Thu Phục Tiểu Dã Miêu: Người Tình Khó Bảo
|
|
Chương 51.2: Lên giường với tôi, cô làm được không?
Tôi chạy ra tới cửa công ty, ngồi phịch trên chiếc ghế trước cửa, ụp mặt vào lòng bàn tay, tôi rất muốn hét thật to thật to, nhưng mà không thể. Shin Hyun Woo, làm sao anh mới chịu gặp tôi đây???
-Je Jae.-chị Rim Hee đi đến trước mặt tôi -Chị, có gì sao???-tôi ngước mặt nhìn -Em khóc à?-chị ngồi xuống cạnh tôi -Dạ không.-tôi cười -Mắt em đỏ lắm đó, chuyện lúc nãy chị thấy rồi, chị lo cho em nên đi theo, cứ tưởng em về rồi chứ. -Em làm sao về được?Em đã nói sẽ đợi đến khi nào gặp anh ấy mà. -Em đừng đọi nữa, cậu ấy vốn không có ý định gặp em, em có chờ đến sáng ngày mai cũng vô ích thôi. -Chị, em biết chị tốt cho em, nhưng mà...nếu không gặp anh ấy, em sẽ rất hối hận. -Nói cho chị biết đi, tại sao em phải gặp cậu ấy cho bằng được? -Em cũng.....không rõ. -Sao lại không rõ? -Em không biết. -Ừm, nếu không nói ra được thì không sao, nếu em cảm thấy không đợi được thì về đi, đừng đợi nữa, cậu ấy không có ý gặp em đâu. -Em biết mà, cảm ơn chị, chị vào làm đi. -Ừm. Nói rồi chị Rim Hee bỏ vào trong, còn lại mình tôi ngồi. ...............
1 tiếng sau... -Giám đốc, cô ấy còn ngồi ở ngoài đó. -Ừm. 1 tiếng nữa trôi qua... -Cô ta đi chưa? -Vẫn chưa, cô ấy vẫn ngồi ở đó. Lại 1 tiếng trôi qua lặng lẽ... -Vẫn chưa đi sao? -Đúng vậy, giám đốc, hay là cậu... -Cứ để cô ta chờ, để xem cô ta chịu đựng được đến khi nào. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Bây giờ đã là 10h đêm, trời tối mù mịt, gió đông thổi từng luồn 1, lạnh đến thấu xương, nguyên 1 ngày hôm nay tôi chỉ ăn có 1 cái bánh ngọt, uống vài chai nước suối miễn cưỡng chịu được, chứ gió đông, thật chịu không nổi. -Hắt xììì...lạnh quá...-tôi run cầm cặp, chà hai tay đưa lên miệng thổi cho bớt lạnh -Je Jae, em vẫn ở đây sao?-chị Rim Hee đi ra, kinh ngạc nói khi vẫn thấy tôi -Dạ.-tôi chỉ gật đầu nhẹ -Đã trễ lắm rồi, em mau về đi. -Không cần. Anh ấy vẫn chưa ra mà. -Em, đúng là hết cách. Chị về đây. Chị Rim Hee nói rồi bước lên chiếc xe hơi đã đợi sẵn đi về, tôi nhìn theo chiếc xe đến khi khuất dần mới thôi. Lạnh quá. Mùa đông ở Seoul lạnh thấu xương, hôm nay lại quên mặc áo ấm, haizz đãng trí quá.
_Cạch Cánh cửa tập đoàn lại 1 lần nữa mở ra, lần này không ái khác ngoài anh, tôi vui đến mức muốn nhảy cẩng lên, vội vàng chạy tới níu vạt áo anh -Anh...anh muốn sao mới đồng ý đây? -...-anh im lặng nhìn cô, anh biết rõ cô vẫn còn đợi nên mới đi ra, thật muốn xem cô sẽ làm sao thuyết phục mình, chỉ là nhìn thấy cô đợi mình cả ngày anh vẫn có cảm giác đau xót -Anh muốn tôi làm gì cũng được, miễn anh đồng ý là được rồi.-tôi khẩn trương nói -Thật gì cũng được?-anh nghi hoặc -Đúng, gì cũng được. Nghe xong, trong đầu anh lóe lên 1 tia sáng, ý định trêu chọc cô tới cùng... {Anh chọc cho dữ vô rồi hối hận nha} -Khẳng định lại, gì cũng được? -Đúng.-tôi kiên định -Vậy....-anh ghé sát vào tai cô thì thầm -Lên giường với tôi, cô làm được không?
