Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em
|
|
Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em
Tác Giả : RinFu Rikaki
Thể loại : Truyện Teen
Số Trang : 36
Trạng Thái : FULL
Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính, Âu Tinh Á là một cô gái vô cùng thông minh và xinh đẹp cùng với Triệu Thần Phong, một chàng công tử nhà giàu đẹp trai. Cô bước vào cuộc sống của anh nhưng lại rời khỏi đó, tất cả khiến anh như sụp đổ và chẳng thể nào quên đi hình bóng của cô. Tình yêu là gì? tại sao lại cứ mãi nghĩ về cô? Tại sao không thể nói được câu "Anh yêu em" ngay từ ban đầu.
|
Chương 1: Rạn nứt Một cuộc sống hạnh phúc không hề có một chút rạn nứt nào vậy mà vào một ngày đẹp trời, mái nhà ấm êm đó xuất hiện một vết nứt lớn.Người đàn ông thành đạt và hạnh phúc bên vợ hiền, con ngoan bỗng nhiên lại trở thành cha của một đứa trẻ mới đầy tháng. - Âu Thịnh, anh có thể quên cái ngày hôm đó nhưng em thì không bao giờ quên. Lần đó anh uống say và đến than thở về tình hình tài chính đang thâm hụt, anh sợ ảnh hưởng đến chị nhà đang mang thai nên không nói. Mà hôm đó em vừa bị cấp trên khiển trách nên cả hai chúng ta đều uống rượu giải sầu sau đó cái gì đến nó cũng phải đến thôi. Em không trách gì anh, hôm nay em đến đây cũng không phải là xen vào hạnh phúc của gia đình anh, em chỉ muốn để anh biết được giữa hai chúng ta đã có một đứa con.- Người phụ nữ đó nói, khóe mắt rưng rưng. Còn Âu phu nhân thì ngồi im suốt, không mở miệng nói một lời nào. Cái cụm từ “giữa hai chúng ta đã có một đứa con” mà người phụ nữ đó nói ra như là một nhát dao chém sâu vào tim bà. Thế còn Âu Tinh Á thì sao? Con bé là kết quả của tình yêu giữa bà và ông Âu Thịnh. Tinh Á cũng vừa tròn ba tháng tuổi. Những khoảnh khắc của ngày hôm đó dần hiện ra trước mắt ông Âu Thịnh. Ông quay sang nhìn bà vợ của mình đang ngồi im như tượng rồi đưa mắt nhìn đứa bé đang nằm trong vòng tay của Bối Nhĩ ( tên người phụ nữ đó) mà đau cả đầu. Ông không thể bỏ Âu phu nhân mà đến với Bối Nhĩ được nhưng ông cũng không thể bỏ mẹ con Bối Nhĩ. - Bối Nhĩ, đứa bé tên gì vậy? – Ông Thịnh hỏi. - Âu Bảo Ngọc.- Bối Nhĩ khẽ đáp. Ông Thịnh gật đầu rồi nhìn lại Âu phu nhân, bà vẫn ngồi im, dường như đang có một cuộc chiến tranh nội tâm diễn ra trong bà. Trái tim bà bảo rằng bà nên cao thượng nhưng lí trí mách bảo bà rằng giữa bà với ông Thịnh còn có Tinh Á. Nếu giữa bà và ông không có sợi dây gắn kết nào thì bà sẽ cao thượng mà từ bỏ ông thôi. Đáng tiếc là tình hình này bà đành chịu. - Minh Châu, em nói gì đi chứ? – Ông Thịnh quay sang nói với Âu phu nhân. - Anh là chủ gia đình, việc anh có con riêng bên ngoài vì lí do gì em cũng không muốn quan tâm nữa, anh muốn làm gì, em cũng chấp nhận hết nhưng nếu việc anh làm mà ảnh hưởng đến Âu Tinh Á thì em không ngồi yên để anh muốn làm gì thì làm đâu. Âu Tinh Á là con gái của em, anh hãy nhớ lấy điều đó.- Âu phu nhân bỏ về phòng. - Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên đến đây. Em và con sẽ không tìm đến làm phiền gia đình anh nữa đâu.- Bối Nhĩ bế đứa bé đứng lên định bỏ đi thì ông Thịnh đã giữ lại. - Bối Nhĩ, em biết rõ là anh rất yêu Minh Châu, thế nên anh không thể để cô ấy bỏ đi, huống hồ giữa anh và cô ấy còn có bé Tinh Á nữa, anh xin lỗi nhưng có lẽ em nên để bé Bảo Ngọc ở đây. Anh và Minh Châu sẽ xem Bảo Ngọc là con luôn, bù lại hàng tháng anh sẽ chu cấp phí sinh hoạt cho em. - Chắc anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn anh biết đến sự tồn tại của Tiểu Ngọc thôi. Em không thể bỏ con mà lấy tiền được.- Bối Nhĩ cau mày nói. - Anh không có ý đó. Tiểu Ngọc cần có cha và anh là cha của nó, anh sẽ chịu trách nhiệm còn em coi như là…anh cầu xin em đó. Anh không thể chọn cả em, Tiểu Ngọc, Minh Châu và Tinh Á được. Vợ con anh làm sao anh bỏ được, hết cách rồi, anh thực sự cũng muốn bao bọc, che chở cho mẹ con em lắm nhưng… - Em hiểu rồi. Tiểu Ngọc sẽ ở lại đây với anh, em sẽ ra đi và anh đừng bao giờ tìm đến em, em cầu xin anh đó. Đừng bao giờ tìm đến em, anh chỉ cần thay em nuôi dạy Tiểu Ngọc khôn lớn là được rồi. hãy xem như giữa hai ta không có gì hết.- Bối Nhĩ nói. Bà quản gia từ từ đỡ lấy đưa bé từ tay Bối Nhĩ trước khi đi cô không quên hôn lên má đứa bé và liên tục xin lỗi con mình. Bối Nhĩ đi rồi, ông Thịnh mới ngồi phịch xuống ôm đầu sâu não.Thời gian sau đó, cuộc sống của gia đình họ Âu ngày càng rạn nứt, bà Minh Châu lúc nào cũng im lặng chăm lo cho Tinh Á và Bảo Ngọc, không đoái hoài đến ông Thịnh. Cũng may là hai đứa lớn lên cùng nhau, có những chuyện không hiểu nhưng cũng yêu thương nhau, ông Thịnh vùi đầu vào công việc, về đến nhà chỉ chú tâm đến hai đứa con, ông cũng tìm mọi cách để hâm nóng tình cảm với bà Minh Châu nhưng tất cả đã nguội lạnh cả rồi. Thế mới biết hạnh phúc nó thật là mong manh dễ vỡ. Chỉ cần một vết nứt thôi cũng gây hư hỏng cho ngôi nhà huống hồ đây là mộtchuyện to tát chứ không nhỏ nhặt gì, dù rằng phận đàn bà là phải camchịu, bao dung nhưng đối với bà Minh Châu thì bao dung, cam chịu nhưthế nào đây, khi mà có người thứ ba bước chân vào cuộc sống của gia đình họ? Vẫn biết cái phút lầm lỡ của ông Thịnh là không đáng trách nhưng là một người vợ lại là mẹ của Tinh Á, suy cho cùng thì bà Minh Châu không chấp nhận cũng là chuyện bình thường, dễ hiểu. Có thể là bà Minh Châu hơi quá đáng hay ích kỷ nhưng nếu đứng vào vị trí của bà thì không ít người sẽ làm theo bà. Vài năm sau đó, năm Tinh Á và Bảo Ngọc lên bốn tuổi thì ông Thịnh bị tai nạn qua đời. Hai năm sau đó, bà Minh Châu cũng đi tìm hạnh phúc mới cho mình. Cái ngày bà Minh Châu quyết định ra đi tìm hạnh phúc mới, cô bé Tinh Á sáu tuổi đã cố gắng, níu kéo. - Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ ở lại với con đi mà. Con không muốn sống với bà nội đâu.- Cô bé Tinh Á khóc lóc năn nỉ mẹ. - Tinh Á, con là người nhà họ Âu, con phải ở lại, sau này mẹ sẽ về thăm con. - Con không chịu đâu. - Tinh Á ngoan, con vào nhà đi, trời sắp mưa rồi đó. Mẹ đi rồi mẹ sẽ về thăm con mà. Con biết mẹ yêu con mà. - Yêu con sao mẹ lại bỏ con? - Sau này con lớn mẹ sẽ nói. Bây giờ con hãy quay vào nhà đi.- Bà Minh Châu ôm bé Tinh Á vỗ về. - Mẹ bỏ con đi như vậy, mẹ có hối hận không?