Thu Phục Tiểu Dã Miêu: Người Tình Khó Bảo
|
|
Chương 32. Shin Hyun Woo, anh đưa tôi tới đây làm gì?
-Thức rồi thì xuống bếp ăn tối luôn đi!-anh ân cần nói -Hôm nay anh ăn trúng gì hả?Sao nói chuyện kì thế?Mà sao tôi ở đây?-tôi hỏi,chuyện lạ nha tên này hôm nay không những ăn nói có "gia giá" lại dịu dàng còn cười nữa chứ,chắc lát nữa mưa to quá!!! -Xuống bếp đi!Tôi nấu đồ ăn cho!-Hyun Woo phớt lờ lời nói của tôi,bước đi vào bếp -Này...này...nói rõ đi chứ!-tôi chạy theo -Muốn ăn gì? -Này!Nói đi sao tôi ở đây? -Vậy tôi sẽ tự chọn món!-Hyun Woo lại đáng trống lảng -Yaaa....Hyun Woo!Anh nói đi sao tôi ở đây? -Ngồi yên đi tôi nấu cho ăn! -Shin Hyun Woo!Sao tôi lại ở đây hả?Anh nói đi!-tôi tức đến chết mất,tôi chỉ muốn biết lí do vì sao mình lại ở đây thôi mà!Bộ không đúng sao mà anh không nói chứ? -Im lặng đi!Nếu không một lát tôi bỏ đói cô giờ!-anh uy hiếp -Anh...quá đáng!-tôi nghiến răng nghiến lợi hầm hầm ngồi xuống bàn
10p sau....
Hyun Woo bưng lên bàn món ăn,không phải khen chứ sao món ăn tên này nấu thơm thế nhỉ,chúng bay vào mũi tôi làm tôi phát thèm,nhưng không...phải biết được lí do tôi ở đây tôi mới ăn,phải ráng nhịn đi chỉ cần nhịn là được.
-Xong rồi!Cô ăn đi! -Không ăn! -Cô đói mà đúng không? -Không ăn là không ăn!Muốn anh tự ăn đi! -Có canh rong biển,sushi và kim chi nè,không ăn thật sao?
"Canh rong biển,sushi!" tôi thầm nghĩ,ôi hai món tôi yêu sao lại là chúng ngay lúc này chứ!Hixhix đúng là đáng ghét mà anh lại dám dùng chiêu này sao?
-Không ăn!Không ăn!Không ăn!-tôi bịt tai mình lại -Không ăn thì uổng lắm đó! -Không ăn!Anh nói cho tôi biết tại sao tôi ở đây đi tôi mới ăn.-tôi ra điều kiện -Ăn hay không là quyền của cô!Không ăn thì tôi ăn hết đó!-Hyun Woo làm ra chẳng quan tâm đưa cuộn sushi vào miệng mình
Đáng ghét!Hắn rõ ràng đang cố ý tra tấn tôi mà,bụng tôi cứ đánh trống liên hồi,nhìn mà chảy cả nước vãi,không,không được để thức ăn làm mất mặt được,ráng chịu đi!
-Không phải tự khen mà công nhận tôi nấu ăn ngon lắm đó!Muốn ăn thử không?-Hyun Woo đưa cuộn sushi quơ trước mặt tôi -Không ăn!Không ăn!Tự nấu tự ăn đi!-tôi lắc đầu liên tục nhằm không muốn bị phân tâm -Ăn thử đi!Ngon lắm đó nha! -Không ăn mà!Không ăn!
Hyun Woo biết rõ sẽ không khuyên được cô ăn,cô chỉ muốn anh nói ra vì sao cô lại ở nơi này nhưng anh không muốn nói ra chút nào.
