Vượt Qua Bóng Tối
|
|
Vượt Qua Bóng Tối ★ Tác Giả: Linh Lan
★ Truyện được đăng tại website kenhtruyen.com ★ Bìa truyện được thiết kế độc quyền bởi Nhóm Tác giả kenhtruyen.com
CHAP I: CẨM THƯ KỲ
Năm nào cũng vậy, cái nắng mùa hè ở Nghệ An bao giờ cũng hơn hẳn cái nắng Hà Nội. Và làn gió Nồm Nam tại Nghệ An cũng bỏng rát hơn làn gió hanh heo của TP.HCM . Xứ Nghệ ,nơi mà đậm đà chất vị đồng quê Việt Nam, nơi mà các anh hùng đã sinh ra, nơi chứa chan bao nhiêu là tình thương yêu từ những con người nông dân chịu thương ,chịu khó dành cho đất nước .Nghệ An ,thật tự hào hai chữ thiêng liêng này. Cái mảnh đất eo hẹp này đã sinh ra vị cứu tinh của dân tộc - Chủ tịch Hồ Chí Minh - đồng thời cũng là nơi nó - nhân vật nữ chính của chúng ta - sinh ra và lớn lên :)) Nó - Cẩm Thư Kỳ - là vị tiểu thư độc nhất của tập đoàn K.A.T chuyên về kinh doanh thị trường đất và công nghệ thông tin ,đứng thứ hai thế giới sau tập đoàn C.K của Mỹ. Nhưng không, đó là chuyện của 5 năm trước đây. Bây giờ, nó là một cô gái, à không, một đứa bé gái bình thường và giản dị mới đúng. Nó sống với ông bà ngoại nó trong một căn nhà nho nhỏ ,được trang trí rất đẹp và đặc biệt rất ấm cúng, chẳng gì sánh bằng. Nó cảm thấy thật hạnh phúc !! "Hạnh phúc " ?? Chẳng phải nó có gia thế giàu sang như vậy không hạnh phúc sao?? Vả lại sao nó phải sống với ông bà ngoại ? Thực ra tất cả cũng chỉ tại bố nó - Ông Cẩm Kỳ Thiên - đã hại chết mẹ nó vào đúng cái ngày mà nó tròn 5 tuổi. Nỗi đau mất mẹ khiến nó thù ghét bố đến tận xương tủy. Đau đớn chưa nguôi, vết thương rỉ máu ở tim chưa lành, thì nó lại phải nghe thêm một tin dữ nữa, khiến trái tim mỏng manh của nó tan nát thành trăm nghìn mảnh. Như dao cứa mạnh vào sâu trong nỗi đau mà nó mang. Nó như muốn rũ bỏ tất cả khi chính tai nghe cái tin mà ai cũng cho là tốt đẹp ấy - bố tiến thêm 1 bước nữa - đau hơn gấp nhiều lần tin mẹ mất. Nó khụy ngã, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mi cong vút. Ánh mắt nó trở nên thù hằn dữ dội, trở nên xa xăm lạnh lẽo hơn bất cứ khi nào. "Làm sao mà vết thương có thể lành lại sau khi rỉ máu cơ chứ ??" "Thời gian, kí ức dẫu có buồn đến đâu, rồi cũng sẽ phai nhòa theo thời gian và chìm vào quên lãng" Làm sao nó có thể dễ dàng từ bỏ cái hận thù? Làm sao nó có thể lạc quan mà sống trong 5 năm qua? (t/g: tài dữ vậy ta, Thư Kỳ:hứ kệ người ta) .Không, nó vẫn nuôi lòng thù hận đấy chứ!! (Thư Kỳ: đó thấy chưa, t/g: thấy òi ) . Nhưng cái lòng thù hận ấy , không thể nào át đi được cái lương tri hiền lành của nó, nếu có thì