Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi
|
|
Chương 10: Mất kiểm soát (1) Chiếc BMW dừng lại trước một quán bar sang trọng. Trên xe, hai người con gái có bo đì cực chuẩn bước xuống dáng vẻ trông sang chảnh vô cùng.
Bảo Anh cực kì vui sướng khi được trở lại đây, lâu nay vì bù đầu bù cổ việc ở công ty nên không có thời gian đến những nơi này. Dù ở đây thuộc top những nơi không nên đến nhưng nếu một tiểu thư giàu có nào mà không đặt chân đến đây thì cũng lấy làm lạ, nếu biết cách chơi và tận hưởng thì sẽ cảm nhận được đây là nơi tốt nhất nếu ai đó muốn giải tỏa.
Huyền Thi mặt mày lạnh như tiền, không phải vì cô tỏ vẻ kiêu căng mà vì cô còn đang buồn bực chuyện hồi chiều ở nhà Bảo Anh, và cũng một phần vì con ngố trong kia không chịu mò ra, cứ ngồi lì trong đấy, lại còn cả ôm cái ghế cứng ngắt không chịu buôn, lôi mấy cũng không chịu ra khỏi xe.
“Ân Di này, nếu mày không xuống thì tao sẽ kêu anh nào đẹp trai vào đấy chơi với mày cho đỡ chàn nha!”
Huyền Thi dỡ trò lùa bịp, nếu cô không làm vậy thì chắc tới sáng nó cũng không chịu ra. Đơn giản vì nó ngại với bộ đồ mà nó đang mặc trên người.
“Tao…..”
Ân Di nghe đến từ “anh đẹp trai” thì đã sợ sệt, người ớn lạnh vô cùng. Chẳng phải nơi đây toàn thuộc tuýp người xấu, ăn chơi xa đọa như trong phim sao, tại sao hai con nhỏ này lại đến đây chứ, chẳng lẽ hai nhr này cũn xấu sao?. Ân Di ngu ngơ suy nghĩ, rồi lại lắc đầu, còn nữa, ở đây đa số toàn là biến thái (bó tay chị này, đầu óc hơi bị đen tối xíu:v), nếu Huyền Thi mà kêu thằn nào vào đây thật thì cô chết à.
“Thế mày có xuống không”.
Huyền Thi bực bội nhìn cô.
Ân Di mặt méo xệch bước xuống xe. Đôi đồng tử mở to hết cỡ, mồm há ra như động Phong Nha nhìn nơi mà cô sắp đặt chân vào đấy.
OMG? Gì đây, ở đây toàn là những người ăn mặc thiếu vải như cô gái cô gặp lần trước ở trung tâm mua sắm, thậm chí còn hơn nữa chứ, không chỉ có con gái, ngay cả con trai cũng vận cho mình những bộ đồ gọi là trưng bày ra hết cho người ta xem. Toàn những người mắt xanh môi đỏ, tóc vàng tóc tím, khuôn mặt ai cũng huênh hoang, bặm trợn.
Ân Di nuốt nước bọt, quay lại nhìn ra đường đi, ngoaig đường vẫn tấp nập, người qua kẻ lại vẫn đông đốc, cây cỏ bên đường cũng theo gió mà xào xạc với nhau, những lá vạn khô hết thời cũng bặt đầu rơi xuống nằm gõn lọn trên nền đất xám xịt lanh lẽo của màn đêm. Ngoài đó có vẻ trông yên bình hơn hẳn. Mãi mê suy nghĩ mà Ân Di không hề biết gì, đến lúc những tiếng nhạc DJ dội ngược vào tai vang lên nhức óc thì cô mới ngớ người nhận ra mình đang ở đâu. Bảo Anh nói gì đó với người phục vụ sau đó mỉm cườ hài lòng nhìn Huyền Thi, Ân Di thì đang cố sức bịt tai để không nghe thấy tiếng nhạc đinh tai này. Ánh mắt lướt qua sàn nhảy, Ân Di ớn lạnh nhìn những con người trên klia ra sức uốn lượn cơ thể theo điệu nhạc. Chẳng hiểu sao cô lại nhìn đúng một nơi khuất trên sàn nhảy, mắt chữ A mồm chữ O, nhìn hai con người kia ra sức mài dũa thân thể với nhau, bộ đồ trên người họ may ra vẫn còn nếu không chắc Ân Di nôn ngay tại chỗ.
Bảo Anh và Huyền Thi thì chỉ nhìn hai con người kia bằng ánh mắt sắc lạnh đầy khinh thường, đối với họ, đây là những việc thường xuyên xảy ra ở nơi này.
“Anh mày ở VIP 3, vào không hay sang phòng khác”.
Bảo Anh ghé sát tai Huyền Thi nói lớn.
Huyền Thi gật đầu rồi lôi Ân Di rời khỏi đấy, Ân Di ngơ ngác mặc sức để hai nhỏ kia lôi mình đi. Cho đến khi tiếng nhạc mất hút, một giọng nói vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
“Thằng kia, sao gọi không nghe máy?”.
