Bí Mật Phù Thủy (Phần 2)
|
|
Chương 33: Tuyết Rơi Đầu Mùa
Ngồi bên bệ cửa sổ trong phòng của mình, Hinata đung đưa hai chân trong không khí, tự do tự tại hít thở bầu không khí xung quanh bằng một dáng vẻ đầy thích thú và vui vẻ. Chỉ còn ngày mai nữa thôi là kết thúc một tuần được nghỉ ngơi thoải mái sau kì thi vừa qua, Hinata đang muốn tận hưởng không khí hiện tại.
Cửa phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng. Hinata quay đầu theo phản xạ rồi mỉm cười tinh nghịch. Ray cũng mỉm cười đáp lại cô em gái của mình rồi từ tốn tiến vào bên trong, đóng cửa phòng lại.
Đến bên cạnh cô em gái, Ray choàng lên người Hinata chiếc áo choàng lông trắng mềm mại rồi cũng ngồi xuống cạnh Hinata bên bệ cửa sổ. Hinata vẫn cười tít mắt, tay giữ chặt chiếc áo vừa được anh trai khoác cho mình. Ray nhẹ nhàng xoa đầu em gái rồi mới lên tiếng:
- Trời lạnh như vậy, lại còn ngồi ở đây hóng gió, sao không lấy áo mặc vào hả? Em bệnh thì phải làm sao?
Hinata tươi cười đáp lại:
- Em biết anh Ray thế nào cũng sẽ lấy áo cho em mà. Nhưng dù sao thì... em bị bệnh cũng rất mau khỏi thôi.
Ray khẽ thở dài:
- Nghĩ gì vậy chứ? Năng lực đó của em có hai mặt mà, em phải biết rõ hơn ai hết chứ???
- Vâng vâng.
Hinata lười biếng đáp lời rồi tựa hẳn người vào anh trai mình, giọng nói có chút buồn buồn:
- Anh à... ngày hôm nay là...
Ray đưa tay khoác vai Hinata, kéo Hinata sát vào người mình rồi không để Hinata nói hết câu, Ray đã lên tiếng:
- Lần đầu tiên, buồn cũng phải thôi.
Hinata im lặng.
Nhận thấy có lẽ em gái mình thực sự còn đang rất buồn. Mà... cũng phải thôi, bản thân Ray lạnh lùng, dường như vô cảm mà cũng thấy buồn nữa kia mà, thử hỏi sao một người tinh nghịch, đa sầu đa cảm như Hinata không buồn cho được??? Dù sao thì, ngày hôm nay cũng là ngày đó kia mà.
Ray còn chưa nghĩ ra cách gì để xóa đi không khí u buồn lúc này, khiến cho em gái mình vui hơn thì Hinata đã lên tiếng:
- Anh này, sao... ở đây chưa có tuyết rơi nhỉ???
Ray gật đầu:
- Ở nhà chúng ta, tuyết đã rơi từ đầu tuần rồi. Vậy mà ở đây, đến giờ vẫn chưa thấy tuyết rơi.
Cả hai đồng loạt thở dài, không khí lại càng u buồn. Hinata nhớ nhà, thực sự rất nhớ. Những hồi ức vui vẻ bên gia đình đua nhau hiện về trong tâm trí Hinata, từng kí ức khiến tim Hinata như nhói lại, xót xa.
- Em nhớ lúc ở nhà, những ngày tuyết rơi là những ngày vui vẻ nhất. Em lúc nào cũng tung tăng chạy nhảy, còn lôi kéo cả anh theo. Em nhớ... chúng ta cùng nhau nghịch tuyết, cùng nhau nằm dài trên nên tuyết trắng xóa. Mình còn thi làm người tuyết, em lúc nào cũng thua anh.
Nói đến đây, giọng Hinata có phần vui vẻ hơn, có chút oán trách mà khẽ bĩu môi. Ray khẽ bật cười, Hinata lại tiếp tục dòng hồi ức trong lòng: - Em cũng không quên những lần em và anh Ray cùng thì xem ai bắt được nhiều hoa tuyết hơn đâu nhé!!! Cái cảm giác được chơi đùa vào những ngày tuyết rơi đó... Hinata thực sự... rất rất nhớ.
Giọng Hinata có chút lạc đi nhưng vẫn có nét tinh nghịch:
- Hinata... cũng nhớ món ăn mẹ nấu nữa. Mẹ nấu ăn rất ngon... nhưng vẫn không ngon bằng anh Ray nấu cho Hinata đâu. Còn nữa nhé, cha thì lúc nào cũng tỏ ra vô tâm, tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra cha luôn quan sát em và anh khi chúng ta chơi đùa. Hinata... đều biết hết...
Khóe mắt Hinata bắt đầu đỏ lên, đáy mắt lấp lánh hạt trong suốt đang chực chờ rơi xuống. Ray hiểu tâm trạng của em gái mình lúc này, ôm Hinata thật chặt vào lòng, Ray nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hinata ngoan nào, khóc trong ngày hôm nay... thật sự là không phù hợp đúng không??? Có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ về nhà, về thăm cha và mẹ được chứ??? Khi nào tuyết rơi, anh cũng sẽ cùng Hinata đi chơi, chúng ta sẽ đùa nghịch cùng nhau giống như khi ở nhà. Được chứ?
Hinata ngước mắt nhìn anh trai, hỏi lại:
- Thật sao?
Ray gật đầu, gạt đi những giọt trong suốt trên đáy mắt em gái mình rồi mỉm cười đầy thương yêu:
- Chỉ cần là làm cho Hinata được vui vẻ, bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ chấp nhận thực hiện.
Ngừng một lúc, Ray nói tiếp:
- Hinata... là người quan trọng nhất với anh, quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Hinata mà buồn như vậy... làm sao anh vui được chứ??? Em... không muốn anh vui vẻ trong ngày hôm nay sao?
Hinata nghe vậy vội vã lắc đầu:
- Không, không. Anh Ray cũng là người quan trọng nhất đối với Hinata, là người mà Hinata yêu thương nhất. Hinata... không muốn anh Ray buồn, đặc biệt là trong ngày hôm nay.
Ray khẽ mỉm cười:
- Vậy thì em phải vui vẻ lên. Em vui thì anh mới có thể vui được, biết không? Ngày hôm nay cũng không phù hợp để em buồn mà, đúng không nào?
Hinata gật đầu, ôm chặt anh trai mình:
- Vâng.
Những đợt gió lạnh cứ liên tiếp thổi qua. Ray và Hinata vẫn ngồi bên bệ cửa sổ, cùng nhau ngắm nhìn thiên nhiên bên ngoài, cùng nhau tận hưởng cái lạnh giá của mùa đông đầu tiên hai người rời xa gia đình, mùa đông đầu tiên ở Witchard.
Một... Hai... Ba... Bốn...
Từng hạt màu trắng cứ đua nhau rơi xuống, nhiều dần, nhiều dần.
Hinata thích thú muốn nhảy cẩng lên, quay sang nhìn anh trai mình cười đầy vui vẻ và hưng phấn:
- Anh... Anh Ray. Tuyết... tuyết rơi... tuyết rơi rồi.
Ray nhìn tuyết rơi ngoài trời cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hinata đưa tay đón những bông tuyết đầu tiên, cảm giác hạnh phúc đong đầy trong lòng, nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống:
- Có tuyết rồi... có tuyết rồi.
Ray ôm cô em gái vào lòng:
- Đừng khóc mà, Hinata. Ngày hôm nay có tuyết rơi, chẳng phải... rất đáng để em vui vẻ hay sao? Hinata gật đầu, đưa tay lau vội những giọt nước mắt:
- Phải... phải. Hinata... nên vui mới đúng chứ.
Tuyết cứ thế, rơi ngày một dày đặc.
Những cành cây, mái nhà, con đường,... tất cả dần dần được tô điểm bởi màu trắng tinh khôi của tuyết. Tuyết cứ thế rơi xuống, bao trùm lên vạn vật, đem đến cho Witchard một màu trắng hài hòa.
Cùng hòa nhịp với những bông tuyết trắng ngoài trời, Hinata đung đưa đôi chân trong không khí, cảm giác vô cùng thoải mái, ngân nga bài hát quen thuộc mà ngày trước mẹ Hinata - nó - luôn hát cho Hinata và Ray nghe mỗi khi trời có tuyết.
Tiếng hát của Hinata ngân nga, vang vọng trong không khí. Ray say sưa lắng nghe tiếng hát ngọt ngào của em gái mình, trong lòng không thể không dâng trào cảm giác nhớ nhà, lại càng nhớ thêm tiếng hát của người mẹ thân yêu. Đến cuối cùng, Ray cũng không kìm được lòng mà hát theo em gái.
Hai anh em cùng nhau hát vang bài hát quen thuộc dưới khung trời đầy tuyết, tiếng hát mỗi lúc một buồn, cảm xúc nhớ nhung mỗi lúc một thêm da diết, cả hai... đều không tự chủ được mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Hinata thút thít, lên tiếng:
- Hinata... rất muốn gặp mẹ... muốn gặp cả cha nữa. Ước gì... cha và mẹ có mặt ở đây lúc này thì... Hinata chẳng còn ước ao gì khác nữa.
Ray cũng lau vội nước mắt trên mặt mình rồi lên tiếng:
- Phải. Được như vậy thì... quá tốt rồi.
Không thể chịu nổi cảm giác buồn bã, nhớ nhung da diết này nữa, Ray nắm tay em gái mình, nói:
- Chúng ta... ra ngoài chơi đi. Phải tận hưởng ngày tuyết rơi đầu mùa này chứ.
