Tình Yêu Đến Từ Kiếp Trước
|
|
Tên truyện: TÌNH YÊU ĐẾN TỪ KIẾP TRƯỚC Tác giả: Kim Hoa Ngân Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác Tình trạng đăng: Cập nhật Lịch đăng: Không xác định Thể loại: Tiểu thuyết Độ dài: Chưa xác định Giới hạn tuổi đọc: 16+ | Giới hạn nội dung: Không Tóm tắt: Thu gọn: tóm tắt Một đóa hoa tàn lụi theo ngày tháng, cơn gió lay nhẹ cánh hoa rơi, hoa buồn về với đất hóa thành không, sau một thời gian chồi non lên lại trở về kiếp hoa dại. Khi con người chết đi sẽ hóa thành nhiều kiếp, tôi nghĩ rằng: "Không biết kiếp trước của mình như thế nào? Có phải là một người đàn ông mạnh mẽ, hay là một đóa hoa kiên cường trước gió chăng?". Tôi nghe nhân gian lưu truyền là: "Kiếp trước của một con người là cành hoa cây cỏ", chắc kiếp trước của tôi là một cây hoa dại sống ở khu rừng mênh mông rộng lớn đầy sức thắm hương thơm, tôi có bạn tri kỷ là một nàng hoa xinh đẹp. Sau kiếp hoa ấy, giờ đến kiếp người, hình như tôi lại gặp được cô ấy, tên giống như loài hoa cỏ dại - Trinh Nữ. Nhưng chắc vì duyên kiếp trước đã tận nên tình kiếp này không bền lâu, chúng tôi chỉ yêu nhau một thời gian thì đã chia tay. Tiếp đó, tôi lại gặp được một tình yêu mới, không biết kiếp trước người ấy có phải là một cây hoa bồ công anh đưa thân mình theo chiều gió bay đi khắp mọi nơi, lạc lối đến bên tôi, để rồi tôi yêu thêm lần nữa. Cô ấy là một người rất tốt, luôn bên cạnh chăm sóc quan tâm tôi. Đây có phải là một tình yêu, một hạnh phúc thật sự hay không? Mối tình này rất ngọt ngào xen lẫn những đắng cay. Nhân vật: -Trần Anh Hoàng: Mười sáu tuổi, là một cậu học sinh cấp 3 (Lớp 11) anh chàng lớp trưởng nghiêm túc, hotboy, cá tính, hiền dịu, dễ thương, tài giỏi, đôi phần lạnh nhạt, hay bỡn cợt. - Phạm Công Anh: Tên thường gọi Tố Anh, lớp 11, học giỏi, là cô nàng lớp phó, xinh đẹp, đảm đan, hiền dịu. - Đỗ Thanh Nhiên: Hai mươi tám tuổi, chủ cửa hàng hoa, dịu dàng, chu đáo, điển trai, rất yêu hoa, tài giỏi. -Trần Thanh Thảo: (Chị hai Hoàng) Hai mươi ba tuổi là một nhân viên nhà hàng, dịu dàng, dễ thương. - Đỗ Thanh Thiên: (Anh hai Nhiên) Ba mươi tuổi, chủ của một quán nước, lạnh lùng, khó tính. - Ngô Nguyên, Lê Ánh Hồng, Nguyễn Thanh Tuyền, Lý Thiên Huấn: Bạn học thân cùng lớp của Hoàng.
|
CHƯƠNG MỘT
Đóa hoa kiếp trước Yêu đến kiếp này Cơn gió thoảng bay Tình duyên đã hết.
***
Nhân gian thường lưu truyền câu truyện về kiếp trước mỗi con người là một cành hoa cây cỏ. Lúc làm kiếp cây cỏ, khi ấy cây cỏ hòa hồn với thiên nhiên, cây đã có cảm xúc nhưng sức sống thật ngắn ngủi chỉ một thời gian sinh tồn không lâu thì cây sẽ chết. Tình duyên của kiếp hoa dại là những gì đẹp nhất của thiên nhiên, những đôi hoa hòa quyện với nhau tạo nên cho thiên nhiên nhiều sức sống mãnh liệt. Sau kiếp hoa dại, giờ đến kiếp người, tình yêu đã vấn vương đến kiếp này, nhưng hình như duyên kiếp trước đã tận nên tình kiếp này không bền lâu.
Tôi đang ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ lòng nặng nề thấy khung cảnh xung quanh mà nhớ đến người tôi yêu, dạo này em ấy ít gặp tôi, ít nói chuyện với tôi, tôi nghĩ: "Chắc vì tuần trước mình có hứa chở em ấy đi chơi nhưng bên đoàn trường có một cuộc họp gấp nên đã thất hứa, mình tệ hại thật mà." Nhưng điều đó chẳng quan trọng gì cho lắm, điều phiền lòng nhất là những đứa bạn thân thường nói lời không tốt với tôi về Trinh người tôi yêu:
- Này Hoàng, cùng là bạn thì tụi này khuyên cậu, cậu nên từ bỏ Trinh đi, nhỏ đó không phải là người con gái xứng đáng với cậu. Có những điều mà bạn bè như tụi này không tiện nói ra, nhưng lần cuối tụi này khuyên cậu hãy tránh xa và đừng đến rằng nhỏ đó nữa, Trinh không phải là người xứng đáng với cậu. Hãy nghe theo lời tụi này, là bạn bè với nhau, học cùng lớp về cùng đường thân thiết từ năm lớp 1 đến lớp 11 năm nay, tụi này nói như vậy là muốn tốt cho cậu, đừng buồn lòng nha.
Những lời nói đó luôn vang vọng bên tai, nhưng tôi vẫn cố gạc đi và tin tưởng Trinh. Trái tim tôi đang đau nhói. Một bên là bạn thân, còn một bên là người yêu thì tôi biết tin ai đây. Bỗng dưng Trinh gọi điện cho tôi, vì hôm nay là chủ nhật chúng tôi không đi học nên hẹn gặp nhau ở quán nước "Hoa Xứ" cạnh nhà Trinh. Tôi cười tươi rồi lấy tất cả tiền để dành của mình đi mua quà cho Trinh vì hôm nay là sinh nhật của em ấy, vừa ra khỏi cửa phòng thì gặp phải chị hai, chị hai chỉ mới hai mươi ba tuổi là người rất dễ thương, hiền dịu, chị hỏi:
- Hoàng ơi, em đi đâu vậy?
Tôi trả lời:
- Dạ, em vừa có hẹn với Trinh.
Chị hai mỉm cười:
- Vậy em cứ đi đi, đừng để cho em ấy đợi lâu. Dạo này không thấy Trinh đến nhà chơi, lát nữa gặp Trinh nhớ hỏi thăm cho chị nha...
Tôi gật đầu:
- Thưa chị hai em đi...
Chị hai gọi lại:
- Nghe chị nó cái này rồi em hãy đi.
- Dạ, chuyện gì vậy chị?
- Chị với anh Thiên đã quen nhau khoảng hai năm rồi, chị với anh ấy chưa có cùng nhau đi chơi được lần nào. Chuyến này chị với anh ấy được nghỉ phép nên đã sắp xếp chuyến du lịch một tuần ở Đà Lạt. Chị nghĩ em cũng đủ lớn để chăm sóc cho mình, nhưng để em ở nhà một mình chị không yên lòng.
- Hai ơi, có gì mà không yên lòng chứ... út lớn rồi tự biết chăm sóc cho mình mà. Hai đi vui vẻ nhá, chúc hai hạnh phúc. Vậy khi nào hai mới đi.
- Chiều nay, tiền hai ở trong tủ có mua gì thì cứ lấy.
- Vậy em đi đến chỗ Trinh nha.
- Ừm, buy út nha. Chơi vui vẻ.
- Hai cũng vậy, tạm biệt em đi đây.
Tôi chạy chiếc xe honda mà chị hai mới mua cho tôi hồi tuần trước đến gặp Trinh, chị hai nhìn theo. Tôi không biết mình nên mua gì, suy nghĩ một hồi lâu thì tôi quyết định sẽ mua hoa tặng Trinh. Tôi ghé sang cửa hàng hoa "NEWNEM", đây chính là lần đầu tiên tôi bước chân vào cửa hàng hoa, chủ bán hoa ở đây rất thân thiện, vừa vào đến cửa thì anh chủ tiệm đã cúi đầu chào hỏi:
- Chào quý khách, quý khách cần gì...
Tôi cười:
- Chào anh, hôm nay là sinh nhật của người yêu em, em không biết mình nên mua hoa gì nữa.
Anh ta cần nhẹ cành hoa hồng nhung lên ngửi nhẹ một hơi rồi nói:
- Em mua hoa hồng nha, anh thấy hoa hồng là lãng mạn nhất, theo anh em còn trẻ nên tặng người yêu em hoa hồng nhung này tượng trưng cho một tình yêu trong sáng và nồng nhiệt, giá chín trăm nghìn đồng một bó.
Vì Trinh không thích hoa hồng nên tôi nói:
- Thưa anh, còn hoa nào khác không vậy, tại vì người yêu em không thích hoa hồng.
Anh ta đặt cành hoa hồng lại chỗ cũ rồi cầm lên một cành hoa ly, anh ta hôn nhẹ lên cành hoa ly ấy có vẻ anh ta rất yêu hoa, anh hỏi:
- Hay là hoa ly nha em, anh rất thích hoa ly, tuy không bằng hoa hồng nhưng vẫn có hương thơm thật ngào ngạt quyến rũ hoa tượng trưng cho sự trong trắng, lòng chung thủy, cao thượng, thuần khiết, chắc người em yêu sẽ thích cho xem, chỉ có một trăm hai mươi lăm nghìn đồng một bó.
