Thu Phục Tiểu Dã Miêu: Người Tình Khó Bảo
|
|
Chương 61. Anh là ác ma
Cô khuỵu người xuống sàn, nước mắt cũng thi nhau chảy, tại sao chứ?Tại sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy?Ông muốn cô mất gì nữa mới cam chịu đây, hay là cô chết ông mới chịu? -Em không sai, em sai là chọc lầm người.-anh khuỵu 1 chân xuống, nâng cằm cô lên lạnh băng nói -Anh không phải con người, anh là ác ma. Tôi hận anh, hận anh. -Người phụ nữ này, em nổi điên gì chứ. Em cũng đâu bị thiệt gì, em cũng vì sợ tôi làm gì tập đoàn Kang Seo thôi, bây giờ lại quay lại trách tôi, em cũng lật lộng thật.-anh hừ nhạt -Haha... Hyun Woo, là do tôi cả sao?Được thôi, tôi sợ anh làm hại tập đoàn Kang Seo đó, sợ anh làm tổn thương anh Dong Hwa đó, tất cả chỉ vì anh ấy thôi. Bởi vì người tôi yêu là anh ấy.-cô bật cười lớn, là do cô cả sao?Qúa buồn cười mà. -Em đang chọc tức tôi sao?-anh siết chặt tay cô, như muốn bóp nát nó vậy -Chọc anh, tôi làm sao có bản lãnh đó chứ. Anh là Shin Hyun Woo, là 1 thiếu gia đức cao vọng trọng, 1 người thấp hèn như tôi, làm sao có thể.-dù đau nhưng cô vẫn quật cường đáp -Vậy thì chúc mừng em, em chọc được tôi rồi đó.-anh cười lạnh, trên đời này chắc chỉ có cô mới có gan chọc anh điên lên thôi Anh thô bạo hôn lên môi cô, tùy ỳ cắn lấy, cô tìm cách né trách nhưng sau gáy đã bị tay anh giữ lại. -Ưm... ưm... buông ra... buông ra...-cô phản kháng, tay liên tục đánh vào người anh Anh không những dừng lại mà thô bạo hơn, 1 tay kìm chặt 2 tay đang múa loạn xạ của cô. Cuồng nhiệt mà mạnh mẽ cắn mút lấy. -Ưm... thả ra... Hyun Woo, tôi hận anh.... _Phập Không còn cách thoát thân, cô cắn mạnh vào môi anh, dòng chất lỏng tanh rỉ ra, khóe môi bị cô cắn đến rỉ máu. Anh buông cô ra, 1 tay lau miệng mình -Hôm nay nhất định tôi phải trừng trị em.-anh giận dữ nói -Hyun Woo, anh không phải là con người, thả tôi ra...-cô thét lên trong tuyệt vọng, cô đã biết trước, dù có thế nào anh cũng không tha cho cô -Thả em thì em lợi quá rồi, tôi từ từ chơi với em.-anh nở nụ cười độc ác nhìn cô -Anh mà.... ưm... Chưa dứt câu, cánh môi lại bị anh thô bạo chiếm lấy, chiếc lưỡi linh hoạt nhân cơ hội tiến vào trong, sục soạng khắp khoang miệng của cô. -Ưm... buông tôi ra... Cơ thể nặng nề của anh đè cô, cả người giống như nổi điên, xé rách quần áo của cô, thô lỗ mà vội vã vuốt ve nơi đẫy đà của cô, cô đau đến nỗi gào khóc thành tiếng. -Buông tôi ra……….. Shin Hyun Woo…. buông ra……… không muốn
Nhưng sức của nam và nữ khác xa nhau, nắm đấm của cô ở trên người anh, vốn không có chút tác dụng gì.
