Anh đừng đi
|
|
Tạm biệt Hào Phong xong, cô về nhà trong tâm trạng không mấy vui vẻ. Cô cố kiếm thứ gì đó cho riêng mình để mỗi khi một mình cô cảm thấy không cô đơn. Cô thật sự thấy trống trải ở trong căn phòng này. Một căn nhà to lớn để làm gì, trong khi đó chỉ có một người ở. Nhiều tiền làm gì trong khi đó gia đình chẳng mấy hạnh phúc...cô buồn quá. Ba mẹ không ở gần cô, lại thêm việc cô không muốn ai kết bạn. Vậy thì hỏi tại sao..tâm sự cô biết gửi vào ai bây giờ. Cứ nghĩ về ngày xưa, cô lại cắn chặt môi để không bật tiếng khóc, bất lực thật... "Ba" Dằn vặt lí trí mãi, cô mới thu hết cam đảm để gọi ba hỏi về tình hình của mẹ. Trước khi đi ba dặn có chuyện gì gọi cho ba biết, cô đã từng nghĩ sẽ chờ ba đem mẹ về khỏe mạnh và không gọi ba trong khoảng thời gian đó...Ấy thế mà giờ đây,cô đang khóc lóc gọi điện cho ba. Cô đã gạt bỏ cái lớp ngoài băng lãnh của mình, giờ chỉ còn lại một cô gái yếu đuối. Đảm bảo bất kì con trai nào thấy cảnh này đều sẽ muốn bảo vệ cô suốt đời. "Con sao vậy? Ăn uống có điều độ không?....Con khóc đấy à?" Ba cô hoảng hốt hỏi tới tấp.. "Hức...con ở đây cô đơn lắm ba ơi" Cô bật khóc nức nở, vì đơn giản khi gần gia đình, cô sẽ không còn cái vẻ lạnh lùng cứng rắn ấy nữa. "Con gái lớn rồi mà khóc...nín đi ba thương..mẹ con đang dần phục hồi, sắp có tin tốt cho con rồi nè, con ráng đợi thêm nha" Ông an ủi cô bằng mọi cách, và cách này hiệu nghiệm nhất, nghe tới việc mẹ sắp khỏe, cô liền im bặt. Hai cha con hỏi thăm sức khỏe vài câu rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ cô mơ thấy 2 người..... ------------------------------ "Tối ngủ không được hay sao mà giờ dậy sớm vậy chị" Hải đang đèo cô đi dạo xung quanh đường Trần Khiêm. Sáng sớm mới 5h mà cô đã gọi Hải qua đón cô đi học rồi, ai thì Hải có thể từ chối nhưng riêng cô thì có giá nào cũng phải làm theo. Vì nó thấy hạnh phúc.. Trường của Hải và cô đang học 7 rưỡi mới vào lớp, mà giờ mới có 5 rưỡi. Cô đề nghị đi hóng gió buổi sáng, nó không suy nghĩ gì gật đầu cái rụp. Và thế là hai người đang trên đường ngắm mặt trời mọc... "Hôm qua chị nói chuyện với ba" Cô thật sự xem Hải như em mình nên mới nói ra, còn về người khác, có đánh chết cô cũng không hé một lời. "Có chuyện gì hả chị" "Không em, ba nói mẹ đang tiến triển tốt" Nói xong, cả hai cũng đang đứng bên ngọn đồi chờ bóng mặt trời nhô lên, cô vô tư đùa với cỏ và những bông hoa dại nhưng tuyệt nhiên cô không hé một nụ cười. Cô tự hỏi..nó đã mất rồi chăng??? Còn Hải, cứ ngắm cô không rời, cô thật sự...rất quyến rũ.... "Có lần...chị đã từng ước...chị đừng tồn tại trên Trái Đất này thì hay biết mấy" Hải nheo mắt nhìn cô, không nói gì, im lặng chờ cô nói tiếp. "Em có biết khoảnh khắc mà mình mất đi tất cả những thứ mà mình coi là quan trọng nhất...nó như thế nào không?Người mình yêu cùng đứa bạn thân quay mặt để đến bên nhau, mẹ thì bị tai nạn..Lúc đó...Chị đau lắm..đau tới xé ruột...