Tôi mỉm cười:
- Vâng, lấy cho em một bó ạ.
Anh ta dịu dàng bó từng cành hoa lại rồi đưa cho tôi, anh nói:
- Cẩn thận nha em, đừng làm tổn thương những cành hoa ấy. Những cành hoa này thật đẹp phải không, anh tin chắc rằng nó cũng có linh hồn như con người chúng ta vậy, hãy trao tặng những bông hoa xinh ấy cho người xứng đáng với nó.
Tôi nhìn vào đóa hoa, tôi cảm nhận được sức sống của nó và một mùi hương thật ngào ngạt làm tâm hồn tôi rất dễ chịu, tôi đưa tiền cho anh ấy và nói:
- Cảm ơn anh...
Anh ấy mỉm cười:
- Không có gì, nếu muốn mua hoa gì hãy đến cửa hàng của anh nữa nhé rất hoan nghênh em.
Tôi bước ra ngoài mà vẫn còn lưu luyến cái nụ cười của anh ấy, lần đầu tiên có một nụ cười của một người đàn ông cùng giới làm tim tôi đập loạn cả lên. Nụ cười thật tuyệt cứ giống như cành hoa dại phủ sương nở nhẹ nhàng dưới ánh bình minh. Nhưng cái cảm giác đó lại qua mau khi tôi nhớ về Trinh, tôi mang bó hoa của mình đến gặp Trinh. Tôi vào quán "Hoa Xứ" với vẻ rất yêu đời, nhìn xung quanh thật vắng người, vì giờ chỉ mới 4 giờ chiều nên ít khách, nhìn quanh thấy Trinh đang ngồi ở bàn dưới gốc cây xứ, tôi nhẹ nhàng đến phía sau lưng Trinh tặng bó hoa cho em ấy, làm nàng giật cả mình. Nhìn cô nàng thật khó chịu, Trinh không nhận món quà này của tôi, mặt em ấy sao thật lạnh nhạt, không vui, tôi ngồi xuống bên cạnh hỏi:
- Em không thích anh tặng quà cho em sao, hay em đang có chuyện gì?
Em ấy lạnh nhạt vô cùng:
- À không... thôi, em không nhận quà của anh đâu. Mà chúng ta đã quen nhau được bao lâu rồi hả anh...
- Thì cũng được hơn hai năm rồi em à. Nhớ năm lớp 9, chúng ta vừa gặp là đã thấy yêu nhau, lạ thật nha em. Lần đầu gặp em, em là một cô nàng học sinh mới chuyển trường nhìn thật đáng yêu, tình cờ chúng ta gặp nhau trong thư viện và lúc đấy anh biết rằng: "Anh đã yêu em."
- Suốt thời gian qua bên cạnh anh, em cảm thấy thật sự ngọt ngào, anh là một chàng trai rất tốt, luôn bên cạnh yêu thương, quan tâm, chăm sóc, thấu hiểu em. Lúc trước, khi ba mẹ em mất trong một vụ tai nạn chỉ còn mình em không có người thân nào cả, cứ tưởng đời mà đã hết nhưng may mắn thay là đã có anh, em muốn nghỉ học đi làm kiếm sống, nhờ anh xin từng sự ủng hộ của bạn bè, thầy cô và xã hội mà em mới có tiền để sống, để học tiếp đến bây giờ. Rất cám ơn anh thời gian qua đã chăm sóc tốt cho em.
- Không sao mà... anh yêu em nên là những việc nhỏ như vậy cũng nên.
- Em muốn nói với anh điều này, sợ rằng anh sẽ không chấp nhận nhưng xin anh hãy tha thứ cho em.
- Có chuyện gì vậy em nói đi anh sẽ lắng nghe.
- Mình chia tay đi... mình chia tay đi nha anh...
Lời nói đó như tiếng sét đánh ngang tai, xuyên thẳng vào tâm can.
- Tại sao... tại sao em lại muốn chia tay...
- Không có tại sao gì cả...
- Hãy nói đi, đã xảy ra chuyện gì với em. Xin em đấy, hãy cho anh lý do.
Em ấy cười to:
- Không thích thì chia tay thôi cần lý do nữa sao.
- Em... sao hôm nay em lại lạ đến vậy.
- Lạ gì chứ... thường thôi mà, chắc tại vì Trinh Nữ này giả ngây ngô trước mặt anh nên anh cứ tưởng tôi dại khờ, nếu anh muốn biết thì tôi sẽ cho anh biết "Tôi chán anh lắm rồi, tôi đã có người yêu mới."
Bịch... bịch...
Tôi là rơi bó hoa trên tay, những bông hoa xinh đẹp kia đã nát hết rồi, nát như trái tim tôi bây giờ vậy. Tôi hoang mang:
- Người... người yêu mới, người ấy có gì tốt hơn anh chứ...
Trinh cười to, xảo trá:
- Người ấy tốt hơn anh rất nhiều, người ấy yêu tôi, người ấy có thể cho tôi hạnh phúc, tuy lớn hơn tôi mười ba tuổi nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là người ấy có tiền. Điều mà tôi cần không phải là tình yêu, mà tôi cần thật nhiều tiền, anh có thể cho tôi không...
Tôi ấp úng.
- Anh... anh...
- Anh không cần nói thì tôi cũng biết, anh cũng là học sinh giống như tôi, cũng mất cha mẹ như tôi, còn được chị hai cho tiền hằng tháng nữa làm gì mà có tiền nuôi tôi chứ. Tôi đã sống trên đống tiền quen rồi, không có tiền thì cuộc sống của tôi còn gì ý nghĩa nữa, nếu yêu anh thì có nước mà chết.
- Rồi... bây giờ anh đã hiểu những lời mấy đứa bạn nó nói, điều mà em cần là tiền sao, tiền thì anh không có nhưng tình yêu thì anh có rất nhiều. Xin em đừng đi mà, chúng ta sống tiết kiệm thì tin chắc sẽ đủ để chúng ta học xong cấp 3, sau khi ra trường chúng ta sẽ cùng vào đại học, với lại chị hai đã từng nói là sẽ nuôi chúng ta mà.
- Ha ha... anh nói chuyện vui quá nhỉ, vậy anh tính thử đi, năm nay chúng ta chỉ mới học lớp 11, còn bao nhiêu năm nữa chúng ta mới có thể kiếm tiền được chứ. Tôi không muốn đợi, tôi không muốn chờ, tôi cẩn tiền ngay lúc này, tôi đã sống xa hoa quen rồi, tôi không muốn về bên anh sử dụng những đồng tiền lẻ của chị hai anh. Cuộc sống hạnh phúc của tôi là khi tôi cảm nhận được một nơi giàu sang, chỉ có tiền và tiền.
- Em... em, không lẽ em muốn tình yêu của mình sẽ kết thúc như vậy sao.
- Cuộc sống mà... ai có tiền thì tôi sẽ theo người ấy, tiền là trên hết, có tiền là có tất cả.
- Em đã bị đồng tiền che mất hết tâm chí rồi hay sao. Hãy nghe anh nói đi, tiền bạc không quan trọng đâu em à, chỉ cần tình yêu thật lòng của chúng ta là đủ.
- Đừng ảo tưởng nữa, mấy cái thứ tình yêu đó là gì chứ, sự ngọt ngào ấp áp không là gì cả. Không phải chỉ có "Anh yêu em - Em yêu anh" là sẽ được hạnh phúc đâu, mà cần phải có sự hiện diện của tiền.
- Em đừng rời xa anh, anh không thể sống thiếu em.
- Thôi, anh à. Chúng ta không còn gì níu kéo nữa, anh hãy từ bỏ em đi, sống vắng bóng em lâu ngày thì anh sẽ quen thôi
- Đừng mà em, anh biết điều đó là không thể.
- Không có điều gì là không thể, hãy chấp nhận sự thật rằng em không còn yêu anh nữa. Thôi mình chia tay đi, đừng níu kéo.
- Nhưng... nhưng anh không muốn...
Em ấy cười to.
- Anh không muốn thì thôi, tôi không yêu anh, anh cũng đâu thể ép buộc tôi phải yêu anh, nói thẳng ra cái mà tôi yêu là tiền, chỉ có tiền. Anh không là gì đối với tôi cả.
- Xin em mà... không lẽ suốt thời gian qua em không có chút tình cảm nào với anh sao, em đã quên rồi sao. Trinh hất mặt sang nơi khác.
- Đừng nhắc lại những chuyện xa lắc xa lơ kia nữa. Trinh Nữ này không phải là Trinh Nữ trong lòng anh, Trinh Nữ mà anh quen biết, hãy quên nó đi. Anh có nhớ đến nó thì có cũng sẽ không bao giờ nhớ đến một tên học sinh bám gia đình như anh đâu.
- Em không phải là Trinh Nữ hiền thục của anh nữa rồi, em thật sự bị che mắt trong vòng xoáy của những thứ cao sang. Em không còn là cô học trò cùng anh lẽn vòng những nơi trong thư viện, không cùng anh lang thang trong hành lang ngoài giờ học, những kỷ niệm vui buồn em đã quên mất thật rồi. Giờ em đã là một con người hoàn toàn khác, tại sao lại trong vòng một tuần không gặp em mà em lại thay đổi đến thế.