Nụ hôn đã không còn có thể thỏa mãn anh, men theo xương quai xanh của cô đi xuống, đến bộ ngực của cô, trêu đùa chờ đến khi những nụ hoa của cô căng lên, anh khéo léo xoa tròn nơi đẫy đà của cô, đầu lưỡi ẩm ướp cùng ấm nóng liếm láp, làm cho cô không ngừng thở sốc, cố vặn vẹo ở thể để chống lại, nhưng cô cảm thấy cơ thể dường như đã không còn là của chính mình, chỉ để cho anh mặc sức chi phối. Khi ngón tay của anh đi vào cơ thể cô, trong chớp mắt giống như có một luồng điện chạy khắp cơ thể, cô kinh ngạc mà thở gấp, vẻ mặt giống như trứng gà bị luộc chính, xấu hổ và tức giận mà rơi nước mắt. Khi bên dưới đã đủ ẩm ướt, anh rốt cuộc đã không còn khống chế được, bèn đưa chính mình vào. Chặt quá! Nơi ẩm ướt và ấm nóng của cô bao chặt lấy anh, làm cho anh phát điên lên. Anh thoải mái phát ra tiếng thở sốc, bắt đầu thong thả ra vào, đôi môi dây lấy môi cô, bàn tay vuốt ve cơ thể cô, cố ý muốn khơi dậy ham muốn lớn nhất của cô. -Ưm.......... đừng mà........... xin anh đừng như vậy.......... xin anh........... Cô phát ra tiếng cầu xin nỉ noi, cơ thể thay đổi đến kỳ lạ, ở bên dưới không thể kiểm soát mà không ngừng tiết dịch, điều này làm cho cảm thấy nhục nhã đến nỗi muốn đâm đầu vào tường. Anh cười mỉa -Miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại kẹp chặt tôi như vậy. Park Je Jae, em ở trên giường mà cũng ăn ở hai lòng, nói một đàng nghĩ một nẻo sao? Cô càng không chịu nổi, anh càng dịu dàng, thong thả ra vào, dừng lại ở nơi sâu nhất. Dùng cách này để hành hạ cô, để cô buông bỏ lòng tự trọng, bắt cô phải kêu lên. Nâng cằm của cô lên, dịu dàng liếm những giọt nước mắt không ngừng chảy của cô -Em ngoan một chút............. em sẽ rất thoải mái.......... Bầu không khí trong phòng càng ngày càng nóng bỏng, giống như đang bị nướng trên lửa. Cô cắn chặt răng, không cho phép mình bật ra tiếng kêu.
p/s: Doanh rất cảm ơn sự ủng hộ và góp ý của các bạn, Doanh mới tạo nick FB, các bạn mún có thể kb với Doanh, tên nick là Doanh Doanh, avatar giống hình truyện, mình rất mong sự ủng hộ của các bạn, và mong các bạn đừng bỏ truyện của Doanh nhé!!! ♥
|
Chương 62. Tự sát
Nâng cằm của cô lên, dịu dàng liếm những giọt nước mắt không ngừng chảy của cô
-Em ngoan một chút............. em sẽ rất thoải mái..........
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng nóng bỏng, giống như đang bị nướng trên lửa. Cô cắn chặt răng, không cho phép mình bật ra tiếng kêu. Cô rất ghét cơ thể của mình, rõ ràng rất hận anh, nhưng lại không thể khống chế cái cảm giác này. Cô hận cơ thể mình, hận cô lại có thể có cảm giác đối với loại quan hệ bừa bãi này, cô hận mình lại có phản ứng.
Cơ thể cô vẫn còn đang chống cự, cơ thể căng chặt đến gần như muốn nứt ra, giống như một cái xác chết vậy.....
Anh cảm thấy rất nực cười, tàn ác đi mạnh vào, làm cho cô run rẩy giống như bị điện giật, dịch tiết ra từ cơ thể càng nhiều hơn
-Ngoan, làm chuyện này là một sự hưởng thụ, chứ không phải chịu cực hình.
Cả người cứng nhắc như vậy, sẽ không thể cảm nhận được sự thoải mái này đâu.
Cô nghiến răng, mặt một mảng đỏ một mảng trắng.
-Làm với anh, còn đau khổ hơn chịu cực hình.
Cuộc tra tấn kéo dài đến tận ba tiếng, anh mới tha cho cô. Đi vào phòng tắm tắm rửa, nhìn cơ thể trần trụi của cô, nghiền ngẫm rồi nở nụ cười. Đi đến bên giường, cúi người hôn cô, lại bị cô né tránh. Anh không hề có chút hờn giận nào, lại cố ý quay mặt cô qua, hôn lên môi cô, hơn nữa còn ác ý cắn một cái, trừng trị cô vì tội không ngoan.
