NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ- (Full)
|
|
Chương 26
"Tôi nuôi thêm một ngày nữa đựơc không? Thật sự chỉ một ngày." "Cậu đang nói gì?" "Ngân Hách!" "Đã là ngày thứ ba rồi." Tôi đã đặt tên cho chú chó nhỏ là Kijou. Kijou thật rất đáng yêu. Vừa nhìn thấy con mắt đáng yêu đó, tôi quên hết mọi vất vả mệt nhọc trong ngày. Tất nhiên, vì sợ dì phát hiện, nên lúc đi học, tôi không quên khoá cửa phòng lại. Hơn nữa, vì sợ Kijou gây ra tiếng động, tôi suy nghĩ nát óc, nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện. "Xuống lầu ăn điểm tâm đi." "Ngân Hách! Bây giờ, tôi chẳng phải đang xin cậu sao! Tôi sẽ mời cậu ăn ở căng tin một tuần!" "Xuống lầu ăn sáng đi!" Lần này hình như hắn đã hạ quyết tâm rồi. Xem ra, Ngân Hách cũng dị ứng với lông chó, một ngày, hắn hắt hơi hơn mười lần! Nhưng tôi không thể đuổi Kijou đi, không thể trả nó về lại con đường đầy bụi đó. "Ngân Hách, tớ xin cậu đấy." "Gì thế? Con xin Ngân Hách gì thế?" "Dạ? Không... không có." Bố từ trong phòng đi ra làm tôi giật mình. Trong lúc ăn sáng, tôi cứ thấp thỏm. Tuy đã để lại sữa tươi với thức ăn của chó cho Kijou, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Hơn nữa, cái tên đang thản nhiên ngồi ăn cơm trước mặt tôi cũng làm tôi thấy bất an. "Ách... xì!" "Chủ tịch, có phải ông bị cảm rồi không?" Dì đưa cho bố ly nước, nói. "Từ đợt trước, hễ về tới nhà là hắt hơi." "Hay là bị dị ứng?" "Khu! Khụ, khụ!" Là tiếng của tôi. "Sặc rồi à?" Dì vỗ lưng tôi, nói. Vì từ "dị ứng", tôi suýt ngất đi, cho nên thiên hạ mới nói, phạm tội rồi thì không thể ngủ ngon đựơc. Tôi bắt gặp ánh mắt nham hiểm của Ngân Hách. Lúc còn đang ho liên tục, tôi cũng không bỏ qua cơ hội, lắc đầu, ánh mắt van lơn. "Chủ tịch." Ngân Hách nói. Ngân Hách, không được! Tôi thò tay bịt miệng Ngân Hách. Không khí trên bàn an trở nên yên lặng. Tay Ngân Hách đang cầm ly nước. Chết rồi... bị hố rồi. "Đưa nước cho chủ tịch uống cũng không được sao?" "À, cái đó... không phải, ý tôi là rót nước đầy ly rồi hãy đưa bố... ha ha!" Tôi cười gượng gạo. Bố, Ngân Hách và ngay cả dì cũng nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, tôi cũng cảm thấy mất mặt quá. Trên đường cùng Ngân Hách đến trường, tôi van xin suốt cả dọc đường. Hôm đó, lúc nghe giảng bài, tôi không biết có nghe được gì không. Lúc tan học về nhà, tôi vẫn xin hắn. Thật ra tôi cũng biết, hắn gánh trách nhiệm giữ bí mật cho tôi đã là chuyện rất khó. Nhưng tôi vẫn xin hắn giúp đỡ, tôi thừa nhận, mình là người ích kỷ. Vì là thứ 7, tôi về nhà sớm hơn chút xíu. Đi thẳng về phòng, vừa mở cửa, Kijou đã mừng rỡ đón tôi. "Ai chà, Kijou nhớ mẹ hả?" "Chả trách sao giống như thế." "Thật không? Kijou đáng yêu. Cái gì? Tôi và Kijou giống nhau?" Quay lại nhìn, là Ngân Hách đang dựa vào khung cửa cúi xuống nhìn tôi và Kijou. "Thế tôi cũng đáng yêu rồi?" "Không, mặt giống chó." "Ừ, giống chó. Này?!" "Luôn bị chi phối." "Tức chết được. Phải rồi, cậu sẽ giữ bí mật chứ? Tôi nuôi thêm vài ngày nữa nhé? Kijou vẫn còn nhỏ quá." "Nếu cứ thế này thì có tình cảm rồi càng không dễ đuổi đi." Ngân Hách cằn nhằn. "Tôi đang tìm người có thể nuôi Kijou, cho nên đợi thêm vài ngày nữa được không?" "..." Ngân Hách không nói gì, đi ra khỏi phòng tôi Cho dù chuyện mình quan trọng nhất, nhưng chẳng phải quá đáng lắm sao! Bỏ con chó đáng yêu như thế ở đâu! Tên xấu xa, Hạ Ngân Hách. Tôi đã cầu xin cậu như thế, không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi? Kệ. "Kijou." "Gâu... gâu..." Kijou ngoắt ngoắt