đau..nhưng không thể làm gì để ngưng cái đau đó lại được...và cái ngày đó đã mang nụ cười chị đi mất rồi..Chị...chị thật sự rất mệt, tại sao chị muốn tránh xa họ rồi, nhưng họ vẫn muốn dẫm đạp vào vết thương chị nữa là sao, hức...hức...Chị muốn nó kết thúc mãi...một kỉ niệm đẹp lẫn niềm đau cũng được..nhưng chị mong nó chỉ là quá khứ..nhưng hai người họ đã mang quá khứ đó lập lần hai cho đời chị..Hức...Chị không đủ mạnh mẽ để đối diện với họ em à...hức..." Hải ôm cô vào lòng, mắt nó cũng cay xòe theo từng lời của cô nói rồi. "Chị cứ khóc đi.." "Hức..hức..." Mặc dù cô không nói nhưng với IQ của mình, nó cũng đủ biết họ là ai...chắc chắn không sai...đó là hai con người mới chuyển vào lớp cô. Cậu không ngờ cô có một quá khứ đau buồn đến như vậy? Vậy mà bao lâu nay nghe lời mọi người, nghi ngờ cho cô là hotgirl nên kêu ca, chảnh chọe. Cho đến khi tiếp xúc và biết được chuyện này, nó mới hiểu bao lâu nay cô lạnh lùng là để che giấu nỗi đau. Cô vừa yếu mềm vừa mạnh mẽ. Đúng là một cô gái cá tính... "Khóc tèm nhem xấu xí quá đi, khăn nè.." Cô vừa dứt tiếng khóc cuối cùng, Hải đã bắt bẻ cô cho được...Mà đúng thật, khóc xong thấy lòng mình khỏe hẳn. Cũng may là có người tâm sự, không thôi chắc cô phải giấu nỗi đau này một mình đến suốt đời luôn quá. "Cảm ơn em" "Về chuyện gì" "Đã lắng nghe lòng chị" "Ừ, chị sống vui vẻ hơn đi, đừng có ủ rủ như thế mãi, hãy cho họ biết họ lừa dối chị là sai lầm, cho họ biết việc họ ra đi không hề đá động gì đến chị. Mạnh mẽ lên...em sẽ luôn bên chị" Vừa nói Hải vừa xoa đâu cô như người lớn dỗ dành con nít. Cô gật đầu mỉm cười nhẹ. "Cười đẹp vậy mà không cười, 2 má lúm luôn kìa" "Chị không thích, thôi đi học kẻo trễ" Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy một người có thể hiểu nỗi lòng của mình. Nhớ kĩ lời nói của Hải, cô sẽ đối mặt với hiện tại bằng tất cả dũng cảm trong cô. Cô sẽ không sợ, không buồn và không đau vì họ nữa...
|
Vào lớp, bắt gặp cái cảnh hai người đang nói chuyện có vẻ hơi tình tứ. Bất giác lòng cô dấy lên một cảm giác khó chịu. Nhưng chỉ nhìn sơ qua rồi thu ánh mắt lai, không muốn để ý nữa.... "Chiều rảnh không Lam\' Nhỏ giật mình khi nghe cô nhắc tên mình, như không tin được, nhỏ nhìn chằm chằm cô như muốn nghe lại câu cô vừa nói. Cô thấy thái độ đó thì hơi bực, cô không hiểu... "Không rảnh thì thôi, tôi chỉ muốn rủ cậu đi chơi thôi" Cô nhún vai bước vào chỗ ngồi, chờ đợi câu trả lời. Nhỏ Lam khi đã hoàn hồn, nhỏ quay sang cười tươi với cô... "Ừ rảnh, ình số điện thoại đi, có gì mình qua nhà cậu" Cô hơi lưỡng lự có nên cho số hay không, nhưng..cuối cùng cô cũng đã cho... "Tí ra chơi lên sân thượng, tao có chuyện muốn nói với mày" Nhỏ Như Tuyết nhìn qua cô nói. Cô ngước lên xem thử là ai mớ nói câu đó,mặc dù đã biết rõ.. "Tao với mày không có chuyện để nói" "Mày không nghe thì sẽ hối tiếc cả đời" Cô nhếch mép cười, nhìn qua Anh Tuấn rồi nhìn lai Như Tuyết, cô khinh rõ ra mặt. Muốn làm gì nữa à...nhưng khoan, ánh mắt của cả hai là sao..mang một chút xót xa và một chút đau buồn, cô chả hiểu nỗi. Cô đang đấu tranh tư tưởng...có nên đi hay không? Cô muốn đi để biết chuyện gì...nhưng cô cũng không muốn đi vì sợ họ sẽ làm cô đau lần nữa... Ra chơi..... Cô bước những bước chậm rãi đi lên sân thượng, cô đang lo sợ chuyện