Huyền Thi hét lên giận dữ nhìn Hoài Nam đang ngồi nhấm nháp ly rượu lỏng sáng màu đồng.
Hoài Nam suýt nữa phun ra hết, tay vuốt vuốt ngực nhìn Huyền Thi.
“Aisss… mày điên sao, làm anh mày hết hồn, mà sao mày dám gọi anh mày là thằng kia hả, con khốn?”
Hoài Nam hét lên thất thanh, mặt mày khó chịu, sao con em điên này ủa anh lại mò đến đây cơ chứ.
“Sao không nói cho em biết” Huyền Thi gắt gỏng hỏi vặn.
“Biết gì?”.
Hoài Nam chau mày nhìn Huyền Thi, nó nói vậy là có ý gì, không lẽ nó….
“Quốc Hy”
Huyền Thi khó khăn thốt lên hai từ, cô như hết sức khi nhắc đến tên đó.
Ân Di như bừng tỉnh, mắt nhìn Huyền Thi đầy thông cảm mặc dù cô không biết gì, nhưng cô chắc chắn con nhỏ này đang rất buồn.
Hoài Nam chỉ im lặng không nói thêm gì, anh biết con em gái này của anh chắc đau khổ lắm mới tìm đến những nơi này để giải tỏa. Thật lòng thì anh cũng không muốn cho nó biết chuyện Quốc Hy về nước, anh sợ nó lại đau khổ, thậm chí có thể nó sẽ tìm đến cái chết.
“Không nói nữa, huyền Thi hôm nay chơi cho đã đi, đừng có nghĩ đến tên đó nữa.
Mà hôm nay em đi cùng bạn sao?”
Minh Huy tên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của hai anh em nhà kia, mắt nhìn hai cô gái như một đang đứng ở kia. Anh thắc mắc không biết cô gái nhà quê đó đâu nữa, có thể là đứng bên trái, cũng có thể là bên phải, haizzz…. Khó nghĩ thật.
“Đúng, à đây là bạn em, đây là Ân Di còn Đây là Bảo Anh, hai người họ là chị em sinh đôi đấy”.
Lấy lại vẻ thường ngày vốn có, Huyền Thi vui vẻ mở lời. Cả 5 người cùng trò chuyện với nhau, Ân Di thì có chút không thoải mái, ánh mắt đảo khắp phòng như kiếm thứ gì đó cho đỡ chán. Ánh mắt cô dừng hẳn trên người con trai đang ngủ ngồi. Vẻ mặt như thên thần, hàng lông mày rậm nhếch lên tự nhiên, đôi mi cong dài bao bọc đôi đồng tử đẹp đẽ kia, đôi môi gợi cảm. Ân Di ngồi thẩn thờ nhìn người con trai kia không chớp mắt.
Gia Khánh ngồi ở góc phòng tối nhất, thật ra anh không ngủ, chỉ là anh muốn thư giản một chút cho khuây khỏa. Cảm nhận được có ai đó nhìn mính, Gia Khánh lạnh lùng mở mắt nhìn về phía Ân Di. Như bị bắt quả tang, Ân Di xấu hổ quay mặt đi, trong cô vấy lên một cảm xúc lạ thường.
“Gia Khánh”.
Minh Huy nhìn Gia Khánh lo lắng, tại sao sắc mặt Gia Khánh lại khó coi như vậy, nó mệt sao. Minh Huy xua đi cái suy nghĩ đấy, bắt đầu quan sát Gia Khánh. Gì đây? Nó đang nhìn Ân Di sao? Không lẽ nó cố tìm kiếm Nhã Lâm trong Ân Di? Minh Huy bắt đầu cảm thấy lo lắng thật sự. Nếu như Gia Khánh không kiểm soát được chắc chắn anh lại tìm kiếm đến trường đua cho xem. Minh Huy nhớ có lần trước, vì nhớ Nhã Lâm mà Gia Khánh cũng đã tìm đến trường đua, do mất kiểm soát mà Gia Khánh đã phải nằm viện gần 6 tháng vì bị tai nạn. Nếu như thêm lần nữa chắc chắn sẽ không may mắn như lần trước, có khi mất luôn mạng chẳng hay.
Gia Khánh mặt mày càng khó coi hơn, anh dùng ánh mắt đầy sắc lạnh xen chút gì đó ngóng trông nhìn Ân Di. Anh thật sự sắp không kiềm chế được bản thân rồi. “Nhã Lâm, là em sao? Không… không phải …cô ta không phải là Nhã Lâm, không phải!” Gia Khánh cố trấn tỉnh bản thân. Ngày đó nếu anh chịu hiểu cho Nhã Lâm thì sẽ không có ngày hôm nay, anh sẽ không phải đau lòng khi mất đi cô mãi mãi, và cô cũng đã không phải bỏ mạng như vậy.
Ân Di sợ hãi, nép mình vào một góc khuất để Bảo Anh che cho cô. Cô không ngờ anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ ấy.
