Tứ Đại Siêu Quậy
|
|
TỨ ĐẠI SIÊU QUẬY Tên tác giả:Karino Chương 1 Tách... tách... tách... tách...
Một cô nhóc đang đi trên vỉa hè bước chậm từng bước nặng nề trên người đầy những vệt máu loang nhuống đỏ cả chiếc áo trắng mà nhỏ đang mặc,khác với những người khác vội vã tìm nơi chú mưa nó thì vẫn một mình bước từng bước ánh mắt vô hồn nhuốm màu đau thương nó nhớ lại đêm hôm đó...
-Mình này giờ ta phải làm sao đây nếu chúng biết bé Khang và bé Băng đang nắm giữ cặp dây truyền hộ mệnh đó thì sẽ nguy mất mình làm gì để cứu hai con đi.-Khuôn mặt người phụ nữ mang nét hoảng sợ và lo lắng.
-Người đàn ông trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lên lời khuôn mặt hai người như hiện lên một nỗi buồn vô hạn.
-Bây giờ chỉ còn cách là đi thật xa khỏi nơi này tôi sẽ đến nơi chúng yêu cầu và nhường lại vị trí đó cho chúng như chúng muốn,bà hãy đặt vé máy bay để vài ngày nữa rời khỏi đây.Bằng không chúng ta sẽ chết dưới tay bọn chúng.
Cô bé hoảng sợ cả người run lên tưởng như sắp ngã thì một vòng tay ôm người nó và bước đi.
-Hai ơi chuyện này là sao?-nó sợ hãi hỏi người đứng trước mặt nó bây giờ.
-Bé Băng ngoan hai thương bé nhớ rằng nếu hai và pama không còn trên đời nữa hãy tự chăm sóc bản thân nghe chưa?-Hai nó nói.
-Nó đưa mắt nhìn thật kĩ khuôn mặt của hai,nó cảm giác như mình sẽ phải xa người anh này và có thể sẽ không gặp lại nữa.
-Bé Băng có hứa với anh không?-giọng nói trầm ấm của hai nó lại vang lên.
-Dạ...nó nhìn vào đôi mắt đó.
-Vậy bé tin anh chứ?
-Dạ.
-Vậy bé hứa với anh nào.-Hai nó chìa bàn tay mình ra.
Nó gật đầu rồi đưa tay ra móc tay với anh.Hai anh em nó nhìn nhau cười nhưng nụ cười ấy mang sự tin tưởng đến cho người kia.Tuy còn nhỏ tuổi nhưng hai anh em nó suy nghĩ rất chín chắn hơn hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa.
Vài ngày sau...
-Nhanh nên nào hai con sắp muộn rồi.
Hai anh em nó không nói gì chỉ cầm tay nhau rồi bước lên xe.Chiếc xe rời đi rời xa khỏi ngồi nhà với bao kỉ niệm.Chiếc xe chạy trên đường cao tốc bỗng... KÉT...ẦM...
Tai nạn xảy ra chiếc xe méo mó không còn hình thái ban đầu cửa kính vỡ do va chạm,người trong xe bị thương nặng nhưng...
Có cánh tay nhỏ bé bám chặt vào người con trai và ngồi dậy nhỏ hoảng hốt lay lay người bên mình.
-Hai ơi tỉnh lại đi hai ơi.Nó ngước lên phía trên nơi pama nó đang ngồi.
-Ba ơi mẹ ơi hai người tỉnh lại đi đừng bỏ con.-Nước mắt nó rơi xuống,rồi ngất đi.
Bên ngoài tiếng mọi người ầm ĩ.Có người mở cửa và đưa tất cả những người trong xe ra ngoài...
Khi nó tỉnh dậy đã thấy mình trong bệnh viện y tá bước đến.
-Cháu tỉnh rồi sao?để cô đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ bước vào kiểm tra cho nó hỏi nó về tình hình sức khỏe nhưng nó không trả lời mà hỏi lại bác sĩ.
-Ba mẹ và hai cháu đâu mọi người đâu cả rồi?
