Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ?
|
|
Giờ đây cậu không thể nghĩ thêm được điều gì khác nữa, trong đầu trống rỗng chỉ biết chạy tới nơi đã được cậu lập trình trong bộ não là phải đến đó thật nhanh cách đây vài giây…… ___o0o___ Bệnh viện… Thấy Gia Bảo chạy tới Gia Huy đang ngồi ở băng ghế chờ liền đứng dậy. - Nội sao rồi hai? Hộchộc… _ cậu thở hổn hển. Thay cho câu trả lời Gia Huy đưa ánh mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, đèn đỏ trên cửa phòng đang sáng-có người đang cấp cứu… là nội của Gia Huy và cậu… Yuu theo cậu đến đây nhưng chỉ kịp chạy lò dò theo sau cậu, vừa đến nơi Yuu đã thấy hai người ngồi sầu não trên băng ghế chờ trước phòng cấp cứu… Không giám nói nhiều mà chỉ giám đến ngồi xuống cạnh cậu. Yuu vừa ngồi xuống cậu đã đứng phắt dậy bước qua ghế bên kia của Gia Huy ngồi. … - Tại sao nội lại trong này? _ cậu hỏi cụt lủn. - Lên cơn co giật. - Lâu chưa? - Anh đang ở nhà Na Na thì zú gọi nội vào viện cấp cứu nên anh chạy tới liền, vừa đi vừa gọi cho em đó, mà sao em không nghe máy sớm? _ Gia Huy nhìn qua cậu. - … - Gia Bảo, tay em bị sao đây? _ Gia Huy hốt hoảng khi thấy tay cậu chảy nhiều máu, vì nãy giờ chỉ để ý đến nội nên anh không biết. - Em không sao. - Thế này mà nói là không sao à? _ Gia Huy cầm tay cậu lên xem vết thương. – Đi băng lại ngay nếu không sẽ nhiễm trùng mất. _ Gia Huy kéo tay cậu đi. - … _ cậu vẫn ngồi không chịu đứng dậy nhưng rồi nhìn vào đôi mắt anh trai đang quan tâm mình cậu không nỡ chối từ. – Thôi được rồi, em sẽ tự đi anh ở đây với nội đi. - … Thế cũng được. - Để em đi với anh! _ Yuu nói. Cậu khựng lại nhìn Yuu tích tắc với ánh mắt dao cạo rồi không nói gì mà chỉ đi thẳng. Dù vậy nhưng Yuu vẫn nhất quyết lẽo đẽo theo cậu… Dù cậu không nói nhưng Gia Huy biết tại sao thái độ của cậu với Yuu khác lạ đến thế. Vì ít nhất một lần anh đã có cảm giác bất lực và căm phẫn này… … “Cạnh” _ cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ bước ra với chiếc áo blouse trắng. Gia Huy và cậu vội chạy lại hỏi - Sao rồi bác sĩ? _ Gia Huy. Đúng lúc ấy cậu vừa xử lí vết thương xong và quay về thấy bác sĩ ra cậu kiền chạy lại đợi kết quả. - … _ vị bác sĩ im lặng. - Bác sĩ nói đi! _ cậu giục. - … Hiện tại đã qua cơn nguy kịch. _ vị bác sĩ nói. - Phù… _ cả hai đều nhẹ lòng được chút ít. - Nhưng… Cơ mặt hai anh em chưa giãn ra được bao lâu đã lên gaan trở lại khi nghe bác sĩ còn từ “nhưng” - Nhưng nhưng sao bác sĩ? _ Gia Huy quýnh lên. - Thời gian của bà không còn nhiều nữa, trong những ngày cuối đời này gia đình hãy cố gắng đáp ứng những nguyện vọng của bà ấy để bà có thể thanh thản trước khi… - Đủ rồi! _ cậu quát lớn vì không muốn nghe thêm. - Cảm ơn bác sĩ, xin lỗi vì em trai tôi… - Tôi hiểu mà. _ vị bác sĩ nói rồi trở lại vào trong. Đèn phòng cấp cứu tắt, bà được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt… Hầu như lúc nào hai anh em cũng đều thay nhau túc trực bên giường bệnh chỉ đợi bà tỉnh lại. … ___o0o___ Cô thấy lo lắng khi đã ba ngày không liên lạc được với cậu, gọi điện không bắt máy đợi điện thoại thì càng không thấy, cũng không gặp không nói chuyện. “Ò í e thuê bao quý khách…” - Cái anh chàng này thích chơi trò ú tim dã man à nha. _ cô nhìn màn hình điện thoại nghiến răng trèo trẹo mắng. – Gọi cả mấy chục cuộc rồi cũng không thèm trả lời, tớ mà biết cậu đang ở đâu thì… “Cộc cộc cộc” _ tiếng gõ cửa cắt ngang dòng bực tức của cô. “Cạch” _ cô đứng dậy mở cửa. - Chị Trâm Anh! Chị vào đi. - Uhm! - Chị ngồi xuống đây. _ cô kéo ghế cho Trâm Anh ngồi. - Cứ để chị tự nhiên được