Thu Phục Tiểu Dã Miêu: Người Tình Khó Bảo
|
|
Chương 42. Cùng anh đi chơi
-Anh Dong Hwa!!!!-tôi reo lên sung sướng chạy tới ôm nhào lấy anh Dong Hwa -Je Jae!!!-anh ân cần ôm lấy tôi -Em nhớ anh lắm!!!-tôi nhẹ đẩy anh ra ngước nhìn nói -Anh cũng vậy!!!-anh dịu dàng đáp -Dong Hwa, cháu cũng đến sao?-mẹ tôi niềm nở nói -Vâng, chào bác lâu rồi cháu chưa đến thăm cả nhà!!!-anh Dong Hwa đáp -Cần gì khách khí vậy chứ, người trong nhà cả mà.-ba tôi nở nụ cười chào đón -Anh Dong Hwa, anh đến đúng lúc thật, khi nào thì chơi với em đây?-ngay cả Je Bin cũng nồng hậu đón tiếp anh -Anh luôn sẵn sàng, Je Bin!!! -Ai đây nhỉ???Cậu là...Shin Hyun Woo?-anh Dong Hwa hỏi khi thấy sự có mặt của Hyun Woo -Chào!!!-Hyun Woo lịch sự đứng dậy -Chào cậu!!! -Anh Dong Hwa chúng ta lên phòng em nói chuyện đi!!!-tôi kéo anh đi -Nhưng... -Đi đi mà!!!-tôi kéo anh đi thẳng lên phòng -Con bé này!!!-ba tôi lắc đầu -Cậu ấy là...?-Hyun Woo chập chừng hỏi -Là bạn trai của Je Jae, người mà tôi sẽ chọn làm con rể tương lai!!!-ba tôi vui vẻ đáp -Con rể???-Hyun Woo hơi sựng người ngước nhìn lên phía cầu thang hướng phòng tôi -Đúng vậy, Je Jae và Dong Hwa quen nhau cũng káh lâu rồi, từ mấy năm trước tôi đã chấp nhận cho hai đứa đến với nhau chỉ tại một vài lí do thôi, nhưng bây giờ đã ổn rồi!!! -... Anh im lặng chẳng đáp, ngước nhìn lên phía cầu thang hướng phòng của cô, mặc dù biết tình cảm hai người rất thân nhưng không ngờ lại đến mức như vậy, là anh đã quá xem nhẹ nó nhưng anh nhất định sẽ không từ bỏ, nhất định, anh không chịu thua dễ dàng như vậy, cô là của riêng anh!!! -Xin lỗi hai bác cháu về trước, ngày mai rất mong sẽ gặp hai bác!!!-Hyun Woo đứng dậy cúi chào -Đương nhiên chúng tôi sẽ đến, cảm ơn cháu nhé Hyun Woo!!!-ba tôi cười vui vẻ đứng dậy -Vâng, cháu xin phép hai bác cháu về, anh về nhe Je Bin!!! -Vâng, chào anh!!!
Hyun Woo mỉm cười rồi bước đi ra chiếc xe Mercedes đang đợi sẵn rồi vọt đi mất hút.
........................
Sau khi kéo anh Dong Hwa từ dưới phòng khách lên tới lầu thì tôi đẩy anh ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi đối diện anh, một tay chống cằm, nói
-Sao hôm nay anh lại tới đây? -Anh tới thăm em, em không cho hả?-anh Dong Hwa mỉm cười hỏi -Không, chỉ là thắc mắc thôi!!!-tôi lè lưỡi -Cô bé ngốc, anh nhớ em thì đến thăm em chẳng lẽ anh phải bắt em ra ngoài để anh nhìn mặt hay ôm em sao???-anh đứng dậy đi lại vòng cổ tôi -Ý em anh hiểu mà, chỉ là hỏi vậy thôi!!!-tôi cười đáp -Ừm, anh biết!!!-anh đặt đầu vào vai tôi -Dạo này em bận quá không dành thời gian bên anh được anh có giận em không? -Sao lại giận em chứ?Nhưng, nói cho anh biết đi, hôm qua em đi đâu vậy? -À...thì em qua nhà Soo Jin ngủ mà...-tôi nói dối -Em đừng gạt anh nữa, anh đã điện cho Soo Jin rồi, Soo Jin nói em không có ngủ ở nhà cô ấy!!! -Em...em... -Đi đâu vậy?Nói anh nghe không được sao? -Không, em đi...