_Đoàng
Nghe xong như sấm đánh ngang tai, tôi nhìn anh, anh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, gượng mặt rất bình thản. Anh đã không còn là Hyun Woo mà tôi quen nữa. -Hừ....không làm được thì đừng nói gì cũng được. Anh cười lạnh, anh đã biết trước cô sẽ không chịu, bởi cô có lòng tự tôn rất cao, làm sao chấp nhận được, chỉ là cố ý trêu đùa cô thôi, bây giờ anh vẫn còn muốn chọc cô nữa. -Được, tôi đồng ý.-tôi cố hít 1 hơi thật sâu nói Anh mở to mắt nhìn cô gái đang run rẩy nói, vôn định trêu chọc cô nhưng không ngờ lại.... -Tôi nói tôi đồng ý, chỉ cần lên giường chứ gì?-tôi cắn chặt môi -Suy nghĩ kĩ đi.-anh lặp lại mong cô suy nghĩ lại -Không cần, tôi quyết định rồi, chỉ cần lên giường anh mới tha cho tập đoàn Kang Seo và công ty Hyoki đúng không?-tôi ngước nhìn anh Thì ra cô cũng vì tập đoàn Kang Seo, nếu cô nói công ty Hyoki không thì anh không nói, đúng là cô khắc anh mà, dễ làm anh giận lên. -Được, chỉ cần em lên giường với tôi, tôi sẽ làm theo.-giọng nói anh lạnh băng -Được, coi như đã thõa hiệp. -Đi. Anh nói rồi đi lại chiếc Audi đợi sẵn, leo lên, thấy cô gái nhỏ đó vẫn đứng yên bất động, liền mở miệng -Nếu muốn hồi lại, tôi cũng không trách.-anh ngồi trong xe nói vọng ra -Không.-tôi hối hả chạy tới mở cửa bước vào xe ngồi cạnh anh -Cho xe chạy đi.-anh lười biếng nói, 1 tay gác đầu mình nhắm mắt lại Anh 1 lúc lâu sau mới mở miệng nhưng không mở mắt -Có cần suy nghĩ lại không? -Không cần. -Thật không cần? -Đúng vậy, miễn sao là.....ưm... Chưa kịp nói hết câu, anh đã ngang tàn ôm eo tôi kéo sát vào người anh, môi anh phủ lấy cánh môi tôi, ngang tàn hôn lấy. -Ư....-tôi khua tay múa chân phản kháng Anh mở mắt chau mày, buông ra, lạnh nhạt nói -Chỉ mới hôn thôi mà cô đã như vậy, vậy mà còn nói. -Tôi...chỉ là chưa phản ứng kịp thôi. -Tôi nói rồi, tôi không muốn ép buộc ai cả, nếu thích cô cứ rời đi. Không ép. -Không, tôi tuyệt không thay đổi. -Được. Chiếc xe dừng trước 1 khách sạn lớn, tài xế vội mở cửa cho anh, tôi cũng đi theo, hai tay tôi nắm chặt lấy nhau, run rẩy. -Đi.-anh buông 1 từ rồi dõng dạc bước vào trong khách sạn Tôi cũng nhanh chạy theo sau anh. Phòng khách sạn... (Hot 18 ) Mở cửa bước vào trong, tôi nhìn khắp căn phòng, anh hiện tại đã ngồi trên chiếc ghế sa lon. -Đến đây.-giọng anh lạnh lùng, nhưng mà nghe cũng có 5 phần ra lệnh khó mà từ chối Tôi từng bước từng bước tiến lại phía anh, bước chân mềm nhũng, cả người run cầm cập -Sợ? -Không có. -Nếu muốn, tôi không ép, cánh cửa luôn mở cho cô đi. -Không cần.-tôi gấp gáp nói liền chạy tới phía anh, hậu quả....vấp chân té thẳng lên người anh -A... -Em đang chơi mèo vờn chuột với tôi?-thanh âm của anh vô cùng lãnh đạm nhưng mà nửa phần giễu cợt -Không, không có.-tôi vội lắc tay nói -Vậy sao?Nhưng mà tôi thích trò chơi này.