Tiểu Nha Đầu Đáng Ghét! Em Là Của Riêng Tôi
|
|
Nó mặc quần soóc, áo lệch vai, tóc cột cao, nhìn nhó rất năng động, rất nghịch và rất xinh. Chân nó thẳng tắp, lần đầu tiên hắn biết nhé! Lại còn được cái nước da trắng hồng chứ chẳng phải trắng bệnh như mấy cô ở Việt Nam, nhìn mấy cô đó mà khiếp chết, nó như thế này mới là trắng đẹp! - Ông Lam, ông thật tuyệt, sao ông biết tôi thích bộ như thế này vậy? Ông Lam cười: - Ha ha, tôi điều tra tiểu thư mà! - Ha ha, dù ông có làm gì thì tôi cũng rất thích bộ đồ này, rất hợp với tôi! Nhưng trôgn có vẻ rất sịn và đắt tiền, nhỉ? - Nó là của Tiểu thư! Nó sốc: - Thật sao? Hắn chen ngang cuộc nói chuyện giữa nó và ông quản gia Lam: - Tôi giàu, bộ đồ đó chẳng đáng là bao! Nó nhìn hắn, vênh mặt lên, tiện thể liếc xéo hắn: - Xí, đây đâu phải tiền của cậu mà nói. Ông quản gia cười: - Ha ha, thưa tiểu thư, đó là tiền của thiếu gia đó ạ! Nó sốc toàn tập, nó xấu hổ quá, sao ông quản gia này không cho nó chút thể diện trước mặt hắn chứ, bực mình quá. Nhìn hắn cười kìa, thật bực mình. - Cảm ơn ông, hừ. Cảm ơn cậu, Vũ. Hắn uống nước, nhếch mép cười: - Nha đầu như cô cũng biết cảm ơn tôi sao? tôi còn tưởng, nha đầu cô chỉ giỏi cãi và rủa tôi sau lưng? - Cái gì? Cậu…cậu… ít ra tôi cũng là con người, lại là con người thông minh (tự tin quá ha!) biết lúc nào cần xin lỗi, cần cảm ơn và cần mắng chứ, cậu đang sỉ nhục danh phẩm của tôi đấy, biết không. - Đó. Tôi luôn gét người chủng loài Trung Quốc các cô, chẳng coi ai ra gì. - Cậu mới là người không coi ai ra gì ấy. Tạm biệt. Tôi về. Tôi không muốn đôi co với cậu thêm chút nào nữa. Rồi nó đi thẳng ra khỏi nhà hắn, và chắc chắn là nó đi về nhà. - Thiếu gia, sao cậu luôn chọc tức tiểu thư vậy? - Nha đầu đó khiến tôi cảm thấy thú vị, tôi rất thích, nên tôi muốn trêu chọc, vậy thôi. Ông quản gia lắc đầu rồi lui ra ngoài. Sáng hôm thứ 3… Dưới cái cột điện, nó thấy anh Hoàng Minh đang đạp xe đạp đi học. Người như anh ấy cũng đi xe đạp sao? không sợ mất hình tượng ư? Nó gọi: - Anh Minh! Nghe thấy giọng nói quen quen, anh quay đầu lại nhìn phía phát ra thứ tiếng gọi tên anh, rồi dừng hẳn khi nhận ra đó là nó. Anh cười, vẫn là cái nụ cười ấm áp tuyệt độ đó, giống như ánh mặt trời chiếu sáng lòng nó vậy… Nó thấy nó thích anh lắm. Chính xác…chính xác nó đã thích anh Minh, nó như yêu toàn bộ mọi thứ thuộc về anh ấy… Nó thích anh…. Nó thích anh mà… - Nhóc đi học à? Anh chở em đi nhé? Lên đi. - Anh không sợ mất hình tượng sao? - KHông hề. Ai trong trường cũng biết anh đi xe đạp tới trường mà! - Bây giờ anh mà chở học sinh ưu tú đến trường là trở thành tin HOT luôn nhé! - Hơ hơ… ok. HOT cũng được. Anh lại cười, cái tay của anh búng mũi nó, nó thấy ngứa ngứa, nó thấy xôn xao vô cùng, rồi leo lên xe anh, khẽ ôm lấy anh. Nó còn dựa và lưng của anh nữa, nó thấy hạnh phúc hay sao ấy! Tới cổng trường… - Tới trường rồi Nhược Hi, em mau xuống đi! - Vâng. - Đợi anh, anh đi cất xe, rồi chúng ta cùng lên lớp nhé? - Vâng. Nó ngoan ngoãn vô cùng và nó đứng đó đợi anh. Tầm 5 phút sau… - Chúng ta vào lớp thôi, Hi! Đó là giọng của anh Minh, nó cười tươi rồi cùng anh đi vào. Bao nhiêu con mắt nhìn nó và anh, đầy sự tò mò, có cả ánh mắt ghen tức nữa. Học sinh ưu tú với hot boy ấm áp đi với nhau là chuyện thường tình mà, nó nghĩ như vậy. Vào đến lớp nó, nó chào anh Minh rồi tiến thẳng về chỗ ngồi. 2 đứa bạn lại xúm lại dò xét nó, Viên Viên hỏi trước: - Hi, cậu với anh Minh là quan hệ gì đây? Nó nhìn Viên Viên: - QUan hệ gì là quan hệ gì? Mẫn Mẫn ngây thơ: - HI thích anh Hoàng Minh rồi, Mẫn Mẫn đoán đúng không? Nó cốc đầu nhỏ bạn, Mẫn Mẫn giờ còn tinh tường hơn cả Viên Viên luôn rồi, Viên Viên hỏi dồn: - Thật sao? thật ư? Có phải không? Nói mau đi Nhược Hi… Nó gật đầu, mặt đỏ như quả sôi gấc: - Thì…thì…thì cũng có… thích… Viên Viên sờ trán nó: - Không nóng, sao lại bị thần kinh vậy nhỉ? Bệnh cậu nặng rồi, Hi ơi! Nó kéo tay nhỏ Viên Viên ra: - Không đùa đâu. Tớ muốn nói cho anh ấy biết tình cảm của tớ, nhưng mà ngại lắm! Viên Viên cười tươi: - Tụi này bảo Hi này, trưa nay, hãy làm cơm cho anh ấy rồi nhân tiện nói luôn tình cảm của mình, hoặc là…. Viên Viên liếc nhìn Mẫn Mẫn, nhỏ như được lên kế hoạch sẵn nên nói lưu loát: - Hoặc là mời anh ấy đi chơi công viên vào buổi tối rồi nói cho anh ấy biết! hi hi… lãng mạn nhé!!!!! Nó cười sung sướng như vớ được kim cương: - Ha ha, cảm ơn nhé, tớ sẽ áp dụng cả 2 phương thức luôn! Cảm ơn! Nó tung tăng chạy ra ngoài gọi điện. Buổi trưa… Trên tay nó tung tăng tung tăng hộp cơm, vừa đi vừa suy nghĩ về Hoàng Minh, nhưng mà hình ảnh của hắn – tên Minh Vũ đáng gét đó cứ chen ngang mới tức chứ, hắn ta lúc nào cũng như ám nó vậy. - Cái gì đấy? Giọng nói lạnh như băng, sao lại thiếng thế nhỉ? Nhắc đến hắn một phát là hắn xuất hiện luôn, thề, từ sau không bao giờ nghĩ đến hắn nữa. Nó nhanh nhẹn giấu hộp cơm sau lưng, nó lắp bắp: - Không có gì cả…cả… - Đưa cho tôi xem. - Đã nói là không có gì mà… cậu tránh ra đi… Hắn khăng khăng không tránh đường cho nó đi, nó đã ép hắn phải dùng đến biện pháp mạnh: - Nếu cô không đưa tôi xem cái cô dấu đằng sau lưng thì tôi sẽ đăng hết cái ảnh cô ở trong WC nam lên web luôn đấy. Sao hắn cứ phải giở trò này ra cơ chứ? Nó chịu thua hắn luôn, rụt rè đưa hộp cơm ra trước mặt hắn. Hắn mở chiếc hộp đó ra, ngạc nhiên: - Cái gì đây? Cơm sao? thịt, cá, rau, nhiều chất dinh dưỡng nhỉ? Cho tôi phải không? Cảm ơn cô nhé, Nhược Hi! Hắn cười gian, định lấy đũa chén, nhưng nó ngăn lại: - Không…cậu không được ăn… hộp cơm này không phải của cậu đâu. Đừng có tự tiện. Hắn bất ngờ, hoài nghi: - Vậy của ai? Nó lấy lại hộp cơm từ tay hắn, quay mặt đi chỗ khác, không nói, vì nó biết, hắn không ưa anh Minh. - Không liên quan đến cậu. - Vậy thì những bức hình này… - Được rồi… là của anh Hoàng Minh… Hu hu… nó nói ra rồi… làm sao đây, tại hắn hết… Mặt hắn biến sắc… chính xác là trông mặt hắn như Thiên Vương, nó nhắm tịt mắt, ôm chặt hộp cơm: - Tôi đi trước đây. Tậm biệt. Hắn gắt lên, giọng nói gì mà đã lạnh lắm rồi giờ lại lạnh hơn thế nữa, nó muốn rụng rời thân xác quá đi thôi… - ĐỨNG LẠI!!!! Nó sợ lắm, lập tức đứng lại, vai nó khẽ rung lên. Hắn nắm chặt cổ tay nó, kéo nó về phía hắn, và giờ, nó nằm gọn gàng trong lòng hắn. Hắn nhìn nó, ánh mắt sắc như con dao, nó nuốt nước bọt… - Tại sao lại là hắn? - Tôi… tôi… - Tại sao không phải tôi? - Cậu thì liên quan gì đến tôi? Nhà cậu giàu có, cần gì gì người mang cơm trưa tới cho cậu ăn? - Nhà hắn thì nghèo lắm sao? - Anh ấy…anh ấy…cũng khá giả… - Vậy tại sao???? Nó tức lắm, nói hết cả lòng mình ra cho hắn nghe: - Tôi thích anh Minh, tôi thích anh ấy, anh ấy ấm áp, tốt bụng, còn cậu thì sao? khuôn mặt thì lạnh lùng khó tả, đôi mắt thì