Anh đừng đi
|
|
"aaaaaa" Những tiếng hét chói tai của bọn người trong cănteen làm cô đang ăn cũng phải giật mình xem có chuyện gì. Nhưng vừa nhìn lên, cô đã nhếch mép rồi cuối xuống ăn tiếp. Cái kiểu này thì thấy trai đẹp rồi làm rầm rầm lên chứ gì, mấy cái vụ này có lẽ cô đã rành quá rồi. Anh Tuấn của cô cũng từng như vậy. Và với việc cô là bạn gái của anh thì chuyện nghe tụi con gái kia hò hét cũng trở thành thói quen rồi. Cô không quan tâm. Đó là châm ngôn sống của cô. Bóng ba người con trai càng ngày càng gần đến bàn cô, nói không quan tâm cũng không được nữa, bởi lẽ ba tên đó đang nhìn cô như sinh vật lạ. Cô ngước mặt lên nhìn, rồi lại lia mắt sang mấy người bên cạnh, tại sao lại nhìn cô với ánh mắt như thế. Khing bỉ...kinh tởm..và tội nghiệp thế là sao, cô làm gì nên tội à. Nheo mắt nhìn 3 tên đó, vận dụng cái IQ cao của mình. Bộ não cô bắt đầu hoạt động, theo như cô được trải qua những chuyện trước đây thì cô chắc chắn một điều rằng cô đã gây tội gì rất nặng với ba người này...Suy nghĩ suy nghĩ. Cô nhớ đến ánh mắt mọi người nhìn cô như muốn nói thứ gì đó khi cô vừa mới đặt mông xuống bàn này. Vậy...đừng nói bàn này là của ba người họ chứ. Chắc là vậy rồi, cô đánh thầm trong lòng, ngốc thế không biết. "Lại là cô à, biết bàn này của ai không mà tự nhiên thế" Một tên trong ba người đó lên tiếng hỏi cô. Cô nhíu mày, nhìn kĩ khuôn mặt vừa mới cất tiếng nói đó, không hề quen. Với lại cô mới chuyển tới, cô và hắn không quen. Câu đầu tiên hắn phải nói là "Cô là ai, sao lại ngồi bàn này" hay đại loại là những câu tương tự nghĩa như thế chứ. Sao hắn lại hỏi "Lại là cô à". Câu này như nói lên cô và hắn đã gặp nhau trước vậy. Cô khó hiểu. "Quen nhau à" Phòng ăn đang nín thở xem cuộc trò chuyện giữa 3người con trai và một người con gái. Sau khi nghe được 3 chữ cô nói thì cả phòng căng thẳng hồi hộp hơn cũng nãy rất nhiều. Họ sợ cô sẽ bị như những người trước. Nặng thì bị đuổi học, nhẹ thì hành hạ không thương tiếc. "Nực cười, cô là người hôm qua là tôi ngã, giờ lại chiếm bàn của tôi, đó có gọi là quen không nhỉ"-Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn cô. Hai chàng trai bên cạnh chỉ nhìn cô, không nói gì. Họ cũng đang lo ột cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ bị đuổi học hoặc bị hành hạ. "Người không biết không có tội, xin lỗi" Cô nói nhanh rồi lướt qua từng người trong cănteen để về lớp. Ai cũng nhìn nhau khó hiểu, vì cô đi nhanh đến mức tên nào đó gọi lại cũng không được. Hắn tức giận đập bàn. Một cô gái không sợ hắn, vậy mà dám bơ hắn một cách đẹp đẽ. Để rồi xem, muốn tiếp cận Thiên Tuấn này sẽ bị khổ như thế nào. Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn bóng cô khuất sau hành lan. Cô mệt mỏi lên từng bật cầu thang, đầu óc cô quay vòng vòng, thật khó chịu, chắc bệnh lại tái phát rồi.. Cô muốn nghỉ ngơi.. Ấy thế mà lại có vật ngăn cản, một nhóm đứa con gái chặn đường cô, cô khó chịu nhìn nhỏ đầu đàn. Vụ gì nữa đây, người ở trường này thật kì lạ. Hết đám dưới kia rồi đám này. Tính đánh ghen à... "Mày là Thiên Anh, ngừoi mà mới đặt chân vào ngôi trường này hai ngày mà đã được tên lên làm hot girl hả" Cô nhếch mép khinh bỉ "Vào thẳng vấn đề" Cô nàng đầu đàn thoáng chau mày với cách nói của nó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang một âm điệu lạnh như tuyết. Con người này phải đề phòng. "Cho dù mày có là hot girl thì đừng có hòng tiếp cận Thiên tuấn, cả Đại Hùng và Minh Khải nữa, tao cảnh cáo mày trước rồi đấy, mày không yên với tao đâu, mày nên nhớ tao là Lâm Tuyết, tao mà thấy mày tiếp cận một trong ba thì liệu hồn với tao đấy, tại lần đầu nên tao cảnh cáo thôi, có lần sau thì sẽ không yên ổn như thế này đâu nhá" Lâm Tuyết rít qua từng khẽ răng nói từng câu từng chữ thật rõ ràng. Nó nhếch môi khinh bỉ, lại là đánh ghen, nhàm quá rồi. Cô đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn thẳng vào Lâm Tuyết, một cái tên giống đứa bạn thân-đồng thời là kẻ phải bội của cô khi xưa. Cô chỉ nhìn, lười biếng mở lời nói. Thấy cô không trả lời, Lâm Tuyết cứ nghĩ cô sợ nên quay mặt đi, trước khi đi còn hếch vai cô một cái mạnh làm cô ngã nhào xuống đất. Không chuẩn bị trước nên cô ngã một cú đau đến tận xương. Đưa đôi mặt đầy lửa nhìn người vừa làm mình ra nông nổi này, nếu ở trường cũ cô chắn chắn Lâm Tuyết sẽ tàn tạ tả tơi gấp 10 lần cô bị, nhưng đây là trường mới. Cô phải nhịn.. Nhìn cái cách cười hả hê của người trước mặt, cô chỉ muốn xông vào làm ột trận, nhưng cô không thể. Nhìn bóng những người đó khuất dần, cô mới từ từ gồng mình đứng dậy, tay chảy máu, chân lại trặc, đúng là xuôi xẻo. "Có sao không"-Một giọng con trai trầm ấm vang lên bên tai khiến cô giật mình, ngước mắt nhìn lên xem ai. Cô nhìn người đó đúng 3s rồi tự mình nhấc chân về lớp. Tên nào đó thoáng chau mày, thể loại gì đây, bơ một cách đẹp đẽ thế hả. Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua chút, sau đó khẽ kéo một nét cười. Cô bước nhanh về lớp mặc cho ánh mắt của người ở sau đang hướng theo đầy thú vị. Vừa đặt chân về chỗ, cô đã nghe tiếng hét chói tai của cô nàng bên cạnh. Cô nhăn mặt khổ sở, lại chuyện gì nữa đây?? "Trời ơi! Cậu bị sao thế, hết chân rồi tới tay, sao không bảo vệ bản thân gì hết vậy" Nói xong Lam kéo tay cô xuống tận phòng y tế, lúc đó tim cô khẽ âm ấm. Lam là một người tốt, thật sự như thế. Nhưng cô chưa sẵn sàng mở lòng để đón một người bạn nào. Thật khó để quên quá khứ. "Lần sau cẩn thẩn hơn nha Anh" Sau khi băng bó xong cho cô, Lam nhỏ giọng nói. Nó rất cảm kích tấm lòng của Lam. "Cảm ơn Lam, nhưng đừng tốt với tôi quá" Nó nói xong bước ra khỏi phòng y tế. Nhỏ Lam hồn đang treo lơ lửng một nơi nao. Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết cô, Lam nghe đúng một câu trọn vẹn của nó. Không câu gì...chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Vậy thì đúng chắc Thiên Anh có quá khứ buồn rồi. Lam thích con người cô. Và bằng mọi giá cô phải làm bạn với cô.
