Cô Nàng Hổ Báo
|
|
Chương 8 (tiếp): “Thấy em anh không, mỗi khi nghĩ cái gì đó bậy bạ là sẽ nheo mắt, con ngươi sẽ đảo đi đảo lại trông rất xảo trá. Anh trai tôi nói rằng, con người chúng ta khi nghĩ hoặc làm gì đó không trong sáng, ánh mắt sẽ thể hiện tất cả. Em trai anh chính là một ví dụ điển hình”. Namjiu phân tích cho Raman nghe với tư cách là em gái của một chuyên gia hỏi cung.
“Thế nếu anh nghĩ gì đó không trong sáng, em có nhìn ra không?”. Ánh mắt sắc bén nhìn vào cô có gì đó là lạ.
Cô nheo mắt nhìn Raman một cách đầy nghi ngờ.
“À, anh biết rồi, khi em nheo mắt nghĩa là em đang cẩn trọng”.
“Hừ. Thế sao anh không nghĩ nếu tôi nheo mắt nghĩa là tôi đang định xuống tay với một ai đó?”.
“Không đâu. Người như em nếu định ra tay là sẽ làm ngay, không cần suy nghĩ”. Raman bình thản trả lời.
Namjiu thoáng sững sờ rồi bật hỏi: “Anh muốn nói tôi thuộc dạng chỉ biết dùng sức mạnh mà không cần sự trợ giúp của não đúng không?”.
Mặt Namjiu hầm hầm như đang muốn giết một ai đó: “Hôm qua tôi mơ thấy mình đánh một gã nhừ như tương. Đến lúc ngủ dậy thấy thỏa mãn chết đi được. Giá mà được thế thật thì tốt”.
“Thế mà anh cứ tưởng hôm qua em sẽ ngủ không ngon cơ đấy. Thật vui vì anh nhầm. Thấy em ngủ ngon thế anh cũng yên lòng. Anh vẫn sợ lời gợi ý của anh sẽ gây áp lực cho em. Giờ anh thấy thoải mái hơn nhiều”. Raman nói vẻ lo lắng nhưng ánh mắt lại vô cùng thản nhiên.
Namjiu thở mạnh, mím chặt môi, tức tối nhìn Raman.
“Anh quên không nói với em. Ngày mai anh có việc muốn phiền đến em. Tối mai anh phải dự một bữa tiệc. Khoảng sáu giờ chiều anh sẽ qua đón em. Em muốn anh đón ở nhà hay ở nơi làm việc?”. Raman nhanh chóng thay đổi đề tài, câu chuyện mới ngay lập tức khiến Namjiu trở nên căng thẳng.
“Anh… không định hỏi tôi trước là tôi đã sẵn sàng dự tiệc với anh hay chưa à? Mà tôi xin được nói cho anh biết ngay lúc này luôn là tôi chưa sẵn sàng, áo váy cũng chưa có, tôi không chuẩn bị kịp đâu”. Namjiu phản đối.
“Chuyện trang phục không thành vấn đề, anh sẽ tìm cho em. Số đo của em bao nhiêu, em chẳng đã nói với anh rồi còn gì. Chính vì thế chuyện này em không phải lo. Không quá trưa ngày mai, mọi thứ sẽ sẵn sàng để em sử dụng”.
Khoé miệng Namjiu hơi run run khi nghe thấy cụm từ “số đo của em”. Khi đã hết sức chịu đựng, cô trả lời: “Nhưng tôi không muốn đi”.
Raman nhìn cô: “Em định thất hứa ngay từ lần đầu tiên sao?”.
Namjiu có chút bối rối, cuối cùng đành nói khéo với Raman: “Cho tôi thêm chút thời gian để tôi chuẩn bị tinh thần đã. Nếu lòng chưa ổn, người cũng sẽ bứt rứt. Anh cứ thử nghĩ mà xem, nếu như tôi mặt mày bí xị bước vào bữa tiệc, anh sẽ mất mặt”.
