Heyomi nghe Raio nói gương mặt không chút biến sắc, cô thong thả đến bên đặt một vật gì đó trên tay Raio. Chậm rãi và tinh nghịch cất lời, Heyomi như hóa thân thành Hamy thật. Cô ôm nhẹ Raio từ phía sau, tham lam tận hưởng mùi hương anh đào từ người cậu bé. Raio vẫn im lặng cảm nhận, tâm trí cậu bị chi phối bởi vật mà cô bé đưa. Là chiếc lược ngọc Raio tự tay làm tặng Hamy cách đây hai tuần, cô bé xem như là bảo vật, luôn mang trong người để vuốt vẻ hay ngắm. Lược là thật, còn Hamy có phải không, biết bao câu hỏi cứ bay lượn vòng trong đầu Raio khiến cậu bất an thay.
Cảm nhận được Raio đang rơi vào lưới tình do mình giăng, Heyomi mới cất lời trấn an cậu bé. Raio nhỏ dù có thông minh vẫn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn mù lòa, phép thuật chưa tới đâu. Muốn đấu trí với Heyomi, có vẻ là một ván bài định trước không thắng được.
- Anh nghĩ nhiều làm gì, em vẫn luôn là Hamy của anh mà. Anh xem cây lược anh tặng em này, em vẫn luôn mang trong người. Đó là bằng vật sát thực, chứng minh Hamy là người của Raio, chỉ duy nhất anh mà thôi.
- Nhưng ta... Không nói nữa, ta tin em. Dạo này tâm tình ta bất ổn nên ta có chút đa nghi_ Raio đẩy nhẹ Heyomi ra, cậu xoay người lại từ tốn vuốt tóc cô cất lời.
- Vâng, em biết anh sẽ nhớ ra em mà.
Heyomi lại ghì chặt vào người Raio mà nũng nịu. Cô như một con cọp đội lớp mèo, lúc nào cũng muốn chiếm hữu, ăn tươi lấy Raio. Ánh hoàng hôn dần buông xuống, tô vẻ cho bức tranh tự tình lắm ngang trái, những bông tuyết khẽ rơi vươn vãi trên tóc cả đôi bạn trẻ đang quấn quýt lấy nhau. Tuy Raio bé bên ngoài tỏ vẻ tin Heyomi không ngờ vực nữa, nhưng thực chất bên trong cậu đang ngầm sắp đặt những sợi dây để Heyomi vấp ngã. Nhưng Heyomi nào có phải dạng vừa, cô có cách khiến Raio tạm quên đi mọi việc. Lúc này khi ngắm nghiền mắt lại Raio ngửi thấy một mùi vị ngọt ngào phả trong làn gió, cậu lại quên tất cả dự định đã vạch ra trong đầu. Hồn nhiên nắm lấy tay Heyomi dắt cô đi tới nơi cậu đã dàn cảnh để thực hiện ý đồ của mình.
- Em đi theo anh, một tí thôi. Raio sẽ khiến Hamy trở thành cô gái hạnh phúc nhất_ Raio vừa đi vừa cất lời, cậu chậm rãi thi triển phép thuật dịch chuyển không gian.
- Anh làm em tò mò ấy, đi đâu thế anh.
- Nhanh lắm, tí em sẽ rõ.
- Vâng.
Heyomi giả vờ ngây ngô hỏi Raio, thực chất cô dư biết Raio sẽ làm gì tiếp theo. Khẽ ngắm nhìn cây lược Raio trao lại, Heyomi bóp nát nó làm đôi. Khi nãy cô đã lấy nó từ chổ Hamy, vật tầm thường ấy Raio có thể làm cho Hamy còn cô thì vĩnh viễn không có được. Cô ganh tỵ với tất cả những gì Hamy có, chỉ đợi lúc Raio nhìn thấy cô, Heyomi sẽ cho Hamy biến mất khỏi thế giới này. Xóa sạch tung tích cô bé khiến Raio một lòng tin cô là công chúa nhỏ của cậu.
