Tình Yêu Quý Tộc
|
|
Giới thiệu:
Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng mạnh mẽ. Cô đã kí hợp đồng với tập đòan AJ để giúp bố mẹ của mình trả một món nợ lớn.
Dương Nhất Băng: Là cháu của chủ tịch tập đoàn AJ, con độc nhất của người con cả của chủ tịch. Lạnh lùng, bí hiểm và rất giỏi. Là hội trường hội học sinh uy quyền và là người có thể sẽ trở thành chủ tịch tập đoàn AJ.
Dương Thanh Phong: cũng là một người cháu của chủ tịch – con của người con thứ 2 của chủ tịch. Luôn thân thiện vui vẻ với mọi người, là người con của giám đốc của một bệnh viện hàng đầu thế giới nên có thể sẽ nối nghiệp cha mình. Anh luôn giúp đỡ và ủng hộ Xuân. Cũng là một người rất giỏi như Băng.
Dương Thái Vũ: một trong 6 người cháu của chủ tịch – con của người con thứ 3 của chủ tịch.
Là người vui vẻ, có vẻ “ham chơi”, hào hoa. Anh “hay” giúp đỡ Xuân, là người bày nhiều trò khiến mà anh cho là “thú vị”.
Dương Minh Triệt: là con của người con út của chủ tịch. Là người vui vẻ, hòa đồng. Anh là một trong 3 đứa cháu “ngoan cố” không chịu sống tại nhà chính của chủ tịch. Trong anh, đang có một bí mật mà khiến anh ghét cha mình. Anh rất quí Xuân, có thể cô sẽ là người giúp anh hóa giải hiểu lầm giữa anh và cha của mình.
Dương Nhất Huy: là em trai song sinh của Băng. Tính cách:???? ( sau này sẽ bật mí ^^).
Dương Nhật Duy: là 1 trong 3 người cháu “ngoan cố” như Triệt và Huy. Tính cách :??????? ( hồi sau sẽ rõ ^^). Một số nhân vật khác:
Nhật Minh: cháu của tập đoàn SU – đứng thứ 3 của nước. là phó hội trưởng hội hoc sinh trường Lam Quang. LA người rất hay giúp đỡ Xuân.
Tuyết Nhi: cháu gái của tập đoàn đứng thứ 5 của nước.
Mỹ Tiên: cháu của tập đoàn đứng thứ 2 nước.
|
Cuộc sống mới Lộc cộc lộc cộc… Tiếng bánh xe từ chiếc vali cũ đang vang lên hòa cùng tiếng bước chân rụt rè, e sợ nhưng cũng đầy dứt khoát của cô gái 17 tuổi. Cô bé đang hướng về ngôi nhà mới của cô. Đó là một ngôi nhà, không phải nói nó như một tòa lâu đài tráng lệ, rộng lớn. Từ nay đây sẽ là nhà cô. Từ từ tiến tới, cô bé run rẩy bấm chuông, bất chợt cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung niên cao, hơi đậm người bước ra với khuôn mặt hiền hậu đang mỉm cười với cô: - Cháu là Diệp Xuân đúng không? Cô bé hơi bất ngờ vì nhưng cũng vui vẻ đáp lại nụ cười đó: - Dạ. Cháu chào bác, cháu là Diệp Xuân. Người phụ nữa kéo cô vào, nhẹ nhàng đỡ chiếc vali của cô: - Ừm, ngoan lắm. Bác là Kim, người giúp việc ở đây. Vừa bước vào ngôi nhà, cô không khỏi ngạc nhiên vì sự to lớn của nó. Cô thầm nghĩ: “ Chậc, thật phung phí, tại sao họ có thể xây ngôi nhà to như thế này chỉ cho 6 “cậu chủ” ở chứ”. Lật đật bước theo bác Kim về phòng mình. Căn phòng không lớn lắm nhưng cũng không phải là nhỏ. Vội vàng cất đồ xong, cô chạy xuống bếp tìm bác Kim, làm vài việc lặt vặt cho bác xong cô liền xin bác cho phép đi thăm trường mới. Chạy xe đạp dọc con đường đến trường, cây cối xanh um, thẳng tắp, đâu đó có vài bác công nhân đang tỉa tót lại cây cối, đường xá thì khỏi bàn, sạch sẽ và phẳng tắp. Cô phóng nhanh để tận hưởng không khí trong lành và mát mẻ này trong niềm tâm trang thóang buồn. Có lẽ cô đang nhớ nhà chăng. Đạp lòng vòng trên đường, cô mới nhận ra mình đã quên mất đường đến trường rồi. Đi vài vòng với hi vọng mình sẽ tìm lại được đường về nhưng càng đi cô càng thấy lạ. Lúc này cô mới thực sự hoảng loạn. Cô dường như muốn khóc, giờ phải làm sao, ở nơi rộng lớn này, không có người quen, đã thế lúc đi cô còn quên lưu số điện thoại của bác Kim vào điện thoại nữa chứ. Sau một hồi đạp xe “vu vơ” cô dừng xe lại ngồi trên chiếc ghế đá, gục đầu vào tay như muốn khóc lên: “ huhu giờ phải làm sao, mình ghét mình quá, không chuẩn bị gì cả, lạc đường mất rồi” thầm trách mình nhưng cô cũng đâu biết làm gì hơn. Cùng lúc đó, trên chiếc xe Ford, một chàng trai bất chợt thấy một cô bé đang ôm mặt như có vẻ đang khóc, dáng vẻ thật “ngộ nghĩnh”, anh chợt nở nụ cười. Nụ cười đó càng khiến cho anh đã đẹp nay còn đẹp hơn, dường như có thể làm tan chảy mọi thứ xung quanh. Chàng trai chợt cất tiếng: “dừng lại” Bác tài xế liền phanh gấp, vội vàng quay lại hỏi: - Có chuyện gì không thưa cậu chủ? Chàng trai vừa mở cửa vừa trả lời qua loa: “ Không có gì đâu, chú đợi tôi một lát”. Nhẹ nhàng bước đến chỗ cô bé, anh cất giọng hỏi: - Em làm sao thế? Em tên gì thế? Cô bé dụi mắt ngước lên, khuôn mặt tèm lem đến buồn cười, chợt thấy có người cô vội vàng lau đi khuôn mặt sưng húp vì khóc của mình. Anh chàng kia bật cười, chìa chiếc khăn của minh cho cô bé. Cô lặng lẽ cúi đầu nhận lấy, lí nhí nói: - Em cảm ơn. Anh ngồi xuống ngước nhìn cô bé đang cúi gầm mặt, anh hỏi lại: - Có chuyện gì thế? Tên em là gì? Cô bé hơi khẽ ngước lên. Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của chàng trai, bất chợt cô xao xuyến trong lòng trước nét đẹp đó. Đôi mắt nâu của anh đang nhìn cô khiến cô thoáng ngập ngừng. Nếu như không phải do đang ở trong tình huống “thú vị” này chắc cô không khỏi kìm lòng trước ánh mắt đó mất. Cô đáp: - Em là Diệp Xuân. Em mới đến đây. Em bị lạc đường rồi. Em đang đến xem thử trường mới. Nói đến đây cô chực như muốn khóc tiếp. Thấy vậy, anh chàng xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: - Anh là Thanh Phong. Em đến trường Lâm Quang phải không? Xuân ngơ ngác một lúc rồi đáp: - Ơ, sao anh lại biết thế? Anh mỉm cười: - Vì em đường em đi thì chỉ có thế đến trường Lâm Quang thôi. - Ah!!! Cô bé khẽ nói. “ Thế anh chỉ cho em đường đến trường đó nhé!” cô nhẹ nhàng nói và khẽ ngước nhìn Phong bằng đôi mắt cún con nhất của cô. Anh khẽ bật cười, đáp: - Không. Lời từ chối thẳng thừng của Phong như một đòn giáng xuống Xuân, làm cho cô bé chực bật ngửa, cô ngạc nhiên, đơ người trong đến tội nghiệp, thoáng ngập ngừng không biết nói gì, cô thất vọng mặt cúi gầm, buồn bã đứng dậy quay đi, thầm nghĩ: “ huhu, mình tưởng anh ấy tốt chứ, giờ sao bây giờ, chả lẽ tối nay mình ngủ ngoài đường thật hả trời”. Ngước lên nhìn bầu trời đang dần chuyển màu cam cô như muốn khóc vì ý nghĩ của mình, không dấu được nỗi buồn cô vội đứng dậy, cúi gầm mặt quay đi như muốn che dấu khuôn mặt chực khóc của mình, vội chào Phong rồi dắt xe đi: - Em xin lỗi đã làm phiền, em chào anh em đi, cảm ơn anh về chiếc khăn. Cuống quít trao trả chiếc khăn cho Phong, cô quay đi. Thấy vậy, Phong chợt kéo tay cô, nở nụ cười chết người của mình giải thích: - Không, ý anh là sẽ đi cùng em tới trường luôn, nếu em không phiền. Nghe vậy cô vô cùng ngạc nhiên và sung sướng, nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Phong mà nói: - Không, không phiền đâu ạ. Em rất vui và cảm ơn anh nhiều nhiều lắm. Không em sợ tối nay mình sẽ lạc và không thể đến trường hay về nhà mất. Phong ngạc nhiên trước thái độ của cô bé này, mới này khuôn mặt chực muốn khóc, giờ lại cười toe toét như đứa trẻ này, anh không khỏi không khỏi bật cười lớn: - Haha…, em thú vị thật đấy. Lúc này, Xuân chợt giật mình trước thái độ thái quá của mình, cô đỏ mặt, vội vàng đẩy Phong ra, ấp úng xin lỗi - Em… em xin lỗi…em không cố ý…em… cư xử hơi quá, mong anh… bỏ qua… Vừa nói, mặt cô vừa đỏ lên vì xấu hổ :” trời ơi, mình ngốc quá mà, lỡ anh ấy ghét mình bỏ mình, không dẫn mình thì sao”. Cái ý nghĩ đó thoáng qua cũng đủ khiến cô sợ rồi. Nhưng trái ngược với ý nghĩ của cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô: - Không sao đâu. Em đừng lo quá như thế. Nào chúng ta đi thôi. Cô chỉ biết cười trừ. Rồi anh bất chợt leo lên xe cô chờ đợi: - Nào lên xe đi, anh chở cho. Thoáng ngơ ngác nhìn anh, cô hỏi: - Ơ, sao thế được? Anh không cần làm thế đâu? Mấy chú kai đang đợi anh kìa. Anh chỉ cần để em đi theo xe anh cũng được rồi. không thì chỉ cần anh chỉ đường cho em là được lắm rồi ạ. Em cảm ơn anh nhiều lắm. Cô mỉm cười bối rối. Nhưng anh có vẻ cương quyết: - Không sao. Em lên xe nhanh lên. Trời sắp tối rồi. Không thì anh bỏ em lại. Nhìn anh mỉm cười tinh nghịch, khiến cô thoáng ngập ngừng rồi cũng leo lên xe. Suốt dọc đường đi, cô chỉ dám im lặng, nắm nhìn khung cảng xung quanh. Cô ngồi im, không dám nhúc nhích. Cô biết mình mập, sợ sẽ làm anh thêm mệt. Bất chợt anh dừng xe trước một cánh cổng to. Lúc này cô mới chợt tỉnh khỏi suy nghĩ mông lung của mình. Cô ngước lên nhìn cánh cổng to cao. Đằng sau cánh cổng là ngôi trường mới mà cô sẽ học. Ngôi trường to lớn, đồ sộ đến ngỡ ngàng. Dù biết đây là ngôi trường dành cho các “cô ấm”, “cậu ấm” của các tập đoàn hàng đầu thế giới hay các nước học tập nhưng không thể nào không ngạc nhiên vì nó. Ngôi trường được bao quanh là khu vườn tuyệt đẹp, được chăm sóc cẩn thận, tao ra những hình “ngộ nghĩnh”. Con đường tới trường, được lát gạch phẳng phiu, xa xa đằng kia, cô có thể thấy là một cái hồ to với cây cầu bắc qua. Ngôi trường quả thật rất rất đẹp. Cô không nghĩ cả đời này mình có dịp học trong ngôi trường như thế. Hẳn cô sẽ rất sung sướng nếu như cô đến đây để trả nợ giúp cha của mình.
