Đại Chiến 4Princes
|
|
-Có bằng chị, phát tài rồi, em nghe nói công ty dạo này tốt lắm phải không. Bởi vậy buồn quá, có người chị mà suốt ngày em gái không lo, lo cho công ty.-Lam linh tắc lưỡi buổi tuổi như xiên xỏ Tiểu Anh. Tiểu Anh tháo kính ra, nó ngõ vào đầu Lam Linh: -Con bé này, ngày nào điện thoại cũng móc chị nó hết, bây giờ lâu lâu về đây cũng trách nữa là sao? -Ây da! Thôi chị hiền của em, đi về nhà trước đi, mẹ mong chị lắm rồi đó. Cả hai chị em trở về nhà, ngồi vào bàn cả 3 cùng nói chuyện hàn thuyên, Tiểu Anh nhấp nhấp ly cà phê đen, dì Quyên lo lắng: -Tiểu Anh con quyết định như thế thật sao Con bé ngật đầu. -Nhưng mà, dì sợ con gặp nguy hiểm. Ông Trọng không dễ đối phó đâu. -Không sao đâu dì, con tin mình sẽ làm được, dì an tâm đi, ngày nào không hoàn thành tâm nguyện của ba con không bao giờ chợp mắt được.-Tiểu Anh ngước nhìn bàn thờ, nhớ đến cha. -Chị! Em sẽ cố gắng giúp chị, dù bất cứ giá nào, em cũng phải hoàn thành tâm nguyện của ba, lúc còn sống ba thương em nhiều lắm đáng lý em phải gánh vác mới đúng, bao nhiêu gánh nặng trên vai đỗ lên vai chị em thấy mình có lỗi nhiều quá. Tiểu Anh nắm chặt tay Lam Linh, cô như an ủi được phần nào. -Tối nay con ở đây nhé, dì dọn phòng cho con. Con bé nhìn Lam Linh: -Không sao đâu dì, con ở đây không tiện, huống chi Lam Linh đang quan hệ với 4 người họ. -Nè! Chị đỗ cho em hả, em với họ bình thường thôi, họ bận chuyện công ty nhiều lắm nên không đến đây đâu. Yên tâm.-Lam Linh cố giữ con Tiểu Anh. -Không được, chị phải đi, với lại họ không đến nhưng chắc chắn có 1 người sẽ đến. Thôi chị đi đây, dì với em ngủ sớm sáng mai còn đi làm nữa. Tiểu Anh chuẩn bị xách vali đi ra sân, đột nhiên trước sân có tiếng xe ôtô, con bé nhanh chạy vào nhà. Lam Linh thấy có chuyện nên cho Tiểu Anh lánh mặt, sớm không đến muộn không đến bọn họ đến ngay giờ này. Cả 4 bước xuống xe, T.Khanh hăng hái bấm chuông. Lam Linh ra mỡ cửa, y như phán đoán là họ, con bé cười: -Tối nay không có gì làm hay sao mà đến phá giấc ngủ mình hả? -Đâu có, nghe Trọng Khanh nói nhà cậu ở đây, lâu quá bọn mình cũng không gặp dì Quyên nên sẵn đi công chuyện ghé ngang qua thăm dì luôn.Không mời bọn tớ vào nhà sao?-T.Nhân nhìn vào nhà-Chà nhà có vườn nữa, tuy nhỏ, chắc thoải mái lắm đây. -Vậy mời các cậu vào nhà nhé, để tới gọi mẹ mình. Cả 4 bước vào nhà, dì Quyên đi chuẩn bị nước. Lam Linh tiếp mọi người -Chà, cậu bày trí căn nhà đẹp quá chứ, tớ hình những ngôi nhà bằng gỗ như vậy vừa thoải mái vừa mát mẻ, không cần máy lạnh.-T.Khanh đi xung quanh nhìn. -Vậy cậu muốn ở đây lắm hả T.Khanh? Vậy mau mau tranh thủ chưa có ai đặt hàng trước đi nha-Đ.Tuấn nói chuyện nhìn với T.Khanh nhưng nhìn sang Lam Linh đầy ẩn ý. T.Khanh lại gần đạp vào chân Đ.Tuấn, miệng nghiến răng nói: -Cậu còn nói vậy, thì ko đơn giản là vậy đâu nhé, tớ xử nhừ tử cậu-Rồi nhìn sang Lam Linh cười thú lỗi-Cậu thông cảm nhé, cậu ấy nhiều chuyện quá vừa phải làm bác sĩ, vừa gánh vác chuyện công ty cho nên nói vậy, thông cảm nhé! -Không có gì đâu! Dì Quyên cả 5 đứa trẻ nói chuyện hơn hàng giờ đồng hồ, Tuấn Anh cứ ngồi im lặng, để cho họ nói chuyện anh chàng ra ngoài vườn nhìn lên trời ngắm sao. Lam Linh khó hiểu hỏi 3 người còn lại:
|
-Các cậu, sao Tuấn Anh lạ thế! Không nói không rành. -Thì tính cậu ấy từ trước là vậy mà-T.Khanh nói dễ dàng -Đúng từ trước cậu ấy là vậy, nhưng từ khi sang Mĩ cậu ấy khác hẳn. Ban ngày đi học làm việc, ban đêm lại sa đọa vào tiệc tùng rượu chè bê tha, duy chỉ hôm nay là tĩnh nhất thôi.-Đ.Tuấn thở dài. -Có lẽ chuyện của Tiểu Anh làm cậu ấy buồn, nhưng chuyện đó không là gì cả. Vì nhiều lúc tớ nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy nói rất khó hiểu nào là cậu ấy phải giống ba mình có như thế mới không đau khổ, nào là phải hạ ngục kẻ nào đó, phải lợi dung ai,…Tớ thật sự hết hiểu nổi cậu ấy.-T.Nhân ngán ngẫm khi nhắc đến. Tiểu Anh ngồi trong phòng nghe hết tất cả, cô cười mỉa. Reng…..Reng…..Reng……………… Tiếng điện thoại reo, cả 3 kiểm tra. Đ.Tuấn rút điện thoại mình ra xem ko có nên quay sang hỏi 2 người còn lại, cả 2 lắc đầu, Lam Linh cũng rút điện thoại ra xem cũng không. Đ.Tuấn để điện thoại lên bàn, nghe kĩ thì nó nằm trong phòng ngủ, anh định đi vào. Lam Linh ngăn lại. Còn Tiểu Anh trong phòng điện thoại reo con bé cố hốt thoảng làm rơi điện thoại, nó bình tĩnh nhặt lại, tắt nguồn nhanh chóng. Ở ngoài Lam Linh ngăn lại: -À! Đồng hồ báo thức trong phòng tớ, tớ cài nó trong máy mp4! -Giờ này đã là 12 khuya rồi, cậu thức sớm vậy sao?-Đ.Tuấn bắt bài -Không! Hôm nay tớ phải hoàn thành xong 1 sắp tài liệu mà Tuấn Anh bắt tớ phải xử lí nữa, khổ thật.-Lam Linh càu nhàu. -Vậy thôi, khuya rồi bọn tớ về đây không làm phiền 2 người nữa, còn 3 cậu đứng lên về thôi-Tuấn Anh bước vào thúc giục mọi người. Lam Linh tiễn họ ra đến cửa, Tiểu Anh thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng. -Lúc nãy, dì giật cả mình. -Thôi con về, kẻo lại có chuyện-Tiểu Anh khẩn trương. Lam Linh giúp Tiểu Anh xách đồ. Cả 4 ra về ai cũng mệt mỏi, Đ.Tuấn định lấy điện thoại ra nhắn tin của ba thì anh chàng sựt nhớ. -T.Khanh tớ quên mất điện thoại ở nhà Lam Linh rồi! -Vậy tớ quay lại nhé! Dân làm ăn mà để quên điện thoại cũng hết biết -Mệt cậu quá, sao cứ thích nó móc hoài vậy? -Hứ! Chứ sao, ai bảo lúc nãy cậu nói tàu lau trước mặt Lam Linh. Xe đậu trước nhà Lam Linh, 3 người đợi trong xe Đ.Tuấn vội bước ra xe đúng lúc cửa nhà mỡ, nên Đ.Tuấn đi thẳng vào. Lam Linh xách va ly đi trước cho vào xe, còn Tiểu Anh điện thoại về cho cô mình vì làm lỡ cuộc gọi lúc nãy. Cô vừa tắt máy, bước ra cửa vài bước thì đâu Đ.Tuấn vừa bước vào. Tiểu Anh hoảng hốt, còn Đ.Tuấn ngạc nhiên. Lấy lại bình tĩnh, con bé kéo nhanh Đ.Tuấn vào nhà. -Thì ra cậu ở đây, sao giấu bọn mình, mấy năm qua cậu đi đâu, tớ có quay về căn nhà nhưng cậu đã đi mất.-Đ.Tuấn vui mừng. -Giờ này không phải nói chuyện đó đâu, Đ.Tuấn cậu đừng có cho họ biết là tớ ở đây, bất kì ai cũng thế. Ngay cả Tuấn Anh!-Tiểu Anh quả quyết. -Cậu định đi đâu?