|
Bước chân trên từng con phố, cô dạo quanh Hồ Gươm để xem những thú vui kèm theo vẻ đẹp nơi đây. Có thể nói từ khi chuyển tới đây cô chưa từng đi đâu để hưởng thụ một cách trọn vẹn. Lí do hả? Đó là cô phải bận lòng khác nhiều chuyện khác. Nhìn những cặp tay trong tay hạnh phúc, cô chỉ dám lia đôi mắt vô hồn nhìn những cặp đôi đó, mắt cay cay. Lại muốn khóc nữa rồi. "Chị xinh gái ơi, có người tặng bông chị ạ" Một cậu nhóc khoảng tầm 5tuổi đưa cô bó bông hồng. Cô nheo mắt nhìn cậu nhóc rồi nhìn xung quanh. Cô không quen ai hết? Với lại hôm nay là ngày gì mà được tặng bông nhỉ. Cô chỉ chau mày, không có ý định cầm bông từ thằng bé. Nhưng ánh mắt cô muốn hỏi lại cậu bé "bông này cho chị hả". "Dạ! Chị cầm đi ạ, cái anh bên quán kia nè, chị muốn trả thì lại đấy đi, em lỡ nhận hối lộ rồi...bye chị xinh gái" Thằng nhóc dúi bó bông vào tay cô rồi vội vàng chạy đi. Cô bất lực nhìn dáng nó chạy mà không làm được gì? Bó bông này là sao, chắc lại đưa nhầm rồi....Như nhớ ra điều gì đó, cô lia mắt sang quán cafe đối diện. Cô bắt gặp một cánh tay đang chào cô như mời gọi cô lại. Bình tĩnh bước từng bước lại bàn tên đó, có nhăn mặt khi nhận ra đó là người quen..À..nói quen cũng không phải quen mà nói lạ cũng không phải lạ. Tên trước mặt là một trong ba tên hôm trước ở canteen. Nhưng cô không biết tên. "Ngồi đi" Tên đó nói như ra lệnh, cô nhếch mép khinh bỉ. Khinh thường cô đến như thế à. Đặt bó bông lên bàn, cô nhìn thẳng vào mặt hắn rồi bỏ đi. Không nói lời nào. Nếu người nào đó chứng kiến thì chắn chắn họ sẽ nói cô bị câm mất thôi. Hắn sock...sock thật sự. Một người con gái lạ lùng. Không nói lời nào nhưng tất cả hành động cô làm đều chứng tỏ rằng cô không thích và không muốn bị làm phiền. Một con người thật đáng khâm phục khi đứng trước một người đẹp hoàn hảo như hắn lại không rung động lấy một lần. Mặc dù lần gặp này đã là lần thứ 3. Một người bơ hắn đến tận 2 lần nhưng lại tiết kiệm lời nói vô cùng. Hắn nhớ không nhầm thì chỉ nghe được hai câu nói của cô. Còn tất cả chỉ là im lặng. Lạnh lùng đến vô tâm....Đó là lời nhận xét của hắn về cô. Sáng sớm, cô nhận được cuộc gọi từ ba. Chỉ một tin thông báo ba sẽ về Việt nam thôi cô cũng đủ làm cô vui mừng lắm rồi, cô khẽ cười thầm. Cô cần có hạnh phúc gia đình ngay lúc này. Mặc dù mẹ như thế nhưng cô vẫn tin có một ngày mẹ sẽ trở về làm một người mẹ bình thường bên cô. Cô tin mẹ sẽ khỏe lại, có đặt hết niềm tin vào nơi mẹ. Vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồng phục tươm tất, cô đi xe bus đến trường, không muốn đi bộ nữa, cô muốn thay đổi không khí, chỉ đơn giản thế thôi. Dựa đầu vào cửa sổ, cô đeo tai phone vào, lắng nghe những giai điệu sâu lắng của bài hát. Đôi mắt cô ngày càng buồn hơn. Phải chăng cô không quên được. "Chị là Thiên Anh hả" Một tiếng con trai ngồi ghế bên cạnh lớn tiếng hỏi làm cô đang nghe nhạc cũng phải dừng. Định không quan tâm nhưng khi nghe thấy tên mình thì cô bỏ phone ra nhíu mày nhìn người bên cạnh. Cô gật đầu thay câu trả lời. "Đúng là lời đồn không sai nhỉ" "Chuyện gì" Cô lười biếng mở lời hỏi. Nhưng lời nói chỉ hai từ ấy của cô cũng đủ khiến tim của thằng nhỏ khẽ rung động. Giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng. Đúng là người đẹp, lời nói cũng đẹp. Đây có gọi là say nắng không nhỉ?? "Nghe đồn chị mới chuyển đến nhưng lại được danh hot girl, cứ tưởng chị như những cô gái khác nhưng khi gặp mới biết chị rất đặc biệt..Làm quen chị nhé..Em là Bùi Hải, khối dưới chị" Cô nhếch mép, đây gọi là chê hay khen nhỉ. Giống như bắt bẻ quá vậy? Cô không hề muốn cái danh hot girl hot ghiết gì cả. Cô chỉ muốn 1 cuộc sống bình thường. Càng ít người biết đến càng tốt. Thế nhưng nghe lời cậu bé này nói thì có lẽ tin đồn chắc cũng lan rộng rồi, khói 10 cũng biết thì chắc 11 không sót ai. Cô lắc đầu chán nản.