“Em không phải lo. Anh chưa từng sợ mất mặt vì mấy chuyện vớ vẩn này. Nếu anh sợ đã chẳng chọn em làm người yêu. Cho dù em có ăn vận khác người, mặt như đâm lê, vô cảm đến mức nào cũng không anh hưởng đến sự tự tin và quyết định của anh. Vì anh đã chọn em rồi”. Raman nghiêm túc nói.
Người được lựa chọn liền sưng mặt thách thức đối phương.
|
Chương 8 (tiếp): “Dù sao đi nữa, sáu mươi phần trăm những lần chúng ta gặp nhau, em đều sưng mặt lên như thế rồi. Vì vậy, nếu có tăng thêm thành trăm phần trăm, anh cũng chẳng thấy có gì lạ”. Raman nhìn mặt Namjiu, lắc lắc đầu ý nói “cái bản mặt này tôi đã quá quen rồi”.
Namjiu cau mặt: “Thế còn bốn mươi phần trăm còn lại, tôi làm mặt vui sướng với anh lúc nào?”.
“Bốn mươi phần trăm mặt vui là lúc ăn cơm”.
Namjiu mím chặt môi, cố nén giận vào lòng nhưng vẫn nhìn Raman chằm chằm.
“Sao phải tức giận, em làm đúng mà. Khi ăn cơm nên ăn một cách vui vẻ. Mà anh cũng thích em như thế”. Raman an ủi, đồng thời kết thúc chuyện bữa tiệc ngày mai: “Tóm lại là ngày mai anh sẽ đón em ở nhà, lát nữa anh sẽ đưa em về, nhân tiện xin phép bố mẹ luôn”.
“Nhưng…”. Namjiu định mở miệng từ chối nhưng bị Raman chặn lại.
“Không nhưng nhị gì hết. Anh đã cho em thời gian thông báo chuyện của chúng ta rồi. Vì thế nhất định hôm nay anh sẽ đưa em về nhà”.
“Một ngày mà cũng gọi là cho tôi thời gian à?”.
Raman gật đầu: “Trong giới kinh doanh, chỉ một ngày thôi cũng đủ gây ra biết bao thiệt hại, trong tờ thứ hai của tập giấy hôm trước không phải anh đã ghi rõ rằng mình là người quyết định mọi thứ đều rất nhanh và dứt khoát, không thích chờ đợi rồi sao?”.
Namjiu nhìn Raman, cô muốn hét lên thật to cho hết điên tiết. Đúng là xui xẻo. Đang yên ổn không thích, tự dưng đi nhận làm bạn gái gã tổng giám đốc kiêu ngất trời không ưa chờ đợi này.
“Đi thôi”. Raman đứng dậy đi vòng ra phía Namjiu, cầm lấy tay cô.
“Tôi tự đi được”. Namjiu gắt.
“Wat đang nhìn kia kìa. Anh không muốn nó nghi ngờ chúng ta. Và em cũng phải quen dần đi vì ngày mai em phải khoác tay hoặc nắm tay anh trong suốt buổi tiệc đấy”. Raman nói.
Namjiu hấm hứ nhưng vẫn để cho Raman dắt tay. Khi đi ngang qua chiếc bàn mà Rawat đang ngồi cùng một cô gái xinh đẹp, Namjiu không quên quay sang nở một nụ cười xảo quyệt dành cho Rawat rồi mới bước ra khỏi nhà hàng.
Rawat nhìn Namjiu đầy khinh ghét. Cứ chờ đấy, đợi anh Raman sáng mắt ra xem…
Trên suốt quãng đường về nhà, Namjiu đứng ngồi không yên, luôn nghĩ xem nên làm thế nào để Raman đổi ý.
“Tôi là người hay ngại làm phiền người khác. Không muốn anh phải vất vả đưa về”.
“Anh không vất vả”. Raman trả lời ngắn gọn.
