngọc Lộ đem lòng ghen ghét. Hôm nay ý muốn cho Cố Vân Thanh một bài học. Kéo theo Châu Mỹ Na và Vân Hân Nhi đi tìm Cố Vân Thanh. Anh đi vào phòng hiệu trưởng bàn một chút việc, cô đứng trên ban công vắng vẻ không có một bóng người chờ anh. Cả ba người từ bên dưới tiến lên ban công nơi cô đứng lại bắt chuyện với cô. - Một con dân đen rẻ tiền có thể được anh Tuấn Kỷ để ý sao ? Bạch Ngọc Lộ châm chọc, cô chẳng nói gì, Châu Mỹ Na và Vân Hân Nhi họa theo. - Phải đó. Lộ à, cô ta chỉ là công cụ làm ấm giường của anh Tuấn Kỷ thôi, để ý làm gì ? - Lộ à, một con điếm chạy theo anh Tuấn Kỷ chỉ để sống giàu sang như cô ta chúng ta không nên phí thời gian. - Vậy thì các người đến đây làm gì ? Bạch tiểu thư, tôi được biết cha cô là một người rất có học thức, không ngờ lại dạy ra đứa con gái như cô. Thật không có tiền đồ, mất mặt tổ tiên... Cố Vân Thanh bình thản đáp trả, những sự việc thế này một năm qua cô gặp nhiều lần rồi, cũng muốn chia tay, nhưng cô đã quá yêu anh, không thể buông tay... - Cô dám nói cha tôi ! Bạch Ngọc Lộ giơ tay tát cô, cô nhanh chóng bắt tay Bạch Ngọc Lộ lại tát cô ta một cái sau đó bỏ đi. Cô đi đến cầu thang. Châu Mỹ Na đi đến đẩy cô xuống, cô ngã xuống cầu thang, cảm giác vô cùng đau đớn. - Vân Thanh. Anh ở đâu ra, đi đến bế cô lên, nhìn từng người có mặt ở đó, Bạch Ngọc Lộ rùng mình, để anh thấy được chẳng phải khó sống lắm sao ? Lần này nguy to rồi... Anh bế cô vào phòng y tế, nhân viên y tế nói cô chỉ bị trật chân và trầy xước nhẹ nhưng anh rất đau lòng. Cô nằm trên giường bệnh ở phòng nghỉ, anh bước đến ngồi xuống cạnh cô. - Lúc nảy anh không cho phép em lên ban công, tại sao lại cứng đầu như vậy ? Có biết anh lo lắng lắm không hả ? - Em xin lỗi. - Nhanh chóng khỏi sau đó kết hôn, không cho phép em đi học nữa. - Em muốn đi học. - Nhưng anh không muốn em đi học rồi những chuyện tương tự như vậy xảy ra. Em phải biết là sức khỏe em rất yếu ớt. Ở nhà sinh con cho anh, không được cãi ! - Được rồi. Cô rũ mắt xuống. Không lâu sau đó anh lại bế cô về nhà. Lý Nguyệt Nguyệt thấy cô bị thương thì rất lo lắng, lại thấy vẻ mặt tức giận của con trai lại lo lắng hơn. Bà hỏi thăm Cố Vân Thanh, hỏi đầu đuôi sự việc sau đó đến công ty tìm cha của Lâm Tuấn Kỷ kể hết sự việc kêu ông giải quyết Bạch thị...
|
Chương 8: Trẻ thì sinh thật nhiều con Lý Nguyệt Nguyệt chạy đến Lâm thị thì đi thẳng lên phòng chủ tịch. Mà ông chủ tịch sau khi nghe tin con dâu bị ức hiếp tại trường học thì giận đùng đùng đi đến Bạch thị. - Bạch tổng, ông nên nhớ công ty ông đang là công ty con của tôi. Tôi giữ ông lại là cho ông con đường sống, đừng chạm đến giới hạn của tôi. - Chủ tịch Lâm, thật ra là có chuyện gì ? - Con gái của ông đến trường học ăn hiếp con gái tôi. - Chủ tịch Lâm. Có lửa mới có khói, Lộ Lộ của tôi học ở trường cho quý tộc từ nhỏ, không lý nào hành xử như vậy... Phải. Ông tin con gái ông. Nhưng ông nào biết đứa con mình nuôi nấng mười tám năm lại vì một người đàn ông mà đắc tội với nhân vật lớn ? - Ý ông nói tôi không biết dạy con gái ? Tôi nghĩ chức tổng giám đốc của ông nên dẹp thì hơn. Nhanh thu dọn rồi rời khỏi Bạch thị. - Chủ tịch Lâm à mong ông suy nghĩ lại... Tôi sẽ về dạy dỗ lại con gái tôi... Tôi phải nuôi sống cả nhà, mất công việc này cả nhà tôi phải chết đói... - Vậy thì nói con gái ông bán thân kiếm tiền. Chẳng phải nó giỏi những việc này sao ? Chủ tịch Lâm sải bước đi. Bỏ lại người đàn ông gào thét trong phòng làm việc. Ở nhà. Bạch Ngọc Lộ vẫn thản nhiên ăn dọn. Giám đốc Bạch về đến liền gọi cô ta ra ngoài. - Khốn kiếp. Mày đã làm gì để tao phải mất chức hả ? - Con... con... Bạch Ngọc Lộ khóc rống lên, dù sao cũng là trật chân và trầy xước nhẹ, tại sao lại thành ra thế này ? - Mày cũng biết công ty từ lâu đã nằm trong tay Lâm Tuấn Phi, bây giờ mày chạm đến giới hạn của ông ta. Chúng ta phải ra đường cả lũ... Mày không phải con tao ! Cút ra khỏi nhà tao ! - Cha. Cha không được đuổi con, không được đuổi con... Bạch Ngọc Lãm nào có nghe, hất Bạch Ngọc Lộ ra rồi bước vào trong, lát sau mẹ kế của Bạch Ngọc Lộ đi ra nhếch môi cười rồi ném vali bên cạnh Bạch Ngọc Lộ. Cô ta lang thang trên đường, nghĩ rất nhiều cách, lần này chỉ có thể đi tìm Cố Vân Thanh cầu xin cho cha cô ta được phục chức... Mà lúc này Cố Vân Thanh bị Lâm Tuấn Kỷ ôm trong ngực không cho đi đâu. Hôm nay cô không nghe lời anh mới ra nông nỗi thế này, anh làm sao không giận ? Ngoại trừ ôm cô thì không biết làm gì hơn. - Tuấn Kỷ. - Nói đi. Anh nhắm mắt khẽ vuốt lưng cô. - Anh cho em đi học có được không ? - Chẳng phải anh nói là ở nhà sinh con cho anh sao ? - Chúng ta còn trẻ... - Trẻ thì sinh thật nhiều con. Nói xem ? Năm sau anh đảm nhận chức chủ tịch Lâm thị, nếu bây giờ có thai thì năm sau sẽ sinh, anh lấy mẹ con em làm lẽ sống, động lực cho anh kiếm tiền nuôi bà xã là em. Anh mở mắt ra cười nhìn cô. Cô đỏ mặt rúc vào lòng anh. Không làm gì cả mà đòi sinh con, cô thử anh một năm qua rồi, cũng nhiều lần thách thức sự kiên nhẫn của anh nhưng anh cứ tắm nước lạnh, đúng là khúc gỗ. Anh đương nhiên là ngay lúc này muốn ăn cô, nhưng chân cô đang bị đau nên anh để hôm khác mới tiến công. Nhất định phải bắt cô sinh con, nếu không thì cô sẽ đòi đi học...
|