cũng chỉ một phần thôi . Với bản tính vốn dĩ lương thiện và hiền lành, sao khi mẹ mất, bố lấy vợ hai thì nó mới chuyển sang ở với ông bà ngoại và nhanh chóng gia nhập lại cuộc sống vui vẻ sau một năm tẻ nhạt . Lúc đó nó mới học lớp 2. Bẵng đi 1 thời gian, tất cả đều thay đổi. Tập sống những ngày không có cả bố lẫn mẹ. Nó cũng rất hay nở nụ cười nhưng chỉ là giả tạo khi đối xử với người khác. Chứ thực ra mỗi lần tưởng lại chuyện xưa, nó lại rơi nước mắt, nhưng rồi nhanh chóng gạt đi và lại đeo mặt nạ cười. Thật đắng cay. _Cody_ *Lưu ý nha các bạn: Fic này thuộc quyền sở hữu của chúng mình < Linh và Lan > và chỉ được đăng trên Kenhtruyen.com . Bạn nào muốn đem đi đâu thì vui lòng inbox hoặc liên hệ với hai đứa mình vào số đtdđ 01284968281 để hỏi ý kiến của chúng mình. Mọi hình thức sao chép đều được xem là ăn cắp bản quyền của tác giả. Tuy nhiên, nếu bạn nào lấy fic này post ở đâu mà không thông báo với hai đứa chúng mình thì vui lòng ghi rõ ràng về nguồn và tác giả chính nhé !!!! CẢM ƠN CÁC BẠN NHIỀU ! Nhớ ủng hộ tụi mình nha! ^_^
|
CHAP II: CÂU CHUYỆN CỦA 5 NĂM VỀ TRƯỚC.
1.Bắt đầu câu chuyện(1).
Sau khi mẹ mất, để nó ở lại cùng với những thực tại tàn nhẫn và chán ngắt. Bố nó tiến thêm một bước nữa và đã quay trở về Trung Quốc. Đúng, nó là con lai. 12 năm trước, mẹ nó - bà Trịnh Thư An - sang công tác ở Đại Lục và gặp được bố nó. Hai người đã đem lòng yêu nhau rồi kết hôn. Hai năm sau đó, bà An mang thai và sinh ra nó. Điều đặc biệt là ông nội của Thư Kỳ là người Pháp, đương nhiên bà nội của nó là người TQ. Nên bây giờ nó được thừa hưởng đôi mắt màu xanh nước biển của ông nội. Khuôn mặt nó nom bầu bĩnh, da dẻ trắng trẻo mịn màng và nhìn già hơn tuổi thật. Đôi mắt xanh trong veo tựa như hồ thu có ẩn đôi chút đượm buồn. Vầng trán cao và rộng được ẩn dấu sau làn tóc màu hung đỏ xen lẫn vài chút vàng nhạt. Nói đến cái chết của mẹ nó, ai cũng phải chua xót khi hung thủ không ai khác là bố nó. Không biết làm cách nào ông ta có thể bịt miệng của tất cả mọi người... Sự việc diễn ra quá nhanh khiến nó không thể tin nổi.
[c]...:Ngày hôm xảy ra vụ việc:... " Buổi sáng" - Mama, papa đâu? - nó hỏi bà An. - Papa đi làm rồi con yêu à! - Nhưng...hôm nay Kỳ bảo pa ở nhà rồi mà? -Nó ngây ngô. - Ừ nhưng pa còn nhiều việc lắm, Mama hứa Mama sẽ giục pa về sớm mà, yên tâm. Rồi nó tít mắt cười sung sướng. - À đúng rồi, Kỳ có muốn đi chọn bánh sn với ta không nào?^^ - Dạ có! Mẹ nó xoa đầu cười hiền. Và sau đó , hai mẹ con Kỳ dẫn nhau đi mua đồ để chuẩn bị cho sinh nhật của nó.
