Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi
|
|
Chương 25: Một bí mật vẫn chưa hé lộ Ân Di suốt buổi học không nuốt trôi chữ nào. Trong thâm tâm cô cảm giác một nổi lo sợ dâng lên tột đỉnh, cô thắc mắc, rốt cuộc, cô thật sự là ai? Cô đã quên đi thứ gì hay sao?
Nhìn thấy đôi mắt ấy của Nhã Lâm, cô chợt run lên, nhanh chân chạy theo Bảo Anh ra cổng trường.
“Ân Di, chị sao vậy?” Thấy Ân Di cứ thất thần mãi, Bảo Anh lo lắng hỏi.
“Phải đó, Ân Di, mày có chuyện gì sao?”
Huyền Thi từ sau lưng chạy đến, vỗ vào vai Ân Di khiến cô giật bắn mình.
Ân Di không nói gì, cô chỉ cười cho qua chuyện, sự việc lần này cô không thể nói cho bất cứ ai, bởi vì chính cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Không khí trong xe im lặng vô cùng, Ân Di hai tay đan chéo vào nhau, nhìn sắc mặt không tốt của Ân Di, Bảo Anh lo lắng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không… không có gì… chỉ là… chỉ là.” Ân Di ngập ngừng, cô thật sự không biết phải làm gì, bây giờ cô rối lắm.
“Là gì?” Bảo Anh càng lúc càng thấy Ân Di kém sắc đi hẳn.
Ân Di không biết phải nói thế nào, cô vội vàng lảng sang chuyện khác.
“Chắc tại chị thấy mệt thôi. Tối nay hình như Huyền Thi bảo đến cùng chúng ta đi chơi hả?”
“Ừ… nó một mực đòi đi ăn nhà hàng gì gì đó mới khai trương, nghe nói có mấy người kia nữa.”
Mấy người kia? Tức là cũng có Gia Khánh?
Nhìn Ân Di, Bảo Anh có chút thẹn trong lòng, “Chị… muốn đi không ạ.”
Nghĩ là Ân Di vẫn còn bị ám ảnh bởi sự việc lần trước, Bảo Anh không chắc Ân Di sẽ chịu đi.
Ân Di chần chừ một hồi cũng gật đầu, chỉ là cô không muốn ở nhà một mình.
Tối nay vì trời đã trở nên se lạnh, Ân Di vận một áo sơ mi kẻ sọc, cách điệu cùng quần jean giản dị. Cô khoác ngoài một chiếc áo mỏng, cảm giác cũng không tồi.
Bảo Anh lại vận một áo thun cổ tròn, dài đến tận đầu gối cùng quần heattech đen.
Không trang điểm, không một chút make up, Ân Di cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Huyền Thi bước xuống xe, nhanh chân chạy vào trong, nhìn thấy Bảo Anh cùng Ân Di đã sẵn sàng nên cũng nhanh chóng muốn rời đi. Nhưng cô chợt khựng lại… nhìn Ân Di lo lắng.
“Ân Di, cả ngày hôm nay mày hơi khác.”
“Hả?” Ân Di giật mình, “Tao không sao mà.” Cô cố nở một nụ cười thật tươi để Huyền Thi khỏi lo lắng. Bảo Anh nghi hoặc nhìn Ân Di, cô không tin là Ân Di ổn.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại ở một nhà hàng lớn sang trọng, nhìn từ ngoài và có thể thấy được mọi thứ bày bố rất tao nhã. Ân Di cùng Bảo Anh, Huyền Thi bước vào bên trong, ngay lập tức đã nhìn thấy mọi người.
Ân Di có chút không thoải mái, cô nhìn Nhã Lâm và Nhã Lâm cũng nhìn cô. Hình như có cả Minh Quân ở đây. Ân Di cảm giác như tim cô sắp nhảy ra ngoài, tại sao nhìn thấy hai người này, cô lại sợ như vậy, có phải cô đang sợ mình sẽ trở thành một cái xác chết khi đến gần họ không?