rồi em, mà hai đứa dạo này sao rồi? Chị thấy Bảo ít ghé đây chơi. - Haizzz _ cô xụ mặt xuống. - Lại cãi nhau à? Lắc đầu - Vậy là gì? - Mấy ngày rồi em chưa liên lạc với cậu ấy được. - Mấy ngày rồi? - Chính xác là 2 ngày 20 tiếng 31 phút đấy chị ạ. - Em tính từng phút cơ đấy? - Em không biết đâu. _ cô úp mặt xuống gối. - Chắc là Gia Bảo bận thôi, em phải biết thông cảm cho cậu ấy chứ. - em không biết tại sao thì thong cảm kiểu gì chứ? Trâm Anh lắc đầu chịu thua tính ngang ngạnh của cô. “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…” Điện thoại cô rung lên, cô vội nhắt qua giường với lấy điện thoại trên bàn. Nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng cô mừng ra mặt nhưng được vài giây lại tỏ ra giận dỗi, giục điện thoại ra một bên giường. - Sao em không nghe? - Không thích. - Là Gia Bảo gọi đúng không? Chuông vẫn reo mà cô không trả lời. - Thôi nghe đi kìa kẻo để người ta chờ kẻo để người ta mong. _ Trâm Anh lườm yêu. - Không. - Thôi chị về phòng đây chúc hai đứa vui vẻ hen. _ Trâm Anh đá lông nheo rồi đóng cửa lại. Cô cầm điện thoại lên nhìn so đo tính toán. - E hèm… _ cô hắng giọng. Lấy lại giọng rồi cô nghe máy - Trần Na Na xin nghe. - “Cậu chưa ngủ à?” - Sắp. - “Mấy hôm nay cậu gọi cho tớ nhiều vậy có chuyện gì không?” *Đồ đáng ghét, bộ có chuyện tui mới gọi cho cậu được hả? * _ cô nghĩ thầm. - Bây giờ mới để ý tới người ta gọi à? - “Tớ xin lỗi! Tại máy tớ hết pin mà mấy hôm nay tớ chưa về nhà được nên không mở máy mà biết cậu gọi.” - Giờ thì về rồi hen? - “Chưa.” - Vậy sao gọi được? - “Tớ mượn máy một chị y tá rồi lắp sim tớ vào.” - Ờ phải rồi cậu luôn có tài làm mấy nữ y tá phải xiêu xiêu vẹo vẹo mờ. - “Cậu giận tớ à?” - Mà khoan, “y tá”, “mấy bữa”… bệnh viện cậu đang ở bệnh viện à? Cậu bị sao mà vào đó? Cậu bị lâu chưa? Bệnh viện nào? Ở yên đó tớ tới liền! _ cô quýnh lên. - “Bình tĩnh nào! Không phải tớ, tớ đang rất bình thường.” - Không phải cậu? - “Uhm” - Vậy… … (Chishi mạn phép ngắt cuộc gọi để chuyển cảnh tại đây nhé!) ___o0o___
|
Sáng hôm sau tại bệnh viện nơi bà cậu đang hôn mê… Cả cô và Trâm Anh đều đến bệnh viện. - Gia Bảo! _ thấy cậu đang đứng dựa vào tường trước cửa phòng bệnh cô liền gọi. Cậu ngạc nhiên vì thấy cô cùng Trâm Anh bất ngờ đến đây. - Bà sao rồi em? _ Trâm Anh hỏi. Cậu vẻ mặt đượm buồn chỉ lắc đầu mà không nói. - Cậu ổn chứ? _ cô nhìn cậu lo lắng. “Cạch” _ đúng lúc ấy Gia Huy mở cửa phòng ra ngoài. Anh cũng ngạc nhiên khi thấy cô và Trâm Anh ở đây. - Sao hai người lại đến đây? - Anh xấu lắm nha, chuyện vậy mà không nói cho bọn chúng em biết. Anh coi tất cả là người ngoài hết hả? _ cô trách móc. - Anh không có, chỉ là sợ phiền đến mọi người thôi. - Chuyện cũng đã vậy rồi hơn nữa anh ấy cũng đâu muốn, em đừng trách anh ấy nữa. _ Trâm Anh lên tiếng. – Em đoán không lầm thì hai anh em chưa ăn sáng đúng không? - Anh không đói. _ Gia Huy trả lời. - Bé Na, em đưa Bảo đi ăn sáng đi chứ cứ thế này thì gục lúc nào không hay đó. - Vâng ạ! Cũng đã lâu hai người chưa có khoảng thời gian riêng tư nào, Trâm Anh biết ý nên tạo cơ hội cho cô và cậu. - Còn anh Gia Huy giao lại cho chị nhé! _ cô nói rồi kéo tay cậu đi không cần hỏi ý kiến. Cô dẫn cậu đến một hàng ăn trước cổng bệnh viện và gọi ra đầy bàn đồ ăn cho cậu. - Cậu gọi nhiều thế này có ăn hết không? _ cậu hỏi. - Ai nói tớ ăn? - Là ai?