Thu Phục Tiểu Dã Miêu: Người Tình Khó Bảo
|
|
Chương 66. Đút cho cô ăn
Anh biết, cô rất hận anh, cô xa lánh, tránh né anh, nhưng mà với anh, chỉ cần nhìn cô bình an là được rồi.
-Je Jae, anh xin lỗi, phải, anh là tên cặn bã, em chửi anh rất đúng, xin em đừng như vậy nữa.
Đáp lại chỉ là 1 khoảng không trống vắng, cô nghe cứ như không nghe, đáp 1 câu cũng không có.
-Em mới tỉnh dậy, nên ăn 1 chút gì đó cho có sức.-anh gấp đến mức, suýt làm đổ cả tô cháo dinh dưỡng, múc 1 muỗng đút cho cô, nhưng lại bị cô cư tuyệt
-Ngoan, ăn 1 chút đi, bác sĩ nói em còn yếu lắm.-anh kiên nhẫn đưa muỗng sang chỗ cô
Lại bị cô cự tuyệt, nếu cô không ăn, nhất định sẽ không chịu nổi nữa.
-Đừng hành hạ bản thân mình nữa, em mau ăn 1 chút đi.-anh thật sự không muốn cô vì hận anh mà ngược đãi bản thân mình.
Cố ép cô ăn cũng đều bị cô cự tuyệt, 1 muỗng cũng không nuốt vào, anh bất lực để tô cháo lên bàn.
-Để anh kêu bác Min đến chăm sóc em.-anh biết lúc này đây, người cô không muốn gặp nhất chính là anh, cho nên nếu anh cứ ở lì đây thì cô sẽ không chịu ăn
Bác Min bưng khay thức ăn đứng ở bên giường cô, biết rõ cô không nói được, nhưng vẫn muốn mở miệng khuyên cô. -Tiểu thư, ăn một chút đi! Đôi mắt trong sáng linh động của cô đã hoàn toàn mất đi sáng rỡ, ngơ ngác nhìn bác Min, không có bất kỳ phản ứng nào. Je Jae gầy, cả người giống như một cái bóng. Trong lòng Hyun Woo gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tuy nhiên không biết phải làm gì để chuộc lại tội lỗi của mình. Nếu như anh chết mà cô có thể vui vẻ trở lại, anh thật sự nguyện ý đi tìm chết. -Tiểu thư, ăn chút đồ đi! Chờ em khỏe lại một chút, anh sẽ để em rời đi. Được không? Anh thề đời này sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa. Được không?
Hyun Woo ăn nói khép nép. Chỉ tiếc cô hoàn toàn không nghe được. Cô vẫn từ chối ăn cơm, đôi môi đã khô tróc cả da, nhưng ngay cả một ngụm nước cũng không uống. Nếu như không phải bác sĩ truyền dịch tiếp dinh dưỡng, cô không bị đói chết cũng bị khát mà chết rồi!
Hyun Woo gấp đến độ gần như dập đầu lạy cô. Bưng chén nước lên, tự mình uống một hớp lớn, rồi áp môi vào môi Je Jae. Theo bản năng cô muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng lại bị anh cố trụ một chỗ, không thể động đậy. Đầu lưỡi anh cạy đôi môi khép chặt của cô ra, đem nước mát rót vào trong miệng của cô. Cô muốn nhổ ra, lại bị miệng anh chặn lại thật thật. Nhìn thấy phương pháp này có thể khiến cô uống nước, anh không khỏi mừng rỡ! Nằm viện được 2 tuần, bác sĩ nói cô có thể xuất viện, làm thủ tục xuất viện anh đau7 cô về nhà mình.
Cũng từ đó, thức ăn của cô toàn bộ biến thành chất lỏng. Sữa đậu nành, sữa tươi, nước rau, cháo ngũ cốc dinh dưỡng cũng bị xay thành chất lỏng.
