Thợ Săn Phù Thủy
|
|
Chapter 4: Nguy Hiểm Cận Kề. *** Mười một giờ đêm, không khí chìm lặng giữa âm thanh lách cách và tiếng tích tắc của quả lắc đồng hồ. Quán vắng tanh. Ly cà phê của vị khách cuối cùng nguội ngắt. Âm nhạc thoang thoảng dường như chỉ còn là một hư vật trưng bày không kẻ ngắm. Chuông bạc khẽ rung ring rang, cánh cửa tiệm trà bánh đột ngột bật mở. Kim Nhã chú tâm lau bàn, chợt quay qua vị khách đặc biệt vừa bước vào quán, cặp kính cận loáng thoáng tia lấp lánh rảo hoảnh. Dừng tay tháo tạp dề đeo trước ngực, cô xoay người tựa lưng vô bàn pha chế, khóe môi nhếch cao tạo nụ cười nửa miệng ma mị. - Ngọn gió nào đưa thư ký hội trưởng cao quý đến đây thế? Thật là vinh hạnh cho tiệm trà chúng tôi. Linda hất mái tóc vàng mơ ra sau, mi mắt kẻ mascara siêu đậm, vẽ chì nhọn hoắt, chỉ cần cô nhướn nhẹ lông mày, tự khắc sự sảo quyệt sẽ hiện rõ dưới đồng tử hút hồn. Cởi bỏ chiếc áo len dài ngang đầu gối sang trọng vắt lên quai ghế, Linda yểu điệu chống cằm mỉm cười nhìn Kim Nhã đằng xa, giọng mỉa mai chanh chua vị giấm. - Không ngờ đại tiểu thư như cô cũng có ngày làm mấy công việc hà bần này. Thật ngạc nhiên đó. Coi như không nghe thấy gì, Kim Nhã cười khẩy trở về quầy phục vụ, lãnh đạm cất tiếng mà chẳng buồn liếc đối phương. - Tìm tôi có chuyện gì? - Chẳng nhẽ không có chuyện là không được tìm cô? - Linda ngoa nguýt, mũi giày cao gót đỏ rực nhịp nhịp trên sàn nhà lách cách. Bắt gặp đôi mắt dữ dằn của cô gái trong quầy pha chế đang cau lại quét qua mình, Linda hơi run rẩy, rồi nghiêng đầu nói bâng quơ. - Sắp tới Royal và Luxury sẽ tổ chức dạ hội giao lưu giữa học viên hai trường tại Royal. Hồ Thiên Kỳ muốn gặp cô, ở hoa viên sảnh chính Royal High School. Hội trưởng bảo cô hãy đeo mặt nạ mèo đen, cậu ta sẽ tự khắc biết cách tách cô ra khỏi đám đông. Mở to mắt chằm chằm nhìn Linda như khẳng định điều cô vừa nói, trái tim Kim Nhã khẽ đập chật một nhịp, hụt hẫng nhưng tràn đầy ấm áp. Dạ hội giao lưu các học viên sao? Cô sẽ được gặp Thiên Kỳ, anh và cô, hai người sắp gặp lại nhau? Không quan tâm thái độ kỳ lạ của Linda khi thông báo tin vui này cho Kim Nhã biết, Nhã sung sướng tới mức gần như nhảy dựng lên và hét thật lớn. Kể từ ngày cô chuyển đến Luxury học, Thiên Kỳ và cô dường như mất liên lạc hoàn toàn. Cha bảo cô tạm thời hãy tránh xa người Royal một thời gian, đợi tới lúc mọi việc ở Luxury thu xếp ổn thỏa, cô sẽ được hội tụ với người cô yêu. Trong nhiệm vụ nguy hiểm lần này, điều Kim Nhã không nỡ buông bỏ nhất chính là chàng trai cô đặt trọn trái tim. Hồ Thiên Kỳ, vì cha nên cô phải nói dối mình bị ép đến Luxury, dù biết xa anh là chuyện khó khăn và đau khổ, nhưng cô không thể phụ lòng tin yêu của cha mình. Không rõ là cố ý hay trùng hợp, buổi dạ hội sắp tới, chắc chắn cô và Thiên Kỳ không gặp không về. Tiễn Linda ra tận cửa quán, khóe môi Kim Nhã vẫn óng ánh nét cười, không cần hỏi cũng đoán trước, lòng Kim Nhã hiện giờ rất vui, không như khuôn mặt lạnh lẽo của cô nàng Linda, biết là bị ép truyền tin nhưng thấy Nhã cười tươi như vậy, tâm cô ta chẳng dễ chịu tí nào. Hồ Thiên Kỳ, nhất định Linda cô sẽ không để anh vụt mất, dù đó là Kim Nhã hay bất kỳ ai, Linda tuyệt đối giữ anh bên mình, khóa trụ anh mãi mãi. Đồng hồ điểm mười một rưỡi, con cú mèo bằng nhựa liên hồi kêu cúc cu. Kim Nhã sắp xếp cửa tiệm, thay xong xuôi quần áo, đủng đỉnh một mình trở về khu căn hộ bằng hai chân. Đêm. Gió thốc như vũ bão. Hàng hoàng yến rung lắc dữ dội như thể sắp bật gốc. Kim Nhã run lẩy bẩy kéo cao cổ áo khoác che kín nửa mặt, bước chân dồn dập tựa đang chạy bộ vội vã. Loáng thoáng bên tai văng vẳng tiếng nhịp tim, mặc dù hòa lẫn với gió nhưng không lọt khỏi thính lực siêu phàm của Kim Nhã. Bất chợt, cô dừng lại quay về phía sau dò xét. Không có gì ngoài ánh sáng vàng vọt và lũ con trùng đeo bám cột đèn cao thế. Kim Nhã thở phào, tiếp