Gia Khánh mất đi lí trí, anh ôm đầu mình sau đó dùng tay đánh mạnh vào vách tường. Không gian im ắng lạ thường, mọi người kinh ngạc nhìn vách tường trắng bắt đầu loang lỗ nhưng vệt máu tươi, những vệt máu từ từ trượt xuống nền đất lạnh lẽo. Ân Di sững sốt nhìn bàn tay rĩ máu của Gia Khánh, cô cảm thấy đau thay cho anh, nhìn anh đáng sợ như vậy cô cảm thấy bát an lắm, chính cô cũng không hiểu bản thân mình bị gì nữa.
Gia Khánh mặt lạnh băng, bất cần đứng dậy, dúi bàn tay rĩ máu vào túi quần và bước đi.
Minh Huy và Hoài Nam lo lắng nhìn theo.
“Mày thôi đi có được không?”
Minh Huy tức tối khi thấy Gia Khánh càng ngày càng trở nên ngu ngốc. Cô ta đã không còn trên đời này nữa, sao anh lại phải ngu ngốc chuốc lấy đau khổ về mình như vậy chứ.
Gia Khánh vẫn bước đi, trông anh thật cô độc. “Rầm” cánh cửa được mở ra, tiếng nhạc sập sềnh đập vào tai mỗi người, một tiếng đóng cửa vang lên, cắt ngang bầu không khí, rồi trả lại sự yên tỉnh cho căn phòng.
“Ân Di, à không mọi người cùng đi đi, không thể để nó một mình được”.
Minh Huy nhìn sang mọi người, vốn định sẽ dẫn theo Ân Di, vì Ân Di chính là chủ chốt của việc này, nhưng nghĩ lại Ân Di không có lỗi gì, lỗi là ở Gia Khánh không thể tổn thương Ân Di được nên kéo cả lũ đi cùng. Dù sao đông người ngăn cản nó cũng có hiệu quả hơn.
Ân Di ngơ ngác, chẳng phải việc hôm nay xảy ra là do cô đấy chứ. Từ lúc cô xuất hiện, Gia Khánh đã trở nên không ổn rồi. Huyền Thi và Hoài Nam không hiểu lắm, chuyện của Gia Khánh thì hai người đều rõ, chuyện tối nay nhất định cũng là một phần từ quá khứ đấy, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Ân Di và Bảo Anh đâu mà Minh Huy lôi luôn cả hai cùng theo chứ…..
|
Chương 11: Mất kiểm soát (2) Gia Khánh không một chút biểu cảm bỏ ra khỏi Bar, bây giờ anh đang rất đau, anh không thể ở lại đó thêm, nhìn Ân Di anh lại càng nhớ cô ấy, anh phải đi, anh không thể ở lại đó thêm nữa. Gia Khánh lôi con moto ra và phóng đi, tiếng rồ xe như cào xé màn đêm tĩnh lặng. “Ầm, ầm”, tiếng giông vang lên, gió bắt đầu nổi lên thật lớn, xô ập vào thân thể anh như muốn đẩy lùi không cho anh tiếp tục tiến lên.
Đằng sau, một chiếc lamborghini mui trần đuổi theo Gia Khánh, Minh Huy cho xe chạy hết tốc lực nhưng không thể theo kịp anh. Mắt anh chợt lóe tia hỗn loạn, Gia Khánh không chạy theo đường cao tốc nữa, anh đang chuyển xe vào một ngã rẽ khác, ngã rẽ ấy dẫn đến đường đua “Tử Thần”.
Minh Huy cũng cho xe rẽ theo, Hoài Nam cũng lo lắng không kém, anh không ngờ Gia Khánh bề ngoài vậy nhưng bên trong lại chứa đựng một nổi đau lớn không thể ngờ nổi.
“Gì Đây?”
Minh Huy hoảng hốt lên tiếng.
“GIA KHÁNH”
Hoài Nam giật mình, anh bất chấp lực gió cản, đứng dậy hét thật lớn.
Cả Ân Di và Bảo Anh cũng bắt đầu sợ hãi, tại sao lại trở nên như vậy chứ. Ân Di cảm thấy bất an lắm, nơi ngực trái cô cứ như chèn ép, ngột ngạt khó thở lắm, cô cảm thấy lo lắng vô cùng, vì sao cô lại như vậy thì chính cô cũng không hiểu.
“Đó không phải là…..”
Huyền Thi như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt dần biến đổi.
“Đằng trước là vực thẳm mà”.
Huyền Thi hét lên. Hai từ “vực thẳm” như sét đanh ngang tai Ân Di, Bảo Anh bắt đầu xanh mặt, trông cô như người vô hồn.
Một thứ nước trong suốt xô ập xuống một cách không thương tiếc, mặc sức nước cản tầm nhìn, Minh Huy tiếp tục tăng tốc xe lên đến mức tối đa.
Gia Khánh đang rất đau, cơn mưa như muốn cản anh đến với phía trước nhưng anh vẫn bất chấp tiến lên, càng chạy anh càng không thể kiềm chế bản thân. Nhã Lâm, em đã bỏ anh đi thì anh đây cũng không cần phải sống làm gì, chi bằng chết đi sẽ giải thoát được một cách nhanh chóng. Gia Khánh bắt đầu buôn thả mọi thứ, anh nhắm mắt lại, từ từ thả tay lái.