cái đuôi đáng yêu, thè lưỡi, nghiêng nghiêng đầu. "Mẹ đi tắm đây, chút xíu là xong, đợi mẹ nhé! Biết chưa? Ái chà, thật đáng yêu quá!" Tôi hôn lên mặt nó một cái rồi đóng cửa phòng và vào nhà tắm, còn hát khe khẽ nữa. Thay xong quần áo, tôi đi ra ngoài. Ngân Hách ngồi trên ghế nệm phòng khách lầu một xem ti vi. Tôi vùa hát vừa mở cửa phòng, Kijou yêu quí sẽ ngoắt đuôi chạy lại, cọ vào chân tôi mà làm nuỹng. Nhưng? Phòng tôi lại trống không? "Kijou... Kijou..." Tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng cũng không thấy Kijou. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nó có thể chạy đi đâu được chứ? Bỗng nhiên, tôi nghĩ ngay đến Ngân Hách. "Hạ Ngân Hách?" Hắn không trả lời, nhìn tôi. "Kijou. Cậu làm gì nó rồi?" "Tại sao lại hỏi tôi?" "Cậu thật là tên xấu xa, cậu làm gì nó rồi?" "Cái gì?" "Đi đâu rồi! Không thấy Kijou nữa! Lúc tôi tắm, cậu vứt nó đi đâu rồi? Chắc là thế phải không?" "Nói gì thế?" "Là cậu vứt nó đi! Người biết Kijou chỉ có cậu! Chẳng phải tớ xin cậu nuôi thêm vài ngày sao? Chỉ vài ngày. Chẳng qua xin cậu im lặng vài ngày thôi! Tôi biết cậu dị ứng với lông chó, cũng biết cậu phải báo cáo nhất cứ nhất động của tôi. Nhưng cậu cũng biết tôi thích Kijou biết chừng nào! Tôi đã bỏ hết lòng tụ trọng cầu xin cậu. Cậu lại muốn vứt bỏ Kijou như thế sao? Cậu không phải người. Con vật nhỏ bé hơn cậu, lại đáng thương, không có chỗ nào để đi, cậu lẽ nào không có chút thương cảm?! Cũng phải, tôi có thể mong gì ở cậu... Cậu... cậu là đồ đểu xấu xa nhất trên thế giới." Tôi lau nước mắt, quay lưng chạy xuống lầu. "Huệ Bân! Huệ Bân!" Tôi không đoái hoài gì đến tiếng gọi của dì, bỏ chạy ra ngoài, tôi chạy khắp khu phố như người điên. "Kijou! Kijou!" Tôi nhất định phải tìm được Kijou. Kijou vẫn còn rất nhỏ, bị bỏ ngoài đường như thế, ngộ nhỡ bị thương thì làm sao. Con cầu xin Trời, con xin ông cho con tìm được Kijou. Cầu xin ông! Tôi tìm tới tìm lui mấy bận. Nhưng trái với mong ước khẩn thiết của tôi, cho đến chiều, tô ivẫn chưa tìm được Kijou đáng yêu, Quay về nhà, tôi ngồi ủ rũ ở cửa. "Giờ này con còn đi đâu làm gì?" Dì vừa lau tay vào tạp dề, hỏi tôi. Tôi ngồi thừ ra, Kijou của tôi... Kijou. Dì nhìn tôi nói: "Thời gian gần đây, không chỉ có mèo hoang, chó hoang cũng có nữa. Huệ Bân, ngày mai, dì phải quét dọn phòng con. Không biết ở đâu ra, trong phòng con lại có con chó." "Con chó?" "Phải, nhỏ lắm, không biết ở đâu chạy vào. Chác nó núp ở đâu đó, sau đó, lẻn vào phòng con. Chả trách từ mấy hôm trước chủ tịch cứ hắt hơi mãi. May là dì phát hiện được và đuổi nó đi rồi. Tóm lại, dì phải dọn dẹp thật sạch." "Hoá ra là dì à?" "Hả? Gì? Con nói gì?" "Dì đuổi Kijou... à không, dì đuổi con chó trong phòng con ra ngoài phải không?" "Tất nhiên rồi. Nhưng mà, con biết con chó đó à?" "Dì, tại sao dì lại làm như vậy!" Tôi đứng phắt dậy, hét lớn. Dì nhìn tôi kinh ngạc. Ngân Hách, tôi đã hiểu lầm anh ta, đã lớn tiếng trách mắng anh ta. "Hơ..." Dì đứng như trời trồng. Tôi cảm thấy nước mắt sắp tuôn ra, vò đầu, hỏi dì: "Dì, Ngân Hách đâu rồi?" "Ra ngoài rồi. Không bao lâu sau khi con đi ra." "Ôi..." Tôi đấm vào tường, tay đau rát. Nhưng bây giờ, không phải là vấn đề này. Tại sao lại hấp tấp như thế chứ. Điều tra rõ ràng rồi hãy nói thì hay quá! Kijou rốt cuộc đi đâu rồi? Tại dì mà tôi sắp điên rồi. Thật là... Cạch. "Cửa mở, có người bước vào, tôi quay lại. Ngân Hách đang ôm hai con chó, nói: "Hắt xì! Hai con chó giống quá! Không biết con nào là Kijou, nên mang cả hai con về. Hắt xì!"