tục đi. Vẫn là âm thanh thình thịch vồn vã ấy. Nhã giảm tốc độ di chuyển, đôi chân liên tục rẽ phải rồi lại trái, bàn tay kéo cổ áo nay đã đẫm mồ hôi, cô mệt nhọc thở hổn hển, ánh mắt linh hoạt lén liếc ra đằng sau. Đột ngột, cô đảo người thét lớn. - Ai?! Lại là vũ điệu vi vu của gió. Không một ai xuất hiện. Kim Nhã cắn môi chặt hơn, cảm xúc tưởng chừng tê liệt, bất ngờ, một bàn tay đầy máu bóp lấy cổ cô từ sau ót. Mùi huyết tanh nồng khiến cô ngợp thở. Cố gắng giữ vững tinh thần không được hoang mang, cô dùng toàn bộ sức lực kháng cự. Chết tiệt, là lũ ma cà rồng đen. Sao chúng lại có mặt ở thành phố chứ? Không phải cha bảo đám quái vật này chỉ tồn tại trong rừng rậm thôi sao. Phập! Suy nghĩ còn chưa dứt, hai chiếc nanh nhọn hoắt đã cắm thẳng trên hõm cổ mịn màng của Kim Nhã. Cô la lên đau đớn, bàn tay quyết liệt rút dưới bốt giày cao cổ một con dao sắc bén, thẳng tay đâm một nhát chí mạng lên đỉnh đầu con quái vật hung bạo. Nó nhảy vọt ra xa Kim Nhã ôm đầu quằn quại, hai con ngươi đỏ lỏm long tròng ngàn tia điên máu. Nhã xuýt xoa vai xem xét vết thương, song trừng mắt lườm tên súc vật vừa đớp mình một phát. Gã ma cà rồng toan xông vào chiến tiếp, nhưng khi nhận ra xung quanh con mồi tụ tập linh khí bùa chú, nó mau chóng cong đuôi lẩn vào bóng tối chạy mất. Kim Nhã phì phò vuốt lồng ngực, hai chân run rẩy cuối cùng cũng khụy xuống. Nhắm mắt, cô gắng gượng điều hòa hơi thở và nhịp đập trái tim, bờ môi tím tái mấp máy câu thần chú, một màng kết giới vô hình bao lấy cô. Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng đồng hồ, Nhã vận sức đứng dậy, chậm chạp hướng bàn chân men theo lối dẫn về khu căn hộ cô sống. *** Sớm hôm sau, khuôn viên trường Luxury lại phát hiện một xác nữ sinh khô héo, gương mặt teo tóp độ nhăn nheo như người già. Cảnh sát chính thức rào hiện trường và phái đội tuần tra cao cấp tới khám nghiệm, học viên bu kín thút thít thì thầm to nhỏ, may mắn vì đội ngũ bảo vệ trường vô cùng vững chắc, đâm ra ngăn chặn tốt đám phóng viên nhiều chuyện nói nhăng nói cuội, gây ảnh hưởng tới hình tượng đã xấu lại càng xấu hơn của Luxury. Tin đồn Vampire xuất hiện và hút máu các nữ sinh dần trở nên được mọi người tin tưởng, một số kẻ sợ hãi còn tự sắm cho mình một lốc đồ trừ yêu diệt ma cà rồng nhảm nhí, chẳng có tí tác dụng nào. Chuông reo chuyển tiết vang lớn khắp sân trường, Kim Nhã mệt mỏi xốc balo ra khỏi lớp học, nét mặt xanh xao hiện rõ sự kiệt kệ. Vẫn như mọi ngày, Lệ Dương đột ngột nhảy vọt từ đâu ra, đập vai Kim Nhã đánh bốp, song lại toét miệng cười hì hì. Không để ý người bạn bên cạnh đang run lên lẩy bẩy, Lệ Dương vô tư chống nạnh thì thầm vào tai Nhã những tin tức cô vừa nghe được trong lớp. - Nghe nói lại có người chết ... Bất chợt, toàn thân Kim Nhã như phi hành gia không trọng lực, đổ nhào về phía Lệ Dương. Từ mắt môi mũi miệng, chỗ nào cũng lạnh toát, trắng bệch. Không lường trước tình huống bất ngờ, Lệ Dương hoảng hồn đỡ lấy Kim Nhã hô lớn người giúp đỡ. Từ đâu, Kio lao như tên bắn lại phía hai cô bạn cùng câu lạc bộ, ánh mắt bình tĩnh trấn an Lệ Dương, đồng thời dùng lực bế thốc Kim Nhã chạy theo đường lên phòng y tế. Nằm trong vòng tay Kio, Kim Nhã choáng váng thở dốc, bên tai loáng thoáng tiếng ai đó gọi tên mình, mắt muốn mở to mà đôi mi nặng trĩu. Gắng tỉnh táo để xác định việc đang xảy ra với bản thân, chật vật một hồi, cuối cùng cô cũng buông xuôi chìm vào vô thức. Đến lúc ý thức chỉ còn là một tia hư ảo, cô nhìn thấy một dáng người cao dỏng vừa bước lại gần mình. Anh ta mặc áo sơ mi tềnh toàng, tay vẫn bỏ trong túi, nhưng từ phong thái đến khí chất, trông rất giống hội trưởng câu lạc bộ Magic - Trần Phong. *** Mặt trời đỏ hỏn khuất núi, ráng chiều vàng rực như mỡ gà nóng hổi. Từng cụm mây cam bồng bềnh chen chúc, đùn đẩy nhau trên khung trời tắt nắng. Kim Nhã mơ hồ mở mắt, ánh tịch dương