Mọi thứ đã sẵn sàng, ai cũng chọn cho mình một chỗ ngồi vừa ý, chỉ mỗi Ân Di vẫn còn lưỡng lự. Chỉ còn một chỗ trống, là chỗ sát bên Nhã Lâm, cô mím môi thật chặt, đôi mắt như chất chứa một nổi phòng bị, cảnh giác.
“Chị, nhanh ngồi xuống đi.” Bảo Anh lên tiếng.
Huyền Thi nhíu mày nhìn những hành động kỳ lạ của Ân Di, cô lo lắng nhưng vẫn không lên tiếng.
“Ân Di, ngồi cùng tớ nhé.”
Giọng nói này là của Nhã Lâm, nhìn nụ cười cùng khuôn mặt hiền từ của cô ta, Ân Di như không dám thở mạnh, cứ như là phát ra tiếng động sẽ bị cô ta nghiền nát.
Gia Khánh khẽ nhìn sắc mặt của Ân Di, Anh nhớ lại chuyện hồi sáng, đôi mắt chứa đựng nổi sợ hãi, hoảng hốt ấy anh vẫn nhớ rất rõ, chỉ là không hiểu chuyện gì?
Ân Di thoáng nhìn thấy đôi mắt Gia Khánh nhìn cô, hơi sững người nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô không thể phá hỏng tâm trạng của mọi người. Nở một nụ cười “nhà nghề”, Ân Di ngồi xuống cạnh Nhã Lâm, tâm trạng cũng đã tốt lên một chút, có phải là nhờ ánh mắt của anh, đã khiến cô cảm nhận được sự an toàn không?
|
Chương 26: Nhã lâm là một con quỷ ngụy biện, sự thật ấy vẫn ở trong bóng tối Không khí bắt đầu vui vẻ hẳn lên, Gia Khánh ít nói, anh vẫn như ngày nào, lạnh lùng, cố chấp. Anh chỉ nở một nụ cười dịu dàng đối với mình Nhã Lâm, Ân Di buồn bã cụp mắt xuống, cô cảm thấy có gì đó nhói lên ở tim.
Huyền Thi nhanh chóng bắt gặp phản ứng của Ân Di, dù gì thì cô cũng biết Ân Di thật sự đang nghĩ gì. Nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, Huyền Thi thật không đành, nhưng bây giờ mà để Ân Di trở về, e là không tiện. Huyền Thi vẫn nén lại một lúc…
“Ân Di này, lần trước ở căn tin, tôi đã hiểu lầm cô.” Nhã Lâm quay sang nhìn Ân Di với vẻ mặt hối lỗi. Mọi người chợt nhìn cô, Hoài chen vào. “Chuyện đó hả? Nhã Lâm… em yên tâm, Ân Di là người không chấp nhặt mấy chuyện đó.” Hoài Nam nhìn cô mỉm cười, Ân Di có chút vui vui trong lòng. “Chuyện… đó, tôi đã quên lâu rồi.”
Ân Di cười, nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt Nhã Lâm. Phải rồi, chuyện đó Ân Di cô từ lâu đã quên, nhưng chuyện ở sân thượng, cô vẫn chưa quên được.
Nhã Lâm mỉm cười tỏ vẻ hạnh phúc, nắm tay Ân Di.
“Cảm ơn cô nhé, Ân Di.”
Cảm giác lạnh nhanh chóng từ tay truyền đến khắp tứ chi, Ân Di vội vã rút tay ra, cô cúi đầu.
“Không… không sao!”
Huyền Thi thật sự không chịu nổi cảnh Ân Di buồn bã như vậy, cô định đứng lên kéo Ân Di đi khỏi chỗ này, nhưng nhanh chóng bị Bảo Anh níu lại. Huyền Thi khó hiểu nhìn Bảo Anh, chỉ thấy cô cười thật tươi.
“Quốc Hy đến kìa…”
Theo hướng mà Bảo Anh chỉ, Quốc Hy đang tiến lại phía bàn ăn.