" Tối 18h48' " - Cuối cùng cũng xong- nó reo lên. Căn nhà sáng lên với hàng trăm ngọn nến lung linh. Trên tường, 500 bông hoa hồng giả cùng với những chiếc mành màu xanh lá nhạt được trang hoàng nhìn y như một vườn hoa hồng vậy. Trên các kệ bàn hoặc kệ tủ, có vô số lọ hoa hồng đủ các màu. Nhưng đặc biệt chiếm phàn đông là hoa hồng màu xanh nước biển(vì Kỳ và mẹ của cô rất thích màu này). Và chính giữa chiếc bàn tiệc là một cái bánh gatô khổng lồ. Tầng 1, tầng 2, tầng 3 lần lượt là các dòng chữ:" Chúc mừng sinh nhật Thư Kỳ lần thứ 5","Luôn vui vẻ trong cuộc sống","Mãi mãi hạnh phúc với gia đình". * * * * Cody* * * * Các bạn nào theo dõi truyện của mình thì các bạn xin hãy cứ comment để ủng hộ mình nhé! Và dạo này mình sẽ tăng cường đăng thêm truyện. Các bạn theo dõi truyện cứ yên tâm. Mình sẽ đăng truyện này thường xuyên để đáp ứng nhu cầu bạn đọc. Cảm ơn! hãy comment cho mình biết là các bạn vẫn đang theo dõi truyện của mình nhé!!!! Iu Iu các bạn.
|
CHAP II: CÂU CHUYỆN CỦA 5 NĂM VỀ TRƯỚC(tt). 1.Bắt đầu câu chuyện(2). “ Tối 22h5ph ‘ ” Cả buổi tối, hai mẹ con Kỳ ngủ gật trên bàn tiệc vì phải đợi Pa nó.
Bỗng... Rầm..m..m… Tiếng xe ủi đất làm hai mẹ con nó bừng tỉnh (chả là ở gần nhà nó có công trình xây dựng đang thi công). Nó đưa đồng hồ lên nhìn (đồng hồ điện tử :22h7ph’): -Mama, sao papa còn chưa về nữa ạ?- Nó thực sự nóng ruột. -Ừ để mama gọi điện xem ha!- Mẹ nó xoa đầu nó an ủi.
Rồi bà ấy cầm chiếc Iphone lên lướt một dãy số, cuối cùng ngón tay dừng lại và nhấn vào một cái tên…
Đầu dây bên kia chỉ hồi lại những tiếng tút nghe não lòng. -Pa không nghe máy hả Mama? -Ừ.
Rồi bà An lại bấm gọi mấy lần nữa, tất cả cũng vậy, chỉ là những tiếng tút mơ hồ. -Pa lại không nghe máy hả Mama?- nó lặp lại thêm 1 lần nữa. -Ừ ta cũng không biết ông ấy đang bận gì mà tới nỗi không nghe máy nữa con à! -“Tút…tút…cạch…alô!”-Đầu dây bên kia đã có người nhấc máy. -Anh à ,sao nãy giờ anh không bốc máy?- Anh làm em lo quá! -“À anh có cuộc họp quan trọng nên để máy ở chế độ im lặng, em thông cảm”-đầu dây bên kia giải thích. -Vâng, em hiểu mà. Uhm…anh xong việc chưa, về với con và em đi. Hôm nay là sinh nhật nó mà,con nó chờ anh nên cứ hỏi hoài. Nó và em vì chờ anh nên nãy giờ ngủ gật trên bàn rồi em… -“Thôi được rồi, nói tóm lại là gọi điện nói anh về sinh nhật cho con chứ gì?”- Đầu dây bên kia gắt lên, giọng nói có vẻ rất hắng. -Dạ -“Đợi chút, anh về ngay!” -Dạ em đợi. -“À…khoan đã…”-Ông ta đã dịu giọng xuống. -Sao ạ? -“Ừ cứ vậy nhé!” -Vâng em hiểu rồi. -Ừ. Tuttt……
Thấy mẹ đặt máy đtdđ xuống, không chờ đợi, nó hỏi liền: -Sao hả mama? Pa nói sao ạ? -Pa nói pa sẽ về ngay thôi con gái. -Oh yah! Tuyệt quá đi phải không mama? Hả hả?- nó vui sướng ra mặt, lay lay cánh tay mẹ nó. -ờ..ừ!
