Tình Yêu Quý Tộc
|
|
Hai người con trai bước nhanh ra khỏi chiếc Lexus ES kia, bước lại gần Phong nhưng rồi lại nahnh chóng chuyển sự chú ý sang người con gái đang đứng như trời trồng ở trước cổng nhà. Phong nửa cười nửa không, vì anh đã đoán chắc rằng kiểu nào họ cũng sẽ tới đây nếu như không thấy anh tới buổi gặp mặt “gia đình” kia. Vũ cười cười gian manh nhìn Xuân một cách thú vị khi thấy biểu hiện “shock” của cô khi gặp họ. Còn Triệt thì tỏ ra có phần hơi khó chịu một chút khi lúc nãy thấy cảnh tượng “hơi bị tình cảm” của Phong và Xuân từ xa. Xuân thầm than thở khi nhìn thấy cả ba đứng cạnh nhau.Thật không hiểu tại sao trong một ngày mà cùng lúc ba người cháu ruột của chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước lại tới ngôi nhà “nhỏ bé” của cô thế nhỉ. Đó là không tính Băng vào vì anh là do cô mới về mà. - Chào cậu, lâu ngày không gặp nên không nhớ tớ hả? – Triệt hươ tay trước mặt Xuân vừa nói. - Tớ…chỉ là ngạc nhiên quá thôi. – cô lấy lại bình tĩnh và trả lời. - Ngạc nhiên và sung sướng chứ. – Vũ bước tới trước mặt cô, cười cười trông rất gian tà. - Em… Sao mọi người tới đây? – cô hỏi. - Tớ nhớ cậu nên tới. – Triệt ôm lấy cô nhưng bị đẩy ra thẳng thừng. - Mọi người không đi tới buổi họp gia đình gì đó hay sao? – cô hỏi. - Bọn anh đi rồi. Em không cần lo đâu. - Vâng. – cô trả lời. Lâu lắm mới có thời gian về thăm nhà nhưng mà vẫn phải gặp bốn người cháu của chủ tịch. Không phải là vì cô ghét họ mà là nó làm cô có cảm giác là mình vẫn không phải về đây để nghỉ ngơi. Giờ, quả thật cô không biết nên làm gì nữa. - Mọi người muốn vào nhà em chứ? – cô lúng túng nói. Thật là khó xử. - Đương nhiên rồi. Vào nào. – Triệt hét lên, cười sung sướng rồi lôi cô vào nhà một cách tự nhiên. Vũ bật cười nhìn cảnh “khách tự nhiên hơn chủ” kia, Phong chỉ lắc đầu nhẹ rồi cũng cười nhạt theo nó. Cả hai lững thững bước vào. - Này, không ngờ cậu cũng ghê nhỉ. Tính cướp mất danh hiệu đào hoa của tớ sao? – Vũ nhăn mặt nhìn Phong trêu đùa. - Sao? Ý cậu là gì? – Phong hỏi nhưng ít nhiều cũng đã đoán được rồi. Vũ dừng phắt lại, quay qua nhìn Phong, khuôn mặt thay đổi hẳn. Ánh mắt “trìu mến”, anh từ từ tiến lại gần Phong, đôi mắt màu hổ phách đó lộ rõ nét “gian manh”. Càng ngày, anh càng tiến gần khuôn mặt của Phong, trong khi đó Phong chỉ đứng im nhìn anh nghi ngờ nhưng khi nhận thấy Vũ đang định làm gì thì anh giật mình đẩy Vũ ra thật manh và hét lên. - Cậu điên à? – Phong trợn mắt nhìn Vũ và đẩy anh ra. - Ha…ha…nhìn mặt cậu kìa. Tớ chỉ làm lại nhưng tiếc là cậu cao quá, nếu không thì…haha… Vũ lại cười một tràng đến gập người. Phong hơi đỏ mặt. Đúng là lúc nãy, anh cũng đã định làm như Vũ nói nếu như cô không né kịp thì… - Haiz…Thật không ngờ, Phong lịch lãm và tốt bụng ngày xưa bị bắt cóc rồi, giờ thay bằng một tên “sở khanh” mất rồi. – Vũ giả bộ làm vẻ mặt buồn khổ. Mặt Phong càng đỏ dữ hơn. Anh thấy mình cũng thay đổi hẳn. - Cậu đừng đùa kiểu đó nữa. Chẳng phải nếu thế thì cậu còn “sở khanh” hơn tớ sao? Hơn nữa đó bên nước ngoài chỉ là hành động xã giao thôi à. Hoàn toàn không có ý gì khác. – anh cố bao biện. - Tớ khác, họ tự nguyện mà. Điều thứ hai là đây không phải là nước ngoài, hành động đó là mang một ý nghĩa khác đó. – Vũ lắc đầu phân tích. - ….. – anh cứng họng. - Haizz…đùa thôi, đi vào thôi. – Vũ cười cười lôi anh vào Nhưng khi bước tới gần cửa, Vũ quay phắt ra nhìn anh: - Cậu nên xem xét lại đi. Hãy trung thực với bản thân đi. – Vũ phán một câu ra vẻ triết lí lắm rồi đi vào trước bỏ anh đứng ngoài suy nghĩ. Đúng là trong thời gian qua thì dường như trong anh có sự thay đổi. Cảm xúc của anh không còn ổn định nữa. Anh thường mỉm cười nhiều hơn – một nụ cười thực sự thoải mái và vui vẻ. Anh thường xuyên để ý tới người con gái đó hơn. Anh cũng trở nên “xấu xa” hơn. Anh thực sự thay đổi… Không lẽ… Phòng khách nhỏ bé ấy sao hôm nay lại trở nên to lớn thế. Xuân thấy có chút gì đó gượng gạo. Cạch… Cô đặt ba li nước xuống bàn rồi lùi ra xa, đứng một bên, ái ngại nhìn ba người con trai kia. - Bố, mẹ em đi làm hết rồi. Các anh ngồi chơi nhé, em đi nấu cơm. – cô nói. - Này, khách đến mà bỏ đi chỗ khác à? – Triệt chặn lại. - Nhưng mà, nhà tớ làm có gì vui. – cô nhìn cậu. - Dẫn tớ lên phòng cậu đi. – Triệt kéo tay cậu lại. - Không. Phòng tớ nhỏ làm. – cô lắc đầu. - Anh cũng muốn