“Aí chà… em rễ đến rồi cơ đấy.” Hoài Nam tí tửng khoác vai, xoa đầu Quốc Hy. “Mày làm gì đấy?” Quốc Hy tỏ vẻ khó chịu, nhăn nhó nhìn Hoài Nam. “Thì mày là em rễ tao còn gì? Mày nên nhớ, nếu tâm trạng tao không tốt, thì mày đừng hòng cưới em gái tao.” Hoài Nam vênh mặt lên kiêu ngạo nhìn Quốc Hy. “Dẹp cái bản mặt ấy của mày đi.” Minh Huy đứng lên đẩy Hoài Nam sang một bên, “Quốc Hy, mày ngồi xuống đi, kệ nó.” Hoài Nam tức xì khói… mặt mày tối sầm lại. “Thằng chết tiệt, mày đang chơi xỏ thiếu gia à?” “Anh… hai.” Một giọng nói vang lên ghê rợn, như oan hồn đòi lại sự sống, Hoài Nam méo mó, ngồi xuống, nếu anh không cẩn thận, con em gái của anh rất có thể khiến anh một bước trở thành người bị bắt cưới vợ. Thế là mọi người được một phen hả hê. Không khí vui tươi chưa được bao lâu, thì bỗng dưng một tiếng “ào” vang lên. Mọi người hướng mắt về phía tiếng động ấy, Huyền Thi cùng Bảo Anh sửng sốt nhìn Ân Di ướt nhẹp. Cả chiếc áo sơ mi đã loang lỗ những vệt ố vàng do nước cam tạo ra. Hoài Nam thốt lên… “Ân Di…” Minh Huy cũng không khác Hoài Nam là bao, anh nhìn chiếc cốc trên tay Nhã Lâm, nghi hoặc. “Ân Di… xin lỗi, tại tôi bất cẩn, hic… tôi không cố ý.”
Cô ta cố bày ra một khuôn mặt đáng thương, những người xung quanh không biết rõ sự tình lại tưởng nhầm cô là người nhỏ nhen, ích kỷ. Có ai hiểu được, thật ra đây chỉ là một màn kịch mà chính cô ta cùng người anh trai của mình dựng nên. Sặc… đáng ra cô ta nên đoạt được giải nhất Oscar về tài năng diễn xuất của mình nhỉ. Rõ ràng là tạt thẳng ly nước vào người cô, sau lại nói mình lỡ tay, ý gì đây?
Ân Di như thở không ra tiếng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó nở một nụ cười.
“Không sao. Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát”
Ân Di nói xong, liền đứng dậy rời đi, nhưng tay cô chợt bị ai đó giữ lại.
“Đủ rồi! Nhã Lâm, xin lỗi cô ấy đi.”
Không chỉ mình Minh Huy nhận thấy sự khác thường, mà cả Quốc Hy cũng như vậy. Không phải anh suy đoán, mà là chính mắt nhìn thấy Nhã Lâm thẳng tay tạt nước lên người Ân Di, sau đó còn nở một nụ cười chiến thắng.
Nhã Lâm như không tin vào tai mình “Quốc Hy, em… không cố ý… vã lại em cũng đã xin lỗi rồi mà.” Bày ra một đôi mắt rưng rưng, cô ta đúng là một diễn viên tài ba.
|
Chương 27: Hồ ly tinh đội lốt thiên sứ, sự thật ở ngoài kia Ân Di nhanh chóng cản Quốc Hy lại.
“Cảm ơn anh, tôi thật sự không sao mà.” Sau đó quay sang nhìn Nhã Lâm mỉm cười “Nhã Lâm, tôi không sao đâu, cô không cần áy náy.”
Nói rồi cô nhanh chóng hướng phía phòng vệ sinh mà tiến đến, sự việc đã đến mức này khiến cô như mất đi một chân, đứng không vững. Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đứng trước tấm gương lớn trong phòng vệ sinh, Ân Di nhìn người con gái trong gương, nhìn áo sơ mi đã bị vấy bẩn. Cô nhớ lại những lời nói mà Nhã Lâm thốt lên.
“Hôm đó, người ở sân thượng nghe lén là cô?” Sau câu nói ấy, thì người cô đã thành ra nông nổi này.