_Cốc...cốc...cốc
Đột ngột ai đó gõ cửa, tôi thầm mừng trong bụng, ai mà tốt vậy cứu nguy tôi lúc này
-Cô Park em vào được không?-giọng Je Bin bên ngoài cửa nói -Em vào đi!!!-anh Dong Hwa buông tay mình đang vòng cổ tôi ra ngồi lại ghế
_Cạch
Je Bin mở cửa vào, phải nói hôm nay tôi yêu nó ghê luôn đó, cũng nhờ nó vào lúc này chứ không tôi đã không biết phải trả lời câu hỏi của anh Dong Hwa như thế nào nữa
-Anh Dong Hwa, lâu rồi không gặp anh vẫn khỏe chứ?-Je Bin hồ hởi đi lại ngồi ghế cạnh anh nói -Anh vẫn khỏe, dạo này em sao rồi?Có cô nào chưa?-anh cười đáp -Xì...đám con gái đó rắc rối như cô Park vậy, em không thích!!!-nó trề môi -Thằng này, nói ai rắc tối hả?-tôi giơ nắm đấm lên đe dọa -Thấy chưa, cũng may mấy nhỏ đó không vũ phu như bả!!! -Tèn ơi, không ai đòi quen thì nói đi, còn bày đặt nữa!!!-tôi thở dài -Có chị ấy!!! -Trời, nhìn lại đi cưng, chị mà không ai quen hở?Ai đang ngồi đây hở?-tôi chống nạnh chỉ anh Dong Hwa -Xì, có anh Dong Hwa vẫn chưa biết tính tình chị thôi, xíííí....... -Thôi thôi, can hai chị em, từ trước tới giờ vẫn không đổi gặp nhau là cãi à!!!-anh Dong Hwa can hai chị em tôi -Em có thích cãi với nó đâu, tại nó chọc em trước thôi mà!!!-tôi chu mỏ phản đối -Bà làm như tôi thích lắm không bằng!!!-nó lè lưỡi -Thôi mà, anh dẫn hai chị em đi ăn kem chịu không?-anh Dong Hwa mỉm cười nói -Ok, cái gì chứ cái này em chịu liền!!!-Je Bin mắt sáng rỡ hẳn lên -Em cũng đi!!!-tôi cũng đồng ý -Vậy mình đi thôi!!!-anh Dong Hwa nói rồi cả ba đứng dậy -À Je Jae em mặc thêm cái áo khoác vào đi, trời sang đông rồi lạnh lắm!!!-anh Dong Hwa trước khi rời khỏi phòng nhắc nhở tôi -Vâng em biết rồi!!!-tôi mỉm cười đi lại tủ lấy chiếc áo khoác rồi cùng anh đi xuống nhà
Sau khi chào ba mẹ tôi xong thì cả ba người lên xe chạy đi, tôi ngồi cạnh anh ở hàng ghế đầu còn Je Bin thì ngồi phía sau
-Đi quán cũ nhé!!!-anh Dong Hwa nói -Sao cũng được!!!-tôi đáp -Em kem là được rồi!!!-Je Bin nhanh nhảu đáp -Ừm!!!
Sau ít phút chiếc xe dừng trước quán Yummy, cả ba nhanh chóng vào quán chọn một chỗ yên vị, phục vụ bước ra hỏi
-Ba vị dùng gì ạ??? -Cho tôi ly kem chocolate để chocolate nhiều ấy, ly vani rắc nhiều kẹo ấy, thêm ly đặc biệt!!!-thằng Je Bin khỏi suy nghĩ nói một tràng khiến tôi, anh Dong Hwa cả cô phục vụ cũng phải chóng mặt -Ăn như heo, vậy mà nói chị!!! -Xí... -Còn em ăn gì kêu luôn đi!!!-anh Dong Hwa nói -Ly kem tình nhân, ok???-tôi nhìn anh cười -Vậy lấy ly kem tình nhân đi!!!-anh nhìn phục vụ nói -Vâng, xin ba vị chờ một lát!!!-phục vụ gật đầu rồi bước đi
Ít phút sau phục vụ bưng ra ba ly kem cùng một ly kem tình nhân, một mình Je Bin ôm trọn ba ly còn tôi và anh Dong Hwa thì ăn ly tình nhân, lâu rồi tôi với anh không vui vẻ hạnh phúc như thế này, cho dù chỉ đơn giản thế này thôi cũng đủ lắm rồi, ăn cùng cười nói cũng đủ làm trái tim tôi ấm lại
...............
|
Chương 43. Mình kết hôn nha!!!
Trời đã tối hẳn, bầu không khí trở nên im ắng sau một ngày náo nhiệt, đâu đó chỉ còn tiếng gió thổi rì rào xen lẫn tiếng xe của ai đó, tôi cùng Je Bin ngồi trong xe, chiếc xe vừa dừng trước nhà thì Je Bin đã mở cửa chạy vào nhà trước, vậy mà nó biết chuyện biết chừa thời gian riêng cho chúng tôi
-Trễ lắm rồi, anh về đi!!!-tôi lên tiếng trước -Ừm, anh không muốn xa em tí nào!!!-anh quyến luyến vòng tay ôm lấy cả người tôi -Em cũng vậy. Nhưng mà chẳng lẽ anh muốn chúng ta ở trong xe như thế này hoài sao?-tôi ngước đầu lên nhìn anh -Je Jae à chúng mình đến khi nào mới có thể sớm tối bên nhau đây? -Sao?-tôi khó hiểu -Bốn năm trước, chúng ta đã định đính hôn, nhưng vì lí do đó nên không thể, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, liệu em có thể??? -Em không biết!!!-tôi thỏ thẻ đáp mặt cũng đỏ ửng lên vì ngượng -Sao lại không biết??? -... -Em không yêu anh sao? -Không. Em rất yêu anh. -Vậy mình đính hôn đi, đợi khi nào em tốt nghiệp mình sẽ lấy nhau. -Ừm...-tôi nhẹ gật đầu -Hura...Je Jae là nhất, anh yêu em lắm!!!