mình sắp được nghe...cô sợ...thật sự rất sợ..mặc dù không biết nó là chuyện gì.. "Tao cứ tưởng mày không lên...mày..khác xưa nhiều quá" "Không liên can gì tới mày, có gì nói nhanh đi, không dài dòng" Như Tuyết nheo mày nhìn cô, khác quá..khác một cách nhanh chóng và khó hiểu, đừng nói nguyên nhân là vì nhỏ nha.. "Lâu nay sống tốt không?" "Như mày đã thấy, tao chưa chết sau chuyện đấy" "Có những chuyện mày chưa biết..mày muốn nghe không?" "Nếu muốn nhắc lại chuyện đó thì tao không muốn nghe nữa, tao quên rồi" "Vậy mày không thắc mắc tại sao tao với Anh Tuấn đến đây à...Học là nguyên do phụ..còn nguyên do chính...đó là gặp mày." Cô nhếch mép cười khinh. "Nếu đến xem tao đau khổ như thế nào thì mày thành công rồi đó, tao đã từng rất đau...nhưng giờ..tao hết rồi" "Không...có chuyện này tao nên nói ày...Đó là..." Như Tuyết chưa nói xong thì cửa sân thượng bật mở làm cả hai ngoái đầu lại nhìn... "Em lên đây làm gì" Cô lên tiếng khi đã thấy nhân vật cản trở câu chuyện này... "Chị chưa ăn sáng, vậy mà lên đây nói chuyện cả buổi, tính không ăn à" Nhóc Hải thụn mặt như con nít nói với cô, cô đưa đôi mắt như cô lửa nhìn Hải. Hải giật mình im ru luôn. "Còn cậu...lên đây làm gì" Cô đưa mắt sang người bên cạnh Hải hỏi. Người đó gãi gãi đầu, đang cố tìm một lý do hợp lý. Tại do lúc nãy nghe Hải nói cô bị bệnh dạ dày, nếu không ăn uống điều độ thì có khả năng sẽ gây bệnh. Mặc dù không liên quan nhưng khi nghe về vấn đề cô bị bệnh thì tự dưng lòng cậu dấy lên cảm giác lo sợ không tự chủ. Phải chăng...cô chiếm một phần quan trọng trong lòng cậu rồi... "Bạn gái bỏ bữa nên quan tâm thôi" Suy đi nghĩ lại, lí do này là hợp lý nhất vì lúc sáng đã hùng hồn tuyên bố hai người là một cặp rồi . Lúc đầu cậu chỉ muốn thử lòng cô thôi, xem thử cô có giống như những người con gái khác không? Lúc sáng thì cậu nghĩ cô cũng giống họ nhưng giờ thì khác rồi, sau khi nghe diễn biến câu chuyện Hải kể lại cho cậu, cậu cũng đã hiểu ra tất cả vấn đề khó hiểu từ cô. Cậu cảm thông và rất khâm phục cô, cậu đang thử mở lòng một lần nữa vì cậu cảm nhận được con tim mình muốn gì... "BẠN TRAI" Vâng...tiếng hét rất chi là thân thiện đó không phải là của cô, cũng không phải của Hải..mà la của Như Tuyết. Cả 3 người còn lại nhìn chằm chằm vào người mới phát ngôn ra câu đấy. Như Tuyết cười xòa xòa, quơ 2 tay lên trên không như ý nói không có gì.. "Tao không có ý gì, chỉ hơi ngạc nhiên, cứ tưởng lời đồn là giả, không ngờ mày quen người khác nhanh thật, thất vọng về mày quá"-Nói xong Như Tuyết bước xuống sân thượng, bỏ lại phía sau 3 khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì... Cô cũng chẳng bận giải thích, vì đơn giản cô không biết giải thích như thế nào cho người khác hiểu.. "Sau này cấm phát ngôn bừa bãi\'" Cô liếc ánh mắt sắc nhọn về phía Thiên Tuấn rồi quay sang kéo tay áo Hải "Tính cho chị chết đói hay sao mà lên đây rồi không muốn xuống thế hã" Thế là cả 3 cùng bước xuống sân thượng với mỗi người một tâm trạng... 2 người con trai đều hướng ánh mắt chung về một người con gái..nhưng cảm giác cả hai lại hoàn toàn khác nhau...