-Ta không rõ ta chỉ biết có mỗi cháu được đưa vào đây trong tình trạng nguy kịch. -Ukm.Cháu muốn nghỉ.
Bác sĩ ra ngoài để nó lại trong phòng.Khi cánh cửa được khép lại nước mắt nó rơi nó khóc vì giờ chỉ còn mình nó trên đời này không còn ai yêu thương nó cả nó khóc,khóc đến khi mệt lả rồi ngất đi.
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy,nó quyết định sẽ chốn viện mặc cho vết thương chưa lành.Và giờ nó đang bước trên đường với khuôn mặt trắng bệch ánh mắt buồn bã không quan tâm tới mọi thứ xung quanh đến khi đầu nó đau lên trước mặt nó toàn một màu đen che phủ.
Lần thứ hai nó tỉnh dậy trong bệnh viện đôi mắt với hàng mi cong vút khẽ động đậy rồi mở hẳn nó nghe thấy tiếng nói.
-Này ông con bé tỉnh rồi này.
-Cháu thấy sao rồi để ta gọi bác sĩ.
-Bác sĩ tới rồi.
-Cháu bé không sao nữa rồi nhưng tâm lí cháu chưa được ổn định người nhà cần lưu ý.
-Cảm ơn bác sĩ.
-Cháu này sao lại đi một mình dưới trời mưa vậy nhà cháu ở đâu để ta đưa về ba mệ cháu chắc lo lắng lắm,tên cháu là gì vậy. -... -Cháu sao vậy cho ta biết được không?
-Nhà cháu ở XYZ,ba mẹ và anh trai đã mất.Cháu tên Hàn Vũ Thiên Băng.
-Khổ thân cháu quá hay là giờ cháu đến nhà ta ở hai vợ chồng ta sẽ nhận cháu làm con nuôi nhà ta còn hai thằng con trai.
-Dạ?...-nó ngỡ ngàng.
-Cháu không đồng ý ư?-người đàn ông nói.
-Dạ không nhưng như vậy quả thật rất bất tiện.
-Có gì bất tiện chứ.Con là con gái ta ai giám rò xét.-người phụ nữ trả lời.
Mấy hôm sau nó xuất viện bước vào trong xe nó cảm giác đây như là một giấc mơ vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc.
Vừa đến trước nhà nó ngỡ ngàng vì ngôi nhà không khác nhà trước của nó là mấy nó ấm áp trang nhã đồ vật được sắp xếp bày trí rất đẹp.Nó đang mải ngắm nhôi nhà thì có tiếng con trai vang lên:
-Ba mẹ ai vậy?-đứa bé trai nói.
-Đây là chị con ta mới nhận nuôi mà ta đã nói trước đó.-Ba nó nói.
-Đây là Anh Tuấn là em trai con nó 7 tuổi,con 8 tuổi đúng không?
-Dạ.
-Tuấn lại chào chị đi con.-Mẹ nó nói.
-Chào.
-Chào em.
-Để mẹ đưa con lên phòng mẹ đã dọn dẹp và trang trí theo ý của mẹ nếu con không thích có thể nói với mẹ đừng ngại.
-Dạ.Nó và bá bước lên phòng...
-Con thấy sao?-bà nhìn nó ấm áp.
Trước mặt nó là căn phòng màu hồng mang đến cảm giác hạnh phúc chính giữa căn phòng là chiếc giường lớn màu trắng,bên trong là nhà vệ sinh,chiếc bàn học được đặt đối diện với chiếc giường,cách đó không xa là chiếc đàn piano màu đen được đặt gần ngay cửa ban công...Nó quay sang nhìn bà nói:
-Con muốn thay đổi căn phòng một chút được không ạ?-nó quay sang phía bà nói.
-Được con cứ nói ta sẽ cho người làm ngay.
-Dạ con muốn căn phòng này chỉ có hai màu đen và trắng,chiếc rèm cửa và máy tính màu hồng kia cũng vậy,giữa cửa ra vào và dưới giường mẹ đặt cho con một tấm đệm màu đen...vậy thôi ạ.(*thế thôi cũng đủ giết người rồi đó má*)
-ukm ta sẽ cho người sửa hôm nay con ngủ cùng ta được không?
