Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em
|
|
Chương 4-1: Vì anh yêu em (1) Sáng hôm sau, Tinh Á và Đan vẫn đến trường bình thường, có vẻ như trận đua xe tối qua chẳng lấy đi nhiều sinh lực của họ. Tuy nhiên sức người chứ chẳng phải trâu bò, dĩ nhiên cũng mệt lắm chứ. Tinh Á thì quen thức khuya dậy sớm rồi nên cảm thấy cũng bình thường như mọi ngày, chỉ tội nghiệp Đan, hai mắt y chang mắt con gấu trúc, đầu gật gà gật gù nhìn buồn cười vô cùng. Ngồi trên xe buýt nên Đan dựa đầu vào vai Tinh Á ngủ luôn. Tinh Á thấy vậY nên im lặng cho Đan ngủ. “Đan ngốc ơi, cậu có cần vì mình mà làm tất cả như vậy không? Mình không phải là một người bạn tốt đâu”.- Tinh Á ngồi nhìn ra ngoài,chống cằm suy tư. “Nói mình ngốc, nhưng chính cậu mới là ngốc á, tại sao cái người làm cậu đau thì cậu luôn khắc tên người đó trong tim còn người bất chấp làm tất cả vì cậu thì mãi mãi không có chỗ trong tim cậu”.- Đan dựa đầu vào vai Tinh Á nhưng không phải là ngủ. “Mình đã nhận cậu là bạn thân như vậY đồng nghĩa với chuyện cậu có chỗ trong tim mình rồi đó. Cậu có biết rằng mình đã quen với sự có mặt của cậu, mình cần một người luôn ở bên mình, luôn đỡ lấy mình khi mình gục ngã. Và người đó không ai khác ngoài cậu”. - MÀ TỨC THẬT Á NHA. CON RANH ĐÓ TỰ DƯNG Ở ĐÂU LÒI RA VẬY CHỨ?- Đan bất thình lình hét lên làm mọi người trên xe giật bắn hồn. - Cậu điên à, nhỏ miệng thôi.- Tinh Á nhắc nhở. Dù gì cũng đang đi phương tiện công cộng nên phải cư xử đàng hoàng. - Hừ, được thôi, để coi con ranh đó tồn tại trong cái chốn đó được bao lâu, đừng tưởng có tiền là ngon.- Đan lầm bầm. - Haiz! Quan tâm làm gì, cứ kệ nó đi. Dù gì bọn mình cũng không còn dính lứu gì đến Eagle nữa nên coi như không biết đi.- Tinh Á nói. Có vẻ như cô không muốn can thiệp đến đời sống của Bảo Ngọc nữa, cô cũng đang định dọn ra ở riêng. - Đúng rồi, mình rộng lượng không thèm chấp. À bộ tam 16T sáng mai lên máy bay đi du học á.- Đan sực nhớ ra thông tin quan trọng nên nói luôn. - Vậy tìm mua căn hộ cao cấp nào bên đó cho ba nhóc chưa? - Rồi. Mình định tối nay bay qua đó để xem tình hình thế nào. Có lẽ sáng mai cậu tự tiễn bọn nhóc ra sân bay thôi. - Ừm, vậy tối nay phải đi ăn một bữa chia tay chứ? - Hehe, mình lo từ A đến Z rồi. ThấY mình giỏi không, hoho.- Đan lại “tự sướng”. …………………………………………………………………………………………… Tối, cả nhóm cùng nhau đi vào nhà hàng ăn một bữa no nê, sau đó còn đi hát karaoke nữa. Về đến căn hộ, bộ tam 16T lăn ra ngủ say như chết, giả sử giờ mà có động đất hay sóng thần chắc chúng cũng chẳng tỉnh đâu. Đan và Tinh Á bắt taxi ra sân bay để Đan qua Mĩ. Sáng, Tinh Á tiễn bọn nhóc ra sân bay, Tuệ Linh và Ái Lan ôm lấy Tinh Á khóc nức nở, Lôi Vỹ đứng đó, vẻ mặt buồn, có lẽ cũng muốn khóc lắm nhưng phải cố kìm nén. Cô cũng ôm lấy Lôi Vỹ rồi động viên, an ủi, dăn dò đủ thứ, cuộc sống nơi đất khách quê người ai biết trước được cạm bẫy ra sao. Nhìn thấy ba đứa trẻ lần lượt vào phòng làm thủ tục, Tinh Á mới quay lưng đi, hai dòng nước mắt lăn trên má cô rồi cạn khô nhanh chóng. Chỉ là lúc chia tay khó kìm được nước mắt thôi mà. Vừa xuống sân bay, cả ba bất ngờ khi thấy Đan đã đợi sẵn ở đó rồi. - Ơh, chị Đan…..??????????- Cả ba đều mắt chữ A mồm chữ O hết. - Sao, bất ngờ quá hả? Chị chuẩn bị nhà cho ba nhóc rồi đâY. Về nhà mới thôi. Sau khi ổn định xong hết rồi, Đan mới lên máy bay trở về nước. - Tụi em cảm ơn hai chị nhều lắm. - Ơn huệ gì, lo học cho tốt đi mai mốt hai chị lập công ty, ba đứa sẽ phải về giúp bọn chị đó. - Tụi em rất sẵn lòng. - Ừ tốt, thôi chị về đây, để Tinh Á một mình sao thấy lo quá. - Trời, tụi em lạy chị luôn á, chị Tinh Á đâu phải trẻ con. - Chị chưa chết, khỏi lạy đi, chị là bảo mẫu của Tinh Á mà. Hehe, bye.- Đan chạy vào phòng làm thủ tục. …………………………………………… Tại Bắc Kinh. - Cháu nói gì, muốn dọn ra ngoài sông riêng à? Con Bảo Ngọc làm gì không phải với cháu à?- Bà nội hỏi. - Dạ không. Chẳng qua là cháu thích sống bên ngoài thôi.- Tinh Á nói. - Thôi được cháu muốn làm gì thì làm, ta không cản được cháu nữa rồi.-Bà nội bất lực. Dĩ nhiên là một khi cô đã quyết định thì chẳng ai thay đổi được. Cô và Đan dọn đến căn hộ cao cấp, nơi mà bộ tam 16T đã sống, rốt cuộc thì căn hộ nàY cũng là của cô và Đan, bây giờ không muốn bán nên dọn ra ở luôn tiện thể khỏi phải sống chung với gia đình, tù túng khó chịu. Sáng sớm, Đan bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng xộc thẳng vào khứu giác. Bước ra khỏi phòng, Đan đi thẳng đến bàn ăn và mắt sáng lên khi thấy tô mì xốt cay bày trên bàn, nuốt nước bọt ực một cái, Đan giơ tay ra định bốc một miếng nếm thử thì bị Tinh Á đập vào tay một cái đau đến tỉnh ngủ luôn. - Oái, đau, sao cậu ác thế? Hic, hic, đau chết đi được.>o< - Đánh răng rửa mặt chưa mà ăn hả, mất vệ sinh thật.- Tinh Á lên giọng chị hai. - Rồi chỉ có tóc là chưa chải thôi, vậy giờ em ăn được chưa chị hai? ^o^ - Ừ. - Măm, măm, ngon hơn cả nhà hàng năm sao luôn á. Tinh Á muôn năm. ^o^ - Thôi đừng có nịnh bợ, lo ăn nhanh đi rồi đi học, à bài tập cậu đã giải quyết chưa vậy?- Tinh Á vừa nói đến đó thì Đan mắc nghẹn luôn, cái vụ bài tập ấy hình như là chưa làm thì phải….- Vô kiểm tra đi.-Tinh Á ra lệnh. Thế là Đan phải đi vào phòng kiểm tra coi mình đã làm chưa nhưng tay quyết không rời xa tô mì. Một lúc sau Đan phấn khởi đi ra, mặt rạng ngời.- Haha, mình làm rồi. Vì ra trễ nên không còn chuyến xe buýt nào đến trường Thánh Huy nữa, thành ra cả hai quyết định đi bộ coi như là vừa tập thể dục, vừa đi cho tiêu hóa thức ăn nhanh hơn, đúng là lợi cả đôi đường vả lại Tinh Á và Đan không cần đến trường mỗi ngày mà vẫn giỏi và thầy cô cũng không phàn nàn điều gì. Còn việc đến trễ thì đợi sau giờ giải lao rồi vô lớp cũng không sao. Tin, tin, tin…tiếng còi xe ô tô vang lên phía sau rồi chạy chậm song song với cô và Đan.- Hai người đẹp ơi, taxi miễn phí, tài xế đẹp trai đây, có đi không?- Cái giọng điệu tự tin thái quá ấY thì ai cũng biết là Bảo thiếu gia rồi. - ỌE, cảm ơn lòng tốt của Bảo thiếu gia, kẻ hèn mọn như hai chị emchúng tôi đây không dám nhận đâu ạ. Tôi thấy chiếc xe đắt tiền của Bảo thiếu gia hình như chỉ dành cho mỹ nhân bước lên thôi chứ không thích hợp cho sinh viên bước lên đâu ạ.- Đan khéo léo từ chối nhưng giọng điệu lại mang tính mỉa mai, giễu cợt. - Oh, hai người đẹp ơi, coi như là anh đây cúi đầu mời hai em lên xe đấy, đoạn đường này phải lên dốc, các em không đuối sao? Và đoạn này cũng không có taxi để bắt đâu. - Cho dù là thế thì tụi này cũng không muốn leo lên cái xe của anh đâu, không khéo bạn gái của anh lại đánh ghen nữa.- Đan lắc đầu - Anh đâY làm gì có bạn gái hả em? Hai cô nàng vẫn hững hờ bước đi, hôm nay Tinh Á không đeo kính nữa nên gương mặt xinh đẹp cũng dần hiện ra rõ hơn tuy nhiên vẫn bị che đi bởi phần tóc mái nhưng quả thật là càng nhìn càng quyến rũ, cô mặc một chiếc áo sơ-mi màu trắng, mỏng kèm với váy xòe ngắn trên đầu gối màu nâu coffee sữa. Bình thường thì cô ít mặc váy đi học nhưng bắt đầu từ hôm nay cô sẽ ăn mặc nữ tính như một sinh viên bình thường, đây cũng là mong muốn của Lôi Vỹ.- “Chị có thể là một cô gái nữ tính được không, em thích nhìn chị dịu dàng vì chị Đan nhìn tomboy quá, hai người đi cùng nhau cứ như hai thằng con trai ấy”. Đến trường, lúc đi ngang qua tầng dưới, đám sinh viên đổ xô ra ngoài hành lang, nhìn ngắm, bàn tán. - Phải sinh viên trường mình không vậy? - Đẹp thật. Mấy nữ sinh viên trường mình đúng là không đáng xách dép cho cô ấy. - Cái người đi bên cạnh cũng đẹp á, nhưng nhìn tomboy. - ………………….. - Tinh Á, có vẻ như cậu gây ra “hiệu ứng đám đông” rồi đó.- Đan khẽ nói. - Mình không quan tâm, thích thì cứ nhìn.- Tinh Á khẽ cười. Bao nhiêu người đứng trên cầu thang bị nụ cười thoáng qua đó làm cho mất thăng bằng nên vấp ngã đồng loạt. Cứ tình hình nàY chắc có nhiều người nhập viện quá. Hồng Quân và Thần Phong cũng rung động nhưng không đến nỗi ngã cầu thang. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, trái tim họ cứ cồn cào dậy sóng vì người con gái đó, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô. Điều này chính cô cũng không hiểu được. Con người thật là cái gì chứ? Tại sao cô không hiểu chính con người mình chứ? - Đan… - Hử? ~- Con người thật của mình là cái gì vậy? - Thì đại loại như là cách sống, tính cách, sở thích, phong cách hay cá tính gì đó mà của riêng mình cậu thôi. - Mình không có…mấy thứ đó…. - Ngốc, cậu có nhưng cậu không biết thôi. - Là gì? - Cái đó cậu phải tự biết chứ sao hỏi mình? Cậu phải biết cậu thích cái gì. thích làm gì, sống vì cái gì, mục tiêu trong tương lai là cái gì……. đại khái là như vậy đó. Rồi cậu sẽ tìm ra con người thật của cậu thôi. - Mình có thể… không? - Theo như con người Âu Tinh Á mà mình biết thì không có gì là không thể. Ở cậu có gì đó đặc biệt lắm… Có lẽ sẽ tìm được con người thật của mình… Vào một thời gian nào đó…không xa…………. Trên bầu trời, hàng triệu ngôi sao đang tỏa sáng, lấp lánh như những mảnh thủy tinh vỡ vụn rải rác trên tấm nhung đen rộng lớn… - Woo, sao băng kìa….- Đan thốt lên. SẼ CÓ MỘT SỰ THAY ĐỔI LỚN TRONG TIỀM THỨC CỦA AI ĐÓ…………. Những ngày sau đó vẫn bình thường cho đến tối thứ 4,Đan nói phải đi Singapore dự đám cưới của bà chị họ, có lẽ đến thứ 7 mới về được. Ban đầu Đan do dự không đi vì lo cho Tinh Á phải ở nhà một mình nhưng Tinh Á đã “co chân sút thẳng Đan ra khỏi nhà” mà không một chút thương tiếc với lí do là “mình lớn rồi không cần cậu phải lo” và thế là Đan phải đi. Ở nhà một mình, hết học bài, xem phim, dọn dẹp, rồi thì cũng chán thế là cô quyết định về thăm bà nội. Đang đi trên đường thì cô bị một đám người lạ mặt chặn đường. - Cô em đi bụi à, đi với bọn anh không, bọn anh bảo đảm sẽ làm cho cô em vui ngất ngây con gà tây luôn.