- Anh phiền phức quá, thời gian có thể nắm lấy được số phận của mỗi con người, thời gian cho tôi biết được hạnh phúc của tôi là anh ấy, một người giàu có sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi cố gắng thuyết phục em ấy.
- Dù cho người ấy có bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì chắc gì người ấy sẽ yêu thương em thật lòng. Nếu không yêu thương thật lòng thì làm sao lại có được hạnh phúc, hạnh phúc là sự yêu thương đùm bọc, là tất cả tấm lòng ta dành cho nhau, chứ không phải bằng những cuộc trao đổi bằng tiền bạc.
- Kệ tôi, không có tình yêu thì sao chứ, tình yêu có thể nuôi sống được tôi sao, chỉ có tiền là hạnh phúc trên hết và bền lâu.
- Trinh à, em sai rồi, em đã mất phải một sai lầm lớn, tình yêu và hạnh phúc không phải được xây dựng bằng tiền.
- Thôi... thôi... thôi... giờ chúng ta đã chia tay với nhau rồi, từ nay về sau không còn gì liên quan đến nahu nữa, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, mỗi người một ngã, từ nay gặp nhau ngoài đường xem như người xa lạ, chúng ta sẽ không ai đến làm phiền ai nữa, tôi sẽ nghỉ học và cùng anh ấy đến nơi khác sống. Tôi nghĩ hôm nay sẽ là lần gặp cuối cùng của hai chúng ta. Tạm biệt anh, xem như đây là lần sao chót. Hãy đem tình yêu của anh dành cho tôi vào kỷ niệm đừng nhớ lại, hãy quên nó đi xem như một giấc mơ đẹp, tất cả chỉ là ký ức đẹp.
- Em nói thật sao.
Em ấy cười giả tạo.
- Không nói thật chứ không lẽ tôi nói đùa với anh à. Thôi quên đi, tạm biệt anh. Nói xong Trinh cất gót quay đi mà không một chút tiếc thương, sao Trinh nỡ bỏ đi như thế, tôi thật sự không tin em ấy là người như vậy, nhưng muốn không tin cũng không được sự thật đã rõ ngay trước mắt, tôi tự dối lòng mình: "Những gì đã nghe đã thấy chưa chắc gì là sự thật". Em đã đi không một lời hối tiếc, nỡ lòng cạn tình cạn nghĩa với tôi vậy hay sao. Chỉ vì tiền, vì tiền, vì những đồng tiền, cái thứ vật chất vô nghĩa đó, những đồng tiền tham vọng đó, vì nó mà em đã bỏ tôi. Nhìn theo Trinh tôi cứ gọi mãi:
- Trinh... Trinh ơi... Trinh ơi...
Em ấy xem tôi như một người vô hình, để mặc cho tôi ngồi buồn mà từng dòng nước mắt tuôn rơi mãi trong đau nhói, trong xót thương. Em ấy đã đi và không bao giờ quay trở lại, nhìn hình bóng của em ấy cứ mỗi lúc mỗi xa tôi, những lời nói tuyệt tình đoạn nghĩa ấy như vạn con dao sắt nhọn cứ vô tình đâm thẳng vào trái tim tôi. Dòng nước mắt rơi, tôi biết rằng không còn gì để níu kéo tình yêu của chúng tôi nữa. Ánh nắng soi qua cây sứ buồn, cơn gió thoảng nhẹ hoa xứ rơi, đoạn tình vừa cắt đứt, tình yêu của chúng tôi như vậy nghĩa là đã hết. Hoa xứ thoảng hương buồn làm tim tôi nhói đau, thế là tình yêu của tôi với Trinh đã kết thúc. Chiều đến, tôi lặng lẽ đi lang thang về nhà, chiếc xe của tôi vẫn còn gửi ở quán "Hoa Xứ", tôi muốn yên tĩnh nên mai đi học sang rồi lấy. Chân cứ bước, trái tim cứ đau, không biết sao mà hình bóng của Trinh vẫn cứ mãi in sâu trong đầu óc, trong trái tim tôi. Từng bước chân đi thật nặng nề, con phố càng lúc càng tấp nập, tôi nhìn thoáng qua thấy Trinh đang đi trước mặt tôi, tôi chạy đến ôm Trinh, nói:
- Trinh ơi... đừng bỏ anh mà em... xin em hãy về bên anh...
Bốppp....
Cô nàng quay sang tát tôi, hét to:
- Á... tên khốn, sao ngươi dám ôm ta...
Thì ra đấy không phải là Trinh, chỉ là một cô gái có thân hình giống em ấy, tôi xoa tay lên mặt mình, cúi đầu trong vô vọng.
- Tôi xin lỗi cô... vì nhìn từ phía sau lưng cô giống nhưng người ấy nên tôi mới bị nhầm lẫn, tôi thật lòng xin lỗi, xin cô hãy bỏ qua.
- Biết xin lỗi thì tốt, từ nay về sau, trước khi làm việc gì cũng nên xem rõ nhé.
- Vâng, cảm ơn cô... xin lỗi cô rất nhiều.
- Không có gì...
Cô ta khó chịu bước đi, để lại xung quanh tôi nhiều ánh mắt nhìn ghê rợn như vẻ rất tức giận, họ xem tôi như một tên biến thái có những hành vi tồi bại. Tôi không để tâm đến họ, cúi mặt bước đi tiếp, đến con hẻm nhỏ vắng vẻ nơi đây không có một bóng người, tôi gặp được một người đàn ông lịch lãm, trên người toàn những vết thương, hình như trước đó ở tại nơi đây có một có một vụ đánh nhau. Thấy anh ta rất quen thuộc mà tôi không nhớ rõ là ai, nhìn những vết thương đang chảy máu trên người anh ta mà tim tôi bỗng dưng đau nhói. Tôi đến đỡ anh ấy dậy, hỏi:
- Anh không sao chứ? Anh có cần tôi giúp gì cho anh không?
Cơ thể anh ta không còn chút sức lực đến cả miệng cũng không thể nói nên lời. Tôi đưa anh ấy về nhà mình, chăm sóc cho anh ấy, càng nhìn càng thấy quen, không biết sao khi ở cạnh anh ta tôi lại có cảm giác thật kỳ lạ, như chúng tôi đã quen nhau, đã thân thiết với nhau từ kiếp nào, giống như đang cùng chảy trong cơ thể một dòng máu. Anh đau trên thân xát, tôi đau trong lòng.
***
A! Tôi nhớ ra rồi... đây chẳng phải là anh chủ cửa hàng hoa, đẹp trai có nụ cười như muôn hoa nở mà tôi vừa gặp lúc sáng cơ mà. ***
|
CHƯƠNG HAI
Ở trong một căn phòng nhỏ, mập mờ ánh đèn điện, có hai người đang đưa mình vào giấc ngủ mê say. Người đàn ông nằm trên chiếc giường mềm mại, còn cậu trai trẻ thì tựa mình trên chiếc bàn học. Trời đêm càng lúc càng giá lạnh. Bỗng dưng, người đàn ông ngồi bật dậy, cơ thể đau nhói, anh ta nhìn xung quanh. Mọi thứ thật xa lạ.
***
Đêm tối ấy, trong giấc mơ tôi thấy.
Cảnh gia đình tôi chín năm trước...
Buổi tối âm u. Cũng như thường khi, cha tôi nhậu say về, chân đi không vững. Vừa bước chân vào đến nhà, cha xô cửa thật mạnh.
Rầm... rầm...
Lớn tiếng quát làm cho hai chị em tôi đang ngủ trong phòng giật mình.
- Vợ con gì đâu hết cả rồi, ta vừa đi làm về sao không có ai ra đón. Có cái nhà cửa nào mà như thế này chứ.
Mẹ bước đến cạnh cha dịu dàng hỏi:
- Anh vừa về đấy à, hai con đợi anh lâu quá nên đã vào phòng ngủ trước rồi. Để em dìu anh vào phòng nha.
Mẹ vừa chạm vào tay cha, cha tức giận xô mẹ ngã xuống sàn làm rơi bình bông xuống, vang lên một tiếng động lớn. Tôi giật mình tĩnh giấc gọi chị hai.
- Chị hai ơi, chị hai...
Chị hai ngơ ngác mở mắt ra nhìn tôi vẻ còn say ngủ.
- Có chuyện gì vậy, trời chưa sáng mà.
- Thức nhanh đi, cha nhậu say về đánh mẹ nữa kìa hai ơi.
Tôi òa khóc to.
- Cha là người xấu, em ghét cha. Tại sao lúc nào cha với mẹ cũng cãi nhau như thế chứ, mẹ có lỗi gì đâu sao cha cứ đánh mẹ hoài như thế.
Chị hai ngồi dậy ôm chặt tôi, lấy áo lau khô mi mắt.
- Nín đi, hai thương út nhiều, nín đi.
- Hức... hức... mình ra xem mẹ nha hai, chắc mẹ đau lắm.
Hai suy nghĩ một hồi lâu.
- Ừm, mình xuống xem nào, chị cũng đang lo cho mẹ.
Mẹ từ từ đứng dậy.
- Anh ơi, anh đã say thật rồi, em sẽ đưa anh vào phòng.
- Tôi không có say, tôi đang rất tỉnh. - Cha quát.