-Vậy còn ba thì sao?
-Ông ấy sẽ ngủ cùng phòng với Tuấn vì thằng Minh nó không muốn ngủ cùng ai cả.
-Vậy cũng được ạ con muốn ra vườn ngồi được không ạ?
-Được nhưng chú ý sức khỏe.
-Dạ. Nó bước xuống nhà và đi dạo quanh vườn nó thấy một chiếc xích đu liền nhanh chóng bước tới và ngồi xuống.
Nó nhớ lại những ngày sống cùng gia đình, nó trước kia nhớ cảnh hai anh em nó cùng vui đùa dưới mưa bị mẹ la...mọi truyện như diễn ra trước mắt nó khiến nước mắt lại trực trào trên khuôn mặt thiên thần.
Nó muốn quay trở lại thời gian đó mong sao mọi thứ đừng diễn ra như vậy nó đau,đau lắm nhưng liệu ai có thể hiểu thấu đâu nó ngả người ra phía sau dựa vào thành xích đu và nhắm mắt.
|
Chương 2 Ngoài phía tường ngăn cách nhà nó có ba cô nhóc đang chơi đùa à không phải hình như đang âm mưu trò gì đó.
-Này Vy,Nhi tụi bay kiếm đá làm để trèo lên coi nhanh không tao cho tụi bay mỗi đứa một trưởng sách ba lô con cóc đi du lịch gặp bác Vương yêu quái bây giờ.-giọng oanh vàng thỏ thẻ của Tuyết vang lên.
-Đây đây bình tĩnh coi đang tìm.-Nhi lên tiếng.
-Này hai đứa kia ra giúp tao bê cái này coi nặng chết mất.-Vy nhà ta lên tiếng.
Hai đứa chạy lại gần bê cùng nhỏ Vy vừa tới nơi tụi nó vứt tỏm cái xuống (may không vào chân) thở như chưa bao giờ được thở.Nghỉ ngơi xong tụi nó lại thi hành tiếp công việc cao cả ...trèo vào nhà nó vặt trộm hoa.
Chuyện là mấy hôm trước, mấy cô nàng tung tăng chốn mấy phụ lão đi chơi về qua nhà nó thì thấy vườn hoa hồng bạt ngàn khoe sắc liền bày trò vào hái trộm giờ thì mấy nàng đang lần lượt leo lên tường đầu tiên là nhỏ Vy nàng ta trèo lên mãi không được Tuyết tức quá dọa :
-Mày mà không nhanh ta kiếm con sâu thả vô người mi cho mi ở nhà cả ngày ngồi hôn gió với con chó Kiki nhà mi.
Nghe thấy thế Vy sợ quá vừa rồi nhảy mãi không bám được vào thành tường thì không biết lấy sức đâu ra nhảy phát lên túm lấy thành tường mà trèo vào phía trong chân vừa chạm đất nàng ta nhảy lên hú hét ầm ầm (hét bé không ai nghe thấy ngoài mấy nhỏ bạn) nhỏ cứ nhảy thế đến khi:
-Mày thích chết hả con kia ra khỏi người ta mau.
Hóa ra nàng ta nhảy hăng quá đúng lúc thì nhỏ Nhi vừa trèo vào và chạm chân xuống đất thì nàng Vy nhảy ùm phát vào làm cho cả hai đứa ngã ùm xuống cỏ nhà nó.Không biết việc mình làm tai hại như nào nàng ta vừa đứng dậy vừa nói: -May mình không phải làm đệm ố zê.
-Zê cái con bê đê nhà mày thích giống bò nhai cỏ không?- Nhi tức quá khi con bạn thân nói vậy.
-Hehe thôi ta nhường mày tất ta không thích giống bò như ai đó.
-Mày nói gì?-Nhi trừng mắt nói.
-Tụi bay có thôi đi không thích tao cho hai đứa tụi bay thay nhau gặm.-Tuyết vừa trèo vào tới nơi thì nghe hai con bạn cãi nhau.
