Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
|
|
Chương 136: Anh Xin Lỗi
Edit: LinhLinh685822 Beta: anhduong2506 Nghi ngờ nháy mắt vài cái, An Sơ Hạ đột nhiên hiểu ra. Nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục dáng vẻ thành khẩn, cô nhún nhún vai đi tới vỗ vai Hàn Thất Lục nói: "Ai, thật ra thì tôi cũng không trách anh."
"Hử?" Hàn Thất lục không hiểu nhìn về phía cô: "Trách tôi cái gì?" Hắn chỉ là trước kia đối với An Sơ Hạ là nói những lời quá đáng, đặc biệt là đối với mẹ An Sơ Hạ, hoặc cứ cho là anh hiểu lầm cô. Hàn Thất Lục cho rằng mẹ của An Sơ Hạ biết mình sẽ sớm chết nên mới thừa cơ cứu cha mình, lúc đó An Sơ Hạ sẽ được đưa đến Hàn gia.
Thì ra là vừa bắt đầu anh đã sai rồi. Nhưng An Sơ Hạ là có ý gì đây? Cô thật không có trách Hàn Thất Lục sao? Rõ ràng lần đó còn tức giận tới nỗi cho anh một bạt tai.
Mà sao tư dưng lại ngu ngốc như vậy? Rõ ràng tự mình biết sai rồi còn hỏi cô là mình sai ở chỗ nào, đây không phải là để cô cho anh một cái tát sao? Bất quá nếu Hàn Thất Lục yêu cầu như vậy,cô còn khách khí làm gì đúng không?
Ngửa đầu một cái, cô giống như kẻ tham tiền nheo mắt lại hỏi: "Anh nói xem, anh thuê căn nhà này bao nhiêu tiền? Tờ chi phiếu kia rốt cuộc anh viết bao nhiêu số?" Cô tức giận chính là cái này, nhìn người chủ cho thuê nhà kia kinh ngạc dáng vẻ cô thật muốn xông tới đoạt lại tờ chi phiếu. Nhưng Hàn Thất Lục lại lôi cô rời đi
"Mười vạn hoặc là một trăm vạn gì đó, tôi quên rồi." Hắn dáng vẻ vô tội hỏi cô: "Sao vậy?"
"Sao vậy? Anh nói sao vậy là sao? !" An Sơ Hạ hai tay chống nạnh: "Anh nhiều tiền như vậy sao không cho tôi đi? Mười vạn hay một trăm vạn cũng không phân biệt được , anh nghĩ tiền là cỏ rác đấy à?"
Lúc này vẻ mặt Hàn Thất Lục cũng không biết là nên cười hay nhạo báng, chẳng qua là khóe miệng nhẹ nhấc lên, vậy mà ánh mắt mở thật to: "Cô có ý gì?" Hàn Thất Lục thực không hiểu ý của An Sơ Hạ, ý của cô là cảm thấy anh sẽ tiêu xài phung phí , cũng có thể nghĩ là ... Đau lòng vì tiền của hắn?
Bất kể dù rằng trước đây hay sau này, cũng là vì tốt cho anh chăng?
"Ý tôi là, anh cũng có thể đưa cho tôi!" Tốt lắm, hiện tại bây giờ đã thành thật. An Sơ Hạ cau mày, chân mày hoàn toàn có thể gắp chết một con ruồi!
Sửng sốt một chút, Hàn Thất Lục cười to: "Yên tâm đi, tiền kia sẽ không để cho cô lấy không, đó là phí an táng cho cô." Lời này anh ta vốn là cũng không muốn nói cho An Sơ Hạ nghe, nhưng đến bây giờ anh ta cũng không cần phải gạt nữa. Nếu như ngăn cản, e rằng anh sẽ còn làm như vậy.
Ngơ ngác nhìn Hàn Thất Lục một cái, An Sơ Hạ cư nhiên nhếch môi mỉm cười: "Cảm ơn anh!"
Con ngươi của Hàn Thất Lục giãn ra, trên mặt thoáng qua một nét mất tự nhiên, An Sơ Hạ không phải là lần đầu tiên nói với anh ta lời cám ơn, nhưng là mỗi lần nói đều khiến cho ngực của Hàn Thất Lục như xuất hiện một loại cảm giác bất thường. Hơi quay đầu che giấu cảm xúc, Hàn Thất Lục thấp giọng hỏi: "Làm sao cũng không liên quan tới cô. Tôi chỉ là thấy cô quá hiền lành mà thôi."