Hinata hơi ngẩng người, sau đó lau nhanh nước mắt, trên môi nở nụ cười vui vẻ, đáp lời:
- Vâng.
Ray nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, tiến đến tủ quần áo của Hinata, lấy ra một chiếc áo khoác lông thú dày, đưa cho em gái. Hinata ngoan ngoãn mặc thêm chiếc áo choàng vào, cười tít mắt nhìn anh trai:
- Anh xem. Mặc hai chiếc áo dày cộm như thế này, trông em có giống cục bông di động hay không?
Ray không khỏi bật cười, gõ nhẹ đầu em gái:
- Em không mặc như vậy để bị bệnh thì phải làm sao đây? Như vậy sẽ khiến anh rất lo lắng đấy.
- Vâng, em biết rồi.
Hinata tinh nghịch đáp rồi khoác lấy tay anh trai mình, tung tăng bước ra ngoài.
Không khí bên ngoài... quả thực rất lạnh. Thế nhưng... Hinata rất thích cái không khí này. Trong thời tiết này, mọi suy nghĩ, mọi phiền muộn trong lòng Hinata dường như đã hoàn toàn tan biến. Không thể kiên nhẫn thêm được nữa, Hinata kéo tay anh trai mình, chạy vội đến nơi mà Hinata thích nhất - khu vườn của cha và mẹ. Hinata chắc chắn rằng ngày tuyết rơi như thế này, khi được bao phủ thêm bởi lớp băng tuyết trắng xóa thì khi vườn đó... sẽ vô cùng tuyệt vời.
Ray không chút phản kháng, để mặc Hinata thích lôi kéo thế nào cũng được, Ray chỉ vui vẻ theo bước cô em tinh nghịch của mình. Như Ray đã nói, chỉ cần có thể khiến Hinata vui vẻ mãi như thế này, dù có bắt Ray làm gì, có bắt Ray chịu đựng đau đớn thế nào thì Ray cũng quyết không chối từ.
Ray và Hinata chạy đi dưới bầu trời đầy tuyết mà không hề hay biết rằng khi hai người vừa mới rời khỏi, có hai bóng đen từ đâu đã lẻn vào phòng kí túc xá của Ray và Hinata. Không biết họ có mưu đồ gì nhưng hai người đã đứng từ xa, vào nơi góc khuất theo dọi anh em Ray và Hinata ngay từ đầu.
Vừa thành công đột nhập vào phòng kí túc xá nơi Ray và Hinata ở, một trong số hai người lên tiếng:
- Bắt đầu kế hoạch được rồi.
Người kia gật đầu. Đang toang tiến vào bên trong thì cánh tay đã bị người vừa lên tiếng giữ lại. Người đó lại lên tiếng tiếp:
- Có hai linh thú trong phòng.
Khẽ nở nụ cười đầy mị hoặc, người kia chỉ nhàn nhạt đáp lời:
- Không đáng lo đâu, em sẽ xử lí. Ổn thỏa cả thôi.
- Ừ.
Người có dáng vóc cao lớn đáp lời rồi lại lên tiếng:
- Nhưng chúng ta làm vậy... có ổn hay không đây??? Nếu chúng trở về thì phải làm sao?
Người kia khẽ nhún vai:
- Chắc chắn thành công. Chúng sẽ không trở về sớm đâu. Nhưng chúng ta cũng cần nhanh chóng lên, phải để chúng không thể trở tay mới được.
Người có dáng vóc cao lớn gật đầu:
- Bắt đầu được rồi đấy. Chắc chắn chúng sẽ không thể ngờ được chuyện này.
Nói rồi, cả hai tiến sâu vào bên trong căn phòng, tiến hành một kế hoạch gì đó... mà không rõ là gì và mục đích của hai người chính xác là gì.
|
Chương 34: Bất Ngờ Lớn
Trời cũng đã vào buổi xế chiều, Hinata nắm chặt tay anh trai mình, cả hai cùng bước đi trên nền tuyết trắng trở về kí túc xá. Hôm nay có tuyết rơi khiến lòng Hinata cảm thấy cũng vui vẻ phần nào.
Bước vào bên trong, Hinata đóng chặt cửa lại, từ từ cởi bỏ chiếc áo khoác lông thú màu trắng dày cộm. Ray cũng cởi bỏ chiếc áo khoác đã bị phủ đầy tuyết trắng của mình rồi giúp em gái cất chiếc áo khoác.
Cũng nên vào bếp chuẩn bị bữa tối rồi.
Ray quay sang nhìn Hinata, lên tiếng hỏi:
- Anh sẽ chuẩn bị bữa tối ngay bây giờ, em muốn ăn gì nào?
Hinata khoác chặt tay anh trai, tươi cười:
- Chỉ cần là món anh nấu, món nào em cũng thích ăn cả. Để em giúp anh làm bữa tối nhé!!! Cảm giác được vào bếp cùng anh Ray, hệt như... chúng ta là cặp vợ chồng trẻ vậy, rất thích!!!
Hinata giữ nguyên nụ cười nhìn Ray, tặng kèm thêm một cái nháy mắt đầy tinh nghịch. Ray cũng phải bật cười vì cô em gái của mình, gõ nhẹ lên trán Hinata một cái rồi mới lên tiếng:
- Con bé tinh nghịch này. Lớn rồi đấy! Nếu có ai nghe thấy lời nói của em thì còn ai chịu lấy em làm vợ nữa chứ?
Hinata le lưỡi trêu chọc anh trai:
- Không lấy thì không lấy, Hinata này sẽ ở với anh Ray yêu quý cả đời.
Ray khẽ cười, lên tiếng châm chọc lại em gái mình:
- Thế... Hinata không tính để anh trai này lấy vợ sao?
Giả vờ bĩu môi giận dỗi, Hinata khoanh tay, quay mặt nhìn sang hướng khác đáp lại câu hỏi của anh mình:
- Chẳng phải có cô em gái xinh đẹp, đáng yêu như em ở bên cạnh là quá đủ với anh rồi sao??? Còn cần lấy vợ à?
Ray tiến đến, khom người, mặt đối mặt với Hinata. Đưa tay bẹo má em gái mình, Ray nhìn thẳng vào mắt Hinata:
- Chỉ cần cô em gái này ở bên cạnh, anh không cần thêm gì nữa.
Hinata thích thú trước câu trả lời này của anh trai, tươi cười đầy hạnh phúc. Ray đứng thẳng người lại, lên tiếng:
- Rồi, cô vợ nhỏ thân yêu, cùng vào bếp thôi nào!!!
Nói rồi, Ray quay người hướng thẳng về phía nhà bếp mà bước tới. Hinata vô cùng hài lòng về cách nói chuyện này của anh trai mình, đáp "Vâng" rõ to rồi chạy đến ôm chầm lấy tấm lưng rộng lớn của anh trai, cùng nhau vào bếp.
Thế nhưng, chưa kịp bước vào bên trong thì Ray và Hinata đã sững người lại, không bước thêm được một bước nào nữa, khóe miệng cũng trở nên cứng đờ. Ray đứng yên tại chỗ, không chút cảm xúc gì ngoài kinh ngạc tột độ. Còn Hinata, sau một thoáng ngỡ ngàng, nước mắt Hinata khẽ lăn dài, chết lặng.
- Chúc mừng sinh nhật hai thiên thần nhỏ!!!
Nó và hắn đồng thanh cất lên tiếng nói kèm theo một nụ cười đầy hạnh phúc. Vừa nói xong, hắn khẽ búng tay, cả căn phòng đột ngột chìm vào bóng tối hoàn toàn nhưng rất nhanh chóng, ánh sáng lại bao trùm lấy căn phòng.
Không còn dáng vẻ bình thường như mọi ngày nữa, sau cái búng tay của hắn, căn phòng trở nên khác hẳn. Khắp phòng treo đầy những quả bong bóng bay đủ sắc màu, những ngọn nên lung linh tỏa sáng, dây kim tuyến treo quanh phòng sáng lấp lánh như ánh sáng của những ngôi sao.
Thế nhưng, không hề để mắt đến những điều này, Ray và Hinata vẫn chết lặng tại chỗ.
Hinata bắt đầu khóc nức nở, chạy vội đến ôm chầm lấy nó - người mẹ yêu dấu của mình và ôm lấy cả hắn - người cha Hinata luôn thương yêu.
- Cha... mẹ... Hinata... đang mơ sao?
Nó vẫn nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, đặt lên mái tóc của Hinata một nụ hôn rồi lên tiếng dịu dàng:
- Con gái ngoan, đây không phải là mơ?
Hắn chỉ mỉm cười, ôm lấy con gái mình. Hinata gật đầu, nước mắt tuông rơi nhiều hơn, nức nở:
- Con nhớ hai người lắm... rất nhớ... rất rất nhớ. Không phải là mơ... Hinata... thực sự rất hạnh phúc.
Nó ôm lấy cô con gái của mình, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, đầy sự yêu thương:
- Mẹ cũng rất nhớ Hinata, cả cha cũng vậy nữa.
Lúc này, hắn mới hướng về phía đứa con trai của mình - Ray - lên tiếng:
- Con trai, không nhớ cha mẹ sao?
Lời nói của hắn đã đưa Ray nãy giờ vẫn còn chết lặng tại chỗ trở về lại thực tại. Không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, Ray lắp bắp:
- Nhớ... nhớ gì chứ?
Hắn vẫn tươi cười nhìn con trai mình, ánh mắt mong chờ câu trả lời.