|
-Tớ định ra ngoài mướn khách sạn, ở đây không tiện đâu. -Ba người họ đang ở ngoài đó, để tớ ấy điện thoại xong rồi đợi một chút rồi cậu hả đi! -Cũng được, một ngày gần đây tớ sẽ liên lạc cho cậu hay và đừng thắc mắc với Lam Linh điều gì cả, khi nào cẩn tớ sẽ liên gặp cậu ! Đ.Tuấn ngật đầu rồi bước vào nhà lấy điện thoại, nhanh chân bước ra khỏi xe. Trên xe T.Khanh lại càu nhàu: -Này cậu đi đâu mà lâu vậy? Hơn 5 phút cậu biết ko? -Mệt cậu quá, cho tớ yên đi mà! Năn nỉ đó? Đ.Tuấn đi được một đoạn, quay mặt lại phía sau, thì thấy xe của Tiểu Anh và Lam Linh đã ra khỏi cổng nhà. Trong lòng Đ.Tuấn vẫn nghi vấn tại sao Tiểu Anh lại bí mật như thế, không cho ai biết cả.
Tại công ty TMLA T.Khanh không hiểu bước vào phòng: -Này sao cậu vui thế. -Có gì đâu? Chuyện tớ bảo cậu thế nào rồi? -Có tin vui đây, bên công ty Bình Minh mới điện cho chúng ta cú điện thoại bảo là cần hợp tác làm ăn. Trưa nay họ hẹn chúng ta ở nhà hàng. Cậu định đi ko? -Không cậu cứ đi, tớ ở đây đợi bản đầu tư của ngân hàng, tớ nghĩ nếu nhận được thì chúng ta thoải mái xoay vốn linh động rồi, vì tất cả tớ đã đầu tư cho trung tâm thương mại. -Vậy thôi chiều nay mình đi, Tuấn Anh! Vất vã cho cậu rồi. Tại phòng chủ tịch -Tiểu Anh! Cậu gọi tớ. -Thiên Hương chiều nay chúng ta có hẹn với TMLA để bàn về việc đặt 3000 sản phẩm thời trang. -Trời! Tiểu Anh sao cậu đặt nhiều vậy! -Có gì nhiều! Từ trước đến giờ là vậy mà, cậu cứ nghe tớ!-Tiểu Anh nhìn Lam Linh cười -À! Tớ hiểu rồi Tại khách sạn…. Trọng Khanh cùng Lam Linh đến chỗ hẹn. -Xin lỗi cô có phải là đại diện công ty Bình Minh. T.Hương quay sang thì gặp lại người quen, cô nàng gật đầu: -Đúng là tôi! Chào 2 người khỏe chứ? Cô nàng bắt tay với cả 2 rồi nhanh vào công việc chính: -Hôm nay tôi đại diện với công ty TMLA đến đây để thương lượng với quý công ty về đơn hàng 3000 váy cưới. Đây là giá thõa thuận, hai người xem đi có gì không hài lòng cứ nói với tôi, tôi sẽ trình bày cho giám đốc.
|
Đơn hàng quả thật rất tốt và có lợi cho TMLA, nhưng điều kiện hơi khắt khe một tí. Vì họ là chỗ làm ăn quy tín nên cũng hài lòng. Không chút do dự, T.Khanh đồng ý ngay: -Bảng hợp đồng rất tốt! Trước mắt tôi rất hài lòn, còn về quyết định thì do đây là hợp đồng lớn nên chúng tôi phải căn nhắc bàn tán vói nhau trước khi ra quyết định. -Được vậy chúng tôi hạng cho 2 ngày, 2 ngày sau chúng ta gặp lại.-T.Hương chuẩn bị đồ đạc ra về thì T.Khanh thắc mắc: -Cho tôi hỏi! Chủ tịch của cậu là ai vậy? -Cô Xyxy Phan sao? Cô ta là Việt kiều từng sống ở Mĩ từ nhỏ, ba năm trước cô ấy nhờ mình giúp cô ấy quản lý công ty! -Vậy tụi này muốn gặp cô ta được ko? -Có việc là cô ấy sẽ tự tìm thôi, bình thường cậu có hẹn cô ấy cũng không đến đâu! Thôi chào cả 2 tớ về đây. Thiên Hương đi ngang Lam Linh, cả hai nháy mắt với nhau. Cả 4 quyết định triệu tập gấp cuộc họp về việc bản hợp đồng 3000 chiếc áo cưới. -Bản hợp đồng này là con dao hai lưỡi.-Tuấn Anh vừa đọc vừa nhận xét.