Lời này có chút châm chọc ý vị, lời vừa ra khỏi Hàn Thất Lục liền liền hối hận. Mỗi lần đều như vậy, rõ ràng không muốn nói như vậy...
Mấp máy môi, Hàn Thất Lục muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Lời đã nói ra khỏi miệng, không lẽ bây giờ lại định thu về.
"Ừ." An Sơ Hạ gật đầu: "Tôi đúng rất hiền lành, nhưng người hiền lành sẽ luôn bị bắt nạt. Thực tế tôi biết, dù cho muốn lương thiện, cũng không thể lương thiện quá mức. Tôi không phải là Đường Tăng, bên cạnh tôi không có Tôn Ngộ Không bảo vệ , Quan Âm Bồ Tát cũng cho tới bây giờ cũng không tồn tại, mà ông trời thì càng không tồn tại."
|
Chương 137: Bà ta chết chắc rồi
Ed: AnhThi Beta: anhduong2506 An Sơ Hạ nói khiến cho Hàn Thất Lục không khỏi run lên, lập tức quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ . Bên ngoài bầu trời vẫn rất sáng, tỏa ta một màu lam, không có lấy một gợn mây.
"Cho nên cô không định xin tha đúng không ?" HànThất Lục sau cùng vẫn là nhịn không được xác nhận lại một lần. An Sơ Hạ sửng sốt, không biết Hàn Thất Lục là muốn cái gì, nhưng cô vẫn cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một lần. Cô biết hiện tại , sai một câu , thật sự khó có thể cứu được cái mạng này.
Ngẩng đầu lên , An Sơ Hạ nhìn vào mắt của Hàn Thất Lục , cẩn thận hỏi : "Nếu tôi nói anh tha cho bà ta , anh sẽ bỏ qua sao?" Lời của cô nói là đều có ý định. Chỉ là cô muốn biết, trong lòng Hàn Thất Lục, cô cuối cùng là chiếm bao nhiêu phần .
Không dù Hàn Thất Lục nói có hay không đều không quan trọng, vì hai câu trả lời này , đều là muốn tốt cho cô? Chẳng phải là anh không thể tùy tiện mà đối với người không quen biết hạ thủ. Hạ thủ... đồng tử An Sơ Hạ co lại .
Ánh mắt Hàn Thất Lục lộ ra một tia tà mị, tươi cười nói: "Không biết, dù cô có muốn hay không muốn tôi buông tha cho người phụ nữ kia, thì quyết định của tôi chính là... Bà ta chết chắc rồi."
An Sơ Hạ Cô chết chắc rồi! Trong đầu cô lại hiện lên câu nói lúc trước của Hàn Thất Lục, nhìn đến ánh mắt giết người của hắn, vần trán trơn bóng trắng nõn vậy mà tự giác chảy ra một tầng mồ hôi. Người nhà họ Hàn, hình như không hề giống với vẻ bên ngoài .
Không phải là vì tính cách của hắn như thế nào, mà là vì... Hắn vốn là người tự cao tự đại .
Hắn cực kỳ đáng sợ... An Sơ Hạ vẫn nhớ là nếu không là vì mẹ cô cứu ba hắn , Hàn Thất Lục không phải là vì điểm này, thì hắn đã sớm đưa cô đi gặp Diêm Vương rồi? Nghĩ tới đây cô không khỏi run lên, môi có một chút trở nên trắng.
"Cô lạnh?" Nhìn sắc mặt của cô tái đi, Hàn Thất Lục ôn nhu hỏi , cả người hắn vừa mang nét ôn hòa cũng đầy vẻ tàn ác, quả thực là như hai người khác nhau. Có đôi khi cô thự sự hoài nghi rằng Hàn Thất lục có phải hay không mắc bệnh tâm thần phân liệt hoặc là mắc chứng đa nhân cách.