“Không xong rồi, tránh ra đi, để tao!”
Hoài Nam nhảy vào chen tay lái, Minh Huy đang lo sợ nên cũng không phản ứng gì nhiều.
Chiếc Lamborghini rời khỏi đường chạy, men theo một con đường khác, con đường này rất nguy hiểm, nếu lái không cẩn thận có thể cho nguyên con xe rơi tỏm xuống vực đen dưới kia.
“Hôm nay, chúng ta liều một phen, một sống hai chết”.
Hoài Nam mặt nghiêm nghị nói lớn, nếu bây giờ mà không liều chạy đường tắt thì sẽ không kịp mất. Nói dứt lời, Hoài Nam rồ ga, chiếc xe như lấy được đà, chạy thẳng vào đêm đen.
Gia Khánh biết mọi người đang theo sau nên anh cố ý tỏ ra không biết gì, anh biết nếu anh quay lại thì bản thân sẽ không đủ sức lực để tiến tiếp.
“Tạm biệt”. Gia Khánh thả tay lái, chiếc moto tự chạy không người lái.
Anh nhắm mắt, môi mỉm cười một cách gượng ép, đằng trước là vực thẳm, chỉ một lát nữa thôi, anh sẽ gặp được cô.
Càng ngày, khoảng cách giữa anh và vực thẳm càng rút gắn theo thời gian.
4 mét…..
3 mét….
2 mét….
Và 1 một mét…..
“DỪNG LẠI”
Một giọng nói vang lên thất thanh trong không gian chết người này. Gia Khánh giật mình mở mắt ra, trước đầu xe anh là một người con gái đang đứng trong giông tố, cả người ướt sủng, hai tay giang rộng như muốn cản anh, khuôn mặt đầy kiên quyết
“Ân Di”
“Chị…….”
Bảo Anh cùng Huyền Thi từ xa chạy đến, tại sao Ân Di lại ngốc đến nổi tự đâm đầu vào chỗ chết chứ. Bảo Anh như mất hết lý trí, cô điên dại lao về phía Ân Di nhưng một vực thẳm sâu trước mặt không cho phép cô tiến thêm.
“Chị, đừng mà…”
Bảo Anh hét lên trong nước mắt. “Ầm ầm” tiếng sét đánh đinh tai, hai dãy cây bên đường bắt đầu thay nhau đỗ ập, gãy lìa. Vệt rạch sáng sẹt ngang bầu trời như muốn xé tan màn đêm rùng rợn.
Ân Di vẫn đứng đấy, cô không hề sợ hãi, mặc dù cô không biết anh là người như thế nào, nhưng ngay lúc này, cô chỉ biết một điều, đó là không để anh chết.
Gia Khánh mắt trợn lên đầy đáng sợ, sao cô gái kia lại làm vậy chứ, ngốc thế sao, cô ta ăn gì vậy chứ, sao lại vì một người không hề quen biết như anh mà bất chấp nguy hiểm ngăn cản anh.
“Khánh,…. Không……”.
Minh Huy lẫn Hoài Nam la lên trong màn đêm đầy mùi tử thần.
“Kíttttttttttttttttttttttttt”. – “RẦM” – “BÙM”.
Những âm thanh lớn vang khắp một vùng, mùi khét bắt đầu xâm chiếm khoang mũi của mỗi con người. Minh Huy, Hoài Nam mắt mở to hết cở nhìn về phía phát nổ, ngọn lửa lớn đang ngự trị trong mắt họ, những khối khói đen khịt bốc lên, nahnh chóng bị mưa áp đảo. Huyền Thi đứng hình, một giọt nước mắt trong suốt hào lẫn vào mưa, đầu cô như không còn gì, người mất đi cảm giác. Bảo Anh ngừng la hét, miệng nín bặt, khuôn mặt tím tái trong mưa như người chết, cô ngất đi trong vô vọng, người chị của cô đã không còn…..
Mưa một ngày một lớn, mưa như trút hết nỗi sầu bấy lâu nay giữ kín trong lòng. Nước chảy xiết cuốn theo những mảnh vụn vỡ của chiếc moto bị nổ tung, một chút bụi bẫn, tro đen đều theo dòng nước trôi tuột xuống vực.
---------------------------------------------------------
Màu nắng chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt của cô gái, gương mặt đã có chút ửng hồng. Mày nhíu lại, Bảo Anh khó khăn ngồi dậy, đây là đâu, mọi thứ trông thật gọn gàng, đẹp đẽ không giống như…..
Giống như? Khoang đã, …..
“Chị?”.
Bảo Anh nhanh chóng lao ra khỏi phòng nhanh chân xuống phòng khách, tất cả như lạ lẫm với cô. Đây không phải nhà cô, thật ra đây là đâu cơ chứ.
Đảo mắt một lượt, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người, à không …. Là ba người mới đúng.
“Huyền Thi, cả hai anh nữa, em đang ở đâu vậy”.