Anh ngậm chất lỏng trong miệng tự mình đút cho cô. Lúc mới bắt đầu côcòn cố gắng phản kháng, không chịu uống đồ anh dùng miệng đút. Sau lại phát hiện phản kháng không được, liền định giả bộ làm cọc gỗ, giả bộ làm xác chết, tùy tiện anh giày vò.
Khí trời dần dần ấm áp. Mùa xuân sắp tới.
Anh phải ra nước ngoài công tác, việc trông non cô đành giao cho bác Min, trước khi đi còn căn dặn phải chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, anh hỏi tội bà. Anh còn điện thoại kêu Soo Jin đến chăm sóc cho cô.
Anh hoàn toàn không muốn thừa nhận, cô gái hạt tiêu quật cường, bướng bỉnh năm đó, bây giờ đã biến thành một người câm tái nhợt gầy gò, mỗi ngày nằm thoi thóp trên giường, hoàn toàn mất đi sự sống. Anh không muốn thừa nhận, đây đều là do mình tạo nghiệt.
...
|
Chương 67. Năm năm sau
Một ngày, ba ngày rồi 5 ngày, trôi qua lặng lẽ, dù Hyun Woo đi công tác tới 1 tháng, có cả Soo Jin chăm sóc, nhưng mà cô vẫn thế, không nói 1 lời. Cô cứ ngồi trên giường ôm chân mình, đặt đầu lên đầu gối, ánh mắt thẫn thờ nhìn cửa sổ. Cứ tình trạng này cô khó khỏi được, nhìn cô như vậy, trong lòng Soo Jin không sao chịu nổi. Cho nên quyết định điện thoại cho Hyun Woo. -Shin Hyun Woo, tôi muốn đưa Je Jae đi, anh mau kêu bác Min cho chúng tôi đi đi.-Soo Jin cần điện thoại quả quyết nói Bên đầu kia điện thoại im lặng thật dài Trong lúc Soo Jin hết kiên nhẫn chuẩn bị cúp điện thoại, Hyun Woo rốt cuộc mở miệng, nhẹ giọng nói ra: [...Được. Soo Jin, thay tôi chăm sóc Je Jae thật tốt. Là tôi không tốt, tôi thật xin lỗi cô...] -Anh biết anh có lỗi với cô ấy là tốt rồi! Shin Hyun Woo, anh đúng là người điên! -Soo Jin, tôi có một tấm thẻ vàng cho Je Jae. Trong ngăn kéo cạnh cửa sổ. Cô giúp tôi giữ cho cô ấy. Số tiền kia, đủ cho cô ấy không một đời không cần lo cơm áo gạo tiền. Je Jae, phải cầu xin cô rồi!!! Giọng nói Hyun Woo có vẻ nghẹn ngào. Dường như đang cố nén run rẩy. -Đừng cho là tôi sẽ không nhận! Anh thiếu Je Jae quá nhiều! Đừng nói là một cái thẻ vàng, chứ mười cái thẻ vàng cũng không đủ! Soo Jin mở ngăn kéo cầm cái thẻ vàng bỏ vào trong túi xách. Ra lệnh cho bác Min giúp cô gọi xe, rồi cùng đỡ Je Jae dậy . Cơ thể cô vô cùng suy nhược, Soo Jin giúp cô tắm rửa, lại đút cho cô một chút thức ăn dễ dàng tiêu hóa, sau đó điện thoại kêu người đặt mua vé máy bay. Tạm biệt Seoul, mong rằng sau chuyến đi lần này, cô lại tìm được hạnh phúc vốn có, Park Je Jae cô, vĩnh viễn không