Đã Có Tôi Bên Em
|
|
CHƯƠNG 35: TIẾP CẬN
Phía sau bộ dạng tươi cười chính là mặt nạ tàn độc, phía sau lời nói dịu dàng có thể nào lại chứa đựng những ý đồ tăm tối.
Trước mặt anh em sẽ cố mỉm cười nhưng sau khi quay lưng về phía anh bao nhiêu giọt lệ cứ tuôn, nỗi đau của em có thể nào một lần anh thấu hiểu.
Hôm nay là ngày tốt hay ngày xấu của Tâm Di đây chính cô cũng không biết, mới sáng sớm cô đã phải tất bật dậy nấu đồ ăn sáng. Đơn giản vì cô đã trở về căn hộ của mình, nghĩ đi nghĩ lại cô ở nhà họ Du ăn ở không riết rồi quen cũng nên do vậy mà có chút lười biếng. Nhưng dù có lười biếng cách mấy cô cũng phải dậy, lại còn phải hối thúc Kỳ Quân dậy đó giống như công việc thường ngày của Tâm Di cũng chẳng có gì thay đổi.
- Kỳ Quân dậy mau!
- Ây...chị hai để em ngủ thêm một chút đi.
- Em không định đi học sao?_Tâm Di nhíu mày nhìn bộ dạng lười biếng của Kỳ Quân.
- Em mới xuất viện có mấy ngày cơ thể còn rất yếu._Kỳ Quân tiếp tục kéo chăn trùm kín đầu không màng đến ánh mắt của Tâm Di đang trừng trừng nhìn cậu.
- Em lại định lười biếng sao?
- Không có, em là nói thật mà cả người ê ẩm thật chất em học không nổi._Kỳ Quân vẫn tư thế cũ nhắm mắt làm ngơ bỏ ngoài tai thái độ của Tâm Di.
Tâm Di thật hết cách liền bỏ ra ngoài mặc kệ Kỳ Quân muốn làm gì thì làm đừng tưởng cô không nhìn ra cậu đang giả vờ chẳng qua cô không muốn vạch trần mà thôi. Kỳ Quân thấy cửa phòng vừa khép vén chăn ra khỏi người đắc chí cười hì hì.
Tâm Di chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng trên bàn, cô căn dặn Kỳ Quân vài điều liền ra khỏi cửa đến trường. Chỉ tội nghiệp cái chân của cô lại phải đi bộ, vì không thuận đường nên cô nhất quyết không cho Tử Phong đến đón, anh cũng vì chìu cô mà tâm không cam lòng không nguyện để cô một mình đi đến trường hơn nữa trường cũng không xa lắm.
Không biết là trùng hợp hay là cô may mắn vừa bước khỏi chung cư liền có một chiếc xe sang trọng đi theo bên cạnh, người trong xe còn hạ cửa kính nhìn cô nở một nụ cười tươi hảo ý muốn đưa cô đến trường.
- Tôi cũng đến trường nếu em không ngại có thể ngồi cùng xe với tôi._giọng nói trầm thấp hảo tâm mời mọc.
Cho dù cô gặp người này không nhiều lần nhưng cô vẫn có thể nhận ra giọng nói này liền xoay người nở một nụ cười xả giao nhẹ nhàng từ chối.
- Cảm ơn nhưng tôi nghĩ không cần đâu.
Hạo Minh vẫn bình tĩnh nhìn Tâm Di cười thiện ý dù sao ý định tiếp cận Tâm Di của cậu ta cũng không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy được. Hàng ngày Tử Phong đều đưa Tâm Di đến trường dù cậu ta có muốn tiếp cận cũng không được, hôm nay có cơ hội tốt như vậy đâu thể dễ dàng từ bỏ.
- Dù sao tôi và Tử Phong cũng là bạn em không cần khách sáo._Hạo Minh buông giọng nhẹ nhàng nhất.
Nghĩ đến câu nói mình vừa nói ra Hạo Minh không biết mình đã phải tập bao nhiêu lâu để nói ra được từ "bạn" với Tử Phong nhưng chỉ khi đem Tử Phong ra nói thì cô gái trước mặt cậu ta mới có khả năng xoay chuyển thái dộ lạnh nhạt với cậu ta.
Mặc dù có chút lay chuyển nhưng Tâm Di vẫn còn do dự không thôi, cô là bạn gái của Tử Phong lại ngồi cùng xe với một người con trai khác nếu để người ta nhìn thấy sẽ nghĩ không tốt về cô thậm chí danh tiếng của Tử Phong cũng bị ảnh hưởng dù sao cô cũng phải suy nghĩ thận trọng. Huống hồ cô kiên quyết không cho Tử Phong đến đón lại đi cùng xe với Hạo Minh liệu Tử Phong có tức giận không, chỉ nghĩ thôi mà tâm đã bất an rồi làm sao cô có thể dễ dàng ngồi lên xe Hạo Minh được.
- Như vậy thật không tốt lắm đâu, dù sao trường cũng gần tôi có thể tự đi được._không nói nhiều lời Tâm Di từ chối khéo một tiếng.
Tâm Di vừa định quay mặt về phía trước thẳng tiến trường học trong nháy mắt phía trước lại xuất hiện một chiếc xe quen thuộc, dù cô không muốn anh đến nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe cô lập tức nở nụ cười nhìn Tử Phong chậm rãi mà phong độ bước xuống xe tiến đến trước mặt cô.
- A, anh Tử Phong em bảo anh không cần đến đón tại sao lại xuất hiện ở đây?_Tâm Di nhìn Tử Phong có chút thắc mắc anh đã hứa với cô sẽ không đến đón vẫn có thể hủy bỏ lời hứa kia được sao, thật không giống cung cách làm việc của anh.