… đừng nói là cậu bắt tớ ăn hết chỗ này nhé? - Chuẩn men! _ cô bật ngón cái và gật gật đầu. - Bao tử của tớ có phải của trâu bò đâu mà ăn hết nhiều thế? - Ăn đi mà! _ cô cầm đũa nhét vào tay cậu. - Còn cậu? - Tớ ăn ở nhà rồi mới đến mà. - Chậc cậu đúng là… - Thôi mà thôi nữa đi mà, cậu làm phước cho tớ mãn nhãn một lần đi mà. Nhìn cậu ăn là tớ thấy vui lắm rồi! Hì - Haizzz _ cậu ngán ngẩm nhưng rồi cũng lao vào ăn để cô vui. … - Aiiiiiiii…. _ cậu ăn xong no quá nên ngồi xoa bụng. - Phải thế chứ. - Cậu muốn tớ từ Hoàng Gia Bảo thành Ụt Ịt Bảo hả? - Haha được đấy Ụt Ịt Bảo, trông cute phải biết hahaha… - Nín! Nói người yêu là heo cũng nói được hả? - Ơ… là cậu nói trước mà. - Hồi nào? - “Từ Hoàng Gia Bảo thành Ụt Ịt Bảo” đó. - Ô hô cái cô này, còn giám cãi hả? _ cậu mấm môi, trợn mắt nhìn cô. - A ya đau tớ, thả ra nào. _ cậu bóp mũi cô làm cô đau. - Giám cãi nữa không? - Tớ nói đúng mà. - Đúng gì mà đúng? _ cậu càng bóp mạnh hơn. - AAA đau mà… Thật là hết chỗ nói cho hai con người này, chỉ có chút xíu chuyện cũng có thể cãi nhau… nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã giúp cậu tạm quên đi mọi thứ xung quanh, không suy nghĩ, không sầu não, không gợn buồn,… bởi vậy mà cậu luôn muốn được cạnh cô. Chỉ khi ở bên cô cậu mới có thể thấy thoải mái là một Hoàng Gia Bảo-là chính mình. - Xin lỗi không làm phiền hai người chứ? Đang vui vẻ giỡn cùng nhau thì một giọng nói cắt ngang cuộc vui của cô cậu… Hai người đều đơ nguyên trạng quay sang nhìn người vừa nói. Đối với cậu người con gái này đã trở thành kẻ xa lạ… còn với cô thì người con gái này có thể gọi là tình địch. Cậu vội nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng mình. - Đến đây làm gì? _ cậu lạnh lùng nói. - Em đến thăm bà nội của chồng tương lai mình không được sao? *”Chồng”… là ai?* _ cô không hiểu hai người đang nói gì. - Her “bà nội của chồng tương lai” _ cậu nhắc lại lời Yuu. – Từ khi nào vậy? - Anh không phải… Cậu vội bịt tai cô lại. - Đừng phát ngôn bừa bãi. _ cậu gằn giọng. - Anh sợ à? - Sợ? Sao phải sợ? - Đùa thế đủ rồi, em đi nhé… chồng. _ Yuu nói với cậu nhưng lại liếc mắt nhìn qua cô. Đợi Yuu đi khỏi cậu mới từ từ thả hai tay xuống. - Có chuyện gì vậy? Sao cậu… Cậu không nói gì cũng không nghe tiếp câu hỏi của cô mà chỉ lặng lẽ bước đi. Cô vội vã chạy gấp vào thanh toán rồi chạy theo cậu… … - Hộc hộc… cậu ực… đi gì mà nhanh vậy? _ cô thở dốc. - … _ cậu vẫn im lặng. - Tớ biết đã có chuyện xảy ra, nếu cậu tin tưởng tớ hãy nói tớ nghe đi! _ cô kéo tay cậu lại và đứng trước mặt cậu nói. Cậu nhìn cô với ánh mắt mệt mỏi buồn bã. - Tớ cần năng lượng. _ cậu nói. Trông cậu trong bộ dạng này cô thật bối rối, không biết mình phải làm gì để giúp cậu khá hơn… khẽ thở dài tự trách bản thân rồi… cô bước gần lại cậu, đưa hai tay nhẹ vòng qua eo ôm cậu. - Vậy cậu nạp đi! Cậu nhắm mắt tận hưởng chút thời gian ngọt ngào để nhựa sống nới cô tràn vào trái tim cậu khiến nó ấm hơn, mạnh mẽ hơn để cậu tỉnh táo hơn. Cậu vòng tay ôm chặt cô và khẽ dụi mặt vào mái tóc mềm mượt còn thoảng hương dầu gội cô vẫn hay dùng… “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…” Điện thoại trong túi cô rung lên. - Cậu nghe đi! _ cậu nói. - …Alo! - “…” - Dạ? - “…” - Vâng, bọn em về liền! - Có chuyện gì vậy? - Gia Bảo à. _ mắt cô long lanh nhìn cậu. - … Là Trâm Anh vừa gọi, chị gọi để báo hai người về gấp vì bà cậu đã tỉnh lại. Vừa nghe tin lập tức hai người về ngay, cũng may là hai người gần đó nên không mất nhiều thời gian cô cậu đã có mặt tại bệnh viện. … - Nội đâu? _ cậu hỏi Gia Huy gấp gáp. - Đang ở trong. Nghe Huy nói xong cậu vội chạy vào nhưng Gia Huy đã ngăn lại. - Yuu đang trong đó, nội có chuyện riêng cần nói với con bé. - Riêng gì chứ, em thừa biết đó là chuyện gì. _ cậu gạt tay Gia Huy ra tự ý xông vào trong.