-Cả người toàn mồ hôi, em không đi tắm sao?-anh chậm rãi mặt quần áo vào
-Lúc nãy bị anh hành hạ như vậy, còn sức lắm.-cô nghe lời nói của anh, lại cảm thấy rất chán ghét và buồn nôn
-Đây chỉ là trừng phạt nhỏ, sau này nếu em còn vậy thì đừng trách tôi.
-Anh ngay cả cầm thú cũng không bằng.-cô không nể nang
-Tôi cầm thú đó, nhưng lúc nãy ai ở dưới người tôi vui vẻ rên rỉ hử?Em đừng có giả vờ thanh cao ở đây, khi tôi muốn em phải ngoan ngoan tuân theo, nếu không đừng trách tôi.-nói xong câu tàn nhẫn đó, anh quay gót xuống nhà dưới
-Shin Hyun Woo, tôi căm thù anh.-cô thét lên chọi chiếc gói vào cửa vừa đóng lại
-Hừ... Cho dù có không nỡ, cũng phải ép mình nhẫn tâm, đây là cô thiếu nợ anh, anh không cần phải thấy áy náy!
Cuộc đời cô chẳng lẽ cứ vậy mà kết thúc sao?Không, cô không muốn, thật sự không muốn đâu. Tại sao chứ, sao anh luôn muốn cô đau khổ thì mới chịu, cô quỳ xuống cầu xin anh, ngay cả những chuyện thấp hèn cũng làm, nhưng mà anh vẫn chưa hài lòng sao? Hay là cô chết anh mới chịu?Nếu vậy thì cô sẽ làm điều anh muốn... có lẽ cách đó sẽ thoát khỏi sự kiềm hãm của anh...
Cầm chặt chiếc chăn bao lấy cơ thể mình, mặc 1 bộ váy thật đẹp, dù gì làm ma cũng phải xinh chứ, khóa trái cửa lại. Ánh mắt cô cơ hồ nhìn xung quanh...
_Xoảng
Chẳng do dự cô đập ly nước ép lúc nãy thành mảnh thủy tinh vỡ vụn, vô cùng sắc bén chỉ cần... sực... 1 cái, sẽ chảy máu ngay a...
Anh Donh Hwa, em xin lỗi anh, có lẽ kiếp sau em mới đáp lại tình cảm của anh, có lẽ em sắp rời xa anh rồi. Không có em anh nhớ giữ gìn cẩn thận nha, dù thế nào cũng phải sống tốt đó. Tạm biệt...........
***
Dưới nhà, Hyun Woo nghe thấy tiếng ly vỡ cho rằng cô còn hận mình nên đập phá đồ, không nghĩ đến chuyện gì khác. Nhưng mà trong lòng lại có cảm giác đau đớn khác thường, cứ như có chuyện gì đó không hay xảy ra...
-Bác Min, lên trên phòng chăm sóc cô ấy dùm cháu.-anh nhàn nhạt mở miệng
-Tôi biết rồi thiếu gia, có cần tôi chuẩn bị đồ ăn không?-bác Min nói
-Không cần, cháu nghĩ cô ấy không ăn đâu. Bác mang sữa lên được rồi.-anh căn dặn
-Vâng thiếu gia.-bác Min đáp rồi pha 1 ly sữa bưng lên cho cô
Bác Min đứng trước cửa phòng, bà biết thiếu gia rất lo lắng cho cô, chỉ là cô gái này đúng là ngang bướng, cứ căm ghét thiếu gia.
-Tiểu thư, bác Min có đem cho cô ly sữa, tôi vào được chứ?
Gõ cửa vài lần cũng không thấy ai đáp, nên linh cảm càng xấu hơn
-Tiểu thư, cô mau mở cửa đi, cô có trong đó không?
Liên tục gõ cửa cũng không có tiếng trả lời, liền cầm lấy nắm đấm, lại không mở được, cô đã khóa cửa rồi. Linh cảm báo cho bà biết, chuyện khủng khiếp sắp xảy ra
-Thiếu gia, thiếu gia có chuyện không xong rồi.
