Tên Trùm X-W
|
|
Tên truyện: TÊN TRÙM X-W.
Tác giả: Itto Aptx
Thể loại: hành động, xã hội đen, tình cảm.
Cảnh báo: Nhiều cảnh bạo lực
|
CHƯƠNG 1: Hai người bạn mới
Trời lúc này đã chập choạng tối, màn đêm kéo tấm chăn giăng ngang bầu không. Tôi lững thững bước đến khu chợ tìm chỗ ngủ. Nhưng mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì tôi đã nghe sau lưng vang lên tiếng của ai đó vẻ dữ dằn: - Ê, thằng kia! Mày làm cái quái gì ở đây hả? Quay sang, tôi thấy một thằng dáng cao cao nhưng hơi gầy đang khoanh tay nhìn mình với ánh hình viên đạn. Thằng còn lại chỉ đứng ngang vai thằng kia nhưng bù lại người nó dày và đậm hơn, nó thì đang đút tay vào túi quần nhíu nhíu đôi mày liếc tôi. Cả hai đứa nó đều diện quần áo cũ kĩ, và bốc mùi hơi khó chịu. Thấy vậy, tôi bảo: - Mình định nằm đây nghỉ ngơi chút. - Nghỉ ngơi con mẹ mày à. Biến ngay! Có biết đây là chỗ của bọn tao không. Tôi không nói không rằng, mệt mỏi đứng dậy lết sang cái sạp cách đó chừng mười mét. Tưởng được yên thân nhưng vừa mới ngả lưng xuống tôi lại nghe tiếng bước chân đang tiến về phía mình. Ngóc đầu dậy vẫn lại là hai tên đó. - Mày ăn thứ cứt gì mà lì quá vậy hả thằng chó kia! Tao đã bảo cút đi sao còn lảng vảng chỗ này. Tôi im lặng ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hai đứa nó. Thấy vậy, thằng cao cao hung hăng lao vào đấm ngay giữa mặt tôi. Chẳng kịp nghĩ nhiều tôi liền nghiêng người né đòn, và tay phải tôi không quên chộp lấy cổ tay nó. - Giờ tôi không thích đánh nhau, biến đi.- Tôi gằng từng tiếng, nét mặt cũng thay đổi hẳn. - Mày…- Tên cao kiều tức tối hơi xoay người sang trái định thúc cùi chỏ vào bụng tôi nhưng tôi đã đoán được nên vặn cổ tay thằng kia làm cho nó la oai oái. Thằng lùn còn lại thấy thế vội nhảy tới một bước tung cước đá vào hông tôi. Thấy vậy, tôi thả tay tên kia ra rồi né đòn của tên còn lại. Lúc này, tôi đã nhảy ra khỏi sạp, đứng đối diện hai tên kia. - Mày muốn chơi à, thích thì tao chiều.- Tên cao kiều gằm ghè. - Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi không thích đánh nhau.- Tôi bình tĩnh trả lời. - Không thích...Thế thì không may cho mày rồi. Hôm nay, tao đang có hứng và mày sẽ là vật để tao xả stress. - Muốn vậy sao.- Tôi tỏ ra lạnh nhạt. - Mày sẽ trả giá cho thái độ của mày, con ạ.- Nói xong cả hai tên lao lên. Tôi đứng im như tượng, nét mặt chẳng động đậy chút cảm xúc gì. Rất nhanh, chỉ trong vòng một nốt nhạc, tên cao kiều đã lao lên tung cú móc phải đầy uy lực. Liền đó, tên còn lại chạy tới nhắm vào bụng tôi mà đạp mạnh. Tôi ứng phó bằng cách vừa cúi thấp người né đòn của tên thứ nhất, đồng thời nhảy lui ra sau tránh đòn tên thứ hai. - Được rồi, dừng lại đi. Tôi đã nói không muốn đánh nhau. Nếu hai người còn như vậy nữa thì đừng trách. - Không muốn…Mày tưởng mày là ai hả? Mày tưởng mày hạ được bọn tao sao, đang mơ ngủ hả cưng? - … - Hay là ba mẹ mày không ra gì nên không dạy cho mày hai chữ “biết điều” viết thế nào hả thằng chó kia. Nghe đến đây máu não tôi bắt đầu dồn lên. Không thể đứng im được nữa, vừa lao tới tung cú song phi, tôi vừa hét to: - Câm ngay! Tên cao kiều có vẻ đắt ý vì điều đó, nhưng tiếng cười chưa kịp phát ra thì đã ăn trọn cú đá trời giáng của tôi. Liền đó, tên lùn cũng dính một cước ngay bụng sau khi tung cú đá vòng cầu bị hụt. Lúc này, thằng cao kiều đã đứng dậy được và trên tay đang cầm thanh gỗ mà nó mới vớ được gần đó. - Mày được lắm, thằng chó. Tao thề, tao sẽ giết mày.