|
Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo' Daijoubu mou nakanai de Watashi wa kaze anata wo tsunde iru yo 'Sakura sakura aitai yo iya da Kimi ni ima sugu aitai yo' Arigatou zutto daisuki Watashi wa hoshi anata wo mimamori tsudzukeru Anata ni deae te yokatta hontou ni hontou ni yokatta Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, cô thấy số lạ. Nheo mắt suy nghĩ giây lát, cô mới bắt máy. "Qua đi, tôi đang ở nhà, để tôi gửi số nhà qua" "Không cần, mình biết nhà cậu mà" Cô không thắc mắc nhiều, vì sao biết nhà cô không quan trọng, vì đơn giản cô xem Lam như bạn mình rồi... Dập máy, cô bước xuống giường, lại tủ đồ...chọn ình chiếc váy hồng phấn nhẹ nhàng, búi tóc lên cao để lộ cái cổ trắng ngần, đeo thêm dây chuyền thạch anh mà mẹ tăng, cô thấy tự tin hẳn. Mang thêm đôi giày thể thao và chiếc túi xách nhỏ nhắn để đựng tiền và điện thoại. Giờ trông cô như một công chúa nhỏ. Công nhận một điều rằng..thường ngày cô đã đẹp rồi..nhưng trưng diện lên lại đẹp gấp bội. Nghe chuông cửa, cô đủ biết là ai rồi..bước nhanh xuống lầu như sợ ai đó chờ lâu.. "Đi mua sắm nhé..lâu rồi chưa đi" Cô lên tiếng mở lời và đương nhiên..nhỏ Lam gật đầu cái rụp chả do dự. Lâu rồi cô không đi mua sắm, đồ đạc cũng cũ hết rồi. Nay tha hồ mà mua...cùng một người bạn mới... "Váy này hợp với cậu nè" Lam ngắm nghía chiếc váy trên tay rồi ướm thử vào người, thấy hợp hợp, cô gật đầu. "Gìay này đẹp nè Anh" Cô nhìn sơ qua, màu đen trắng..cô thích...và lại gật đầu... Cứ thế, 2 người qua gian hàng nào cũng có đồ để lấy, bởi lẽ cô mặc cái gì cũng hợp cả... "Haizzz, mệt ghê á, giờ chắc lôi cả shop này về cho cậu thôi chứ cứ mua kiểu này lại mắc công khiêng vác" Lam thở dài cảm thán làm cô suýt bật cười thành tiếng, có cần nói quá thế không... "Cậu có thể từ chối đi với tôi mà" Cô nhún vai rồi bỏ đi ra taxi trước, nhỏ Lam lật đật chạy theo sau nói gì đó trông có vẻ rất hậm hực.. "Đi ăn kem nhé"-Lam đề nghị. "Tôi không thích ăn kem, đi uống trà sữa đi" Và thế là cả hai cùng đến quán trà sữa quen thuộc mà cô thường uống. Cô bắt agựp bóng dáng thân quen kia đang đi với một cô gái khác. Cảm giác trong lòng lúc này của cô là sao, nhưng có lẽ chàng trai đang cố xua đuổi cô gái đó thì phải, bất giác cô nhíu mày. Kể từ lúc vào quán, cô nhìn hai người họ chằm chằm mặc cho nhỏ Lam cứ lải nhải điều gì đó bên tai. Cô đang chăm chú nghe cuộc hội thoại ở bàn bên cạnh. "Cô tránh ra, tôi đã nói là tôi có bạn gái rồi mà" "Em không tránh nếu như anh không dẫn bạn gái anh ra cho em xem, anh lúc nào cũng lấy lý do đó xua duổi em, em có gì không tốt chứ"-Cô gái giọng chanh chua nói. Cô ghét giọng nói ấy, mặc dù không quen biết cô gái nhưng ấn tượng lần đầu đó đã