Nhớ sao??? Ray sao có thể không nhớ cha mẹ mình được cơ chứ. Thế nhưng... Ray cũng không thể không thấy ngại khi nói rằng mình rất nhớ họ.
Ray cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, quay đầu nhìn về hướng khác để che giấu đi nỗi nhớ thương đang trào dâng trong đôi mắt tím tro của mình rồi lên tiếng:
- Con chỉ nhớ mẹ. Còn cha... sao con phải nhớ cha chứ???
Hắn bật cười. Đúng là con trai hắn, vẫn cứng đầu, khó bảo và luôn luôn đối đầu với hắn như thường ngày. Thu lại nét cười, hắn khẽ lên tiếng thở dài rồi lên tiếng, giọng nói có vẻ chán nản:
- Vậy sao??? Cha thì... nhớ thằng con trai khó bảo gần chết đi được. Cha... đang rất muốn ôm nó ngay bây giờ đây nhưng mà... chắc là không được rồi.
Ray ngẩng người, đôi mắt tím khẽ liếc sang nhìn hắn rồi vội vã quay đi. Ray khoanh tay, đáp bằng chất giọng nhàn nhạt: - Muốn ôm gì chứ?
Hắn tỏ vẻ đáng thương, khóe mắt chùng xuống:
- Muốn ôm con trai thôi mà... không được rồi.
Ray thoáng đỏ mặt. Cúi gầm mặt xuống đất, Ray lắp bắp:
- Nể... nể tình cha cất công đến đây. Chỉ... chỉ... lần này thôi đấy.
Nói rồi, Ray lầm lũi tiến đến chỗ nó, hắn và Hinata đang đứng. Hắn khẽ nở nụ cười rồi nhanh chóng kéo mạnh đứa con trai của mình ôm chầm vào lòng. Ray cố tỏ ra vô tâm là vậy nhưng cuối cùng vẫn không chịu đựng được mà đưa tay ôm lấy cha mình. Hắn bật cười:
- Rõ ràng là rất nhớ ta. Khó nói đến vậy sao?
- Ai... ai nhớ chứ.
Ray lắp bắp đáp lại nhưng rồi đột nhiên im bặt. Siết chặt vòng tay đang ôm lấy cha mình, Ray cúi đầu, thở hắt ra:
- Con rất nhớ cha.
Nó nhìn cách hắn và Ray bày tỏ tình cảm với nhau mà không nhịn được khẽ bật cười, Hinata cũng y hệt. Nó lên tiếng:
- Cho em và Hinata tham gia nữa.
Nói rồi, cả bốn người nó, hắn, Ray và Hinata cùng ôm chầm lấy nhau trong nỗi nhớ nhung bấy lâu, một gia đình hạnh phúc đã được đoàn tụ.
Không khí đoàn viên kéo dài một lúc, nó lên tiếng:
- Được rồi. Hôm nay là sinh nhật hai thiên thần của mẹ, nhất định không được khóc nhé!!!
Lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hinata, nó tươi cười nói tiếp:
- Bắt đầu tiệc sinh nhật nào.
Nói rồi, nó và hắn kéo Ray và Hinata bước ra ngoài phòng khách.
Lúc này, Ray và Hinata mới có tâm trạng để mắt đến những thứ được trang trí đẹp mắt và kì công trong căn phòng, mọi thứ... thật lấp lánh và rực rỡ.
Trên chiếc bàn ở phòng khách, một chiếc bánh kem ba tầng vô cùng đẹp mắt đã được chuẩn bị sẵn khiến Hinata phải tròn mắt ngắm nhìn, cả Ray cũng bất ngờ không kém. Trên chiếc bánh có viết hàng chữ vô cùng đẹp mắt "Happy birthday my Angels - Ray & Hinata" kèm theo đúng mười bảy ngọn nến nhỏ lung linh xung quanh.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday my angels
Happy birthday to you"
Tiếng hát nhẹ nhàng vang lên, cả nó và hắn cùng đồng thanh hát mừng sinh nhật hai thiên thần nhỏ của mình.
Ray và Hinata tươi cười nhìn cha mẹ mình rồi nhìn nhau đầy hạnh phúc. Bài hát vừa dứt, hai anh em như thường lệ, hệt như những lần được tổ chức sinh nhật lúc trước, cùng nhắm mắt cầu nguyện. Cả hai đều vô cùng chú tâm vào lời cầu nguyện của mình.
Đã cầu nguyện xong.
Ray và Hinata cùng nhau mở mắt. Nhìn nhau, cả hai mỉm cười đầy vui vẻ rồi hướng về phía những ngọn nến đang rực rỡ tỏa sáng kia, thổi nhẹ. Những ngọn nến tắt hẳn. Ray búng tay, ánh sáng trở lại với căn phòng.
Nó tươi cười rạng rỡ:
- Mong điều ước của hai con sẽ thành hiện thực. Hôm nay cha mẹ có món quà đặc biệt dành cho hai đứa đấy.
Hắn lúc này cũng lên tiếng:
- Nhưng trước tiên, nhập tiệc đi đã. Mẹ hai đứa đã mất cả buổi để làm tất cả những món ăn này đấy, toàn là món hai đứa thích.
- Vâng.
Ray và Hinata đồng thanh đáp lời.
Nói rồi, cả gia đình bốn người cùng quây quần bên nhau, nói cười, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Một lúc sau, Hinata mới tò mò lên tiếng:
- Mẹ à, bé Pi và Chồn Nhóc đâu?
Nó mỉm cười dịu dàng:
- Cùng Haku đi ra ngoài chơi rồi. Lâu lắm rồi linh thú bọn họ mới được tụ họp, cũng nên để họ thoải mái đúng chứ?
- Vâng.
Hinata tươi cười đáp lời rồi tiếp tục trở lại với bữa tiệc.
Tiệc tàn.
Nó và hắn ngồi đối diện hai đứa con của mình. Nó lên tiếng:
- Cha và mẹ... có quà đặc biệt cho hai đứa.
Ray im lặng, không chút biểu cảm trong khi đó Hinata lại tỏ ra vô cùng hào hứng, mong chờ món quà từ cha mẹ. Không biết... sẽ là gì đây nhỉ???
Nó lại mỉm cười:
- Ray, đến đây nào.
Ray đứng dậy, ngoan ngoãn tiến đến đứng trước mặt cha mẹ. Hắn đứng dậy, nắm lấy tay con trai mình. Khẽ nhắm mắt lại, hắn lẩm bẩm câu thần chú gì đó. Một ngôi sao nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay Ray, sáng lên rực rỡ rồi tắt hẳn, ngay sau đó, trên tay Ray lúc này xuất hiện một cây chổi thần vô cùng đẹp mắt.
Ray nhìn cây chổi thần trên tay, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Hắn lùi về sau, ngồi lại vị trí cũ rồi thích thú nhìn nét mặt con trai mình, lên tiếng:
- Đây là cây chổi thần đặc biệt được ta và mẹ con cùng nhau tạo ra dành riêng cho con. So về tốc độ thì thuộc loại tốt nhất, chỉ duy không thể bằng được tốc độ chổi thần của mẹ con mà thôi.
Ray chắm chú quan sát cây chổi thần, đôi mắt tím tro hoàn toàn bị cây chổi thần thu hút. Ray... thực sự rất thích. Nó nói thêm vào:
- Cây chổi này làm bằng một loại gỗ phép thuật quý hiếm, vì vậy vô cùng chắc, có thể chịu đựng được những đòn tấn công mạnh mẽ mà không tổn hại nhiều. Thêm vào đó, khả năng giữ thẳng bằng cho người cưỡi chổi cũng rất tốt. Mong là con sẽ hài lòng về nó.
Ray lúc này mới dời mắt khỏi cây chổi thần, mỉm cười:
- Con rất thích. Cảm ơn.
Hinata cũng thích thú chạy đến xuýt xoa nhìn cây chổi thần mới của anh trai mình, không ngừng cảm thán. Hắn nhìn con gái mình, nở nụ cười nhẹ rồi cất tiếng:
- Con gái, giờ là quà của con.
Ray trở về chỗ ngồi của mình, chăm chú quan sát xem rốt cuộc cha mẹ sẽ tặng quà gì cho em gái mình.
Nó kéo Hinata ngồi xuống bên cạnh mình rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nhắm mắt lại nào con gái.
Hinata ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại theo lời nó.
Nó hài lòng mỉm cười nhìn Hinata. Hắn đặt tay lên vai trấn anh nó, khẽ gật đầu đáp lại, nó hít thở thật sâu giữ bình tĩnh rồi đặt hai tay lên vai Hinata.
Nó nhắm mắt lại, lẩm nhẩm câu thần chú gì đó rồi mới mở mắt ra. Ngay lập tức, phía dưới nơi Hinata đang ngồi xuất hiện một vòng tròn phép thuật, giữa vòng tròn là hình một bông hoa tuyết màu trắng. Ánh sáng trắng cũng rực rỡ phát ra từ vòng tròn phép thuật.
Nhìn thấy thứ này, Ray lập tức đứng bất dậy, nét mặt có phần hoảng loạn:
- Mẹ... mẹ đang làm gì vậy?
Ray đang toang lao đến phía Hinata, ngăn cản phép thuật mà nó đang sử dụng lên Hinata nhưng hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Ray, ngăn cản không cho Ray có tiến thêm bước nào.
Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về vòng tròn phép thuật với thứ ánh sáng trắng đang dần bao phủ lấy Hinata và nó, hắn lên tiếng lạnh lùng:
- Bình tĩnh đi.