- Một tên con trai to cao bước đến buông lời cợt nhã rồi còn đưa tay định nâng cằm cô lên nhưng cô đã dùng tay gạt đi. - Ái chà, đi bụi mà còn làm ra vẻ thanh cao, cô em đừng làm ra vẻ tiểu thư khuê các với bọn anh nha, dù là tiểu thư thì bọn anh cũng “quất” hết, hahaha…- Tên đó buông một tràng cười thật ghê tởm nhưng cái dạng người này cô gặp khá nhiều, quá quen rồi nên cũng chẳng thấy sợ hãi chút nào. ThấY cô không có phản ứng gì, cả bọn lại được nước lấn tới.- Thôi đi với bọn anh đi, đừng kiêu ngạo nữa cô bé. - Câm miệng lại rồi biến khỏi mắt chị trước khi chị nổi điên nha em.-Cô lạnh lùng nói, giọng điệu toát ra lạnh lẽo như vọng từ chốn âm ti địa phủ vọng về khiến cả bọn lùi về phía sau vài bước, một tên đàn em run rẩy nói.- Hay…hay…con nhỏ…này… không…p…h…ả…i…l…à…n…g…ư…ờ…i…mà…l…à….m…a. BỐP, tên đại ca cốc vào đầu tên đàn em đang run như cầY sấy rồi quát.-Ma quỷ gì, màY xem phim kinh dị nhiều quá đấy, con này có là ma tao cũng không tha, tụi bay xông lên túm cổ nó đem lại đây cho tao. Vừa dứt lời, đám đàn em đồng loạt xông lên nhưng tay chưa chạm đến cô thì đã bị cô đánh cho nằm la liệt dưới mặt đường hết cả. Tên đại ca ngạc nhiên, trong đầu hắn thoáng qua một suy nghĩ.- ” Chẳng lẽ con nhỏ này không phải là người thật…” - Này tên to xác kia, còn bao nhiêu người thì gọi ra hết đi, chứ mấy tên nhãi nhép này đánh chẳng đã tay chút nào.- Cô nói. Tuy nhiên chẳng để cô phải đợi lâu, vừa nói hết câu thì một đám nữa đã có mặt, đám này to con hơn đám ban nãy nhưng to xác đôi khi cũng chẳng có tác dụng gì. Một đám đầu trâu mặt ngựa xông lên, cô cũng chỉ đánh được hai phần ba trong đám đó, còn lại một vài tên chúng phân ra tứ phía bao vây lấy cô, một tên tức giận đã tát bốp vào má cô một cái đau buốt óc, từ bé đến giờ chưa ai dám tát cô vậy mà lần này lại bị tát một cái xây xẩm mặt mày, máu từ khóe miệng cô trào ra, trong phút đó cô gần như là sắp bất tỉnh, mắt hoa lên, thân thể từ từ đổ xuống…. Đan ơi, cậu ở đâu…cứu mình với…. Cô bất tỉnh luôn, bên tai chỉ còn vang lên những tiếng ù ù… - Mày không biết thương hoa tiếc ngọc hả? Một đám con trai to xác lại hội đồng một cô gái trong tay không có một vũ khí phòng thân, sống vậy mà cũng sống sao, đúng là loại cặn bã của xã hội.- Sau lời nói đó thì đám đầu trâu mặt ngựa kia bị đánh đến gãy răng, gãy sống mũi, sưng mắt, sưng mặt, sái quai hàm… Sau khi giải quyết xong bọn người đó, người con trai dáng vóc thư sinh ấy đến bên cạnh cái thân thể mảnh mai của người con gái đang bất tỉnh nhân sự kia, nhẹ nhàng nâng cô lên bế vào trong xe rồi lái về nhà. Nhìn thấy người con gái anh Yêu nằm thiếp đi trên chiếc giường êm ái, anh cảm thấy xót xa quá, một bên má cô đã bớt sưng nhưng chắc chắn vẫn còn đau lắm. Gương mặt thánh thiện, lông mi dài, nhìn cô ngủ đẹp như một thiên sứ nhà trời vậy. Trước khi về phòng, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ rồi nâng bàn tay trái của cô lên hôn và anh chợt nhìn thấy hình một con bướm phượng điệp được vẽ trên cổ tay cô với hai màu trắng đen rất đẹp (gần giống với hình xăm nhưng không phải là xăm, là hình vẽ thủ công với loại mực chế tạo từ tự nhiên không thể xóa mờ được). Cô đúng là khó hiểu. - Hồng Quân, cô gái đó là ai vậy?- Mẹ kế của anh hỏi nhỏ. - Dạ, cô ấy là Âu Tinh Á, người con yêu đơn phương ạ.- Anh đáp lại - Con vừa nói gì?- Sắc mặt Mạnh phu nhân biến sắc. - Con nói cô ấy là Âu Tinh Á, người mà con yêu đơn phương, có gì không ổn sao mẹ? - À không, Âu tiểu thư và con nhìn hợp đôi lắm. - Không dám đâu mẹ…..- Anh trở về phòng. Mạnh phu nhân nghe thấy ba chữ Âu Tinh Á mà gần như là shock……… Bà là mẹ kế của Hồng Quân nhưng anh lại rất tôn trọng bà và không ngần ngại gọi bà là mẹ vì mẹ đẻ của anh đã bỏ rơi anh để đi với gã tình nhân của bà ta. Mẹ kế của anh lại rất Yêu thương anh như con đẻ vậy vì bà mói bà đã không thể làm mẹ của con bà thì bà muốn bù đắp cho anh coi như là lời sám hối vậy. Anh trở về phòng nhưng không sao ngủ được có lẽ vì Tinh Á, cô dúng là rất khó hiểu. Anh muốn biết rõ cô hơn…chỉ vì anh yêu cô…….. Ánh sáng xuyên qua khe cửa kính và tấm rèm đánh thức thị giác của Tinh Á. Cô từ từ gượng dậy, bên má bị tát đã không còn sưng và cũng không còn đau nữa, cô nhìn xuống, thấy mình đang mặc một chiếc áo sơ-mi màu trắng, rộng, dài đến quá nửa đầu gối. Nghe thấy tiếng động, Hồng Quân bỏ tờ báo đang đọc ra rồi đi lại gần cô. - Em tỉnh rồi sao? Còn đau không?- Anh nhẹ nhàng hỏi nhưng ánh mắt toát lên sự lo lắng. - Mạnh Hồng Quân….???????? - Ừm, tôi tưởng em không nhớ tôi.- Môi anh dãn ra một nụ cười. - Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.- Cô cúi đầu xuống, gương mặt thoáng ửng hồng. Hồng Quân ngồi sát cô như vậy khiến cô cảm thấy ngượng sao sao ấy. Cô không biết rằng chính những biểu hiện đáng yêu trên khuôn mặt mình đã làm cho ai kia bối rối và cũng tại mấy cái biểu hiện đáng yêu đó đã đánh mất sự lạnh lùng mà cô tốn công gây dựng. - Thưa thiếu gia, chúng tôi đã đem đồ đến rồi.- Người quản gia cung kính nói. - Được rồi, mang vào đây. Người quản gia đẩy một dàn áo, váy rồi sau đó là chuyên gia làm tóc và trang điểm đi vào. Hồng Quân nhẹ nhàng dìu cô đi lại chọn đồ, cô chọn một chiếc váy màu hồng phấn, cổ áo có dạng cổ peter pan. Một lúc sau, người quản gia dẫn cô xuống phòng ăn, Hồng Quân đã đợi sẵn. Chiếc dĩa trên tay anh rơi xuống khi anh thấy cô, quả thực cô không phải là một cô gái bình thường mà là một thiên thần thì đúng hơn. Cô ăn rất ít, không phải không hợp khẩu vị mà vì cảm thấy không ngon miệng. Ăn xong, anh đưa cô đến trường luôn. Bước xuống xe, cả trường lại đổ xô ra bàn tán. - Ô, cô ấy với Mạnh Hồng Quân thiếu gia là thế nào vậy? - Chẳng lẽ họ cặp bồ à? - Nhìn cũng đẹp đôi lắm đó. - Cô ta cũng câu được con cá lớn đấy. -……………………….. ……….. - Em không sao chứ? – Hồng Quân hỏi. - Không sao, miệng lưỡi thiên hạ vốn là vậy mà, tôi cũng quá quen rồi…- Cô cười nhạt. - Này, hai người…..là thế….thế nào….vậy?- Bảo Tấn Nam từ đâu chạy ra hỏi. - Theo anh nghĩ là thế nào đây Bảo thiếu gia?- Cô nhướn mày hỏi lại. - Quân, cậu và honey là thế thật à? - ……- Quân im lặng, khẽ cười. - Sao nhanh vậy, vậy là mình không có cơ hội rồi.- Nam ỉu xìu. - …………….- Cô mỉm cười rồi đi lên lớp. - Nhưng mà honey à, khi nào em chán tên Quân này thì đến với anh nhé,anh luôn đợi em……honey à…..- Nam chạy theo nói. Yêu ư? Chuyện đó cô chưa hề nghĩ đến nhưng dao động thì có rồi đây. Ấn tượng của cô về Hồng Quân cũng khá tốt, hình tượng rất ổn, cách cư xử cũng không có gì để chê trách, có thể nói anh ta là một goodboy nhưng cô là badgirl. Nếu goodboy Yêu badgirl thì chẳng phải sẽ thiệt thòi cho goodboy quá sao? Cô không thể trở thành một goodgirl được. “Haiz! Mạnh thiếu gia ơi, có lẽ anh đặt tình yêu nhầm chỗ rồi, anh nên tìm một goodgirl cho mình đi. Tôi không xứng đáng để anh yêu đâu”. - Cậu với cô ấy là thật à?- Thần Phong trầm tư hỏi. - Chưa đâu vào đâu cả, đến một người anh minh thần vũ như cậu mà cũng nghĩ vậy sao? Cô ấy mà là người dễ chinh phục vậy ư, nếu vậY thì cái biệt danh IP chẳng có nghĩa lí gì cả.- Hồng Quân đáp lại. “Tại sao cậu ấy thì được nhưng tôi thì không? Chẳng lẽ trong mắt em,tôi đáng ghét vậy sao? Sao không cho tôi cơ hội ở gần em? Đáng ghét!” “Honey ơi sao em thiên vị quá vậy? Đi chung xe với cậu ấy được mà sao không chịu đi chung xe với tôi chứ? Em thiên vị quá đấy…honey à”. Tan học, Hồng Quân đứng đợi Tinh Á, một lúc sau, cô bước ra thì thấy anh đã đợi sẵn. - Sao vậy? Anh có gì muốn nói với tôi à? - Tôi đưa em về? - Không cần đâu. - ………………- Anh nhìn cô như cầu xin vậy, ánh mắt buồn khiến trái tim băng giá của cô có chút rung động. - Thôi được rồi, nếu không phiền thì chúng ta đi ăn tối luôn rồi hãy về, dù gì tôi về thì cũng ở nhà một mình mà thôi. Anh rảnh chứ? - Ừm… - Nhưng hôm nay Eagle không có hoạt động gì sao? - Không…mà nếu có thì tôi cũng không muốn tham gia đâu. Hai người họ lên xe rồi đi đến nhà hàng Mạc Tiên, sau khi ăn xong, anh chở cô đi vòng vòng hóng gió, những lúc này anh mong sẽ không bao giờ kết thúc, chỉ cần được ở cạnh cô, với anh là một hạnh phúc rồi. - Cảm ơn anh rất nhiều.- Cô nói. - Vì cái gì? Tôi có làm gì cho em đâu. - Vì anh đã cứu tôi khỏi bọn đó. Về thôi. Anh lái xe về khu chung cư cao cấp, khi cô xuống xe rồi, anh xuống theo và giữ chặt lấy tay cô như muốn nói điều gì đó. Anh tiến sát lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô. - Âu Tinh Á, anh….. - Đừng nói.- Cô cắt ngang.- Đừng Yêu tôi, tôi không phải là một cô gái tốt. - Nhưng anh y….- Anh vừa nói đến đó thì đôi môi cô đã chạm nhẹ vào môi anh sau đó cô lùi lại một bước rồi mỉm cười.- Nợ nần giữa chúng ta đã hết, Mạnh Hồng Quân, hãY coi như chưa từng quen tôi, tôi không thể đáp lại tình yêu mà anh dành cho tôi được…. - Tại…sao…? - Vì tôi không phải là một cô gái bình thường, tôi có thể đánh đổi tất cả để có được thứ tôi muốn và sẵn sàng làm người khác tổn thương. Tôi không muốn làm một chàng trai tốt như anh bị tổn thương….Thiên thần không nên yêu ác quỷ, anh là thiên thần luôn sống trong hào quang ánh sáng còn tôi là ác quỷ luôn ẩn mình trong bóng tối. Thiên thần chỉ nên yêu thiên thần….anh hãy nhớ lấy…..- Bóng dáng cô khuất khỏi tầm nhìn của anh, nụ hôn đầu đời của anh đã thuộc về người con gái anh yêu. như vậy là hạnh phúc, mãn nguyện lắm rồi. “Nếu em là ác quỷ thì tôi cũng không muốn làm thiên thần nữa, vì yêu em, tôi nguyện làm ác quỷ…….” Quân lái xe về nhà. Ở một góc đường khác, có một người đau khổ, nhìn người con gái mình yêu hôn người bạn thân của mình thử hỏi còn gì đau hơn. “Sao không cho tôi vinh dự đó? Sao không ban cho tôi niềm hạnh phúc đó? Em thật vô tâm, tàn nhẫn……Âu Tinh Á……tôi yêu em mất rồi, yêu em đến nỗi mất hết lí trí rồi em biết không?”- Chiếc xe màu đen lao vút đi trong đêm. “Đan à, mình điên rồi, hahaha. Tình yêu đúng là thứ tình cảm vô vị,nhạt nhẽo và lãng xẹt……”.