- Vâng, anh không có say. Đã khuya rồi anh nên vào phòng ngủ đi.
- Con đàn bà đê tiện, cô không có tư cách không có quyền gì để nói chuyện và bảo tôi làm việc gì cả. Khuya thì kệ nó, giờ tôi không muốn ngủ, tôi muốn thức đó rồi sao. Tôi muốn làm gì kệ tôi, cô không có cái quyền gì trong căn nhà này cả.
- Tại sao anh lại nói thế chứ... tại sao em lại không có quyền gì. Em là vợ anh, là mẹ của các con.
Cha khinh thường mẹ.
- Ha ha... cô nói chuyện buồn cười quá. Cô xem tôi là chồng thật à, còn tôi thì chỉ xem cô như một món đồ chơi chút giận. Khi chán thì vứt, chứ tôi không có chút tình cảm nào với cô cả.
Mẹ tức giận tát vào mặt cha trong lòng ngậm ngùi cay đắng. Đây là cái tát đầu tiên mà mẹ tát cha từ khi đám cưới đến giờ.
- Anh không yêu tôi thì sao lại cưới tôi về chứ.
Cha lại đẩy mẹ té ngã.
- Ai mà thèm cưới cô chứ. Tôi thực chất không muốn cưới cô, chỉ là do gia đình tôi ép buộc. Tôi không yêu cô, trước khi lấy cô, tôi đã cùng sống chung với người yêu của mình một thời gian dài và đã có hai đứa con trai, giờ chúng đã lớn hết rồi, đứa lớn hai mươi mốt tuổi, đứa nhỏ mười chín tuổi. Cuối cùng chính là cô đã phá hoại gia đình của người khác.
- Điều đó thì em thật sự không biết. Nhưng chúng ta đã có với nhau hai đứa con rồi, tại sao anh vẫn đối sử với đối với em như vậy.
- Có hai đứa thì sao chứ. Tôi không cần cô, nếu muốn thì cô có thể đi. Tôi sẽ cho cô ra đi trong yên ổn và cho cô một số tiền, cô có thể để hai đứa con lại cho tôi nuôi. Giờ cô đã được tự do.
Mẹ cố gắng đứng dậy.
- Tiền sao... nếu vậy chẳng khác nào anh đang hạ nhục lòng tự trọng của em chứ.
- Hạ nhục cô rồi sao, chẳng phải lúc trước gia đình cô cũng vì tiền mới gả cô cho tôi.
- Anh đừng nói thế. Không phải gia đình em vì tiền mới gả em cho anh, mà là tự cha mẹ anh đã đến nhà cầu hôn em cho anh.
Cha tát vào mặt mẹ ngã xuống sàn.
- Con đàn bà đê tiện cô có quyền để nói những lời đó với tôi sao.
Tôi và chị sợ hãi chạy xuống ôm chặt mẹ.
- Mẹ ơi, mẹ có sao không?
Mẹ mỉm cười, trên mặt mẹ đã in dấu bàn tay cha, miệng tuôn dòng máu đỏ.
- Mẹ không sao cả, các con ngoan nha.
Cha quát to: - Hai đứa tránh xa cô ta ra, giờ cô ta không phải là mẹ của hai đứa nữa. Cô ta chỉ là một con đàn bà vì tiền tài danh lợi.
Hai chị em tôi sợ hãi cứ ôm chặt mẹ. Mẹ hôn lên má hai chị em tôi nói:
- Hai con ngoan nha, nghe theo lời ông ấy đi con. Ngoan nha, mẹ thương nhiều, hai con đi đi.
Hai chị em tôi nhìn cha rồi từ từ đi lên lầu, co rúm lại trên cầu thang nhìn xuống.
- Cô là một người phụ nữ xấu xa, đã phá nát hạnh phúc gia đình của tôi.
- Tôi không có phá nát gia đình của ai cả. Người mà phá nát nó chính là anh, tại sao trước kho cưới tôi anh không nói rõ cho gia đình anh biết. Để giờ tất cả lại để lên đầu cho tôi.
- Cô đừng có biện minh cho những việc làm sai trái của mình nữa. Tại cô, tất cả điều tại cô. Năm tôi học cấp 3 là học sinh lớp 12, chúng tôi đã yêu nhau, tình yêu say đắm ngọt ngào, ngày ngày cùng vui trong hạnh phúc. Những ngày êm ấp đó đã trôi qua, cho đến khi cô xuất hiện, như cơn sóng dữ dội đã ập đến trên biển cả. Gia đình của tôi và cô rất thân với nhau, họ đã tự ý quyết định hôn sự của tôi và cô, ép buộc tôi phải lấy cô.
- Nhưng đó là do lỗi của bọn họ, đâu có liên quan gì đến tôi. Tôi đã cố sống với anh bao năm nay như vầy là đủ rồi.
- Thích thì đi đi. Hãy đi khỏi căn nhà này mau đi, nơi đây sẽ hạnh phúc biết mấy khi không có sự xuất hiện của một con đàn bà đê tiện như cô.
Cha vào phòng mở tủ lấy ra một túi tiền to vứt vào mặt mẹ.
- Số tiền này chắc cũng đủ cho cô sống suốt đời. Hãy biến mất khỏi cái gia đình này ngay bây giờ.
Mẹ rưng rưng nước mắt.
- Thôi đủ rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay bây giờ. Đừng có khinh thường người khác với những đồng tiền đó. Tôi không phải là hạng người tham tiền như anh nói đâu. Tôi sẽ đi, ngoài đồ của mình tôi không lấy thêm thứ gì trong cái gia đình ghê tởm này. Hãy dành câu nói tham tiền ấy cho anh đi. Sống chung với một con người ích kỷ như anh chỉ thêm đau khổ thôi.
Từng dòng nước mắt rưng rưng mẹ chạy nhanh về phòng mang vali nước ra đi. Mẹ đã ra đi thật rồi, nỡ bỏ lại hai chúng tôi sao. Tội cho mẹ đã chịu đựng mười mấy năm nay sống bên cha vì chị em tôi. Mẹ ơi, mẹ thật cao cả, đã từ bỏ hạnh phúc của mình vì chúng con.
Vừa bước chân ra đến cửa, mẹ ngoảnh đầu lại nhìn hai chị em chúng tôi, sót thương rồi bước đi tiếp. Hai chị em không muốn xa mẹ, cùng chạy ra ôm chân mẹ nức nở.
- Mẹ ơi, đừng bỏ chúng con. Chúng con sẽ ngoan, sẽ nghe theo lời mẹ. Chúng con yêu mẹ, đừng bỏ chúng con.
Tim đau nhói, mẹ ôm chặt hai đứa con thơ dại.
- Thật sự mẹ không muốn rời xa các con. Nhưng giờ mẹ không thể chịu đựng ông ấy được nữa. Hãy sống với ông ấy, khi nào rảnh mẹ sẽ về với các con. Thảo, nghe mẹ dặn này... con đã đủ lớn để có thể chăm sóc cho em. Hãy mạnh mẽ lên, các con phải cố gắng mà sống khi không có mẹ.
- Mẹ, con xin mẹ. Đừng bỏ chúng con.
- Hai con nghe mẹ này. Mẹ đã vì hai con chịu đựng ông ấy mười mấy năm nay. Giờ các con đã lớn, mẹ có thể yên tâm ra đi. Từ lúc ông ấy cưới ta về đến bây giờ. Ngày nào mẹ cũng ở trong đau khổ, mẹ không biết được hạnh phúc gia đình là gì, ông ấy thường nhậu say về đánh đập mẹ. Giờ mẹ đã có cơ hội để tìm một cuộc sống mới, các con hãy nghĩ cho mẹ. Mẹ không thể sống chung với một con người ích kỷ chỉ vì tiền như ông ấy được.
Chữ "TIỀN"...
Mẹ bước chân ra đi mà lòng nghẹn ngào thương sót, tôi cố chạy theo nhưng không kịp.
Bỗng dưng, tất cả mọi thứ trước mắt đều biến mất trong màng đêm u tối, vang vọng bên tai tôi bây giờ là tiếng nói của Trinh.
"Điều mà tôi cần không phải là tình yêu, mà tôi cần thật nhiều tiền, anh có thể cho tôi không... cuộc sống của tôi là khi tôi cảm nhận được một nơi giàu sang, chỉ có tiền và tiền... tiền là trên hết, tiền là tất cả... ha ha ha..."'
Đầu đau nhói, tôi bịt tai lại hét.
- A a a a a... Tôi không muốn nghe, đừng nói nữa tôi hận mấy người, tôi hận những đồng tiền đó...
Sáng hôm sau...
Ánh bình minh ngã vàng soi qua cửa sổ. Bầy chim cất tiếng hót líu lo chào nắng sớm, từng giọt sương long lanh vẫn còn động trên những chiếc là vàng rơi rụng. Khí trời mùa đông đã bắt đầu se lạnh, từng cơn gió thổi lá vàng bay tiếng lao xao.