-Hihi dạ tụi em không thích chị tha mạng.-Hai con đồng thanh nói nhưng trong đầu thì:
*-Cho mày cạp thì có đồ bà la sát mày còn ghê hơn cả con Kiki nhà tao khi gặp người lạ-nguyên văn ý trong bộ não của nhỏ Vy.
Còn nhỏ Nhi thì:-Cái con quỷ nhà mày, ta tha không cho mày cạp đất thì thôi giám nói thế với bản cô nương thích ta cho mi đi gặp các cụ nội tổ của nhưng con bò không đến lúc đó mày tha hồ mà cạp cỏ cùng chúng vừa cạp vừa hát:*chúng tôi là những con bò vui nhộn chúng tôi là những con bò hạnh phúc* ố hô hô chắc lúc đó vui lắm* nhưng nghĩ thôi tụi nó mà nói ra có mà người làm thế chắc là tụi nhỏ chứ không phải Tuyết.
Đang mải ngắm nhìn xung quanh thì Tuyết thấy một bóng người đang ngồi xích đu cách tụi nhỏ khá xa nhỏ quay qua hai con bạn đang đơ người với những ý nghĩ trong đầu:
-Này Vy,Nhi tụi mày nhìn kìa hình như có người.-Tuyết chỉ về phía nó.
Hai đứa kia tỉnh mộng ngoảnh theo phía tay Tuyết chỉ nhìn kĩ rồi quay sang phía nhỏ nói:
-Hình như đang ngủ.-Nhi lên tiếng.
-Đúng là đang ngủ may thật mà sao ra đây ngủ làm gì nhỡ ốm thì sao nhỉ.-Vy nói.
-ukm lại xem sao.-Tuyết trả lời.
Tụi nó lại gần phía nó đang say giấc nồng.Bước gần đến phía nó, tụi nhỏ cúi người nhìn mới nhận ra nó trông khá trẻ con khoảng tầm tuổi với tụi nhỏ nhìn mặt nó kìa như thiên thần vậy môi hồng mọng nước,mi dài cong vút,mũi nhỏ cao,da trắng xinh quá đó là điều mà ba tụi nhỏ có thể nghĩ ra lúc này trong đầu tụi nhỏ cứ nhìn đến khi mắt nó khẽ mở ra mới giật mình không biết nói gì cứ đơ ra.
Nó thì vừa mới mở mắt thì đập ngay mặt là ba khuôn mặt xinh đẹp nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh lại còn có vẻ sợ hãi nữa.Nó thắc mắc hỏi:
-Mặt tôi dính gì à?
-K..h..ô..ng-ba đứa khó nhọc nói.
-Vậy thì có gì mà nhìn tôi ghê vậy.-nó lạnh lùng nói.
-Ờ thì...-Tuyết nói (t/g:vừa mới oai thế giờ lại như con nai thế này.)
-Sao?
-Tụi này nói bạn không được phô nhà cậu nha.-Vy lên tiếng.Nó nhăn mày nghĩ rồi trả lời:
-Được.
-Bọn này vào đây trộm hoa.-vừa nói Nhi vừa nhìn sắc mặt nó.
Nó nghe nói thế liền đưa mắt nhìn xung quanh nó nghĩ* hóa ra là vậy ai kêu nhà mình trông hoa đẹp mà nhiều quá làm gì haizz đúng thiệt là...*
-Thế hái đươạ chưa đưa xem coi.
-Chưa-tụi nhỏ đồng thanh trả lời.
-Sao kì vậy kêu vào trộm hoa sao chưa trộm được?-nó nhăn mặt hỏi.
-Tại mải ngắm bồ.
-Ngắm tôi?
-Ukm... ai kêu bồ ngồi ngủ ngoài này mặc váy mỏng tang này nên tụi này thấy hiếu kì lại xem thấy bồ xinh quá liền ngắm hihi.-Vy trả lời.
-Vậy à mấy người thích thì cứ hái nhưng cẩn thận đừng làm nát chúng tôi đi vào trong đây.Nó định đứng dậy thì:
-Ấy ấy khoan đã...-ba tụi nhỏ lên tiếng.