|
Chương 4-2: Vì anh yêu em (2 Chiều hôm sau, tan học, Tinh Á đi dọc theo con phố quen thuộc. Bao nhiêu năm nay cô vẫn đi qua đi lại con phố này cả hàng triệu lần nhưng chưa lần nào cảm thấy lạ lẫm như thế này. Cảnh vật xung quanh lạ lẫm hay chính con người cô trở nên lạ lẫm. Dừng lại trước một tiệm hoa lớn, cô bước vào và mua một bó cúc trắng. Cô cứ đi thẳng như thế, hết con phố, cô bắt taxi đi đến nghĩa trang thành phố. - Ba, con gái đến thăm ba đây. Ba à….. tại sao gia đình ta lại như vậy? Tại sao ba mẹ lại không được sống hạnh phúc bên nhau? Ba biết không, con đã khóc cạn khô nước mắt rồi. Mẹ đã bỏ rơi con…nhưng con không trách mẹ, con cũng mong mẹ sẽ hạnh phúc bên một gia đình mới và con cũng mong mẹ hãy quên con đi, như vậy mẹ sẽ sống tốt hơn phải không ba? Con đã từng nghĩ sẽ gặp ba ở một thế giới khác nhưng hình như chưa đến lúc để con được gặp ba thì phải. Con bây giờ đã khác đi nhiều lắm ba à. Con muốn khóc nhưng không khóc được, con muốn cười nhưng không thể cười thật tươi. Con muốn nói thật tất cả nỗi lòng mình nhưng những lời nói tuôn ra đều khiến mọi người xung quanh con bị tổn thương. Phải làm sao đây ba, làm sao con có thể sống vui vẻ, không lo âu, toan tính, suy nghĩ như ngày trước đây ba? Ba hãy nói cho con biết đi…- Tinh Á nói trước mộ ba, cô cứ đứng như thế cho đến khi tời sẫm tối rồi mới ra về. Ướt. Lạnh. Trời mưa rồi, những giọt nước từ trên trời rơi xuống thấm vào da thịt cô, lạnh buốt. Cô đơn quá, lạnh lẽo quá. Trên con phố, mưa ào ào đổ xuống mặt đường tạo nên bong bóng nước trắng xóa. Cũng dưới làn mưa lạnh buốt như thế này người mẹ kính yêu đã bỏ cô để đi tìm hạnh phúc mới, người bạn thân đầu đời thề sẽ là bạn thân mãi mãi của cô cũng đã bỏ cô mà đi không thèm nghe cô giải thích và người bạn thân thứ hai đã giành giật mạng sống của cô với thần chết. Giống như mưa sẽ trôi đi…. Bóng dáng mong manh của cô ngã khuỵu xuống màn mưa, cô đã khóc, hôm nay cô đã khóc được rồi nhưng….. Khóc dưới màn mưa… Liệu có thể nào nhận ra… Đâu là nước mưa… Đâu là nước mắt hay không…? Nước mắt hòa với nước mưa, trên môi cô nở ra một nụ cười thật tươi như một đóa hoa hàm tiếu nở trong đêm mưa…ánh mắt cô dần khép lại, hơi thở yếu dần… Một chiếc xe đỗ xịch lại, một người con trai vội vã bước xuống bế cô lên xe rồi phóng đi thật nhanh. “Hơi thở của cô ấy sao lại yếu đến thế? Nhịp đập của tim cũng chậm đi…tại sao thế? Âu Tinh Á, em không được…tôi còn chưa nói lời yêu em mà…tôi không cho phép em…”- Người con trai điều khiển xe lo lắng, lòng anh chợt len lỏi những cảm giác sợ hãi. - Cô ấy bị sao vậy?- Anh sốt ruột hỏi. - Trước đây cô ấy đã có một thời gian bị bệnh trầm cảm, bệnh đã thuyên giảm đi nhiều và vấn đề đáng lo ở đây là cô ấy bị viêm phổi và đau dạ dày. Tuy không nguy hiểm đến nỗi chết… - Cái gì mà không nguy hiểm đến nỗi chết chứ? Ông có phải là bác sĩ không vậy, ban nãy tim cô ấy đập chậm, hơi thở yếu dần thế mà bảo không nguy hiểm à?- Anh bất thình lình quát lên cắt ngang lời nói của bác sĩ. - Triệu thiếu gia cậu bình tĩnh đi. Tôi nói là không nguy hiểm nếu như cô ấy được thư giãn tinh thần và không tiếp xúc trực tiếp với nước mưa đặc biệt là đầm mình dưới mưa như vừa rồi còn nếu cứ để trường hợp vừa rồi tái diễn thì không sớm muộn gì cũng nguy hiểm đến tính mạng mà thôi. Huống hồ gì bệnh trầm cảm của cô ấy có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tốt nhất là trong tình trạng này cô ấy cần ngủ đủ giấc và tuyệt đối không được bỏ bất kì một bữa ăn nào. Tôi sẽ kê thêm cho cô ấy một vài toa thuốc bổ nữa.- Bác sĩ từ tốn nói. Nhìn người con gái mỏng manh nằm trên giường, anh cảm thấy đau lòng quá, không ngờ cô ấy bị bệnh nặng đến vậy mà luôn cố tỏ ra bình thường đến nỗi một người luôn ở bên cạnh như Đan cũng không nhận ra được. Giá như có một điều ước thì anh ước mình là người bị bệnh chứ không phải là cô. Anh nâng bàn tay cô rồi áp lên mặt mình, tuy gầy nhưng nhìn vẫn quyến rũ, xinh đẹp, thu hút. Và anh phát hiện trên tay cô có hình bươm bướm phượng điệp rất đẹp, rất sắc sảo nhưng không phải hình xăm, hai màu trắng đen tương phản nhìn rất chân thực. Khuôn mặt nhìn thánh thiện vô cùng nhưng sao mỗi lần cô nói lại lạnh lùng quá đỗi. Đôi môi tuyệt mĩ khiến người ta không kìm nổi sự ham muốn được đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào. “Rốt cuộc con người em là thế nào vậy? Làm sao mới có thể hiểu được con người em đây? Đừng ghét anh được không? Hãy để cho anh được yêu em? Em mau chóng khỏe lại có được không? Nhìn em như vậy anh không chịu nổi. Cái cảm giác đau khi thấy người mình yêu bị đau em có hiểu không? Làm ơn khỏe lại đi nhé, Âu Tinh Á? Anh yêu em nhiều lắm, em có biết không hả công chúa băng giá?”- Anh cúi xuống khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ. Đây là lần thứ hai anh hôn cô, nụ hôn dù rất nhẹ nhưng lại khiến trái tim anh tê liệt. Tinh Á cứ nằm im trên chiếc giường trải ra trắng muốt,hơi thở và nhịp tim của cô từ hôm qua đến giờ vẫn chưa trở lại mức bình thường được, tệ hơn nữa là cô bị sốt cao. Toàn thân cô cứ bất động đến cả một cử động nhẹ cũng không có. Cả đêm anh thức trắng ngồi bên cạnh cô bây giờ toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng anh vẫn kiên quyết không rời xa cô nửa bước. Anh sợ chỉ cần anh bước ra khỏi căn phòng này thì cô sẽ rời bỏ anh, sống lưng anh bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh khi anh nhớ đến câu nói bông đùa của cô trước đây, ” haha, mình muốn chết cậu cản được à?”. Chẳng lẽ cô muốn chết thật sao? Cuộc sống này đã khiến cô mệt mỏi đến mức muốn chết sao? Anh chợt giật mình khi thấy ngón tay cô cử động nhẹ và chạm vào tay anh. Đôi mi khẽ động đậy rồi cô mở mắt ra và nhìn anh một cách mơ hồ, anh chồm lên nhìn cô nhưng cô lại nhanh thiếp đi. Lắng nghe hơi thở và nhịp tim cô, hình như nó đã trở lại mức bình thường. Thật may quá, ít ra thì cô cũng đang dần phục hồi, anh thở phào một cái nhưng vẫn chưa hết lo âu. Trong cơn mê man, cô nhìn thấy ba cô mỉm cười, cô cố mở mắt ra để nhìn ba cho rõ nhưng đập vào mắt cô là một hình ảnh vừa quen vừa lạ, một người con trai đang ngồi nắm lấy tay cô như truyền thêm hơi ấm làm tan lớp băng lạnh lẽo trong lòng cô. Nét mặt anh ta lo lắng và có phần mệt mỏi, chắc cả đêm qua anh thức trắng để ở bên cô. Nhưng chưa nhìn rõ được người ấy cô đã nhanh chóng thiếp đi, lại chìm vào cơn mê man. Cho đến chiều, cô dần nhận thức được mọi thứ xung quanh,tuy thân thể nặng nề mỏi mệt nhưng cô vẫn gượng dậy được, có lẽ cô đã thiếp đi rất lâu, đầu óc mụ mị quá. Người con trai gục đầu xuống bên cạnh giường, chắc anh ta cũng chăm sóc cô đến mức kiệt sức luôn rồi. Nghe thấy tiếng động, anh chợt tỉnh giấc, bừng dậy thì thấy cô đang nhìn anh, cô tỉnh lại từ lúc nào mà anh không biết, bất cẩn quá, chăm sóc người ốm mà mình lại đi ngủ quên, tệ thật. - Em tỉnh rồi sao? - Sao lại là anh? Tôi nhớ không lầm thì tôi đã từng nói là không muốn gặp lại anh lần nữa cơ mà? Thính giác của anh có vấn đề hay đầu óc anh rỗng tuếch vậy?- Tuy đang mệt mỏi nhưng trí óc cô vẫn minh mẫn mặc dù ban nãy còn hơi mụ mị, cô nói với giọng đều đều không cảm xúc. - Sao cũng được, có vấn đề hay rỗng tuếch gì tôi cũng nhận hết nhưng rõ ràng là em đang ốm chẳng lẽ tôi không được phép chăm sóc em hay sao? - Tôi mượn anh lo cho tôi từ khi nào vậy, tôi ghét anh lắm, biến khỏi mắt tôi nhanh lên. Anh còn ở đây thì tôi càng khó khỏi bệnh được có biết không hả? - Em ghét tôi cũng được nhưng xin em đừng xua đuổi tôi một cách tàn nhẫn như vậy. Chẳng lẽ tôi không có cái quyền được chăm sóc người con gái mình yêu hay sao? -………….Người con gái anh yêu ư……? Là ai vậy?- Cô khẽ nhếch môi cười nhạt. -……………………….. ……………………….. - Người con gái anh yêu…chắc gì cô ta đã yêu anh chứ? Đúng là suy nghĩ của những kẻ không có đầu óc đều có một đặc điểm chung là nhảm nhí. - Em nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy hay làm phiền em nữa đâu.- Anh ta nói xong liền đứng lên đi ra ngoài. Trước giờ chưa ai dám nói với anh những lời lạnh nhạt đến thế mà nếu có thì kẻ đó chán sống rồi nhưng bây giờ người con gái anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lại buông ra những lời lạnh lùng như tạt thẳng ly nước lạnh vào mặt anh vậy. - Âu tiểu thư…- Người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước đến chỗ cô – Dạ? Triệu phu nhân có gì muốn nói với cháu sao?- Cô vào thẳng vấn đề luôn. - Thần Phong, nó là con tôi sinh ra, tính khí nó tôi cũng rất hiểu. Nó là đứa không bao giờ có hứng thú với con gái vậy mà bây giờ nó vì Âu tiểu thư mà trở thành kẻ si tình thậm chí là lụy tình. Từ đêm qua đến giờ nó nhất quyết không rời xa cô nửa bước, cũng không chịu ăn uống gì. Nhìn một biểu hiện như vậy, người làm mẹ như tôi đã hiểu, nó đã yêu cô rồi. Âu tiểu thư à, chẳng lẽ nó không xứng đáng với cô sao, cô không yêu nó thì cũng đừng làm nó đau có được không? - …………..Cháu….xin…lỗi…nhưng …chính cháu mới là người không xứng đáng với tình yêu của Triệu thiếu gia. Triệu phu nhân hãy khuyên nhủ anh ấy giùm cháu, nếu cứ để anh ấy yêu một người như cháu thì anh ấy sẽ đau khổ thôi, cháu là một cô gái không tốt, để bản thân mình không bị tổn thương thì cháu sẽ làm cho người khác tổn thương….và cháu không muốn biến anh ấy thành nạn nhân trong cái trò làm tổn thương người khác của cháu. - Âu tiểu thư nghĩ tôi có thể làm được điều đó sao? Chỉ có cô mới làm cho nó nghe lời thôi.- Nói xong, Triệu phu nhân đi ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho cô nghỉ ngơi. Hết Hồng Quân lại đến Thần Phong, bao nhiêu cô gái tốt không yêu lại đi yêu người như cô. Cô thì có gì tốt đẹp? Một đứa con gái không bình thường, lạnh lùng, tàn nhẫn như cô xứng đáng nhận tình yêu chân thành của họ sao? “Nếu không làm người khác tổn thương thì chính mình sẽ là người tổn thương”.- Đan đã từng nói với cô như vậy. Cô đã tự cười trên chính nỗi đau của mình được thì việc chịu tổn thương chắc cũng không đến mức khó khăn đâu nhỉ? Khi không thể biết được kết thúc thì có nên bắt đầu không? Giống như đặt cược một ván cờ khi không biết trước được mình là người thắng hay thua thì có nên đặt cược hay không? Nên đối mặt hay trốn chạy đây? Có lẽ là nên………. ………………………ĐỐI MẶT……………….. GIỐNG NHƯ CÔ ĐÃ TỪNG ĐỐI MẶT VỚI MỌI CHUYỆN XẢY RA VỚI CHÍNH MÌNH VẬY………………………………………. Sau chuyến bay dài, Đan trở về căn hộ tính làm Tinh Á bất ngờ nhưng sau khi mở cửa ra thì thấy trống hoắc, căn hộ có vẻ như không có ai dọn dẹp, Đan lấy điện thoại ra gọi cho Tinh Á, sau một hồi chuông dài mới thấy bên kia bắt máy. Đan: Cậu ở nhà bà nội à? Tinh Á: Không, cậu mới về à? Đan: Ừ, nhưng mà cậu đang ở đâu vậy? Tinh Á: Mình đã xin nghỉ học một tuần, dạo này mình mệt quá muốn thay đổi không khí. Đan: Cậu…lại bị trầm cảm lại à? Tinh Á: Hình như vậy, nhưng mà lần này không sao đâu, đừng lo. Đan: Ừm. Tinh Á cúp máy, cần có một chút thay đổi trong chính con người của mình thế nên cô quyết định nghỉ ngơi. - Tôi vào được chứ?- Thần Phong hỏi. - Ừm. Anh bước vào, đưa thuốc cho cô. - Cảm ơn.- Cô nhìn anh, khẽ gật đầu. Trời hôm nay nhiều sao, sau khi uống thuốc, cô bèn ra ngoài ban công ngắm sao, anh cũng đi theo nhưng không nói gì. - Tôi đã từng bị tổn thương. Tôi từng cười trên nỗi đau của người khác và nỗi đau của chính mình, cứ nghĩ làm như vậy bản thân sẽ vui hơn nhưng tôi đã lầm, càng làm vậy thì mình càng đau. Tôi luôn làm cho những người xung quanh mình bị tổn thương. Chính vì vậy tôi đã suy nghĩ lại, một mình tôi chịu đựng là đủ rồi không nên kéo những người vô tội vào nữa. Tôi cũng biết mình bị bệnh gì nhưng không muốn điều trị nên cứ mặc nó tới đâu thì tới, thậm chí tôi còn muốn bệnh thật nặng để nhanh chết nhưng chợt nhận ra, chết cũng không dễ chút nào….- Cô vừa nói đến đó thì anh đã vòng tay ôm lấy cô từ phía sau,giọng anh trở nên trầm ấm.