Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc
|
|
Chương 47: Xả Stress
Chiếc Lamborghini Aventador màu đen sáng bóng vút nhanh trong màn mưa lạnh lẽo.
Tốc độ của nó thật kinh người, nó nhanh đến mức ngay cả xe cảnh sát cũng đuổi không kịp.
Dương Nghị ở ghế phụ, mặt có chút tái nhợt bởi tốc độ quá nhanh, tuy không phải hắn chưa từng sử dụng tốc độ này nhưng giữa người ngồi ở vị trí lái cùng người ngồi ở vị trí ghế phụ hoàn toàn khác nhau, hơn nữa người ngồi kế bên …
Vương Vũ Hàng ngồi ở tay lái, từ lúc ở sân bay rời đi, hắn vẫn im lặng như thế nhưng vẻ mặt thì đằng đằng sát khí, toàn thân đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm chết người.
Hắn cứ thế nhấn mạnh ga, tăng hết tốc lực, cứ như muốn đâm xầm mọi thứ cản đường trước mặt hắn, mắt đầy tia máu đỏ, tay cũng nổi gân xanh nhìn rợn cả người.
___________________________
Ảo Cư.
Trên tầng cao nhất, trong phòng khách, dưới ánh đèn mờ ảo, không khí ảm đảm đến khó thở, còn có mùi rượu nồng nặc phản phất khắp phòng, mà trên bàn hay dưới đất đã sớm chất đầy vỏ chai rượu, có cả bia.
Trên ghế sofa, Man Cảnh Ân chỉ mặc mỗi áo sơ mi nhăn nhúm, vẻ mặt như đã say đến mất đi ý thức, bên cạnh là Mạch Quân Vỹ, hắn đỡ hơn Man Cảnh Ân nhiều nhưng cũng đã say khướt.
“ Rầm.” – Cánh cửa to lớn kia chỉ vì một đạp của Vương Vũ Hàn trở nên đáng thương, ngã ngang ra hai bên.
Vương Vũ Hàn người tỏa ra khí lạnh đi thẳng đến chỗ Man Cảnh Ân đang nằm ngồi, túm lấy hắn lôi dậy, không nói một câu đã vung thẳng nắm đấm vào mặt Man Cảnh Ân.
“ Binh.”
“ Hàn, bình tĩnh lại.”
Mạch Quân Vỹ chưa kịp cang ngăn đã thấy Vương Vũ Hàn giơ nắm đấm thứ hai, hắn bước nhanh tới giữ chặt tay Vương Vũ Hàn.
“ Bình tĩnh ? cậu ta thân là lão đại một tổ chức lớn mà chuyện nhỏ như thế giải quyết cũng không xong, giờ còn mang cái bộ dạng không phải người này … tôi phải đánh cho cậu ta …”
“ Binh.” – Chưa nói hết câu, Vương Vũ Hàn đã bị Man Cảnh Ân đấm một đấm, vẻ mặt hắn trở nên đáng sợ hơn.
“ Được … hôm nay tôi sẽ đánh cậu tỉnh ra mới thôi.”
Vương vũ Hàn quăng áo khoát sang một bên sau đó nhào tới, từng cú đấm cứ thế in lên khuôn mặt cương nghị của Man Cảnh Ân mà khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Vũ Hàn cũng không thoát khỏi.
Mạch Quân Vỹ nhịn không được muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị Dương Nghị giữ lại.
“ Mạch tiên sinh, cứ để hai người xả stress một chút đi, gần đây Vương tiên sinh nhẫn nhịn cũng đủ rồi.”
“ Mạch tiên sinh, Dương Nghị nói đúng, Man tiên sinh cần tĩnh tâm.”
Chấn Phi kế bên cũng không ngăn cản, hắn đi theo Man Cảnh Ân nhiều năm, đây là lần đầu thấy Man cảnh Ân trở thành cái bộ dạng như thế, nếu không để Man Cảnh Ân được giải tỏa e rằng khi hắn chịu không nỗi thì mọi kế hoạch coi như hỏng hết.
Mạch Quân Vỹ thở dài. – “ Xả stress kiểu này sao ?”
Tuy nói nhưng cũng không ngăn cản, Mạch Quân Vỹ biết hai người đàn ông này … một người thì nhẫn nhịn đến phát điên còn một người bị lừa một cú quá đau, thôi thì để họ nổi điên một bữa vậy.
Nhưng cũng may hắn không bị vây vào cuộc chiến này nếu không ngày mai còn mặt mũi nào mà đến công ty làm việc.
Thời gian nhanh chống qua đi, hai người đàn ông đứng đầu hai giới hắc bạch đánh càng lúc càng hăng, trên mặt cũng bê bếch máu me trong rất đáng sợ …
“ Xoảng.” – Tiếng chai vỡ như báo hiệu kết thúc trân đấu, mà người đập vỡ nó không ai khác ngoài Mạch Quân Vỹ.
Tiếng vang rốt cuộc cũng khiến hai người đàn ông ngừng lại, hai bên tách ra cùng ngã xuống đất thở hổn hển.
“ Vương tiên sinh.” – Dương Nghị phản ứng đầu tiên, chạy đến đỡ Vương Vũ Hàn nhưng bị hắn gạt tay ra.
Chấn Phi cũng chạy đến, hắn xem xét vết thương thì thấy máu đã thắm đỏ áo sơ mi Man Cảnh Ân, hắn lớn tiếng.
“ Mang thuốc đến đây.”
Một vệ sĩ tức tốc chạy tới cùng hòm thuốc trên tay, Chấn Phi mở một góc áo sơ mi, tháo băng gạt đã nhuốm đỏ máu ra, bắt đầu bôi thuốc.
Vương Vũ Hàn ngồi bẹp dưới đất, dựa người vào cạnh sofa nhìn Man Cảnh Ân.
“ Kẻ làm lão đại như cậu thất thời đến mức bị người khác ám sát sao ?”
“ Không phải ám sát, mà bị bắn chính diện.” – Mạch Quân Vỹ lên tiếng.
Man Cảnh Ân vẫn không nói gì, túm một chai rượu gần đó uống một ngụm, liếc nhẹ Mạch Quân Vỹ nhìn qua Vương Vũ Hàn.
“ Cậu nổi điên cái gì vậy ?”
“ Con mèo hoang của cậu ta bỏ đi rồi.”
Mạch Quân Vỹ vừa lên tiếng đã nhận ngay một cái chai bay tới mặt, cũng may né kịp nếu không đẹp mặt rồi, hắn nhăn nhó nói.
“ Hàn, mình cũng biết cậu đang tức giận nhưng cũng đâu phải lỗi do mình, ai biểu vẻ mị hoặc của cậu quá lớn, con nhỏ họ Hạ kia vừa thấy cậu đã chấm rồi, muốn mình xen vào cũng không được.”
Kế hoạch ban đầu vạch ra, Mạch Quân Vỹ là mồi câu Hạ Quân Đồng nhưng cô ả lại bị Vương Vũ Hàn mê hoặc nên cuối cùng đành để Vương Vũ Hàn làm mồi nhử.
Thật ra bọn họ cũng không có hứng thú với Hạ Quân Đồng, nếu không phải cô ta có liên quan đến tổ chức bí mật kia thì cho họ cả núi vàng cũng không thèm đếm xỉa tới cô ta … tuy dáng người cô ả không tệ nhưng nữ nhân trong lòng bọn họ vẫn quyến rũ hơn nhiều.
Kế hoạch bị thay đổi cũng rất khó khăn, bởi Vương Vũ Hàn cứng đầu không đồng ý nhưng vì đại cuộc, hắn đã đánh Mạch Quan Vỹ tươi tả rồi mới chấp nhận tiến hành kế hoạch.
Sau một tuần chuẩn bị một chương dài ngoằn cho Vương Vũ Hàn học cách cưng chìu đàn bà thì mọi việc cũng đi vào quỹ đạo, giờ chỉ còn trông chờ vào mấy tên thuộc hạ mà thôi.
“ Ai bắn cậu vậy ?” – Vương Vũ Hàn lườm Mạch Quân Vỹ, quay sang nhìn vết thường của Man Cảnh Ân, bình thản nói.
“ Kha Nhi.” – Tiếng nói rất nhẹ nhàng nhưng trong đó còn mang theo chút đau xót.
“ Cô ấy là người của tổ chức bí ẩn.” – Hắn chậm rãi nói tiếp.
“ Kha Nhi … là sát thủ.”
Vương Vũ Hàn không lấy làm lạ, một cô bé chưa được hai mươi tuổi lại có thể bắn súng giỏi như thế thì chỉ có một lý do là có người dạy mà người đó chắc chắn không phải Man Cảnh Ân, bởi hắn ta từng nói sẽ không bao giờ để người đàn bà bên cạnh hắn đụng tới súng.
“ Không ngờ cô ta ẩn giấu tốt như vậy … công nhận con thỏ con của cậu thủ đoạn cũng cao tay thật.”
“ Xoảng.” – Một cái chai lại bay đến chỗ Mạch Quân Vỹ, lần này hắn cũng may mắn tránh khỏi.
“ Ya … hai cậu đủ rồi đó, nếu còn sức chọi như vậy thì đánh nhau tiếp đi.”
“ Ân, mình cảm thấy hơi ngứa tay.” – Vương Vũ Hàn nhìn Mạch Quân Vỹ với ánh mắt tà mị.
“ Hàn, cậu cũng nghĩ như mình phải không ?” – Man Cảnh Ân nhìn Mạch Quân Vỹ, mắt đầy hàn ý, hai tay đan vào nhau nghe rốp rốp.
Mạch Quân Vỹ nuốt nước bọt, hắn cười cợt nhã.
“ Mình còn có việc, gặp các cậu sao ?” – Sau đó cong giò bỏ chạy.
Hai người đàn ông ngồi đó nhìn nhau cười lớn. Trong ba người bọn họ, một kẻ lạnh lùng, một kẻ vô tâm còn một kẻ hời hợt … mà kẻ hời hợt đó luôn khiến hai người còn lại tìm được niềm vui trong nỗi buồn.
“ Chuyện của Kha Nhi, cậu tính giả quyết ra sao ?” – Vương Vũ Hàn lên tiếng.
Nếu Kha Nhi là người của tổ chức bí mật, vậy kế hoạch của bọn họ có đổ bể hay không ?
“ Mình không biết.” – Man Cảnh Ân thở dài, nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Lần này động tâm thật sao ?”
“ Mình cũng không biết.” – Hắn biết Man Cảnh Ân có ý gì, chỉ nhàn nhạt trả lời.
“ Mình nghe nói Thiếu Phong bên Mỹ làm việc rất mau lẹ, mới đây đã thu mua không ít công ty bên đó, thế lực của nó đã mạnh hơn nhiều … nếu nó vẫn yêu Lăng Tịnh Hy thì lần này trở về sẽ có sóng to gió lớn … khuyên cậu một câu chân thành … buông tay đi.”
Vương Vũ Hàn không nói một câu, ngửa đầu tựa vào sofa, nhắm mắt lại suy nghĩ.