Lắc đầu, cô đi đến ngăn tủ bên giường phía trên có đặt khung hình, là tấm hình duy nhất của mẹ cô. Hôm đó, cô vốn là muốn mang đi, nhưng sợ là Viên tỷ cùng chú Hàn cảm thấy xui xẻo. Kết quả sau mấy ngày ở chung, cô đã tin tưởng hai vị chủ nhân nhà họ Hàn đều là cực kỳ lương thiện cực kỳ ôn hòa, cho nên cô quyết định mang bức ảnh này đi.
"Cái kia..." Thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
"Chuyện gì?" Hàn Thất Lục trái lại cực kỳ tự nhiên quan sát cô, lông mày đã khôi phục lại bình tĩnh, giống như một hồ nước sâu làm cho người ta nghĩ không ra hắn suy nghĩ cái gì. Hắn kỳ thật là người có tâm tư rất kín đáo, không thể đoán không được hắn nghĩ gì, muốn làm gì, định nói cái gì.
Nhẹ nhàng lấy tay lau bụi trên khung hình thủy tinh, An Sơ Hạ thấp giọng hỏi: "Tôi muốn đem cái này mang về Hàn gia? Đặt ở trong phòng của tôi..." Cô lo lắng Hàn Thất Lục sẽ từ chối , bởi vì hắn là người ... Rất khó nói chuyện!
Đưa tay lên cằm, dáng vẻ của hắn có chút suy tính, đưa tay lên cánh mũi hắn nói: "Tùy cô, hỏi tôi làm gì?". Thật ra lời hắn muốn nói chính là 'Đồng ý' .
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền thấy hối hận, Hàn Thất Lục lại bắt đầu ảo não...
|
Chương 138: Rất đẹp
Edit: Huỳnh Thảo Vy Beta: NhoxPanda2
An Sơ Hạ nhíu mày một cái, nhưng rất nhanh liền vẽ lên nụ cười trên khóe miệng nói: "Cảm ơn anh! Để báo đáp, tôi dẫn anh đi đến trường học trước kia của tôi có được không? Mặc dù rất nhỏ, nhưng có rất nhiều chuyện vui."
Dáng vẻ chân chất thuần khiết của An Sơ Hạ làm cho Hàn Thất Lục không khỏi ngẩn ra, cũng bởi vì ánh mắt trong suốt này, nên mới làm cho anh lập tức không thể hiểu được tâm tình của mình ra sao? Có thể làm cho mình tức giận như vậy, sợ rằng cũng chỉ có cô.
Đưa tay cắm vào trong túi, vẻ mặt là lạ anh nói một chữ: "Được."
Giả bộ cái gì? An Sơ Hạ ở trong lòng khinh bỉ nhìn anh một cái, ngay sau đó rất tự nhiên đem khung hình đưa cho Hàn Thất Lục nhìn: "Đây là mẹ tôi, rất đẹp đúng không?" Trong giọng nói tràn đầy vẻ tự hào. Ban đầu ba cưới mẹ cũng bởi vì cảm thấy mẹ rất đẹp, mà rời đi, là bởi vì mẹ không cho ông ấy tương lai.
Nhiều chuyện buồn cười? Hạ tầm mắt xuống, khép mi thu lại tất cả tâm tình. Vào lúc này Hàn Thất Lục nhận lấy cô muốn thu hồi cùng khung ảnh, tỉ mỉ nhìn lại, trong ánh mắt không có một chút châm chọc.
Nghĩ đến lần trước, anh còn nói tới mẹ cô. Nhưng khi đó, có lẽ toàn bộ đều không giải thích? Không có ai mắng chửi người là không có nguyên nhân. Hàn Thất Lục là một chút vướng mắc , bởi vì gia đình anh, bối cảnh của anh, địa vị của anh. Cho nên hiện tại cô cũng không tức giận, dĩ nhiên, cô không thể bảo đảm nếu như sau này Hàn Thất Lục còn xúc phạm mẹ của cô, cô có thể sẽ nổ tung mất.
"Rất đẹp." Thanh âm của anh ta mang theo chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì khát, ngay cả môi cũng có chút khô nứt. Sau đó anh vẫn như ôn nhu như vậy, đó là một loại siêu phàm thoát tục mỹ. Dùng xinh đẹp để hình dung nam sinh dĩ nhiên không đúng, nhưng cô cảm thấy đẹp trai thì không đủ dùng để hình dung vẻ đẹp của Hàn Thất Lục.