làm mi tâm cô nheo lại, mờ ảo, thấp thoáng ngoài cửa sổ dối diện, màn đêm đang dần buông xuống. Gật gù chống cằm nhắm hờ mắt, Lệ Dương choàng tỉnh ngủ khi phát hiện Kim Nhã đã tỉnh dậy. Mừng muốn rơi nước mắt, Dương nhào tới bên Nhã trên giường bệnh, tay bắt mặt mừng rưng rưng ấp úng. - Bạn làm mình hết hồn. Không khỏe thì phải ở nhà nghỉ ngơi chứ! Cố gắng chi cho khổ thân vậy nè. Kim Nhã gượng cười yếu ớt, đấy mắt lấp lánh sự biết ơn ấm lòng. Quơ tay xem đồng hồ trên cổ tay trái, Nhã thoáng giật mình, ngồi bật dậy khỏi giường trắng êm ái, thét to kiểu bản năng. - Thôi chết! Mình trễ giờ làm thêm. Còn toan tìm balo chạy đến tiệm trà bánh cho kịp giờ làm, bỗng cổ tay Kim Nhã bị Lệ Dương kéo lại, ấn xuống nệm, trợn trừng mắt. - Làm liếc gì nữa, bản thân lo còn chưa xong, bạn muốn chết sớm hả? Lần đầu tiên đối diện với vẻ tức giận của Lệ Dương, Kim Nhã không nén nổi sự bàng hoàng sửng sốt. Nhìn cô nàng co rúm nhìn mình chết chân, Dương thở dài nắm lấy bàn tay nhỏ nơi Kim Nhã, nhẹ nhàng khuyên can. - Bạn ở một mình ư? Ngạc nhiên không hiểu sao Lệ Dương lại biết cô sống một mình, Nhã lẳng lặng cụp mắt gật đầu. Lệ Dương mỉm cười dịu dàng, hỏi tiếp. - Bạn tự lập sao? Kim Nhã lại gật đầu. - Hiện tại sức khỏe bạn không được tốt, bạn dọn đến phòng chung hội Magic ở tạm vài bữa đi. Cả nhóm không muốn mang tiếng bỏ mặc bạn bè không giúp, hội trưởng và mọi người đồng ý cả rồi. Bạn đừng từ chối, nhé? Dứt lời, Lệ Dương cố gắng đem tài thuyết phục của mình khuyên nhủ Kim Nhã. Không biết bằng cách nào Trần Phong lại rõ gia cảnh Kim Nhã, rồi còn tỏ ý nhờ cô bảo Nhã chuyển đến hội dưỡng bệnh vài hôm. Ừ thì cứ cho là cậu ta đang quan tâm thành viên trong hội của cậu ta đi, nhưng loại quan tâm này, hình như hơi mờ ám. Suy nghĩ một lúc lâu, Kim Nhã vờ gượng chấp nhận yêu cầu tốt của hội Magic, khóe môi ẩn hiện nét cười tinh sảo. Thời cơ của cô cuối cùng cũng tới, nhân dịp cô nghỉ ngơi trong Luxury, cô nhất định phải tìm ra bí mật giấu kín trong ngôi trường này. Thế là tối ngày hôm đó, Kim Nhã đi nhờ xe Lệ Dương về căn hộ thu xếp đồ dùng cá nhân. Khi trở lại trường thì trời đã ngã tối. Nhã nhờ Lệ Dương mang đồ đạc lên phòng trước, còn mình lấy lý do vào toilet, rồi lẻn ra sảnh sau của trường. Trước lúc chia tay, Dương không quên dặn Kim Nhã hãy cẩn thận, tránh xa hiện trường các vụ án mạng phòng gặp bất trắc. Nhã cảm động nhìn Dương cảm ơn, lòng nhói lên sự tội lỗi kìm nén. Mai này xong xuôi nhiệm vụ, nhất định cô sẽ báo đáp ân tình với Lệ Dương. Còn hiện giờ, cô chỉ có một sự lựa chọn. *** Vòng ra lối rẽ giữa thư viện và khuôn viên rào biển cấm vào, Kim Nhã linh hoạt vừa lách mình, vừa ẩn nấp sau các cột nhà cao lớn, gọng kính bạc cô đeo óng ánh tia chói lọi rồi vụt tắt. Gió thổi hiu hiu. Tấm áo lạnh mỏng không khiến Nhã ấm lên chút nào, cánh tay lạnh buốt bấu chặt hai bả vai xoa xuýt. Đèn điện các dãy hành lang đồng loạt sáng rực, Kim Nhã ngơ ngẩn ngẩng cao đầu, để ý hệ thống điện xung quanh bật sáng. Chẳng có gì đặc biệt, ngoài khu vực bị niêm phong. Bấm bụng dợm tiến lại gần khuôn viên hơn một chút nhằm quan sát, bỗng dưng mái tóc xõa dài của Kim Nhã như bị ai đó túm chặt, lôi kéo một cách thô bạo. Mùi máu tanh quen thuộc lại một lần nữa chi phối khứu giác cô. Chẳng kịp ứng phó trước sự thô bạo của kẻ thù, toàn thân Kim Nhã chợt đổ vật xuống, cổ họng tắc nghẽn bởi bàn tay con quái vật đang siết chặt mình, cô quờ quạu, dãy dụa hết sức bình sinh, khoang phổi cạn kiệt oxygen dần. Mãi đến khi trước mắt hoa mờ, tối mịt, Kim Nhã mới hồng hộc lấy lại hơi thở. Không biết chuyện gì đã xảy ra với con quái vật ấy, nhưng có một điều Kim Nhã cảm nhận rất rõ ngay lúc cô chuẩn bị bất tỉnh, đó là hương thơm nam tính của gã hội trưởng chết tiệt Trần Phong kia. Gì cơ chứ? Đã là lần thứ hai cô gặp hắn trong ảo giác. Tên tảng băng ấy, hình như ám cô mất rồi.
