Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc
|
|
Chương 42: Kế Hoạch Hoàn Mỹ
Mọi chuyện đã được sáng tỏ, đương nhiên Lăng Tịnh Hy bị Vương Vũ Hàn ép buộc trở về Nguyệt Thự, riêng Âu Thục Lợi thì không rõ tung tích sau cái đêm cô ta bị Vương Vũ Hàn ném xuống tầng hầm.
Cô cũng không hỏi nhiều vì dạo gần đây Vương Vũ Hàn rất bận, công ty gặp chuyện mà hắn lại hay bực dọc, nhiều lúc lại tỏ ra tức giận với người làm, cũng may cô không bị cuốn vào nhưng buổi tối cũng trốn không thoát.
Nắng sớm trãi dài trên từng ngôi mộ trắng trong nghĩa trang.
Lăng Tịnh Hy một thân váy xanh đứng trước ngôi mộ trắng, đặc bó hoa hồng trắng xuống, cô cúi người hành lễ.
Sau lễ nghi Lăng Tịnh Hy nhìn bia mộ trắng, ý cười bên môi đầy quỷ dị.
“ Mọi chuyện diễn ra rất tốt … ba, mẹ, Tiểu Minh … kế hoạch hình như đã đạt được một nữa rồi.”
Từ lần sinh nhật của Vương Vũ Hàn, cô đã bắt đầu vạch ra kế hoạch, rất đơn giản … cô muốn trái tim của Vương Vũ Hàn.
Đối với người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa bá đạo như Vương Vũ Hàn chỉ có thể “ Lạt mềm buột chặt ”, chiêu này tuy xưa nhưng vẫn hữu dụng, chỉ có điều việc đầu tiên cần làm là khiến hắn mê luyến thân thể của cô.
Vì thế, cô không biết liêm sỉ, dùng mê hương với hắn ngay đêm sinh nhật, còn tỏ ra ân cần làm bánh kem, nấu ăn, đan khăn choàng cổ cho hắn tuy gặp chút ít trở ngại … như Trang Mật Ly nói, ngay cả thủ thuật nhắn tin cũng do cô làm.
Có thể nói từ đầu đến cuối cô chỉ là diễn một vở kịch bi thương, đau khổ cho hắn xem …
Loại người như Vương Vũ Hàn, trong tay nắm vận mệnh sống chết của kẻ khác, luôn đạt được mọi thứ mình muốn, đương nhiên sẽ không chịu được có kẻ chống đối lại hắn … càng bướng bỉnh, càng không khuất phục thì hắn càng muốn có, càng muốn chiếm hữu.
Cô cũng phải bỏ rất nhiều thời gian cùng tâm cơ mới hiểu chút ít về con người này, dù nhiều lần bị hắn hành hạ rất dã man nhưng cô có thể thấy trong lòng hắn, cô đã chiếm một vị trí … không biết lớn hay nhỏ, chỉ cần một chút cũng được.
“ Ba mẹ biết không ? Âu Thục Lợi đáng lẽ có thể sống bình yên, con không hề có ý định loại trừ cô ta nhưng vì cô ta không an phận ... kế hoạch cũ rích như thế cũng muốn đấu với con, thật ngu ngốc.”
Từ lúc Video bị tung ra cùng việc tranh cãi với Gia Tiểu Mẫn, cô biết tất cả điều do Âu Thục lợi làm … là bạn học nhiều năm, tranh đấu nhiều năm như thế, lẽ nào cô không thuộc lòng cách thức cùng thủ đoạn của Âu Thục Lợi.
Cô chỉ thấy đáng tiếc cho Âu Thục Lợi vì một người đàn ông mà khiến bản thân trở nên như vậy thật không đáng.
Nhưng không vì thế mà cô có thể để Âu Thục Lợi làm càng … muốn đưa cô vào tròng ? cô sẽ cho cô ta đắc ý một chút nhưng trò chơi do ai làm chủ thì phải xem hoàn cảnh cùng thế lực ra sao ?
Sau khi giản hòa với Gia Tiểu Mẫn, cô lợi dụng sự thương hại của cô bạn cộng thêm sự kết giao với Vu Tử Băng, cô đã có lợi thế, cô biết Vu Tử Băng có quan hệ rất tốt với Mạch Quân Vỹ, đương nhiên là chỗ dựa vững chắc cho cô.