-Không ăn thì cô thiệt đó!Chẳng phải cô đang đói sao?Ngoan ăn đi!-Hyun Woo nhẹ giọng nói -Không!Không!Chết cũng không ăn!Không ăn không ăn!-tôi lắc đầu lia lịa,không thể ăn lúc này được chẳng khác nào tôi thua ngay lúc này
|
Chương 33. Anh nấu ăn cũng không tệ
_Ọc...ọc...ọc
Cái bụng chết tiệt,phản rồi mà sao lại kêu ngay lúc này chứ,đồ phản bội,á xấu hổ quá đi! -Phì....đói thì ăn đi nhịn làm gì!-Hyun Woo nén nhịn cười nói -Ai,ai đói chứ? -Rõ ràng bụng của cô vừa phản ánh vậy mà còn ngoan cố không chấp nhận đói sao?Đói thì ăn đi! -Có,có sao? -Ăn đi sushi ngon lắm đó!Cô không ăn lấy sức đâu mà về!Cô muốn ở đây với tôi luôn hả? Biết rõ anh đang gạt tôi ăn nhưng mà lời anh nói cũng có lí,không ăn thì tôi sẽ không có sức mà hỏi anh tại sao lại ở đây?Cũng khống có sức mà "chạy" về nhà,nhưng mà ăn lúc này thì tôi tự nhận mình "thua" anh sao? -Ực....-tôi nuốt nước bọt vào cổ họng,nhìn cuốn sushi mà tôi phát thèm -Đói thì ăn đi! -Không,không đói! -Cố chấp thật!Giờ cô muốn tôi ép cô ăn hả? -Anh nói đi!Tại sao tôi lại ở đây? -Được!!Tôi nói nhưng cô phải ăn đó! -Ừ! -Thật ra khi đi ra khỏi phòng y tế tôi sực nhớ bỏ quên đồ nên quay lại,thấy cô đang ngủ mà miệng cứ lầm bầm đòi ngắm hoa oải hương nên tôi dẫn cô đến đây!-Hyun Woo nói -Ủa,có sao?Tôi thích hoa oải hương lúc nào thế?-tôi thắc mắc,rõ ràng tôi đâu có thích hoa oải hương mà anh nói vậy chứ -Ờ cái này thì ai biết!Là cô ngủ mớ nói rồi tôi có lòng tốt thực hiện giùm cô thôi! -Sao kì vậy ta???Tôi thích hoa oải hương lúc nào chứ???-tôi gãi đầu khó hiểu -Thôi đừng nói nữa,như đã giao kèo,tôi nói thì cô phải ăn,giờ tôi nói rồi cô ăn đi!-Hyun Woo đánh trống lảng -Ừ ăn đi ăn đi!Tôi đói rồi! Không nghĩ nhiều tôi cặm cụi ăn,không phải khen mà sao tên này nấu ăn siêu thế,ngon y như nhà hàng nấu ấy,ôingon chết mất! -Ngon quá à!Tôi không ngờ anh lại nấu ăn giỏi vậy đó!-tôi vừa ăn vừa khen không ngớt lời -Ngon thì ăn đi!Tôi thấy bụng cô nãy giờ đánh trống dữ lắm đó!-Hyun Woo chống tay lên cằm nói -Anh không ăn hả? -Không!Tôi no rồi! -Ừ vậy tôi không khách sáo! -Ăn từ từ thôi,còn nhiều lắm! Đúng là ngon quá mà,tôi ăn sạch món sushi rồi húp nguyên một chén canh rong biển,nhưng mà sao còn đói nữa vậy nè,chắc anh làm ít quá =.= -Còn sushi không?-tôi hỏi -Không tôi làm chỉ làm một ít thôi,cô ăn kim chi đi!-Hyun Woo đẩy dĩa kim chi trước mặt tôi -Oẹ...tôi ghét nhất kim chi đó,anh không biết sao? -Vậy sao?Tôi không biết! -Không sao!Tôi cũng no rồi! -Ừm,đi,tôi dẫn cô ra ngoài dạo!-Hyun Woo đứng dậy -Ok,đi thôi!-tôi gật đầu tán thành
|
Chương 34. Cánh đồng hoa oải hương