-Nếu như chúng ta đặt hàng dồn hết vốn cho việc sản xuất thì chắc chắn công ty chúng ta sẽ nguy hiểm và sẽ ôm 1 khoảng nợ mà tớ nghĩ rằng làm 1 năm chúng ta mới có thể khôi phục. Bảng hợp đồng này mình nghĩ chúng ta nên cân nhắc nhiều hơn nữa. -Nhưng tớ có lòng tin với bản hợp đồng này, vì người bên đó có T.Hương dựa vào cậu ấy chúng ta có thể an tâm mà tin tưởng. Với lại tầm ảnh hưởng của công ty Bình Minh trong giới làm ăn không nhỏ, nếu như đợt hàng này chúng ta làm tốt thì chắc chắn sẽ là bước tiến cho sự phát triển lâu dài của công ty.-T.Khanh lí giải-Còn các vị các lại? Cho ý kiến xem. -Tôi nghĩ là không cần đâu, 3000 chiếc váy cưới cậu bảo 1 sớm 1 chiều có thể làm được sao? Huống chi công ty chúng ta đang tập trung đầu tư vào thời trang thể thao gần hơn nửa số vốn, rồi tiền đầu tư chúng ta mới xin từ ngân hàng. Nếu làm thì có mong chúng ta phải hủy hết các hợp đồng khác, nếu như vậy thì quy tín của công ty ra sao?-Tuấn Anh cố gắng phản biện. -Các hợp đồng may mặc vừa và nhỏ chúng ta cũng đã giải quyết xong cả, uy tín công ty vẫn đang tốt. Vốn chúng ta hiện nay có dư, thời trang thể thao chúng ta có thể náng lại vì còn 6 tháng nữa mới có tác dụng. Nếu công ty chúng ta tranh thủ sản xuất 3000 chiếc váy này, một là chúng ta có thêm đối tác bạn làm ăn lớn mạnh như Bình Minh, hai là quy tín của công ty cũng sẽ nâng lên nếu như công ty Bình Minh hài lòng chắc hẳn họ cũng sẽ quảng bá chúng ta với giới làm ăn, ba là vụ làm ăn này khá lớn số tiền lợi nhuận của chúng ta nhận được bằng với 1 năm thu nhập của công ty. Đã là dân kinh doanh, thì ắt gì phải e ngại.-T.Khanh bằng mọi gái hôm nay phải cãi Tuấn Anh cho đến cùng. Phòng hợp rộ lên những lời bàn tán, không còn cách nào hết tất cả bỏ phiếu. Kết quả thật bất ngờ, Tuấn Anh không đồng ý sản xuất, còn 9 người còn lại tán thành. Cứ theo lẽ, hợp đồng Tuấn Anh phải kí kết và sản xuất hàng. -Thôi được mọi người đã nói vậy thì đừng trách người lãnh đạo như tôi không nói trước kẻ nào chủ mưu thì nhỡ có chuyện gì xảy ra thì đừng có trách tôi. Đừng an oán tôi, bảo tôi gỡ giúp. Tuấn Anh vừa kí xong hợp, động anh cầm lên xem lại rồi quăng một cái “Rầm” xuống bàn mặc cho ai nói gì, rồi đùng đùng bỏ ra ngoài. T.Khanh biết mình đã chọc giận Tuấn Anh, đành vẫn T.Khanh rất tự tin vào bản hợp đồng. Tiểu Anh vui vẻ nhận bảng hợp đồng từ T.Hương, con bé nghĩ thầm “Tuấn Anh, lần này anh chỉ là khởi đầu thôi, còn nhiều điều thú vị sẽ xảy ra nữa, anh đợi đi” -Thiên Hương cậu làm tốt lắm, cám ơn cậu nhiều-Tiểu Anh vỗ vay T.Hương -Có gì đâu, chúng ta là bạn bè mà, với lại tớ đã hứa với ba là cố gắng hết mình giúp cậu rồi mà. Chẳng lẽ cậu định triệt hạ Tuấn Anh vậy sao? -Còn sao nữa, tớ sẽ cho cậu ấy biết thế nào là đau khổ, tớ sẽ lấy lại những gì mà cha cậu ấy đã lấy. -Nhưng Tiểu Anh, cậu ấy khác cha cậu ấy. -Không cậu sai rồi! Cậu ấy cũng như cha mình, ích kỉ, khốn khiếp, đê hèn. Chỉ biết làm chuyện có lợi cho bản thân mà thôi. Sau này cậu đừng nhắc Tuấn Anh trước mặt mình nữa, tớ không muốn nghe đâu.-Tiểu Anh nhìn T.Hương dọa- Mà phải rồi! Chuyện tớ nhớ cậu đến đâu rồi? -Chuyện biệt thự Phong Lan sao?