|
Chương 27
"Hắt xì! Không nhận à?" Ngân Hách đưa cho tôi Kijou và một con chó khác giống hệt Kijou, rồi hắn bỏ đi lên lầu mà cứ hắt hơi liên tục. Tôi ngước nhìn theo Ngân Hách hồi lâu, rồi cúi xuống nhìn hai con chó nhỏ đang ôm trong lòng. Là chủ, tôi có thể phân biệt được Kijou và con chó kia, còn Ngân Hách thì không phân biệt được, kém quá. Tôi dẫn con chó kia ra ngoài. "Mày từ đâu tới?Làm sao đây..." "Gâu! Gâu gâu!" "Ừ, biết rồi. Người giám sát ngốc nghếch của tao đã bắt mày về, tao phải có trách nhiệm tìm ra chủ mày." Con chó đáng thương! Tôi nhìn nó. Mày rốt cuộc bị bắt ở đâu? Chủ mày chắc đợi đến nỗi hai mắt sắp lồi ra. Không có chủ à? Nếu tôi nuôi... Phù, ngay cả Kijou tôi cũng không có cách gì nuôi đến cùng. "Gia Phi!" Tôi vừa mở đẩy cổng bước ra, có một nữ sinh chạy lại, rưng rưng nhìn con chó trong tay tôi: "Gia Phi, hoá ra mày còn sống!" "Gâu! Gâu! Gâu!" "Em là chủ của nó?" Tôi hỏi. "A, chị chăm sóc nó hả? Cám ơn! Cám ơn! Gia Phi, nhớ mày quá. Mày đã ở đâu vậy!" "Không phải chăm sóc." Tôi xấu hổ. "Quả thật cám ơn chị quá! Nếu không có chị, em mất Gia Phi rồi. Cám ơn chị!" Hạ Ngân Hách, rút cuộc cậu đã bắt con chó này ở đâu? "Không có gì. Không cần cảm ơn chị, em lo việc của em đi." "Dạ, cảm ơn chị! Gia Phi, sao mày lại chạy xa vậy? Hả" Em nữ ấy quay đi. Tôi gọi nó: "Khoan đã, em ở khu nào?" "Dạ, Danh Lưu Đống." Danh Lưu Đống? Chạy xa như vậy để bắt về? Tiễn em gái ấy xong, tôi lên lầu. Thấy Ngân Hách đã tắm xong, nhưng vẫn hắt hơi liên tục. Tôi hỏi: "Cậu tìm thấy con chó nhỏ đó ở Lưu Danh Đống phải không? Con chó giống Kijou ấy?" "Sao cậu biết? Mũi cậu cũng thính như chó à?" Con khỉ! Nhưng tôi cố nén giận: "Cậu đi xa như vậy, tôi rất cám ơn cậu. Hoá ra không phải cậu, mà là dì đã đuổi Kijou ra ngoài." "...?" "Ưm, cho nên thật xin lỗi và cám ơn cậu." "...?" "Sau này, tôi sẽ không tuỳ tiện hiểu lầm cậu nữa." "...?" Vì sự hiểu lầm của tôi, vì nghe tôi mắng, hắn tức giận, đi đến Lưu Danh Đống cách đây mất một tiếng đồng hồ đi đường để tìm được Kijou và con chó giống Kijou. Ngân Hách không phân biệt được, nên vừa hắt hơi, vừa ôm hai con chó về! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, như thế sẽ khiến tôi càng day dứt thêm. "Ôi, nhức đầu quá." Ngân Hách bỗng than. "Đợi chút, tôi đi lấy thuốc cho cậu." Vì Ngân Hách, tôi đành phải nhốt Kijou trong phòng. Tôi quyết định nói chuyện với Ngân Hách xong rồi mới chơi với Kijou. "Không, thuốc thì không cần. Cậu vào phòng tôi, lấy cặp tôi ra đây." Ngân Hách nói. "Ừ." Dù sao cũng là tôi có lỗi trước, ngoan ngoãn nghe lời cậu vậy. Tôi lấy cặp cho Ngân Hách, cậu ta dựa vào ghế nệm và "ra lệnh": "Mở cặp ra." "Sách gì nhiều thế này? Một học trò không chịu học hành gì?" "Hả?" "Tất nhiên không phải, cậu trước giờ luôn chăm chỉ học hành." Khốn kiếp, hôm nay, vì có lỗi nên ta mới nhường ngươi. "Trong đó có sách và vở bài tập tiếng Anh, cậu chép phần số 4 cho tôi." Lời của Ngân Hách. "Mấy thứ này tại sao lại do tôi làm?" "Tại cậu, nên tôi bị bệnh rồi." "Cậu cố ý đi tìm Kijou là để nhờ tôi giúp cậu làm việc này?" "Cậu muốn nó bị đuổi lần nữa không?" Dĩ nhiên là tôi lác đầu nguầy nguậy. Ngân Hách nằm phịch xuống ghế, tôi mở sách ra. Trời ạ, ở đâu lại có cuốn sách sạch sẽ thế này? Đem quyển sách này đến nhà sách đổi lấy tiền thì không phải là chuyện không thể. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Tôi đã không còn cách gì nữa. Nhưng, vị trí của chúng tôi hình như đã đảo ngược lại? Ngân Hách chẳng để ý gì đến tôi, vẫn hắt hơi. "Hạ Ngân Hách, chỉ cần phần 4 là đựơc rồi chứ gì?" "Ừ." "Lại còn làm bài tập nữa à? Bình thường, tôi thấy người không động đến ngón tay..." "?" "... là tôi, cậu lúc nào cũng rất chăm chỉ." Trời ạ, Lý Huệ Bân! Mày đã đổi tính thật rồi. Cái tính là: cho dù có phạm tội tày trời cũng không cầu xin tha thứ. Tôi sao thế này? Lẽ nào, Ngân Hách chỉ cần trừng mắt, là tôi đã nói sang câu khác rồi? Cũng phải, dù sao hôm nay là tôi có lỗi. (Tôi đang tìm cách hợp lý hoá hành vi thấp kém của mình). "Hắt xì! Trong vài ngày, mau tìm chủ mới cho con chó đi." "Mấy ngày?" "Tốt nhất là... Hắt xì!... Ngày mai." "...?" "Chịu khó vài tháng nữa, đợi đến lúc cậu thi xong đại học, cậu được tự do rồi và tôi không còn là bảo vệ của cậu nữa. Đến lúc đó, cậu nuôi Kijou không được sao? Hắt xì!" Ngân Hách nằm trên ghế, quay lưng lại với tôi và nói như thế. Không biết tại sao, tôi nghe xong thì có cảm giác như bị tổn thương. Quen biết nhau, rồi cũng có ngày li biệt. Tôi vốn tưởng ngày hắn đi, tôi sẽ sung sướng hô to "vạn tuế" như là một ngày lễ long trọng. Nhưng giờ đây, tôi lại giống như kỵ sĩ yếu ớt, trước mắt như có bức màn che khuất, chóng mặt quá... Tôi miễn cưỡng dồn sức lực vào tay mình để tiếp tục chép bài. Sau khi lạnh lùng nói câu ấy xong, cho đến khi tôi làm xong bài tập và bỏ vào cặp, Ngân Hách vẫn nằm im. Lúc này, tôi nghĩ đến những chuyện này. Có phải, tôi đã không thận trọng trong mối quan hệ với Ngân Hách? Thật ra, hắn có lẽ đã thâm nhập vào cuộc sống của tôi từ lúc nào không biết?
******
"Châu Ân, nhờ em giúp vậy." "Em tất nhiên không có vấn đề gì! Tên là Kijou phải không? Em thích lắm!" "Thật không?" "Em vốn định mua một con chó con. Nó hiền và ngoan như vậy, em không có lý do gì từ chối!" "Được, cám ơn em!" Cuối cùng, tôi cũng tìm được một học sinh lớp dưới để giao Kijou cho nó. Những lúc thế này mới nghĩ tới em ấy, tôi cảm thấy không phải với nó. Tối qua, Kijou đáng yêu bị bố phát hiện, hơn nữa, vì Ngân Hách đe doạ và dì thuyết phục, tôi đành phải nhờ đến Châu Ân. Lòng tôi đau đến nỗi không múôn sống nữa, như thể chân mình bị kim châm. "À, chị, chị có bạn trai chưa?" "Bạn trai?" Lúc này, tôi lại nghĩ đến Ngân Hách. Điên rồi, cái nên nghĩ và không nên nghĩ đều nghĩ cả. "Không, không có." "Chị! Thế anh Ngân Hách không phải là bạn trai chị sao?" "Hử? Ngân Hách? Không, không phải, đó chỉ là tin đồn nhảm." Vừa nghe tôi nói thế, Châu Ân mắt sáng rỡ, nói với tôi: "Chị, thế thì..." "Hử? Gì thế?" "Có thể nhờ chị một chuyện không?" Được chứ, chị lúc khó khăn mới tìm đến em, giao Kijou cho em, chị có thể không đồng ý sao? "Ừ, chuyện gì?" "Đó là... đó là..." "Đừng lắp bắp nữa, nói mau đi." "Chị! Thế chị giới thiệu Ngân Hách cho em đi?" "Hả?" Không ngờ, tôi lại hoảng hốt. Tôi chắc có lẽ là vì không ngờ nó sẽ bảo tôi giới thiệu cho nó, nên mới hoảng hốt như vậy! Phải, chắc chắn như thế. "Không được à? Giới thiệu với em đi. Không được à? Chị đang thích... thích Ngân Hách... phải không?" "Hả? Không phải, không phải! Giới thiệu cho em vậy." "Hi hi... Thật không? Cám ơn chị!" Đáp lại Châu Ân đang reo lên vì vui mừng, tôi gượng cười cho nó thấy. "Hôm nay giới thiệu cho em đi! Không, hễ gặp cậu ấy thì giới thiệu!" "Ừ... đuợc rồi." Hôm nay chắc là một ngày cực kỳ xui xẻo, Kijou đã phải nhờ nó chăm sóc. Bây giờ, ngay cả Ngân Hách cũng phải giới thiệu cho nó, lẽ nào, Ngân Hách cũng nhờ nó chăm sóc sao? Nhưng, chuyện xui xẻo thường đến ngay. "Chị! đằng kia... Ngân Hách đến kìa. Mau giới thiệu với em đi!"