- Nói xong, nó lao tới giơ thanh gỗ lên nhắm ngay đầu tôi mà giáng mạnh xuống. Tôi nhanh nhẹn nhảy sang trái né đòn, tiếp đến là cú ra chân uy lực vào ngay giữa mặt hắn. Bị dính đòn nặng, tên cao kiều choáng váng mặt mày, nhưng có vẻ như tạm thời hắn không thể đứng dậy được. Ngay sau đó, tên còn lại cũng chịu chung số phận khi dính liên tiếp mấy cước liền vào vị trí bụng và mặt. Xử lý xong hai tên, tôi quay lưng bỏ đi. Nhưng mới bước vài bước, một ý nghĩ vụt qua đầu làm tôi đắn đó giây lát. Sau đó, tôi quay lại, bước đến chỗ hai tên mà tôi mới hạ gục, cúi xuống nói nhỏ: - Ổn chứ. - Cút đi!- Tên cao kiều nghiến răng - …- Tôi im lặng nhìn nó. - Tao đã bảo là cút đi. Tôi im lặng chìa bàn tay ra. - Mày muốn gì thì nói đi rồi xéo.- Tên cao kiều vẫn ra vẻ dữ dằn. - Chúng ta có thể làm bạn được chứ.- Tôi nói giọng đều đều. - Làm bạn? Mày… - Được không? - Tao đéo cần thằng bạn như mày. Cút đi! - Thôi… Đúng lúc đó tiếng của ai đó vọng lại cắt ngang lời tôi: - Đại ca, nó kìa. Quay lại, tôi thấy một tốp khoảng năm thằng đang tiến lại. - Ê thằng kia, đến giờ “đóng thuế”.- Giọng trầm trầm vang lên của một tên tóc nhuộm đỏ , mồm thì đang ngậm điếu thuốc phì phèo. - Đại ca, hôm nay bọn em không làm ăn được gì… - Tao đéo cần biết, “nộp thuế” mau. - Nhưng… - Nhưng con mẹ mày à. Nộp thuế mau, không thì tao cho tụi bay đi chầu Diêm Vương hết bây giờ. - Đại ca, thật sự tụi em không có… - Bà mẹ mày không có à...Thế thì… Tôi chen ngang: - Bao nhiêu? - À, nãy giờ quên vụ này nữa nha. Mày ở đống shit đâu mà chui ra đây, muốn chết hả con.- Gã trợn mắt cất giọng nặng trịch. - Nộp thuế… bao nhiêu?- Chẳng mảy may để ý đến thái độ của gã, tôi nhìn xoáy sâu vào đáy mắt gã ta rồi hỏi. Tôi cảm tưởng dường như cái nhìn của mình lúc đó có sát khí rất mạnh, và nó đã khiến cho gã đột nhiên bước lùi ra sau một bước. Im lặng khoảng vài giây, gã bảo: - Mày là bạn bọn nó à. Nếu vậy thì ba đứa là ba chục cho một đêm ngủ ở đây. Không đáp, tôi lần mò khắp các túi quần. Cuối cùng, tôi thì cũng lôi ra được mấy tờ giấy bạc nhàu nát và cũng vừa đủ số tiền cho ba thằng được một đêm ngủ ở đây. Lấy “thuế” xong, bọn chúng bỏ đi. Không khí bỗng chốc im lặng lạ thường, có gì đó đang thay đổi, và cả sự đổi khác trên nét mặt hai tên vừa nãy còn hung hăng với tôi. - Tại sao?- Lại là tên cao kiều lên tiếng. Tôi quay sang nhìn hai tên mình vừa giúp với ánh mắt thắc mắc: - Tại sao…giúp tụi này. Không trả lời câu hỏi liền, tôi ngồi xuống hướng ánh mắt xa xăm vào nơi khoảng không nào đó. Đến lúc này môi tôi mới bắt đầu dịch chuyển: - Tôi tên Phong, ba mẹ tôi mất rồi và tôi cũng không có họ hàng...bạn bè thì cũng không. Chúng nó gọi tôi là “cục shit không được dạy dỗ” nên không bao giờ chơi với tôi… Ngừng một lát, tôi thở dài rồi nói giọng buồn bã: - Chúng ta có thể là bạn bè được chứ. Đến đây thì tôi im lặng, hai tên kia cũng chẳng mở miệng gì nữa. Không khí như co lại, và mọi thứ dường như bất động trong giây lát. Khoảng mấy mươi lần thở ra hít vào thì đột nhiên trước mặt tôi chìa ra một bàn tay lấm tấm đất cát. Tôi hơi ngạc nhiên quay đầu sang thì bắt gặp ánh mắt hắn. - Là bạn bè… Nụ cười nhẹ nở trên môi, tôi đưa tay bắt lấy bàn tay ấy. Thằng còn lại thấy thế cũng chen vào: - Tôi nữa…Chúng ta là bạn. Rồi nó cũng vội nắm chặt hai bàn tay gầy guộc đang giữ lấy nhau. Ba đôi mắt đang nhìn nhau và có vẻ như ba trái bọn tôi đã tìm thấy tọa độ của sự đồng cảm, niềm tin nào đó trên mặt phẳng cuộc đời. Sau đó, ba người bọn tôi làm quen và kể cho nhau nghe hoàng cảnh của riêng mình. Qua lời kể của hai đứa nó thì tôi biết rằng tên cao kiều hung hăng đánh mình đầu tiên là Khánh, mười bảy tuổi, mất cha mẹ lúc còn bú sữa. Từ nhỏ, nó sống với bà ngoại, vì cuộc sống quá nghèo khó nên nó bỏ xứ lên SG kiếm sống. Còn thằng kia tên là Huy, kém Khánh một tuổi, bị ba mẹ bỏ rơi khi mới sinh ra. Lúc nhỏ nó ở trại trẻ mồ côi nhưng đến năm mười bốn tuổi nó trốn ra ngoài.