|
Chapter 5: Khoảng cách *** Kio đẩy cửa ném lên bàn sinh hoạt một xấp giấy tờ chi chít chữ, đôi mắt lờ đờ hoa lên vì chuyện tin đồn có vampire trong trường. Chín giờ tối. Ánh trăng bạc như quét lên nền trời một lớp khăn vàng mỏng tênh, tinh tú lấp lánh ẩn nấp sau từng cụm mây dạt dào đùn đẩy. Tiểu Nhi nhắm hờ mắt thư giãn theo nhịp nhạc trong con Ipod hồng phấn, lâu lâu bàn tay lại đung đưa gõ gõ lên tấm tựa sofa tối màu, khác hẳn với khuôn mặt lo lắng của Lệ Dương đang ngồi bên cạnh Kim Nhã bất tỉnh. Bất chợt, Kio nhíu mày đảo mắt tìm Trần Phong. - Phong đâu? - Cậu hỏi, giọng pha chút bực bội. Lệ Dương cũng khó chịu không kém, gầm gừ trả lời Kio qua kẽ răng. Chỉ riêng Tiểu Nhi vẫn bình chân như vại, thong thả thiếp đi trong âm nhạc du dương. - Dĩ nhiên là đi xử lý bọn vampire rồi. Chúng xém lấy mạng thành viên hội Magic đấy. - Nói đoạn, Dương lầm bầm nguyền rủa lá bài phù thủy chết tiệt kia. Sách quy định những thẻ bài chỉ có hiệu lực với dị nhân, tức là phù thủy, pháp sư, vampire, người sói hoặc các loại yêu quái khác, nhưng Kim Nhã là con người, sao lá Death lại linh nghiệm tới vậy, cuốn sách đó đúng là đồ đểu, toàn viết mấy thứ vớ vẩn tào lao. Lấy áo choàng cổ điển giấu trong ngăn tủ bí mật dưới gầm giường, Kio kéo mũ chùm kín nửa mặt, bảo Tiểu Nhi và Lệ Dương cứ ngủ trước, cậu sẽ tìm và giúp đỡ Trần Phong một tay. Khỉ thật. Không ngờ đám vampire đen ấy dám xâm phạm lãnh thổ Luxury, xem ra ngài hiệu trưởng lại vất vả thêm rồi. Chờ Kio đi khuất, Lệ Dương liền xách túi thảo dược bày ra khắp sàn nhà, lôi trong gầm giường ra cái lò đất cũ kỹ, song xăn tay áo cắt cắt trộn trộn. Khẽ mở hé mắt, Tiểu Nhi không buồn liếc Kim Nhã nằm thiếp trên giường bệnh, hai mi tâm cô nhíu chặt quan sát Lệ Dương điều chế thuốc phía dưới, lòng lạnh lẽo nhói lên tia khinh thường. Cái hội này từ khi nào lại chứa chấp một con người yếu ớt thế, đã ngu ngốc lại còn khiến người khác phải thương hại. Loài người, thật đáng ghét. Nhếch môi cười khẩy ra chiều rẻ rúng, Tiểu Nhi tiếp tục chìm đắm trong tiếng nhạc êm ru, từ từ trôi vào giấc ngủ. *** Sáng hôm sau, bảng thông báo trường cấp ba Luxury đông đúc kẻ chen người lấn. Dân tình xôn xao tin đã bắt được hung thủ gây ra những vụ giết người hàng loạt gê rợn. Nghe bảo đó là một tên biến thái có vấn đề về thần kinh, hắn lẻn vô trường bằng xe vận chuyển đồ ăn tươi sống cho căn tin, hai tuần trước, hắn cải trang thành nhân viên vệ sinh, tối tối lấy lý do quét dọn rồi ra tay sát hại các nữ sinh xấu số. Cụ thể không ghi rõ hành vi giết chóc của hung thủ, nhưng hiệu trưởng đã khẳng định vụ án đó đến đây là kết thúc. Mong các học viên không hoang mang, tất cả phải tập trung học cho bài kiểm tra khảo sát sắp tới. Đọc tờ thông báo từ phạm vi xa lắc xa lơ, khóe môi Lệ Dương bỗng ánh lên nét cười rạng rỡ. Vẫn là phong cách ăn mặc nữ sinh duyên dáng mọi ngày, Dương luôn giữ cho mình hình tượng hồn nhiên xinh xắn. Kim Nhã chậm chạp bước lại gần Lệ Dương, khuôn mặt xanh xao tưởng chừng như lá héo. Đám ma cà rồng chết tiệt, dám tấn công lén cô từ đằng sau, may mà cô cao số sống được đến bây giờ, nhưng không biết ai đã cứu cô khi ấy nhỉ? Lúc đó cô chỉ thấy vẻ mặt tức giận của con vampire và một chiếc bóng lờ mờ không rõ dung mạo. Có thể chủ nhân chiếc bóng đó chính là ân nhân của cô, chỉ tiếc cô tìm mãi mà chẳng mò ra tung tích vị ân nhân đấy. Hoảng hồn nhìn sắc mặt hốc hác của cô bạn cùng nhóm, Lệ Dương tắt ngấm nụ cười, trừng mắt nhìn Kim Nhã với vẻ bực bội. - Đã