Tôi giật mình tỉnh dậy, từng dòng nước mắt vẫn trào tuôn, ôm lồng ngực trái tim đau nhói. Chân bước nhẹ nhàng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn gió se lạnh cả tâm can. Tôi hít một hơi thật sâu, thả tất cả những nổi đau bay đi khắp thế gian, hòa hồn mình vào thiên nhiên đầy thơ mộng. Nhớ đến giấc mơ buồn đêm qua. Cảnh ngày xưa. Mẹ ơi con yêu mẹ, mẹ đã đau khổ vì con suốt bao nhiêu năm vì chúng con và cuối cùng mẹ cũng được yên nghỉ ra đi. Gia đình tan vỡ, mẹ đã mất trong tai nạn giao thông, kết thúc cho một cuộc đời nghiệt ngã. Giờ bao nỗi đau đã tan thành mây khói, cho đến giây phút cuối cùng trong cuộc đời, mẹ vẫn yêu con. Sau khi mẹ mất, cha cảm thấy rất hối hận, sự thương tiếc càng nhiều sinh bệnh. Cơn bệnh càng lúc càng trầm trọng và cha cũng đã đi theo mẹ. Hơi thở cuối cùng cha dồn lên lời nói: "Hãy chôn ta cạnh mộ mẹ con.", sự đánh đập, căm ghét bao nhiêu năm giờ chỉ còn một nắm mồ chôn nơi xa thẩm.
***
Nhìn sang chiếc giường thấy lạnh trơn, anh ta đã đi đâu rồi. Tôi mở cửa chạy ra phòng thấy anh ấy đang ngồi ngoài phòng khách, có vẻ đã khỏe hơn ngày hôm qua rất nhiều. Anh ta nhìn tôi mỉm cười một cách đầy thương cảm.
- Chào nhóc, cảm ơn nhóc đã cứu mạng anh.
Tôi lạnh nhạt.
- Không có gì, lúc nhỏ mẹ tôi có dạy làm người phải biết giúp đỡ lẫn nhau, vì trong cuộc sống mỗi con người ai cũng từng có lúc thất bại, nhưng cần phải vượt qua bản thân để đứng lên thì sẽ tìm được một con đường hạnh phúc.
Anh ấy cứ nhìn chầm tôi mãi.
- Đêm qua, hình như nhóc đã gặp phải một cơn ác mộng. Tôi thấy nhóc hay gọi đến mẹ, chị hai và Trinh. Nhóc còn khóc rất nhiều.
- Thôi giờ anh đã khỏe, anh nên về nhà mình đi.
- Hì, nhóc đã cứu mạng anh mà anh chưa đền đáp điều gì thì làm sao mà đi được.
- Vậy anh muốn đền đáp tôi ra sao?
- Anh cho nhóc tiền nha.
Tôi tức giận.
- Tiền, tiền sao. Tại sao chuyện gì cũng phải là tiền. Anh thôi đi, đừng bao giờ nhắc đến chữ tiền trước mặt tôi, tôi ghét nó.
Anh ta mỉm cười.
- Nhóc thật khác với bọn người ngoài kia. Vậy nhóc muốn gì?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông hoa dại đang vươn mình nở rộ dưới ánh bình minh tươi đẹp đầy sức sống.
- Hoa... tôi thích hoa.
- Thì ra là nhóc thích hoa à.
- Ừm, hôm qua tôi có ghé sang cửa hàng hoa của anh, anh đã quên tôi rồi sao.
- À, anh nhớ ra rồi, là nhóc đấy à. Hôm qua anh thấy nhóc yêu đời lắm, mà sao hôm nay nhóc như một khối băng thế vậy.
- Thời gian mà, lúc này lúc khác, con người cũng vậy có lúc phải thay đổi.
- Đóa hoa ly hôm qua, nhóc đã tặng cho người yêu chưa.
Lòng thật đau nhói khi nhớ về Trinh.
- Đóa hoa đã tan nát hết rồi, và trái tim, tình yêu của tôi cũng như đóa hoa ấy. Chúng tôi đã chia tay.
- Bởi sao anh thấy nhóc khác xa với ngày hôm qua. Nhóc hãy mạnh mẽ lên, nhóc còn một cuộc đời rất dài. Đừng buồn nữa, chắc tại vì cô nàng không phải là người xứng đáng để nhận được đóa hoa của nhóc, hãy tìm một người khác xứng đáng hơn.
Tôi thấy mình và anh ấy nói chuyện thật hợp nhau.
- Tại sao hôm qua anh bị đánh thành ra như thế này vậy?
Anh ta ấp úng.
- Anh, anh... anh không giấu nhóc. Anh và cô bạn thân thường đi chơi chung với nhau rất vui vẻ, anh và cô ấy thân thiết đến mức kề vai nhau đi trên đường, không phân biệt giới tính. Cậu bạn trai của cô ấy vì thế nổi ghen nên mới đánh anh, nhưng thật sự tụi anh không có chút tình cảm nào vượt quá giới hạn bạn bè.
- Thì ra là vậy.
- Nhóc này, hay anh tặng hoa cho nhóc xem như là đền đáp.
- Không cần đâu. Nếu không ngại thì anh cho tôi đến cửa hàng hoa ngắm tùy thích là được.
Anh ta tươi cười.
- Được, chỉ cần nhóc thích. Cửa hàng hoa luôn mở cửa đón chào vị khách đặc biệt như nhóc. Thôi, tạm biệt nha, cũng đến lúc anh phải về.
Anh ta đứng dậy bước đi. Tôi nhìn theo từ bước chân.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Tôi nhìn lên đồng hồ, thì đã 6 giờ rồi. Hôm nay là thứ hai có tiết chào cờ đầu tuần mà giờ còn với bộ mặt ngơ ngác như thế này đứng đây. Tôi bước nhanh đi vệ sinh cơ thể thay bộ đồng phục, rồi mang cặp đến quán "Hoa Xứ" lấy xe gấp gáp chạy đến trường. Ôi, may quá. Vừa vào thì cổng trường đóng lại ngay. Sao tên lớp trưởng này hôm nay lại tệ hại đến thế chứ, đi trễ quá quy định của bản thân. Lòng cứ tưởng cái lớp không có mình thì sẽ như một bãi chiến trường mất. Nhưng không, cô nàng lớp phó - Công Anh đã giữ trật tự lớp giúp tôi.
***
|
CHƯƠNG BA
Tiết sinh hoạt chào cờ đầu tuần luôn chán ngắt. Ánh nắng sớm chói chan qua hàng cây xanh bóng mát, học sinh các lớp đứng lên nghiêm trang hướng mặt về quốc kỳ chuẩn bị cho bài quốc ca vĩ đại.
"Chào cờ... Chào... Quốc ca."
Những tiếng hát nhịp nhàng ngân vang theo từng điệu nhạc, những giọng hát hào hùng vang vọng lên như khí thế của đất nước thân yêu. Sau buổi lễ chào cờ đó, chắc chắn những phút còn lại ai cũng chán. Bởi vì tuần nào cũng thế, tuyên dương những lớp ngoan và xử phạm những lớp vi phạm.
Hết tiết một...
Học sinh bắt đầu trở về lớp chuẩn bị cho môn học của tiết hai. Tôi cũng thế, vừa lên đến lầu 3 thì đám bạn thân chạy đến vỗ mạnh lên vai. Nguyên với Hồng nói:
- Chào, sáng tốt lành.
Tôi mỉm cười.
- Ừm, các bạn cũng vậy.
Huấn ôm cổ tôi từ phía sau.
- Đại ca, hôm nay sao đi học trễ với cái mặt thẫn thờ vậy.
- Thì là...
Tuyền xen vào.
- Ngốc gì ngốc vậy, chắc bị Trinh đá rồi.
Tôi hơi buồn. Cả ba đứa kia nhìn Tuyền giận dữ.
- Mọi chuyện chưa đủ rắc rối sao. Đừng đem nổi đau của người khác ra nói như vậy chứ.
Tôi cố cười.
- Không sao... không sao... bạn ấy nói đúng mà.
Nguyên nói:
- Đại ca đừng buồn nha, tụi này sẽ tìm chọn đại ca một em mới, xinh hơn nhỏ đó luôn. Hay hôm nay tụi mình đi đâu chơi đi.
Huấn lên ý kiến.
- Hay đi ăn mì cay nha.
Hồng cóc đầu Huấn.
- Bạn đừng lúc nào cũng chỉ có ăn.
- Á, ui da, đau quá. Con gái gì mà hung dữ thế chứ.
- Hun dữ đó rồi sao?
- Lè, con giá mà hung dữ là sẽ ế đó... ha ha ha...
- Hức, dám cười trên nỗi đau của người khác như vậy à. Nhưng mà ít nhất gì cũng có một người để ý.
Huấn bị trúng tim đen, người hơi ngứa. Vì Huấn thích Hồng.
- Ơ, ơ... ai để ý, ai để ý chứ. Chỉ có những thằng ngốc nhất thế gian mới để ý với hạng con gái hung dữ như bạn.
- Bạn, bạn... tôi hung dữ kệ tôi.
- Lè, con gái hung dữ là con gái ế, ha ha ha... Hồng ế, Hồng ế...
Hồng nắm cổ áo Huấn.
- Cái tên kia, muốn chết hay sao.
- Ho ho ho... hung dữ quá, sẽ ế cho xem, ha ha...
- Đại ca, Huấn ăn hiếp mình kìa.
Tụi nó lúc nào cũng cãi nhau thế. Tôi lên tiếng.
- Thôi, hai bạn đủ chưa. Huấn đừng ghẹo bạn ấy nữa. Nghiêm túc lại chút đi nào, đã lớp 11 rồi chứ có phải lớp 1 với lớp 2 nữa đâu. Còn ai muốn nghe mình nói nữa không?
Cả hai cười.