Hyun Woo đi về phía cửa,mở cửa ra,tôi choáng ngộp,là hoa oải hương,không phải giả nha là thật luôn đó!Không ngờ đầu đông hoa oải hương lại có thể nở rộ như vậy mà còn là một cánh đồng trải đầy hoa oải hương,một màu tím bao quanh khung cảnh trước mắt tôi,gió nhè nhẹ thổi mang theo mùi hương dịu của hoa oải hương,thật tuyệt,một cảm giác vô cùng tự do và thoải mái
-Wow!!!Tuyệt thật,đã quá đi!-tôi chạy ngay ra cánh đồng -Là hoa oải hương thật,không ngờ hoa oải hương lại nở ngay mùa đông,lạ thật đó nha! -Ê Hyun Woo anh lại đây này,đi chân không ở đây đã lắm đó!Thử đi! -Hyun Woo cảm ơn anh nha!Cảm ơn vì đưa tôi đến đây! -Vui đến vậy sao?-Hyun Woo nói nhỏ -Thơm thật đó!-tôi hít một hơi dài không khí trong lành ở đây Ánh nắng mặt trời rọi vào khuôn mặt cô,đứng giữa cánh đồng hoa oải hương cùng mùi hương bao xung quanh cô càng làm trái tim anh rung động,nụ cười của cô bây giờ rất tươi,một nụ cười sưởi ấm trái tim anh trong mùa đông này,giá mà anh có thể nhìn thấy nụ cười đó mãi mãi hoặc nó sẽ chỉ là của anh.Hyun Woo chợt lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại,chụp nhanh vài bôi hình cô gái đang mãi mê đùa chơi bên những bông hoa! Tôi nằm phịch xuống giữa cánh đồng,thả hồn mình đi,cứ như lúc này mãi cũng được,tự do phóng khoáng chẳng phải lo gì cả,không cần nghĩ đến gì hết! -Mệt rồi sao?-Hyun Woo đi đến nằm cạnh tôi hỏi -Vẫn chưa!Chỉ là nằm một lát thôi!-tôi nhắm mắt tận hưởng mọi thứ từ thiên nhiên đem lại nói -Ừm! -Cảm ơn anh nha! -Cảm ơn?Vì điều gì? -Vì tất cả,tuy lúc đầu anh có hơi khó ưa nhưng mà về sao tôi lại không cảm thấy như vậy,anh càng ngày càng làm tôi thích đó! -Cô thích tôi sao? -Ừm! -Cảm ơn! -Hả?Anh mới nói cảm ơn sao?Đúng là anh thay đổi rồi mà!-tôi ngạc nhiên mở to mắt quay qua nhìn anh -Bộ lạ lắm sao? -Ừm cực cực cực kì lạ á!-tôi gật đầu răm rắp -Mệt!Lo mà nằm đi!-anh gõ trán tôi -Ui!Sao lại đánh tôi?Tôi nói sai à!-tôi xoa xoa đầu -Thôi không cãi với cô nữa!Tôi vào nhà đây!-Hyun Woo đứng dậy -Này!Giận rồi ạ!-tôi ngồi dậy chạy theo -Này!Này!Đừng giận nữa!Tôi đâu có cố ý!-tôi chạy trước mặt anh nhưng anh phớt lờ qua như không thấy,chẳng lẽ anh giận thật sao? -Này!Này!Hyun Woo đừng giận mà!!! -... -Ê!Xin lỗi,tại anh hôm nay lạ quá thôi! -... -Này!-tôi kéo tay áo anh lại -Gì?-anh cau có -Giận rồi sao? -Không có! -Như vầy mà nói không hả?Giận rồi kìa!Đừng giận mà!Tại biểu hiện hôm nay của anh làm tôi thấy lạ thôi! -Biết rồi! -Này!!!!Vẫn còn giận sao?Thui mà,tôi làm anh vui nhá! -Không cần! -Con trai gì mà nhỏ mọn thế!-tôi lầm bầm trong miệng -Gì? -Không gì,anh nói đi sao anh mới hết giận đây. -Cô nói đó! -Ừm,thề luôn á!-tôi giơ tay lên chứng minh -Không cần,việc này rất đơn giản! -Là gì vậy,nói đi tôi làm cho! -Là vầy nè....
|
Chương 35. Anh hôn cô
Dứt câu,anh kéo tay tôi lại,đặt lên môi tôi một nụ hôn,choáng váng tôi trợn tròn mắt nhìn anh,tay không ngừng phản kháng mạnh mẽ.