lên xem. – Vũ cười cười nói. - Không được. – cô lắc đầu dữ dội. - Thôi nào. Chỉ làm tham quan một tí thôi mà. Có gì để giấu à? – Vũ cười gian. - Không. Chỉ là em thấy cho con trai vào phòng nó kì kì. – nó thú thật. - Trời ạ. Tớ vào phòng cậu đầy thôi mà. – Triệt nói. - Nhưng…được rồi, chỉ 1 phút thôi đó. – cô nhăn mặt đồng ý. Không biết điều đó có ngốc quá không. Cô vừa đi vưa suy nghĩ, theo sau là ba dáng người dỏng cao của ba người con trai kia. Vũ và Triệt có vẻ hào hứng thích thú lắm nhưng Phong lại khác. Chỉ im lặng và mỉm cười. Căn phòng nhỏ bé của Xuân hôm nay đã chật cứng bởi ba người con trai cao to kia. Cô nhăn mặt đứng ngoài cửa nhìn vào. Phong bước vào thật chậm, ánh mắt lướt nhẹ khắp phòng, khẽ nở một nụ cười bí ẩn. Vũ và Triệt tỏ ra cực kì hào hứng. Phòng cô đã được dọn dẹp trước khi cô đi chứ bình thường nó cũng không sạch sẽ lắm đâu. Triệt bắt đầu lục lọi tập album mà cô đã cất công “giấu” tít ở trên kệ sách kia. Nó làm cô phát hoảng, vội chạy vào giật lại nhưng đã quá trễ khi cả ba người họ cùng gián mắt vào tấm hình “xấu xí” nhất của cô ngay ở đầu tập album – tấm chụp cô lúc bị chét đầy kem lên mặt nhân ngay sinh nhật lần thứ 10 của cô. Toàn thân đơ ra. Vừa xấu hổ, vừa bực mình, cô giật ngay tập album đó lại. Mặt nhăn nhó liếc nhìn cả ba. Đặc biệt khi là Triệt. Khuôn mặt đang cố nhịn cười của cậu càng làm cho cô tức điên hơn mà thôi. - Này, cậu tò mò quá đó. – cô nói. - Dễ thương quá à. Cho tớ xem với nào. – Triệt đang cố với tay giật tập album đó. - Mơ, không cho. – Cô giấu vội ra sau. -Đúng đó. Anh cũng tò mò. Đúng không Phong. – Vũ đá chân Phong cái, cười đểu anh. - Đi nào, không thì đừng trách đó. – Triệt đe dọa. - Không cho. Mọi người chỉ bào vao xem một chút thôi mà. Cái này không được. - Cậu chắc chứ? – Triệt cười đểu. Xuân gật đầu, ánh mắt cương quyết, giấu vọi quyển album ra sau. Cậu nhìn cô cười đều rồi nhanh như chớp vòng tay ra sau kéo cô lại và cố gắng giật lấy quyển album đó. Bị khóa tay lại kiểu đó khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng không thể buông ra được vì trong đó còn có rất nhiều điều cô có chết cũng không thể cho ai thấy. Cứ như thế hai người cứ giằng co mãi. Nếu như Xuân cảm thấy khó chịu thì ngược lại, Triệt lại thấy rất thú vị vì kiểu này chẳng khác gì đang “ôm” nhau cả. Đó cũng là điều mà những người ở ngoài như Vũ và Phong nghĩ. Vũ thì chỉ thích thú quan sát nhưng Phong thì khác. Mặt anh sa sầm lại, bước nhanh tới bên cạnh hai người họ tách Triệt ra khỏi Xuân, anh kéo vai của cả hai và cố gắng đẩy họ ra xa. Bị kéo như vậy Triệt thì bị mất đà lùi về sau. Xuân đang được đà lùi ra sau này lại thêm “lực tác động” của Phong khiến cô té ngược ra sau nhưng lại bị Phong giữ vai làm cô ngã cũng không được mà đứng cũng không xong. Phong thấy vậy vội xoay người ra đỡ nhưng lại bị mất đà ngã chúi vào cả cô. Cả hai nằm đè lên nhau trông thật buồn cười. Vừa xấu hổ vừa quê, Phong đứng dậy và định kéo cô đứng dậy luôn nhưng cô đã từ chối, đứng thẳng người và lùi ra xa khỏi “tầm ảnh hưởng” của hai người kia. - Không cho là không cho. – Xuân nói với giọng có chút tức giận rồi bỏ đi nhanh ra khỏi phòng. Căn phòng đó trở nên im lặng tới đáng sợ. Phong và Triệt tránh nhìn ánh mắt của nhau. Cả hai đều nhận ra là mình là đùa hơi quá. Còn Vũ thì khác, anh lại tỏ ra “hơi” hứng thú với màn “tranh giành” mỹ nhân lúc nãy của hai người mặc dù nó cũng không hẳn là thế. Anh cười cười vỗ vai cả hai rồi lôi cả hai xuống nhà. Triệt và Phong im lặng, lê từng bước theo Vũ xuống nhà. Họ cảm thấy thật lúng túng, không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
|
- Bố đang có một vụ làm ăn nho nhỏ, nếu như thành công, gia đình ta sẽ trả xong hết nợ, như thế con không phải khổ sở như trước nữa, cũng không cần phải sống xa nhà, thay ta và mẹ trả nợ. – giọng của ông Sơn run run khi nói với đứa con gái của mình. - Thật ạ? – Xuân hỏi. - Đúng. Là một người bạn của bố con đã ngỏ lời. Mặc dù không quen lắm nhưng họ bảo là muốn trả ơn gia đình ta lúc trước đã giúp họ nên họ đã đề nghị hợp tác. – mẹ cô nói, khuôn mặt nở một nụ cười vui vẻ. - Thật sao? Thế thì tốt quá. – cô mỉm cười sung sướng. Gánh nặng trên vai cô cũng cảm thấy nhẹ bớt đi. Cô dụi đầu vào lòng mẹ. Cô cảm thấy vui… nhưng cũng không hẳn. Sao thế chứ? Cái cảm giác tiếc nuối trong cô là gì thế nào. Khó tả quá. Chẳng phải điều đó là điều tốt sao? …………………………………….. - Chúng ta đi thôi nào. – Băng nhẹ giọng nói. Anh đứng sau lưng Xuân lúc nào không hay khiến cô giật mình, xém nữa đánh rơi túi xách của mình. - Dạ…dạ…vâng. – cô hơi bối rối. Sau năm ngày không gặp Băng, giờ gặp lại khiến cô thấy có chút gì đó hồi hộp. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của anh làm cô có chút gì đó nhơ nhớ. Anh nhìn cô một lúc lâu, không nói gì như có vẻ đang suy tư điều gì đó. Đôi mắt đen kia khẽ nheo lại. - Hôm trước…có chuyện gì xảy ra giữa Phong và Triệt sao? – anh hỏi. - Dạ? – cô hơi ngỡ ngàng. Tự dưng nghe nhắc tới hai người ấy làm cô nhớ vụ “tranh giành” album hôm bữa trước ở nhà cô. Sau hôm đó cô chưa thấy họ nữa, chỉ nhận được tin nhắn xin lỗi của họ. Có lẽ cả hia áy náy dữ lắm. - Không…không có gì đâu ạ. – cô lắc đầu. - Thật sao? - Vâng. Họ không nói gì với anh sao? – cô hỏi. - Không. Chỉ thấy biểu hiện của cả hai hơi lạ. Vũ thì không nói gì. – Băng trả lời, ánh mắt dời từ cô, hướng về phía chiếc máy bay kia. - Vậy ạ? Không thấy họ đâu nhỉ? – cô ngó xung quanh đó. - Ừ, họ về trường trước rồi. - Vậy ạ? – cô khẽ gật đầu rồi im lặng không nói gì. Băng cũng thế. Cả hai nhanh chóng ổng định chỗ ngồi rồi chờ đợi máy bay cất cánh. Xuân hơi ngoái nhìn ra ngoài qua cánh cửa sổ. Cô thấy hơi buồn, có lẽ vì nhớ bố mẹ. Khoảng thời gian năm ngày ấy chả đủ để khiến cô đỡ nhớ bố mẹ hơn. …………………………………………… Một tuần sau lễ hội, trường lâm Quang bắt đầu quay trở lại nhịp hoạt động như bình thường. Phải công nhận là lễ hội vừa qua đã thành công rất nhiều. Điều đó có thể dễ dàng nhận ra được bởi nét mặt hài lòng của học sinh trong trường. Chủ đề bàn tán của họ lúc nãy cũng chỉ là về lễ hội đó. Nào là nhận xét về trường Kin và Will, về hội trưởng Minh Tuấn hay là Lan Anh gì gì đó. Trong văn phòng của hội học sinh - Lễ hội vừa qua đã kết thúc tốt đẹp. Cảm ơn mọi người đã dốc hết sức. – Băng bình thản nói với tất cả mọi người trong phòng. Mọi người mỉm cười, vỗ tay hưởng ứng theo lời của anh. Xuân đứng núp vào một góc nghe anh nói cũng tự cảm thấy có chút tự hào. - Hẳn trong thời gian qua, mọi người đã vất vả rất nhiều. Vì thế nhà trường quyết định sẽ cho trường ta nghỉ lễ sớm 1 tuần. – anh tiếp tục khi đang nhìn vào tập giấy trước mặt. Đôi mắt đen của anh khẽ lay động khi bất chợt gặp đôi mắt trong veo của người con gái kia. Người anh bỗng dậy lên một cảm xúc gì đó khiến anh thấy lạ lẫm. - Vậy chúng ta cần phải tổ chức sớm buổi lễ cuối năm rồi. Vất vả nhỉ? Chuẩn bị sang năm mới rồi cũng sẽ có khá nhiều thay đổi đó. – Minh xen vào. - Đúng thế. Mọi việc đã được soạn sẵn trong kia, mọi người có thể tham khảo, giờ mọi người có thể ra về. – Băng kết thúc buổi họp bằng một cái gật đầu. Anh bước nhanh vào phòng họp của mình, để lại mọi người khẽ thở dài. Có lẽ họ vẫn chưa lấy lại sức sau lễ hội qua. Cũng không thể trách họ. Toàn bộ tâm trí và sức lực đều dồn cho lễ hội thì mới thu được kết quả mỹ mãn như thế chứ. Dần dần mọi người cũng đứng lên và ra về hết. Trong phòng chỉ còn lại “năm bông hồng gai” của hội học sinh. Họ sửa soạn cái gì đó trước khi ra về vì thế Xuân cũng lẻn ra ngoài mặc dù cô muốn ở lại đó một chút nhưng với ánh mắt tóe lửa của “năm bông hồng gai” kia thì cô đành chịu. Cô đi căn phòng cũng dần trở lại im lặng. Hà khẽ nhếch mép lên cười khing khỉnh theo dáng người của Xuân. - Đúng là toàn thân toát lên một vẻ mạt rệp. Đúng là loại hạ đẳng chuyên đi mồi chài người khác. – Hà nhếch mép nói. - Đúng. Hạ đẳng, tao thấy nó cũng bình thường nhưng sao lại có sức hút thế. Mày nhớ khuôn mặt lúc đó của Hoàng không. Ôi, tao nghĩ thôi mà đã tức muốn điên rồi. – Quyên chen vào. - Tức thật. Mày không để ý chứ thái độ của Triệt cũng tốt với nó lắm đó chứ. – Linh ngẫm nghĩ. - Dẹp nói chuyện đó qua một bên đi. Loại hạ đẳng đó thì nói làm gì. Rồi sẽ có ngày, đám con trai quanh nó sẽ nhận ra được bản chất của nó. – Hà lườm cả bọn. Ánh mắt lộ rõ tia căm ghét. Tuyết định nói gì đó nhưng chợt khựng lại khi thấy cánh cửa văn phòng của Băng mở ra. Anh bước ra, ánh mắt lạnh đến thâu xương quét khắp một lượt năm người bọn họ, không nói gì. Khuôn mặt anh như trở nên băng giá hơn. Im lặng một lúc rồi anh bước đi ra khoi văn phòng đó nhưng rồi chợt dừng lại trước cánh cửa. - Vụ hoa chuẩn bị cho lễ hội vừa rồi có người đã điều tra rồi. Nghe nói là do một đám côn đồ nào đó được thuê để làm việc đó. Kể ra cũng lạ nhỉ, trường Lâm Quang đường đường là trường an ninh tốt bậc nhất trong cả nước mà xảy ra việc đó sao? Không biết tay trong của bọn chúng là ai. – giọng nói của anh chậm rãi nhưng đủ để khiến cho năm người con gái kia phải giật mình. Hà tái mặt đi. Tim cô như bị những lời nói của Băng siết chặt lại, khiến cô muốn nghẹt thở. Đôi môi mấp máy gì đo không nói lên lời. Khẽ liếc nhìn bốn người bạn của mình. Cô chợt nhận ra họ cũng chẳng khá hơn mình là mấy. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười “ngây thơ” và nói: - Ồ thế sao? Không biết ai to gan thế nhỉ? Nếu bị bắt được chắc chắn không thể tha rồi. – Hà cố tỏ ra tự nhiên nhất nhưng cũng khó có thể dấu được sự run sợ trong giọng nói đó. - Tất nhiên rồi. Chắc chắn là không đơn giản rồi. Dám phá hoại lễ hội của trường Lâm Quang, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt rồi. – Băng cười lạnh một cái rồi bỏ đi một mạch mà không thèm quan tâm tới lời nói tiếp theo của đám người kia. Cạch…… Tiếng cánh cửa lạnh lùng đóng lại khiến cả đám giật thót. Mỗi người một suy nghĩ, không ai nói với ai câu gì nhưng họ biết những người còn lại cũng đang sợ giống mình. Họ đủ thông minh để hiểu rõ hậu quả khi họ bị phát hiện ra, họ hiểu rõ được sự đáng sợ của người đó. Cạch… Một lần nữa cánh cửa kia lạnh lùng vang lên nhưng lần này không phải là Băng mà là một người con gái khác. Chiếc váy trắng làm nổi bật vóc dáng dỏng cáo, mái tóc dài làm tôn thêm nét duyên dáng, đôi mắt đen thật đẹp. Cô mỉm cười với những người đang ở trong phòng. - Chào tất cả mọi người. – giọng nói nhẹ nhàng phá tan bầu không khí im lặng từ nãy giờ. Cô vẫn giữ nụ cười đó, rồi đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của những người torng phòng mà không giấu nỗi sự thích thú đó. - Cô…cô…về rồi sao? – giọng Hà run run như chưa dám tin vào sự thực. - Tất nhiên rồi. Kể từ hôm nay, mình sẽ là học sinh ở đây. – cô gái đó tiếp tục nói, rồi thản nhiên bước vào văn phòng và ngồi xuống chiếc ghế gần đó. - Sao? Học…ở đây sao? – Linh giật mình. - Tất nhiên rồi. Băng đâu nhỉ? – cô gái đó hỏi tiếp. - Cậu ấy vừa đo rồi. – Quyên trả lời. - Thế sao? Thôi, tạm biệt mọi người nhé, mong được giúp đỡ nhé. – cô mỉm cười rồi bước nhanh ra khỏi cửa phòng nhưng trước khi đi vẫn không quên ném một ánh mắt “sắc lạnh” về năm người kia. Đôi môi khẽ uốn lên tạo một nụ cười “thật tươi” khiến những năm người kia phải rùng mình.
|
Hôm nay là sẽ là một ngày nắng lớn đây. Xuân ngẫm nghĩ như thế khi đang kéo rèm cửa phòng của mình. Đôi mắt cô như long lanh hơn trong cái nắng đó. Môi khẽ mỉm cười yêu đời đón một ngày mới đó. Hướng ánh mắt đó về một phía xa xăm nào đó, lòng cô chợt thấy chút xao xuyến. Mới đó mà đã hơn hai tuần rồi. Cô đã xa nhà hơn hai tuần rồi. Khẽ thở dài. Lần này được nghỉ sớm một tuần nhưng cô không được về thăm nhà nữa. Quả thật có một chút gì đó không cam cho lằm nhưng dù sap phải đành chịu. Cô cứ suy nghĩ vu vơ mà không nhận ra là có người đang bước vào phòng mình. Người đó bước thật nhẹ, thật chậm tiến về phía cô, từ từ cúi người xuống khẽ thì thầm vào tai cô: - Em đang ngắm gì đó? – giọng nói êm ả đó lại khiến cô giật mình. Vội quay người lại nhìn xem người đằng sau, cô càng ngạc nhiên hơn. Nhìn trân trối vào người con trai đứng từ sau mình. - Anh…anh…Phong…sao lại ở phòng em? – cô ấp úng nói. - Anh xin lỗi. Tại anh có chuyện muốn nói với em. Gõ cửa mãi mà không có ai nên anh mới… Cô khẽ gật đầu tỏ ý hiểu rõ. Vội quay mặt đi để tránh ánh nhìn của anh. Cô không hiểu sao mình lại làm thế. Chỉ thấy, dạo này anh có vẻ như thay đổi nhiều quá khiến cô có chút gì đó hơi bối rối. - Thật ra anh chỉ muốn xin lỗi chuyện lần trước. Đã làm phiền em nhiều quá rồi. - Chuyện lần trước? À, không sao đâu ạ. Thật ra cũng do em. Hơn nữa anh cũng đã xin lỗi rồi mà. – cô mỉm cười. - Nhưng anh vẫn thấy có lỗi. – Phong nhăn mặt. Nhìn khuôn mặt của anh trông thật “đáng yêu” cứ như là một đứa trẻ đang hối lỗi vậy. Cô chợt bật cười. Nhưng chợt nhận ra ánh mắt nghi hoặc của anh nên cô vội im lặng, giả bộ nghiêm túc nhìn anh. - Không có gì. Em chỉ suy nghĩ vài việc thôi. Chúng ta xuống nhà ăn sáng nào. Em còn phải đi gọi mọi người