yếu mà còn ra gió. Cậu lại chán sống rồi hả? - Mình không muốn bị mất bài, vả lại mình cũng khỏe hơn nhiều rồi. - Kim Nhã xua tay, cười xòa lấp liếm sự tức giận của Lệ Dương dành cho mình. Nhã biết Dương rất quan tâm cô, nhưng cô không thể vì một vết đớp nhỏ mà lơ là nhiệm vụ cha giao phó. Lũ ma cà rồng đen xuất hiện đầu tiên ở trường cấp ba Luxury, chứng tỏ ngôi trường này có thứ gì đó khiến chúng thèm khát tới độ sẵn sàng hy sinh tính mạng để tìm kiếm, có thể thứ thu hút chúng chính là thứ Kim Nhã cần, lũ vampire thường lảng vảng quanh khu vực khuôn viên và ngã rẽ thư viện, có lẽ gần đấy là hang ổ bọn chúng ẩn nấp, nhằm tránh tái mắt của hiệu trưởng Luxury, đồng thời dùng máu người làm bữa ăn mỗi tối. Sai lầm lớn nhất của Kim Nhã là khinh thường tin đồn có ma cà rồng hút máu ở trường, nếu cô sớm nhận ra hơn, chắc chắn cô sẽ lần ra manh mối nào đó hữu dụng trong việc tìm kiếm tấm bản đồ pha lê đen. Trông Kim Nhã cứ thẫn thờ nhìn xa xăm mà mắt không chớp, Lệ Dương lo lắng đập mạnh vào cánh tay cô í ới gọi. Nhã giật mình, thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong lộn xộn, lắc đầu kéo Lệ Dương cùng lên lớp. Đi được một đoạn, Lệ Dương bỗng quay qua Kim Nhã hí hửng. - Sắp tới trường ta sẽ tổ chức giao lưu với Royal High School đó. Không phải bạn là học viên cũ trường đấy sao? Vậy là sẽ được gặp lại bạn bè cũ rồi. Dương dứt lời, Nhã thoáng ngạc nhiên tròn mắt như thể mình không biết chuyện gì. Mà cũng đúng thôi, nếu Dương không nhắc chắc Nhã cũng quên béng việc Linda hôm trước. Nghĩ đến lời Linda Thùy từng dặn dò trong buổi dạ hội giao lưu, tim Kim Nhã lại vui sướng đập rộn ràng. Cô cười tươi híp cả mắt, đôi môi nhỏ chúm chím nét duyên xinh. Lệ Dương liếc Nhã một chập, khóe miệng cũng cong lên nụ cười lan tràn. Kể từ lúc quen thân tới giờ, đây là lần đầu tiên Dương chứng kiến Nhã vui vẻ như thế, xem ra Kim Nhã đang rất mong mỏi ngày buổi dạ hội diễn ra. *** Xế chiều, ánh tịch dương tràn xuống thành phố, tưới vàng một vùng trời trong trẻo đầy mây. Kim Nhã ôm chồng sách tham khảo, xốc lại balo sau lưng, rồi dùng sức đẩy cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ Magic. Tiếng lạch cạch vang lên lẽo kẽo. Không khí trong phòng yên ắng lạ thường. Nhã thả chồng sách, ném chiếc balo nặng trịch lên sofa. Phòng sinh hoạt vắng tanh không bóng người, có lẽ mọi người vẫn chưa chưa tan tiết, hôm nay lớp Nhã được nghỉ giờ học tự do nên cô tranh thủ ôm sách vở lên về câu lạc bộ ôn tập. Nắng chiều vàng rộp rọi qua khung cửa sổ lộng gió. Nhã thở hì hộc chống hai tay lên nạnh, đồng tử tĩnh lặng suy ngẫm, song cô quyết định tiến lại khung cửa kéo rèm che bớt ánh sáng. Bỗng, bên tai Kim Nhã loáng thoáng tiếng ai đó thở phì phò, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng không lọt khỏi thính lực nơi cô. Giật bắn mình quay phắt lưng rảo hoảnh liếc láo, Nhã cắn nhẹ môi xem tên trộm nào dám lẻn vào phòng sinh hoạt riêng hội Magic ăn trộm. Quét mắt một vòng với bán kính tuyệt đối, Kim Nhã nhíu mi tâm, dè chừng đặt từng bước chân thật khẽ. Đến đoạn ngang qua ghế sofa dài, bàn chân Kim Nhã hoàn toàn khựng đứng, đôi mắt trợn tròn nhìn đăm đăm vật thể lạ đang an tọa trên cái ghế. Trần Phong lật người điều chỉnh tư thế nằm, hàng mi chớp nhẹ nhắm hờ cuốn hút. Phong ngủ, mái tóc nhuộm vàng rối xù, đôi môi thỉnh thoảng run rẩy, lông mày lâu lâu lại cong ngược. Kim Nhã vuốt mồ hôi trên chán thở dài, ngồi phịch xuống chiếc ghế êm ái bên cạnh. Bầu trời dần ngã