_____________________________
Nguyệt Thự
Cả người nồng nặc mùi rượu đi về Nguyệt Thự, tuy uống hơi nhiều nhưng thần trí vẫn tỉnh táo hơn Man Cảnh Ân, tên kia bị Kha Nhi chơi một cú quá đau, điên đến mức đến rượu thuốc cũng uống, cũng may cuối cùng chịu không nỗi nên gục xuống.
Dì Phùng thấy Vương Vũ Hàn cả người đầy mùi rượu, lo lắng hỏi.
“ Cậu chủ, cậu không sao chứ ?”
“ Cô ta đâu ?” – Hắn lạnh nhạt hỏi.
“ Hạ tiểu thư đã ngủ rồi, cô ấy nói cậu chủ có về thì kêu cô ấy dậy.”
“ Không cần đánh thức cô ta.”
Lạnh nhạt trả lời một cậu, đang muốn đi lên lầu, ánh mắt vô thức hướng về ghế sofa, không biết vì rượu hay vì nhớ cô mà hắn lại mơ màng thấy được bóng dáng mảnh mai ấy đang nằm trên đó.
Đi đến sofa ngồi xuống, tay vuốt ve mặt ghế, đôi mắt thâm trầm chua xót.
“ Cậu chủ, để tôi lấy canh giải rượu cho cậu.”
Dì Phùng thấy cậu chủ như thế cũng đau lòng, nếu thương yêu sao lại tổn thương người ta làm gì ?
“ Đưa đến thư phòng của tôi.”
Nói xong hắn đi lên lầu, dì Phùng lắc đầu thở dài.
Không gian yên lặng đến nghẹt thở, trong phòng chỉ có duy nhất một cái đèn ngay bàn làm việc của hắn, ánh đèn rất nhỏ nên nhìn mặt hắn càng âm u hơn.
Dì Phùng mở cửa đem theo canh giải rượu, Vương Vũ Hàn đón lấy uống một hơi cạn sạch. Dì Phùng vẫn chưa rời đi, bà hơi dè dặt lên tiếng.
“ Cậu chủ, cậu cho tôi nhiều chuyện cũng được nhưng không nói tôi không chịu được.”
“ Chuyện gì ?”
“ Cậu nên suy nghĩ kỹ về chuyện kết hôn cùng Hạ tiểu thư.”
Thấy hắn im lặng, bà nói tiếp.
“ Tuy tôi đã già nhưng vẫn thấy được cậu đối với Hạ tiểu thư không hề có tình cảm, tôi không muốn cậu dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy sự nghiệp … ông bà chủ trên thiên đường nếu biết được cũng không chấp nhận việc này đâu.”
“ Dì có thành kiến với Quân Đồng ?” – Vương Vũ Hàn nhìn dì Phùng, không phải lời trách móc, chỉ là đơn giản hỏi.
“ Tôi đây chỉ nói sự thật, cậu nên lấy người khiến cậu vui vẻ, khiến cậu cảm nhận mình có thể hạnh phúc bên người đó … cậu nên nhìn vào trái tim mình, nơi đó cần có ai.” – Dì Phùng mập mờ ám chỉ.
Vương Vũ Hàn xoa mi tâm, bóng dáng Lăng Tịnh Hy lại hiện trong đầu.
Dì Phùng thấy hắn mệt mỏi như thế cũng không nhiều lời, gật đầu chào một cái cũng rời khỏi.
Vương Vũ Hàn mở mắt nhìn quanh, không gian thật yên tĩnh, chẳng có tiếng náo loạn của ai kia, không có tiếng cười khúc khích, không có bóng dáng của cô ấy … không khí thật ảm đạm.
Chợt nhớ đến cảnh tượng ở sân bay, nhớ đến giọng nói nghẹn ngào khi nói thích hắn, từng chữ một hắn vẫn nhớ rõ trong đầu.
Thời gian qua, hắn tổn thương cô nặng nề như thế nhưng cô vẫn thích hắn, hắn cảm thấy vui, có chút thõa mãn, cư nhiên hắn muốn nghe câu nói đó của cô một lần nữa nhưng …
““Vương Vũ Hàn, tôi đã không biết liêm sỉ để cầu xin anh vậy mà anh một chút tình cảm cũng không bố thí cho tôi ? … Vương Vũ Hàn, bắt đầu từ ngày hôm nay giữa tôi và anh coi như kết thúc, tình cảm tôi dành cho anh cũng không còn.””
Nhớ lại câu nói đó, tim hắn như bị kim đâm … lúc đó hắn rất muốn, rất muốn chạy ra ôm cô vào lòng, muốn cô suốt đời ở bên cạnh hắn nhưng không thể …
Hắn không sợ tổ chức bí ẩn gì đó, mọi chuyện cũng do Man Cảnh Ân mà ra … nếu không phải hắn còn nợ Man Cảnh Ân món nợ ân tình thì hắn mặc kệ sự sống chết của Man Cảnh Ân rồi.
Nói là nói như vậy … bạn bè vẫn phải giúp đó thôi.
Quay về thực tại, hắn thở dài mệt mỏi dựa vào ghế da.
Mắt hướng về ngăn tủ, nhướn người lên mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở chiếc hợp ra, bên trong là một sợi lắc đơn giản, chỉ có duy nhất một hạt ngọc màu đen.
Ký ức ngày đó quay lại, hắn nhớ lúc đó cùng Lăng Tịnh Hy và Âu Thục Lợi đi mua sắm nhưng thật sự hắn không có hứng thú, chỉ là muốn xem Lăng Tịnh Hy tham lam đến mức nào nhưng cô chỉ nhìn chứ không mua một thứ.
Trong phòng thay đồ đi ra đã thấy Lăng Tịnh Hy đứng trước quầy trang sức rất lâu, cứ nghĩ cô sẽ chọn món đăc biệt gì ai ngờ chỉ là một sơi dây đơn giản.
Tự nhiên lúc đó hắn lại muốn chọc ghẹo cô nên luôn tìm cách cười nhạo, chế giễu còn ra vẻ coi thường cô nhưng cô không khóc cũng không nháo, chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi bước đi.
Hôm sinh nhật của cô, vì bàn công việc hơi lâu nên mới đến trễ, cộng thêm hắn phải đánh một vòng lớn để mua chiếc lắc có tên “ Lệ Băng Tình” này, vì hắn biết cô sẽ rất thích món quà này nên mới chạy đi mua.
Vật ở đây nhưng người muốn tặng lại chẳng thấy đâu, hắn nở nụ cười chua xót, trong lòng cũng rất rối.
Man Cảnh Ân nói đúng, dù hắn đã động tâm nhưng khi Vương Thiếu Phong trở về thì phải làm sao ? Từ trước đến giờ hắn và em trai luôn bất hòa nhưng không được bao lâu hai người lại thân thiết như xưa.
Nhưng lần này Vương Thiếu Phong thật yêu Lăng Tịnh Hy, nếu em ấy vẫn muốn cưới Lăng Tịnh Hy vậy hắn phải làm sao ? … buông tay ư ?
Đôi mắt thâm trầm nhìn ra cửa sổ, tay siết chặt sợi lắc.
“ Tịnh Hy, tôi … không muốn buông tay.”
|
Chương 48: Hương Vị Mắt Trời
Một năm sau …
Hy Lạp … nơi được xem là đất nước có khung cảnh cực kỳ lãng mạn cùng những thắng cảnh đẹp mê hồn.
Buổi sớm mai, những tia nắng chiếu xuống những ngôi nhà có kiến trúc cổ điển đậm nét truyền thống nhưng không hề chói chang.
Từ trong căn nhà màu vàng nhạt hai tầng, một cô gái mặc chiếc váy xanh ngọc, áo sơ mi trắng trên tay cầm một cái giỏ rỗng đi ra.
Ánh nắng sớm mai soi rọi lên dáng người nhỏ nhắn mỏng manh, làn da trắng nõn hòa hợp cùng thân máy xanh ngọc, trong cô thật thuần khiết.
Một thanh niên có khuôn mặt anh tuấn điển hình của người dân Hy Lạp, đôi mắt xanh lục không giấu nỗi sự say mê khi nhìn cô gái trẻ nhưng ngay sau đó cũng lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ cười nói.
“ Mới sáng sớm đã muốn ra ruộng hoa ?”
Một năm trước, lần đầu nhìn thấy cô, chỉ là vẻ mặt ưu tư lạnh nhạt nhưng thời gian sau, cô như đóa hoa mới nở, đẹp đến mê người.
“ Frank, anh có muốn đi chung không ?”
Giọng nói mềm mại làm tim hắn muốn tan chảy. Frank cười cười nhìn cô gái, cúi người bày ra tư thế hết sức nhã nhặn.
“ Hân hạnh được phục vụ người đẹp.”
_________________________
Dưới ánh mặt trời, màu tím của hoa oải hương trãi dài như một bãi biển vô tận.
Hai bóng dáng một nam một nữ đi vào biển hoa mênh mông, cô gái trẻ nhẹ nhàng hái những nụ hoa tím bỏ vào giỏ mà Frank thì y như dã thú, bứng luôn cả gốc.
“ Frank … đó là hoa chứ không phải cỏ dại, anh nhẹ tay một chút có được không ?” – Cô gái nhíu đôi mày liễu nói với người đàn ông tên Frank.
“ Camellia … anh đã cố gắng hết sức rồi.” – Frank làm ra vẻ mặt bất lực nói.
Camellia cười nhẹ, liếc nhẹ Frank một cái, sau đó cúi xuống tiếp tục hái hoa.
Bổng có tiếng điện thoại reo, Frank nhìn số máy, thở dài nói với cô gái.
“ Anh đi nghe điện thoại.”
Camellia lắc đầu, cô quay hướng về phía vườn hoa rộng lớn, đôi mắt dịu dàng nhưng mang vẻ suy tư.
Một năm … không quá lâu nhưng cũng không quá nhanh, từ ngày cô bước chân đến đây thì những chuyện ở đất nước ấy, cô đã cho vào dĩ vãng.
Một năm trước, Lăng Tịnh Hy mang tâm trạng đau khổ rời đi nhưng không từ bỏ ý định trả thù, qua Hy Lạp khoảng một tháng, cô bắt đầu gọi điện cho Gia Tiểu Mẫn, nói là hỏi thăm nhưng thật chất đang dò hỏi chuyện của Vương Vũ Hàn nhưng không có kết quả.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua … cho đến một ngày, Lăng Tịnh Hy một mình ngây ngốc ngồi trước TV, những gì nhìn thấy trước mặt cho thấy sự cố gắng của cô đã vỡ thành từng mảnh vụn.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp cảnh Vương Vũ Hàn một thân Âu Phục trắng đứng trong nhà thờ, vẻ mặt dịu dàng nhìn Hạ Quân Đồng được cha mình dắt tay đi tới đặc vào tay hắn, hai người họ trong thật xứng đôi.
Rốt cuộc, cô cũng bị bỏ rơi nhưng tâm trạng lúc đó khó chịu hơn nhiều, giống như bị ai đâm một nhát vào tim, đau đến chết đi được.
Thời gian sau, cô cũng từ từ quên hết mọi chuyện nhờ có cha mẹ và Frank bên cạnh động viên.