-anh nở nụ cười mê hoặc -Hở??? Lúc cô đang ngây ngô không hiểu lời anh nói gì, thì anh chỉ cần 1 cái lật đã đem cô đè phía dưới người mình, cánh môi hôn lấy cánh môi cô, ngang tàn vào trong khám phá. Mùi vị của cô rất ngọt, khiến anh rất khó mà kiềm chế bản thân mình. Lúc đầu chỉ định đùa giỡn thôi, không ngờ cô lại chấp nhận, chính mình cũng bất ngờ, chỉ là lúc vào phòng khách sạn, anh vốn muốn làm cô đổi ý nhưng chính mình lại mất khống chế. Tôi định đẩy anh ra nhưng mà nghĩ tới cảnh ba tôi say mềm ở nhà, mẹ thì khóc sưng húp cả mắt, Je Bin cũng trầm tính hẳn, thế là đành buông thõng hai tay xuống, nhắm mắt lại, cứ để mọi chuyện đến như nó muốn. Cuối cùng anh cũng không kìm chế được, bế cô lên đặt lên giường lớn, thuận tay lột bỏ áo vest của mình ra, rồi quay lại cơ thể của cô, từ môi cô anh trượt dần xuống cổ, 1 tay luồn vào bên trong áo xoa nắn nơi tròn đầy đặn của cô, sẵn tay xé luôn chiếc áo, luồn tay xuống phía dưới giường tháo dây áo ngực quăng xuống sàn. Toàn bộ thân thể phía trên đều phơi bày trước mắt anh, anh điên cuồng hôn lấy, mút mát nơi tròn trịa của cô. -Ư....ưm... Chính là không kìm chế được nữa, anh tháo luôn chiếc váy cô đang mặc, lột luôn quần lót ra, cả cơ thể của cô đều không mảnh vải che thân, nhìn cô xấu hổ mặt đỏ như gắt, mặt xoay hướng khác làm anh phì cười, trông cô thật đáng yêu. Anh kéo quần mình xuống, để vật đã sớm căng phồng của mình mà đưa vào "cấm địa" của cô -A...ư....đau.... Anh điên cuồng ra vào cơ thể cô, từng đợt từng đợt như xé nát lấy cô, anh muốn cô, rất muốn cô. Ánh đèn trong phòng tắt, tương đương với 1 đống quần áo nằm ngổn ngang, trên giường, chiếc chăn bao bọc 2 cơ thể đang quấn chặt lấy nhau Ngoài trời, tuyết cũng bắt đầu rơi... ...............
|
Chương 52. Đã ổn
Sáng hôm sau, tuyết cũng ngừng rơi, ánh nắng chen vào ô cửa sổ, khẽ dừng trên khuôn mặt của cô gái đang ngủ say, sau 1 đêm cô mệt mỏi đến mức sức cũng không có, anh không những muốn cô 1 lần mà cả đêm đều muốn. -Anh xin lỗi.-Hyun Woo hôn nhẹ lên trán cô, ngắm nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say trong lòng mình Cô còn là xữ nữ, không, trước tối qua, sáng hôm nay cô đã là của anh, chỉ là cô không nghĩ vậy, cô chỉ xem là 1 cuộc giao kèo, cả 2 đều có lợi -Ưm...-có cảm giác ai đó chạm vào mình tôi khẽ cựa quậy Hyun Woo vội thu tay mình đang vuốt khuôn mặt của cô. Sau đó đi xuống giường, bước vào phòng tắm. -Ư...
Tôi từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, toàn thân vô cùng đau nhức, nhất là hạ thân, đau vô cùng. Căn phòng này, cả cuộc đời tôi không bao giờ muốn bước vào hay nhìn thấy nữa, 1 dấu ấn "khó quên" Tôi cảm thấy khinh bỉ mình, vì 1 bản hợp đồng mà có thể làm 1 việc rẻ mạt như vậy, haha ... đúng là làm tôi không khỏi cười mà, cười nhạo bản thân mình. Nhìn sang bên cạnh mình, đã không còn người, lại nghe tiếng nước trong nhà tắm, suy đoán là anh ở trong đó. Khẽ nhắm mắt, xóa tan cái quá khứ của tối đêm qua. -Tỉnh rồi!-anh từ trong nhà tắm bước ra, trên người chỉ quấn cái khăn tấm ngang eo
-Ừ.-tôi khẽ gật đầu, tay cầm chiếc chăn che thân thể không mảnh vải che thân của mình
-Sao không ngủ thêm?
-9h rồi, tôi cũng phải về nhà.
-Như đã hứa, tôi sẽ làm theo quy ước.
-Ừm, cảm ơn.
-Không cần, dù gì cô cho tôi 1 món quà rất có giá, còn là xữ nữ nữa, coi như tôi không thiệt hại gì.