Tử Phong nheo nheo mắt một chút hờn giận cũng không có đôi môi nhếch lên nụ cười dịu dàng. Đúng là anh hứa sẽ không đến đón cô để cô tự đến trường tuy nhiên tối qua anh lại nhận được tin Hạo Minh không biết có ý gì lại đến ở cùng chung cư với Tâm Di, chính vì không an tâm nên anh đã mặc kệ lời hứa đến đón cô vẫn tốt hơn.
Hạo Minh nhìn về phía chiếc xe đang đậu đối diện chiếc xe cậu ta không xa lại chuyển tia nhìn về phía Tử Phong một nụ cười không rõ ý tứ hiện hữu trên môi. Cậu ta biết chắc Tử Phong sớm muộn gì cũng xuất hiện chỉ không ngờ cậu ta còn chưa dụ dỗ để Tâm Di lên xe thì Tử Phong đã xuất hiện trò tiêu khiển sáng sớm của cậu ta cũng vì vậy mà phá sản.
- Anh không muốn thấy em lại đi bộ mà thôi._dù đó không phải lí do anh đến đây nhưng anh cũng không thể nói lí do thật sự cho cô biết.
Tử Phong gieo tia nhìn lên khuôn mặt đang cười ngồi trong xe liền chuyển sang sắc mặt lạnh lùng không tia cảm xúc như muốn nói với người trước mặt một câu cảnh cáo.
- Tử Phong cậu đến rồi sao lúc nãy tôi có hảo tâm chở Tâm Di đến trường nhưng cô ấy lại không muốn._Hạo Minh nhún nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối.
Hạo Minh trước mặt Tâm Di liền bày ra bộ mặt tươi cười nói chuyện hòa nhã với Tử Phong, nói rõ thiện ý của bản thân chỉ tiếc là không được Tâm Di tiếp nhận.
Tử Phong nghe nói vậy mà cũng không khỏi mừng thầm ít ra Tâm Di không để dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, cô vốn là cô gái thông minh rất biết cân nhắc trước khi làm một việc gì đó cũng vì lí do này mà anh cũng không lo nhiều những chuyện mà cô làm chỉ cần bảo vệ được cô là tốt rồi.
- Cảm ơn thiện ý của cậu Tâm Di là bạn gái tôi, tôi đưa đi là được rồi._đôi môi mỏng khẽ nhếch lên buông lời khách sáo tuyên bố quyền sở hữu cảnh báo đối phương không được phép chạm vào.
- Vậy thôi tôi đi trước, tạm biệt!_Hạo Minh hiểu ý tứ trong lời nói của Tử Phong liền vẫy tay chào rồi lái xe rời đi nhanh chóng.
Tâm Di nhìn Hạo Minh gật đầu một cái liền thu tầm mắt về nhìn chằm chằm Tử Phong. Tử Phong liếc mắt nhìn chiếc xe Hạo Minh trong phút chốc khuất dần trong làn xe trên đường nhắm mặt thở nhẹ một cái liền nắm tay Tâm Di đi về phía xe. Có trời mới biết lúc nãy anh có bao lo lắng khi nhìn thấy chiếc xe của Hạo Minh, cứ tưởng anh không xuất hiện chỉ vài phút sau Tâm Di sẽ lọt vào tay Hạo Minh lại không biết cậu ta định bày ra trò gì.
Tâm Di đứng ngây ngốc cho đến khi bị Tử Phong kéo vào chỗ ngồi ghế lái phụ mới ý thức được, cô có để ý cách nói chuyện của hai người ý tứ vô cùng khách sáo nhưng tại sao cô luôn cảm thấy giữa họ có khoảng cách vô hình nào đó khiến xung quanh họ hàn khí nặng nề. Nhưng cô khi nhìn vào sắc mặt Tử Phong có chút không vui liền nuốt luôn ý định hỏi anh.
Chiếc xe nhanh chóng đến trường, Tử Phong chờ đến khi Tâm Di khuất trong lớp học với Tiểu Kì thì mới yên lòng rời đi. Tâm Di nhẹ mỉm cười vẫy tay chào anh trong ánh mắt có chút phấn khích của một ngày mới.
--------------------------
Tử Phong đi đến phòng hội trưởng hội sinh viên, còn chưa kịp bước vào trong liền vang bên tai giọng nói có chút phiền não cũng không biết là đã đứng ở đây bao lâu rồi.
- Mới đến sao?
Thiên Ân xoay mặt nhìn xuống dưới lầu, nhìn tán cây theo gió mà đung đưa nó cũng giống như lòng anh của hiện tại lay động không thôi như sóng cuộn trào khó bề yên lặng. Nhìn bên dưới sinh viên ra vào không ngớt nhưng trong mắt anh là một khoảng trống mơ hồ không thể tìm thấy lối ra.
Tử Phong bị khuôn mặt nhuốm màu buồn ảm đạm cùng chất giọng có nỗi lòng mà không biết phải nói thế nào của Thiên Ân làm cho giật mình bước chân cùng dừng tiến đến đứng bên cạnh Thiên Ân.
Thật ra anh cũng đang thất thần suy nghĩ về chuyện của Hạo Minh cho nên ngay cả Thiên Ân đứng ở đó anh cũng không để ý đến.
- Ừ, mới đến. Trông sắc mặt mày không tốt lắm.
- Không phải không tốt mà là quá tệ._Thiên Ân thả giọng nhẹ tênh cười nhạt một tiếng.
Chuyện tìm em trai còn chưa xong, mẹ anh lại đi xem anh là em trai một mực bắt anh đính hôn với Tử An nếu không đính hôn bà sẽ không chữa bệnh, trong khi bệnh tình của bà càng ngày càng trầm trọng anh lại không phải đứa con bất hiếu làm sao có thể từ chối yêu cầu của bà.
|
Anh thật sự ghen tị với Thiên An kể từ khi Thiên An mất tích mẹ anh liền bị một cú sốc thần trí không tỉnh táo điên điên dại dại đến khi bệnh tình khá hơn lại quên mất anh là ai một mực khẳng định anh là Thiên An. Là một đứa con vì để bệnh tình bà khá hơn thì dù có thay thế em trai anh cũng bằng lòng chẳng qua yêu cầu đính hôn với Tử An là điều không thể.