nữa. - Ừm, anh đi cùng với em. – anh trả lời nhưng vẫn còn chưa tin lắm. Cô mỉm cười, cố gắng xóa đi cái nghi ngờ đó nhưng hình như là có tác dụng ngược lại nên đành thôi. Rồi cả hai cùng bước nhanh ra khỏi cửa phòng, nhưng vừa bước tới cửa Phong khựng lại quay qua nhìn cô, anh hỏi: - Lúc nãy, em đang nghĩ gì thế? Sao lại cười. Nghĩ xấu anh đúng không? - Không có, không có. – cô lắc đầu rồi chạy nhanh ra khỏi tầm với của anh lúc đó cô mới nói tiếp. – đố anh biết đó. Phong bật cười rồi cũng chạy theo. Và chắc chắn rằng, cô sẽ nhanh chóng bị tóm. Đơn giản chỉ là anh hơn cô về mọi mặt: sức khỏe, chiều cao. Chỉ môt cái với tay, anh kéo cô lại sát lòng mình. Anh chợt khựng lại một chút nhưng rồi lại càng siết chặt cô hơn như không muốn bỏ ra. Mặc cho cô đang cười sặc sụa vì cái ôm từ sau của anh. Cô thuộc loại người rất dễ cười khi có người đụng từ phía sau. - Mới sáng sớm mà hai người có vẻ náo nhiệt nhỉ? – giọng nói trêu trọc của Vũ khiến cả hai giật mình vội vàng đứng thẳng người lên. - Cậu dậy sớm nhỉ? – Phong cố ý đổi chủ đề trong khi cô đang đỏ lựng mặt đằng sau anh. - Chứ sao. Nếu không làm sau có thể thấy cảnh náo nhiệt đó nhỉ, đúng không Xuân. – anh cố ý nhấn giọng. - Dạ…em… cô ấp úng. - Thôi nào…có gì sao? – Phong xen vào. - Không…nói vu vơ thôi mà. – Vũ cười tỏ vẻ “ngây thơ”. Xuân im lặng, cúi đầu rồi bỏ chạy một mạch đi mà không dám quay đầu lại nhìn. Trong khi đó, Phong lại nhìn cố rất chăm chú, đôi mắt ấy có chút gì đó luyến tiếc nhưng anh lại vẫn khẽ cười. Trong lúc đó, thì Vũ lại hướng ánh mắt tinh ranh kìa vào Phong, nụ cười khoái trá, nham hiểm. Anh lắc đầu rồi khẽ vỗ vai Phong. Cả hai bước song song xuống phòng ăn trong ánh mắt nghi hoặc của Phong. ………………………………. Lại một buổi sáng với sự họp mặt đủ của bốn người: Băng, Phong, Vũ và Triệt. Vẫn như mọi khi, Vũ và Phong thường rôm rả về một vấn đề nào đó nhưng thực chất chủ yếu là Vũ nói, lần này thì có thêm sự góp mặt của Triệt. Xuân cũng mừng thầm vì có vẻ như là Triệt cũng đã thích ứng được với ngôi nhà mới này. Cô đứng từ trong bếp nhìn ra, ánh mắt chợt dừng ở Băng. Khuôn mặt của anh có chút gì đó cô độc. Từ đầu buổi tới giờ, chủ yếu anh chỉ im lặng, lâu lâu khẽ mỉm cười vì một cái tin nào đó từ ba người kia. Tim cô lại chợt loạn nhịp mà không hiểu vì sao. Vội quay đi, hít thật sâu để giữ lại bình tĩnh nhưng sao mà khó quá vậy. - Xuân, em làm gì trong đó thế, ra đây đi. – giọng nói của Phong làm cô giật mình. Vội vàng, cuống quít đặt quả táo đang gọt dở kia xuống bàn rồi chạy vội ra ngoài. - Dạ, anh cần thêm gì nữa sao? – cô hỏi. Phong chợt bật cười khi nhìn bộ dạng hớt hãi của cô, Triệt cũng thế vội tiến lại gần kéo tay cô về phía bàn ăn. Ánh mắt của cô chợt chạm vào đôi mắt đen tĩnh lặng ấy của Băng khiến cô có chút gì đó bối rối, vội vàng rụt tay lại nhưng bị cậu nắm chặt quá nên không thể rút ra được nên càng bối rối hơn. Triệt nhận ra điều đó ở Xuân, nó một phần nào đó khiến trái tim cậu quặn đau. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy thực sự ghét cậu tới thế sao? Đã “phũ phàng” từ bỏ tình cảm của cậu, giờ cả một việc nhỏ đó cũng không được? Nhưng càng như thế, cậu càng muốn giữ cô lại, không muốn buông ra. Làm sao thế được chứ, cậu không muốn gượng ép. Cậu biết Xuân là người rất ít khi từ chối người khác, việc cô từ chối cậu chắc chắn sẽ khiến cô khó xử nhiều lắm. Mặc dù biết và không muốn khiến cô khó xử thêm nhưng cậu không thể, cậu không muốn từ bỏ cho dù hi vọng là rất bé. - Có chuyện gì sao? – cô cúi gằm mặt xuống muốn tránh ánh nhìn của Băng, cuối cùng cũng đã rút tay ra được. - À, thật ra là vừa rồi khi về họp mặt gia đình, ông nội của bọn anh muốn nhân dịp này mọi người nên cùng nhau đi du lịch. Địa điểm là đảo Bora Bora. Nó rất đẹp. – Vũ nói. - Vâng. – cô gật đầu. Thế thì tốt rồi. - Tớ muốn cậu đi cùng tớ và mấy anh. – Triệt mỉm cười thích thú. - Hả??? Sao…sao lại… cô ngạc nhiên. - Đúng rồi, em tới đây là vì bọn anh, giờ thì em phải nghe lời chứ. – Phong cười, giả bộ nghiêm túc, đôi mắt của anh chợt sáng lên khi nhìn bộ dạng lúng túng đó. - Em…em… Băng im lặng không nói gì, nhìn ba người kia chất vấn Xuân, không hiểu sao trong lòng có chút gì đó không thoải mái. Anh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống. - Được rồi, bảo cô đi thì cứ đi đi. Dù gì cũng đang là nghỉ lễ, ở đây thì cô làm gì chứ, đi có khi là giúp ích cho ai đó hơn đấy. – giọng nói của anh lạnh lùng phá vỡ không khí vui đùa kia. - Dạ??? – cô nhìn anh khó hiểu. - Sao? – anh nhìn cô một cái khó chịu. - Em…vâng. – cô gật đầu. Vì cô biết có nói gì cũng không thể thay đổi ý kiến của anh được. Nhìn thấy cô đồng ý, mọi người khẽ nở nụ cười hài lòng nhưng có thật là mọi người cảm thấy vui không? Phong khẽ xoa đầu cô, lòng có chút gì đó khó hiểu, đôi mắt của anh dường như đang che giấu một nỗi sợ gì đó, một cái cảm giác giống như sắp vuột mất thứ mình muốn. Băng đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi bàn ăn thù khựng lại vì bóng người đang bước tới. Khuôn mặt bầu bĩnh đang ẩn hiện qua mái tóc dài buông thẳng. Đôi mắt đen như muốn che giấu điều gì đó. Môi khẽ mỉm cười. Người con gái đó trông thật dịu dàng trong bộ váy lụa hồng, chiếc thắt lưng to bản màu đỏ làm nỗi bật vóc dáng cân đối, cô bước thật duyên dáng trên đôi cao gót màu trắng. - Mọi người chuẩn bị đi du lịch sao? Em đi cùng được chứ. – cô cất tiếng nói. Mọi người ở đó nhất thời bất ngờ nên đều im lặng không nói gì. Nhưng Băng thì khác, từ đầu tới giờ, đôi mắt của anh vẫn thế, lạnh giá đến đáng sợ. Không một cảm xúc nào lộ ra chứng tỏ anh vui, buồn hay tức giận. Người con gái đó cũng nhận ra được cái nhìn đó, liền quay qua cúi chào, nở một nụ cười cực kì thu hút. Anh đáp lại vẫn là ánh nhìn đó, không một cảm xúc. - Về rồi sao? tất nhiên là được rồi, rất hoan nghênh đúng không Băng. – Vũ cười, anh liếc nhìn Băng từ nãy giờ đứng im ở đó một cách ái ngại. Băng nhìn cô gái đó một lúc, đút tay vô túi rồi quay đi không nói. Đi được vài bước anh dừng lại: - Thế nào cũng được. Nói xong anh đi một mạch lên phòng mình và không quan tâm những gì sẽ xảy ra phía sau. Sau khi Băng đi, căn phòng rơi vào tình trạng yên ắng bất thường. Xuân đứng nhìn dáng người của Băng đang dần mất, không hiểu sao cô lại thấy có vẻ như Băng không thích cô gái này lắm. Sao thế? Cô ấy xinh lắm mà, đến cô cũng phải xao xuyến ấy chứ. - Chào em, chị là Mỹ Tiên, em là Xuân đúng không? Chúng ta làm quen nhé. Rất vui khi được đi cùng em, thế thì đỡ lạc lõng rồi. Giúp đỡ nhau nhé. – người con gái đó quay ra mỉm cười với Xuân, đưa tay ra muốn bắt tay với cô. Cô cũng đưa tay ra một cách máy móc. - Vâng, không dám làm phiền chị đâu ạ. – cô mỉm cười đáp lại. Người con gái đó gật đầu hài lòng rồi quay qua nói gì đó với ba người con lại để cô đứng đó. Cô cũng không lấy làm phiền về điều đó nên cũng âm thầm rút lui. Nhưng quả thật cô đang thắc mắc, cái bắt tay lúc nãy là ý gì? Sao cô lại cảm thấy có chút gì đó… Một điều gì mà cô không giải thích được. Ánh mắt đó, lúc nãy khiến cô cảm thấy nghẹt thở dù đó chỉ là một giây thoáng qua rất nhanh.
|
Phải diễn tả sao nhỉ? Xuân lưỡng lự khi bắt đầu đặt chân lên hòn đảo Bora Bora đó. Chưa bao giờ cô dám nghĩ mình có thể đặt chân lên một hòn đảo sang trọng và xinh đẹp như thế này. Mọi thứ dường như trở nên mơ hồ,không tưởng. Thiên nhiên hài hòa, ưu đãi cho nơi đây những khung cảnh tuyệt đẹp, khí hậu mát mẻ theo đúng như những gì được mang lại từ biển. Đứng từ trên những căn phòng nghỉ được làm theo phong cách đơn giảnbằng là dừa và gỗ, hướng tầm mắt ra xa. Nước trong veo đến nổi chỉ muốn nhảy xuống để mà tận hưởng nó. Cô nhìn mãi mà không thấy chán, ngược lại càng thấy hứng thú hơn.Cả người như đang căng tràn một niềm hưng phấn, lạ lẫm nào đó khiến cô đứng ngồi không yên, chạy lung tung dọc mấy dãy hành lang của khu nhà nghỉ. Nụ cười luôn luôn thường trực, đôi mắt sáng lên thích thú. Cô không để ý rằng mọi người đều đang nhìn cô. - Em thích thế sao? – Phong mỉm cười, bước tới gần cô. - Dạ, nơi này đẹp quá! – cô trả lời. - Thế cảm ơn tớ đi, tớ rủ cậu đến đó. – Triệt cũng cảm thấy vui vui khi nhìn thấy nụ cười ấy của Xuân. - Tớ cảm ơn. Em cảm ơn mọi người nhiều lắm. – cô cười toe toét,hướng ánh mắt chan chứa sự “biết ơn” về phía họ. - Thôi nào, đi nghỉ thôi, mọi người chắc cũng mệt rồi nhỉ? – Tiên chen vào, đứng sát vào Băng. Cô mỉm cười duyên dáng, tự nhiên khoác tay Băng. - Cũng đúng. Mọi người nhận phòng rồi về phòng mình nhé. – Phong mỉm cười. - À, nhắc mới nhớ. Hôm qua lúc đặt phòng, nhân viên bảo chỉ còn 4 phòng thôi. – vũ chen vào. - Bốn phòng nhưng có sáu người. Giờ sao nhỉ? Vậy là sẽ có hai phòng hai người rồi.