|
Chương 28
"À, đây là Hạ Ngân Hách. Đây là bạn gái học lớp dưới, Lý Châu Ân." "Ủa, trông quen quá." Ngân Hách nheo mắt "Xin chào anh. Vì em học lớp sát bên nên thường gặp nhau." "A, thế à?" "Cậu học lớp 4 phải không? Tó thường đến lớp 4 chơi. Sau này, khi tớ đến lớp 4, cậu sẽ nói chuyện với tớ chứ?" Tôi đứng thẫn thờ trong bầu không khí tuyệt diệu này, rốt cuộc để làm gì? Ngân Hách giả vờ như không để ý đến. Nhưng, hắn lại vặn vẹo thân mình không ra hình dạng gì cả. Châu Ân à, tôi thật không múôn nhìn thấy "em họ" tôi biến thành bánh thừng đâu. Châu Ân vỗ vỗ vai tôi. Ừ, biết rồi. Ý bảo tôi đừng làm kì đà nữa? Tôi có thể làm gì chứ? Nó sắp thành chủ nhân mới của Kijou rồi. Tôi bất đác dĩ phaỉ rời khỏi chỗ này. Tôi... rõ ràng đang bước đi mà, nhưng tại sao lại giậm chân tại chỗ chứ? "Muốn đi đâu?" Ngân Hách nắm vai tôi. "Hả? Về lớp..." "Xuống căn tin đi." "Đi với cậu ấy đi." Tôi nói với Ngân Hách và hất cằm về phía Châu Ân. Ngân Hách lạnh lùng: "Tại sao tôi lại phải đi với người mới gặp mặt lần đầu?" "Này, Châu Ân sẽ khó xử đấy!" "Cậu ấy là Châu Ân à?" "Chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao. Tai cậu có gì đặc biệt? Cũng có thể là vì như vậy, cậu mới nghe những lời tôi nói một cách có chọn lựa. Sau đó, cậu mất lịch sự như thế cũng là vì nguyên nhân này! Có muốn lắp đặt cái đó cho tôi không?" "Thích hả?" Tôi nhìn Ngân Hách, uể oải gật đầu. Tai cậu hình như thỉnh thoảng sàng lọc ra những lời khó nghe, chỉ nghe những gì muốn nghe. Cũng có thể, não cậu từ chối tiếp nhận. Tóm lại, là một tên kỳ lạ cổ quaí. "Tóm lại, cậu hãy hoà thuận với Châu Ân đi. Nếu không, Châu Ân sẽ khó xử đấy!" "Đúng thế, cho nên đi xuống căng tin đi." Rốt cuộc, chuyện đó và chuyện này có quan hệ gì? Cứ đi theo hắn trước đã rồi hãy tính. Chúng tôi mua rất nhiều thứ, sau khi ăn xong, lên lầu. Tôi cứ tưởng như vậy là kết thúc rồi, Ngân Hách cũng tỏ vẻ không quan tâm gì. Châu Ân trong chừng mực nào đó cũng hiểu mình bị đối xử lạnh nhạt, cho nên, tôi tưởng hai người họ chào hoỉ nhau thì xong rồi. Nhưng, thật ra không phải như thế, chuyện chỉ mới bắt đầu. "Đi vệ sinh đi." Lời lớp phó. "Tự mình đi đi." "Sao có thể một mình đi xuống nhà vệ sinh chứ!" Lớp phó! Có đến 33 bạn nữ, sao lại chọn trúng tôi? Đánh thức tôi dậy, lại muốn kéo tôi đi đến nhà vệ sinh? Hơn nữa, nhà vệ sinh chỉ có một người đi, vậy mà còn muốn đi cùng? Tôi bực mình: "Nếu tôi không có ở đó, thì không trút bầu tâm sự đựơc à?" "Ừ... hình như là vậy. Cùng đi đi?" "Nếu tôi đi với người khác, họ sẽ kéo tay tôi nhẹ nhàng." "Khỉ quá, đi cùng đi!" "Không đi!" Tuy nói thế, nhưng tôi vẫn bị cậu ấy kéo đi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt, bên dưới, là toàn cảnh sân vận động. Tuy mùi ở nhà vệ sinh rất khó ngửi, nhưng tôi cảm thấy có thể hít thở không khí thông qua cửa sổ đã là hạnh phúc lắm rồi. Hả? Bỗng tôi nhìn thấy hai người trông rất quen. Một là Châu Ân, người kia là... Ngân Hách?! Châu Ân không biết có chuyện gì mà vui thế, cứ cười híp cả mắt. Còn giả vờ không quan tâm gì chứ, mới đó mà đã sáp lại rồi? Nhìn thấy hai người họ đi vào dãy lầu học, tôi vò đầu. Cộc! Cộc "Lớp phó, chuông sắp reo rồi, mau ra đi!" "Nổi giận gì thế?" "Chuông sắp reo rồi!" "Còn 3 phút 