Từ nhỏ cho dù là Tử An và anh vô cùng thân thiết đi chăng nữa cũng chỉ có tình anh em như Tử Phong và Tử An mà thôi. Hơn nữa bây giờ người anh yêu đã xuất hiện và ở bên cạnh anh bảo anh làm sao mở miệng với cô là vì chữ hiếu mà đính hôn với cô gái khác. Anh cũng chắc rằng Tử An sẽ không đồng ý chuyện này, nghe Tử An và Kỳ Quân trải qua một trận sóng gió đầy máu me thương tích trên người thôi anh cũng đủ hiểu chuyện đính hôn hoàn toàn không thể xảy ra.
Chỉ hai từ "đính hôn" mà khiến bốn người đau khổ anh không thể nào không biết, anh còn chưa nói cho Tiểu Kì biết nếu cô biết sẽ có biểu cảm như thế nào. Bản tính cô bóc đồng không như Tâm Di dịu dàng lắng nghe, nếu Tiểu Kì biết không chừng sẽ vô cùng đau lòng cũng có thể bỏ mặt anh mà ra đi để anh thực hiện chữ hiếu. Càng nghĩ anh càng đau lòng, chỉ sợ nụ cười trên môi Tiểu Kì bị dập tắt do chính anh.
Anh đã từng nói gì, nói sẽ nắm tay cô không bao giờ buông tay vì thế anh cũng sẽ không để cô rời khỏi anh, dù cho có khó khăn đến đâu anh cũng phải cố gắng giải quyết chuyện này thật ổn thỏa.
- Vẫn còn lo chuyện đính hôn sao?_Tử Phong đưa mắt lơ đãng nhìn bầu trời giọng nói cũng mang chút mệt mỏi cùng ưu phiền.
Thiên Ân có nỗi lo anh cũng có nỗi lo, anh lo cho đứa em gái và cả Kỳ Quân. Bây giờ lại thêm sự xuất hiện của Hạo Minh cạnh Tâm Di làm anh bao nỗi lo chất chồng. Cả sự thật phía sau vụ sụp đổ bí ẩn của gia đình họ Diệp vẫn không có tin tức, có thật như lời ông Dương Thanh nói không có gì đáng nghi ngờ chỉ do anh quá đa nghi mà thôi. Nhưng anh thật sự không thể buông tay, một lời anh đã nói nhất quyết phải làm rõ vụ việc năm đó thì sẽ không bỏ cuộc.
- Lo thì ích gì quan trọng là tìm cách giải quyết thoái lui khỏi cuộc đính hôn này._giọng Thiên Ân lạc hẳn đi chứa tia thất vọng theo gió nhẹ bay đi mất hút.
- Vậy thì cố gắng tìm Thiên An về là được._Tử Phong nhàn nhã đưa ra phương án mà cũng không để ý sắc mặt Thiên Ân tối dần.
- Chỉ còn một tháng nữa đính hôn mày bảo tao tìm Thiên An ở đâu trong khi đã tìm mười mấy năm không thấy mày nghĩ một sớm một chiều có thể thấy sao?_Thiên Ân có chút bực dọc nhìn Tử Phong đang nhếch lên nụ cười.
Thiên Ân không phải không nghĩ đến phương án này chỉ có điều muốn tìm một người mất tích hơn mười năm trong vòng một tháng là vô cùng khó cho dù họ có thế lực đi chăng nữa việc tìm người cũng không hề dễ dàng.
- Tìm một người giống Thiên An về là được._Tử Phong nở nụ cười như trút được tâm sự, ánh mắt sâu lắng thâm ý sâu xa khó đoán.
Thiên Ân trợn mắt nhìn Tử Phong có chút quái dị, Tử Phong luôn làm việc dựa theo sự thật vậy mà bảo anh tìm một người làm kẻ giả mạo đúng là cổ quái. Kế này Thiên Ân cũng đã nghĩ đến nhưng anh tìm mãi cũng không ra người nào thích hợp làm em trai anh vả lại dù có tìm người giả mạo đi chăng nữa thì Tử An và Kỳ Quân sẽ giải quyết như thế nào. Anh không thể chỉ lo cho bản thân mà không nghĩ đến cảm giác của Tử An.
- Mày không cảm thấy Kỳ Quân rất giống mày sao?_Tử Phong nheo nheo mắt cười cười vỗ vai Thiên Ân một cái liền bước vào phòng hội trưởng bỏ lại Thiên Ân kinh ngạc trợn mắt bất động hết mấy giây mới hoàn hồn.
Thiên Ân liền đi theo sau Tử Phong lắp ba lắp bắp nói không ra tiếng thần thái không còn ra dáng một Thiên Ân lãng tử hàng ngày.
- Mày...đừng...đừng nói là bảo Kỳ Quân giả dạng Thiên An về lừa mẹ tao nha?
Cho dù biết ý Tử Phong là có ý này nhưng nhất thời Thiên Ân vẫn rất khó chấp nhận, bảo Kỳ Quân làm chuyện này còn khó hơn lên trời nữa. Tính khí Kỳ Quân cũng thất thường không kém bắt cậu giả mạo người khác là chuyện không thể nào nhưng chỉ có cách này là vẹn cả đôi đường. Anh không bị vướng vào vụ đính hôn rắc rối này lại không làm mẹ thất vọng, cả Tử An cũng không tổn thương cách này chính là cách hoàn mĩ nhất.
- Mày cũng không đến nỗi si ngốc._Tử Phong đắc ý kéo ghế ngồi buông giọng thản nhiên cho rằng ý kiến của bản thân vô cùng sáng suốt.