- Sau này đừng chịu đựng một mình, có gì hãy nói với anh có được không? Cũng đừng nghĩ đến cái chết, nếu em xem cái chết có thể giải quyết tất cả thì hãy giết anh trước đi. Nếu muốn làm tổn thương ai đó thì cứ tìm anh mà làm, chỉ cần em luôn vui vẻ và khỏe mạnh thì dù đau đớn hay tổn thương thế nào anh cũng chấp nhận. Âu tinh Á, hãy cho phép anh ở bên em được không? Có thể những lời này quá quen thuộc và có phần sến nhưng anh nói thì lại đậm chất thật lòng, trái tim băng giá của cô lần này đã tan chảy thật sự, có nên tin vào người này không? Có thể đặt được cái thứ mà người ta gọi là HẠNH PHÚC nhờ vào cái thứ được mệnh danh là TÌNH YÊU này hay không? Tương lai không mở ra trước mắt liệu mình có nên làm? “Nếu vì sợ mà trốn chạy thì cậu nghĩ cậu có thể chạy trốn mãi được không? Trái đất này tròn thế nên có chạy cũng có lúc quay lại điểm ban đầu mà thôi vậy thì chi bằng đối mặt ngay từ đầu để khỏi mất sức. Giống như là thi chạy vậy, chạy đường thẳng sẽ nhanh đến đích hơn là chạy đường vòng. Hãy học cách đối mặt và chấp nhận có như vậy cậu mới trở nên mạnh mẽ thực sự. Tin mình đi, rồi cũng có lúc cậu cũng thấy cần phải đối mặt”.- Đan đã từng tâm sự với cô như vậy và bây giờ cô đã “thấy cần phải đối mặt”. - Anh cũng đã từng cười trên nỗi đau của người khác… quả thực cũng không thể khiến bản thân mình vui lên chút nào. Anh cũng không tin vào cái thứ được gọi là TÌNH YÊU đó và luôn nghĩ nhưng kẻ yêu là nhũng kẻ điên nhưng giờ thì anh thấy mình cũng thành kẻ điên rồi. - Thần Phong……- Cô bất giác gọi tên anh. - Hửm, em mệt à? Vào trong nghỉ nhé? - Không, mai mình đi chơi đi, em đã xin nghỉ học một tuần rồi.- Cô quay người lại nhìn vào mắt anh, mỉm cười. - Thật không?- Anh vui mừng hỏi lại, ánh mắt anh lấp lánh lên niềm vui khó tả. - Haiz! Bởi vậy mới nói thính giác của anh có vấn đề mà.- Cô chọc anh,gương mặt cô lúc này thật vô tư như một nữ sinh cấp ba, vẻ lạnh lùng và trầm tư biến mất, nụ cười của cô tỏa sáng trên môi như ánh trăng trên bầu trời cao kia vậy. - Em dám nói anh vậy hả, oánh cho mấy cái bây giờ.- Anh giả vờ nạt nộ. – Thách.- Cô nhanh chân chạy vào trong. - À, dám thách anh à, tưởng anh không dám oánh á hả, nồng độ “liều” trong máu em hơi bị cao đấy.- Anh tóm được cô nhưng mất đà nên cả hai ngã ập xuống giường luôn và anh là người đè lên cô. ^o^. Hai ánh mắt giao nhau ánh lên những luồng sóng rung động. Khoảng cách giữa môi anh và môi cô chỉ là 0 cm. Nụ hôn thứ ba thật ngọt ngào và nóng bỏng, hai trái tim đập thình thịch. khi môi anh dần trượt xuống cái cổ trắng thon dài của cô thì cô đã đẩy anh ra, hai má phồng lên giận dữ đỏ bừng trông đáng yêu hết chịu nổi.- ….Nồng độ “liều” trong máu anh vượt qua giới hạn cho phép rồi đấy, liệu hồn, phạm luật là em cho anh go out luôn đó. - Thôi trễ rồi, em ngủ ngon nha.- Anh nháy mắt rồi nhanh chân “chuồn lẹ”. Cô ở trong phòng bụm miệng cười. Thật là khi yêu người ta không được bình thường mà. Nhưng như vậy là yêu sao? Rung động là yêu sao? Ack ack không hiểu.?o? “Haiz! Mỗi lần ở gần em là bản thân mất kiểm soát mà. Cứ đà này chắc sau này phải cách nhau 100m quá, phù phù.^^!” “Mình thay đổi như vậy là đúng hay sai đây?” Mới hai giờ sáng, Thần Phong đã qua đánh thức Tinh Á dậy để đi xem bình minh trên biển tiện thể thực hiện một kỳ nghỉ ngắn hai người luôn. - Tinh Á, dậy đi, có đi xem bình minh không?- Anh lay nhẹ cô. - Ư…còn sớm mà, bình minh đâu giờ này.- Cô ngồi dậy ròi đưa hai tay dụi mắt cho tỉnh ngủ. Hành động này của cô y chang trẻ con vậy cộng thêm cái mặt mới ngủ dậy nhìn baby cực kỳ luôn. Anh đưa tay lên gỡ hai tay cô ra khỏi mắt. - Dụi mắt như vậy rụng hết lông mi thì sao? - Sao đâu, rụng rồi mọc lại mấy hồi?- Cô lại đưa tay lên dụi tiếp. Thấy vây, anh lại gỡ tay cô ra và nắm chặt, không cho dụi nữa, miệng nở một nụ cười nham hiểm. - Anh có cách làm cho em tỉnh ngủ…- Nói xong anh đẩy nhẹ cô xuống giường, đôi môi anh trượt từ trên trán xuống cổ cô nhưng vẫn không chịu dừng lại, hai khuy áo đầu tiên của chiếc áo cô đang mặc trên người bị bung ra, đôi môi anh thì cứ lượn lờ quanh cổ cô còn tay thì giữ lấy eo cô làm cô nổi hết cả da gà, >o<, lúc này thì cô tỉnh hẳn luôn, không những tỉnh ngủ mà còn tỉnh cả đầu óc, cô đẩy anh ra rồi vùng dậy lao vào nhà tắm, đóng sầm của lại, thở phù phù, hai má đỏ ửng như hai trái cà chua vậy. Còn anh ở bên ngoài thì ôm bụng lăn qua lăn lại trên giường mà cười. Nhìn cô là chỉ muốn phạm tội thôi à. 30 phút sau cô đi ra khuôn mặt baby không còn mà thay vào đó là một khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo. - Đồ của em nè, em thay đi.- Anh cô nín cười. Cô đứng dựa lưng vào tường rồi nhướn mày nhìn anh, còn anh thì lại chẳng hiểu cô đang nhìn cái gì trên người mình nữa. - Em nhìn cái gì vậy? - Anh bảo em thay đồ mà anh thì lại ngồi sờ sờ ở đó bảo em thay bằng kiểu gì? Nhà tắm thì ướt, em thay làm sao? Á à thì ra là thế, anh cười rồi đi ra khỏi phòng, xuống dưới nhà chuẩn bị. Một lúc sau cô đi xuống dưới nhà và đã thấy anh đợi sẵn ở xe rồi. Mà phải công nhận là anh canh giờ giỏi ghê luôn á, vừa đến nơi là bình minh vừa lên luôn. - Wow. đẹp thật đó.- Cô thốt lên. Trước đây cô mong sẽ được ngắm bình minh nhưng lại không có thời gian và cũng do sức khỏe nữa, lúc nào cũng phải cố tỏ ra lạnh lùng và hoàn toàn bình thường nên hay mệt mỏi rồi stress, đủ các kiểu, bây giờ mới được thoải mái. Sau khi xem xong cô lại ngáp ngủ, có vẻ như chưa được ngủ đủ giấc. - Giờ mình về hả?- Cô hỏi, đầu thì gật gà gật gù. - Ừ, nhưng mà về chỗ khác, em cứ ngủ đi.- Anh đáp. Thôi kệ cô cứ ngủ đã, anh muốn đưa cô đi đâu thì đi. Anh lái xe nhanh chóng đến ngôi biệt thự của nhà anh được xây gần bờ biển, căn biệt thự ấy anh rất ít đến nhưng mà lần nào đến cũng sạch sẽ hết, lần này thì quản gia nhà anh đã cử người đến dọn dẹp đâu ra đó cả rồi. 9 giờ sáng, cô mới thức dậy nhưng lại có cảm giác như ai đó ôm mình,quay người lại thì thấy anh ôm cô từ phía sau. Cô chăm chú nhìn anh,từng đường nét trên mặt đều rất đẹp, rất nam tính, chẳng trách các cô gái cứ phải gọi là đổ rầm rầm. - Anh đẹp trai đến mức em nhìn không chớp mắt luôn sao? - Ọe, anh bắt đầu lây bệnh tự tin thái quá của Bảo Tấn Nam rồi đấy.- Cô bĩu môi quay đi. - Anh đã thấy em với Hồng Quân hôn nhau.- Phong đột ngột chuyển đề tài. - Thì sao? Anh cướp đi nụ hôn đầu đời của em rồi còn đòi hỏi gì nữa? - Tại sao cậu ta thì được còn anh thì không? - Cái đó là em chỉ chạm nhẹ chứ làm gì có “càn quét sâu” như anh,không thể tính là hôn được mà anh cũng hôn em nhiều hơn anh ấy giờ còn đòi hỏi à? - Đòi hỏi à, được lắm, vậy anh cho em thấy thế nào gọi là “đòi hỏi” nhé…- Giọng anh như đang kìm chế cơn ghen vậy. - Cái quái quỷ gì thế này, anh bị sao vậy?- Cô cố đẩy anh ra nhưng anh lại càng nằm sát người cô hơn, cơ thể anh dần đè lên cơ thể mảnh khảnh của cô, đôi môi anh cúi xuống hôn lên đôi môi cô, chiếc lưỡi càn quét sâu vào bên trong miệng khiến cô cảm thấy khó thở, không khí xung quanh nóng lên nhất là giữa hai thân thể không còn khoảng cách kia lại càng nóng hơn. Ba cái khuy áo của chiếc áo sơ-mi màu xanh ngọc cô đang mặc trên người bị bung ra, đôi môi anh buông tha cho đôi môi cô sau khi đùa giỡn đến tấy đỏ để trượt dần xuống khu vực gợi cảm kia, cô hốt hoảng đẩy anh ra.
|
Chương 4-3: Vì anh yêu em (3) - Anh đang làm cái gì vậy? Sau khi bị cô đẩy ra hình như anh đã kiểm soát lại bản thân.- Anh xin lỗi, vừa nãy nhớ lại cái cảnh em hôn Quân, anh ghen nên mới làm vậy. Anh xin lỗi, lần sau anh không như vậy nữa. - Phong,…- Cô nhìn anh ra vẻ thông cảm. Dù sao con người thường bị cảm xúc lấn át khi nhớ lại chuyện cũ mà. Nhìn thấy anh buồn và có tinh thần hối lỗi như vậy cô cũng không nỡ giận.- Em không giận anh nhưng em không mong có lần sau như vậy đâu. - Ưm… anh nhớ rồi, chúng ta đi ăn sáng nhé? - Nhưng mà nãy giờ mình đang ở đâu vậy? Em thấy hình như không phải khách sạn thì phải? - Ừ, đây là biệt thự nhà anh mà, khánh sạn nào ở đây? - Biệt thự thì mình nấu ăn ở nhà đi. - Nhưng mà… - Trong tủ lạnh không có thực phẩm chứ gì?- Cô cười. - Không phải không có thực phẩm mà là không có ai nấu, anh thì không biết nấu rồi.- Anh thú nhận. (công nhận anh Phong thật thà quá trời mà cũng ngoan ghê luôn á) - Anh không biết nấu nên nghĩ em cũng không biết nấu chứ gì? Để đó em lo cho.- Cô cười rồi đi xuống nhưng chưa ra đến cửa phòng thì anh đã kéo lại.- Cái gì nữa vậy? - Áo em…?- Anh nói nhưng mặt lại quay đi nơi khác. Cô nhìn xuống, ôi trời ơi, anh thấy…, gương mặt cô đỏ bừng lên, tay thì vội vàng cài khuy áo lại rồi lao xuống nhà. Aaaaaaaaaaaaa, điên mất thôi, chỉ trong vòng một buổi sáng mà đã thế này thì những ngày sau sẽ ra làm sao, huhu. Còn anh ở trên phòng thì nằm cười, càng lúc càng thấy cô dễ thương,đáng yêu, cái nét lạnh lùng không còn nữa. Anh đã chạm vào thế giới của cô và có thể yêu cô được rồi. Giá như khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Cùng lúc đó ở trường lại thêu dệt lên nhưng câu chuyện không đầu không đuôi. bắt nguồn là việc Âu Tinh Á không đi học rồi Triệu Thần Phong cũng không đi học. Họ là học sinh giỏi thì không đi học cũng đâu có vấn đề gì, mà nếu giả sử ốm đau thì cũng bình thường thôi,một ngày cũng biết bao nhiêu người bị ốm có sao đâu mà lần này lại xôn xao lên thế chứ. Chắc tại họ đều là nhân vật hot đó mà. - Haiz! Tên Phong này cắt liên lạc luôn à. Cậu ta không đi học thì đán con gái kia biết ngắm ai, honey không đi học thì sao mà đám con trai ngắm được, khổ ghê a. – Cái câu độc quyền ấy thì chỉ có là Bảo Tấn Nam mà thôi. Hồng Quân thì trầm ngâm đọc sách không mấy quan tâm. “Chắc em đang ở cùng với cậu ấy rồi. Anh không có cơ hội sao em?” Sau khi Tinh Á ra khỏi phòng, Thần Phong trải lại ra giường, gấp mền và xếp gối cho ngay ngắn sau đó mới xuống nhà. Vừa bước xuống phòng bếp anh đã cảm nhận được mùi thức ăn thơm lừng. - Em có cần anh giúp gì không?- Anh đi lại gần, hỏi. - Ừm, lấy cho em hũ đường.- Cô vừa nói vừa nấu, dáng vẻ rất là bận rộn. - Cái này hả?- Anh đưa cho cô một cái hũ màu trắng. - Trời ơi, anh không phân biệt đâu là muối đâu là đường sao? Hũ này là muối mà.- Cô thốt lên. - Từ lúc sinh ra đến giờ anh chưa bao giờ bước chân vào bếp, bảo anh phân biệt cái này cái kia chẳng khác gì người mù đọc truyện tranh.- Anh giận dỗi quay ra bàn ăn ngồi chờ. - Hửm? Vậy chúng ta không hợp nhau rồi. Mẫu người em thích không phải là công tử bột, anh hiểu không?- Cô thẳng thừng nói. - Vì anh không hoàn hảo như em nên không thể làm bạn trai em được, ý em là như vậy phải không?- Anh sa sầm mặt. - Trái đất tròn nhưng không phải cái gì cũng hoàn hảo. Đòi hỏi sự hoàn hảo ở một ai đó không khác gì việc hái sao trên trời, không phải là khó mà là không thể. Chúng ta không hiểu nhau, nên dừng lại trước khi cả hai bên làm tổn thương nhau.-Nói xong cô khoanh tay nhìn anh. Cô chấp nhận buông xuôi đó, một trò chơi nên dừng lại trước khi xảy ra mâu thuẫn. - Anh không nghĩ chuyến đi của chúng ta lại trở nên như thế này. - Em sai rồi. Em đã sai khi chấp nhận chơi trò chơi này. Em xin rút lui.- Cô bước đi nhưng anh đã nắm tay cô lại và kéo cô vào lòng. - Đừng bỏ anh, đây không phải là trò chơi, anh không đem tình cảm của mình ra để đùa giỡn, anh không thể là mẫu người em thích, nếu sai thì người sai là anh, là anh không hiểu em. Anh quá trẻ con nên mới làm em giận, anh xin lỗi, anh sai rồi.- Anh nói nhỏ đủ để cô và anh nghe thôi. Nghe anh nói như vậy, trái tim băng giá của cô lại dịu lại, cô cũng không còn giận nữa, thực sự là cô cũng hơi quá. Cô nhẹ nhàng vuốt má anh rồi dụi đầu vô lồng ngực anh. - Ừm em không giận nữa. Em khó chịu nên vô tình làm anh tổn thương rồi, lần sau không vậy nữa. Anh cúi đầu xuống định hôn cô thì cô đã vùng dậy và tiếp tục nấu ăn tiếp. Không để anh phải đợi lâu, cô đã bày biện từng món ăn lên bàn, nhìn rất bắt mắt. Anh chậm rãi thưởng thức từng món. Thật là ngon hơn những món mà anh đã từng ăn trước đây lại có hương vị đặc trưng của từng món nữa. - Sao? Có khó ăn đến nỗi anh không nói được tiếng nào không?- Cô hỏi. - Anh đang tìm cách chê em đây nhưng mà món nào cũng ngon hết, ăn nãy giờ không biết no luôn, em còn mong anh chê sao? - Ngon đến vậy sao? Anh không sợ em bỏ độc trong đó à?- Cô cười. - A.. đau..- Anh khẽ rên lên. - Anh sao vậy?- Cô giật mình hỏi. - Em thật ác mà, anh đang ăn mà em cười như vậy, em không biết nụ cười của em có sức sát thương lớn lắm sao? Do nhìn em cười nên anh mới cắn trúng lưỡi đó, đau chết đi được.