Đừng Sống Cho Riêng Mình
|
|
* Tên tác phẩm : Đừng sống cho riêng mình * Tác phẩm Việt Nam * Author(tác giả): Anmi LA * Category(thể loại): tình cảm * Rating(đánh giá): 10+ * Stastus(tình trạng): on-going * Warning(cảnh báo): no * Casting(giới thiệu): no
Chap I: Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi, nhìn nơi sau lưng tôi, nơi quá khứ tôi cố vứt bỏ, ôi sao nhiều đáng tiếc đến vậy. Tôi đánh rơi nhiều thứ...và đánh mất cả tình yêu...một tình yêu nhiều kỉ niệm đẹp. Tình yêu ấy không chút đau thương xen qua mà chỉ toàn những điều tốt đẹp. Một tình yêu giả dối và quá đỗi ngắn ngủi! Sao tôi luyến tiếc thứ tình cảm ấy? Cũng trên con đường này, cũng thời điểm này, mọi vật đều úa tàn, đó là vị của mùa thu. Nhưng tôi chẳng thể ngờ rằng, tình yêu của tôi cũng như bao vật khác: úa tàn và dần nhạt phai... Lặng lẽ... chỉ vậy thôi, tôi còn níu cho mình được gì nữa?Tôi còn biết làm gì được nữa? Chỉ biết đững lặng và để mọi thứ tuột khỏi tầm tay! Giờ trở lại. Sao man mác hương vị của hoài niệm thoang thoảng đâu đây!!... --------
Lặng lẽ. Từng bước. Từng bước. Từng bước chân cứ chậm chậm, đều nhau bước trên nền lá vàng rụng trải khắp con đường. Cô bé mặc chiếc váy voan trắng, áo len mỏng màu hồng phấn, phía trong mặc áo trắng chỉ để lộ cổ áo ra ngoài, tóc xoăn nhẹ, mấy lọn khẽ lay động trước cơn gió lạnh vừa thoảng qua...
Vẫn vậy, lặng lẽ, từng bước, từng bước, cũng trên con đường ấy, bóng dáng mờ mờ từ phía xa của một chàng trai cao 1m82 đang roả nhẹ từng bước chân trên nền lá vàng ấy. Tay đút túi quần, tai nghe phone, đầu đội snapback đen trắng về đằng sau. Có thể nói đây là một fashionista bởi trang phục khắp người chàng thật phong cách, một phong cách đậm chất “trai ngầu”. --------- Cô bé bước chậm lại, khẽ ngước mắt lên rồi dừng hẳn, môi mím chặt. Nước mắt nhấn chìm đôi mắt cô. Tay khẽ buông. Mắt vô hồn... Cô khẽ ngồi xuống chiếc ghế ấy, nơi in dấu bao kỉ niệm, nơi quá khứ cô cố xoá đi.
-------- Chàng trai gạt nhẹ tai phone xuống vai, cúi mặt xuống, đôi môi khẽ mỉm cười nhưng chỉ một giây thôi, 1giây duy nhất. Chàng đưa mắt lên nhìn chiếc ghế nơi con đường ấy, lác đác vài chiếc lá vàng rơi.
Cùng đứng nơi con đường ấy, cùng một nơi ấy, nhưng họ không gặp nhau. Không thấy nhau. Nhưng họ cảm nhận được hơi thở có chút vội vàng của nhau, chút luyễn tiếc, vương chút buồn. Rồi họ nhắm mắt lại để cảm nhận những thứ ấy sâu hơn, và mở mắt ra, họ thấy nhau. Họ đứng trước mặt nhau. Rồi nước mắt của cô gái bắt dầu rơi giọt đầu tiên, chàng trai đưa tay gạt nước mắt cho cô bé, nhưng vô hình, không cảm giác. Cô bé biến mất, thực chất, cô ấy không có ở đây, lúc này, đó chỉ là sự mường tượng mông lung của chàng trai về một cô gái định mệnh của mình. Nhưng nó mờ ảo lắm.
