Chương 10 :
Bây giờ cảm giác của tôi không khác gì lần trước chỉ muốn đạp bay hắn xuống giường . Nhưng mà sao ? Nhưng mà phải nhịn ...nhịn thầy giáo mà đắc tội hạ hạnh kiểm thì sao ? .
Mọi chuyện ngày hôm qua sảy với tôi tựa mơ hồ . Ngày hôm qua tôi gặp lại hai bác , gặp lại người bạn hồi nhỏ của tôi Thượng Thiên Vũ .
Đến tận giờ tôi vẫn không thể tin con người này đã nằm ngay bên cạnh tôi . Tôi còn cứ ngỡ chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa .
Có một lần khi tôi còn là một đứa trẻ mẹ tôi có nói :
" Con gái à , rồi một ngày con sẽ phải kết hôn , rồi sẽ có một ngày mẹ sẽ không ở bên cạnh con nữa ! " .
Cơ mà lúc đó tôi vẫn là một đứa bé ngây thơ , vẫn là một đứa trẻ trong tư tưởng không thể thiếu mẹ trong cuộc sống .
Đôi mắt mẹ hơi đỏ rơm rớm nước mắt , tôi cứ tưởng sắp phải xa mẹ thật lên ôm mẹ òa khóc : " Không đâu mẹ ơi ! Con ở cùng mẹ cơ ! " .
" Cái con bé ngốc này , mai sau mẹ không còn nữa thì con cũng cần một người bên cạnh cả đời chứ ! ".
" Vậy con sẽ kết hôn với anh Thiên Vũ như vậy chẳng phải sẽ được ở gần mẹ sao ! ".
" Được được ! "
Là như thế đấy , đến hôm sau khi tôi từ trường quay về thì vị " hôn phu " của tôi đã đi mất rồi . Mấy ngày đầu khi hắn đi tôi sống rất khó khăn , cô lập chẳng chịu chơi với ai cả .
Ánh sáng phản chiếu từ bên ngoài khuôn mặt hắn thật đẹp . Nàn da trắng môi cong lên nếu không phải bà Yến xác nhận thì tôi sẽ không tin đây là Thiên Vũ .
Vòng tay tôi bất giác xiết chặt hắn , cái cảm giác này thật sự rất dễ chịu , rất thoải mái , cảm thấy ấm áp đến lạ thường . Tôi nhắm mắt lại định rằng sẽ tận hưởng cái cảm giác kì lạ này một chút nữa thì :
" Em còn định ngủ đến bao giờ hả ? Dậy đi học ? " .
Tim tôi nhảy thót lên , hắn ...hắn đã dậy rồi sao .
Tôi ngồi bật dậy chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh đóng cửa lại . Mặt tôi đỏ bừng lên ' sao hắn lại dậy đúng lúc đấy chứ ' .
Cuối cùng suy nghĩ vớ vẩn trong đầu tôi cũng bị ép cho nắng xuống . Tôi bắt đầu chuyển bị đến trường .
Bước ra đã thấy Thượng Quân Ngôn thay xong âu phục có lẽ hắn dùng nhà vệ sinh bên phòng đọc sách .
" Tiểu Linh , xuống nhà ăn sáng " .
Vừa xuống đến nhà bác Yến đã kéo tay tôi lại bàn ăn , múc cho tôi một tô cháo lớn . Híc đúng là bà mẹ thứ hai của tôi mà .
Tôi ngoan ngoãn ăn dù biết là ăn không hết , Thượng Quân Ngôn cũng ngồi xuống ăn nhưng lần này hắn ăn " rau xanh " .
Bà Yến vui ra mặt ...
" Tẹo con chở Tiểu Linh đi học nhé ! " .
Tôi : đang ăn cũng phải phun ra .
Hắn : Dạ !.
Cơ mà không để hắn đưa đi thì chẳng lẽ đi bộ , chuyển nhà rồi lại phải mất đến 5km chứ trả chơi .
Cứ suy nghĩ vẩn vơ tay thì cứ đút dần những thìa cháo vào miệng kết quả ăn hết lúc nào không hay . Bà Yến tỏ vẻ trầm trồ thán phục , còn hắn khỏi nói cũng biết là đang gật gật .