|
- Gia Bảo! _ Gia Huy gọi với cậu lại. - Kệ Gia Bảo đi anh, cậu ấy đã đủ lớn để biết điều gì là nên hay không mà. _ Trâm Anh nói. - … Không biết cậu đang dấu cô chuyện gì nhưng trong lòng cô bỗng nóng ran như có ngọn lửa đang rực cháy, cô linh cảm sẽ có chuyện không mong muốn sắp gõ cửa ập vào ngôi nhà tình yêu của hai người… … Đã khá lâu mà cả cậu và Yuu đều còn trong đó, chưa một ai trong hai người bước ra cả… Cô cố gắng ngồi xuống ghế để bình tĩnh lại nhưng thật sự trong lòng cô không thể yên bình phút giây nào, từng thứ cảm xúc không tên lần lượt cuộn lên cao khiến cô thấp thỏm không yên…. “Cạch” _ cánh cửa phòng bệnh mở ra, cả Yuu và cậu đều ra cùng. - Sao rồi? _ Gia Huy chạy lại hỏi cậu. Cậu không trả lời câu hỏi của Gia Huy mà chỉ nhìn cô. - Chị vào đi! _ Yuu nói với giọng khinh khỉnh nhìn cô. - Tôi sao? _ cô ngạc nhiên. - Tôi nói người khác sao? _ Yuu hỏi ngược lại cô. Cậu bước đến đặt tay lên vai cô và nhìn sâu vào mắt cô. - Đừng lo lắng, tớ sẽ ở đây đợi cậu! Không nghe những gì cậu không muốn nghe và hãy nói những gì cậu thực sự hy vọng vào nó! Cô nhìn vào cánh cửa kia, cô thực sự cảm thấy run sợ… có nên đi hay không??? Không biết điều gì đang chờ cô sau cánh cửa đó…??? “Cạch” _ cô dè dặt khẽ mở cửa bước vào. Vừa bước vào phòng một cảm giác lạnh lẽo đã quấn lấy cô… đầu tiên là ánh mắt đang chằm chằm nhìn cô của bà ấy. - Thưa bà! _ cô đứng hình một lát nhìn bà ấy mới sực tỉnh lại liền cúi đầu gập người chào. - Cô là Trần Na Na? _ phớt lờ qua lời chào bà hỏi ngược lại cô. - Dạ! _ cô gật đầu. - Ngồi đi. - Dạ! _ cô thậm chí không giám thở mạnh hay nhìn thẳng vào mắt bà ấy, mọi sự tự tin và quyết tâm bỗng trốn hết khiến cô cảm thấy sợ. - Ta không làm gì tổn hại đến cô đâu mà sợ. - Dạ con… - Cô quen Gia Bảo lâu chưa? - Con gặp cậu ấy từ đầu năm học ạ. - Lúc ấy cô đã biết về gia đình nó chưa? - Dạ chưa, con mới biết gần đây thôi. - Bố mẹ cô vẫn còn chứ? - … _ ánh mắt cô đượm buồn. – Con chưa một lần được gặp họ. - Đối với cô Gia Bảo là gì? - Dạ? - Nói những gì cô nghĩ! - … Là người con thương. - Vì nó là Hoàng Gia Bảo sao? _ bà cười nhạt. Cô hiểu ý của bà đang muốn nói, không đơn giản là một cái tên ý của bà muốn nhắc đến họ Hoàng dòng máu đang chảy trong huyết quản cậu là của nhà họ Hoàng bà. - Dạ không thưa bà! Bà nhìn cô kì lạ. - Là chính con người cậu ấy. _ cô trả lời. - Nói vậy tức là cho dù thế nào cô vẫn luôn bám theo nó đúng không? - Con không đeo bám cậu ấy, con chỉ bên cạnh cậu ấy mà thôi. - Khá lắm, hy vọng cô sẽ đủ năng lực để giữ được ước muốn đó. - Nói vậy… bà cho phép con và cậu ấy… - Ta có thể làm gì khi cả hai đứa đều muốn thế. - Con cảm ơn bà! _ cô đứng bật dậy gập người mừng rỡ cảm ơn bà. … Cậu đứng ngoài thấp thỏm không yên, không biết có chuyện gì khiến cô khó xử không. - Nội không tổn hại đến chị ta đâu mà anh lo. _ Yuu nói mỉa. - … _ cậu không chút phản ứng với lời Yuu nói. “Cạch” _ cửa mở. Cậu vội bật dậy chạy lại cạnh cô. - Cậu không sao chứ? _ cậu lo lắng. Cô mỉm cười và lắc nhẹ đầu - Em đi đâu vậy? _ Trâm Anh hỏi khi thấy cậu nắm tay cô đi. - Cho hai đứa chút thời gian đi em! _ Gia Huy nói. Yuu nắm chặt hai tay nghiến răng trèo trẹo tức nổ đom đóm mắt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để không bộc lộ phản ứng đó ra bên ngoài. … - Đi đâu vậy Gia Bảo? _ cô hỏi. Bước thêm vài bước rồi cậu khựng lại - Về nhà, đứng đây đợi tớ lấy xe nghen! _ nói xong cậu để cô đứng đó đợi và chạy vào lấy xe. Lúc đứng ngoài đợi cô cậu đã tính toán cho ngày hôm nay của hai người. Cậu mượn xe Gia Huy để đưa cô đến một nơi… - Ô… _ cô sững người khi thấy dáng hai người quen quen. – Tại sao hắn lại… mà kia có phải là… Gia Tuệ… Cô ngạc nhiên khi thấy Đại Phong đang bồng Gia Tuệ trên tay đi từ trong bệnh viện ra và lên một chiếc xế hộp khá sang trọng đã đợi sẵn ở đó. “Tin tin” _ tiếng còi xe cậu làm cô giật mình quay lại. Là cậu, cô nhìn lại chiếc xe hai người kia vừa lên nhưng nó đã lăn bánh rồi. - Cậu nhìn gì vậy? - Ơ không đâu có nhìn gì đâu hi. - Nhìn