- Tinh Á đẩy bà Minh Châu ra rồi hỏi? - Ý con là gì? - Mẹ bỏ con để đi thì mẹ có cảm thấy hối hận không? Sau này mẹ sẽ không hối hận chứ? Bà Minh Châu ôm lấy con gái, thì thầm ba từ “mẹ xin lỗi” rồi đứng dậy xách hành lí quay đi. Chiếc taxi vừa lăn bánh là trời vừa đổ cơn mưa ào xuống. Một thực thể nhỏ bé đứng dưới màn mưa lạnh buốt, ánh mắt nhìn đau đáu về phía cổng. Ngày hôm đó đã khắc sâu vào lòng cô bé Tinh Á sáu tuổi, cái ngày mà cô bé cảm nhận được người mẹ đáng kính đã bỏ cô lại để đi tìm cuộc sống mới. Không lâu sau đó, bà nội dẫn một cô bé tóc ngắn ăn mặc rất là ngầu đời về. - Tinh Á, đây là Khiết An, người này sẽ học tập cùng cháu. - Dạ.- Tinh Á đáp lại một cách khá là hờ hững. - A, em chào chị, em tên là Âu Bảo Ngọc. Rất vui được gặp chị Khiết An.- Bảo Ngọc thì cười toe toét chạy ra chào hỏi. Vậy mà Khiết An chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi tiến đến chỗ Tinh Á đang chăm chú làm bài tập. – Âu tiểu thư, tôi là Đàm Khiết An. Tinh Á vẫn cắm đầu làm bài tập, tính nó là thế, đã không làm thì thôi chứ đã làm thì trời có sập cũng chẳng quan tâm. Quá bực bội trước thái độ không mấy lịch sự này của nó, Khiết An điên tiết giật cây bút và quyển vở của nó. - Tiểu An, trả đây, tôi không điếc đâu, trả lại cho tôi nhanh lên.- Nó lên tiếng, giọng nói có vẻ rất tức giận. - Nghỉ giải lao đi. – Khiết An nghe nó gọi “tiểu An” nên mới dịu giọng, vẻ mặt cũng không còn tức giận nữa. Không hiểu sao Khiết An có cách gì mà lại khiến nó nghe lời – Nè, Âu tiểu thư ăn trái cây đi.- Khiết An ném nguyên trái táo đỏ mọng cho nó may là nó nhanh tay chụp được chứ không là trúng mặt rồi. Bảo Ngọc và bà nội đều ngạc nhiên,Khiết An cười – Hahaha, phản ứng nhanh thật, chứng tỏ cậu không bị bệnh lí gì. - Đừng có gọi tôi là Âu tiểu thư, gọi là Tinh Á đi. Còn nữa, tôi hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng chẳng có triệu chứng gì bất thường cả. - Tinh Á ném lại trái táo cho Khiết An rồi bỏ lên phòng nghe nhạc.Thời gian sau đó, mảng băng lạnh lùng đóng trong lòng nó bị Khiết An phá vỡ. Điều đặc biệt là An chỉ có hứng thú với nó còn đối với Bảo Ngọc thì luôn thờ ơ, lâu dần, Khiết An và Tinh Á cũng trở thành bạn thân. Nhưng thế giới này nếu cái gì cũng thuận lợi thì không thể gọi là cuộc sống. Bảo Ngọc vì luôn bị An ngó lơ nên làm mọi cách để chia rẽ tình bạn của nó với An và cuối cùng tình bạn đó cũng vỡ tan. Khiết An bỏ đi mà không nghe nó giải thích đầu đuôi. – An nghe mình giải thích đã. – Tinh Á đuổi theo nhưng An cứ bước đi thật nhanh, không nghe cũng không quay lại. Bóng dáng Khiết An khuất dần khỏi tầm nhìn của nó, nó đứng đó, trên môi nở một nụ cười cay đắng, chua chát. Lần thứ hai rồi, tại sao cứ mỗi lần ai đó làm nó tin tưởng rồi cũng chính người đó làm cho nó thất vọng, sụp đổ lòng tin. Gia đình, bạn bè, ai cũng bỏ rơi nó, đã đến lúc nó nghĩ mình không nên tin một ai nữa. Tất cả…đã quá đủ rồi.
|
Chương 2: Lạc lõng Mười một giờ đêm Tinh Á mới bước chân về nhà, cứ tan học là cô biến đi đâu mất dạng đến khuya mới về. Cái nếp sống này chẳng thể thay đổi được thậm chí có lúc cô còn qua đêm ở nhà bạn. Bởi vì căn nhà xa hoa này đối với cô không khác gì cái nhà tù mà cô thì không phải là phạm nhân. Thở dài một cái rồi cô đành phải cất bước vào nhà. - Tinh Á, cháu ngồi xuống đây nói chuyện với ta một chút.- Bà Đình (chính là bà nội của cô) lên tiếng cắt ngang mọi hành động của cô. Đợi cô yên vị trên ghế ngồi rồi bà mới bắt đầu nói.- Tinh Á, ta biết từnhỏ cháu đã trải qua nhiều chấn động về tâm lí nên chuyện cháu thay đổi như vậy cũng là chuyện bình thường, dễ hiểu, dễ chấp nhận nhưng cháu thay đổi tích cực hơn một chút không được sao? – Bà im lặng đợi cô phản ứng nhưng trả lời bà là sự im lặng đáng sợ của cô. Một lúc sau cô mới hé răng trả lời lại.- Thay đổi tích cực mà bà nói không phải là ngoan ngoãn nghe lời như robot làm theo lập trình chứ? Nếu ý bà đúng là như vậy thì cháu xin lỗi, cháu không làm được. Tuy nhiên vì là dòng dõi nhà họ Âu, cháu sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình đâu ạ. Còn nữa, tuy được tự do, thoải mái không bị gò bó nhưng chẳng phải là chỉ cần bà gọi là cháu có mặt ngay đó sao? Vậy bà còn muốn gì hơn ở một đứa không được bình thường như cháu?Nghe cô nói, bà Đình chợt khựng lại, đứa cháu bà hết mực cưng chiều, yêu thương lại cảm thấy chính bản thân không được bình thường. Không, không đúng, Âu Tinh Á hoàn toàn bình thường chỉ là đôi lúc suy nghĩ hơi tiêu cực thôi. Không thể Tinh Á tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nên bà lên tiếng phản bác lại ngay.- Tinh Á, cháu nói lung tung cái gì thế, cái gì mà không được bình thường hả? Cháu là một đứa con gái phát triển hoàn toàn bình thường, chẳng có gì gọi là bất thường cả. Dù cóthay đổi bao nhiêu thì cháu vẫn là cháu thôi. Ta không có ý xâm phạm đời sống cá nhân của cháu. Tinh Á ngồi đó lắng nghe. Cô mà bình thường sao? Một người bị bệnh trầm cảm thì có được coi là bình thường không? Trở về phòng, cô thấy Bảo Ngọc đang khoanh tay trước ngực đứng đó nhìn cô. Đứa em cùng cha khác mẹ này, thực sự mà nói thì cũng không làm cô có ác cảm, tuy nhiên có nhiều chuyện xảy ra khiến Bảo Ngọc hiểu lầm rồi ghét cô mà cô thì không mấy quan tâm đến con bé, muốn làm gì thì làm, chẳng ai liên quan đến ai, nhờ thì giúp, không thì thôi. Cô nhìn nó rồi hỏi.- Giờ này em còn chưa ngủ sao? Có chuyện gì muốn nói với chị à? Nó nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm rồi buông một câu vu vơ trước khi trở về phòng.- Chị cũng biết mình là một người không được bình thường à, vậy mà em cứ tưởng…- Nói đến đó thì cánh cửa phòng nó sập lại trước mắt cô. Cô cũng trở về phòng. Thái độ đó của nó, cô cũng quá quen rồi. Trong mắt nó, cô chẳng khác gì cái gai vậy nhưng cô không hề ghét nó vì dù gì cũng là chị em, bỏ qua hay nhường nhịn một chut cũng không sao. Sáng sớm, cô thức dậy đúng theo đồng hồ sinh học của mình, vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi soạn một số tài liệu bỏ vào giỏ xách. Khi đi xuống phòng ăn thì cô thấy bà và Bảo Ngọc cũng vừa ngồi vào ghế chuẩn bị dùng điểm tâm, cô cầm ly sữa tươi lên uống sau đó ăn táo tráng miệng (nghe nói ăn táo buổi sáng rất là tốt nha). Không khí im ắng mà có nói thì cũng toàn là Bảo Ngọc huyên thuyên với bà, cô chỉ ngồi im lắng nghe. - À, tối nay có bữa tiệc mừng ngày thành lập tập đoàn Vãn Tuyên, Bảo Ngọc thì chắc chắn sẽ đi cùng ta,…ta cũng muốn cháu đi cùng.- Bà nói với cô. - Bà muốn cháu đi thì tất nhiên là cháu không thể không đi, bà hiểu chuyện đó hơn ai hết mà.