Ray thường ngày vô cùng bình tĩnh và thản nhiên nhưng lúc này, những điều đó đã không còn. Ray vô cùng kích động nhìn người cha đang chặn trước mặt mình, quát lên:
- Cha sao không cản mẹ lại??? Cha có biết mẹ đang làm gì không hả??? Hai người muốn Hinata chết hay sao?
Hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫn đáp bằng chất giọng lạnh lùng:
- Con đừng xen vào.
Ray hoàn toàn mất bình tĩnh, lớn tiếng quát:
- Cha mau tránh ra, mau cản mẹ lại. Nếu còn tiếp tục như vậy, hai người sẽ giết chết Hinata mất.
Hắn không đáp lời, tiếp tục ngăn cản Ray lao đến phía Hinata, ánh mắt vẫn dán chặt vào vòng tròn phép thuật của nó tạo ra.
Ray run rẩy nhìn cô em gái của mình đầy tuyệt vọng vì lúc này đây Ray đã bị hắn khống chế hoàn toàn, không thể làm được gì. Ray lên tiếng đầy bất lực, xem lẫn thất vọng:
- Chuyện này... là sao chứ??? Hai người... hai người có phải là cha mẹ của tôi và Hinata không??? Sao lại làm vậy với Hinata??? Tại sao???
|
Chương 35: Khả Năng Của Hinata
Ánh sáng trắng cuối cùng cũng đã bao lấy nó và Hinata. Ánh sáng cứ thế càng thêm rực rỡ, chói lòa, đến một lúc lâu sau mới tắt. Nó buông tay khỏi vai Hinata, ngã người về phía sau đầy mệt mỏi.
Hắn không biết từ lúc nào đã rất nhanh chóng ngồi cạnh nó, để người nó tựa vào mình. Lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của nó, hắn mỉm cười:
- Ryu, thế nào rồi?
Nó bây giờ đã mệt lắm rồi, gần như kiệt sức cứ thể tựa hẳn vào người hắn, lên tiếng:
- Thành công.
Ngay khi thoát khỏi sự khống chế của hắn, Ray đã lập tức tiến đến bên cạnh cô em gái của mình. Đỡ lấy Hinata, Ray vô cùng lo lắng:
- Hinata, Hinata.
Nó nhìn đứa con trai của mình, dịu dàng lên tiếng:
- Ray, đợi một chút Hinata sẽ tỉnh ngay.
Nó vừa dứt lời, trên chiếc cổ trắng ngần của Hinata chợt xuất hiện một bông hoa tuyết trắng, sáng lên. Ánh sáng từ bông hoa tuyết dần dần tắt hẳn, chỉ để lại trên cổ Hinata hình bông hoa tuyết.
Lúc này đây, Hinata cũng từ từ mở mắt ra. Thấy anh trai đang nhìn mình vô cùng lo lắng, Hinata khó hiểu lên tiếng:
- Anh... chuyện gì vậy?
Ray thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hinata không sao, ôm chặt em gái vào lòng trong khi Hinata vẫn sững sờ vì không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì:
- Tốt rồi. Em không sao... là tốt rồi.
Nó và hắn nhìn hai đứa con của mình, mỉm cười đầy hạnh phúc.
Giờ thì Ray đã hoàn toàn yên tâm nhưng chuyện lúc nãy, Ray không thể cho qua được. Ray quay sang nhìn nó và hắn, sắc mặt vô cùng khó coi, lạnh giọng hỏi:
- Con cần lời giải thích.
Hắn thản nhiên trước thái độ đứa con trai của mình, đáp lời:
- Đây là quà ta và mẹ con dành cho Hinata.
Ray nhíu mày, càng thêm khó chịu:
- Quà sao??? Giải phóng toàn bộ mạch phép thuật cùng lúc như vậy mà gọi là quà sao??? Việc làm của cha mẹ đã có thể giết chết em ấy rồi đấy.
Hinata khó hiểu nhìn anh mình:
- Anh đang nói gì vậy??? Giết chết em là ý gì chứ?
- Để cha mẹ giải thích nào.
Không trả lời câu hỏi của Hinata, nó quay sang nhìn con trai mình bằng ánh mắt dịu dàng. Ray vô cùng tức giận nhưng trước ánh mắt của nó, Ray cũng nguôi ngoai phần nào, bất lực lên tiếng:
- Được, hai người hãy giải thích đi. Đừng để con phải thất vọng vì cha mẹ.
Nó mỉm cười, gật đầu với con trai mình. Hắn nhìn thẳng vào hai đứa con của mình, vô cùng bình tĩnh giải thích:
- Đúng như những gì con thấy, phép thuật mẹ con vừa sử dụng với Hinata cùng lúc giải phóng mạch ma thuật trong người Hinata. Và... đối với một phù thủy, việc làm này chẳng khác nào giết chết họ. Ray phẫn nộ nhìn cha mình nhưng vẫn yên lặng chờ đợi hắn nói tiếp. Còn Hinata, nghe đến đây, Hinata sững sờ tại chỗ, không thốt được lời nào.
Hắn tiếp tục:
- Nhưng... Hinata là trường hợp đặc biệt. Hinata không dùng được phép thuật như một phù thủy bình thường. Con bé có tài năng thiên về phép thuật trị thương và chính xác hơn, Hinata là phù thủy thiên tài về trị thương với khả năng trị thương vượt bậc.
Ngừng một lúc, hắn nói tiếp:
- Chính vì vậy, phép thuật vừa rồi hoàn toàn sẽ không thể gây nguy hiểm cho Hinata mà ngược lại, còn giúp ích cho Hinata. Ta và mẹ con sẽ không làm việc gì vô nghĩa và đặc biệt cũng sẽ chẳng làm gì gây hại cho con và Hinata.
Ray im lặng lắng nghe, lúc này lên tiếng:
- Ý cha là gì?
Hắn đáp, vô cùng bình thản:
- Về khả năng đặc biệt của Hinata, ta và mẹ con đã cùng tìm hiểu suốt thời gian qua và đã tìm ra được cách giúp con bé. Việc giải phóng mạch ma thuật này sẽ giúp phép thuật của Hinata lưu thông khắp toàn bộ cơ thể. Một khi phép thuật đạt trạng thái cân bằng, năng lực tiên tri của Hinata sẽ trở nên dễ dàng điều khiển hơn.
Ray lạnh lùng nhìn cha mình đáp:
- Đúng là phép thuật trong cơ thể Hinata rất không ổn định. Khi năng lực tiên tri tìm đến, em ấy phải cân bằng được phép thuật trong cơ thể mình mới có thể chịu đựng và điều khiển được nó. Nhưng...
Ray khẽ quay sang nhìn Hinata lại quay lại nhìn thẳng vào cha mình:
- Cha mẹ có biết thông thường một phù thủy bị giải phóng mạch ma thuật thì động mạch của họ sẽ bị lượng ma thuật to lớn trong cơ thể chèn ép, bị tổn thương nặng và đặc biệt là còn gây đứt động mạch nữa. Cha mẹ không có chút gì lo lắng về chuyện này sao?
Nó bật cười khiến Ray vô cùng khó hiểu. Nó lên tiếng:
- Con trai, con xem thường khả năng trị thương của em mình quá đấy. Và... con cũng xem thường phép thuật của mẹ sao?
Hắn tiếp lời nó, giải đáp thắc mắc trong lòng Ray:
- Cha mẹ tự tin làm chuyện này thì chắc chắn việc xảy ra rủi ro là không có cơ may nào. Chỉ cần xảy ra sơ suất, năng lực tự trị thương trong cơ thể Hinata sẽ tự kích hoạt giải quyết vấn đề. Thêm vào đó, ánh sáng trắng xuất hiện ban nãy chính là sức mạnh thanh tẩy của mẹ con, có thể giúp cho Hinata không đau đớn và đẩy nhanh tốc độ trị thương lên hết mức.
Ray cúi mặt, im lặng. Những lời này... đều rất có lí. Rất rõ ràng, việc xảy ra sơ suất trong quá trình nó dùng phép thuật này là không hề tồn tại.
Lúc này, Hinata mới lên tiếng:
- Vậy... bây giờ phép thuật của con...
Nó mỉm cười nhẹ với Hinata, dịu giọng:
- Mẹ đã rất cố gắng nhưng vẫn không biết năng lực tiên tri đó phải làm sao mới điều khiển được nhưng... tốc độ hồi phục vết thương của con đã được nâng cao. Không chỉ trị thương, con còn có thể... tái tạo tế bào. - Có... có thể sao?
Hinata tròn mắt nhìn mẹ mình, ngờ vực hỏi lại. Nó gật đầu, đáp:
- Đúng vậy. Thêm vào đó, bình thường để trị thương cho người khác, con phải gánh lấy nỗi đau gấp 10 lần của người đó nhưng bây giờ, nỗi đau đó sẽ được giảm bớt, chỉ còn gấp đôi mà thôi.
Hắn lên tiếng:
- Đây là món quà đặc biệt ta và mẹ con dành tặng cho con, Hinata. Con thích chứ?
- Vâng.
Hinata tươi cười, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Rồi, Hinata chợt lên tiếng hỏi:
- Còn... năng lực tiên tri?
Nó quay sang nhìn hắn rồi khẽ thở dài, đáp:
- Mẹ không chắc lắm nhưng mẹ đang có nghi vấn đó chính xác là năng lực điều khiển thời gian và không gian. Nói đúng hơn, con có thể quay về quá khứ cũng như đến được tương lai bằng năng lực này. Một loại phép thuật cổ xưa rất hiếm người biết nhưng đã từng xuất hiện trong thành viên vương quốc huyền bí.
- Thật sao mẹ?
