Cặp Đôi Siêu Quậy
|
|
***Chương 9: Đại tỉ tốt, đại tỉ yêu quý***
Nhỏ đc Thư dẫn tới một ngôi nhà ma. Ko hiểu sao ở cái nơi thanh tịnh như thế này lại có thể có một ngôi nhà rùng rợn như thế. Thư nhìn nhỏ một lúc rồi nắm chặt bàn tay, quyết tâm nói:
-ai có thể lấy đc bông hoa ở cuối căn phòng và ra ngoài trước sẽ chiến thắng
-nhóc con, nếu em sợ thì chúng ta thi cái khác. ko cần nhất thiết phải là...-nhỏ sợ con bé sẽ xảy ra chuyện gì nên nhắc nhở
-Đúng vậy, thực ra em có thể thi cái khác....-Hắn cx hơi lo lắng, nhưng cả cho nhỏ và con bé
-Ko! Chị có thể từ bỏ nhưng tôi thì ko.-Con bé tuy mạnh miệng là thế nhưng trong lòng lại cầu mong cho nhỏ đừng từ bỏ
-Nếu nhóc đã muốn thì chị sẵn lòng.-nhỏ mỉm cười đầy tự tin-chúng ta bắt đầu thôi.
Nhỏ và Thư đẩy cửa bước vào. Đây có lẽ ko phải nhà ma mà là một ngôi nhà hoang đã lâu ko ai sử dụng. Bên trong bụi bặm, mạng nhện bám đầy. Nhỏ khẽ rùng mình thầm hỏi bản thân_''Tại sao mình lại phải đồng ý chứ?!! Mà tại sao mình lại đồng ý?!!''. Hai câu hỏi cứ quay vòng trong đầu nhỏ. Nhỏ ko để ý mình đã đi đâu, chỉ biết rằng, trước mặt nhỏ bây giờ là một cái cầu thang.
Một bóng trắng sượt qua. Ớn lạnh. Nhỏ ko sợ ma nhung cx ko thể ko có một nỗi bất an trong lòng. Vậy là nhỏ chạy lên cầu thang. Nhỏ chạy mãi...chạy mãi...cho tới khi chân rã rời, ko thể chạy tiếp đc nữa, nhỏ mới dừng lại.
-Cô từ đâu tới?-một bóng trắng xuất hiện. Do râu tóc bù xù nên nhỏ ko nhìn đc khuôn mặt người đó.
-Tôi muốn tìm một bông hoa trong căn nhà này. Ông có thể chỉ giúp tôi chứ?-nhỏ lấy hết can đảm, hỏi
-Tại sao cô lại muốn bông hoa đó?-người đó nghiêng đầu
-Tôi cx ko biết nx-nhỏ cx đã tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó nhưng ko có đáp án
-đi theo tôi-người đó lạnh giọng rồi đi thẳng
Nhỏ cố lết chân mình đi theo người đó. Một cảm giác lạnh lẽo chạy qua sống lưng. Căn nhà sao có thể rộng đc như thế? lúc nãy nhìn nó cx nhỏ thôi mà?
Người đó đưa nhỏ tới một căn phòng đầy mùi gỗ ẩm lâu ngày, hơn nx lại còn một mùi hương gì đó rất lạ. Ko thơm mà cx chẳng thích. Kì quái!!
-Cô có thể lấy nếu cô đổi cho tôi một thứ
|
-Ông muốn gì?-nhỏ ngửi thấy mùi nguy hiểm
-Nếu cô đồng ý theo dõi nhất cử nhất động của Đỗ đại thiếu gia và báo cho tôi, tôi sẽ dẫn cô tới nơi có bông hoa...-Ông ta có ý đồ gì nhỉ?
-Nực cười!!-nhỏ lớn tiếng-chỉ vì một bông hoa mà tôi phải làm cái chuyện đó ư? Thử hỏi xem trên đời này còn chuyện gì nực cười hơn ko?-nhỏ khinh bỉ
-Chẳng phải bà cô đang cần tiền chữa bệnh sao? Tôi sẽ trả thêm cho cô một số tiền. Đủ để làm phẫu thuật-ông ta nhếch mép
-Ông!!-nhỏ kinh ngạc-ông là ai?
|
-Cô ko cần quan tâm! Tôi chỉ muốn biết cô có chấp nhận hay ko mà thôi!!-người đó giọng bình thản đến sợ
-Tôi..-nhỏ hơi lưỡng lự nhưng nhanh chóng quyết định-Tôi sẽ ko bao giờ vì lợi ích của bản thân mình mà làm những cái chuyện như thế!
-Tuỳ cô
Bóng trắng khẽ hừ một tiếng rồi bỏ đi trong màu đen kì dị của căn nhà. Nhỏ cx bực mình ko kém_''người đâu mà nhỏ nhen. có mỗi việc chỉ đường mà cx ko thèm giúp, lại còn đặt điều kiện này nọ nx. Ghét!''