- Cô hững hờ đáp lại - Không phải bà ép chị đâu, bà chỉ muốn…- Bảo Ngọc vờ ngoan hiền trước mặt bà, cố làm ra vẻ hai chị em vô cùng thân thiết nhưng cô lại lên tiếng cắt lời.- Trước giờ có cái gì bà muốn mà không được đâu.-Nói xong, cô liếc nhìn tấm thiệp mời trước mặt, khẽ nhẩm thời gian và địa điểm rồi đứng dậy chào bà, sau đó xách giỏ đi học. Ngồi trên xe buýt, cô đánh rối phần đuôi tóc, chải mái thật khéo để che bớt phần nào đó của khuôn mặt, cuối cùng là đeo chiếc kính gọng đen rõ to vào.Thoạt nhìn trông cô thật quá tầm thường. Thực ra cô có một ngoại hình cực kỳ xinh đẹp từ dáng đi đến giọng nói, đôi mắt tạo nên một cái nhìn sắc lạnh, xa xăm, những đường nét trên khuôn mặt đều toát lên một vẻ tự nhiên, đẹp rạng ngời mà không chói lóa…thế nên lúc đi học cô luôn che giấu vẻ đẹp đó bằng vỏ bọc tầm thường nhưng lúc đi làm thì vẻ đẹp đó trở nên lạnh lùng, kiêu ngạo. Mười tám tuổi, cô và Bảo Ngọc đều học đến năm thứ ba của trường đại học Thánh Huy khoa quản trị-kinh doanh. Bảo Ngọc học ở mức khá thôi nhưng cô thì năm nào cũng đạt mức xuất sắc. Những bài luận của các bạn đều lấy từ sách vở và bài giảng của giáo viên còn bài của cô thì lấy ngoài thực tế bởi vì từ lúc học năm thứ hai cô đã đi làm ở một công ty lớn rồi và còn phụ giúp công việc ở tập đoàn Âu Đình của gia đình nữa thế nên kinh nghiệm cũng tích lũy được khá nhiều, dĩ nhiên trình độ vượt trội hơn hẳn các sinh viên khác. - Bài thuyết trình trên giấy đó cậu làm xong chưa? Tối qua mình mệt quá nên thiếp đi, mới làm được hai phần ba à, chẳng biết được bao nhiêu điểm.- Nhã Đan vừa bước lên xe đã nhảy đến bên cạnh cô “độc thoại” rồi. Đan là bạn (có thể xem là thân) của cô được bốn năm nay. Từ sau cái vụ Khiết An bỏ đi cô đã không cho phép ai làm bạn cô nữa, vậy mà Đan cũng như An, càng né tránh càng đụng độ, lâu dần cô cũng quen với sự “chai lì” của Đan nên cũng mở lòng sống thoáng hơn trước.Có thể nói ngoài Khiết An ra thì Nhã Đan là người hiểu cô hơn cả.- Giờ vẫn còn sớm, lôi ra làm đi.- Cô quay sang nói thì đã thấy Đan cắm cúi làm rồi. Chiếc xe buýt vừa dừng lại đúng trạm thì Đan cũng vừa hoàn thành xong bài thuyết trình trên giấy của mình. - Hahaha, mình làm xong rồi. Hahaha, mình quả là thiên tài.- Đan cười một tràng sảng khoái và còn tự khen chính mình nữa. Đi bên cạnh, cô cũng chỉ thoáng nở một nụ cười nhẹ. Nếu Đan mà không bước vào cuộc đời cô thì chắc cô đã mất đi nụ cười từ lâu rồi. Thời gian qua Đan luôn ở bên cô như hình với bóng nhưng cái cảnh Khiết An quay lưng lại đi đã in sâu vào tâm trí cô. Cô thật sự rất sợ Đan cũng như An, cũng bỏ rơi cô thế nên cô vẫn chưa thể tin Đan là bạn thân của cô được. Bởi vì cái cảm giác bị bạn thân bỏ rơi thật sự cay đắng lắm. Cô không phải là tuýp người mạnh mẽ, chỉ là tạo cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ thôi chứ bên trong rất dễ bị tổn thương. Bước vào lớp, Tinh Á và Đan bắt gặp những ánh mắt khinh miệt của các cậu ấm cô chiêu ở lớp nhưng cô vẫn không quan tâm mà Đan thì lại càng dửng dưng hơn, thái độ của Đan cứ như là “ta đây rộng lượng không thèm chấp” vậy - Ôi trời ơi, người hay quái vật vậy, xấu kinh.- Thời đại nào rồi mà còn ôm cái vẻ mọt sách, nhìn mà nhức cả mắt. - Con nhỏ đeo kính đó làm sao mà vào được trường mình vậy nhỉ? Vừa xấu xí lại vừa quê mùa. Con nhỏ đi bên cạnh nhìn còn đỡ hơn (ý nói Đan đỡ hơn ấy). Thế đấy trọng sắc khinh tài, chê bai người khác luôn là thói quen của các cô tiểu thư nhà giàu mà. Riêng cô thì không có khái niệm chê bai ai cả,ai cũng là người thôi, bản thân không có gì tốt đẹp, hoàn hảo thì lấy tư cách gì mà nói người khác. Tan học, cô và Đan lại đi làm, giờ vẫn còn rất sớm nên chưa muốn về nhà. Ngồi trên xe buýt, cô vứt bỏ bộ dạng xấu xí qua một bên thay vào đó là vẻ xinh đẹp lạnh lẽo của cô. Đan chụp lên đầu cô một chiếc mũ lưỡi trai màu đen rồi cười.- Haha, công nhận cậu đội cái này nhìn phong cách dữ a? Tinh Á mỉm cười, một nụ cười tự nhiên không pha lẫn sự giả tạo. - Suýt nữa mình đã quên mất nụ cười đó của cậu…trước giờ cậu toàn cười nhạt…- Đan suy tư, trầm ngâm nói. Cô im lặng, nụ cười trên môi cũng tắt dần. – Nhiều lúc mình nghĩ cậu không cần mình, thậm chí không coi mình là bạn…- Đan vẫn trầm ngâm buông ra những suy nghĩ của mình mà không để ý đến tâm trạng đang dần biến đổi của Tinh Á. - Mình,… liệu có thể tin cậu không? Nếu cậu cũng giống cô ấy thì mình sẽ ra sao? Có phải là sẽ chết thêm một lần nữa không?- Cô nói mà nhớ lại cái khoảnh khắc cô tự cắt cổ tay vì trầm cảm, lúc đó Đan xuất hiện và giành giật với tử thần về sinh mạng của cô. Bốn năm qua cô nghĩ mình nên tin vào Đan nhưng cái cảm giác bị bỏ rơi cứ đeo bám lấy cô vì vậy có lúc muốn tin nhưng không thể. - Bốn năm qua không đủ để cậu tin mình sao? Phải làm sao thì cậu mới có thể tin mình, coi mình là bạn thân? – Đan hỏi. Tinh Á im lặng. Có thể tin không? Có thể tin những gì mà Đan nói không? Có thể để Đan bước vào cuộc sống của mình không? Có thể tiếp tục sống nếu Đan bỏ rơi mình không?Đan ngồi bên cạnh nóng lòng đợi phản ứng của Tinh Á. Một nụ cười nở trên môi cô, thấy vậy Đan ôm chặt lấy cô hỏi dồn.- Có thật là cậu sẽ tin mình, coi mình là bạn không? - Này mình không muốn bị hiểu lầm là les đâu. – Tinh Á cười, nụ cười trên môi cô tươi sáng hơn. Đến giờ tiệc, bà Đình và Bảo Ngọc đã đến. Bảo Ngọc diện bộ váy màu tím nhạt, nhìn vô cùng yểu điệu thục nữ, khuôn mặt ngây thơ trông rất dễ thương, nó bước đến chỗ các tiểu thư trò chuyện. Một lúc sau, tam đại công tử bước vào, thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt là của các vị tiểu thư ở đây. Người thứ nhất là Triệu Thần Phong, con trai duy nhất của nhà họ Triệu, tính khí khó nắm bắt, đẹp trai, nam tính, mạnh mẽ. Người thứ hai là Mạnh Hồng Quân, con trai của nhà họ Mạnh, dáng vóc thư sinh, thanh lãm, thân thiện nhưng cũng khó gần. Người thứ ba là Bảo Tấn Nam,con trai út của nhà họ Bảo, đào hoa, phong lưu, tự tin thái quá, đẹp trai theo phong cách ăn chơi. - Wow, các anh ấy thật là đẹp trai quá đi.