muốn gặp lại Shin Hyun Woo nữa, mãi mãi... --------------- Định mệnh đến rất bất ngờ. Đôi khi kết thúc lại là 1 mở đầu khác... và lại kết thúc... có lẽ vòng lặp ấy sẽ tuần tự lặp đi lặp lại cho đến khi nào, 2 con người ấy, đã tìm ra lí lẽ của con tim...... --------------- ...Năm năm sau... Cô luật sư trẻ Hàn Du tại Đài Bắc sau ba năm ra nghề liền nổi danh, cô luôn giúp đỡ những người yếu nhưng người nghèo khổ bị người giàu ăn hiếp hoặc bức ép. Hiện tại Park Je Jae đang làm cô vấn luật cho công ty Miany tại Đài Bắc, tên cô cũng đổi thành Hàn Du, thứ nhất muốn xóa bỏ quá khứ của Park Je Jae, thứ 2 không muốn "người đó" tìm ra. Cô cũng đã nói chuyện lại được, phải nổ lực vượt qua cô mới vượt khỏi cơn ác mộng năm năm trước, đêm nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ cô, không, phải là ác mộng mới đúng, làm cô cứ sợ hãi không thôi. Vừa giải quyết vụ kiện của người dân nghèo bị kẻ địa chủ gần đó cướp đất xong, điện thoại liền đổ chuông, nhìn vào màn hình, là Soo Jin. Soo Jin không đổi tên theo cô, thứ nhất nhỏ yêu cái tên đó, thứ 2 nhỏ muốn Yoo Bo không quên tên nhỏ ==" -Gì vậy?-cô bắt máy nói [...Không, định rủ bồ đi uống nước. Được chứ?...]-Soo Jin nói -Để xem...-cô nhìn đồng hồ trên tay -Lát mình rãnh, hẹn ở quán nước Cầu Vồng nhé.-cô nói [...Ok bạn hiền, lát gặp nhé...] Cô lắc đầu cúp máy, năm năm qua, Soo Jin luôn giúp cô vượt qua rào cản tâm lí, nếu không có nhỏ chắc cô đã không thể là Hàn Du, là 1 con người mới. Cô mãi mãi cũng không bao giờ muốn nhắc đến hoặc gặp lại tên ác ma đó. ... Trái đất này, vốn dĩ là 1 vòng xoay lớn, những người có duyên nhất định sẽ gặp lại sau khi đã đi hết vòng tròn lớn ấy. ...
|
Chương 68. Cô luật sư trẻ Hàn Du
---Tại Seoul. Tập đoàn Dae Yeon--- Shin Hyun Woo ngồi bên cửa sổ đang chăm chú xem tài liệu, thỉnh thoảng viết một hai dòng ghi chú lên, ánh mắt sáng như đuốc, bất kỳ việc nhỏ nhặt gì cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Vẻ mặt của anh tồn tại sự lãnh lẽo giống như bức tượng phương Tây được tạc khắc, đôi môi mỏng kiên nghị hấp dấn, chiếc cằm sắc sảo, dáng người trên dưới tương xứng, âu phục sang trọng quý phái, cả người tản ra một loại khí chất của vua chúa. Ánh mắt của Shin Hyun Woo nhìn ra ngoài nơi xa xăm, hiện ra một khuôn mặt, mờ nhạt nở nụ cười với anh, vẫn đẹp như, vậy quen thuộc như vậy. Nhưng lúc anh dõi theo thì đó chẳng qua chỉ là ảo giác của mình, không kìm được nỗi mất mác.