khiến cô mất cảm tình, người như vậy mà để hắn quen chắc khổ cho hắn rồi. Nghĩ thế, nhưng cô đang lưỡng lự có nên giúp hắn hay không, vì đơn giản cô hiểu bây giờ hắn đang muốn tránh xa người con gá đó càng xa càng tốt.. "Tôi là bạn gái anh ấy, tránh xa được chứ" Cô quyết định giúp hắn một lần, đứng dậy bước qua bàn bên cạnh nói với giọng điệu ghen tuông. Gỉa thì phải giả cho giống tí chứ ^^? "Cái...cái gì...Có đúng không anh Thiên Tuấn" Cậu ngạc nhiên về sự có mặt của cô, nhưng còn ngạc nhên hơn là cô đang thừa nhận chuyện cô là bạn gái của cậu. Không suy nghĩ gì nhiều, cậu gật đầu nói với cô gái bên cạnh.. "Ừ, đây là bạn gái tôi, Thiên Anh..cô tin chưa, làm ơn đi đi, rõ phiền phức." Cô gái đó nghe xong hắn nói, ấm ức liếc nhìn cô một cái nổi lửa rồi chực trào nước mắt chạy nhanh ra khỏi quán. Cô nhìn theo bóng dáng cô gái ấy mà cảm thấy có gì đó tội lỗi. "Sao cậu ở đây, mà sao cậu..." Chưa nói hết câu, cô đã chen ngang "Tình cờ thôi, tôi đi với bạn, thấy cảnh ngứa mắt nên giúp thôi" Cô nhún vai rồi quay về bàn mình trước ánh mắt ngơ ngác của Lam, nhỏ không hiểu cô vừa mới làm chuyện gì nữa. Rõ ràng hai người đó là một cặp, thế mà cô nói những câu từ như người xa lạ, vậy là sao?? "Ngồi chung nhé"-Thiên Tuấn qua ngồi chung với bàn cô. Cô không nói gì, định từ chối nhưng Lam đã lên tiếng đồng ý trước rồi. "Đã mặt dày qua tận bàn rồi mà còn hỏi ý kiến"-Cô bĩu môi bắt bẻ. "Mặt thằng này không có dày nha"-Hắn cũng chả thua đốp lại. "Thôi..thôi..hai cái người này, yêu nhau kiểu gì mà nói mấy câu cứ như là ghét nhau lắm ý" Thấy hai cặp mắt của hai người đối diện nhìn nhau không chớp, tình hình căng thẳng nên nhỏ lên tiếng giải vây, nào ngờ lại làm tăng thêm phần nóng ột ai đó. "Ai nói 2 tụi tôi yêu nhau/Thì lâu lâu cũng gây nhau chứ"-Cô và hắn đồng thanh hét lớn..nhưng hai người hai câu nói khác nhau làm nhỏ Lam nghe xong nhăn mặt đến phát tội. Bỏ qua phần Lam, hai người khi nghe câu trả lời từ đối phương thì đầu ai cũng như bốc lửa... Sau đó là cả hai trừng mắt nhau không rời, Lam cũng chắp tay chịu thua. "Bạn gái tui giận dễ thương quá" Biết trừng mắt không lại cô, cậu nhượng bộ giở giọng nịnh nọt nói với cô kèm theo kái nhéo má làm cô đau muốn phát khóc. "Cái tên điên này...ai là bạn gái cậu hả" "Thì hồi nãy cậu nói đó thôi" "Tôi chỉ giúp cậu" "Thì giờ làm bạn gái có sao đâu" Cô nhăn mặt. "Chả có cuộc tỏ tình gì cả, không chấp nhận"-Nói lẳm bẩm trong miẹng chỉ đủ mình cô nghe, nhưng vô tình, ai đó đã lắng nghe được. Suốt buổi uống trà sữa, nhỏ Lam cũng hiểu ra một vài chuyện nhỏ giữa cô và Thiên Tuấn, nhỏ thấy cô bớt lạnh lùng với mình hơn rồi. Và đặc biệt, cô nói nhiều hơn trước...Nhỏ rất vui...Và nhỏ cũng biết một bí mật...