- Anh đổ tội lên cô. Anh nhìn cô cười sau đó lơ đễnh cắn trúng lưỡi giờ lại đổ tội là cô sao, là do anh nhìn mà. - Cái mắt làm hại cái miệng, ai bảo anh nhìn làm gì. Em không chịu trách nhiệm à nha. Ăn xong, cô dọn rửa, anh lại sấn tới. - Anh rửa giúp em nha? - Không cần, mất công anh lại làm vỡ chén đĩa nữa. - Em coi thường anh quá đấy, anh mà không rửa được mấy cái thứ cỏn con này sao, để anh làm cho em xem.- Anh xắn tay áo, xông vào làm. Cô ngồi ở bàn ăn gọt trái cây thi thoảng lại liếc nhìn anh coi anh có biểu hiện gì bất thường không để còn kịp xử lí. Thật may là anh hoàn thành công việc rửa chén mà không để lại “một tác phẩm” nào. - Giờ đã thấy anh giỏi chưa? Em thưởng cho anh đi.- Anh cười nham hiểm. Thì ra nằng nặc đòi rửa chén cho bằng được là có ý đồ. Cô làm bộ không hiểu, ngây thơ như quả bơ hỏi lại. - Thưởng cái gì? Chỉ là rửa chén thôi mà. - Rửa chén mà không để lại “tác phẩm” nào đối với anh là một kỳ tích rồi đó. Em phải thưởng đi chứ, tính xù à? - Thì đây, thưởng nguyên một đĩa trái cây ngọt rồi còn gì? - Nhưng anh biết có một thứ ngọt nhất trên đời mà chỉ em mới có thôi. -???????????????????? - Là MÔI EM đó. Anh muốn được em hôn như Quân. - Thôi đi. - Thưởng đi mà. Tại anh mè nheo dzữ quá nên cô đành phải thưởng nhưng chỉ là hôn phớt nhẹ mà anh thì dại gì bỏ qua cơ hội ngàn vàng này chứ, không một chút ngần ngại, anh ôm cô thật chặt và tiếp tục “gặm nhấm” đôi môi ngọt ngào kia, cô thì chẳng khác gì cá sa vào lưới nên ngậm ngùi chịu đựng cho ai kia hành hạ đôi môi mình. Nhưng lần này anh đã kiểm soát bản thân mình tốt hơn vì sợ cô lại khó thở. Một lúc sau khi đã thỏa mãn,anh mới buông cô ra. - Mình đi dạo bãi biển đi anh? - Nếu em muốn thì anh phản đối có mà được à? - Ừm, vậy thì đi a. Trên bãi cát mịn, dấu chân anh và cô nhanh chóng bị sóng cuốn trôi. Nước biển len qua từng kẽ chân cô, mát lạnh. Đôi tình nhân đi dọc bãi biển đẹp như một bức tranh nghệ thuật độc đáo. Đến trưa, cô và anh ngồi uống nước dừa dưới bóng cây mát rượi, cô tựa vào vai anh, cảm giác thật yên bình. - Em có bao giờ thích Hồng Quân chưa? - Một badgirl như em đủ tư cách thích một goodboy như anh ấy sao? - Vậy sao lại thích anh? Anh không phải là một goodboy sao? - Không, dù là goodboy hay badboy thì em cũng thích hết, Hồng Quân chỉ mới đến bên em chứ chưa bước vào thế giới của em, còn anh thì làm trái tim em rung động. Em cũng không hiểu sao mình lại chọn anh nữa, có lẽ là do trái tim chọn thôi. - Nói vậy nghĩa là trong tâm trí em vẫn chưa công nhận sự tồn tại của anh? - Ngốc, anh không hiểu ý em hay là cố tình hiểu sai ý em vậy? Em chỉ yêu một người bằng trái tim chứ không yêu bằng lí trí. Trái tim tổn thương thì vẫn có thể chịu được còn lí trí để dành cho việc khác, em là một cô gái nhiều tham vọng mà. Sinh ra trong một gia đình toàn là doanh nhân, em cần phải có lí trí để đối đầu giành vị trí trên thương trường. Chuyện yêu đương chỉ nên để trong tim. Muốn thành công là phải đánh đổi, ngay cả chính bản thân mình. - Chẳng lẽ em sẵn sàng đánh đổi cả tình yêu hay cảm xúc của mình sao? - Nếu cần thì vẫn phải làm thôi. Nhưng nếu không đánh đổi cái này thì phải đánh đổi cái khác, thế giới này tàn nhẫn như thế đó. Nhân nhượng vói kẻ thù là tự cầm dao đâm mình, nếu không muốn chết thì phải ác thôi. Nhưng anh đừng bi quan quá, đó cũng là chuyện tương lai thôi, quan trọng là hôm nay chúng ta hạnh phúc, sau này không phải hối hận là được rồi. – Cô nói. - Dù là việc gì cũng đừng giấu anh, hãy cho anh biết, cho phép anh giúp đỡ em. - Ừm, em đã nói là đừng lo gì mà, không phải chũng ta đang đi nghỉ sao, phải vui lên chứ.- Cô cười thật tươi như thể câu chuyện mà cô với anh vừa nói chỉ là chuyện của thiên hạ vậy. Anh cũng muốn cô vui và nhanh chóng khỏe mạnh nên bỏ qua chuyện ban nãy. Cô bỏ trái dừa rồi chạy ra bãi biển, anh cungc chạy ra đuổi theo rồi bắt cô vào trong bóng mát vì sợ cô cảm nắng. Nụ cười nở trên môi cô làm anh cảm thấy hạnh phúc ngây ngất. Tối hôm đó, cô không ngủ được liền nghĩ ra cách sang phòng Thần Phông phá phách không cho anh ngủ, mình không ngủ được thì phá cho người ta không ngủ để chơi với mình, một cách rất là độc. Nhưng kế hoạch phá phách của cô chưa bắt đầu thì đã thất bại thảm hại,chuyện là khi bước qua phòng anh thì chẳng thấy anh đâu, cô định gọi điện thoại cho anh thì chính anh lại là người gọi cho cô trước. Phong: Em ra bãi biển đi. Tinh Á: Ra đó làm gì vậy? Phong: Anh đang ở ngoài đó, em ra nhanh đi. Tinh Á: Nhưng…..(cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã cúp máy). Cô chạy về phòng thay đồ, mặc thêm một chiếc áo khoác rồi xỏ giày chạy ra biển. Chạy ra rồi nhưng không thấy anh đâu, cô đang lấy điện thoại ra định gọi nhưng một bàn tay đã đặt lên vai cô. - Anh đây em khỏi gọi. Cô quay lưng lại, anh đã đứng phía sau cô rồi.- Anh ở đâu ra vậy? Anh không nói gì chỉ im lặng bịt mắt cô lại rồi dẫn đi, cô thì chẳng biết anh dẫn mình đi đâu nên cứ dò dẫm bước theo anh. - Anh dẫn em đi đâu vậy? Tự dưng bịt mắt em làm cái gì vậy, oái, anh đâu rồi?- Cô hỏi khi phát hiện anh đã buông tay cô ra từ lúc nào không biết. - Em đứng im đó, tự tháo khăn bịt mắt ra đi, không được nhúc nhích đâu đó.- Anh nói mà cứ như là ra lệnh vậy á. Cô cũng im lặng làm theo lời anh nói. Sau khi tháo chiếc khăn bịt mắt ra, cô ngạc nhiên khi thấy xung quanh là những cây nến đã thắp và xếp thành hình trái tim. Cảnh này thường có trên phim ảnh và cách thắp nến này cũng không mới, giờ họ thường dùng pháo hoa hay đèn điện gì đó còn anh thì dùng cách cũ. Anh đứng bên ngoài nhìn cô rồi mỉm cười hạnh phúc. Cô là hạnh phúc của anh, nụ cười của cô là liều thuốc cho tâm hồn anh. - Anh đã tự tay xếp nến và thắp sáng chúng. Anh nghĩ cái gì mà tự tay mình làm ra sẽ có ý nghĩa hơn, anh hy vọng em sẽ thích. - Phong………..- Cô ngạc nhiên đến nỗi không nói được lời nào,miệng theo thói quen chỉ thốt ra được một tiếng “Phong”. Cô có đủ tư cách để nhận tình yêu của người con trai này không? - Đó là trái tim của anh, luôn nóng bỏng như những ngọn lửa kia, luôn yêu em cuồng nhiệt. Em nói “trái đất tròn nhưng không phải cái gì cũng hoàn hảo”. Anh biết những ngọn nến kia cũng có lúc phải tan chảy hết và không thắp sáng như bây giờ được nữa nhưng tình yêu và trái tim anh dành cho em vẫn luông nóng bỏng và cuồng nhiệt, có thể em sẽ không ở bên anh mãi mãi hay tình yêu em dành cho anh sẽ thay đổi nhưng trái tim anh vẫn yêu em không ngừng nghỉ.- Anh nói. -……………..- Cô đứng im nghe anh nói, từng giọt nước mắt tranh nhau trào ra bên ngoài rơi trên bờ má hồng rồi lăn xuống khóe môi. Lần đầu tiên cô khóc vì một người con trai, tình yêu của anh mãi mãi cô sẽ không quên. - Nếu anh không còn trên thế giới này nữa, anh ước mình sẽ là giọt nước mắt rơi trên má em để mãi mãi rơi vào khóe môi em, anh ước mình là giọt máu để trái tim em bơm đi khắp cơ thể, anh muốn sống trong tim em. Nhưng nếu em là người ra đi trước thì đừng là giọt nước mắt của anh, vì anh không muốn vuột mất em một lần nữa, anh muốn em mãi mãi ở trong tim anh, ở yên trong đó.- Anh tiếp tục nói. - Em có xứng đáng để anh dành cho thứ tình yêu quý giá đó không? Anh không biết khi yêu một người mà bị tổn thương thì không thể yêu ai được nữa hay sao?- Cô vừa khóc vừa nói. - Anh biết điều đó nhưng nếu em chỉ yêu bằng trái tim không yêu bằng lí trí thì anh lại chỉ yêu một người, duy nhất một người bằng cả trái tim lẫn lí trí để rồi sau khi tổn thương anh sẽ không yêu thêm một ai nữa. Tình cảm của anh chỉ trao cho một người, không có người thứ hai và em là người duy nhất. - Phong…- Cô chạy tới chỗ anh đứng rồi ôm lấy anh khóc òa lên như một đứa trẻ. Lúc này trông cô thật yếu đuối. Anh cũng ôm lấy cô thật chặt để cô không rời xa anh. Hai người họ đến với nhau bằng những lời nói chân thành nhất, tình yêu giữa họ được nuôi lớn bằng cảm xúc của họ mỗi ngày. Tuy trái đất này tròn nhưng không phải cái gì cũng hoàn hảo, liệu tình yêu có đủ cho họ bên nhau hay không? Đêm hôm đó cô ngủ trong vòng tay ấm áp của anh, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Trước giờ cô chưa bao giờ biết đến hạnh phúc là cái gì vì cô chưa từng hạnh phúc. Cô chưa từng hạnh phúc liệu có thể làm cho người ta hạnh phúc hay không? Chúng ta có thể cho người khác cái mà chúng ta không có không? Sáng hôm sau, cô thức dậy khi anh vẫn còn đang ngủ, anh ôm cô nên cô khó mà rời khỏi giường được. Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang đặt trên eo mình ra rồi rời khỏi giường mà không gây ra một tiếng động nào. Đêm qua đúng là cô và anh có ngủ chung nhưng không có làm chuyện gì vượt-quá-giới-hạn cả. Anh cũng biết cách kiểm soát bản thân nên hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra giữa anh và cô. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô thay đồ rồi xuống bếp nấu bữa sáng, nhưng trong tủ lạnh lại không còn thực phẩm nên cô đành đến siêu thị mua. Phong đưa tay qua bên cạnh để ôm lấy cái cơ thể mảnh khảnh kia nhưng lại là một chỗ trống lạnh lẽo, anh giật mình chồm dậy nhưng không thấy cô đâu, anh chạy xuống nhà cũng không có. Anh hoang mang, chẳng lẽ cô bỏ rơi anh sao, mới hôm qua hai người còn hạnh phúc mà. Anh vội vàng chạy lên phòng đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi chạy ra ngoài tìm cô nhưng vừa chạy ra đến cổng thì thấy cô đang hai tay xách hai túi đồ to tướng,anh khẽ thở phào rồi chạy đến xách giúp cô. - Anh dậy lúc nào thế? - Anh mới dậy, mà sao em đi không nhắn lại một tiếng là anh cứ tưởng em…- Nói đến đó thì anh dừng lại. - Tưởng em bỏ anh mà đi chứ gì?- Cô nói trúng phóc vế sau làm anh á khẩu luôn. Thấy anh im lặng như vậy nên cô lại nghĩ ra một cách làm anh cười. Cô thích nụ cười của anh, nó có cái gì đó thật lòng và đặc biệt hơn đó là nụ cười anh dành tặng riêng cho cô. Vào đến nhà, cô đợi anh đặt hết đồ ăn lên bàn rồi bất thình lình nhào tới hôn lên môi anh thật nhanh rồi quay ra nấu nướng để anh không thấy khuôn mặt cô đang đỏ dần lên. Anh thì cứ đứng đơ ra, cô đã chủ động hôn anh sao? Anh cười rồi ôm cô thật chặt nhưng bị cô đẩy ra.- Anh ra chỗ khác để em nấu coi, bộ muốn nhịn đói hả? - Không cần anh giúp hả? Cô nhớ lại cái vụ rửa chén có thưởng hôm qua mà ngán ngẩm lắc đầu từ chối ngay.- Thôi, tự em làm được rồi. Nhờ anh thì chỉ có tốn thực phẩm. Anh cười rồi ra ngoài bàn ngồi ngắm (mà không biết ngắm cái gì nữa?o?). - Oh, giờ anh mới biết quả trứng gà nó không được tròn lắm.- Anh buông ra một câu nghe ngu ngơ dzã man. - Anh…còn nói được câu nào lọt tai không vậy? Hôm qua thì không phân biệt được đâu là đường đâu là muối, hôm nay thì lại bảo là giờ mới biết trái trứng gà không tròn. Cứ đà này chắc em nổ não quá.- Cô than tận trời xanh. - Haha, oh, còn cái này mới hay nè, giờ anh mới biết được tỏi khô khác hành khô đó nha, tỏi khô màu trắng còn hành khô màu tím hồng. Haha,mình đúng là thông minh bẩm sinh.- Anh vui như một đứa trẻ đang tìm hiểu về mọi thứ xung quanh vậy. - Trời ơi! Chắc em điên luôn quá.- Cô nghe anh nói mà muốn nổ tung não luôn. - Ah, cái gói bột ngọt (mì chính) không phải là đường nè, không ngọt như đường, ủa mà sao lại có màu trắng giống đường với muối, sao mà phân biệt được nhỉ? - ……………………- Cô im luôn.(bó tay anh Phong luôn a) Điên thật. Sau khi ăn xong, cô nhanh tay dọn rửa còn bắt anh lau bàn. Việc lau bàn có vẻ như là anh làm rất tốt, rất thạo. (có tiến bộ) - Đi tắm biển đi, hai bữa nay chưa được bơi.- Anh khởi xướng – Okay.- Cô nháy mắt nhìn iu chết luôn Trên bờ biển có rất nhiều đôi tình nhân nhưng chỉ có một đôi nổi bật nhất, cô gái mặc quần short jean màu đen, áo hai dây màu đen mặc bên trong còn đi kèm bên ngoài là chiếc áo sơ-mi màu trắng buộc túm hình cái nơ trước ngực để lộ vòng hai quyến rũ, chàng trai thì mặc quần bơi để lộ thân hình sáu múi chuẩn không phải chỉnh, các chàng trai thì đổ gục trước cô gái xinh đẹp kia còn các cô nàng thì tim đập thình thịch trước chàng trai nam tính đi cạnh cô gái xinh đẹp. Bao nhiêu cô liếc mắt đưa tình thậm chí khoe body với bộ bikini sexy nhưng không được anh ngó đến. Còn các chàng trai cố thể hiện bản thân nhưng cô không quan tâm. - Anh không thích mấy em sexy kia hả?- Cô chọc - Gớm, mấy con nhỏ đó chỉ dành cho Bảo Tuấn Nam thôi, anh không ham. Còn em không chơi thử gã nào đó sao?- Anh cũng không chịu thua. - Sax, người đi bên cạnh em ngắm còn không hết mấy nhóc đó không đủ trình độ để em để mắt. À mà cái người nào đó dám để em để mắt tới gã khác sao?- Cô nói vu vơ nhưng cũng làm anh cảnh tỉnh, anh thách nhầm đối tượng rồi, cô cao tay lắm, anh chơi không lại. Sau khi tắm xong,cả hai người trở về biệt thự nghỉ ngơi. Nếu cứ tiến triển tốt như thế này cô sẽ nhanh khỏi bệnh, anh cũng yên tâm hơn. Ai biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần hôm nay như thế là đủ……………………