Mẹ nó trầm tư 1 lúc sắc mặt không được hồng hào là mấy. Nó quay sang thấy vậy cũng không khỏi lo lắng. Thư Kỳ tuy mới 5 tuổi nhưng thực ra bộ não nó già dặn hơn hẳn vẻ bề ngoài nhiều. Nhìn cái cách nó cư xử cứ như đứa trẻ 7,8 tuổi .Nó thông minh và hiền hậu như mẹ nó vậy. Cơ mà thấy mẹ nó như thế làm sao có thể ngồi yên được. -Sao vậy mama? Có phải Kỳ làm phiền mama nên mama bực hông? Hay là mama thấy không khỏe ở chỗ nào? -Con đừng lo, ta không sao- bà An gượng cười. 1s 5s 1ph’
Brừmmm…. -Ah, Pa về Pa về. -Ơ, này… Mẹ nó đang định nói gì đó nhưng nó đã chạy đi. Nó không biết sắp có một sự việc xảy ra với cuộc đời của nó. Vẫn vô tư, chạy nhảy, vui vẻ. Mẹ nó cũng có một linh cảm rất kì lạ, không thể giải thích nổi.
Từ đại sảnh, nó chạy vèo xuống sân và kêu lên mừng rỡ rối rít (chỉ cần tưởng tượng cảnh chú chó con quẫy đuôi quấn quýt bên chủ là ra): -Papa, Kỳ chào pa, pa biết Kỳ đợi pa lâu thế nào không? Kỳ cứ tưởng pa không về luôn chứ. Pa mà không về là Kỳ giận pa luôn có ngày nà! Pa nó đang đứng ở đầu chiếc Limo nhoẻn miệng cười, rồi khom lưng dang rộng hai cánh tay đón nó vào lòng. Giọng ông khàn khàn: -Ừ, Papa xin lỗi con yêu nha, tại pa nhiều việc quá! -Uhm….-Rồi nó dụi đầu vào khoảng ngực ấm áp của bố nó. Nó cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bà An từ trên sảnh nhìn xuống, nở nụ cười rạng rỡ nhưng trong lòng lại não nề và bất an vô cùng.
|
CHAP II: CÂU CHUYỆN CỦA 5 NĂM VỀ TRƯỚC(tt). 2.Món quà vô giá. Nó dắt tay pa nó vô nhà và ngồi vào bàn tiệc (xin đính chính là việc 3 người). Sau khi đã an tọa tại chiếc ghế, nó khi này mới nhận ra sự thiếu vắng của mấy chị giúp việc . -Mama, mấy người giúp việc trốn đâu hết cả rồi?-nó hỏi. -Ờ..à, họ …được mama cho nghỉ một hôm rồi. -Đi chơi ạ? Mấy người đó hư thật nhỉ? -Hôhô… con gái, đừng hỏi mấy chuyện này nữa. Tập trung vào chuyên môn đi cưng- mẹ nó nhắc nhở. “Hơ hơ, mấy chị này hư quá!”-nó nghĩ.