|
Có hai người đang cùng đi dạo đêm trên đường phố, không ai nói với ai câu nào vì đơn giản họ đang tự cảm nhận cảm giác lúc này của mình khi đi cùng người bên cạnh... Im lặng chán chê một đoạn đường dài, tiếng chàng trai cất lên, hỏi những điều thắc mắc trong lòng mình bấy lâu. "Cậu quen với hai người mới chuyển vào lớp cậu.." Cô gật đầu như xác nhận. "Không chỉ quen...mà còn rất thân" "Thân..." "Ừ! Một người tôi từng yêu, và một người là bạn từng rất thân" Hắn nheo mắt khó hiểu, nhưng rồi cũng hiểu ra... "Hai người họ đang là một cặp hả" "Ừ..." Bất giác hắn nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô..và cô cũng nhìn lại như chờ đợi điều hắn sắp nói. "Tôi không biết trước kia cậu có chuyện gì, nhưng nếu cậu buồn, hãy chia sẻ cùng tôi, tôi luôn sẵn sàng. Tôi sẽ bên cậu, bảo vệ cậu, cho người kia biết bỏ cậu là sai lầm...được không" Đây có được coi là lời tỏ tình không nhỉ? Tâm trạng cô rối bời, cảm xúc hỗn loạn và đặc biệt là nhịp tim đang đập không đều. "Ý cậu là sao?" "Làm bạn gái tôi nhé..." Cô rời bàn tay mình khỏi tay hắn, quay mặt đi hướng khác. "Cậu biết tôi chưa bao lâu, lại không hiểu tôi là con người như thế nào, vậy...có nhanh không?" Hắn bước lại gần cô, đứng đối diện..mặt đối mặt với cô. "Tôi nói thật, hãy cho tôi cơ hội được chứ" Cô nhìn vào đáy mắt hắn, không thấy gì là giả dối. Nhưng...cô chưa quên được anh...thật sự... "Cho tôi thời gian đã.." Nói xong cô bước đi về hướng về nhà, bỏ mặt hắn đứng ngoài sau trông theo. Phải...hắn thật sự thích cô, một người có tâm sự chồng chất nhưng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, và cậu mong mình có thể là người san sẻ tâm sự đấy cùng cô...chỉ riêng một mình cậu. Nằm trằn trọc trên giường mãi chả ngủ được...chỉ vì bận sy nghĩ những lời nói của hắn. Acccc, thật tình là không hiểu nổi. Cô cũng không biết cảm giác của mình khi ở bên hắn là gì nữa. Nó giống cảm giác khi xưa cô với anh yêu nhau vậy? Suy nghĩ chán chê, đến lúc đau đầu, cô tạm thời gát qua một bên rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.... Sáng sớm, cô lười biếng tắt chuông báo thức rồi xuống giường làm vệ sinh cá nhân, cô mắt nhắm mắt mở vào tolet, thật sự cô rất buồn ngủ, đã thế tí nữa còn phải lếch bộ đến trường. Chả là do hôm qua Hải có nhắn tin bảo nó mắc công chuyện nên không qua đón cô đi học như thường ngày được. Nghĩ đến là mệt, lâu nay toàn có người đưa đi đón về, nay lại hạ thân dong cẳng mà đi. Vận ình bộ đồng phục tươm tất, mang thêm đôi giày nike, trông cô rất duyên dáng với tuổi 17. Bước ra khỏi cổng, cô há hốc mồm ngạc nhiên, sao tên này lại ở nhà cô. "Cậu đến đây làm gì?" "Đón cậu đi học chớ làm gì nữa, tôi đang theo đuổi cậu mà.." Hắn nháy mắt cười nói với cô, cô nhún vai trề môi. Dù sao cũng tốt, không đi bộ là vui rồi. "Ừ, vậy đi.." Cô nhanh chân bước lại yên sau ngồi... Hắn nhìn cô cười một nụ cười rõ tươi...cậu mong cô sẽ chấp nhận cậu vì...cô rất quan