như tảng băng, tay cũng lạnh mà cười cũng lạnh, cậu luôn bắt nạt tôi, còn anh ấy luôn quan tâm tôi, giúp đỡ tôi… tôi thích anh Minh, hộp cơm này là của tôi tự làm cho anh ấy, đủ chưa? Nó giận kinh khủng luôn, nó giận… giận khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, giận khi phải chạm mặt hắn, giận vì phải làm osin cho hắn, giận tất cả thuộc về hắn, hắn luôn bắt nạt nó quá đáng, nó gét hay chưa từng thấy… nó gét hắn… nó thích anh Minh… Hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, lần đầu tiên hắn có cái cảm giác quái quỷ này, hắn thấy bức xúc, hắn…hắn…hắn rất khó chịu, khó chịu không thể nào tả được… khi nó nói nó thích anh ta và nó gét hắn, hắn như cảm thấy con dao đang cứa sâu vào tim hắn, hắn chưa thể nhận định đc cảm giác lúc này… Hắn giật giật lông mày, giọng nói mệt mỏi vô cùng: - Cô gét tôi? - Phải. Nó quả quyết vô cùng, mặc dù nó cũng thấy hơi đau khi thấy hắn có biểu hiện lạ đó. - Cô thích anh ta? - Phải. - Vậy thì đi đi… đi gặp hắn ta và nói hết với hắn ta đi, đi cho khuất mắt tôi. Nó thấy sợ hãi… Nó liền chạy đi luôn, nó sợ nhìn thấy hắn như thế, sợ thấy hắn tức giận, nó nhìn thấy hắn như vầy, nó thấy đau vô cùng, nó muốn bật khóc, nhưng nó thích anh Minh, làm sao được chứ. Còn hắn… Hắn đứng đó 1 mình, hắn thấy đau, hắn thấy mình điên rồ, thấy mình thay đổi hẳn khi nó đến bên cạnh hắn. Nó thích anh ta… thích mọi thứ của anh… có phải, tiểu nha đầu này điên rồi không? Sao lại mang cơm cho anh ta, không phải cho hắn? tại sao???? Hắn ôm lấy đầu, nhăn mặt: - Mình điên rồi… mình phát điên lên rồi…. Cô ta mang cơm cho anh ta? Nói thích anh ta thì liên quan gì đến hắn chứ? Không liên quan… Bây giờ, hắn cần phải bình tĩnh…thật bình tĩnh và đưa nó đi điều trị căn bệnh ung thư máu, dù chưa đc chuẩn đoán, nhưng nhất định hắn phải đưa nó đi, mặc kệ nó nghĩ gì và mặc kệ lời nói của nó, yêu anh ta thì có sao? hừ. Còn nó, nó gạt nước mắt, chẳng hiểu sao nó lại khóc nữa, việc gì phải khóc vì một chuyện cỏn con đó. Rồi nó mỉm cười, bước vào lớp anh Minh: - Anh Minh! Anh Minh nhìn nó, ngạc nhiên, nhưng vẫn nở nụ cười, nó thấy anh tuyệt vời lắm. - Ồ, học sinh ưu tú xinh đẹp Nhược Hi tới gặp Hot Boy Hoàng Minh sao? Đó là giọng của một anh chàng, nó mỉm cười đáng yêu: - Vâng, em rất vui đc anh bắt chuyện! - Ồ, học sinh ưu tú đáng yêu quá đi nha!!!! - Ý… ý…da…da… cô bé rất xinh và tây… Bla…bla…bla… Dần dần nó bị vây kín, nó vẫn cười, chào đón sự nhiệt tình của các anh cấp trên. - Thôi nào, Nhược Hi đến gặp tớ, đâu đến gặp các cậu đâu? Tránh ra đi nào! Rồi cả bọn tản ra, nó vẫn cười, rồi kéo anh Minh ra một gốc cây có ít người qua lại. - Nhóc đến gặp anh hả? có chuyện gì không? Trưa rồi mà không về ăn cơm à? Nó đỏ mặt, cười: - Em chưa ăn. Mà Anh Minh, anh đã ăn cơm chưa? ANh cười, xoa đầu nó, như anh trai đối với em gái vậy ý. Hứ. - Anh ăn rồi, em có gì cho anh sao? Nó nhìn anh, đôi mắt tròn xoe. Cái gì? Anh ăn rồi sao? vậy bữa cơm em chuẩn bị cho anh thì sao? why? Why? Why? - Dạ, không có gì đâu ạ! Anh nhìn theo tay nó, tò mò hỏi: - Cái gì sao lưng em thế? - À, hộp cơm ạ, em muốn anh ăn chung với em thôi ạ, em muốn được cảm ơn anh vì những ngày qua, chưa có kịp trả ơn anh, nên em làm cơm cho anh… nhưng anh… ANh cười, đưa cái mặt điển trai của anh ấy vào sát mặt nó, nó càng mở to con mắt hơn, mím chặt môi, không thở luôn đấy nhé! - Ha ha… vậy đưa anh để anh ăn cho! Nó ngại ngùng trước hành động của anh: - A ha… anh ăn no rồi, ăn nữa là căng bụng đi thải đấy ạ! Hi hi… - Em chưa ăn phải không? Vậy em ăn đi, anh sẽ ngồi bên cạnh nhìn em ăn vậy nhé? - Hix… thế thì sao em nuốt nổi khi cái mặt anh cứ xuất hiện trước mặt em chứ! - Ha ha… vậy nhóc muốn sao nào? Nó cười thật ròn, miệng mở to, đáng yêu vô cùng: - Vậy thì thôi, anh ăn rồi thì em mang qua ăn với Viên và Mẫn vậy! anh mà ăn nữa, bụng nó to lên, bị phệ vì no thì chết em! - Ha ha… được rồi… coi như, hôm nay anh gặp xui, không được thưởng thức món ăn do tận tay Học Sinh Ưu Tú đáng yêu Nhược Hi làm rồi! Vậy em mau qua chỗ bạn đi, để bụng đói không tốt đâu! - Vâng. Em chào anh. Khi khác em sẽ làm cho anh. À, anh Minh, tối nay đi chơi với em một chuyến nhé? ở nhà buồn lắm! 8h nhé anh? - Được rồi nhóc! Anh sẽ đợi em ở cổng trường! Anh ấy cười. ANh ấy nhận lời rồi, mình sẽ tỏ tình với anh ấy… Ha ha… thế có ngược đời quá không nhỉ? Nhưng mặc kệ, nó là phụ nữ hiện đại. He he… Nó nhìn hộp cơm, não nề: - Hộp cơm làm tận 2 suất, biết xử lí sao 1 suất đây? Rồi nó nhìn thấy hắn, hắn ngồi trên bồn cây to, một mình, đúng vậy, không hề có ai bên cạnh hắn. Trông hắn sao cô đơn vậy? nó sẽ chạy ra xin lỗi hắn rồi rủ hắn cùng ăn cơm, vậy là xong. Nó đang hí hửng thì chợt khựng lại… nó nghĩ… Nếu làm như vậy, khác nào coi hắn như vậy thế? Anh Minh không ăn, lại nhờ hắn ăn hộ, trong khi đấy hắn lại biết, suất cơm này là của Hoàng Minh. Ôi, nó điên mất. - Đứng đó làm gì, lại đây. Nó giật mình, ai nói thế nhỉ? Nó nhìn hắn, hắn vẫn thế? ủa? - Ngẩn ra đó làm gì, lại đây mau. Hắn nhìn nó, giờ nó mới biết là hắn nói, khổ nó thế đấy. Nó đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống cạnh hắn, tay vẫn cầm hộp cơm. - Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi không phải với cậu. - Chả sao cả. - Cậu ăn cơm chưa? - Chưa. Nó cười, nó chỉ chờ câu đó của hắn thôi. Nếu để mình nó ăn hết đống này thì chắc béo phì mất. - Tôi cũng chưa ăn, vậy ăn với tôi nhé? Hắn nhìn nó, mặt lạnh tanh, ánh mắt thì chỉ có thấy băng đá thôi, nó bắt đầu thấy ngượng, im bặt luôn. - Anh ta không ăn chứ gì? Anh ta không ăn rồi chừa cho tôi giải quyết nốt phải không? Cô thông minh nhỉ? Ựa sao hắn biết cơ chứ? Hắn như đi cuốc trong bụng nó vậy. - Ơ… thì thôi vậy… cậu không ăn thì để tôi ăn, chứ bỏ đi phí lắm, tôi ăn đây, đừng có nhìn tôi ăn mà thèm chảy nước miếng là được, kinh lắm! Đến như thế rồi mà nó vẫn trêu chọc hắn được, hắn nhìn nó đang chuẩn bị đưa cơm vào miệng: - Đưa đây. Nó nhìn chằm chằm hắn, cố tình hỏi lại: - Sao cơ? Đưa cái gì cho cậu? - Đưa cơm đây chứ sao nữa, bụng cô bé như lỗ mũi mà nuốt nổi cả đống này sao? chuyện lạ đấy. Nó sung sướng, vẻ hồn nhiên lại trở về, rồi đưa 1 phần ăn cho hắn, nó hỉ hửng vì không phải ăn hết đống đó, nó sẽ không béo, sẽ không xấu, ha ha. Nó nhìn hắn ăn… Ăn ngon lành thế kia cơ mà? - Từ từ kẻo nghẹn nhé? Đồ ăn của tôi, vừa cho thuốc độc vào đó đó! Hắn nhìn nó, khuôn mặt hắn hình như đã bớt lạnh hơn nhiều, nó nhẹ nhõm hẳn: - Vậy sao? thế thì tôi có bị sao thì tôi sẽ cho biết thế nào là “thuốc độc” đặc trị của Triệu Minh Vũ. - Vậy thì tôi mong cậu chết luôn đi, khỏi đối xử quá thái với tôi. Ok? - Tôi mà chết á? Tôi xin Ngọc Hoàng cho xuống trần gian ám cô tới tức phát điên luôn. Ok? - Hừ.