Ân Di cố gắng nhớ ra, nhưng tại sao? Cô thật sự không nhớ.
Có tiếng bước chân vang lên, Ân Di vội vàng cầm lấy giấy lau lau vết bẩn.
“Cô nên về nhà tắm rửa đi, ghê chết được.”
Ân Di giật thóp, ngẩng đầu liền phát hiện Ân Di đứng đằng sau mình.
“Cô…”Ân Di bây giờ mới thật sự phát cáu, con người này sao lại mặt dày như vậy?
“Tôi sao hả?”
Nhã Lâm trợn ngược mắt, cô ta đưa tay nắm tóc Ân Di, hét lên, giọng nói ghê đầy ghê rợn.
Ân Di lại nhớ đến việc mà Nhã Lâm vốn muốn làm với cô, có khi hôm nay cô bị cô ta giết chết ở đây mà không hề ai biết.
“Bỏ ra…”
Ân Di hoảng hốt muốn thoáng ra khỏi vòng tay của Nhã Lâm, nhưng không thể. Cô càng cố thoát ra, cố vùng vẫy, Nhã Lâm càng lấn tới.
“Bốp… bốp.”
Một tiếng động vang lên kinh hoàng, Nhã Lâm giật ngược tóc Ân Di,đánh mạnh vào mặt cô.
Một cảm giác sợ hãi kèm đau đớn nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể. Ân Di càng sợ hơn khi cảm giác Nhã Lâm như một con ác quỷ, cô ta đủ sức để dìm chết cô. Một giọt nước mắt trào rat hay cho sự đau đớn.
“Tại sao? Tôi không làm gì cô mà!” Ân Di run rẩy.
“Tại sao? Sặc… chẳng có tại sao cả! Chỉ là trước khi mày nhận ra mày thật sự là ai, thì tao cần phải giết chết mày.”
Nhã Lâm gằng giọng, cô ta đẩy Ân Di ngã xuống, dùng chân đạp lên chân cô.
Ân Di càng rối loạn hơn, rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc cô là ai? Là ai mới được?
Đầu cô chợt quay cuồng, một thứ hình ảnh mờ nhạt hiện lên… cô nhìn thấy ai đó.
Ân Di đau đớn la lên… nhưng chẳng có ai nghe thấy.
“Mày cứ la đi, không có ai cứu mày đâu! Hơn nữa.. trước khi chết, mày nên cố gắng nhớ ra mình là ai, không nhớ thì thật sự sẽ tiếc nuối lắm đấy.”
Trước cửa phòng vệ sinh, một tấm biển thông báo đang sửa chữa dựng trước lối đi.
Minh Huy nheo mày, tại sao? Không phải Nhã Lâm bảo đến xem Ân Di sao? Nơi này sửa chữa thì Ân Di và Nhã Lâm đi đâu mới được?
Một âm thanh vang lên, Minh Huy nghe thấy từ phòng vệ sinh nữ có tiếng khóc rất lớn, không phải, hình như là tiếng ai đó đang la lên thì phải.
Cố gắng nghe kỹ hơn một chút.
“Đó… không phải là giọng Ân Di sao?”
Anh hoảng hốt xoay người chạy về phía bàn ăn…
“Bảo Anh… Huyền Thi, Ân Di… nhanh đi xem Ân Di.”
Thấy dáng điệu vừa tức giận vừa hoảng hốt của Minh Huy, Huyền Thi và Bảo Anh ngay lập tức chạy về phía phòng vệ sinh.
Gia Khánh nhanh chân hơn cũng chạy về phía ấy nhưng bị Minh Huy kéo tay lại.Hoài Nam và Quốc Hy cũng chạy theo. Minh Huy nhìn Minh Quân, anh ta vẫn dửng dưng, từ từ đứng lên và rời đi… nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó.“Không phải Nhã Lâm giận quá mất khôn đấy chứ? Chết tiệt” Anh ta nghĩ, nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ không hay ho gì. Anh ta phải nhanh chóng báo cho Nhã Lâm.
