Em Còn Yêu Anh Không
|
|
Chương 42: "Virgin Auction" - Cuộc đấu giá trinh tiết Andrew nhíu mày nhìn lên tấm áp phích rồi khẽ nhép môi.
Virgin Auction
Sau khi nhìn thấy dòng chữ được in một cách bông đùa và trừu tượng trên nền giống như hình dáng của một chiếc quần lót phụ nữ, Andrew chống tay lên thành ghế với vẻ suy tư âm thầm. Trong đầu anh là dấu chấm hỏi to lớn không được giải đáp, Nga làm sao có thể tham dự buổi đấu giá này khi cô không còn trinh tiết. Chính cô đã từng thừa nhận với anh điều này cơ mà.
Với lời thắc mắc không đươc giải đáp kia, Andrew tự hỏi rằng, liệu anh có nên tiếp tục ngồi đây hay sẽ đi tìm cô ở một nơi khác. Thế nhưng, chính vì sự hoài nghi đột ngột xuất hiện trong đầu khiến anh vẫn ngồi yên vị tại nơi mình đang ngồi để tiếp tục quan sát.
Có khi nào, cô đã nói dối anh về tiết hạnh của mình?
Nếu cô vẫn còn trong trắng, trinh tiết nguyên vẹn nhưng lại tự phủ nhận sự thật về con người mình trước anh thỉ sao?
Nếu sự thật là như vậy thì thực sự, anh không thể tha thứ cho bản thân mình.
Nhìn dòng chữ Virgin Auction lấp lánh trong bóng tối tối mờ ảo. Trong đầu Andrew thấp thoáng ẩn hiện lên gương mặt sầu khổ và đôi mắt cam chịu của Nga mỗi khi anh dùng những từ ngữ khinh khi, hay ra sức lăng mạ, thậm chí là hành hạ cho cô trước đó mà tim bỗng nhói đau như có ai đó bóp nghẹn.
Khẽ nhắm mắt lại, Andrew nở nụ cười cay đắng. Thì ra là cô lừa anh.
Andrew lừng lẫy trên thương trường, nổi tiếng lọc lỏi trong kinh nghiệm đường đời. Chưa một ai dám qua mặt anh chuyện gì. Vậy mà lần này, cô gái nhỏ nhắn kia lại có thể lừa gạt anh bởi một câu nói ngắn gọn, buông xuôi.
Phải, thì sao?
Cô luôn dùng ba từ như vậy với anh như muốn khẳng định, như bất cần và như muốn kết thúc cuộc hội thoại giữa đôi bên mỗi khi gặp anh.
Andrew chưa bao giờ có thói quen cưỡng đoạt phụ nữ khi bị đánh. Nhưng anh đã làm điều đó với cô và sử dụng lý do này như một cách áp đặt, biện minh cho hành động đê tiện, muốn chiếm hữu của mình.
Anh hận chính mình. Chỉ vì cái tôi quá lớn. Bực tức và cay cú sự xem thường của cô dành cho anh mà ra tay chiếm đoạt một cách thô bạo.
Và anh cũng không chấp nhận sự thật luôn hiện ra trong lý trí mình rằng, anh đã ghen tức như thế nào khi cô khẳng định, cô đã lên giường cùng với những người đàn ông khác.
Tuy nhiên, chính anh cũng không biết được rằng, mình đang dùng những lời biện minh trên để che đậy sự thật rằng, anh thực sự không thể kìm lòng trước gương mặt kiểu diễm của cô.
Sau một hồi mất tập trung bởi những ý nghĩ cứ ập đến trong đầu, Andrew trách cứ chính mình khi cứ để hình ảnh của Nga hiện trong đáy mắt mà xao nhãng việc đang theo dõi những cô gái đang thứ tự bước lên sân khấu.
Andrew từng tham dự những chương trình đấu giá như thế này ở Mĩ, MaCau và Thái Lan. Anh không hứng thú cho lắm. Hay nói đúng hơn, anh chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì trên đời này. Anh chỉ đến nếu tình cờ khi tâm trạng cảm thấy vui. Anh đến chỉ để giải khuây, ném tiền qua cửa sổ để mua một vài cô gái nào đó mà anh thích rồi qua đêm cùng nhau. Qua ngày hôm sau thì đường ai nấy đi, xem nhau như người xa lạ.
Andrew sinh trưởng ở phương Tây, hấp thụ văn hoá phương Tây nên tư tưởng về trinh tiết của người phụ nữ rất khoáng. Anh cũng chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến điều này trước đây. Mặc dù, những cô gái khi đến với anh còn trong trắng không phải là ít. Nhưng không thể phủ nhận rằng, anh đã từng có chút suy tư khi nhìn vệt máu đỏ thẫm trên chiếc ga giường trắng tinh. Vì thật sự, ở phương Tây, để tìm một cô gái còn trinh nguyên vốn rất hiếm hoi...
Tuy nhiên, khi Andrew gặp Nga, cô lại khiến anh cáu bẩn, khiến anh phải vò đầu suy đoán những gì đang ẩn chứa trong đầu cô. Thái độ, hành động sợ hãi cùa cô khiến anh đinh ninh rằng, cô vẫn còn nguyên vẹn, tinh tươm đẹp đẽ như một tờ giấy trắng thơm tho. Thế nhưng, những lời khẳng định vô cùng cứng rắn của cô khiến anh từ hoài nghi chuyển sang thất vọng ngấm ngầm. Anh muốn chiếm đoạt cô cũng vì tò mò muốn khám phá sự thật.
Andrew vốn không kỳ thị gái làng chơi. Vì anh xem đó là một cái nghề trong xã hội. Những người dấng thân vào con đường này bởi nhiều lý do và hoàn cảnh khác nhau. Nhưng đối với những người như Nga, anh rất ghét. Vì đã dấng thân vào con đường này rồi mà lại tỏ ra cao ngạo, trong sạch như cô khiến anh bực bội ngứa mắt. Vì thế, anh ra sức mỉa mai, xem thường để làm tổn thương cô. Và cũng vì anh đã từng nghĩ rằng, việc nhìn thấy cô đau khổ khiến anh vui lòng. Nhưng sự thật, chưa bao giờ, anh cảm thấy toại nguyện với ý nghĩ đó.
Và đến tận bây giờ, anh cũng không thể nhận ra mình luôn hạ nhục cô vì lý do gì?
Hay đó là lý do mà dù anh có biết rõ cũng không muốn, không dám và sợ hãi phải thừa nhận?
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Andrew sống thật với chính mình, với chính cảm xúc của mình khi bị chính sự xúi giụt từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn điều khiển. Anh đến đây vì muốn tìm thấy cô. Trong lòng có chút chột dạ không muốn thừa nhận rằng, anh đang sợ phải lạc mất cô. Hành động ngu ngốc này ngay chính anh cũng không thể nào hiểu nổi. Anh cũng không nhớ và không kịp nhận ra rằng.
Anh đã gọi cô là người đàn bà của anh.
Anh đã xem cô là người đàn bà thuộc về anh.
Andrew đến muộn nên cũng không dám chắc rằng, anh có thể tìm thấy cô từ phía sân khấu ít ỏi ánh sáng kia. Nhưng anh biết, nét mặt của cô. Anh sẽ không bao giờ có thể nhầm lẫn được.
Có chút khẩn trương, Andrew chăm chú quan sát phía sân khấu. Không một gương mặt nào lướt qua mà anh bỏ lỡ.
Hầu hết, những cô gái đang được rao bán đấu giá trong đêm nay là người bản địa được Maya thu gom, chiêu dụ từ những miền quê nghèo hẻo lánh rải rác khắp Campuchia. Ngoài ra, còn có một số lượng người đến từ Trung Quốc, Phillipine và Thái Lan.
Tất cả những cô gái bước trên sân khấu đến với buổi đấu giá này với nhiều lý do và hoàn cảnh khác nhau. Có thể họ đến đây vì bị ép buộc, không ai lại muốn chọn con đường mua bán thân xác này. Nhưng cũng có thể họ đến đây vì sự tự nguyện. Không ít người xem đây là cơ hội để đổi đời, nếu như họ may mắn lọt vào mắt xanh của một nhà tài phiệt nào đó.
Ngoài số lượng người đẹp từ bên ngoài chiêu dụ vào. Một số cô gái ở đây đến từ Mamba. Đối với họ, đây là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi cái nơi mà họ quen gọi là địa ngục chốn trần gian ấy. Vì thế, các cô gái còn trinh tiết ở đây mong chờ buổi đấu giá này diễn ra sớm để thoát khỏi Mamba. Họ hy vọng, vẻ đẹp và sự trong trắng của mình sẽ được một vị đại gia nào đó chịu bỏ tiền ra để mua về. Tất nhiên, sau đó, họ sẽ trở thành vợ hờ, vợ bé, tình nhân, nô lệ hay bất cứ cái tên nào có thể gọi cho trường hợp này. Họ sẽ phục tùng và chiều chuộng người đã mua mình ra khỏi nơi này một cách vô điều kiện. Đối với họ, như vậy vẫn con may mắn. Vì phục vụ một người đàn ông vẫn tốt hơn cả đống đàn ông háo sắc và khát tình vẫn lui tới Mamba mỗi ngày.
Andrew trầm tư nhìn thân phận của những cô gái xinh đẹp, tươi cười rực rỡ như hoa trong bộ bikini nhỏ xíu đang đi qua đi lại với con rắn trên vai, phô diễn những đường cong nổi bật trên cơ thể mình với mong muốn có được mức giá cao nhất. Họ trông chẳng khác gì một món hàng, đang cầu mong có người mua mình về để sử dụng. Họ không được gọi bằng tên mà chỉ bằng những con số thứ tự.
Tiếng người điều khiển những cuộc đấu giá hạ trầm không cảm xúc lần lượt đọc từng con số. Họ cũng chuyên nghiệp nói bằng ngôn ngữ của ba thức tiếng: Anh, Khmer và Trung Quốc. Giá cả trong cuộc đấu giá này đều được tính bằng Mỹ kim.
Số 12...Giá khởi đầu là 10.000 USD...
Bên dưới, mỗi chiếc ghế đều có nút điều khiển với những con số màu đỏ hiện lên rõ rệt trong bóng tối. Các quý ông đều đều tay bấm số tiền mà họ muốn bỏ ra cho cô gái mà họ ưng ý.
15.000 USD...
20.000 USD...
Bên trên sân khấu, các cô gái với thân hình bóng bẩy óng ánh kim tuyến với con rắn đang khè lưỡi trên vai đang mỉm cười rất mãn nguyện. Cô không ngờ giá của mình cao đến như vậy.
30.000 USD...
40.000 USD...
Trong số những người vừa bước ra, Andrew nhận ra một cô gái rất trẻ. Sau một hồi suy nghĩ, anh nhớ ra, đó là cô gái nhỏ làm chung với Nga ở Mamba. Anh để ý đến Lina. Vì có lần anh vào tìm Nga, anh thấy cô đang ngồi vuốt tóc và trò chuyện với Lina rất tình cảm..
Hôm nay, Lina trông phổng phao hơn thường ngày với đôi giày cao chót vót, thân hình hơi gầy trong bộ bikini màu xanh dương. Trên vai nó là con rắn nước nhỏ xíu màu nâu đen. Vậy mà nó cũng sợ, mặt mày không giấu được vẻ gắng gượng và sợ hãi, liên tục liếc nhìn con rắn trên vai mình.
40.000 USD lần thứ nhất....40.000 USD lần thứ hai...40.000 USD lần thứ ba....Xin thưa quý khách, giá này đã được bán
Những cuộc mua bán, đấu giá lần lượt trôi qua. Những cô gái được mua sẽ được đưa vào phòng trong và được thân cận của người mua nhận hàng và vận chuyển đến nơi cần đến.
Mỗi khi cô gái nào bước ra sân khấu và được bán đi là mỗi lần vẻ thất vọng thoáng hiện lên trong đáy mắt Andrew. Đã hơn ba mươi cô gái được bán rồi mà anh vẫn không nhìn thấy Nga đâu cả. Khi anh bước vào trong phòng này, cuộc đấu giá đã được thực hiện ở cô gái thứ tư. Nỗi lo lắng hình thành trong lòng, lẽ nào Nga đã bị bán trước đó?
11 giờ đêm, bóng tối vẫn bao phủ trong khán phòng. Không một ai có thể nhìn thấy nhau. Chỉ có phía sân khấu chiếu chút ánh sáng lên người những cô gái đang được ra giá kia.
Khi cô gái thứ bốn mươi được rao bán xong cũng là lúc Andrew lo lắng thực sự. Và tiếng người điều khiển cuộc đấu giá này kết thúc hoàn toàn hy vọng mong manh trong lòng anh.
Thưa các quý khách, đợt đấu giá vừa rồi đã là đợt đấu giá cuối cùng của đêm nay. Cám ơn và kính chúc quý khách một đêm ngon giấc!
Trong bóng tối, mắt Andrew ẩn hiện tia máu đỏ, nét lo lắng và bồn chồn thấy rõ. Anh quên mất việc đứng lên rời khỏi nơi này, trong khi bên tai đã văng vẳng vang lên âm thanh của những bước chân đang khẩn trương rời khỏi phòng.