-Ừm.-tôi đáp, sau đó đứng dậy, tay vẫn cầm chiếc chăn che thân thể mình, cẩn thận nhặt quần áo nằm ngổn ngang trên sàn đi vào nhà tắm Bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, toàn thân đều là dấu vết của anh, những dấu hôn đỏ chót, khẽ nhắm mắt sau đó mở vòi nước ra, ngâm mình vào trong đó, khẽ rơi nước mắt. Nhục nhã quá. Khi tôi bước ra, anh đã mặc xong quần áo của mình, đang ngồi trên giường, hướng ánh mắt về tôi. -Tôi về trước.-tôi nói, sau đó cầm túi xách định bước đi
-Tôi đưa cô về.-anh đi đến cạnh cô
-Không cần, tôi tự đi được.-sau đó rời đi Anh nắm chặt tay, từ lúc sáng thức dậy thái độ cô luôn như vậy, không quan tâm đến anh, hững hờ lạnh nhạt, không như lúc trước, thà cô cứ tức giận đi, nhưng cô dùng thái độ bình thản, hời hợt này anh không chịu nổi -Park Je Jae, em chưa xong với tôi đâu. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bắt 1 chiếc taxi về nhà, tôi đi từ tối qua tới giờ không biết ba mẹ có lo không nữa, mọi người trong nhà đã tốt hơn chưa?Chỉ mong Hyun Woo, anh sẽ giữ đúng lời hứa. -Ba, mẹ, con về rồi.-tôi mở cửa bước vào
-Con về rồi à, hôm qua đi đâu cả ngày thế?-mẹ tôi khuôn mặt có phần tiều tụy hỏi
-Không có, chỉ là quá bất ngờ nên đi khoây khỏa thôi. Ba đâu mẹ?
-À, mẹ có tin tốt cho con, cậu Shin mới điện thoại, hẹn gặp ba con bàn về vụ hợp đồng, ba con liền đi ngay, lần này công ty chúng ta với tập đoàn Kang Seo được cứu rồi.-mẹ tôi phấn khởi nói
-Vậy thì tốt quá.-tôi cười
-Thôi, mau lên lầu thay đồ đi, mặc từ hôm qua tới giờ chắc dơ rồi, xong xuống ăn sáng.
-Vâng.
|
Chương 53. Chúng ta dừng lại đi
Sau đó bước lên phòng, tôi mệt mỏi nằm trên phòng, ánh mắt mơ hồ nhìn trần nhà. Tại sao?Tại sao ông trời lại trêu ngươi như vậy?Tôi đã làm sai hay sao?Cả Hyun Woo nữa, sao anh lại làm vậy với tôi? Nước mắt chợt lăn dài trên hai gò má. -Hức...hức.... -Ba mẹ ... con xin lỗi ... nếu ba mẹ biết con gái ba mẹ làm những chuyện tồi tệ như vậy ... chắc ba mẹ xấu hổ và buồn lắm ... Con xin lỗi! -Anh Dong Hwa ... tha thứ cho em ... em không xứng với anh nữa ... xin lỗi... Nước mắt cứ thi nhau rơi, Shin Hyun Woo đã không như trước, anh không còn là người tôi từng quen. -Je Jae, Dong Hwa đến tìm con kìa.-mẹ tôi đứng ngoài cửa nói -Vâng, con biết rồi, thay đồ xong con xuống.-tôi quẹt đi giọt nước mắt nói -Ừm. Sau khi thay đồ xong đi xuống dưới lầu, thấy anh Dong Hwa đang đợi sẵn ở phòng khách, nở nụ cười hỏi -Sao lại tìm em? -Hôm qua không thấy em đến trường anh lo lắm.-anh dịu dàng nói -Ừm, anh có việc gì sao? -Ừ, có việc rất quan trọng. -Vậy sao?Là gì vậy? -Tập đoàn Kang Seo đã ổn định rồi, công ty Hyoki cũng không sao, chuyện mà chúng ta nói đó... -Chuyện chúng ta nói?Là gì vậy? -Chúng ta đính hôn đi, anh không muốn để lâu vậy. -Em nghĩ chưa phải lúc. -Chưa phải lúc?Ý em là... -Em vẫn chưa muốn đính hôn, chuyện này khoan hãy tính típ -Sao vậy?Hay là em còn lo chuyện công ty Hyoki? -Không có, chỉ là em đột nhiên cảm thấy chúng ta không hợp nhau.