Năm năm rồi, rốt cuộc cô ở đâu? Cô có khỏe không? Sống có tốt không? Khẽ cười nhạt, rời khỏi anh là điều cô mong muốn nhất, làm sao có thể không sống tốt, không khỏe mạnh được chứ? Anh đã và đang tìm cách quên em, mà thật ra em có đến với anh đâu nhỉ? Anh mong em hãy rời xa trái tim anh ra nhưng mà anh biết đó là điều không thể, năm năm không phải là khoảng thời gian dài nhưng với anh là hàng ngàn thế kỉ, anh đã thử nhiều cách quên cô đi, ngày nào cũng uống rượu, anh cũng bắt đầu hút thuốc, quen nhiều cô gái nhưng mà hình bóng cô vẫn ngự trị trái tim anh, không phai mờ. Gia đình cô, anh đã thay chăm sóc họ, đôi lần họ hỏi cô đâu, anh chỉ lãng tránh hoặc nói rằng cho cô ra nước ngoài du học, giá mà có thể thế thì hay biết bao. Nói dối riết cũng thành thói quen, mỗi lần gặp họ chỉ không dám nhắc đến chuyện cô thôi. -Chủ tịch, chi nhánh tại Đài Bắc bị công ty Miany kiện, nói chúng ta cướp đoạt quyền sở hữu công ty Vouna. Chúng ta còn thua kiện nữa.-Rim Hee nói -Ai tiếp quản chi nhánh tại Đài Bắc?-giọng anh sắc bén hỏi -Là giám đốc Lee. -Nói tóm tắt vấn đề đi. -Công ty Miany có ý định mua lại công ty Vouna nhưng mà giám đốc Lee đã mua lại, trong cuộc kiện tụng, chúng ta vốn thắng nhưng mà bị 1 vị cố vấn luật của công ty Miany làm thua thiệt, cô cố vấn luật này nói rất có lí lẽ, làm cho chủ tòa... -Sa thải ông ta.-anh cắt ngang lời Rim Hee, giọng lạnh băng nói -Tôi biết rồi. Rim Hee đáp, cô phải công nhận, trong khoảng thời gian năm năm qua, anh đã thay rất nhiều, làm việc quả quyết, ra tay tàn ác nhẫn tâm, tính khí ngày càng lạnh lùng, như tảng băng. Mặc dù cô rất muốn biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian năm năm đó nhưng mà không dám hỏi tới. Bởi cô biết, anh không thích bị ai khác hỏi về chuyện riêng tư của mình -Đặt vé máy bay, ngày mai tôi muốn đến Đài Bắc. -Chủ tịch không cần nhất thiết phải đến tận Đài Bắc đâu, có thể sai người... -Không cần, sẵn tiện đi du lịch. Anh cắt ngang lời Rim Hee, không hiểu sao việc đi Đài Bắc anh lại rất nôn nức, cứ như ở đó có người anh muốn gặp. Park Je Jae khi nào anh mới gặp lại em... *** Park Je Jae đi đến quán coffee Cầu Vồng, đi đến bàn mà Soo Jin ngồi sẵn đó -Cho tôi ly cam vắt được rồi.-Je Jae ngồi xuống ghế nói với phục vụ -Ji Ki mới điện thoại cho mình.-Soo Jin cầm ly dâu ép uống 1 miếng nói -Ji Ki nói gì? -Nó nói nhớ 2 tụi mình, nó cũng muốn qua đây. -Vậy kêu Ji Ki qua đây.-cô cười -Nhỏ nói cậu sướng, được tên Hyun Woo cho du lịch nước ngoài, tớ định nói là tên đó đâu có ý tốt vậy, hại cậu.... Nói đến đây, Soo Jin mới biết lỡ lời, vừa định xin lỗi cô phục vụ đã bừng ly nước ra cắt ngang lời cô -Nước của cô.-phục vụ để ly cam vắt lên bàn rồi rời đi -Je Jae, tớ... -Tớ nhớ Ji Ki lắm, nói nhỏ nào rãnh qua đây chơi.-cô cắt ngang lời Soo Jin, tay khuấy đều ly nước -Thế còn anh Dong Hwa?-mặc dù biết nhắc tới anh Dong Hwa, cô sẽ đau lòng nhưng mà Soo Jin cũng phải hỏi Bàn tay vốn đang khuấy đều ly nước lại dừng lại hẳn. Đối với Shin Hyun Woo, cô chỉ còn thù hận, vậy còn anh Dong Hwa?