Nghĩ đến việc Nga có thể nằm trong số ba cô gái đầu đã được bán đi trước đó. Andrew cung tay lại, anh dứt khoát đứng lên định đi tìm Mao để hỏi tung tích về Nga.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn vào màn hình với ánh sáng màu xanh nhạt trong bóng đêm, anh nhíu mày lại khi nhìn thấy số điện thoại của Tiệp. Nhanh như cắt, Andrew vội vàng bấm số trả lời, giọng khàn đục.
Tôi nghe...
Thưa ông chủ, cô Thiên Nga thực chất không tham gia và chưa hề xuất hiện trong cuộc đấu giá đó...
------
Sau khi được Andrew giao phó việc tìm kiếm thông tin của ba cô gái được bán trong cuộc đấu giá trước khi Andrew bước vào khán phòng này. Tiệp đã khẩn trương liên hệ với người quản lý của chương trình để hỏi thông tin. Tuy nhiên, anh đã không được cung cấp bất kỳ manh mối nào về Nga.
Điên tiết với thái độ che giấu của quản lý chương trình, Tiệp bí mật tóm lấy một nhân viên phụ trách nắm giữ thông tin của các cô gái tham gia cuộc đấu giá. Không quá khó khăn để Tiệp cạy miệng anh ta. Chỉ sau vài cú đấm mạnh vào mặt, anh ta đã run lập cập cầm tờ giấy dò tên ba cô gái đầu tiên của cuộc đấu giá rồi lẩy bẩy trả lời.
Không...không...có ai tên Thiên Nga hay Sophia gì hết. Cả ba cô gái đầu...đều là người Thái Lan....
Sophia, cô gái người Việt Nam đó hiện giờ đang ở đâu? Nói mau!
Người quản lý run rẩy cố tựa lưng mình vào tường sợ hãi van xin.
Tôi...tôi không biết. Tôi không biết bất cứ cô gái Việt Nam nào trong chương trình này cả. Tôi...chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên. Xin tha mạng...Xin tha mạng!
Không tin những lời tên quản lý kia vừa nói, Tiệp giựt lấy tờ giấy trên tay anh ta tra thêm một lần nữa. Tiệp vốn thông thạo ngôn ngữ Thái Lan nên chỉ nhìn thoáng qua, anh đã biết không có Nga trong số đó. Ném tên quản lý kia xuống nền nhà. Tiệp nhanh chân gọi điện thoại báo cho Andrew biết và đón gặp Andrew ở khu vực khán phòng tổ chức sự kiện.
Vừa nhìn thấy gương mặt hầm hầm sát khí của Andrew, Tiệp đã vội vàng tiến đến. Đây là lần đầu tiên, Tiệp thấy ông chủ của mình khẩn trương như vậy. Andrew nghiêm mặt, ánh mắt đỏ ngầu như ngọn lửa đang bừng cháy. Anh nhíu mày hỏi nhanh.
Không moi thêm được thông tin gì hơn nữa từ hắn ta sao?
Tiệp lắc đầu cất giọng quả quyết.
Thưa ông chủ, tôi không nghĩ là anh ta biết...
Andrew cung tay lại, nghiến răng nói.
Vậy hãy đi tìm người biết Thiên Nga đang ở đâu...
Vừa nghe Andrew nói, Tiệp đã biết ngay anh đang nhắc đến ai.
Dạ, tôi hiểu rồi. Tôi cũng đã cho thêm vài người đi tìm manh mối về cô ấy. Ông chủ đừng quá lo lắng...
Andrew mím môi nhìn vào mắt Tiệp, ánh mắt hung hăng đầy thịnh nộ, anh nghiến răng đưa ra mệnh lệnh.
Bằng mọi giá phải tìm ra cô ấy cho tôi...
Sau khi giao nhiệm vụ cho Tiệp, Andrew nhanh chóng bước vào trong thang máy để đi tìm bộ ba Maya, Mao và Sen. Anh đinh ninh rằng, chỉ cần tìm ra được một trong ba người này. Anh sẽ biết được hiện giờ Nga đang ở đâu.
Andrew vốn luôn là người điềm tĩnh trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vậy mà lần này, chính anh lại không tài nào giữ được bình tĩnh. Càng nghĩ đến gương mặt úa sầu của cô trong đầu. Cơn thịnh nộ trong lồng ngực anh càng thêm bức bối, chúng hung hãng càu cấu lồng ngực to lớn của anh như muốn bổ ra ngoài giết chết bất cứ người nào cản bước.
Giờ này, em đang ở đâu?
Nhất định, anh sẽ tìm ra em.
Nhất định, anh sẽ không để lạc mất em.
Nhất định, anh sẽ mang em trở về....
Andrew ra tay đánh tàn sát bất cứ nhân viên phục vụ nào mà anh nhìn thấy. Chỉ cần họ lắc đầu không biết bộ ba quản lý Mamba ở đâu. Anh lại túm lấy cổ đấm thẳng vào mặt và ném xuống nền nhà trơn láng. Những người nhìn thấy anh trên đường đều co chân bỏ chạy.
Lấy chân đạp mạnh phòng làm việc của Maya, Andrew hùng hổ xông thẳng vào trong. Đàn em của bà đang ngồi xung quanh bàn chơi bài, thấy người lạ đột nhập vào thì ném mấy lá bài xanh đỏ sang một bên, năm thằng xông tới bủa vây Andrew như uy hiếp.
Tự hỏi, người có cửu đẳng huyền đai Karate sẽ đối phó với năm tên tép rêu đầy hình xăm rồng bay phượng múa trên người này như thế nào?
Trong chớp mắt, Andrew túm cổ từng tên, anh tung cú đấm cực mạnh kinh điển vào mặt bọn chúng rồi nện vào tường. Bất cứ cánh tay nào vào chạm tới người anh đều bị hung bạo hất tung về phía trước. Khi đấu sức như thế này, hiếm khi anh phải dùng đến chân. Chỉ cần nắm tay anh chạm vào mặt đối phương cũng đã đủ khiến họ không đứng dậy nổi. Người lì lượm nhất thì cũng chỉ có thể chịu đựng được đến cú đấm thứ ba là cùng.
Andrew theo học Karate từ khi mới 6 tuổi. Trong những cuộc đối đầu với bạn tập cùng lớp hay ở các trận tranh tài. Anh đều đo ván họ một cách gọn nhẹ bởi cú đấm như trời giáng kinh điển nổi tiếng trong giới võ thuật. Tuy nhiên, anh lại rất ít khi dùng đến tay chân của mình để đánh nhau. Vì anh luôn có Tiệp kè kè bên cạnh. Muốn bước qua xác của Andrew, họ phải bước qua xác của Tiệp. Mà Tiệp thì chưa bao giờ thua cuộc trong bất cứ trận đánh nhau nào.
Trong khi, Andrew đang nắm lấy cổ áo của từng tên một để hỏi Maya đang ở đâu thì Tiệp cũng đang đấm đá ở một nơi khác. Nhưng có vẻ như công việc của Tiệp thì nhẹ nhàng hơn Andrew rất nhiều.
Trong nhà vệ sinh nam của tầng 30, Tiệp đang hì hục đấm liên tục vào mặt rồi vào đầu của Mao. Những cú đá thình thịch vào người khiến ông kêu gào in ỏi và khẩn thiết van xin. Sau khi chia tay Andrew ở trước khán phòng tổ chức sự kiện, anh rẽ lối vào một khu vực khác cạnh đó thì bắt gặp Mao đang ỏng ẹo trò chuyện với một người đàn ông ngoại quốc. Không chần chừ bất cứ giây phút nào, anh lôi đầu Mao vào trong nhà vệ sinh nam tra khảo liên tục.
Nói mau, Thiên Nga bây giờ đang ở đâu?
Ối..ối..Tôi không biết. Tôi không biết thật mà. Ui da, đau quá đi à...
Không nói hả? Không nói à? Ông dám không nói sao?
Tiệp thiếu kiên nhẫn và điên tíết trước thái độ lì lượm của Mao. Anh nổi nóng đen sầm mặt mày, khuôn mặt cáu tiết đanh lại, co giật liên hồi làm vết sẹo bên thái dương co giật đáng sợ.
Ông có nói mau không? Hay là ông muốn chết? Nói cho tôi biết ngay, bây giờ, Thiên Nga đang ở đâu? Hả?
Tôi không biết...Tôi không biết thật mà...
Mao mặt mày bê bết máu mà vẫn cứng đầu không khai. Làm sao mà ông không biết cô đang ở đâu chứ. Vì chính ông là người lãnh nhiệm vụ đưa cô đến nơi đó mà...
|
Thấy thái độ cứng đầu của Mao. Tiệp đang nổi nóng càng thêm điên tiết không chịu được. Trong khi, anh biết ông chủ của mình nôn nóng như thế nào. Trước giờ, anh luôn cố gắng làm tròn nhiệm vụ mà mình được giao. Anh luôn cố gắng làm hài lòng ông chủ của mình tốt nhất có thể. Bởi vì giữa anh và Andrew không chỉ tồn tại mối quan hệ chủ tớ trung thành, mà còn là một mối quan hệ khăng khích khác. Và vì điều đó mà anh đã thề với lòng là sẽ trung thành và bên cạnh Andrew suốt đời, phục vụ Andrew suốt kiếp.
Vậy mà lần này, chuyện của Thiên Nga làm anh khá vất vả. Trước nhất là thất bại trong việc đàm phán mua cô từ tay Maya. Và bây giờ thì lại khiến Andrew phải bận lòng, đích thân ra mặt như vậy. Trong lòng anh thực sự tức giận con người trước mắt như muốn nổ tung lồng ngực.
Đánh muốn bại liệt cơ thể mà thấy Mao vẫn không hé miệng một lời. Anh chắc chắn, bọn họ đang che giấu một điều gì đó rất ghê gớm và bí mật. Điều đó quan trọng đến nỗi hắn ta thà chịu bị đánh tơi bời chứ không mở miệng khai. Trong khi lúc này, Tiệp và Andrew như ngồi trên đống lửa. Mất hết kiên nhẫn, Tiệp liên tiếp đấm vào mặt Mao khiến khuôn mặt ông máu me, biến dạng hoàn toàn. Trên mặt chỉ còn chiếc miệng run rẫy la hét van xin.
Bên ngoài cửa phòng vệ sinh đã bị Tiệp khoá kín, có tiếng bảo vệ đang phá cửa ầm ầm.
Tiệp mất hết kiên nhẫn, anh xốc lấy cổ áo Mao lên cao ấn vào bồn rửa mặt, đồng thời nhanh tay rút cây súng lục ngắn nhỏ màu đen từ trong túi quần ra, găm sát vào thái dương của ông nghiến răng đe doạ.
Tao, Doãn Khắc Tiệp chưa bao giờ biết doạ ai. Tao đếm đến ba, mày không mở miệng khai. Tao bắn bể sọ.
Mao dù cứng đầu và sợ cấp trên trừng phạt. Nhưng khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử sống còn như thế này thì tính cứng đầu nhanh chóng biến mắt. Thay vào đó là thái độ vô cùng hoảng sợ và bấn loạn. Vừa nhìn thấy cây súng ghim vào đầu, hồn vía ông đã lên mây. Tiệp mới đếm đến số một đã tè hết ra cả quần.
Một...
Tha cho tôi. Tha cho tôi. Đừng bắn tôi. Tôi khai. Tôi khai mà....
Nói mau, Thiên Nga bây giờ đang ở đâu?
Mao sợ hãi, mắt liếc nhìn cây súng trên đầu mình. Chẳng cần biết ông sẽ bị cấp trên khiển trách, trừng phạt ra sao. Ông vội vàng run rẩy nói.
Con Sophia, con Thiên Nga nó đang ở....Nó đang ở...
Tiếp mất nhẫn thực sự. Anh nổi khùng hét lên.
Hai...
AHHH
Tiệp chưa bắn, Mao đã hoảng hốt la lên. Khi ngừng lại thấy mình vẫn còn sống. Quên hết mọi sự trên đời, ông hấp tấp khai hết địa điểm và chi tiết về nơi Nga đang bị giam giữ cũng như bất cứ câu hỏi mà Tiệp đưa ra một cách nhanh chóng, chứ không ấm úng che giấu như ban đầu.
Vừa nghe Mao khai thông tin về Nga, Tiệp nhíu mày đăm chiêu. Buông lỏng tay mình rời khỏi cổ Mao.
Không quan tâm đến tiếng đập cửa ầm ầm phía ngoài của đám bảo vệ. Tiệp bỏ cây súng vào thắt lưng mình rồi nhanh tay gọi điện cho Andrew. Anh chắc chắn rằng, Andrew sẽ bất ngờ không kém gì mình.
Tại phòng Maya, mọi thứ trở nên hoang tàn. Mấy tên đàn em của bà bị đánh sắp chết hết mà vẫn không chịu khai. Vì thật sự, họ cũng không biết bà đang ở đâu để mà khai báo với Andrew. Những thông tin mật thiết thì bọn tép rêu như họ làm sao biết được. Ngoại trừ, cả ngày hôm nay, họ được rỉ tai nhau rằng, có sếp lớn từ xa đến đây viếng thăm vài ngày.