*** Joo Junghyun xách cặp leo tót lên xe, chưa kịp ăn sáng, cậu đã vội đến trường. Chiếc xe lăn bánh vội vàng tới trường Seoul High School (thuộc top1 truờng cấp 3 ở Hàn Quốc*). Trên chiếc xe mui trần sang trọng màu xám xanh, cậu ngồi ung dung có vẻ thản nhiên lắm, mặc dù sắp muộn học. Tóc bổ luống nhuộm trắng, khuôn mặt điển trai khắc nên từng nét sắc lẹm nguyên chữ “ngông” trên khuôn mặt.Thực sự, phong cách, sành điệu, nam tính và ngông (giống style của G-Dragon). Chiếc xe ngoẹo thẳng vào cổng trường tới khu vực nhà xe dưới tầng hầm, chỗ để xe quen thuộc (K12). Vừa bước xuống xe, cậu chạm mặt ngay Do Seong Hwa, một cô gái mang phong cách sexy, khá xinh đẹp, lôi cuốn, nhưng không yểu điệu mà ra dáng đàn chị của lũ con gái chuyên đi bắt nạt kẻ yếu.
Cô dựa người vào chiếc xe màu đỏ của mình, tay đưa lên tỏ ý chào, miệng cười hiền. Mắt nhìn chằm chằm từng cử chỉ điệu bộ trên khuôn mặt của người đối diện. Nhưng đáp lại cô ta chỉ là một cái cười khẩy, và gương mặt hống hách. Cô nghiêng đầu, khẽ chau mày. Junghyun nhếch mép, chỉ tay vào đầu mình rồi chỉ thẳng mặt Seong Hwa, tỏ ý: suy nghĩ chút đi! Rồi tay phảỉ vác cặp trên vai, tay trái nhét túi quần, điệu bộ ngông nghênh đi thẳng lên khu phòng học lớp 11, phòng 11/1 (top đầu).
(*: chỉ là do tác giả nghĩ ra, không có thật, xin lưu ý.)
-------
Cậu lấy headphone, ném cặp vào chỗ ngồi, mọi ánh mắt của mọi người nhìn cậu có chút rụt rè. Lũ bạn thân của cậu lúc này cũng vừa mới đến: - Ái chà! Joo thiếu gia hôm nay đi sớm hơn cả mình cơ đấy! – Ju Sung lên tiếng chào cậu bạn của mình - Chào hẳn hoi đi, kích đểu nhau à? - nhếch mép, hớn hở, bỏ headphone xuống cổ - chào bạn nhé! – ra vẻ kính cẩn pha chút trêu đùa - Thôi đi ông! - ngửa cổ tựa vào cửa sổ cười khẩy - ây, hôm nay có con nhỏ người Việt Nam nhập học lớp mình đấy, biết gì chưa? Nghe nói xinh lắm - Rướn lông mày, mặt có vẻ gian, huých tay cậu bạn - Tuỳ. Tôi không quan tâm mấy đứa con gái ấy của cậu- phớt tỉnh - ? - mặt khó hiểu
--reeng...reeng...-- - Vào lớp rồi! Ju Sung - Có cái này hay lắm! - mắt chớp gian gian dâm dâm - Gì hả? – Junghyun hơi lùi người giật mình - Lại đây bảo nghe này... @#%$@#$$#&^$# @.@... - Con nhỏ đó đặc biệt thế hả?
___Vào giờ___ Cô Kim chủ nhiệm xinh đẹp của lớp dẫn một nữ sinh vào , trên tay cầm cây thước gỗ, trông cô có vẻ ghê gớm, 37-38 tuổi rồi nhưng trông vẫn còn trẻ lắm, nói chung người Hàn Quốc nhìn mặt không đoán dược tuổi đâu. Gõ thước xuống bàn, cô lên tiếng: - Trật tự nào! Rồi tiếp: - Từ hôm nay lớp chúng ta có thêm bạn mới nhé! Các em phải giúp đỡ bạn, không được bắt nạt bạn. Cô thấy trường hợp nào... *khẽ cúi người lườm* CÔ KHÔNG THA ĐÂU! – cô gằn từng chữ cuối câu nhìn về phía góc lớp, nơi quy tụ toàn những người khét tiếng, giỏi có, côn đồ có, hoặc thuộc cả 2 thể loại trên - ??? - cả lớp ngơ ngác - Bạn mới sang Hàn Quốc, chưa quen với môi trường mới. Cũng chưa sõi tiếng Hàn, các em phải giúp đỡ bạn để bạn nhanh chóng hoà nhập! Nào! Được rồi. Em giới thiệu về mình đi? – Cô quay sang cô bé đó, nói chậm chậm - ... Vâng ạ! Xin chào cả lớp, mình là Park Eun Hee. Mình là người Việt Nam. rất vui được gặp các bạn! Mong các bạn giúp đỡ! – cô bé cúi đầu chào cả lớp, cười. - u ù ù ù... ồ ồ... - Cả lớp vỗ tay râm rầm, trâm trồ khen cô bé này xinh đẹp, dễ thương rồi bla blô... Cô bé với mái tóc xoăn nhẹ nâu đỏ, xoã xuống hơn vai một chút, đeo đôi kính tròn tròn dễ thương, đôi môi xinh xắn mỉm cười chào cả lớp.Ju Sung nhìn mặt hám gái rất là phấn khích vỗ tay cười như dở! Tiện tay lấy điện thoại chụp “tách” một cái.