“Nhưng mà tôi vẫn ngại. Từng giây từng phút của anh có giá trị đến mức nào tôi biết. Tôi không muốn anh phí phạm thời gian. Cho tôi xuống chỗ này đi. Tôi tự về được”.
Raman không nói gì, cho tay vào trong túi áo vest, lấy điện thoại của mình đưa cho Namjiu.
Namjiu nhìn Raman: “Đưa điện thoại cho tôi làm gì?”.
“Thế nào anh cũng sẽ đưa em về, vì vậy em thôi nghĩ đến chuyện tự đi về đi. Điều em cần làm lúc này là gọi điện thoại về nhà, thông báo rằng anh sẽ đến ra mắt bố mẹ em”.
Namjiu xị mặt, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Raman, ấn mạnh từng số gọi về nhà. Khi đầu bên kia nhấc máy, Namjiu hi vọng sẽ nhận được câu trả lời rằng ba người đàn ông của gia đình không ở nhà.
“Mẹ ạ? Bố, anh Jet và anh Jok đã về nhà chưa ạ?”.
“Về hết rồi con ạ. Mọi người đang chờ con đây”. Câu trả lời từ đầu dây bên kia khiến tim Namjiu hẫng một nhịp.
“Mẹ nhắn với mọi người là con sẽ dẫn người mà con nói đến ngày hôm qua về nhà. Mọi người hãy chuẩn bị đi nhé. Có tất cả mười phút để thẩm vấn”. Namjiu nói rồi tắt máy, thẫn thờ như một kẻ buộc phải đối mặt với số phận không mong đợi.
“Sao lại phải quy định thời gian trước như thế? Nhà em hay ngủ sớm à?”. Raman ngạc nhiên.
Namjiu thở dài: “Nếu tôi không quy định thời gian trước, đảm bảo tối nay anh sẽ phải qua đêm ở nhà tôi, mà không phải được nghỉ ngơi thoải mái đâu nhé, anh sẽ phải ngồi trả lời đủ các thể loại câu hỏi suốt đêm. Anh không biết đâu, anh trai tôi từng nói rằng, nếu chúng ta muốn tìm sự thật từ đối phương, phải hỏi lúc họ buồn ngủ, kết quả sẽ vô cùng chính xác. Khi không tỉnh táo, người ta dễ dàng để lộ sự thật”.
Raman gật đầu vẻ hiểu biết.
“Anh đã từng lái xe vượt đèn đỏ hoặc vượt quá tốc độ cho phép chưa?”. Namjiu hỏi Raman khi nghĩ ra ông anh trai thứ của mình có thể sẽ hỏi kĩ về điều này.
“Chưa bao giờ. Phần lớn thời gian Chak và Thost là người lái. Nhưng nếu tự lái, anh luôn tuân thủ mọi điều lệ giao thông và chưa bao giờ bị cảnh sát bắt lỗi lái xe hay bất cứ lỗi gì. Em hỏi làm gì?”.
“Không… Không có gì”. Namjiu thở phào như thể vừa thoát nạn.
Raman nhìn Namjiu nghi ngờ: “Anh trai em, người làm cảnh sát ấy, sẽ điều tra lí lịch của anh à?”.
Namjiu nhướn mày nhìn Raman cảnh báo anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần, ván này xong đời là cái chắc: “Đại khái là thế. Anh phải hiểu tôi là đứa con gái duy nhất trong nhà vì thế người làm bạn trai tôi cũng phải có phẩm chất đủ tốt. Nhất là khi tôi được cả nhà vô cùng yêu quý, mọi người lại càng quan tâm nhiều hơn đến vấn đề này”.
“Không sao”. Raman trả lời thoải mái: “Rồi mọi người trong gia đình em sẽ biết lí lịch của anh tuyệt vời đến mức nào”.
“Anh có tự tin quá không đấy?”. Namjiu liếc mắt nhìn Raman.
“Không. Anh nói sự thật và luôn tôn trọng sự thật”.