Gia Khánh bấy giờ mới phát hiện, mình rất lo lắng cho Ân Di, điều gì khiến anh quan tâm Ân Di như vậy? Không phải anh và Ân Di bây giờ không ai nợ ai sao?
“Gia Khánh… không phải tao có ý kiến với Nhã Lâm… nhưng mày không thấy, cô ấy từ khi trở về từ Mỹ rất khác trước sao?”
“Khác trước?” Gia Khánh nhíu mày, anh tỏ vẻ không đồng tình với Minh Huy, Nhã Lâm có gì không giống trước sao?
“Mày nên xem chừng cô ta, Ân Di là một cô gái tốt, những điều mà Nhã Lâm làm với cô ấy, không phải mày không biết.” Minh Huy nhìn Gia Khánh bằng ánh mắt cương quyết.
“Ý mày là…” Gia Khánh lạnh lùng nhìn Minh Huy.
“Phải… Nhã Lâm đang ở cùng Ân Di.”
Minh Huy vừ dứt lời, Gia Khánh đã vội vàng chạy về phía trước. Không phải Nhã Lâm cố tình trêu đùa Ân Di chứ?
Nhã Lâm cười lớn nhìn Ân Di đang quằn quại dưới nền gạch.
Cô ta ngồi xuống ghé vào tai Ân Di.
“Mày… chết chắc.” Sau đó Nhã Lâm túm tóc Ân Di, giật ngược ném vào tường. Đầu cô va vào tường, nhanh chóng một mùi tanh bốc lên, một dòng máu nóng từ đầu chảy xuống, Nhã Lâm nhíu mày… Cô không ngờ máu lại lan ra nhiều như vậy.
Đúng vậy cô ta đâu biết, Ân Di mắc bệnh Hemophilia, bệnh máu không đông.
Máu một ngày một nhiều, Nhã Lâm hoảng hốt lấy điện thoại trong túi ra.
“Chết tiệt… mày có ngốc không, tụi nó đang tìm Ân Di, ở đây phòng vệ sinh quá lớn… tụi nó đang tìm từng phòng, mày nhanh chạy đi.”
Giọng nói quát tháo của Minh Quân vang lên, như sét đánh ngang tai Nhã Lâm hoảng hốt quay người định bỏ trốn, nhưng lại phát hiện đã quá muộn. Vừa mở cửa cô đã thấy đám người kia xông vào… trong đó… Gia Khánh có vẻ rất lo lắng, anh như con sói chạy khắp nơi tìm mồi.
Không còn cách nào khác, Nhã Lâm đành tương kế tựu kế, ngồi bệt xuống bên cạnh Ân Di, dùng máu cô bôi lên khắp người sau đó hét lên thất thanh.
“Có ai không… cứu người… có ai không?”
|
Chương 28: Sự thật đằng sau bức màn bóng tối (chuyển biến) Giọng nói này đủ lớn để khiến mọi người nghe thấy, Gia Khánh nhanh chóng chạy đến, đá cánh cửa phòng kia ra, hình ảnh một người con gái nằm dưới đất, máu me bê bết. Còn Nhã Lâm ngồi một bên sợ hãi khóc lớn.
Gia Khánh sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Chị…” Bảo Anh mắt mở thao láo.
“Ân Di bị bệnh Hemophilia, không được nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Giọng nói của Huyền Thi như Thức tỉnh Gia Khánh, anh lạnh lùng bước đến gạt Nhã Lâm ra, bế Ân Di ra khỏi đó.
Nhã Lâm một chút kinh hoàng… Gia Khánh… vừa đẩy cô ra sao? Đó là Gia Khánh sao?
Anh nhanh chóng đưa Ân Di vào trong xe, một mình lái xe đến bệnh viện. Những người khác cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Nhìn người con gái “bất tỉnh nhân sự” nằm sau xe, máu một lúc một nhiều hơn, Gia Khánh tăng hết tốc lực. Ai nhìn thấy chiếc xe Lamborghini đen lao trên đường cũng sợ hãi tránh sang một bên nếu không muốn bị nghiền nát.