Phụtttttttt … Đèn tắt. Năm cây nến nhỏ được thắp lên. Ngọn nến leo lét cháy trong màn đêm gợi nên cảm giác mờ ảo. Nó cứ lung linh chập choạng bởi một vài ngọn gió ghé qua. Như tô điểm thêm cho sự hồi hộp tưng gấp bội. Bố mẹ nó bắt đầu hát những câu chúc mừng nó: -Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday , Happy birthday ! Happy birthday to Kỳ!... *vỗ tay* -Con ước đi.- không hiểu sao giọng bà An có chút đằng đặc. . . . -Uhm..Phùùùùùù …. -Oa! Chúc mừng sinh nhật con gái!- bà An nhéo nó 1 cái ‘rõ yêu’. Rồi với tay lấy hộp quà nho nhỏ màu xanh dương, có điểm thêm 1 cái nơ màu đỏ ánh kim từ trong túi xách ra. -Tặng con gái mẹ nè! “Kỳ được 5 tuổi rồi và có chín chắn hơn nhưng Kỳ vẫn là đứa bé rất xinh xắn và ngông ngốc, rất yêu!”-mẹ nó nghĩ. -Kỳ cám ơn mama- nó toác miệng , nhìn yêu vô cùng. Sau một hồi im lặng ngồi nhìn 2 mẹ con vui vẻ: -Con gái, tặng con, con mở quà đi- ông Thiên bất giác lên tiếng rồi cũng lôi hộp quà ra to oạch ra. -Vâng- Nó tít mắt.
Nó giờ đây hạnh phúc hơn ai hết, có bố và mẹ cùng đón sinh nhật, ai cũng dành cho nó hết thảy sự yêu thương, che chở và “tình sủng ái”.
Nó nhận lấy hộp quà, tiện tay mở ra luôn. -Ơ..Hơ..hơ… Nó ban đầu nhạc nhiên rồi ngoác miệng ra, cuối cùng là toe toét cười thích thú. -Con thấy sao? Thích không? -Dạ thích lắm! Vui nữa cơ.
Con Teddy, bố nó tặng nó 1 con gấu teddy màu xanh dương, màu mà nó thích. Đúng thật! Con nít cũng chỉ là con nít, dù già trước tuổi cỡ mấy đi nữa thì vẫn là con nít, bao giờ cũng vui khi được người thân tặng đồ chơi, mặc dù đó là thứ mà từ trước tới nay nó không hề ưa tí nào. -Ưm… Chụtt.. Kỳ yêu pa nhiều. Pa nó cười, nụ cười không mấy vui.
Nó xử lí luôn hộp quà của mẹ nó và… -Oa sợi dây mặt đá đẹp quá!- một câu cảm thán mát lòng người nghe- xem nà có hình của con với mama nè. Á, còn có hình cả nhà ta ở bên trong nữa. Hihi, đẹp đẹp. Hôhô…(Chậc!=.= bó tay) Thấy nó phấn khích hơi ‘nặng’, bố mẹ nó cũng phì cười, nó hệt như vừa mới bắt được vàng vậy. -Mama đeo cho con đi. Mẹ nó nhận sợi dây từ tay nó, bà luồn tay qua cổ riết chặt cái nút khóa và…đặt 1 nụ hôn nhẹ lên má nó (bà An này ăn gian quá hôhô). -Papa…mama..Con yêu cả nhà lắm!
Rồi nó ôm chầm lấy bố mẹ nó. Khoảnh khắc này đối với gia đình nó nó như ngưng lại, giữ yêu thương không vụt mất.
“Xin hãy để yêu thương ở lại, để những nỗi đau ra đi. Đừng quay trở lại nhé nỗi đau, hãy ra đi và khi có gặp lại thì hãy xem như chưa từng quen.”
|
CHAP II: CÂU CHUYỆN CỦA 5 NĂM VỀ TRƯỚC(tt). 3.Biến cố. -- 23h36ph’ – Sau bữa ăn tối, đang ngồi ăn tráng miệng thì ông Thiên đứng lên và nói nhỏ chỉ đủ cho bà Thư An nghe thấy: -Vào phòng của anh anh có chuyện muốn nói. Bà An im lặng theo gót chồng mà không đáp lời.