|
Chương 5: Nhẫn đôi Sau cái buổi tắm biển hôm qua Thần Phong kiên quyết không cho Tinh Á đi tắm biển nữa, lí do là vì có nhiều “vệ tinh nhân tạo” vây xung quanh cô nên anh không chịu được. Vì hôm qua chơi nhiều trên biển nên cô hơi mệt nên thức dậy trễ hơn so với thường lệ. Lúc dậy thì không thấy anh đâu, cô ra mở cửa thì lại bị khóa bên ngoài,khẽ thở dài cô quay lại giường ngủ tiếp, chắc anh sợ cô đi lung tung nên mới khóa cửa nhốt cô trong phòng. Hai ngày rồi cô không đi học cũng không liên lạc gì với Đan chắc Đan giận lắm, nghĩ vậy cô liền mở điện thoại gọi cho Đan. Bên kia không nhấc máy, chắc Đan chưa ngủ dậy hoặc đang bận, cô định tắt thì Đan đã bắt máy. Đan: Alo Tinh Á: Cậu làm gì mà giờ mới bắt máy? Đan: Cậu cũng còn nhớ đến mình sao? Mình tưởng cậu đang vui vầy hạnh phúc bên Triệu thiếu gia quên mất mình rồi. Tinh Á: Nói vớ vẩn gì thế? Đan: Cậu không cần giấu đâu, cậu nghỉ học, Thần Phong cũng nghỉ học, cả hai đều cắt liên lạc, đến cả một đứa nhỏ cũng có thể suy luận được là hai người đang ở bên nhau. Sao, sự việc đến đâu rồi? Nam nữ thụ thụ bất tương thân hay hưởng tuần trăng mật rồi? Tinh Á: Đúng là không gì qua được mắt cậu Đan: Chuyện, mình là ai chứ? Tinh Á: Vậy cậu nghĩ bọn mình đến đâu rồi? Đan: Haha, hỏi chơi thôi chứ mình biết hai người như nam châm hút nhau ấy, tách ra mà được à? Ngủ chung giường cảm giác thế nào? Thần Phong chắc cũng kìm chế giỏi chứ nhỉ? Tinh Á:(á khẩu tại chỗ) Đan: Thôi, hai người cứ tiếp tục đi nhé, mọi người không ai có ý kiến gì đâu, chỉ có vài trái tim bị tổn thương thôi, hehe, bye. (cúp máy) Cô lại tắt nguồn rồi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, Đan quả là cái gì cũng biết nhất là mấy cái vụ nam nữ. Do lơ đễnh, cô lại vặn nhầm cái vòi hoa sen, nước trút xuống đầu làm cô ướt nhẹp mà trong phòng tắm lại không có đồ thành ra cô tắm luôn cho tỉnh táo rồi lấy cái khăn bông to quấn quanh người sau đó mới đi ra, nước từ tóc cô chảy xuống, nhìn quyến rũ vô cùng, cái thân thể mảnh khảnh chỉ có một tấm khăn bông che phủ càng làm cho cô trở nên gợi cảm. Vừa bước đến cái tủ đồ thì Thần Phong bước vào, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh. Nhìn cô lúc này gã nào không chết mê chết mệt thì không phải là đàn ông. Cố kìm nén anh bước lại gần cô rồi lấy cái máy sấy tóc. - Để anh sấy tóc cho em? - Ừm. Mà sao anh nhốt em trong phòng vậy? Em có bỏ anh đâu mà giam cầm em vậy chứ, ghét! – Cô vờ giận dỗi kiểu con nít. - Ai nhốt, ai giam cầm em chứ? Chẳng qua anh muốn dành cho em một bất ngờ thôi. - Bất ngờ à? Thật không đó?- Cô hoài nghi hỏi lại - Không tin thì thôi nha. - Giận à? Anh giận em sao?- Cô ôm lấy anh nũng nịu. Hành động này của cô lại làm anh không thể kìm chế hơn được nữa, anh ôm lấy cái eo nhỏ nhắn kia rồi đè cô xuống giường, đôi môi anh trượt từ môi cô xuống dưới cổ. Cô giật mình đẩy anh ra rồi lấy đồ đi vào nhà tắm, anh cười rồi đi xuống dưới nhà. Một lúc sau, cô đi xuống dưới nhà thì thấy bàn ăn đã chuẩn bị sẵn, anh kéo ghế ra để cô ngồi vào. - Anh nhờ đầu bếp chỉ bảo nên làm được bữa ăn này đó. Chắc không ngon lắm đâu nhưng cứ ăn thử nhé. - Anh có mua thuốc xổ không vậy, em thấy không an toàn. - Này em chưa thử mà đã chê sao? - Đùa thôi mà, giờ em ăn đây.- Nói xong cô gắp thức ăn ăn thử. Nuốt xuống bụng thấy không có vấn đề gì nên có thể cho là tạm được. Anh chăn chú dõi theo sắc mặt của cô. - Thế nào? - Tạm được. Đối với một người như anh mà làm được thế này là một kỳ tích đáng nể rồi á. - Thật à? Haha mình thật là giỏi quá đi.- Anh vênh mặt tự sướng – Giỏi mà không biết phân biệt hành tỏi.- Cô nói làm anh tụt hứng ngay tại chỗ, lúc sau mới phản đối lại. - Hôm nay anh phân biệt được hết rồi nhé, em không còn cái chê đâu. Mai mốt anh sẽ nấu giỏi hơn em. - Em sẽ đợi. Lúc đó mà dở hơn là có chuyện đó.- Cô đe dọa. - Ừ, anh sẽ cho em thấy tài nghệ làm đầu bếp của anh. - Okay, coi chừng nói trước bước không qua đó. Anh im luôn, mà anh tự tin quá đà rồi, ngu rồi, anh mà giỏi hơn cô thì anh không phải là người. Cùng lúc đó, tại trường đại học Thánh Huy lại dấy lên tin đồn Âu Tinh Á và Triệu Hồng Quân nghỉ học đi chơi riêng, họ chỉ trích Tinh Á là đồ lăng nhăng, cua Hồng Quân mà lại đi chơi với Thần Phong, rồi còn có ảnh hai người đang ngồi uống nước dừa nữa. Hồng Quân và Tấn Nam phải dọn dẹp tin đồn trong trường trước khi đến tai Phong, nếu không thì cả trường chết chắc. Bảo Ngọc thì nổi điên lên đi đến tìm Đan hỏi sự thật, Hồng Quân và Tấn Nam cũng đi cùng, trong vụ này Đan là người rõ nhất. - Chị nói đi, có thật là hai người đó ở với nhau không?- Bảo Ngọc hỏi, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ. - Ảnh có đó, tự hiểu đi.- Đan thản nhiên đáp lại. - Em đã biết?- Quân và Nam đồng thanh. - Có chuyện gì mà tôi không biết chứ? Lúc này bọn họ hạnh phúc lắm đấy đừng có chen ngang, để Tinh Á chơi đùa một thời gian cho thỏa thích, chán rồi là cô ấy bỏ thôi, ba cái chuyện yêu đương này đối với bọn tôi chỉ là thay đổi không khí thôi. Haha, tôi đi đây. Yêu càng nhiều là càng đau ấy, nhắn với Phong của mấy người đi nhé. – Nói xong Đan quay lưng đi, vẫn biết là Tinh Á đang thật lòng nhưng chỉ có cách này mới bảo vệ được Tinh Á mà thôi. “Xin lỗi cậu, mình cũng muốn hai người hạnh phúc nhưng với cái lũ điên loạn này, mình đành phải làm vậy thôi, hy vọng cậu sẽ hiểu”. “Nếu ở trường mà có tin đồn, chắc chắn Đan sẽ giải quyết êm đẹp, cảm ơn cậu nhiều lắm, cứ làm theo những gì cậu vẫn hay làm nhé, thanks Đan”. Sau khi ăn sáng xong Thần Phong lại lôi Tinh Á đi chơi ở công viên giải trí. Hôm nay công viên ít trẻ con mà lại có nhiều đôi tình nhân. Nhưng dù ở trong đám đông thì Thần Phong và Á vẫn rất nổi bật. - Anh đi mua vé chơi tàu siêu tốc nhé? Em chơi được trò đó không?- Anh hỏi. - Cái trò trẻ con đó mà anh hỏi em chơi được không à?- Cô cười, đáp lại. - Vậy em đợi ở đây nha, anh mua vé rồi quay lại liền.- Nói xong anh chạy đến quầy bán vé. Tinh Á nhìn lên phía chiếc tàu siêu tốc đang lao vù vù trên đầu lượn qua những vòng tròn, dốc ngược các hành khách lên, nhiều người sợ quá hét lên nghe chói cả tai. Mấy cái trò này ngày trước cô cũng chơi với Khiết An đến quen rồi, chẳng còn cảm giác sợ nữa. Nghĩ đến Khiết An, lòng cô thoáng một chút buồn, sau cái vụ đua xe lần trước không thấy động tĩnh gì của An nữa. Mà theo cô biết thì An không phải là con người đơn giản như vậy, chắc hẳn An sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như thế đâu. Không biết đến bao giờ cô và An nới có thể như trước đây? Có lẽ là không bao giờ? - Tinh Á làm gì mà em đứng đơ ra vậy?- Thần Phong lay tay cô. - À, không, em đang suy nghĩ lung tung thôi. Mà anh mua vé rồi hả, mình lên chơi đi.- Vừa nói cô vừa kéo anh đi. Sau khi đưa vé, cô và anh ngồi vào vị trí đầu tiên luôn. Trước đây cô cũng luôn ngồi ở vị trí đầu nhưng người ngồi bên cạnh cô là Khiết An. Cô cứ mãi chìm trong ký ức tươi đẹp cũng với An mà không biết rằng chiếc tàu đang lao vù vù, gió quạt vào mặt mát lạnh, Phong ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô,rõ ràng cô đang có tâm sự mà tại sao lại không nói với anh? Chẳng lẽ cô định tự làm mình tổn thương nữa hay sao? Anh không xứng đáng để cô sẻ chia vui buồn sao? - Tinh Á……..- Anh gọi cô. Cô nghe anh gọi nhưng không trả lời, có lẽ cô nên quan tâm đến người bên cạnh cô nhiều hơn là cứ chìm đắm trong cái ký ức tươi đẹp đau lòng đó. - Hửm? Anh gọi em sao?- Cô quay sang nhìn anh rồi cười. - Em lại có tâm sự phải không? Không nói với anh được sao?- Phong không nhìn cô nữa. - Không. - Em đang nói dối.- Anh khẳng định - Ừ. - Tại sao? - Khi nào thích hợp em sẽ nói với anh, anh đừng hỏi có được không? Em đã hứa với anh là không chịu đựng một mình nữa rồi mà, thế nên tin lời em nói và đừng hỏi có được không anh? Anh im lặng không trả lời, anh cần phải hiểu cô hơn nữa. - Giận em sao?- Cô nhướn mày hỏi - Không, anh giận mình không hiểu em. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAA THẦN PHONG ANH LÀ ĐỒ NGỐC.- Cô hét lên, miệng cười toe toét như thể con người suy tư vừa nãy không phải là cô vậy, ở bên cạnh, anh bật cười rồi cũng hét lên.- TINH Á, EM LÀ CÔ NÀNG XẤU XA ÍCH KỶ ĐÁNG GHÉT, AAAAAAAAAAAA. Những người ngồi phía sau đều mắt tròn mắt dẹt nhìn cặp đôi đang hét khí thế kia. Họ không hiểu nổi hai con người kỳ dị đó. - Em xấu xa, ích kỷ, đáng ghét thật à?- Cô hỏi anh, tay lăm lăm cú đấm tỏ vẻ đe dọa. - Không, anh nói Tinh Á chứ không nói em? - Tinh Á là con nhỏ nào chứ? Anh ngoại tình à? - Ừm, nếu thế thì sao? - Thì em giết cả hai. - Vậy tốt cho anh quá luôn, được chết cùng với người mình yêu hahaha. - Ghét. - Em không biết rằng con gái nói ghét là yêu sao? - Vớ vẩn, ai nói với anh vậy chứ? - Ghét của nào trời trao của ấy, em mà ghét anh thì em còn phải ở bên anh dài dài, kakakakakaka. - Nằm xuống mà mơ đi. Em thích bỏ rơi anh, anh cản được à? - Em có bỏ rơi anh, anh cũng không cản đâu, bởi vì anh có Tinh Á mà. Cô cười, sau đó cô và anh còn chơi nhiều trò hơn nữa. Ở đó có bao nhiêu trò cô cũng đòi chơi hết mới chịu cơ, báo hại anh phải chạy đị mua vé, mua nước tiếp sức cho cô vậy mà cô cứ ỏng ẹo chê bai khiến anh chạy đi đổi, chân tay quay cuồng như chong chóng vậy. - Mệt không em? Em ăn gì không để anh mua?- Anh lo lắng, sợ cô bị đói rồi lại mệt mặc dù anh mệt gần chết. - Anh mệt rồi, nghỉ đi, để em phục vụ anh nha.- Cô cười rồi quay lưng đi nhưng đi được vài bước thì thấy choáng váng cả đầu óc, thân thể loạng choạng ngã xuống, Phong nhìn thấy hoảng hốt chạy lại gần đỡ dậy. Anh vội vã bế cô ra xe rồi phóng về nhà đến nỗi không quan tâm đến đèn đỏ hay cảnh sát giao thông nữa, ngồi trên xe cô thiếp đi, chắc chắn là bị say nắng rồi. Chơi cả ngày như vậy đến thánh thần cũng mệt chứ nói gì người thường. Đến gần tối, anh mới đánh thức cô dậy để ăn cháo và uống thuốc. - Ưm, em lại hành hạ anh nữa rồi.- Cô xụ mặt đầy vẻ hối lỗi. - Anh thật sự bó tay với em luôn đó, chơi không biết mệt rồi còn lăn ra ốm nữa chứ?- Anh lắc đầu rồi đút từng muỗng cháo cho cô. Ăn xong rồi uống thuốc, anh lại sáp lại gần cô, anh vòng tay qua eo cô nhưng cô đã đẩy anh ra, nũng nịu. - Anh đi pha nước nóng cho em đi, em muốn đi tắm. - Ừm…- Anh gật đầu rồi đi pha nước tắm cho cô. Một lúc sau anh đi ra, dìu cô đến cửa phòng tắm. - Anh định tắm cùng em à?- Cô cười - À, anh quên, xin lỗi.- Anh nói xong liền quay người đi xuống dưới nhà. Cô mỉm cười rồi bước vào phòng tắm, khóa cửa lại và thả mình trong bồn nước ấm dễ chịu. Thần Phong quả là một người bạn trai rất tốt, anh vì cô mà học nấu ăn, anh vì cô mà pha nước cho cô tắm, đàn ông con trai mấy ai có thể chu đáo đến vậy, nghĩ đến đó cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, yêu anh quả là không hối hận……… Tắm xong, Tinh Á ra ngoài sấy tóc sau đó leo lên giường trùm mền kín mít từ đầu đến chân, một lúc sau, cô cảm thấy cánh tay quen thuộc của ai kia vươn tới ôm lấy eo mình thật chặt. - Em trùm mền như vậy sẽ bị ngạt thở đó.- Phong vừa nói vừa kéo mền racho cô dễ thở. - Em lạnh chứ bộ.- Cô giành mền lại. - Anh có cấm em không được đắp mền đâu, anh chỉ nói là trùm mền kín mít như vậy sẽ bị ngạt thở thôi, em lạnh thì đắp đến cổ là được rồi. - Ừm ~. - Sáng nay em có tâm sự gì đó không thể nói cho anh được sao? Em không nói thì sao anh hiểu em được, không hiểu nhau thì sao mà hạnh phúc.- Anh ôm cô thật chặt, giọng trầm ấm. Anh nói cũng có logic nhưng cô có thể nói được không? Trước giờ cô chỉ nói với Đan thôi còn anh chẳng lẽ không đáng để cô tin tưởng và sẻ chia buồn vui sao? Yêu nhau mà như thế sao? Yêu nhau mà không tin tưởng nhau, lúc nào cũng giữ kín bí mật cho mình, như vậy có hạnh phúc được không khi mà người này không hiểu người kia và ngược lại? Có lẽ phải nói ra…………… - Anh vẫn nhớ cái người tên là Andy mà lần trước đua xe với chúng ta chứ?