đen, mặt trời lặn sớm hơn mọi ngày. Kim Nhã chăm chú ghi ghi viết viết, trang vở trắng thỉnh thoảng lại lập lờ tự lật sang trang. Nửa tiếng trôi đi lặng lẽ, Nhã vươn vai ngáp dài, khóe mi ri rỉ ít nước mắt, cô vặn vẹo làm vài động tác thư giãn, bất chợt, võng mạc vô tình in hằn khuôn mặt bình yên của Trần Phong nằm bên, cậu vẫn say sưa ngủ mà không hề hay biết sự hiện diện của cô nàng thành viên mới. Kim Nhã mím môi chống cằm nhìn chằm chằm vào Phong, ngón tay trỏ tò mò khẽ chạm nhẹ hai hàng lông mày đen đậm của cậu. Ngắm kĩ thì cậu ta cũng không đến nỗi xấu, sắc mặt và biểu cảm lúc ngủ nom rất dịu dàng, nếu ngày thường Trần Phong học cách cười nhiều lên một chút, có lẽ quanh cậu ta sẽ tồn tại hàng tá cô chân dài theo đuổi. Mãi mê chống cằm quan sát từng đường nét dung mạo chàng hội trưởng lạnh lùng khó tính, đáy lòng Kim Nhã nhẹ bâng một cảm giác tĩnh lặng, an yên và ấm áp. Thời gian như trúng bùa ngưng đọng, tích tắc, tích tắc mỗi nhịp thật êm. Đột ngột, Trần Phong chợt mở mắt, bàn tay săn chắc lạnh giá nhanh chóng chụp lấy cổ tay vân vê lông mày nơi Kim Nhã, không để cô kịp ứng biến. Bị nắm thóp bất ngờ, Kim Nhã giật thót toan đẩy Trần Phong ra, nhưng cô càng gắng sức chống cự, Trần Phong càng siết chặt cổ tay cô hơn, cho đến lúc cô la lên đau đớn, cậu mới dần nới lỏng hạ sức, chỉ riêng bàn tay lạnh lẽo kia vẫn quấn quanh cổ tay Nhã không thả.
|
Ta hóng chương tiếp. Mau ra nha nàng
|
Tg ới ời, tg đi nàng Ta ủng hộ, ơ hơ
|
Chapter 6: Dạ Hội Với Quỷ Hút Máu. *** Mãi mê chống cằm quan sát từng đường nét dung mạo chàng hội trưởng lạnh lùng khó tính, đáy lòng Kim Nhã nhẹ bâng một cảm giác tĩnh lặng, an yên và ấm áp. Thời gian như trúng bùa ngưng đọng, tích tắc, tích tắc mỗi nhịp thật êm. Đột ngột, Trần Phong chợt mở mắt, bàn tay săn chắc lạnh giá nhanh chóng chụp lấy cổ tay vân vê lông mày nơi Kim Nhã, không để cô kịp ứng biến. Kim Nhã la lên đau đớn, Trần Phong dần nới lỏng hạ sức, chỉ riêng bàn tay lạnh lẽo kia vẫn quấn quanh cổ tay Nhã không thả. Một lần nữa, cửa phòng hội Magic mở tung, Lệ Dương bá cổ Kio nghịch ngợm, sau lưng là chiếc balo kitty hồng phấn. Tiểu Nhi đằng trước thẫn thờ nhìn đôi nam nữ thân mật trong phòng, đôi chân hụt hẫng lùi lại vài bước. Kio ngẩng cái cổ đang bị Lệ Dương kìm kẹp, hých cùi trỏ tay ra hiệu cho Dương im lặng. Cả hai ngơ ngẩn nhìn dáng Tiểu Nhi chạy khỏi hành lang khu phòng các hội nhóm, khóe mi sánh lệ sắp rời đôi mi. Mím môi ngó mặt vào phòng sinh hoạt Magic, Kio liếc Trần Phong và Kim Nhã ngồi im ru trên sofa, Lệ Dương tù mù kéo vạt áo Kio thắc mắc, cậu cười gượng lắc đầu song chạy theo Tiểu Nhi. *** Tin tức địa điểm diễn ra dạ hội giao lưu giữa Royal và Luxury phải chuyển đến hội trường Luxury vì lý do Royal không kịp hoàn tất công việc tu sửa đã gây xôn xao tới toàn thể học viên hai trường chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi. Đi đâu, người ta cũng xì xầm bàn tán về chàng hội trưởng đa tài tuyệt sắc của Royal High School sắp đến Luxyry, nghe nói anh ta là người đẹp trai nhất Royal, tính tình đáng yêu, lại tử tế dịu dàng, khiến bao nhiêu cô nàng mê như điếu đổ. Chiều nay đoàn xe học viên Royal sẽ cập bến tại cổng chính Luxury, đội kỹ thuật trường treo rất nhiều băng rôn và biểu ngữ chào đón trường bạn, đại sảnh, khuôn viên chính đều được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Ôm chồng sách liếc mắt một vòng, Kim Nhã đẩy gọng kính, thò đầu thủ thỉ vào tai Lệ Dương đi bên cạnh. - Mọi người có vẻ mong