|
Nó không nói lại được hắn, nó cũng chẳng quan tâm những gì hắn nói nữa, giờ nó lại nghĩ về tối nay, nó sẽ ăn mặc thật xinh để đi chơi với anh Minh. Nó còn tưởng tượng anh Minh trong bộ quần áo hoàng tử đến đưa nó đi khắp nơi nữa cơ, nó con nít quá. - Nghĩ gì thế? Hoàng Minh sao? - Ừ. - Cô thật sự thích anh ta sao? hay chỉ là cảm xúc thoáng qua? - Tôi nghĩ là thật sự thích anh ấy. - Vậy thì cô biến đi, đi chơi với anh ta đi, ra đây với tôi làm gì? Nó ngạc nhiên, hắn quay phắt một cái 180 độ luôn là sao, nó tức: - Này.. này…ăn cơm của người ta mà nói thế à? Đồ đáng gét, đã thế thì tôi biến luôn cho cậu coi. - Khoan đã. Nó định bỏ đi thì một cái nắm tay và một câu nói của hắn khiến nó thôi thúc đứng lại, cảm thấy có gì đó vui vui trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra tức giận: - Làm sao? chẳng phải cậu đuổi tôi đi ư? Tôi đi cho khuất mắt cậu là được chứ gì? Xì…. - Nói thế mà cũng bỏ đi à? ở lại đây một chút đi, dù sao cũng sắp vào lớp rồi. - Xí… Nó làm mặt tức, đáng yêu lắm, hắn muốn véo cái má của nó kinh khủng, nhưng hắn kìm nén không làm. Thế là nó với hắn cứ ngồi cạnh nhau như thế đấy. Rồi buổi học chiều bắt đầu… Cho đến tối… Lúc 7 rưỡi tại nhà nó… Bố nó đẩy gọng kính rồi nói: - Con đi đâu đấy? - Con đi chơi với bạn, papa cho con nhé? - Ừ, nên về sớm lầ tốt nhất. - Vâng, papa cứ ở nhà làm nốt công việc đi ạ, papa nói hộ với mẹ và anh Hi Phong như thế nhé? - Được rồi. À, chủ nhật, đi với bố một chuyến nhé, con gái? - Vâng, con sẽ đi với papa! Con đi đây ạ! Bố nó lại vùi đầu vào công việc, còn nó thì chạy lon ton đến cổng trường. Nó mặc một bộ váy hồng phấn xòe, tóc buộc lệch với cái nơ xinh xinh trắng trên đầu, nhìn nó như công chúa nhỏ vậy! Đến cổng trường, nó nhìn thấy bóng dáng của anh, nó cười tươi và hồi hộp vô cùng. - Anh Minh! Anh ấy quay đầu lại nhìn nó, nụ cười xuất hiện trên môi: - Em đến rồi à? Nào, bây giờ em muốn đi đâu tối nay? - Đi công viên nhé anh? - Ok. Lên đây anh chở đi chơi! Trước mắt nó là một chiếc xe máy đẹp vô biên, hiện đại và đời mới, nhìn anh ấy xem, như một chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích chui ra vậy. Trước mặt nó đâu còn là 1 nam sinh viên lớp 12, suốt ngày mặc áo trắng đính huy hiệu và mặc chiếc quần xanh vô cùng rẻ tiền và đi một chiếc xe đạp cũng chẳng đời mới như chiếc xe máy trước mắt nó. Anh hoàn toàn khác. - Nhưng anh, em mặc váy… - Nhóc ngồi một bên và ôm lấy anh, sẽ không ngã đâu, anh lái xe vững lắm! Rồi anh ấy lại cười, nụ cười tự nhiên tỏa sáng và bắt mắt trong màn đêm… Nó đỏ mặt, anh chủ động đề nghị nó ôm anh, nó thấy cứ ngờ ngợ thế nào ấy, nhưng rồi cũng leo lên xe đi tới công viên Blue Sky… Nơi mà nó chưa bao giờ tham quan khi ở Việt Nam mấy tuần qua… Đến nơi… Nó vô cùng thích thú, nhìn nó thật tuyệt…. y như ở bên Trung Quốc vậy, ai dám nói, người Việt Nam không giỏi và sáng tạo chứ? Anh ơi, mình vô đây chơi thật sao anh? Anh nhìn nó: - Hơ hơ… chẳng phải em muốn đến công viên này sao? - Từ lúc tới Việt Nam, em chưa một lần thử qua chỗ này cơ! - Vậy hôm nay em hãy vui vẻ hết mình ở đây với anh nhé! Sao hôm nay anh ấy toàn nói những câu ngọt ngào đến như thế chứ? Rồi Nó tự đánh thức bản thân. - Vâng. Em biết rồi. Nó với anh Hoàng Minh chơi với nhau rất vui…rất rất vui ấy… Nó cứ cười suốt cả tối chả thấy mệt, anh Minh mệt thì nó cứ lôi anh đi chơi các trò khác, nó chưa bao giờ vui như thế này, nó thích cái cảm giác này lắm, thật kì diệu. Khi vào ngôi nhà ma, nó cứ thế mà hét toáng cả lên, ôm thật chặt lấy Hoàng Minh, rất chặt, nó còn bật khóc vì sợ nữa cơ. Thế là anh Minh phải đưa nó ra ngoài, nó vẫn còn thút thít, đôi mắt đỏ hoe, nó như một đứa con nít vậy, anh Minh cười, nhìn nó rồi lại cười, nó thấy xấu hổ quá đi, nó giận: - Sao anh cứ cười em thế hả? em đi về. Nó thùng thằng bỏ đi, và đúng như nó dự đoán, anh ấy giữ chặt cánh tay nó, không cho nó rời khỏi, rồi nhìn nó ấm áp: - Chỉ là vì em đáng yêu quá thôi mà, chưa gì đã dỗi rồi à? - Hứ. anh cười như thế, khác nào em là con nít? - Thì chính xác em là con nít mà. - Nếu đứa con nít này thích anh thì sao? Nó bỗng đột ngột nói, nó thấy anh im lặng và giờ nó thấy lời nói của nó quá đường đột, trong lòng nó vội hoảng hốt, vội loạn lên và hồi hộp vô cùng, tim đập nhanh hơn, và nó đang chờ đợi anh. Anh vẫn im lặng như thế, nó gét cái bầu không khí im lặng này… nó gét… nó muốn anh nói gì đó với nó… nó biết, nó hơi vô duyên khi nói ra câu đó, nhưng tất cả những điều hôm nay nó làm chỉ là vì muốn nói câu này với anh thôi. Và sự mong chờ của nó cũng đc đền đáp, anh nói: - Là con nít, chưa được yêu, nhóc biết không? Anh ấy cười, nhưng nụ cười thiếu tự nhiên hơn. Nó bỗng thấy đau. Đó là một lời từ chối? Nó đau quá, nó thấy nhói quá, nó thấy nát lòng quá, nó phải làm sao đây? Giọng nó run run: - Anh…anh… đó là 1 câu từ chối sao…sao…???? Anh ấy không nói gì, chỉ nhìn nó, nó thấy bức xúc quá, nó đường đột quá nên ông trời đã không cho nó được nhận lời yêu từ người nó thích, phải thế không? Nó bắt đầu rơi nước mắt. Nó quay mặt đi, né tránh ánh mắt của anh và để anh không thấy những giọt nước mắt đang rơi trên má nó, nó nói thì thầm, đủ để anh nghe thấy: - Em về trước đây! Rồi