Namjiu bĩu môi, lắc đầu nhìn Raman mà không nói lên lời
|
Chương 9: Namjiu gọi điện về nhà báo sẽ rằng sẽ dẫn người mà cô nhắc đến tối hôm qua về nhà. Lúc này, cả ba người đàn ông của gia đình Hatxabancha vội vàng họp nhau lại trong phòng khách.
“Bố và anh Jet không cần ra mặt, con sẽ tự giải quyết việc này”, Jirasak lên tiếng giành quyền: “Con sẽ tấn công cho gã đó không kịp trở tay. Thật không ngờ tên đó lại là một play boy thứ thiệt. Khi con hỏi một số anh em về dòng họ Woradechawat, tất cả đều nói rằng, cứ ban đêm là có thể tìm thấy anh ta ở khu phố thượng lưu”.
“Đến mức thế sao, Jok?”. Ông Athikorn hỏi.
“Vâng ạ. Đấy là còn chưa kể đến những biên bản phạt có liên tục trong suốt bốn, năm năm qua đấy. Năm nào anh ta cũng bị phạt, nếu không phải là lái xe nhanh quá mức cho phép thì cũng là đỗ xe không đúng nơi quy định, hoặc không thì lại quay xe lung tung mà không nhìn biển báo. Con cho là gã này bệnh khá nặng đấy”. Jirasak kể ra một loạt những sai phạm.
“Tệ thật”. Jetana nói.
“Anh Jet, thế này phải gọi là quá tệ mới đúng, tệ bình thường thôi chưa đủ để diễn tả đâu”.
Ông Athikorn và Jetana gật đầu đồng ý.
“Mà gã đó còn thích tán tỉnh các ngôi sao, người mẫu, người đẹp nữa cơ bố ạ. Thay hết người này đến người khác như thay áo. Con thấy người ta đồn gã này lăng nhăng khét tiếng nhưng được cái đẹp trai và giàu có. Con nghĩ con bé Namjiu nhà mình bị lừa”. Jirasak rõ ràng đang rất lo lắng cho em gái.
Ông Athikorn trở nên căng thẳng ngay khi nghe thấy lời phỏng đoán của con trai.
Thấy nét mặt của bố và anh trai, Jirasak liền xoa dịu: “Bố và anh Jet không phải lo. Con đảm bảo sẽ không để cho gã đó lừa Namjiu một cách dễ dàng. Con sẽ lật cái mặt nạ play boy của hắn ta cho Namjiu sáng mắt ra, không chọn loại đàn ông tệ hại ấy làm bạn trai nữa”.
Tiếng xe hơi đỗ trước cửa khiến ba người đàn ông tạm thời dừng cuộc nói chuyện. Jirasak vội đứng dậy chạy ra cửa sổ, nhìn xem có đúng Namjiu đã về hay không.
“Namjiu về rồi bố!”. Jirasak quay ra nói với bố.
“Con bé về rồi sao?”. Bà Jenjira vừa bước ra khỏi bếp nghe thấy liền hỏi.
“Về rồi mẹ ạ”. Jirasak trả lời mẹ.
“Nói chuyện với của em cho tử tế nhé Jok. Đừng có mất lịch sự đấy”. Bà Jenjira biết rõ đứa con trai này nóng tính và lo lắng cho em gái đến mức nào.
“Vâng thưa mẹ. Mẹ không phải lo, con sẽ không nói gì hết ngoài sự thật”. Nói rồi, Jirasak quay lại, bắt gặp ánh mắt của bố và anh trai. Dù cả hai không lên tiếng nhưng ánh mắt của họ thì như đang ra lệnh “cứ làm mọi thứ cậu muốn”.
Cùng lúc đó, Namjiu thấp thỏm hồi hộp đứng ngoài cửa nhà.
“Anh sẵn sàng chưa?”. Namjiu hỏi Raman lúc này đang đứng ngay bên cạnh.