Trước khi bị giải đến Ảo Cư, cô đã âm thầm gọi trước cho Gia Tiểu Mẫn, nếu không may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cầu cứu Vu Tử Băng, biết làm thế là vô sỉ, hèn hạ nhưng vì mục đích, thứ có thể lợi dụng được cô sẽ không bỏ qua.
“ Tiếp theo đây … sẽ tới phiên Trang Mật Ly.” – Cô lạnh giọng.
“ Âu Thục Lợi chỉ là quân cờ để Trang Mật Ly thao túng, cô ta mới là người giật dây mọi chuyện … cũng là đối thủ đáng sợ nhưng chỉ khi trừ khử hết bọn họ thì việc chiếm lấy trái tim của hắn mới dễ dàng.”
Nụ cười ngày càng đậm, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.
“ Không nhất thiết phải lấy mạng của hắn mới có thể trả thù cho ba mẹ … bởi con biết … nỗi đau lớn nhất của con người không phải là cái chết …”
Vẻ yêu mị cùng giọng nói đầy ác độc thốt ra từ đôi môi đỏ mọng mê người.
“ Con rất muốn xem vẻ mặt hắn khi biết con là ai ? muốn xem hắn đau đớn như thế nào khi biết người hàng đêm hắn ôm trong lòng luôn có ý định muốn giết hắn … con sẽ khiến hắn niếm thử mùi vị đau khổ đến tận xương tủy.”
Trong mắt Lăng Tịnh Hy hiện giờ chỉ có thù hận, cô đã thay đổi không còn như trước kia, ngây ngô ngốc nghếch không hiểu chuyện … muốn trả thù, tâm cơ phải cao, thủ đoạn phải độc thì mới có thể đạt được điều mình muốn.
__________________________
Tập Đoàn HP
Mọi việc trở lại như cũ, Lăng Tịnh Hy cũng đi làm bình thường, có điều mọi thứ trong công ty có thay đổi, tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ.
Việc Video chỉ phát sinh ra một ngày, sau ngày đó mọi người cũng im lặng, không ai dòm ngó hay soi mói gì Lăng Tịnh Hy cùng Gia Tiểu Mẫn … có điều …
“ Tịnh Hy, cậu có thấy lạ không ?” – Gia Tiểu Mẫn ngốc đầu lên hỏi.
“ Hừm … có gì lạ đâu ? mọi chuyện đã qua, mọi người cũng không có cớ mà buông chuyện, cậu nên mừng thì hơn.” – Cô nhẹ nhàng nói.
“ Không phải … chuyện là từ hai hôm nay, mình không thấy Susan cùng Helen đi làm …” – Gia Tiểu Mẫn nhíu mày.
Sau cái ngày Video bị tung, thì cô cũng không gặp Susan và Helen. Nếu nói hai cô nàng đi công tác thì thật trùng hợp nhưng bị đuổi thì phải có lý do chứ ? … không lẽ …
“ Chuyện của mình lo chưa xong … Tiểu Mẫn, cậu rất rảnh thì phải ?”
Lăng Tịnh Hy khoanh tay trước ngực, việc Susan và Helen cô đã nghe phong phanh rằng hai người kia bị điều đi công tác, nói là đi công tác nhưng thật chất là bị đá ra khỏi công ty.
Theo như cô biết thì việc lần trước cô cùng Gia Tiểu Mẫn tranh cãi, Vương Vũ Hàn chắc biết đều do Susan và Helen gây ra nên mới tống hai ả đi … như thế cũng hay, mất thêm mấy con tép đỡ phải hao tâm tổn sức, có điều con tôm bự kia …
Điện thoại bàn reo, cô bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã nói trước.
“ Lên phòng tôi.” – Giọng Vương Vũ Hàn bên kia vang lên sau đó cúp máy ngay.
Cô thở dài đứng dậy.
“ Lại bị kêu lên sao ?” – Gia Tiểu Mẫn lo lắng hỏi nhưng sắc mặt thay đổi rất nhanh, mắt sáng lên nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Nha, tuần sau là tốt nghiệp rồi, bản thành tích cần phải nộp, cậu hỏi Chủ tịch xem khi nào có.”