Bảo Anh lo lắng hỏi, nhìn gương mặt cả ba người kia, ai cũng mang một nét đượm buồn.
“Nhà của Gia Khánh!”
Hoài Nam khẽ trả lời, giọng anh còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve.
Minh Huy chỉ cắm mặt xuống đất, hai tay đan vào nhau, trông anh thật cô đơn. Huyền Thi không nói gì, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, một giọt, hai giọt.. thứ nước ấy lại trào ra.
“Mọi người sao vậy, có chuyện gì sao, đúng rồi, chị, chị em đâu?”.
Bảo Anh cười như không, ánh mắt hoảng loạn hiện lên rõ nét.
“Bảo Anh, bình tĩnh, em nghe anh nói”.
Minh Huy nhìn cô đầy cương nghị, anh thật sự không muốn nói ra, nhưng nếu không nói liệu Bảo Anh có chiệu nổi không, chắc chắn cô sẽ ngu ngốc mà chạy đến đấy tìm Ân Di mất.
“Ân Di và Gia Khánh mất tích rồi, tất nhiên họ sẽ không chết đâu!”.
Minh Huy nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, Bảo Anh loạng choạng đổ rầm người xuống sàn, may mà Hoài Nam nhanh tay đỡ cô.
“Hừ… Sao anh biết họ không chết”
Bảo Anh nhìn Minh Huy bằng ánh mắt khinh khỉnh, tại sao anh ta lại nói vậy, anh ta lấy gì để đảm bảo chứ.
Không gian im lặng đến đáng sợ, không ai nói với ai một câu nào. Bảo Anh chẳng biết làm gì ngay lúc này ngoài khóc, cô không la hét, không khóc như người dư thừa nước mắt, chỉ đơn giản là khóc, khóc trong im lặng, những giọt nước mắt cứ thay nhau lăng dài trên khuôn mặt xinh xắn kia.
Ngoài đường, người ta vẫn đi lại đông đúc, người qua kẻ lại với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, không ai có hiểu được một nổi đau mất người thân, mất bạn bè của những con người nơi đây. Ngoài vườn, những bông hoa dập nát vẫn nằm đấy, không một ai để ý đến chúng, những chú chim cũng u sầu nằm trên cành cây, dường như chúng cũng đang phải chịu một nổi đau mất người thân, mất nhà ở sau một đêm bị mưa tàn phá.
|
Chương 12: Gặp nạn Một cảm giác đau rát nhanh chóng lan khắp cơ thể, Ân Di lờ đờ mở mắt, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô. Ân Di khẽ nhíu mày, cô phát hiện có thứ gì đó đè lên người mình.
Là Gia khánh, anh đang nằm trên người cô, mặt anh…
“Gia Khánh… Gia Khánh… làm ơn, làm ơn tỉnh lại đi, làm ơn.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh lấm lem máu, một cơn đau dội ngược vào tim. Ân Di vô thức ôm lấy anh, tiếng nấc vang vọng cả một vùng trời.
Gia Khánh vẫn không có phản kháng gì. Ân Di trấn tỉnh mình, đây không phải là lúc cô khóc, đây là lúc cô cần phải cứu người, là cứu người đấy.
Xung quanh cô mơ hồ là một rừng cây, bên cạnh là một con sông lớn, đoán chắc là cô và anh đã rơi xuống nước và bị cuốn trôi đến đây.
Cô giữ lấy anh, cố xé một mảnh vải từ áo anh sau đó tẩm nước lau sạch vết thương. Đặt anh nằm dưới một tán cây, cô mệt mỏi tiến sâu vào trong rừng, cố tìm một loài cây gì đó có thể sát trùng vết thương.
Từng ánh nắng len lỏi qua lớp tán lá, trải dài trên một mảnh rừng rộng lớn, Ân Di mệt mỏi ngồi xuống bên một khúc cây khô. Cô bất lực, nghĩ tới Gia Khánh cô lại cảm thấy lo lắng và không thể làm gì, cô không hề biết gì về những cây thuốc, cô phải làm sao đây.
Ánh mắt cô thu hẹp, hướng thẳng đến một cây cỏ nhỏ trước mắt, hình như cô đã từng thấy nó. Đầu cô ong lên, từng đợt nhức nhối như búa bổ truyền đến, một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen, hình ảnh một người phụ nữ trung niên hiện lên mờ nhạt, cô thấy một cô gái, cô gái với mái tóc dài tẩm đầy máu bê bết lên khuôn mặt xinh đẹp. Người phụ nữ trung niên ấy, dùng cây thuốc này đắp lên vết thương lớn.
Trở về thực tại, cô mơ hồ liều mạng leo lên vách núi, cô phải hái bằng được cây cỏ này, tuy không biết mảnh ký ức vừa rồi là cái gì? Tuy không chắc chắn việc cây cỏ này sẽ có hiệu nghiệm, cũng không biết nó có độc tính hay không? Bây giờ không phải là lúc cô do dự, đây là lúc cô cần phải phán quyết. Gia Khánh, anh ấy đang đứng trên bờ vực của sự sống chết, cô không còn lựa chọn nào khác.