“Anh lúc nào cũng sẵn sàng”. Raman trả lời.
Namjiu hít vào một hơi thật mạnh để lấy thêm quyết tâm: “Ok. Nếu thế, chúng ta vào nhà nhé”.
“Namjiu”. Raman bỗng gọi.
Namjiu quay sang nhìn anh, đe dọa: “Nếu anh muốn đổi ý bây giờ thì muộn rồi, trừ phi… anh trao tòa nhà đó lại cho tôi”.
“Không bao giờ có chuyện anh thay đổi quyết định. Nhưng anh muốn nói với em là… em nên bỏ ngay bộ mặt sắp lên giá tử hình ấy đi. Em nên cười tươi như một cô gái sung sướng khi lần đầu tiên có bạn trai thì hơn. Và tốt nhất, mỗi khi nhìn anh, ánh mắt của em nên thể hiện rằng em vô cùng yêu anh”.
Namjiu nhăn nhó: “Phải yêu vô cùng sao?”.
“Đúng thế. Em thử nhìn vào mắt anh đi.”.
“Rõ lắm chuyện”. Namjiu lầm bầm làm theo. Cô miễn cưỡng ngẩng mặt lên nhìn Raman, khi hai ánh mắt gặp nhau, ánh mắt sắc màu nâu sẫm của Raman nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của Namjiu, khiến Namjiu bỗng trở nên bối rối.
“Thôi đủ rồi. Chỉ cần thế là tôi biết nên nhìn thế nào rồi”.
Namjiu nhanh chóng rời mắt khỏi Raman rồi đi vào nhà.
Raman kẽ cười, có chút hài lòng, bước theo Namjiu.
“Hử?! Bố, mẹ, anh Jet xem kìa. Thay vì phải đi ngay vào nhà, lại còn đứng đó mà nhìn vào mắt nhau nữa”. Người vẫn đứng theo dõi sau tấm màn gió khẽ lẩm bẩm.
“Con về rồi ạ”. Namjiu hô to ngay khi vừa bước vào trong nhà, đồng thời chắp tay chào bố mẹ và hai anh trai.
Raman bước vào sau cũng chắp tay chào bố mẹ Namjiu một cách lịch sự rồi quay sang khẽ cúi đầu chào hai anh trai cô.
“Lại đây ngồi đi con”. Bà Jenjira hiền từ giục hai người.
Namjiu dẫn Raman ngồi xuống hai chiếc ghế còn trống. Đợi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, cô trịnh trọng giới thiệu: “Bố, mẹ, anh Jeta, anh Jok, đây là Raman”.
Sau khi Namjiu đã giới thiệu hai bên với nhau xong xuôi, Athikorn nãy giờ vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào Raman lên tiếng mở màn trước: “Tôi được biết gia đình anh kinh doanh rất nhiều lĩnh vực?”.
“Vâng”. Raman trả lời ngắn gọn.
“Nếu thế chắc là anh bận lắm?”. Athikorn bóng gió.
“Vâng, Công việc của tôi khá bận nên không có nhiều thời gian rảnh cho lắm”.
“Nhưng cho dù bận đến mức nào, anh cũng vẫn có thời gian ngoài chơi đêm đúng không?”. Jirasak hỏi tiếp.
“Cũng thi thoảng. Đôi khi tôi phải đưa các khách hàng quan trọng đi giải trí”.
“Có vẻ như ngày nào anh cũng có khách hàng quan trọng thì phải”.
“Không hẳn tất cả các ngày. Chỉ riêng những khách hàng thật sự đặc biệt tôi mới đi”. Raman lịch sự phủ nhận.
Namjiu nhận ra ngay ông anh thứ của mình muốn gì. Vì thế để không mất thời gian, Namjiu liền thúc giục anh trai mình vào ngay vấn đề.
|
Chương 9 (tiếp): “Anh Jok, không cần vòng vo nữa. Anh Raman thừa biết là anh đang điều tra lí lịch của anh ấy, có cái gì không hay, tốt nhất là anh cứ nói thẳng ra đi, để anh ấy còn biết thân biết phận”.