Bác Min lo lắng chạy ngay xuống nhà dưới, bà đâu biết, trong phòng, cô gái đang nằm trên chiếc giường lớn trải grap trắng nhưng mà lại ẩn hiện 1 mảng màu đỏ lớn, ánh mắt nhắm nghiền còn mang theo nụ cười...
-Thiếu gia, thiếu gia không hay rồi.
-Chuyện gì vậy bác Min?-nghe tiếng hối hả của bác Min, anh lo lắng hỏi, trong lòng dâng lên cảm xúc kì lạ.
-Tôi có gọi cỡ nào tiểu thư cũng không đáp, còn nữa, cô ấy đã khóa cửa rồi. Tôi lo không biết cô ấy có làm gì ngu xuẩn không?-bác Min hoảng hốt nói
-Cái gì?Bác mau đem chìa khóa dự phòng, cháu lên xem.-anh lập tức căn dặn rồi lao nhanh lên phòng
_Cạch cạch
Đúng là cửa bị khóa trong rồi, phải có chìa khóa mới mở được. Park Je Jae, tôi không cho phép em làm gì tổn thương bản thân mình cả.
-Thiếu gia chìa khóa đây.-bác Min gấp gáp đưa chìa khóa dự phòng cho anh
Anh khẩn trương mở, vừa mở cửa ra, đập vào mắt anh là cô đang nằm trên giường, cổ tay bị vật sắc bén cắt chảy rất nhiều máu, cánh tay buông xuống giường làm máu cũng loang xuống sàn, trên sàn là 1 đống vỡ vụn của ly thủy tinh bị đập vỡ, mặt cô trắng bệch, trên mặt còn có nụ cười, trên người là bộ váy trắng thanh tao, nhìn qua giống như 1 công chúa ngủ say chờ hoàng tử đến làm tỉnh giấc nhưng mà lại ẩn chứa 1 sự quật cường, thà chết cũng không muốn bị anh giam cầm.
p/s: Doanh rất cảm ơn sự ủng hộ và góp ý của các bạn, Doanh mới tạo nick FB, các bạn mún có thể kb với Doanh, tên nick là Doanh Doanh, avatar giống hình truyện, mình rất mong sự ủng hộ của các bạn, và mong các bạn đừng bỏ truyện của Doanh nhé!!! ♥
|
Chương 63. Nhất định phải cứu sống cô ấy
-A...-bác Min kinh hãi la lên khi trông thấy -Mau kêu xe cấp cứu, nhanh lên...-anh hoảng sợ hét lên, nhanh chóng lại bế cô lên -Park Je Jae, em không được phép xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ giết hết tất cả kể cả người thân của em. Anh thì thầm bên tai cô, anh thừa nhận bây giờ anh rất sợ, sợ cô sẽ đi mất, sẽ rời xa anh. Nước mắt nóng hổi cũng lần lượt rơi xuống, rớt trên khuôn mặt của cô, đây là lần thứ nhất anh khóc (trừ lúc anh khóc lần mới sinh =]]z) Xe cấp cứu nhanh chóng đến, anh gấp gáp ẵm cô lên xe đi đến bệnh viện. Mấy vị giáo sư nhận được điện thoại đã sớm chuẩn bị, sắp xếp, đứng ở cửa nghênh đón. Anh ôm cô xuống xe, mấy vị bác sĩ liền đẩy giường bệnh đi tới, sau đó đặt cô lên giường, đeo bình dưỡng khí cho cô, nhanh chóng đi vào bệnh viện. Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo viện trưởng nói: -Nếu cô ấy có chuyện gì thì những người đi vào phòng giải phẩu cũng không sống nổi.