Ân Di khó khăn, dùng hết sức lực trèo lên vách đá.
“Tách… Rầm…” Viên đá dưới chân cô dần dần mất đi trọng lượng, rơi khỏi vách đá, Ân Di theo đà ngã người về phía sau. Cô hốt hoảng với lấy những gì có thể giúp cô bám trụ.
“Phù…” Suýt nữa là cô sẽ bị rơi xuống, tuy vách đá này không dốc, nhưng từ độ cao mà cô leo được, rơi xuống không gãy chân cũng chấn thương. Cô cố gắng, trút hết chút sức lực còn lại, cuối cùng cũng hái được.
Cô vui mừng quên mức việc mình đang ở đây, một chút sơ hở khiến cô rơi từ trên cao xuống. Chân va vào một tảng đá lớn, khiến cô đau đến mức không còn kiềm chế được la lên một tiếng.
Ân Di cố gắng, cô không thể bỏ mặc Gia Khánh, bây giờ, điều cô muốn nhất chính là đến ngay bên cạnh anh, giúp anh chữa trị vết thương.
Một tiếng…
Hai tiếng trôi qua
Cuối cùng Ân Di cũng đến được chỗ của Gia Khánh, cô dùng hai viên đá cuội giả cây cỏ hái được sau đó đắp lên trán anh. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền ấy, Ân Di sợ hãi, khẽ run lên…
Liệu Gia Khánh có sao không? Anh ấy nếu có chuyện gì? Ân Di cô sẽ không tha thứ cho mình.
Màn đêm buông xuống, khi những tia nắng cuối ngày kéo nhau rời bỏ thế gian, đến với một nơi tối tăm.
Ân Di sợ hãi nép sát vào người anh, cô sợ lắm, sợ phải chết ở nơi này, sợ Gia Khánh sẽ không tỉnh lại, sợ không gặp được Bảo Anh, Huyền Thi. Cô sợ… rất nhiều.
Khi những ánh nắng bắt đầu trồi lên, mặt trời đã chịu hé lộ sau một giấc ngủ dài.Từng tia nắng soi rọi lên khuôn mặt cô gái ấy, đôi môi khô cằn, làn da xanh tái, đôi mắt mệt mỏi vẫn nhắm nghiền, mái tóc rũ rượi.
Ân Di choàng tỉnh, mơ hồ một cảm giác ê buốt từ chân truyền đến, cô đã quen với cảm giác này nên cũng không phản ứng gì thái quá? Nhưng… người bên cạnh cô, Gia Khánh… anh ấy đâu.
Một cảnh trường hoang sơ, trong một rừng cây rậm rạp chỉ một mình cô ở đây. Nổi cô đơn ập đến… cô sợ hãi kêu lên.
“Gia Khánh…”
*Xin lỗi vì sự cố không thời gian qua, mình sẽ tiếp tục cho chương mới đều đều, mong các bạn ủng hộ tớ nhé nhé ^-^
|
Chương 13: Thoáng một tia hy vọng Trước mắt cô giờ là một màu đen tối, cô sợ hãi, khóc lên, từng tiếng nấc như cào xé không gian nơi đây.
Cô có cảm giác như ai đó ôm lấy mình, mở mắt thì thấy Gia Khánh ở ngay bên cạnh. Cô vui mừng ôm chặt lấy anh. Phải rồi, hơi ấm này, bờ vai này là thứ mà cô cần nhất bây giờ.
Được một lúc, khi những suy nghĩ trở về với bộ não tê dại, Ân Di giật mình buông Gia Khánh ra.
“À… ờ… xin lỗi.” Mặt cô thoáng nét bối rồi.
“Về thôi.” Gia Khánh nắm tay cô đỡ cô đứng dậy, anh vẫn vậy không chút cảm xúc.
Ân Di ngây ngô nhìn Gia Khánh. Anh ta vừa nói gì? Về?
“Anh biết đường về?”
“Ừ…” Gia Khánh trả lời một tiếng “ừ” sau đó quay người bước đi.
Trong khung cảnh nắng ấm chan hòa, hình bóng anh hiện lên trong một nền rừng cây um tùm, với cỏ lá xung quanh, y như bức phù điêu đẹp đẽ. Ân Di ngây người một lúc rồi cùng nhanh chân theo anh.
Nhưng ý trời không phải lúc nào cũng đúng như ta mong đợi, hay thật, chân cô đau đến nổi không thể nhấc lên.
“A…” Ân Di khẽ rên một tiếng. Gia Khánh khẽ nhíu mày, nhìn cô trong bộ dạng “dở khóc dở cười”, anh không nghĩ nhiều, tiến lại bế xốc cô lên.
Ngạc nhiên, không thể ngờ nổi, có chút ấm áp, lại có chút lạnh cóng, có chút hạnh phúc lại có chút sợ sệt là những cảm giác ngay bây giờ của cô.
Ôi mai gót, chuyện gì đang xảy ra? Gia Khánh, anh… anh ấy ôm cô, anh ấy bế cô.