nó chạy ngay ra khỏi công viên, để mình anh đứng đó, trong lòng anh đâu muốn nó như thế? Nó quá đường đột nên anh quá bất ngờ, anh muốn nhận lời nó, nhưng trong tim anh rối lắm, nửa muốn. nửa không, và anh đã thốt ra một câu khiến nó đau lòng, anh không muốn thế, thật sự không muốn. Còn nó, nó chạy…nó chạy… và càng chạy, nó càng khóc to hơn, nó ngốc quá, việc gì phải khóc cơ chứ? Anh không thích nó thì nó cũng không có quyền gì cả, sao nó lại khóc… Nó ngồi thụp trên vỉa hè, bên cạnh chiếc đèn điện đang chiếu sáng nhập nhòe, nó khóc… nó không quan tâm đây là đâu… nó cứ khóc lớn, khóc nức nở… Và trời bắt đầu đổ mưa… Mưa lớn là đằng khác… Nó vẫn ngồi dưới cây đền điện, nó vẫn khóc… Mưa làm ướt hết người nó, ướt hết tóc nó, nó rét đến nỗi môi thâm tím lại, rét đến nỗi nổi da gà, nhưng nó vẫn mặc kệ, nó vẫn khóc… và nó thấy đau, nó thấy mạch máu của mình như ngừng chảy trong cơ thể nó, nó vẫn mặc kệ tất cả… Mặc kệ ưa vẫn rơi dày đặc… Mặc kệ cho thâm môi tím mặt… Mặc kệ ạc máu ngừng chảy… Mặc kệ tất cả xung quanh… Nó khóc để quên đi tất cả… Nó ngồi đó, dưới mưa, trừng 30p thì có một ánh đèn pha của ô tô lao tới, rồi dừng ngay cạnh nó. Từ trong xe ô tô bước ra là một chàng trai, nó ngẩng đầu lên nhìn, nó cười, rồi nó ngất đi. Hắn thấy nó như thế, liền bế nó vào ô tô, kêu ông quản gia phóng xe đến bệnh viện. - Thiếu gia, bây giờ là 12 rưỡi đêm,tất cả các bệnh viện đã đóng cửa rồi, chúng ta nên… Hắn quát to lên: - ĐI TỚI BỆNH VIỆN LỚN NHẤT CHO TÔI… NGAY LẬP TỨC… Ông quản gia lập tức vâng lời, ông vừa lái xe vừa cầu mong cho nó không bị làm sao và bệnh viện lớn ở thành phố vẫn sẽ mở cửa… Còn hắn? hỏi hắn làm sao ư? Hắn sốt ruột, nóng hết tim gan, trái tim đau lên từng cơn, thấy nó như thế này, hắn đau lắm. Nó ướt hết, mái tóc bết lại, làn da thì xanh gắt, không còn trắng hồng như đợt trước, đôi môi thâm lại, cũng làm bay đi đôi môi đỏ mọng thường ngày, người nó như run lên từng cơn, hắn ôm chặt nó vào lòng, rất chặt, như để sưởi ấm cho thân hình bé nhỏ của nó, tại sao nó lại ra nông nỗi như vậy? mưa dày đặc như thế sao nó không chịu về nhà chứ? Rồi tự nhiên hắn nhớ đến lời nói của Viên Viên. Tối hôm nay nó có hẹn với Hoàng Minh, và chính tối nay nó sẽ tỏ tình với hắn ta, nó thích Hoàng Minh, không lẽ, hôm nay, tên chết tiệt đó đã từ chối nó sao? Hắn nhìn ra phía cửa sổ xe ô tô, tay bóp chặt lại, khiến móng tay xuyên qua da thịt và chảy máu. - Thưa thiếu gia, tới rồi ạ, tôi sẽ vào gọi cửa. - Nhanh lên. Ông quản gia bước lẹ về phía cửa bệnh viện, chúng đóng im lìm. Hắn nhìn nó: - Nha đầu chết tiệt cô, đừng có xảy ra chuyện gì đấy. Đến bệnh viện rồi, nha đầu cô phải gắng lên. Ông quản gia bước lại cạnh hắn: - Thưa, họ đã đóng cửa rồi ạ. Hắn tức giận, mở cửa xe, trời vẫn còn mưa lắm, ông quả gia che ô cho hắn và nó ( hắn ôm nó trong lòng mà) - Đưa điện thoại đây. - Thưa thiếu gia… tay của thiếu gia… - ĐƯA ĐIỆN THOẠI ĐÂY. Ông quản gia đưa điện thoại cho hắn, hắn vẫn ôm nó trong lòng, để nó không bị ướt rồi nói to vào điện thoại: - BỌN KHỐN NẠN CÁC NGƯỜI, CÓ MAU MỞ CỬA BỆNH VIỆN VÀ GỌI BÁC SĨ GIỎI NHẤT THÀNH PHỐ NÀY TỚI ĐÂY ĐỂ CỨU NGƯỜI KHÔNG HẢ? GIỜ NÀY MÀ CÒN NGỦ SAO? Bên đầu dây kia lắp bắp: - Cậu là… - THIẾU GIA HỌ TRIỆU ĐÂY… CÁC NGƯỜI MÀ KHÔNG RA ĐÂY LÀ TÔI CHO SẬP TIỆM ĐẤY, CÁI BỆNH VIỆN BÉ TÍ NÀY CHỈ CẦN MỘT CÚ ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI LÀ CÁC NGƯỜI KHÔNG CÒN CHỖ LÀM ĂN ĐÂU ĐẤY. - Cậu thiếu gia Triệu Minh Vũ sao? vâng…vâng…chúng tôi ra ngay đây… xin cậu hãy tới cổng bệnh viện đi ạ. - Tôi tới rồi. MAU RA ĐI… - Vâng…vâng… Bên kia rập cái rụp, ông quản gia hỏi: - Thiếu gia, thế nào rồi ạ? - Họ sẽ ra ngay bây giờ. Và ngay lập tức bệnh viện sáng bừng lên trong đêm tối, cổng mở to. Hắn bế nó vào trong cùng ông quản gia, Bác sĩ hấp hối chạy ra đỡ nó vào giường bệnh cùng với một số y ta và một số bác sĩ khác. - Thiếu gia, bây giờ bác sĩ giỏi nhất của chúng tôi đang trên đường tới đây, mong cậu chờ ột chút, chúng tôi sẽ làm ấm tiểu thư rồi chờ bác sĩ đến, được không ạ? Hắn mệt mỏi vì bọn bác sĩ này lắm rồi, buông một cậu lạnh lùng: - Thích làm gì thì làm, miễn mang cô ấy lành lặn về cho tôi. - Vâng. Rồi họ đưa nó đi… Được 15p… Ông bác sĩ mới tới nơi, cúi đầu tạ lỗi trước hắn, người toát mồ hôi: - Xin lỗi thiếu gia vì sự chậm trễ này, thật sự xin lỗi. - Ông mau vào trong chữa trị cho cô ấy đi. - Vâng…vâng… tôi sẽ làm ngay đây, thiếu gia hãy ngồi đây chờ một chút. Rồi ông ta cũng đi vào phòng cấp cứu… Hắn lo lắng tột cùng, tay thì vẫn chảy máu, hắn như mất hết cảm giác, trong đầu hắn giờ chỉ có sự sống của nó thôi. Hắn nghe thấy ông quản gia nói với một cô y tá: - Cô mau đi lấy đồ băng tay cho thiếu gia đi, cậu ấy bị chảy máu. Cô y tá cúi đầu, lấy đồ nghề rồi chạy về phía hắn, cầm bàn tay hắn lên, sức thuốc rồi băng chúng lại, hắn nghe thấy cô y tá đó nói: - Thiếu gia hãy nghỉ ngơi đi ạ. Đừng để những vết thương này tiếp xúc với nước nhé, nó sẽ bị phồng rộp lên và khó lành lắm đấy ạ. - Tôi biết rồi. Hắn thả lòng đôi bàn tay, ông quản gia ngồi bên cạnh: - Thiếu gia, cậu hãy về nhà nghỉ đi, tôi sẽ ở đây chờ tiểu thư dậy. - Không cần, tôi sẽ ở lại đây, còn ông muốn về cũng được, mà ở lại cũng được.