Hyun Woo biết rõ cô sẽ phản kháng nên không những buông tha còn siết chặt cô lại thêm và càng hôn mãnh liệt.Đầu lưỡi anh tách bờ môi cô ra vào trong sục soạn khám phá "vùng đất mới".Khi thấy cô khó thở,anh mới buông cô ra,cười nói
-Xong rồi đó! -Anh....anh....-tôi tức nghẹn họng -Không phải cô nói bù sao?Rồi đó!-anh cười "đểu" -Đáng ghét!-tôi hầm hầm bỏ vào nhà -Ngốc,anh cũng đâu muốn!Xin lỗi!-anh lắc đầu,rồi đi vào
Tôi hậm hực vào nhà,tức đến ứa máu mà,sao anh "thích" hôn tôi thế nhỉ?Tôi đâu phải là người thích thì anh đem ra hôn chứ,ngồi vào ghế sofa ở phòng khách,vừa thấy anh bước vào tôi liền lườm một cái rồi quay sang chỗ khác,nói:
-Tôi muốn về! -Tối rồi!Hay ở lại đây đi rồi sáng về luôn!Dù gì sáng mai cô đâu có học gì! -Không thích!Tôi muốn về! -Tôi chưa muốn về,nếu cô muốn cô có thể đi về nhưng tôi nói trước ở đây là ở ngoại ô,cách rất xa seoul đó! -Anh...ép người quá đáng! -Vậy thì đã sao?Muốn,cô cứ về!Không,cứ ở lại!Tôi không ép ai cả!-Hyun Woo bình thản đáp -Anh...
"...Hey, do not leave me, I love you so much, love rain like that tree, not far from my house I love..."
Bỗng,tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên,lấy ra màn hình hểin thị tên của anh Dong Hwa,thầm vui mừng tôi liền bắt máy lên cầu cứu anh
-Alo,anh Dong Hwa hả?Em nè! [...Je Jae,sao em chưa về nữa,em đang ở đâu vậy?...]-anh Dong Hwa lo lắng hỏi -Dạ,em đang ở......
_Cụp
-Á...anh làm cái gì vậy?-tôi hét toáng lên khi Hyun Woo lấy máy điện thoại của tôi cúp ngang -Tôi không thích cô nghe điện thoại!-anh cáu -Cái gì?Anh có quá trẻ con không?Nghe điện thoại là quyền của tôi,tôi có quyền nghe hay không,anh chưa có quyền quản lí tôi đâu?-tôi tức giận đứng phất dậy phản bác -Thế thì sao?Tôi thích,đây là nhà tôi với lại cô đừng quên cô không có quyền lớn tiếng với tôi đâu! -Anh...cái đồ độc tài,xấu xa... -Thế thì sao?Tôi như thế nào cũng chưa đến lượt cô phán xét! -Anh....mệt,tôi không nói với anh nữa,tôi đi ngủ.-tôi phớt lờ anh đi vào phòng -Mới nói muốn về giờ đi ngủ,em cũng thay đổi mau thật!-anh lắc đầu
Vừa bước vào phòng tôi liền lén vào nhà tắm,vặn vòi nước hết lốc có thể,thả chân mình vào bồn nước nóng,rồi lấy điện thoại bấm số anh Dong Hwa ^.^
-Alo. [...Je Jae hả?Sao lúc nãy em cúp máy vậy?...]-anh Dong Hwa đầu dây bên kia lo lắng hỏi -À...tại máy em dột nhiên mất sóng nên...nên mới vậy,anh đừng lo!-tôi cười xòa [...Vậy mà làm anh lo quá à!Em không sao là tốt rồi!...]-lúc này anh Dong Hwa thở phào nhẹ nhõm -Hì...anh đừng lo cho em,anh đã ăn chưa? [...Anh ăn rồi,còn em?...] -Dạ rồi! [...Em đang tắm hả?...] -Dạ....vâng. [...Vậy em tắm đi anh không phiền nữa...]-anh toan cúp máy -Khoan,khoan....em chưa nói hết mà!-tôi vội lên tiếng ngăn [...Chuyện gì thế?...] -Tại em buồn nên kêu anh thôi. [...Ngốc...hay mai anh lại nhà rước em nha...] -Rước em sao?Khỏi,khỏi...em,em tự đi được.-tôi vội từ chối,nếu mai anh lại đón tôi đi học mà không có tôi thì nguy mất [...Tại sao chứ?...] -Vì...vì mai em có hẹn rồi. [...Hẹn ai thế?...] -Thì...thì bạn mà...anh khỏi đón em đâu. [...Ừm vậy thì hẹn mai gặp em ở trường nha...] -Vâng...bye anh *chụt* -tôi cúp máy -Là lá la...la la...lá là.....