Mặt ai đó đã ửng đỏ từ lúc nào.
Cơn đói cào xé tận tâm can, cả anh và cô đều không ăn gì kể từ ngày rơi xuống vực. Trải qua bao nhiêu khốn khó, anh dường như đã mở lòng với cô hơn một chút. Nhưng mà chuyện này bây giờ không quan trọng, quan trọng là bây giờ cô và anh đang lạc tại một nơi “khỉ ho cò gáy”. Xung quanh toàn là cây và cây, cô và anh đã đi theo con đường mòn, nhưng đường mòn cứ nối tiếp đường mòn, không thể nào tìm được lối ra.
Gia Khánh đặt Ân Di xuống đất, cô thật sự không cam lòng, anh đã cõng cô suốt ngày nhưng không hề vang hay trách móc một tiếng. Nói là anh đã mở lòng với cô, nhưng suốt ngày anh vẫn không nói gì trừ khi cô hỏi hay bắt chuyện.
“Anh… bây giờ trời tối rồi, làm sao bây giờ,chúng ta đã hai ngày không ăn.”
Ân Di mệt mỏi lên tiếng, nhìn Gia Khánh trong bộ quần áo rách bươm, lấm lem bùn đất, đầu tóc rũ rượi che đi khuôn mặt nhợt nhạt. Trông anh vẫn giống như một thiên thần không cánh, lỡ sa ngã rơi xuống trần gian.
“Ở… đây chờ tôi.” Nói rồi, Gia Khánh tiến về phía trước, một lúc đã khuất dạng. Một lúc sau lại quay lại với một vài quả chín trên tay.
Anh đưa cho Ân Di, cô cảm thấy như ngập tràn hạnh phúc. Anh là một con người sống rất cao ngạo, lại vô cảm, nhưng trong tình huống này, ở bên anh, cô thấy thật hạnh phúc.
“Lúc nãy khi trèo lên cây hái số quả này, tôi thấy có một con đường cao tốc, chúng ta theo đó tìm lối về.”
Gia Khánh nhìn cô.
“Thật sao? Vậy… tốt quá rồi.” Ân Di hớn hở, cảm giác như có một luồng ánh sáng hóa thành tia hy vọng kéo cô và anh khỏi nơi địa ngục tối tăm.
Bảo Anh suốt ngày không ăn gì? Cô cứ khóc, khóc đến lúc mệt lử lại thiếp thì, tỉnh dậy cô lại khóc và cứ thế đã hai ngày rồi. Huyền Thi lo lắng đứng trước cửa phòng, đôi mắt cô vẫn còn lưu lại dấu tích của một đêm không ngủ.
“Bảo Anh…”
“…”
“Bảo Anh à… cậu đựng vậy nữa.”
Huyền Thi buồn bã, giọng nói run run.
“…”
Vẫn không có ai đáp lại lời gọi của cô. Không gian tĩnh lặng, không một chút âm thanh, Huyền Thi đau đớn ôm lấy ngực trượt xuống sàn nhà.
Không gian bao trùm một nổi đau nồng đượm.
|
Chương 14: Bến bờ vô định Quốc Hy một mình bước trên con đường dài không một bóng người. Tiếng gió vù vù bên tai nhỏ dần rồi không còn nghe thấy gì nữa. Anh đau đớn khuỵa gối xuống nền đất lạnh ngắt. Không cần biết mình đang ở đâu, không cần biết bản thân sẽ ra sao? Như thế nào… anh đứng trên vực thẳm, nơi Gia Khánh rơi xuống, một giọt nước mắt mặn chát chảy ra từ hốc mắt. Anh dè dặt nhìn xung quanh một lượt, nơi đây chính là nơi chôn vùi thân sát người bạn thân của anh, người mà anh cần được tha thứ, người nợ anh nhưng lại không biết.
“Gia Khánh, mày hà tất gì phải như vậy, có cuộc vui nào mà không tàn, mày tự hành hạ bản thân, cuối cùng có làm nên chuyện gì không?”
Quốc Hy hét lớn, giọng nói cậu ập xuống vực thẳm, vang dội khắp không gian.
“Mày… mày chết đi, tao biết đòi nợ thế nào, mày có biết mày nợ tao cái gì không? Hả? Mày nợ tao mấy năm không thể sống như bao người khác, mày nợ những năm tháng không thể sống bên người mình yêu thương.”
Giọng nói anh chất chứa nhiều thù hận, càng nói càng thấy rõ nổi đau đang giằng xéo tâm can anh, một ngày một lớn một lớn dần, cho đến khi không chịu được nữa, anh bất lực hét lên.
“Không chỉ mình mày tổn thương, tao cũng thế đấy, thằng tồi.”
“Quốc… Hy!!!”
Một giọng nói từ sau truyền đến tai anh, giọng nói này là của cô ấy, là của Huyền Thi. Đã lâu rồi, anh không nghe được giọng nói này, đã lâu rồi, anh không cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, anh nhớ cô ấy.