-tôi lạnh lùng nói, nhưng mà như có hàng vạn vết dao cứa vào tim, đau, đau lắm. -Je Jae, em hôm nay sao vậy?Hay là em đùa đây, anh không thích đâu.-anh Dong Hwa cố trấn an mình, nắm lấy tay cô -Không, em không đùa, anh Dong Hwa, em nghĩ chúng ta nên dừng lại.-tôi giật tay mình lại lãnh đạm nói -Dừng lại?-anh bàng hoàng -Chúng ta...chia tay đi, em chán lắm rồi.-tôi nhạt nói, sau đó quay người đi -Je Jae, em nói chia tay là sao hả?-anh Dong Hwa níu tay cô lại -Chia tay là chia tay chứ sao, em chán lắm rồi, em không muốn tiếp tục nữa.-tôi chán nản nhìn anh nói -Je Jae, anh làm sai gì em cứ nói, đừng làm vậy với anh, xin em đó.-anh nghẹn ngào, siết chặt tay tôi -Em xin lỗi, em chán lắm rồi, anh đừng quấy rầy em nữa, chúng ta chấm dứt đi.-tôi nói rồi giật tay mình lại đi lên lầu, nước mắt nhanh chóng chan hòa cả khuôn mặt, tim tôi, đau lắm. -Je Jae... Anh bàng hoàng ngồi khuỵu dưới sàn, nước mắt cũng thi nhau chảy, anh sợ, sợ mất cô, anh không thể sống thiếu cô được, 4 năm trước, rồi 4 năm sau, quá khứ lẫn hiện tại đều lặp lại như vậy, đều đau đớn, cào xé tim anh. -Em xin lỗi anh... Tôi đứng ở góc khuất trên lầu nhìn anh, nhìn anh tôi cũng đau lắm, lời nói lúc nãy, tôi biết sẽ làm anh đau, nhưng mà tôi đã không còn xứng với anh nữa, nếu cứ tiếp tục lại tổn thương anh thôi, từ tối đêm qua, trái tim tôi đã chết lặng, hình bóng của anh tôi sẽ giữ mãi chỉ là nó đã không còn như xưa, đó chỉ là 1 tình yêu âm thầm, tôi sẽ âm thầm theo dõi anh. Một đứa con gái như tôi, đã không còn xứng với người như anh nữa. Chỉ còn cách kết thúc ngay thôi. -Dong Hwa, có chuyện gì vậy?-mẹ tôi hoảng hốt đi ra hỏi -Bác gái, cháu...cháu phải làm sao đây?-anh Dong Hwa nghẹn ngào -Bình tĩnh, cháu nói cho bác biết đi, có chuyện gì vậy? -Je Jae, em ấy nói chia tay....bác làm ơn hỏi em ấy cháu đã làm gì sai?-anh Dong Hwa khẩn trương nói -Sao lại vậy?Je Jae nó yêu cháu lắm mà. -Cháu cũng không biết. -Được rồi, cháu về nhà trước đi, để bác hỏi nó.-mẹ tôi vỗ vỗ bả vai anh -Bác hỏi dùm cháu, cháu thật sự không thể sống thiếu em ấy. -Được rồi, bác sẽ hỏi giúp, cháu về đi. -Chào bác, cháu về. Anh Dong Hwa cúi chào rồi lặng lẽ bước đi, bóng của anh đơn độc, đến khi khuất dần tôi mới đi xuống, nhìn mẹ tôi 1 cái, sau đó đi vào trong bếp -Chuyện gì xảy ra mà con phải chia tay Dong Hwa vậy?-mẹ tôi từ tốn hỏi -Không có gì cả mẹ, con cảm thấy chán nên chia tay thôi.-tôi mở tủ lạnh ra lấy chai nước khoáng nói -Thật sao?Từ tối hôm qua trở về tới giờ, con luôn như vậy, có gì hả?-mẹ tôi nghi hoặc hỏi -Mẹ, mẹ đa nghi quá, con nào có.-tôi nói, lấy chai nước uống ừng ực -Thật sao?Có gì cứ nói cho mẹ biết, đừng giấu mẹ.-mẹ tôi hiền từ xoa đầu tôi -Con biết mà, con rất yêu mẹ, yêu gia đình mình.-tôi mỉm cười, rồi đi lên lầu {Từ đây, chị Je Jae sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới, đau khổ, nước mắt cũng rơi khá nhìu} ...............
|
Chương 54. Làm vợ anh đi, Je Jae!!!