Khi đêm đang dần chìm sâu vào giấc ngủ, tôi ngả người lên sạp cất tiếng hỏi: - Vậy hai đứa mày ở đây sống bằng nghề gì? - Nghề…Tụi tao làm gì có nghề chứ, nhỏ giờ có học hành gì đâu. Suốt thời gian qua bọn tao toàn trộm cắp, móc túi, giật đồ, hay kể cả đánh nhau để giành miếng ăn. Có khi hai đứa tụi tao bị ăn đòn suýt chết, cũng có những lần bị công an bắt giam một hai tháng, rồi bị bọn đại ca trong tù đánh đập đến ngày về mới thoát. Nói chung cuộc sống bọn tao mù tịt tương lai, chẳng thấy ngày mai gì cả.- Giọng Khánh buồn buồn. - Mà mày biết võ phải không Phong?- Huy quay sang hỏi tôi. - Ừ, biết chút ít.- Tôi gật đầu. Sực nhớ tên hồi nãy tôi liền hỏi: - Cái tên hồi nãy đến “thu thuế” là ai vậy? Thằng đó là đại ca ở đây à. - Không, thằng đó chỉ là tay sai của Hùng lác thôi. Thằng Hùng lác mới là đại ca phường Long Hòa này.- Khánh lắc đầu đáp. - Thằng Hùng lác là người như thế nào?- Tôi hỏi tiếp. Huy nhanh nhảu: - Hùng lác là một thành viên chính thức trong băng X-W nổi tiếng, mày biết chứ Phong. Nhưng hắn ta cũng chỉ thuộc hạn tép riu trong băng nhóm đó thôi. Phía trên hắn còn biết bao nhiêu tay anh chị máu mặt mà mỗi khi nhắc đến ai cũng phải run sợ. Nổi nhất là những cái tên đình đám như Tùng sẹo, Linh điên, Vũ chó đốm, Long vũ trường,…Mà tao nghe nói băng X-W có tổ chức tốt và tuân thủ những quy định cực kì khắt khe. - Ờ, tao cũng nghe danh băng đó lâu nhưng mà mày biết ai đứng đầu X-W không? - Cái này thì bọn tao không rõ. Mà hình như nghe nói ngay cả người trong băng cũng chả biết nữa là… - Vậy à… - Mà sao mày tò mò về băng nhóm X-W quá vậy?- Huy tỏ vẻ thắc mắc. - Ờ…tại tao mới lên đây nên lạ nước lạ cái, muốn tìm hiểu kĩ để biết cách mà sống thôi. - Ừ. Nói chuyện một hồi ai nấy cũng đều mệt, thế là cả bọn nhanh chóng thiếp đi. Khánh và Huy chẳng mấy chốc đã ngáy o o ngủ ngon lành, riêng tôi thì không ngủ được. Những suy tính cho bước tiếp theo cứ chạy quanh quẩn trong đầu tôi về kế hoạch đã mặc định sẵn.
|
CHƯƠNG 2: Quá khứ và thực tại
Lát sau, cơn buồn ngủ trong người cũng kéo đến, thế là từ từ tôi dần mất ý thức. Và giống như mọi ngày, đang ngủ giấc mơ đó lại hiện về trong tiềm thức của tôi.
- Phong! Phong! Dậy đi con! - Con muốn ngủ nữa cơ. - Bây giờ đã là 15h rồi, con mà không dậy ba Long không chở hai mẹ con mình đi chơi thảo cầm viên nữa đâu đấy. - Ba đâu mẹ. - Ba đang thay đồ kìa, ba bảo mẹ gọi con dậy. - Mọi ngày ba mẹ cho con đi chơi ngày chủ nhật mà, hôm này đâu phải chủ nhật đâu. - Dạo này công việc của ba mẹ rất bận, nên rảnh khi nào sẽ cho con đi chơi ngày đó thôi con trai. - Vâng, thôi con đi rửa mặt rồi đi nha. - Ừ, để mẹ bế con. - Không, để con tự đi, con lớn rồi mà. - Thấy chưa, mới có sáu tuổi đầu mà làm như người lớn. - Kệ, con lớn rồi. Con là đàn ông rồi. Sau này con cũng sẽ giống như ba.- Nói xong cậu chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn từng bước chạy của cậu, bà Vi nở nụ cười hạnh phúc.
15h45, tại thảo cầm viên. - Ba ơi, có con hươu cao cổ kìa, mình tới xem đi ba. - Ừ, để ba bế con tới xem. - Không, để con tự đi, con lớn rồi mà. Nghe đến đây, ba mẹ cậu lại nhìn nhau mỉm cười. - Ừ, vậy cũng được. Khi nào mỏi chân thì nói ba mẹ nghe chưa.- Giọng ông Long nhẹ nhàng. - Vâng ạ. Lát lâu sau, đang đi cậu ngồi xuống nhăn mày: - Con đau chân quá ba Long. - Ừ, con mỏi rồi à, con ngồi xuống đây để ba bóp chân cho. Chút nữa phải để ba bế biết chưa. - Vâng ạ. Ông Long bóp chân cậu một hồi thì cậu lại bảo khác nước, thế là ông phải chạy đi mua nước. Nhưng hai mẹ con cậu đứng chờ hồi lâu vẫn không thấy ông Long quay lại. Bầu trời lúc này đã dày đặt mây mù, rồi cơn mưa cũng nhanh chóng trút. Thế nên hai mẹ con liền vội vã chạy vào phòng bảo vệ gần đó để tránh mưa. Lúc này bỗng nhiên trong lòng bà Vi lại dấy lên cảm giác bất an, lo sợ, mí mắt trái cứ giật hoài. Không thể đợi thêm được nữa, bà quyết định gởi cậu cho chú bảo vệ tạm thời trông rồi vội vàng lấy ô đi tìm chồng. Trước đó hai mươi phút. Ông Long tới chỗ quầy mua nước. Khi mua xong vừa mới quay ra thì đã bị hai tên áo đen, đội nón sụp mắt áp sát. Tức thì một trong hai tên đã ghé miệng sát tai ông nói nhỏ: “Im