- Thưa đại ca, đại ca lớp trưởng lên tiếng thì tụi này xin nghe.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi. Không được gọi đại ca mà là lớp trưởng.
Cả đám cười ta, giơ tay lên.
- Vâng, thưa đại ca. À, quên. Thưa lớp trưởng 11A1.
Hồng hỏi:
- Vậy chúng ta sẽ đi đâu?
Tôi từ chối.
- Mình xin lỗi mấy bạn nha. Giờ mình chỉ muốn yên lặng, không muốn đi đâu cả lần sau nha.
Cả bọn thất vọng.
- Đại ca, sao lại vậy. Không lẽ đại ca đang thiếu tiền, nhưng không sao đâu, tụi này bao đại ca. Đi chơi với tụi này đi mà chỉ cần vui là được rồi.
- Lần nào đi chơi cũng bao hết, ngại chết. Nhưng giờ mình không thiếu tiền, đã nói là không đi rồi mà. Thôi, thôi... sắp đến tiết hai rồi, vào bàn ngồi ôn lại bài chuẩn bị cho môn học tiếp đi. Không đại ca, nhị ca gì hết.
Cả đám vào lớp.
- Đại ca lạnh nhạt quá à.
Tôi cũng vào chỗ ngồi của mình, nhìn sang cô nàng lớp phó, chúng tôi ngồi cạnh nhau.
- Chào, Công Anh... hôm nay cảm ơn bạn đã giúp mình giữ trật tự lớp.
Cô nàng quay sang mỉm cười.
- Giúp gì chứ, điều đó là việc mình nên làm, là nhiệm vụ của mình mà.
- Vì bạn đã giúp mình, hay là hôm nay mình mời bạn đi uống nước.
Cô nàng lắc đầu từ chối.
- Thôi, không cần đâu.
- Đừng ngại mà... nếu không thì mình áy náy lắm.
- Ừm, cũng được.
- Vậy lúc ra về mình cùng đi nha.
- Oke... hì.
Hồng, Tuyền ngồi bàn trên quay xuống.
- Ây ây, đại ca chơi lày kìa, tụi này mời đi chơi, bao cho đại ca mà không chịu đi. Giờ lại mời bạn ấy.
Nguyên, Huấn ngồi bàn sau tôi.
- Đúng đó đại ca lày thật.
Tôi chỉ muốn yên thôi mà, mời Công Anh đi uống nước một lát rồi về, còn đi chung với bọn này không biết đến tối có về nhà đến chưa. Tôi cứng họng.
- À, là... thì đi chung cho vui.
Nguyên ôm cổ tôi.
- Yeah... đại ca là số một.
Cả đám ồ lên.
- Đại ca là số một.
Công Anh cười.
- Hì, đại ca lớp trưởng.
Chắc mình chết mất. Hức, tụi này quậy lắm, muốn yên thân cũng không được.
*** Ngồi trong lớp mà không thể để tâm vào bài học. Không bết tại sao mà đầu óc cứ đưa về nơi đâu đấy, mãi nhớ lại những chuyện đau buồn. Để lòng nặng nề núi tiếc.
Tiếng trống trường vang lên cho tiết học cuối.
"Tùng... tùng... tùng..."
Tất cả xôn xao ra về. Bọn tôi thì luôn ở lại làm vệ sinh cũng như thu dọn bàn ghế sau giờ học. Công việc đã xong, khi ấy trường học đã vắng người, chúng tôi cùng bắt đầu về. Tôi thấy hình như là thiếu cái gì ấy. A! Nhớ ra rồi thì ra là thiếu Huấn. Tôi hỏi:
- Huấn đâu rồi? Có ai thấy Huấn không?
Tuyền giơ tay lên.
- Thưa đại ca, Huấn làm biếng đó. Hình như giờ này bạn ấy đang ở một chỗ nào đó trốn việc ấy mà.
Tôi hơi lo lắng.
- Huấn không phải là người như thế? Tìm xem coi bạn ấy có bị gì không.
Nguyên cười quê Tuyền.
- Ha ha... đừng có xem ai cũng làm biến như bản thân mình chứ.
Tuyền nổi giận.
- Ai làm biến chứ, đùng nói xấu con gái người ta vậy chứ. Con người ta là con gái nhà lành mà bảo là làm biến vậy đó.
- Ừm, bạn nhà lành lắm. Cho nên không ai dám động đến bạn, với lại từ xưa đến giờ mình chưa thấy con gái nhà lành nào mà bị xếp vào loại học sinh cá biệt cả và chả thấy đứa nào mà đi chơi đêm hết.
- Hứ, mình nhà lành thật mà.
- Bạn nhà lành mới sợ đó. Thấy Công Anh không, bạn ấy mới nhà lành đó.
Công Anh nghe ngượng cười.
Tôi vỗ tay thật to.
- Thôi, thôi... đi tìm Huấn nào.
Cả bọn đồng thanh.
- Dạ, thưa đại ca. Khẩu hiệu của chúng mình là: "Bạn bè gặp nạn, bỏ mạng vì nhau."
Tôi nói:
- Tốt... đi thôi.
Cả bọn đi nhanh xuống cầu thanh. Vừa đến tầng 2 thì gặp Huấn, trên tay cầm hộp bánh kem thật to. Cả bọn nhìn Huấn giận hờn.
- Này Huấn, bạn đã đi đâu vậy... có biết tụi này lo lắm không... mà hôm nay là sinh nhật ai mà bạn mua bánh kem vậy.
Huấn nhìn chúng tôi cười.
- Hì, cho mình xin lỗi nhá... mình đi lấy bánh kem. Đố mấy bạn hôm nay là sinh nhật ai?
Hồng nói:
- Là sinh nhật của bạn phải không?
- Sai, sinh nhật mình là ngày sáu tháng một.
Tuyền nói:
- Không phải bạn chẳng lẽ Nguyên hay Hồng.
- Tào lao... hai bạn ấy sinh ngày bốn tháng một với ngày ba tháng chín mà.
Tuyền khó chịu.
- Vậy sinh nhật ai nói ra đi úp úp mở mở.
- Hì, vậy là không ai còn nhớ hết à, ngày trọng đại vậy mà cũng quên. Hôm nay là sinh nhật của đại ca đấy.
Cả đám ồ lên.
- Thật à, vậy mà không nhớ.
Tôi ngạc nhiên.
- Hôm nay là sinh nhật mình đấy hả, thật sự là quên mất đi luôn ấy.
Tuyền cười, vỗ tay lên vai Huấn.
- Đại ca quên, mình cũng quên. Chỉ có bạn là người nhớ, bạn tài thật đấy.
Huấn vỗ ngực.
- Huấn này mà, đương nhiên phài nhớ rồi.
Tuyền che miệng.
- Oẹ... xem kìa, bớt nổ đi cha nội.
Nguyên hỏi:
- Vậy thì mình đi ăn sinh nhật đại ca giờ luôn nha. Đại ca định đi đâu? Hay mình đi quán nhậu, có quán mới mở chuyên phục vụ cái món bình dân.
Tôi cười.
- Thôi, thôi... ăn nhậu gì chứ. Hư hỏng lắm nha. Đi quán ăn mì cay với uống nước được rồi.
Cả bọn vỗ tay.
- Yeah... đại ca là tuyệt nhất. Vậy quyết định đi ăn mì cay. Một, hai, ba... mì cay thẳng tiến.
Bọn chúng chạy thật nhanh. Tôi và Công Anh nhìn nhau mỉm cười, lắc đầu.
Ba mươi phút sau, ở quán mì cay...
Cái bánh kem socola để hình để năm dáng người, có chữ "Ngũ Quỷ" ỡ giữa, đó tượng trưng cho tình bạn của năm đứa chúng tôi. Nến thắp lên, điều ước đầu tiên của tôi là được gặp lại mẹ dù chỉ một lần trong giấc mơ. Điều ước thứ hai, mong sao Trinh được hạnh phúc bên người ấy. Điều ước thứ ba, tôi nói lên:
- Ước cho tình bạn bè của năm đứa mình mãi mãi như vầy.
Tôi thổi nến.
"HAPPY BIRTHDAY ĐẠI CA"
Cả đám vỗ tay, tôi cắt bánh kem. Chưa gì hết là cả nguyên một cái bánh kem đã nằm trên mặt tôi hết rồi, thật tình cái này. Cả đám ngồi nhìn tôi cười.
- Ha ha... hôm nay đại ca đẹp trai dễ thương sao ấy.
Tôi lấy hộp khăn giấy lau mặt.
- Cái bọn này còn ai xem ta là đại ca không?
Nguyên cười.
- Ha ha, dạ còn. Đại ca là số một của ngày hôm nay nên phải chăm sóc tốt cho đại ca.
Cô phục vụ của quán bước ra.
- Thưa quý khách dùng gì?
Huấn cầm menu lên xem.
- Lấy cho em ba lon sting, bốn ly trà sữa, hai ly trà đào, sáu tô mì cay, sáu đùi gà chiên, bốn phần chả cá, hai dĩa ốc luộc.
- Còn gì nữa không em?
- Dạ không.
- Vậy xin đợi một lát.
Cô phục vụ bước vào. Tuyền nói.
- Này, tên kia. Ăn hết không sao gọi nhiều vậy, chừa bụng một lát đi karaoke nữa.
- Thôi kệ, hôm nay là sinh nhật của đại ca phải chăm sóc tốt cho bạn ấy chứ. Đại ca là người đặc biệt mà.
Tôi cắn môi.