|
"Đừng nói gì cả, chị không thích" Cô nhăn mặt nhìn Bùi Hải. Thằng nhỏ thấy thế cười cười gãi đầu. "Cho em làm em chị nhé" Cô nhìn lại Hải, cần mở lòng không nhỉ, nhưng chắc người này không làm tổn thương gì cô đâu nhỉ? Nghĩ thế nên cô gật đầu. Khoác cặp vào vai, cô xuống xe bus, Hải đi theo sau huyên thuyên đủ điều làm cô mệt óc. Đây có gọi là loa phát thanh không nhỉ. Nói mãi không biết mỏi à. Cô lắc đầu ngán ngẩm.. "Chào chị nhé, trưa cùng về" Hải vẫy tay chào tạm biệt rồi rẽ vào khối 10. Cô không nói gì, bước thẳng về lớp. Dãy A khối 11 hôm nay kì thế? Sao lại nhìn cô bằng những cặp mắt này, cô lại làm chuyện gì nên tội à? Cô khó chịu nhưng không biết hỏi ai cho hết thắc mắc. Kệ đi! Chuyện gì đến sẽ đến. "Thiên Anh, hội học sinh gọi bạn lên văn phòng"-Một cô bạn lên tiếng gọi cô khi cô vừa mới bước vào cửa lớp. Ánh mắt chứa một nét sợ sệt. Cô không nói gì, chỉ vào cất cặp rồi bước nhanh về phía văn phòng. Có chuyện gì nhỉ? Nếu nói một học sinh nào mà được mời lên văn phòng thì hẳn có hai chuyện, một chuyện xấu và hai là chuyện tốt. Chuyện xấu thì tự người đó biết và sợ sệt, chuyện tốt thì hất mặt lên trời tự đắt mà đi. Nhưng với cô, vẫn cứ thái độ dưng dửng mà đi, cô không biết mình mắc tội hay được tuyên dương nữa cơ mà. Cũng chả biết hội học sinh là ai? Haizzz. "Cốc..cốc...cốc"-Cô lịch sự gõ cửa. "Vào đi"-Một giọng nói trầm ấm băng lãnh vang lên. Cô từ từ mở cửa đi vào, đập vào mắt cô là người mà cô không muốn gặp. Cô nhăn mặt nhìn lần lượt ba người trước mặt như muốn hỏi gọi cô lên đây làm gì. "Biết gọi lên đây làm gì không?" "Không nói sao biết"-Cô bất mãn lên tiếng. 3 tên chau mày ngay sau khi nghe cô nói, giọng nói khác biệt này, nhưng với giọng điệu đang bực tức, không có một ý nào sợ sệt cả. Người con gái đầu tiên không biết sợ khi đặt chân vào phòng hội đồng này. Rất khâm phục.. "Cô còn giữ thái độ đó thì đừng trách"-Thiên Tuấn nhăn mặt nói. "Không thì sao"-Cô khoanh hai tay lại với nhau nói chuyện kiểu như khiêu khích. Cậy nhà có quyền rồi ức hiếp kẻ yếu đây ư? Trường cũ cô cũng có chế độ này nhưng chưa lần nào cô được thử qua. Giờ thì được rồi, cảm giác thật là tức muốn run người mà... Thiên Tuấn cầm tập hồ sơ mang tên Lâm Thiên Anh đi vòng quanh cô vừa đập tập giấy vào tay vừa nói với giọng điệu không thể nào không điên hơn được nữa. "Thì...Hồ sơ trên tay này sẽ rời khỏi trường" Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn cô như thách thức. Cô chán nản, gọi lên đây chỉ nói vậy thôi đó hả, cứ tưởng chuyện gì to tát cơ? Thiên Anh này không phải thỏ đế đâu mà sợ. Đuổi học vì lý do hết sức củ chuối đó hả. Cô không tin mình bị đuổi dễ dàng như thế đâu. "Tùy" Cô nhún vai xoay người bước đi ra khỏi phòng. Ra vẻ như ta đây không hề sợ. Chuyện gì tới rồi tính, không có gì phải sợ cả. Nếu thích thì cô chiều, thái độ khinh người đó cô cũng chả thích gì mấy.