-- 23h40ph’ – Đang ngồi ngoài phòng khách xem phim( tại lúc nãy nó đã ngủ gật suốt 2 tiếng nên giờ chưa ngủ được) thì nó nghe tiếng cãi cọ và đập phá đồ đạc vang ra từ phòng bố mẹ. -Tại sao anh dám lừa dối tôi mà ngoại tình chứ? -Tôi làm vậy cũng vì cái miệng ăn của cả gia đình này thôi. -Anh có khó khăn thì ít ra cũng phải nói cho người vợ như tôi một tiếng chứ đằng này lại làm như thế. Có gì tôi cũng có thể giúp anh mà, tôi cũng có công ty riêng của chính mình. Công ty của tôi cũng không thiếu tiền, kể cả tôi cũng không thiếu tiền. Nếu muốn, tôi cũng có thể cho anh hàng trăm tỉ đô để xoay sở. Anh có cần thiết phải dùng tới cách đó không? -Cô nói cái quái gì thể? Tôi là một thằng chồng mà phải đẻ cô bỏ tiền ra lo lắng cho tôi sao? Như thế thì thật mất mặt, rồi ra ngoài đường người ta sẽ nói tôi như thế nào!!?? -Thì anh cũng phải tìm một cách nào đó thật chân chính mới phải chứ ai lại dùng tới cái cách hạ lưu đó. Anh thật vô sỉ. Còn dám nói với tôi những chuyện này nữa chứ!! -Cô…. -Tôi sao? Bỉ ổi, đó là cách mà anh đối xử với vợ anh sao?.... CHÁT…. -Cô dám tát tôi… thật quá đáng!! -Sao tôi không dám? Anh mới là quá đáng…. Đồ không bằng cầm thú. Vô sỉ…. hèn hạ. CHÁT -Á…. -Câm mồm, cô chửi đủ chưa????? -Tôi không im. Anh ngoại tình mà còn dám lớn tiếng kêu tôi im mồm hả đồ khồn nạn…. CHÁT…. -Anh…. Tôi sẽ báo cảnh sát gông anh vào tù vì tội ngoại tình. Anh sẽ chết mục xương trong đó…. Lúc này, nó vừa kịp chạy vào. Cảnh tượng trong căn phòng thật đáng sợ, bừa bộn và cùng lúc đó…
ĐOÀNG….
Tiếng súng vang lên đủ lớn, đủ gần, đủ để người chứng kiến nó như điên loạn trong giây phút…. Thời gian có phải đang ngừng trôi? Những chuyện đang hiện hữu trước mặt phải chăng là sự thật? Không không, không phải, không phải. Nó như chôn chân tại đó, hai tay buông thõng, nước mắt không ngừng tuôn rơi….
AAA A A A A A.....
Máu bắn tung tóe vương khắp sàn nhà, vương trên những đồ vật có mặt gần đó…. Viên đạn nằm gọn ở lồng ngực trái. Nạn nhân đang…. Cất những hơi thở khó nhọc. Máu chảy, lòng đau hơn dao cứa, trái tim tan nát, một mảnh đời gần như bơ vơ mất hi vọng…. Nước mắt tuôn rơi thật nhiều… Căn phòng có giới hạn nay trở dài như vô tận…. Đau nhói, chật vật, lo lắng, sợ hãi, tê tái….
MẸẸẸ E E E E …….
Nó vỗ bờ má mẹ nó kêu gào thảm thiết, từng tiếng nấc dài, cơn đau của mẹ như đang ngấu xé từng chút một trái tim bè bỏng của nó. -Không!!!! Mẹ ơi Kỳ xin mẹ mẹ đừng ngủ, huhu…. Kỳ thương mẹ lắm huhu…mẹ đừng nhắm mắt. Mẹ đừng làm Kỳ sợ mà…., mẹ mở mắt ra đi huhu..Kỳ sợ mẹ ngủ lắm mẹ ơi, mẹ ơi mở mắt ra!!! Huhu….
|