|
Tiểu Anh gật đầu. -Tớ xin lỗi Tiểu Anh! Tớ đã hỏi qua, thì biệt thự đó đã có người mua lại nó rồi? Còn người đó là ai mình đã hỏi nhưng họ nói là hỏi ý kiển người đó sao? -Vậy sao? Bằng bất cứ giá nào mình cũng phải mua nó lại cho bằng được, cậu hãy cố gắng giúp mình, dù gì nó cũng đã gắn bó với mình. Nó không chỉ đơn giản là căn biệt thự mà còn lạ kí ức tuổi thơ, kỉ niệm duy nhất của mình về mẹ. -Tiểu Anh! Không sao đâu, mình hứa với cậu sẽ cố gắng mua lại nó bằng mọi cách. Cậu cứ yên tâm nhé!-T.Hương an ủi Tiểu Anh-Còn việc của Lam Linh cậu giao đến đâu rồi? -Cậu yên tâm, sổ sách quan trọng của TMLA là do con bé quản lí, cho nên việc gì đến cũng sẽ đến. Cậu cứ an tâm. Tiểu Anh có vẻ rất tự tin với kế hoạch của mình, còn lại đó là nỗi lo của T.Hương. Con bé rất sợ Tiểu Anh phải đau khổ, rất sợ những người bạn xung quanh mình bị tổn thương. Có lẽ cuộc chiến giữa Tiểu Anh và Tuấn Anh sắp bắt đầu, T.Hương không hiểu sao như mình đã và đang bị cuống vào vòng xoáy đó. …………………… 1 tháng sau. Tại phòng hợp hội đồng cùa TMLA -Sao cậu nói cái gì! “Rầm”Tuấn Anh nghe Trọng Khanh báo cáo xong, trong lòng tức muốn điên lên. Nhìn anh lúc này đáng sợ hơn ai hết, đôi long mày nhíu lại, đôi mắt trừng trừng nhìn vào từng thành viên trong buổi hợp lộ vẻ oán trách, ai cũng gục mặt xuống để tránh đi ánh mắt đó. -Lúc đầu tôi đã rất là phân vân về việc có nên kí hay không đơn hàng này. Có 2 lí do, thứ nhất thời gian này đâu phải là mùa cưới tại sao họ lại đặt may, thứ hai không ai đặt may với số lượng nhiều đến như thế lại cùng 1 mẫu nữa chứ, vì mọi người đã tán đồng cho nên tôi không ngăn cản. Qua chuyện này tôi mong mọi người sau này tôn trọng tôi một chút, cho dù ngồi ở đâu cũng thế phải biết vị trí của mình. Đừng tham lập công mà bắt tất cả phài gánh vác. Chuyện này gồm những ai tham gia thì tự biết, tôi không tham gia nên tôi ko có trách nhiệm giải quyết vấn đề này. -Này cậu vô trách nhiệm quá vậy? Công ty này do cậu lãnh đạo mà bây giờ cậu nói ngang như vậy là sao?-T.Khanh bất bình to tiếng với Tuấn Anh -Thế cậu muốn tôi làm gì? Áo thì đã may xong, hàng đã giao nhưng lại sai xót, tớ trách ai đây?-Tuấn Anh nhìn Đ.Tuấn chân chân-Cậu nói đi chuyện này là sao? -Mẫu mã là do bên thiết kế tở chỉ điều chỉnh nhân viên làm theo mẫu mà thôi, còn sai sót thì ai là người kiểm tra thì người đó chịu trách nhiệm.-Đ.Tuấn cố giải bài. -Cũng thật phi lí, mẫu may và mẫu áo trong bản hợp đồng lại 1 trời một vực. Làm ăn như vậy, tớ nghĩ công ty này phá sản cũng là chuyện sớm muộn thôi.-Tuấn Anh nói như có vẻ trách ai đó. -Cậu trách tớ thì nói đại đi, có cần phải lớn tiếng như vậy với mọi người không hả.-T.Khanh đối mặt với Tuấn Anh như thách thức. -Cậu giỏi lắm mà, được rồi hợp đồng đây, đơn hàng đây, có giỏi thì cậu đi giải quyết đi-Tuấn Anh cầm hết mớ giấy đưa cho T.Khanh T.Khanh không nói không rành cầm sấp giấy chạy ra ngoài, thì ra T.Khanh đến công ty Bình Minh để thương lượng. Đi tới cửa, thật may T.Khanh gặp T.Hương: -T.Hương, cậu có thể nói chuyện với tớ được không?
|