Ray vội vã hỏi lại. Nó gật đầu đầy chắc chắn:
- Phải. Trong vương quốc huyền bí lúc xưa có loại phép thuật này nhưng chỉ có vài người được thừa hưởng sức mạnh này nên mẹ cũng chẳng biết nhiều về nó.
Hắn tiếp lời:
- Khi biết được điều này, ta và mẹ con đã quyết định trở lại thế giới phép thuật để tìm hiểu. Có lẽ đâu đó trong thế giới phép thuật này vẫn còn những tài liệu của vương quốc huyền bí viết về loại phép thuật này. Tìm được nó, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho Hinata.
Nó cũng gật đầu. Rồi, nó lấy trong túi ra một thứ gì đó nhỏ xíu, lẩm nhẩm câu thần chú, thứ đó biến lớn lên, hóa thành một quyển sách. Nó đứng dậy, tiến đến chỗ Hinata, đặt quyển sách vào tay Hinata:
- Con gái, đây là quyển sách cấm, quyển sách dành cho công chúa của vương quốc huyền bí mà ngày trước ta đã tìm được. Trong này cũng có vài thứ, tuy không nhiều nhưng sẽ giúp ích được cho con trong việc điều khiển sức mạnh tiên tri.
Cầm lấy quyển sách trên tay, Hinata ngẩng đầu nhìn mẹ mình, đôi mắt long lanh xoáy sâu vào đôi mắt tím của nó:
- Là... của con sao?
Nó xoa đầu con gái mình, mỉm cười dịu dàng:
- Đúng vậy. Tuy vương quốc huyền bí đã không còn, tất cả đã diệt vong nhưng... con vẫn là công chúa vương quốc huyền bí, vẫn là chủ nhân quyển sách này.
Nói rồi, nó hôn nhẹ lên trán con gái mình sau đó trở lại chỗ ngồi.
Khuôn mặt hắn có nét đăm chiêu, hắn đang phân vân không biết có nên nói hay không nhưng cuối cùng cũng quyết định nói ra. Hắn lên tiếng:
- Ta... muốn hỏi hai con một chuyện.
Ray và Hinata đồng loạt hướng ánh mắt về phía hắn. Hinata đáp:
- Cha hỏi đi.
Ray cũng gật đầu, tỏ ý hắn cứ hỏi. Nó cũng nhìn hắn khó hiểu, không biết... hắn muốn hỏi gì đây. Hắn khẽ thở dài, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: - Ta và mẹ con... từ bỏ mọi thứ ở thế giới phép thuật để có cuộc sống của riêng mình. Chính vì vậy... hai đứa không được biết đến với thân phận là hoàng tử và công chúa, hai đứa... có thấy buồn không? Có trách ta và mẹ các con đã quá ích kỉ không?
Ray và Hinata hết nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn nhau, ánh mắt có vẻ kì quái.
Nó cũng khá bất ngờ trước câu hỏi của hắn nhưng... đó cũng là điều nó muốn biết. Liệu... nó và hắn có quá ích kỉ hay không??? Lúc này đây, cả nó và hắn đều nhìn về phía Ray và Hinata chờ đợi câu trả lời.
Nó lên tiếng:
- Hai con cứ trả lời thật lòng là được.
Hắn cũng gật đầu, đồng ý với nó.
Hinata và Ray vẫn nhìn nhau, không nói gì trong khi nó và hắn đang vô cùng căng thẳng chờ đợi câu trả lời. Đột nhiên, cả hai cùng bật cười. Nó và hắn vô cùng khó hiểu. Ray lên tiếng:
- Cha sao hôm nay lại hỏi câu hỏi ngốc nghếch đến vậy cơ chứ??? Thật là buồn cười quá mà.
Hinata cũng cười không ngừng, tiếp lời anh trai:
- Đúng đấy. Công chúa, hoàng tử gì chứ. Chúng con không cần. Sống cuộc sống như từ trước đến giờ đối với con và anh Ray đã quá hạnh phúc, quá vui vẻ rồi. Liệu có cuộc sống xa hoa nơi cung điện, được mang danh hoàng tử, công chúa thì có còn được sống vui vẻ, tự do tự tại, thích làm gì thì làm nữa không?
Ray cũng lên tiếng nói tiếp:
- Quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn. Sống như những phù thủy bình thường tuyệt vời quá còn gì.
Nghe đến đây, nó và hắn cũng nhìn nhau bật cười. Phải. Sao lại hỏi câu hỏi ngu ngốc vậy chứ??? Tiền bạc, danh lợi, địa vị đâu thể mua được hạnh phúc mà gia đình họ đang có kia chứ!!!
Cả căn phòng lúc này ngập tràn trong tiếng cười.
Một lúc sau, Ray quay sang nhìn nó:
- Mẹ. Nếu con nhớ không lầm, mẹ đã nói... Hinata lúc này có khả năng tái tạo tế bào?
Nó gật đầu, đáp:
- Phải.
Nghe vậy, Ray liền quay sang nhìn em gái mình:
- Hinata, vậy... hãy thử năng lực đó ngay đi.
- Thử???
Cả nó và Hinata đồng thanh đáp lời trong khi hắn vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn đứa con trai của mình. Ray gật đầu, giải thích:
- Đúng vậy. Chuyện Elise lúc trước đã làm Hinata tổn thương rất nhiều, em ấy cũng đã rất đau khổ vì mái tóc của mình. Vậy... sao ngay bây giờ không thử năng lực mà mẹ nói xem sao.
Hinata đã hiểu ý anh trai, tươi cười rạng rỡ:
- Mẹ... Vậy tóc con... có thể được phép thuật tái tạo trở lại như cũ đúng chứ?
Nó chống tay nhìn con gái mình, đáp:
- Um... mẹ nghĩ... là có thể. Con thử xem sao.
- Vâng.
Hinata rạng rỡ đáp rồi nhanh chóng, nhắm đôi mắt tím lại.
Mái tóc bạch kim khẽ sáng lên, cả nó, hắn và Ray đều chăm chú ánh mắt về phía Hinata. Ánh sáng... mỗi lúc một mạnh dần và... kết quả đã xuất hiện.
Hinata mở mắt ra, đôi mắt long lanh vì hạnh phúc.
Dài rồi... đã dài trở lại rồi. Mái tóc bạch kim của Hinata... đã không còn ngắn như trước nữa mà đã dài như cũ rồi, hệt như Hinata chưa từng bị người khác dùng kéo cắt đi mái tóc vậy.
Hinata hạnh phúc vô cùng, ôm chầm lấy anh trai:
- Trở lại rồi, trở lại rồi anh Ray.
Ray cũng ôm lấy em mình, vuốt ve mái tóc bạch kim của em gái:
- Anh... thực sự rất vui.
Căn phòng lúc này lại ngập tràn trong niềm vui và hạnh phúc. Một ngày đầy ý nghĩa, một ngày mà cả Ray lẫn Hinata đều sẽ không thể nào quên bởi lẽ ngày hôm nay có quá nhiều bất ngờ đến với hai anh em.
|
Chương 36: Giáo Sư Hướng Dẫn
- Tạm biệt cha mẹ. Con và anh đi học đây!!!
Hinata vẫy tay tạm biệt, lớn tiếng nói vọng vào bên trong, dáng vẻ vô cùng hớn hở và hào hứng. Cũng phải thôi, được ngủ cùng mẹ cả đêm qua, từ giờ lại còn được ở gần cha mẹ mình, thử hỏi tâm trạng có thể không tốt được hay sao?
Ray tâm trạng cũng rất tốt nhưng thái độ vẫn lạnh lùng, không cảm xúc như mọi khi, nói vọng vào:
- Tạm biệt.
Nói rồi, Ray đóng cửa lại, nắm tay Hinata cùng bước ra ngoài, thẳng hướng Witchard.
Hinata hôm nay cũng vô cùng hào hứng. Sau một tuần được nghỉ ngơi thoải mái thì hôm nay là ngày các thí sinh tham gia kì thi đấu phép thuật ở Witchard chọn giáo sư hướng dẫn cho mình. Hinata đang tự hỏi, liệu có bao nhiêu giáo sư? Và liệu Hinata sẽ chọn ai? Anh trai Hinata - Ray - sẽ chọn ai làm giáo sư hướng dẫn???
Ngoài trời, những bông hoa tuyết trắng xóa cứ thế thi nhau rơi xuống, bao trùm lên vạn vật một màu trắng tinh khiết, thanh cao, không chút vấy bẩn. Hinata chợt đưa tay sờ lên cổ mình, nơi có hình hoa tuyết. Thấy hành động của em gái, Ray lên tiếng:
- Dấu ấn đó, có vấn đề gì sao?
Hinata tươi cười lắc đầu:
- Không có. Chỉ là... em muốn sờ nó thôi. Thật sự thì... em rất thích dấu ấn này.
Ray lơ đãng nhìn ngắm tuyết rơi, đáp lời Hinata:
- Hoa tuyết... rất hợp với em.
Hinata tươi cười rạng rỡ hơn nữa khi nghe lời khen này từ anh trai:
- Cảm ơn anh!
Nói rồi, cả hai tiếp tục bước đến Witchard.
Không khí Witchard hôm nay vô cùng nhộn nhịp. Cái giá lạnh của ngày tuyết rơi dường như đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi sự nô nức, hồ hởi của các phù thủy Witchard. Các học viên dường như đã tập trung đông đủ tại sân trường, các giáo sư cũng đã có mặt, ngồi thành một hàng dài. Đây là lần đầu tiên Hinata được thấy toàn bộ các giáo sư của Witchard có mặt đông đủ.