Tiếng gió rào thét xé toạc không gian vắng lặng. Ở một nơi khác Hamy đang đấu tranh với sự sống, cô bé hì hụt leo lên ngọn đồi Heyomi chỉ, leo mãi, leo mãi mà vẫn chưa thấy tung tích Raio đâu nên khẽ lo lắng. Bỗng một mùi hương bay thoảng qua khiến tâm trí Hamy mơ màng, cô bé cp thế gục trên tảng tá to dưới chân mà rơi vào cõi mộng. Khu rừng cấm trên đồi đang du dương cất lên một khúc nhạc tuyệt bi ai, từng cành cây thi nhau rơi vãi che mất thân người nhỏ nhắn của Hamy. Trông chốc lát cô bé đã bị thiên nhiên chiếm lấy nhanh chóng. Tiếng thú rừng thi thoảng kêu lên nghe rợn người, chim bay rợp cả khoảng trời phía trên nơi Hamy nằm. Một buổi chiều khong mấy yên bình lại dần trôi, dự cảm sẽ có những cuộc gặp gỡ bất ngờ diễn ra. Ai sẽ cứu Hamy thoát ra khỏi cạm bẫy, Raio có cùng Heyomi nên đôi trong thế giới mờ ảo. Câu trả lời sẽ nhanh được mở ra, khi Samy của hiện tại dần nhớ ra một mãng kí ức của mình. Và cô nhanh chóng trở về thời điểm ấy để mơ hồ nhận ra một người, chàng trai oan gia nhưng là vị anh hùng đã cứu cô nhiều lần khi bé. Chính anh đã góp phần viết nên chuyện tình đẹp như cổ tích dành cho cô và Raio.
Tuyết vẫn cứ rơi mang theo những yêu thương cần vung vén trở lại, mặc khung cảnh có bi thương hay ai oán. Có một chàng trai đang thi triển công lực để xen vào kết giới trước mặt cậu. Một việc làm rất nguy hiểm, nếu có gì bắt trắc xảy ra với cậu... Nhất định cậu sẽ phải hồn siêu phách lạc, trở về với cát bụi làm một nhân vật chưa từng xuất hiện nơi thế giới phép thuật. Chỉ vì sự tồn tại của một cô gái mà Tayoo quyết hi sinh mạng sống mình, cậu là một tảng băng không hẳn lạnh như vẻ ngoài. Tayoo khi xưa cũng từng yêu tha thiết một cô bé, mặc dù người đó không phải Samy, nhưng cậu có một cảm giác rất đặt biệt với cô. Như đã thân quen từ rất lâu...
|
Chương 10: DẠ VŨ ÁNH SÁNG (Phần 10) - VÒNG MA TRẬN -
Tại trường Quenci, không khí tuyệt căng thẳng. Tiếng gió rít cuồn cuộn phả vào tận chính điện tạo nên một khúc ca ai oán nao lòng người. Khắp nơi mùi vị lo sợ dâng cao, từng phút trôi qua được cân đong bằng sự hi vọng của mọi người. Ai nấy điều nhất loạt cầu mong Samy và Raio nhanh thoát khỏi vòng ma trận mà trở ra được, họ tin tưởng bạn mình. Nếu lỡ Raio gặp bắc trắc, có lẽ người đau buồn nhất là Shala nữ hoàng.
Bà lúc này đã đi xuống lễ điện, không ẩn mình đứng trên cao quan sát nữa. Mái tóc vàng điểm vài sợi bạc phất phơ trong gió, Shala dõi mắt chờ một người đến để nàng hỏi chuyện.
- Tới rồi_ Shala khẽ quay mặt lại khi nghe tiếng bước chân quen thuộc của Lina, mùi hương dễ chịu trên người cô khiến Shala được thư dãn thần kinh giây lát.
- Trông người xanh quá nữ hoàng à. Lina lâu rồi mới gặp người, cũng gần 20 năm... Một khoảng thời gian khá dài.