38 giây.. không, 37 giây nữa mà!" "Ý cậu là còn phải ngồi rỗi 3 phút nữa?" "Cậu bỗng nổi giận gì thế?" "Nếu là cậu, lẽ nào không giận? Vào thời gian nghỉ ngơi thần tiên này, tớ vì cậu mà đoạ đày trong nhà vệ sinh." "Đáng ghét, sau này không đi nhà vệ sinh với cậu nữa!" "Tớ cầu còn không được." Tôi cũng không biết tại sao lại giận. Sau đó, một ngày nọ, tôi nhiều lần nhìn thấy hai người họ ở cạnh nhau. Mỗi lúc nghỉ giữa tiết, tôi đều đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ nói với nhau "anh anh em em". "Cậu bị đá rồi à?" Lớp phó cuống cuồng chạy đến, hỏi. Tôi sớm biết sẽ có kết cục này. Sư tử tóc vàng ấy mắt tinh lắm, làm sao không nhìn thấy. "Nhớ lúc đầu, hai người chẳng phải dính chặt nhau như keo sao? Bây giờ, cuối cùng cậu cũng bị đá rồi sao? Ái chà! Bạn của tôi, hoá ra là vì lớn tuổi quá nên mới bị đá chứ gì! Chà chà! Nhưng mà, Ngân hách cũng quá đáng thiệt. Vì con bé đó cao hơn một chút, vóc dáng xinh hơn một chút, nữ tính hơn chút xíu, hắn đã bỏ người bạn lớn tuổi hơn, tình tình tệ hơn chút xíu của tôi rồi. Chà..." Tôi thật muốn đưa lớp phó vào bệnh viện tâm thần: "Muốn chết hả? Cho dù tớ bị đá hay bị bỏ rơi, cậu mau đi đi!" "Tại sao? Cậu rốt cuộc không cần tôi nữa ư?" "Nếu không, tớ sẽ quẳng cậu từ trên cửa sổ xuống." "Không... không được!" Lớp phó tái mặt, biến mất dạng. Tôi lại quay nhìn ra cửa sổ. Châu Ân thân mật đưa nước uống cho Ngân Hách, tôi không nhìn thấy mặt Ngân Hách. Có lẽ, không nhìn thấy mới là chuyện tốt! Nếu thấy Ngân Hách đang cười, tôi chắc càng đau lòng hơn.
"Vẻ mặt cậu sao lại thế này?" Ngân Hách hỏi. "Sao?" "Có chuyện gì à? Có phải là vì mấy ngày nay học giờ tự học hơi mệt?" "Cậu không cần quản những việc không đâu." Tôi trở về phòng mình. Tôi cũng biết không nên trút giận lên Ngân Hách. Chỉ là, chỉ là... Tôi nhìn thấy mặt Ngân Hách thì nhớ đến Châu Ân. Cuối cùng, bọn họ đều trở thành người tôi ghét, tôi không thể như thế, họ đều là người tốt. Nếu cứ thế này, chỉ nói rõ thêm là tôi quá hẹp hòi. Cạch! "Thật là không có gì chứ?" Lại là Ngân Hách. "Tôi đã nói là không có rồi mà." Ngân Hách tuỳ tiện mở cửa, tuỳ tiện vào phòng tôi, tuỳ tiện nói những gì mình muốn nói. Nhưng hắn là vì quan tâm tôi, tôi không thể nổi trận lôi đình với hắn. "À, có biết số điện thoại di động của Châu Ân không?" Là Ngân Hách hỏi. Tôi rất ghét trong trường hợp thế này: "Không biết!" "Ngay cả số điện thoại của đàn em học lớp dưới cũng không biết à?" "Không biết! Được chưa? Chỉ là muốn hỏi số điện thoại thôi sao? Nếu thế, vào trường hỏi thẳng số điện thoại Châu Ân chẳng phải rất được rồi sao? Lúc nãy còn ở cạnh nhau, lẽ nào ngay cả số điện thoại cũng không hỏi? Nếu có thể, mời cậu ra ngoài được không? Tôi phải thay quần áo!" Nghe tôi nói một tràng như thế, Ngân Hách sa sầm nét mặt. Không, là trở nên rất đáng sợ, hắn nổi giận? Sao có thể không giận chứ, theo như tính cách của hắn, hắn có lẽ sẽ đá mạnh vào của mà đi ra. Không, hắn sẽ lớn tiếng mắng tôi chứ? Hành động tiếp theo của Ngân Hách sẽ là thế nào? Trước khi đi ra và đóng cửa phòng tôi một cách nhẹ nhàng. Ngân Hách nói một câu thế này: "Châu Ân có thể biết lý do cậu nổi giận. Cho nên, tôi mới hỏi số điện thoại cậu ấy. Lẽ nào, như thế cũng sai sao?"