|
Bỏ lại phía sau 3 cặp mắt nhìn nhau ngơ ngác, cô bước thẳng về lớp học. Không quan tâm thứ gì ở sau nữa. Rõ phiền... Vừa về tới lớp, cô đã nhận được một tràn hỏi thăm của tụi bạn cùng lớp, cô nhăn mặt về bàn học mình không nói tiếng nào. Nằm trên bàn thở dài mệt mỏi, cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dẫu biết trước đáp án là cô sẽ im lặng nhưng cái máu tò mò đã ăn sâu cơ thể nên mấy ngừơi trong lớp cũng phải hỏi cho đúng một câu gọi là có quan tâm. Cô nhóc Lam bên cạnh nhìn cô chằm chằm như muốn hỏi cô có sao không nhưng lại không dám mở lời, vì Lam sợ cô sẽ cho là làm phiền. Mặc dù quen biết chưa bao lâu nhưng Lam cũng hiểu một phần nào tính cách của cô. Lam muốn chính thứ được làm bạn cô và quan tâm cô đúng cách là người bạn thực thụ. Lam không muốn cô xem mình như người lạ, thật khó chịu. Như cảm nhận có ánh mắt nhìn vào mình, cô xoay đầu lại, bắt gặp cái quay đầu lúng túng của Lam. Thật sự lúc đó cô rất muốn cười, nhưng may thay cô đã kiềm chế được. Cô có nên làm bạn với Lam không? Hay thử một lần như cô đã thử với Hải. Nhưng cô lại sợ rồi. Tâm trạng không được tốt thì học hành sẽ không được gì, nghĩ thế cô quyết định nghỉ buổi này. Cô rời bàn bước đi làm Lam giật mình hoảng hốt. "Sắp vô tiết rồi mà cậu đi đâu vậy Mặc cho câu hỏi của Lam, cô vẫn bước đi về hướng mình xác định, nghĩ mông lung về mọi chuyện. Bước chân lên sân thượng, ngó xung quanh xem thử chỗ nào lí tưởng để đón gió, cuối cùng cô cũng hài lòng về địa điểm mình chọn. Leo lên lan can, cô đứng thẳng người, dang hai tay và nhắm mắt để đón gió buổi sáng. Bất giác mắt cô rơi vài giọt lệ. Khóc... Đau.. Nhớ.. Mỗi khi nhắm mắt lại, cảnh tượng đầu tiên cô thấy là cách quay lưng đi hờ hững của anh, cách vô tâm và cái cách lạnh nhạt đó. Tại sao anh lại mang đến cho cô nhiều yêu thương để giờ đây cô phải nhận những nỗi đau như thế này, có phải anh độc ác quá chăng. Ở nơi này cứ ngỡ sẽ quên được hình bóng anh nhưng khi thấy một người con trai nào gần bên cô thì cô lại nghĩ đến anh ngay lập tức. Đó có phải là một thói quen khó bỏ?? Cô thật ngu ngốc? Thật sự rất ngu ngốc? Tại sao lại nhớ như in từng khoảnh khắc đó. Nực cười... Khẽ lau vài giọt lệ trên mi, cô thả người ngồi xuống. Nhưng chưa chạm được thành lan can thì từ đâu có một bóng người ôm chầm lấy cô lăn đùng xuống sàn. Cô nhăn mặt đau đớn. Cái quái gì xảy ra thế này. Điên thật chớ. Khẽ đẩy người đó sang một bên, cô gắng mình đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Tên nào đó cũng đứng dậy phủi đồ như cô, nhưng vừa phủi vừa nhìn cô như sợ cô làm điều gì dại dột. "Chuyện gì buồn thì cũng qua