Lần ở bệnh viện, cô đã quỳ xuống xin cha mẹ tha thứ, cũng nói hết kế hoạch muốn trả thù cho họ biết, còn bảo họ cùng cô đóng một vỡ kịch cắt đứt tình nghĩa mẹ con, cô biết chỉ có như thế thì tính mạng của họ mới được bảo toàn.
Mới đầu hai người còn khuyên cô nên dừng lại, cùng họ qua Hy Lạp sống hết quãng đời còn lại nhưng thấy cô quá cương quyết, họ đành đau lòng gật đầu đồng ý.
Giờ mọi chuyện đã hết, cô quay lại cuộc sống của Lăng Tịnh Hy như ngày nào và lấy cái tên Camellia, cuộc sống cứ thế chậm chạp trôi qua.
Nói về Frank, anh năm nay 27 tuổi, hiện tại làm việc cho ruộng hoa, anh rất vui vẻ, cũng rất nhiệt tình giúp cô mọi chuyện, lúc cô buồn hay vui, anh luôn bên cạnh an ủi, giống như một người anh trai vậy.
Về phần ba mẹ, họ không còn làm bác sĩ phẩu thuật thẫm mỹ nữa mà chuyển sang chế tạo thuốc, cũng may lúc trước họ có học chút y dược nên cũng không khó khăn, một phần nơi đây cũng có nhiều loại hoa cỏ quý có thể làm thuốc.
Nơi này chỉ là thị trấn nhỏ, người ở đây cũng không phải người giàu có gì nhưng cũng không quá bần cùng, nhưng để tiết kiệm chút tiền thuốc cho họ nên cha mẹ chế dược, tiền thuốc cũng lấy rất rẻ.
“ Camellia.”
Nghe tiếng Frank gọi, Lăng Tịnh Hy quay lại thì …
“ Tách.”
Cô chau mày. – “ Anh làm gì vậy ?”
“ Chụp lại làm kỉ niệm.”
Frank cười cười, bổng thấy Lăng Tịnh Hy mặt đầy sát khí, hắn lui vài bước, đưa hai tay lên cao, cười giản hòa,
“ Xóa ngay lặp tức.” – Giọng mềm mại có chút tức giận, cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp nhăn nhó khiến Frank nhịn không được véo má cô một cái.
“ Ya …”
Cô đi tới nhảy lên nhưng người này quá cao không thể với tới, cho đến khi …
“ Á …”
Cả người mất thăng bằng ngã nhào vào Frank mà hắn cũng ngã luôn xuống đất.
Cô tức giận muốn ngồi dậy nhưng lại bị ôm chặt, cô giật mình nhìn Frank thì phát hiện hắn nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
“ Anh … để em ngồi dậy.” – Cô ấp ngượng ngùng nói.
“ Nơi này rộng như vậy ? lại không có người hay chúng ta chơi trò … bắn súng một chút cũng được.”
Frank nói lời nham nhỡ làm Lăng Tịnh Hy mặt đỏ cả mang tai, cô cắn mạnh vài vai hắn sao đó ngồi dậy, trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn.
“ Á … em là cún chắc ?”
Cô giơ nắm đấm nhỏ về phía hắn. – “ Anh thử nói một lần nữa xem.”
“ Xin thua.” – Hắn đưa tay lên đầu hàng.
Lăng Tịnh Hy cười khúc khích, dưới ánh mặt trời, nụ cười cô vừa ngây thơ vừa dịu dàng khiến khung cảnh xung quang càng thêm xinh đẹp.
___________________________
Thoáng một cái lại trôi qua thêm một tháng, Lăng Tịnh Hy cùng những cô chú ở nông trại đã thu hoạch xong ruộng hoa.
Hôm nay là ngày lễ tung hoa, ý nghĩa rất lãng mạng, các thanh niên trai gái sẽ tụ tập tại cánh đồng hoa đã được thu hoạch, nếu ai chưa tìm được một nữa kia của mình, sẽ ôm một bó hoa oải hương thật tươi, đứng ở cánh đồng ngắm trúng người nào thì thảy hoa về người đó, nếu chàng trai hay cô gái chấp thuận thì đổi lại là một cái ôm đầy lãng mạn.
“ Tịnh Hy, tối nay phải cướp về một cậu trai thật bãnh để mẹ nở mày nở mặt một chút.”
Triệu An Tuệ từ bếp đi ra, trên tay cầm theo một dĩa sườn chua ngọt đặc lên bàn, nhìn Lăng Tịnh Hy cười tươi như hoa.
“ Mẹ à, tuổi con chưa đến nỗi phải bị ế đâu, làm gì muốn gã con nhanh đến thế ?”
“ Phải rồi, chưa bị ế nhưng một mảnh tình vắt vai cũng không có … Hazi, mẹ chỉ là muốn ẵm cháu ngoại thôi mà.” – Triệu An Tuệ than thở.
“ Mẹ và ba vẫn còn trẻ, hai người vận động nhiều một chút là có ngay thôi … Á … sao mẹ đánh con ?”
Lăng Tịnh Hy xoa xoa cục u nhỏ trên đầu, mặt nhăn nhó nhìn Triệu An Tuệ.
“ Con muốn chết ...” – Bà trừng mắt nhìn cô, cô lè lưỡi cúi đầu ăn cơm.
“ Mình đừng ép con như thế, thời nay cưới chậm một chút cũng không phải không được.”
Lăng Chính từ ngoài đi vào, mặt hiền từ nhìn hai mẹ con.
“ Ba vạn tuế.” – Cô vừa lên tiếng thì thấy Triệu An Tuệ như muốn cóc đầu mình, cô cười cười.
“ Mẹ cũng vạn tuế.” – Sau đó cúi xuống ăn cơm nhưng vẫn nháy mắt với Lăng Chính cười hì hì.
“ Ông cứ nuông chìu nó nhiều vô, con gái con đứa gì mà … ủa ? đâu rồi.”
Triệu An Tuệ vừa nói vừa nhìn qua chỗ Lăng Tịnh Hy thì trống không.
“ Ya … Lăng Tịnh Hy … con …”
“ Được rồi, để nó tự do một chút, dạo này tâm trạng của nó cũng tốt hơn rồi… đừng ép nó quá.”
Lăng Chính cười hiền hòa, gắp miếng thịt để vào chén Triệu An Tuệ.
“ Vì lo nên mới ép nó, tìm được một người đàn ông tốt chăm sóc nó tôi mới an tâm … Hơi … À, tôi thấy Frank cũng được, tuy cậu ta mồ côi nhưng tính tình cũng không tệ, hay là …”
“ Cứ để bọn nhỏ tự lo liệu, mình nên để ý đến ông xã của mình nhiều hơn.”
Lăng Chính nắm tay Triệu An Tuệ, giọng nói ôn nhu đến mức khiến bà đỏ mặt, tuy hai người tuổi đã cao nhưng vẫn âu yếm như vợ chồng son vậy.
Hạnh phúc chỉ cần như thế cũng đủ, cả nhà ba người cùng ăn một bữa cơm, không vinh hoa phú quý, không xa hoa trụy lạc, đơn thuần chỉ là một tổ ấm nhỏ.
__________________________
Cánh đồng hoa giờ đã đông nghẹt người, ai nấy đều ôm bó hoa tươi trong tay, vẻ mặt đầy hân hoan chờ đón giây phút lãng mạng sắp đến.
“ Camellia ? chị không cầm hoa sao ?”
Một cậu bé khoảng mười mấy tuổi trông cực đáng yêu đi tới chỗ cô, trên tay cũng ôm một bó hoa tươi.
“ Chị vẫn còn yêu tự do lắm.” – Lăng Tịnh Hy cười dịu dàng trả lời.
“ Xì, không ai thèm thì nói đại đi.” – Cậu bé lè lưỡi nói.
Lăng Tịnh Hy trừng mắt nhưng bổng chuyển hướng về một góc, nơi đó một thanh niên mặc Âu phục đen, vẻ mặt tươi cười, thân hình cao to hấp dẫn mấy cô gái gần đó, trên tay cũng ôm một bó hoa, đi tới chỗ cô.
“ Frank, hôm nay anh thật bãnh nha.” – Cậu bé trai mắt sáng rỡ lên tiếng.
“ Hôm nay anh đi săn, đương nhiên phải diện một chút … phải không Camellia ?”
Vẫn là lời nói cợt nhã chẳng ra làm sao nhưng cũng chọc Lăng Tịnh Hy cười.
“ Không biết hôm nay cô gái nào xấu số bị anh ném hoa đây ?”
“ Em yên tâm, không phải em đâu ?”
Nói xong hắn lại đưa cô bó hoa, nụ cười ngày càng đậm.
“ Em ném cho anh là được rồi.”
“ Anh …”
“ Nha … em mà thảy là anh không ngại ôm em một cái đâu nha.”
Lăng Tịnh Hy tức giận trừng hắn mà hắn lại cười ngày càng lớn, sau đó không đợi cô thảy cho hắn, đã giựt lại bó hoa, ghé tai cô nói nhỏ.
“ Hôm nay giúp anh một lần, anh không muốn bị gong xiềng, em nhận giúp anh được không ?”
Cô chu miệng lắc đầu, Frank cười cười nói tiếp.
“ Sẽ có quà lớn, em sẽ rất ngạc nhiên … rất lớn đó nha.”
Có chút tò mò về món quà lớn của Frank, Lăng Tịnh Hy gật đầu đồng ý.
Trên khán đài nhỏ, một cô gái trẻ, tóc nâu, mắt xanh, môi đỏ thắm với giọng nói nhẹ nhàng cầm micro nói.
“ Các bạn thân mến, hôm nay là vũ hội ném hoa của những ai chưa tìm được một nữa kia của mình, mong rằng sau đêm nay các bạn sẽ tìm được người tình trong mộng … và sau đây, vũ hội xin được phép bắt đầu.”
Tiếng kèn báo động vũ hội được bắt đầu vừa reo lên, các thanh niên cùng các thiếu nữ thi nhau ném hoa, trên mỗi bó hoa họ đều làm dấu hiệu cho mình nên có thể dễ dàng nhận ra đó của ai.
Hai mươi phút trôi qua, trên đất đầy cánh hoa tươi, mùi hương của hoa oải hương cũng phản phất đầy cánh đồng, loại hương thơm khiến người khác không khỏi say mê.
Sau trận chiến, mỗi người trên tay đều ôm một bó hoa đã nát bét … giành giựt cũng có, giẫm đạp cũng có, nhìn mà tội mấy bó hoa.
Lăng Tịnh Hy đứng yên tại chỗ, cô chờ hoa của Frank bay tới nhưng không thấy đâu mà toàn là hoa của mấy chàng trai kia bay đến, cũng may kịp thời né tránh nếu không … hậu quả thật nghiêm trọng nha.
Đang sầu não vì không thấy Frank đâu, bổng một bó hoa bay tới, Lăng Tịnh Hy theo phản xạ ôm vào lòng.
Lăng Tịnh Hy thở dài, mắt nhìn chăm chăm bó hoa, không biết đây có phải hoa của Frank không ? nhưng khi thấy chiếc khăn lụa màu xanh nhạt quấn quanh bó hoa, lòng cô chấn kinh.