Bà Yến rất chu đáo còn chuẩn bị cả hộp cơm trưa cho tôi và Thượng Quân Ngôn .
Lát sau , tôi lại vinh hạnh một lần nữa được ngồi trên em xe yêu quý sang trọng BMW . Cái xe này chắc chắn không rẻ gì ! Cứ nghĩ đến việc được ngồi lên đống tiền đưa đến trường thế này cảm thấy hưng phấn hẳn lên .
Bây giờ tôi mới để ý , xe chạy rất êm , tốc độ cũng không hề tồi quả là xe đắt tiền .
Chưa gì đã gần đến trường tôi nhắc hắn trước :
" Cho em xuống ở cổng trường nhé ! ? " mất công mấy đứa bạn biết thì to chuyện .
" Được ! " .
Đến gần cổng trường tôi tia được ...
Ớ ! Thật là " may mắn " chúng bạn yêu quý đang đứng ở cổng trường và giờ tôi mới nhớ hôm nay lớp có đặt piza .
Tôi xuống xe trong sự yên bình tại cửa kính xe kín không nhìn rõ người bên trong mấy đứa bạn tôi chỉ hỏi " nhà hôm nay giàu thế ! Có cả ô tô " . Tại bình thường tôi hay đi bộ .
Tôi đắc ý :
1 . Cái thứ nhất là không bị ai phát hiện ra tôi đi cũng Thượng Quân Ngôn .
2 . Tôi định khoác lác vài lời rằng " Đây là xe nhà tôi " .
Chưa kịp mở lời cửa kính ô tô đã mở ra bên trong đương nhiên là Thượng Quân Ngôn , " thầy yêu " của mấy trò .
" Tiểu Linh ! ".
Hức ! Gọi quay lại đã đủ chết rồi lại còn gọi là " Tiểu Linh " thôi chết thật rồi .
Tôi thất thần quay đầu lại .
" Em quên hộp cơm trưa này " .
Bây giờ có phải không quay lại là không được không ?
Tôi " dạ " một tiếng rồi cũng quay trở lại lấy hộp cơm trưa cho lại vô túi .
Như mọi người đã biết đấy cuộc xử tử thứ 3 sắp bắt đầu .
|
Chương 11 : Lần này không đơn giản như mấy lần trước . Đến cả Hạ Chi cũng tra hỏi tôi .
" Cậu , cậu ! Tại sao thầy Thượng lại trở đến trường , chẳng lẽ ... " . Nói đến đây nó ấp úng không nói nữa
Cả lớp : hùa theo .
Tôi : " Không phải như mấy cậu nghĩ mà " nói là nói thế thôi chứ sự thật có lẽ chúng nó cũng không thể ngờ .
Một người trong đám đông lên tiếng :
" Mau giải thích lý do đi , hãy cho bọn tớ một lý do thích đáng , nếu không bọn tớ sẽ không tin đâu " .
Tôi còn đang ấp úng thì thầy giáo " của" lòng học sinh trường tôi bước đến .
" Tôi gặp em ấy ở đoạn đường A , hình như là chân hơi đau đi lại có vẻ khó khăn nên tôi tiện đường đưa đến trường ! Các em tin chứ ? " .
Đám đông : " Dĩ nhiên tin rồi ! Sao có thể nghi ngờ lời thầy ! " .
" Tốt ! " .
Đúng là lũ mê trai , rõ ràng lúc nãy tôi chạy như bay ra khỏi ô tô chúng nó cũng nhìn thấy mà bây giờ soái ca nói một cái là tin sái cổ .
Và rồi từ đấy mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm .
Tiết học của Thượng Quân Ngôn.
Hắn đứng lên bục giảng liếc liếc vào quyển sách một lát rồi nói " Một bạn lên bảng viết lại định nghĩa A " .
Cả lớp đông như vậy mà ai cũng im thin thít . Tôi thấy ánh mắt hắn cứ nhìn vào tôi , tôi liền nhìn lại bằng ánh mắt " Đừng gọi em , em không biết làm đâu ! " .
" Sao Như Linh , lên bảng ! " .
Hức , tại sao đã bảo không biết viết rồi cơ mà .
Tôi khó khăn đứng dậy . Ánh mắt cả lớp hướng vì phía tôi .