Dời đi tầm mắt, hai gò má của cô đỏ ửng, bởi vì thời điểm anh ta nói 'Rất đẹp' cũng không phải là đang nhìn khung hình, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của cô nói. Trong nháy mắt đó, trong đáy mắt của cô tất cả đều là hình ảnh của Hàn Thất Lục.
Thấy An Sơ Hạ đỏ mặt, Hàn Thất Lục hài hước cong khóe miệng nói: "Tôi nói là mẹ cô rất đẹp." Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi sửng sốt, quả thật nụ cười trên môi Hàn Thất Lục càng phát ra rực rỡ.
"Ha ha, tất cả mọi người đều nói mẹ tôi rất đẹp." Cô cười khan, trên mặt mang đầy vẻ lúng túng. Thật là một con cháu nhà rùa mà! Nói mẹ của cô xinh đẹp thì anh ta nhìn cô nói làm gì? Hại cô cứ cho rằng, cho rằng là...
"Thật không biết mẹ của cô xinh đẹp như vậy, thế nào liền sinh ra cô xấu xí thế này. Không đều nói trò giỏi hơn sao? Rất hiển nhiên cô chính là người ngoại lệ." Hắn trọn vẹn phát huy khả năng châm chọc của mình. Tên khốn kiếp này!
Nắm chặc tay thành quyền, thời điểm này cô sắp xông lên muốn đánh anh một trận, sau đó bụng lại đột nhiên đau nhức một trận. Cả người ráng nhịn cơn đau đớn kéo đến làm cho trán rịn đầy mồ hôi, mồ hôi hột từng viên một theo gò má cô một giọt lại một giọt thay nhau rơi xuống.
"Đau... Thật là đau." Cô chợt buông ra quả đấm, thân thể nửa ngồi xổm xuống. Dường như cô ngồi xổm xuống đồng thời Hàn Thất Lục chạy tới đỡ cô dậy, trong ánh mắt tràn đầy ân cần.
"Thế nào? Dễ dàng bị tôi kích động như vậy sao?" Đến lúc này, Hàn Thất Lục vẫn không quên trêu đùa đối với cô.
Trên bụng đau đớn đột nhiên giảm bớt đôi chút, nhưng sau đó là cảm giác đầu óc choáng váng, một loại cảm giác rất muốn ngủ. Loại cảm giác này rất quen thuộc, tựa như... Tựa như bị cảm nắng!
"Cái đó không phải, tôi không phải là bị kích động, tôi giống như bị cảm nắng."
|
Chương 139: cô chờ mong cái gì
Editor : ThuỳLinh Beta: LinhLinh685822 Lúng túng cười cười, nhìn Hàn Thất Lục ôm cô trong ngực rồi nói: " Vừa rồi đột nhiên có chút đau bụng, hiện tại đỡ được một ít, nhưng vẫn có chút đau. Tôi đi mua nước suối để uống, anh ở yên nơi này chờ tôi đi."
Lần này, Hàn Thất Lục không để cho cô đi, cô vừa định bước chân đi thì Hàn Thất Lục liền kéo cô lại, mặt lạnh như băng cầm cổ tay cô nói: "Lần này cô lại bảo tôi ở lại chờ cô nguyên nhân là cái gì? Phòng khám bệnh nơi này, bác sĩ tính khí cũng không tốt sao?"
Khẩu khí của anh có chút khó chịu, giống như là bị cô vứt bỏ một cái. Vậy mà ánh mắt của anh cũng là vô cùng kiên định, giống như là đang nói 'Lần này tôi nhất định phải đi cùng cô.'
"Phụtt..." An Sơ Hạ không nhịn được cười ra tiếng: "Bất quá là bị đau bụng đi mua nước suối mà thôi. " Được rồi! Tiểu thư dẫn anh đi còn không được sao?" Cổ tay cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay Hàn Thất Lục, nhưng là anh không để cho cô thoát, ngược lại là cầm tay chặt hơn trước. Giương mắt chống lại ánh mắt của anh, cô nghi ngờ nhìn anh nói: "Tay."