Namjiu tin lần này Raman được phen bẽ mặt là cái chắc, trong đời ai chẳng mắc sai lầm hoặc có gì đó bí mật.
“Đúng thế. Có gì anh Jok có thể hỏi thẳng tôi”. Raman gật gù.
“Tốt. Nếu vậy tôi sẽ hỏi theo những gì tôi thu thập được”. Jirasak làm điệu bộ nghiêm trọng.
“Được. Anh cứ tự nhiên”. Raman trả lời đầy tự tin.
Jirasak nhìn thẳng vào mặt Raman, thầm nghĩ người đàn ông này quả biết che đậy, nhìn qua thì thật không có gì đáng nghi, không thể ngờ anh ta lại là một kẻ chuyên ăn chơi về đêm. Nếu không điều tra thông tin từ trước, hẳn anh cũng đã bị vẻ ngoài hoàn thiện không tì vết này đánh lừa rồi.
“Theo thông tin tôi có từ những chốn ăn chơi cao cấp về đêm, anh là một nhân vật nổi bật mà ai cũng biết đến…”. Jirasak bắt đầu vào bài.
Raman lặng thinh ngồi nghe, không cãi lại dù chỉ một tiếng.
Namjiu cười đắc chí. Thấy chưa, ra vẻ công việc bận rộn, thế mà đêm xuống vẫn còn có thể ăn chơi trác táng. Nhìn qua cứ tưởng là một người đàn ông chăm chỉ, thực tế, ai ngờ cũng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng.
“Đêm nào anh cũng chơi, dẫn theo các cô nàng xinh đẹp, mỗi đêm một cô không đụng hàng, thay như thay một thứ đồ chơi. Gần đây nhất là một ngôi sao nổi tiếng, tuổi còn khá trẻ”.
Namjiu bắt đầu thấy có gì đó bất ổn, đôi mắt to tròn chớp chớp. Những thông tin phía sau khiến cô cảm thấy quen quen như thể đã từng được nhìn thấy tận mắt.
Raman vẫn ngồi yên, lắng nghe từng câu từng chữ mà không hề có chút phản ứng nào.
“Và năm nào cũng vi phạm luật giao thông. Tôi hỏi thật nhé, anh có biết chút gì về các biển báo không? Anh không cảm thấy gì khi năm nào cũng phải nhận giấy phạt à? Nếu không lái xe quá tốc độ quy định như một kẻ điên thì cũng đỗ xe sai nơi quy quy định. Anh không biết phân biệt hôm nào ngày chẵn, hôm nào ngày lẻ hay sao? Thậm chí còn quay xe như một kẻ tâm thần, thích quay ở đâu thì quay. Người ta có biển báo để làm gì hả. Anh có biết nhìn không?”. Jirasak tuôn ra cả tràng dài, một phần cũng vì biết đã có bố và anh trai đang ngấm ngầm ủng hộ mình.
Khóe miệng Namjiu giật giật khi nghe hết các thông tin anh trai cung cấp.
“Vì thế, tôi kết luận luôn, anh không hợp với em gái tôi đâu. Hi vọng anh hiểu và chấp nhận điều này”. Jirasak nghiêm giọng kết thúc bài phát biểu.
“Anh Jok…”, Namjiu gọi anh trai: “Ờ… là… là…”
“Em không cần phải nói gì hết. Bố và các anh đã có cùng một nhận xét là người đàn ông này không xứng đáng với em. Hơn nữa, em cũng không phải là ngôi sao hay người mẫu nổi tiếng gì, mặt mũi cũng bình thường, không được liệt vào hàng những người đẹp mà anh ta đã từng hẹn hò. Lại còn dáng vẻ thô kệch kia nữa, chẳng biết mềm mại, nữ tính gì cả. Thôi thì cắt đứt đi, Namjiu, sau này đỡ phải khóc lóc đau khổ”. Jirasak quay sang nói với Namjiu.