Quốc Hy kìm nén nổi đau, nhìn người con gái mới khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt. Khuôn mặt này, hình dáng này là thứ khiến anh điên dại khi không nhìn thấy, là người khiến anh cảm thấy mắc nợ lớn nhất, chính là Huyền Thi.
Giữa những tia nắng long lanh ấy, những hàng cây cao rì rợp bóng ấy lại chứa đựng một nổi đau thầm kín của hai con người.
“Những gì… anh vừa nói, là… sao?” Huyền Thi cảm giác cổ họng nghẹn lại, những gì mà Quốc Hy nói như một đòn chí mạng đánh vào tim cô, đau nhói.
“Huyền Thi… em…” Quốc Hy bối rối, anh mơ hồ nhìn những giọt nước mắt lấm lem trên khuôn mặt ấy, thật khiến tim anh đau đớn.
“Nói đi, chuyện này là sao?” Huyền Thi cự tuyệt sự quan tâm của anh, nói tiếp.
“Huyền Thi, anh…”
“Sao? Không nói được?”
Trong không gian thấm đẫm sự căm thù, yêu hận này, hai con người, hai thế giới. Có thể nhận thấy ai cũng có nổi đau không có gì chửa lành ngoài trừ đối phương. Thứ họ cần để khỏa lấp những gì đã mất, chỉ có đối phương mới làm được. Nhưng sao… họ không thể đến với nhau, chỉ vì cái quá khứ không đáng có ấy.
Quốc Hy im lặng, anh không thể nói, anh không thể nói rằng… Nhã Lâm, cô ấy đã…
“Mau nói đi.” Huyền Thi khinh khỉnh nhìn người con trai trước mắt. Trong khung cảnh này, nhìn anh ta tựa như một vị thần không cánh, nhưng, chính anh ta đã làm cô đau, suốt mấy năm ròng rã.
“Mau nói đi, đồ khốn!!” Huyền Thi hét lên. Minh Huy cùng Hoài Nam không thể chịu đựng thêm. Minh Huy vội vàng ra khỏi xe, Hoài Nam cũng để Bảo Anh ngủ lại ở trong xe, chạy đến bên giữ lấy Huyền Thi. “Huyền Thi…” Hoài Nam giữ tay cô.
“Anh hai, vừa rồi anh cũng nghe thấy phải không, anh nghe thấy những gì anh ấy nói mà, đúng không?” Cô vô thức ngất đi, chỉ biết cô đã không còn sức lực nữa. Cô mệt mỏi, chừng ấy là quá đủ rồi.
Nhìn thấy Huyền Thi ngất đi, tâm can anh như cào xé, nhưng anh không thể làm gì hơn. Hoài Nam bế Huyền Thi vào trong xe, Minh Huy nhìn Quốc Hy không chút cảm xúc. Anh tiến đến bệt xuống đất cùng Quốc Hy, giọng nói mang đầy vẻ bất lực.
“Đã ba ngày rồi, không có tin của Gia Khánh.”
“Ừ”
“…”
“Cảm ơn mày.” Minh Huy nhìn thẳng về phía vực thẳm.
“Về chuyện gì?” Quốc Hy thắc mắc
“Chuyện Nhã Lâm, tao biết hết rồi.” “Tao không hiểu mày đang nói gì?” Quốc Hy cô lờ đi, phủ nhận những gì Minh Huy nói. Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng nhanh chóng bị Hoài kéo lại. “Không hiểu thì để tao nói cho mà hiểu.”
“Bốp” một âm thanh chói tai vang lên, khóe môi Quốc Hy xuất hiện một vệt máu tươi. “Sao? Mày hiểu chưa?” Hoài Nam nhìn Quốc Hy bằng ánh mắt lãnh khốc, giọng nói khô cứng. “Mày đừng có dùng kiểu này để nói chuyện, tao không thích!” Quốc Hy không quan tâm bây giờ xảy ra chuyện gì, thứ anh cần bây giờ là yên tĩnh. “Mày không thích? Được, vậy mày nói tao nghe, việc mày gây ra, liệu tao có thích nổi không?” Hoài Nam hét lên, mất kiểm soát muốn lao vào đánh Quốc Hy, nhưng Minh Huy ngăn lại. “Hoài Nam, dừng lại, mày không nên kích động như vậy.” “Mày bảo tao làm sao không kích động khi tên khốn khiến Gia Khánh và Ân Di rơi xuống cái nơi chết tiệt ấy không có hề một tin tức? Mày nói đi, tao làm sao bình tĩnh khi nhìn Bảo Anh sống dở chết dở như vậy?” Hoài Nam chỉ xuống vực, ánh mắt đỏ rực như màu máu. “Những chuyện mà Quốc Hy làm, mày và Khánh không bao giờ hiểu được.” Minh Huy không thể nhìn cảnh tượng này thêm nữa, đã đến lúc sự thực cần phơi bày.
Không gian im ắng lạ thường, không có bất kỳ âm thanh nào vang lên cho đến khi. “Là sao?” Hoài Nam mơ hồ nhận thấy sự khác thường, anh mệt mỏi nhìn Minh Huy, rốt cuộc là chuyện gì?
|