Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân
|
|
-Sao cô nhóc bám tôi hoài vậy hả?
-Thích thì bám.
-Điên.
-Tôi điên rồi nè, tức anh quá điên luôn rồi đó. Giờ thì đi thôi.
-Cái gì? Tùy tiện lên xe tôi giờ còn bảo tôi phải đưa cô đi đâu à?
-Ư, đi chơi.- Nhóc dùng chân nhấn ga khiến chiếc xe phóng vọt lên, giật mình,
hắn nắm chặt tay lái điều khiển chiếc xe theo ý bà cô bất đặc dĩ này.
Dù sao bây giờ hắn cũng muốn tìm một người để chia sẽ mọi thứ.
Biết đâu cô nhóc ngây ngô này lại hợp với việc này?
-----------------------------------------
Bước lên hết cầu thang, nó chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa thì một bàn tay
của ai đó đã ôm lấy nó từ phía sau, một bờ môi lướt nhẹ trên cổ nó.
Nó bị lôi đi.
Bắt cóc?!
Ai đó đang dùng bàn tay to lớn che mắt nó lại.
Một nụ hôn.
Giữa nó và người kia.
Một nụ hôn cuồng nhiệt mang theo xúc cảm kì lạ.
Và rồi môi người đó buông lần ra, bàn tay cũng thả xuống để nó có thể nhìn thấy gương mặt anh ta.
-Natsu?- Nó ngỡ ngàng.- Anh làm gì vậy chứ?
-Đưa em đi.
-Anh điên à? Bỏ ra.
-Em là vợ của tôi.
-Cái gì? Anh điên thật rồi, Natsu à.
-Em dễ dàng bỏ đi nữa năm của chúng ta như thế sao?
Nó khựng lại.
Gã cũng đã từng nói giống anh.
Lẽ nào sự thật đúng là như vậy?
-Đi thôi.- Anh cầm tay kéo nó đi.
-Không.
-Đừng cãi lời tôi.- Giọng anh không tức giận,cũng không cáu gắt nhưng đủ để khiến nó rùng mình.
Cảm giác này...nó đã từng có.
Rất quen thuộc.
--------------------------------------------------
Chiếc xe ô tô dừng lại trước công ti của ba Lucy.
-Sao anh lại đưa tôi tới đây?
-Đây là nơi rất quan trọng với tôi, cũng là nơi mà vị hôn phuchết tiệt của cô đã phá hủy.
-Natsu sao?
-Phải, không phải hắn thì cô còn vị hôn phu nào khác à?
-Thế thì can liên gì tới tôi?
-Chỉ là tôi tự nhiên muốn tới đây thôi, còn cô thì bám theo tôi đấy chứ?- Hắn mở cửa xe, bước ra ngoài. Nhóc cũng làm theo như vậy.
-Đây à đâu vậy?- Nhóc đứng cạnh anh hỏi.
-Là công ti ba Lucy, nơi tôi và Lucy lớn lên.
-Anh từng vào trong này
-Ừm nhưng mà nó không còn để mà vào nữa
Khoảng lặng.
Buồn.
Nhóc quay lại nhìn hắn, ánh mắt thương cảm.
-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.
Đôi mắt hắn nhìn đống tro tàn còn sót lại, ánh nhìn xa xăm.
-Nơi này, chính tại nơi này mang lại niềm hi vọng cho tôi chính cô ấy mang lại cho tôi
-Chị Lucy hả?
-Phải.
Có gì đó lóe lên như nước mắt trên khóe mi hắn.
Nhóc đã thấy.
"Bốp"
-Sao lại đánh vào đâu tôi hả?- hắn hét toáng.
-Tôi thích thế đấy. Tôi ghét cái kiểu mà kẻ thù của tôi lại sướt mướt và yếu đuối thế đâu.- Nhóc khoanh hai tay lại, vênh mặt lên nói.
Hắn thoáng cười trong một giây rồi nụ cười đó vụt tắt.
Rốt cuộc thì cô nhóc này cũng có điều tốt.
-Nhắc lại mới nhớ, ông anh, đấu một trận đi.
-Tôi đánh nhau với một con nhóc như cô.
-Này, đừng coi thường tôi nhé, tôi đã học võ từ năm 9 tuổi đấy.
-Tôi học võ từ năm 8 tuổi đấy, mà tôi còn lớn hơn cô 4 tuổi.
-Mặc kệ, chấp tất.