Đi qua hắn tôi còn nhìn hắn nói thầm - Đã bảo không biết viết lại còn .
Dĩ nhiên là tôi chẳng viết được chữ nào cả . Chưa bao giờ một học sinh giỏi của lớp lại mắc phải .
" Không viết được à ? ".
" Dạ ... dạ ".
" Ra hành lang đứng " .
Cả lớp đang nhìn tôi một ánh mắt người cười người khinh bỉ . Một học sinh giỏi như tôi chưa bao giờ phải ... Thiên Vũ anh là bạn thân hồi nhỏ của tôi , là bị hôn phu của tôi anh nỡ lòng nào nhìn tôi bị kinh bỉ như thế . Híc ! .
Ừ thì đi , bây giờ thì có thể làm việc làm gì khác chứ . Đã 22 năm trôi qua chưa lần nào tôi ấp úng như thế càng chưa phải ra hành lang đứng lần nào .
Tự nhiên mắt tôi cứ cay cay , thật sự muốn khóc mà không khóc được , tôi ra ngoài đóng cửa lớp lại . Cứ đứng ở đó ! Đứng như một khúc gỗ .
Vừa hết giờ
Hắn còn chưa kịp ra khỏi lớp Phương Phương đã vội chạy .
Rầm ! Cái cửa bật mạnh ra cả lớp ai lấy giật bắn mình . Hôm nay lớp trưởng nhìn ... sợ quá .
Vừa nhìn thấy lớp trưởng mặt tôi đã xịu xuống . Nó kéo tay tôi chạy ra vườn phong ngồi xuống cái ghế dưới tán lá . Bắt đầu hỏi :
" Thế nào ? Buồn không !? " .
Tôi chẳng nói gì chỉ gật đầu . Tâm trạng có vui lên chút ' thì ra vẫn còn một người hiểu tôi không khinh thường tôi , chẳng những vậy còn là thiên kim tiểu thư một tập đoàn , quả là tôi có sức hút quá mà ' .
" Ừ ! Mà thầy Thượng làm thế hơi quá đáng ? Cơ mà tớ có chuyện muốn nói với cậu này ? " .
Tôi chỉ gật đầu cúi xuống nhặt chiếc lá phong - cái lá của tuổi học trò , theo hướng gió mà rơi xuống .
" Mai chúng ta có bài thi toán hình ! " .
Tôi vẫn thản nhiên nhặt thêm vài chiếc lá nữa " Ừ , như mọi lần cậu cho tớ chép bài nhé !" .
Nó ấp úng một lát cuối cùng cũng nói được :
" Thầy nói lần này sẽ chặt hơn , sẽ ... sẽ đảo phòng từ học sinh năm nhất đến năm cuối " .
" Nếu đã như vậy không phải tớ ngồi phòng 101 còn cậu ngồi phòng 105 đấy chứ " .
" Ừ " giọng nó vẫn cứ ấp úng .
Những cái lá phong trên tay tôi rơi xuống , rớt lại trên thảm cỏ mềm mại .
" À , à thầy nói thầy sẽ cho đề dễ thôi cậu đừng lo nha , về nhà học lại các kiến thức cơ bản đi . "
Thấy tôi chưa khá lên là mấy nó lại nói tiếp " Không sao đâu mà , điểm số lần này chẳng quyết định được gì mấy đâu , cũng chẳng làm ra trường thất nghiệp được đâu . "
Tôi muốn làm bác sỹ nếu cứ trong tình hình này thì chắc chắn tôi sẽ ... .
Hết giờ
Tôi leo lên ô tô của hắn đeo tai phone nên mục đích là đi nhờ . Còn chẳng buồn liếc hắn đến một cái .
Vừa về đến nhà tôi đã mở cửa xe chạy thẳng lên phòng mở sách ra ôn . Kì thi này thật sự quan trọng với tôi lắm .
Hắn bước vào mở máy tính có vẻ là làm đề , hỏi tôi :
" Có cần giúp gì không ? " .
Tôi : "..." .
Thấy tôi không trả lời hắn lại nói :
" Nha đầu ? " .
" KHÔNG ! " .
Rồi cứ thế không gian yên tĩnh đến tận tối .
|