Namjiu lừ mắt. Anh Jok ơi là anh Jok, nói về em tốt đẹp một chút không được sao. Thật đúng là một ông anh tốt bụng. Mà đống thông tin anh thu thập được về cũng thật… haizz… Namjiu thở dài.
“Thành thật xin lỗi mọi người, nhưng tôi và Namjiu tuyệt đối sẽ không bỏ nhau”. Raman yên lặng nghe nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tại sao? Hai anh nghĩ rằng tôi vu oan cho anh để chia rẽ hai người?”. Jirasak hỏi.
“Không. Những thông tin đó hoàn toàn đúng”. Raman nói.
Namjiu ngay lập tức quay ngoắt sang phía Raman.
“Nếu những thông tin đó là đúng, cả hai nhất định phải chia tay”. Jirasak kiên quyết.
“Anh Jok, anh Jok”. Namjiu đẩy nhẹ Jirasak.
“Sao? Hay là em muốn hẹn hò với anh ta ngay cả khi cả nhà không chấp nhận?”.
“Không ạ. Nhưng… những thông tin ấy, anh có chắc là về người tên Raman Woradechawat không?”. Namjiu nhanh chóng hỏi trước khi câu chuyện đi quá xa.
Jirasak nhướn mày khi nghe em gái hỏi. “Chắc chắn. Anh hỏi bọn đàn em ở sở, chúng nó bảo đã quá rành nhà Woradechawat, chúng nó còn nói rằng đây là người vô cùng nổi tiếng trong khu ăn chơi ban đêm. Chỉ cần nhắc đến tên Woradechawat là ai cũng biết”.
Namjiu nhìn anh trai, nhỏ nhẹ: “Nhưng nhà Woradechawat có những hai người con trai đấy anh Jok. Và người mà anh vừa nói có lẽ là em trai anh ấy. Con người đó y hệt những gì anh đã nói. Người ngoài ai cũng biết anh ta hư đốn đến mức nào”.
“Thật à?”. Jirasak có phần phân vân.
“Thật mà. Nhất là khi anh nói chuyện hẹn hò với các ngôi sao, người mẫu, đúng một nghìn phần trăm luôn, vì em đã từng được nhìn thấy tận mắt”. Namjiu gật đầu xác nhận.
Raman liếc nhìn Namjiu. Namjiu nhếch mép cười nhạt với Raman khi bắt buộc phải nói sự thật về Rawat.
“Tôi phải xin lỗi mọi người khi đã bảo ban em trai chưa được tốt, khiến cho mọi người không hài lòng”.
“Từ từ, để tôi kiểm tra lại thông tin đã”. Jirasak vẫn chưa tin hoàn toàn, nhấc điện thoại lên gọi cho người cảnh sát đã cung cấp thông tin, anh ta thậm chí còn tốt bụng nói rằng sẽ cố gắng tìm thêm thật nhiều chi tiết khiến Jirasak tin rằng tất cả đều thật trăm phần trăm. “Này thông tin cậu cung cấp cho tôi về người nhà Woradechawat ấy, anh ta tên gì, gia đình này có mấy người?”.
Jirasak gật gật đầu, ậm ừ hai ba lần rồi cúp máy, ngẩng mặt lên nhìn bố và anh trai với ánh mắt đầy hối lỗi.
“Thế nào, Jok? Tóm lại thì là ai?”. Jetana hỏi em trai.
“Ờ… là…”. Jirasak ngần ngừ, hiểu rõ mình đang trong tình cảnh bẽ mặt đến cỡ nào. “Là con hiểu nhầm ạ. Những thông tin vừa rồi là của người tên Rawat, em trai của anh ta ạ”.