thằng nào đúng không? - Đã bảo là không mà. _ cô đến mở cửa xe. Đúng là oái oăm, cô không biết mở cửa xe hơi cứ đứng kéo mãi mà nó không mở ra cho. Nhìn điệu bộ gà mắc tóc của cô mà cậu phì cười, thời buổi này có cô gái nào không biết mở cửa xế hộp như cô không nữa. Cậu nghĩ lại mấy lần đi chung taxi với cô đều do cậu mở cửa xe mà cô không chịu mở thì ra là có lí do. Cậu đến gần cô… - Phải ấn vào, kéo ra thế này nè. _ cậu cầm tay cô dẫn theo từng câu cậu nói. - Hô nó mở rồi nè. _ cô cười tươi. - Cậu đúng là… thôi lên xe nào. _ cậu nói rồi đẩy cô ngồi xuống ghế. Chuyện cửa xe đã làm cô quên đi những dấu chấm hỏi về hắn và Gia Tuệ mà chỉ còn thắc mắc về nơi đến. - Mà Gia Bảo, cậu nói về nhà… nhà nào? Nội hay ngoại? - Nhà tớ. … ___o0o___ Trường học… Giờ ăn trưa trong căn tin - Con chào bác! _ Quốc chào bác bảo vệ. - Chào cậu! - Con có thể ngồi đây được chứ? - … _ bác nhìn qua Quốc một lượt. – Chỗ này đâu phải của tôi mà cậu phải xin thưa. _ nói rồi bác tiếp tục ăn. Quốc đặt đĩa thức ăn và ly nước xuống bàn rồi ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn. - Hôm nay Gia Tuệ không đưa cơm đến cho bác ạ? _ Quốc hỏi. - Gia tuệ là ai? - … _ Quốc tròn mắt. - Bác có con nuôi không ạ? - Tôi có con gái rồi thì xin con nuôi làm gì? - Vậy… cô gái hôm nọ đưa cơm đến cho bác là ai ạ? - Ý cậu là cô gái nhỏ hay đưa cơm đến cho tôi phải không? - … - Đó là Tiểu Yến-con chim nhỏ của tôi đó. - Đó là con gái bác? - Từ lúc nó chuyển đến trường này học nó ngoan hẳn, lại hiểu chuyện hơn, thương ba nó hơn tôi mừng lắm! _ bác nói trong sự xúc động.
|
- Tức là trước đây Gia Tuệ… à không Tiểu Yến học trường khác ạ? - Uhm! - Bác và em chuyển đến đây lâu chưa bác? - Ưm… cũng được 3 năm rồi đó cậu. - Vậy cũng khá lâu rồi bác nhỉ? - Uhm cũng tương đối, thôi tôi no rồi tôi đi trước nhé! _ bác nói rồi bưng đĩa cơm đã ăn xong đứng dậy. *Tiểu Yến… Gia Tuệ… còn cả Gia Linh nữa, ba con người này…. Khi nhắc đến con gái bác có vẻ rất tự hào. Có sợi dây nào trong những con người này??? Thú vị đây…* _ Quốc chống đũa suy nghĩ. ___o0o___ Biệt thự Hoàng Gia… Cậu dừng xe trước cổng đợi cho cửa mở rồi chạy xe vào… - Sao lại về đây? _ cô hỏi. - Phải để cho cô chủ của nó biết mặt nó chứ. Mặt cô đần ra không hiểu cậu định nói gì. - Cậu sợ à? - Sợ gì? - Tớ đưa cậu về nhà. - Hớ có gì phải sợ? - Là cậu nói đấy nhé, vậy sao còn hỏi về đây làm gì? - Thì thì… thì xuống xe chứ ngồi đây làm gì? _ câu nói chẳng ăn nhập vào đâu của cô để đánh trống lảng. Nhưng… thật tội nghiệp cho cô, cô không mở cửa được để xuống xe. - Cửa này bị sao vậy? - … - Gia Bảo… A ma. _ cô xoay người lại định nhờ cậu giúp thì chỉ còn cách mặt cậu chưa tới 1cm. Cậu nhắm mắt lại nhích thêm xíu nữa… cô cuống quá không biết làm gì cũng nhắm mắt theo… 1 giây… 2 giây… vài giây… - Cậu không xuống à? _ cậu đã xuống xe từ lúc nào đang đứng giữ cửa xe đợi cô xuống. Cô giật mình mở mắt ra… *Trời ơi… rẽ đất mà chui xuống mất đi Na Na ngốc* _ mặt cô đỏ bừng. - Na của tớ hay thẹn nhỉ? Cậu không xuống hay là tớ bế cậu lên phòng nhé? Lập tức như phi tiêu cô “bắn” ra khỏi xe đứng xuống đất nhanh chóng. Cậu dẫn cô vào nhà… - Zú con mới về! - Gia Bảo… _ zú thấy cậu mừng ra mặt nhưng nhìn qua cô zú có vẻ ngạc nhiên. - Giới thiệu với zú đây là con dâu của zú! _ cậu nói tỉnh bơ. Cô mấm môi, tái mặt nhìn cậu. - Đây là zú của anh, em chào zú đi! - … Con… hợ _ chưa kịp chào cậu đã kéo cô đi. – Con chào zú! _ chân cô đi theo cậu nhưung vẫn cố ngoái đầu lại gật chào zú lễ phép. – Cậu làm gì mà gấp vậy? Từ từ nào. Zú mỉm cười nhìn cô cậu, lần đầu cậu đưa người khác về nhà giới thiệu với zú. … “Cạch” _ cậu đóng cửa phòng lại. - Woa… _ cô mở to mắt. – Phòng cậu đây sao? - Uhm! - Vậy mà cậu chịu ở trọ ở cái phòng bé xí kia, phí nhỉ. - Cậu muốn phòng thế này không? - Chẹp chẹp … may be. - Vậy… _ cậu đổi ánh mắt nhìn cô. - Xì tóp pịt, không đùa đâu nhé! Cậu vẫn tiến tới tay tháo từng nút áo. - Ực… cậu cậu… cậu cậu định làm gì đấy? _ cô sợ muốn rụng cả tóc gáy. Cậu càng tiến