Tôi thực sự không biết Maya đang ở đâu...Tôi thề đấy. Xin hãy tha cho tôi. Nhưng tôi nghe, bà ta mấy ngày nay đang rất bận rộn chuẩn bị đón chủ sòng bài Đệ Nhất đến kiểm tra... Tên độc nhãn mặt mày máu me chảy ròng ròng, nén cơn đau dữ dội toàn thân rên rĩ thểu thào cất giọng nói, hắn ta hy vọng thông tin này có thể ngăn cơn thịnh nộ như thú dữ của Andrew mà giữ lại tính mạng cho mình. 'Tôi nói thật đó...Tôi không biết gì. Làm ơn đừng giết tôi...
Andrew thựng người, bàn tay đang bóp lấy cổ hắn cũng giãn ra. Anh nhíu mày chép miệng chỉ đủ mình nghe thấy.
Là tên khốn đó?
Chiếc điện thoại để chế độ run của Andrew duy chuyển mạnh mẽ trong túi quần. Anh đoán chắc chắn là Tiệp nên vội vàng bắt máy ngay.
Đầu dây bên kia đúng là Tiệp. Và Tiệp đang báo cho anh một tin chấn động chẳng kém những gì anh đang trải qua đêm nay.
Thưa ông chủ. Cô Thiên Nga đã bị...
----
King's Chambers thuộc khu nghỉ dưỡng biệt lập của Đệ Nhất, vốn được toạ lạc ngay trên địa hình vô cùng lý tưởng, chiễm chệ ngay bên con sông Mê Kông uốn lượn hiền hoà. Mục đích của chủ sở hữu sòng bạc khi xây dựng nên toà nhà này, là nhằm biến Đệ Nhất thành khu phức hợp khách sạn lớn nhất Campuchia. King's Chambers được xây dựng theo kiến trúc đặc trưng của người Khmer với mô phỏng dựa theo bản mẫu khá giống với cung điện Hoàng gia. Chủ ý của người xây nên toà nhà này nhằm phục vụ những khách hàng VIP khi đến nghỉ dưỡng tại Đệ Nhất. Tuy nhiên, nơi đây nổi tiếng được biết đến là sự lựa chọn số một của các cán bộ ngoại giao, quan chức cao cấp nước ngoài và cả những nguyên thủ quốc gia khi viếng thăm Campuchia. Có thể nói, Đệ Nhất là công trình hiện đại tiêu biểu của người Khmer sau đền thờ Angkor Wat và cung điện hoàng gia.
Quản lý về bộ phận đặc phòng ở Chambers đặc biệt rất khắc khe trong việc đón nhận khách đến đây lưu trú. Andrew đã không chọn khu vực này để ở khi đến Đệ Nhất với lý do đơn giản là anh thích ở bên phía khu vực sòng bạc hơn. Anh cũng không nghĩ rằng, mình sẽ viếng thăm đột ngột toà nhà này trong đêm nay.
Nếu Nga không bị giam giữ tại đây. Thì có lẽ, Andrew cũng không muốn đến.
Ngay khi biết được thông tin chi tiết vì sao Nga được đưa đến Chambers, Andrew nghe như sét đánh bên tai. Anh và Tiệp vội vàng chạy nhanh đến đó. Mặc dù, toà nhà này thuộc quản lý và nằm trong chuỗi thương mại phức hợp của Đệ Nhất, nhưng phải mất 10 phút xe hơi, Andrew và Tiệp mới đến được nơi. Trong khi, với Andrew lúc này mà nói, anh đang nóng lòng như ngồi trên chảo dầu. Sư chậm trễ của anh có thể dẫn đến việc, anh sẽ khó lòng tìm thấy được Nga.
Vuốt hai mép áo vest đen một cách tao nhã, Andrew với gương mặt đẹp trai làm sáng bừng cả một góc trời Campuchia, anh lịch thiệp bước xuống xe ngay khi Tiệp đậu trước đại sảnh đón khách của Chambers. So với sự ồn ào và rộn ràng bên Đệ Nhất, nơi này khá yên ả. Tuy nhiên, nhìn lượt khách ra vào có phần đông hơn thường ngày đủ thấy, nơi đây cũng đang được tổ chức một chương trình bí mật và thú vị chẳng kém gì toà nhà rực rỡ ánh đèn bên kia.
Vừa bước vào thang máy, Andrew nhanh chóng rủ bỏ phong cách lịch thiệp, hình ảnh điềm nhiên sang một bên. Thay vào đó là ánh mắt rực lửa cùng tác phong vô cùng khẩn trương.
Kiểm tra nhanh bảng đồ trên tường. Andrew và Tiệp vội vàng bước ra khỏi thang máy, thẳng tiến đến khu vực mà Mao đã ngoan ngoãn khai trước đó. Trước khi đi, Andrew và Tiệp cũng không quên kiểm tra hai khẩu súng .45 Caliber Pistol được ghim bên thắt lưng của mỗi người.
Theo như những gì Mao đã khai, Nga bị giam giữ ở tầng 55 của toà nhà. Còn phòng chính xác ở đâu thì ngay cả ông cũng không được biết. Vì đây là nơi cư trú của những nhân vật quan trọng nên an ninh rất chặt chẽ. Mỗi tầng đều có rất nhiều bảo vệ cũng như mật vụ ra vào.
Sau khi Andrew và Tiệp bị chặn lại ở một khu vực cấm của tầng 55 để hỏi về giấy tờ tuỳ thân và lý do về sự có mặt của hai người ở đây, Tiệp đã nhanh tay đánh một cú đấm thí mạng sau gáy tên mật vụ đó, khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ. Nhanh chóng lôi hắn ta vào một phòng ngay cạnh đó, Tiệp thay nhanh bộ đồng phục có gắn bảng tên mà hắn ta đang mặc trên người.
Từ khi Andrew đi theo sau Tiệp với bộ đồng phục của tên mật vụ. Họ ít bị để ý hơn. Vì mọi nơi họ bước qua, tay chân của khách sạn đều nghĩ rằng, Tiệp đang hướng dẫn khách.
Việc khẩn cấp trước mắt của họ là tìm ra phòng nơi Nga đang bị cầm giữ.
Nhìn thấy một nhân viên phục vụ với khây rượu trên tay, Tiệp tiến đến hỏi han.
Anh đang đi đâu vậy?
Tên nhân viên phục vụ quay qua nhìn Tiệp như anh là người ngoài hành tinh mới xuống.
Cậu sao vậy? Đi đến chỗ mấy ông hoàng đó chứ còn đi đâu?
Rút nhanh khẩu súng từ thắt lưng, Tiệp chỉa ngay vào eo của tên nhân viên phục vụ rồi điều khiển hắn ta vào trong thang máy.
Andrew đứng bồn chồn bên ngoài chưa được bao lâu, thì đã thấy Tiệp bước ra trong bộ đồng phục của tên nhân viên phục vụ kia với khây rượu trên tay. Nghiêng người nhìn vào thang máy, anh thấy tên phục vụ đó đang nằm nghoẻo đầu ngủ ngon lành.
Biết Tiệp đã dò được thông tin mật, Andrew khẩn trương hỏi.
Ở đâu?
Dạ. Phòng số 555. Thưa ông chủ.
Từ xa, Andrew và Tiệp đã thoáng thấy hai tên gác cửa đang đứng trước một căn phòng biệt lập. Vừa nhìn thấy Tiệp họ đã cho vào trong phòng ngay, còn Andrew thì bị chặn lại hỏi thiệp mời.
Andrew bình thản một tay bỏ vào quần, một tay vuốt vuốt cằm nhìn hai tên gác cửa cười cười nói.
Tụi bây thực sự không biết hậu quả của việc cản bước tao sao?
Hai tên gác cửa nhíu mày nhìn nhau tò mò như hội ý. Cùng lúc đó, Tiệp cũng vừa mở cửa nhìn Andrew gật đầu nhẹ như đưa ra tín hiệu. Nhanh như cắt, họ, mỗi người chụp lấy đầu hai tên bịt miệng thật chặt rồi bẻ mạnh đầu của bọn chúng sang một bên, đồng thời đánh mạnh phía sau gáy nhằm mục đích gây bất tỉnh.
Phần dọn dẹp hai tên gác cửa để cho Tiệp lo liệu, Andrew mở cửa bước vào trong. Đây là phòng Nga đang bị giam giữ và sẽ bị bán đi.
Theo như lời Mao khai. Nga được ông đưa sang đây vào buổi chiều ngày hôm nay theo lệnh của Maya. Cô sẽ bị bán đấu giá với khoảng năm cô gái khác tại đây.
Cuộc đấu giá này về nguyên bản cũng không khác gì mấy so với bên Đệ Nhất. Chỉ có điều, qui mô ở đây kín đáo hơn, thông tin ở đây tuyệt mật hơn, khách hàng ở đây đẳng cấp hơn và đặc biệt là các cô gái ở đây xinh đẹp hơn gấp bội phần.
Tiến những bước chầm rãi vào trong căn phòng tối om, nơi chỉ có một đốm sáng trắng chiếu lên một bục sân khấu nhỏ hình tròn, đủ chỗ đứng cho một cô gái đang tươi cười phô trương thân thể xuống màn đêm tối đen như không hiện hữu bất kỳ bóng người nào. Trước mặt cô gái chỉ là những nốt đỏ nhỏ xíu được phát ra từ máy điều khiển báo giá mua của khách hàng. Trong phòng có tám đốm sáng, tượng trưng cho tám vị khách hàng bí ẩn trong bóng đếm đang âm thầm quan sát và chọn lựa món hàng mà mình ưng ý. Những vị khách bí mật này theo như các cô được biết, họ hầu hết đều là các tỷ phú, triệu phú thuộc những ngành kinh doanh khác nhau: chứng khoán, hàng hải, dầu mỏ...Chính vì đẳng cấp khác biệt này, mà họ được mời dự buổi đấu giá thường niên được tổ chức mỗi năm ở King's Chambers. Lý do mà Chambers chỉ đưa ra có năm cô gái, trong khi số lượng khách tham gia đấu giá đến những tám người là vì họ muốn có sự cạnh tranh gắt gao. Không ai muốn bị bẻ mặt nếu không mua được cô gái nào. Hiễn nhiên, họ sẽ vì danh dự mà không ngần ngại bỏ ra số tiền lớn.
Bước đến gần chiếc ghế đối diện với sân khấu nhỏ xíu, Andrew kề súng sát cổ tên khách xấu số mà anh tình cờ chọn để chiếm lấy chỗ ngồi. Tên khách giật bắn người khi một vật lành lạnh mà hắn ta biết ngay là gì, yên phận ngồi không dám nhúc nhích một li.
Sau khi làm tên khách hoảng hồn, Andrew cuối đầu kề sát tai của hắn ta ghìm giọng nói khẽ. Câu nói nhỏ, ngắn gọn nhưng có sức uy hiếp áp đảo tên khách, khiến hắn ta phải vội vàng run rẩy nghe theo sự điều khiển của anh.
Biến hoặc chết!
|
Tên khách run cầm cập đứng dậy, không dám tạo ra một tiếng động nào. Sau khi rời chiếc ghế kia, Andrew nhanh tay bịt mệng hắn bằng một chiếc khăn trắng. Trong tích tắt, hắn ta ngất lịm.
Andrew kéo thân người hắn ra phía cửa, nơi Tiệp đang đứng gác để bàn giao cho anh xử lý. Còn mình thì phủi tay, ung dung chỉnh mép áo khẩn trương tiến vào bên trong như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi thứ đều diễn ra một cách nhanh gọn, êm đẹp và không hề có bất cứ tiếng động nào. Andrew nhếch môi cười khi nghĩ đến lời đồn, Chambers vốn là một trong những nơi an ninh nhất Campuchia.
Sau khi đã an vị tại chỗ ngồi có tầm nhìn rất rõ về hướng sân khấu. Andrew bắt đầu tập trung quan sát những cô gái đang tự tin đi lại trước mắt mình. Trong lòng anh cảm thấy bồn chồn và bất an khi trước mắt mình đã là cô gái mang số 4.
Vậy là chỉ còn một cô gái được rao bán nữa thôi. Nếu đó không phải là Nga thì sao? Anh bấu lấy thành ghế da, oán hận chính bản thân mình vì đã đến đây quá muộn màng. Đáy mắt sâu thăm thẳm ẩn hiện những tia lửa trong bóng đêm chứa đựng tâm tư trầm lặng. Trong đáy lòng Andrew xốn xang không thể tả, khi nghĩ đến khuôn mặt đau khổ và sợ hãi của Nga.
Tiệp sau khi xử lý nhanh gọn tên khách kia. Anh vào lại phòng đấu giá đứng sau lưng để bảo vệ cho Andrew.