Cô Kim dẫn theo Eun Hee xuống cuối lớp, tới bàn thứ 4(gần cuối). Mặt có chút chán nản. Cầm thước gõ nhẹ 3 cái lên bàn 5 ở bên dưới rồi “RẦM” một cái, Ju Sung tái mặt, lúc này Junghyun mới mở mắt ra, bỏ headphone xuống, từ nãy đến giờ cậu nghe nhạc, vắt chân, ngửa cổ ngủ trong giờ. - Đứng lên! – cô Kim ra lệnh -... - lặng lẽ làm theo - Tỉnh ngủ chưa em? - Trừng mắt
|
|
|
Chap II: - Tỉnh ngủ chưa em? - Trừng mắt Cậu bỏ tai nghe xuống, chỉ im lặng. Cô Kim khét tiếng dữ dằn, khuôn mặt chẳng lúc nào tươi cười, cô gằn giọng: - Cậu không tôn trọng giáo viên à? Ngủ trong giờ. Cậu được lắm... Thôi, tạm bỏ qua cho cậu. Đây là Eun Hee, học sinh mới. Hai em chào nhau đi rồi lớp ta sinh hoạt một chút... - Xin chào, mình... là Eun Hee... - tiếng Hàn của Eun Hee chưa được sõi lắm, cô hơi run một chút, mặc dù thường ngày nổi tiếng gan nhất nhì trường cũ. Junghyun chẳng để cô giới thiệu gì thêm, cậu ngắt lời, chào lấy lệ: - Chào! - Hả? – cô bé giật mình, ngẩng đầu lên, “wa~ Tóc bạch kim, da trắng, mũi cao, oa, nhìn quần áo kìa, trông chất lừ í ~ uiza ~ khuôn mặt lạnh lùng thật là đẹp trai làm sao~ .. v.v” Mặt cô bé bắt đầu đỏ lên, nóng ran. - Nhìn đủ chưa? – Junghyun quay sang ném cho cô một tảng băng lạnh, tạt nguyên gáo nước vào mặt cô.
---- Phía bàn dãy bên, tụi con gái đang xì xầm to nhỏ gì đó với Seong Hwa, đại loại như: - Con nhỏ này ghê gớm thật... Chị Seong Hwa ngồi ngay đaya mà nó dám “liếc mắt đưa tình” với Junghyun ư? – 1 nhỏ nói - Đừng ai giật Junghyun với Seong Hwa của chúng ta~ nhỏ đó thật không biết lượng sức... - nhỏ thứ 2 tiếp thêm - Đủ rồi đấy, mấy người im đi. – Seong Hwa nói có vẻ thản nhiên - ??? - Tha cho nó. Mới đến mà. Rồi sau này cho nó biết Seong Hwa này như thế nào... – ánh mắt sắc lẹm như muốn băm vằm, xé nát thứ gì đó. Rồi cô quay xuống bàn cuối dãy bên và nhìn người con trai mang phong cách chất ngầu.
---- - Em ngồi đây nhé! Cùng bàn Yura... bàn 4 – Cô Kim xếp chỗ cho Eun Hee. Thật xui cho cô bé, bàn này phong thuỷ không thuận lợi cho lắm, ngồi ngay trên Junghyun, bên cạnh là dãy đối diện, cũng bàn 4 thẳng ngay Seong Hwa. Phen này thảm nặng với nhỏ Seong Hwa dữ dằn rồi..