Gió táp vào thành xe, lên kính xe, như muốn cào xé. Tiếng động cơ vang lên như muốn xé toạc bầu không khí nồng nặc mùi máu.
Bấy giờ… Nhã Lâm đứng lên, dùng nước rửa những vệt máu gớm ghiếc trên người. Minh Quân đứng bên cạnh, nhếch môi khinh thường…
“Không ngờ tao có đứa em thông minh như mày.”
“Im đi.” Nhã Lâm ném một ánh nhìn sắc lạnh về phía Minh Quân.
“Để tao xem, thằng Khánh có còn yêu mày sau chuyện này không… em gái tốt.”
Nói xong, Minh Quân quay người bỏ đi, để lại Nhã Lâm với những cảm giác hoảng loạn.
“Kít…t….t…..t…...t………t………….t……………..t……………………t”
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, bây giờ đã là mười giờ tối, bệnh viện có vẻ im ắng lạ thường. Gia Khánh bế Ân Di ra khỏi xe, ánh mắt như rực lửa, anh đá tung cửa bệnh viện, hét lên.
“BÁC SĨ ĐÂU…”
Ngay lập tức những người khác cũng vừa đến nơi, chỉ trong tích tắc.. trước cổng bệnh viện đã xuất hiện mấy chiếc xe cao cấp.
Nhanh như cắt một chiếc xe đẩy kéo đến trước mặt anh.
“Mời anh bỏ bệnh nhân nằm lên đây, chúng tôi cần may lại vết thương.”
Ân di được đưa vào phòng cấp cứu, Gia Khánh lấy lại chút bình tĩnh, anh phát hiện, mình đã bỏ quên Nhã Lâm.
Anh đứng dậy, muốn quay lại tìm Nhã Lâm, nhưng Minh Huy cản lại.
“Mày không được tìm cô ấy.”
“Tại sao?” Gia Khánh giật tay ra, mặc kệ Minh Huy cản đường, anh vẫn tiến về phía trước.
“Sự việc đã đến nước này mà mày không nhận ra, chính Nhã Lâm năm lần bảy lượt cố tình hại Ân Di sao? Bây giờ mày đi tìm cô ấy đến đây, mày có chắc Ân Di nằm trong kia bảo toàn được mạng không?”
Đúng lúc này, Bác Sĩ chạy ra thông báo.
“Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm, lại bị bệnh Hemophilia, chúng tôi cần ai đó hiến máu.”
Gia Khánh đứng im bất động… Minh Huy nói đúng, bây giờ anh cần ở lại để xem tình hình của Ân Di hơn là đi tìm Nhã Lâm.
Mọi người nhanh chóng đến phòng xét nghiệm máu.
“Xin lỗi… tôi không tìm được nhóm máu nào phù hợp.”
“Bùm” một tiếng động vang lên, lý nào lại vậy.
“Không có nhóm nào phù hợp, ông chắc chứ?” Hoài Nam nghi hoặc nhìn vị Bác Sĩ kia. “Không thể nhầm được, chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều.”
Vị Bác Sĩ kia lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Không thể nào…” Bảo Anh hét lên “Cô ấy là chị tôi… chúng tôi từng xét nghiệm máu và đều có chung nhóm máu, Bác Sĩ.. ông nhầm rồi.”
“Xin lỗi, thật sự chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ, mọi người hãy nhanh chóng tìm ai có nhóm máu phù hợp, nếu không cung cấp máu kịp thời, bệnh nhân sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ông nói lại lần nữa xem?”
Gia Khánh tức giận, xách cổ áo vị Bác Sĩ kia lên.
Vị Bác Sĩ như nhận ra Gia Khánh, sợ sệt run lên…“Thiếu… thiếu gia, tôi thật sự đã cố gắng rồi, cô gái kia thuộc nhóm máu âm tính, nói chính xác là, thật sự không ai có nhóm máu hiếm.”Thật ra đây là một bệnh viện thuộc chi nhánh của công ty Hoàng Phúc thuộc tập đoàn Đế Quốc, cũng chính là tập đoàn của gia đình Gia Khánh.