Vừa mở cửa ra thì tôi bắt gặp ngay tên Hyun Woo đợi sẵn,hắn ở đây từ khi nào vậy,có nghe được không?Nếu mà Hyun Woo nghe được chắc tôi chết quá,hixhix mong là hắn lãng tai không nghe
|
Chương 36. Giành giường
-Anh...anh ở đây khi nào vậy? -Cũng khá lâu.-Hyun Woo nhún vai -Ừm!Mà sao anh lại vào phòng của tôi? -Phòng của cô sao?Tiểu thư Park cô hơi nhầm rồi,đây là phòng của tôi. -Nó là phòng anh,vậy đâu là phòng tôi? -Ngoài ngoải kìa.-anh chỉ tay ra phía phòng khác -Ngoài ngoải?-tôi nhìn theo hướng chỉ tay của Hyun Woo -Cái gì?Anh đùa hả?Sao tôi lại phải ở ngoài phòng khách chứ?-tôi hét toáng lên -Ở đây chỉ có một căn phòng,lại là nhà tôi,chẳng lẽ tôi nhường cô...mơ à! -Anh không biết nhường con gái à. -Cô đâu phải con gái mà tôi phải nhường! -Anh...hứ,không thèm!-tôi tức giận lấy tấm chăn cùng chiếc gối nằm đi ra ngoài sofa phòng khách -Ngủ ở ngoải vui nha,coi chừng bị muỗi đốt đó!-Hyun Woo cười khỉnh chọc tức tôi -Cái đồ đáng ghét,anh đó,tối ngày chỉ biết ức hiếp tôi! -Cô không giành được chiếc giường nên mới chọc tức tôi,tôi hiểu mà,ngủ ngoài đó vui nha.-Hyun Woo cười khẩy chuẩn bị đóng cửa lại -Anh...được,tôi chơi với anh! Tức khắc,tôi ôm chăn gối lao nhanh vào phòng trước khi Hyun Woo đóng cửa lại,nằm luôn lên giường cười hả hê nhìn anh nói: -Haizz...sao mà cái giường êm quá đi,nếu anh muốn cứ ra ngoài ngủ tôi không sao đâu ha. -Cô...được lắm.Chết với tôi!
Nói rồi,anh lao đến nằm cạnh tôi,còn cười khiêu khích,đương nhiên tôi cũng đâu vừa,nằm chiếm gần nửa cái giường,chăn gối tôi ôm về phía mình hết. Hyun Woo cũng chẳng chịu yên,hắn lấy tay để ngang mình tôi,chân kia gác lên chân tôi,còn làm cái mặt vô cùng ghét nữa
-Lấy ra...lấy ra,ááaaaa lấy ra chưa hả?Lấy ra....-tôi hét lên lấy tay chân anh ra nhưng hắn ngoan cố không chịu -Nặng quá....lấy ra,lấy ra.....lấy ra không hả? -Không lấy,ra ngoài ngủ đi tôi không nhường đâu,không thôi ngủ chung đi! -Anh...được đừng tránh tôi nhá!