- Si ngốc cái đầu mày, điều này không phải tao không nghĩ đến nhưng rất khó thuyết phục Kỳ Quân._một chủ tịch của cả tập đoàn liền bị thằng bạn thân mắng cho si ngốc thật đúng là một bụng uất ức.
Trong phút chốc sắc mặt hai người cùng một biểu cảm "có gạo nhưng người biết nấu không ra tay thì làm sao cơm chín". Nói gì thì nói việc này thật sự không dễ dàng như họ đã nghĩ huống hồ chưa chắc mẹ anh đã nhận bừa bãi người nào đó là con mình nếu không có dấu hiệu gì đặc biệt, cả hai người thở dài cũng không còn cách khác thà làm còn hơn phải chịu trận.
------------------------
Thư viện rộng lớn hàng trăm kệ sách được xếp trật tự ngay ngắn, mỗi ngăn trên kệ cũng chất đầy sách có chủ đề hẳn hoi cho dù nhiều sách nhưng cũng rất dễ để người đọc tìm kiếm một quyển sách mà mình yêu thích.
Thú vui của Tâm Di cứ hễ có thời gian rỗi lại mò đến thư viện, hôm nay được nghỉ sớm cô chờ Tử Phong đến đón nhưng xem ra còn khá lâu nên quyết định đến thư viện để tìm sách đọc.
Trong thư viện lúc nào cũng đông đúc sinh viên, mỗi người mỗi sở thích tự chiếm dụng cho mình một góc mà ôm quyển sách làm bạn. Cho dù đông đúc nhưng tuyệt đối phải giữ im lặng nếu không sẽ bị đuổi khỏi thư viện thậm chí vi phạm nhiều lần còn vinh danh lên bảng kỉ luật của trường. Tâm Di liếc mắt một hồi liền tiến đến kệ sách tiểu thuyết, cô vẫn thường đọc sách kinh tế nhưng hôm nay muốn thư giản một chút liền kiếm tiểu thuyết để đọc.
Tâm Di bước đến đâu lại được mọi người nhường đường đến đó, không còn cách nào khác cô chỉ có thể đáp trả bằng nụ cười và lời cảm ơn. Từ khi biết cô là bạn gái của Tử Phong tất cả sinh viên hầu như không dám đắc tội với cô, Tâm Di thở dài cô đeo cái mác bạn gái của Tử Phong thật không dễ sống mặc dù cô bảo mọi người không cần để ý đến cô nhưng xem ra lời nói của cô không có cân nặng so với uy danh của Tử Phong.
Cô còn nhớ lần trước cô vào thư viện nhìn thấy một quyển sách hay liền định thò tay lấy, cô còn chưa lấy ra khỏi ngăn đã bị một bàn tay khác cướp mất. Tâm Di bất động mất mấy giây mới sực tỉnh mà cười gượng mong người kia trả lại sách, người kia không chỉ trừng mắt dữ tợn nhìn cô làm cô không khỏi khiếp đảm. A, cô có làm cái gì đâu chỉ là xin lại quyển sách có cần bày ra bộ dạng hung dữ tới vậy không giống như cô vừa cướp mồi ngon của người này không bằng.
Chỉ là một quyển sách có cần nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy không, đây là ánh mắt của một cô gái chứa đầy sự ghen tị cô có thể nhận ra nó giống với ánh mắt của Y Ngân nhìn cô. Tâm Di không chấp liền định lấy quyển sách khác lại một lần nữa bị cô ta lấy, cái này người ta gọi là cố ý gây sự cô ta không chỉ nhìn cô với ánh mắt hâm he còn oan oan cái miệng nói với người bên cạnh rằng cô dựa hơi Tử Phong cướp sách của cô ta. Trời ạ! Tâm Di muốn chết sững với lời buộc tội kia, mọi người liền nhìn Tâm Di với cặp mắt quái lạ gọi là có chút không hài lòng. Tâm Di cố nói lí lẽ giải thích nhưng xem ra cô gái này chính là muốn hạ nhục cô trước mặt mọi người.
Tâm Di đành tâm không cam lòng không nguyện xin lỗi cô ta một tiếng mặc dù người gây sự không phải cô, chẳng qua cô không muốn gây ầm ỉ tại thư viện nên thà nhận lỗi rồi rời thư viện sẽ tốt hơn. Cô dám cược nếu cô mà đi chọn quyển sách thứ ba thể nào cũng bị cô ta cướp thế thôi xem như cô gặp vận xui.
Điều cô không ngờ ngày hôm sau cô lập tức nghe tin cô gái kia có tên trên bảng kỉ luật vì cố ý gây sự trong thư viện còn bị cấm đến thư viện trong vòng một năm. Tâm Di không biết ai lại có lòng tốt đi giải thích hàm oan của cô còn làm cho cô gái kia bị kỉ luật, ngay sau đó cô liền biết tin lệnh kỉ luật do hội trưởng Du Tử Phong nói ra. Nghe đến cái tên này cô rùng mình một cái quả thật không thể xem thường uy danh bạn trai cô.
Cũng từ đó mỗi khi cô vào thư viện liền được ưu tiên, Tâm Di lắc đầu quên đi chăm chú đọc sách. Cho dù cô có nói cũng nói không hết quyền hành của Tử Phong, thật ra anh có bao nhiêu quyền lực cô cũng không biết chỉ biết mỗi lời nói của anh đều có sức sát thương lớn. Ngay cả lời nói đùa cũng làm cho người ta tim đập chân run tìm đường thoái lui.
- Chúng ta lại gặp, tôi và em rất có duyên!_Hạo Minh không biết từ đâu đã xuất hiện bên cạnh Tâm Di nở một nụ cười ngồi xuống cạnh cô.