- Đám tiểu thư hét lên ầm ầm không khác gì là chào đón một minh tinh màn bạc.Tình hình vừa được lắng xuống chưa quá mười phút thì cánh cưả lại mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào với bộ váy màu xanh ngọc bích, hạt pha lê màu xanh ngọc đính trên chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út thon dài làm nổi bật bàn tay xinh đẹp mền mại, khuyên tai được khắc chế tinh xảo từ kim cương thành hình bướm phượng điệp, so ra thì giờ mới thấy được sắc đẹp tuyệt đỉnh là như thế nào. Bước vào sảnh lớn, cô cố tỏ ra vui vẻ nhưng sâu trong thân tâm thì chán ngắt máy cái bữa tiệc lãng xẹt này. Chiếc đèn chùm pha lê cực lớn được treo trên trần nhà phát ra thứ ánh sáng mê hoặc, một khung cảnh mà bên ngoài thế giớ thượng lưu không bao giờ có, chính tại nơi này cô mới thấy được sự khác biệt giữa các tầng lớp trong xã hội và cũng chính tại nơi này, cô nhận ra mình thực sự lạc lõng trong thế giới giả tạo xa hoa, cạnh tranh lẫn nhau. Đường đường là một tiểu thư nhưng dường nhưng cô sinh ra là không dành cho những nơi này. Thấy cô, đám công tử nhà giàu gần như là đổ rầm hết. Cô đứng bên cột đá hoa cương được trang hoàng bằng hoa bách hợp thơm ngát, bộ váy xanh ngọc tôn lên nước da trắng trẻo khiến cô như một hồ nước mùa thu xanh mát huyền ảo. Một vẻ đẹp bí ẩn làm người ta không thể rời mắt được. Có vài người đứng đối diện bên kia cột đá, tay cầm những ly rượu đắt tiền, trò chuyện vui vẻ, làm quen. Đối diện cô là một anh chàng có dáng ve cao lớn, một vầng hào quang mờ ảo che phủ toàn thân anh ta, đẹp mê hồn. Cô nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong ly rượu, khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo vô vị, trên mặt thủy tinh hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, bí ẩn của cô, rất đẹp nhưng cũng mờ mờ ảo ảo xa vời. - Hahaha, mẹ cậu, bà ấy cũng thật là cao tay, một lúc mà kiếm được cho cậu năm cô tiểu thư lận, hahaha tha hồ ôm ấp nhé.- Một giọng cười vang lên, chủ nhân giộng cười khá bảnh trai nhưng trông có vẻ đào hoa quá đỗi. - Hay lắm hay sao mà cười?- Anh chàng có vẻ đẹp mê hồn kia nói lại với giọng khó chịu, chắc chắn là anh ta đang bực mình. - Hay chứ sao không hay, người như cậu, chẳng có hứng thú với bóng hồng nào thì mẹ cậu làm vậy là đúng lắm, sau này tha hồ bế cháu nội, tuy nhiên một lúc năm cô thì cũng hơi nhiều, ôm không hết. Hahaha… - Hứng thú dâng cao đến vậy à? Hay để mình giới thiệu mấy bóng hồng đó cho cậu đem về phòng ôm ấp nhé? - Thôi, thôi, cảm ơn thành ý của cậu nhưng mình xin từ chối, cậu cứ giữ lấy mà “độc quyền sở hữu”. Nghe vài câu của cuộc nói chuyện đó, khóe môi cô khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt. Với những cậu ấm phong lưu này thì con gái chỉ là ” vật giải trí chốn phòng the” vậy mà nhiều cô gái vẫn đem lòng yêu họ điên cuồng. Ban nãy, lúc vô tình đảo mắt lướt qua, Bảo Tấn Nam đã nhìn thấy cô gái váy xanh đang hé một nụ cười nhạt nhẽo nên anh cảm thấy thú vị, muốn đến làm quen với mỹ nhân. - Wow! Honey à, nếu em có tình ý với anh thì cứ lại đây, anh sẽ không nỡ lòng nào từ chối một mỹ nhân như em đâu. Anh biết anh là người rất có sức hút đối với người khác phái mà. - Anh chàng hào hoa tiến lại gần cô, những lời nói từ miệng anh ta tuôn ra làm cho cô có cảm giác buồn nôn. Tinh Á dùng ánh mắt lạnh như băng và giọng nói lạnh nhạt đáp lại hai chữ “chào anh”. Vừa dứt lừi anh ta đã nhảy bổ vào như thể sợ ai đó cướp lời. - Anh là Bảo Tấn Nam, đại thiếu gia của nhà họ Bảo, chắc em biết chứ hả? À em tên là gì vậy honey? Ôi trời, Tinh Á muốn than lên nhưng đành kìm nén, cái anh chàng nhà họ Bảo này không biết có cài bom nguyên tử quanh người không? Người gì mà hồn nhiên thái quá, tự biên tự diễn, cô là honey của anh ta từ lúc nào chứ? Tinh Á im lặng, khuôn mặt phẳng lặng như mặt nước hồ thu, không một chút cảm xúc nào hiện lên. Anh chàng Tấn Nam quay mặt lại gọi.- Phong,cậu lại đây mà xem, mình tìm được mẫu người yêu trong mộng rồi nè. Trước khi anh chàng tên Phong nào đó tiến đến thì cô đã quay lưng đi tới một chỗ khác yên tĩnh hơn, đứng ở đây vẫn có thể nhìn về phía đó được. Anh chàng tên Phong đó có khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt cao ngạo,khóe môi hoàn mỹ, mỗi cái chớp mắt dù nhẹ thôi nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác bị làn sóng nhấn chìm, cái nhì sắc lạnh, khuôn mặt khiến người ta bị rơi vào vòng xoáy ảo giác của sắc đẹp, mái tóc mềm mượt, đen nhánh, nói tóm lại là trông anh ta như một tuyệt tác nghệ thuật. - Cô ấy đâu? – Phong cười nhạt hỏi. Tấn Nam ngơ ngác đảo mắt tìm. Tinh Á cầm ly rượu đứng đó nhìn ra ngoài. Bên ngoài kia sáng rực ánh đèn, thành phố trở nên sinh động hơn về đêm. Một anh chàng bạch mã hoàng tử tiến lại gần cô cất giọng trầm,nhã nhặn.- Rất hân hạnh được làm quen, tôi tên là Mạnh Hồng Quân, xin hỏi quý danh của tiểu thư đây là gì? Cô quay sang nhìn anh, gật đầu thay cho lời chào rồi đáp lại một cách lịch sự.- Tôi là Âu Tinh Á, rất vui được làm quen với Mạnh thiếu gia. - Thật vinh dự nếu như được nhảy cùng với Âu tiểu thư một điệu valse.Âu tiểu thư không phiền khi ban cho tôi cái vinh dự đó chứ? – Hồng Quân nghiêng người làm động tác mời thật lịch thiệp. Trước hành động này của Quân, cô cũng không nỡ lòng nào từ chối đành gật đầu đồng ý. Bên kia, Bảo Ngọc và Thần Phong đang xoay tròn trong điệu valse, cô và Quân cũng nhanh chóng hòa vào điệu nhạc du dương, mềm mại, những điệu nhảy xoay tròn mê hoặc. Các vị quan khách lớn thì trầm trồ khen ngợi nhị vị tiểu thư nhà họ Âu. Một người quá ư lạnh lùng xa cách khiến người ta có cảm giác cô không có thật. Một người xinh xắn, rạng rỡ,tươi tắn như một bông hoa mới nở. Tiếng nhạc dần dần ngừng lại, đôi tay Quân lưu luyến không muốn rời nhưng Tinh Á đã buông tay anh ra, cô nhìn anh khẽ mỉm cười thay cho lời chào tạm biệt rồi quay đi, để lại anh chìm trong cảm giác vấn vương mờ ảo. Trên tay Quân còn vương lại mùi hương của tinh dầu hoa hồng nguyên chất. Về đến nhà, cô thả mình trên giường rồi dần thiếp đi từ lúc nào không biết. Cả ngày nay làm việc mệt quá, cứ như vậy chắc stress nặng luôn. Sáng hôm sau, cũng may là chủ nhật nên cô cũng ngủ được thêm một chút, tuy có thức dậy hơi trễ nhưng cảm giác ngủ đủ giấc khiến cô quên đi hết những mệt mỏi do công việc đem tới. Tiếng chuông vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc “Đan Funny”. Đúng vào chủ nhật, cứ tầm tám giờ sáng, Đan sẽ gọi đến cho cô,dù có việc hay không cũng gọi như cái đồng hồ báo thức vậy. Tinh Á: Alo… Đan Funny: Chúc IP (IP là viết tắt của cụm từ Ice Princess có nghĩa là Công Chúa Băng Giá) một chủ nhật vui vẻ a! (cúp máy) Tinh Á cười rồi bỏ điện thoại lên bàn. Đan đúng là hơi khác người thật, lúc thì nghiêm túc như người lớn, lúc thì trẻ con, không giống An…nghĩ đến cô bạn này, lòng Tinh Á chợt cảm thấy đau đau… Tại quán coffee Rine, các vị công tử bước vào dùng điểm tâm vì ở quán này có nhiều món điểm tâm rất ngon, đồ uống cũng đặc biệt nên thu hút được nhiều khách hàng. Ba chàng trai, đi đến đâu là trái tim của các cô gái theo đến đó. Một lúc sau, một cô gái bước vào, cô mặc chiếc áo sơ-mi màu hồng nhạt và quần đùi jean xanh đen, khá giản dị nhưng vẫn tôn lên cá tính riêng biệt, tóc buông dài vén qua một bên, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo quá đỗi. Trái tim của các chàng trai đập thình thịch, dồn dập, liên hồi, mắt dõi theo từng bước chân cô. Cô đến bênchiếc bàn ở góc yên tĩnh, đối diện cô là một anh chàng mặc bộ vest đen đứng đắn. Anh ta đủng đỉnh nhấp một nhụm cafe rồi nhìn cô, hỏi với giọng trách móc.