Hôm sau tôi vẫn đến trường như mọi ngày, chỉ là đã không còn như trước, cảm giác rất mệt mỏi, chẳng lẽ đã là phụ nữ thì đều cảm giác như vậy sao? -Je Jae, sao hôm qua bồ nghĩ vậy?-Ji Ki đột nhiên vỗ vai tôi -Này, định làm tớ đứng tim chết à.-tôi đánh nhẹ vào người Ji Ki -Có đâu, hôm qua bồ không học mình với Soo Jin buồn chết được. -Được rồi, hôm qua tớ bận tí việc nên xin nghĩ. -Ừa, lên lớp thôi, chắc Soo Jin đang ở trong lớp đợi 2 đứa mình đó. -Ừm. Nói rồi cùng lên lớp với Ji Ki, vào bàn mình ngồi, mệt mỏi nằm dài trên bàn -Trông bồ có vẻ rất mệt?-Soo Jin quay xuống lo lắng hỏi -Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.-tôi mỉm cười đáp -Nếu không ổn thì xuống phòng y tế đi. -Không cần. -Cần mà, nếu xem tớ là bạn thì nghe lời tớ đi, mau.-Soo Jin giục -Cậu y bà cụ non, tớ đi liền.-tôi uể oải đi ra khỏi lớp .....::: Phòng y tế :::..... -Chị Rae Ah em cảm thấy hơi mệt, cho em nằm nghĩ 1 lát.-tôi nhìn chị Rae Ah nói -Ừm, em vào trong nằm đi.-chị Rae Ah khẽ gật đầu -Vâng.-tôi nói rồi vào trong nằm lên giường nghĩ, nhắm mắt. Rae Ah nhìn cô mệt mỏi nằm xuống khẽ lắc đầu thở dài. ............... -Em ấy đang ngủ, em đừng làm phiền. -Em biết rồi chị hai -Em làm gì em ấy mà trông em ấy mệt mỏi vậy. -Có gì đâu chị. -Thật sao? -Thật, chỉ là trao đổi tí thôi -Trao đổi?Em lại làm gì nữa? -Không có, chị yên tâm đi. -Ừ, nếu em làm gì em ấy chị không tha đâu. -Dạ, em biết mà. ............... Lúc mơ màng ngủ tôi nghe cuộc đối thoại của ai đó, giọng của 1 nam và 1 nữ, nghe rất quen nha, không suy nghĩ, thiếp đi lúc nào không hay. Trong lúc cô ngủ say, anh vươn bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, ngắm nhìn cô ngủ, đến 1 lúc lâu sau mới bước ra khỏi phòng. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đến lúc tôi thức dậy thì cũng là lúc giờ giải lao, vươn vai lấy tinh thần, sau đó bước xuống giường nghỉ, đi vào toilet rửa mặt lấy tinh thần. -Tao không biết nhỏ đó có gì tốt mà anh Dong Hwa phải làm vậy?-giọng 1 người nử sinh nói -Ừm, tao thấy bình thường, anh ấy hoàn hảo như vậy thiếu gì cô gái theo, vậy mà làm vậy cho mất mặt. -Ừ, đúng vậy, tao thấy nhỏ đó chắc khùng rồi. -Thôi đi, bàn nhiêu được, ra ngoài xem. -Ừm. Đợi 2 nữ sinh kia rời khỏi toilet tôi mới bước ra, vặn vòi nước hất 1 ít nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, anh Dong Hwa, anh lại làm gì nữa???Em thật hết cách với anh, đợi em tuyệt tình anh mới chịu sao? Ra khỏi toilet, mọi ánh mắt đều dồn về tôi, ừ, thích cứ nhìn, dù gì tôi cũng đâu thiệt hại gì, nhìn thoải mái đi, coi chừng lé luôn đó. "Park Je Jae...em tha lỗi cho anh đi" Bước chân tôi dừng lại trên dãy hành lang khi giọng nói của anh Dong Hwa lại vang lên trong loa phát thanh của trường "Je Jae, anh biết anh sai rồi, tha lỗi cho anh đi, anh hứa sẽ không làm em buồn nữa, anh yêu em nhiều lắm, nếu em nghe thấy hãy lên phòng phát thanh của trường, anh đợi em" -Rãnh rỗi.-tôi nói bước đi tiếp chỉ là không đi lên phòng phát thanh theo lời anh nói "Anh biết em sẽ không lên phòng phát thanh, nhưng em hãy nghe anh lần này đi, anh thật sự có việc quan trọng muốn nói" Khẽ mỉm cười, vẫn là anh hiểu tôi nhất, mọi suy nghĩ của tôi anh đều biết, đã vậy tôi nghe theo anh, xem xem anh bày trò gì. Mở cửa phòng phát thanh bước vào, anh Dong Hwa đang đợi sẵn, trên tay cầm 1 chiếc hộp màu đỏ nhỏ. Ở căn phòng khác, người con trai nghe xong, sắc mặt đen lại, tay nắm chặt, chứng tỏ anh rất giận, Park Je Jae, tốt nhất em đừng chọc giận tôi, nếu không em lãnh hậu quả không được đâu. Ánh mắt tản ra 1 luồng khí lạnh, sau đó dõng dạc bước đi. ... -Có việc gì?-tôi liếc nhìn chiếc hộp trên tay anh hỏi -Anh không biết em giận anh chuyện gì, nhưng mà em hãy tha thứ cho anh đi.-anh Dong Hwa tiến lại phía tôi -Nói đi, tôi còn có việc. Anh Dong Hwa khẽ mỉm cười, sau đó khuỵu người trước, quỳ 1 chân, nâng chiếc hộp trên tay mở ra, bên trong là 1 chiếc nhẫn kim cương -Em hãy làm vợ anh đi... ...