Bảo Anh, Huyền Thi chạy đến bên cạnh Gia Khánh.
“Gia Khánh… anh bình tĩnh đi.”
“Tránh ra.”
Gia Khánh hét lên... “Gọi Nguyên Phong đến đây.”
|
Chương 29: Hiến máu, sự thật dần hé lộ (chuyển biến) Vị Bác Sĩ kia vội vã cúi gập người, “Bác Sĩ Nguyên Phong đã chuyển sang bệnh viện trung ương của tập đoàn rồi ạ.”
“Gọi ông ta đến đây.” Gia Khánh tức giận hét lên.
“Dạ… dạ.”
Nhìn vị Bác Sĩ kia sợ hãi bỏ đi, mọi người có chút nghi ngờ, tại sao Gia Khánh lại lo lắng cho Ân Di như vậy.
Nhớ lại những gì Bác Sĩ lúc nãy vừa nói. Ông ta bảo Ân Di thuộc nhóm máu hiếm, tại sao?
Không lẽ Ân Di không phải là chị của Bảo Anh sao?
Bảo Anh ngồi thụp xuống.
“Ân Di… là chị của tôi mà, tại sao lại hai chúng tôi lại khác nhóm máu?”
“Bảo Anh…”
Huyền Thi buồn bã nhìn Bảo Anh, cô không làm gì được cho nó, chỉ lặng lẽ ôm lấy Bảo Anh, không khí im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nhẹ của ai đó.
Gia Khánh ngồi xuống ghế một cách thất thần… nếu Ân Di có chuyện gì…
Nghĩ đến đây, anh không muốn tiếp tục nghĩ nữa, anh cũng không biết nếu Ân Di xảy ra chuyện thì anh sẽ thế nào? Lạnh nhạt với Nhã Lâm?
Nhưng… anh vẫn không nghĩ Nhã Lâm cố tình khiến Ân Di ba lần bốn lượt vào bệnh viện như thế.
Một tiếng…
Hai tiếng…
Rồi
Ba tiếng… Tiếng thắng xe vang lên chói tai, từ ngoài cổng bệnh viện, một Bác Sĩ trẻ tuổi gấp gáp chạy lại, thấy Gia Khánh ngồi trên ghế chờ, anh gập người trước Gia Khánh “Thiếu gia… tôi đến chậm.” Sau đó nhìn Minh Huy và Hoài Nam “Chào hai cậu.” Minh Huy lo lắng thốt lên. “Mau đi xem bệnh nhân thế nào?”
“Vâng” Nói xong, anh ta quay người vào phòng cấp cứu.
Nhìn cô gái nằm trên bàn mổ, khuôn mặt nhợt nhạt, Nguyên Phong cẩn thận xem vị trí bị thương ở đầu. Sau một hồi chuẩn đoán, anh lại quay sang tự mình xét nghiệm máu, quả nhiên không có nhóm máu nào trùng thật.
Cửa phòng mở ra, thấy Nguyên Phong đi đến, Gia Khánh không chút cảm xúc hỏi.
“Cậu cứu được không?”
Nguyên Phong chần chừ một lúc, sau lại mở miệng có chút e dè.
“Thiếu gia… bây giờ có cứu được không chỉ còn dựa vào người hiến máu, bây giờ chúng ta cần tìm người có nhóm máu hiếm thuộc nhóm Rh- âm tính.”
Gia Khánh nhíu mày “Chỉ cần thuộc nhóm Rh- âm tính đều được?”
“Đúng vậy.” Nguyên Phong thở phào trả lời, thường ngày chắc chắn Gia Khánh sẽ đánh anh vì không hoàn thành trách nhiệm, nhưng bây giờ thì không.
“Lập tức xem xem, trong bệnh viện hoặc danh sách người hiến máu có ai thuộc nhóm âm tính không?” Hoài Nam gọi một y tá phụ trách sổ sách, y tá còn chưa kịp xoay người bước đi, thì đã bị giọng nói của Gia Khánh làm cho run sợ. “Không cần, cô lo theo dõi tình trạng của cô gái kia, có chuyện gì cô chịu trách nhiệm.”