- Sao em làm vậy? Tôi chỉ mới đi công tác vài ngày mà em đã đề đơn xin thôi việc là thế nào? Cô bình thản nhìn tách cappuchino nóng rồi nhìn anh.- Chẳng phải tôi đã nói là tôi thuộc tuýp người hay thay đổi đó sao. Tôi chỉ làm việc khi có hứng thú thôi. - Chẳng lẽ yêu cũng vậy? - Tôi chưa yêu nên cũng chưa thể nói trước được mà nếu có thì chắc cũng chia tay sớm thôi.- Cô vẫn giữ vẻ mặt và thái độ bình thản đó, thậm chí trong lời nói của cô cũng lạnh nhạt như chính con người cô vậy. - Vậy sắp tới em định làm ở đâu? – Anh chuyển đề tài. - Để xem có hứng không đã. - Thôi đừng đùa mà. - Ừm, nói thật thì dạo này tôi cảm thấy mình bị stress nên không muốn làm việc gì cả.- Cô trầm ngâm nói, ánh mắt quan sát làn khói mỏng bay lên từ tách cappuchino.Hai người cứ ngồi im lặng cho đến khi đò uống nguội ngắt. - Hôm nay anh lại tăng ca à? – Cô hỏi khi thấy anh mặc đồ vest. - Ừ, bỗng dưng có một nữ-nhân-viên-xin-thôi-việc nên phải tăng ca thôi.- Anh cười cười. - Coi như anh đã phê chuẩn cho tôi nghỉ việc rồi nha. Xin phép, tôi đi trước đây.- Cô nói rồi đứng lên nhưng anh đã chồm tới giữ tay cô lại.- Tôi chưa có phê chuẩn, em có thể quay lại làm nếu muốn. Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh, khẽ lắc đầu rồi quay lưng bước đi. Cô đâu biết rằng có ba chàng trai đang dõi theo cô, dường như trái tim của họ đã chậm mất mấy nhịp.
|
Chương 3-1 Kết thúc một ngày học mệt mỏi, Đan về đến nhà là cắm đầu vô làm bài ngay nếu không đãng trí lại quên béng đi hơi bị khổ với ông giáo sư già khó tính. Tinh Á cũng ngồi ở văn phòng của tập đoàn Âu Đình vừa làm bài tập vừa xử lí công việc luôn, cô là kế toán của tập đoàn mà, đâu thể trốn việc được. Làm xong bài, Đan hứng chí rủ Tinh Á đi chơi nhưng chưa tan sở thì Tinh Á chỉ có đi bằng cái niềm tin. Đan: Đi chơi đi mà, cậu thích đi thì mấy người đó cấm được à? Bà nội cậu còn không dám cấm mà mấy cái nhân viên quèn đó dám à, không sợ sau này cậu lên nắm quyền điều hành thì sẽ mất việc như chơi sao? Tinh Á: Cậu đi đi, mình không thích cậy quyền thế ức hiếp dân lành đâu. Hôm nay làm xong là bàn giao công việc cho kế toán mới luôn mà. Từ bữa sau là tự do rồi. Đan: Haiz! Chán. Thôi cậu làm việc đi, mình không làm phiền nữa. Bye.(cúp máy) Tinh Á đành lắc đầu bó tay với cô bạn này luôn. Tối, sau khi tan sở, cô đi bộ về nhà. Bỗng dưng vừa nãy đi ăn tối với đối tác cùng bà nội nên muốn đi bộ cho tiêu cơm vả lại cô cũng không thích ngồi chung xe với bà. Đến con hẻm cô nghe thấy tiếng huỵch huỵch, bộp bộp, chắc là lại có vụ ẩu đả đây mà, nhưng có nên giúp hay không đây? Đang suy nghĩ thì trong hẻm vọng ra tiếng chửi oang oang nghe mà nhức cả tai. - Mày nghĩ mày là thiếu gia là ngon lắm sao? À mày lại còn là người của Eagle cơ mà, bao nhiêu người của băng đảng tụi mày làm bọn tao sống khổ sống sở, bây giờ tao sẽ cho may nếm mùi.- Sau tràng chửi là những cái cây côn nện xuống thân thể của ai đó vang lên tiếng bộp bộp. - Hahaha, tụi mày thực ra thì cũng chỉ là những thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu ngon thì sao không dám đối đầu thẳng với Eagle luôn đi.- Sau đó là những đòn phản công của người nào đó. Tinh Á đứng dựa lưng vào tường quan sát. Tuy có hơi tối nhưng thị giác của cô có thể nhìn thấu được những chiêu thức đánh đó. Một lúc sau con hẻm yên ắng lại, cô bước vào để xem thành viên nào của Eagle mà lại có thể ra đòn giỏi đến vậy. Có một người dựa lưng vào bờ tường thở dốc, toàn thân máu me be bét. Cô lay lay anh ta.- Này còn sống chứ? - Cô…là…ai?- Anh ta thều thào. - Không phải là ma quỷ mà cũng chẳng phải là cave. Tôi không làm hại anh đâu, có cần tôi giúp không? - Ư…- anh ta gục đầu vào người cô rồi ngất lịm đi. Cô gắng sức đỡ anh ta đứng dậy, dìu anh ta ra khỏi con hẻm rồi gọi taxi đến thẳng bệnh viện. Mùi sát trùng ở bệnh viện đánh thức anh dậy. Toàn thân đau nhức ê ẩm,anh nghiến răng chửi thầm bọn người xấu xa đó, một mình đánh không lại anh nên chơi cái trò đánh hội đồng. - Tỉnh rồi à?- Giọng người con gái cất lên. Anh nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.- Cô…???? - Tôi làm sao? Không cảm ơn còn nhìn cái gì? Tôi là người vác xác anh vào cái bệnh viện này đấy. - Cô là cô gái váy xanh ở bữa tiệc hôm trước? - Ừ, sao? - Không sao, cảm ơn. Tôi muốn xuất viện, tiền viện phí tôi sẽ trả lại cho cô sau.- Anh cố gắng ngồi dậy, thả chân xuống giường định đứng dậy thì bị cô cản lại.- Anh nghĩ cái bộ dạng thân tàn ma dại này của anh có đủ sức lết ra khỏi bệnh viện không vậy? Bộ trông tôi đáng sợ đến mức phải đi ngay à? - Không phải, tại cái mùi của bệnh viện này khó chịu nên tôi muốn xuất viện sớm thôi.- Anh giải thích. Thực sự cô rất đẹp, dù chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi màu trắng và quần jean xanh đen thôi nhưng cũng đẹp như một thiên thần vậy. Nhưng rất tiếc chiếc áo trắng đó đã dính những vết máu của anh. - Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy, trông tôi không giống người sao? Ở lại nghỉ ngơi cho khỏe đi.- Cô định đứng dậy thì anh đã nắm tay cô kéo cô ngã vào người anh. Anh ôm cô thật chặt rồi hôn lên môi cô, hai bờ môi ấm áp chạm vào nhau nhưng lí trí cô đã vùng dậy, cô đẩy anh ra rồi đứng dậy nhìn anh với đôi mắt giận dữ. - Xin lỗi. - Hay lắm, anh cũng biết cách hưởng thụ đấy. Triệu Thần Phong, tôi…không muốn gặp lại anh một lần nào nữa. - Cô biết tôi? - Thiếu gia nhà họ Triệu có ai mà không biết.