Nói rồi chẳng chần chừ tôi lấy tay Hyun Woo lên cắn một cái rõ đau,hắn đau điếng người hét toáng lên
-Áaa nhả ra chưa?Nhả ra nhả ra.....
Tôi kiên quyết không nhả ra,cứ bao nhiêu thù hằn mà tên này đã làm với tôi tôi trút lên hết,lâu lâu tôi mới có cơ hội ngu sao bỏ qua
-Nhả ra mau....nhả ra....-Hyun Woo muốn nhảy dựng lên vì đau -Cho chừa!Xí!-tôi nhả ra đạp Hyun Woo một cái làm cho anh lăn té xuống giường -Con nhỏ kia!Chán sống à!-Hyun Woo tức tối đứng dậy nói -Rồi sao?Anh là con trai mà không nhường giường cho tôi ngủ,tôi đã nhường lắm rồi nếu không nãy giờ tôi đã đá văng anh ra ghế sofa nằm từ lâu!-tôi đứng dậy trên giường chống nạnh đành hanh -Cô tưởng cô hay lắm sao?Ngon nhào vô,đây chẳng nhường con gái đâu nhá!-Hyun Woo cũng tức tối -Thế đã sao?Anh đừng tưởng tôi chẳng làm gì được anh nha! -Được,muốn chết tôi cho chết! -Ok,ngon nhào vô!Đây chẳng nhường nhá! Nói rồi chẳng do dự tôi quăng chiếc gối vào mặt Hyun Woo,tôi cười nắc nẻ khi thấy nguyên một khuôn mặt điển trai của hắn "ăn" gối. -Yaaa!Cô chết chắc rồi!
Thế là tôi và Hyun Woo cứ chọi gối qua nhau,chẳng ai chịu nhường ai cả,chăn gối quăng qua quăng lại tứ tung,cái phòng bây giờ y như bãi chiến trường vậy
-Cút xéo ra ngoài ngay!-Hyun Woo rầm rú lên vì tức -Mơ đi!Chị đây không nhường nha cưng! -Mới kêu ai là cưng hả?Khiến chết à! -Trời trời...tính dọa con nít hả cưng...chị không sợ nhé! (mô phật hai anh chị này kêu nhau nghe "thân" thấy sợ >"<) -Mau cút ra ngay,cô mà còn ở trong đây đừng trách tôi ác! -Sợ quá à....sợ quá à!!! -Cô....được!
Hyun Woo đùng đùng tiến lại phía tôi,đương nhiên tôi phải phòng thủ chứ,Hyun Woo tiến,tui lùi....
-Anh...định làm gì? -Đá cô ra ngoài chứ sao?Chẳng lẽ kêu cô cứ ngủ ở đây! -Anh ra đi,đây không ra! -Chưa tới cô quyết định!Đi ra mau!!!!
Chẳng do dự hắn "đá" tôi ra khỏi phòng cùng chiếc gối với chăn chẳng thương tiếc,tên xấu xa.Tôi trù anh sống không yên
-Đồ chết bầm,anh cứ ngủ trong đó đi!!!
Tôi hầm hầm cầm gối chăn lên đi lại sofa nằm xuống,tức quá mà,ỷ là con trai nên tưởng tôi làm không được chứ gì,cứ đợi đi có ngày anh hối hận à,tên xấu xa,chết đi chết đi
-Áaaaa....tức quá mà!!!! Tôi úp mặt vào chiếc gối hét lớn,sao mà tức quá đi,đáng ghét,đã bắt tôi đến đây còn bắt tôi ngủ ngoài phòng khách còn mình thì ngủ trong phòng chăn ấm nệm êm...quá đáng
(p/s: mai là mùng 1 tết rồi chúc các bạn năm mới vui vẻ hạnh phúc, gặp nhìu điều may mắn nhé, cảm ơn đã ủng hộ truyện mình ^^~)
|