Ông Athikorn và con trai cả gật gù vẻ chấp nhận. Chỉ có bà mẹ là ngồi cười cậu con trai thứ: “Nhớ đấy Jok. Lần sau có định điều tra về ai cũng phải lấy sự cẩn thận đặt lên hàng đầu. Đừng có nóng vội như ngày hôm nay nữa”.
“Vâng thưa mẹ”. Jirasak vâng lời một cách yếu ớt rồi quay sang hỏi Raman: “Thế tại sao anh không lên tiếng khi những thông tin đó không phải là về anh?”.
Raman nhìn vào mắt Jirasak, thẳng thắn: “Tôi biết người anh nói đến là em trai tôi. Tôi cũng không phủ nhận những điều đó là sự thật. Anh có thể điều tra lại về tôi một lần nữa cũng không sao. Tôi không có gì để che giấu cả”.
Jirasak cảm thấy có chút thán phục người đàn ông ngồi trước mặt .
|
Chương 9 (tiếp): “Hôm nay cháu đến đây để thể hiện cho hai bác và các anh thấy cháu thật lòng muốn gặp gỡ Namjiu”. Raman tự tin nói.
Namjiu thầm liếc mắt sang nhìn Raman, trong lòng có chút cảm phục tấm chân tình của anh. Dẫu chỉ là người yêu hờ của anh nhưng cách nói đó đã lấy được lòng mọi người.
“Bác và mọi người trong gia đình cũng không có ý định cản trở gì cả, mọi thứ phụ thuộc vào Namjiu”. Bà Jenjira nói thay các thành viên còn lại nãy giờ vẫn ngồi yên lặng.
“Đúng không anh? Chúng ta theo ý con, nếu con yêu ai, chúng ta cũng yêu người đó”. Bà quay sang hỏi chồng, suốt từ đầu buổi đến giờ ông hiếm khi lên tiếng.
Ông Athikorn nhìn cô con gái duy nhất của mình, rồi lại nhìn hai người con trai: “Jet và Jok thì sao? Hai đứa nghĩ thế nào?”.
“Con thì tùy vào Namjiu thôi ạ, nhưng cũng không muốn hai đứa quá vội vàng. Cứ xem xét cho thật kĩ cũng không mất gì”. Jetana trả lời trước.
“Con cũng nghĩ như anh Jet, nên gặp gỡ nhau trước đã, chỉ một, hai ngày cũng chưa đủ quyết định điều gì. Những chuyện thế này nên mất chút thời gian tìm hiểu lẫn nhau. Với một số người đàn ông, để lộ ra bộ mặt thật cũng phải lâu một chút ạ”. Jirasak tiếp lời.
“Trả lời thế mới đúng là anh Jok chứ. Anh mang bản thân ra làm tiêu chuẩn à, cái chuyện lộ mặt thật ấy?”. Namjiu nín cười, nhướn mày trêu đùa anh trai.
“Ừ. Đúng. Thì làm sao? Ai bảo cô sinh ra đã phải làm em gái?”. Jirasak nhún vai như không thèm để tâm.
“Jok, nói năng với em cho cẩn thận. Không thấy xấu hổ với cậu Raman à?” Bà Jenjira nhắc nhở con trai rồi quay sang bảo Raman: “Cậu Raman không phải giật mình. Hai đứa này thích đấu khẩu với nhau từ bé”.
“Bác không phải gọi cháu là cậu đâu ạ, gọi là Raman cũng được”. Raman cười với bà.
“Ừ. Được”. Bà Jenjira mỉm cười hài lòng khi Raman không hề kênh kiệu.
“Cháu còn có một chuyện muốn được xin phép hai bác. Ngày mai cháu muốn đưa Namjiu đi dự tiệc vào buổi tối. Cháu hứa sẽ đưa cô ấy về trước nửa đêm ạ”.
“Cinderella Namjiu”. Jirasak trêu.
Namjiu lườm anh: “Ai thèm giống anh, đưa người ta về được đến nhà thì trời cũng đã sáng”.
|