Loanh quanh một hồi, cuối cùng nhỏ cx tìm ra đc bông hoa. Câu chuyện với người lạ mặt lúc nãy đã bị nhỏ ném sang một bên ko chút vấn vương. Bây giờ, nhỏ sẽ đi xuống ...và giành chiến thắng. Nhưng mà...làm sao để ra ngoài đây?
Suy nghĩ một hồi, hàng trăm ngàn ý tưởng ồ ạt. Nhưng, cuối cùng, nhỏ chọn biện pháp nhanh gọn nhất: nhảy xuống. Sở dĩ, nhỏ có thể đồng ý với cái ý nghĩ điên rồ ấy bởi nhỏ nghĩ, mình mới chỉ leo lên 1 cái cầu thang->tầng 2->nhảy xuống sẽ ko bị thương nặng. NHỏ tìm một cái cửa sổ rồi nhắm mắt nhắm mũi nhảy xuống.
-Aaaaaaaaaaaa......
Một tiếng hét vang lên nhưng ko phải của nhỏ. Nhỏ còn chưa hoàn hồn thì làm sao có thể hét đc như thế. Sau khi ba hồn bảy vía nhập lại thân xác, nhỏ mới tìm nơi phát ra giọng nói ấy
-Cậu...nặng thật đấy!!-hắn gồng mình dậy, hất thẳng nhỏ đang ngự trên lưng mình xuống đất
-Á!-lúc này mới là tiếng của nhỏ nè!
Nhỏ lồm cồm bò dậy. Đang định xin lỗi hắn thì cái câu nói kia đã đánh tan tất cả sự ăn năn hối cải đi rồi. Nhỏ nhìn hắn, ai oán
-Cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!!
-Ờ...!Th...ì... t..h..ì.. thì sao?-hắn cố trấn tĩnh bản thân mình
-Cậu sao thế?Sao tự nhiên lắp bắp vậy?-nhỏ thật ngây thơ
-Chẳng sao cả-hắn cố gắng lắm mới ko lắp bắp nữa nhưng gương mặt phản chủ lại bắt đầu đỏ ửng lên
Hỏi các bạn nhé? Một người con gái...ngồi trên một người con trai...bị hất xuống.....đầu cắm xuống đất...mặc váy ngắn.... Thử hỏi cái đầu tiên đập vào mắt bạn là gì?
Đang trong ko khí ngột ngạt(hắn nghĩ thế) thì Băng Thư xuất hiện. Nhỏ nhìn con bé cười cười
-Này nhóc! Chị thắng rồi!-nhỏ bỏ lơ hắn luôn
-Ừm...chị...cho em bông hoa đó đc ko?-con bé lấp lửng
-Tại sao?-ko phải nhỏ ko thích cho mà chỉ vì nhỏ tò mò
-Sơ Anna bị bệnh. Em nghĩ sơ sẽ vì khi nhìn thấy bông hoa-con bé đột ngột thay đổi cách xưng hô
Lúc này nhỏ mới nhìn kĩ bông hoa cầm trong tay. Đó là một bông hồng xanh còn e ấp. Đẹp một cách thuần khiết..ko quá phô trương...mà cx chẳng khép nép quá...
-Nhóc cầm đi-nhỏ đưa cho con bé bông hoa-mong sơ sẽ nhanh lành bệnh
-Chị....-con bé rơm rớm nước mắt-Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..........Mụi iu đại tỉ nhìu lém ớ. Cho mụi hôn cái coi-Con bé hình như hơi khác lúc nãy
-rồi rồi..-nhỏ phì cười
Hắn cau mày. Rốt cục thì hắn là gì trong mắt mấy người này? Lúc nãy còn tranh nhau... mà giờ... Haizzzzzz.....Hắn kết luận lại một câu''Con gái sớm nắng chiều mưa, giữa trưa nổi loạn''(có liên quan gì à?!)
Hoàng hôn buông.
Nhỏ mải buôn với Băng Thư mà quên mất thời gian. Lúc lên nhà thờ chính thì đã chẳng còn ai. hắn thấy nhỏ tội nghiệp quá, bèn quyết định cho đi ké. Nhỏ hí hửng leo lên xe. Lần đầu đi mô tô, con nhỏ này ko tránh nổi kích động quá!
Đêm. Nhà thờ.
Băng Thư ngồi bên cạnh giường sơ Anna. Một người con gái tóc tím với đôi mắt màu bạc bước tới. Thư quay sang, nhìn cô gái
-Em làm tốt lắm!-cô gái xoa đầu con bé
-Sơ sẽ tỉnh lại chứ?-con bé lạnh lùng
-Nhất định rồi!
Cô gái hướng đôi mắt màu bạc về khoảng ko vô định. Trống rỗng!
|
|
***Chương 10: Mở đầu đại hội thể thao***
|