|
Chương 29
"Hai đứa đang cãi nhau hả?" Đang chuẩn bị ăn sáng, dì đã hỏi tôi như thế. Tôi không nói gì. Dì diễn vở kịch tự biên tự diễn của mình. "Tuổi trẻ các con, cãi nhau là chuyện thường. Cãi nhau giữa vợ chồng giống như chém dao xuống nước. Nhưng, con gái không thể bắt nạt chồng mình biết không? Đàn ông mà, nếu nói họ làm giỏi, cực giỏi, họ sẽ càng làm giỏi." Vợ chồng cãi nhau là gì? Chồng là gì? "Sau này, nên quan tâm chăm sóc, dịu dàng đối với bọn đàn ông. Con trai? Là một động vật luôn cho mình là đúng..." "...?" "Giỏi quá! Cần phải thường xuyên nói những lời như thế, đàn ông sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn." "Hử? Dạ." "Ăn xong rồi à?" Tôi ăn qua loa chút xíu rồi đứng dậy. Ngân Hách đứng sau lưng tôi, tôi nhẹ gật đầu, anh ta lập tức đi ra cửa. Nếu như... tôi nói nếu như... Nếu như Ngân Hách và tôi không phải thân phận là người bảo vệ và con gái ông chủ, thì sẽ thế nào nhỉ? Đã một tuần rồi. Tôi đi vào lớp và lại chịu sự hành hạ của lớp phó. "Hai người chưa chia tay à? Xem ra là cậu cứ bám chặt lấy cậu ấy? Lòng tự trọng của con gái đi đâu rồi? Có phải cậu đã đe doạ cậu ấy như đã đe doạ giết tớ?" "Có muốn thử một lần nhảy lầu mà không có dây thừng không?" Tôi đe doạ. "Hả...?" "Chỉ mới lầu 3, cho dù không có dây thừng, cũng sẽ không chết đâu. Nhiều lắm cũng chỉ bị gãy xương vài chỗ. Cậu nếu muốn thử thì cứ nói tiếp đi." Lớp phó nghe tôi nói, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, chạy mất tiêu. Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, tôi quay lại. Hoá ra là lớp phó đang nắm chặt tay, trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng sững sờ nhìn nắm tay của nó. Ánh mắt của tôi như muốn nói "Nắm tay của cậu định làm vào việc gì?" Lớp phó hình như hơi sợ, sau đó, cậu ấy hét lớn với giọng nói đủ làm sập cả trường: "Huệ Bân, cố lên!" Quả là cao thủ tuỳ cơ ứng biến. Người nham hiểm xảo trá. "Lý Huệ Bân." Là Ngân Hách. "Chuyện gì?" "Cầm lấy." Tôi cầm gói đồ Ngân Hách đưa cho. Một tuần nay, hắn chẳng đến lớp tôi lần nào, lý do hắn bỗng đến lớp tôi là gì? Tôi cầm lên xem, là bánh bao và sữa tươi. "Đây là gì?" Tôi hỏi. "Đồ ăn." Ngu thế, phải, tất nhiên là đồ ăn, lẽ nào là vật dùng để lau chùi? Ý tôi hỏi là vấn đề khác kia. "Cậu chẳng phải ăn chưa xong bữa sáng sao?" Hắn hỏi tôi. Vẫn khờ khạo như vậy hả Ngân Hách? "Bỗng nhiên cậu quan tâm tôi thế làm gì?" Tôi nhấm nhẳng. "Nếu cậu ngất đi, tôi phải cõng cậu về. Nặng lắm." "Dẹp! Nếu là như thế, cậu tự ăn đi. Để không nhờ ơn cậu, có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ mở to mắt mà ngất trong phòng mình." "Chỉ ngất đi thì không được sao? Tại sao còn phải mở mắt?" "Ừ, thế thì tôi sẽ nhắm nghiền mắt mà ngất, Này, nếu cốt truyện diễn ra như thế, tôi cuối cùng không phải nhất định ngất đi sao?" "Tóm lại, mau ăn đi. Tớ đi đây." Ngân Hách đi rồi. Có thể nhận thấy, lớp phó muốn hỏi tôi cặn kẽ tình tiết và tiến triển của tình hình. Nhưng, cậu ấy không dám lại gần tôi. Lý do là vì sợ nhảy lầu mà không có dây thừng! Ngân Hách đi khỏi chẳng bao lâu, lại có người đến tìm tôi. "Chị..." "Hử, gì thế?" Đáng lẽ phải cười với Châu Ân, phải vui vẻ đón tiếp nó. Nhưng tôi không múôn nhìn thấy Châu Ân cười tít mắt, bởi vì tôi cảm thấy nó hạnh phúc quá. "Kijou rất khoẻ." "Kijou ăn uống được chú?" "Dạ, nó đáng yêu lắm, lại rất ngoan. À, cái này." "Đây là gì?" Tôi nhận phong thư mà Châu Ân đưa, hôm nay sao có nhiều người tặng đồ cho tôi thế. Tôi mở ra xem, bên