*** Yura nhanh nhảu tiếp chuyện với Eun Hee: - Này! Số cậu thảm rồiiiii! Hux! ~.~ Mới ngày đầu mà đã đụng phải “Hotboy siêu ngông” là chết chắc rồi... – thì thầm, liếc trộm sợ sệt khép nép nhìn xuống người ngồi sau lưng cô bạn mới - Hắn ta nhiều người theo đuổi lắm, kể cả con nhỏ Seong Hwa bên kia kìa! Dính phải cô ta... *chẹp chẹp* không sống yên được đâu... - Vậy sao? - mặt bắt đầu tái xanh, tóc gáy dựng lên vì cảm nhận được sự đáng sợ của người ngồi phía sau và ánh mắt sắc lẹm của người ngồi dãy đối diện mình.
Rồi hai người cứ ngồi nói chuyện, những điều đáng sợ và cái độc đáo của ngôi trường này, của riêng lớp đặc biệt nhiều nhân tài, lắm hotboy hotgirl này! Rồi chỉ trong vài giờ nói chuyện ngắn ngủi, họ dần thân nhau.
*** Giờ ra chơi... - Ô? Học sinh mới! – Dari vuốt ve mấy lọn tóc xoăn nâu vàng của mình, tiến gần đến và ngồi lên bàn, chân vắt iểu điệu ngay trước mặt Eun Hee - ? – cô chỉ ngước mắt lên nhìn mà không nói gì - Sao? Mới đến mà đã động vào Hotboy của trường này rồi à? - mặt cúi sát mặt Eun Hee – Không biết sợ là gì sao? Cậu là gì mà cô Kim lại bênh cậu đến thế? Trước đây cô Kim chưa như vậy với ai bao giờ. Luôn khắt khe với học sinh mà? Cậu thật ghê gớm. Không vừa gì đâu~ hahaha - cả lũ con gái xung quanh cười ầm lên, Dari vẻ mãn nguyện - Tôi không nói chuyện với cậu! - bực tức - Gan nhỉ? Cậu dám động tới tôi cơ à? Cậu không sợ tên côn đồ khét tiếng đó sao? hả? – đầu nghiêng nhìn người đang ngồi bàn cuối dãy đối diện – Jongdae~
Lúc này Ju Sung và Junghyun vừa ở dưới sân đi lên. Nhìn đống hỗn loạn: - Dari ăn chán rồi giờ cô quay ra bắt nạt bạn mới sao? – thấy Junghyun lên, Seong Hwa nhanh nhảu cố ý đỡ lời hộ Eun Hee. - phải giúp đỡ bạn mới chứ! - Seong Hwa à! Tôi thừa biết cậu cũng chẳng kém tôi đâu! – ve vẩy mấy lọn tóc - Bụng tôi đâu xấu như cậu! - Vẫn bình tĩnh
Junghyun chẳng mảy may chút bận tâm tới lũ con gái đang bắt nạt bạn mới ấy. Cậu về chỗ và đeo tai phone điện thoại và nghe nhạc. Thấy vậy, Dari ngạc nhiên: - Junghyun à. Cậu không thấy tức cô bé mới đến xinh đẹp này sao? – tay vuốt má Eun Hee một cách đầy châm chọc. – Tôi thấy ức thay cho cậu đấy! – mặt nai - ... - cậu không nói gì, chỉ nhắm mắt ngủ. - Sao? Cậu ngông lắm mà! Sao giờ hèn nhát thế? - Lải nhải đủ chưa? Giờ thì về chỗ đi. - cậu điên tiết lên nhưng vẫn giữu vẻ mặt bình tĩnh. Dari bẽ mặt lắm, Jongdae định đứng ra xử giúp cô vì cậu thích cô, nhưng cô lừ mắt, cô không muốn ai động đến Junghyun mà mình thích.
*** Giờ tan học, tại cổng trường, Eun Hee đi bộ chậm chậm, từ từ để có thể cảm nhận được điều gì đó về ngôi trường này, “làm ơn, cho tôi chút cảm giác về một ngôi trường mới, ngôi trường danh giá này đi”. Hình như cô mất đi cảm giác với mọi thứ xung quanh mình, cô cứ bước, cảnh vật cứ trôi dần tụt lại phía sau lưng cô. “Chẳng có chút cảm giác gì cả!” Cô cứ lảm nhảm như một đứa điên, rồi cô nhìn thấy bóng dáng của một ai đó trên chiếc siêu xe màu xám xanh, cô không biết rằng, phía sau cô, không xa lắm, Seong Hwa đang nhìn cô, và nhoẻn miệng cười, một điệu cười khinh khỉnh.