-Sao còn chuyện gì à?
-Tụi này muốn làm bạn với bồ được không?-Nhi nói.
-Tùy.
-Vậy bạn tên gì?-Nhi hỏi.
-Băng-Hàn Vũ Thiên Băng.Còn mấy người...
-Mình là Trần Nguyệt Vy,đây là Nguyễn Hoàng Linh Nhi,kia là Trương Hạ Minh Tuyết.
-Rất vui được làm bạn.-Hai nhỏ kia nói.
-Ừ.Mấy người muốn vào nhà tui chơi không?
-Có chứ.Nhưng sao bạn nói xa cách quá vậy?
-Vậy gọi sao?
-Ờ gọi tên đi được không?
-Ưkm.
Tụi nhỏ bước theo nó đi vào trong,vừa bước vào nhà mẹ và ba nó lên tiếng hỏi:
-Ai vậy Băng?
-Dạ tụi con là bạn mới quen của Băng nhà tụi con gần nhà bác đó.-Vy nhanh nhảu trả lời.
-À hóa ra là con của mấy ông bạn của ta.-Ba nó lên tiếng.
-Sao các cháu vào được đây?-Mẹ nó hỏi?
-Dạ...
Thấy tụi nhỏ khó nói nó đi đến nói nhỏ vào tai ba mẹ nó.Nghe xong ba mẹ nó cười lớn nói:
-Đúng là trẻ con nếu thích thì sang đây ta sẽ cho người hái tặng mấy cháu may mà có Băng không khéo mấy đứa bị thương mất.-ba nó nói.
-Đúng đó ai kêu Băng nhà mình xinh quá khiến tụi nhỏ ngắm mà quên đi trộm.
-Ha ha bà nói chí phải.Mà các cháu cứ chơi với Băng nhé ta và bác gái đi có việc.
Nhìn theo bóng hai người khuất khỏi cổng tụi nó chơi với nhau đến khi tụi nhỏ phải về thì người làm nhà nó mang ra ba bó hoa hồng tặng tụi nhỏ khiến tụi nhỏ vui không tả nổi rồi tạm biệt nó ra về.
|
Chương 3
Ngày mới bắt đầu mang theo bao hi vọng tiếng chim ca hát trên những cành cây,bầu trời cao trong xanh điểm vào đó là những cánh chim chao liệng những cánh hoa bay khắp không gian,gió trời thổi nhẹ nhàng.Trong căn phòng chỉ có hai màu nhưng được trang trí rất gọn gàng,đẹp đẽ nhưng nó như ẩn chứa trong đó cả sự đau thương,trên chiếc giường trắng có một thiên thần đang say giấc tiếng thở nhẹ nhàng phả vào không gian ánh nắng buổi sớm hắt vào căn phòng qua lớp kính còn làm tăng vẻ đẹp lên khiến người nhìn say mê.(t/g:ối ối ai cứu tôi với đẹp chết mất hừ không ai thèm cứu thôi ta đi)Trong phòng yên tĩnh là vậy dưới nhà thì:
-Ê tụi bay lên phòng tiểu Băng Băng xem đi chơi với nhau lâu mà chưa lên phòng nó bao giờ.-tiểu Vy Vy lên tiếng rồi quay mặt sang hai đứa kia.
-Ý kiến hay đó.-hai đứa kia lên tiếng.
-Mấy chị định làm gì đó?-không biết Tuấn từ đâu bước tới sau ba đứa nói khiến tụi nhỏ một phen giật mình tưởng ma hiện thân.
-Ấy...ấy cụ tổ 18 đời nhà Băng yêu quý tụi con không có làm gì xin cụ tha mạng.-nàng Nhi lên tiếng còn hai nàng kia sợ quá miệng câm nín.Tuấn thấy thế liền nhếch mép rồi nói:
-Mấy người vào nhà ta có ý đồ gì?-giọng chàng ta trầm xuống.