– Triệt suy nghĩ. - Phân thế nào đây ta? Hay là anh với em một phòng nha Xuân. – Vũ cười, khoác tay lên vai cô một cách tự nhiên. Nghe lời nói đó, cô giật mình, vội đẩy anh ra, ấp úng không nói nên lời. Cô nhìn mọi người xung quanh như muốn cầu cứu. - Được rồi, tớ ở với cậu. Triệt với Băng. Hai phòng còn lại thìTiên và Xuân mỗi người một phòng. Thế là được rồi. – Phong nói. - Nhưng tớ thích ở với Xuân cơ. – Vũ làm nũng. - Không em sẽ ở chung phòng với cậu ấy. – Triệt hào hứng chen vào. - Được rồi. Mọi người đừng đùa nữa. Cứ làm theo những gì Phong nóilà được. Tớ về phòng trước. - Haiz. Thôi được rồi, không chọc nữa. Đi nghỉ thôi, tớ mệt rồi. –Vũ nhún vai, kéo Phong theo, trước khi đi, không quên xoa đầu Xuân một cái. Triệt nhăn mặt nhìn Xuân một hồi rồi cũng keo cô đi nhưng lần này có chút gì đó dè dặt và ái ngại hơn. Dạo này, cậu bị Phong “chú ý” quá rồi. Còn nhân vật chính là Xuân, cô cũng hơi bối rối. Cảm giác tội lỗi sao sao ấy. Vì cô mà mọi người cảm thấy không thoải mái lắm. “Hay là do họ không thích có sự có mặt của mình”: Cô khẽ xịu mặt xuống, và không dám nghĩ thêm. Biết vậy cô đã cương quyết ở nhà cho rồi L. Băng từ nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi người cũng quay lưng bướcđi. Lòng anh có chút gì đó không ổn định. Rụt cánh tay của mình từ nãy giờ đang bị ôm cứng bởi Tiên ra, bước một mạch đi thẳng và không ngoái đầu lại. Mặc choTiên đang tối sầm mặt lại. Chưa bao giờ cô bị bỏ rơi như thế này mà cũng chỉ cóBăng mới dám bỏ đi mà không nói một câu gì như thế. Tiên tức tối nhìn theo cái dáng người của Băng lạnh lùng bỏ đi không cảm xúc. Đôi môi khẽ nở một nụ cười hài lòng. Cô thích Băng như thế. Lạnhlùng, xa lánh và cao ngạo. ……………… Buổi tối hôm đó, mọi người sau khi thưởng thức bữa tối thơ mộng ngay cạnh bờ biển, tất cả lại đi dọc con đường trên đảo. Nhưng Băng thì đã rút lui về trước với lí do là muốn ở một mình. Sau đó Tiên cũng về vì mệt. Thành ra chỉ còn bốn người đi dạo. Dáng người nhỏ bé của Xuân như lọt thỏm giữa ba người con trai kia. Cô thấy có chút gì đó ngại ngùng vì thế luôn cố tạo một khoảng cách nào đó. Đi dọc bãi cát trắng phau, ngắm nhìn bãi biển trước mặt. Mặt nước lăn tăn, gợn sóng, mát mẻ khiến con người cũng cảm thấy dễ chịu. Cô chạy nhanh ra chỗ đầu cây cầu, ngồi xuống và ngâm chân xuốngmặt nước. Dễ chịu thật. Làn nước mát lạnh khiến cô tỉnh táo hẳn ra. Nhẹ lướt những ngón tay vào dòng nước trong veo đó, cô thích thú cười thật tươi. Haichân khẽ đá lên làm nước văng tung tóe. Phong nhìn cô cười mà trong lòng chợt thấy ấm lên. Anh cũng khẽcười, không nói gì, anh bước tới gần cô rồi ngồi cạnh. Xoa đầu cô, làm cho mái tóc cô rồi tung lên. Anh nhẹ hỏi: - Em thích lắm à? - Vâng, em cảm ơn mọi người nhiều lắm. – cô trả lời khi đang cố gắng hất nước ra xa. Anh cười, nhẹ đưa tay xuống dưới nước rồi hất mạnh lên người cô.Cô bật cười, vung tay tạt nước lại. Tiếng cười đó thật trong trẻo. Phong chợt khựng lại vì muốn nghe giọng cười đó thêm, nụ cười ấy thật ấm áp. Một cảm giác lạ lẫm nào đó cứ nao nao trong người. Triệt đứng lặng người từ xa, nhìn dáng vẻ của hai người kia màlòng cậu như thắt lại. Khó chịu thật. Cậu bối rối. Nhìn khuôn mặt tươi cười ấycủa Xuân, cậu cũng thấy vui nhưng sao thế? Khó chịu. Nụ cười ấy có hướng về cậu đâu chứ. Cậu nhắm mắt, cố gắng nuốt trôi cái khó chịu đó đi. Từ từ bước tới gần hai người đó. Cậu mỉm cười, ngồi cạnh Xuân, cánh tay vươn nhẹ ra, hất mạnh nướcvào người cô. Cô giật mình hét lên khi bị “tấn công” từ hai phía. Hai tay vung loạn xạ, vừa tránh vừa để “đáp trả” những màn nước đó. Vũ quan sát ba người đó nãy giờ. Đôi môi ẩn hiện nụ cười nửa miệng, anh suy nghĩ một hồi rồi rút chiếc Iphone ra, chụp vài tấm về ba người kia, đút trở lại vào túi áo. Anh lững thững bước tới gần. - Vui quá nhỉ? Thích nghịch nước lắm hả. – giọng nói hờ hững đầy ranh mãnh. - Dạ. – Xuân khẽ đáp, cô quay lại nhìn anh. - Đứng lên đi. – giọng nói anh có chút đùa cợt. - Dạ. – cô thắc mắc nhưng vẫn đứng lên. Phong và Triệt nhìn Vũ nghi ngờ nhưng không biết nói gì. Cô đứng lên, đối diện với anh. Nhìn nụ cười của anh sao có chút gì đó “nghịch ngợm”, làm cô thấy hơi lúng túng. Anh bước tới gần, cô lại lùi một bước theo quán tính. Và trước khicô kịp hiểu chuyện gì, Vũ với tay ra đặt lên vai cô và…đẩy mạnh một cái. Bị