lặng và đi theo bọn này nếu muốn vợ con ông an toàn”, đồng thời ngay lúc đó ông cảm nhận được có vật gì giống như đầu súng đang cộm cộm sau lưng mình. Phía nam của thảo cầm viên là khu đất rậm rạp cây cối, đang chờ sửa sang, làm mới. Nơi này giáp bãi đất trống với những khu nhà máy bị bỏ hoang lâu ngày. Đây cũng là nơi của thảo cầm viên mà không nhiều người biết đến, phía này cũng rất ít người lui tới. Có chăng chỉ là vài ba khách tham quan tò mò đi cho hết chỗ hết nơi thôi, chứ nếu họ mà biết trước nơi này ra sao thì có lẽ cũng có ai thèm đến đây. Ông Long bị chúng dẫn xuyên qua đám lá cây um tùm, chui qua lỗ trống hàng rào khá to rồi hướng về khu nhà hoang. Lại nói về bà Vi, sau khi chạy đi tìm ông Long nhưng không thấy đâu thì vô tình bà nhìn thấy chiếc khăn mùi xoa đặc trưng của chồng đang nằm trong tay của một cô gái trẻ. Đến đây những ý nghĩ mới lại xuất hiện trong đầu bà, nhiều nghi vấn được đặt ra, vài giả thiết được xây dựng và tất nhiên không loại trừ khả năng là bà Vi đang ghen, một cơn ghen có cơ sở. Bà từ từ tiến đến cô gái trẻ, lấy lại vẻ mặt bình thường nhất có thể nhẹ nhàng hỏi: - Chào bạn. - Vâng…chào chị.- Cô gái hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng gật đầu chào lại. - Mình thấy bạn cầm chiếc khăn đẹp quá, bạn có thể cho mình biết bạn mua nó ở đâu không.- Bà vẫn điềm tĩnh - À, cái này em không mua. Mối nghi ngờ của bà càng lớn hơn khi nghe cô gái nói vậy. Tức thì bà hỏi tiếp: - Không mua…Vậy có người tặng bạn à. - Cũng không phải ạ, cái này em nhặt được. - Nhặt được? - Dạ vâng. Nghe đến đây tự nhiên tim bà đập nhanh thình thịch với một dự cảm chẳng lành. Bà tiếp tục truy hỏi: - Bạn…bạn nhặt được chỗ nào vậy? - Ơ…- Cô gái có vẻ bất ngờ trước thái độ của bà. - Nhanh đi.- Bà giục. - Chỗ cành cây phía kia kìa.- Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ. - Cảm ơn.- Bà đáp lời cô gái rồi vội vã chạy đi, bỏ lại sau lưng một người ngơ ngác với những thắc mắc không lời giải đáp.
Tại nhà kho bỏ hoang trên đường Nguyễn Thị Định, cạnh thảo cầm viên. Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Rầm! Rầm!! Rầm!!! Tiếng súng được lắp ống giảm thanh vừa dứt thì một loạt tiếng sấm rung chuyển đất trời rền vang. Máu tuôn xối tuôn xả. ..hai vũng máu càng lúc càng lớn… lớn dần. Lát sau máu đông lại sẫm màu. Những tia máu nhỏ phụt ra tung tóe khắp nền đất ẩm cũng đã mất đi sự sống cuối cùng vốn có của nó. Gió rít sắc lẹm từng cơn thoát qua những mảnh tôn cũ kĩ, đập bạch bạch, phành phạch vang lên theo chu kì…
Sáng hôm sau, bọn tôi thức dậy khá sớm. Nhắm chừng bây giờ chỉ mới 5h30’ nên đường phố khá vắng vẻ. Lát đát từng chiếc xe thoải mái trườn mình phóng bạt mạng, xa xa thấp thoáng chiếc xe đi lấy rác đã cũ mèm. Chiếc áo màu đen sẫm của bầu trời về đêm đã được vứt bỏ, thay vào đó là vẻ tươi sáng ngập tràn sức sống đến lạ mà ngỡ thân quen khi ánh mặt trời vừa ló dạng. Xa tít tắp tận chân trời nổi lên ánh vàng cam lộng lẫy xen lẫn tím lung linh đẹp đến ngây người. Thấy tôi thừ người ra như vậy, Khánh vỗ vỗ vai tôi bảo: - Mày nhìn gì vậy Phong? - Không có gì, chỉ là ngắm bình minh thôi. Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng thằng Huy: - Á…rắn…con rắn kìa. Tôi và Khánh lập tức quay lại. Thằng Khánh nhanh nhảu: - Hình như là rắn lục đuôi đỏ. Tôi nhìn nó rồi buộc miệng thản nhiên: - Không có độc. Mày khùng à, rắn lục đuôi đỏ mà không có độc á. Mày giỏi thì cho nó cắn thử xem, chừng đó Diêm vương có gọi điện cho mày không. - Tao nói thật, nó không có độc đâu. Con này không giống với những con rắn lục đuôi đỏ khác. - Chỉ vậy thôi mà mày nói nó không có độc à. - Nếu tao không lầm thì con này bị tiêm chất triệt tiêu độc tính rồi. - Thật à, mày nhìn không làm gì biết được. - Khi nó bị tiêm chất đó thì trên cơ thể của nó lốm đốm chấm trắng li ti và nhìn nó có vẻ không hung dữ như khi chưa đưa chất đó vào cơ thể. Thấy ánh mắt của hai thằng Huy và Khánh nhìn tôi với vẻ tò mò như muốn hỏi “sao mày biết rõ vậy”, tôi liền đưa ra một lý do có thể chấp nhận: - Có một lần tao vô tình được nghe ông lão hành nghề săn rắn lục kể chuyện đó thôi. Ban đầu tao cũng không tin