Viện trưởng khá lớn tuổi, trán toát mồ hôi, sau đó nói: -Vâng, vâng, cậu Shin, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. -Không phải cố gắng hết sức mà là nhất định, hiểu chưa ?-anh rống lên. Mồ hôi viện trưởng chảy ròng, sau đó sửa lời: -Vâng, vâng, chúng tôi nhất định cứu vị tiểu thư này. -Cút !!! -A~ Vâng vâng vâng. Anh nhìn cô bị đẩy vào phòng phẩu thuật, anh gần như bất lực tựa vào tường, vô lực nhắm mắt lại. Nhìn thấy y tá từ trong phòng phẫu thuật hối hả chạy ra, anh nhanh chóng chạy tới khẩn trương hỏi -Cô ấy sao rồi? -Tình trạng của cô ấy rất nguy kịch, mất máu quá nhiều cần truyền máu, chỉ là máu của cô ấy là Rh âm tính, loại máu này rất hiếm, ngân hàng máu của chúng tôi không đủ, chỉ còn cách nhờ bệnh viện khác. -Máu tôi là Rh âm tính, lấy của tôi đi.-anh nghe xong liền giật lấy tay áo y tá nói -Vậy thì hay quá, anh mau đi xét nghiệm rồi truyền máu.-y tá rối rít nói rồi dẫn anh đến 1 phòng khác Cũng may máu của anh là Rh âm tính hợp với máu cô, lấy 1 lượng máu lớn nên cũng hơi mệt, ngồi bên ngoài tiếp tục chờ. Lúc này, Yoo Bo và Soo Jin cũng chạy tới. Soo Jin sốt ruột nhìn vẻ mặt sa sút của Hyun Woo, nắm cánh tay anh, nói -Je Jae, Je Jae đâu? Cậu ấy như thế nào ? Hả ? Soo Jin kích động kéo kéo Hyun Woo, Yoo Bo ở một bên thấy thế liền kéo cô ra, nhíu mày lại. Trên đường đến đây đã quên dặn dò cô rồi. Soo Jin khóc thút thít, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, sau đó đẩy tay Yoo Bo ra _Bốp Đi tới trước mặt Hyun Woo, Soo Jin tát anh 1 cái rõ đau nói -Đều tại anh, từ khi Je Jae gặp anh, cuộc sống vốn bình yên của nó đều bị xáo trộn, mỗi lần gặp chuyện không hay cũng đều vì anh, vốn dĩ con bé ấy có thể vô tư, sống qua ngày như thường, đều tại anh, tại sao anh lại quấy rầy cuộc sống của nó, nếu không có khả năng bảo vệ nó, tại sao lại để nó gặp nguy hiểm. Hu hu. Soo Jin khóc lớn, Yoo Bo ở một bên nhìn sắc mặt nghiêm trọng người anh em của mình, sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, nói: -Yên tâm đi, không sao đâu. Ánh mắt Hyun Woo qua quít, sau đó nhìn lên đèn đỏ của phòng phẩu thuật, đã hai giờ trôi qua, tại sao còn chưa ra. Yoo Bo nhìn Hyun Woo hỏi: -Vào bao lâu rồi? -Hai giờ.-thanh âm anh khàn khàn nói. -Yên tâm đi, không có chuyện gì. Yoo Bo chỉ có thể an ủi nói. Soo Jin đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chắp hai tay, khẩn trương nhìn. Yoo Bo đứng bên cạnh Hyun Woo, chưa hề thấy ánh mắt cậu ta như vậy. Phụ nữ đúng thật là hồng nhan họa thủy, nghĩ đến đây, ánh mắt của Yoo Bo nhìn về phía bóng dáng lo lắng ở cửa, trong mắt đầy vẻ mê man.
|
Chương 64. Cô ấy không nói được nữa!!!
Bốn giờ trôi qua, đèn đỏ đang sáng kia rốt cục cũng chuyển sang xanh. Ba người tới trước cửa phòng phẩu thuật. Vài người đi ra, viện trưởng tháo khẩu trang xuống, sau đó nhìn Hyun Woo, thanh âm có chút run rẩy nói: -Cậu Shin, phẫu thuật rất thành công. Ba người nghe xong thở phào nhẹ nhõm, viện trưởng mở miệng lần nữa: -Nhưng mà... Hyun Woo kéo cổ áo viện trưởng, sau đó hạ giọng nói: -Nhưng cái gì? Viện trưởng bị dọa cho sợ, nuốt nước bọt, sau đó run rẩy nói: -Nhưng là, cô ấy, có lẽ bị 1 áp lực nào đó tác động, ức chế trong bản thân tích tụ lại khiến cô ấy rất chán ghét cuộc sống này, khi tỉnh thì khó có thể nói được. Sắc mặt anh đen lại, nhìn viện trưởng, giận dữ thét: -Tôi đã nói cái gì? Hả? Tôi đã nói gì?