đẩy nên cô mất đà,té ngược ra sau. Cô với vội cánh tay của Phong và Triệt đưa ra để cố giữ thăng bằng nhưng chỉ càng làm cho cả ba gặp rắc rối. Ùm……… Cả ba ngã “ùm’ xuống nước trong tràng cười thích thú của Vũ. Trong khi đó, Xuân đang cố gắng vùng vẫy, cô ngoi lên nhưng càng hoảng hơn. Cô muốn khóc, hoặc là do nước biển làm cô không còn nhận ra mình có khóc hay không Chỉ biết là cô thấy sợ. Một vòng tay nào đó đang ôm chặt lấy cô, người đó đứng dậy và nâng cô theo. Lúc này cô mới chợt nhận ra là nước cũng không sâu lắm, chỉ tới ngang người cô mà thôi. Dần dần cô bình tĩnh lại được, đưa ánh mắt nhìn người đang ôm chặtmình. Thì ra là Phong. Cánh tay to khỏe của anh ôm chặt lấy người cô. Khôngnhững thế, đằng sau lưng, Triệt cũng đang đỡ lấy người cô. Cả hai đều đang quắcmắt nhìn Vũ đang cười “ngây thơ” ở trên bờ. - Cậu bị điên à. – Phong gằn giọng. - Xin lỗi, chỉ là đùa một chút thôi mà. Với lại, chỗ này nước đâu sâu lắm ,đã thế còn có hai “anh hùng” ở đây thì “mỹ nhân” làm sau có chuyện gì.– Vũ cười “thú tội”. Nghe lời nói của Vũ khiến Xuân có thấy khó xử kinh khủng. Có lẽ cô lại gây rắc rối cho hai người kia nữa rồi. Cô vội đẩy cả hai ra, thận trọngbước lại gần chiếc cầu đó và cố leo lên, không nói gì thêm. Thấy vậy, có vẻ như Xuân đang giận nên cả Phong lẫn Triệt đều im lặng. Leo nhanh lên bờ và không nói mà cũng đưa tay kéo cô lên. Bị cả hai lôi lên trông rất buồn cười nhưng cô cũng chỉ biết ngạc nhiên mà nhìn mình bị lôi lên như vậy. - Em cảm ơn. – cô lí nhí. - Không có gì đâu. – Triệt nói khi đang cô vắt nước từ áo củamình. Phong im lặng, nhìn cô một lúc, anh bước lại gần, cố lau sạch nước trên mặt của cô. Cô lùi lại để tránh nhưng bị anh giữ chặt quá nên không thể thoát. Rồi anh quay phắt qua lườm Vũ đang cười cười nhìn ba “con chuột lột”kia. - Cởi áo ra. – Phong nghiêm giọng nhìn Vũ. - Cái gì? Cậu tính làm gì thế? – Vũ giật mình khi nhìn thấy thái độ có chút gì đó “tức giận” của Phong. - Nhanh lên nào. – anh giục. - Để làm gì chứ? Tớ… - Vũ định nói gì đó nhưng đã bị Phong xông tới “cướp” luôn chiếc áo yêu quí của anh. Phong cầm chiếc áo và tiến lại chỗ Triệt và Xuân đang đứng như trời trồng nhìn cuộc đối thoại “kì lạ” của Phong và Vũ. - Em mặc vào, kẻo ốm đó. – Phong đưa chiếc áo về phía cô. - Dạ??? Không cần đâu ạ. Chỉ là ướt một chút thôi mà. Em về phòng thay là được rồi mà. – cô lắc đầu từ chối. - Đúng rồi, cậu mặc vào đi. – Triệt xen vào. Mặc dù có hơi chút khó chịu vì điều gì đó. - Không cần đâu ạ. – cô cương quyết từ chối. - Nếu em cho cái bộ dạng ướt nhèm nhẹp của em là ổn thì anh nghĩem nên suy nghĩ lại. Mặc vào, hay cần anh giúp. – Phong nói như muốn đe dọa lênkhiến cả bọn phải ngạc nhiên. - Em… - cô lúng túng. Trông Phong lúc này quả cóchút gì đó đáng sợ. - Nhanh nào, hay là cần anh giúp. – Phong bước tới gần làm cô giật mình lùi lại. - Được rồi, em cảm ơn. – cô vội cầm lấy chiếc áo và quay đi. Phong không nói gì mà quay đi để cô mặc áo. Cô khoác vội nó vàorồi bước nhanh về phía ba người kia. - Em…em…về đây ạ. – cô nói, không đợi câu trả lời mà phóng như bayvề phía khu khách sạn. Triệt cũng chạy theo cô. Cậu thấy lo cho cô. Nhìn Phong hôm nay,quả thật rất lạ. Không còn nét điềm tĩnh và nhẹ nhàng nữa mà thay vào đó là sự độc đoán và lạnh lùng. Anh lo cho cô mà. Càng nghĩ Triệt càng thấy khó chịu.Chắc chắn điều mà cậu nghi ngờ tư trước là đúng rồi. Trên bãi biển lúc nãy, Phong vẫn đứng đó nhìn theo hướng mà người con gái kia đi. Anh nheo mắt mệt mỏi, rồi quay lưng bước đi. Hôm nay anh bị saovậy? Thật là mất kiềm chế mà. Khẽ lắc đầu rồi quay đi. Lúc đó, một cánh tay quen thuộc khoác nhẹ lên vai anh, giọng nóicó chút gì đó trêu trọc. - Mất bình tĩnh quá đây, báo hịa giờ tớ phải “bắt đắc dĩ” show cơthể tuyệt vời của mình nè. –Vũ nói. - Cậu nhớ đó. – anh đẩy tay của Vũ ra và bước đi về phía lúc nãymà Xuân đã đi. - Haiz…quan tâm kiểu gì mà cứ như khủng bố ấy. Cẩn thận phản tác dụng đấy. – Vũ nói vu vơ khi đang bước song song với anh. - Được rồi. Tớ biết. – anh cau có đáp rồi không nói thêm câu nào nữa mà chỉ lầm lầm bước về phòng của mình. Nhưng Vũ thì khác, đêm nay quả là đêm thú vị. Chuyện càng ngày càng hay đó chứ. Nghĩ đến đấy, Vũ khẽ mỉm cười. Nụ cười có chút gì đó “nghịch ngợm” của trẻ con hiếu kì, có chút gì đó “phớt đời” của lãng tử. Nó thật đẹp.
|