Lina vừa ướng đôi mắt màu ngọc bích nhìn Shala, vừa cất câu nói trả lời, cô vui sướng có, bất an có khi gặp lại nàng. Cô đã từng nói sẽ không bao giờ tương phùng với Shala trừ khi có biến cố xảy ra. Không phải giữa cô và nàng có thù oán sâu nặng, chỉ là cô không muốn có tí liên quan gì với thế giới Vam lắm thị phi này. Shala là nữ hoàng, đương nhiên cô không gặp nàng cũng dễ hiểu.
- Cậu thì vẫn như xưa Lina à, nhưng có vẻ mặn mà và sắc sảo hơn nhiều. Ta vào vấn đề chính luôn nhé, cậu có thể nói cho tớ biết cách giải cứu Raio. Còn thân phận của cô bé kia, rốt cuộc có liên hệ gì tới sự tồn vong của đất nước này?
-...
Lina im lặng, cô hiểu Shala nóng lòng muốn cứu người. Cơ bản Raio là người tài cần giữ lại, nhưng vẻ hốt hoảng và lo sợ kia của Shala cho thấy, cậu bé ấy không phải người thường. Chậm rãi đến bên nắm lấy tay Shala, Lina dò hỏi.
- Raio là hoàng tử, tức con trai cậu. Người luôn ẩn mình bao năm qua?
-...
Shala khẽ gật đầu, như dự đoán bao giờ cũng chuẩn của mình nên Lina không mấy ngạc nhiên. Cô ngước nhìn nền trời cao dò xét sự chuyển dịch của hắc khí, chúng đang thưa thớt vây hãm cả khoảng không phía trên trường Quenci. Vị hiệu trưởng đứng kế bên nghiêm nghị lạ, ông không nói gì, cũng không khó chịu khi Lina lơ mình. Ông biết cô vẫn còn để chuyên xưa trong lòng, muốn cô quên e là rất khó.
Cuộc nói chuyện giữa ba người bạn diễn ra trong im lặng. Họ chỉ trao đổi bằng ánh mắt, cái gật đầu ám hiệu. Những nhân vật tiếng tăm khi xưa đã tụ họp lại đây, chỉ còn thiếu một nhân vật nữa là đủ bộ. Người đó không ai xa lạ chính là vị chúa tể bóng tối vang danh thiên hạ. Ông sẽ đến nhanh thôi, bởi vì có một người ông cần gặp ngay khi lễ hội chấm dứt. Đó là Shala nữ vương, người con gái mà ông đã dâng hết trái tim để yêu.
Ngày dần tàn, thời gian cứ thế vô tình trôi qua nhanh. Trong vòng ma trận, Samy bắt đầu hồi tưởng về mãng kí ức vừa mới chớm mở ra trong đầu mình. Khẽ nhắm nghiền mắt lại Samy bắt đầu xuyên vào một không gian khác, nơi có dòng suối nhỏ chảy róc rách, cánh rừng cấm bạc ngàn u uẩn. Quang cảnh tuyệt gê rợn và hiu quạnh, chỉ có cảnh không người, một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng Samy. Cô ngắm nhìn thật kĩ khoảng không trước mắt, bước chân trong vô thức dịch chuyển lại nơi những cành cây rơi vãy, dù cô không biết đó là gì. Cảm giác thân quen vẫy gọi Samy dừng lại quan sát từ xa, cô nép người nhìn thứ gì đó đang động đậy bên dưới đống cành cây ngổn ngang.
Cùng lúc đó Tayoo đã thi triển phép thuật thành công mà quay về thời điểm như Samy, cậu từ tốn hành sự. Tình cảnh hiện tại không cho phép cậu nóng vội, Tayoo không rõ Samy đang ở đâu trong thế giới mờ ảo này, cậu chỉ biết là mình phải cứu cô bé mà Raio điện hạ trân trọng. Lật tẩy âm mưu của Heyomi, khiến cho ma trận của ả bị phá vỡ để Samy cùng Raio trở ra an toàn.