|
Cuộc sống mới Lộc cộc lộc cộc… Tiếng bánh xe từ chiếc vali cũ đang vang lên hòa cùng tiếng bước chân rụt rè, e sợ nhưng cũng đầy dứt khoát của cô gái 17 tuổi. Cô bé đang hướng về ngôi nhà mới của cô. Đó là một ngôi nhà, không phải nói nó như một tòa lâu đài tráng lệ, rộng lớn. Từ nay đây sẽ là nhà cô. Từ từ tiến tới, cô bé run rẩy bấm chuông, bất chợt cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung niên cao, hơi đậm người bước ra với khuôn mặt hiền hậu đang mỉm cười với cô: - Cháu là Diệp Xuân đúng không? Cô bé hơi bất ngờ vì nhưng cũng vui vẻ đáp lại nụ cười đó: - Dạ. Cháu chào bác, cháu là Diệp Xuân. Người phụ nữa kéo cô vào, nhẹ nhàng đỡ chiếc vali của cô: - Ừm, ngoan lắm. Bác là Kim, người giúp việc ở đây. Vừa bước vào ngôi nhà, cô không khỏi ngạc nhiên vì sự to lớn của nó. Cô thầm nghĩ: “ Chậc, thật phung phí, tại sao họ có thể xây ngôi nhà to như thế này chỉ cho 6 “cậu chủ” ở chứ”. Lật đật bước theo bác Kim về phòng mình. Căn phòng không lớn lắm nhưng cũng không phải là nhỏ. Vội vàng cất đồ xong, cô chạy xuống bếp tìm bác Kim, làm vài việc lặt vặt cho bác xong cô liền xin bác cho phép đi thăm trường mới. Chạy xe đạp dọc con đường đến trường, cây cối xanh um, thẳng tắp, đâu đó có vài bác công nhân đang tỉa tót lại cây cối, đường xá thì khỏi bàn, sạch sẽ và phẳng tắp. Cô phóng nhanh để tận hưởng không khí trong lành và mát mẻ này trong niềm tâm trang thóang buồn. Có lẽ cô đang nhớ nhà chăng. Đạp lòng vòng trên đường, cô mới nhận ra mình đã quên mất đường đến trường rồi. Đi vài vòng với hi vọng mình sẽ tìm lại được đường về nhưng càng đi cô càng thấy lạ. Lúc này cô mới thực sự hoảng loạn. Cô dường như muốn khóc, giờ phải làm sao, ở nơi rộng lớn này, không có người quen, đã thế lúc đi cô còn quên lưu số điện thoại của bác Kim vào điện thoại nữa chứ. Sau một hồi đạp xe “vu vơ” cô dừng xe lại ngồi trên chiếc ghế đá, gục đầu vào tay như muốn khóc lên: “ huhu giờ phải làm sao, mình ghét mình quá, không chuẩn bị gì cả, lạc đường mất rồi” thầm trách mình nhưng cô cũng đâu biết làm gì hơn. Cùng lúc đó, trên chiếc xe Ford, một chàng trai bất chợt thấy một cô bé đang ôm mặt như có vẻ đang khóc, dáng vẻ thật “ngộ nghĩnh”, anh chợt nở nụ cười. Nụ cười đó càng khiến cho anh đã đẹp nay còn đẹp hơn, dường như có thể làm tan chảy mọi thứ xung quanh. Chàng trai chợt cất tiếng: “dừng lại” Bác tài xế liền phanh gấp, vội vàng quay lại hỏi: - Có chuyện gì không thưa cậu chủ? Chàng trai vừa mở cửa vừa trả lời qua loa: “ Không có gì đâu, chú đợi tôi một lát”. Nhẹ nhàng bước đến chỗ cô bé, anh cất giọng hỏi: - Em làm sao thế? Em tên gì thế? Cô bé dụi mắt ngước lên, khuôn mặt tèm lem đến buồn cười, chợt thấy có người cô vội vàng lau đi khuôn mặt sưng húp vì khóc của mình. Anh chàng kia bật cười, chìa chiếc khăn của minh cho cô bé. Cô lặng lẽ cúi đầu nhận lấy, lí nhí nói: - Em cảm ơn. Anh ngồi xuống ngước nhìn cô bé đang cúi gầm mặt, anh hỏi lại: - Có chuyện gì thế? Tên em là gì? Cô bé hơi khẽ ngước lên. Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của chàng trai, bất chợt cô xao xuyến trong lòng trước nét đẹp đó. Đôi mắt nâu của anh đang nhìn cô khiến cô thoáng ngập ngừng. Nếu như không phải do đang ở trong tình huống “thú vị” này chắc cô không khỏi kìm lòng trước ánh mắt đó mất. Cô đáp: - Em là Diệp Xuân. Em mới đến đây. Em bị lạc đường rồi. Em đang đến xem thử trường mới. Nói đến đây cô chực như muốn khóc tiếp. Thấy vậy, anh chàng xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: - Anh là Thanh Phong. Em đến trường Lâm Quang phải không? Xuân ngơ ngác một lúc rồi đáp: - Ơ, sao anh lại biết thế? Anh mỉm cười: - Vì em đường em đi thì chỉ có thế đến trường Lâm Quang thôi. - Ah!!! Cô bé khẽ nói. “ Thế anh chỉ cho em đường đến trường đó nhé!” cô nhẹ nhàng nói và khẽ ngước nhìn Phong bằng đôi mắt cún con nhất của cô. Anh khẽ bật cười, đáp: - Không. Lời từ chối thẳng thừng của Phong như một đòn giáng xuống Xuân, làm cho cô bé chực bật ngửa, cô ngạc nhiên, đơ người trong đến tội nghiệp, thoáng ngập ngừng không biết nói gì, cô thất vọng mặt cúi gầm, buồn bã đứng dậy quay đi, thầm nghĩ: “ huhu, mình tưởng anh ấy tốt chứ, giờ sao bây giờ, chả lẽ tối nay mình ngủ ngoài đường thật hả trời”. Ngước lên nhìn bầu trời đang dần chuyển màu cam cô như muốn khóc vì ý nghĩ của mình, không dấu được nỗi buồn cô vội đứng dậy, cúi gầm mặt quay đi như muốn che dấu khuôn mặt chực khóc của mình, vội chào Phong rồi dắt xe đi: - Em xin lỗi đã làm phiền, em chào anh em đi, cảm ơn anh về chiếc khăn. Cuống quít trao trả chiếc khăn cho Phong, cô quay đi. Thấy vậy, Phong chợt kéo tay cô, nở nụ cười chết người của mình giải thích: - Không, ý anh là sẽ đi cùng em tới trường luôn, nếu em không phiền. Nghe vậy cô vô cùng ngạc nhiên và sung sướng, nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Phong mà nói: - Không, không phiền đâu ạ. Em rất vui và cảm ơn anh nhiều nhiều lắm. Không em sợ tối nay mình sẽ lạc và không thể đến trường hay về nhà mất. Phong ngạc nhiên trước thái độ của cô bé này, mới này khuôn mặt chực muốn khóc, giờ lại cười toe toét như đứa trẻ này, anh không khỏi không khỏi bật cười lớn: - Haha…, em thú vị thật đấy. Lúc này, Xuân chợt giật mình trước thái độ thái quá của mình, cô đỏ mặt, vội vàng đẩy Phong ra, ấp úng xin lỗi - Em… em xin lỗi…em không cố ý…em… cư xử hơi quá, mong anh… bỏ qua… Vừa nói, mặt cô vừa đỏ lên vì xấu hổ :” trời ơi, mình ngốc quá mà, lỡ anh ấy ghét mình bỏ mình, không dẫn mình thì sao”. Cái ý nghĩ đó thoáng qua cũng đủ khiến cô sợ rồi. Nhưng trái ngược với ý nghĩ của cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô: - Không sao đâu. Em đừng lo quá như thế. Nào chúng ta đi thôi. Cô chỉ biết cười trừ. Rồi anh bất chợt leo lên xe cô chờ đợi: - Nào lên xe đi, anh chở cho. Thoáng ngơ ngác nhìn anh, cô hỏi: - Ơ, sao thế được? Anh không cần làm thế đâu? Mấy chú kai đang đợi anh kìa. Anh chỉ cần để em đi theo xe anh cũng được rồi. không thì chỉ cần anh chỉ đường cho em là được lắm rồi ạ. Em cảm ơn anh nhiều lắm. Cô mỉm cười bối rối. Nhưng anh có vẻ cương quyết: - Không sao. Em lên xe nhanh lên. Trời sắp tối rồi. Không thì anh bỏ em lại. Nhìn anh mỉm cười tinh nghịch, khiến cô thoáng ngập ngừng rồi cũng leo lên xe. Suốt dọc đường đi, cô chỉ dám im lặng, nắm nhìn khung cảng xung quanh. Cô ngồi im, không dám nhúc nhích. Cô biết mình mập, sợ sẽ làm anh thêm mệt. Bất chợt anh dừng xe trước một cánh cổng to. Lúc này cô mới chợt tỉnh khỏi suy nghĩ mông lung của mình. Cô ngước lên nhìn cánh cổng to cao. Đằng sau cánh cổng là ngôi trường mới mà cô sẽ học. Ngôi trường to lớn, đồ sộ đến ngỡ ngàng. Dù biết đây là ngôi trường dành cho các “cô ấm”, “cậu ấm” của các tập đoàn hàng đầu thế giới hay các nước học tập nhưng không thể nào không ngạc nhiên vì nó. Ngôi trường được bao quanh là khu vườn tuyệt đẹp, được chăm sóc cẩn thận, tạo ra những hình “ngộ nghĩnh”. Con đường tới trường, được lát gạch phẳng phiu, xa xa đằng kia, cô có thể thấy là một cái hồ to với cây cầu bắc qua. Ngôi trường quả thật rất rất đẹp. Cô không nghĩ cả đời này mình có dịp học trong ngôi trường như thế. Hẳn cô sẽ rất sung sướng nếu như cô đến đây để trả nợ giúp cha của mình.