như tụi mày vậy nên ông lão thực hành luôn. Ổng lấy con rắn lục đuôi đỏ giống y hệt con này, có điều to hơn chút, ổng cho nó cắn vào mạch máu, nhưng vài giờ sau ổng vẫn bình thường. Rồi ổng kể tao nguyên do như tao vừa mới kể cho tụi mày đấy. Qua mấy hôm sau, tao vẫn thấy ổng mà. - Ừ…thôi không còn sớm nữa tụi mình đi kiếm gì ăn đã. - Uhm Nhìn con rắn lục đuôi đỏ ấy, đầu tôi bỗng nghĩ ra một ý tưởng. - À…tao có ý này….. Sau đó, cả ba bọn tôi vác cái bụng đói meo ra chợ Thanh Thiên gần đó hòng kiếm chát chút đỉnh. Lượn lờ hồi lâu cuối cùng bọn tôi cũng may mắn phát hiện được một con mồi. Một phụ nữ nhắm chừng khoảng U50 đeo một cái giỏ xách da nâu nhạt đang cắm cúi mua đồ. Do tôi chưa quen thuộc đường xá, những con hẻm nơi đây nên nhiệm vụ của tôi sẽ là “đánh lạc hướng” cho thằng Khánh tẩu thoát an toàn khi lấy được đồ ở khu chợ. Nghe có vẻ đơn giản nhưng thật ra nếu mà làm không khéo thì sẽ rất dễ bị mọi người phát hiện và tóm cổ ngay. Còn thằng Huy mai phục ở một đường luồng rất nhỏ cách đó khoảng trăm mét. Đường này hẹp nên chỉ đủ cho một xe máy đi qua thôi, nó dẫn ra khu đất hoang lau sậy rậm rạp nên hầu như chẳng mấy ai bén mảng đến. Có chăng chỉ là những bọn “bác sĩ thú y” với những chiếc kim tiêm lạnh người hút chích lẫn nhau hay “các nhà thôi miên” tự làm mình mê man, chìm đắm trong giấc ngủ lâng lâng, phê phê của mùi khói thuốc mờ mờ ảo ảo. Việc của thằng Huy chính là núp từ phía xa cắt đứt sợi dây nối những thùng giấy đã được treo lơ lửng khi thằng Khánh chạy qua. Xong việc cả bọn sẽ tụ họp lại dưới chân cầu Linh Xuân. Một thoáng sơ hở của người phụ nữ khi đặt túi xách xuống ngay bên cạnh để vươn tay lấy đồ. Rất nhanh, liền đó như một cái máy đã được lập trình sẵn, thằng Khánh phi tới đoạt lấy túi xách rồi phóng thẳng. Sự việc diễn ra không đầy cái chớp mắt, quá bất ngờ người phụ nữ kêu la nhưng chỉ ú ớ trong miệng, sau cùng cũng bậc thành tiếng: - Cướp!... Cướp! Cướp!!!!
|
Đúng như tôi nghĩ, khi vừa nghe nạn nhân tri hô thì đã có mấy tay thanh niên vội chạy đuổi theo thằng Khánh. Thấy vậy ngay tức khắc tôi đứng ở đầu bên kia mở hết ga công suất la to: - Cứu! Cứu tôi với!!! Quả như đự đoán của tôi, bọn thanh niên đang đuổi theo thằng Khánh đột ngột khựng lại khi nghe tiếng tôi kêu cứu. Thoáng lưỡng lự, những “hiệp sĩ đường phố” chia nhau ra hành động. Một nửa quay lại chạy về phía tôi, một nửa tiếp tục đuổi theo thằng Khánh. Dòng người bủa vây đến xung quanh tôi càng lúc càng đông, mỗi lúc một nhốn nháo với những câu hỏi không người trả lời: - Chuyện gì vậy? - Có chuyện gì vậy - Làm sao mà nó la như vậy? - Sao? Sao vậy? … Bỗng nhiên có một tiếng hét của đứa con gái nào đấy, nghe chói tai cực kì: - Ôi mẹ ơi! Rắn! Rắn lục đuôi đỏ kìa!!! Lúc đó, để có thể đánh lừa mọi người thì tôi cố gắng tỏ vẻ sợ sệt, khuôn mặt biểu cảm, chân tay giả vờ run rẩy hết mức có thể, mặt như mếu van xin: - Làm ơn…bắt…bắt… nó giùm đi! Tia mắt một vòng thì tôi thấy ai nấy đều tỏ vẻ ái ngại trước sự nhờ vả của mình, chả ai dám bước tới tay không mà bắt con rắn lục đuôi đỏ đang nằm oằn mình sau gáy của tôi cả. Ý nghĩa đó của tôi vừa mới “phôi thai” thì ngay lập tức vang lên lời đề nghị chắc nịch của “vị anh hùng” với cánh tay xăm trổ chi chit, nhìn có vẻ hổ báo cáo chồn: - Để tôi! Hắn bình thản bước lại gần tôi, ánh mắt nhìn con rắn không chớp. Lúc này, mọi người ai nấy đều nín thở chuẩn bị xem màn trình diễn của hắn. Tuy nhiên đâu đó lại vang lên tiếng của bà cụ: - Cậu có bắt được không, không được thì đừng có làm dóc để rồi chết oan thì khổ. Nghe vậy hắn ngừng lại giây lát, không quay đầu đáp lời bà cụ: - Yên tâm đi, sẽ ổn thôi. Hắn đứng sau lưng tôi, mắt tập trung vào đầu con rắn. Tuy ban ngày thị lực của rắn lục đuôi đỏ yếu hơn ban đêm nhưng không vì thế mà việc tóm nó dễ dàng. Con rắn có vẻ lơ đễnh giây lát khi đầu nó hơi chếch sang trái, mắt nhắm hờ. Chộp lấy thời cơ, tức khắc nhanh như cắt, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái tóm chặt lấy khoảng giứa đầu và thân con rắn ấn mạnh. Bị tấn công bất ngờ ngay chỗ hiểm con rắn co mình hòng trốn thoát nhưng lực hai ngón tay của hắn quá siết nên con rắn chết không lâu sau đó. - Không sao rồi. Phù! Phù!! May quá!!! Tiếng ai đó thở dài nhẹ nhõm. Thấy thế tôi quay người lại tỏ vẻ vui mừng, cúi đầu rối rít cảm ơn: - Cảm ơn anh…Cảm ơn anh nhiều ạ!! Chân thành cảm ơn anh!!!...Cảm… - Vừa nãy tôi cũng liều mạng thôi, chứ tôi có biết cái khỉ khô bắt rắn đâu.