- Lè, chắc tôi chết với mấy người quá. Sao cứ chăm sóc tôi như em bé thế.
Cả bọn ôm cổ nhau hạ xác tôi.
- Vì hôm nay là sinh nhật của đại ca mà... ha ha...
Trời ơi chắc tôi chết với bọn này quá. Công Anh ngồi bên cạnh thấy vậy cười. Nguyên nhìn Công Anh nói:
- Này, Công Anh... Sao bạn ít nói chuyện vậy?
Công Anh ấp úng.
- Thì, thì là... mình cũng không biết nữa.
Tuyền ôm cổ Công Anh, cười.
- Ừ, Nguyên nói đúng. Cùng học chung với nhau mười một năm nay, thấy bạn ít cười ít nói thật. Bây giờ hãy nhập bọn đi, tụi này sẽ dạy bạn cách đi chơi.
Huấn lôi Tuyền ra.
- Thôi đi nha bà thiếm. Con gái nhà người ta hiền lành, đừng rủ rê ăn hiếp như vậy. Tha cho bạn ấy đi.
Tuyền chu mỏ.
- Ai ăn hiếp bạn ấy chứ... mình chỉ muốn bạn ấy hòa đồng với người khác một tí thôi mà.
Các món ăn đã được dọn ra. Tôi lên tiếng.
- Thôi đi, hai đứa kia. Không ăn một hồi đói meo ra bây giờ.
Cả đám cầm đũa lên đập vào nhau lớn tiếng.
- Ây ây, happy birthday đại ca. Ngon miệng nha.
Cả đám ai cũng ăn nhiệt tình, chỉ có Công Anh là từ tốn cả khi ăn.
Sau bữa ăn...
Hồng vỗ tay.
- Hey... đi karaoke thôi nào...
Tôi lắc đầu từ chối.
- Thôi mấy bạn tự đi nha.
Nguyên nói:
- Tại sao... hôm nay là sinh nhật đại ca mà không cùng thì còn gì là ý nghĩa chứ.
Tuyền kéo tay tôi.
- Xin đấy mà. Đại ca, đi nha...
Tôi lại từ chối.
- Không, đã nói là không. Mình phải đưa Công Anh về rồi.
Huấn năn nỉ:
- Đại ca, đi nha. Để bạn ấy theo tụi mình luôn.
- Không, không. Công Anh đi chơi không được về trễ, gia đình bạn ấy khó lắm.
Huấn nói:
- Vậy thì thôi. Đại ca không còn gì ý nghĩa chứ. Thôi mình cũng về luôn đi. Tạm biệt đại ca, về cẩn thận.
Tôi cười.
- Tạm biệt... cảm ơn vì bữa ăn hôm nay.
Huấn lấy bóp ra.
- Tính tiền...
Tôi và Công Anh lên xe. Tôi bắt đầu chạy. Công Anh hỏi:
- Mấy bạn thường chơi chung lắm à?
- Ừm... tụi mình thân lắm.
- Mình học chung với mấy bạn mười mấy năm nay mà còn chẳng biết ai chơi thân với ai nữa.
- Hì, tụi nó là đám bạn tốt. Nhà tụi nó giàu lắm, nhưng không bao giờ chê mình nghèo. Đi đâu chơi thì cũng bao hết, chỉ vì chữ bạn bè.
- Mấy bạn ấy tốt thật. Lúc trước mình cứ nghĩ họ chỉ là bọn học sinh cá biệt, nhưng bây giờ thì khác.
- Hì, mình thấy bạn nên tiếp xúc nhiều với bạn bè trong lớp. Mình luôn thấy bạn chỉ có một mình.
- Tại vì cha mẹ mình không muốn mình thân thiết với ai cả. Hôm nay nói chuyện với các bạn mình cảm thấy rất vui. Ở nhà cha mẹ luôn bận vì công việc, hiếm khi gặp mặt. Mình thấy cô đơn lắm, lúc nào cũng bị cha mẹ ép buộc làm những việc mình không thích làm.
Tôi hơi buồn.
- Bạn còn sướng hơn mình rất nhiều, còn có cha mẹ ép buộc, còn mình thì không. Cha mẹ đã cùng nhau đi hết rồi, từ nhỏ mình chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình là gì. Lúc họ còn sống, tội cho mẹ mình, trước khi cho mình cưới mẹ thì đã sống chung với người yêu ông ấy sinh được hai đứa con trai. Cha thường nhậu say về đán mẹ, ông ấy thường hay nói mẹ chính là người đã phá hoại gia đình trước kia của ông ấy.
Công Anh an ủi.
- Thôi, tôi thấy mình vẫn còn may mắn hơn bạn rất nhiều. Nhưng bạn đừng buồn nha.
Cô nàng này chính là người đầu tiên mà tôi đã kể về chuyện đó. Tâm sự được chôn giấu bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã nói ra được rồi, lòng thật nhẹ nhõm. Đã đến nhà Công Anh rồi, tôi dừng xe lại, bạn ấy xuống xe. Cô nàng mỉm cười.
- Đi chơi với bạn vui thật ấy. Hay nếu ngày mai không thấy phiền thì bạn rước mình đi học được không?
Tôi gặt đầu.
- Ừm... vậy mai gặp lại.
Lần đầu tiên bạn ấy thân thiết với tôi, càng nhìn càng dễ thương. Đây là người con gái đi chung với tôi, ngoài Trinh. Công Anh vẫy tay.
- Tạm biệt...
Tôi cười, rồi chạy xe đi.
- Tạm biệt... mai gặp lại.
Bây giờ đã 15 giờ. Những cơn gió mùa đông vẫn nhẹ nhàng làm tê tái cả lòng tôi. Sao, tôi lại nhớ về Trinh, một người con gái đã phản bội tình tôi. Những bông hoa dại đang run mình trước mùa đông giá lạnh, cây hoa trinh nữ đang e thẹn trước gió se, tôi dừng xe lại ngắm loài hoa ấy. Nhìn những bông hoa thật hiền dịu, giống như cô thôn nữ hòa mình trước thiên nhiên. Tôi sờ tay vào những bông hoa ấy. Ôi, những bông hoa thật tuyệt, tay sờ đến đâu, những chiếc lá li ti khép mình đến đấy.
- Ây da... đau quá.
Những chiếc gai nhọn đã vô tình đâm thẳng vào ngón tay tôi. Những giọt máu nhói đau, chảy trong thương tiếc. Giống như em ấy, bên ngoài là một cô nàng hiền dịu ngây thơ nhưng bên trong lại là một con người xảo trá, đã lừa dối và làm tan nát trái tim tôi.
Mặc cho ngón tay đang rỉ máu, tôi lên xe lặng lẽ chạy tiếp. Không biết tại sao tôi lại bị lạc lối đến cửa hàng hoa của người đàn ông ấy. Tôi ghé lại. Bước vào trong, cửa hàng hoa rực sắc màu, tôi như đang lạc vào một chốn thiên đường của cõi trần gian. Với những nốt nhạc ngân nga đưa mình vào cõi mộng. Tôi mang hồn hòa nhịp với tiếng nhạc mê say cùng hương hoa ngào ngạt êm dịu làm sao. Có phải tôi đang ở chốn thiên đường hay chăng? Tôi thấy mình giống như một quốc vương đang vui đùa với những nàng hoa xinh đẹp.
***
|
CHƯƠNG BỐN
Từng bước chân cứ nhẹ nhàng trên cõi lạc. Tưởng đời mình tựa một vì sao, cuộc sống chan hòa với thiên nhiên, tim không đau và lòng không nhói, hòa quyện tình trong tất cả niềm vui. Những nàng hoa xinh đang nhẹ nhàng hé nở, trong ánh bình minh và cả con tim. Tuy nàng chỉ là loài hoa dại, không hương, không sắc nhưng tôi vẫn yêu nàng. Từng cánh hoa cứ nhẹ nhàng theo cơn gió, xoa cả trái tim nhói đau, đưa hồn mình vào yên lặng, tôi nhận ra đời có thật nhiều niềm vui.
Tôi đi vòng những bông hoa xinh đẹp. Ôi, hương ngào ngạt quyến rũ làm sao. Quên cả mình đang ở trần gian, ngỡ tựa như mình đang trong cõi mộng. Tôi cầm một cành hoa hồng lên ngửi hương dịu nhẹ làm êm ả cả con tim. Bỗng dưng có tiếng nói từ phía sau lưng, tôi giật mình.
- Cuối cùng nhóc cũng đến. Anh đợi nhóc nhiều lắm. Hoan nghênh người khách đặc biệt đã đến cửa hàng hoa của anh.
Tôi quay sang mỉm cười.
- Chào anh.
- Nhóc vừa đi học về đấy à?
Tôi đặt cành hoa hồng lại chỗ cũ.
- Hì, về lâu rồi. Vì hôm nay là sinh nhật em nên cùng với mấy đứa bạn đi chơi đến giờ sẵn tiện ghé qua đây chơi.
- Ây, nhóc ở dơ chưa kìa. Hồi sáng giờ không tắm không thay đồ luôn.
- Kệ, lâu lâu ở dơ một ngày cũng không sao, hi hi.
- Vậy nhóc định khi nào mới về nhà. Người nhà sẽ lo cho nhóc lắm ấy.
- Sẽ không đâu.
Anh ta tò mò.
- Vì sao?
Tôi hơi buồn.