-Thật xin... lỗi... chúng tôi đã cố gắng... hết sức, chỉ là do cô ấy chịu 1 tổn thương quá nặng, cho nên trốn tránh bằng cách không nói thôi. Yoo Bo ở một bên nhìn không nổi nữa, vỗ vai Hyun Woo, nói: -Cô ấy ra rồi, không tới thăm sao? Quả nhiên rất có hiệu quả, Hyun Woo hất viện trưởng qua một bên. Viện trưởng đứng lên, đẩy mắt kính đứng một bên, tim muốn nhảy ra ngoài, lấy tay áo lau mồ hôi. Hyun Woo nhìn Je Jae tái nhợt nằm đó, đôi môi vốn đỏ thắm nay tái nhợt, băng gạc trắng quấn quanh cổ tay trái. Anh nhìn cô, trong lòng có cái gì đó đau nhói. Anh theo cô vào phòng bệnh V.I.P, vừa mới ngồi xuống, Soo Jin cầm tay nhỏ nhắn của cô, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Yoo Bo nhìn, nghĩ thầm, phụ nữ quả thật được hình thành từ nước? -Je Jae, cậu mau tỉnh lại đi.-Soo Jin nức nở nói, đôi mắt đẫm lệ mông lung. Hyun Woo liếc nhìn Yoo Bo, ý là: Đưa người phụ nữ của cậu về nhà đi. Yoo Bo nhếch môi mỏng, sau đó kéo Soo Jin, không đợi cô phản ứng liền bế cô ra ngoài, cũng không màng tới chuyện cô la lối om sòm. Phòng bệnh chỉ còn lại cô và anh. Cô bình thản nằm trên giường bệnh, bên cạnh đều là máy móc y khoa, trên mu bàn tay cô còn có kim tiêm truyền thuốc vào cơ thể. Trái tim anh đau nhói, không có cách nào hô hấp được. Tim bị thương như vậy thì làm sao thoải mái được đây. -Je Jae, anh xin lỗi, là tại anh không tốt, em mau tỉnh dậy đi, anh hứa sẽ không ràng buộc em, sẽ cho em tự do mà.-anh run rẩy nói -Anh xin lỗi, chỉ cần em tỉnh, cho dù em có làm gì, muốn thế nào anh cũng không trách em, em mau tỉnh lại đi, xin em... Trong lúc này đây, anh chỉ cần cô tỉnh lại, anh sẽ thuận theo những lời cô nói, bất kể việc gì, làm ơn, tỉnh lại đi. ~~~~~~~~~~~~ Đã 1 tháng trôi qua, cô vẫn chưa tỉnh lại, anh càng lo lắng hơn, người anh cũng gầy đi, suốt 1 tháng qua ngày nào anh cũng túc trực trong bệnh viện, ngay cả đi học cũng không, tập đoàn Dae Yeon ông anh đã thông báo đại chúng anh sẽ là chủ tịch kế nhiệm, nhưng mà với anh lúc này đây, chỉ cần cô tỉnh dậy là được rồi. Anh từng bước đi lại cửa sổ kéo rèm qua 1 bên để cái nắng của buổi sớm mùa đông chiếu vào, sau đó quay lại ngồi cạnh giường, nhẹ nắm tay cô lên -Em xem, tuyết đang rơi đó, em mau tỉnh lại đi, anh dẫn em ngắm tuyết. Còn nữa, hôm nay anh lại đem hoa oải hương cho em, em xem, rất đẹp và thơm đúng không?-anh mỉm cười nhìn gương mặt của cô -Je Jae, em đã ngủ đúng 1 tháng rồi, em đừng lười biếng nữa, mau thức dậy đi, không thức là hư lắm đó, chẳng phải em muốn được tự do sao?Em tỉnh lại đi, anh hứa sẽ thả em ra mà. -Mau tỉnh lại đi, anh xin em... Trong 1 tháng qua, kể từ lúc cô cắt cổ tay tự sát, ngạo khí của Hyun Woo hoàn toàn bị đục khoét, anh yếu đuối đi, sợ hãi cũng nhiều hơn, anh rất sợ, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, anh thấy người cô đầy máu, trách