Tiểu Nha Đầu Đáng Ghét! Em Là Của Riêng Tôi
|
|
Chương 57
Hắn lập tức hôn lên môi nó, mắt nó chữ ô, chớp liên tục luôn. Hắn dựa thế đẩy nó vào sát tường, hắn bắt đầu trở thành một con thú đói, hôn nó thật sâu, thật điên đảo. Má nó đỏ ửng, nhưng vì đôi môi của hắn khiêu khích nó, nó liền đáp trả nụ hôn của hắn, tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa. Lưỡi bắt đầu đi vào sâu bên trong rồi trêu đùa nó, mùi thơm cơ thể nam tính của hắn phả vào mũi nó, mùi bạc hà, mùi nó thích, thế là nó cứ cuốn trôi vào nụ hôn đó. Đôi tay của hắn không yên một chỗ, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, đưa đôi tay vào bên trong, tay hắn chạm vào da thịt nó, nhẹ nhàng vuốt ve khiêu khích, lúc này, nó chợt tỉnh giấc mộng ngọt, đôi mắt mở to, hắn vẫn tham lam chiếm lấy môi nó, rồi rời khỏi môi, đến đôi tai, nó khẽ rùng mình. Rồi hắn lại tìm kiếm đôi môi nó, còn đôi tay thì không ngừng vuốt ve, tay kia định lần mò tìm cởi cúc áo, nó thở hổn hển, kêu lên: - Minh Vũ, dừng lại đã…… Hắn lập tức nguôi cơn dục vọng của mình, tay hắn nhẹ nhàng rút khỏi da thịt nó, nhẹ nhàng cài lại cúc áo cho nó, rồi chống tay lên tường trắng, nhếch miệng cười: - Anh thật sự bị cám dỗ vì em, Nhược Hi. - Cậu…. dám làm thật sao? - Này, anh phải nhịn rồi đó, đợi khi nào lấy em, anh sẽ cho em biết thế nào là khiêu khích, thách thức anh, trong một đêm thôi! - Tên kia, cậu đang đau lắm cơ mà? Sao mạnh thế? Dối hả? Hắn cười, véo má nó: - Đau thật. Rồi buông nó ra, bước đi. Nó cũng lẽo đẽo theo,ngập ngừng hỏi: - Mùi bạc hà sao? - Cái gì cơ? Hắn nghiêng đầu nhìn nó, đôi má nó bỗng đỏ rực lên, tai cũng đỏ chót: - Người của cậu có mùi bạc hà….. Hắn bật cười: - À….. Đó là nước hoa, anh thích nó. - Tôi cũng thích bạc hà… nó lôi cuốn tôi….. - À…. Ừ… anh biết rồi….. Hắn cười nham hiểm rồi mở cửa phòng bệnh của mình, nó cũng chui vào theo. - Thiếu gia về rồi. Chúng ta tiêm thôi… - Ừ. Cô y tá lấy mũi tiêm. Nó ngồi ngoan ngoãn ngay bên cạnh hắn, nhìn chăm chăm. Mũi tiêm đó cắm vào da thịt hắn, nó nhăn mặt lại: - Đau không? - Không. - Thật không? Lần này thì nó ngước đầu lên nhìn hắn. Cái khuôn mặt đẹp trai đó, nó bị trúng độc rồi@@. Hắn cười đẹp khinh: - Thật. Con trai, sợ gì mũi tiêm cỏn con này! - Ừ. Ngưng một lúc, nó lại hỏi: - Cuối tuần này, cậu đi dự tiệc tốt nghiệp của anh Hoàng Minh chứ? - Em nghĩ sao? - À. Tôi muốn cậu đi chung. - Được. Nó ngơ ngác nhìn hắn. Tưởng hắn sẽ từ chối ngay, vì nó biết, hắn gét anh Minh mà? - Anh tới đón em. - A….thôi…không cần…. - Đã nói là anh đón em mà. Lúc ấy hẳn đã ra viện rồi…. - Cũng được. Mà, cô y tá này ở với cậu suốt à? - Ừ. - Cậu…. đã…. Làm gì chưa đấy? - Gì? Em nghĩ anh là người như thế sao? Ít nhất người đầu tiên phải là em, anh mới can tâm được, rồi đến cô ta cũng chẳng muộn đâu!