|
Nhà cô thật ra cũng không phải là nghèo khổ, túng thiếu. Bố mẹ cô đều là người tốt, dù không giàu có nhưng cũng không phải nợ nần ai. Thế nhưng năm cô 15 tuổi, nhà cô phải gánh chịu một cú shock khủng khiếp. Bố cô do là người tốt, lại là một nhân viên giỏi nên bị nhiều người ganh tị, ghen ghét trong công ty làm, thế rồi họ lừa bố cố, khiến cho gia đình cô phải gánh chịu món nợ hơn 100000 USD. Kể từ ngày đó, cô bé Diệp Xuân 15 tuổi, không còn có thể hồn nhiên vui tươi như bao bạn bè cùng trang lứa. Cô bắt đầu làm thêm, học tập, tích góp từng đồng một để phụ giúp gia đình. Mặc dù chỉ là con thứ nhưng cô vẫn đứng ra lo việc thay cho bố mẹ cô để họ kiếm tiền và cho chị cô theo học nốt cao học. Chính cô đã ngăn cản chị cô từ bỏ ý định học cao học của mình. Dù hoàn cảnh gia đình như vậy nhưng cô vẫn vui vẻ và yêu bố mẹ cô nhất, già đình vẫn là nơi mà cô yêu quí nhất và tự hào nhất. Đến một buổi tối, cô bé đã 17 tuổi vừa đi làm thêm về, cô gặp một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng ít, ông nói với cô( do cha mẹ đã đi làm xa): - Tôi là Minh, thư kí của chủ tịch tập đoàn AJ. AJ là một tập đoàn lớn, là người có ảnh hưởng rất lớn tới nền kinh tế cũng như xã hội của nước Việt Nam nói riêng và của cả thế giới nói chung. Nắm trong tay hàng trăm khu nghỉ dưỡng nổi tiếng ở California, Caribie, Hawai,…; những bệnh viện hàng đầu thế giới về chất lượng và sự hiện đại. Ngoài ra tập đoàn AJ còn nắm giữ nhưng ngân hàng quan trong ở nhiều nước… và tập đoàn AJ còn thâu tóm được cả thế giới ngầm. Nói chung, tập đoàn AJ là một tập đoàn rất lớn. Ngay cả đứa trẻ 3 tuổi cũng phải biết đến. Cô hơi giật mình nhưng cũng lễ phép đáp lại: - Vâng, cháu chào chú. Rất vui được gặp chú. Không biết hôm nay chú đến đây có việc gì quan trọng không ạ? Nhìn khuôn mặt ngây thơ, trong sáng của cô bé này, ông thư kí không khỏi ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh và lời nói cứng rắn của cô bé. Dù gì ông cũng là thư kí của một tập đoàn lớn, có sức anh hưởng mạnh mẽ, khiến ai cũng không khỏi run sợ. Ông khẽ mỉm, gật đầu hài lòng rồi đáp: - Tốt, chào cô. Ta tới đây có một thông điệp muốn gửi tới cho cô từ chủ tịch. Nhà cháu đang nợ tập đoàn AJ hơn 100000 USD. Đó không phải là số tiền nhỏ đối với nhà cô. Nói đến đây ông dừng lại quan sát nét mặt của cô bé ngồi đối diện mình. Hơi chút ngập ngừng, cô bé khẽ đáp: - Dạ, cháu sẽ cố giúp trả lại tiền cho tập đòan sớm nhất có thể. Ông khẽ cười trước câu trả lời dường như không thể thực hiện được đối với hoàn cảnh của một cô bé ngồi trước mặt mình nhưng ông cũng thầm khâm phục quyết tâm của cô bé đó - Ta không muốn khiến cô thất vọng những điều đó dường như xa vời đối với cô phải không. Thoáng giật mình, cô bé khẽ gật đầu, không nói gì. Ông nói tiếp: - Vì thế, chủ tịch của ta cũng đã tạo điều kiện để giúp gia đình cô có thể giảm nhanh số nợ đó. Cô bé giật mình, ngước lên, ngạc nhiên nhiên ông thư kí như không tin vào tai mình nữa. - Ta được biết cô cũng là một học sinh ưu tú của trường của cô. Cô không nói gì, chỉ im lặng chăm chú lặng nghe những lời của ông như muốn nuốt hết nó vậy. - Chủ tịch muốn cô sẽ đến giúp việc cho nhà thứ của chủ tịch. Đó là nhà có 6 người, sẽ là “cậu chủ” của cô nếu như cô đồng ý. Nghe ông nhấn mạnh vào từ “ cậu chủ” khiến cô thoáng giật mình. Cô hỏi: - Chỉ cần giúp việc là có thể giảm nợ sao? Ông nhếch mém lên cười một nụ cười có vẻ ác độc: - Không, đâu có dễ thế. Thật ra nói là 6 “cậu chủ nhưng thật ra chỉ mới có 3 “cậu chủ” thôi. Ông dừng một lát quan sát Xuân. Cô hơi giật mình: “bảo mình giúp việc cho 6 người nhưng lại mới có 3. Chẵng lẽ…” cô thầm nghĩ. - Chắc cô cũng đoán ra ý tôi rồi phải không. Đúng. Nhiệm vụ của cô là tìm và thuyết phục 3 “cậu chủ” còn lại về sống tại ngôi nhà đó. Im lặng một lúc rồi cô cất tiếng hỏi: - Làm thế thì được gì chứ, nếu làm được thì sao? Lại một nụ cười độc ác lại nở trên môi của ông: - Cô có vẻ đang nghĩ việc này dễ phải không. Đúng. Nó không phải là không đơn giản. Tất cả “cậu chủ” này đều là con cháu ruột của chủ tịch. Ngài muốn các cháu của mình cùng sống với nhau và cũng một phần muốn chọn người thừa kế cho tập đoàn nhưng do nhiều lí do