Tayoo nhìn thấy Hamy nhỏ từ phía xa, cậu nhanh chóng đến bên cứu lấy cô bé. Khẽ phẩy tay hất tung đống cành cây ra, Tayoo nhẹ nhàng bế Hamy đặt ở nơi thoáng mát cho cô bé hô hấp dễ hơn. Chỉ một lát sau khi được Tayoo chăm sóc, Hamy đã dần mở mắt ra. Cô bé nhìn Tayoo với vẻ cảnh giác và dè chừng, xong giây lát thôi cơ mặt đã giãn ra. Hamy biết người ngồi bên mình không phải kẻ xấu, mùi hương từ người anh khiến cho cô bé thư thái lạ. Nở một nụ cười tươi Hamy nhìn Tayoo cất câu hỏi ngây ngô, không biết vì đâu lại khiến tảng băng trong lòng Tayoo tang chảy. Có lẽ do cậu đã vô tình cứu được cố nhân năm xưa, cô bé đã từng giúp cậu vượt qua đau thương mà tiếp tục tồn tại.
- Anh tảng băng đã cứu em phải không?
Câu hỏi có độ sát thương từ Hamy nghe rất quen, giống cách mà ai đó hiện tại hay gọi Tayoo, khiến cậu nghe xong cứ thấy thân quen trong lòng. Khẽ gật đầu đáp lời, Tayoo vuốt nhẹ mái tóc Hamy.
- Là anh đã cứu em đấy, có vẻ em đang cần tìm người. Ta đi ngay bây giờ luôn nhé, ta sẽ giúp em tìm anh em.
- Sao anh biết hay thế, em bị lạc anh Raio rồi, đang đi tìm thì gặp nạn ấy. May sao anh cứu em, không thì em mất mạng ấy. À, em quên mất, cảm ơn anh vì đã cứu em.
Hamy tỏ ra thích thú và biết ơn Tayoo, cô bé cứ ríu rít bắt chuyện với cậu, miệng thì líu lo là thế nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt. Hamy đưa tay xem đồng hồ, đã gần năm giờ chiều, nếu cô bé và Raio không về thì ba mẹ và bà sẽ lo mà đi tìm mất. Tayoo nhìn Hamy hiểu ý, cậu chậm rãi ngồi xuống thấp, xong cất lời bảo Hamy.
- Nhanh nào cô bé, em lên nhanh để anh cõng đi tìm anh Raio. Có vẻ anh em cũng đang chờ em đấy, có kẻ thích chơi trò mạo nhận. Anh sẽ khiến cô ta thua trong trò chơi này.
- Vâng, em lên ngay đây_ Hamy không màng hiểu câu nói đầy ẩn ý của Tayoo, cô bé cứ ung dung ôm cổ cậu rồi nằm ngoan trên lưng để cậu na đi. Suốt đoạn đường Hamy cứ líu lo buông chuyện, Tayoo thì nhiệt tình trả lời quên cả mệt. Sức cậu sau khi thi triển phép thuật giờ yếu đi hẳn, giờ có ai đánh lén e là chỉ biết đưa người ra mà chịu đòn.
Từng tia nắng cuối ngày rơi vụng đùa nghịch trên làn tóc nâu bồng bềnh của Hamy, hòa hợp với màu ánh bạc trên tóc của Tayoo tạo nên một bức tranh đa sắc với đủ gam màu tuyệt đẹp. Ở một gốc khuất, Samy ngắm nhìn theo bóng dáng nhỏ dần của hai thân ảnh đang tiến về phía xa kia khẽ xót xa. Là Tayoo, cậu chính là vị ân nhân khi xưa đã cứu cô. Tuy kí ức đã bị chôn sâu, tuy nhiên torng những cơn mơ màng hư ảo, Samy đôi lúc vẫn nhìn thấy chập choạng hình ảnh của cậu. Một người anh với dung mạo thoát tục, nụ cười tỏa nắng đang trò chuyện, cõng cô trên lưng đi đâu đó. Samy lúc này không nghĩ được nhiều, cô không thắc mắc vì sao Tayoo lại xuất hiện trong kí ức của mình trong vai trò một người anh thân thiện. Điều Samy thấy khó hiều, đó là vì sao cô bé kia tuy giống cô là thế nhưng tên thì lại khác, còn cậu bé mà cô bé có nhắc đến nữa. Tên là Raio, có phải cậu là Raio sempai của hiện tại mà cô quen không. Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu khiến Samy khó nghĩ cho thông được. Tạm cất chúng sang một bên Samy tiếp tục dõi theo bước chân của Tayoo và cô bé đến một nơi nào đó mà cô không hề biết. Dự cảm sẽ nhanh chóng gặp được cố nhân khiến Samy thấy tim khẽ nhói lên từng cơn, cô vẫn cứ đi, và thời gian vẫn cứ thế vội vã đuổi kịp cô.
Cùng lúc đó ở một nơi có khung cảnh tuyệt đẹp, khắp nơi hoa thơm bướm lượn. Suối chảy nghe vui tai hòa cùng thanh âm chào ngày tàn của tiếng chim nghe đến say đắm tâm hồn. Raio nắm tay Heyomi đi theo cảm tính của chính mình đến nơi mà cậu đã dựng cảnh sẵn. Là một khu rừng thánh nằm đối diện với khu rừng cấm phía trên đồi, nơi mà Hamy gặp nạn mới đây thôi. Raio lòng cứ rối như tơ vò, cậu giống các cô dâu sắp sửa về nhà chồng. Má ửng hồng, tim đập nhanh như muốn vỡ tung ra mà bay đến trước mặt cô gái cậu sẽ tỏ tình lát nửa đây. Raio đi chầm chậm, viên ngọc trong tay ấm lên ngầm báo cho cậu biết đã đến đúng vị trí cần dừng lại. Khẽ thi triển phép thuật Raio tạo ra những bông tuyết nhỏ rất thích mắt, chúng bay vờn xung quanh tô điểm cho cảnh vật vốn đã đẹp, giờ lại càng đẹp hơn. Heyomi nhìn Raio nở một nụ cười nhạt đầy ủy mị, cô giơ tay hứng một vài bông tuyết nhẹ nhàng bóp nát chúng, xong vẫn tỏ ra thích thú cất câu nói giả vờ ngây ngô với Raio.
- Cảnh đẹp quá, tuyết đẹp quá! Anh Raio giỏi thật, Hamy thích lắm, cảm ơn anh đã đưa em đến một nơi thú vị thế này.
- Em vui là được, mọi việc anh làm đều vì em cả mà Hamy_ Raio siết nhẹ tay Heyomi cất lời, cậu vẫn thấy có gì đó không thật lắm, dù Hamy đang ở đây, nhưng Raio lại nghe trái tim cậu hướng về một nơi khác.
- Mà anh bảo có chuyện vui muốn nói với em đấy Raio, cũng trễ lắm rồi. Anh nói nhanh rồi ta cùng về để người lớn lo thì không hay.
Heyomi biết Raio đang bắt đầu ngờ vực cô, nên đã nhanh trí đánh trống lãng sang chuyện khác nhằm phân tán suy nghĩ của cậu. Khẽ quan sát vòng kết giới đã bị ai đó xâm nhập khiến nó bị hỏng một mảng lớn Heyomi bắt đầu bất an. Cô hối thúc Raio, một mặt để thực hiện âm mưu, một mặt cô dùng công lực ỉm trợ giúp Raio nhìn thấy rõ mặt của mình trong thế giới ảo.