- Cha mẹ em mất hết rồi, em ở nhà với chị hai. Giờ chị ấy đã đi chơi xa cả tuần nên ở nhà chỉ còn mình em. Chán lắm, em không muốn về nhà.
- Vậy nhóc định ở đây à?
- Không. Lát em về.
- Nhóc về nhà ấy ở có một mình thôi hay sang đây ở với anh đi, anh cũng chỉ có một mình.
Tôi cười tươi, vui mừng.
- Thật sao.
- Ừm, nếu nhóc không chê anh là người lạ thì cứ ở.
"Người lạ", mình bị điên à, anh ta và mình đâu có quen thân gì đâu, sao lại tự nhiên như thế được.
- À, cũng đúng. Em với anh chỉ mới quen thôi mà làm sao mà ở cùng được. Tiếc thật, tưởng đã có người đồng hành, ai dè...
- A... anh có cách rồi hay chúng ta là anh em đi thì nhóc có thể sang đây ở với anh rồi.
- "Anh em kết nghĩa", ý kiến hay đấy.
Tôi và anh ấy đập tay nhau. Tôi gọi:
- Anh hai.
- Hì, em út. Vậy từ nay em cứ xem đây như nhà của mình nha.
- Cảm ơn hai.
- Hì, út dễ thương quá.
Tôi nhìn quanh cửa hàng hoa hỏi:
- Hai ơi, lần trước út ghé mua hoa thì cửa hàng đơn sơ lắm, sao bây giờ đẹp quá vậy, nhiều hoa hơn lần trước.
- Hì, vì út nói thích ngắm hoa mà, nên hai mới trang trí lại để đứng ở nơi đâu cũng thấy được hoa.
- Quao, hai tốt với út quá à. Cảm ơn hai.
Mặt anh ta đỏ ửng lên.
- Không có gì. Chỉ cần út thích là được.
Tôi không ngờ một người xa lạ mà tôi gặp hôm qua giờ lại làm anh hai tôi. Tính tình tôi và anh ấy hợp thật, nói chuyện hoài không chán. Anh ấy bảo:
- Vậy lát nữa em mang đồ qua đây đi.
Tôi gật đầu.
- Dạ, vậy em về nha. Lát nữa gặp lại, tạm biệt. À quên anh tên gì vậy? Em tên Trần Anh Hoàng.
- Anh tên Đỗ Thanh Nhiên.
- Vậy à, tạm biệt anh.
Tôi bước ra đến cửa, anh ấy nhìn theo.
- Tạm biệt.
Tôi chạy xe về. Về đến nhà sao lòng cứ thấy bồn chồn, như anh ấy không chỉ đơn giản là anh nuôi mà giống như người anh đang cùng chảy chung với tôi một dòng máu. Khi cạnh anh ta tôi có cảm giác thật lạ, cứ giống như người chung một gia đình, tôi không có chút cảm giác nào là xa lạ cả.
*** Lúc 19 giờ tại cửa hàng hoa...
Tôi đã mang cả một balo đồ đến đấy. Giờ này màn đêm đang bao phủ cả mọi nơi, con phố tấp nập người qua lại, những ánh đèn đang dần hiện lên soi rọi trái tim yêu. Các cặp tình nhân cùng dắt tay nhau đi trên con phố, thật náo nức, môi ai cũng lưu động những nụ cười hạnh phúc. Sao trái tim tôi cứ thấy mỗi lúc nhói đau, mãi nhớ về Trinh người con gái ấy, tất cả tình yêu đè nặng trĩu cả lòng thương. Những cơn gió rét thấu lạnh trong lòng.
Tôi bước vào trong, nơi đây thật ấm áp. Thấy anh Nhiên đang thu dọn những cành hoa xinh đẹp. Tôi mỉm cười.
- Chào anh.
- Nhóc đến rồi à. Nhóc ăn gì chưa.
- Dạ chưa.
- Vậy để anh dọn xong cái này rồi nấu cho em ăn nha.
Tôi nói:
- Không cần đâu, em biết nấu ăn mà. Bếp nhà anh đâu để em vào nấu cho.
Anh ta nghi ngờ.
- Nè, út biết nấu thật không đấy?
- Thật, anh không tin sao. Để em nấu thử cho anh ăn.
- Không tin tưởng được, hoàn toàn không thể tin tưởng được.
Cái tên đó tại sao lại không tin mình chứ. Mình biết nấu ăn thật mà.
- Anh không tin thì thôi.
- Hì, đừng giận, nhóc vào nấu thử cho anh đi. Bếp ở bên góc trái, cứ đi thẳng vào sẽ thấy.
Tôi đi thẳng vào bếp ra tài nấu nướng.
Ba mươi phút sau...
Mùi thơm bay ngào ngạt. Tôi đã dọn sẵn ra bàn, anh ta bước vào.
- Quao... hấp dẫn bụng anh quá. Nhưng nhìn thì chưa biết để anh ăn thử ngay bây giờ luôn.
- Không, anh nên rửa tay trước khi ăn chứ.
Anh ta đến bồn nước rửa tay, nói.
- Nhóc nấu ăn giỏi quá à.
Tôi cười, muốn nở cả mũi.
- Hì, quá khen.
Anh ta và tôi cùng ngồi vào bàn ăn. Anh cười.
- Ăn thôi nào, anh đói quá.
Anh ta ăn nhiệt tình thật.
- Ăn ngon không?
- Ngon, nhóc biết nấu ăn khi nào vậy? Ai dậy nhóc nấu?
- Là chị hai em.
- Chắc chị nhóc là một người tài giỏi lắm hả?
- Ừm, cha mẹ đã bị mất lúc em còn nhỏ. Chị hai luôn là người chăm sóc, lúc họ mất, chị hai nghỉ học đi làm nuôi em đến bây giờ. Em thương chị ấy lắm.
- Vậy à tôi nhóc thật. Cha mẹ anh chung sống với nhau như vợ chồng nhưng không kết hôn, họ sinh ra anh và anh hai, anh hai lớn hơn anh hai tuổi. Lúc anh lên năm tuổi, cha đã vô tình bỏ mẹ đi kết hôn với một người con gái khác mà không một lời từ biệt. Bà ấy luôn nói bà còn rất yêu cha cho dù ông ấy đã phản bội mẹ. Giờ mẹ anh đang là giáo viên dạy ở trường cấp 3.
- Mẹ anh tên gì?
- Lý Tuyết Băng.
- A, là cô giáo Băng dạy môn Hóa phải không?
- Phải.
- Cô ấy đang dạy học môn hóa ở lớp em.
- Vậy em thấy bà ta ra sao?
- Cô ấy rất hiền ạ.
Anh ta cay đắng.
- Hiền sao. Ừ, bà ấy hiền thật. Nhưng chỉ hiền đối với đám học sinh thôi, còn bọn anh thì bà ấy luôn mắng chửi. Bà ta luôn mang tất cả nỗi đau cha đã gây ra cho bà ấy trút vào bọn anh. Bà ta hay nói nhìn mặt bọn anh rất giống ông ấy, thấy nhớ ông ấy nên không vui.
- Lúc cha mẹ em còn sống, suốt ngày họ luôn cãi nhau. Trước khi ông ấy cưới mẹ thì đã cùng người yêu sống chung và sinh được hai đứa con trai. Cha thường đi nhậu về khuya đánh đập mẹ, ông ta thường nói mẹ chính là người đã phá nát gia đình ông ấy.
Cả hai càng kể cho nhau nghe về bản thân thì càng lúc càng buồn. Khóe mắt tôi hơi cay, anh ta cười.
- Thôi, thôi... đừng buồn nữa. Những chuyện đó đã qua rồi, hãy đưa nó vào trang cuối cùng của quá khứ và quên nó đi. Vui lên nào, ăn nhanh đi, cơm canh nguội lạnh hết bây giờ.
Tôi mỉm cười.
- Vâng, ngon miệng nha.
- Nhóc cũng vậy. Ơ mà nhóc nấu ăn ngon quá, ngày nào cũng phải bắt nhóc nấu ăn cho anh mới được.
- Hì.
- Nhóc định ở đây đến khi nào.
- Đến hết tuần này. Khi chị hai em về.
Anh ấy có vẻ hơi buồn.
- Vậy sao, buồn thật anh định cho nhóc ở đây luôn.
Tôi ngạc nhiên.
- Hả, anh đùa à.
- Anh nói thật. Thường thì anh chỉ sống có một mình thôi, chán lắm.
- Vậy à, nhưng xin lỗi anh em còn phải về nhà.
- Nhưng không sao đâu, hay nhóc thường xuyên đến đây nha.
Tôi gật đầu.
- Ừm.
Anh ta cười tươi, vui mừng.
- Quân tử nhất ngôn.
Chúng tôi đập tay nhau.
- Quân tử nhất ngôn.
Anh ấy thật giống một đứa trẻ. Đây là bữa ăn vui nhất mà tôi từng có từ đấy đến giờ. Thật hạnh phúc làm sao khi có một người anh như anh ấy. Chắc những ngày sau này sống cùng anh ấy sẽ vui lắm. Tôi muốn được sống chung với anh ấy như thế này mãi mãi, khi cạnh anh ta giống như chị hai đang bên cạnh tôi vậy. Chị hai, tôi và anh ta thật có cảm giác đặc biệt như anh em cùng một dòng máu vậy. Chúng tôi rất mến nhau. Hạnh phúc thật khi có thêm một người anh. ***
|