Cô vẫn đi bộ, đi bộ về nhà. Nắng tắt dần bởi làn mây che khuất không để Eun Hee phải mệt vì nắng. Bất chợt từ đằng sau một bàn tay đặt lên vai cô, theo phản xạ tự nhiên, cô bé quay lại. Nét ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt cô, một chàng trai cao ráo, nét mặt điển trai không thể lẫn với ai. Cậu bỏ tay trên vai cô xuống, và cười tươi, rằng: - Đi bộ về à? Đi không tôi đưa về? – Chúng ta chưa thể rõ đó là ai - Cậu...là ai? – cô bé mắt mở to vẫn chưa định thần lại - Bạn cùng lớp với cậu! Lee Ju Sung - ... - bắt đầu nhận ra, “hình như tên này ngồi dưới bàn mình, gần cái tên côn đồ gì gì đó thì phải, mình nghe Yura kể về tên này rồi..” - Cậu đi không? Tôi đưa cậu về?
Eun Hee thoáng chút ngại ngùng: - Không cần đâu, tôi tự về được.. - Tôi cùng khu với nhà cậu đấy, cậu không biết tôi nhưng tôi biết cậu. Lên đi! - ...hmm... – cô mím môi rồi cười tươi rói, không ngại gì nữa mà nhảy tót lên xe
Thật không may, Yoona (nằm trong top tay sai cho Seong Hwa) có tình cảm với Ju Sung đã nhìn thấy, cô đem lòng ghen ghét Eun Hee, và chụp ảnh lại gửi cho Seong Hwa: - “Nhỏ này ghê lắm! Cưa được trai đẹp rồi! Đầu tiên là Ju Sung, vậy thứ 2 sẽ tới ai đây? Chắc chắn là Joo Junghyun mà cậu đem lòng yêu mến rồi!” - nhắn tin gửi ảnh Seong Hwa nhận được, nét bực tức hiện trên khuôn mặt cô, mắt sắc lẹm, ánh mắt gằn lên từng tia hận thù: - “Đến đây ngay, gọi cả Jongdae đến” - ả nhắn lại cho Yoona, và gọi thêm Jongdae (thuộc hạng côn đồ, hắn cũng hơi hơi đẹp trai, chuyên đi ăn hiếp mấy thằng mọt sách ở lớp).
*** - Dừng ở đây thôi, nhà mình đây rồi! Cảm ơn nhé! Ju Sung. – Eun Hee vui lắm - Được rồi! Có tiện không nếu mai tôi ra nhà đón cậu? - Không cần đâu! Mai bác quản gia sẽ đưa mình đi. Phiền cậu quá.. Cậu về nhé! - Ừhhh. - vẻ nuối tiếc hiện rõ trên khuôn mặt cậu, và phóng xe đi thẳng Nhà Eun Hee không hẳn là 1 ngôi biệt thự rộng lớn mà là một căn hộ thông minh (Smart Home) 3 tầng hiện đại, khang trang. Gia cảnh nhà cô không đặc biệt lắm, bố làm bác sĩ là người Việt, đang làm tại bệnh viện lớn của Seoul. Mẹ cô là một nhà kinh doanh có tầm cỡ, về lĩnh vực bất động sản, người gốc Hàn. Eun Hee mang họ của bố khi sang Hàn, mọi người thường gọi ông là trưởng khoa Park vì bố cô là trưởng khoa tim mạch.
*** Seong Hwa tựa người vào xe trên bãi đất trống, khoanh tay trước ngực: - Nó chưa làm gì quá quắt! Sao mày bảo tao xử nó? - hất mặt về phía Yoona - Trừ hoạ trước. Đề phòng nhỏ đó được đà lấn tới. Đè đầu cưỡi cổ cậu đấy. – e dè - Rồi... Nể mày làm tay sai bên cạnh tao từ hồi cấp 2 tới giờ, và tiện trả nốt món nợ... Nó dám động tới Junghyun..