|
Chương 14
Tôi sẽ ở lại với thiếu gia. Hắn mệt quá, cơ thể hắn vô cùng đuối, dù sao bế nó cũng nặng, rồi lại bị mất máu nhiều, nên hắn cũng muốn chợp mắt một lúc trong khi đợi nó, bây giờ đã là 1h10p sáng rồi, bố mẹ nó chắc chắn rất sốt ruột mà chưa đi ngủ đâu, hắn nói với ông quản gia: - Ông hãy gọi cho bố mẹ của Nhược Hi và bảo họ là cô ấy đang ở nhà tôi vì cô ấy đi chơi với bạn mệt quá nên đã về nhà tôi ngủ để cho bố mẹ cô ấy khỏi lo. - Nhưng thiếu gia… tôi không có số điện thoại của họ… - Hừ… thế thiết bị của ông đâu? Lấy ra dùng đi… - À…vâng… Thiếu gia cứ nghỉ đi ạ… tôi sẽ gọi điện cho họ ngay bây giờ đây! Hắn nhìn ông quản gia rồi chợp mắt một lúc. Trong giấc mơ của hắn, chỉ toàn là hình bóng của nó, chỉ có nó với nụ cười thiên thần, chỉ có nó với nhưng trò đùa tinh quái, chỉ có hình bóng của nó. Hắn thấy mình như đang bị điên vậy. Rồi hắn thấy hình ảnh của anh trai, người anh trai mà hắn quý nhất, rồi nhớ tới những kỉ niệm của hắn với anh trai. 6h sáng… Hắn mở mắt, hắn thấy đây không phải bệnh viện mà chính là căn phòng của hắn, hình như hắn vẫn đang mơ, chứ hắn vẫn ở bệnh viện từ 1h sáng hôm qua cơ mà. Rồi hắn tự giật tóc mình rồi hắn thấy đau, hóa ra là hắn đã về nhà… từ lúc nào chứ? Rồi hắn bật dậy, thay quần áo rồi đi đến bệnh viện, vì hôm nay hắn học thêm lúc 9h nên hắn vẫn có thể đi thăm nó. Và đến bệnh viện, hắn đã được xác nhận rằng nó đã khỏi và nó bị mắc bệnh Ung Thư Máu giai đoạn 2, phải nhanh chóng cấy ghép tủy để thay máu mới, phải nhập viện ngay bây giờ để cấy ghép tủy. Hắn sốc lắm, chính xác rồi, nó đã bị Ung Thư Máu giai đoạn 2, hắn thấy sợ lắm: - Ông hãy tìm tủy thích hợp đi, tôi nói chuyện với cô ấy đã. - Vâng. Tôi mong thiếu gia sẽ thuyết phục được tiểu thư, để cứu lấy tính mạng của tiểu thư. - Tôi biết rồi. Cảm ơn ông. Hắn nhất định phải nói với nó về căn bệnh này. Hắn bước vào phòng nó nằm… Nó vẫn ngủ, da mặt nó đã hồng hào trở lại, đôi môi đã không còn tím thâm lại như tối qua, mái tóc đã được sấy khô, quần áo đã đc thay bằng bộ đồ bệnh nhân, trông nó mà hắn thấy thương, hắn thấy sợ tối hôm qua, tối hôm qua nó đã gần như suýt chết, tên chết tiệt Hoàng Minh đó… Rồi hắn nhanh chóng đến trường, để nó lại bệnh viện ngủ một lát, hắn giao cho ông quản gia ở lại trông nó, khi nào nó tỉnh thì gọi cho hắn Tại trường… - Hoàng Minh, anh ra đây ngay lập tức. Hoàng Minh vẫn cười với hắn, rồi đi theo hắn ra chỗ vắng người. Ngay lập tức, hắn dùng nắm đấm của mình phang thẳng vào mặt Hoàng Minh, anh ấy bị đánh bất ngờ nên ngã xuống đất, anh nhìn hắn, ánh mắt vẫn ấm áp, không hề thay đổi, tay quệt vệt máu trên khóe môi: - Cậu làm gì vậy? sao lại đánh tôi? - Anh hãy nhìn những gì anh gây ra cho Nhược Hi đi. Tên khốn nạn. Nha đầu chết tiệt này không biết uống thuốc gì của anh mà lại đi thích anh cơ chứ? Để rồi sao hả? Để anh từ chối cô ta, rồi cô ta vào viện sao? Anh có còn là người không thế? Sao anh lại từ chối cô ta?????? Hoàng Minh lập tức đứng dậy, nhìn thẳng hắn: - Nhược Hi làm sao? - Anh còn hỏi làm sao ư? Cô ta dầm mưa, ngồi dưới cột điện, lúc đấy anh có biết là cô ta bị ướt sũng như một con chuột không hả? anh có đi tìm cô ta không? Anh có biết lúc ấy mưa lớn thế nào không? Anh biết lúc đấy là mấy giờ không? 12 rưỡi đêm đấy, anh có biết cô ta lạnh và đuối như thế nào không? Cô ta như suýt chết trong đêm đó, anh có biết không? - Cậu đã theo dõi chúng tôi? - Phải. Nếu không thì sao tôi thấy cô ta chứ? Bởi vì tôi không tin tưởng tên khốn anh có thể mang đến hạnh phúc cho cô ta nên tôi đã sai người đi theo dõi 2 người đấy? chẳng phải anh cũng biết cô ta bị Ung Thư Máu rồi sao? sao lại không đuổi theo cô ta? - Tôi…tôi…tôi… - Hãy mau mà đi xin lỗi cô ta đi. Tại bệnh viện lớn thành phố, phòng 203, phòng hồi sức. Nếu không có tôi thì cô ta đã chết rồi. Nếu cô ta mà chết, thì người hại chết cô ta chính là anh đấy. Tên đốn mạt. Nói xong, hắn bỏ đi luôn. Còn anh đứng như trời trồng một chỗ. Anh đã suýt làm nó chết sao? Anh đâu muốn như thế? Chính xác là đêm qua anh đã đi tìm nó, nhưng không tìm thấy, trời lại mưa to, anh nghĩ nó đã về nhà nên cũng về nhà luôn, anh đâu biết nó dầm mưa như thế? Ngay lập tức, anh trốn tiết, vào bệnh viện thăm nó, nhưng gặp Viên Viên và Mẫn Mẫn. - Anh Minh, Nhược Hi bị làm sao vậy? hôm nay nó không đi học. Đúng là Nhược Hi đang trong bệnh viện rồi. - Cô bé đang ở trong bệnh viện! 2 cô nhóc hét lên: - SAO CƠ????? Anh Minh không nói gì nữa, chạy ngay ra khỏi trường, Viên Viên với Mẫn Mẫn cung chạy theo. Anh Minh vẫy một chiếc xe taxi, thấy 2 đứa chạy theo, lớn tiếng: - Hai em theo anh hả????? Về lớp mau. Hôm nay các em có tiết chính cơ mà. Viên Viên nhăn mặt: - Tụi em muốn đi xe Nhược Hi thế nào mà! - Về lớp đi, anh tới đó, rồi tình hình thế nào, anh sẽ báo với các em! Mẫn Mẫn rưng rưng nước mắt: - Anh Minh, xin anh đấy!!!!! - Không được. Việc học của các em rất quan trọng, về lớp đi, không anh sẽ trừ hạnh kiểm và đuổi các em ra khỏi trường vì tội trốn tiết chính đấy! Hai đứa nó mặt xị xuống, đành để anh Minh đi một mình, còn tụi nó về lớp học, mà lòng chẳng yên tí nào. Thà đi thăm nó còn hơn là ngồi trong lớp không tập trung được gì. Tại Bệnh viện lớn thành phố. - Bác sĩ, phòng 203, phòng hồi sức ở đâu ạ? - Đằng kia kìa, chỗ cuối dãy ấy! - Vâng. Cảm ơn bác sĩ. - À… trong đó có một cô bé bị bệnh Ung thư máu giai đoạn 2, có Thiếu Gia Triệu đang ở trong đó, nếu cậu vào thì hãy nhẹ nhàng một chút để cô bé nghỉ ngơi nhé? - Vâng. Chính xác quá rồi… Nhóc ấy đang bị ung thư máu… Anh lo lắng vô cùng, chạy vào trong phòng bệnh. Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra, là tên khốn đó! Hắn lạnh lùng: - ANh tới đây làm gì? Về đi. - Tôi chỉ muốn biết tình hình của em ấy thôi. - Thôi, thôi, anh mau về cho tôi nhờ, cô ta đang ngủ, mệt lắm rồi, thấy anh, chắc cô ta òa khóc rồi ngất đi luôn thì ai chịu trách nhiệm? Anh Hoàng Minh ánh mắt tội lỗi, cầu xin hắn: - Minh Vũ, một chút thôi! 5p thôi được không? Tôi muốn nói chuyện với em ấy! - Hừ. Đc rồi. 5p. không kém một giây nào đấy! - Cảm ơn cậu. Hắn ra ngoài, nhưng lòng vẫn không yên nên đứng ngoài nghe lén. Giọng Hoàng Minh vang bên tai: - Nhược Hi, tất cả là tại anh! Nếu anh chấp nhận em thì có lẽ em sẽ không như vậy, anh xin lỗi! Xin em, hãy tỉnh lại và nhìn anh nhé? Em đã biết bệnh của mình chưa? Em phải đi chữa ngay lập tức đấy! Nhược Hi, nhóc à! Em hãy tỉnh lại nhé? Em hãy xả giận vào mặt anh đây, anh sẽ không biết làm sao nếu em cứ nằm mãi như thế! Anh nhìn nó, ánh mắt đầy yêu thương và sự tội lỗi, rồi nó cũng cử động đôi tay rồi hai con mắt bắt đầu mở ra. Nó nhìn thấy anh. CHẳng lẽ, anh đã cứu sống nó? Anh hét lên sung sướng: - BÁC SĨ… BÁC SĨ… CÔ ẤY TỈNH RỒI…. MINH VŨ… CÔ ẤY TỈNH RỒI!!!!!! Nó nhìn thấy mọi thứ đều mờ mờ, rồi dần dần cũng rõ hơn. Nó nghe thấy tên “Minh Vũ” nó thấy hoang mang. Nó nói giọng yếu ớt: - Anh Minh, ai đã đưa em vào đây? ANh phải không? Anh Minh nhìn nó, cúi mặt xuống đất: - Không phải anh, đó là Minh Vũ! - Minh Vũ? Tên chết tiệt anh đã mang tôi vào bệnh viện sao? Nó nhìn hắn, rồi nó cười. Hắn cũng nhìn nó, ánh mắt ấm áp lạ thường: - Không phải tôi thì ai. Nó cười. Nó thấy anh Minh ở trước mặt nó, trông anh có vẻ tội lỗi lắm. Nó cũng cười, và nó cũng cứ đau. Cái đêm qua, nó thấy mình như sắp chết. Nó thấy mình như đứng giữa cái chết và sự sống vậy. Nhưng lúc đó, nó thấy một chàng trai, khuôn mặt đẹp trai vô cùng bế nó vào trong ô tô, và từ lúc nó, nó ngất đi, nó chẳng nhớ gì nữa. Nó ra khỏi mảng suy nghĩ, nó nhìn anh. Hắn thấy nó nhìn Hoàng Minh, chứ không nhìn ân nhân cứu mạng nó, hắn tức lắm, hắn đẩy anh Minh ra: - Anh Hoàng Minh, mời anh về cho! Hôm nay anh đã trốn học để đến đây đấy, anh là chủ tịch hội sinh viên mà không làm gương thì còn ra thể thống gì nữa. Anh ấy trốn học mà đến đây với nó sao? Anh vẫn quan tâm nó sao? Nó nói: Anh về học đi. Ở đây có tên chết tiệt này là được rồi. Anh nhìn nó, anh không muốn về. Nhưng hắn kéo anh ra khỏi phòng bệnh rồi đóng rầm cửa vào. Và anh cứ thế lặng lẽ đi về. “ Nhược Hi, gắng lên! Còn Minh Vũ, thật sự cậu không nhớ gì sao?”