Tôi mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, nhún lên hôn nhẹ lên môi anh rồi vụt bỏ chạy vì nếu ở lại đây thêm một giây nào nữa thì tôi sẽ chết vì ngượng mất.
Nhìn dáng người nhỏ bé của cô đang dần khuất xa, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà không hiểu sao anh cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, cứ yên ắm như thế nay thì như dự bào một bão táp khủng khiếp sắp đến gần cách xa cô và anh ra. Anh không muốn điều đó, anh đã đợi cô suốt bốn năm, bốn năm qua từng giờ từng giây từng phút anh đều mong nhớ đến cô, nếu thật sự có gì đó ngăn cản cả hai anh nhất định sẽ không để như ngày của bốn năm trước
...............
Nắng nhẹ nhàng lách mình qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng trống trãi, lưu luyến dừng lại, ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của người con gái đang say trong giấc ngủ. Hơi cựa quậy người vì bị ánh nắng kia phá rối giấc ngủ của mình, tôi từ từ mở mắt ra, lười nhác đứng dậy vào toilet vệ sinh cá nhân mặc đồng phục chỉnh tề, tôi đi xuống nhà, cả nhà ai cũng lu bu với chuyện tham dự tiệc của tập đoàn Dae Yeon, làm gì mà quan trọng vậy đến tối mới đến mà trời!
-Ông Park, bà Park con đi học đây.-tôi nói -Ừm chiều nhớ về sớm đi nhé con gái yêu.-ba tôi cười toe toét nói -Oẹ, sao tự nhiên hôm nay ba nói gì mà ớn thế, thôi con đi học!-tôi cười rồi bước đi
Đạp xe tà tà đến trường, tâm trạng khá phấn chấn lên, dạo này không hiểu sao tôi luôn cảm giác bất an, lo lắng. Chắc do suy nghĩ nhiều quá nên mới vậy thôi, chắc là vậy. Bước vào lớp tôi ngồi vào bàn, lấy chiếc phone ra nghe nhạc cho đỡ buồn.
-We.-Soo Jin ngồi vào chỗ khìu nhẹ tôi -Nghe không?-tôi đưa một tay phone cho Soo Jin -Ừm.
Cả hai im lặng lắng nghe giai điệu của bài hát mang lại, là bài "On rainy days", giai điệu hơi buồn làm tôi cũng bị nó làm buồn theo
-Je Jae...-Soo Jin gọi khẽ -Hở? -Dạo này tớ thấy cậu hơi mệt, có chuyện gì hả? -Không có, chỉ là dạo này tớ cảm giác như có chuyện gì xảy ra vậy, cảm giác rất bất an!-tôi thở dài tháo chiếc phone ra nói -Mặc dù không hiểu được cảm giác đó của cậu nhưng mà có tớ và cả Ji Ki bên cạnh cậu, cậu sẽ không cô đơn đâu!-Soo Jin vỗ nhẹ bả vai tôi an ủi -Cám ơn cậu, tớ rất vui khi có cậu và Ji Ki bên cạnh!!! -Ừm. -Ê ê ê....-Ji Ki từ ngoài lớp hối hả chạy vào la inh ỏi -Chuyện gì vậy?-tôi cùng Soo Jin đồng thanh hỏi -Nghe gì chưa?-Ji Ki hồ hởi nói -Gì là gì? -Tối nay là lễ kỷ niệm của tập đoàn Dae Yeon đó!-Ji Ki hứng hởi nói -Xìììì...tưởng gì, cái này tớ biết rồi.-tôi "xì" một tiếng -Sao cậu biết được hả?-ngay lập tức Ji Ki cùng Soo Jin bu lại tôi hỏi -Nè nè, hai cậu sao vậy?Có gì đâu?-tôi xô hai đứa ra -Sao cậu lại biết được chứ? -Là ai, ai nói cho cậu nhanh hơn tớ? -Mau nói đi sao cậu im lặng vậy?-Ji Ki hỏi tôi tới tấp khiến tôi nửa chữ cũng không kịp nói -STOP...nói xong rồi đến tớ nói nhé, thứ nhất tớ biết ngày hôm qua, thứ hai là ngài chủ tich Shin Beak Huan nói cho tớ biết, ok? -What???-cả hai nhanh chóng kinh ngạc mà la lên -Có gì mà hai cậu nghiêm trọng vậy, bình thường mà!-tôi nhún vai -Vậy mà cậu nói bình thường sao?Rõ ràng vậy mà, là chủ tịch Shin Beak Huan đó, cậu điên à!-Ji Ki vịn vai tôi lắc lắc -Này, cậu bình tĩnh lại cho tớ nhờ, cứ vầy tớ chết đó!-tôi đẩy tay Ji Ki ra -Ok ok tớ không làm nữa, nói cho tớ biết đi sao cậu lai gặp chủ tịch Shin Beak Huan?-Ji Ki hỏi -Ừm đúng vậy!-Soo Jin cũng tán thành với ý kiến của Ji Ki -Là vầy nè...