Đã quá lâu cô chưa gặp anh, cô đã gây cho anh vết thương quá lớn, đến nỗi, cô chẳng còn dám nhìn mặt anh. -Với anh ấy, mình mãi như năm năm trước.-cô mở miệng sau 1 hồi im lặng -Thôi thôi, nói chuyện khác, hôm nay làm có gì vui không?-Soo Jin đánh lãng qua chuyện khác -Bình thường thôi. Làm cố vấn luật cho công ty Miany cũng không tệ.-cô nhún vai -Ừ, có gì chiếu cô tớ nhé, đàn chị. Soo Jin trêu, thật ra Soo Jin học ngành kinh doanh, đang làm ở phòng ma-két-ting của công ty ba nhỏ tại Đài Bắc, thỉnh thoảng cô có qua giúp công ty nhỏ vài vụ kiện, thành ra bị nhỏ chọc, kêu bằng đàn chị. -Chọc tớ hoài đi, tớ trừng phạt bây giờ.-cô giơ nắm đấm đe dọa -A, a, tha cho em đi, đàn chị. -Xí, không thèm chơi với cậu nữa.-cô làm mặt hờn dỗi quay ra nhìn ngoài cửa kính -Nè, giận à, đừng mà, chọc cho vui thôi.-Soo Jin khuề khuề hối lỗi -Phì...-cô phì cười, đúng là hết cách nói Nói vài câu chuyện phiếm xong thì cô và Soo Jin dẫn nhau đi mua sắm, rồi cùng về nhà cô nấu ăn, tắm rửa rồi đi ngủ. Ngày mai lại là 1 ngày mới. *** Tại sân bay lớn nhất Đài Bắc, chuyến bay từ Seoul bay đến Đài Bắc hạ cánh, từ trong khoang hạng nhất, Shin Hyun Woo bước ra liền thu hút đám đông. Anh mặc bộ âu phục đen, đeo chiếc mắt kính râm đen, hai tay đút vào túi quần, dõng dạc bước ra, tuy đeo kính nhưng cũng thấy anh là 1 mĩ nam, sóng mũi cao, đôi môi đỏ, từ anh tản ra 1 luồn khí lạnh và khí chất vương giả làm ai cũng tránh đường nhường cho anh đi. Bên anh còn có cả thư kí xinh đẹp cùng 2 bảo vệ xách hành lí giùm, nhìn cũng biết là người quan trọng trong xã hội. Anh lên chiếc Lamborghini đen đã đợi sẵn, chiếc xe lăn bánh chạy đi
***
|
Chương 69. Chủ tịch
Hôm nay Je Jae thức trễ, gấp gáp, thay đồ còn chưa ăn sáng chỉ mới uống ngụm sữa liền thục mạng đón taxi đến công ty Miany, chỉ tại tối qua khi lên giường ngủ liền bị điện thoại của Ji Ki quấy rầy, nói chuyện suốt đêm thành ra sáng thức trễ. Công ty có tới 5 thang máy, thang máy nào cũng đang xuống, đành đứng đợi ở thang máy số 3. Đúng lúc có một đám người từ từ đi vào một cái thang máy khác. Ở giữa có một người đàn ông tôn quý khí phách, hạc giữa bầy gà, mặt trăng được vây quanh bởi các vì sao. Quản lý ân cần bảo vệ anh đi lại thang máy số 2, đầu anh cũng không quay lại nhìn xung quanh.
Vừa hay chiếc nơ buộc tóc của cô rơi xuống, cô liền cúi người nhặt lấy.
Vừa đúng lúc, Hyun Woo xoay qua nhìn thang máy số 3, chỉ thấy cô gái đang nhặt đồ buộc tóc lên, khuôn mặt đã bị mái tóc xõa ra che hết, anh không thể nhìn rõ được, chỉ có điều hơi quen thuộc. Thang máy vừa đúng lúc đến, anh không thèm quan tâm đi thẳng vào trong.
-Có thang máy rồi.
Cô vui vẻ nhặt đồ buộc tóc, tùy tiện cột tóc lên bằng chiếc nơ buộc tóc bị rớt lúc nãy, khuôn mặt sáng lạng bầu bĩnh trước ánh mắt và ánh mặt trời. Cô đi vào thang máy. Trong lòng, đột nhiên có cảm giác kì lạ.
Đến phòng làm việc của mình liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy đồng nghiệp, không khỏi tò mó hỏi
-Có việc gì vậy?