|
Chương 15
Hắn ngồi bên cạnh nó, nó hỏi hắn: - Sao lại mang tôi vào bệnh viện? Bố mẹ tôi biết không? À mà cậu đâu có số của bố mẹ tôi! Hắn nhếch mép: - Nha đầu cô không nhớ là tôi là Thiếu Gia họ Triệu sao? có số của mẹ cô là chuyện nhỏ! - Cậu nói gì với bố mẹ tôi hả? Đừng nói là cậu bảo tôi ở bệnh viện nhé? - Bây giờ là 8rưỡi, bố mẹ cô vẫn chưa đến thăm cô, thử hỏi, tôi đã nói với bố mẹ cô chưa? Tôi bảo ông quản gia Lam nói với bố mẹ là cô đi chơi với bạn mệt quá nên qua nhà tôi ngủ, rồi sáng đi học luôn! Nó sốc: - Cái gì? Cậu nói thế mà bố mẹ tôi cũng tin sao? - Chẳng lẽ lại không? Nó nhìn hắn, nhìn xuống đôi tay hắn, Nó xót kinh khủng khi thấy tay hắn đầy băng quấn quanh, cầm tay hắn lên, nó hỏi: - Tên khốn cậu bị làm sao đây hả? Hắn cười, ủa? sao hắn lại cười chứ? Hắn cười để nó đỡ xót hắn: - Không sao đâu, chỉ là tức quá nên nhất thời tự hại mình thôi! Nhưng không nặng lắm đâu! Cô y ta chợt nhớ ra: - Thưa thiếu gia, cậu để tôi thay băng, không nhiễm trùng thì chết! Hắn đứng dậy: - Ừ, được rồi! Nó nhìn hắn chằm chằm, rồi nói như ra lệnh: - Cậu ngồi ngay tại đây để cô y tá thay băng. Hắn nhìn nó ngạc nhiên: - Sao lại thế? - Cứ ngồi xuống đi, tôi muốn xem vết thương của cậu có nặng lắm không thôi. Cô y tá, mời cô! Hắn đành nghe lời nó. Vết thương tự hắn hại bản thân đâu có nhẹ chứ? Ôi, hắn thấy bối rối. Cô y tá tháo băng tay hắn, còn nó cứ nhìn chằm chằm vào tay hắn, nó thấy kinh hãi: - Cậu tự hại mình mà để vết thương nặng thế này sao? Thế mà kêu nhẹ lắm! nhìn xem, phồng rộp hết lên rồi này, Tên chết tiệt cậu! Hắn thấy nó quan tâm hắn, nên trong lòng cũng khoái chí lắm, tại lúc đánh Hoàng Minh xong, hắn liền rửa mặt và rửa tay, quên luôn cái tay bị thương. Cô y tá lên tiếng: - Thiếu gia, cậu cho tay vào nước sao? Hắn ậm ừ: - À… thì đánh nhau xong, tôi lỡ cho tay vào nước. Nó giật mình: - Cậu dại thế? Đánh nhau với ai hả? Anh Hoàng Minh sao? Thảo nào, nó thấy anh hôm nay bị bầm trên mặt. Hắn nói: - À… ĐÚg rồi, cô thông minh lắm, nha đầu! - Sao lại đánh anh ấy? - Vì cô. - Sao lại vì tôi? - Vì tại hắn mà cô mới như bây giờ và nằm trên giường bệnh. Nó tức hắn đến phát điên, đập mạnh vào tay hắn, cái tay hắn vừa băng bó xong. Hắn kêu lên: - A…A…A…. Cô…cô…cô… có điên không hả? Đau quá… Nó định thần lại, nó đã đánh đúng chỗ hắn đau, nó suýt xoa: - Ôi…ôi… xin lỗi… tôi lỡ tay… - Cô mà lỡ cái gì chứ? Có mà cố tình ấy. Ai dô… đau quá… đau…đau… - Hứ. Cho cậu chừa cái tội dám đánh anh Minh. Hắn thấy nó cứ bao che cho Hoàng Minh, đâm ra rất tức giận, rất giận, và hắn cảm thấy ghen, Ôi! Mình điên rồi! - Cô không cần nói tôi,tiểu nha đầu như cô, biết thế, tôi cho cô chết ngoài đường luôn. Nó vênh mặt lên, liếc xéo hắn: - Sao không làm đi? Vác tôi đến bệnh viện làm gì cho nặng, lại còn mất công gọi cửa bệnh viện nữa! - Hừ. Cô không biết gì hết. Nhanh Nhanh bồi bổ sức khỏe để mà về nhà, không bố mẹ cô lại lo. - Biết rồi. Nó lấy điện thoại, gọi cho anh Hi Phong đến bệnh viện. Lát sau… Anh trai nó đã có mặt ở đây. Hắn nhìn anh trai nó, rồi hỏi nói: - Ai đây? Nha đầu chết tiệt? Nó cười khì khì: - Anh trai tôi đấy, đẹp rạng ngời nhề! Anh Trai nhìn nó rồi lại nhìn hắn: - Ê? Cậu nhóc kia, đừng có nói em gái tôi là nha đầu chết tiệt. Hắn nhìn anh Hi Phong, khá cao và đẹp trai, rất lai. - Từ sau em sẽ rút kinh nghiệm! Trời đất, hắn biết nói câu đó sao? tưởng hắn lạnh lắm cơ mà, khinh người lắm cơ mà? Hắn có ý đồ gì đây chứ? ANh Hi Phong cắt ngang dòng suy nghĩ của nó: - Sao nhóc con lại ở bệnh viện thế hả? Hóa ra, hôm qua cô đi vào viện phải không? Nó nũng nịu anh trai: - Hi Hi… em xin lỗi… anh ở đây với em nhé, khi nào wm về nhà thì anh trong điểm cho em nhé anh trai yêu dấu! Anh phải nhớ hợp đồng chứ? Hắn nhìn nó làm nũng anh trai, hắn thấy ghét vô cùng, hắn cũng muốn được nó làm nũng như thế! Ôi, hôm nay hắn thật sự phát điên rồi! Hắn nhếch môi. Lại còn trang điểm, về nhà cũng trang điểm à? Không ngờ, nó cũng điệu như bao cô gái khác hắn thấy, nhưng nó trang điểm về nhà chứ không trang điểm lúc đến trường, hắn thấy lạ. ANh Hi Phong nói với nó: - Này…này…cô nương… cô còn chưa tìm cho anh trai một em gái nào đâu nhé? Mà còn đòi anh làm ảo thuật cho cô à? - Thôi mà anh, có bạn em ở đây, anh thông cảm dùm đi! - Hừ. Đc rồi, ông anh này sẽ trang điểm lại cho cô nương. Lần sau phải có hàng cho tôi đấy cô! - Vâng! Hi hi! Hắn nhìn nó: - Trang điểm sao không nhờ Viên Viên với Mẫn Mẫn làm cho? Cần gì phải xin anh trai làm gì? Nó nhìn lại hắn, ánh mắt gặp nhau: - Anh trai tôi trang điểm cho tôi theo kiểu khác, biết không? Trang điểm nhẹ để không lộ ra những vết thương trên mặt, cậu hiểu không đồ ngốc? - Biết rồi! Tôi đi học. Học xong, tôi sẽ quay lại! Đừng có chạy lung tung. - Ừ, tôi đâu phải con nít đâu mà chạy lung tung, cậu sợ bị lạc chứ?. Cậu đi học thì Gắng Lên! Nó nói nhấn mạnh rồi cười tinh ranh. “Cái gì mà gắng lên? Con nhỏ chết tiệt này, không nhẽ, nha đầu này biết mình đứng thứ ba từ cuối lên sao?” Chết tiệt. Tầm chiều… Nó được ra viện vì nó đang nói dối bố mẹ, may mà bác sĩ tốt tính, đồng ý, không thì nó không biết làm sao. Một phần cũng nhờ hắn giúp à^^ Khi nó về nhà, cố gắng tỏ ra vô cùng bình thường, vẫn cười nói rất vui vẻ, vẫn đi qua bằng hàng rào để vào nhà, khuôn mặt nó đẹp tì vết, không có lấy một vết thâm, tất cả là nhờ ông anh vô cùng “sịn” của nó phụ!