Tôi chỉ kể chuyện lúc sáng hôm qua gặp ông của Shin Hyun Woo, chuyện anh dẫn tôi đến căn biệt thự ở ngoại ô "cánh rừng hoa oải hương" tôi không kể, chuyện đó có gì mà hay ho, lỡ hai đứa nó hiểu lầm thì sao?Cái tính hai đứa này tà lanh như quỉ ấy, giấu vẫn tốt hơn.
|
Chương 44. Dẫn cô đi làm đẹp
_Reng...reng...reng
Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao đến, tôi gấp tập vở lại, hôm nay tôi không có tâm trạng "ăn uống" nên ở trên lớp còn Soo Jin và Ji Ki thì xuống canteen, ngồi được ít phút thì chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi cứ tưởng là anh Dong Hwa nên bắt máy không thèm liếc sang cái màn hình
-Alo, anh Dong Hwa hả? [...Chắc cô thất vọng lắm khi nghe giọng tôi...] -Shin Hyun Woo?-tôi ngạc nhiên, lập tức nhìn lại số hiển thì trên màn hình, OMG số tôi xui rồi [...] -Có chuyện gì sao?Điện tôi chi vậy? [...Nhắc cô chuyện dự tiệc thôi, chuẩn bị sao rồi?...] -Vẫn chưa, chắc chiều học về tôi thay bộ đồ thôi [...Cô có phải là con gái không?Đi dự buổi tiệc lớn như vậy mà cô chỉ thay đồ qua loa thôi sao?...] -Gì chứ?Chẳng lẽ tha son trét phấn như những thiên kim kia sao? [...Đúng vậy...] -Không muốn, chỉ là tiệc kỷ niệm thôi mà, anh làm gì mà to tát thế?Mà nè, chẳng phải anh nói tôi tham dự tiệc tự tôi lo sao?Anh mắc gì lo. [...Cô đang nói sốc tôi sao?...] -Tôi nào dám. [...Tôi đợi cô dưới cổng trường, xuống mau đi...] -Làm gì chứ? [...Xuống không?...] -Xuống ngay.
Tôi tức tối cúp máy cái rụp, rồi bực bội đi xuống cổng trường, vừa xuống tới cổng thì chuông reo hết giờ giải lao, đang định quay lại lên lớp rồi điện thoại cho anh nói không đi được nhưng không ngờ lại bị cánh tay ai đó kéo ngược lại
-Định đi đâu đó?-Hyun Woo hỏi -Về lớp, chuông reo rồi, anh không nghe sao?-tôi đáp -Tôi chưa cho cô đi mà, lên xe!-anh ra lệnh -Tại sao chứ? -Vì tôi sẽ đưa cô đi make up! -Không thích, thả ra!-tôi vùng vẫy -Chưa tới cô quyết định đâu, cái này chỉ muốn tốt cho cô thôi!-anh hung hăng kéo tôi lên xe
Tôi có phảng kháng cũng vô ích đành ngồi yên trên xe dùng thái độ mà nói cho anh biết mình không thích điều này
-Đừng làm cái mặt đó với tôi, tôi không có yếu lòng đâu!-anh lạnh lùng nói rồi lên ga chạy đi -Tôi có nói gì sao?Anh phản bác gì chứ? -Trong mắt cô lúc nào tôi cũng xấu xa, thêm lần này không sao đâu!-anh nhếch mép cười -Anh...xấu xa.-tôi hầm hừ quay mặt ra ngoài cửa sổ -Hừ...
Anh hừ nhạt, trong mắt cô lúc nào anh cũng là tên ác ma ngang tàn xấu xa đã vậy anh cũng không cần cư xử tốt chỉ cần những điều anh làm vì cô và cũng không thiệt hại cho cô là được rồi.
Sau ít phút chiếc xe dừng trước salon lớn, cô choáng ngộp khi bước vào, nó thật to lớn và sang trọng, cứ như đây là thế giới dành cho phái nữ làm đẹp vậy, xung quang toàn mĩ phẩm, son phấn, quần áo, giày dép, trang sức, nhìn mà cô hoa cả mắt.
-Oh, thiếu gia dẫn em nào đến đây?Người mới à?-một người con trai à không bán nam bán nữ đi ra cười giã lã -Mới đâu, chỉ là dẫn con gà mái xấu xí này trang điểm thôi, làm sao cho cô ta xinh đẹp cho tôi!-anh lạnh như tiền nói -Cái gì?Gà mái xấu xí sao?Shin Hyun Woo vừa vừa thôi nha!-tôi tức đến nghẹn họng -Dẫn cô ta đi đi, tối nay là lễ kỉ niệm thành lập tập đoàn Dae Yeon đó.-Hyun Woo nhàn nhã ngồi xuống ghế xem tạp chí -Ok, lát cậu sẽ thấy một công chúa bước ra thôi!!!-"chị" Kim cười rồi dẫn tôi vào trong
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn trước gương, bộ tôi xấu lắm sao?Có đâu chứ, rõ ràng tôi đẹp vậy mà =="
-Em muốn làm tóc kiểu gì???-"chị" Kim hỏi -Tùy chị ạ, dù sao tên Hyun Woo đó giao toàn quyền cho chị quyết định mà.-tôi chán nản đáp -Ok!!!
...Một tiếng ba mươi phút năm giây sau....