Ray nắm chặt tay Hinata, dẫn Hinata đến hàng của lớp mình.
Hôm nay... thật sự rất đông người. Hinata vì thế mà đột nhiên thấy hồi hộp đến lạ.
Ray và Hinata cuối cùng cũng tìm được đến vị trí của lớp mình. Thấy Ray và Hinata đã đến, Green vui vẻ tiến lại, tươi cười:
- Hinata, Ray, hai người đến hơi muộn đấy. Cũng may buổi lễ chưa bắt đầu.
Hinata cười xòa gãi đầu. Lúc này, Green mới nhận ra sự khác biệt của Hinata. Ánh mắt Green đầy ngạc nhiên khi thấy mái tóc bạch kim của Hinata dài lại như xưa, Green lắp bắp:
- Hi... Hinata... tóc... tóc cậu...
Green chưa kịp nói xong câu hỏi thì phía trên, Hisu đã nói vọng xuống:
- Hinata, Ray. Mau lên đầu đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.
- Được.
Hinata vội vã đáp lại rồi quay qua nhìn Green, có phần ái ngại: - Xin lỗi Green. Nói chuyện sau nhé!!!
Hinata dứt lời, Ray liền nắm tay Hinata kéo lên phía trên.
Buổi lễ... chính thức bắt đầu.
Sau cả một quá trình dài cùng những bài phát biểu, cuối cùng cũng đến với trọng tâm của buổi lễ hôm nay tại Witchard.
Hiệu trưởng nhìn một lượt những phù thủy trong Witchard rồi lên tiếng đầy dõng dạt, uy nghiêm:
- Trong thời gian qua, các lớp đã tổ chức các cuộc thi cho riêng mình để chọn những phù thủy xuất sắc nhất trong lớp tham gia thi đấu phép thuật trong toàn Witchard. Thay mặt toàn thể giáo sư trong Witchard, thầy có lời khen cho một trăm học viên đã vượt qua hơn hai nghìn học viên khác tại Witchard và lọt vào vòng thi chính thức.
Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, tiếng vỗ tay của hơn hai nghìn học viên Witchard vang lên như dậy sóng. Không khí vô cùng hào hứng, náo nhiệt.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười, nói tiếp:
- Và bây giờ, không để các em chờ đợi lâu, màn chính thức của buổi lễ ngày hôm nay sẽ chính thức bắt đầu.
Ngừng một lúc, thầy hiệu trưởng nói tiếp:
- Ngay bây giờ, mời một trăm thí sinh tham dự kì thi chính thức của Witchard bước lên đây để chuẩn bị chọn giáo sư hướng dẫn cho mình trong kì thi sắp tới.
Ngay khi hiệu trưởng dứt lời, tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên, kèm theo những tiếng la hét đầy phấn khích.
Theo cùng những thí sinh khác, Ray và Hinata vẫn vậy, vô cùng thân thiết nắm tay nhau cùng bước lên. Yuu đi bên cạnh, nhìn thấy cảnh Ray và Hinata dù trước bao nhiêu con mắt vẫn vô tư thể hiện tình cảm mà trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu. Có cần phải tự nhiên với nhau như thế không kia chứ???
Phía bên kia, lớp của Nyoko được chọn ba thí sinh tham dự đó là Nyoko, Shizuna và Haruko, ba người xuất sắc nhất lớp.
Toshiro phía dưới nhìn thấy Hinata cùng Ray bước lên, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Thật sự không ngờ Hinata trông có vẻ yếu đuối như vậy mà có thể đánh bại những học viên khác trong lớp, được tham dự vào kì thi chính thức.
Quay sang người bạn thân của mình đang chuẩn bị tiến lên phía trước chọn giáo sư - Kiyoshi, Toshiro nói với Kiyoshi:
- Này. Hinata... cô bé tóc bạch kim ở phía kia ấy. Giúp tớ ở cạnh và giúp đỡ cô ấy trong kì thi này nhé!
Kiyoshi nghe cậu bạn thân của mình nói vậy lập tức quay sang nhìn về phía Hinata đang bước lên, nghi hoặc:
- Là... cô gái kia sao?
Toshiro gật đầu. Kiyoshi nhíu mày:
- Cậu với cô bé đó có quan hệ gì? Lại muốn đùa cợt nữa sao?
Toshiro gãi đầu:
- Um... Cậu... cậu cứ giúp đi. Tớ sẽ nói cậu nghe sau. Được chứ?
Kiyoshi quay sang nhìn Hinata rồi lại nhìn cậu bạn thân của mình, thở dài bất lực:
- Cậu nhờ tớ có thể từ chối được sao. Nói vậy nhưng Kiyoshi vẫn không ngừng lầm bầm trách móc Toshiro:
- Do cậu cả đấy. Muốn bảo vệ hay giúp đỡ ai sao không tự mình làm đi chứ? Nếu không phải vì cái thói xấu của cậu, suốt ngày tỏ ra kém cỏi, vô dụng thì cậu chắc chắn đã nằm trong một trăm thí sinh hôm nay rồi. Lúc đó tha hồ mà bảo vệ cô bé Hinata kia.
Trước lời nói của Kiyoshi, Toshiro ngán ngẩm lên tiếng:
- Rồi, rồi. Là tớ có lỗi. Cậu trách gì cũng được, nói gì cũng được nhưng giúp tớ là được rồi. Giờ thì... mau lên đó đi, người ta đã lên gần hết rồi kia.
Kiyoshi vẫn còn muốn nói gì đó nhưng nhận thấy tình hình đúng như Toshiro nói thật, mọi người đã lên trên gần hết, Kiyoshi liền vội vã tiến về phía trước, đứng vào vị trí của mình.
Một trăm phù thủy đã hiện diện đông đủ trên kháng đái. Hiệu trưởng mỉm cười nhìn họ một lượt rồi lên tiếng:
- Và bây giờ, xin mời bốn mươi giáo sư nhận nhiệm vụ hướng dẫn cho các thí sinh tham dự kì thi đấu phép thuật toàn Witchard sắp tới bước ra để các thí sinh của chúng ta chọn lựa.
Bốn mươi giáo sư dạy các môn học chiến đấu cấp cao lần lượt bước ra, trong đó có cả Gin và Kai.
Thầy hiệu trưởng dõng dạt:
- Nào, đây là toàn bộ những giáo sư sẽ hướng dẫn cho các em. Hãy chọn vị giáo sư mà các em cảm thấy tin tưởng nhất. Nhưng nhớ là... mỗi giáo sư chỉ nhận không quá ba phù thủy để đảm bảo chất lượng đào tạo. Được chứ?
- Vâng.
Các thí sinh đồng loạt lên tiếng và bắt đầu chọn giáo sư cho mình.
Vài thí sinh đã di chuyển, tiến đến vị trí giáo sư mà mình mong muốn được học hỏi nhất. Shizuna không cần do dự suy nghĩ, nhanh chóng tiến đến nơi cha mình đang đứng - Kai. Haruko thì khỏi nói, ngay lập tức di chuyển theo Shizuna, chọn Kai làm giáo sư hướng dẫn.
Về phần Nyoko, Nyoko không tiến đến chỗ Kai mà tung tăng chạy lại nơi Gin đang đứng. Giáo sư hướng dẫn mà Gin chọn chính là Gin. Còn Yuu. Yuu lạnh lùng bước lên phía trước, giáo sư hướng dẫn mà Yuu chọn cũng chính là Gin.
Ray và Hinata vẫn đứng tại chỗ. Cả hai chưa biết nên chọn ai làm giáo sư hướng dẫn cho mình. Thôi thì... chọn đại vậy.
Ray và Hinata toang bước về phía một giáo sư nào đó trong số những giáo sư ở đây thì đột nhiên, cả hai đứng sững tại chỗ không nhúc nhích gì thêm khi nghe giọng nói quen thuộc:
- Khoan đã.
Tất cả giáo sư lẫn học viên trong Witchard đồng loạt hướng ánh mắt về phía tiếng nói phát ra. Gin và Kai sững sờ tại chỗ không thốt nên lời.
Tất cả mọi người đều im bặt, sững sờ trước vẻ đẹp hoàn mỹ của hai người mới xuất hiện - nó và hắn.
Nó và hắn cùng nhau tiến lên lễ đài, đứng trước mặt hiệu trưởng, nó mỉm cười:
- Chào hiệu trưởng, lâu lắm rồi không gặp.
Phải, rất lâu rồi. Kể từ khi rời khỏi Witchard, nó và hắn đã không gặp lại hiệu trưởng. Vị hiệu trưởng chết sững khi nhìn thấy nó và hắn, hai người mà ai cũng nghĩ sẽ không bao giờ trở lại thế giới phép thuật. Hắn lúc này mới lên tiếng, lời nói chỉ đủ cho hắn, nó và hiệu trưởng nghe: - Tôi và Ryu muốn trở thành giáo sư hướng dẫn cho kì thi này, được chứ?
Vị hiệu trưởng sực tỉnh sau lời nói của hắn, mỉm cười đầy vui vẻ:
- Được, dĩ nhiên là được. Đây... thực sự là một vinh dự rất lớn.
Thầy hiệu trưởng nói xong toang cúi người cung kính chào nó và hắn thì đã bị lời nói của nó ngăn lại:
- Thầy đừng cúi chào. Mong thầy giúp che giấu thân phận của chúng em.
Tuy có phần khó hiểu nhưng hiệu trưởng cũng gật đầu:
- Được.