‘ Đây không phải khăn lụa Vu Tử Băng tặng mình sao ? mình nhớ nó còn ở Nguyệt Thự mà ?’
“ Tịnh Hy.”
“ Thình thịch” – Cô có thể nghe rõ tiếng tim đập nhanh, cảm giác giọng nói rất quen thuộc.
Cố gắng đè nén cảm xúc rối bời, cô từ từ ngước nhìn về hướng giọng phát ra, sắc mặt bổng nhiên tái nhợt.
Một thân Âu phục đen, bóng dáng cao lớn đầy uy nghiêm, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng nhưng giờ lại mang chút nhu hòa, mỗi đường nét đều mang theo vẻ cao quý, vương giả khiến bao nhiêu cô gái mới nhận được hoa của người trong mộng đều rơi vào trạng thái say … đúng là yêu nghiệt mà.
Cứ ngỡ sẽ không thể gặp lại nhau nhưng giờ phút này, hình ảnh quá chân thật, còn thêm giọng nói trầm thấp đó, cô có chết cũng không thể quên … Vương Vũ Hàn … cái tên mà mỗi đêm cô đều mơ thấy hắn.
Lăng Tịnh Hy có chút hoảng sợ, không phải cô luôn mong đợi điều này sao ? cô muốn hắn đến thì hắn đã đến rồi nhưng không hiểu sao tâm có chút đau ? vì sao khi cô dần dần quên đi thù hận thì hắn lại đến đây khơi màu.
Không biết vì sao ? Lăng Tịnh Hy lại lùi về sau từng bước nhỏ như muốn trốn chạy, mà người đàn ông trước mặt cũng không gấp, từng bước một tiến về phía cô.
|
Chương 49: Quay Về
“ Camellia ?”
Giọng Frank đánh tan khung cảnh nghẹt thở này, hắn đi tới bên cô, nhìn sang người đối diện, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Lăng Tịnh Hy có chút yếu ớt nép người về phía sau Frank như muốn lấy anh ta ra che chắn nhưng …
“ Vương tiên sinh.”
Frank đẩy nhẹ tay Lăng Tịnh Hy ra, vẻ mặt hời hợt thường ngày trở nên nghiêm túc lạ thường, không đợi nhìn đến phản ứng của Lăng Tịnh Hy hắn đi về phía Vương Vũ Hàn, cả người cúi xuống thật nghiêm trang.
“ Vương tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng đã đến.”
“ Ầm.” – Tiếng sét đánh ngang tai, Lăng Tịnh Hy sửng sờ nhìn Frank.
‘ Hắn … hắn nói vậy là sao ?’
Vương Vũ Hàn không nói gì, mắt cứ nhìn người con gái đã in sâu vào tâm trí hắn.
Sau một năm gặp lại, cô trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, mái tóc ngắn ngày nào giờ đã dài đến thắt lưng, khiến cô trở nên dịu dàng hơn trước.
Một năm qua, hắn luôn sống trong mệt mỏi cùng nhàm chán, không có tiếng cười của cô, không được chọc ghẹo cô, không thấy bóng dáng cô trong Nguyệt Thự, những ngày đó khiến hắn sắp phát điên lên được.
Sau khi phá hủy được tổ chức bí mật cũng nhanh chống thu tóm Hạ thị, hắn đã chạy đến chỗ cô ngay … tính ra chỉ mất nữa năm nếu không phải tại Hạ Quân Đồng làm kế hoạch rối lên thì hắn đã nhanh qua Hy Lạp đón cô về.
Không thể nhẫn nỗi, hắn bước nhanh đến muốn ôm Lăng Tịnh Hy vào lòng nhưng Lăng Tịnh Hy đột nhiên bỏ chạy.
“ Tịnh Hy.”
Mặc kệ thuộc hạ cùng mấy người nông dân phía sau đang ngây ngẫn nhìn tình cảnh trước mắt, Vương Vũ Hàn sải bước dài đuổi theo Lăng Tịnh Hy.
Frank đi tới, ngồi xổm xuống nhặt bó hoa cùng khăn lụa xanh lên phủi nhẹ, Dương Nghị đi tới, vỗ vai hắn.
“ Làm khổ thân cậu rồi.”
“ Camellia tính tình không tệ, chỉ hơi bướng một chút.” – Hắn cười nhạt nói.
Một năm trước, Frank nhận nhiệm vụ bảo vệ một cô gái tên Lăng Tịnh Hy, lúc đầu hắn khó hiểu vì sao Vương Vũ Hàn lại quan tâm đến cô gái này đến thế ? nhưng khi tiếp xúc với cô ta một thời gian thì hắn đã hiểu …
Ngay cả người chưa tình động tâm như hắn còn bị sự mị hoặc của Lăng Tịnh Hy làm động lòng huống chi là Vương tiên sinh cao cao tại thượng của bọn họ.
“ Về nước luôn đi.” – Dương Nghị nói xong cũng không cần Frank trả lời, đã choàng vai hắn bỏ đi.
_______________________________
Ánh trăng như nước soi rọi không gian yên tĩnh, giữa cánh đồng hoa, bóng dáng mảnh mai hối hả lướt qua từng đó hoa oải hương còn sót lại sau đợt thu hoạch.
Lăng Tịnh Hy không biết vì sao bỏ chạy nhưng khi thấy Vương Vũ Hàn tiến lên thì cô lại hoảng sợ chỉ muốn như con đà điểu trốn tránh.
Không biết mình sợ cái gì nhưng vẫn không muốn đối mặt, cô cần có thời gian suy nghĩ kỹ tiếp theo sẽ như thế nào, cô cũng biết hắn đã đến thì trốn cũng không thoát nhưng cô cần tĩnh tâm, chỉ cần bình tĩnh mới có thể tìm ra cách đối phó.
“ Á …”
Vấp phải bụi hoa lớn, cô ngã xuống đất, muốn đứng dậy nhưng chân hình như bị trật … xong rồi, giờ có muốn trốn cũng không được.
Vương Vũ Hàn vừa chạy tới thấy cô ngồi đó, trên đùi còn vươn ít máu, hắn lo lắng chạy tới, nhìn cô, lại nhìn chỗ máu kia.
“ Em không sao chứ ?”
Lăng Tịnh Hy trừng hắn. – “ Không cần anh lo, tránh ra.”
“ Tính tình vẫn không thay đổi, vẫn cứng đầu như thế ?”
Tháo Cravat buột lại vết thương cho cô, muốn bế cô lên nhưng bị cô đẩy ra.
“ Không cần anh thương hại … Vương Vũ Hàn vì sao anh lại xuất hiện, vì sao lại đến đây ? anh rốt cuộc muốn thế nào nữa đây ? vẫn muốn tiếp tục trò chơi nữa sao ?”
Bị cô chấp vấn đến á khẩu, mà hắn lần đầu tiên không nói lại một cô gái, không biết là do áy náy hay thật sự không biết trả lời ra sao ?
Một lúc sau, hắn nhìn cô, đôi mắt có chút thâm trầm, giọng nói cũng ôn nhu khiến Lăng Tịnh Hy tim đập sai một nhịp.
“ Tịnh Hy, anh … nhớ em.”
Ngay lặp tức, cả người bị hắn ôm lấy, không phải hôn cũng không phải làm gì quá mức, chỉ là một cái ôm rất chặt.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, có thứ cảm giác rất lạ trong người Lăng Tịnh Hy, khiến cô không thở nổi.
Vì sao lại thấy đau lòng ? vì sao lại thấy ủy khuất khi nghe hắn nói thế ? vì sao lại có chút vui khi nghe hắn nói nhớ cô ? rốt cuộc là vì sao ?
Cảm nhận người con gái trong lòng đang run rẩy, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, hôn lên khóe mắt đã ướt của cô, hôn xuống cái mũi xinh đẹp, lại chuyển sang hai gò má đỏ hồng và cuối cùng là cái miệng nhỏ nhắn đang run rẩy đó.
Lăng Tịnh Hy lại không phản kháng, mặc cho hắn hôn thật lâu, hai cơ thể càng lúc siết chặt nhau hơn như muốn hòa làm một, Lăng Tịnh Hy cư nhiên muốn giây phút này ngừng lại, mãi mãi không không muốn nó trôi qua.
“ Tịnh Hy.”
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ làn môi đỏ mọng của cô, ánh mắt đầy say mê cùng đau lòng nhìn cô không chớp mắt.
“ Chúng ta về thôi.”
“ Tự tôi đi được, không cần anh … Á … Vương Vũ Hàn, bỏ tôi xuống ngay.”
Đột ngột bị hắn bế lên, cô kinh hoảng la lên nhưng câu nói sau của hắn đã làm cô ngậm chặt miệng.
“ Em còn la nữa, anh sẽ muốn em ngay bây giờ đó.”
“ Vô sỉ.”
Hắn nghe vậy không giận mà còn cười, sau đó bế cô đi về chiếc xe màu đen đã dựng trước đó từ khi nào, Lăng Tịnh Hy khó hiểu nhìn hắn.
“ Từ đây về nhà tôi không cần phải đi xe.”
“ Anh nói về … là về Nguyệt Thự.” – Mắt hắn tỏ ra rất vui khi nói câu đó.
Lăng Tịnh Hy giật mình, sau đó ánh mắt trong veo đầy phẩn nộ trừng lớn, ở trong lòng hắn cũng bắt đầu giãy mạnh, may mắn thay Vương Vũ Hàn ôm cô rất chặt nếu không cô đã ngã ê mông rồi.
“ Vương Vũ Hàn, anh muốn tôi quay về chịu sự sỉ nhục của Hạ Quân Đồng nữa sao ? ”
Cô lau khóe mắt nhìn hắn.
“ Ngày đó là sinh nhật của tôi, đơn giản tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm gia đình là đủ rồi nhưng …tôi thật rất đau lòng … qua được Hy Lạp, anh có biết tôi phải khổ sở đến mức nào mới được ba mẹ tha thứ hay không ? … tôi vĩnh viễn cũng không thể quên cái ngày đó, đến chết cũng không quên được.”
Tim Vương Vũ Hàn như bị ai hung hăng ngắt nhéo, hai tay ôm chặt cô hơn, đáy mắt hiện lên vẻ chua xót.
“ Mọi chuyện anh đã giải quyết xong, em yên tâm … cô ta sẽ không làm hại đến em nữa … anh hứa.”
Lăng Tịnh Hy nhìn hắn, ánh mắt cầu xin thấy rõ.
“ Tôi không muốn đánh mất cuộc sống hiện tại, coi như tôi xin anh tha cho tôi đi được không ? bên cạnh anh thiếu gì phụ nữ, cần gì phải dây dưa với tôi làm gì ?”
“ Bên cạnh anh không thiếu phụ nữ nhưng người anh muốn chỉ có em.”
Lăng Tịnh Hy sửng sờ, đôi môi run run nhìn hắn, chỉ một giây cô lấy lại bình tĩnh, cũng tránh đi ánh mắt đó nhưng hắn lại xoay mặt cô đối diện với hắn.
“ Không phải em nói em thích anh sao ? trở về bên cạnh anh … có được không ?”
Lăng Tịnh Hy cười mỉa mai.