-Xong rồi, em thấy sao Hyun Woo?-"chị" Kim cười vui vẻ nói
Hyun Woo đặt cuốn tạp chí xuống ngước nhìn, tim đập như đánh trống, mặt cũng đỏ ửng lên khi thấy người con gái trước mặt mình, là cô thật sao?Hay là anh hoa mắt rồi?
-Thế nào?Đẹp không?-"chị" Kim hỏi -Tạm thôi!-anh lấy lại gương mặt lạnh lùng nói -Gì mà em bảo tạm được à?Hay là chê tay nghề chị đây?-"chị" Kim khẽ trách -Có đâu, chắc tại cô ta xấu có trang điểm như thế nào vẫn xấu thôi! -Nè!-tôi tức giận khi nghe Hyun Woo nói vậy, quá đáng mà, áááaaa -Đi thôi!-anh đứng dậy -Đợi, đợi.-tôi khó khăn chạy theo, chết tiệt tôi có quen đi giày cao gót đâu
Cả hai lên xe, anh nhấn ga chạy đi, tôi không ngồi ghế trên nữa mà ngồi hàng ghế dưới, ngồi kế anh tôi có nước tức chết luôn
-Sao không lên trên ngồi?Sợ tôi làm gì hay là sao hả?-Hyun Woo nhìn gương chiếu hậu nói -Tại thích ngồi ở dưới!Sướng!-tôi tháo đôi giày cao gót quăng đại đi, nằm "sải lai" lên hàng ghế -Nè, cô có phải là con gái không vậy?Mặc váy mà nằm vậy hả?-Hyun Woo cau có -Kệ tôi!Mắc gì anh lo!-tôi hắt mặt lên -Con gái con đứa... -Xííííí..... -Nè -... -Ê... -zZz....Zz....Z
Hyun Woo nhìn vào kính chiếu hậu thấy cô nằm ngủ ngon lành, hình như chỗ nào cô cũng ngủ được, hễ nằm xuống là ngủ, bó tay mà. Nhưng mà phải nói lúc cô rất đáng yêu, làm anh lúc nào cũng không kìm chế được bản thân mình mà cứ phải bắt cô luôn bên cạnh mình, anh không muốn cô ngủ trước mặt người con trai nào khác ngoài anh vì sợ họ nhìn thấy sẽ yêu cô, tới lúc đó anh phải sao chứ???
...............
|
Chương 45. Không môn đăng hộ đối
Lúc tôi tỉnh dậy cũng gần sáu giờ tối, hơi hoảng hốt, buổi dạ tiệc sẽ bắt đầu lúc sáu giờ đúng, giờ đã xấp xỉ sáu giờ rồi sao tôi vẫn còn trong xe anh, còn anh nữa sao không kêu tôi dậy chứ?Tôi thấy Hyun Woo đang đứng ở đầu xe dựa lưng ghe điện thoại vào -Anh cứ nói với họ buổi tiệc dời lại 30 phút là được rồi! [...Vâng thiếu gia...] -Ừ vậy thôi tôi đang bận.-anh vội cúp máy khi thấy cô từ trong xe bước ra -Sao anh vẫn còn ở đây?Không đi dự tiệc à?Trễ rồi đó! -Tôi thấy cô ngủ ngon quá nên không muốn quấy rầy.-Hyun Woo lặng nhìn khung cảnh xung quanh nói -Đi thôi, trễ rồi đó.-tôi hối hả nói -Không đi được không?-anh hỏi -Vì sao? -Tôi không thích cô đến đó, tôi sợ cô sẽ gặp chuyện. -Anh lo quá rồi đó, dạ tiệc là nơi vui chơi, sao lại gặp chuyện chứ?Đi thôi!-tôi mỉm cười nói -Ừm Tôi và anh bước lên xe, ngồi trên xe tôi chỉnh trang lại bản thân mình một tí, cũng may không bị hư tóc hay gì hết. Sau ít lâu, chiếc xe dừng trước một hotel hạng sang, tôi quàng tay anh bước ra xe, vừa thấy anh bảo vệ và phục vụ liền lễ phép cúi chào Mở cửa của buổi tiệc bước vào mọi ánh mắt liền dồn về phía cặp đôi mới bước vào, cô gái trong bộ váy xòe trắng tinh khiết chiếc nơ ngang eo, mái tóc dài uốn lọn khúc đuôi bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm nhạt nhưng lại làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của cô, còn chàng trai trong bộ âu phục trắng, anh đã vốn đẹp nay mặ âu phục này vào lại càng tôn lên vẻ đẹp băng tuyết của anh. -Bình tĩnh đi!Có tôi mà!-Hyun Woo vỗ tay tôi trấn an -Ừ.-tôi nhẹ gật đầu -Je Jae cháu đến ta rất vui.-ông của anh vui vẻ đi đến -Dạ cháu chào ông.-tôi cúi người -Ừm. -Hyun Woo ta muốn giới thiệu người này cho cháu.