|
Chương 58
Hắn bật cười thành tiếng. Nó cũng thấy ngượng,mắng: - Chết tiệt! Đừng có đùa nha! - Ai dô…. Đau quá đi…. Hắn nhăn nhó mặt mày, nó bỗng nhiên lo lắng kinh: - Sao….sao thế???? Đau ở đâu? Gọi bác sĩ cho cậu nhé? Đôi mắt nâu của hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của nó, rồi cười khì khì: - Haha… anh lừa em thôi…. Nó dỗi, quay ngoắc mặt đi: - Chuyện này mà cũng đem ra đùa được. - Nhược Hi, làm bạn gái anh nhé? Nó ngạc nhiên: - Sao cơ? Điên không? Còn lời hứa với tôi đó, nhớ không tên kia? - À… Nhớ…. “Được rồi! nếu năm lớp 11, lớp 12 cậu đạt loại xuất sắc, tôi sẽ mời cậu đi chơi, đồng ý hẹn hò với cậu, và nếu cậu đỗ đại học Kinh Tế – CHính trị – Xã hội với số điểm cao nhất thì tôi chấp nhận lấy cậu!” (giả giọng con gái) - Haha…Ừ…đúng đó… Khuôn mặt đẹp trai đó vẻ tủi thân lắm, giọng nghe phụng phịu: - Tưởng em quên rồi chứ? Nên anh thử lại lần nữa…có biết anh nói câu này nhiều lắm rồi không? Sao mãi em chẳng xao lòng thế? Em lạnh lùng quá! Nó nhìn điệu bộ của hắn mà không nén được cười: - Cậu còn lạnh lùng,vô cảm hơn cả tôi đấy… - Em không có trái tim, không có tấm lòng nhân ái…nên mới từ chối lời tỏ tình của anh hết lần này đến lần khác, chỉ cần anh nói: “Làm bạn gái anh nhé?” sau đó, anh sẽ nhận lại ngay mấy câu trả lời rằng: “Đồ điên; Anh mang đống nầy về đi; tôi không đồng ý đâu; tôi gét cậu lắm…” Làm anh nản quá đấy…. Ánh mắt tủi thân của hắn, giọng điệu trêu chọc của hắn khiến nó muốn cười một cách vô duyên quá đi…. Hắn đúng là biết đùa người khác mà! Nó cũng hùa theo: - Gì mà tôi không có trái tim? Không có lòng nhân ái chứ? Cậu mới là người không có thứ đó à nghe! Còn về việc cậu tỏ tình bị tôi từ chối thì chưa đến lúc…. Với lại bây giờ tôi gét cậu cực kì…. Mắt hắn ánh lên vẻ giật mình: - Sao? Cứu sống khỏi tay Thất Tiểu Hà; luôn bên cạnh âm thầm chăm sóc, bảo vệ; riêng việc hiến tủy cho em mà em cũng gét anh sao? Những bông hoa, những lúc anh xấu mặt trước đám đông, đến giờ em vẫn gét sao? Hắn đưa tay bóp trán: - Ôi trời, sao anh lại đi yêu một đứa như em chứ? khổ như thế mà chẳng được đáp lại…. Đã vậy, anh nhường em cho Hoàng Minh, không thèm nữa…. Môi nó nhếch lên khiêu khích: - Thật không???? Hắn chồm lên người nó, đè nó xuống giường bệnh, khuôn mặt đưa sát gương mặt xinh đẹp của nó, nhếch miệng cười: - Không bao giờ…. Đùa tý thôi… Môi hắn từ từ nhích lên trán, rồi hạ xuống trán nó một nụ hôn, tim nó đang đập loạn lên, nó biết mình thích hắn, nhưng cũng đừng để hắn nghe thấy nhịp tim của nó…. Hắn ghé sát xuống ngực nó, áp tai lên đó, rồi đối mặt với nó, cười: - Trái tim em thành thật hơn em đấy, Mã Nhi Thái Nhược Hi…. Rồi hắn lại ngồi xuống ghế, nhăn mặt: - Sao tên em dài vậy hả Nhược Hi? Đọc đau cả miệng… - Kệ chứ…. Cái tên Triếu Mình Vũ đọc cũng đau cả lưỡi luôn…. Nó cố tình nhấn mạnh tên hắn. Sắc mặt hắn thay đổi,khoe khoang: - Này, ai cho phép em chế tên anh như thế hả? Có biết cái tên của anh là cả một công trình không? Cái tên nó hay như thế, đẹp như thế, đúc kết tinh túy nhất như thế mà em dám chế sao? EM muốn ăn đòn sao? Hắn thú vị thật. Nó nhướn lông mày cố chọc hắn: - Gì? Cậu có khoe khoang quá không thế? Gì mà tinh túy chứ? Lại còn công trình….Xí…. Mặt hắn đỏ gay: - Em chết với anh đấy Hi…. - Xì…. Nó khiêu khích hắn, không kiềm chế được cơn tức, hắn lập tức chồm đến hôn nó như thú đói, nó giật mình, theo phản xạ thì dùng tay đẩy hắn ra, kêu: - Này,…này…