-Hàn Du, tớ nói cậu biết, lúc nãy tớ gặp 1 người rất đẹp trai nha, y như minh tinh vậy.-Kim Nhã đồng nghiệp với cô nói
-Vậy sao?-cô nói cho có lệ, nếu đo độ đẹp trai thì chỉ có anh ta và anh Dong Hwa là đẹp nhất
-Đúng vậy a, đẹp trai vô cùng, nghe nói là từ bên Hàn qua á, bàn về vụ mà công ty mình kiện công ty họ, cậu là chủ giải quyết luôn á.-Kim Nhã nói tiếp
-Chẳng lẽ vụ công ty mình và công ty WJ tranh quyền sở hữu công ty Vouna sao?-cô sực nhớ nói
-Đúng vậy đó, có lẽ không sớm thì muộn sẽ kêu cậu vào bàn bạc thôi.-Kỳ Nhu phụ họa thêm
-Mình đã tiếp nhận vụ này thì sợ gì nữa chứ, công ty WJ đó bộ lớn lắm sao?-cô hỏi, mặc dù đến Đài Bắc đã năm năm nhưng mà có 1 số chuyện cô cũng không biết rõ cho lắm
-À, nghe nói công ty WJ là chi nhánh của tập đoàn gì đó lớn nhất Đại Hàn dân quốc, cậu từng bên Hàn qua, cậu có biết tập đoàn nào không?-Kỳ Nhu hỏi
Tập đoàn lớn nhất?Chẳng lẽ.... Dae Yeon???
Cô kinh hãi mở to mắt, không, chắc do cô suy nghĩ nhiều quá thôi, làm sao có thể là tập đoàn Dae Yeon chứ?Công ty WJ là chi nhánh của tập đoàn Dae Yeon làm sao có thể???
-Thế nào có suy nghĩ ra chưa?Là tập đoàn nào vậy?-Lệ Thi hỏi
-Không ra, 5 năm rồi, tớ không nhớ cho lắm.-cô cười trừ, mãi mãi cũng không muốn nhớ...
-Hàn Du, chủ tịch công ty WJ muốn gặp cậu.-Vy Vy từ ngoài bước vào nói
-Ờ, tớ vào ngay.-cô gật đầu
-Hàn Du, cố lên.-đồng loạt đám đồng nghiệp làm động tác cô lên
-Ừ, tớ sẽ cố.-cô mỉm cười
Cùng Vy Vy đến phòng giám đốc, đột nhiên nhớ quên đem đống tài liệu liên quan tới vụ kiện, haizz đúng là lãng trí mà. Đành kêu Vy Vy vào trước, cô quay lại phòng lấy rồi quay lại liền
...
Shin Hyun Woo ngồi đợi cũng cảm thấy bực bội, cô gái tên Hàn Du đó, cố ý thử thách kiên nhẫn của anh đây mà, còn bỏ quên tài liệu nữa, để anh xem, thật ra cô ta là người thế nào mà được mọi người trong ngành luật phải kiêng dè.
-Hình như vị cố vấn luật của các ông đang thử thách chúng thôi?-Shin Hyun Woo lạnh nhạt nhếch môi mỏng (anh nói bằng tiếng Đài Bắc á, anh í tiếng gì cũng biết, tài quá =]]z)
-À, chủ tịch Shin, cậu thông cảm, chắc Hàn Du cô ấy sẽ nhanh đến thôi.
Giám đốc Lương cũng phải e dè đáp, với thế lực của anh, ai mà dám động vào, chỉ mới học xong năm hai đã đảm nhận chức chủ tịch, trong 5 năm qua đã thâu tóm toàn bộ ngành chính khoáng châu Á chỉ còn Đài Bắc là đang tiến hành, thủ đoạn ra tay của anh rất tàn ác, không nương tay, lúc đầu ông cũng định cho công ty Miany thuộc sở hữu tập đoàn của anh chỉ có điều Hàn Du cứ nhất quyết cãi vụ này, haizz đúng là hại chết ông mà.