gần cô thì một nút áo lại được tháo ra, cô cứ thế lùi ra phía sau… “Kịch” _ cô hết đường lùi, sau lưng cô là một cánh cửa khác mà không phải là cửa phòng cậu, cô nép sát người đưa ánh mắt xin tha nhìn cậu. Nút áo cuối cùng cũng được cậu tháo nốt… Đầu óc cô bỗng mụ mị không biết phải làm sao cứ cuống lên. - Cậu mà giám… tớ tớ… - Cậu làm sao? - Tớ la lên đấy! - Ô tớ làm gì khiến cậu la nhỉ? - Vậy cậu định làm gì? - Tớ á? “Chớp chớp” _ cậu nai tơ. - Tớ đi tắm. _ cậu nói. - Đi đi tắm? - Chứ cậu nghĩ cởi đồ đi đâu? - Ờ thì…phù. - Ba ngày tớ chưa được tắm gội, đến quần áo cũng chưa thay về nhà không đi tắm thì đi đâu? - Ba ngày á? Gật gật - Yyyyyyy _ cô dùng mình, lấy một ngón tay đẩy cậu ra. – Ở bẩn quá đi. - Có gì mà ngại chứ? _ cậu càng xấn tới cô. - AAAAAAA _ cô hét lên hốt hoảng. - Cậu sao vậy? - Phía sau… hu phía sau… _ cô chỉ chỏ vẻ sợ hãi ra phía sau cậu. Vừa ngoái ra phía sau mình thì… “Huỵch” Cú lên gối thật “ngọt” của cô. Cậu tím tái ngất ngây chú gà tây không nói nên lời. - Cậu… hợ… _ cậu ú ớ. – Sao cậu giám… - Ai… ai bảo cậu muốn dở trò. - Hồi nào? _ cậu quát lớn. - Thì thì… _ cô lúng túng. - Tớ chỉ đùa thôi mà cậu tưởng thật hả? Xít a… ui ya… - Đấy là tớ chưa dùng hết công lực đấy, cậu liệu mà cẩn thận còn giở trò lần sau là…là… thôi tớ xuống trước đây. - Đứng đó! Ai cho đi mà đi? Cô khựng lại chút rồi vẫn đi. - Hoàng Gia Bảo! _ cô quay lại lừ mắt nhìn cậu. - Đi đi! _ cậu vẫy tay. - Có mở cửa không thì bảo? - Có bản lĩnh hay không đã. _ cậu huơ huơ chùm chìa khóa lẻng kẻng trên tay. Cô chạy lại giật chìa khóa nhưng cậu nhanh chân hơn nhảy vào nhà tắm và khóa cửa lại. “Rầm rầm rầm” - Mở ra Gia Bảo! _ cô đập cửa gọi cậu. - Tớ mà mở cửa thì cậu đừng có hối hận đấy. - Hối hận gì mở mau. - Là cậu muốn tắm chung với tớ đấy nhé, hàhà. - Ai nói? - Vậy ngoan ngoãn ngoài đó chờ anh đi bé Na! - Cậu… hứ. _ cô nguýt cháy mắt cửa phòng tắm mà chính xác là người trong đó là cậu. Cô dạo quanh một vòng phòng cậu xem qua những thứ cô thấy, toàn những đồ mắc tiền cô chưa từng thấy qua, cô ngồi lên chiếc giường êm ái nhún nhún thử vài cái. - Woa thích thật, mình cậu ta ngủ trên này sao? Chiếc giường của cô chỉ bằng 1/3 chiếc giường to sụ của cậu này. Một chiếc tủ kê đầu giường có đèn ngủ và mấy khung ảnh. Cô tò mò bước lại cầm khung ảnh lên xem. Trong ảnh là một người đàn ông chững tuổi, một người phụ nữ chạc tuổi ông ấy trông rất phúc hậu và hai cậu bé vẻ khôi ngô. - Chắc là ảnh gia đình, đây là mẹ cậu ấy sao?… Woa… bác ấy đẹp quá! Trông tất cả rất hạnh phúc, ai cũng cười tươi thế này mà. _ bỗng cô thấy tủi thân. – Ước gì… Cô tiếp tục tham quan phòng cậu, nhìn mãi những món đồ đắt tiền kia cũng chán, cô dừng lại trước khung cửa kính trong suốt và nhìn ra bên ngoài…là vườn cây nhỏ đầy những cây cảnh, cây ăn trái, cả những loài hoa cô chưa từng thấy. Đây cũng là hướng có thể ngắm mặt trời mọc của buổi rạng sớm bình minh. - Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng mà. - Cậu nói tớ à? _ cậu lên tiếng sau lưng cô. - Không nói cậu thì… AAAAA _ cô la lên khi quay lại nhìn cậu vội che mắt lại. – Cậu ăn mặc kiểu gì đấy? - Kiểu gì là kiểu gì? - Cậu mặc quần áo vào ngay cho tớ. - Ô… - Cậu quấn có cái khăn tắm nửa người như chiếc váy ấy lỡ… - Lỡ giề? - Tóm lại là ăn mặc chỉnh tề vào. - Chậc haizzz tại tớ quên đồ nên phải quấn tạm chứ không lấy đồ đâu mà mặc? - Vậy giờ ra rồi thì lấy đồ mặc đi! _ cô che mắt chạy lại phía trước quay lưng về phía cậu. Vô tình cô thấy bức tranh kí họa một phụ nữ treo ngay ngắn trên tường kia, cô nhìn lại người phụ nữ trong ảnh và nhìn lại bức kí họa… - Mẹ cậu à? _ cô hỏi. - Ai? _ cậu đang mặc áo nên không thấy. - Bức tranh này. Cậu nhìn lên bức tranh đó. - Uhm! - Bác ấy đẹp quá! - Thì tớ theo gen di truyền của mẹ tớ mà. _ cậu nói. - Đừng có tự sướng. Cô bước qua cầm bức ảnh kia lên tay lần nữa. - Gia đình cậu chắc hạnh phúc lắm! Cậu thoáng buồn khi nghe nhận định của cô. - Đi! Tớ dẫn cậu đến nơi này. _ cậu nói. - Lại đi? Đi đâu? - Cứ đi rồi sẽ biết!