Cô không biết nên làm thế nào chỉ có thể cười đáp lễ, cô không thể nhận ra thân phận của người này có bao nhiêu uy lực chỉ biết mỗi lần đối mặt với người này Tử Phong đều trưng ra một bộ mặt hết sức lạnh lùng vốn không hề giống như lời anh nói hai người là bạn. Chính vì vậy mà khi tiếp xúc với Hạo Minh cô đều có ý thức cảnh giác.
- Chào anh trùng hợp thật!
Hạo Minh cũng không hề khách khí ngồi bên cạnh Tâm Di, nhìn bộ dạng Tâm Di hiện giờ đúng là thánh thiện dịu dàng nếu cô không phải bạn gái Tử Phong không chừng cậu ta cũng có hứng thú trêu đùa chẳng qua càng nhìn Tâm Di ý định tiếp cận Tâm Di làm gì cậu ta cũng không nhớ.
- Anh có thể cho tôi biết anh và anh Tử Phong là bạn thế nào không?
Trong phút chốc yên lặng Tâm Di liền nghĩ đến việc tra hỏi Hạo Minh để biết thêm về quan hệ của hai người có thật đơn giản là bạn như lời anh nói hay còn quan hệ nào khác.
|
Hạo Minh nữa mất bình tĩnh cũng không có chất giọng trầm thấp từ tốn trả lời. Chỉ là cậu ta không thể ngờ cô gái này có thể nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa cậu ta và Tử Phong, ý tứ trong câu nói của Tâm Di đã quá rõ ràng cô không tin vào mối quan hệ bạn bè đó.
- Chỉ là bạn bình thường vậy thôi. Nếu như em muốn biết rõ thì tốt nhất nên hỏi Tử Phong đừng hỏi tôi Tử Phong sẽ không được vui đâu.
- Nhưng tôi muốn anh nói cho tôi biết.
Lời nói Tâm Di kiên định, ánh mắt cũng không có chút dao động. Muốn cô đi hỏi Tử Phong là đầu óc cô bị hư hay đầu óc anh ta có vấn đề, Tử Phong đã cố ý che giấu anh có thể nói cho cô biết sao đúng là nằm mơ. Mặc khác cô lại nghĩ nếu Hạo Minh nói cho cô biết không chừng còn thiết thực hơn.
- Nếu em muốn biết tôi sẽ nói cho em biết, tôi và cậu ta là đối thủ trên thị trường địa ốc.
Thật ra Hạo Minh còn muốn nói nhiều hơn như thế nhưng xem ra tạm thời không nên dọa cô sợ trò chơi này cậu ta còn muốn chơi dài dài.
- Chỉ vậy thôi sao?_Tâm Di ngờ vực hỏi lại.
Cô thật không tin họ chỉ có quan hệ như vậy, nhìn sao đi nữa cô vẫn cảm thấy hai người họ chính là có thù riêng tư chứ không phải đối thủ công việc. Nhưng mà hai người này lại quá kín miệng y như rằng có keo dán chặt miệng vậy có hỏi cũng bằng thừa, cô tốt nhất không nên hao phí nước bọt vì chuyện này khi có cơ hội cô sẽ lại hỏi tiếp.
Hạo Minh gật đầu xác nhận hảo ý chân thật nở nụ cười nhạt, trong ánh mắt có ý tán thưởng sự thông minh của Tâm Di có thể nhìn ra lời cậu ta nói không hoàn toàn là sự thật, nhưng Tâm Di biết quá nhiều chỉ tăng thêm sự đề phòng với cậu ta như vậy thì trò này không vui chút nào.
Tâm Di cũng không muốn dài dòng cố nở một nụ cười hài lòng rồi xoay sang đọc sách.
Cả hai ngồi rất lâu cũng không nói với nhau câu nào mỗi người một suy nghĩ, trước cửa thư viện liền xuất hiện thân ảnh cao lớn của Tử Phong. Tia nhìn liền hướng đến Hạo Minh ngồi bên cạnh Tâm Di mà nhàn nhã đọc sách xem ra cậu ta đúng là có ý đồ chứ không phải trùng hợp, con người này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì một mực tiếp cận Tâm Di, anh cũng không thể nào ngăn cản Tâm Di xả giao nhưng liên hệ với con người này anh một chút yên tâm cũng không có. Anh cũng không thể nào trói Tâm Di mãi bên cạnh anh, cô có cuộc sống riêng của cô anh không thể ngăn cản quyền tự chủ của cô.
Tử Phong nhấc bước đến bên cạnh Tâm Di lộ ra khuôn mặt tươi cười cũng không có nửa điểm lo lắng.
- Tâm Di về thôi!
Tâm Di bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tử Phong, cô vui mừng nở nụ cười liền đem quyển sách đi cất mới trở về cạnh anh.
- Chúng tôi về trước đây, tạm biệt anh!_Tâm Di vẫy tay tạm biệt Hạo Minh.
Hạo Minh chỉ gật đầu liền hướng Tử Phong nở một nụ cười đắc ý, Tử Phong cũng nở nụ cười lạnh bạc rồi nắm tay Tâm Di rời đi. Tử Phong không thể biết mục đích của Hạo Minh là gì chỉ có thể biết anh không muốn Tâm Di tiếp xúc với Hạo Minh, anh lại không thể nói cho cô biết Hạo Minh có ý đồ xấu như vậy sẽ gây hoảng sợ cho cô anh đành chọn cách im lặng ở bên cạnh cô hạn chế cô tiếp xúc với Hạo Minh.
---------------------------------
Căn hộ chung cư bị nhấn chuông inh ỏi không chút khách khí.
Kỳ Quân càu nhàu từ trong phòng đi ra khoác lên người chiếc áo sơ mi còn chưa cài xong cúc áo liền mở cửa chào khách cậu còn đang nghĩ vị khách nào lại nhấn chuông như là tra tấn người khác.
- Tới ngay! Tới ngay! Ai vậy?