|
Chương 55. Rất đau lòng, rất đau lòng
"Em hãy làm vợ anh đi"
Bàn tán xôn xao, mọi người xì xầm, anh chưa tắt chiếc miro phát âm nên cuộc đối thoại đều được mọi người nghe. "Xin lỗi, em không thể" "Tại...tại sao???" "Bởi vì..." "Bởi vì cô ấy không yêu anh" Giọng nói của ai đó vang lên, chấn động cả mọi người, bàn tán lại vang lên dữ dội, chủ nhân giọng nói này không ai khác ngoài-Shin Hyun Woo "Cậu đến đây làm gì???" "Nói lí do cho cậu biết vì sao cô ấy không chấp nhận làm vợ cậu" "Hyun Woo, anh im đi" "Sao?Sợ à?Nói cho anh ta biết đi...." ... -Ở sau lưng anh ta em đã làm gì?-Hyun Woo ghé sát tay tôi -Hyun Woo, đừng...-tôi nhìn anh xin tha -Je Jae, em nói đi, em nhớ lúc chúng ta gặp lại không, em đã hỏi anh, anh sẽ yêu em đến khi nào?Anh đã nói là mãi mãi...-anh Dong Hwa mặc kệ Hyun Woo nhìn tôi nói -Anh nói mãi mãi đến khi nào em không yêu anh nữa hoặc anh không còn trên đời, em còn nhớ.-tôi cắt ngang lời anh cố kìm nén không cho nước mắt rơi -Em còn nhớ, chẳng lẽ em hết yêu anh sao? -Em... -Em hãy nhớ, tối hôm trước, em đã cùng tôi...làm gì.-anh thì thào bên tai tôi, lời nói rất nhẹ nhưng mà đang uy hiếp, không cho tôi đồng ý. Tôi hít 1 hơi thật sâu, nói: -Xin lỗi, em không thể, em đã không còn yêu anh. -Không thể nào, em hãy nói em đang giỡn đi.-anh Dong Hwa vẫn không tin nói -Tin hay không thì tùy anh, em không còn yêu anh nữa, đừng quấy rầy em.-tôi nhàn nhạt mở miệng -Bây giờ thì cậu nghe rõ chưa, cô ấy không còn là người yêu của cậu nữa, mà là của..." ... "Shin Hyun Woo này" -Anh Hyun Woo quen Park Je Jae sao??? -Làm sao có thể??? -Rõ ràng Je Jae đang quen anh Dong Hwa mà. -Park Je Jae đúng là lợi hại làm cho 2 "hoàng tử" trường mình phải tranh giành Vâng, đấy chính là đám con gái lẫn con trai đang bà tám, bàn tán với nhau, xì xầm to nhỏ. "Đừng nói bậy mà" "Còn không nói cho anh ta biết, em định giấu đến khi nào?" "Anh..." "Je Jae, những lời cậu ta nói có đúng không?" "Không....a....đúng, đúng vậy" "Nghe chưa, đừng làm phiền cô ấy nữa, đi thôi". Sau đó là tiếng đóng cửa vang lên, mọi người trên hành lang cũng bắt đầu sôi nổi, tin hot, tin giật gân nha, cái này đáng bàn bạc. Cùng lúc đó, chuông reo hết giờ giải lao cũng vang lên, đám đông giả tán nhanh chóng. ... Nói cũng đã nói, làm tổn thương cũng đã làm, chỉ là tim tôi, nó rất đau, nhìn anh lúc đó, trái tim tôi như vạn mũi kim đâm lấy, rất là đau, đau lắm. Nước mắt cũng không ngừng rơi. -Đau lòng?-Hyun Woo đứng cạnh cô nhếch mép cười, cô đau lòng vì người con trai khác, anh không đau sao? Tôi gạt tay anh ra -Nếu cô muốn tôi cũng chịu thiệt thòi 1 tí, cho mọi người chúng ta đã làm gì vào tối hôm đó. -Anh...chúng ta không có bất kì quan hệ gì hết, anh nên nhớ.-tôi lườm anh -Thật sao?Được thôi, thử tôi đi hỏi xem, giữa 2 ta xảy ra chuyện đó thì có quan hệ gì? -Anh...giữa chúng ta đơn giản chỉ là giao kèo, cả 2 đều có lợi mà. -Cô chắc chứ.