^^ Và đương nhiên, bố mẹ cũng chẳng biết việc hôm qua xảy ra như thế nào, nó nghĩ lại mà thấy sợ, đêm qua nó đã suýt chết mà! Sáng hôm sau… Tại sân trường Phan Trinh Dương… - NHược Hi, có một người bạn gửi cho bạn cái này. - Ồ. Cảm ơn nhé. Nó mở tờ giấy ra đọc: “ Ra khu sân sau của trường, phía ngôi nhà hoang.” Cái gì đây? Không mở bài, không kết bài, thân bài thì ngắn tun ngủn, lại không From, không To luôn là sao chứ? Chẳng lẽ đến cấu trúc ngữ pháp môn Văn của người bạn này tồi đến thế sao? Nó thấy rất tò mò và đi về phía sân sau, nơi tờ giấy có ghi. Nó đứng đó nhìn quanh mà chẳng thấy ai cả. Nó thắc mắc và càng tò mò hơn. Ai cần gặp nó nhể? - Đến sớm hơn tao tưởng đấy. Nó bất ngờ… Cái giọng nghe vừa quen vừa lạ, nó không nhớ nổi là ai nếu như người đó không lộ mặt. Nó vẫn cái bản mặt đó, vô cùng bình thản. - Cậu là ai thế? Cần gặp mình thì xin ra đây nói chuyện! Rồi bóng dáng một người con gái. Nhưng đấy không phải là người nó nghĩ. Nó thấy lạ. Cô bạn ấy nhếch môi mỉa mai nhìn nó: - Xin chào đến với nghĩa địa. Cái gì????? Nó nhìn chằm chằm cô bạn lạ hoắc đó. Bụp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nó ngất rồi. …. Vài phút sau… Cả một gáo nước vào mặt nó, làm nó bừng tỉnh, nó nhìn mọi thứ xung quanh, mở to con mắt nhìn người con gái đó, chính là Thất Tiểu Hà, hóa ra, cái giọng vừa nãy là do cô ta nói, cô ta định giở trò gì với nó sao? Học sinh ưu tú như nó mà cũng bị trói chân, trói tay như thế này sao? quần áo, đầu tóc thì ướt nhẹt vì vừa “ăn” gáo nước mát lạnh của cô ta, nó nhìn tiểu thư họ Thất chanh chua đó, ánh mắt không hề giận, không hề tức, mà vô cùng bình thản, tự nhiên như ở nhà, ánh mắt đó còn ánh lên cả ấm áp nữa cơ mà. Nó thấy Tiểu Hà hét lên bực tức: - Mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đó????? Nó chịu thua luôn, con người bản tính nóng nảy, dễ chết lắm nhé, nó cười thân thiện ( nó khiêu khích cô ta sao? =.=) - Chẳng lẽ cô muốn tôi nhìn cô bằng ánh mắt tức giận? hay ánh mắt sợ hãi? Ánh mắt thân thiện, bình thản, tự nhiên của tôi không phù hợp với cô ư? - Con khốn này, mày muốn ăn tát không? - Này…này…. Động chân động tay không có lí do là không được. Nó nghiêm túc vô cùng, nó muốn giáo huấn một con người có học thức như không này 1 bài học lắm đấy chứ? Nhưng cô ta ở trong thế lớn, còn nó thì bé xíu! Cô ta ngồi vắt chân lên ghế: - Muốn lí do phải không? Được. Thứ nhất, dám tỏ tình với Chủ tịch hội sinh viên, anh Hoàng Minh; Thứ 2, dám lại gần Hoàng Tử Gió – Triệu Minh Vũ của tao, mày muốn khuyến rũ cả 2 người họ sao? sao mày lại mặt dày đến tham lam như vậy hả? Tưởng làm học sinh ưu tú mà lên mặt với tụi này sao? Kiêu quá rồi đấy. Nó thấy lí do của cô ta thật chả chính đáng, nó thấy uất ức, nó lại là con người nếu thấy mình đúng, người khác sai thì phải phản lại cho đúng, nó còn là một con bé ngông cuồng, nghịch ngợm trắng trợn. Ủa? mà sao nhỏ đó biết nó tỏ tình với anh Minh? Cho người theo dõi sao? thật bỉ ổi quá, nó gân cổ lên nói: - Cô là ai mà dám quản tôi? Bố mẹ tôi chắc? Mà Tôi quen ai là quyền của tôi? Liên quan đến cô à? Cô vừa vừa phải phải thôi nhé? Nói lí với người khác cũng phải chính đáng một chút đi, chẳng lẽ, đến điều này, một học sinh lớp 11 cũng không biết sao? Cô nên học lại đạo đức lớp 1, thành thật thông cảm với cô.
|
Chương 16
Nó làm mặt thông cảm, xót xa vô cùng, nó quên luôn là mình đang ở thế bí, nó cứ thế nói thẳng vào mặt cô ta, khiến Thất Tiểu Hà đỏ bừng mặt tức giận vô cùng, quát to ơi là to: - CHÚNG MÀY CHO NÓ MỘT TRẬN ĐI, ĐỂ NÓ THẾ KIA NGỨA MẮT TAO!!!!!!! - VÂNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Bấy giờ, nó mới ý thức được việc mình vừa làm. Thế là nó xong rồi, nó tự rước họa vào thân! =.= Ngay lập tức, nó bị lôi đứng dậy, tay chân vẫn bị trói chặt, bọn con trai kia đều mặc đồng phục trường Phan Trinh Dương, và ngay tức khắc, nó bị đấm, 1 cái vào bụng, rất đau. Cái thứ 2, cái thứ 3, cái thứ 4… thứ 5…. Nó không thể đếm xuể nữa. Nó bị đánh tới tấp, nó bắt đầu thấy kiệt sức, nó không thể chống chọi được nữa, nó đau quá, nó quỳ gối, khuôn mặt đầy vết thâm tím, môi nó bắt đầu chảy máu, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất, nó cắm mặt mình xuống đấy, nó muốn được thở, sương nó sắp gãy mất, bọn chúng vẫn đánh nó tới tấp, đánh và lưng nó, khiến nó đau, nó khẽ kêu lên một tiếng, đủ để con nhỏ Tiểu Hà nghe thấy. Nó không thể chịu được nữa, nó đau, cơ thể tê buốt, bất động luôn tại đó. Lúc này thì nó nghe thấy tiếng của Thất Tiểu Hà: - Dừng lại đã. Rồi cô ta đến bên cạnh nó, bọn con trai kéo người nó dậy, để nhìn mặt cô ta, đôi mắt nó nhắm hờ, nhưng cũng đủ để thấy khuôn mặt của Tiểu Hà với nụ cười mỉa mai, khinh bỉ vô cùng. Cô ta lấy tay nhấc khuôn mặt nó lên, rồi bóp mạnh khuôn mặt nó, làm nó thấy đau và tê tê khắp người. - Ha ha… nhìn mày kìa… Trông mày thật thảm hại, mày đã biết là mày sai chưa? Nhược Hi? Học sinh ưu tú thân mến? Nó không còn sức để mà nói thêm một câu nào nữa, nó nhìn cô ta, nhếch mép cười, rồi nhẹ nhàng vờn khuôn mặt đầy vết tích của mình ra khỏi lòng bàn tay của cô ta, ngay lập tức, cô ta lớn tiếng: - Tiếp tục đi, chơi tiếp màn 2. Rồi nó lại bị lôi đi. Nó nghe thấy tiếng cười đầy nguy hiểm của Thất Tiểu Hà, nó thấy bất an hơn lúc trước, nhưng nó không thể phản kháng, nó quá mệt mỏi. Bọn con trai lôi nó, còn nó thì lết trên đất, nó không thể đứng vững nữa, chân nó như mềm nhũn, nó đành căm phẫn để bọn chúng đưa đi. Và nó giật mình… Một bồn tắm đầy nước, khá gần chỗ cô ta. CHẳng lẽ chúng định…. Và lúc đó, nó thấy ù ù bên tai, nó thấy nước như tràn vào trong óc, cảm giác như nó đang định làm bay hết ý thức của nó. Nó có thể nín thở được 5p, nhưng bọn chúng đâu có tha cho nó, đã hơn 5p, nó bắt đầu thấy khó thở, đôi mắt thì cay xè, nó nhắm tịt mặt lại, miệng thì bắt đầu thở ra những bong bóng nước, càng ngày càng nhiều bong bóng nước nổi lên mà chúng vẫn không tha cho nó, chúng định giết nó sao? Và đúng lúc ấy, mạch máu của nó chảy nhanh và hỗn loạn, nó bắt đầu cảm nhận được cái chết đang gần kề. Nó sắp chết rồi… Nó sắp chết thật sự rồi… Đời nó chỉ đến đây thôi…. Nó sẽ chết trong sự