trọng với cậu. Ngồi sau lưng hắn, cô có cảm giác lưng của hắn rất rộng và vững chãi, đúng là một nơi có thể dựa dẫm vào mỗi lúc quỵ ngã. Bất giác cô dựa đầu vào lưng hắn, ngân nga bài hát quen thuộc....lưng hắn rất ấm...Còn hắn..có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi trên môi cũng kéo một đường cong dài tới tận mang tai... Cô giống trẻ con quá!!! Vào trường, những ánh mắt nhìn cô khó chịu, cô biết lý do. Nhưng cô không quan tâm, chuyện thường như ở huyện, chả có gì to tát... 2 người rẽ 2 hướng khác nhau vì cả hai học khác lớp.... Bước lên cầu thang, mắt cô đang hoa dần đi, chóng mặt và muốn xỉu. Cô ra sức vịn vào thành cầu thang để bước những bước chân nặng trĩu đi lên lớp, thế mà lại gặp Lâm Tuyết đang chặn đường. Cô tự hỏi không biết nhỏ có lựa thời điểm không thế. Mặc dù biết nguyên do tại sao nhỏ lại tìm cô nhưng cô không nghĩ nhỏ lại tìm đúng vào những lúc cô đang đau như thế này. Cô nhăn mặt...cô chỉ muốn nằm nghỉ... "Con khốn, tao nói mày không hiểu hả, dám bỏ bùa mê thuốc lúa cho Thiên Tuấn, mày cũng được đó , đã thế rồi mà có cả sự bảo vệ từ ba chàng trai trẻ..để xem có ai hôm nay trông chừng mày" Cô nheo mắt, ai mà ba người... "Mày muốn gì?" Lâm Tuyết nở một nụ cười ma quái, trên tay còn có một con dao bấm nhỏ, mất vài giây suy nghĩ cô mới hiểu được tầm quan trọng của con dao đó... "Mày tính làm gì với con dao đó" Vừa nói cô vừa lùi xuống bậc thang như muốn chạy trốn. Giờ này học sinh đã vô lớp hết rồi, chả có ai hết, cô chỉ trông cho 15\' đầu giờ trôi qua nhanh để thầy cô lên mà giải quyết giúp cô vụ này. Cô không thể tưởng tượng ra cái cảnh đánh ghen mà cầm con dao hù dọa như thế này. Nếu nói về võ của cô, cô có đủ khả năng để đánh trả hết 12 đứa con gái ở đây, nhưng...hiện tại cơn đau dạ dày đang tái phát, cô đau đến không còn sức. "Haahaha, mày cũng biết sợ à..con dao này hả.mày không thấy độ bén của nó à...tao dùng nó để rạch cái bộ mặt giả tạo của mày ra, rồi để xem với bộ mặt đó ai có thể thích mày nữa không..họ chỉ thích khuôn mặt mày thôi...haha" Có thể nói Lâm Tuyết hiện tại là ngừoi điên cũng được, không bình thường cũng được, hay là một mụ phù thủy ác độc cũng được, bởi giờ cô kinh tởm nhỏ lắm...Vì tình có thể làm bất cứ chuyện độc ác nào mà chúng ta không thể lường trước được. Cô mất đà, công thêm cơn chóng mặt đang dồn tới làm cô ngã nhào xuống bật thang, không ngờ được chuyện này, cô ráng sức đứng dậy nhưng vô ích...cô rất mệt. Nhờ thế mà Lâm Tuyết đến gần cô nhanh hơn, nhỏ đang ghì dao vào mặt cô. Cô có thể cảm nhận được vết dao đang ở trên mặt mình vì nó rất đau, có cả mùi tanh của máu. Cô mệt mỏi mặc cho số trời, dòng nước mắt khẽ lăn. Trước khi nhắm mắt cô đã gọi thầm tên Thiên Tuấn, mong hắn có thể đến cứu mình. Nhưng...chắc là vô vọng rồi... Nhưng...trong cơn mê...cô cảm nhận được ai đó đang bế thốc mình lên, nhưng cơn đau vẫn đang râm rỉ...một con người xa lạ..nhưng có phần hơi quen..