-Dạ tụi con đến đây chơi không có ý gì cả chỉ muốn lên phòng tiểu Băng chơi huhu cụ tổ nhà Băng ơi đừng ám tụi con nha.-Nhi cứ nói mà không giám quay đầu lại.
Nghe đến đó Tuấn cười chảy cả nước mắt còn ba đứa kia không hiểu gì chỉ thấy Tuấn đang ôm bụng cười.Ba nàng nhìn nhau rồi nhìn Tuấn bằng ánh mắt chìu mến hết sức đang cười Tuấn thấy lạnh sống lưng liền ngừng cười ngồi dậy thấy ba bản mặt không khác gì muốn giết người liền khai thật:
-Mấy tỉ tỉ yêu quái à nhầm yêu quý em thấy mấy chị đang bàn gì rất bí hiểm nên đến hỏi ai dè....mấy tỉ tỉ lại như vậy nên cảm súc em dâng chào không thể nhịn mấy tỉ tỉ bó quá cho.
-Chú em mơ hả dậy đi sáng rồi đừng ngủ nữa mà vẫn còn thì mấy chị đây cho chú mấy phát cho tỉnh giám chọc vào bản cô nương.-Tuyết nói.
-Không em tỉnh rồi không cần chiêu gia truyền nhà tỉ đâu mà mấy tỉ không lên xem phòng chị Băng hả lát chị mà dậy không vào được đâu sau khi chị về nhà này chị ấy bảo mẹ thay đổi cả căn phòng rồi không cho ai vô ngoại trừ ba mẹ ra em cũng đang tò mò muốn xem thử.
Thấy Tuấn nói thế ba đứa quên mấtsử lí việc Tuấn mà cùng nhau đi lên phòng nhỏ Băng xem.Khi nước tới cửa phòng nó bốn đứa cảm giác hơi lạnh lạnh đang định quay sang nhau hỏi thì một giọng nói vang lên:
-Mấy tiểu quỷ định vào phòng nhỏ Băng hả?-giọng Minh vang lên.Bốn đứa giật mình quay lại nhìn khi thấy Minh thì đồng loạt giơ ngón trỏ lên Suỵt một tiếng nhìn thấy thế Minh ra chiều đã hiểu tiến gần chỗ tụi nhỏ lên tiếng hỏi lần nữa nhưng lần này giọng nhỏ nhẹ thỏ thẻ.Bọn nhỏ không nói gì chỉ gật đầu cái rụp.Minh hỏi tiếp:
-Vào đó làm gì?Có gì trong đó?Mấy đứa không sợ nó giận hả?vân vân và mây mây.Nghe Minh hỏi nhiều quá tụi nhỏ bực mình nói:
-Im con trai lắm mồm.Nghe vậy mặt Minh dài như cái bơm mặt thểu não như ông già.
-Anh chỉ hỏi thôi mà có gì đâu.
-Đâu con sâu nếu thắc mắc thì tham ra cùng tụi này không thì về phòng mà ngắm tường.
-Thế chán lắm thôi anh tham gia với mấy đứa.
Nghe vậy tụi kia hài lòng gật đầu rồi quay lại việc chính bọn chúng nhẹ nhàng mở cửa vì khi ngủ nó không khóa cửa chỉ khi nào thức dậy nó mới khóa không cho ai vào.Từng đứa bước vào một chúng nó phải há hốc mồm vì cách bày chí của căn phòng mùi hương bạc hà thơm mát quyện với hương thơm của hoa hồng trắng.Tụi nhỏ bước về phía giường của nó thì thấy bức ảnh cả nhà nó chụp với nhau chúng xúm lại xem rồi bàn tán nghe thấy tiếng nói nó tỉnh giấc quay mặt về phía phát ra tiếng nói thì thấy cảnh tượng năm cái đầu chụm lại xem cái gì đó nó tức giận nói:
-Sao mấy người vào đây?
Tụi kia giật mình suýt đánh rơi khung ảnh quay ra cười nhìn nó.Thấy trên tay tụi nhỏ cầm bức ảnh cả gia đình nó trước kia ánh mắt nó vằn tia máu mặt càng ngày càng đen đi tụi kia thì đứng đó nhìn nó như thấy sớm chớp bao vây mình:
-Mấy người xuống dười nhà tôi cho mất người quà ha.- giọng nó nhẹ nhàng vang lên nhưng âm vực trầm xuống khiến tụi kia run cầm cập lê bước xuống nhà.