Trong bóng tối đục mờ, âm thanh phát ra từ người điểu khiển buổi đấu giá được vang lên lạnh lùng như một cái máy vô cảm, khiến người nghe có cảm giác không hề tồn tại bất cứ tình người nào ở đây. Chỉ có những con số vang lên tượng trưng cho đống tiền đô la xanh thẫm và món hàng đang được rao bán. Trên sân khấu là cô gái xinh đẹp cuối cùng mang biển số 5 làm khuôn mặt Andrew đanh lại. Vẻ đẹp của cô ta khiến những vị khách ở đây thích thú, vừa ý mà nhấp nháy đèn liên tục. Mắt họ không dừng trên thân thể trần trụi không một mảnh vải kia. Những đường cong gợi cảm và những bộ phận thầm kín của người con gái ẩn hiện chút bí ẩn phía sau tấm vải voan màu đen cực kỳ mỏng manh như mạng nhện, khiến giá trị của cô ta được đưa lên cao, chạm đích 450.000 USD.
Từng đợt đấu giá lần lượt trôi qua. Những cô gái mà khách hàng đã mua sẽ được đưa vào phòng trong. Sau đó, họ được thân cận của người mua nhận hàng và vận chuyển đến nơi cần đến.
Kết thúc màn mua bán của cô gái thứ năm. Lời chào kết thúc của người dẫn chương trình như đập tan mọi hy vọng và đợi chờ trong lòng Andrew.
Buổi đấu giá trinh tiết xin được khép lại. Cám ơn quý khách đã đến tham dự và xin hẹn gặp lại. Chúc quý khách một đêm ngon giấc!
Lời chào của người dẫn chương trình vô hình đã kết thúc mà Andrew vẫn còn thẫn thờ yên vị ngay tại chỗ.
Đèn trên sân khấu cũng đã được tắt hoàn toàn khiến không gian rơi vào một màu đen như mực.
Bên cạnh Andrew có tiếng động của những người bắt đầu ngồi dậy chuẩn bị rời đi.
10 giây lặng lẽ trôi qua. Bất thình lình, đèn trên sân khấu lại được bật lên. Tiếng người dẫn chương trình cười nhẹ, âm thanh lạnh lẽo và ma mị...
Khoan đã! Quý khách đang đi đâu thế? Đừng quên chúng ta vẫn còn một món hàng cực kỳ quý giá khác. Đây là món quà đặc biệt mà ban tổ chức Virgin Auction muốn gửi tặng cho quý khách trong đêm nay.
Andrew như nghẹt thở. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết đến hai từ là gì? Anh chăm chú và đợi chờ hướng mắt về sân khấu bằng tất cả sự hy vọng mong manh.
Xung quanh anh, có tiếng cười khe khẽ của một ai đó khi biết mình bị chơi khăm. Tất cả dường như đều yên vị tại chỗ chờ đợi món hàng cuối cùng mà King's Chambers đã giới thiệu với cái tên mỹ miều là
Vùng đèn trắng soi tỏ hơn trên bục sân khấu, đồng thời tiếng của người dẫn chương trình cũng đột ngột cất lên.
Thưa các quý ông, đợt đấu giá lần này sẽ là cuối cùng của đêm nay. Như thường lệ, những người cuối cùng luôn là những người đẹp nhất...
Ánh đèn trắng chiếu xuống sân khấu nhẹ xoay xoay để kích thích sự tò mò, nơi có một cô gái đang loạng choạng bước ra từ trong bóng đêm. Vừa nhìn vào cô, người đối diện có thể thấy rõ cô đã bị ép buộc đẩy ra sân khấu một cách có chủ ý.
Từ đầu buổi đấu giá đến giờ, cô gái này là người duy nhất thực sự gây chú ý đặc biệt cho các vị khách trong phòng. Cô thu hút người đối diện bởi nước da trắng ngần như tuyết, khác hẳn với nước da bánh mật thường thấy của những cô gái khác trong suốt buổi tối hôm nay. Cô có dáng người cao thanh thoát và mềm mại, mái tóc đen hơi gợn sóng buông xoã ngang lưng. Thân hình đẹp đẽ như một bức tượng tuyệt mĩ ẩn sau lớp vải voan mỏng manh màu đồng có thêu những hoa văn tinh tế, khiến người đối diện vừa nhìn đã ngẩn ngơ và mê đắm ngay. Từng đường nét gợi cảm và e ấp từ những nơi nhạy cảm của thiếu nữ xuân thì, lúc ẩn lúc hiện sau lớp voan mỏng manh, khiến tất cả những người có mặt trong bóng tối bên dưới rực lửa ham muốn. Chỉ có điều, họ vẫn còn chần chừ và tò mò tột độ khi không thể nhìn thấy gương mặt đang gục gật liên hồi kia. Và bởi vì mái tóc đen gợn sóng cùng tấm vải voan mỏng manh đang phủ trên đầu che khuất cả tầm nhìn của họ. Tất cả dương như nghẹt thở chờ đợi khoảnh khắc được nhìn thấy dung nhan của cô.
Andrew chăm chú nhìn cô gái này nhưng không vì diện mạo của cô ta. Bởi những nhan sắc như thế này, anh đã gặp qua rất nhiều lần. Anh chú ý đến cô vì thần thái khác người so với những cô gái trước mà anh đoán có thể là Nga. Nếu như những cô gái được rao bán trước đó đều bước ra với dáng vẻ tươi tắn và nụ cười đẹp thường trực trên môi. Họ tự tin phô diễn những bước đi uyển chuyển và đường cong cơ thể với dáng vẻ mãn nguyện nhất, thì cô gái này lại vật vờ, gục gật như không đứng vững.
Gương mặt của cô, anh nhớ đến từng chi tiết nhỏ nhặt.
Cơ thể của cô, dù anh chỉ được ngắm nhìn trong chớp nhoáng, nhưng vẫn thuộc nằm lòng và khắc ghi sâu tận tâm khảm.
Dáng dấp tuyệt đẹp đang rung động và duy chuyển sau lớp voan mỏng manh kia, khiến anh tựa hồ như đã từng khao khát chạm vào rất nhiều lần.
Nhìn tấm vải voan trên đầu cô gái kia, anh thiệt sự muốn nó được kéo ra. Bởi anh muốn được xác nhận đó chính là cô.
Dù cô gái kia có tuyệt hảo đến đâu, người mà anh đang tìm kiếm sẽ chỉ có một và duy nhất trên đời.
Anh thật sự không còn nhiều thời gian ở đây để chơi trò chơi cút bắt. Người con gái anh đang tìm kiếm đang gặp nguy hiểm khiến lòng anh xốn xang. Sự thiếu kiên nhẫn khiến anh không ít lần muốn nhảy bổ lên sân khấu để kéo mạnh tấm voan kia xuống. Không chỉ anh, mà tất cả những người đàn ông ở đây đều bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Sau vài phút loạng choạng mất thăng bằng, Nga bắt đầu duy chuyển người xung quanh sân khấu theo yêu cầu của một người trong bóng tối. Cùng lúc, chiếc khăn voan đang được phủ trên đầu cô cũng được người bên trong kéo xuống. Cô bị động như nghe theo lời người hối thúc phía bên trong. Bước chân xêu vẹo trên đôi giày cao gót màu đen va đập cành cạch trên nền sân khấu, khiến người khác đau tim khi cô xuýt trực ngã mấy lần. Khuôn mặt thất thần với đôi mắt nhắm hờ cuối cùng cũng hướng về phía Andrew. Đôi đồng tử đen luôn uy nghiêm của anh khẽ linh động, khoé môi anh mím lại khi nhận ra người đang đứng trên sân khấu chỉ cách anh vài xoãy tay kia.
Giây phút đó khiến tim anh như se thắt lại.
Làm sao anh không thể nhận ra cô ngay từ lúc vừa bước ra?
Có phải vẻ đẹp làm mê đắm lòng người của cô khiến anh mê muội quên cả mục tiêu của mình chăng?
Hay là bởi vì trong đầu anh chỉ vương vấn mỗi gương mặt úa sầu của Nga mà không còn đoái hoài gì đến nét gợi càm trần trụi ngay trước mắt?
Bàn tay bấu chặt vào thành ghế để ngăn cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lòng. Đệ Nhất dám đối xử với người đàn bà của anh như vậy sao? Nhất định anh sẽ không bỏ qua chuyện này.
Khoảng cách dù gần nhưng Andrew vẫn không nhìn rõ khuôn mặt cô lắm bởi ánh sáng trắng lờ mờ lúc sáng, lúc lập lờ. Nhưng từ đây, anh vẫn vô hình nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của cô.
Chắc hẳn, em đang rất đau khổ.
Bằng mọi cách, anh sẽ mang em ra khỏi nơi này.
Sẽ không còn đau thương.
Sẽ không còn nỗi sợ hãi.
Sẽ không còn bất cứ người nào dày vò em.
Xin lỗi, anh đã đến trễ. Để em phải chịu đựng những điều nhơ nhuốc này.
Nga đưa đôi mắt khép hờ nhìn vào bóng đêm trước mặt. Trước mắt cô giờ đây chỉ là những ngõ cụt đen tối chẳng khác gì hình ảnh ngay trước mắt là mấy. Cuối cùng, cô cũng đã đứng ở chốn này, chốn mua bán thân xác mà cô đã hoài nghi nhiều tuần qua. Giờ cô đã hiểu vì sao bộ ba Maya lại nương tay với cô trong suốt thời gian qua. Bởi cô là một món hàng, mà theo họ là có giá trị sử dụng.
Từ những lần gặp đầu tiên tới gặp Maya trong phòng làm việc của bà về món nợ của ông Thiên. Câu mà Maya hỏi Nga nhiều lần nhất, làm cô ngại ngùng đến phát ngượng đó là,
Cô là gái trinh có đúng không?
Lúc đó, Nga rụt rè, mặt đỏ ửng đáp lại lửng lờ.
Tại sao bà lại hỏi như vậy?
Maya kiên định với câu hỏi của mình, gằn giọng lần nữa.
Tôi chỉ muốn biết cô có còn trinh hay không?
Nga đành gật đầu khẳng định. Lúc đó, cô bắt đầu hoài nghi về những dự định của Maya dành cho cô. Tất nhiên, cô thừa biết bà ta sẽ bắt cô phục vụ khách để trừ tiền nợ. Tuy nhiên, khi cô đến làm việc ở Mamba mà không phải đi khách riêng thì ý nghĩ phải bán dâm cũng bị đập tan ra khỏi nghi vấn của cô. Nào ngờ, cuối cùng, kế hoạch của bọn đầu trâu mặt ngựa, cho vay nặng lãi mất nhân tính là đây. Là nơi cô đang đứng ngay lúc này.
Đôi giày cao gót cao lêu nghêu khiến Nga gần như bị trượt chân mém ngã mấy lần nhưng cuối cùng cô cũng gượng giữ thân bằng. Dù không hề muốn, nhưng cô không thể phá huỷ cuộc đấu giá này. Cô cần được người ta mua. Sinh mạng của ba cô đang nằm gọn lỏn trong cuộc mua bán này. Chỉ cần cô được mua, ba cô sẽ được nhanh chóng thả ra ngay lập tức. Họ đã hứa với cô như vậy. Trên tay thân thể mỹ miều nhưng trần trụi, bàn tay cô nắm chặt lấy một tờ giấy trắng...
Điều duy nhất trong đầu Nga trong lúc này là giải thoát ba cô ra khỏi đây. Còn lại, tất cả chỉ là một màu đen tối ảm đảm như những gì đang hiện ra trước mắt. Nga không nhìn thấy gì ngay lúc này vì bao quanh cô chỉ là một màu đen tối, ẩn hiện những nút đỏ chớp tắt theo từng cái nhịp tay báo giá của khách hàng. Tầm nhìn của cô bị hạn hẹp bởi một làn sương mỏng. Mọi thứ mờ ảo, ẩn hiện. Đầu óc cô quay cuồng và không tự chủ được bản thân.
Nga đã bị ép uống một loại thuốc kích thích gây ảo giác trước khi đến đây. Chủ ý của họ là ngăn chặn không cho cô gây ra bất kỳ đại hoạ nào.
Đồ con đỉ, mày nghĩ mày là ai? Nếu không nhờ gương mặt như thiên thần và cái màng trinh vẫn còn nguyên vẹn kia thì tao đã xử mày từ lâu rồi.
Bà Sen cao giọng quát mắng khi nhân viên trang điểm đang cố gắng chuẩn bị cho Nga trước đêm đấu giá này. Cô gần như chết lặng khi biết mình sẽ bị bán đi cho bất cứ người đàn ông nào trả giá cao nhất cho cô. Cô đã sợ hãi, khóc lóc, van xin, qùy cả dưới chân Sen để này nỉ buông tha.
Cô không thể nào bị bán đi.
Cô sợ mình sẽ không thể tìm được đường về nhà nữa.
Bà Sen tất nhiên lãnh đạm hất tay Nga ra. Nga lại khóc lóc, cự tuyệt và phản kháng. Kết cục sau đó ai cũng đoán ra, cô bị đánh đập dã man. Nếu không nhờ sự can thiệp của Mao. Có lẽ, Sen đã đánh Nga đến chết sau khi cô phản kháng và có ý bỏ trốn.