Cửa vừa mở lập tức thấy một gương mặt tươi cười như hoa xuất hiện trước mặt, không ngại ngùng đẩy cậu qua một bên ung dung bước vào nhà.
- Cậu đi học về không về nhà đến đây làm gì?_Kỳ Quân nhăn nhăn mặt nhìn Tử An bước vào nhà.
- Tôi đến thăm cậu._Tử An vẫn tươi cười trên tay còn có cả một gói thức ăn mua sẵn xem ra đúng là đến đây thăm hỏi.
Dáng vẻ thấp bé mà xinh đẹp ngồi lên sô pha ra vẻ mời mọc Kỳ Quân ngồi xuống ăn đồ ăn do mình mua. Kỳ Quân nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy Tử An khác lạ dường như có tâm sự lại không dám nói.
- Cậu là có chuyện gì không phải chỉ đơn giản đến đây thăm tôi chứ?_Kỳ Quân cố gắng vừa cài lại mấy cái cúc sơ mi liền ngồi xuống bên cạnh Tử An.
- Không có chuyện gì chỉ là thăm thôi._Tử An đáy mắt lay động nhưng nữa lời cũng không nói rằng mình có chuyện khó giải quyết.
Kỳ Quân cũng không quan tâm nhiều cô không nói cậu cũng không ép chỉ là trong lòng có chút khó chịu, tự nhiên trong đầu cậu suy nghĩ bất cứ chuyện gì của Tử An cậu cũng muốn quản lí cũng muốn chia sẻ nhưng cô không chịu chia sẻ cùng cậu thì cậu làm sao quản lí đây. Lại nghĩ đến mối quan hệ của cậu và Tử An còn chưa gọi là một đôi có lẽ vì vậy mà cô vẫn có chút khoảng cách cả hai chỉ quan tâm nhau với tư cách bạn bè nên việc ép buộc cô cho cậu biết sự việc đang giấu diếm là hoàn toàn không thể.
- Nhưng tôi có chuyện này muốn hỏi cậu?_Tử An sao một lúc do dự cũng chịu thổ lộ tâm sự.
- Chuyện gì?_Kỳ Quân lãnh đạm cũng không liếc mắt nhìn Tử An một cái tâm trạng có chút phức tạp.
- Tôi có một người bạn đang thích một người nhưng lại không thấy người kia có biểu hiện gì trong khi lại đang bị ép đính hôn với một người chỉ xem là anh trai vậy cậu bảo cô bạn đó phải làm sao?_Tử An lấy chuyện của mình tuôn ra một tràng tình huống của cô bạn dò hỏi Kỳ Quân.
Kỳ Quân liếc mắt nhìn Tử An có chút nghi hoặc câu chuyện cô kể có đúng là của bạn cô hay không nhưng nhanh chóng lạnh lùng cho qua không thèm để ý.
- Bao đồng!_cậu chính là mắng cô nhiều chuyện.
Tử An bị mắng liền trừng mắt tức giận nhìn Kỳ Quân, cô là đang thổ lộ tâm sự khó giải quyết cậu lại dám làm ngơ thật quá đáng, Tử An hai tay nắm chặt thật muốn cho Kỳ Quân một quyền nằm lăn ra đất. Nhưng cô tự nhủ bản thân vẫn là nén giận hỏi cho rõ ý tứ của Kỳ Quân.
- Tôi là nói nghiêm túc cậu trả lời đi!
- Vậy người mà cô bạn đó thích có thích cô ta hay không?_Kỳ Quân vừa xử lí đồ ăn mà Tử An mang đến vừa nhàn nhạt hỏi vặn lại.
- Chính cô ta cũng không biết, cậu ta không nói chỉ biết cậu ta đã từng vì cô ta mà bị thương._Tử An nói rành mạch không sót nửa chữ căn bản chuyện này của cô nên cô rất rõ.
"Phụt" Kỳ Quân vừa nghe xong liền sặc dữ dội, đồ ăn trong cổ họng chưa kịp nuốt mém chút là bắn hết ra ngoài, đưa tay mò mẫm tìm nước uống một tay vỗ ngực không ngừng. Tử An vuốt vuốt lưng Kỳ Quân lo lắng hỏi thăm.
- Cậu có sao không? Ăn từ từ thôi.
Kỳ Quân nuốt vội nước vào mới mấp máy đôi môi.
- Tôi không sao.
Thú thật cậu không có sao chẳng qua vừa nghe Tử An kể xong sao cậu lại có cảm giác cô là đang nói về chuyện hai người họ chỉ có khác về phần đính hôn kia mà thôi.
- Vậy cậu có thể cho tôi ý kiến về chuyện đó được không, cậu nghĩ xem người con trai kia có thích cô gái kia không ?_Tử An vẫn không bỏ cuộc kiên quyết hỏi cho rõ.
- Tôi không biết._Kỳ Quân vẫn một mực thủy chung không thèm quan tâm câu chuyện mà Tử An nói.
- Sao cậu lại không biết, cậu thử đặt mình vào vị trí của người con trai đó thử xem nếu không thích cô ta chàng trai đó có vì cô gái kia mà liều mạng đến nỗi bị thương hay không?
Tử An cô đây thật tức quá mức không ép người kia nói ra lòng mình cô đây không cam tâm. Nghĩ đến ngày Kỳ Quân vì cô mà kể cả mạng cũng không cần vậy thì tại sao không chịu tỏ bất cứ thái độ gì, cô tại sao tức tối lại không thể nói ra chỉ muốn òa khóc một trận.
- Sao tôi phải đặt mình vào vị trí đó, vô vị!
Tính cách lạnh lùng vẫn là không thay đổi, Kỳ Quân cũng không có chút nào để ý rằng Tử An đang giận dữ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nhưng thật ra trong lòng Kỳ Quân đang cực kì hỗn loạn một đống cảm xúc phức tạp giẫm đạp lên nhau làm cậu khó lòng mà tỏ ra bình tĩnh được chỉ còn cách làm lơ.