Hắn lắc đầu, chép miệng:
-Là cô nói đấy nhé.
--------------------------------
Một tiếng sau...
-Yên nào.- Hắn lộ rõ vẻ lúng túng.
-Huhuhu.- Nhóc khóc váng lên như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích.
-Tôi có đánh cô bị thương chỗ nào đâu.
-Tôi thua rồi.- Nhóc tiếp tục khóc làm chim muông gần đó cũng phải bay tán loạn.
-Ha ha ha...- Hắn bật cười khi thấy cái bộ dạng mếu máo khóc lóc chỉ vì thua trận của nhóc.
-Còn cười được à? Lần sau tôi sẽ thắng anh!- Nhóc đập đập tay xuống đất khẳng định.
Quả thật, nhóc khác những người con gái khác.-Chở tôi về.- Nhóc ngồi vào xe, đóng cửa một cách thô bạo khiến vang
lên một tiếng rõ lớn, nét mặt vẫn còn giận dỗi.
-Thôi cái nét mặt đó đi.- Hắn ngồi vào ghế lái.
-Hứ...- Nhóc lè lưỡi trêu ngươi hắn, hàng động giống như một con nhím nhỏ
tức giận mà xù mấy cái gai trên người mình lên.
-Về đâu?
-Nhà Natsu.
-Cô tới đó làm gì?
-Anh nhiều chuyện thế nhỉ?- Nhóc nhăn mặt chòng ghẹo.
-Được rồi, bà cô già trước tuổi.
-Làm như anh hay lắm
----------------------------------------------
|
-Buông ra!- Nó vùng vẫy.- Anh cởi trói cho tôi đi.- Nó bị anh trói lại ngay trên chiếc giường trong căn phòng đó.
-Để em chạy về bên Gray sao? Tôi không điên.- Anh từ tốt cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi.
-Tôi có thể kiện anh đấy.- Nó nói. Anh đã cởi ra chiếc cúc thứ hai.
-Em nghĩ chuyện đó có ích sao? Em không dám làm thế đâu.
-Gì chứ?
-Em không thể làm làm gì tổn hại tới tôi.- Chiếc cúc áo thứ ba đã được mở.
Anh tiến lại gần nó.
-Này!- Nó định hét lên nhưng anh đã chặn họng nó lại bằng một nụ hôn.- Ưm...-
Một cách vô tình, nó để bản thân bị lôi cuốn vào nụ hôn đó.
Anh lơi dần, lơi dần rồi buông hẳn nó ra.
-Thừa nhận đi, em bị tôi quyến rũ phải không?- Anh cười lạnh sống lưng.
-Không.- Nó lắc đầu dù trong lòng đang thầm nguyền rủa mình.
Vừa rồi nó cứ như đã phản bội hắn vậy.- Người tôi thích là Bảo.
-Nhưng người ở bên em, chủ nhân của em là tôi. Em là người của tôi.- Anh khẳng định
chắc nịch rồi cắn nhẹ lên đôi môi nó như trừng phạt vì nó nhắc tới hắn trước mặt anh.
-Anh bị ảo tưởng à?
-Không.- Anh lại hôn nó, môi nó như bị môi anh nuốt chửng.
-Bu...ông...r...a!- Nó dùng chân đạp mạnh vào anh nhưng anh né được.
Cổ chân nó nhanh chóng bị bàn tay gọng kiềm của anh chụp lấy.
Cố rút chân lại nhưng bàn tay anh quá to lớn, quá mạnh.
Ấn chân nó xuống giường, anh lướt nhẹ môi xuống vùng cổ trắng ngần của nó.
Bất lực, nó mím chặt môi lại.
Anh sẽ làm điều đó với nó sao?
Nếu thế thì nó sẽ hận anh suốt đời dù thật sự giữa nó và anh
đã có quan hệ gì đi chăng nữa.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Không gì xảy ra.
Cúi xuống, nó thấy anh chỉ ôm lấy nó, mắt nhắm nghiền.
-Đã lâu lắm rồi tôi mới tin rằng mình có thể thoải mái ngủ mà không sợ
bị ác mộng trong một năm rồi.
-Làm ơn tha cho tôi đi.- Nó lầm bầm.
-Em nói gì vậy?- Anh nhìn nó.- Em muốn quay về bên Bảo như vậy sao?
Nó không nói gì.