Anh không để ý tới cô, thậm chí bây giờ còn ngược lại, anh là đang lôi cô đi ra cửa, hơn nữa còn nhẹ nhàng đóng cửa lại mang theo cô xuống. Đi lâu trong bóng tối lâu, nhưng có Hàn Thất Lục lôi và kéo tay của cô đi, một bên nội tâm của cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Trái tim cũng bắt đầu không tuân theo quy luật liền nhảy liên hồi, đây là cảm giác khác thường, là bởi vì bị cảm nắng sao?
Lần nữa đi ra xe, bây giờ đã đến gần giữa trưa, hiện tại không còn đủ thời gian để về ăn trưa, Hàn Thất Lục liền lấy từ trong xe ra một cái bánh đưa cho An Sơ Hạ, sau đó bấm điện thoại gọi về Hàn gia.
Nội dung cuộc điện thoại đại khái là bọn hắn không trở về, tính toán ở bên ngoài ăn. Hàn Thất Lục chẳng qua là nói một đôi lời, mà hắn lại cầm cái điện thoại di động hơn nửa ngày, đại khái là bởi vì Khương Viên Viên hay tám chuyện. Đến cuối cùng Hàn Thất Lục dứt khoát cúp điện thoại di động.
Hít sâu một hơi mắt nhìn trời, An Sơ Hạ không che mắt lại đứng yên một chỗ . Anh bị vẻ ngây ngốc tới cực điểm của cô làm cho điên rồi, vô lực đi tới lấy ô đặt trong tay An Sơ Hạ, ánh mắt giống như nhìn kẻ ngu: "Đừng nói với tôi nhà cô nghèo đến ngay cả ô cũng mua không nổi cho nên không biết dùng?"
Điều anh muốn nói, thật ra chẳng qua là: " Cho cô ô tại sao không dùng?"
Ngữ khí của Hàn Thất Lục không khác thường ngày là mấy nên cô đã quen rồi. An Sơ Hạ nhìn anh chớp mắt máy cái nói: "Đại mặt trời phía dưới, ô có tác dụng gì? Tôi mới không có quái đãn như vậy đây!"
Thì ra là cô không che ô nguyên nhân là cái này, anh còn tưởng rằng cô không muốn dùng dù của anh... Xem ra là suy nghĩ nhiều.
Xoa xoa huyệt Thái Dương, anh có chút oán hận nên đem hai tay đặt tại hai vai An Sơ Hạ, tình ý sâu xa nói: "An Sơ Hạ, bị cảm nắng còn không che ô, cô giả bộ cái gì đây? Nếu như cô bị cảm nắng chết, tôi..." Anh đột nhiên dừng lại không nói thêm gì nữa.
"Anh như thế nào?" An Sơ Hạ đột nhiên rất mong đợi anh kế tiếp muốn nói gì, trái tim cũng giống như cái xe đụng phải cô bể đầu chảy máu. Nhưng rất giỏi về che giấu tâm tình đang dậy sóng, cô gần như lãnh đạm nhìn Hàn Thất Lục. Nhưng mà trong sự chờ mong trong mắt cô quá mứ rõ ràng bị Hàn Thất Lục nhìn thấu tất cả.
Anh lập tức từ bị đọng sang chủ động, tiến một bước áp sát vào An Sơ Hạ khẽ nói bên tai: "Cô đang chờ mong cái gì?" Hai con mắt kiên định nhìn AN Sơ Hạ, khiến cho mồ hôi lạnh trên trán cô càng nhiều.
"Ai mong đợi? Tôi không có!" Cô cuối đầu quay đi, bởi vì bị cảm nắng mà môi cô càn trở nên hấp dẫn. Hàn Thất Lục vươn ra ngón tay xoay cằm cô bắt cô đối diện .....
|
Chương 140: Lưu manh
Edit:
Beta: NhoxPanda2
"Thật không có sao?" Ánh mắt như muốn phóng ra lửa bất cứ lúc nào. Sơ Hạ không thể không nhìn thẳng anh, con vịt chết mà còn mạnh miệng, cô dĩ nhiên nửa ngày cũng không thể lên tiếng.
Giữ vững động tác này một lúc lâu, trên đường thỉnh thoảng người qua lại đều sẽ cố ý ngoái lại xem vài lần. Thiếu niên đẹp trai cao lớn mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt trắng, phía dưới là chiếc quần vừa vặn. Nữ sinh còn lại thì mặc sạch sẽ, đeo dây nịt trắng cùng chiếc váy ngắn màu đen viền hoa, dù thế nào cũng có cảm giác cảnh này dị thường nhưng rất hài hòa.