-Vậy sao?-anh cong miệng
-Đúng vậy, đúng vậy, chủ tịch Shin chờ 1 lát.-ông nói mà trán toàn mồ hôi hột
-Nhưng mà, tôi chờ hết được rồi.
-Chủ tịch Shin, cậu thông cảm, cô ấy lên ngay.
-Thật xin lỗi, chắc khi khác thôi, vụ cãi này, tôi cũng báo trước, nếu các ông cứ cương quyết thì tôi cũng không nương từ.-anh cảnh cáo trước sau đó cùng Rim Hee đứng dậy nhưng tới cửa thì dừng lại nói tiếp
-Một lát tôi muốn ông chuyển fax về thông tin của Hàn Du.-bỏ lại câu đó thì rời đi
...
|
Chương 70. Có phải là cô?
Lục đống hồ sơ cuối cùng cũng tìm được, đứng ở thang số 4 chờ thang máy xuống, đúng lúc anh trong thang máy số 4 đi xuống.
_Ting
Cửa thang máy mở ra, có vài người chen lấn đi vào trong, đứng cạnh cô là 1 người đàn ông khiêng thùng hàng to, bước 1 lượt cùng người đó vào, đúng lúc anh cũng bước ra, thùng hàng che hết cả 2, không ai nhìn thấy ai.
Cửa thang máy khép lại, Shin Hyun Woo cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, quay đầu lại nhìn, chỉ thoáng qua thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng vừa lúc thang máy khép kín.
Có phải là cô?
Dù là thoáng qua, dù không thấy rõ chỉ thấy nửa khuôn mặt, nhưng mà anh sợ, đã nhiều lần anh cũng nhầm lẫn cô với nhiều cô gái khác, anh sợ lần này cũng vậy, tự làm mình thất vọng.
-Đi thôi.-anh cười khổ nói sau đó cùng Rim Hee tiếp túc đi
Đi vào phòng giám đốc, chẳng thấy ai khác ngoài giám đốc Lương và Vy Vy
-Hàn Du, cô đến rồi?-giám đốc Lương không mấy thiện cảm nói
-Dạ, ngài chủ tịch đó... đâu rồi?-cô chập chừng hỏi
-Đi rồi.-ông ánh mắt viên đạn nói
-Đi?Sao lại đi?-cô ngây ngốc hỏi
-Còn hỏi tại sao?Đều tại cô, đã bảo lúc đầu đừng kiện cáo làm chi, có biết tập đoàn đó mạnh lắm không hả?Cho dù cô cãi hay đó, thì sao?Người ta có quyền, bây giờ cô bảo công ty chúng ta làm sao?-ông phát hỏa nói
-A, a, giám đốc, cái gì cũng từ từ, tôi chỉ sợ công ty mình thua thiệt thôi.-cô cười xuề xòa
-Còn nói, ngài chủ tịch nói, nếu chúng ta cứ kiện cãi thì người lãnh hậu quả cũng là chúng ta thôi.
-Được rồi, được rồi, tôi biết làm sao mà, bắt quá không kiện nữa, chỉ có điều kêu họ bồi thường.
-Còn kêu người ta bồi thường, coi như tôi xin cô đi Hàn Du, bỏ vụ kiện này đi.-ông như muốn lạy cô
-Ông làm gì mà ghê vậy, không kiện thì không kiện, với lại 1 công ty quỳ trước thế lực như công ty Miany, tôi cũng không cần làm. TÔI TỪ CHỨC.-cô nhấn mạnh 3 từ cuối sau đó đặt sắp tài liệu xuống bàn hùng hồn rời đi
-Cô, cô... Hàn Duuu.-ông rống lên (tức trào máu vì con này =]]z)
Tưởng công ty ông ngon lắm sao?Park Je Jae tôi, ghét nhất hạng chịu thua trước quyền lực như mấy ông luôn á. Thà từ chức còn hơn.