- Hắn xua tay rồi nhếnh mép bảo. - Hả…anh….- Đến đây tôi hơi bị bất ngờ trước câu tả lời của hắn ta. Ánh mắt hắn sắc như dao, nói chung theo tôi đây là một người không đơn giản…Anh ta… - Anh Linh, chúng ta đi thôi. Anh Vũ đang chờ.- Ngay lúc đó một tên tiến sát lại hắn nói nhỏ, nhưng vì tôi đứng khá gần nên cũng nghe được. Dòng người lúc này đã tản ra gần như trở về vị trí ban đầu vốn có của nó. Tôi cũng nhanh chóng đi về phía chân cầu Linh Xuân để tụ họp tụi thằng Khánh. Lại nói về tụi thằng Khánh, sau khi cướp được túi xách thì thằng Khánh chạy như tên bắn đến đường luồng mà thằng Huy đã mai phục như kế hoạch đã định. Nhưng không may nó vấp phải cục đá thế là nó lăn quay ra ngã sõng xoài dưới đất. Khi nó kịp đứng lên thì một tên thanh niên đã đuổi đến nơi. Vì khoảng không gian hẹp nên tên thanh niên vươn tay chộp lấy áo thằng Khánh khi nó định bỏ chạy. Khánh không phải tay mơ nên nó nhanh nhẹn nhảy lùi một bước về phía sau rồi co chân dốc hết lực đạp văng tên thanh niên ra sau rồi co giò bỏ chạy. Việc còn lại là của thằng Huy, lúc này nó lấy dao chặt mạnh sợ dây nilon đứt lìa. Một loạt thùng giấy rơi xuống bịch bịch che kín cả lối đi. Thấy vậy tên thanh niên thở dài bất lực khi không còn cách nào đuổi theo thằng Khánh nữa. Lúc tôi đi tới gần chân cầu thì văng văng lời qua tiếng lại của một số người, có cả tiếng thằng Khánh. Lê bước đến gần hơn thì thấy tụi thằng Khánh đang bị một băng bảy thằng bủa vây xung quanh. Tất cả bọn chúng đều xăm chữ R ở cánh tay trái.
|
CHƯƠNG 3: Tình bạn
- Xin hãy để lại bọn em một phần.- Giọng Khánh kiểu như van nài. - Mày muốn chết à. Mày biết mày đang khóc cái đéo gì không vậy, mày biết đại ca tao là ai không hả. Chưa kể nhiêu đây bọn tao đủ cho hai mày mua vé đón xe đi chầu Diêm vương rồi đấy con ạ, ở đó mà còn đòi hỏi chia chát nữa hả.- Tên to con, đầu trọc gằm ghè. - Đây là công sức bọn tôi có được, mấy người muốn có ăn thì lết xác đi mà kiếm ăn, đừng có mà bày trò giở thói cướp cạn ở đây.- Tôi buộc miệng một câu xanh rờn rồi lạnh lùng bước tới gần hơn. - Mày…Mày là thằng chó chết nào… - Phong! Đừng…- Khánh định lên tiếng nhắc nhở tôi. Biết vậy nên tôi liền giơ tay ý bảo “đừng nói nữa” rồi tiếp tục nhìn gã kia nói giọng đều đều: - Tao là ai đéo đến lượt nhà mày biết tên tao. - Thằng chó!!! Tụi bây đập chết cmn cho tao. - Dừng lại đi Phong…Đây anh lấy đi đừng đánh nó. – Thằng Huy lo sợ vội vàng van xin tên đầu trọc. - Mày khỏi cần lo cho tao, tao sẽ không để thằng nào đụng vào “công sức sáng giờ” của tụi mình đâu.- Tôi đáp lời Huy với giọng quả quyết. - Mày được lắm thằng chó, để xem mày to mồm được bao lâu. Tức khắc, hai tên đô con, nhào vô tấn công trực diện tôi. Một tên lao tới tung cú đấm thẳng hướng vào giữa mặt, tên còn lại tung cú đá nhắm vào cạnh sườn tôi. Khuỵnh người lấy thấp trọng tâm, tôi nhảy lùi ra phía sau né đòn. Không giống như lần đụng độ thằng Khánh hôm qua, tôi thấy mấy tên này khá hơn nhiều, tốc độ ra đòn cũng như phát lực khá tốt. Liền đó, bốn thằng lập tức bao vây tôi, hai gã khác đứng canh chừng Huy và Khánh, để đề phòng tụi nó giở trò. - Phong dừng lại đi, nghe tao nói không! Anh ơi, xin hãy tha cho thằng Phong, nó còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Anh là người lớn xin hãy rộng lượng tha cho nó đi anh…em xin anh…- Khánh quát tôi rồi tiếp tục cầu xin tên đầu trọc thối tha đó. - Đúng đó anh, nó còn nhỏ, nó chưa biết gì đâu, xin anh tha cho nó đi mà.- Thằng Huy cũng quỳ xuống đỡ lời cho tôi. Tức khắc, một gã tóc nhuộm đỏ lởm chởm như trái chôm chôm bước đến gần tôi rồi bất ngờ ra đòn rất nhanh, một cú đạp thật lực vào bụng tôi. Lúc đó, vì hơi chủ quan với lại đang quay sang định bảo hai đứa nó “để mặc tôi” nên tôi bị dính một đòn khá đau. - Hai đứa mày đứng im đó.- Giọng tôi chắc nịch đáp lời Khánh và Huy rồi chống tay đứng lên.