ích kỉ, thái quá của con người độc ác đó… Nó sẽ chết… Đến lúc nó chuẩn bị ra đi thì nó bắt đầu cảm nhận được không khí ôxi, nó thở hồng hộc, nó thở mạnh, tai nó gần như không nghe thấy gì hết, mạch máu của nó vẫn chưa ổn định. Đôi mắt nó càng ngày càng muốn nhắm lại, cho đến khi: - Tiểu thư, có người tới, chúng ta ra khỏi đây thôi! Nó nghe thấy giọng của Tiểu Hà, thoáng qua thôi: - Cái gì? Chết tiệt… Và thế nào nữa thì nó đã không còn cảm nhận được gì… Nó ngất lần nữa… Chính hắn… Lại lần nữa tới cứu nó, cùng với anh Hoàng Minh và 2 nhỏ bạn. Khuôn mặt nó xanh ngắt như không còn một giọt máu, nó thật đáng thương, bế nó trên tay mà lòng xót xa không chịu nổi, nó vừa mới ra khỏi viện chiều hôm qua thôi, vẫn còn yếu lắm, vậy mà giờ, nó lại bị người khác đánh đập, hành hạ đến như thế này thì nó sẽ sống như thế nào chứ? Hắn xót vô cùng, đôi lông mày hắn giật giật liên hồi cả buổi hôm nay, thế mà biết tin nó không có trong lớp thì hắn đùng đùng đi tìm với 3 người họ. - Vũ, cậu để tôi đưa em ấy đến viện. Vũ cau có, nói như quát lên vậy: - Mặc tôi. Thế là hắn cứ bế nó như thế, ra khỏi ngôi nhà hoang. Hắn ôm chặt nó,rất chặt, cứ như sợ nó rơi xuống đất vậy. Viên Viên nhìn hắn: - Minh Vũ, cô giáo muốn gặp cậu đấy. Hắn lập tức dừng lại: - Chết tiệt! Hắn nói một câu nhỏ như vậy, nhưng Viên viên, Mẫn Mẫn và Hoàng Minh đều có thể nghe thấy. Hắn tê tái vô cùng khi đưa nó để Hoàng Minh bế nó vào bệnh viện. Nhưng hắn không thể không gặp cô, hắn rất lễ phép, rồi lạnh lùng bỏ đi. Gặp cô giáo xong, hắn chưa đến thăm nó vội, điện thoại cho Hoàng Minh: - Tôi sẽ cho kẻ đã hãm hại NHược Hi phải nghỉ học và sẽ không có 1 ngôi trường nào tiếp nhận, anh đồng ý với tôi? Hoàng Minh thở nhẹ: - Được. Cậu cứ làm. Lập tức hắn sập máy. Hắn chỉ là phó chủ tịch hội sinh viên, nên khi làm chuyện gì, cũng phải nói với CHủ tịch của hội, nên hắn đã hỏi Hoàng Minh điều đó, đến gặp người đã hãm hại NHược Hi ra nông nỗi này. Tại khuôn viên trước… - Cậu cần gặp mình sao? Minh Vũ? Có chuyện gì vậy? Hắn lạnh lùng đến kinh khủng khiếp, khiến Tiểu Hà thấy run sợ: - Làm chuyện gì thì cô mới là người hiểu rõ nhất chứ? Cô ta run lên: - Mình đã làm gì sao? Vũ? - Tất cả những chuyện ở nhà hoang sau trường là do cô? Cô ta lập tức chối cãi: - Mình không hề biết chuyện gì xảy ra cả! Vũ, chẳng lẽ, có gì xảy ra sao? Hắn nhìn Tiểu Hà, cười nhếch mép: - Giờ này mà cô còn giả ngây thơ với tôi sao? - Mình không hiểu cậu đang nói gì, mình là Fan trung thành của cậu, mình đã làm gì sai khiến cậu tức sao? Hay do lượng fan đông chưa đủ mạnh? Để mình gọi thêm? - Ồ. Cảm ơn nhé? Nhưng đó không phải chuyện tôi muốn nhắc tới, tại nhà hoang, cô, Nhược Hi, một số cậu khác và 2 cô bạn của cô, các người đã làm gì? - MÌnh không hiểu. - Đừng giả vờ nữa. Hắn lấy trong túi ra một máy quay. Trong đó có hình ảnh bạo hành học sinh ưu tú Nhược Hi của cô ta. Cô ta lập tức giật mình lùi ra sau 1 bước, khuôn mặt tái ngắt, hắn cười khinh: - Sao? cô không ngờ phải không? Không ngờ, trong nhà hoang sau trường cũng có máy quay phải không? Ha ha… sao cô biết được… đó là chuyện bí mật của tôi và Hoàng Minh, cô thật dại dột khi chọn địa điểm đó để gây thương tích cho Nhược Hi, Tôi nói cho cô biết, từ hôm nay, cô bị đuổi khỏi trường vì hành vi bạo lực học đường, thuộc điều 15 trong số 50 điều cấm kị của trường, lại còn đánh con người ta đến gần chết, phải nhập viện, lại còn là con gái. Và cô cũng biết đấy, đã bị đuổi học ở đây thì sẽ không có một ngôi trường nào nhận cô đâu. CHúng tôi sẽ lập biên bản ngay lập tức và cấp giấy về cho bố mẹ cô, việc đuổi học này còn nhẹ hơn là việc đánh ngất người khác, lại còn là Học sinh ưu tú của trường. Vậy nhé? Chúc may mắn trong quãng đường còn lại, cảm ơn cô đã làm Fan trung thành của tôi, bây giờ, cô có thể lập hội Anti tôi được rồi. Hắn nói 1 tràng, rồi đi thẳng, để lại mình Tiểu Hà đứng đó, thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe, rồi bật khóc thành tiếng. Tại bệnh viện lớn… Hắn, Hoàng Minh, Viên Viên và Mẫn Mẫn đang ngồi trong phòng bác sĩ. Ông bác sĩ nhìn hắn: - Thiếu gia Triệu Vũ, cô bé này hình như nhập viện 2 lần liên tiếp rồi thì phải? - Đúng vậy. CÔ ấy bị đánh đến ngất. Ông bác sĩ bỏ cặp kính, nhìn một lượt cả 4 người: - Cô bé này bị đánh vào cơ bụng nhiều, đánh vào lưng, nhưng thật may là không ảnh hưởng gì. Nhưng bệnh của cô bé một ngày nặng, lần này lại còn tiếp xúc với nước quá lâu, khiến da mặt xanh, mạch máu chảy hỗn loãn, cần nói cho người nhà của cô bé biết để nhập viện. Viên Viên và Mẫn Mẫn không thể hiểu ông bác sĩ đang nói gì, sao nhỏ Nhược Hi của tụi nó lại bị bệnh nặng chứ? Hắn nhìn ông bác sĩ: - Tôi đã nói là cho tôi vài hôm nữa cơ mà, còn các ông, nhiệm vụ là hãy đi tìm tủy thích hợp để ghép máu mới cho cô ấy. - Tôi chỉ nhắc nhở thiếu gia cần phải nhanh chóng điều trị cho bé thôi, còn chúng tôi vẫn đang tìm tủy cho cô bé, loại tủy của cô bé cũng không phải là hiếm, sẽ tìm thấy sớm thôi, thưa thiếu gia! - CHúng tôi biết rồi. Cảm ơn ông. Rồi họ đi ra ngoài, Viên Viên hỏi anh Hoàng Minh về chuyện ông bác sĩ vừa nói, anh Minh đã kể hết, khiến chúng nó thấy giật mình và lo lắng, chúng nó muốn nó phải sống bên cạnh, nó rất đáng yêu và thông minh, nó luôn là cô công chúa nhỏ để chúng nó nghịch vậy, chúng nó muốn nó phải sống. Mẫn Mẫn thì khẽ nấc lên, hắn ngồi xuống ghế, nhìn 2 nhỏ: - Xin các cô tạm thời đừng nói với Nhược Hi. Mẫn Mẫn thì chả nói được gì, nó đau lòng quá mà, chỉ ôm Viên Viên mà nấc nhẹ lên thôi, Viên Viên vừa vỗ vai bạn, vừa nói: - Mình biết rồi, mình sẽ không nói, Vũ, cậu hãy nhanh chóng nói cho Hi biết nhé? Tụi này không muốn chuyện gì xảy ra với Hi cả! Hắn gật đầu. Hoàng Minh ngồi bên cạnh, anh cũng nghĩ miên man điều gì đó.
|