“ Một năm trước, tôi thích anh là sự thật … một năm sau, cái gọi là thích đó đã biến mất, từ lúc thấy anh nắm tay Hạ Quân Đồng vào nhà thờ làm lễ thì tình cảm đó cũng chẳng còn hiện hữu … anh đối với tôi chẳng khác gì người xa lạ.”
Hắn mím chặt môi, đôi mắt có chút phẫn nộ nhìn Lăng Tịnh Hy mà cô cũng đối mặt với hắn không sợ sệt, một phút sau …
“ Tịnh Hy, em không có quyền lựa chọn, em chỉ có thể ở cạnh anh, đừng bướng bỉnh nữa.”
“ Anh …”
“ Em không đi ?” - Hắn nhướng mày.
“ Không, chết cũng không đi.” – Cô dứt khoát.
Hắn để chô ngồi xuống đất, lấy điện thoại nhẫn dãy số, bên kia lặp tức thông máy.
“ Để họ nói chuyện với tôi.”
“ … ”
Nghe bên kia đáp trả, hắn áp điện thoại vào tai Lăng Tịnh Hy.
“ Tịnh Hy ?”
“ Ba … ba … Vương Vũ Hàn … anh là tên vô sỉ.”
Chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị hắn giựt lấy, mặt đầy nham hiểm nhìn cô.
“ Chúng ta đi được chưa ?”
Cô cắn môi. – “ Tại sao cứ ép tôi như thế ? anh làm như vậy thì họ sẽ ghét bỏ tôi, sẽ không nhận tôi làm con nữa.”
“ Đừng lo, thời gian sau, anh sẽ gặp họ giải thích.”
“ Không cần … hãy để họ được yên.”
“ Được, được, chỉ cần em chịu theo anh về thì em muốn sao cũng được, vậy bây giờ đi thôi.”
Vương Vũ Hàn bế cô lên, đi thẳng ra xe.
Lăng Tịnh Hy trong lòng lo lắng, giờ hắn có thể uy hiếp ba mẹ Lăng, vậy cô phải làm sao ? … không được, phải tìm cách từ họ, tìm một nơi không ai biết cho họ đến đó sống, có như thế cô mới yên tâm được.
___________________________
Trời cũng đã lập đông nhưng độ lạnh không đến mức thấu xương.
Từ lúc lên máy bay cho đến khi đặt chân xuống mảnh đất quen thuộc, Lăng Tịnh Hy đều bị Vương Vũ Hàn ôm chặt trong lòng, giống như sợ cô sẽ bỏ trốn bất cứ lúc nào.
Đứng trước tòa biệt thự nguy nga tráng lệ, tâm cô hơi nhức nhói, lại trở về …
Không biết cô đã ra vào nơi này bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần ra đi chỉ có đau khổ cùng cay đắng … giờ lại trở về, không biết lần sau khi ra đi sẽ phải chịu nỗi nhục nhã gì đây ?
“ Cô Tịnh Hy, cô Tịnh Hy.”
Dì Phùng từ trong hối hả chạy ra, thấy Lăng Tịnh Hy, vui mừng nắm lấy tay cô.
“ Rốt cuộc cô đã về rồi, tôi và mấy người làm đều rất nhớ cô.”
“ Dì Phùng, dì vẫn khỏe chứ ? mọi người khỏe hết chứ ạ ?”
“ Tất cả đều khỏe hết … Tịnh Hy, à cô … ui, cô về làm tôi mừng quá, ăn nói cũng lộn xộn …”
“ Dì cứ gọi Tịnh Hy được rồi, cháu thích như thế hơn.” – Cô cười hiền hòa nói.
“ Tịnh Hy, ngoài trời lạnh lắm, vào trong đi.”
Vương Vũ Hàn nhìn cô ôn nhu nói, không đợi Lăng Tịnh Hy phản ứng đã ôm cô đi vào trong.
Những người làm khác, lau đi khóe mắt, cười rạng rỡ đi theo sau hai người.
__________________________
Về căn phòng ngủ ngày trước, Lăng Tịnh Hy nhìn quanh, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, mắt hướng đến cái giường lớn, tâm bổng có chút khó chịu.
Chiếc giường này Hạ Quân Đồng và Vương Vũ Hàn hàng đêm đều hoan ái trên đó không phải sao ? … như nhớ ra một chuyện, cô đối mặt với hắn.
“ Hạ Phu Nhân không ở đây sao ?”
Vương Vũ Hàn sửng sốt nhưng sao đó nhìn cô cười ôn nhu.
“ Cô ta không còn là Hạ Phu Nhân , mãi mãi cũng không xuất hiện ở đây nữa.”
“ Rốt cuộc … đã xảy ra chuyện gì ?” – Cô bình thản hỏi.
“ Chuyện rất dài, anh sẽ kể cho em nghe sau.” – Dừng một chút, hắn nói tiếp.
“ Mọi thứ ở đây toàn bộ anh đã thay hết, cả chiếc giường cũng thế.”
Lần này đến Lăng Tịnh Hy sửng sốt, hắn như hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì nên mới giải thích sao ?
“ Em chắc mệt rồi, người làm đã chuẩn bị nước nóng, đi tắm một chút đi … anh đến phòng làm việc một chút.”
Hôn nhẹ lên má cô, hắn sải bước đi ra ngoài.
Dì Phùng từ ngoài bước vào, mặt vui như tết đến nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Tịnh Hy, cháu biết không ? khi cậu chủ nói sẽ đón cháu về Nguyệt Thự thì dì rất vui, dì đã bảo người làm lau chùi hết mọi thứ thật sạch sẽ để đón cháu nhưng cậu chủ bảo phải thay hết mọi thứ, cả cái giường này cũng mới thay ngày hôm nay đó.”
Đứng bên cửa sổ sát đất, Lăng Tịnh Hy không quay đầu, nhẹ giọng.
“ Cháu nhớ lúc trước ở đây trồng rất nhiều hoa … vì sao giờ chỉ trồng hoa oải hương ?”
“ Từ lúc cháu đi thì cậu chủ đã sai người làm vườn bỏ hết tất cả mấy bông hoa cũ và chỉ trồng lại loại hoa oải hương này thôi.”
Dì Phùng muốn làm cầu nối nên nói tiếp.
“ Cháu biết không ? ngày trước, đêm nào cậu chủ cũng thức rất khuya, không có về phòng ngủ cùng Hạ tiểu thư mà nhiều lúc còn ngủ lại ở thư phòng, đêm nào cũng uống rượu và hút rất nhiều thuốc, nhìn cậu chủ lúc đó dì cũng thấy đau lòng.”
“ Điều đó chứng minh được gì ?” – Cô lạnh nhạt nói.
Dì Phùng thở dài.
“ Tịnh Hy, dì nói thật, cậu chủ thật sự có tình cảm với cháu, dì có thể nhận ra bởi mỗi đêm đem café cho cậu chủ, bà đều thấy cậu chủ ôm chiếc khăn choàng mà con đan lúc trước … còn bảo người làm mỗi ngày phải đem hoa oải hương đặt ở thư phòng … đó không phải loài hoa cháu thích sao ?”
Thấy Lăng Tịnh Hy không có phản ứng, bà lắc đầu.
“ Hazi … ta biết cậu chủ từng tổn thương con sâu sắc nhưng không phải bây giờ rất ổn sao ? cậu chủ thật …”
“ Ý của dì là anh ấy chỉ là muốn chuộc lại lỗi lầm mà anh ấy gây ra ? … là vì áy náy mới làm thế ?”
“ Không phải, không phải như thế … dì …”
Như đuối lý, bà lại thở dài. – “ Thôi được rồi, dì không nhiều lời nữa, cháu ở đây nghỉ ngơi một chút, dì xuống dưới xem đầu bếp đã chuẩn bị sao rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Tịnh Hy, cô vẫn nhìn vườn hoa trước mặt, tâm có chút xao động, tim bổng đập sai một nhịp, bất giác tay đưa lên ngực trái, giọng nói có chút chua xót, như tự nói với chính mình.
“ Đừng vì thế mà xao động … xin mày đấy.”
|
Chương 50: Anh ...thích ...em
Trong bồn tắm lớn, Lăng Tịnh Hy nhắm mắt cảm nhận mùi hương của những cánh hoa hồng đỏ thắm nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Sự việc lần đi xa dự kiến, cô không biết nên vui hay nên buồn, theo như dì Phùng nói về Vương Vũ Hàn thì có thể hắn thật sự đã động tâm với cô.
Xoa nhẹ mi tâm, nếu như mình đã thành công thì phải vui mới đúng nhưng vì sao càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi ? … thật sự cô vẫn muốn trở lại Hy Lạp, ít ra nơi đó còn có thứ khiến cô cảm thấy bình yên.
Mặt nước phẳng lặng bổng nhiên nhấp nhô, Lăng Tịnh hy từ từ mở mắt ra.
“ Anh …”
Cô giật mình khi thấy Vương Vũ Hàn bước tới, mà hắn không một mảnh vải che thân.
“ Anh vào đây làm cái gì ?” – Cô tức giận lớn tiếng.
Hắn cười tà mị, đi đến chỗ cô, kéo cô vào lòng, nhẹ giọng bên tai cô.
“ Anh muốn tắm cùng em.”
“ Khoan đã …” – Thấy mặt hắn gần cô trong gang tấc, cô chống hai tay lên ngực hắn, mặt nhăn nhó.
“ Tôi rất mệt.”
“ Ngoan, anh sẽ rất … nhẹ nhàng.”
Vừa nói hết câu, môi hắn đã phủ xuống môi cô nhưng chỉ là nụ hôn nhẹ, hon xong hắn rời môi cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Em có biết, anh muốn em đến phát điên rồi không ?”
“ Cái anh muốn chỉ là thân thể của tôi.” – Cô lạnh nhạt lên tiếng.
“ Phải, anh muốn thân thể của em nhưng … anh càng muốn có trái tim của em hơn.” – Giọng hắn vẫn dịu dàng như nước.
Tay hắn bắt đầu dời xuống nhưng chưa kịp chạm đến nơi tư mật kia thì đã bị cô giữ lại, cô nhìn hắn, có chút ngập ngừng hỏi.
“ Anh … thích tôi ?” .
Lúc này, không hiểu sao cô lại muốn biết đáp án của hắn đến thế, là vì kế hoạch trả thù hay là thứ khác ….
“ Anh không có ghét em.” – Hắn chậm rãi nói.
“ Hừ, cũng chỉ có thế thôi.”
Cô cười hờ hững xoay mặt đi nhưng hắn lại quay mặt cô đối diện với hắn.
“ Tịnh Hy, anh không phải những người thành niên còn mơ mộng chữ thích hay yêu, một khi anh muốn thứ gì thì sẽ không từ thủ đoạn mà có nó … từ trước đến nay anh có tất cả mọi thứ nhưng anh vẫn thấy thiếu cái gì đó nhưng không nghĩ ra.”
Nhìn sâu vào mắt cô, từng lời nói chân thành vang lên.