-Nếu để em về bên hắn, anh thà giết chết em ở đây còn hơn.- Một bàn tay anh
đưa lên cổ họng nó, siết chặt.
-Ax ax...- Nó giằng mình.
Anh thật sự muốn giết nó.
Rồi bàn tay anh thả ra.
-Không...tôi không thể giết em, tôi thà giết mình còn hơn.
Im lặng.
Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây nặng trĩu.
Anh ngủ, tay còn ôm chặt nó.
Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí nó, cũng giống như vậy.
"Cạch"
Nhóc bước vào, chứng kiến cái khung cảnh đó.
-Hai người...
-Juvia.
Nhóc đứng tựa vào cửa, gương mặt dửng dưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nó.
-Em không nghĩ sẽ được chứng kiến cảnh này đâu.- Nhóc bước lại gần,nhìn thẳng vào mặt nó.- Nói nhỏ thôi, để anh ấy ngủ, ít khi anh ấy ngủ ngon vậy lắm.
-Em không thấy tức giận sao? Dù sao anh ấy cũng là hôn phu của em mà?
-What.- Nhóc ngồi xuống chiếc ghế bành,nghịch nghịch bong hoa hồng cắm trong lọ.
-Em sẽ lấy Natsu?
-Chị nghĩ sao?
-Chị không biết.
-Đương nhiên em sẽ không lấy anh Natsu rồi.
-Chả phải em nói hai người đã đính hôn sao?
-Em chỉ đùa thôi mà ai cũng tưởng thiệt.- Nhóc phồng hai má lên nhìn dễ thương và nhí nhảnh hơn hẳn cái vẻ mặt vô tình từ khi bước vào phòng nãy giờ.
-Thế...
-Gia đình em với gia đình anh chỉ quan hệ dòng họ thôi còn em với anh ấy chỉ là anh em họ thôi
-Vậy sao?- Nó thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng.
-Thôi, em đi nhé. Hai người cứ tiếp tục khi anh ấy ngủ dậy nhé.- Nhóc nháy mắt cười tinh nghịch.
-Này, cởi trói cho chị đã.
-Hai người cứ từ từ nhé, không ai làm phiền đâu.- Nhóc đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, không để anh thức giấc.
-------------------------------------------------
Nhóc bật điện trong garage, đèn sáng trưng. Một hàng xe đắt từ hiện đại tới
kiểu dáng cổ đều có. Nhóc tiến lại gần chiếc Porsche 911 Turbo màu vàng khá
bắt mắt mà mình gửi nhờ mấy hôm trước, chìa khóa còn cắm nguyên trong ổ.
Ngay khi nhóc khởi động xe, cửa garage tự động mở lên.
Chiếc xe màu vàng phòng ra ngoài đường.
Trong xe vang tiếng nhạc rock khá ồn ào.
Nhóc cảm thấy thoải mái, đôi lúc còn lẩm nhẩm theo tiếng nhạc.
Bất giác, nhóc nghĩ tới hắn.
Mỉm cười.
Một lời thề từ rất lâu của một con nhóc chưa hiểu chuyển khi mới chân ướt
chân ráo học võ nhưng tới giờ nhóc vẫn sẽ tuân theo.
|
Chương 12: Dù bao nhiêu tiền cũng không bằng cô Gray.- Nó đóng cửa lại, gọi tên hắn.
-Em về sớm vậy.
-Có tí chuyện thôi.
-Vậy để anh đi nấu cơm.- Hắn tắt ti vi rồi đi vào bếp.
-Cảm ơn anh, em đi tắm trước vậy.
---------------------------------------
Lau mái tóc ướt sũng nước của mình, nó bước xuống bếp.
-Thơm quá.- Nó hít hà.
-Cảm ơn lời khen.- Hắn nói như thể một đầu bếp được nhận khen khiến nó
bật cười.- Ngồi xuống đi.
-Dạ.
Và hắn đã thấy.
Một vết hôn còn mới, ửng hồng nổi bật trên làn da nó.
Kẻ làm thế mà nó không thể nói với hắn thì ngoài anh ra còn ai chứ?
Có vẻ nó chưa nhận ra hắn đã phát giác chuyện này nên vẫn cười cười nói
nói một cách giả tạo để che giấu việc nó đã gặp anh, thậm chí...
Nhưng thế thì đã sao?
Nếu nó muốn quay lại bên anh dù có thể nào chăng nữa thì sao?
Hắn có quyền cản nó lại không?