- Cô lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Nụ hôn đầu tiên không phải trao cho người cô yêu mà lại trao cho cái tên thiếu gia trời đánh thánh vật đó. Tức thật. Biết thế không giúp hắn làm gì. Ack ack tức quá. “Xin lỗi em, ở gần một người như em thật khó kiểm soát bản thân. Haiz! Nhìn em mà sao muốn phạm tội lỗi quá. Xin lỗi nhé, anh lỡ yêu em mất rồi. Yêu em ngay từ cài nhìn đầu tiên đó em có biết không hả Âu Tinh Á?” Tối hôm đó cô tức lắm nhưng đành cắn răng mà chịu. Cái tên đó thật đáng ghét, sao lúc đó cô lại không đạp cho hắn một cước cơ chứ để hắn nằm viện cho nhớ đời luôn. Nhưng mà cái nụ hôn này cứ như một luồng điện giật vậy, làm cô tê liệt đến nỗi suýt nữa để cho hắn ta hưởng thụ rồi may mà lí trí còn tỉnh táo… Chưa bao giờ để ai chạm vào mình vậy mà chỉ một phút lơ là đã bị người ta cướp mất cái thứ mà được gọi là nụ hôn đầu đời. Đúng là khôn ba năm dại một giờ mà. AAAAAAAAAAA tức quá đi thôi. “Lạnh lùng là thế nhưng chỉ là vỏ bọc để che giấu….vẻ bên trong mỏng manh như hoa tường vi mà thôi”. Sáng hôm sau, Tinh Á đang ngồi hóa trang trên xe buýt thì Đan nhảy bộp tới ngồi bên cạnh, lẩm bẩm cái gì đó trong miệng.- Hừ, tức thật, đúng là mấy cái tên có mắt như mù. Đụng ai không đụng lại đi đụng vào người của Eagle. Đợi đấy, chị sẽ cho mấy cưng nhập viện tập thể luôn.- Nói xong, Đan bẻ tay rắc rắc nghe phát ớn. - Sao? Lại có chuyện gì bực mình à? Bức xúc quá coi chừng đứt cúc đó.-Tinh Á khẽ cười. - Khỏi lo, hôm nay mình mặc áo T-shirt với quần jean mà, làm gì có cúc để đứt đâu. - Nhưng mà có chuyện gì?- Cô hỏi. - Có nói cậu cũng chẳng biết đâu. Cậu là thành viên bí mật của tổ chức nên nhiều thành viên khác trong tổ chức không biết cậu và cậu cũng không biết họ thế nên có nói cũng không biết đâu. Êh nhưng môi cậu sao thế kia? - Mới kiss tối qua. - Ai? - Triệu Thần Phong, người của Eagle đó. - HẢ?- Đan tròn mắt, miệng hét lên âm thanh nghe muốn thủng màng nhĩ,cũng may trên xe ít người. - Thì tối qua đi về thấy tên đó đánh nhau với bọn nào đó, mình khoanh tay đứng xem đến lúc anh ta gục ngã thì vác xác anh ta vô bệnh viện thôi. Khi tỉnh dậy thì ôm mình kiss. - Ô hô chuyện này hay đấy. Hahaha cậu là người đầu tiên được anh ta kiss đấy. - Sao mà biết được là người đầu tiên hay là người thứ mấy trăm rồi. - Anh ta không có hứng thú với con gái đâu. Bao nhiêu cô gái đẹp vây quanh mà cứ xem như không khí á, chảnh khiếp. - Thế ra anh ta là gay à? - Cậu có thấy người nào bị gay mà đi kiss con gái không? Nhưng mà thôi cậu cũng nên hưởng thụ…chút đi. - Thôi miễn đi. Mình không có hứng thú. - Bây giờ thì không chứ mai mốt là có đấy. Cô không nói nữa, nói với Đan thì chỉ có mỏi miệng thôi. Chiếc xe buýt dừng trước cổng trường, lại bắt đầu một ngày học mệt mỏi nữa. Tối, cô vừa đi ăn tối với Đan về thì thấy Bảo Ngọc và bạn bè của nó đang mở party, nhạc ầm ĩ, cả đám cụng ly rồi uống rượu như điên. Phòng khách như cái bãi chiến trường. Cô quay sang hỏi quản gia.- Bà nội cháu đâu? - Dạ thưa đại tiểu thư, bà chủ tịch đi nước ngoài rồi ạ. – Quản gia nghe cô hỏi thế thì cung kính đáp lại. Nghe xong cô lắc đầu rồi đi đến chỗ Bảo Ngọc lạnh lùng nói.- Muốn quậy thì đến quán bar hay vũ trường mà quậy. Sao em lôi bạn bè về nhà vậy? Giải tán đi. - Chị thì qua đêm bên ngoài chẳng ai nói gì, em vừa mới rủ bạn về mở tiệc chút làm gì mà chị khó chịu vậy?- Bảo Ngọc tức giận nói lại. Cô không nói gì, ánh mắt sắc lạnh như dao phát ra uy lực ghê gớm làm người đối diện cảm thấy sợ hãi. Đám bạn của Bảo Ngọc lần lượt đứng lên, chào cô rất lễ phép rồi đi về. Bảo Ngọc ngồi đó với cái đầu bốc lửa mà không nói gì được. Còn cô thì bỏ lên phòng. Đây là ngôi nhà của bố mẹ cô, họ thích sự yên tĩnh nên cô không bao giờ mở tiệc tại nhà. Nếu ra ngoài quậy phá thì cô không nói gì nhưng nếu quậy phá ngay ở nhà thì cô không chấp nhận. Bảo Ngọc nhiều lần muốn đưa bạn về nhà chơi nhưng bà nội la mắng nên lại thôi còn lần này thì chắc là nó nghĩ bà đi nước ngoài, cô đi chơi không về nên mới mở tiệc tại gia. Rầm, rầm, rầm. Bảo Ngọc đập liên tục vào cửa phòng cô. Chắc nó điiên lắm rồi. Cô ra mở cửa rồi nhìn nó với dôi mắt lạnh băng pha chút mệt mỏi. - Chuyện gì nữa đây? Em càng lúc càng phiền phức đó. Nó nhào tới túm lấy cổ áo cô rồi đẩy cô ngã xuống sàn.- Tại ai mà tôi trở nên như vậy chứ? Chị, lúc nào cũng là chị, lúc nào chị cũng có được tất cả, những thứ tôi khao khát thì chị luôn có được một cách dễ dàng. Tại sao lúc nào chị cũng được người ta để ý chứ?- Nó gào lên mà ánh mắt muốn bắn ra những tia lửa điện. Cô gượng dậy đi đến bàn rót một cốc nước đưa cho Bảo Ngọc.-Uống đi. Từ từ rồi nói. Xoảng. Nó hất ly nước từ trên tay cô xuống, ánh mắt long lên sòng sọc,nó lại gào lên như con thú điên cuồng và lao đến đẩy cô ngã xuống sàn lần nữa sau đó bỏ ra khỏi phòng. Con bé đi rồi, cô mới thấy bàn tay trái của mình đau dữ dội, rát rát, hình như òn có mùi tanh tanh nữa. Cô quay sang nhìn rồi thở dài, cố lấy hộp cứu thương xuống, cắn răng chịu đựng đau để gắp những mảnh thủy tinh găm vào lòng bàn tay ra sau đó sát trùng rồi băng lại mà không quên bôi thuốc cho khỏi để lại sẹo. Một lát sau, người giúp việc lên dọn sạch đống bừa bộn, chuông đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ đêm, vết thương ở tay làm cô trằn trọc không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại cho đến hai giờ sáng mới thiếp đi. Sáng sớm, Tinh Á vừa ra khỏi phòng thì gặp Bảo Ngọc cũng vừa ra khỏi phòng, con bé lẳng lặng bỏ xuống dưới nhà mà không đoái hoài gì đến cô. Cô cũng không nói gì, chỉ im lặng đi ra bến xe buýt. - HÙ ~.- Đan nhảy xộc vào chỗ cô, miệng cười toe toét. Thật đúng là Đan Funny. Cái trò hù trẻ con đó không làm cô giật mình, cô vẫn tập trung băng bó cho cái bàn tay trái đang bị “liệt” của mình. - TRỜI.- Đan hét thẳng vào lỗ tai của cô rồi còn chộp lấy tay cô lên nhìn nhìn rồi giúp cô băng bó lại. Đan không hỏi tại sao mà nếu hỏi mà cô không trả lời thì cũng bằng thừa. Thấy bộ dạng kìm-nén-thắc-mắc của Đan, cô đành mở miệng kể lại mọi chuyện tối qua. Đan nghe xong mà cứ im im rất đáng sợ. Đan cũng như Khiết An, lúc nào cũng ra tay khiến người ta không kịp phòng bị mà không kịp phòng bị thì đừng nói đến chuyện có cơ hội phản công lại. Đặc biệt là hai người bạn này của cô mà đã ra tay thì đối phương không đổ máu là không ngừng tay và cô cũng bị ảnh hưởng bởi tính cánh này của hai người bạn (thân). Học xong mấy tiết đầu, đến giờ giải lao, cô rủ Đan xuống căng-tin ăn cái gì đó nhưng Đan cười ngượng.- Hehe, cậu đi xuống trước đi, mình đi giải quyết “vấn đề cần phải giải quyết” đã.- Nói xong Đan chạy vèo đi. Còn cô thì khẽ cười rồi đi xuống căng-tin trước.