-ông anh đột ngột nói -Là ai vậy?-anh cau mày -Eun Hye cháu lại đây. Một cô gái chừng trạc tuổi tôi đi lại, cô ta trong chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc búi cao, khuôn mặt cực ciu, rất là đáng yêu nha. -Ông, có chuyện gì ạ?-Eun Hye lễ phép nói -Giới thiệu với cháu đây là Hyun Woo, cháu trai của ông. Hyun Woo đây là Eun Hye con của chủ tịch Choi.-ông anh mỉm cười nói -Chào anh Hyun Woo, em là Choi Eun Hye.-Eun Hyeu vui vẻ nói -Ừm chào.-anh lạnh lùng chào qua loa -Ai đây ông?-Eun Hye nói khi thấy sự hiện diện "cần thiết" của tôi -À, đây là Je Jae, con của giám đốc Park, công ty Hyoki.-ông anh nói -Chào bạn.-Eun Hye mỉm cười thên thiện -Chào bạn.-tôi cũng cười đáp -Hyun Woo, ta giới thiệu Eun Hye vì nó rất hợp với cháu, vè mọi mặt đều tốt, gia cảnh hay tính tình ta cũng rất ưng, cháu hãy thử tìm hiểu đi.-ông anh nói -Cháu không thích.-anh khó chịu khi bị ép buộc với lại còn là trước mặt cô nữa chứ, rõ ràng ông cố ý mà-Thằng này thử tìm hiểu đi chứ, ta còn có việc, cháu cứ nói chuyện với Eun Hye đi nhé.-ông anh vỗ vai anh rồi bước đi -Anh Hyun Woo.-Eun Hye gọi anh -Gì?-anh cau có -Tôi đi kiếm ba mẹ tôi, anh cứ ở đây nói chuyện với Eun Hye đi.-tôi nói -Tôi đi với cô.-anh nói -Không cần, tôi tự đi được.-tôi cười rồi bỏ đi trước -Anh Hyun Woo. -Gì nữa? -Em chỉ định hỏi anh có muốn uống gì không? -Muốn cô tự uống đi, tôi bận lắm.-Hyun Woo khó chịu Eun Hye siết chặt tay tức giận Je Jae, mày là cái quái gì chứ?Đợi đi, Choi Eun Hye này sẽ không chịu thua một đứa như mày đây. -Xin giới thiệu với mọi người đây là cháu trai của tôi Shin Hyun Woo, người sau này sẽ kế nghiệp tập đoàn Dae Yeon.-ông của anh đột ngột cầm micro nói, ánh đèn rọi thẳng vào người Hyun Woo chau mày rồi nhanh chóng lấy lại thái độ ban đầu đi lên phía khán đài, còn tôi thì đứng phía dưới ngước nhìn anh. -Chào mọi người.-anh cúi gập người -Chủ tịch Shin, cậu Shin đây đúng là có khí phách rất giống ngài!-đám người phía dưới rầm rộ khen ngợi, đám phóng viên cũng nhoi lên hỏi anh liên tục -Oh cảm ơn mọi người.-Park Je Jae.-Eun Hye đột nhiên đi lại phía tôi nói -Chuyện gì vậy Eun Hye?-tôi hỏi -Không gì chỉ là muốn nói cho cô biết ba từ thôi. -Là gì vậy?-tôi thắc mắc -Hãy...cẩn...thận.-Eun Hye kề sát tai tôi nhấn mạnh từng chữ nói -Hãy cẩn thận?Là ý gì?-tôi khó chiểu -Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cô thôi.-Eun Hye cười bí ẩn Tôi chưng bộ mặt ngu ngơ ra, chẳng hiểu cô nói cái gì cả?Hãy cẩn thận, là ý gì chứ?Chẳng thể hiểu nổi mà -Cậu Shin, có phải cô gái lúc nãy là bạn gái cậu không?-một người hiếu kì hỏi -Đúng vậy, cô gái đó là thiên kim nhà nào mà được cậu để ý vậy? -Có phải cô ấy là người sẽ cùng cậu đính hôn không? What???Đám người này nói nhảm cái gì thế?Nghĩ sao mà nói tôi với anh là bạn trai bạn gái còn đính hôn nữa chứ, bộ khùng hả?Choi Eun Hye mới đúng, làm ơn nói lại giùm đi -Mọi người, có lẽ có sự hiểu lầm ở đây rồi.-ông anh lên tiếng -Chủ tịch Shin ông nói vậy là có ý gì???-một phóng viên hỏi -Sẵn tiện đây tôi nói cho mọi người biết luôn, cô gái đó không phải là bạn gái của cháu trai tôi, nếu muốn được vào Shin gia thì phải môn đăng hộ đối, với lại tôi cũng có đối tượng cho cháu trai mình rồi, cô gái đó chẳng qua chỉ là bạn thôi, làm sao có thể xứng đôi với cháu trai tôi chứ!!!