- Cô hỏi. - Andy của bên W hả? - Ừm, cô ấy và em trước đây là bạn thân. Nhưng tình bạn đó không kéo dài được bao lâu, cô ấy hiểu lầm em và bỏ đi biệt tích, bây giờ gặp lại, tụi em từ bạn thân trở thành kẻ thù…… - Nói chính xác là cô ấy bỏ rơi em trước à, hiểu lầm mà không hòa giải được sao, bạn thân kiểu gì kỳ vậy? - Chịu thôi, một người quay bước đi một cách lạnh lùng không nghe người kia giải thích, còn người kia thì cứ đứng đó nhìn, miệng lắp bắp không nói được một câu nào ra hồn. Một người đã không còn lắng nghe lời mình nói nữa thì mình có giải thích cũng chẳng thay đổi được gì. Tổn thương nhau cũng đành chịu. - Vậy em rút khỏi Eagle là vì không muốn đối đầu với cô ấy nữa? - Ừm. Đối đầu nhau, anh nghĩ con người có thể làm như vậy với một người từng một thời là bạn thân của mình không? Ai thì em không biết chứ em thì không làm được, em không thể đối đầu với cô ấy, chạy trốn không phải là cách giải quết triệt để nhưng ít ra cũng khiến em và cô ấy không trực tiếp đối đầu nhau để rồi lại nuôi lòng thù hận. Buông tay đôi khi lại là cách tốt nhất. - Nhưng em không thể chạy trốn mãi được, sẽ có lúc phải đối đầu nhau. - Nếu cái chết có thể giải quyết tất cả thì em sẽ chọn cái chết. - Chết không phải là hết đâu, đó là cách ngu xuẩn của những kẻ không có đầu óc, đừng chạy trốn, hãy dũng cảm đối mặt, sau lưng em còn có Đan và bên cạnh em luôn có anh mà, không sao đâu, đừng buồn và cũng đừng suy nghĩ gì hết. Mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc thôi.- Anh ôm cô như muốn truyền thêm cho cô sức mạnh, lòng tin và tình yêu nữa.- À, trên cổ tay trái của em có hình bướm phượng điệp, anh không hiểu lắm? - Ai cũng nghĩ là em vẽ lên để chơi vậy thôi nhưng thực sự là để che đi vết sẹo mà chính em đã tự gây ra cho mình. Em mất cha từ năm bốn tuổi, lên sáu tuổi thì bị mẹ bỏ rơi, đến năm mười một tuổi thì bị bạn thân hiểu lầm và lại bị bỏ rơi, tất cả những lần bị bỏ rơi đó đều trúng vào ngay mưa rất to, lúc đó em luôn đầm mình trong mưa cho đến khi bất tỉnh, lâu dần em bị viêm phổi và cũng bị trầm cảm. Có một lần, do bệnh trầm cảm bùng phát, em không kìm chế nỗi bản thân và đã dùng dao rạch cổ tay mình, lúc đó em tưởng mình sẽ chết, cảm giác thấy mình sắp được thăng thiên khiến em cảm thấy nhẹ nhõm nhưng Đan lại xuất hiện và níu giữ sinh mạng của em, không chết được em đã hận Đan nhưng suốt thời gian sau đó em và Đan trở nên thân thiết, không thể tách rời, Đan hay nói cậu ấy là cái bóng của em cho đến lúc chết, em đã không còn quan tâm đến hai chữ “bạn thân” nữa, chính vì thời gian và sự thấu hiểu đã tạo nên tình bạn của bọn em. Đan nói lúc thấy em nằm trên đường, máu me chảy ra trông kinh khủng hơn mấy gã nghiện ma túy nhiều. - Đừng bao giờ làm như vậy nữa nhé? Em chết thì em thấy nhẹ nhõm nhưng những người thân, bạn bè xung quanh em họ có thấy nhẹ nhõm không hay là ai cũng cảm thấy mình là người có lỗi vì cái chết của em? - Ừm……Ah, cái gì kia?- Cô thốt lên khi thấy chiếc hộp nhỏ màu hồng đặt ở trên bàn trang điểm. - Hửm ~.- Anh quay lại nhìn.- À, là……….- Vừa nói anh vừa lấy cái hộp đó đưa cho cô. - Cái gì trong này vậy a?- Cô ngồi dậy rồi ngắm ngía. - Phải mở ra thì mới biết chứ?- Anh cũng ngồi dậy và mở ra cho cô. Là một cặp nhẫn. Dạng nhẫn bạc cao cấp. - Cái nhẫn này do anh đặt làm đó, bên trong có khắc tên anh và em. - Nói xong, anh đeo cho cô cái nhẫn có khắc tên anh ở bên trong rồi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, âu yếm. - Wow, đẹp thật a. Để em đeo cho anh.- Cô cũng đeo cho anh chiếc nhẫn có khắc tên cô rồi mỉm cười hạnh phúc. Dưới bầu trời đấy sao và trăng, hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh như hai vì sao rơi từ trên trời xuống, đáp lên tình yêu của hai người………. Tình yêu không cần phải nói ra, chỉ cần hình ảnh của đối phương khắc sâu trong tâm trí và trái tim là đủ………………………. Sáng hôm sau, cô thức dậy thì thấy anh đang loay hoay làm bữa sáng rồi, nhìn anh mặc tạp dề, đầu nghiêng về phía vai, kẹp điện thoại, tay thì khuấy khuấy đảo đảo. Phong: Sao? Sôi rồi thì bỏ hành hoa vào à? Tất bếp luôn là ăn được hả? Có chắc không đó? Lại phải nếm lại lần nữa à? Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa lấy muỗng múc một ít soup lên nếm thử. Phong: Nó cứ ngọt ngọt thế nào ấy, không cay lắm. Ôi thôi rồi, tôi không bỏ hạt nêm mà lại bỏ nhầm bột ngọt rồi, làm sao đây? Haizzz, điên thật, ông mau nghĩ cách đi chứ, cô ấy mà dậy thì tôi giết ông đấy. Sao, bỏ thêm muối à? Lỡ mặn thì đổ cả nồi à, ông có đầu óc không hả? Bỏ hạt nêm cho chắc à, có an toàn không đấy, cô ấy ăn vào mà có bị gì thì ông chuẩn bị cuốn đồ đi là vừa. Nói xong anh cúp điện thoại luôn, anh đâu biết rằng cô đang đứng xem anh nấu nãy giờ. - Haha, xong rồi, giờ đi gọi cô ấy dậy thôi.- Anh tháo tạp dề ra treo lên và đứng chôn chân tại chỗ luôn khi thấy cô đang đứng dựa người bên cạnh cửa phòng ăn, đôi mắt chăm chú nhìn anh. - Ừm, anh nên tắt bếp trước đã.- Cô nhướn mày nói. Anh quay lại phía sau và hốt hoảng lao đến tắt bếp, sém chút nữa là soup trào hết cả ra ngoài. - Ăn được rồi chứ?- Cô ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên bàn tỏ vẻ chờ đợi nhưng anh không còn can đảm để múc soup cho cô ăn nữa. - Em dậy sớm thế?- Anh chuyển đề tài. Thấy anh có vẻ lưỡng lự như vậy, cô đứng lên và đi lại gần bếp, múc một ít soup nếm thử. Anh nhìn cô, nét mặt hiện rõ sự căng thẳng. Nếm xong, cô mỉm cười bước lại ôm lấy anh.- Anh không cần căng thẳng vậy đâu, soup rất ngon đấy, đôi khi sự nhầm lẫn trong lúc nấu ăn lại tạo ra một hương vị khác lạ cho món ăn đó, người chỉ bảo cho anh không nói với anh điều này à? - Ăn được sao?- Khuôn mặt anh dường như vừa thoát được thảm họa thật. - Ăn được.- Cô cười rồi ngồi xuống ghế, tay trái chống cằm, tay phải cầm miếng bánh sandwich lên ăn.- Anh định để em nhai bánh không à? Nghe cô nói vậy, anh lật đật chạy đi múc soup ra rồi bưng lại bàn, anh không dám tin vào tai mình nữa. Nhầm lẫn mà cũng ngon à, thật đúng là chuyện lạ. Ăn xong, cô thay đồ rồi đi dạo với anh. Ai nhìn thấy cũng ghen tị, cô và anh nhìn nhau, mỉm cười đầy hạnh phúc, trông họ giông một đôi vợ chồng mới cưới đang đi hưởng tuần trăng mật vậy.^^ Chiếc nhẫn bạc lấp lánh càng thu hút sự quan tâm của những người qua lại. - Chỗ đó là trung tâm mua sắm đó, chúng ta vào thôi,- Cô kéo anh chạy vào, đúng là con gái, ai cũng thích mua sắm hết. Cô ngồi chọn đồ rồi bắt anh đi thử. Mà anh thì mặc gì cũng đẹp, cũng hợp, khỏi thử cũng biết. Đến lượt anh chọn đồ cho cô thì cô lại kiếm cớ đi mua đồ uống,bảo anh ở đó đợi. Một lúc sau cô quay lại với hai lon nước ngọt và một cái túi nhỏ xíu. - Em mua cái gì đó? - Trang sức của con gái, anh hỏi làm gì? Đi thôi, ở đây chán quá.- Cô lại kéo anh đi. Đi ngang qua công viên, thấy đám đông cô nổi hứng tò mò nên lân la lại hỏi một cô nàng đứng gần. - Bạn ơi cho mình hỏi, chỗ đó làm gì mà đông vậy? - À, nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng nhất nước ta đang muốn tìm một đôi tình nhân ăn ảnh để làm đại diện cho bộ sưu tập áo cưới mới của cô ấy đó mà. Nhưng mà nãy giờ không đôi nào được chọn cả. - Ồ, cảm ơn bạn a.- Nói xong cô quay đi đến chỗ Phong bắt anh thử. - Anh mình chụp thử đi nha. Em thấy cái trò này hay nè.- Cô nũng nịu,đôi mắt long lanh khiến anh dù không muốn cũng phải chiều. (chị Tinh Á lợi hại thật a!) Cô và anh vừa bước đến thì chị thiết kế lao đến như tên lửa, mắt sáng lên như người nghèo vớ được túi vàng bạc châu báu vậy. - Ah, hai em được đó, giúp chị nha.- Chị nói luôn mà không thèm giới thiệu là giúp cái gì, cũng may cô có tìm hiểu trước rồi. Bộ sưu tập của chị ấy có cả mấy chục bộ, cô và anh thay liên tục đến nỗi đuối luôn, mà công nhận là cái người chụp cũng rất giỏi a, chọn góc chụp rồi kiểu chụp, blabla, đủ các thứ, chắc phải lên tới mấy trăm tấm ảnh luôn á. Sau khi chụp ảnh xong, chị thiết kế cảm ơn không ngớt luôn, lại còn suýt xoa là ăn ảnh rồi đẹp đôi, blabla. - Em thấy chưa, ai cũng nói chúng ta đẹp đôi hết?- Anh cười rất là mãn nguyện. - Trời, em mới đẹp còn anh xấu quắc.- Cô nói xong liền nhanh chân chạy ra biển trước mặc cho anh chạy theo sau với cái đầu xì khói.>o<. Anh đẹp trai phong độ thế này mà cô dám bảo xấu sao, cô thật kiêu ngạo quá rồi, phải trị tội mới được. Anh đuổi theo cô rồi cả hai tắm biển luôn. Hoàng hôn buông xuống, cảnh biển trở nên lãng mạn, hai người tưah vào nhau đẹp như một bức tượng nghệ thuật khắc trên bãi biển thơ mộng này………………..
|
Chương 6: Mỹ nhân Kết thúc một tuần nghỉ ngắn, Thần phong và Tinh Á trở về, khi đó thì Đan lại lo xử lí tin đồn vớ vẩn cùng với những tấm ảnh của Phong và Tinh Á mà một vài cậu ấm cô chiêu nào đó chụp được, vì là nhân vật hot nên tin đồn cũng lan rộng, xử lí cũng không thể hết trong một thời gian ngắn được. Chuyện họ bồ bịch thì cũng không có gì quan trọng nhưng Tinh Á rất ghét cái kiểu ra ngoài đường là bị người ta chỉ trỏ, xoi mói, bàn tán, cô không phải là ngôi sao điện ảnh hay minh tinh màn bạc gì nhưng lại là tâm điểm để người ta nói vào nói ra, cảm giác đó thực sự rất khó chịu. - Tại sao người đẹp lại phải làm mấy cái vụ đó vậy? Chuyện của họ người đẹp xen vào làm gì cho khổ thân chứ?- Giọng lưỡi này không ai khác ngoài Bảo Tấn Nam, chắc cả thế giới này có mình anh ta là người có thể nói ra những lời ướt át đó mà không bị ăn tát. Anh ta rảnh rỗi quá nên mới lượn lờ qua chỗ Đan rồi bắt đầu nói chuyện. - Tôi không phải người đẹp của anh, người đẹp của anh phải là mấy cô nàng ăn mặc thiếu vải, sexy, đường cong hấp dẫn thậm chí còn lộ hàng kìa.- Đan đốp lại ngay không một chút nể nang, miệng nói, mắt dán vào màn hình máy tính, tay thì thực hiện các thao tác trên bàn phím để gỡ ảnh xuống và xóa lời bình. - Haiz! Sao em giống Hồng Quân thế? Hai người cứ lôi cái chuyện “tình một đêm” của anh ra nói là sao vậy? Ah, mà giờ tên Quân đó cũng đang lo giải quyết vấn đề của Phong và Tinh Á đó, anh phải công nhận là hai người có cách giết thời gian hay thật. Miệng lưỡi thiên hạ mà bịt được hết thì có mà là thánh thần chứ chẳng phải người.- Bảo Tấn Nam nói,hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ nhìn ngứa cả mắt. - Này, anh hết việc để làm rồi hay sao vậy?- Đan nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu khi có sự xuất hiện của anh ta. - Chứ em bảo anh phải làm gì bây giờ? Tên Quân đang bận, em cũng vậy luôn, anh biết chơi với ai bây giờ, đi đánh người à hay là đi uống rượu với ông anh trai của em? - Tán gái là nghề của anh mà. Sao không tìm đại một cô nào đó rồi vô khách sạn mà tâm sự cho đỡ chán, biết đâu cô ta lại khiến anh vui hơn thì sao?- Đan lại cạnh khóe tiếp. - Anh không còn hứng thú với mấy cái trò đó nữa. Cô nào cũng giống cô nào, nói ngon nói ngọt một chút là ok ngay, hạng người dễ dãi đó anh ngán đến tận cổ. - Hưm, nếu không có cái hạng người dễ dãi đó thì lấy ai phục vụ cho nhu cầu của các anh. Mà anh cũng biết ngán sao? Chuyện động trời đây!- Đan cười nhạt. - Công nhận em thích cái trò dìm hàng người khác thật. - Giờ mới biết à? - Ừ, trước giờ anh không nghĩ em là người như thế. À mà em biết chuyện này chưa? - Chuyện gì? - Bảo Ngọc yêu đơn phương Thần Phong. - Thì cũng có khác gì chuyện anh và Hồng Quân yêu đơn phương Tinh Á đâu, bình thường mà. - Nhưng mà họ là chị em, em thừa biết chuyện đó mà, yêu cùng một người con trai không trở thành tình địch mới lạ - Anh và Quân cũng thế thôi. - Bọn anh có thể nhường nhịn cho nhau nhưng chị em họ có thể nhường nhịn cho nhau không khi mà quyết tâm chinh phục của Bảo Ngọc càng ngày càng cao? - Ôh, tôi nói Tinh Á yêu Phong lúc nào vậy? Nếu Tinh Á chán rồi thì cô ấy sẽ bỏ thôi, lúc đó Bảo Ngọc có muốn là tình địch cũng không được. - Nhưng mấy cái tấm hình này trông không có chút gì gọi là vui chơi qua đường cả. - Người ngoài nhìn vậy thôi chứ kẻ bên trong cuộc mới hiểu được. Sáu năm làm bạn của Tinh Á, chẳng lẽ anh nghĩ tôi không hiểu con người cô ấy sao? Cô ấy không còn lòng tin và sự chân thành nữa đâu mà mong cô ấy yêu Phong thật lòng. Bây giờ chẳng qua là cô ấy đang có hứng thú với trò chơi tình yêu vậy thôi chứ sau này cũng chán à. Nếu giả sử như bây giờ Phong xảy ra chuyện gì chưa chắc cô ấy đã quan tâm đâu. - Vô tình. - Phải gọi là tuyệt tình mới đúng. - Nhưng cho dù có là thế thì bọn anh vẫn quyết tâm chinh phục cô ấy đến cùng đó. - Tôi không cản nhưng có một lời khuyên. Trèo cao quá khi bị ngã, sẽ RẤT ĐAU.