Hay rồi hắn phải buông tay nó ra?
Hắn phải làm thế nào chứ?
--------------------------------------------------
-Hôm nay anh không đưa em đến phim trường được.
-Sao thế?
-Mẹ gọi về nói anh về ăn cơm với hai người.- Hắn nói. Đó thực ra chỉ là cái cớ,
hắn muốn tìm một người để giải đáp mọi khúc mắc trong lòng hắn,
chỉ có thể là mẹ hắn thôi.
-Vậy tối em tự ăn vậy.
-Nấu ăn đàng hoàn, không ăn mì tôm đó.
-Em biết mà. Chúc anh vui vẻ nhé!- Nó nháy mắt.
--------------------------------------------------
Nó không đi taxi mà chọn cách đi bộ. Như thế thoải mái hơn nhiều so với việc
giam mình vào trong những chiếc xe hơi thiếu thoải mái,
còn không tốt với môi trường nữa chứ.
Thế nhưng đó chính là sai lầm tại hại của nó để rồi dẫn tới những điều
thay đổi cuộc sống của nó hiện nay, quay về cuộc sống như của nữa năm trước kia.
Màn đen bao phủ khiến nó không còn nhận thấy gì cả.
Mê man.
Nó bị bắt cóc?
Là Natsu?
Không, nếu thế anh sẽ không trùm kín mặt nó lại bằng vải đen thế này.Anh cũng không có bàn tay to bè ám mùi thuốc lá như kẻ đã dùng khăn thuốc mê bịt mũi nó lại ban nãy.
Rốt cuộc thì nó đã bị đưa tới đâu thế này.
-Gray công tử.- Một giọng ồm ồm trầm đục đến ghê người vang lên.
Tên đó nói tên hắn. Hắn đang ở đây sao? Không, hình như hắn đang gọi điện thoại.
- Tôi thông báo cậu biết, cô bạn gái của cậu đang ở trong tay tôi.
Nếu cậu muốn cô ta sống sót thì hãy mang 10.000 đô la đến nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.- Cúp máy.
-Jella, chúng tôi đang giữ Witch, nếu muốn cô ta toàn mạng, mang 500.000.000
đồng tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.- Chấm dứt cuộc gọi.
-Thiếu gia Natsu, tôi đang giữ người con gái cách đây mấy ngày vừa bước ra
từ nhà cậu đấy.- Giọng tên đàn ông đó có vẻ hí hửng nhưng có gì đó tàn độc hơn khi gọi cho anh.
-Các người muốn gì?- Lần trước, tên đó nói một tràng rồi cúp máy nhưng lần này
anh đã ngắt được lời tên bắt cóc.
-Một cái giá xứng đáng mà hẳn cậu phải tự biết.
-Được. Địa điểm?
-Nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
-Tôi sẽ tới đó gặp ông, giám đốc Trần.
Im lặng.
Bại lộ danh tính.
Tiếng gác máy khô khốc vang lên và sau đó là tiếng hét điên tiết bùng nổ.
------------------------------------------
-Bắt được con nhỏ này là vớ bở rồi, không uổng công chúng ta theo dõi nó mấy ngày nay.- Giọng một kẻ khác lên tiếng.
-Nhưng tao đã bị lộ với thằng Natsu đó rồi.- Giám đốc Trần đay nghiến.
-Xong việc chuồn ra nước ngoài là ok.- Một tên khác nói.
-Phải đó, chia tiền xong mỗi đứa một ngả.- Vậy là ít nhất có bốn tên.
"Soạt"
Miếng bịt mắt màu đen bị tháo ra.
Ánh mắt đột ngột chiếu vào mắt khiến tuyến lệ hoạt động nhẹ.
Một giọt nước chảy ra từ khóe mắt.
-Sợ sao?- Một người đàn ông tầm bốn mươi, gương mặt gân guốc với đôi mắt
ti hí không chút thiện cảm, chính là kẻ cầm đầu, giám đốc Trần.
Nó không nói gì.
-Một trong ba chàng hoàng tử của cô tới rồi kìa.- Ông ta chỉ tay ra cửa.
Là anh.
Trên tay còn cầm một chiếc valise cực kì lớn-Cậu là người tới sớm nhất.- Giám đốc Trần thuyên bố.
-Cô ấy đâu?- Anh không quan tâm, hỏi thẳng.