-anh nheo mắt -Tránh ra, tôi không muốn nói với anh.-tôi phớt lờ đi ngang anh -Áaaa....-vừa mới đi 1 bước đã bị anh nhắc bổng lên, vác y như 1 bao gạo không trọng lượng -Buông ra....Hyun Woo thả tôi ra....thả ra.... -Im lặng đi.-anh gắt nhẹ -Thả ra....thả ra....-tôi đấm loạn xạ vào lưng anh nhưng không thấm vào đâu, y như gãi ngứa cho anh vậy -Nếu muốn mọi người biết thì tôi không ngại cho em la hét lớn hơn đâu. Qủa nhiên câu nói của anh vô cùng có lực, tôi im ngay tức khắc, nếu không phải vì sợ mọi người biết tôi đã la banh cái trường này rồi. Với lại anh nói là làm, lỡ trong lúc tức giận anh nói chuyện của tôi và anh ra thì sao?Không thể được. Hyun Woo quăng cô vào hàng ghế trên cạnh ghế lái của chiếc xe Lexus trắng, còn mình thì ngồi vào ghế lái, nhấn ga chạy đi. Ít phút sau, thì chiếc xe dừng trước căn biệt thự "cánh đồng oải hương" lần trước, linh cảm có điều không hay? -Anh đưa tôi ra đây làm gì?-tôi thấp thỏm lo âu -Chẳng phải lúc nãy em nói, đêm đó chúng ta chỉ là làm theo giao kèo hay sao?Hôm nay tôi sẽ cho em biết, chúng ta làm không những là làm theo giao kèo mà còn là... -Im đi.-tôi hét -Em có tư cách kêu tôi im sao? -Anh im đi, làm ơn....anh...tại sao luôn muốn tôi đau khổ hả?Tôi đã làm gì sai? -Em không làm sai, chỉ là em đã chọc sai đối tượng.-nói rồi anh kéo tay tôi đi vào trong, không thương tiếc quẳng tôi lên giường -Anh....anh định làm gì?-tôi sợ hãi lắp bắp nói, nước mắt chực tuôn trào -Làm điều chúng ta từng làm đêm đó.-anh nói, ánh mắt lạnh băng, từng bước đi lại phía giường -Đừng... đừng lại đây... xin anh... -Liệu em van xin lúc này có quá trễ không?-anh đè cô xuống dưới người mình -Đừng mà... tôi không muốn...-tôi lắc đầu van nài -Qúa trễ rồi.-anh vừa nói vừa xé áo cô ra -Dừng lại, làm ơn....đừng...-nước mắt tôi lăn dài trên 2 gò má Anh không những dừng lại mà còn điên cuồng xé nát đồng phục trên người cô, toàn bộ thân thể đều phơi bày trước mặt anh Hô hấp cũng khó khăn, hai mắt hồng lên, rất đẹp đẽ.
-Buông, buông ra…… -Rõ ràng em rất muốn, tại sao phải kiềm nén chứ?-anh cúi đầu thì thào bên tai cô, hơi thở nóng bỏng, làm cho cả người cô không ngừng run rẩy. -Thả lỏng đi, anh sẽ làm cho em thoải mái…………
Một bàn tay đi xuống, nhẹ nhàng trượt xuống, chuyển động nơi nữ tính nhất của cô. Cả người run rẩy như bị điện giật, trong cơ thể có một ngọn lửa đang rục rịch bốc cháy, ngọn lửa nóng sắp sửa nổ tung, đang gấp rút muốn thoát ra ngoài. Mặc dù về mặt tâm lý cô vẫn còn bài xích, nhưng cơ thể đã bắt đầu tiết dịch, bán đứng mình từ lâu. Hyun Woo nở nụ cười cực kỳ xấu xa, giơ một bàn tay dính đầy dịch để trước mặt cô.
-Nếu em không muốn, vậy đây là gì? Cực kỳ xấu hổ, sắp chịu không nổi, nhưng ham muốn trong cơ thể cô làm cho đầu cô căng ra, chỉ run nhẹ một cái, hai mắt nhắm lại. Anh từ từ cởi thắt lưng ra, vật cứng trong quần lót đã căng phồng lên, kêu gào muốn xông ra. Một trận hoan ái kịch liệt xảy ra ...
|