Bất quá hài hòa nhưng vẫn mang một chút mờ ám.
"Vẫn duy trì động tác này, anh không mệt sao?" Cô muốn đổi đề tài. Dù Hàn Thất Lục cũng không ăn cô ngay lúc này chỉ là ánh mắt lấp lánh ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, như muốn thủng da mặt vậy.
Ba giây sau... Sơ Hạ cố giả bộ bình tĩnh rồi đột nhiên xụ mặt xuống: "Được rồi được rồi, tôi thua..." Nghe cô nói, Hàn Thất Lục hài lòng nhếch miệng, thần tóc hôn nhẹ lên môi cô một cái. Sau khi cô nhận thức được mới biết mình trở thành một người để anh cả ngày hôn trộm, thật là lưu manh a!
"Này! Anh làm gì thế, sao lại hôn tôi!" An Sơ Hạ tức giận đến giậm chân, nhưng mà chỉ có cô biết ngay lúc đó tim mình đập nhanh đến như thế nào.
Cười tà mị, Hàn Thất Lục chậm rãi lên tiếng: "Không cần nói vòng vo, cô đến cùng đang chờ mong cái gì?"
"Tôi chờ cái gì cơ?" Ai biết vừa rồi cô đang mong chờ cái gì?! Thế nhưng cô sợ chờ một hồi thì anh lại làm động tác khác, không thể làm gì khác hơn là nuốt nước bọt rồi hắng giọng: "Tôi nghĩ muốn xem thử cuối cùng anh có hay không một lòng có tình cảm đối với tôi."
Đáp án không như anh muốn. Không sao, anh có thể chờ, đợi Sơ Hạ chính miệng thừa nhận thì ngày đó anh sẽ hỏi lại vấn đề này. Tao nhã cầm dù đi đến bên cạnh cô, nhưng anh lại không có mở dù ra mà khoát tay lên vai cô. Lúc cô không để ý, anh đột nhiên lại cúi người xuống dọa An Sơ Hạ giật cả mình.
Thật đúng là càng hoảng sợ, cô liền nhảy cách xa anh ra một mét, cảnh giác anh: "Anh lại muốn làm gì?"
Hàn Thất Lục không trả lời cô, chỉ là cau mày vẫy tay gọi cô. Cô nghĩ rằng không nên đi qua đâu! Tính bướng bỉnh của Sơ Hạ lập tức nổi lên, nếu anh gọi cô đi qua liền đi qua sao, thì cô sẽ mất mặt đến cỡ nào?
Lắc đầu, cô cau mày nói: "Không qua! Anh đến cùng muốn làm gì?"
Nghe Sơ Hạ nói vậy, sắc mặt Hàn Thất Lục tràn đầy phần đáng sợ. Chân dài mới vừa bước được một bước thì Sơ Hạ lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng dù cô chạy đi đâu sao qua được chân dài của soái ca Hàn Thất Lục? Mới vừa chạy chưa quá ba bước, cô đã bị anh tóm lại như một chú mèo.
"Anh anh anh, anh muốn làm gì?" Cô thở gấp, hai mắt trợn to nhìn Hàn Thất Lục. Anh không nói một lời chỉ cúi người xuống, tim cô như sắp nhảy ra ngoài chỉ biết nhắm mắt lại chuẩn bị nụ hôn của anh rơi xuống, nhưng lại không thấy chỉ cảm thấy lỗ tai bên phải ngứa một chút và nóng nóng.
Nghiêng đầu một cái, phát hiện Hàn Thất Lục cự nhiên đang chăm chú nhìn lỗ tai của cô, chân mày nhíu, đau lòng nhìn tai cô. Anh... Đến cùng là đang làm gì nha? Không chờ cô nói, Hàn Thất Lục liền mở miệng trước, giọng nói chẳng mấy thiện cảm.
"Vết thương ở lỗ tai là do bà ta lúc nãy chạm vào gây ra sao? Ai cũng có thể nghe ra rong giọng nói của anh đầy sát khí.
|