Rồi, hiệu trưởng quay xuống nhìn toàn thể học viên đang kinh ngạc không biết đang xảy ra chuyện gì, lên tiếng:
- Giới thiệu với tất cả học viên và giáo sư Witchard, đây là hai giáo sư mới của Witchard sẽ tham gia làm giáo sư hướng dẫn cho các thí sinh tham gia kì thi đấu phép thuật sắp tới.
Thông báo vừa dứt, cả Witchard xôn xao hẳn lên, những tiếng bàn tán cứ thế nổi lên. Ai cũng thắc mắc rốt cuộc nó và hắn là ai? Có thân phận gì? Và liệu hai người có năng lực tới đâu mà có thể làm giáo sư hướng dẫn???
Gin và Kai vẫn sững sờ tại chỗ vì xúc động, không thốt lên được lời nào.
Nó nhìn Gin và Kai, khẽ mỉm cười rồi cùng hắn tiến đến vị trí các giáo sư hướng dẫn. Thầy hiệu trưởng dõng dạt:
- Các em hãy tiếp tục chọn giáo sư hướng dẫn cho mình đi.
Ray và Hinata mới đầu còn khó xử không biết phải chọn ai làm giáo sư hướng dẫn thì ngay lúc này, cả hai đã biết ai thích hợp nhất để hướng dẫn cho mình rồi. Không suy nghĩ gì thêm, Hinata chạy vội đến chỗ nó, tươi cười nói thầm với nó, không để bất kì ai khác nghe được:
- Mẹ, làm hướng dẫn sư cho con nhé!
Nó tươi cười đáp lời Hinata:
- Đây cũng là mục đích mẹ đến Witchard hôm nay đấy.
Còn Ray, Ray bình thản tiến đến trước mặt cha mình, lạnh lùng:
- Tuy không thích lắm nhưng... dù sao từ nhỏ cũng đã được cha dạy phép thuật, giờ cha đào tạo... chắc sẽ quen hơn những người khác.
Hắn cười khẩy, đáp lời con trai:
- Vậy sao??? Để xem nhóc con đến Witchard học được những gì và có tiến bộ hay không đây.
Đứng phía ngoài, Kiyoshi vô cùng bất ngờ khi thấy Hinata lại chọn một giáo sư mới đến làm người hướng dẫn cho mình. Giáo sư mới này rất xinh đẹp, có một phong thái cao quý hơn người nhưng thực sự, Kiyoshi không nghĩ người xinh đẹp lại có dáng vẻ hiền lành như vậy có thể là một phù thủy xuất sắc hơn người. Nhưng mà... dù gì cũng đã hứa với Toshiro rồi.
Nhìn xuống cậu bạn Toshiro của mình đang ngồi phía dưới, Kiyoshi bất lực thở dài rồi cũng lững thững đi đến trước mặt nó, cúi đầu:
- Người sẽ làm giáo sư hướng dẫn cho con chứ?
Nó ngẩng người, cả Hinata cũng vô cùng bất ngờ. Nó đã nghĩ với sự xuất hiện đột ngột này, chắc chắn sẽ chẳng có ai khác ngoài hai nhóc con nhà nó nhận nó và hắn làm giáo sư hướng dẫn, vậy mà... lúc này lại có một người xuất hiện. Nhưng... nếu đã vậy thì cũng không nên từ chối, nó mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng:
- Dĩ nhiên ta sẽ không từ chối rồi.
Gin và Kai cuối cùng cũng lấy lại được dáng vẻ thường ngày, trong lòng cả hai đang vô cùng hạnh phúc. Gin thấy Yuu chọn mình làm hướng dẫn sư, liền tiến đến nói nhỏ vào tai Yuu:
- Giáo sư hướng dẫn của Ray và Hinata, con hãy chọn một trong hai người bọn họ.
Yuu ngạc nhiên nhìn Gin:
- Mẹ... nói gì vậy?
Gin mỉm cười:
- Ta sẽ không bảo con làm điều gì vô nghĩa. Chuyện này không tiện giải thích, chỉ cần con tin ta thôi.
Yuu nhíu mày:
- Nhưng... họ là ai??? Liệu họ có khả năng làm giáo sư hướng dẫn hay không? Thực lực của họ đến đâu?
Gin vẫn giữ nụ cười dịu dàng, tiếp tục khuyên Yuu:
- Hãy tin ta. Cứ chọn một trong hai đi rồi con sẽ hiểu thôi. Chắc chắn sẽ là quyết định sáng suốt nhất của con từ trước đến nay, không sai đâu.
Yuu vẫn còn ngờ vực nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Gin, Yuu quyết định sẽ tin tưởng. Chính vì vậy, Yuu lập tức di chuyển từ chỗ Gin sang phía nó và hắn.
Nên chọn ai đây nhỉ??? Yuu phân vân nhưng cuối cùng cũng có quyết định cho mình. Đứng trước mặt hắn, Yuu lên tiếng:
- Làm giáo sư hướng dẫn cho em, được chứ?
Hắn nhìn Yuu đang đứng trước mặt mình. Ray thì thầm vào tai hắn:
- Con của quốc vương Yun đấy.
Ánh mắt hắn khẽ sáng lên nhìn chằm chằm vào Yuu, quả thực... rất giống anh. Hắn khẽ nở nụ cười quỷ dị rồi đáp lời:
- Được thôi.
Nhìn về đội hình hắn, Ray và Yuu, nó mặt mày méo xệt, thở dài thườn thượt nói với Hinata:
- Hinata, con xem ba người kia chẳng khác nào ba tảng băng di động. Vậy mà lại còn chung nhóm với nhau. Chẳng lẽ... bọn họ muốn đóng băng cả thế giới phép thuật này sao???
Hinata bật cười:
- Cũng thú vị mà mẹ.
Cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con, hiệu trưởng tươi cười dõng dạt lên tiếng:
- Việc chọn lựa giáo sư đã hoàn tất. Kể từ bây giờ, các em sẽ được huấn luyện đặc biệt bởi các giáo sư của riêng mình trong vòng một tháng. Và trong tháng tới, vòng loại đầu tiên sẽ chính thức bắt đầu.
|
Chương 37: Địa Điểm Luyện Tập Cuối cùng, buổi lễ cũng đi đến hồi kết. Mỗi giáo sư và học viên dự thi sẽ tạo thành một đội, tổng cộng có cả thảy bốn mươi hai đội, mỗi đội đều có từ hai đến ba thí sinh. Trong thời gian một tháng sắp tới, tất cả các đội được tự do hoạt động dưới sự chỉ đạo và hướng dẫn của giáo sư mình đã chọn. Và, khi thời hạn một tháng đã hết, vòng loại đầu tiên sẽ diễn ra bằng cách cho các đối thi đấu trực tiếp với nhau. Tất cả quy tắt, luật lệ lẫn hình thức thi đều đã được công bố rõ ràng dưới sự chứng kiến của toàn bộ giáo sư và học viên Witchard. Lúc này, mọi người được phép ra về để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều, riêng một trăm thí sinh được đặt cách nghỉ học, việc luyện tập chi tiết như thế nào giáo sư hướng dẫn được toàn quyền quyết định. Lúc này, Gin và Kai mới được rảnh rỗi. Ngay lập tức, mục tiêu của cả hai người là phải tìm nó và hắn ngay lập tức. Thế nhưng... mới vừa nãy hai người họ còn ở phía bên kia cùng thành viên trong đội mình mà lúc này đây đã biến đâu mất dạng. Gin và Kai đứng cạnh nhau, không ngừng tìm kiếm nhưng vô ích. Hai bóng dáng ấy... không còn ở đây nữa. Thấy thái độ của cha mẹ mình, Shizuna lên tiếng: - Cha, mẹ. Hai người... đang tìm ai à? Gin gật đầu:
- Phải. Cha mẹ đang tìm R...
Gin sực nhớ ra mình không nên nói tên hai người nó và hắn vì không biết hai người đã muốn lộ diện thực sự hay chưa, kịp thời ngăn cản lời nói sắp phát ra thay thế bằng lời nói khác:
- À... cha mẹ đang tìm hai giáo sư mới đến lúc nãy.
Nyoko bên cạnh nghe vậy, lên tiếng:
- Lúc nãy con còn thấy họ ở bên kia mà. Nhưng cha Kai, mẹ Gin này, hai người có quen họ không? Họ... trông vô cùng hoàn mỹ, con chưa thấy ai đẹp bằng họ cả.
Kai khẽ bật cười, đáp:
- Dĩ nhiên không tìm được ai như họ rồi.
Haruko lạnh lùng nghe câu chuyện rồi cũng chịu lên tiếng:
- Con thấy họ dẫn theo thành viên của nhóm rời đi rồi, còn đi đâu thì... con không biết.
Gin buồn bã:
- Vậy sao...
Kan, một phù thủy cấp cao cũng thuộc đội của Gin lúc này mới lên tiếng:
- Giáo sư, khi nào chúng ta bắt đầu luyện tập.
Gin ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lời:
- Đáng lí ta muốn ngay chiều nay bắt đầu nhưng... giờ ta cần phải đến cung điện gấp. Sáng mai chúng ta bắt đầu nhé.
Cả đám người trong nhóm Gin và Kai gồm Nyoko, Kan, Takeyo, Shizuna, Haruko và Hisu đều khó hiểu nhưng dù sao thì Gin và Kai cũng là cận thần của quốc vương và hoàng hậu, chắc là cung điện có việc gì khẩn cấp cần hai người họ nên cũng thôi, không ai hỏi gì. Thế nhưng, không ai biết nguyên nhân thực sự khiến Gin và Kai muốn tức tốc đến cung điện chính là vì sự xuất hiện của nó và hắn. Gin và Kai mỉm cười nhìn các học trò trong đội mình dẫn dắt:
- Về nghỉ ngơi đi, từ mai sẽ vất vả đấy.