“ Đến khi anh gặp được em, lúc đầu anh chỉ muốn cho Thiếu Phong thấy em cũng giống như những người đàn bà khác, đến bên cạnh nó chỉ vì danh lợi vì thế mới nhiều lần tổn thương đến em nhưng anh đã sai …”
Vương Vũ Hàn bổng ôm Lăng Tịnh Hy vào lòng, cô hơi hoảng hốt bởi hai người không mặt quần áo mà hai cơ thể áp sát như thế thật khó chịu nhưng Vương Vũ Hàn lại không quan tâm, vẫn bên tai cô giọng trầm thấp.
“ Em khác với họ, không quấn lấy anh làm nũng, không đòi hỏi danh lợi, cũng không nói lời ngon ngọt dụ dỗ anh mà chỉ muốn thoát khỏi anh, còn nhiều lần khiến anh tức giận …”
Vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.
“ Anh không biết có phải em muốn “ Lạt mềm buột chặt.” làm cho anh để ý đến em hay không nhưng … em đã thành công, không những làm anh chú ý đến em, còn khiến anh sắp phát điên vì không nhìn thấy em bên cạnh … Tịnh Hy, anh không muốn mất em … anh … thích em.”
Nói ra ba chữ đó hắn có vẻ mất tự nhiên nhưng thấy Lăng Tịnh Hy cứ thờ ơ như thế, hắn không thể không nói.
“ Thình thịch.” – Lăng Tịnh Hy có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, cô cư nhiên có ý muốn trốn tránh.
Thấy vẻ mặt muốn trốn tránh của cô, Vương Vũ hàn cười khổ trong lòng, nếu một năm về trước có thể quay trở lại, có phải hay không bây giờ cô đã nhu thuận ở trong lòng hắn, không giãy giụa, không trốn tránh.
Hắn thở dài. – “ Anh biết việc khiến em có lại tình cảm với anh sẽ rất khó nhưng anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh … thích anh và … yêu anh.”
Lăng Tịnh Hy cúi đầu, cảm giác hiện tại khiến cô khó chịu, lời nói của hắn khiến tim cô có chút bối rối vì sao cô lại có cảm giác với hắn ? … không, cô ghét nó, cô hận Vương Vũ Hàn.
“ Vậy còn Thiếu Phong thì sao ? một khi anh ấy trở về liệu anh ấy có tiếp nhận việc anh trai mình cướp đi người anh ấy yêu không ?”
Vương Vũ Hàn ngây người, không phản ứng kịp câu nói của cô, Lăng Tịnh Hy cười lạnh.
“ Vương Vũ Hàn, giữa tôi và em trai anh, chỉ có thể chọn một … anh chọn tôi thì tình anh em của hai người sẽ chấm hết, còn nếu anh chọn Thiếu Phong thì ngay bay giờ buông tha cho tôi đi.”
“ Cả hai anh đều chọn … em đừng đánh giá thấp tình cảm anh em giữa anh và Thiếu Phong như thế.”
“ Vậy anh nghĩ việc Thiếu Phong muốn kết hôn với tôi là giả sao ?” – Cô tiếp lời.
“ Em vẫn còn yêu nó ?” – Tự nhiên hắn lại tức giận, lớn tiếng nói.
“ Tôi không có tư cách để yêu bất cứ một ai … anh biết mà …”
Cô đẩy hắn ra, không quan tâm mình đang khỏa thân, đứng dậy rời khỏi phòng tắm nhưng mới tới nắm cửa đã bị ôm chặt, giọng hắn đầy bá đạo vang lên.
“ Em không có tư cách yêu bất cứ một ai nhưng với tôi thì có … Tịnh Hy, em có thể yêu tôi nhưng người khác thì không thể.”
Nói xong, hắn bế cô lên đi về phía giường ngủ, thân hình cao lớn đè lên.
“ Đừng …” – Khuôn mặt nhỏ nhắn bổng chốc đỏ lên.
“ Tịnh Hy, dù em có yêu anh hay không thì em mãi mãi vẫn là của anh, dù có chết anh cũng sẽ kéo em theo cùng.”
Hắn cúi đầu thì thầm bên tai cô, từng nụ hôn trãi dài trên thân thể nõn nà trắng mịn, hương oải hương dễ chịu khiến tâm hắn thanh tĩnh nhưng cũng khiến nhiệt huyết sôi trào.
Bàn tay không ngừng xoa nắn nơi đẩy đà của cô khiến nó nhuốm màu hồng nhạt, tay còn lại dời xuống phía dưới nơi hoa viên bí mật ấy.
“ Uhm …”
Lăng Tịnh Hy không phản kháng nỗi, chỉ có thể than nhẹ, cảm giác cả người như bị thiêu đốt, cơ thể khó chịu có chút vặn vẹo.
“ Tiểu yêu tinh.” – Giọng hắn khàn khàn nhưng lại ôn nhu.
Ngón tay thon dài vẫn trêu chọc nơi hoa viên ấy khiến cô khó chịu, Lăng Tịnh Hy cảm thấy xấu hổ vì sao lại phản ứng như vậy ?, mày nhíu lại, nhẹ giọng.
“ Anh … xấu xa.”
“ Vẫn còn mạnh miệng thế sao ?” – Tay hắn bổng tăng lực.
“ Á … không được.”
“ Nói tôi muốn em … Tịnh Hy.”
Vừa nói hắn vừa nâng hong cô lên, đem người đặt giữa chân cô, vật nam tính nóng bỏng chống đỡ nơi hoa viên ấy.
“ Tôi không muốn .”
Đánh chết cô cũng không muốn nói lời ghê tởm như thế nhưng nơi tư mật cứ bị hắn trêu đùa khiến cô khóc không ra nước mắt.
Tự nhiên cảm giác có chút ủy khuất, xấu hổ, còn có chút cay đắng … từ lúc nào cô trở nên đáng khinh như thế ? vì sao không khống chế nỗi bản thân mà có phản ứng ? … Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Vương Vũ Hàn chấn kinh, hắn luống cuống ôm cô ngồi dậy, tay vỗ nhẹ lưng cô.
“ Anh xin lỗi, anh chỉ là … chỉ là muốn em … anh không có ý làm em … Tịnh Hy … đừng khóc nữa …”
Hắn chỉ muốn trêu chọc cô thôi, không nghĩ cô phản ứng mạnh thế, cùng hắn hoan ái khiến cô sợ hãi như thế sao ?
Một lát sau, cô nín khóc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, dục vọng kiềm chế nãy giờ cũng không chịu nỗi, hắn lại đè cô xuống.
“ Anh … đi ra ngoài.”
Cô tức giận trừng lớn mắt, cô bị hắn gạt rồi, tên này sống bằng nữa thân dưới thì làm sao giống Vương Thiếu Phong khi thấy cô khóc dừng lại đúng lúc được chứ.
“ Anh nhịn không được … một năm, anh đợi đúng một năm rồi.”
Mắt hắn đầy tia máu dục vọng, giọng nói khàn đục nghe rõ đã cố kiềm chế.
“ Á …”
Hắn vừa nói hết câu đã dùng sức động thân tiến thẳng vào sâu trong thân thể cô, hạ thể chợt căng lên khiến cô hét lớn.
Chưa kịp thích ứng thì hắn như điện cuồng luận động bên trong, dục vọng nóng bỏng mãnh liệt khiến Lăng Tịnh Hy không thể thở nổi.
Lăng Tịnh Hy như mất đi ý thức, cô mê man, gương mặt nhỏ nhắn ủng đỏ cùng tiếng rên rỉ mê hồn càng kích thích dục vọng của hắn, không khống chế được bản thân, hắn ôm chặt thân thể mảnh mai của cô, ra vào mỗi lúc một nhanh.
“ Tịnh Hy … Tịnh Hy … gọi tên anh … anh muốn nghe em gọi tên anh.”
Vương Vũ Hàn thở gấp lên tiếng.
“ Hàn.” – Lăng Tịnh Hy có chút mê man gọi tên hắn, giờ đây cô thật sự đã mất hết lý trí rồi.
Vương Vũ Hàn cảm thấy thõa mãn, hắn bắt dầu chạy nước rút.
Bên trong khung cảnh nóng bỏng bao nhiêu thì bên ngoài không gian lạnh lẽo bấy nhiêu.
___________________________________
Ba ngày … đúng ba ngày sau Lăng Tịnh Hy mới có thể rời khỏi giường.
Tên Vương Vũ Hàn cầm thú đến mức ép buột cô đúng ba ngày, ngay cả dùng bữa cũng ở trên giường … đại cầm thú là hắn.
Sáng sớm thức dậy lại bị hắn hành hạ một chút mới chịu đi làm, còn nói cứ ngủ lấy lại sức, tối hắn sẽ về sớm … lúc đó cô chỉ muốn cắn chết hắn thôi.
Dùng bữa sáng xong, cô ra vườn hoa đi dạo, khu vườn rất rộng nhưng chỉ có một loại hoa, tuy cô thích oải hương nhưng nếu có thêm mấy bông hoa khác cũng tốt, thôi đành đợi hắn về bảo hắn trồng thêm vài loại vậy.
“ Tịnh Hy, trà của cháu đây ?”
Dì Phùng bưng trà cùng ít trái cây mang đến bàn đá, lại đưa thêm một tập vẽ cho cô, giọng hiền lạnh.
“ Sao tự dưng có hứng thú vẽ tranh vậy ?”
“ Cháu thấy cũng rảnh nên muốn vẽ hơn nữa hoa nở đẹp quá.” – Cô cười nhẹ.
Nói thật cô chẳng không biết vẽ gì hết, nếu không phải Tịnh hy biết vẽ thì cô đã không học .
“ Cháu và cậu chủ rất giống nhau, đều thích vẽ tranh.”
“ Hả ?”
Lời này nếu không phải dì Phùng nói ra thì cô cho rằng mình bị lãng tai.
Dì Phùng ngồi xuống, bà nói như kể truyện.
“ Lúc nhỏ, ước mơ của cậu chủ là làm kiến trúc sư, vì thế từ năm cấp một cậu đã bắt đầu học vẽ, cậu chủ vẽ cũng rất đẹp, lên cấp hai cũng vẽ một số kiến trúc nhà cửa, còn đoạt giải thưởng nữa, cứ nghĩ sao này sẽ đạt được ước mơ … không ngờ ông bà chủ lại xảy ra chuyện … Hazi …”
Nói đến đó dì Phùng thở dài, Lăng Tịnh Hy có chút tò mò, hắn từng mơ làm kiến trúc sư sao ? chuyện lạ à nha …
“ À, Nguyệt Thự cũng do cậu chủ thiết kế đó, rất đẹp phải không ?”
Lăng Tịnh Hy sửng sốt, mày nhăn lại, Nguyệt Thự rộng lớn này mà do hắn thiết kế sao ? không thể tin nổi rồi.
Suy nghĩ một chút, trong đầu bổng nghĩ đến một chuyện, cô xoay người hỏi Dì Phùng.
“ Dì Phùng, vì sao Hạ Quân Đồng lại không ở trong biệt thự nữa vậy ?”
“ Hạ tiểu thư cùng cậu chủ đã ly hôn, đương nhiên cô ấy không sống trong biệt thự nữa rồi.” – Dì Phùng giải thích.