Chiếc Mercedes đen vừa chạy trong gara ra tới cổng công ty, Shin Hyun Woo ngồi trong xe nhìn qua ô cửa sổ liền thấy từ xa có 1 cô gái đang bắt taxi.
Trái tim, đập như trống đánh, khuôn mặt thân quen đó, anh vẫn nhớ mãi. Lập tức xuống xe chạy tới chỗ cô
Chỉ là chưa tới nơi, cô đã lên taxi, anh lao như điên chạy theo, làm cho những người đi đường bị anh xô ngã.
Nhìn anh lao như điên chạy người ta còn tưởng bệnh hoạn trốn viện ra ==", xe cộ trên đường vì anh đột nhiên chạy ra bị tắc đường, còn xém là xảy ra tai nạn nhưng anh vẫn dửng dưng chạy.
Cho đến khi có 1 tốp cảnh sát giữ anh lại không cho anh "chạy chơi" trên đường nữa, anh nhìn chiếc taxi mất dần,
-Chết tiệt.
Anh hung hăng đấm cảnh sát, ánh mắt tràn đầy sát khí muốn giết người. Nếu không vì bọn họ níu tay níu chân thì anh đã sớm tìm được cô rồi.
Nhanh chóng Rim Hee chạy đến giải quyết giùm anh, nếu không anh đã bi cảnh sát bắt đi vì tội đánh cảnh sát còn làm xe cộ nghẹt tắc =="
-Chủ tịch, anh có sao không?-Rim Hee cùng anh ngồi trong xe nói
Hyun Woo không đáp, ánh mắt ngước nhìn bầu trời xanh.
-Có phải ngài nhìn thấy em ấy không?
Rim Hee hỏi, mặc dù không muốn chen vào đời sống riêng tư của anh, nhưng mà suốt năm năm qua, đã nhiều lần có trường hợp như vậy nhưng mà đều làm mình thất vọng
-Rim Hee, đã năm năm rồi, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu chứ?-giọng anh mang nỗi mất mác nói
-Ngài đừng như vậy nữa, em ấy có lẽ sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi. Chỉ là cần có thời gian.
Rim Hee nói, trong suốt 5 năm qua, cô thấy anh đã sống đau khổ thế nào, chìm ngập trong men rượu, còn quen rất nhiều cô gái, nhưng mà cô biết anh không quên được người con gái đó.
-Lúc nãy tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã chạy theo cô ấy, nhưng mà không kịp, tôi đã nói sẽ quên cô ấy nhưng mà vô ích. Cô ấy sẽ không tha thứ cho những chuyện tôi gây ra, vậy mà tôi vẫn nuôi hi vọng.
-Ngài đừng buồn nữa, cái gì đến nó sẽ đến hãy để tự nhiên.
-...
Là anh biết, em sẽ không yêu anh, sẽ không tha thứ cho anh, nhưng mà anh vẫn muốn có em, muốn em là của riêng anh thôi. Anh thừa nhận, anh ích kỉ, nhưng mà thà anh ích kỉ để có em chứ không rộng lượng để xa em........
***
"Vào buổi sáng hôm nay, tại đường Nie gần công ty Miany, hàng chục chiếc xe đã bị gián tắc, vài chiếc đã tông nhau, lí do là vì có 1 người con trai, chạy như điên ra đường gây cản trở giao thông, mọi người cho rằng anh ta là người điên do trốn viện chạy ra, nhưng thật ra có phải vậy???"
Tiếng người phát thanh vang ra trong máy Radio kiểu cũ của tài xế xe mà Je Jae lên lúc nãy.
Đường Nie gần công ty Miany không phải gần đường này sao?Cũng may mình không có bị lây...
-Nhà nước này đúng là làm việc tắc trách, vậy mà cũng để kẻ điên chạy lung tung.-bác tài lắc đầu nói
-Đúng vậy a. Cũng may mình không sao.-Je Jae đáp
-Ừm. Mà cô đi đâu?
-Cho cháu đến đường ZX đi.
-Ừ.
Tài xế gật đầu chạy tiếp.
***
|