Bà điên à? Muốn gì thì cũng phải chờ bán nó xong đã. Bà làm thế sao ăn nói với Maya đây? Nó là món hàng chủ chốt của đêm nay đấy
Mao lấy ngón tay xỉ vào đầu Nga kèm theo những lời mắng nhiếc không thương tiếc.
Mày liệu hồn. Bỏ trốn hay làm càn trong buổi đấu giá tối nay thì biết tay tao. Sinh mệnh của ba mày đang nằm trong tất cả những nhất cử nhất động của mày. Mày làm những điều ngu ngốc thì phần thiệt chỉ đổ lên đầu ba mày thôi. Mày suy nghĩ lại đi. Chỉ cần mày được bán, ba mày sẽ được thả ra. Khách mua mày sẽ toàn là những tay tỷ phú lắm tiền. Nếu may mắn còn có thể thành vợ bé, kiếm được chút tiền lo cho người thân và gia đình. Chúng tao làm như vậy là đã nhân đức cho mày lắm rồi.
Tôi không cần. Hãy mau thả tôi ra. Các người là bọn buôn người bất nhân. Các người sẽ bị trời không dung, đất không tha...Đồ rắn độc, đồ độc ác...
Nga đầu tóc rũ rợi, miệng vẫn còn đọng vết máu hét to về phía bà Sen và Mao.
Con này hung dữ. Nói ngọt không nghe, mày muốn dùng vũ lực thì tao cũng chiều.
Bà Sen nghiến răng, sai cận vệ mang vào một ly Phenobarbital rồi bà và Mao cùng nhau cưỡng ép Nga uống cạn. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi. Cô thể cô dần chìm xuống và không còn một chút sức lực nào để kháng cự nữa, chỉ biết ngồi yên trên ghế phó mặc cho số phận.
Đưa đôi mắt vẫn còn đọng những giọt nước mắt long lanh bi thương, Nga vô hồn nhìn vào tấm kiếng trước mặt. Cô chỉ lờ mờ nhìn thấy nhân ảnh của một người con gái vật vờ, rệu rạo không còn một chút sức sống nào. Vài tiếng đồng hồ sau, người cô dần kiệt quệ như bị rút hết sức lực, chỉ còn vô thức làm theo những lời chỉ thị của Sen và Mao một cách vô điều kiện.
Giá khởi đầu cho số 0 là 100.000 USD...
Giọng người điều khiển âm trầm vang lên làm cắt ngang ánh nhìn sâu thẳm của Andrew dành cho Nga. Dù chưa nghe đọc con số mở đầu nhưng ngón tay anh đã đặt sẵn sàn vào nút điều khiển ngay bên cạnh. Mắt anh vẫn dán về phía sân khấu, mặc định trên gương mặt vô hồn chất chứa nỗi bi ai. Sao cô không giữ vẻ điềm nhiên, lãnh đạm và khinh khỉnh mỗi khi gặp anh? Có lẽ, sẽ không khiến anh rơi vào cảm giác ngay lúc này. Trong đầu anh xuất hiện những suy nghĩ và những luồng cảm xúc hỗn tạp mà trước giờ anh chưa từng mắc phải. Tất cả hoà quyện vào nhau, trọn vẹn bằng một từng ngắn gọn và tròn trĩnh.
150.000 USD...
200.000 USD...
500.000 USD... Tay Andrew ấn mạnh nút báo giá. Trong lòng cực kỳ muốn cuộc mua bán này nhanh chóng được khép lại.
Từng con số được lạnh lùng đọc lên trong căn phòng im phăng phắc. Giá đấu được đẩy lên cao đến chóng mặt. Trong lịch sử đấu giá trinh tiết của King's Chambers chưa hề có những mức giá cao ngất ngưỡng như thế này. Bên trong bóng đêm, Maya gật gù với người trợ lý bên cạnh bằng vẻ mặt rất hài lòng. Từ lần đầu tiên gặp Nga, bà đã biết cô sẽ làm nên kỳ tích cho King's Chambers nói riêng và Đệ Nhất nói chung. Rồi đây, danh tiếng của khách sạn này sẽ được cải thiện và mở rộng thêm. Vị trí của bà ở đây cũng sẽ tăng lên vài bậc. Ắt hẳn, chủ tịch Đệ Nhất đang rất hài lòng.
Những vị khách đêm nay có vẻ dành nhiều sự ưu ái cho Nga. Không biết họ để ý cô vì sự khác lạ so với những cô gái trước, hay là vì vẻ mặt vô hồn thoáng chút ngây thơ nhưng tuyệt đẹp của cô cuốn hút mà không hề tiếc tay ra giá.
650.000 USD...
800.000 USD Giọng người điều khiển vẫn đều đều như một cái máy vô cảm mà không hề phấn khích trước con số kếch xù được phát ra từ máy của Andrew.
Sau một hồi những nút đỏ từ cả tám máy hoạt động liên tục. Cuối cùng, cũng có vài người bỏ cuộc khi con số đã vượt quá mức mà họ cho rằng, chỉ để mua một cô gái trinh tiết vui vẻ trong một đêm.
Sau hơn 30 phút cạnh tranh quyết liệt. Trong phòng, giờ chỉ còn lại hai nút đỏ ở hai máy nằm cạnh nhau phía chính diện sân khấu.
900.000 USD
1.000.000 USD Andrew không chần chừ bấm nhanh. Không cho người bên kia có thời gian lưỡng lự.
Trong bóng đêm sau sân khấu, điện thoại của Maya run lên trong tay bà. Nhìn vào màn hình nhấp nháy, là chủ tịch Đệ Nhất đang gọi. Bà nhanh chóng ấn nút trả lời, giọng vô cùng kính trọng.
Bên kia đầu dây, người đàn ông cất giọng rất ôn tồn, tiếng rít thuốc nho nhỏ vang lên.
Rất tốt!
Cám ơn chủ tịch.
Hai người đang đấu giá là ai?
Một là Cù Nhão, ứng viên đang tranh cử chức tổng thống Campuchia, chủ tịch tập đoàn hàng hải Liên Thái Bình Dương. Còn người kia là Jack II Edward, tỷ phú dầu mỏ.
Có tiếng cười khe khẽ nhưng khiến Maya bắt đầu lo sợ từ âm thanh pha chút bỡn cợt của nó.
Maya, bà quản lý an ninh Chambers kiểu đó sao?
Dạ..
Ông Jack bị cột trong nhà vệ sinh nam cả tiếng đồng hồ mà bà không hề hay biết?
Tay Maya run run, bà không thể nào tin được trong bóng đêm trầm lặng không chút âm thanh kia lại vừa xảy ra một vụ áp chế người như vậy? Nhìn dưới sân khấu nơi nút đỏ đang được ấn lên liên hồi. Bà chép miệng tự hỏi, vậy ai là người đang điều khiển chiếc máy kia?
Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cho người bắt hắn ta ngay...
Vài giây yên lặng bên đầu dây bên kia, giọng người đàn ông gằng nhẹ lên nhưng vô cùng đáng sợ.
Cứ để nó tung tác. Sau đó, hãy làm những việc cần làm. Đã hiểu ý tôi rồi chứ?
|
Chương 43: Sunshine là thằng nào? Nắng hạ Phnom Penh oi ả mang theo hơi nước hâm hấp chẳng khác Sài Gòn là mấy. Những vệt sáng màu vàng chói mắt ùa vào khe hở của chiếc rèm cửa màu nâu có thêu hoa văn tinh xảo, chúng tò mò rọi thẳng vào gương mặt vẫn còn đọng giọt lệ sóng sánh ươn ướt trên khoé mi buồn của nguoi con gái đang ngủ say sưa kia. Những tia nắng vàng vọt cố tình nhún nhảy trên khuôn mặt thanh tú của cô gái như muốn cô phải thức giấc. Thức dậy để giáp mặt với những gì đang đợi chờ cô...
Hàng mi đen cong nhẹ của Nga khẽ cử động rồi cố gắng hé mở một cách gượng ép và chậm chạp. Cô giơ tay lên che mặt lại vì chói mắt. Khuôn mặt nhăn nhó càng làm tăng thêm vẻ khốn cùng. Cô cố nhích thân thể của mình nhưng không tài nào cử động được. Có thứ gì đó đang đè nặng trên người cô. Khi vẫn còn chưa định hình được chướng ngại vật đang cản trở sự di chuyển, cô đã cảm nhận một luồng hơi thở lạnh buốt phát ra từ hướng bên tai trái của mình, kèm theo đó là âm thanh được phát ra rất khẽ từ hơi thở đều đặn. Cô nghiêng đầu sang khám phá thứ đang làm mình cảm thấy bất an.
Hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt đang lười biếng của Nga là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai với đôi mắt nhắm nghiền cùng hơi thở đều đều ngay sát bên mình. Cách tai cô chỉ một cm. À không, chỉ một milimet. Gương mặt nam tính vừa lạ lại vừa quen khiến đôi mắt to tròn long lanh của cô đột ngột mở toan hết cỡ.
Nga thở gấp gáp vì quá kinh ngạc và hoảng hốt. Cô nhanh chóng dịch người ra xa nhưng không tài nào di chuyển được. Vì thân dưới của cô vẫn còn đang bị đè nặng bởi đôi chân dài vừa nặng vừa cứng ngắc. Còn thân trên thì bị cánh tay màu bánh mật thoải mái ôm lấy. Khủng khiếp hơn nữa là bàn tay to bản rắn chắc với những sợi gân xanh lờ mờ còn thô bạo bấu lấy khuôn ngực cô một cách vô cùng gần gũi và tự nhiên.
Hành động thô thiển ngay cả trong giấc ngủ của Andrew khiến Nga đỏ mặt vì ngượng và vì tức giận. Cô cắn môi nhăn mặt kinh tởm và nhanh chóng tìm cách thoát khỏi con người dâm dê này. Theo phản xạ tự nhiên, cô vội vàng hất mạnh bàn tay đó ra, rồi thô bạo dùng hết sức lực có thể đẩy thân người nặng trịch to khoẻ của anh ra xa, kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh như muốn nổ tung cả biệt thự Sundance đồ sộ.
"AHHHHH....Đồ biến thái...Đồ dâm dê... Đồ vô liêm sỉ..."
Lúc này đã là 12 giờ trưa, bên dưới nhà, Tiệp đang vừa ăn cữ sáng muộn màng vừa xem TV. Tối qua, anh bị bắt về đồn cảnh sát. Thế nhưng, sau sự can thiệp của Andrew. Anh nhanh chóng được thả ra ngay sau đó.
Nhóm người giúp việc thì vẫn đang hì hục dọn dẹp lại nhà cửa. Nghe tiếng la hét chấn động kèm theo tiếng đồ đạc đổ vỡ phía trên, nhóm người làm này tò mò nhìn nhau xì xầm. Không lạ sao được? Khi mà trước đây, mỗi lần, Andrew mang gái gú về nhà thì những âm thanh họ nghe rất khác so với lần này. Chẳng lẽ, ông chủ của họ hứng thú với cô gái kia đến độ phát cuồng mà làm cho cô ta thoải mái đến độ la làng lên như vậy sao?
Nghe bọn người giúp việc to nhỏ với nhau, Tiệp ngừng nhai đưa mắt sang phía họ hạ giọng nói. Trên khoé môi không giấu được nét cười. Anh đã tưởng tượng ra tình huống này trong đầu từ đêm qua. Nhưng anh vẫn không ngờ nó còn khủng khiếp hơn những gì anh vừa nghe thấy. Chắc chắn đồ đạc trên phòng của ông chủ anh đã bị cô ta đập nát hết rồi. Hai kẻ phá hoại này chụm lại làm một, chắc chắn sẽ làm tan hoang Sundance một ngày không xa.
"Ông chủ đang cưng nựng cô chủ một chút. Các người lo làm việc của mình đi. Ông chủ và cô chủ đã thức giấc rồi đó."
Đám người làm nghe Tiệp nhắc nhở thì hết dám xì xào. Họ vội vàng nhanh tay làm nốt công việc hiện tại của mình. Tuy vậy, ánh mắt của họ vẫn tò mò khó hiểu nhìn nhau mỗi khi tiếng động ầm trời hay những âm thanh lạ lùng được phát ra từ trần trên.
Tiệp thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên trần nhà. Sundance được xây dựng rất chắc chắn và quy mô. Nhưng sao anh có cảm giác chúng sắp sập đến nơi rồi. Mắt nhìn lên phía cầu thang, tay vẫn bóc những lát khoai tây chiên bỏ vào miệng nhai đều đều. Thỉnh thoảng, anh lại lên tiếng nhắc nhở người làm như một cuộc băng phát ra đều đều vô cảm.
"Vặn nhỏ đèn trên trần lại mau! Ông chủ không thích đèn để quá chói mắt..."
"Thay rèm cửa màu khác ngay! Mùa hè ông chủ không thích rèm cửa màu tối như vậy..."
"Lau phía cầu thang kỹ hơn đi! Ông chủ mà thấy hạt bụi nào là các người lãnh lương sớm hết đấy..."