Lăng Tịnh Hy cau mày, dùng ánh mắt quái dị nhìn Gia Tiểu Mẫn.
“ Không phải cậu rất ghét anh ta sao ? tự nhiên dùng cái giọng bình thản như thế nói với mình về chuyện này ?”
Gia Tiểu Mẫn đứng dậy khoát vai Lăng Tịnh Hy, cười hì hì.
“ Vì đại cuộc làm trọng, núp dưới mái hiên người khác đương nhiên phải biết cúi đầu … hơn nữa … nếu mình không lầm thì Vương Tổng không đến nỗi tệ.”
Giong cô trở nên nghiêm túc. – “ Tịnh Hy, cậu có suy nghĩ sẽ chấp nhận đến với Vương Tổng hay không ? mình thấy anh ta đối với cậu hình như cũng có chút tình ý.”
Cái này cô nói thật lòng, tuy Lăng Tịnh Hy hiện giờ chỉ là tình nhân nhưng ngay cả Âu Thục Lợi cũng vì cô nàng mà bị Vương Vũ Hàn bỏ rơi thì chứng tỏ Vương Vũ Hàn có tâm ý với Lăng Tịnh Hy.
“ Vậy cậu cho mình một lời khuyên … nếu Thiếu Phong trở về thì làm sao ?”
Lăng Tịnh Hy cũng nghiêm túc nói nhưng cô lại chẳng quan tâm … tình đã hết, duyên cũng chẳng còn thì còn gì phải quyến luyến nhưng … nếu Vương Thiếu Phong về thì càng hay, vở kịch càng lúc càng kịch tính thì mới có đông khán giả chờ xem.
“ Cái này … cái này …” – Gia Tiểu Mẫn gãi đầu, thật là vấn đề nan giải A.
Trong lúc cô bạn cứ gãi đầu mãi thì Lăng Tịnh Hy đã đi vào thang máy, mấy chuyện này cứ để ông trời quyết định, chuyện hiện giờ cô cần làm là đưa Trang Mật Ly vào tròng nhưng phải xem cô ta có hành động gì không ?
Vừa nhắc Tào Tháo thì đã đụng ngay trước mặt.
Mới bước ra thang máy đã gặp Trang Mật Ly vừa muốn đi vào, bốn mắt nhìn nhau … chỉ muốn vô tình lướt qua nhưng Trang Mật Ly lại ngừng trước mặt cô.
“ So với độ tuổi thì thủ đoạn quả thật rất thâm sâu … Lăng Tịnh Hy, tôi có lời khen dành tặng cô.”
Lăng Tịnh Hy nở nụ cười đầy giả tạo.
“ Thâm sâu nhưng không thâm độc bằng ai kia … em rất muốn biết vì sao Âu Thục Lợi lại không khai ra kẻ giật dây phía sau ? … là do may mắn hay do cô ta thật ngu ngốc vì tình bạn, từ bỏ cả sinh mạng mà bảo vệ ?”
“ Làm chuyện gì cũng phải chừa đường lui cho bản thân, bài học này cô nên nhớ kỹ.” – Trang Mật Ly vào thang máy nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu.
Cô biết Âu Thục Lợi sẽ gây ra chuyện nên đã âm thầm rút lại toàn bộ kế hoạch đưa Lăng Tịnh Hy vào tròng, còn tỏ ra bận rộn vì công việc quá nhiều nên lánh mặt ở công ty.
Sau khi Âu Thục Lợi gặp chuyện, cô không biết tình trạng cô ta hiện giờ ra sao nhưng vì sợ bị truy ra cô đành án binh bất động, đợi mọi chuyện ổn rồi sẽ cho người tìm Âu Thục Lợi.
Cô cũng công nhận Lăng Tịnh Hy quả thật nham hiểm, không biết cô ta làm cách gì có thể tránh khỏi kiếp nạn còn khiến Vương Vũ Hàn ngày càng coi trọng cô ta hơn.
Nhưng cô nhất định sẽ không ngừng tay, bây giờ cứ cho cô ta thư thả một thời gian, sau đó cô vẫn tiếp tục tiến hành kế hoạch nhưng không biết chuyện sắp tới đây, cô ta có đối phó nổi hay không thôi.