anh tàn nhẫn rồi cũng biến mất xa anh mãi. Lúc đó anh càng sợ, sợ mất cô, nên không dám rời giường bệnh cô nửa bước. Chuyện này, chỉ có anh, Soo Jin và Ji Ki biết, ngay cả ba mẹ cô cũng không, anh nói dối họ là dẫn cô đi du lịch dài hạn nếu thông báo cho họ biết, họ sẽ rất đau lòng. Bàn tay vốn đang nắm chặt tay cô, lại cảm nhận được sự cử động yếu ớt từ tay cô, cúi nhìn bàn tay đang giữ tay cô, 1 ngón tay của cô nhúc nhích rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy được. Anh mừng rỡ, hét như điên gọi bác sĩ -Bác sĩ, bác sĩ, tay cô ấy cử động. -Bác sĩ, mau vào đây... Bác sĩ cùng vài y tá khẩn trương chạy vào xem, anh bị y tá đuổi ra ngoài, chỉ có thể nhìn qua lớp cửa kính, anh thấy bác sĩ dùng mọi thiết bị y khoa khám, đo nhịp tim, huyết áp, truyền dịch... -Park Je Jae, em nhất định phải tỉnh lại.
|
Chương 65. Cuối cùng em cũng tỉnh lại
Anh nhìn cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt tràn đầy hi vọng, nhất định cô phải tỉnh lại, anh hứa sẽ bù đắp tất cả. Chỉ cần cô quay lại.
Sau khi nhận được tin nhắn của Hyun Woo, Soo Jin cùng Yoo Bo nhanh chóng có mặt, nhìn thấy anh đứng nhìn ngoài cửa kính, liền nhìn vào. Soo Jin chấp tay cầu nguyện, cô là người bạn từ nhỏ đến lớn của Soo Jin, nếu cô xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Soo Jin tính sổ chính là anh. Không lâu sau, bác sĩ bước ra, gỡ khẩu trang nói
-Tình trạng bệnh nhân đã tiến triển tốt tuy nhiên cơ thể còn suy nhược cần tịnh dưỡng. Cô ấy đã tỉnh lại, các vị có thể vào thăm.
-Je Jae...
Anh đẩy bác sĩ qua 1 bên, khuôn mặt rạng rỡ vào trong.
Sau 1 trận ngủ dài, Je Jae tỉnh dậy, ánh mắt thờ thẫn nhìn trần nhà, cô chưa chết sao? Tại sao cô muốn chết cũng khó đến vậy?
-Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, Je Jae!!!-anh đi đến ngồi cạnh cô, nắm chặt tay cô
Cô chỉ quay đầu nhìn anh 1 cái, ánh mắt vô hồn, không có chút linh khí
Trái tim cô đã hoàn toàn rét lạnh. Shin Hyun Woo này, đã khiến trái tim cô tổn thương sâu tới đáy rồi. Không còn có bất kỳ cơ hội nào quay đầu lại.
-Je Jae, cậu có biết tớ lo lắm không???-Soo Jin chạy vào Nhìn thấy Soo Jin, ánh mắt cô có phần rạng rỡ, nhưng mà nửa lời cũng không nói.
-Con nhỏ này, có biết làm tớ lo lắm không hả?Đồ bạn xấu.-Soo Jin nghẹn ngào nói
Cô nằm đó, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Soo Jin, liếc nhìn xung quanh, chạm vào khuôn mặt của anh, lập tức quay sang chỗ khác
-Soo Jin, Je Jae cần nghỉ ngơi, em đừng làm phiền nữa, mình về.-Yoo Bo đứng bên cạnh nói
-Nhưng...
-Mau về đi, không phải em nói muốn làm mấy món bổ để bồi dưỡng cho Je Jae sao?Nếu bây giờ không làm thì không kịp nữa.-Yoo Bo nói
-Ờ hen, Je Jae vậy tớ về làm vài món liền, cậu tịnh dưỡng cho tốt.-Soo Jin hối hả nói, sau đó liền rời đi cùng Yoo Bo
Căn phòng im ắng, chỉ chứa 2 người, cô và anh
|