"Tháo bức tranh trong phòng ăn ra mau! Lần trước, ông chủ nhìn nó bằng ánh mắt rất là khó chịu..."
"Còn cô kia! Mau đi hoá trang cái nốt ruồi dưới miệng đi! Lần trước, ông chủ chép miệng là nhìn mặt cô sao gian quá..."
"À. Còn nữa một điều nữa là, các người đừng có mà lảng vảng trước mặt ông chủ. Khi nào được gọi thì mới ra nghen chưa!"
Thấy đám người làm căng thẳng nhìn nhau. Tiệp trấn an để họ lấy lại tinh thần làm việc tiếp. Vì anh đã cảm thấy quá mệt mỏi khi phải tuyển hết người này đến người khác vì tính tình "khó ăn khó ở" của ông chủ trẻ lập dị.
"Tôi cũng vì muốn tốt cho các người. Thôi, mau làm việc cho xong đi..."
Căn dặn nhóm người làm một hồi muốn trẹo cả miệng, Tiệp quệt mồ hôi trên trán tiếp tục ăn sáng. Thỉnh thoảng, anh lại liếc mắt lên trần nhà khi âm thanh đùng ầm kèm theo những tiếng la hét vẫn không dứt từ phía bên trên vọng xuống. Rõ ràng là phòng có cách âm đặc biệt mà! Sau đó, anh nhếch môi cười khi nhận ra điều chưa từng xảy ra trước đây với ông chủ trẻ của mình.
Lần đầu tiên, Andrew cho phép một cô gái ngủ cùng phòng với mình. Không những thế lại còn rộng lượng đồng ý cho share luôn chiếc giường. Quả là chuyện lạ có thật đó nha!
Bên trên, trong căn phòng rộng thênh thang với gam màu tối chủ đạo có phần lạnh lẽo nhưng vô cùng xa hoa, Nga vừa đánh tới tấp vào đầu, vào mặt, vào người Andrew khiến anh giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy như tưởng rằng Campuchia đang bị động đất.
Chỉ chờ đến lúc đó, Nga mới có thể thoát khỏi vòng "kiềm kẹp" của Andrew mà nhanh chóng nhảy xuống giường. Cô tái xanh mặt mày kinh hãi nép sau chiếc rèm cửa cao lớn rồi nhanh chóng dùng nó quấn quanh người khi nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của mình đang bị phơi bày trước kẻ dâm dục. Như vẫn còn cố xác nhận hiện thực trước mắt, cô đưa mắt nhìn thân ảnh mình trong rèm nhiều lần như muốn chắc chắn không bị bất cứ sự xâm hại nào. Nhưng làm sao cô biết được mình có bị tên dâm dê đó chạm vào hay không? Khi mà đầu cô đang đau như búa bổ, không hề nhớ rõ ràng đến bất cứ chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Andrew sau khi đột ngột bị tấn công dữ dội và nghe mắng nhiếc thậm tệ thì cũng tỉnh dậy nhanh chóng dù đang ngủ say như chết. Một tay ôm đầu lắc lắc mạnh, một tay anh kéo chăn phủ lên người mình cao thêm một chút nữa vì thân thể hầu như đã phơi bày hơn 70%. Trước mắt Nga là hình ảnh khuôn ngực vạm vỡ với cơ bắp rắn chắc trên làn da ngăm ngăm vô cùng quyến rũ, khiến cô đỏ mặt vừa quay đầu đi hướng khác vừa luôn miệng chửi.
Đang ngủ ngon mà bị đánh đập và chửi bới deo déo bên tai, Andrew có hơi bực mình một chút. Bằng đôi mắt phụng bị thuần chủng nhìn về phía Nga đang đứng, anh cao giọng giễu cợt, trong đáy mắt đen tinh anh chứa đựng muôn vàn nét cười. Đêm qua, được ngủ nude bên cạnh cô khiến anh ngủ ngon muốn chêt!
"Em yêu! Sáng sớm, ai lại la hét lên như vậy? Ngoan nào! Lại đây anh thương chút coi."
"Thương cái đầu heo của anh. Cấm không được gọi tôi bằng em. Tôi là em của anh hồi nào hả?" Nga hất mặt hung hăng chửi.
Mỹ từ "em" mà anh sử dụng. Cô chỉ muốn dành cho duy nhất một người gọi mình. Cái tên biến thái kia à? Còn khuya!
Andrew chẳng chút giận hờn. Thậm chí, anh còn thấy Nga rất đáng yêu. Không biết tự khi nào, tai anh cũng nghiện luôn những câu chửi bới của cô. Không được nghe cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó rất quan trọng.
Ngã người lại trên chiếc giường rộng rãi trắng tinh, Andrew với tay châm điếu xì gà, một tay hút thuốc, một tay chống lên đầu nhìn Nga đang co ro trong chiếc màn màu nâu nhạt. Anh cười cười nói.
"Em yêu! Sao mà lạnh nhạt với anh dữ vậy? Đêm qua, anh mệt nên không em nên em giận phải không?"
Nghe Andrew đặt điều châm chọc, Nga tức muốn ói máu. Cô chỉ tay về phía anh cong môi chửi.
"Anh...anh đừng có đặt điều vu khống tôi nha! Tôi làm gì có ý nghĩ đó hả?"
Andrew giọng vẫn điềm nhiên, miệng nhả khói điệu nghệ nói tiếp một câu làm Nga muốn phóng tới bóp cổ anh cho chết tươi mới hả được giận.
"Em yêu! Đừng bướng bỉnh nữa. Anh có nói là em gì đâu mà lại phản ứng kịch liệt dữ vậy?"
"Anh có câm mồm chưa hả? Đồ vô liêm sỉ, đồ mặt dày, đồ biến thái....Trời ơi!"
Andrew chẳng chút bực bội trước những câu chửi bới của Nga, anh xem nó như là gió thổi qua tai vì đã nghe quá nhiều lần. Tuy nhiên, anh vẫn đùa dai cho cô sợ mất hồn luôn.
"Vậy mà đêm qua, trong lúc cao hứng, sao em cứ luôn miệng bảo anh cứ tiếp tục với em đi mà. Không những một lần mà rất là nhiều lần. Công nhận em ốm yếu như vậy nhưng sức chịu đựng dẻo dai lắm nha. Từ nay, anh thề sẽ chỉ lên giường với mấy cô có tạng người giống như em."
Nga không nhớ gì hết nhưng bị doạ thì hốt hoảng, mặt mày xanh lè, mếu máo nói.
"Anh....anh đã....?"
"Em đang đùa đấy à? Thật tình, em không nhớ gì sao? Vậy mà đêm qua, anh cứ tưởng em tỉnh thật. Vì em cứ rên rỉ gọi tên anh. Ôi thôi, mỗi khi nhớ lại cảnh đấy, anh thiệt không muốn trời sáng một chút nào. Ước gì lúc đó, anh nhanh trí ghi hình lại cho em xem hoặc là để dành khi nào hai đứa thì cùng nhau xem cho tăng phần mới mẻ. "
Nga thiệt sự không muốn tin những lời Andrew nói. Nếu có những việc khủng khiếp như vậy xảy ra thì cũng là do anh đã lợi dụng cô. Ném nguyên khùng rác cầu kỳ trong góc phòng về phía anh, cô cao giọng chối cãi.
"Sức tưởng tượng của anh công nhận siêu nhân thật. Anh tưởng tôi tin anh sao?"
Andrew rít thuốc tiếp, nheo nheo mắt nhìn về phía Nga. Ánh nắng tràn vào khung kính rộng lớn, so rõ thân thể vô cùng cường tráng, cuốn hút lòng người đối diện. Anh dửng dưng chép miệng.
"Tuỳ em..."
Dù miệng nói vậy. Nhưng lúc nghe những lời nói ngụ ý của Andrew, Nga rất lo lắng bồn chồn không rõ thực hư chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn, đêm qua, hắn ta đã lợi dụng lúc cô bị hôn mê mà làm càng. Nghĩ đến đây, cô nhăn mặt oán trách chính mình. Nhìn về phía giường, thấy dáng vẻ thư thã phía sau làn khói thuốc của anh mà cô càng thêm điên tiếc. Cô nép sát vào góc phòng, mắt trừng về phía anh vô cùng giận dữ. Miệng cô thì liên tục tra khảo, tay thì với được cái gì ngay bên cạnh thì ném mạnh về phía anh cho đỡ ức chế.
"Anh đã làm gì tôi? Nói mau? Anh ...Anh là cái đồ biến thái. Tại sao lại nằm ngủ ngay bên cạnh tôi hả? Tại sao anh dám chạm vào người tôi hả?...Anh là đồ lợi dụng, cơ hội, đê tiện, dê xòm, bệnh hoạn...."
Bao nhiêu từ ngữ dùng để miêu tả sự kinh tởm đều được Nga sử dụng hết để áp đảo Andrew. Tuy nhiên, mặt anh vẫn tỉnh bơ như cây cơ. Da mặt dày hết chỗ nói mà!
Ấn nhanh điếu xì gà vào gạt tàn. Andrew hết né cái chai dầu thơm Eros của Versace đến chiếc bình cổ to đùng bằng vàng nguyên chất. Chưa kịp hở tay lại tiếp tục đón lấy cây đèn bàn màu trắng sữa đang sắp sửa bay thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của mình. Sau đó, vừa ném chúng xuống sàn nhà một cách chẳng hề thương tiếc, anh chẳng chút oán trách, âu yếm nhìn cô, miệng hiện nguyên nét cười trêu ghẹo.
"Đừng bù lu bù loa như vậy! Phải dưỡng giọng chút xíu chứ cưng. Tối nay, anh cho tha hồ la hét trên giường."
Càng nói lại càng bị Andrew chọc đến chết vì tức. Nga nhăn mặt ôm đầu ngồi bệch xuống sàn nhà, ru rú trong góc phòng bất lực.
Cô bất lực vì không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Liếc mắt nhìn những thứ đang nằm lên láng trên nền nhà, nào là giày, tất, quần áo các loại mà cô càng thêm hoài nghi và chột dạ.
Cô bất lực vì không thể nào tiếp chuyện được với loại đàn ông mặt dày vô cùng trơ trẽn này. Càng nói, cục tức càng dâng đến cổ họng. Nếu phải nói thêm câu nào với tên hắc ám này. Chắc chắn cô sẽ ói máu mà chết mất thôi.
Thấy Nga ngồi im ru rú không nói không rằng trong góc phòng, Andrew quyết định đứng dậy rời khỏi giường bằng dáng vẻ có chút lười biếng. Thật ra, anh vẫn muốn ngủ thêm một chút. Nhưng cô đã thức dậy rồi thì anh chẳng còn lý do gì để ngủ. Thế nhưng, khi anh chưa kịp bước xuống thì đã nghe tiếng cô hét lên ầm trời.
AHHHHHHHH
Tiệp và mọi người bên dưới lại thêm một phen hú vía. Bọn người giúp việc quay sang chụm đầu xì xầm với nhau bằng tiếng Campuchia. Chắc ông chủ lại cưng nựng cô chủ quá đà nữa chứ gì?
Thật ra thì Andrew quá tự nhiên, bước xuống giường mà quên rằng bộ dạng trần trụi của mình đang phơi bày trước mắt Nga trong hoàn cảnh nhạy cảm như thế này. Andrew vốn thích được ngủ thật thoải mái. Vì thế, chẳng khi nào anh mặc gì khi lên giường. Tối qua, sau khi đến đồn cảnh sát thương lượng chuyện của Tiệp. Anh nhanh chóng trở về nhà mà cũng đã hơn 4 giờ sáng.
Sau một đêm biến động, Andrew cảm thấy hơi mệt trong người. Thế là anh cởi hết quần áo ra rồi leo lên giường ôm Nga ngủ. Lúc đó, trong người anh tuy hơi mệt nhưng máu toàn thân thì dồn hết lên tim. Nằm kế cô mà cắn răng, cắn lợi cả ngàn lần. Không biết đã bao nhiêu lần bị dục vọng khống chế mà anh đã ngậm ngùi dìm hết xuống. Tất cả là vì thương và quý trọng cô. Vậy mà giờ đây, cô lại mắng nhiếc, vu oan thậm tệ cho anh như vậy. Đúng là tay chân anh có cứng đầu không nghe lời chủ nhân thiệt. Nhưng anh có làm gì quá đáng lắm đâu? Sờ ngực chút xíu thôi mà làm gì thấy ớn! Trước giờ, anh không cần dùng tay, phụ nữ cũng đã dâng cả vòng một đồ sộ vào mặt anh rồi...
Thấy Nga lấy hai tay bịt mắt lại, khuôn mặt bị giấu sau đôi bàn tay trắng nõn nà nhưng Andrew vẫn có thể tưởng tượng ra nó đang đỏ lên như thế nào. Vậy mà khuôn miệng nhỏ xinh xắn vẫn không ngừng tru tréo chửi bới anh không tiếc lời.
"Đồ dâm đãng. Biến ngay! Cút ngay khỏi mắt tôi...."