Trang Mật Ly cười nham hiểm. – “ Đừng cười khi trò chơi vẫn chưa kết thúc, hơn nữa … em nên xem tin tức một chút … rất bổ ít cho em đấy.”
Cửa thang máy đóng lại, Lăng Tịnh Hy bỏ đi nụ cười giả tạo thay vào đó là đôi mày nhíu chặt. – ‘ Cô ta nói thế là ý gì ?’
Suy nghĩ một chút, cô lắc đầu, nếu Trang Mật Ly muốn chơi, cô cũng không có ngán.
Đến cửa phòng, cô gõ nhẹ cửa, chỉ chốc lát đã nghe tiếng của hắn, cô bước vào.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, vẫn dáng vẻ kiêu ngạo, vẫn khuôn mặt cương nghị, đôi mắt diều hâu sắc lạnh, đôi môi mỏng hơi cong lên, ngũ quan cân xứng như được điêu khắc … đúng là yêu nghiệt.
Không biết đã bao nhiêu phụ nữ thà chết cũng muốn nhảy vào hố lửa yêu nghiệt này, đôi lúc cô cũng có chút mông lung, có chút dao động …
“ Em lại đây.” – Giọng hắn đánh tan mộng tưởng của cô.
“ Vương Tổng gặp tôi có chuyện gì không ?”
Cô vẫn đứng đó không nhút nhích khiến hắn hơi nhíu mày.
“ Tôi không phải ma quỷ, em đứng xa thế làm gì ? ”
‘Hắn không phải ma quỷ không lẽ là cô ?’
Nghĩ là nghĩ thế nhưng không đến không được, cô lại gần hơn thì hắn đưa ra hai tập hồ sơ để trên trên.
Lăng Tịnh Hy nhận ra đây là tập hồ sơ cô xin thực tập, cô nhận lấy mở ra, bên trong là chữ ký của Vương Vũ Hàn, còn có bản xác nhận thành tích tốt, của Gia Tiểu Mẫn cũng thế.
“ Là công tư phân minh.” – Cô dò hỏi, dù gì cũng không muốn nhờ có ô dù mà được thành tích tốt.
“ Nếu tôi không công tư phân minh thì thành tích của em sẽ là … xuất sắc.” – Hắn châm chọc, mắt cũng mang theo ý cười, nói tiếp.
“ Những ngày qua, em và Gia Tiểu Mẫn làm việc vừa chăm chỉ, xác xuất làm được việc cũng cao, tôi đương nhiên rất hài lòng.”
Nghe hắn nói thế cô cũng yên tâm nhưng quả thật bọn họ làm việc rất chăm chỉ, mặt dù cô nghỉ hơi nhiều nhưng vẫn không bỏ dỡ phần việc của cô.
“ Cám ơn.” – Cô vừa lên tiếng thì hắn đưa thêm hai tập hồ sơ nữa, cô lại mở tra, mắt mở to.
“ Đây là bản hợp đồng ký kết làm việc trong 3 năm, em và Gia Tiểu Mẫn sẽ chính thức làm việc cho tập đoàn HP, mọi điều cần biết có hết trong đó, em cứ xem qua.”
Lăng Tịnh Hy lật từng trang xem, không nói đến tiền lương hàng tháng, chỉ cần là hoa hồng của một năm thôi cũng đủ mua cả một chiếc Ferrari 599 GTO.
“ Tôi có quyền lựa chọn không ?” – Cô nhìn hắn, khẽ hỏi.
“ Không.” – Hắn dứt khoát.
Lăng Tịnh Hy cũng không phản bác, cô ký tên vào, nhìn hắn nói tiếp.
“ Gia Tiểu Mẫn thì có quyền đó.”
Nói xong, cô ôm hợp đồng của Gia Tiểu Mẫn xoay người rời đi nhưng …
“ Tịnh Hy.”
Hắn gọi cô cũng đứng lên đi đến chỗ cô, từ phía sau ôm chặt lấy cô, cằm hắn đặc trên đầu cô, giọng trầm thấp.
“ Tôi chỉ muốn tốt cho em, bất cứ một ai cũng muốn công việc này … em đừng bướng bỉnh nữa.”
“ Tôi không có nói là không làm … tiền lương cao, công việc cũng không quá khó.”