Ngay khi tôi vừa mới đứng dậy thì hai gã trong bọn chúng lao tới. Một tên tung cước đá cạnh sườn và tên còn lại đá quét trụ chân của tôi. Nhìn cách di chuyển đó tôi đoán được bọn chúng sẽ ra đòn thế nào nên tôi vội vàng nhảy lùi ra sau né đòn. Liền mạch động tác, tôi xoay chân trụ đá tống ngang vào mặt tên bên phải nhanh như cắt. Cú ra chân chính xác đó quả nhiên có uy lực đáng kể khi mà gã gục ngay tại chỗ. Có vẻ chúng nó ít nhiều biết được thực lực của tôi nên sau khi một tên gục thì hai tên nữa nhảy vào đứng thành gọng kìm bao vây tôi chính giữa. Không để cho bọn chúng có cơ hội ra đòn, tôi nhanh chóng chạy lấy đà ba bước rồi bất ngờ nhảy lên đạp thật lực vào ngực thằng đứng bên phải rồi tiếp đó đấm mạnh vào mặt thằng đứng bên trái. Thằng đứng sau lao về phía tôi chưa kịp ra đòn thì đã bị tôi thái hành cho ăn sống, khi mà tôi liên tiếp tung ra cú đá xoáy, đá cạnh sườn rồi những pha lên gối không nhân nhượng. Không lâu sau đó cả bốn tên đều gục dưới chân tôi. Định xử lý luôn gã đầu trọc và hai tên còn lại nhưng vừa mới quay lưng lại thì đã thấy lưỡi dao sắc nhọn đang kề cổ thằng Huy, và thằng Khánh bị khóa tay đè xuống đất. Lúc này gã đầu trọc nhìn tôi gầm gừ: - Mày có muốn bạn mày xuống đó trước không hả con. - Mày muốn gì, thả hai đứa nó ra.- Tôi thản nhiên. - Tao muốn gì à…cái tao muốn chỉ sợ mày không dám làm thôi. - Muốn gì.- Tôi nhắc lại câu hỏi của mình. - Cái tao muốn là mày đứng im để tụi tao đập mày, nhưng mày không được đỡ đòn hay đánh trả. - Đừng!! Đừng đánh nó... Phong mày…mày chạy đi…Có nghe tao nói không.- Khánh cố ngẩng đầu nhìn Phong nói giọng gấp gáp. - Được…mày nói phải giữ lời.- Bỏ ngoài tai lời thằng Khánh, bởi lẽ tôi chẳng còn lòng dạ nào cân đo đong đếm, lợi hại thiệt hơn cho mình nữa, vì lúc này tôi đặt sự an toàn của hai thằng Khánh và Huy lên trên hết. - Phong!!! Mày nghĩ gì vậy hả. Đại ca ơi…xin anh đừng ...- Huy lần nữa cầu xin gã nhưng lời kịp thốt ra hết thì đã bị hắn ta chặn họng. - Mày có câm cái mồm thối của mày lại không, sủa nữa tao cho một nhát cmm bây giờ.
Sau đó, hai trong số bốn thằng gục trước đó đã đứng lên được. Rồi gã đầu trọc cùng với hai tên lao vào tôi mà ra đòn không thương tiếc. Những cú đấm vào mặt, vào bụng rồi các pha lên gối, sấn chỏ liên tiếp trong hơn 10’ của chúng đã khiến tôi gục xuống, làm tôi không đứng dậy nổi nữa. Máu miệng túa ra đỏ cả áo, mí mắt bị rách nghiêm trọng, khắp người tôi đầy vết thương. Thấy tôi đã gục hoàn toàn gã ghì chân đè đầu tôi xuống đất thật mạnh rồi đay nghiến: - Cmm chết đi, dám láo với tao à con chó.
Sau câu nói đó, gã dồn hết sức tung những cú đá vào mặt và bụng tôi. Lát sau vì mệt, gã dừng lại thở hổn hển. Ý thức trong tôi lúc này cực kì mỏng manh, tựa như sợi tơ nhỏ bé có thể đứt lìa bất cứ khi nào. Tôi không còn cảm thấy chút sức lực gì ở trong người mình nữa cả. Lúc này đây, tai tôi bắt đầu ù đi, cánh cửa nhận thức khép dần, thông tin từ bên ngoài đưa vào hầu hết đều bị từ chối. Tiếng kêu la, gào thét của hai thằng Huy, Khánh cũng thưa dần, nhỏ dần rồi tiến lại gần “điểm 0”. Và sau đó, cú đá trời giáng của gã hay là tên đàn em của hắn ta vừa chạm vào đầu tôi thì ngọn lửa ý thức trong tôi cũng lập tức tắt phụt.