|
- Woa… thích thật! _ vừa thấy chiếc xích đu được làm bằng mây rất đẹp cô liền chạy đến ngồi và đung đưa chân để lấy gió mát. – Mát quá. Nhìn cô tươi cười nhìn thứ gì ở đây cũng trầm trồ lẫn ngạc nhiên như cô bé cậu nhớ đến ngày thơ ấu của mình, hình ảnh mẹ lại tràn về trong cậu. - Gia Bảo! _ cô vẫy tay gọi cậu lại. - Cậu thích chứ? _ cậu đến gần đưa xích đu giúp cô. - Uhm! Cậu ngồi xuống đây đi! _ cô đập đập tay xuống chỗ cạnh mình. Cậu từ từ bước đến ngồi xuống… - Chắc cậu hay ra đây hóng mát lắm nhỉ? - … Không. _ cậu cười nhẹ và lắc đầu. - Tại sao? - Tớ không muốn nhớ đến những ngày ấy. - Tại sao? Cậu nhìn cô. - Nếu cậu không tiện nói thì thôi hì _ cô cười trừ. Cậu đứng dậy khỏi chiếc xích đu bước đi, cô cũng nối gót theo cậu… hai người bắt đầu tản bộ… - Cách đây 16 năm chỗ này chỉ là một khu đất trống… khi ấy tớ mới lên 3. - … _ cô im lặng nghe cậu nói tiếp. - Từ lúc lấy ba tớ, mẹ tớ đã phải từ bỏ tất cả kể cả việc làm, sở thích và nhiều thứ khác mang tính cá nhân nữa. Chỉ để trở thành vợ ba tớ và là một người phụ nữ của gia đình. Từ lúc tớ lên 3 thấy tớ hay táy máy những cây cỏ quanh nhà nên bà đã dắt anh Gia Huy với tớ đi mua cây giống và dụng cụ để bắt đầu trồng khu vườn này. Lúc đầu thấy cả ba mẹ con đều lấm lem bùn đất ba và nội đều không hài lòng… nhưng rồi khi có những bông hoa đầu tiên hé nở họ đã nghĩ khác. Từ lúc ấy tất cả mọi thành viên trong gia đình đều dành ra buổi chiều cuối tuần cùng nhau trồng cây mới và chăm sóc cho những cây đã có. - Vậy bình thường là mẹ cậu và hai anh em cậu à? - Uhm! - Thích nhỉ? - Nhưng không lâu sau bà ấy đã xa tớ mãi mãi. _ cậu nói đượm buồn. Cô rất hiểu cảm giác không có mẹ bên cạnh là gì - Nhưng cậu vẫn còn tình thương của ba mà. - Cả hai người cùng nắm tay nhau đi vào ngày hôm ấy. Cô nhìn cậu xót xa, chắc chắn cô biết cảm giác đau đớn đó hơn ai hết. - Họ vẫn luôn bên cạnh cậu chỉ là… ở trên ấy dõi theo từng bước đi của cậu mà thôi, nhưng cậu vẫn còn bà nội và anh Gia Huy nữa mà. Như thế cũng đủ làm tớ phải nhìn lên ngưỡng mộ rồi, từ khi lọt lòng đã bị bỏ rơi và chưa một lần được biết ba mẹ mình là ai? Có được người anh nhưng lại… và may mắn là tớ luôn có nội. - Tớ không chắc sẽ làm cậu hạnh phúc được thế nào nhưng tớ hứa sẽ không để cậu phải khóc, sẽ cho cậu một gia đình hoàn chỉnh và… sẽ không để baby của chúng ta thiếu tình thương như tớ và cậu đã trải qua! _ cậu ôm lấy cô và nói. Cô mỉm cười hạnh phúc thầm camt ơn trời đã cho cô có cậu. - Nè cậu vừa nói là baby á? _ cô đẩy cậu ra. Gật gật - Her cậu ghét baby mà? - Chậc ờ thì cậu thích mà. - Tớ thích chứ cậu có thích đâu. - Thì cậu thích nên tớ thích không được hử? - Chậc chậc… _ cô lườm yêu. - Thôi nào. _ cậu khoác vai cô, chỉ tay ra hướng có một dãy địa lan đủ các loại. – Thấy gì hông? - Ùi đẹp thế. - Đó là loại hoa mẹ tớ thích nhất khi bà ấy còn sống đó. - Nó rất đẹp! Hì… à mà Gia Bảo nè. - Uhm? - Cậu không thắc mắc bà đã nói với tớ chuyện gì à? - Tớ đã quyết định đi cùng cậu cho dù có chuyện gì xảy ra vậy những lời nói khác còn quan trọng gì nữa chứ? - Nhưng… - Tớ chỉ sợ cậu thôi. - Sợ gì? - Cậu mà còn cắn tớ một lần nữa là chết với tớ. _ cậu trừng mắt. - Ơ thì… - Thì sao? - Cậu còn đau à? Còn giận nữa hả? - Thành sẹo rồi đây, bắt đền cậu đấy! _ cậu chỉ vào môi cho cô xem. - Đâu? _ cô đưa mắt gần lại chỗ cậu chỉ. – Tớ có thấy đâu. - Đây