Cô ngước nhìn hắn. – “ Tôi phải cám ơn anh đã cho tôi một công việc tốt.”
Hắn nhìn cô, môi mỏng nhẹ hôn lên cánh môi cô, ôm chặt hơn một chút.
“ Tịnh Hy, thời gian sau có thể xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nhưng dù có chuyện gì, em cũng hứa với tôi không được rời khỏi Nguyệt Thự, có biết không ?”
Cô nhíu mày. – “ Là chuyện gì ?”
Hắn vuốt tóc cô. – “ Biết ít, sẽ tốt với em hơn.”
Sau đó vỗ nhẹ đầu cô. – “ Em ra ngoài làm việc tiếp đi.”
Lăng Tịnh Hy không nói thêm gì, cô khó hiểu đi ra ngoài.
Hôm nay Vương Vũ Hàn có gì đó khác lạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà hắn lại cảnh báo cô như thế ? còn Trang Mật Ly, bảo cô xem tin tức ? hai người này tâm linh tương thông sao ?
Lăng Tịnh Hy rời khỏi, Vương Vũ Hàn ngồi xuống sofa, hắn thở dài.
Điện thoại đột nhiên vang lên, hắn nhìn dãy số, mặt nhăn mày nhíu bắt máy nhưng giọng nói trái ngược với vẻ mặt đó.
“ Anh nghe đây.”
“ … ”
“ Ừm, khi nào em về, anh sẽ đến đón em.”
“ … ”
Nghe xong điện thoại hắn quăng thẳng vào vách tường, đôi mắt đầy tơ máu, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.
_____________________
“ Á.”
Mọi ánh mắt hướng về hướng Gia Tiểu Mẫn đang hét lớn tại bàn làm việc.
Lăng Tịnh Hy che miệng Gia Tiểu Mẫn, nhíu mày.
“ Cậu có cần hét như heo bị thọc huyết không hả ?”
“ Cái này … cái này …” – Gia Tiểu Mẫn lắp bắp.
“ Nếu cậu không muốn, mình sẽ đem đi nói với Vương Tổng cậu không làm.”
Gia Tiểu Mẫn không đợi Lăng Tịnh Hy bỏ đi, đã nhào tới ôm lấy tập hồ sơ.
“ Có điên mới không làm.”
Lăng Tịnh Hy lắc đầu, ngồi xuống bàn làm việc, Gia Tiểu Mẫn lại lảng vảng không đi.
“ Cậu làm gì như âm hồn không tan mà cứ đeo theo mình hoài vậy ?”
“ Tuần sau … cậu có dự định gì chưa ?” – Gia Tiểu Mẫn chậm rãi hỏi.
“ Là sao ?” Cô nhíu mày.
“ Hazi … tuần sau sinh nhật cậu, cậu định cùng mình ăn sinh nhật hay cùng tên kia …” – Gia Tiểu Mẫn nói một nữa nhưng Lăng Tịnh Hy có thể hiểu, cô nhẹ giọng.
“ Mình sẽ đi Hy Lạp đón sinh nhật cùng bố mẹ.” – Cô nhìn Gia Tiểu Mẫn, ánh mắt áy náy.
“ Xin lỗi Tiểu Mẫn, mình thật rất nhớ họ.”
Gia Tiểu Mẫn thở dài. – “ Mình có trách cậu đâu, sao lại bày ra bộ mặt đó ? … nhưng mà … tên kia đồng ý không ?”
“ Mình sẽ nói vì nhớ ba mẹ nên muốn qua đó vài ngày, chắc là không sao ?”
“ Tùy cậu.”
Gia Tiểu Mẫn bỏ lại một câu, cô ôm đống hồ sơ vào thang máy nhưng mới tới cửa đã đụng trúng người, tất cả hồ sơ đều rớt hết xuống đất.
Cô biết là do mình không nhìn trước sau mới đụng người ta nên rối rít xin lỗi.
“ Xin lỗi, xin lỗi …”
Cô cúi đầu xin lỗi, nhìn xuống đã thấy một đôi giày da sáng bóng, bên tai là tiếng nói quen thuộc. – “ Không sao ?”