|
Chương 3-2 Bảo Ngọc vừa bước ra khỏi cửa lớp cùng mấy cô bạn thì bị Đan chặn ở cửa. - Âu Bảo Ngọc, nói chuyện chút đi.- Đan cười khẩy. - Chuyện gì chứ? Có gì thì nói nhanh chút đi nha?- Bảo Ngọc giở giọng đanh đá và thái độ khó chịu đáp lại. Đan bước lại, cầm lấy bàn tay trái của Bảo Ngọc, nhìn rồi nói.- Bàntay trắng trẻo đẹp đẽ thế này mà bị thủy tinh găm vào thì chắc sẽ không còn lành lặn như lúc này đâu nhỉ?- Vừa dứt lời thì một cái tát từ tay Đan giáng xuống mặt Bảo Ngọc mà không một chút thương tiếc. Bảo Ngọc đau đớn ôm lấy mặt, cả đám bạn xôn xao sợ hãi. Đan tiếp lời.- So với những gì Tinh Á chịu đựng thì cái tát này chẳng thấm tháp vào đâu cả, nếu không có Tinh Á thì chị đây bảo đảm khuôn mặt của cô em bây giờ không còn xinh đẹp như thế này đâu. Liệu cái thần hồn của cô em đấy. Hừ! – Nói xong Đan bỏ đi. - Người đó là ai vậy?- Mọi người hùa vô hỏi Bảo Ngọc. - K…h…ô…n…g…b…i…ế. ..t…- Bảo Ngọc hoang mang ngã xuống may mà Hồng Quân đỡ được.- Không sao chứ?- Quân hỏi. - D…ạ…- Bảo ngọc gật đầu, đôi mắt đờ đẫn. - Âu Tinh Á là chị của em à? Cũng học ở đây sao?- Hồng Quân vội hỏi. - D..ạ…- Bảo Ngọc đáp. “Tìm mỏi mòn cũng không biết được một chút thông tin gì về em vậy mà giờ lại học cùng trường. Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mặt.”- Quân vừa nghĩ vừa cười một mình, Thần Phong đứng gần đó nghe được nên cũng khẽ nhếch môi lên cười nhạt.- ” Xem ra không muốn gặp lại tôi cũng khó đó. Làm sao đây người đẹp ơi, chắc chúng ta đụng mặt nhau thường xuyên rồi”. Tấn Nam nhìn hai ông bạn mà không hiểu gì hết á. Tan học, Đan và Tinh Á đang định bước lên xe buýt thì một người đã giữ tay Tinh Á lại. Cất tiếng gọi.- Âu Tinh Á? - Hưh ~- À xin lỗi…- Người đó buông tay cô ra rồi quay đi.- “Không thể nào,đúng là Âu Tinh Á nhưng sao lại khác thế chứ?”. Thật đáng tiếc cho Mạnh thiếu gia, anh đâu biết rằng phía sau lưng anh có một nụ cười nhạt nhẽo.- “Xin lỗi Mạnh thiếu gia nhé, chắc anh shock dzữ lắm a?”. Lên xe rồi, Đan ngồi mà không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, rõ ràng thì đó là Mạnh Hồng Quân, cũng là người của Eagle mà, sao lại quen Âu Tinh Á thế nhỉ? Hôm trước là Triệu Thần Phong nay lại đến Mạnh Hồng Quân, Tinh Á quả là có sức hút thật y như là cục nam châm á, gặp sắt là hút à. Tại quán bar Louis, phía trên tầng ba là căn cứ của băng nhóm Eagle và người đứng đầu là Khương Tân. Chị Kiều Oanh là bạn gái của anh đồng thời cũng là người trực tiếp quản lí quán bar này mặc dù chủ quán bar là Đan nhà mình cơ. Mọi người đang ngồi đó bàn về chuyện đua xe để tranh giành lại địa bàn. - Bọn đó dám cướp địa bàn của chúng ta à? Hại bao nhiêu người của chúng ta phải nằm viện, chết tiệt.- Tấn Nam tức giận đập bàn rầm rầm. - Các cậu bình tĩnh đi, lần này bọn chúng muốn dùng nữ đấu nữ. Theo tin tình báo thì con nhỏ nào đó ra trận mà trình độ con nhỏ đó chỉ giỏi phóng bạt mạng không kỹ thuật như bên chúng ta.- Anh Tân nói. - Nhưng bên chúng ta nữ cũng yếu lắm.- Tấn Nam cau mày. - Các cậu cứ ngồi đó chơi đi, anh Tân luôn có vũ khí bí mật mà những băng đảng khác không tài nào biết được.- Chị Oanh cười. - Chị đừng tự tin như vậy, nếu muốn lộ thông tin thì cũng đâu có gì là khó. – Đan bước vào nói. Đi theo sau là Tinh Á. Trong phút đó, cả Phong, Quân, Nam đều ngạc nhiên. Dường như hiểu được sự thắc mắc của ba người em kết nghĩa, anh Tân cười rồi lên tiếng giải thích.- Nhỏ này là em gái của anh, tên là Khương Nhã Đan hay biệt danh là Đan Funny. Còn cô bé đeo kính kia là IP mới gia nhập tổ chức chúng ta hai năm nhưng thành tích cũng ngang ngửa các cậu rồi đó. - Trời, anh nói vậy sao các cậu ấy hiểu được. IP là viết tắt của Ice Princess.- Chị Oanh giải thích. - Chị lại cầm đèn chạy trước ôtô rồi. Anh Tân quả là bó tay trước cái tật cướp cò của chị.- Đan chọc. - Sao? Hôm nay gọi tụi em có chuyện gì đây?- Tinh Á (IP) hỏi. - Bên W đòi đua xe, nếu chúng ta thắng thì mới giành lại được địa bàn. Mà đòi nữ đấu nữ, anh nghĩ chỉ có hai em mới làm được.- Anh Tân nói. - W sao? Nếu vậy thì để Đan với mấy cô nàng bên mình mở màn đi, em giải quyết vòng cuối.- Cô nói - Vòng cuối?- Mọi người không hiểu lắm, những lần trước đều là Đan và cô hợp tác mà sao lần này cô lại đấu đơn. - Vì vòng cuối chắc chắn bên W sẽ đòi đấu đơn mà đối thủ bên đó chọn là em, Đan tham gia sẽ rất nguy hiểm…- Cô giải thích. - Chẳng lẽ lại là người đó…?- Đan ngạc nhiên hỏi. - Ừ, mình không thể thoát được người đó cho dù chính người đó đã bỏ rơi mình. Cậu mà tham gia, người đó sẽ khử cậu ngay trước mặt mình để mình phân tâm vì vậy cậu hãy vì mình mà không tham gia vòng cuối được không?- Cô trầm tư hỏi nhưng trong giọng nói như là đang năn nỉ, van xin. - Nếu cậu nói vậy thì mình đương nhiên sẽ không có quyền phản đối rồi.- Đan rầu rĩ. Tinh Á im lặng buộc lại tóc, vứt cái kính xuống bàn rồi đi vào WC thay đồ, lát sau cô bước ra với bộ đồ màu đen làm bằng chất liệu da, ôm sát thân hình tuyệt đẹp, tay đeo găng tay đen, chân đi đôi boot cao gót, một tông màu đen từ trên xuống dưới nhìn đúng chất một tay đua chính hiệu. Hồng Quân ngồi đó gần như là shock luôn, là Tinh Á nhưng trong mỗi trang phục lại trở thành một con người khác. - Tay em bị sao vậy?- Anh Tân lo lắng hỏi. - Anh nhìn thấy mà còn hỏi, bị thương chứ còn bị sao nữa.- Đan nhảy bộp vô nói. - Mình thấy cậu thích nhảy vào họng người khác ngồi ghê á.- Tinh Á (IP) cười. - Hay em đừng tham gia trận đua này, không cẩn thận là mất mạng như chơi.- Chị Oanh nói. - Không tham gia mà được à? Em mới chính là người mà bên W muốn đối đầu, em mà không tham gia thì mất mặt Eagle quá, vả lại nếu có thể chết thì em cũng vui lắm á. Hahaha…- Tinh Á cười. - Điên à, chết chóc gì ở đây chứ, ai cho cậu chết hả?- Đan nổi khùng quát lên. - Mình muốn chết cậu cản được à? Hahaha. À anh Tân hình như quên giới thiệu ba người kia cho bọn em rồi đó.- Cô nói. - À, em không nhắc là anh cũng quên luôn hahaha… Đây là Triệu Thần Phong, người ngồi ở giữa là Mạnh Hồng Quân, còn người kia là Bảo Tấn Nam. - Người đẹp à, đừng nói em quên anh rồi nhé?