việc đó không dễ dàng. Ông dừng lại một lúc như suy ngẫm điều gì đó rồi nó tiếp: - 3 trong 6 “cậu chủ” không chấp nhận và không sống trong ngôi nhà đó. Mặc dù đã có nhiều người đến thuyết phục nhưng cũng không thể khiến cho 3 cậu ấy thay đổi ý định. Đã từng có nhiều người giống như cô… Bất chợt ông ta nhìn xoáy vào cô rồi buông lời nói như có ý mải mai: - Thậm chí còn giỏi và xinh đẹp hơn cô nhưng đều không thể. Lần này, chủ tịch cho cô cơ hội này để giúp cô. Nếu cô làm được sẽ được giảm 2/3 số tiền nợ. Nói đến đây, ông dừng lại như chờ xem phả ứng của cô. Thoáng ngập ngừng, cô nhìn thẳng vào mắt ông thư kí rồi hỏi: - Thật chứ? Ông ta nhìn cô. Ông thoáng nghĩ: “chủ tịch lạ thật, tại sao lại giao cho con bé này nhiệm vụ quan trọng này chứ. Dù gì cũng có nhiều người thích hợp hơn còn biết bao nhiêu người trẻ tuổi, xinh đẹp, giỏi giang chứ đâu phải “dùng” đến con bé này. Nó chỉ bình thường thôi mà. Trước đây cô Diệu Trinh, Mỹ Lan,… đều đâu thể làm gì được”. Dù nghĩ vậy nhưng ông cũng cảm thấy ở cô bé này có nét gì rất khác biệt. Điều đó cũng cho phép ông hy vọng một phép lạ. Theo chủ tịch hơn 30 năm rồi. Chủ tịch là người ông kính trọng nhất, chủ tịch cũng rất xem trọng ông. Nhờ có chủ tịch, ông mới có được ngày hôm nay. Ông đã thề, cả đời này sẽ trung thành phục vụ chủ tich đến hơi thở cuối cùng và ông tự hào về điều đó, điều chủ tịch muốn cũng là điều ông muốn và là điều ông sẽ dốc hết sức mình mà thực hiện. Chợt thấy ánh nhìn chăm chú của cô bé đối diện, ông chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ: - Cô nghĩ chủ tịch là ai mà lừa cô mà nếu lừa cô thì được ích gì chứ. Ông nhéch mép tạo ra nụ cười khinh bỉ nhìn cô. Cô nghĩ cũng đúng rồi im lặng. Ông nói tiếp: - Trong thời gian đó, cô sẽ chuyển đến trường Lâm Quang. Chắc cô cũng biết ngôi trường đó chứ nhỉ? Lâm Quang ngôi trường hàng đầu thế giới, dành riêng cho các “cô ấm”, “cậu ấm” của các nhà tài phiệt, nhà chính trị hàng đầu hay là những người nổi tiến trên khắp thế giới. Chất lượng giảng dạy cũng như về cơ sở vật chất thì khỏi phải nói. Được học trong ngôi trường đó dường như như là điều không tưởng của Xuân. Cô không khỏi ngạc nhiên. Cô dường như không tin vào những gì mình đã nghe. Không chỉ có cơ hội trả nợ cho gia đình, co con có cơ hội học trong ngôi trường danh giá nhất nhì thế giới. Nhưng thật ra trong cô vẫn còn chút do dự. - Thế nào? Câu hỏi của ông thư kí làm cô chợt tỉnh - Cô đồng ý nhận việc này chứ. Công việc không phải là dễ dàng, nhưng cô đừng lo chủ tịch sẽ không để cô thiệt thòi đâu. Đặc biệt nếu cô hoàn thành tốt việc này, chắc chắn việc trả nợ của cô là điều quá dễ dàng. Gia đình cô sẽ không phải sống khổ sở như thế. Nói đến đây, ông liếc mắt nhìn cho “căn nhà” nhỏ bé của cô. Do trả nợ, bố mẹ cô đã bán căn nhà cũ và đi làm xa, để cô lại một mình tự bươn trải nuôi sống bản thân. Cô không hề than phiền hay chán nản. Đây là lúc mà cô càng phải cố gắng, không thể là gánh nặng cho bố mẹ cô được. Cô suy nghĩ một hồi rồi chợt hỏi: - Điều gì nếu cháu không hoàn thành xong công việc đó? Nhéch mép lên tạo ra nụ cười gian xảo: - Hỏi hay lắm. Đương nhiên, nếu cô không lam xong công việc thì số nơ của cô sẽ tăng lên gấp đôi. Nhưng cũng còn tùy vào tâm trạng của chủ tịch lúc đó đã. Lời nói đó như một cú đấm thẳng vào cô khiến cô như muốn ngã ngụy. Cách đây mấy phút, cô đang nhen nhóm cho mình một hy vọng nhỏ nhoi, thế mà giờ đây , hy vọng đó như tắt ngúm. Nếu cô đồng ý thì đây sẽ là một cuộc đánh cược lớn. Nhưng cô đã quyết định, cô phải tin vào bản thân mình, cô sẽ làm được: - Cháu đồng ý. Cháu sẽ làm được. Bao giờ cháu có thể bắt đầu công việc đó? Thóang ngạc nhiên trước quyết định nhanh chóng và chắc chắn của cô bé ngồi trước mình. Dường như 2 năm tự bươn trãi nuôi chính bản thân mình đã làm cho cô bé này có một nghị lực đến kinh ngạc. Ông không ngờ đứa con gái nhỏ này có thể có được sự chín chắn đến như thế. Thầm khâm phục cô bé, ông trả lời: - Nếu cháu có thể sắp xếp được thì tuần sau ta sẽ cho người đến đón cô. Hơi ngập ngừng cô bé đồng ý: - Dạ, cháu sẽ chuẩn bị. - Tốt. hẹn gặp lại. Chúc cô may mắn. Nói xong ông đứng dậy đi thẳng ra ngoài, không cần cô phải tiễn.