- Đan nói xong liền tắt máy tính rồi bỏ xuống căng-tin mặc cho Nam ngồi đó suy nghĩ. Lúc đi xuống, Đan vô tình gặp Quân ở đó. Mà cái căng-tin hôm nay đông khủng khiếp, chen chân mãi mới vô được cái quầy bán đồ uống. Mua được một chai nước ngọt có gas thì lại hết cả đường ra, điên thiệt. Cùng lúc đó, Quân lách người đến bên Đan và tìm cách kéo Đan ra khỏi đám người đó. - Cảm ơn anh. Mà cái lũ điên đó làm cái quái gì mà đông thế không biết, làm tắc nghẽn cả giao thông? - Em đúng là nóng tính thật, vậy mà vẫn sống yên ổn với Tinh Á công nhận là tài. - Tinh Á vậy thôi chứ không lạnh như anh nghĩ đâu, đứng trước cô ấy em chỉ là con muỗi thôi.- Đan cười hồn nhiên như cô tiên, khác với những lúc cười nhạt, hung hăng, khó gần. - Ha, vậy Tinh Á là con gì? - Dĩ nhiên là con người rồi. Cả hai cùng cười rồi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Dường như Quân đang thay đổi, có lẽ Tinh Á không thuộc về anh thì hà cớ gì anh phải yêu đơn phương chi cho đau lòng mà biết đâu còn bị thương hại nữa. Anh nên dành tình cảm đó cho một người khác, không phải là Tinh Á. Trên đường đi, Phong và Tinh Á không khác gì một đôi vợ chồng vừa đi hưởng tuần trăng mật về, cả cô và anh đều cảm thấy hạnh phúc cứ chọc cười nhau miết. Cô và anh đâu biết rằng có chuyện không hay sắp xảy đến. Thế giới hạnh phúc ngọt ngào đó có thể bị phá vỡ hay không?…………………. Phong dừng xe trước khu chung cư cao cấp, nghĩ đến việc phải xa cô là anh không chịu đựng được. Những ngày qua dù chỉ là một tuần ngắn ngủi thôi nhưng ở bên cô, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sáng dậy là được ăn sáng cùng cô, đi chơi cùng cô, tối về được ôm cô trong vòng tay ngủ đến sáng, đối với anh, hạnh phúc là như thế đó. - Thôi, em vào nhà đây. Anh về cẩn thận.- Cô cười rồi xách đồ, bước xuống xe nhưng anh đã giữ tay cô lại. - Chỉ có vậy thôi sao? Em nên trả tiền đi taxi chứ?- Anh cười, dáng vẻ đùa cợt. - Hửm? Em tưởng anh miễn phí.- Cô giả nai đáp lại. - Miễn phí à? Em đừng có mơ ngủ như thế chứ?- Anh chồm tới. - Thôi được rồi, em trả là được chứ gì?- Nói xong, cô hôn phớt lên môi anh một cái nhưng anh đời nào chịu chấp nhận “số tiền lẻ” đó, cánh tay anh ôm lấy cô và đùa giỡn đôi môi của cô cho tạm thỏa mãn rồi mới buông tha cho cô. Sau nụ hôn của anh, cô cảm thấy choáng váng cả đầu óc, phải ngồi lại trong xe khoảng năm phút rồi mới lấy lại trạng thái bình thường được. Anh ngồi bên quan sát có đôi chút lo lắng nhưng mấy lần trước cũng vậy, chỉ cần anh hôn cô thì cô đều bị như vậy cả. - Em không sao chứ?- Anh hỏi. - Ừm, trước giờ vẫn hay bị vậy mà. Thôi, anh về cẩn thận, em lên nhà nghỉ ngơi đây. - Mai anh qua đón em đi học nhé? - Không cần đâu, em đi với Đan.- Nói xong, cô thực hiện động tác mi gió với anh rồi mới quay đi.(cái động tác mi gió mà mấy đứa bé hay làm á, nhìn dễ thương, iu iu). Lên tới nhà, đập vào mắt cô là cảnh Đan đang chăm chú làm bài tập. Cái chuyện này là hơi bị kỳ à nha, trước giờ làm gì có chuyện Đan ngồi học chăm chú thế này, chắc hôm nay sẽ có mưa to. - Về rồi à? Mình tưởng hai người đi chơi cả tháng luôn.- Đan nói nhưng mắt không rời khỏi quyển vở, tay không chịu rời xa cây bút. - Trí tưởng tượng của cậu mà không viết tiểu thuyết thì hơi bị uổng phí một tài năng đó.- Cô khéo léo đáp lại. Ai cũng hiểu câu này là “đầu óc của Đan không nắm bắt được tình hình thực tế”. Tinh Á đã diễn đạt ý của câu nói rất xuất sắc. - Đi chơi vui chứ?- Đan không màng đến câu nói của Tinh Á, có lẽ cách nói này đã trở nên quen thuộc mà Đan thì không cần phải suy nghĩ nhiều về cách nói đó của Tinh Á, bạn bè chơi lâu năm nên rất là hiểu nhau a. - Cậu thấy mình có điểm nào không vui sao? Mấy ngày nay ở đây có chuyện gì vui không vậy?- Cô cười rồi đi lại phía tủ lạnh lấy một ít nước hoa quả ép ra uống. - Cậu vui là tốt rồi. Ở đây vẫn bình thường. - Nhưng theo mình thấy thì cậu không được bình thường, cậu giận mình sao?- Cô lại gần Đan hỏi han. - Giận gì đâu, chỉ là mình và Bảo Ngọc có xảy ra một chút chuyện không vui thôi. - Nó làm gì?- Giọng cô bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Đan kể lại đầu đuôi câu chuyện, Tinh Á nghe xong thì không có phản ứng gì. - Nó là người có lỗi trước nên mình không có gì để trách câu cả, vui lên đi, mình có mua quà cho cậu nè.- Tinh Á lại vui vẻ bình thường, cô lấy một bộ váy dự tiệc trong giỏ đồ ra đưa cho Đan. - Ack, cậu mua cái này làm gì thế?- Lần này thì Đan bắt buộc phải rời xa quyển vở và cây bút, hai mắt chăm chú nhìn lên bộ váy trên tay cô. - Sắp tới là sinh nhật của Hồng Quân nên cậu phải mặc cái này đi dự chứ? Không lẽ cậu định mặc áo sát nách và quần short à? Ah, quên còn đôi giày cao gót này nữa. Tông xuyệt tông a. - Ack, ack, phải-mặc-cái-này á?- Khó khăn lắm Đan mới nói được một câu trọn vẹn. - Sao? Rất đẹp mà! - Ý mình không phải là xấu hay đẹp mà là…mà là…mình… không quen… mặc. - Không quen rồi sẽ quen, cậu cứ như vậy nên bị Lôi Vỹ chê hoài, thằng nhóc nói cậu không được nữ tính đó. - Nó dám nói thế sao? Được, hãy xem Khương Nhã Đan ta đây nữ tính cỡ nào nhé?- Đan hùng hồn tuyên bố. Nói xong, hai người lăn ra cười. Tối hôm đó, đợi lúc Tinh Á đi ngủ rồi Đan mới lôi laptop ra, gửi email cho bộ ba 16T hỏi thăm tình hình và “sạc” cho Lôi Vỹ “một trận đại hồng thủy” vì cái tội cả gan bảo Đan không nữ tính, người ta xinh đẹp, quyến rũ thế này mà bảo là không nữ tính à. Mắt chắc là sole rồi.(ack, chị Đan quyến rũ đến nỗi đánh sái quai hàm người khác vậy mà nữ tính chết liền). Sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng, Đan đã phát hiện ra chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay áp út của Tinh Á và một màn tra khảo đã diễn ra. - Hehehe, cái nhẫn đó từ đâu mà có vậy? - Nhẫn cặp đó mà. - Ai mua? - Phong đặt làm. - Anh ta tặng cậu ở đâu? Bãi biển lãng mạn hay ở nhà hàng nào đó? - Tặng trên giường. - HẢ? CẬU NÓI LẠI MÌNH NGHE XEM NÀO.- Đan hét lên. - Tặng trên giường.- Tinh Á nhắc lại. Nghe xong câu đó Đan im luôn và màn tra khảo vụ chiếc nhẫn kết thúc. Trên đường đến trường, Đan không hé răng hỏi một câu nào nữa, có lẽ Đan bị shock sau khi nghe ba chữ “tặng-trên-giường” mà Tinh Á nói. Tinh Á đi bên cạnh thì cứ tủm tỉm cười. Đúng là chịu hết nổi luôn a………………………………. Bước đến trường, đập vào mắt Tinh Á và Đan là một đám đông nhốn nháo. Đan cười khẩy rồi kéo Tinh Á đến xem, xem ra hai nhân vật hot mới về là đã có chuyện hay để xem rồi. - Mày nói nhăng nói cuội gì vậy hả? Cô ấy yêu ai cũng cần mày cho phép à? Mày là cái thá gì của cô ấy vậy? Ngon thì nói xem nào?- Tiếng quát này có vẻ quen quen, hình như là của Bảo Tấn Nam thì phải?! - Các người chỉ được cái to mồm. Tất cả chỉ nhờ tiền của và quyền thế của cha mẹ để đi ức hiếp người khác thôi. Không dám đấu tay đôi mà lúc nào cũng chơi cái trò hội đồng, đồ hèn như các người đủ tư cách yêu cô ấy sao? Không biết nhục mặt à?- Tiếng người nào đó đáp lại. Bảo Tấn Nam nghe thế giơ tay định cho tên đó một cú đấm nhưng Đan đã cản lại. Đám đông hướng mắt về phía cô. - Bảo thiếu gia đừng nóng, nếu anh ta đã nói vậy thì đợi anh ta phục hồi rồi hai người đấu tay đôi, như vậy sẽ hay hơn. - Này, chị biết gì hả? Tên này đã xúc phạm anh Phong, anh Quân và anh Nam, không đánh sao được?- Bảo Ngọc chen vô nói thêm. - Xem ra lời nói của tao không có hiệu lực với mày thì phải.- Đan gằn giọng. - Ngon thì đánh tôi đi, hôm nay chị tôi về, chị dám đánh à?- Bảo Ngọc vênh mặt khiêu khích. - Hạ thấp cái mặt xuống đi, mày nghĩ Tinh Á điên hay sao mà đi làm tấm lá chắn cho mày hả? Cô ấy còn bận trăm công nghìn việc, không rảnh để mà chơi với mày đâu. Còn tao thì hôm nay không có hứng thú đánh mày cho nên mày vênh mặt cũng không chọc tức được tao đâu, ranh con ạ.- Đan cười nhạt sau đó vỗ vai Nam vài cái rồi đi lên lớp. Khỏi cần nói cũng biết chuyện này có liên quan đến Tinh Á và Thần Phong rồi. Giờ giải lao, cô hẹn anh ra chỗ vườn hoa sau trường nói chuyện. - Có chuyện gì mà anh ta xúc phạm cả ba người vậy?- Tinh Á hỏi. - Anh ta nói anh không xứng đáng với em, còn nói là Quân với Nam chỉ là mấy tên đạo đức giả. Nam nghe vậy nên mới đánh anh ta, mấy tên đàn em cũng nhào vô đánh thay anh và Quân thôi.- Phong trả lời. - Lãng xẹt. Đúng là chuyện nhảm nhí.- Cô cười nhạt. Phong tiến lại gần cô, ôm lấy cô định hôn nhưng cô đã đẩy anh ra.- Ở trường, cấm tiếp xúc thân mật.- Nói xong, cô quay lưng đi lên lớp bỏ lại anh ở đó nhìn theo. Chiều, tan học, bà nội gọi cô về nhà ăn cơm, từ lúc dọn ra ở riêng, bà không hề biết cô làm gì, sống ra sao. Và hôm nay cũng có chuyện bà cần cô giúp nên gọi về bàn bạc. - Cháu chào bà.- Cô bước vào nhà, rồi kính cẩn cúi chào. - Ah, hôm nay chị về, bà nhớ chị lắm đó, mà sao chị dọn ra ngoài ở vậy? Chị có biết chị đi vắng một chút thôi là đã có người gây chuyện với em rồi á.- Bảo Ngọc dẻo miệng nói. Từng lời tuôn ra từ miệng nó đều khiến cô buồn ói. Giả tạo đã trở thành phong cách sống của nó nhưng giả tạo quá lại khiến người ta cảm thấy buồn ói. Đáp lại lời nó chỉ là nụ cười gượng gạo của cô. Trong bữa ăn có nhiều món cô thích nhưng không hiểu sao cô lại không muốn ăn, chỉ động đũa qua loa rồi thôi. - Hôm nay gia đình ta mới có dịp ngồi ăn cơm đầy đủ thành viên thế này, cháu phải ăn nhiều vào chứ Tinh Á?- Bà nội nói. Hai chữ “gia-đình” đối với cô thật lòng mà nói thì nó chỉ còn là một khái niện mờ nhạt. Gia đình mà thế này sao? Gia đình mà người đàn ông trụ cột đã ra đi đến một thế giới khác vĩnh viễn không trở về, người phụ nữ cũng bỏ con để đi tìm hạnh phúc mới, người bà đáng kính lại không quan tâm gì đến hai đứa cháu thiếu hơi ấm tình thương của cha mẹ, người em gái cùng cha khác mẹ lại sống giả tạo và căm ghét cô. Haha, như vậy gọi là gia đình sao? - Bà nội, cháu đang rất bận, bà muốn cháu làm gì thì hãy nói đi ạ, cháu sẽ thu xếp công việc để giải quyết.- Cô vào thẳng vấn đề luôn. - Chị bận lắm sao? Vậy mà em cứ tưởng chị rảnh rỗi để đi chơi a.- Bảo Ngọc nói, giọng điệu nghe ngây thơ thấy sợ nhưng cô nhận ra trong câu nói đó có cái gì đó như là cạnh khóe vậy. - Ừm, Âu Đình đang đứng trước nguy cơ bị mất nhiều cổ đông, điều đó sẽ gây ảnh hưởng lớn tình hình tài chính của tập đoàn, nếu cứ tiếp tục thế này thì nguy cơ phá sản là điều có thể xảy ra….- Bà nói, gương mặt đầy lo âu. - Được rồi, cháu sẽ có cách giải quyết.- Cô nói xong liền đứng dậy cúi hào bà rồi quay sang nói với Bảo Ngọc.- Em nghe rõ rồi đấy, bớt tiêu xài phung phí lại đi.- Nói xong cô bỏ đi. Lại là việc của tập đoàn, tuy đang là sinh viên đại học nhưng cả tập đoàn đều biết đến tài năng kinh doanh và điều hành tập đoàn của cô. Trở về nhà, Đan đang ngồi xem phim, thấy sắc mặt cô khác đi, Đan lo lắng. - Có chuyện gì vậy? - Âu Đình có thể sẽ bị phá sản. - HẢ? TẠI SAO? - Các cổ đông lớn đang rời bỏ Âu Đình vì muốn dồn vốn đầu tư cho tập đoàn khác. - CÁI QUÁI GÌ VẬY CHỨ? - Lần này mình phải trực tiếp ra mặt rồi, tạm thời sẽ nghỉ học một thời gian và phải ra nước ngoài. - Hừ. - Không sao đâu, mấy vụ này cũng thường thôi.- Cô trấn an Đan. - Thường cái con khỉ. Tập đoàn Âu Đình là tất cả tâm huyết của ông nội và ba cậu, nếu bị phá sản chẳng phải sẽ có lỗi với hai người đó lắm sao? - Ngày nào mình còn sống thì ngày đó Âu Đình còn tồn tại.- Cô nói. tay siết chặt lại. Cuộc đời cô không biết bao giờ mới được bình yên đây, tình bạn cũng không trọn vẹn, tình thương của cha mẹ thì không có, tình yêu chẳng biết sẽ ra sao, đời sống không thoải mái, lúc nào cũng sống trong tình trạng lo lắng, mệt mỏi………….Cô chỉ là một đứa con gái, bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng trẻ con và yếu đuối. Mới 18 tuổi đầu mà cuộc sống của cô đã căng thẳng và bận rộn đến vậy, liệu sau này cô ấy có được bình yên mà sống không nữa?!……………………………
|