|
lau wa tg oi
|
Tr chưa kết thúc ma tg đã mất tích
|
Chương 60
Bố nó nhìn nó rồi nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, khẽ cười… Nó ngượng đỏ mặt. Nhớ lại vừa nãy theo hắn, bị hắn hôn, về đến phòng cũng bị hôn, hôn mạnh như vậy, bảo sao không sưng T-T - Không sao đâu ạ…con chỉ là…. Mẫn cười ngây thơ: - Con chỉ là bị ai kia hôn điên đảo quá thôi ạ, lại còn ôm trọn vào lòng thế kia…. Nó lập tức ném ánh mắt sắc lẹm lên Mẫn Mẫn, nhỏ chỉ cười rồi nhún vai. Mọi người nhìn nó rồi lại lại đưa mắt nhìn nụ cười nửa miệng của hắn… Ôi… giờ thì nó dấu mặt vào đâu đây?????? Bị người ta cướp mất nụ hôn đầu, lại còn bị người ta hôn nhiều đến nỗi sưng cả môi, đã vậy lại bị người khác phát hiện…. Xấu hổ quá…xấu hổ quá…. Hắn gắp một miếng thịt rồi nói: - Mọi người ăn mau đi. Nguội hết rồi… Bố nó cười: - À….ừ… ăn thôi nào, để nguội không ngon đâu…. Mọi người không cười nữa mà tập chung ăn. Phù, may thật… Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi! Ngoài hành lang… Có một người trung niên và một cậu con trai tràn đầy sức sống đang đứng cạnh nhau. Người trung niên đó bắt chuyện trước: - Ta có nghe Nhược Hi kể về cháu… Khi nó nhắc cái tên Hoàng Minh, khiến ta gợi lại quá khứ…. - Điều đó liên quan đến cháu? - Cháu có người thân không? - Bố, mẹ, em trai… Cháu mất liên lạc với họ từ khi qua Trung Quốc làm ăn… - Cháu đã từng ở bên Trung Quốc??? - Vâng. - Cháu có bị ai đó theo dõi không? - Cháu đã xảy ra tai nạn bên đó… Bác hỏi để làm gì vậy? - Cũng không có gì nhiều, ta chỉ muốn biết rõ cháu hơn, Nhược Hi nhà ta rất khâm phục cháu, nó còn rung động trước cháu, nên ta muốn biết một vài cơ bản thôi…và… Ta cũng muốn biết, em trai cháu tên gì? Và tên bố mẹ nữa? Hoàng Minh dựa lưng vào tường trắng của bệnh viện, thản nhiên lắc đầu: - Sau khi bị tai nạn, cháu đã mất trí nhớ, Các bạn làm ăn bên đó đã nói cho cháu biết, cháu có em trai và bố mẹ họ Triệu, gần như ai cũng biết bố mẹ cháu… lúc đó, cháu còn chẳng nhớ tên mình là gì…. Hóa ra là như vậy…. Ông gặng hỏi: - Vậy cái tên “Hoàng Minh” không phải tên thật của cháu? - Không… Triệu Hoàng Minh là tên cháu…. - Tại sao phải bỏ tên họ? - Vì cháu thích vậy… Hoàng Minh… Cái tên nghe hấp dẫn…. - Được rồi, cháu vào trong đi, bác phải gọi điện thoại! Cuối tuần này, bác sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của cháu! - Cháu cảm ơn. Xin phép bác. Hoàng Minh lặng lẽ bước đi. Bố Nhược Hi áp điện thoại lên tai: - Chính là nó…. Bữa tiệc tốt nghiệp sẽ là lúc chúng ta hành động… Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi! Cuối tuần, nó với Mẫn và Viên ăn mặc thật đẹp, thật lộng lẫy để đi dự lễ tốt nghiệp của Hoàng Minh… Từ quần áo, đầu tóc, giầy dép, trang điểm đều nhờ hết hai đứa bạn đáng yêu này! Tất nhiên, nhìn đứa nào cũng xinh đẹp, đáng yêu theo nét riêng… Viên Viên hỏi nó: - Nhược Hi, hôm nay đi chung nhé? - A…. Thật sự…. cái tên chết tiệt đó ép tớ phải đi chung với hắn ta….nên…. - À…. Hiểu rồi… Mẫn Mẫn chạy ra ngồi cạnh, nhìn Viên Viên: - Đi chung với Mẫn Mẫn nè? Viên Viên? Viên nhìn nhỏ: - Tất nhiên rồi, Viên không đi với Nhược Hi thì chỉ có đi với Mẫn thôi! Còn để cho người ta đi với tình nhân chứ, Viên đây không nỡ chen ngang!
|