|
- Xuân. Em sao thế? Em bị ốm hả? Câu hỏi của phong như kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng của mình. Ngước lên nhìn anh, cô mỉm cười rồi đáp: - Dạ không có gì đâu ạ. Em chỉ đang mãi ngắm ngôi trường này thôi. Nó to thiệt đó anh nhỉ. Em thật may mắn khi được học ở đây. Nói đến đây, cô hơi chạnh lòng vì những kí ức vừa rồi. Cô vẫn nhớ mục đích của mình đến đây làm. Có lẽ lúc này cô có phần hơi hối hận. Nói là sẽ làm được nhưng giờ cô không biết bắt đầu từ đâu. Ngước nhìn bầu trời, cô vội tìm cớ để đổi đề tài. Cô không muốn Phong nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của mình úc này, vì sợ anh ấy nghĩ rằng anh ấy đã khiến cô buồn: - A, trời sắp tối rồi. Em phải về đây. Em cảm ơn anh nhiều lắm. Mấy chú đi cùng anh có vẻ sốt ruột quá kìa. Cô khẽ cười. Cô tạm biệt anh và ra về mặc cho Phong có ý định đưa cô về. Cô không muốn có quá nhiều người biết về lí do cô đến đây và nơi cô đang sống. Đạp xe về nhà với tâm trạng bâng khuâng nhớ nhà. Cô thực sự nhớ ngôi nhà của mình. Cách đây đúng 8 tiếng( khoảng thời gian mà từ nhà đến đây) cô đang tạm biệt mọi người. Cậu bạn thân của cô đã rất buồn và ra sức ngăn cản nhưng cũng đành ngậm ngùi để cô đi. “Tuy vậy, hai đứa sẽ vẫn giữ liên lạc thôi mà” : cô thầm nghĩ. Vừa về đến “nhà”, cô liện bị bác Kim kéo vào bếp tặng cho một “tăng” vì tội đi về trễ làm bác lo lắng. Xuân chỉ cười trừ chứ không biết làm gì hơn. Sau khi làm xong nhiệm vụ “rửa bát” cao cả của mình, cô bay thẳng về phòng mình, tặng cho mình những giây phút thư giãn trong bồn nước nóng. Tắm xong cô mới nhận ra, mình chưa xếp đồ, vội vàng sắp xếp qua loa rồi leo lên giường ngủ. “Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn mà” cô thầm nhủ. Reng…reng…reng… Xuân vội vàng bật dậy tắt chiếc đồng hồ báo thức. suốt 2 năm phải dậy sớm nên việc này dường như không quá khó khăn với cô. Mới 5h sáng. Cô vươn vai, bật dậy, sắp xếp lại giường rồi làm vệ sinh cá nhân xong, cô lật đật chạy xuống bếp. Cô ở tầng 4 của khu nhà phía đông. Đó là khu mà sau này các “cậu chủ” của cô sẽ sống. “ haiz… sở dĩ mình được ở đó cũng là vì dễ dàng phục vụ mấy “cậu chủ” gì gì đó thôi” Xuân suy nghĩ. Bước xuống bếp đã thấy bác kim dậy từ lúc nào. Bác ấy đang chuẩn bị bữa sáng. Cô cũng giúp bác. Tuy mới đến nhưng cô thực sự quý mến bác Kim. Bác đã giúp đỡ mình và an ủi cô ngay khi cô mới đến. Ít nhất cũng giúp cô đỡ ngỡ ngàng và lạ lẫm này. Đến tầm 6h30ٰ, bác Kim gọi cô: Xuân ơi, giờ cháu lên khu nhà phía đông, gọi cậu chủ xuống ăn sáng đi. Phòng của cuậ chủ cũng tầng cháu đấy, ở đầu dãy của tầng đấy. Cô hơi ngạc nhiên hỏi: Dạ? Cháu tưởng hôm qua bác nói, mấy cậu chủ gì đó đều đang đi nghĩ mát rồi sao? Bác cốc đầu cô một cái nhẹ rồi cười đáp; Cái con bé này, dám gọi cậu chủ thế à. Đúng là cac cậu ấy đang đi nghỉ mát nhưng hôm qua có một cậu về rồi. Thôi, cháu đi nhanh lên. À, tiện thể cháu dọn dẹp phòng đó luôn đó. Cô mỉm cười tinh nghịch, lén lấy một lát bánh mì rồi chạy tọt đi trước khi bị bác Kim phát hiện. “Dù gì cũng cần ăn sáng rồi mới làm chứ nhỉ.”: cô vô tư nghĩ. Vừa bước vào phòng, Xuân đã lại có dịp shock tiếp. Dù biết ngôi nhà to như thế này thì các căn phòng cũng không thể nhỏ được. Căn phòng này phải to gấp chục lần căn phòng của cô, mặc dù căn phòng của cô cũng đã đến hơn 150 mét vuông rồi. Từ từ bước vào, cô đảo mắt tìm nhưng đâu thấy ai. Cô từ từ chiếm ngưỡng căn phòng. Cô là ai thế? Đúng lúc đang ngơ ngác, một giọng nam cất lên ngay sau cô khiến cô giật mình vội quay lại nhưng do luống cuống quá cô vấp phải chính chân mình và té “rầm” lên người con trai ngay sau cô. Một cảnh tượng thật dễ hiểu lầm. Một cô gái đang “ngã vào lòng” một anh chàng đang chỉ khoác trên mình chiếc khăn tắm( có lẽ vừa tắm xong). Làn da trắng, mềm mịn thoang thoảng mùi hương của sữa tắm (sữa tắm loại xịn nên không biết tên nên thông cảm ^^) của chàng trai áp sát và khuôn mặt của cô bé, khiến cho cô chợt đỏ mặt lên vì ‘‘xao xuyến” và xấu hổ. Vội vàng đứng dậy, cuống quít xin lỗi: Ơ, tôi xin lỗi, tôi là người giúp việc mới ở đây. Xin lỗi cậu chủ nhiều. Tôi mới đến, mong cậu bỏ quá. Thấy im lặng, cô chợt khẽ ngước nhìn, cô giật mình vì người đứng trước cô không ai khác chính là anh Phong, người cô gặp hôm qua. Bất giác cô “ah” lên một tiếng. Cả Phong cũng không dấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Anh bất giác bật cười, mà chính anh cũng không hiểu được lí do. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô bé đang đứng trước mình anh xoa đầu cô nói: Ồ, thú vị nhỉ. Anh và em lại gặp nhau rồi. Ngạc nhiên thật nhỉ? Thì ra em là người giúp việc mới à. Thật vui khi được gặp lại em. Lúc đầu anh nghe nói có người đến, anh nghĩ người đó phải… Thấy anh bỏ lững câu nói cô chợt hỏi: Phải như thế nào ạ? Anh lại cười nụ cười chết người ấy với cô và đáp: Phải là người xinh đẹp, tài giỏi và chín chắn chứ. Cô dường như thất vọng. Vậy ra cô chẳng xinh đẹp hay tài giỏi, chín chắn sao. Mặc dù cô luôn thầm biết điều đó nhưng lời nói thẳng thừng của Phong khiến cố cũng có phần hơi hụt hẫng. Nhìn vẻ mặt đờ ra có phần thất vọng của Xuân, anh vội vàng nói thêm: Nhưng anh không ngờ đó lại là một cô nhóc này. Em rất thú vị Cô hơi ngạc nhiên trước câu nói của Phong, không biết đó là khen hay là chê. Chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình cô vội nói: Ư, anh nói khó hiểu quá! A, mà bác Kim kêu em lên gọi anh xuống ăn sáng. Rất vui được gặp anh. Anh đã biết mục đích của em rồi vì thế kể từ nay mong anh giúp đỡ. Vừa nói cô cười cúi gập người lễ phép chào anh. Anh đáp lại. – Cảm ơn em. Vậy giờ em xuống ăn sáng với anh luôn chứ. Cô vội đẩy anh ra và nói: Không được. Em còn phải dọn dẹp nữa. Anh xuống trước đi. Cô mỉm cười hồn nhiên với anh. Chợt nhận ra từ nãy giờ, Phong chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm, cô vội đỏ mặt quay đi, rồi nói: Á, anh đi mặc quần áo đi. Em xin lỗi anh vì lúc nảy… Anh cũng thoáng chút đỏ mặt quay đi về phía phòng đựng quần áo của mình: Ừm, không sao đâu. Sau một lúc, Phong bước ra với bộ đồ khá đơn giản, chỉ là chiếc quần kaki trắng với chiếc áo thun mà nâu hơi rộng. Bộ đồ đó làm tôn lên vóc dáng cao ráo như người mẫu của anh. Thoáng chút xao xuyến vì vẻ đẹp của anh, cô cất tiếng: Anh đẹp quá!! Chợt nhận ra câu nói ngớ ngẩn của mình cô vội vàng nói: Ah, em xin lỗi, em không cố ý đâu. Mà em nói thật đó. Á, anh xuống ăn sáng nhanh lên, khng bác Kim la em mất. Chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ đang chỉ điểm 7h. Anh lại cười vì sự ngốc nghếch của cô bé trước mặt anh. Đã rất lâu rồi anh không được cười nhiều và thoải mái như thế này. Anh tiến tới cô bé, dựa vào chiếc ghế salon gần đó, làm khuôn mặt như nũng nịu và nói: Không, anh đợi em xuống cùng anh. Em không xuống, anh cũng không xuống. Mà nếu anh không xuống ăn sáng anh sẽ xỉu ra đó. Bối rối trước nụ cười tinh nghịch của anh, cô luống cuống nói: ơ, anh… Anh đợi em một lát, em dọn xong rồi sẽ xuống. Nói xong cô quay đầu làm nốt công việc. Phong lặng nhìn cái dáng nhó bé loắt choắt của cô bé đang thoăn thoắt làm việc mà khiến anh bật cười. Mặc dù mới gặp nhưng anh đã rất quý cô bé này ở bên cô bé, anh thấy rất thoải mái, không phải giả tạo, không phải suy nghĩ gì. Có lẽ chính nét con nít của cô khiến anh thấy mình nhẹ nhõm hơn chăng. Là một công tử của một gia đình danh giá, bố mẹ anh đều là những người đứng đầu của các bệnh viện lớn trực thuộc tập đoàn AJ, anh luôn bị chú ý, lúc nào cũng phải giữ gìn đúng thái độ của mình, anh đã sống trong cái lốt một người hoàn hảo rất lâu, dường như khiến anh quên mất chính bản thân mình. Đến khi gặp cô bé này anh mới thực sự là chính mình. Anh có thể vui cười, nói chuyện thoải mái mà không bận tâm gì. - Hey! Anh đang nghĩ gì thế? Em xong rồi nè. Nhanh không! Xuống thôi nào. Cô bé nhẹ đẩy vai anh, vừa nhìn vừa mỉm cười tinh nghịch khiến anh chợt tỉnh sau những suy nghĩ của mình. Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười lại với cô bé, trả lời: - Không có gì đâu. Em làm nhanh thật đó. Xuống nhanh thôi, anh đói chết mất. Dù đã nhìn anh cười nhiều nhưng cô vẫn không khỏi xao xuyến trước nụ cười đó. Bước vào nhà bếp, hai người thấy bác Kim đang dọn sẵn hết đồ ăn. Xuân đẩy nhẹ Phog vào ghế để anh ăn sáng rồi chạy tọt đi trước khi anh kịp gọi cô. Cô còn phải làm việc nữa, nếu không sẽ bị la mất. “Nhiệm vụ đến đây chủ yếu là giúp việc mà.” :Cô thầm nghĩ.
|