- Tôi bảo cậu trả lời thì phải trả lời._Tử An tức giận đứng lên chống tay hai bên hong âm lượng tăng cao.
Kỳ Quân bị âm lượng của Tử An làm cho nhảy dựng lên nhìn chằm chằm Tử An như sinh vật lạ, nhìn Tử An kích động như vậy cậu thật không thể chọc nha. Kỳ Quân hít sâu một cái lại ngồi về vị trí cũ.
- Thật ra cứu một người chưa hẳn là thích mà chỉ là ra tay nghĩa hiệp cũng nên. Huống hồ hai người đó là bạn thấy chết không cứu liệu có được không.
- Vậy cậu cũng như vậy bị thương vì một cô gái cũng chỉ vì tình bạn thôi sao?_giọng nói Tử An chuyển sang run rẩy, tay nắm chặt sô pha mong một câu "không phải".
- Tất nhiên._Kỳ Quân lơ đãng thật chất cậu không để ý đến câu hỏi của Tử An đang ám chỉ sự việc của hai người chỉ đáp qua loa mà thôi cũng không biết hai chữ đơn giản kia lại như nhát dao đâm vào tim Tử An.
Câu nói của Kỳ Quân tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho Tử An hoàn toàn sụp đổ, cô thật sự đã hết cách rồi xem ra Kỳ Quân chỉ xem cô là bạn chứ không như cô nghĩ, nếu Kỳ Quân không có suy nghĩ đó thì làm sao nói ra được. Sắc mặt Tử An chuyển sang sắc trắng thất thần cười nhạt một cái, liền xoay người về phía cửa ra về.
- Tôi về đây!
- Cậu...cậu đến đây chỉ hỏi tôi về câu chuyện quái quỷ đó thôi sao?_Kỳ Quân đứng phắt dậy kéo tay Tử An.
- Ừ!_Tử An nhẹ gật đầu một cái gạt tay Kỳ Quân ra khỏi tay mình rồi bước nhanh ra cửa chỉ sợ ở đây thêm giây phút nào cô sẽ đau lòng đến chết.
Kỳ Quân đứng bất động, trợn mắt kinh ngạc cố nhớ lại bản thân vừa nói cái gì vừa làm gì sai mà sao tim đau thế này.
-------------------------------------
|
CHƯƠNG 36: ĐAU LÒNG
Tại sao em lại bước vào đời anh lại một bước đẩy anh ra khỏi cuộc sống của em điều đó hoàn toàn không thể, tình yêu của anh không cho phép em làm điều đó.
Một lời nói có thể khiến tim em tan nát, sự trống vắng có thể nào khỏa lấp trong thời gian ngắn, em thật sự không có can đảm để đối diện những ngày không có anh.
Cửa đóng sầm một cái, dáng Tử An khuất sau cánh cửa, Kỳ Quân ngồi bệt xuống sô pha mà có cảm giác trống rỗng hụt hẫng đến lạ kì. Vì sao cậu lại có cảm giác đó chỉ là Tử An buông tay để trở về nhà tại sao cậu có cảm giác như xa mãi mãi không có cơ hội để lại một lần ngồi nói chuyện với cô, để được cô quan tâm.
Kỳ Quân có cảm giác đau thắt cậu cũng không hiểu vì sao mình thích Tử An lại không thể nói ra, bình sinh cậu không nhút nhát nhưng khi đối diện với Tử An một chữ cũng không thể thốt ra, nhìn cô rời đi sao cậu lại thấy vị đắng chát trong cổ họng.
Kỳ Quân bật dậy mở cửa nhìn ra ngoài đã không còn thấy bóng dáng Tử An, nhìn xuống dưới chung cư đã thấy Tử An chạy ra khỏi chung cư. Kỳ Quân đột nhiên không biết mình đã làm sai chuyện gì mà thái độ Tử An lại thay đổi đến vậy.
Kỳ Quân thất thần đứng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ dần khuất xa mà tựa như cả khung trời bình yên trong cậu cũng sụp đổ, rốt cuộc đây là cảm giác chết tiệt gì lại làm tim cậu đau buốt.
Kỳ Quân rất muốn đuổi theo để hỏi cho rõ thật ra chuyện Tử An định nói là gì nhưng sao thấy cô chạy đi mà chân cậu vẫn cứ bất động hay tại bản thân cậu đang đấu tranh tư tưởng để xem bản thân có thật chỉ xem cô là bạn hay không? Nhưng chẳng phải khi cậu bị thương vì Tử An trước khi ngất cậu đã tự khẳng định trong lòng là vì yêu cô nên mới làm như vậy sao.
- Kỳ Quân ơi Kỳ Quân thật ra là mày đang làm gì?_Kỳ Quân đấm mạnh tay vào lan can.
Sao tim cậu cảm thấy đau đến như vậy, dáng vẻ thất thần của Tử An rời khỏi cậu trong nháy mắt lại như muối chà xát vào vết thương thật xót, thật đau. Tử An đã thật sự bước vào cuộc đời cậu, cô đã có một vị trí trong tim cậu đã không thể đẩy ra nữa vì sao tiếng yêu mới đến cửa miệng đã bay đi đâu mất.
Nhưng lúc nãy cậu đã nói cái gì chuyện cậu giúp Tử An chỉ vì tình bạn một lời thốt ra không chút do dự trong mơ hồ có phải đã làm cô hiểu lầm rồi không? Lời nói như vậy có thể nào lại làm cô tổn thương, sự đau đớn ngày ấy trong cậu vẫn còn không thể nào xóa đi được hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn lệ tuôn rơi giọt ngắn giọt dài nhưng vì sao cậu không đáp trả tình cảm của cô.