thôi, đừng nghĩ nông cạn như thế nữa" Nghe xong câu nói của tên trước mặt, mặt cô tối sầm lại, tên điên này đang nói cái quái gì thế nhỉ. Có liên quan ghê gớm? Cô nheo mắt khó hiểu nhìn hắn. \'Nghĩ gì mà nông cạn" "Cậu đang có ý định gì mà đứng trên đó"-Hắn chỉ tay về phía lan can, chỗ vừa nãy cô đứng-"Lại còn khóc sướt mướt nữa" Tên đó hồn nhiên nói mà đâu biết cô đang vận hết cái IQ mình có được để nghĩ hắn đang nói về điều gì. Mặc cho IQ cao thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không tài nào biết được người điên họ có suy nghĩ ra sao? À mà khoan, hắn đang nói thấy mình khóc đó hả? Trời đất, đơ tiện..thật là đơ tiện..tại sao lại rình rập người khác như thế hả? Muốn đấm vào mặt tên này quá đi. Cô khó chịu liếc hắn một cái muốn cháy cả da mặt. "Tôi hóng mát thôi, tại gió mạnh quá nên mắt cay, không phải khóc" Cô nói xong đẩy người hắn sang một bên rồi nhanh chóng bước xuống sân thượng. Không được tiếp xúc lâu với con trai. Đó là qui đinh của anh. Bất giác cô mím môi...cô và anh có còn là gì của anh nữa đâu mà cô phải nghĩ đến anh mỗi khi tiếp xúc với người con trai khác, nực cười..Cô lại nghĩ về anh nữa rồi... Chờ bóng cô đi khuất, tên con trai đó mới thở dài, đúng như lời đồn, đẹp mà lạnh lùng qúa mức. Mặc cho lúc trước có gặp một lần rồi nhưng nhưng với suy nghĩ cô sẽ không lạnh lùng trước trai đẹp,cậu tự đắc sẽ tiếp cận được với cô. Nhưng giờ...Cậu bị bơ luôn hai lần đẹp mặt. Mà nghĩ lại thấy mình dị thật. Người ta chỉ có ý định hóng mát thôi mà cậu lại nghĩ cô tự tử cơ đấy. Vậy mà trước đó, cậu nghĩ cứu nó xong rồi làm cho nó một tràn văn chương để cô thấu hiểu cuộc sống hơn, xong tiếp đó là màn cảm kích của cô vì được cứu. Rồi tiếp theo đó là màn làm bạn với người đẹp. Nhưng ý nghĩ đó tan tành mây xác hết khi nghe câu nói từ nó. Haizz...Chưa suy nghĩ gì mà đã hành động rồi. Uổng công mấy năm tán gái chuyên nghiệp, nay đã bị hạ dưới tay một cô gái đặt biệt hơn cả đặt biệt. Cậu: Thiên An( người hôm trước hỏi thăm cô khi cô bị Như Tuyết dằn mặt)
|
Bước từng bước chân trên vỉa hè. Cái nắng đã làm cô mệt rồi mà bên cạnh còn có cả loa phát thanh lải nhải cả dọc đường. Lí do là cô đang đi bộ đến siêu thị, hôm nay ba cô về. Còn tên Hải lấy lí do đang rảnh rỗi nên đi theo, cô đuổi cách mấy cũng không được. Cô tự hỏi nó có phải tuổi đỉa không nữa. "Tính vô nhà chị nữa à"- Cô bất mãn lên tiếng khi nó đi theo cô về tận nhà. Nó trầm tư suy nghĩ gì đó rồi cười cười gật đầu. "Đã xem là chị em thì vô nhà có sao đâu chị nhỉ". Nó vừa nói vừa cười trừ. Đơn giản vì nó sợ cô nổi giận và đuổi nó về như lúc nãy . Người gì mà khó tính như gì? Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN Còn cô không nói gì, chỉ mở cổng bước vào. Hành động đó cũng đủ làm cho Hải biết cô đã đồng Ý cho Hải vào. Nó bỗng nở một nụ cười rộng đến mang tai. Cô thật sự đã mở lòng...Cô cần có người tâm sự. Chỉ như thế thôi.... "Biết nấu ăn không mà xuống đây làm gì" Cô vừa đập trứng gà vào tô vừa hỏi nó. "Chị định làm gì" "Súp gà" "Em giúp chị, em cũng biết chút ít" Nó gật đầu ra vẻ hiểu biết rồi lại gọt cà rốt, rửa rau. Làm những công việc lặt vặt. Cô nhìn theo nó mà bất giác nở một nụ cười nhẹ. Cô sẽ trân trọng những thứ hiện tại đang có. Không nên để quá khứ giấu mãi trong lòng được. Sống vì hiện tại và tương lai chứ không nên sống quá khứ. Trong khi đó quá khứ lại chẳng được đẹp. Nên buông xuôi.. Nên quên đi... Nên vứt bỏ.. "Chị nấu cho ai thế ạ" "Ba mẹ chị, tí đi với chị đến bệnh viện" Nó không nói gì nữa,đơn giản vì nó cũng đã nghe cô kể sơ qua về việc mẹ cô rồi. Nên mặc dù còn nhiều điều thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Nó đang sợ cô giận vì cho là phiền phức. Cô cho nó đi theo đến bệnh viện là vui lắm rồi. Nó đang nghĩ cách làm sao để được bên cô, hiểu cô nhiều hơn. Định mệnh cho nó gặp cô đã nói lên rằng nó phải bảo vệ cô gái trước mặt, dù là mối quan hệ thế nào đi nữa. Nhờ vậy mà chỉ một ngày ở bên cô. Nó cũng hiểu ra một vài chuyện mà trước giờ nó chưa hề nghĩ đến... Cô lê bước chân vào bệnh viện, cảm giác lo lắng trong lòng của cô hiện tại là thế nào. Cô vào phòng mẹ như mọi hôm nhưng không có mẹ ở đây. Cô được cô y tá nói về tình hình của mẹ..mẹ đang ở phòng phẫu thuật. Lúc nghe tới đó, súp gà trên tay cô đã đáp đất một cách nhẹ nhàng. Cô không hiểu....mong là không có chuyện gì xảy ra??? Bước chân vô hồn tới phòng phẫu thuật, chân cô đi không vững nữa...nếu không có Hải đỡ chắc cô té tại chỗ mất. "Ba"-Cô khó nhọc lên tiếng khi thấy ba đang ngồi ghế chờ trước phòng phẫu thuật. Một giọt...hai giọt...Lo lắng trong lòng là đây ư? "Không sao đâu? Mẹ con không sao đâu?"-Ba cô vừa lại ôm cô vừa an ủi. Ba cô biết cảm giác của cô lúc này. Vì ông cũng đang trong tình trạng chả khác gì cô cả. Hải nhìn cô khóc, trái tim cũng phút chốc nhoi nhói. Nó chỉ muốn cô vô tư, hồn nhiên thôi. Không cười cũng được, miễn sao đừng khóc là nó vui lắm rồi. Nó cũng biết tình hình của mẹ cô ra sao nên im lặng. Cầu nguyện... Nửa tiếng trôi qua, không ai nói với ai câu nào, không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Cô không khóc nữa, nhưng mắt cô đã sưng tấy lên. Cô không muốn mẹ xảy ra chuyện gì đâu. Đặc biệt là không còn trên đời này nữa. Chắc cô không còn sự sống mất..
|