Cô y tá sửng sốt, nhưng cũng không dám hó hé, lập tức làm theo lời Gia Khánh.
(T/g: Anh này mắc bệnh công tử bột, cậy mình là chủ đấy mà ^^) Hoài Nam thắc mắc “Tại sao không để cô ấy tìm thử xem.” “Không cần.”
Gia Khánh trả lời, gương mặt vẫn không chút cảm xúc, anh cầm điện thoại, nhấn vào thuê bao có tên “Nhã Lâm”.
Huyền Thi phản bác “Anh định gọi cho Nhã Lâm?”
“Cô ấy thuộc nhóm máu hiếm.”
Chỉ trả lời có vậy, Gia Khánh đứng lên nhấn nút gọi. Một hồi chuông vang lên, sau đó có người nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mếu máo.
“Gia Khánh… Ân Di… sao rồi?”
Đầu dây bên kia, Nhã Lâm vừa cầm trong tay một tờ giấy điều tra về tập đoàn Đế Quốc, vừa giả vờ khóc lóc thảm thương.
“Em đang ở đâu?”
Gia Khánh không trả lời câu hỏi của cô, giọng nói lãnh khốc khiến Nhã Lâm có chút bất ngờ.
“Em… đang ở nhà!”
Nhã Lâm khó khăn trả lời, vậy có nghĩa là gì? Chẳng lẽ Gia Khánh vì chuyện của Ân Di mà trở mặt với Nhã Lâm này? Điều đó là không thể được!
“Ở yên đó, năm phút nữa anh đến.”
Nói xong, Gia Khánh nhấn nút kết thúc, anh tiến về phía chiếc lamborghini, sau đó khởi động máy, rời đi.
Xe chạy trên đường cao tốc, đúng năm phút sau, dừng lại trước một biệt thự lớn. Đây chính là nhà của anh…
Thấy Gia Khánh về, dì giúp việc chạy ra mở cổng. “Thiếu gia…”
Anh không quan tâm lời chào hỏi của người giúp việc, một mạch bước vào nhà, nhìn quanh phòng khách không thấy Nhã Lâm, liền theo quán tính đi lên phòng.
“Nhã Lâm…”
Giật mình vì có tiếng nói truyền đến từ phía sau, trong lòng nổi lên một trận cuồng phong, Nhã Lâm run lên khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Gia Khánh chỉa về phía mình.
“Em làm gì trong phòng anh.”
Gia Khánh nghi hoặc nhìn cô, Nhã Lâm vội vàng dấu đi đống giấy tờ trên tay.
“Em… em…” Nhã Lâm ấp úng, sự việc đến đây là kết thúc sao? Không được!
Gia Khánh không có nhiều thời gian, anh kéo tay cô lôi đi. Như thừa cô hồi, một tay kia Nhã Lâm đặt lại trên bàn đống giấy tờ, để anh lôi ra khỏi phòng.
Để cô đứng trước hành lang, Gia Khánh mở cửa phòng cô, lấy vội một chiếc áo khoác đưa cho cô, sau đó kéo cô ra xe.
Bất ngờ vì những hành động của anh, Nhã Lâm vội vàng hỏi
“Gia Khánh… anh làm gì vậy?”
Gia Khánh không trả lời, chỉ làm theo những gì mình muốn, anh để Nhã Lâm ngồi vào trong xe, sau đó vòng lại ngồi ở ghế tài xế, cho xe chạy đi.
Nhã Lâm có chút lo lắng, không lẽ Gia Khánh biết cô thật sự hại Ân Di?
“Chúng ta…”
Chưa để Nhã Lâm nói hết câu, Gia Khánh điều chỉnh giọng nói sao cho cân bằng nhất.
“Đến bệnh viện.”
“Đoành” có tiếng đổ vỡ, Nhã Lâm kinh ngạc, cô như không thở nổi.
“Đến bệnh viện?” Cô ta nhắc lại lời nói của anh “Để làm gì?”
“Hiến máu!”
|