|
Cô từ từ mở hai mắt nặng nhọc, đầu cô vẫn còn đau...nhìn quanh phòng, cô cũng đã biết mình đang ở phòng y tế của trường. Cô giật mình bật dậy...như nhớ ra điều gì đó, cô đảo mắt nhìn xung quanh..nhưng không có ai cả. Sờ vào má mình, cô có cảm giác đau và rát...hoảng hốt tìm chiếc gương, tự nhiên nước mắt cô tuông trào..."khuôn mặt này.." Nhưng ai đã đưa cô vào đây??? "Vết thương trên mặt em chỉ là ngòai da thôi, vài ngày nữa sẽ bớt, cũng may mà anh đến kịp....à mà anh có mua chút đồ ăn..cô y tá bảo em bị đau dạ dày vì không ăn uống điều độ nên anh đi mua."-Vừa nói tên đó vừa ngồi cạnh bên giường cô, đặt đồ ăn lên bàn... Cô nhìn người con trai đối diện có chút cảm kích, may mà khuôn mặt cô không sao, không có gì nghiêm trọng, nếu không..cô không biết mình sống sao nữa.. "Cảm ơn anh" "Không có gì đâu, em ăn đi kẻo bệnh lại tái phát" Cô nhẹ nhàng cầm chiếc bánh bông lan ăn từ từ như đúng một cô tiểu thư quyền quí..nhưng không qúa khắc khe để làm người đối diện cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Cô vừa ăn đúng một cái, xong cầm cái khác lên giơ trước mặt của chàng trai..vẻ mặt ngây ngô nhưng rất đáng yêu... "Anh ăn chung cho vui, mình em ăn ngại chết, đã thế lại bị anh nhìn chằm chằm" Cô chun mũi nói, nhét bánh vào trong tay chàng trai như không muốn chàng trai có cơ hội từ chối. Anh cười xoa đầu cô. "Giống con nít quá, mà lần gặp này trong có vẻ em thân thiện hơn với anh rồi đó, mấy lần trước toàn lơ" Anh vừa nói vừa bỏ miếng bánh vào mồm, trông hết sức tự nhiên làm cô nhìn không chớp mắt. "Ừ, tại không quen nói chuyện với người lạ thôi" "Gặp nhau tận ba lần rồi mà cũng còn xem là người lạ" "Nhưng giờ thì hết rồi, không thôi em cũng chả nói chuyện với anh đâu" Anh phì cười với điệu bộ nói chuyện của cô, rất khác biệt và cuốn hút...vì đâu... Thấy anh im lặng, cô đành lên tiếng.. "Mà mấy giờ rồi anh" "10h hơn rồi, em nằm đây cả 3 tiếng" "Chết rồi, em chưa xin phép, hạ hạnh kiểm chết" Cô vừa nói vừa bước xuống giường, tay chân quơ loạn xạ cả lên vì tìm cặp và đôi giày, anh bật cười trước hành động của cô. "Anh xin phép rồi, em nghỉ xíu nữa đi, tí hết tiết rồi về luôn" Nghe anh nói xong, cô ngừng hoạt động của mình lại,thở phào nhẹ nhõm. Chả là do hôm trước, có con bạn ở lớp nghỉ không giấy phép, hậu quả là trực nhật nhà vệ sinh một tuần với hạ một bậc hạnh kiểm. Cô chủ nhiệm tuy vui tính nhưng rất khắc khe với việc điểm thi đua của lớp. Thành ra cô cũng thấy sợ mặc dù cô ít khi mắc phải lỗi ấy. Cô ngã nhào xuống giường, không biết hiện giờ có ai lo lắng cho sự vắng mặt của mình không nữa. Mệt mỏi quá, như nhớ ra điều gì, cô bật dậy thật nhanh. "Anh không học sao" "Anh trông em cả buổi, tí hết tiết 4 vô tiết 5 anh lên học luôn, chứ giờ cũng lỡ cỡ" Cô gật đầu có vẻ hiểu.. "Vậy hết tiết em về luôn, giờ chả có tâm trạng để học" Cô thở dài mệt mỏi.
|