-Kia.- Giám đốc Trần chỉ về phía nó đang bị trói trên một chiếc ghế.
-Thả cô ấy ra.
-Chưa tới lúc.
-Tôi mang tới rồi.- Anh chỉ vào cái valise bên cạnh mình.
-Nhưng trước đó tôi muốn cậu làm một việc.
-Việc gì?
-Quỳ xuống.
|
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.ComSửa bài viếtTặng huy chương Pages: 1 2 3 4 5 6 Đăng Chương Mới, Bình Luận Mới
Cài Đặt : Bật Biểu Tượng Cảm Xúc Cài Đặt Topic : Đăng Truyện Hủy Bỏ
|
-Ông quá đáng quá rồi đấy.- Nó bỗng hét lên. Nó thừa hiểu với tính khí cao ngạo
của anh sẽ không thể cam chịu làm việc gì khiến danh dự của mình bị bôi nhọ.
-Im đi. Sao, quỳ xuống hay cô ta sẽ bị vài đường rạch trên mặt?- Giám đốc Trần
hếch mặt lên nhìn anh.- Cô ta mới mười bảy tuổi đúng không?
Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.
- Lão ta cười hềnh hệch.
-Không!- Nó hét lớn.
Anh nhìn nó, nhìn lão già kia rồi nhìn xuống chiếc valise.
Anh quỳ xuống.
Một người có lòng tự tôn lớn như anh, từ khi sinh ra đã đứng trên người khác đã quỳ xuống.
Lần đầu tiên anh hạ mình, từ bỏ lòng tự trọng là vì nó.
Và lần thứ hai, cũng là vì nó.
Tiếng cười khả ố của lão già kia vang vọng trong nhà kho khiến nó tức nghẹn.
Anh đã quỳ xuống dưới chân người khác, chỉ vì nó, một đứa con gái đã từ chối anh.
Nó khóc.
Thế nhưng sao ánh mắt anh lại hướng về nó, xoát sâu vào tâm trí nó.
Đôi mắt màu hổ phách.
Đôi mắt màu thạch anh tím.
Anh đang quỳ trước nó.
Phải, anh quỳ trước nó chứ không phải trước lão già đê hèn kia.
-Mọi chuyện là do tôi vừa phá sập công ty ông phải không?
-Phải, một cái thích đáng chứ nhỉ?
-Là do ông chuốc lấy kết cục đó cơ mà.
-Nếu không phải do cậu cố ý thì hả thiếu gia?- Lão hỏi mỉa mai cay đắng.
-Chứ không phải do ông nhập lậu hàng trái phép để lừa công ty tôi à?
- Anh nhếch mép.
-Câm đi! Giờ thì mở valise ra cho tôi kiểm tra xem bao nhiêu tiền.- Lão nhìn chiếc valise bằng ánh mắt thèm thuồng.
-Đó là thứ vô cùng giá trị với ông đấy.- Anh thoáng cười lạnh giá.
"Cạch"
Chiếc valise mở toang.
Một tiếng rên rỉ nhỏ vọng ra.
Ánh bạc lóe lên của lưỡi dao lạnh.
Ở trong valise là một cô bé tầm mười tuổi, miệng bị buộc lại bởi một chiếc khăn
màu trắng, tay chân bị trói tới thâm tím, mắt tràn trề nước mắt.
Mái tóc cô bé rối bù bị giựt ngược lên bởi tay anh, tay còn lại anh cầm con dao bạc sáng lóe, lướt nhẹ lưỡi dao trên gương mặt cô bé.
Giám đốc Trần tái mặt.
Con gái lão...sao nó lại ở đây trong tình trạng đó chứ?
-Sao...
-Con gái ông đúng không? Cô bé mới mười hai tuổi. Cái tuổi này mà nhan sắc
bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Anh dùng lại chính câu lão vừa nói.
-Khoan đã...- Gương mặt lão lấm tấm mồ hôi, nước da tái mét, mặt cắt không còn
một giọt máu.- Bĩnh tĩnh...đừng...- Chợt nhận ra, lão bỗng mỉm cười ranh ma.
- Cậu đừng quên cô ta đang trong tay tôi.- Lão chỉ về phía nó.
- Cậu mà đụng tới con gái tôi thì đừng mơ cô ta yên ổn.
Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt tự tin đó.
-Vậy sao? Nếu các người động tới cô ấy dù chỉ là một sợi tóc thôi thì tôi
sẽ cho tất cả các người và gia đình các người sống không bằng chết.