-ông anh cười nói đều đều -Vậy ý ông cô gái đó không phải là bạn gái của cậu Shin đây?Vậy sao lại đi cùng cậu Shin ạ, còn nữa ngài nói phải môn đăng hộ đối là ý gì???-một phóng viên khác tò mò hỏi -Ý của tôi chắc các vị cũng hiểu, ba mẹ của cô gái đây chẳng qua chỉ là một giám đốc của công ty nhỏ thôi, làm sao có thể môn đăng hộ đối được.-ông của anh lại tiếp tục Không môn đăng hộ đối???Là vậy sao?Ý nghĩ của kẻ nhà giàu là thế à?Có thể khinh thường người khác sao?Cho dù có nghèo vẫn còn có lòng tự trọng mà, vậy mà tôi đã từng tôn trọng vị trưởng bối như ông, nhưng chính ông lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy. Park Je Jae mày quá khờ mà!!! -Ông...dừng lại đi.-anh hét lên tức giận -Ta nói không đúng sao? -Ông... Hyun Woo điên tiết người, hầm hầm bỏ đi xuống, quả nhiên như anh dự đoán mà, cũng may anh đã kêu ba mẹ cô đến trễ ba mươi phút nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.Anh đi lại phía tôi đang đứng, nói -Đi. -Tôi ổn, cứ ở đây đi. -Đi.-anh gằn giọng -Không, anh đừng quan tâm đến tôi mà.-tôi lắc đầu -Cô...sao lúc nào cô cũng phải chịu đựng chứ? -Vậy thì đã sao?Cứ cho nó qua đi mà, không sao. -Cô ngốc nghếch. -Ừ thì tôi ngốc, được chưa? Tôi cười đáp, chắc anh nói đúng, cô quá ngốc nên mới bị người khác ăn hiếp, nhưng mà thà ngốc nghếch như thế này có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. -Anh Hyun Woo.-Eun Hye gọi anh -Là cô sao?-Hyun Woo khó chịu nói -Vâng, chắc anh khó chịu lắm nhỉ khi ông nói những lời lúc nãy. -Tôi nghĩ nó như cô mong muốn chứ -Sao anh lại nói vậy?Em nào có ý đó. -Vậy sao?Chắc tôi hiểu lầm rồi.-anh nhếch mép cười -Je Jae uống chứ?-Eun Hye đưa tôi ly rượu -Không, mình không uống rượu == -Uống đi.-Eun Hye lại đưa cho tôi -Mình thật sự... Chưa kịp nói dứt câu thì ly rượu trên tay Eun Hye đã đổ lên váy của tôi -Á xin lỗi nhá mình sơ ý quá.-Eun Hye vội nói -Không sao, mình sao toilet, Hyun Woo anh cứ dự tiện đi -Ừm Tôi đi ngay vào toilet, tời toilet tôi vào ngày bồn rửa tay mà lau chùi chỗ rượu đổ lên, đúng là xui quá mà. -Je Jae. -Eun Hye đó hả?Chuyện gì vậy?-tôi nói khi thấy Eun Hye vào -Không chỉ là nhắc nhở cô thôi. _Bốp
Chưa kịp hiểu rõ chuyện tôi đã ôm trọn 1 cú tát đau điếng, tôi sững sờ nhìn Eun Hye, chính cô ta tát tôi, chuyện gì vậy? -Xin lỗi nha, mình lỡ tay.-Eun Hye cười giã lã nói -Lỡ tay? -Je Jae mình xin lỗi nha.-Eun Hye làm mặt quan tâm nói -Ừm, không sao -Mà nè, anh Hyun Woo đó, có vẻ thích bạn nhỉ? -Không có đâu, Eun Hye đừng suy nghĩ nhiều, anh ta ghét mình còn không kịp nói chi là thích.-tôi vội nói -Mình có nói gì đâu, chỉ là mình thật sự đã thích anh ấy rồi. -Ừm. -Je Jae mình mà đã muốn thứ gì thì nhất quyết có nó, nếu có ai cản đường mình mình sẽ không tha cho đâu, cả cậu đấy Je Jae. -Hả?Mình... -Mình chỉ nói chơi thôi, cậu lo gì chứ? -Ừm. Eun Hye nở nụ cười rồi bỏ trước, tôi dõi theo rồi nhìn mình trước ghen, không lẽ Eun Hye hiểu lầm tôi với Hyun Woo sao?Chắc không đâu, nhưng mà cái tát lúc nãy còn có lời nói nữa tôi có linh cảm nó như thứ cảnh cáo trước cho tôi biết. Mong là mọi chuyện sẽ không sao cả.
|
Chương 46. Nếu tôi nói, tôi yêu em???