-------------------------
|
Tử An vụt chạy ra khỏi chung cư nước mắt rơi lả chả lòng đau đến tê dại, cô thầm oán trách bản thân vì sao lại ngu ngốc tin rằng Kỳ Quân thích cô để bây giờ người chịu đau chỉ có cô. Tình yêu của cô mong manh quá đã dễ dàng bị gió thổi bay, cô phải đối mặt thế nào với nỗi đau này, cô cứ như vậy mà buông tay sao?
Nếu không để ý đến cô thì cậu không cần phải hi sinh vì cô để cô cảm thấy bản thân chịu ơn để bản thân lún sâu trong nỗi đau. Nỗi đau này cô tới bao giờ mới có thể quên, đến bao giờ khi nhìn thấy Kỳ Quân thì tim thôi đau nhói.
Một tiếng "bạn" để nói mối quan hệ của hai người tại sao lại như một vật sắc nhọn đâm vào tim Tử An đau buốt rỉ máu không thôi. Có phải cậu quá ác rồi không, xuất hiện bên cạnh cô để làm gì bây giờ lại chỉ một câu muốn đẩy cô ra khỏi cuộc sống của cậu. Bây giờ cho dù cô có nói ra cô thích cậu thì có nghĩa lí gì chỉ làm mối quan hệ thêm khoảng cách càng khó đối diện với nhau.
Cậu đã phủ nhận sạch trơn tình cảm lớn lao mà cô hi vọng bấy lâu, một lời nói có thể giết chết một con tim cậu đúng là một sát thủ giết người không cần vũ khí. Cô buông tay có thể nào sẽ không đau hay thật chất cô không thể buông, cô vĩnh viễn cũng không thể quên được cậu cho dù cả hai chưa từng ngỏ lời nhưng cô vẫn xem đó là tình yêu- một tình yêu của riêng cô cũng được.
- Kỳ Quân cậu một chút cũng không có tình cảm với tôi sao?_tiếng gió cùng tiếng xe cộ đã át mất tiếng nấc của Tử An.
Nhưng cho dù cô có lớn tiếng la hét Kỳ Quân có nghe được chăng, cậu đã bỏ mặc cô đối phó với chuyện khó xử kia, mặc cô chịu đau một mình. Cậu đã quá vô tâm rồi, vô tâm đến mức vô tội.
Tử An cười nhạt một tiếng, đúng là cô không có lí do để buộc tội cậu. Cô đã từng nói với Trần Vỹ tình yêu không thể miễn cưỡng nếu Kỳ Quân thật sự không yêu cô thì cô cũng không thể ép buộc cậu. Nhưng từng cử chỉ và sự quan tâm của cậu bấy lâu nay muốn cô không hay không biết lãng quên sao ?
Không thể nào!
Tử An cứ như vậy mà chạy trong nước mắt, phía trước là làn sương mờ đục cô cứ đi như vậy cũng không biết mình đi đến đâu chỉ cần cô đến nơi nào đó không có Kỳ Quân như vậy tim cô sẽ thôi rỉ máu. Nhưng cô lại không biết một điều tim cô đã ở lại cạnh Kỳ Quân từ lâu rồi cho dù cô có đi đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể mang trái tim kia theo.
Cô kiên nhẫn đợi chờ câu nói yêu thương tại sao chỉ nhận về những đau đớn cùng cực, biết khi yêu là sẽ có đau khổ nhưng sao vị ngọt hạnh phúc mãi không đến chỉ thấy vị đắng chát.
Cô từng nghe Trần Vỹ nói Kỳ Quân không hề yêu cô, cô đã không tin nhưng bây giờ xem ra cô không tin cũng không được. Khi tự mình đối mặt mới biết được nó đau đớn đến đâu, tuyệt vọng đến đâu.
------------------------
Kỳ Quân sau phút giây chần chờ liền tức tốc vào thay đồ lao ra khỏi cửa để tìm Tử An giải thích cho rõ.
Vừa ra đến cửa cậu liền chạm mặt với Tâm Di và Tử Phong, hai người nhìn Kỳ Quân với ánh mắt vô cùng lạ lùng.
- Nè em định đi đâu, không phải trong người không được khỏe sao?_Tâm Di đưa tay ngăn Kỳ Quân lại ánh mắt chứa tia lo lắng cùng khó hiểu.
- Em đi tìm Tử An._Kỳ Quân trong lòng bỗng không yên nóng như lửa đốt vì sợ Tử An hiểu lầm mà thành ra như vậy sao.
Rốt cuộc một Kỳ Quân bình tĩnh đã biến đi đâu mất rồi chỉ còn lại một cái xác không có hồn mơ mơ màng màng.
- Có chuyện gì sao? Tại sao phải gấp như vậy?_Tâm Di vẫn không chịu buông tha.
Nhìn Kỳ Quân bộ dạng lo lắng mất bình tĩnh như vậy đúng là khó thấy trong khi đó lại vì Tử An có phải là có chuyện lớn xảy ra rồi không. Nghĩ đến chuyện đính hôn của Tử An và Thiên Ân có phải là bị Kỳ Quân biết được rồi không. Tâm Di liếc mắt nhìn Tử Phong.
Thần sắc Tử Phong cũng có chút quái dị, suy nghĩ của anh cũng không khác gì cô chẳng qua là anh không nghĩ kế hoạch của anh và Thiên Ân còn chưa thực hiện thì mọi chuyện đã trở nên phức tạp rồi.
- Không có chuyện gì anh chị không cần lo lắng em đi một chút sẽ về ngay._Kỳ Quân gạt tay Tâm Di ra chạy nhanh đến bãi xe của chung cư.
Tâm Di và Tử Phong trong tâm có chút bất ổn nhìn theo bóng dáng của Kỳ Quân lại không biết chuyện gì đang xảy ra giữa Kỳ Quân và Tử An.
-----------------------
|