Hắn ngồi xuống nhặt từng tập hồ sơ giúp cô, sau đó đưa cho cô, trong khí đó Gia Tiểu Mẫn vẫn như điểm huyệt không nhút nhích.
“ Mai mốt nhớ cẩn thận.” – Dương Nghị thấy cô vẫn không phản ứng, hắn lên tiếng nhắc nhỡ.
Gia Tiểu Mẫn cắn môi, không liếc nhìn hắn, vẫn cúi đầu nhận đống tài liệu, bước nhanh vào thang máy.
Khi thang máy sắp đóng, Dương Nghị vẫn nhìn Gia Tiểu Mẫn, bên môi nở nụ cười nhạt mang theo chút ôn nhu.
|
Chương 43: Cô Gái Bí Ẩn
Màn đêm buông xuống, tại khách sạn Mộng Nguyệt trên tầng cao nhất.
Vương Vũ Hàn chỉ vận mỗi chiếc áo choàng tắm, đôi mắt nhắm nghiền như đang suy tư chuyện gì đó.
Một lát sau, bóng dáng một tiểu mỹ nữ chỉ vận mỗi chiếc khắn tắm từ phòng tắm bước ra, có thể vì mới tắm xong nên trên tóc vẫn còn vài giọt nước đọng lại.
Tiểu mỹ nữ nở nụ cười quyến rũ, dáng vẻ đầy khiêu gợi bước tới ngồi lên đùi Vương Vũ Hàn, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn.
“ Hàn, anh thật đáng ghét nha, bảo sẽ đến sân bay đón em vậy mà khi người ta vừa xuống máy bay chỉ thấy Dương Nghị, có biết em cảm thấy thất vọng lắm không ?”
Người con gái có chút không vui nhưng giọng nói lại nũng nịu dịu dàng.
“ Quân Đồng, ở công ty rất nhiều việc cần anh phải giải quyết, em đừng náo có được không ?”
Vương Vũ Hàn rốt cuộc cũng mở mắt, hắn nhíu mày nhìn Hạ Quân Đồng.
Hạ Quân Đồng tuy bất mãn nhưng cũng biết cách thích ứng với hoàn cảnh, thấy hắn nhíu mày cô liền chớp mắt, cười giản hòa.
“ Được rồi, là em sai, em biết mình không nên quá tùy hứng … anh nha, đừng hở một chút là nhíu mày có được không ?”
Vừa nói cô vừa đưa ngón tay lên xoa mi tâm cho Vương Vũ Hàn.
Từ khi gặp người đàn ông này cô biết hắn là kẻ lãnh khóc, lạnh lùng, không thích bị người khác thao túng nên cô luôn phải nhìn sắc mặt của hắn mà nói chuyện.
Tuy chỉ mới tiếp xúc hai tháng nhưng tình cảm của cô đã dành trọn cho Vương Vũ Hàn, ngay cả lần đầu tiên cô cũng cho hắn, chính là ngày hôm nay vừa mới xuống máy bay, tuy có chút tức giận nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ở trên giường cùng hắn hoan ái.
“ Hàn, em thật sự đau lòng vì anh, nếu công ty nhiều việc như thế ? cứ bảo Dương Nghị đi làm, anh cũng phải nghĩ ngơi một chút, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Ngón tay Hạ Quân Đồng rời khỏi mi tâm của hắn, bắt đầu di chuyển vào trong áo choàng tắm nhưng bị Vương Vũ Hàn ngăn lại.
“ Còn muốn nữa sao ?” – Hắn cười nhạt.
Hạ Quân Đồng đỏ mặt, thật sự cô cũng muốn, bên hắn cô thật sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ, dù là lần đầu nhưng hắn rất nhẹ nhàng không làm cô đau, cô yêu hắn ở điểm này nhất.
“ Gì chứ ? … người ta nhớ anh, muốn ở bên cạnh anh lâu một chút thôi mà.”
Hạ Quân Đồng nói xong, hôn nhẹ lên môi Vương Vũ Hàn mà hắn cũng không tránh né, chỉ một giây đã bế bổng cô lên đi đến bên giường.
Chiếc khắn tắm nhẹ nhàng rơi xuống đất để lộ từng đường cong quyến rũ cùng bầu ngực đầy đặn của Hạ Quân Đồng, tay cô cũng nhẹ nhàng cởi áo choàng của hắn.