chờ buổi dạ hội tối nay quá hen. - Nghe đồn Hồ Thiên Kỳ cũng đến. Dĩ nhiên trường ta phải nhộn nhịp rồi. - Lệ Dương đá lông mày thích thú, đôi tay thoăn thoắt phụ Kim Nhã ôm bớt sách tham khảo, nhìn bọn chúng càm ràm. - Bạn đọc hết số sách này sao Kim Nhã? - A ... ờ, mình chuẩn bị cho kì thi khảo sát tuần tới. - Nhã nói, nhoẻn miệng siết chặt số sách trong lòng, âu yếm như những đứa con. Chề môi lè lưỡi, Dương bó tay không nói thêm lời nào. Mọt sách đúng là mọt sách, quanh năm suốt tháng chỉ biết học và học. Tội nghiệp Kim Nhã, thảo nào trông cặp kính trên mắt cô lại càng ngày càng dày, sắc mặt cứ như kẻ mất ngủ, gật gà gật gù. Đang vui vẻ rẻ sang lối thư viện trả sách, Lệ Dương chợt khựng lại hô lớn tên Nhã, làm cô xém chút nữa là đánh rơi mấy cuốn sách yêu quý. - Cậu không định dự dạ hội ư? - Dương thốt lên với vẻ kinh ngạc, đôi mắt ngọc trong trẻo dòm bộ dạng nhếch nhác của Nhã, thở dài ngao ngán. Kim Nhã giật mình, bỗng nhận ra mình quên béng mất chuyện dạ hội với Thiên Kỳ. Trí nhớ cô y hệt tờ giấy chi chít chữ, bận việc này là quên mất việc kia. Hôm bữa Linda bảo Thiên Kỳ sẽ tự tìm thấy cô trong vũ hội, chỉ cần cô đeo mặt nạ mèo đen và đứng chờ người mời khiêu vũ, chắc chắn anh là người đầu tiên chìa tay nắm lấy tay cô. Nếu cô tin vào trực giác của tình yêu, dù có xa cách cỡ nào, anh và cô nhất định không thể lạc khỏi vòng tròn tình ái. Trái tim cô ... có lẽ chỉ Thiên Kỳ mới hiểu, cô yêu anh biết nhường nào. - Kim Nhã ... - Phát hiện Nhã cứ đơ ra như bức tượng, Lệ Dương đập vai cô gọi to. Kim Nhã thẫn người, khóe môi tự động vẽ nụ cười mê đắm, nhìn Dương nhẹ nhàng thì thầm. - Mình chuẩn bị xong rồi. - Dứt câu, cô mơ màng di chuyển đôi chân chầm chậm lả lướt tới khu thư viện, ánh mắt long lanh ẩn chứa niềm vui vẻ rạng rỡ. Lệ Dương ngơ ngác một lúc, rồi lại vội vàng đuổi theo cô, ngu ngơ không biết cô trúng phải cái gì, y như kẻ trên mây. *** Trần Phong ngáp dài, ưỡn vai quay sang Kio đang nhàn hạ chơi game trong Ipad trên sofa phòng hội Magic. Bất giác, cậu buột miệng hỏi. - Tiểu Nhi đâu rồi? Cả sáng hôm nay và tối hôm qua, Phong không hề thấy Nhi xuất hiện, từ lớp học tới phòng sinh hoạt tập thể, Nhi cũng không đến. Chẳng lẽ cô ta bận việc nên rời trường? Mà trước giờ mấy khi cô ta ra khỏi Luxury, thân phận và sức mạnh phù thủy ấy, nếu sơ suất để lộ, không chừng cô ta sẽ bị tóm ngay lập tức. - Cậu không đi dự dạ hội sao? - Kio cố tình đánh trống lảng, hai hàng lông mày hơi nhíu chặt. Trần Phong thả lưng rơi tự do xuống sofa êm ái, vòng tay làm gối đầu, tư lự trả lời. - Cậu nghĩ tôi hứng thú với mấy trò nhảm nhí đó ư? Bỗng nhiên, cửa phòng Magic bật mở. Kim Nhã cực nhọc ôm mớ quần áo hóa trang tiến vào, chiếc mặt nạ mèo đen quyến rũ rơi xuống, Trần Phong và Kio đồng loạt hướng nhìn cô gái kính cận đang khều chân lượm đồ trước cửa. Theo bản năng ga lăng hàng ngày, cậu nhấc mông giúp Kim Nhã xách chiếc cặp khệ nệ bên hông, tử tế cười đùa. - Cậu định đi vũ hội? Kim Nhã vén mấy lọn tóc lòa xòa trước chán, gọng kính nặng trôi gần đến cuối sống mũi. Kio lại giúp cô đẩy gọng kính ấy lên, chồm qua bê luôn mớ váy đầm xều xòa cô vác tới. - Cảm ơn Kio. - Kim Nhã thở phào, bảo Kio cứ đặt chúng vào phòng ngủ. - Hai người không tham gia sao? Miệng hỏi hai mà mắt chỉ hướng về một người, Nhã húp một ngụm nước lấy hơi. Kio ỡm ờ một chập, song nói vì việc bận nên chắc không tham gia. Hiệu trưởng Luxury vừa nhờ cậu làm rõ vụ việc vampire xuất hiện trong trường, hôm trước Trần Phong