Lạc trong vô thức khi mà thế giới quan trở nên vô hình, mọi giác quan đều bị trói buộc và não bộ đang chìm trong giấc ngủ mê man, bóng tối râm ran nặng nề, ngộp thở dần bủa vây khắp ngả. Bỗng “ ọc ọc ột ột”. Có gì đó vừa xuyên qua bóng tối rẽ đường rạch lối đến thẳng nơ- ron thần kinh, nháy tín hiệu báo ý thức đang dần hồi phục. Nhẹ nhàng ý niệm dần được gợi mở…Một điểm sáng nhỏ nhoi, mờ mờ ảo ảo, khi ẩn khi hiện rồi to dần, lớn dần. Bóng tối ngay lập tức biến mất, ánh sáng chen lấn ùa vào…sáng quá…chói quá.
- Bác sĩ ơi, bác sĩ. Bạn ấy tỉnh lại rồi.- Tiếng ai đó gấp gáp nghe giống như là của thằng Khánh. - Ừ…để tôi xem nào. - Cậu nghe kĩ câu hỏi của tôi rồi trả lời, biết không? - Uhm. - Mấy ngón tay. - Bốn. - Còn đây, mấy ngón? - Mười. Tốt rồi, tạm thời không sao. Theo như kết quả của phim chụp thì não bộ tổn thương nhẹ. Nhưng còn những vết thương khác thì hơi nghiêm trọng, phần mềm bị rách, tổn thương khá nặng và hai xương sườn bị rạn nên cần phải tĩnh dưỡng dài ngày, ăn uống đầy đủ, chế độ sinh hoạt hợp lý. Nhưng trước mắt bệnh nhân cần phải ở viện ít nhất một tuần để theo dõi và điều trị vết thương. - Vâng!...Cảm ơn bác sĩ.- Khánh trả lời giọng lễ phép. - Mày thấy trong người thế nào rồi Phong. – Huy lay lay tay tôi hỏi. - Tao thấy đỡ nhiều rồi, không sao…Mà đây là bệnh viện à…Sao tao lại nằm trong này…Còn… Khánh quay sang ngắt lời tôi: - Mày hỏi gì lắm thế, lo nằm nghỉ ngơi cho lại sức đi, giờ tao ra kia mua cháo…chắc mày đói lắm rồi nhể. “Ọc ọc” Đúng lúc đó cái bụng của tôi reo hò hưởng ứng lời đề nghị của thằng Khánh. Nó đi rồi tôi quay sang thắc mắc với thằng Huy: - Sao tao lại vô đây Huy? - Thì có người đưa vô, chẳng lẽ mày tự chạy vô chắc. - Là mày với thằng Khánh à. - Ừ, nhưng còn một người nữa. - Một người nữa? - Chuyện là thế này…
Qua lời kể của thằng Huy thì sau khi tôi bất tỉnh dưới chân cầu thì gã đầu trọc cùng tụi đàn em bỏ đi với “chiến lợi phẩm đầu tiên” của ba bọn tôi. Thằng Khánh lo sợ tôi có chuyện gì nên tức tốc cõng tôi chạy đường ra đường lớn. Nó vừa chạy vừa bảo thằng Huy kêu “cứu” thật to. Ra đến nơi, nó vẫy tay bắt taxi nhưng chẳng chiếc nào chịu dừng lại cả, chắc có lẽ cái bộ dạng nhếnh nhác, bẩn thỉu, rách rưới, người đầy máu me của chúng tôi đã tạo cho họ tâm lý “ngại”. Mà cũng đúng thôi, lúc đó trong người bọn tôi có một cắc bạc, đồng nát nào đâu, chẳng ai “ngu” mà chở miễn phí cả. Lâu nay mảnh đất này vốn nổi tiếng “Thạch Sạch thì ít mà Lý Thông thì nhiều”, thế mà kì diệu làm sao khi không ông trời lại ban phát cho bọn tôi cái diễm phúc gặp được người “ngu” ngay lúc đó, mà là người “ngu” chính hiệu nữa chứ. Người “ngu” mà tôi nói chính là một ông trung niên, tuổi tầm năm mấy. Không những đưa giúp tôi vào bệnh viện mà ông còn thanh toán tất cả tiền viện phí cho tôi hết. Ngoài ra, ông còn đưa ít tiền cho thằng Khánh bảo “cậu cầm lấy mà lo cho bạn cậu” . Thằng Khánh lúc đấy ú ớ chưa kịp cám ơn và thắc mắc vì sự quan tâm quá đáng này thì ông đã bỏ đi mất. Đây phải chăng là định mệnh hay là một sự sắp xếp ngẫu nhiên của quy luật xác suất vốn có từ thuở nguyên sơ?
Thôi mọi chuyện gác lại ở đó , sau này nếu may mắn gặp lại ông ấy thì có lẽ tôi sẽ làm gì đó để đáp lại tấm lòng của ông ấy đã dành cho tôi như ngày hôm nay.
Trong những ngày tôi nằm viện thì hai thằng Huy, Khánh thay phiên nhau chăm sóc tôi. Nghe thằng Huy nói vừa xin được chân chạy quán phở, còn thằng Khánh thì xin được chân chạy bàn quán nhậu, nghe thế tôi cũng mừng cho tụi nó.
Những ngày nằm viện quả thật đối với tôi là một cực hình, ngày qua ngày nằm lì một chỗ, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp căn phòng, rồi chứng kiến cảnh một anh thanh niên co giật trợn mắt thấy mà rùng mình. Cuối cùng cũng kết thúc những ngày nhàm chán ở viện, vết thương của tôi cũng gần lành lặn, sức khỏe cũng đã hồi phục bảy tám phần.
|