trong có rất nhiều hình của Kijou. "A, cám ơn! Chị nhớ Kijou nhiều lắm, thật cám ơn em!" "Chị đừng cám ơn em." "Hả?" Tôi vừa xem hình Kijou, buột miệng hỏi. Châu Ân mỉm cười nói :"Không phải em nghĩ ra, đây là chủ ý của anh Ngân Hách. Thật ra là Ngân Hách nhờ em đưa cho anh ấy thật nhiều hình của Kijou. Điều kiện em đưa ra là: anh ấy phải dành cho em thời gian một tuần. Nhưng, Ngân Hách không chịu hẹn gặp bên ngoài, nên đành phải hẹn gặp lúc nghỉ đổi tiết." "Ơ?" "Hôm qua là ngày cuối cùng, em sẽ không bao giờ quên. Ngân Hách là người đàn ông tuyệt vời. Có thể có một hồi ức đẹp như vậy, thật không còn hạnh phúc nào bằng. Chị, cám ơn chị." "Hử? Chuyện này hình như không cần cám ơn chị." "May nhờ có chị, em mới có thể trò chuyện được với Ngân Hách. Tụi em còn nhắn tin, gọi điện thoại. Thật rất cám ơn chị." "Không phải hai người đang yêu nhau sao?" "Không phải. Em đã bày tỏ lòng mình, nhưng tối qua, em đã bị từ chối. Nếu có thể quen với anh ấy thì tốt biết chừng nào!" Mặt Châu Ân lộ vẻ bị tổn thương, nhưng lập tức tan biến đi. "Thế, em đi nhé." "Ừ, cám ơn em." Sau khi Châu Ân về lớp, tôi mơ hồ nhìn hình Kijou. Bỗng nhiên, mặt tôi lộ vẻ vui hớn hở, hoá ra không phải đang yêu nhau, hoá ra không phải là thích Châu Ân! Tôi cười tươi nhu hoa, còn nhảy nhót nữa. Tú Nhi lặng lẽ đi lại gần. "Có chuyện gì mà vui thế?" “ Hả? Không có gì. ha ha." "Biến thái à? Ngậm miệng lại được không?" "Ừ, ha ha..."
|
"Trên tấm hình có bôi thuốc gì à? Một loại thuốc đặc biệt mà mỗi lúc lật xem hình, thuốc sẽ bay vào mũi, sẽ biến một người vốn dĩ bình thường thành con ngốc." Tú Nhi tự nhiên cay độc. Tôi bỏ hình Kijou vào lại phong bì, sau đó cất vào túi. Tuy tôi nhiều lần nhấn mạnh là vì hình của Kijou mới vui như thế, nhưng hình bóng Ngân Hách cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tú Nhi: "Này, cậu ra ngoài nói chuyện vói tớ chút xíu." "Chuông reo vào lớp rồi." Tú Nhi vẫn trừng mắt nhìn tôi, kéo tôi lên sân thượng. Hôm nay, bản cô nương tâm trạng vui vẻ nên để cậu muốn gì được nấy. Vừa đến sân thượng, Tú Nhi không cho tôi cơ hội được thở, bắt đầu đặt câu hỏi tấn công. "Này, cậu nói thật đi, tại sao lại vui như thế?" "Hử? Vì nhận được hình của Kijou." "Không phải đâu? Chỉ là hình của Kijou thì sẽ không đột nhiên vui như thế." "Không phải, chính là vì Kijou." "Tại sao lại tránh ánh mắt tôi?" "Tớ không có, là nhìn bầu trời." Xem ra con nha đầu Tú Nhi này đã hạ quyết tâm. Mấy ngày nay, nó cứ nói ánh mắt tôi có vẻ kỳ kỳ, nó sẽ không bao giờ nhìn ra đâu. Tú Nhi: "Này, cậu..." Tôi quyết định rời khỏi hiện trường ngay. Tôi nắm chặt tay nắm cửa sân thượng: "Tớ phải xuống đâu, sắp học rồi." "Này, nói chuyện thêm chút nữa đi." "Tớ chẳng phải đã bảo sắp học rồi sao." "Cậu, tớ đã sớm nhận ra cậu có gì đó không bình thường, nên cứ quan sát cậu và suy nghĩ mãi." "Kết thúc ở đây đi." "Lý Huệ Bân! Cậu đang thích Hạ Ngân Hách?" Những gì muốn nói cuối cùng cũng nói ra rồi, tôi nhắm mắt lại. Tú Nhi đã nhận định chính xác. Bất cứ sự giải thích nào đều chỉ làm tình hình xấu thêm. "Cậu thích Ngân Hách à? Tại sao không nói nên lời?" Tú Nhi vẫn lải nhải. "Phải, tớ có thể giấu cậu chuyện gì chứ." "Thích thật à? Ánh mắt cậu nhìn Ngân Hách cũng rất lạ." "..." "Cậu đừng mong nói cho qua chuyện, mau trả lời." "Ừ, thích, tớ thích cậu ấy, được chưa?" Sau đó, lúc tôi mở toang cửa sân thượng, suýt ngừng thở. Bởi vì truớc mắt tôi là Ngân Hách đang đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
|