và cậu giết chết được ba tên, không biết chúng còn những tên nào, đêm nay học viên hai trường Royal và Luxury sẽ giao lưu, có vẻ bọn ma cà rồng nhất định không bỏ qua đám mồi béo bở này. Kim Nhã chọn cho mình chiếc dạ phục xanh tối màu, cầm mặt nạ, tạm biệt Kio để chuẩn bị trang điểm. Cửa đóng, Kio tắt Ipad, xem đồng hồ tích tắc sắp điểm mười tám giờ. Chỉ còn ba mươi phút nữa, cuộc đi săn của cậu sẽ bắt đầu. Ngó sang Trần Phong rảnh rỗi nằm rung đùi trên sofa, Kio mở lời rủ cậu cùng chiến đấu. Trần Phong ậm ừ giây lát, trầm ngâm một hồi rồi đột ngột bật dậy với áo khoác ra khỏi phòng. Trước khi đi, cậu không quên bồi cho Kio câu xin lỗi xoắn người. - Tôi có chút việc rồi. Cậu đi một mình đi. Chúc may mắn với đám chó dại đấy nhé. Thế là không kịp để Kio phang Ipad vào bản mặt đẹp trai khó ưa kia, Trần Phong nhanh chóng lặn mất dạng, vừa đủng đỉnh đu vừa xỏ tay vô túi quần, Phong khẽ ngân nga câu hát nửa vời nơi cuống họng, ánh mắt hổ phách rủng rỉnh tia cười xảo trá. Mặt nạ mèo đen, xem hôm nay cô đối phó với cậu thế nào. *** Mười tám giờ ba mươi phút, hội trường Luxury chật kín tiếng nhạc và học viên trẻ tuổi, ai nấy cũng quần là áo lượt, com lê chỉnh tề, mỗi người đều mang trên mặt những chiếc mặt nạ ẩn danh lấp lánh, mùi nước hoa mê đắm của nam và nữ khuếch tán nơi khí quyển ngột ngạt, phả ra hương thơm nồng nặc khó ngửi. Ấy vậy mà chỉ ít phút sau khi nhập tiệc, ai ai cũng dần thích nghi với thứ hỗn tạp mùi hương khó chịu đó, cùng nhau cười nói rôm rả. Lệ Dương kéo tay Kim Nhã bước qua cửa phòng tiệc, chiếc váy kim sa dát bạc óng ánh tôn lên đường cong mềm mại của cô nàng, mái tóc hạt dẻ uốn lọn sóng sánh, đệm sau lớp mặt nạ nửa chừng quyến rũ, ngay lập tức đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn nơi các chàng trai. Dương cười nhẹ, nụ cười mang hơi thở thái dương, đẹp ngây ngất. Đẩy Nhã về phía trước, Lệ Dương thỏ thẻ thì thầm. - Cậu xem, các chàng trai đang nhìn cậu đó. Kim Nhã ngơ ngác sau lời trêu chọc của Dương. Nhìn cô ư? Rốt cuộc Dương là không biết họ nhìn cô hay cố tình không biết họ nhìn đang cô thế? Rõ ràng mấy chục cặp mắt ngoài kia dán chặt lên thân thể Lệ Dương, vậy mà cô nàng lại nói họ nhìn Kim Nhã. Loay hoay ngoài cửa một chập, Dương và Nhã bị giọng gã MC ỏng ẹo lôi vào hội trường lớn. Đúng bảy giờ, toàn bộ hệ thống điện trong khán phòng đồng loạt bị ngắt, phía sân khấu nhỏ, MC thần bí thủ thỉ vào micro trò chơi tìm bạn nhảy. - Dù là vô tình hay hữu ý, khi đèn mờ và nhạc jar nổi lên, nếu có người nắm lấy tay bạn, bạn phải chấp nhận nhảy với người ấy trong buổi dạ hội này. Lời MC vừa dứt, không gian quanh phòng bỗng tối bưng, khí quyển như bị cô đặc, tiếng xì xào rộn rã râm ran khắp mọi nơi. Kim Nhã hít một hơi căng phổi, nhắm nghiền mắt, trái tim nóng rẫy vội vã chật nhịp. Cô đang hy vọng. Hy vọng Thiên Kỳ sẽ là người tìm ra mình đầu tiên. Mặc kệ trong bóng tối hay giữa ánh sáng, cô tin, anh tuyệt đối sẽ nhận ra mình. *** Gió buông thả ... Mặt trăng biến mất ... Bầu trời nhuốm màu máu ... Màn đêm làm bá chủ ... Hành lang ngã rẽ khuôn viên và thư viện, đèn sáng leo lét, con trùng rấm rức kêu. Lá cây xào xạc, đẩy cơn gió vừa ngang qua vi vút bay. Thân ảnh một chàng trai mặc com lê đen bước ra từ khu vệ sinh phía tây bỗng chốc ngã vật xuống nền đất dãy dụa điên cuồng. Bóng đèn huỳnh quang vụt tắt. Mưa lách tách trên mái tôn, va đập tạo thứ âm thanh chói tai chan chát. Khi tia sét đầu tiên ló rạng, cũng là lúc buổi khiêu vũ ...bắt đầu.
|