Khi tụi kia đóng cửa lại và đi xuống dưới nhà thì nó bước vào VSCN rồi bước xuống nhà.Vừa mới tới cầu thang nó nhìn thấy năm con người đang ngồi ghế sô pha người thì chắp hai tay khấn,người thì ngồi nhấp nhổm không yên nhưng có một điểm chung là cả người đều run như chưa bao gờ được run thấy cảnh đó ánh mắt nó ánh lên tia cười miệng hơi nhếch lên bước xuống dưới nhà.Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống năm đứa đồng loạt ngoảnh mặt về phía cầu thang nhìn nó bước từng bước xuống mỗi tiếng bước chân nó va chạm với mặt gỗ của cầu thang người năm đứa lại giật nhẹ lên.Đến khi nó bước đến trước mặt tụi nó vẫn giật:
-Ai cho mấy người tự ý vào phòng của tôi mà chưa xin phép?Giờ năm người muốn sao, tôi có những món quà sau mấy người tự chọn lựa và bàn bạc với nhau:
1.Quét khắp căn nhà này không còn một hạt bụi.
2.Thay toàn bộ chăn,màn,rèm cửa mang đi giặt phơi khô lưu ý không được giặt bằng máy.
3.Bắt sâu ngoài vườn và cắt cỏ không được dùng máy cắt cỏ.
4.Tắm cho ba con chó ngoài kia.
5.Đi cọ bồn cầu của cả căn nhà,lau sạch sẽ sàn bằng chổi lau.Tự mà phân chia mà thôi để tôi tự chia không mấy người chia nhau có mà đến tết năm sau cũng không chia nổi.Xem nào Tuyết,anh Minh,Nhi,Tuấn,cuối cùng là Vy theo thứu tự tôi vừa nói mà làm tất nhiên sẽ có người theo sau hộ giá(trông coi đó).
Nghe thấy thế năm đứa chỉ biết gào thét trong lòng:*trời đúng là bất công huhu mẹ ơi xuân này con không về*thểu não cầm đồ nghề đi làm việc.
Trong lòng năm đứa khi đã cầm được “chọn bộ đồ nghề”trong tay thì mặt cảm thán hét lên:*Trời ơi..i...i sao con có đứa bạn/đứa em nó địa chủ ,cường hào vậy nè trời*và điều đương nhiên mấy người đó chỉ dám gào thét trong lòng không thì nó cho xuân này tụi nó không vệ thật.
Tụi nhỏ nối đuôi nhau đi ra ngoài phòng khách thì không biết ai để chiếc dép ở giữa đường đi khiến người đi đầu là Nhi trượt chân ngã và kéo theo là cả đoàn cùng ngã theo.Nhỏ Nhi dưới cùng hét lên:
-Mấy người đứng dậy nhanh đau chết tôi rồi.
Bọn kia thấy thế liền đứng dậy vừa mới đứng được dậy Nhi nói:
-Ai để dép đây vậy,hại ta thành đệm cho mấy con heo nái.
-Là em chứ ai bầy đặt ném người không dọn chiến trường còn trách ai.-Minh nghe thế nói.Hóa ra nàng ta bị Minh chọc nên tức quá cầm dép đuổi đánh,xong không chịu dọn nên tự mang họa vô người.Nhỏ nghe vậy ấm ức lườm Minh định phản lại thì nó lên tiếng:
-Có định đi làm việc không thì bảo.Thấy nó chuẩn bị nổi giận thì cả lũ biết điều nối đuôi nhau đi *tìm đường cứu mình* với phương châm*chuồn là thượng sách*.
|
|
Nội dung truyện của bạn khá hay. Tuy nhiên cần có cách sắp xếp và diễn đạt câu từ một cách hợp lí để dễ nhìn hơn. Mau ra chap mới nhé!
|