Lúc này, Jongdae lên tiếng: - Việc trả thù của mấy người tôi không liên quan. Gọi tôi tới đây làm gì? - mặt khinh khỉnh - Tôi cần cậu giúp. - Tại sao? - Cẩn thận Dari của cậu đấy! - Được rồi! - khẽ lắc đầu chán nản, cậu tung một cú đấm ngay bức tường gần đấy. Cậu tức điên lên vì câu đe doạ của Seong Hwa. - Cảnh cáo nó trước. Bảo nó đừng động đến Ju Sung và đặc biệt là Junghyun. Biết chứ? Rồi đánh đấm hay làm gì, tuỳ cậu đấy! Cậu làm gì tôi không quan tâm, nhưng cấm cậu động đến Junghyun và Ju Sung.
|
Chap III:
Sáng hôm sau, Eun Hee đi từ rất sớm, cô đến khi trường vẫn còn ít người. Cô lên lớp, nghĩ rằng đến lớp chắc không có ai và dự tính sẽ đi tham quan trường hay sẽ đi ăn cái gì đấy. À. Là đồ ăn vặt chứ không phải đồ ăn sáng, vì cô ăn rồi mà!
Một ai đó đi ngay đằng sau cô. Cô bước vào lớp, “A! Hôm nay mình là người đi sớm nhất” .Ném cặp vào chỗ, cô duỗi dài người nằm trên bàn. Và thản nhiên tháo đôi giày sành điệu tầm 5phân ra, ngồi trên ghế, khoanh chân thản nhiên vươn vai ngửa người ra đằng sau mắt nhắm tịt lại. - Á! – nguyên một cái cán chổi...nằm trên tay cô. - Cầm lấy đi. Hôm nay tới lượt cậu trực lớp thay tôi. – Junghuyn đặt cái chổi lên tay cô. - Ô? - Lắc đầu dụi mắt vài cái - Tại sao? - hả? – nheo mắt khó hiểu? - Tôi nghe nói cậu là chúa đi muộn mà. Sao hôm nay đến sớm thế? Cậu không thèm để tâm tới con nhỏ đó. - Mà sao tôi lại phải trực thay cậu? - Mọi người trong lớp này đều phải như vậy. Đến lịch của tôi trực không cần nhắc cũng có người trực thay. Im lặng mà làm đi. - Cậu biết ở đâu bán ttokbokki (bánh gạo cay) - chuyển chủ đề - Gì hả? - TTOK-BOKKI cậu không nghe rõ sao? Ở đâu vậy? ăn xong tôi sẽ về trực cho cậu. Muốn quét được cũng phải ăn đã chứ. – cô vẫn đang ung dung khoanh chân trên ghế. - Được thôi! - phớt tỉnh – Style của cậu cũng hay đấy chứ nhỉ - cậu nhìn dáng ngồi siêu siêu độc của Eun Hee. Cô bé ngại quá, chẹp miệng, vội ngồi ngay ngắn lại. Mặt nai. - Gì chứ? Cậu nghĩ cậu hơn tôi à? Đầu bổ luống có kém gì chứ?
*** - ttokbokki ngon nhỉ!? – ăn chán chê ở quán rồi ngân nga trên xe Junghyun lúc trên đường về - Ôi mình điên mất! - Junghyun than trời kêu đất lảm nhảm một mình. *** Cô đang lên tầng cùng với Junghyun thì bắt gặp Jongdae: - Junghyun! - Có việc gì? - cậu không được thoải mái cho lắm vì Jongdae và Junghyun vốn thù nhau, chỉ vì vụ con nhỏ Dari thích Junghyun mà Jongdae thỉnh thoảng lại kiếm cớ đánh nhau với Junghyun. - Tôi mượn cô bé đó một lúc được chứ? - Tuỳ cậu. Thích làm gì thì làm. - Ây! Tôi không cần trực lớp nữa sao? – Eun Hee quay sang Junghyun - Đi đâu thì đi.
Chưa đợi Eun Hee nói gì , Jongdae đã lôi cô đi một cách không thương xót. Cậu đưa cô bé tới phòng thể dục, tại đây đã có sẵn người chờ cô. - Đến rồi à? – Seong Hwa đứng dậy, tay cầm thanh sắt vỗ vài cái vào tay. - Cậu tìm tôi à? – Eun Hee bắt đầu sợ hãi - Sợ rồi sao?