“ Vì sao họ ly hôn ? cháu nhớ lúc trước Vương Vũ Hàn một lòng muốn cưới cô ấy mà.”
Dì Phùng vừa muốn trả lời thì tiếng giaỳ cao gót vang lên kèm theo là giọng nói đầy phẫn nộ.
“ Lăng Tịnh Hy, con tiện nhân này…”
Giọng nói này …. Lăng Tịnh Hy cảm thấy quen tai, cô xoay người nhìn thì giật mình … là Hạ Quân Đồng.
Mới một năm không gặp, Hạ Quân Đồng thay đổi rất nhiều, vẻ mặt xinh đẹp ngày nào giờ trở nên tiều tụy, vẻ mặt trở nên xanh xao, thân người cũng gầy đi hắn hơn nữa trên mặt có một vết sướt, tuy nhỏ nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được.
Cô chưa kịp lên tiếng thì Hạ Quân Đồng đã hất một cái gì đó về phía cô, theo bản năng cô đưa tay che lại nhưng …
“ Á …”
Tiếng hét làm kinh động rất nhiều người, Lăng Tịnh Hy ngã xuống đất, mặt trắng bệch, cô cảm giác cánh tay như bị kim châm, sau đó là cảm giác đau đến thấu xương, cố gắng chống đỡ, mơ hồ nhìn đến chỗ đau thì kinh hoàng.
Da thịt ở nới đó … nó đang … chảy ra … là axit … nó là … axít.
“ Tịnh Hy … người đâu, người đâu …”
Dì Phùng hoảng hốt chạy tới đỡ Lăng Tịnh Hy, cũng hét lớn gọi người tới, bà đỡ Lăng Tịnh Hy đứng dậy nhưng lại thấy Hạ Quân Đồng muốn hất nước nữa, dì Phùng vội lấy thân che chắn.
“ Á …”
Lần này tiếng hét là của Hạ Quân Đồng, cô ta định tạt thêm axit vào người Lăng Tịnh Hy nhưng tay bị ai giữ chặt, sao đó cả người bị đẩy mạnh xuống đất.
“ Camellia .”
Cả người rơi vào vòng tay rắn chắt của ai đó, Lăng Tịnh Hy ngước nhìn mới biết là Frank, cô nhớ từ lúc trở về cũng chưa gặp hắn để chấp vấn lần nào, giờ lại gặp nhau trong tình huống này thì làm sao hỏi tội được đây.
Frank nhìn Lăng Tịnh Hy mà đau lòng, hắn đã đến trễ. Lúc sáng, Vương Vũ Hàn gọi hắn đến muốn hắn tiếp tục bảo vệ Lăng Tịnh Hy, mới từ tổ chức trở về đã nghe tiếng hét của cô, cũng may hắn nhanh chân nên Hạ Quân Đồng mới không có dịp ra tay… nhìn đến cánh tay của cô, mắt hắn nỗi đầy tia máu.
“ Lăng Tịnh Hy, con điếm thôi tha, mày là tiện nhân … chính mày, chính mày khiến Vương Vũ Hàn bỏ tao … Chính mày, chính mày làm tao mất đi hạnh phúc, tao phải giết mày, tao phải giết con tiện nhân này …”
Hạ Quân Đồng chạy tới muốn giết Lăng Tịnh Hy nhưng bị người làm ngăn lại, Frank dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta.
“ Giam cô ta lại, để Vương tiên sinh quay về giải quyết cô ta.”
Vừa nói Sau đó, hắn bế Lăng Tịnh Hy lên đi thẳng ra xe, mà Lăng Tịnh Hy cũng mất đi ý thức.
“ Các người không được tới đây, tôi là Vương phu nhân, là phu nhân của các người, các người dám đụng đến tôi, tôi sẽ giết chết các người.”
Hạ Quân Đồng cầm con dao gọt trái cây nhào tới uy hiếp đến mấy người làm, sau đó chạy ra phía cửa chính.
“ Lên xe.”
Một chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng, thấy Hạ Quân Đồng, người trong xe lên tiếng.
Hạ Quân Đồng nhảy nhanh lên xe, chiếc xe nhanh chống rời đi.
“ Ông chủ đã bảo cô đừng kích động mà làm hỏng việc.” – Tên áo đen nhắc nhỡ.
“ Hừ, tôi nhất định không tha cho nó, nhất định sẽ giết chết nó.”
|
Chương 51: Vết Sẹo Trong Tim
Bệnh Viện Tư Nhân.
Frank ngồi trên dãy ghế xanh, hai tay đan vào nhau, ánh mắt không che giấu nỗi lo lắng nhìn về cửa phòng bệnh mà Dì Phùng kế bên đã đứng ngồi không yên. Bà thấp thỏm lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng, lại ngó xem có thể thấy gì được không ?
Trên hành lang dài, Vương Vũ Hàn mang vẻ mặt lạnh lùng đi tới, phía sau cũng có không ít vệ sĩ đi theo, trên mặt họ đầy sát khí khiến mấy bệnh nhân nhìn thấy muốn ngất xỉu.
Frank thấy Vương Vũ Hàn đi tới, hắn nhanh chân đi đến trước mặt Vương Vũ Hàn, vẻ mặt lo lắng khi nãy biến mất, chỉ còn bộ dáng lạnh lùng, giọng cũng trở nên lạnh nhạt.
“ Vương tiên sinh, là tôi làm việc thất trách, thật xin lỗi.”
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?” – Giọng nói tuy lạnh nhưng vẫn mang vẻ lo lắng.
Dì Phùng hai hàng nước mắt chạy tới trước mặt hắn.
“ Cậu chủ, Tịnh Hy bị Hạ Quân Đồng tạt axít … Tịnh Hy … cô ấy …”
“ Cái gì ?” – Mắt hắn trừng lớn, sát khí tỏa ra ngày càng đậm.
“ Tôi cũng không biết sao cô ta có thể chạy vào biệt thự được ? chỉ biết lúc Tịnh hy đang ngồi vẽ tranh, tôi mới quay đầu một cái thì đã nghe tiếng cô ta, sau đó là tiếng Tịnh Hy … ôi Tịnh Hy …”
Dì Phùng khóc lóc thảm thiết, bà không nghĩ Lăng Tịnh Hy lại chịu khổ như thế, sóng gió qua đi, mới trở về biệt thư không lâu đã gặp chuyện, thật đau lòng.
“ Hạ Quân Đồng đâu ?” – Gương mặt tối sầm, tay siết chặt nhìn Frank.
“ Cô ta đã chạy thoát …”
“ Binh.”
Vương Vũ Hàn không nén nỗi cơn giận, một nắm đấm bay tới mặt Frank, hắn bị đánh ngã vào vách tường, miệng cũng rướm máu.
“ Nguyệt Thự canh giữ chặt chẽ như thế mà một đứa con gái có thể dễ dàng ra vào như thế ? … các cậu làm ăn kiểu gì thế hả ?”
Mắt hắn như diều hâu sắc bén nhìn Frank như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.
“ Theo như băng Camera quay lại, cô ta nhảy qua tường vào biệt thự … Vương tiên sinh, cô gái này hình như đã được huấn luyện rất kỹ, bởi chỉ duy nhất một camera quay được cảnh đó.”
Frank giải thích xong cũng cảm thấy Hạ Quân Đồng không đơn giản, một tiểu thư khuê cát làm sao có thể trèo tường cao như thế, còn tránh được camera ở những khu vực khó nhìn thấy nữa chứ ?
Nghe xong, làm như cũng xả bớt cơn giận, hắn hừ lạnh.
“ Hừ, che giấu kỹ thật … Dương Nghị, dù phải lật tung cả thành phố này lên cũng phải tìm cho được cô ta đưa đến trước mặt tôi … cậu cũng gọi cho bên Ân bảo hắn lưu ý một chút, xem có để cá lọt lưới hay không ?”
Dương Nghị gật đầu, không nói nhiều đã xoay người rời đi.
_______________________________
Thời gian chậm chạp trôi qua, Vương Vũ Hàn ngồi đó nhưng hàn khí vẫn không giảm, lòng thấy đau không thể tả, hắn từng hứa sẽ không để ai tổn thương đến cô nhưng giờ.
Chết tiệt thật, đáng lẽ khi thâu tóm được Hạ thị thì hắn cũng phải xóa sổ luôn Hạ Quân Đồng mới đúng, vì muốn nhanh chống đón Lăng Tịnh Hy trở về nên quên mất Hạ Quân Đồng … khốn kiếp thật.
Rốt cuộc cửa phòng bệnh cũng mở ra, Trần San mặc áo Blu trắng đi ra, nhìn thấy đôi mắt của Vương Vũ Hàn tỏ vẻ lo lắng, trong lòng tức giận cũng giảm xuống.
“ Dì San, cô ấy sao rồi ?” – Hắn lo lắng hỏi.
“ Hừm … vết bỏng không lớn, cũng may cấp cứu kịp thời nếu không cả xương cũng bị hủy.”
Khi gặp Lăng Tịnh Hy trong phòng bệnh, nhìn thấy vết bỏng do bị axít gây nên, Trần San muốn xong ra ngoài bóp chết cái tên cầm thú này nhưng khi biết ngay cả hắn còn chưa đến bệnh viện nên bà mới bớt lửa giận.
Bà thở dài. – “ Vết bỏng tuy đã được sử lý nhưng da thịt của Tịnh Hy đặc biệt dị ứng nặng, việc để lại sẹo là không tránh khỏi.”
Vương Vũ Hàn cắn chặt răng, nắm tay cũng siết chặt, ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ cơn phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm.
“ An ủi cô ấy một chút, không cô gái nào chịu nỗi trên người có vết sẹo đâu.”
Bà vỗ vai hắn, lắc đầu bỏ đi.
“ Dì Phùng, dì về trước đi.”
Hắn lạnh nhạt nói, cũng nhanh bước vào phòng bệnh.
_____________________________
Bầu không khí trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Vương Vũ Hàn nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt khiến hắn đau xót. Cẩn thận đóng cửa lại đi thẳng đến giường bệnh.
Ngồi bên giường, mắt nhìn đến băng gạt, nhìn cách quấn băng cũng biết Trần San nói không sai, vết bỏng không lớn nhưng khi thấy nó hắn không thể tưởng tượng được cảnh cô bị axít bắn vào tay nhưng cũng may khuôn mặt vẫn không bị thương tổn gì.
Đôi mắt run run từ từ mở ra, Lăng Tịnh Hy nhìn người trước mặt, vẻ lạnh lùng không thấy đâu chỉ còn vẻ mặt mừng rỡ của hắn còn mang theo chút đau đớn.
“ Em tỉnh rồi.”
Bàn tay hắn vuốt ve mặt cô. – “ Xin lỗi … anh …”
“ Không sao … tôi cũng không quá xa lạ với hành động của mấy cô tình nhân của anh, xem ra … tôi không nên quay về.”
Câu nói lạnh nhạt của cô khiến hắn cực kỳ đau lòng, tim như bị ai cắt, hắn biết hắn bất lực không thể bảo vệ cô nhưng hắn nhất định sẽ tìm Hạ Quân Đồng, nhất định đòi lại công bằng cho Lăng Tịnh Hy.