Vừa bước ra khỏi toilet tôi suýt giật nảy mình, tên này làm cái gì ở toilet nữ thế? -Anh làm gì ở toilet nữ hả?Biến thái. -Tôi thấy cô đi lâu nên đến xem, vậy mà còn chửi tôi sao?-Hyun Woo nói -Mượn anh à, xííí. Tôi bước đi,, Hyun Woo theo sau, anh chỉ mỉm cười, lúc nãy lâu quá không thấy cô ra sợ cô có chuyện gì, anh tính xông vào rồi cũng may cô bước ra, anh yên tâm rồi. Tôi và anh quay lại buổi tiệc, nãy giờ tôi mới để ý nha ba mẹ mình vẫn chưa tới, chả lẽ họ quên sao tèn?Dễ gì với tính của ba mẹ tôi dễ gì mà không tham dự -Hyun Woo sao cháu lại bỏ Eun Hye một mình hả?-ông anh đi lại khẽ trách anh -Con không nhớ là mình có nghĩa vụ phải bên cạnh cô ta. -Thằng này, dù gì Eun Hye cũng là con gái, lỡ có chàng nào thích nó rồi cướp nó đi rồi sao?Ta không muốn mất 1 đứa "cháu dâu" như nó đâu? -Cháu dâu?Hình như ông hiểu nhầm rồi đó, cháu nói lấy cô ta lúc nào hả? -Thằng này, ông đã chấm nó rồi, ngoài nó ra ta không chấp nhận ai hết, chắc con cũng biết chuyện chị Hyun Yeon rồi, ta mà ra tay thì con đừng có hối hận -Ông uy hiếp cháu? -Cứ cho là vậy đi. -Xin lỗi con không như chị Hyun Yeon đâu, con sẽ bảo vệ quyết định của con tới cùng, chào ông, con đi trước.-Hyun Woo nói rồi xồng xộc kéo tay tôi đi, còn tôi chẳng biết trời trăng gì cả Lúc đi ra tôi bất gặp chị Rae Ah nhưng vì đang bị tên ngang tàn này kéo đi nên không kịp gọi gì hết, đã vậy lúc nãy tôi còn gặp ba mẹ cùng Je Bin nữa vậy mà họ cũng chẳng làm gì khi thấy tôi bị Hyun Woo kéo ra, họ còn cười toe toét ủng hộ, đúng là tức mà. -We we!-tôi gọi khi đã ra tới đường -... -Nè, sao vậy?Sao lại bỏ đi chứ?-tôi kéo tay anh ngược lại -Không thích.-anh trả lời vẻn vẹn có 2 từ (tiết kiệm lời nói bà cố) -Anh đừng nói với tôi mới cãi nhau với ông anh nha.-tôi tò mò ngước nhìn anh -Đừng hỏi nhiều.-anh nhăn mặt -Vậy là đúng rồi có phải không? -Đừng đoán mò. -Đoán mò gì chứ, đừng buồn nữa, mặc dù không biết ông anh đã làm gì anh buồn nhưng mà anh vui lên đi, mặt bí xị xấu hoắc à.-tôi lấy tay sờ lên má anh "nặn" trên môi anh 1 nụ cười -Đừng cố làm người khác vui nữa trong khi cô chẳng hạnh phúc, hãy cố làm bản thân mình hạnh phúc đi. -Nhìn người khác hạnh phúc mình sẽ vui hơn không phải sao?Với tôi chỉ cần nhìn thấy nụ cười của mọi người xung quanh mình là tôi vui rồi. -Cô ngốc quá, đừng làm mình tổn thương để người khác vui chứ. -Ngốc có sao?Bây giờ anh đang buồn mà, tôi chỉ có thể làm thế này cho anh vui thôi, ra sông Hàn chơi đi.-tôi đề nghị -Cũng được. Tôi và anh lên xe chạy đi, ít phút sau ra tới sông Hàn, tôi ngồi bệt xuống thảm cỏ ven sông, nhìn chiếc cầu thắp sáng những ánh đèn trông thật đẹp. -Uống không?-Hyun Woo chìa ra lon bia trước mặt tôi -Thì ra lúc nãy không thấy anh là anh đi mua bia sao?-tôi hỏi -Ừm Tôi nhận lấy lon bia từ tay anh uống một ngụm, ngước nhìn khung cảnh phía trước mắt mình. -Hyun Woo, tôi thấy Eun Hye rất tốt sao anh không thích vậy?-tôi bắt chuyện trước -Bộ cô muốn tôi với Eun Hye lắm sao?-Hyun Woo hỏi -Chỉ là nói vậy thôi, Eun Hye là 1 cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại nhà giàu, mọi tính tình lại tốt, mọi thứ đều như hoàn hảo, sao anh lại không thích? -Park Je Jae, đừng khẳng định như thế trong khi cô chẳng biết gì cả, nếu tôi nói tôi yêu cô, cô sẽ tin sao? -... -Thấy chưa, nếu là vậy thì đừng có khẳng định mình là đúng nữa, cô không biết hết được đâu. -Nhưng mà đôi lúc tôi cũng nói đúng mà, không phải sao? -Chưa lần nào cô đúng cả, lần nào cũng đoán mò rồi phán xét cả. -Anh xem thường tôi quá đó -Thì cứ cho là vậy Tôi nhìn anh cười 1 cái rồi cầm lon bia uống tiếp, có lẽ anh nói đúng tôi chỉ giỏi đoán mò mà thôi, nhưng mà tôi lại thích cái sự đoán mò đó, mặc dù biết đó là do mình tự suy nghĩ nhưng mà tôi thà vậy đi không cần biết người đó có thiện ý hay ác ý, tôi vẫn tin và luôn mong rằng đó là 1 sự thật luôn khiến mọi người vui vẻ, cư suy nghĩ tốt là được rồi Anh lại một lần nữa cười bản thân mình, lúc anh nói nếu anh yêu cô cô sẽ tin sao, anh ước gì cô sẽ nói em tin, thì anh sẽ sung sướng mà ôm cô nói rằng đó là thật, nhưng mà người ta nói hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, khi anh nói ra cô chỉ im lặng nhìn anh, sâu trong mắt cô, anh biết được câu trả lời của cô, cô không tin, lại còn cho rằng anh đang đùa giỡn với cô.
|