Cả đám con gái tay sai của Seong Hwa ở đó cười ầm lên. Seong Hwa cầm thanh sắt đặt lên vai cô bé: - Phải chăng cậu đừng động đến Junghyun của tôi thì sẽ chẳng có cái kết cục ngày hôm nay đâu. - Tôi đâu có động đến Junghyun của cậu. Cậu nói gì thế? - bắt đầu bực tức - Vậy sao? Vậy ai vừa đưa cậu đi đâu đó trên chiếc xe của Junghyun - Vậy đâu gọi là động đến chứ? Tôi đã làm gì nào? Sao cậu ghét tôi vậy? Mặt Seong Hwa tối sầm lại, hai hàng lông mày tưởng như sắp chạm vào nhau, cô cau mày bực tức. Như không thể chịu được, cô quát lớn: - Mọi cô gái có ý tiếp cận Junghyun đều có kết cục này hết! Jongdae! Cho cô ta một trận đi. - Tôi không đánh con gái.. - Mặt cậu có chút lơ đãng - Vậy... Tôi không dám chắc là Dari của cậu sẽ được yên đâu. - Gì chứ? – Jongdae nghiến răng - Thôi được. Vậy để... Yoona, cho cậu thoả tay đấy.
Yoona như chớp được cơ hội trả thù, cô cứ thế lao thẳng tới chỗ Eun Hee không chút ngại ngần cũng chẳng màng tới xung quanh. Ngay lập tức, cô nắm tóc Eun Hee, cào cấu rồi tát cô bé một cái rõ đau. Cảm giác tê rát thấm dần qua từng lớp da thịt mỏng manh chút ửng đỏ, cả đám nhảy vào đánh cô bé tội nghiệp. Jongdae bực mình bỏ đi. Yoona giật lấy đôi kính cận hơi tròn đáng yêu của Eun Hee quẳng ra xa, có lẽ đã bay lên lớp đệm thể dục ở phía gần cửa.
Eun Hee như không chịu được bèn đẩy Yoona ra xa một cái thật mạnh, mấy đứa kia vì thế mà mất đà ngã theo luôn. Vén tóc gọn lại, Eun Hee chưa định hồn thì Seong Hwa từ từ bước tới, trên tay cầm thanh roi sắt, cô toan đánh Eun Hee thì đã bị cô nàng ra một đòn karate làm Seong Hwa suýt ngã, may mà có mấy đứa đỡ. - Tôi chịu thế đủ rồi. Giờ tới lượt các người chịu đấy. - rồi cứ thế, cô hằm hằm bỏ đi, quên mất đôi kính cận... Một ai đó đi qua và nhặt được không lâu sau khi Eun Hee lên lớp.
*** Eun Hee đau điếng vào lớp, tay ôm má vừa bị đánh, cảm giác nóng rát vẫn còn. Cô nhắm mắt thở dài rồi vào chỗ ngồi. Vừa ngồi vào chỗ, Yura từ đâu phi tới, thấy vết thương trên má Eun Hee, một vết xước nhỏ và cả má đỏ ửng, tóc có chút rối, và thấy cô bé có vẻ mệt mỏi. Yura ngồi cạnh Eun Hee gặng hỏi. Eun Hee coi cô là bạn thân nên thật lòng kể hết cho cô bạn nghe. Yura bắt đầu bực tức, máu sôi lên: - Aizz! Điên thật mà. Ả ta thật quá đáng, để mình đi tính sổ với ả. - Thôi. Ngồi xuống đi. Như cậu... (nhìn dáng Yura ngại ngần nói) làm sao mà đánh lũ đó được! – Công nhận, trông Yura rất rất là yếu liễu đào tơ~
Lúc này, Seong Hwa bước vào lớp, nhìn chằm chằm Eun Hee: - Cậu biết sợ chưa? Đây mới chỉ là màn chào hỏi cho một đứa học sinh mới mà đã dám động tới Hotboy thôi. Còn nhiều thứ thú vị hơn hôm nay mà – Cô có vẻ chưa hả cơn giận.
Eun Hee đứng lên, Seong Hwa đứng ngay trước mặt cô: - Nào, bình tĩnh chút đi, cậu làm gì mà phải đứng lên như thế? ... À. Mà cũng hay, cậu đứng lên để tôi tiện đánh cậu hơn chứ gì? biết điều đó. - Cậu nói gì hả? Muốn đánh tôi nữa sao? Cậu chịu đòn của tôi lúc nãy chưa đủ đau à? Muốn nữa sao? – Eun Hee giận dữ - Cậu tin tôi đánh cậu lần nữa không hả? – Seong Hwa định đưa tay lên tát Eun Hee
--------- - Do Seong Hwa. Cô ta giật mình quay lại khi nhận ra giọng nói quen thuộc. Ả sững sờ, cả đám con gái đứng đó và cả lớp cũng tái mét mặt.
|