“ Sẽ để lại sẹo phải không ?”
Nghe tiếng cô hỏi, hắn chậm rãi gật đầu, cô cười nhạt.
“ Cũng phải thôi, vì nó đâu phải da thịt của tôi.”
Câu nói của cô làm hắn sửng sốt, hắn nhíu mày. – “ Em nói thế là ý gì ?”
“ Lúc trước, tôi bị phỏng nặng, phải lấy da của người khác ghép vào … đó cũng là lý do tôi bị dị ứng nặng, không thể chữa được.”
Lăng Tịnh Hy biết nếu không nói sự thật việc mình được ghép da thì Trần San cũng sẽ nói cho hắn biết, cô phải chặn đầu trước, thân phận bại lộ thì chết cả nhà.
Cô cũng chẳng quan tâm mình có bao nhiêu vết sẹo trên người bởi trong tim còn có một vết sẹo lớn hơn, cả đời cô cũng không thể xóa được.
“ Đáng sợ lắm sao ? hay là ghê tởm ?”
Thấy hắn nhìn mình như người ngoài hành tinh, cô hờ hững nói.
“ Từ trước đến giờ anh không hề sợ bất cứ đều gì ? cũng đối mặt với những chuyện còn ghê tởm hơn, việc này có là gì.”
Cô cười lạnh. – “ Nếu tôi nói, cả người tôi đều là giả, anh tin không ?”
“ Không.” – Hắn dứt khoát, cô khó hiểu hỏi tiếp. – “ Vì sao ?”
“ Cả người em đều mẫn cảm như thế ? nếu là ghép da cũng không có phản ứng mạnh như vậy, huống chi … nơi đó rất mềm, không giống là giả.”
Hắn nở nụ cười tà mị, mắt lại hướng nơi ngực cô nhìn rất chăm chú.
Lăng Tịnh Hy theo phản xạ che lại, da ghép là thật nhưng chỉ có khuôn mặt, đùi , tay và lưng, còn những thứ khác đều là thật, mà hắn sao có thể nói mấy lời nham nhỡ như thế ?
Nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ hơn bởi đã vượt qua được một kiếp nạn, suy nghĩ một chút, cô chuyển đề tài nhanh chống.
“ Tôi muốn trở về công ty làm việc.”
“ Đợi vết thương lành, anh sẽ sắp xếp công việc cho em.” – Thấy cô chuyển đề tài, hắn cũng không muốn chọc ghẹo làm gì.
“ Không cần, tôi muốn ngày mai sẽ bắt đầu công việc.”
Cô nghĩ phải quay về công ty làm việc tiếp, trái tim cơ hồ đã có được, giờ cũng không cần kiêng kỵ làm gì nữa.
Thấy cô cương quyết như thế, hắn chỉ biết thở dài. – “ Được, ngày mai anh sẽ đưa em đi làm.”
_______________________
Ngày hôm sau, Vương Vũ Hàn giữ đúng lời hứa, trực tiếp trước mặt mọi người đưa Lăng Tịnh Hy đến công ty.
Vẫn làm việc ở vị trí cũ, Lăng Tịnh Hy cực kỳ vui vẻ vì gặp lại Gia Tiểu Mẫn.
Tới giờ cơm trưa, cô nhận điện thoại của Vương Vũ Hàn muốn cùng cô ăn cơm nhưng cô từ chối vì phải hàn quyên với Gia Tiểu Mẫn, Vương Vũ Hàn nghe xong không giận mà lại dễ dàng đồng ý, cô cũng không cảm thấy lạ, giờ đây hắn luôn nuông chìu cô, cô muốn gì hắn đều đáp ứng.
Trong nhà ăn.
“ Mình không nghĩ cậu sẽ quay lại đây làm việc ?” – Gia Tiểu Mẫn vui vẻ nói.
“ Không có sự lựa chọn … còn cậu, một năm không gặp, cậu sao rồi ?”
Gia Tiểu Mẫn cúi đầu, mặt buồn bã.
“ Gia đình bình yên, cuộc sống không tệ … có điều tình cảm thì … mình sắp bị ép đến nghẹt thở rồi.”
“ Dương Nghị khi dễ cậu ?”
Chuyện Dương Nghị là thanh mai trúc mã của Gia Tiểu Mẫn đúng là tên giật gân, thời gian qua cũng nghe Gia Tiểu Mẫn than thở là hắn ta liên tục đưa sính lễ đến nhà muốn kết hôn với cô nàng nhưng cô nàng cự tuyệt từ chối …
“ Mình và hắn đang ở cùng một chỗ.”
“ Hả ?” – Lăng Tịnh Hy há hốc mồm, mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
“ Hắn bảo nếu không lấy hắn thì phải sống ở nhà hắn nếu không sẽ không để ba mẹ mình được yên.”
“ Hình như đàn ông bọn họ chỉ có thể sử dụng chiêu này thì phải ?”
Lấy lại tinh thần, Lăng Tịnh Hy bình thản nói, giống như đó là chuyện thường tình xảy ra.
“ Mình có thai rồi.”
“ Phụt.” – Một mớ nước chanh phun thẳng vào mặt Gia Tiểu Mẫn nhưng cô nàng không giận chỉ muốn khóc mà thôi.
Tên thối tha Dương Nghị không hề sự dụng biện pháp phòng tránh mà thuốc tránh thai của cô toàn bộ bị đổi thành thuốc bổ dưỡng thân thể mới ác chứ.
“ Khụ, khụ, khụ … cậu … hắn biết chưa ?” – Lăng Tịnh Hy cố gắng nói, vì bị sặc nên mặt đỏ cả lên.
“ Mình mà nói thì sẽ bị ép hôn, mình không muốn.”
Lăng Tịnh Hy thở dài. – “ Không lẽ cậu muốn giấu suốt đời … nhưng mà cái bụng … không giấu được đâu.”
“ Hay là …”
“ Không được.” – Lăng Tịnh Hy nhăn mày, không cần Gia Tiểu Mẫn nói hết câu cô cũng biết cô nàng muốn làm gì rồi.
“ Cậu hiểu sai ý mình rồi, mình chỉ muốn xin nghĩ làm một thời gian, sau khi zậy zậy xong thì đi làm tiếp.” – Gia Tiểu Mẫn giải thích.
Là máu mủ của cô, đánh chết cũng không bỏ nó.
“Cậu trốn được sao ? hơn nữa mình thấy Dương Nghị thật lòng yêu cậu, còn muốn kết hôn với cậu, vì sao còn cứng đầu không chấp nhận.”
Lăng Tịnh Hy tức giận nói, cô ao ước có một người yêu cô như thế, muốn kết hôn cùng cô vậy mà có ai đâu, Gia Tiểu Mẫn có phúc như thế lại không biết hưởng.
“ Yêu mình ? … mười hai năm, mình như con ngốc đi tìm tung tích của hắn mà hắn một chút cũng không tìm đến mình … hắn có thế lực như thế không lẽ tìm một người khó đến vậy sao ?” – Gia Tiểu Mẫn nghẹn ngào nói.
“ Không phải anh ta cũng chịu trách nhiệm đó sao ? còn muốn cưới cậu nữa kìa.”
“ Lúc hắn nói chịu trách nhiệm còn chưa biết mình là cô bé năm xưa … mình mới là người nhận ra hắn trước tiên … việc đó cho thấy trong lòng hắn không hề có mình.”
Nếu không phải lần thứ hai bị hắn ép muốn nghẹt thở ở trên giường thì không vô tình nhìn thấy cái bớt ở phía bụng hắn thì cô đã không biết, mà hắn lúc đó khi cô hỏi đến thì như kẻ ngốc … đến khi hắn nhớ ra thì còn nói chỉ là đứa nhóc vô tình cứu được … lúc đó tim cô chết lặng nói gì đến chuyện muốn cùng hắn một chỗ.
“ Tiểu Mẫn.”
“ Được rồi, mình không muốn vì chuyện không đâu mà khiến hai đứa bất hòa … chuyện của mình, mình sẽ tự giải quyết, cậu cũng đừng nói cho hắn biết nếu không mình sẽ cắt đứt tình bạn với cậu … mình ăn no rồi, mình đi trước.”
Thấy Gia Tiểu Mẫn khổ sở như vậy, cô cũng không chịu nỗi nhưng biết làm sao khi cô còn chưa giải quyết xong chuyện của mình.
____________________________
Trong nhà vệ sinh, Lăng Tịnh Hy đứng trước gương cúi người vóc nước lên mặt cho tỉnh táo, vừa ngước đầu lên đã thấy Trang Mật Ly nhìn cô cười cười.
“ Một năm không gặp, chị vẫn xinh đẹp như xưa.” – Cô hờ hững nói.
“ Xinh đẹp thì đã sao ? thủ đoạn không bằng người ta thì làm được gì ?”
Trang Mật Ly dựa vào bồn rữa mặt, quay lưng về phía gương.
“ Đầu tiên là Âu Thục Lợi, sau đó là Hạ Quân Đồng, tiếp theo sẽ là …”
“ Trang Mật Ly.”
Không đợi Trang Mật Ly nói hết câu, cô đã tiếp lời, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ kiều mị nhìn Trang Mật Ly, môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy.
“ Tên chị thật đẹp.”
Trang Mật Ly nhíu mày. – “ Cô muốn gì ?”
“ Người không phạm ta, ta không phạm người … tên của chị rất đẹp, tôi không muốn cái tên xinh đẹp đó bị người khác lãng quên.” – Cô cười cười nói.
Trang Mật Ly khoanh tay trước ngực. – “ Lăng Tịnh Hy, tên của cô cũng rất đẹp, tôi cũng không muốn nhìn thấy nó được khắc trên bia mộ trắng.”
Trang Mật Ly đến gần cô, ghé sát tai cô, từng lời nói như kim đâm muốn đâm chết Lăng Tịnh Hy.
“ Đã leo lên lưng cọp thì đừng mong có ngày leo xuống … đừng để tôi nắm được nhược điểm của cô … nếu không … cả chết cô cũng không chết được.”
Trang Mật Ly cười âm hiểm, xoay người rời đi.
Lăng Tịnh Hy cười lạnh. – “ Trước khi bắt được nhược điểm của tôi, cũng mong chị sẽ giữ được cái mạng của mình.”
Trang Mật Ly nghe thấy nhưng vẫn đi về phía trước, cũng khẽ quăng lại một câu.
“ Không nên kết luận quá sớm … thời gian vẫn còn dài.”
Trang Mật Ly đi rồi, Lăng Tịnh Hy vẫn đứng đó.
Nhìn mình ở trong gương, cô cười khẽ … nhược điểm của cô chính là thân phận thật sự của mình, về phần cha mẹ, cô đã âm thầm nhờ Thái Phàm sắp xếp cho họ một nơi ở rất kính đáo, nơi đó cũng hoang vắng ít người qua lại nên ngay cả Vương Vũ Hàn cũng không tìm ra được.
Mọi việc còn lại cứ thuận theo hoàn cảnh, hiện giờ bước tiếp theo phải làm chính là mang thai, cô cũng ngừng việc uống thuốc giờ chỉ còn chờ Vương Vũ Hàn mà thôi.
|