-Bây giờ mà cậu còn đe dọa được thế sao thiếu gia?
-Thử đi, tôi sẽ cho con ông sống khốn khổ suốt quãng đời còn lại bởi gương mặt
biến dạng của nó.- Ánh mắt anh lé lên tia giết người. Ánh mắt đó khiến ai
nhìn cũng thấy run sợ, ngay cả nó bị trói cứng trên ghế mà còn phải run bần bật.
Bản chất thật của anh.
Tàn nhẫn.
Lạnh lùng.
Và không từ thủ đoạn để có được điều mình muốn.Không khí như bị nhấn chìm vào biển yên lặng.
Không một tiếng động.
Hai kẻ đối đầu nhau.
Người có gương mặt bảnh bao tựa như thiên thần nhưng lại mang bản tính ác quỷ,
đôi mắt màu hổ phách càng khiến gương mặt thêm sắt đá tới nổi người ta tự hỏi
liệu gương mặt không cảm xúc kia có khi nào là một cái mặt nạ thôi không.
Một già đời hơn nhưng tái dại vì hoảng sợ, cả người run rẩy, đôi mắt bối rối,
tự thâm tâm biết mình không bao giờ thắng nổi kẻ kia.
Mặt đối mặt với nhau.
"Rầm"
Không gian bị kìm nén đột ngột bị phá vỡ.
Từ bên ngoài, hai bóng người bước vào.
Hắn và gã.
Khi bước vào, gã còn tặc lưỡi:
-Mãi mới năn nỉ được Erza đó nhá, thế mà lại bị gọi. Hừ...
Hắn không nói gì, chỉ nhìn anh đang gí dao trên mặt cô bé kia.
Giờ đây giết người anh cũng dám đấy chứ.
-Thả cô ấy ra đi.- Hắn nói.- Nếu ông không muốn con gái không bị gì- hắn chỉ về
phía anh- và muốn có tiền.- Hắn mở toang valise nhỏ trên tay, từng xấp tiền được
buộc lại rớt xuống tung tóe trên sàn khiến lũ bắt cóc trố mắt. Cùng với đó,
gã cũng mở valise bọc da, làm tất cả số tiền trong đó rớt xuống cùng với tiền của hắn.
Giám đốc Trần ngỡ ngàng, đúng là ba người giàu có bậc nhất hiện nay, số tiền đó
mà xem như không. Lúc trước, còn công ty ông cũng không dám vứt số tiền đó như
vứt rác thế này. Ba tên này chỉ đáng tuổi con lão mà đã...chỉ vì nó.
Cúi xuống từ từ nhận xấp tiền gần với mình nhất, lão bất ngờ nhận được một cước
từ hắn. Lão ta bị trượt về phía sau khoảng hai mét.
-Làm...gì...v...ậy....hả? Mà...y...
-Đừng nghĩ tôi tha ông dễ như vậy.-Hắn nói.
-Tụi mày còn ở đó hả...lên đi!!!- Lão hét toáng với lũ đèn em của mình.
Gã cúi xuống nói với anh:
-Giao cho tôi cô bé này đi, nếu không sẽ phiền phức cho anh khi đánh đấm đấy.
Anh liếc nhìn gã sắc lẻm rồi đẩy cô bé trong tay về phía gã một cách thô bạo.
-Tùy anh.- Anh đứng phắt dậy, cởi chiếc áo khoác phẳng phiu không một nếp nhắn
quẳng sang một bên, xắn hai ông tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay.
Gã đặt cô bé tựa vào bức tường ẩm mốc, cười nhẹ đúng chất lãng tử nói:
-Đừng lo gì, cô bé sẽ ổn thôi, chỉ có điều- gã quay sang nhìn hắn và anh- cha
cô bé thì không chắc.- Gã nháy mắt.
Hắn đánh nhau giỏi không nói làm gì, gã cũng không cần nhắc tới nhưng anh thì thật
đáng ngạc nhiên. Trông anh như một công tử nhà giàu yếu đuối nhưng bàn tay đó
đang vung lên những nấm đấm với sức mạnh kinh hồn. Một tên, hai tên, ba tên lần lượt bị anh đánh ngã. Giờ thì nó mới nhận ra không chỉ có bốn tên bao gồm giám đốc Trần
nhưng không ngờ lại tới gần hai mươi tên.
Ba người trẻ tuổi.
|