Andrew không nhịn được cười, bước đi dửng dưng đến tủ lấy chiếc áo khoác ngủ màu đen mặc vào. Sợi dây ngang hông được cột vô cùng lỏng lẻo, bên trên khuôn ngực vô cùng nam tính và quyến rũ vẫn được chủ nhân vô tư phơi bày.
"Trước sau gì anh cũng hiến đời anh cho em. Bắt đầu tập nhìn là vừa. La hét gì cưng. Em làm như vậy. Anh lại tưởng em quá phấn khích mà không kìm lòng được đấy. Không phải tối qua cứ đưa miệng vào mà hôn thắm thiết đó sao? Ấy da, càng nghĩ càng thấy kích thích qua nha!"
Cực tức dâng đến tận cổ họng. Nga nghiến răng, bỏ tay xuống. Quay sang gỡ nguyên tấm tranh to đang reo trên tường ném về phía Andrew, nhưng anh đã nhanh chóng né kịp.
RẦM.
Nhìn bức tranh đắc tiền mà anh từ mua từ một cuộc đấu giá bị nứt tan tành, Andrew chẳng chút quan tâm. Anh bước chầm chậm đến chỗ Nga đang đứng phòng thủ mình. Vừa thấy anh tiến lại gần, cô có phần hoảng sợ vội vàng ngội bệch xuống nền nhà, lấy rèm cửa quấn chặt tấm thân vì tức giận quá mức mà lỡ phơi bày trước mắt anh.
Nhìn xuống thân thể đang co ro của Nga, một chân Andrew quỳ xuống dưới nền gỗ Ngọc Am bóng bẩy thoang thoảng hương thơm dễ chịu. Anh giơ tay muốn chạm vào người cô nhưng lại sợ cô sợ hãi nên ngập ngừng mãi mà không dám chạm vào. Như biết mình đã trêu ghẹo cô quá đáng. Trong lòng thực sự rất hối hận nhưng không biết phải nói thế nào. Sau một hồi, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
"Trễ rồi! Em mau sửa soạn rồi xuống ăn trưa..."
Andrew dịu giọng nói như ra lệnh nhưng chứa đầy vẻ cưng chiều. Tuy nhiên, đối với Nga thì nghe vô cùng chướng tai, giọng nói luôn luôn là ra lệnh bắt người khác phải làm theo ý mình. Mặc dù, bây giờ cô phải công nhận là nó có xen chút ngọt ngào và dịu dàng khó hiểu. Bỗng cô thấy sao giả tạo quá!
Nga nghe giọng nói rất gần người mình thì vội vàng ngước mặt lên. Ánh mắt long lanh nhìn anh vừa giận vừa chán ghét.
"Tôi không muốn ăn gì hết. Nhìn bản mặt anh là tôi đã muốn ói rồi. Cút xéo khỏi mắt tôi mau!"
Thấy thái độ vô cùng cộc cằn của Nga, Andrew biết cô vẫn còn rất oán hận anh chuyện trong thang máy lần trước. Bây giờ, anh biết có nói gì thì cô cũng không lọt tai được chữ nào. Tử tế với cô bao nhiêu nữa cô cũng không động lòng mà bỏ qua hay có cái nhìn thiện cảm về anh. Vì vậy, anh đành thở dài đứng lên. Trong lòng có chút bất lực, anh cuối đầu hạ giọng nói.
"Một chút nữa sẽ có người đến giúp em thay đồ. Nhanh lên! Anh chờ dưới nhà."
Thật ra, đây là lần đầu tiên, Andrew hạ mình dịu dàng năn nỉ một người đàn bà như vậy. Chứ mấy cô nhân tình của anh trước đây, sau một đêm thác loạn, sáng mai anh còn không thèm muốn nhìn mặt nữa, chứ huống hồ chăm sóc, cưng chiều như thế này.
Thiên Nga, em rõ ràng luôn làm khó dễ anh, luôn khiêu khích sự kiên nhẫn của anh.
Anh biết khả năng em tha tội cho anh còn không có. Chứ đừng nói chi đến việc chấp nhận anh.
Nhưng anh sẽ không bao giờ để em được toại nguyện.
Andrew này đã ra tay thì không đàn bà nào có thể chạy thoát được.
Cầm điện thoại lên, Andrew gọi người đến phòng giúp Nga thay trang phục. Còn anh thì đi vào phòng tắm.
Nga thì mặc cho Andrew muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm, cô vẫn ngồi co ro một tư thế trong góc phòng. Lúc này, đầu óc cô vô cùng rối bời, đang cố gắng rà soát lại bộ nhớ cùa mình về những gì đã xảy ra đêm hôm qua....
Cô lờ mờ nhớ ra mình đã bị cưỡng ép xuất hiện ở buổi đấu giá.
Cô nhớ mình đã bị di dời từ nơi này đến nơi khác và cuối cùng là trong một căn phòng lạnh lẽo với một người khách bệnh hoạn.
Cô nhớ cô đã bị bắt làm những việc mà cô không muốn làm. Dù vô thức nhưng cô vẫn biết nó rất kinh tởm. Mùi da thịt tanh tưởi của hắn ta cô vẫn cảm nhận nó vẫn đang đậm đặc trong vị giác mình, thoang thoảng quanh khướu giác mình mà không thể tách ra. Tuy nhiên, cô không tài nào nhớ ra được mặt hắn. Càng nhớ, cô càng cảm thấy sợ hãi. Đôi cánh tay càng bao bọc lấy mình hơn như muốn tự vệ.
Cô còn nhớ có tiếng súng vang trời. Đây là thứ mà cô nhớ nhất vì nó đã làm cô sợ hãi như thế nào.
Và cô mơ màng nhớ đến những cái ôm vỗ về và giọng nói yêu thương bên tai...
Không phải đâu nha! Đừng nói là Andrew Việt Trần đã cứu cô ra khỏi chỗ đó?
|
Chuyện tên biến thái kia có động chạm hay xâm hại gì đến cô thì chỉ có trời mới biết được. Nghĩ đến đây, cô lại bức rức không yên, khuôn mặt nhăn nhó rất là khó coi.
Nhưng bây giờ, cô phải gạt chuyện này sang một bên. Điều quan trọng nhất là cô đã được tự do rồi. Phải nhanh chân trở về nhà thôi.
Vớ vội chiếc áo sơ-mi trắng của Andrew trên nền nhà, Nga mặc vội vàng vào. Dù căm ghét anh lắm. Nhưng vẫn phải cắn răng mặc vào cho đến khi có người đến đưa đồ khác cho cô thay. Nhìn dáo dát căn phòng lộng lẫy xa hoa, cô tự hỏi, Đệ Nhất có những căn phòng đẹp như thế nào sao? Đưa tay vén màng nhìn ra ngoài, cô nhíu mày phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Trong lòng bỗng hốt hoảng đến há hốc mồm. Cô không còn ở Đệ Nhất nữa. Khung cảnh biển trời đẹp mộng mơ xa thăm thẳm kia chắc chắn không phải là Phnom Pênh. Cái tên biến thái này sao lại đưa cô đến đây? Nơi này là đâu? Cô vẫn còn trên đất Campuchia hay lại là một đất nước khác?
Trời ơi, làm sao cô tìm được đường về nhà đây?
Đang trong phút rối rắm xen lẫn bồn chồn thì Nga nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô vừa cất lời thì thấy ba cô gái trẻ xinh xắn tiến vào phòng. Họ cuối đầu chào cô bằng tiếng Campuchia rất là kính cẩn khiến cô vô cùng vui mừng vì mình vẫn còn trên đất Campuchia. Cô không hiểu họ nói gì nhưng cô làm theo những gì mà họ chỉ dẫn. Hành động thậm chí có phần khẩn trương hơn cả sự mong đợi của họ. Cô đâu biết rằng, họ đang mừng thầm trong đầu với ý nghĩ, cô chủ có vẻ "dễ thở" hơn ông chủ nhỉ.
Họ mời Nga vào một căn phòng có lối vào thông với phòng cô đang ở. Thì ra đó là một phòng đựng trang phục của Andrew, đồ đạc của anh ta được xếp rất ngay ngắn và gọn gàng. Không biết anh ta có thường xuyên ở đây hay không mà trang phục nhiều không đếm xuể. Chúng được trưng bày vô cùng bắt mắt, y hệt như trong một cửa hàng thời trang sang trọng.
Nhưng gây ngạc nhiên trên hết cho Nga là một nửa không gian của căn phòng là trang phục và phụ kiện của phụ nữ. Tên biến thái này có quá nhiều đàn bà. Vì thế, chuẩn bị nguyên một gian hàng thời trang như thế này để phục vụ bọn họ chứ gì?
Nếu như cô biết được, anh đã ra lệnh chuẩn bị cho cô hết tất cả những thứ này chỉ trong vòng một đêm. Liệu cô có cảm động trước hành động này không?
Do hai bên không biết nói tiếng của nhau nên chỉ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ chân tay. Thực sự, chỉ giúp cô mỗi việc thay đồ mà phải cần đến ba người giúp việc. Quả thật, tên Andrew này có phần làm quá vấn đề. Nhưng không sao, cô đang rất vội, chỉ cần có chút vải để che đậy thân thể là có thể ra về được rồi. Cô thề với lòng, sẽ không bao giờ gặp lại tên hắc ám này nữa. Dù có gặp mặt trên đường cũng xem như chưa hề quen biết.
Có quá vội vàng và vô tình lắm không? Sao cô quên mất việc nghĩ đến, ai đã giúp cô thoát khỏi bàn tay của những kẻ buôn người gian ác kia?
Ba cô gái đứng xếp hàng, chờ đợi Nga chọn trang phục mà mình ưng ý nhất. Tuy nhiên, cô không cần suy nghĩ hay lựa chọn gì lâu, chỉ nhanh tay lấy chiếc váy maxi có in họa tiết đặc trưng của người Khmer trên giá treo đồ. Thấy cô rướng tay lấy, ba cô gái vội vàng tiến đến giúp đỡ, xì xào với nhau bằng ánh mắt lo lắng. Thỉnh thoảng, họ lại nhìn về phía cửa ra vào như sợ một điều gì đó.
Nga không có thời gian để đoán mấy chuyện đó. Cô gảy gảy đầu lưỡng lự không biết phải đuổi khéo ba người này ra ngoài như thế nào để cô còn thay đồ. Thiệt tình, cô đang rất vội.
Vậy mà, ba cô gái kia lại sấn tới. Người cởi áo, người trùm áo lên đầu cô khiến cô vội vàng kêu lên thoát tay từ chối. Sau đó, cô nhanh tay cầm áo vào một phòng nhỏ để thay trước ánh mắt khó hiểu của họ. Sau khi cô bước ra thì đã thấy đống giày dép được đặt trước mặt kèm theo trang sức lấp lánh tuyệt đẹp.
Nhìn thoáng qua, chẳng có đôi giày bệch nào nên Nga đành chọn nhanh đôi giày thấp nhất có thể rồi vội vàng mang vào. Trong lòng cứ thấp thỏm nhìn về phía cửa, cô sợ Andrew bước vào vì cô thật tình không muốn nhìn thấy mặt anh ta trước khi đi một chút nào. Vậy mà cô chỉ mới vừa mang được một chiếc giày thì đã thấy anh đứng sừng sững ở cửa trong chiếc áo khoác ngủ màu đen, máy tóc còn hơi ươn ướt vì chưa được lau kỹ.
Cô liếc anh một cái sắc lẹm như thể. Anh đã bảo gặp nhau dưới nhà mà còn lên đây trù ẻo tôi hả?
Thấy thái độ của Nga dành cho Andrew, cả ba cô gái nhìn nhau nháy mắt. Chỉ có họ mới hiểu được thâm ý của nhau. Đại loại như là: "giận nhau lắm, cắn nhau đau". Mới lúc sáng còn hứng khởi la hét in ỏi. Vậy mà bây giờ đã liếc hái nhau như vậy.
Andrew hơi mất mặt trước người làm. Thề trong lòng sẽ dạy dỗ cô lại. Không thể để cô trèo lên đầu anh như thế này.
Thiên Nga! Em thật là hư.
Thấy Nga phải tự mang giày, Andrew cao giọng nói với người giúp việc bằng thứ tiếng Campuchia hơi bập bẹ. Cô nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng nhìn ánh mắt sừng sộ của anh và vẻ mặt đỏ bừng cùng hành động lúng túng của ba cô gái. Cô cũng đủ biết anh đang mắng họ. Ba cô giúp việc cùng một lúc vội vàng ngồi xuống mang giày giúp Nga nhưng cô chỉ xua tay bảo không cần.
Andrew mặt mày vẫn còn khó coi, ra hiệu bảo đám người làm ra khỏi phòng. Anh nhìn xuống đôi giày Nga đang mang có vẻ không hài lòng lắm. Quay về phía kệ giày, anh lấy một đôi cao cả tất rồi một chân khuỵu xuống đất, tháo đôi cô đang mang ra trong sự giãy giụa của cô.
"Anh làm cái gì vậy? Tôi thích đôi này mà..."
Sắc mặt Andrew lúc này đã giãn ra được vài phân, nở nụ cười nhìn Nga, yêu thương nói.