Nói rồi, Gin và Kai nhìn nhau gật đầu. Cả hai lập tức triệu hồi chổi thần của mình, phóng đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Còn về phần nó và hắn.
Khi buổi lễ đến hồi kết, Gin và Kai còn đang vô cùng bận rộn thì nó và hắn đã nắm lấy tay các học trò của mình, dịch chuyển đến một nơi khác. Nơi đến của nó và hắn đều là một khu rừng vắng người, địa điểm lí tưởng để luyện tập nhưng lại là hai khu rừng hoàn toàn khác nhau. Nơi nó đến là khu rừng cấm ngày xưa nhưng đến tận bây giờ vẫn hiếm có ai dám đặt chân đến vì độ nguy hiểm của những sinh vật huyền bí trong khu rừng. Còn hắn chọn khu rừng phía bắc vắng vẻ, cũng là nơi hiếm có người xuất hiện.
Xuất hiện ở khu đất trống cạnh một dòng suối trong xanh, nó buông tay hai thành viên trong nhóm mình ra, tươi cười:
- Đây là nơi tập luyện của nhóm ta.
Hinata thích thú nhìn ngắm xung quanh. Nơi này... có gì đó vô cùng huyền bí và... cũng không kém phần nguy hiểm. Điều này khiến Hinata không khỏi cảm thấy... thích thú và hưng phấn.
Về phần Kiyoshi, vừa đặt chân đến đây, Kiyoshi chợt có cảm giác lạnh sống lưng, kèm theo một cảm giác gì đó vô cùng kì lạ. Ngẫm nghĩ một lúc, Kiyoshi mới giật mình thản thốt:
- Khu rừng cấm.
Nhìn thái độ bàng hoàng tột độ của Kiyoshi, nó không khỏi cảm thấy buồn cười, đáp lời:
- Đúng là vậy. Nhưng phép thuật hắc ám nơi đây đã bị thanh tẩy rồi, đây... bây giờ cũng chỉ là khu rừng bình thường thôi.
Kiyoshi vẫn giữ thái độ bàng hoàng:
- Nhưng ai cũng biết rõ, nơi này vẫn còn rất nhiều những sinh vật huyền bí nguy hiểm. Đến tận bây giờ, cũng chẳng ai dám đặt chân đến đây. Chẳng lẽ... giáo sư không biết cả điều đó mà đi chọn nơi này làm nơi luyện tập???
Nó tiến lại một tảng đá gần đó, thản nhiên ngồi xuống rồi nhìn Kiyoshi, lên tiếng:
- Đây là một nơi luyện tập vô cùng lí tưởng. Không có gì phải lo cả. Chẳng lẽ... chỉ mới biết đây là nơi luyện tập mà em đã sợ rồi sao???
Nói rồi, nó quay sang nhìn Hinata, tươi cười:
- Hinata, con thấy nơi này thế nào?
Hinata vẫn đảo quanh ánh mắt thích thú nhìn ngắm xung quanh, cười rạng rỡ:
- Rất tuyệt vời. Luyện tập ở đây sẽ lí tưởng lắm đấy!!! Con nghĩ... chiến đấu với những sinh vật huyền bí gì đó thì chắc chắn kĩ năng của phù thủy sẽ được nâng lên rất nhiều. Đúng không m... à không, giáo sư?
Hinata thở phào. May mà kịp thời nhận thức, nếu không đã để lộ ra Hinata và nó là mẹ con trước mặt Kiyoshi rồi.
Nó hài lòng nhìn con gái rồi quay sang nhìn Kiyoshi. Kiyoshi sững người nhìn Hinata, vô cùng kinh ngạc. Luyện tập ở nơi quái quỷ này mà Hinata còn thấy thích thú đến vậy sao??? Kiyoshi đang vô cùng hoài nghi, liệu vị giáo sư có ngoại hình hoàn mỹ này có tài năng như thế nào mà dám chọn nơi này luyện tập??? Lỡ may bị quái vật cao cấp nào đó tấn công, liệu vị giáo sư xinh đẹp này có đối phó nỗi hay không? Kiyoshi... đang vô cùng nghi ngờ năng lực của nó.
Nó hoàn toàn hiểu Kiyoshi đang nghĩ những gì trong đầu. Nhẹ đứng dậy tiến lại cạnh Kiyoshi, nó đặt tay lên vai Kiyoshi, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt xanh, giọng nói vô cùng êm tai:
- Tôi không ngu ngốc tự tìm đường chết cho mình và học trò đâu. Cứ yên tâm.
Kiyoshi thoáng rùng mình. Đôi mắt tím đó... đầy mi hoặc, dường như có thể đâm thấu tâm can của người khác. Kiyoshi lãng tránh ánh mắt đó, đáp lời nó:
- Được rồi. Dù sao cũng chọn người làm giáo sư hướng dẫn nên con sẽ tuân theo mọi quyết định của người.
Ngừng một lúc, Kiyoshi nói tiếp:
- Người... có thể giới thiệu về bản thân không. Vì là giáo sư mới nên... con chưa biết người là ai.
Nó khẽ mỉm cười, đáp lời:
- Tên ta là... Ryu. Cứ gọi ta là giáo sư nhé, ta... rất thích được gọi như vậy. Con giới thiệu về mình đi, càng chi tiết càng tốt, như vậy ta mới có thể biết nên làm gì với con.
Kiyoshi gật đầu, bắt đầu giới thiệu về bản thân:
- Giáo sư cứ gọi con là Kiyoshi, con là người của gia tộc Taku, những người bảo vệ thành viên gia tộc Kamana từ rất lâu đời. Con là một phù thủy trung cấp, có thể dùng nhiều loại phép thuật nhưng sở trường của con là phép thuật hệ thủy và kiếm thuật cũng không tệ. Còn về điểm yếu, con không giỏi dùng phép thuật ánh sáng và nhắm mục tiêu cũng không chuẩn xác.
Nó gật đầu, đi quanh Kiyoshi quan sát tỉ mỉ, khóe môi nó khẽ kéo lên:
- Con... có chắc mình là phủ thủy trung cấp???
Kiyoshi giật mình, khóe môi giật giật. Nó lên tiếng tiếp:
- Dựa theo dòng chảy phép thuật trong con, chắc chắn con là phù thủy cấp cao. Tuy không biết vì sao con lại học lớp phù thủy trung cấp nhưng... dù sao thì ta cũng đã hiểu biết chút ít về năng lực của con.
Nói rồi, nó nhìn về phía Hinata, dõng dạt:
- Hinata, Kiyoshi, chiều nay bài luyện tập sẽ bắt đầu, địa điểm là ở ngay đây, hãy nhớ lấy. Bắt đầu từ 1 giờ, không được đến trễ.
Hinata "vâng" rõ to, Kiyoshi cũng gật đầu tuân theo lời nó. "Có thể cảm nhận được dòng chảy phép thuật... giáo sư hướng dẫn này chắc chắn không tầm thường." - Kiyoshi nghĩ thầm.
Nó lại lên tiếng tiếp:
- Rồi, giờ về nghỉ ngơi đi.
Kiyoshi "vâng" rồi dịch chuyển trở về. Nó tiến đến bên con gái, cười dịu dàng:
- Con gái, sẵn sàng cho bài tập chưa nào?
Hinata tươi cười, gật đầu đầy tự tin. Nó xoa đầu con gái mình đầy tự hào rồi dịch chuyển trở về kí túc xá.
Về phần đội của hắn.
Hắn ngồi dưới một gốc cây, lạnh lùng nhìn hai học trò cũng đang tỏa ra hàn khí không kém gì hắn, lên tiếng:
- Địa điểm tập, đừng quên.
Cả hai người Yuu và Ray cũng chỉ gật đầu, không ai đáp lời.
Hắn cũng gật đầu, nói tiếp:
- Bắt đầu từ 1 giờ chiều nay. Có thắc mắc gì không?
Ray im lặng, đáp lại cha mình bằng cái lắc đầu, tỏ ý không có vấn đề gì. Yuu sau một thoáng suy nghĩ quyết định lên tiếng:
- Tò mò về giáo sư mới.
Hắn khẽ cười khẩy nhìn Yuu đang đứng trước mắt. Hắn tự hỏi Yun rõ ràng vô cùng thân thiện, hòa nhã, Saphia cũng rất hoạt bát, vui tươi, sao con trai họ lại chẳng giống ai trong số họ mà lại hệt như con trai hắn vậy không biết. Thế nhưng... hắn lại rất thích điều này. Hắn đáp lời Yuu:
- Ren.
Hắn chỉ đáp lại bằng một từ ngắn gọn rồi lại nhìn hai học trò của mình, ánh mắt xoáy sâu:
- Giờ thì giải tán.
Không đợi ai phản đối, hắn đã nhanh chóng dịch chuyển đi mất. Ray khẽ nhíu mày nhìn cha mình, nói đi là đi ngay, thật đúng là phong cách của hắn. Rồi, Ray cũng nhanh chóng dịch chuyển trở về kí túc xá.
Còn lại Yuu, Yuu vẫn đứng yên tại chỗ. "Ren" cái tên này... chẳng phải là...
Nghĩ đến đây, Yuu lập tức triệu hồi chổi thần, phóng đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Ngay lúc này, Yuu đang muốn trở về cung điện để gặp cha và mẹ ngay lập tức. Cái tên này... rốt cuộc chỉ là giống nhau hay thực chất... chính là người đó???
Phải. Yuu cần kiểm chứng ngay lập tức.
|