nè. - Hậy… _ cô đẩy cậu ra đưa tay che miệng mình lại khi cậu định … – Cậu ăn gian, hên mà tớ quá hiểu cậu nếu không thì… - Thì sao? - Thì… thì thì… ơ bên kia có vòi nước kìa. _ cô nói rồi chạy đến cầm vòi nước lên ngắm nghía. - Chắc tớ phải cấp chứng nhận cho cậu tài đánh trống lảng và kỉ lục hay đỏ mặt thẹn thùng quá. _ cậu lắc đầu. - ÁAAAA… _ cô hoảng hốt. Còn mặt cậu thì nghệt ra, cô cầm chiếc vòi không biết chọc chạch thế nào ấn trúng nút mở khiến nước bất ngờ phun ra mạnh làm ướt hết người cậu. - Trần Na Na! _ cậu rít qua kẽ răng. - Tớ… tớ… _ cô lắp bắp. - Na Na… cậu đứng đó cho tớ! _ cậu rượt cô. Cô co dò chạy vòng vòng, tiếng nước do cậu xịt tiếng bước chân chạy lẫn với tiếng cười giòn khiến cả căn biệt thự được sưởi ấm. Không biết đã bao lâu nơi này bỗng mất đi tiếng cười… ___o0o___ Bar… Yuu chọn một chỗ nhiều người qua lại nhất để ngồi, Yuu bắt chéo chân ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế tại quầy bar vì đã có tí rượu trong người để để lộ đôi chân trắng khiến những anh chàng đi qua đều phải xuýt xoa. - Chào em! _ một gã háo sắc. Yuu không thèm nhìn hắn đến một lần, với những người đẹp chảnh thì hắn lại càng có hứng thú hơn. - Không biết anh có vinh dự được mời em một ly không? Yuu vẫn không thèm đoái hoài đến hắn mà chỉ tập trung vào chuyên môn của mình là uống rượu giải sầu. - Em hơi coi thường anh thì phải. _ hắn bắt đầu bực tức. - Anh nghĩ điều gì khiến tôi coi trọng anh?… _ Yuu nhìn hắn mỉa mai. – Rẻ tiền. - … Gì? Her… cô bé vừa nói gì? Ý ý cô là anh đây làm tiền sao? Đôi mắt kéo lên lại xụp xuống Yuu giơ một ngón tay lên trước mặt gã. - Gì đây? _ hắn không hiểu ý Yuu là gì. Thêm một ngón tay nữa đươc Yuu giơ lên thành hai ngón. - Con điên này. _ gã lớn tiếng. Cuối cùng Yuu giơ năm ngón tay bên bàn tay trái lên trước mặt hắn. - Hai ngàn rưỡi đi hông? Hahaha _ Yuu nắc nẻ. - Con khốn này, mày tưởng anh đây là loại trai bao để mày trả giá hả? _ hắn gằn lên, đưa tay lên không trung định hạ xuống bên má Yuu… Yuu vẫn không để ý những gì hắn định làm với mình vẫn cười. Hắn chuẩn bị hạ tay thì… một cánh tay khác giữ chắc tay hắn lại. - Mày là thằng nào? Có thả tay không thì bảo? _ hắn quát lớn. Cậu thả tay hắn ra, rút tiền trong ví và nhét vào túi áo hắn. - Thế này đã đủ xin lỗi rồi chứ? _ cậu nói xong cầm túi xách của Yuu và lôi Yuu ra khỏi nơi quái gở đó. … - Thả em ra nào. _ Yuu vằng tay a khỏi tay cậu. - Sao lần nào em cũng để anh kéo em từ bar ra thế? Em gọi anh đến đây chỉ để anh nhìn thấy em trong bộ dạng này sao? - Chứ anh muốn thấy tôi trong bộ dạng nào? - Yuu, đã có chuyện gì xảy ra với em đúng không? Nói cho anh biết đi Yuu! - Không có, không có gì xảy ra hết. - Vậy tại sao em bỗng trở nên con người thế này? - Thế này thì đã sao nào? - Vậy em gọi anh đến chỉ để nhìn cảnh này thôi phải không? - … Em khát rồi. _ Yuu nói. Cậu không còn cách nào khác đành phải dẫn Yuu đến một quán nước gần đó để nói chuyện. - Bây giờ thì được rồi chứ? _ cậu nói. - Nội đã ổn, anh cũng không còn gì phải lo ngại chuyện của anh và em cũng nên để nó yên ổn đi chứ nhỉ? - Ý em là sao? - Mấy hôm nay em đã cho anh quá nhiều thời gian, vì nội đột ngột vào viện nên ngày đính hôn phải dời lại, bây giờ là lúc nó phải được tiến hành rồi anh nhỉ? - Em vẫn còn ý định đó à? - Tại sao không? - Sẽ không có ngày đó đâu, đừng mơ mộng thêm.
|