Raio lớn lúc này vẫn không hay, không biết nội tình đang diễn ra, cậu chỉ biết dán mắt quan sát hai đứa trẻ đang đứng ngay phía trước mặt mình. Cố tập trung tư tưởng nhìn cho rõ công chúa nhỏ trong lòng cậu cho thỏa lòng mong nhớ. Ngay lúc Raio bé đã chuẩn bị đâu vô đó và bắt đầu màng tỏ tình rất lãng mạn, thì có hai vị khách không mời đang tiến lại rất gần, chỉ còn cách nơi cậu cùng Heyomi đứng hai quảng cây tùng xanh mát diệu.
Raio bé hít một hơi dài, cậu nắm viên ngọc sinh mệnh trong tay thật chặt và đặt hết tình yêu của mình vào trong nó. Tiếng gió thổi bên tai nghe như giọng hát của một thiếu nữ đang tự tình ai oán, lúc thanh, lúc bỗng. Có nhạc lại có điệu, Raio còn chờ gì nữa mà không nói những lời tận đáy lòng cậu chất chứa dành cho Samy. Lần cuối thôi, sau này Raio có thể sẽ không gặp lại Hamy của cậu nữa. Một khoảng thời gian dài cậu và cô bé phải xa nhua, mỗi người sống ở một thế giới. Nghĩ đến đây Raio lại chợt buồn, cậu chậm rãi cất lời. Trong câu nói chất chứa chút ngẹn ngào vừa mới trào dâng.
- Hamy, anh có vật này muốn đưa cho em giữ. Có thể xem đây là vật định tình giữa đôi ta, dù anh và em còn rất nhỏ, nhưng anh biết anh không thể sống thiếu em. Hãy giữ nó thật kĩ, anh sẽ rời xa em một thời gian. Sau này khi gặp lại, nó sẽ là vật giúp ta nhận ra nhau.
- Raio, em xúc động lắm. Nhưng sau ta phải rời xa nhau.. em không muốn.
Heyomi nghe lời tận đáy lòng mà Raio thốt nên có chút xao xuyến, dù cô biết tình cảm ấy không dành cho mình. Cô chỉ là người đến sau mạo danh, nhưng đã diễn thì phải diễn cho nhập vai, Heyomi vì thế mà gào khóc thảm thiết. Cô khẽ ôm chặt Raio, siết cậu torng vòng tay không nỡ buông.
Raio của hiện tại chứng kiến hết toàn bộ sự việc, đầu óc cậu xoay vòng trước bao hình ảnh ngổn ngang, hư hư, thật thật không sao phân biệt được. Công chúa nhỏ là Heyomi, chuyện này sao có thể. Nhưng tất cả đang phô bày sinh động trước mắt Raio, cậu muốn gạt phăng nó ra cũng hơi khó. Đầu óc Raio không sao tĩnh táo được, pháp lực suy yếu khiến cậu dần đuối sức. Vẫn im lặng quan sát, Raio tạm quên đi mọi việc. Trong đầu cậu chỉ tồn tại một câu hỏi duy nhất.
“Rốt cuộc Hamy có phải là Heyomi không?”
Heyomi đắt ý khi nhìn thấy Raio đã dần sa bẫy do cô sắp đặt, tay vẫn ôm chặt Raio bé, Heyomi giờ mới mỉm cười đẩy nhẹ cậu ra. Xong cố tỏ vẻ bình tâm, không đợi Raio phân trần thêm gì nữa, Heyomi đã tự xen vào trấn an cậu.
- Em sẽ giữ viên ngọc, anh không cần lo hay giải thích gì thêm. Em hiểu hết, tin hết. Em... nhất định sẽ đợi anh.
- Cảm ơn em nhiều lắm Hamy, nhất định anh sẽ về tìm em.
Raio siết nhẹ tay Heyomi, cậu chậm rãi đặt viên ngọc cho cô giữ, tuy nhiên viên ngọc vẫn chưa kịp nằm hẳn trong tay Heyomi, thì bỗng từ đầu một giọng nói của ai đó xen vào, đã phá vỡ kế hoạch của cô.
- Đợi đã Raio, cô ta là kẻ giả mạo.
|