- Bảo Tấn Nam cười, cái dáng vẻ tự tin thái quá của anh ta thì có chết cô cũng không quên. - Đùa anh Tân chút thôi chứ ba thiếu gia này em biết quý danh lẫn xuất thân hết rồi.- Cô cười. - HẢ?- Mọi người ngạc nhiên trừ Đan. - Thì cũng có gì lạ đâu, với một thiên tài máy tính như em thì việc tìm ra thông tin về các anh chỉ là chuyện nhỏ.- Đan vênh mặt “tự sướng”. - Đáng lẽ em nên theo ngành công nghệ điện tử khoa Tin mới hợp chứ cái ngành quản trị-kinh doanh này thì không hợp chút nào.- Tấn Nam nói. - Em là cái bóng của Tinh Á à quên phải gọi là IP chứ, IP đi đâu là em theo đó à.- Đan cười. Trời sẫm tối, cuộc đua bắt đầu diễn ra. Bên W cử ra một đội hình rất là hoành tráng, bên Eagle cũng chẳng kém cạnh, thậm chí dàn xe bên Eagle thuộc dạng tốt hơn vì nhân lực và tài chính của Eagle luôn dồi dào. Những cô nàng lẳng lặng lên xe và bắt đầu cuộc đua, tiếng động cơ vang lên, phụt lại những làn khói phía sau. Trên đường đua, Eagle luôn giành lợi thế vì có Đan Funny dẫn đầu và kỹ thuật đua xe cũng rất tốt,hơn nữa các thành viên Eagle phối hợp rất ăn ý khiến cho bên W bị bỏ lại phía sau và Eagle chiến thắng dễ dàng. Bên W ấm ức nhưng không làm gì được, Andy bên W lạnh lùng bước ra vỗ tay tán thưởng.- Hay, rất hay, đúng là không nên xem thường đối thủ, Eagle quả không hổ danh là nơi đào tạo ra những tay đua kiệt xuất. - Quá khen, W cũng có một đội ngũ rất mạnh đấy.- Đan Funny cười nhạt. - Tôi muốn đua với tay đua nữ mạnh nhất Eagle.- Andy nói. - Ok nhưng đợi sau khi thắng được tôi đã Andy.- Đan Funny nói. Chính Đan đã tự quyết định chuyện này vì không muốn Tinh Á gặp nguy hiểm. Cuối cùng trước sự kiên quyết của Eagle, W đành gật đầu chấp nhận vì trong trận đấu, kẻ nào thắng thì mới có quyền quyết định. Andy và Đan bắt đầu trận đua, hai tay đua đều căng thẳng vì thực lực của đối thủ quá mạnh. Cuối cùng, do trong trận đua đầu, Đan Funny đã mất khá nhiều sức nên lợi dụng được điểm này, Andy đã vượt qua được nhưng khi gần tới đích thì Andy chợt nhìn thấy IP đang đứng phía trên quan sát nên bị phân tâm do đó Đan Funny đã vượt qua và về đích trước một phút. - Không thắng thì không có quyền thi đấu với IP.- Bên Eagle hô hào. - Nhưng tôi muốn đua không thì các người đừng hòng lấy lại địa bàn này.- Andy nổi khùng, phản đối kịch liệt. Bên Eagle định phản kháng đến cùng thì IP đã bước ra chấp nhận.- Được thôi. Tuy nhiên nếu như Andy đuối sức ngay trên đường đua thì tôi không rủ lòng thương mà nhường nhịn đâu.Vòng đua cuối diễn ra làm ai cũng hồi hộp. Trên đường đua, vì vết thương ở tay nên IP cũng không có cơ hội thể hiện phong cách đua của mình và cô cũng cố tình chạy chậm để đợi Andy, do bị khiêu khích nên Andy mất hết lí trí, chỉ phóng bạt mạng như là tự sát vậy. IP cố điều chỉnh tốc độ để đi song song với Andy, cô hét lên.- An à, mình thua được chưa, cậu đừng liều mạng nữa. Dừng lại đi. - Tôi không phải là An của cậu, tôi là Andy của W. Do câu nói đó của IP, Andy dường như mất hết ý chí và đành chấp nhận đi song song với IP. Kết quả là hòa nhưng không ai biết được hai tay đua đã cố tình làm như vậy trừ Đan. Đan biết Tinh Á cố tình làm vậy vì vết thương lòng mà Khiết An gây ra vào cái ngày ấy đã khắc vào tim Tinh Á, có thể là không lành, thi thoảng lại nhói đau lên và Đan cũng cảm nhận được nỗi đau đó trong lòng Tinh Á. - Mình biết cậu cố tình làm vậy, nhưng cô ta là người đã…- Đan khẽ trách. - Thôi đủ rồi Đan, dằn vặt nhiều chỉ thêm đau lòng nhau thôi, mình đã đau quá đủ rồi.- Tinh Á nói. Có ai đã từng nói: “Niềm vui dễ quên nhưng nỗi đau thì không bao giờ”. Đúng như thế, nếu nỗi đau mà dễ quên thì có lẽ chẳng ai đau cả. Trở lại quán bar Louis, Eagle mở tiệc rượu tưng bừng mừng chiến thắng và giành lại được địa bàn nhân tiện nhận thêm một thành viên mới. - Hôm nay Eagle tiếp nhận thêm một thành viên mới, tuy không giỏi đua xe hay đánh đấm nhưng có thể tăng thêm nguồn tài chính thì cũng có lợi lắm.- Chị Oanh nói với Đan. Băng bó tay cho Tinh Á xong, cả ba người họ bước xuống phòng họp. - Xin chào mọi người, em là Âu Bảo Ngọc.- Bảo ngọc đứng lên nói. - Được rồi không cần vòng vo tam quốc, tôi chính thức tuyên bố Bảo Ngọc sẽ là thành viên của Eagle từ ngày hôm nay.- Anh Tân nói. - Em phản đối.- Đan lạnh lùng nói nhưng ánh mắt lại phát ra những tia nhìn giận dữ. - A đầu ngốc, em nói cái gì thế hả?- Anh Tân hỏi lại. - EM NÓI EM PHẢN ĐỐI THÀNH VIÊN MỚI NÀY.- Đan gằn giọng. - Tại sao? - Không thích.- Đan cộc lốc đáp lại. - Chuyện này không phải đùa đâu Đan. - Em không đùa.- Đan nghiêm mặt nói. - Thôi đi Đan. Nói thông tin chính đi, chuyện này không cần thiết phải quan tâm đâu.- Tinh Á khẽ nhắc. - Ok dù gì chuyện có nhận Bảo Ngọc làm thành viên chính hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì với tụi em hết. Em thay mặt IP xin tuyên bố ĐAN FUNNY VÀ IP SẼ RÚT KHỎI EAGLE BẮT ĐẦU TỪ NGÀY HÔM NAY.- Đan nói. - Tại sao? Hai em đang làm cái trò gì vậy?- Chị Oanh hỏi. - Tụi em muốn rút lui từ lâu rồi, cũng không có lí do gì chính đáng nhưng em quá mệt mỏi rồi muốn rút lui để tập trung học hành và lập nghiệp, tụi em cũng xin cảm ơn mọi người trong suốt thời gian qua.- Nói xong cô và Đan quay lưng đi, để lại sau lưng những cái nhìn tiếc nuối. Tinh Á đâu biết rằng có ba người con trai đang dõi theo cô chỉ vì cái thứ mà người ta gọi là TÌNH YÊU. Họ yêu cô ngay từ cái nhìn đần tiên. Họ đều rung động trước con người cô dù họ chưa biết một chút gì vè cô ngoại trừ cái tên ÂU TINH Á. Thế nhưng cô lại biết họ mặc dù cô chưa từng quan tâm đến họ. YÊU EM. Chỉ với hai từ đơn giản đó nhưng lại khiến cho ba trái tim cùng lỗi nhịp, cùng thổn thức, cùng nhung nhớ. Những hành động hay lời nói của Tinh Á đều khiến mọi người quan tâm,để ý. Họ thích cô nhưng không tài nào đến gần và chạm vào cô được. Bởi vì quá xa cách, quá mờ ảo, quá lạnh lùng nhưng họ có biết sau cái lớp vỏ bề ngoài như thế là một cô gái cực kỳ yếu đuối, mỏng manh như cánh hoa tường vi và còn có phần đáng yêu nữa. Muốn được ở bên em, yêu em nhưng sao khó quá. Làm sao mới có em đây? Hay là mãi mãi chỉ nhìn em từ phía sau và để con tim gào thét hai chữ YÊU EM sao? Hãy cho anh được yêu em, bên em, em nhé? YÊU EM……………………….
|