"Cục cưng, anh đang nghi ngờ mắt thẩm mỹ của em. Chiếc váy này mà mang với đôi giày đen kia thì trông chẳng ra làm sao. Đừng làm mất mặt anh chứ!"
Andrew có style ăn mặc cực chất và tinh tế. Vì thế, anh không thể để những người xung quanh đánh giá về cách ăn mặc của người đàn bà đi bên cạnh mình như vậy. Nhưng Nga thì không thèm quan tâm, chỉ cần mang thoải mái để dễ chạy là được. Nên cô nhất mực co chân lại không cho anh đụng vào.
"Tôi muốn mang gì kệ tôi. Đôi kia cao lắm tôi không mang được đâu..."
"Ngày trước anh thấy ở Mamba, em còn mang cao hơn như vậy mà?"
Andrew vô tình nói đến cái nơi khủng khiếp đó, khiến sắc mặt Nga tối sầm lại. Cô thực sự không muốn nhắc đến cái nơi địa ngục trần gian đó thêm một lần nào nữa. Vậy mà...
Thấy mặt Nga buồn rười rượi sau cái cuối đầu. Andrew như hiểu ra mình đã lỡ lời. Vội vàng ném đôi giày rất đẹp và rất cao anh vừa muốn cô mang sang một bên. Vẫn quỳ một chân xuống nền nhà trước mặt cô, hai bàn tay anh chạm vào đôi vai gầy của cô một cách vô cùng tự nhiên và thân mật rồi kéo vào lòng thỏ thẻ.
"Anh xin lỗi. Anh sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa. Là anh sai!"
Lần đầu tiên, Nga nghe Andrew nói một lời xin lỗi thành tâm như vậy, và cử chỉ thì vô cùng dịu dàng. Lại còn âu yếm gọi cô bằng những câu từ rất ngọt ngào. Không những thế còn xưng hô anh em ngọt xớt làm cô nổi cả da gà. Thật ra là anh ta đang bị vấn đề gì hay có âm mưu gì? Sự thay đổi 180 độ của anh chẳng giúp cô có chút thiện càm nào dành cho anh ngoài cảm giác khó hiểu và phòng thủ. Dù đầu óc đang rối bời, cô cũng không thể từ bỏ ý nghĩ, giữa thái độ thô bạo trước đây và sự dịu dàng lúc này. Thái độ nào sẽ khiến cô dễ chịu hơn?
Sau vài giây yếu lòng miết khuôn mặt đã chảy nước của mình vào vai anh, cô hơi ngượng ngùng đẩy người người anh ra.
"Nói cho tôi biết. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua?"
Andrew bị đẩy ra khỏi người Nga thì khuôn mặt trở nên đen lại. Anh trầm ngâm đứng dậy, lấy đồ thay trước mặt cô làm cô đỏ mặt quay lưng sang hướng khác. Miệng lẩm bẩm chửi.
"Sao lại có loại người mất lịch sự như anh thế hả? Thấy tôi đang ngồi đây không?"
Andrew cười cười nhìn tấm lưng ong thon thả của Nga trong tấm gương cao lớn nói.
"Anh sẽ không nói em háo sắc đâu. Nếu muốn ngắm thân hình tuyệt hảo này thì cứ việc thoải mái. Không cần phải giả vờ như vậy đâu. Nếu cần, anh sẽ không ngần ngại cho em sờ vào hiện vật luôn. Diễm phúc này không phải ai cũng có được. Anh chỉ dành cho Thiên Nga của anh."
Nga cong môi, cầm nguyên tám đôi giày ném về phía Andrew hét lên.
"Anh đi chết đi!"
Andrew giơ cánh tay lên né kịp. Nhưng vẫn bị một chiếc giày văng trúng vào mặt làm xước một vết nhỏ trên trán, máu ri rỉ chảy ra. Nga không thèm quan tâm cũng không thèm xin lỗi. Nếu anh không chọc cô thì đã không phải ăn guốc vào mặt như vậy. Cô phải làm thế cho anh chừa không có lần sau. Cô cất giọng hỏi tiếp.
"Anh có thể cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra với tôi đêm qua có được không?"
Andrew trầm ngâm nhìn Nga trong kiếng, không màn đến máu trên trán đang tuôn ra. Anh đang đấu tranh với ý nghĩ, liệu Nga có chịu đựng được cú sốc khi biết sự thật về những gì đã xảy ra đối với cô trong một đêm dài đằng đẳng như vậy không? Anh thực sự không muốn kể cho cô biết. Anh muốn cô trở thành người mất trí, quên hết chuyện đó đi thì tốt cho cô hơn.
Lấy khăn giấy lau khô máu, anh hạ giọng lên tiếng.
"Chuyện đó nói sau đi..."
Quay sang nhìn về phía Nga, anh bắt gặp ánh mắt nghi hoặc và tò mò của cô. Vội vàng sửa lại mép áo, anh tiến đến trước mặt cô chìa bàn tay to bản ra.
"Bây giờ, ngoan ngoãn xuống ăn sáng với anh."
Nga liếc nhẹ Andrew một cái, không thèm giơ tay ra, nặng nề đứng lên bỏ đi. Andrew không chút bận lòng tiến nhanh theo sau cô, vô tư choàng tay qua eo cô cứng ngắt không buông. Cô chửi, cô mắng, đánh bao nhiêu cái vào lồng ngực anh, anh cũng không buông. Đối với loại đàn bà cứng đầu cứng cổ như cô, anh phải sử dụng chiêu lì lượm. Và đúng là chiêu này có kết quả thật. Cuối cùng, cô cũng đầu hàng bất lực đi bên cạnh anh. Thỉnh thoảng, cô quay sang liếc nhìn anh khó chịu, khi cái xiết tay nơi vòng eo của mình càng lúc càng chặt thêm.
Andrew nhếch môi cười mãn nguyện. Không thể để bọn người cấp dưới của mình xì xào sự lạnh nhạt của cô dành cho anh được. Như vậy thì mặt mày biết để ở đâu?
Nga thực sự không muốn ăn sáng cùng Andrew chút nào. Nhưng cô buộc phải ngồi xuống ăn, cô đang rất đói. Cô cần có chút năng lượng vào người thì mới có sức lực tìm đường về nhà chứ. Trước mắt cô, con đường về nhà xa thăm thẳm. Nhưng cô vẫn trấn an tinh thần rồi mình sẽ tìm được cách để về nhà. Nghĩ đến mẹ và gia đình, cô như được tiếp thêm sức mạnh và nghị lực.
Nga ăn mà cứ nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nơi có bờ biển xanh biếc với bãi cát trắng trải dài. Cô không biết đây là đâu, nhưng chắc chắn rằng, cô đang xa gia đình thêm nhiều vạn dặm nữa.
Nhớ đến mẹ và gia đình ở Sài gòn. Nga chẳng còn thiết ăn uống. Không biết giờ này, mẹ đã ăn gì chưa? Mẹ và cả nhà khổ như vậy. Sao mà cô nuốt trôi đây?
Bàn ăn đầy ấp thức ăn nóng sốt thơm phưng phức nhưng Nga nghe cổ họng nghẹn đắng mặc dù trong bụng thực sự đang trống rỗng. Nghĩ đến con đường dài trước mắt, cô cố nuốt thức ăn cho dạ dày vững vàng để mà rời khỏi đây. Sau đó, cô chợt nhớ đến mình đã đánh mất hết cả giấy tờ tuỳ thân. Làm sao cô có thể qua được cửa khẩu Mộc Bài? Nghĩ đến đây, cô thấy vô cùng lo lắng và bất an. Đôi vai gầy thả lỏng xuống như biểu hiện của một sự bất lực buông xuôi.
Thấy đĩa thức ăn chẳng vơi chút nào của Nga cùng với ánh mắt bối rối của cô, Andrew có vẻ lo lắng hỏi.
"Thức ăn không hợp khẩu vị?"
Nga lắc đầu, không nói gì chỉ dùng thìa đẩy qua đẩy lại mấy miếng thịt mà Andrew đã tự tay cắt cho cô. Từ đầu buổi đến giờ, anh để ý chỉ thấy cô ăn đúng ba miếng nhỏ xíu. Người đã gầy còn không chịu ăn. Thiệt tình trong lòng anh thấy vô cùng xót xa. Quay qua phía Tiệp và bà đầu bếp người Campuchia, anh hạ giọng nói.
"Đuổi đầu bếp cho tôi!"
Bà đầu bếp đang chăm chú lo lắng nhìn cử chỉ ỉu xìu của Nga giật bắn người khi nghe Andrew ra lệnh như vậy. Ánh mắt theo phản xạ nhìn về hướng Andrew rồi về phía hướng Nga như cầu cứu. Nga nghe vậy cũng vội vàng ngẩng mặt lên nhìn cử chỉ ửng dưng của Andrew, anh cũng đã bỏ thìa xuống bàn, đang lấy khăn lau miệng.
"Đứng dậy! Anh chở đi ăn nhà hàng. Đồ ăn đúng là không ngon thật."
Nga quay sang phía bà đầu bếp với vẻ ái ngại. Nhìn gương mặt thất vọng và buồn bã, lo lắng đến toát cả mồ hôi hột của bà, tự nhiên cô cảm thấy thương hại. Vẻ ngoài của bà, cô đoán chắc cở tuổi mẹ cô ở nhà. Thoáng thấy ánh mắt như cầu cứu của bà về phía mình, Nga vội vàng cầm nĩa lên găm miếng thịt ăn ngấu nghiến một cách có chủ ý, miệng không ngớt nhìn về phía Andrew rồi về phía bà đầu bếp luôn miệng khen ngợi.
"Ôi! Thịt ngon quá! Tôi thiệt tình muốn ăn một miếng to hơn nữa đấy."
Cử chỉ của Nga làm sao qua được mắt của Andrew. Anh dịu giọng nhìn cô hỏi dò.
"Có thật là cưng thích không?"
Nga nhai không kịp nuốt, gật gật đầu lia lịa. Cô sợ chỉ cần chậm một chút, anh lại quay sang đòi đuổi bà đầu bếp thì tội nghiệp.
Andrew nhìn Nga ăn với ánh mắt trìu mến. Không ai biết được rằng, anh thích cô cũng vì điều này. Ngày trước khi đến Mamba, cô đã từng năn nỉ anh mua giúp con bé Lina vài chai rượu. Vì qui định ở bar, nếu không bán đủ số lượng rượu đã đề ra thì sẽ bị trừ tiền lương. Lúc đó, dù chẳng bao giờ tiếp xúc với con bé đó, anh cũng mạnh tay mua hẳn cho nó 10 chai Single-malt trong ánh mắt ngỡ ngàng của Nga. Số rượu đó, cuối cùng, anh cũng chẳng mang về, ban phát cho mỗi cô trong Mamba mỗi người một chai. Chỉ riêng Nga thì không cho chai nào. Cô biết anh ghét cô nên làm như vậy cho cô bẻ mặt. Nhưng cô không biết rằng, anh vì lo cho sức khoẻ của cô mà không cho uống.
Đôi khi, cách bày tỏ sự quan tâm của đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu rất khác nhau. Có người đi theo một đường thẳng tắp, tức là sự dịu dàng ân cần không giấu giếm. Có người lại cong vòng đến độ khiến người phụ nữ của họ hoàn toàn nghĩ ngược lại. Tuy nhiên, đó lại là cách thành tâm và thấu đáo nhất. Anh quan tâm đến cô theo cách riêng của mình, không muốn cho cô biết anh lo lắng cho cô bao nhiêu.
Nhưng giờ đây, anh không thể giấu giếm được nữa, không ngần ngại bộc lộ cả trái tim mình cho cô hay. Vậy mà mỉa mai thay, cô lại xem đó là sự giả tạo.
Trong vòng 5 phút, Nga "xử lý" nhanh gọn hai miếng thịt bò nướng với ánh mắt ngỡ ngàng của cả Andrew và Tiệp. Người nhỏ mà ăn cũng nhiều chứ nhỉ?
Andrew tỏ vẻ hài lòng. Quay sang phía Tiệp rút lại mệnh lệnh.
"Khỏi đuổi!"
Tiệp thở phì vì khỏi mất công tìm đầu bếp mới. Hình như đầu bếp Phnom Pênh nghe đến danh ông chủ Andrew cũng chạy biến không dám nhận việc mặc dù lương trả cao ngất ngưỡng. Một lúc sau, anh mới kịp nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên Andrew rút lại quyết định của mình. Trước đây, mỗi khi anh đưa ra mệnh lệnh nào là chắc như đinh đóng cột. Không một ai có thể dời tâm chuyển ý được. Vậy mà, lần này, vì một lời của cô gái nhỏ nhắn này. Anh phá bỏ nguyên tắc của chính mình không một giây suy nghĩ.
Bà đầu bếp mừng muốn bật khóc, nhìn về phía Nga với ánh mắt biết ơn.
Andrew cầm ly nước lọc lên uống rồi nói.
"Bữa tối, anh sẽ cho đầu bếp nấu món Việt Nam. Em muốn ăn gì?"
"Biết nấu cả món Việt nữa à? Bác ấy giỏi quá nhỉ?"
|