Cô công nhận thân hình Vương Vũ Hàn rất đẹp, nhất là khuôn mặt tuấn lãng mị hoặc mang theo chút tà khí có thể áp bức người khác.
Nhìn người con gái dưới thân, hắn khẽ nhếch môi, bàn tay dọc theo eo cô đi xuống, nhẹ nhàng đem hai chân cô tách ra.
“ A …” – Bị ngón tay hắn trêu ghẹo, cô rên nhẹ một tiếng, muốn khép chân nhưng đã bị hắn chặn lại.
“ Vũ Hàn …”
“ Muốn sao ?” – Hắn cười tà mị.
“ Anh ... xấu xa.” – Cô vỗ nhẹ lên ngực hắn.
Vương Vũ Hàn cười nhạt, nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong cô, bàn tay bóp chặt eo nhỏ bắt đầu vận động.
“ Hàn ….” – Tuy mới vừa hoan ái xong nhưng cô vẫn muốn được hắn yêu thương, cô không hiểu vì sao lại bị hắn mê hoặc như thế ? nhưng được cùng hắn một chỗ thật tuyệt.
Kích tình qua đi, Hạ Quân Đồng cả người mềm nhũn nằm trong lòng Vương Vũ Hàn, đôi mắt có chút mê ly, tay ôm chặt bên hông hắn.
“ Hàn … anh có yêu em không ?”
Vương Vũ Hàn sửng sốt, một giây sau trả lời rất bình thản.
“ Nếu không yêu thì sao anh lại muốn kết hôn cùng em ?”
Hạ Quân Đồng thở dài. – “ Chúng ta chỉ biết nhau hai tháng, có quá nhanh không anh ?”
“ Tình yêu không phân biệt thời gian … tháng sau chúng ta đã kết hôn, em còn nghi ngờ anh sao ? – Hắn nhàn nhạt nói, tay ôm chặt cô hơn.
“ Nếu em cảm thấy ta chưa đủ thời gian, vậy sao khi kết hôn từ từ bù đắp cũng được … Quân Đồng, em an tâm, anh sẽ làm cho em thật hạnh phúc.”
Hạ Quân Đồng cười thỏa mãn, chợt nãy ra một ý, cô nói ngọt ngào.
“ Hàn, ngày mốt em có thể dọn về Nguyệt Thự ở không ?”
Vương Vũ Hàn nhíu mày. – “ Anh đã chuẩn bị biệt thự Hoa Lan cho em, ngày mai chuyển đến là được.” – Ngừng một chút, hắn lại bổ sung.
“ Nguyệt Thự rất rộng, người làm thì không nhiều, họ sẽ không chăm sóc tốt cho em, anh không muốn em phải cô đơn.”
“ Trước sau gì em cũng về đó sống, làm quen cũng là điều tất yếu … nha anh ?”
Cô lại nũng nịu, Vương Vũ Hàn vuốt nhẹ má cô, suy nghĩ một chút, hắn nhẹ giọng.
“ Được rồi … nhưng anh phải sắp xếp một số thứ, khi nào xong anh sẽ cho người đưa hành lý em đến.”
Hạ Quân Đồng gật đầu thỏa mãn cười, lại ôm chặt hắn hơn, đầu dựa vào vòm ngực hít thật sâu mùi xạ hương, từ từ đi vào giấc ngủ say.
Người con gái trong lòng đã ngủ say, Vương Vũ Hàn ngồi dậy đi vào nhà tắm, lát sau hắn đã quần áo chỉnh tề, vẻ mặt nhu hòa khi nãy cũng biến mất.
Liếc nhẹ cô gái nằm trên giường đi ra khỏi phòng, thấy Dương Nghị đã chờ sẵn ngoài cửa, hắn lạnh giọng.
“ Canh chừng cô ta cẩn thận.”
Nói xong hắn cũng li khai.
______________________________________
Nguyệt Thự
Về đến Nguyệt Thự trời lúc đó cũng sắp sáng, người hầu vẫn còn để đèn chờ hắn trở về.
Mấy năm qua đó cũng là thói quen của người hầu vì không biết ông chủ lúc nào trở về nên luôn để đèn chờ hắn.
Tháo Cravat đi vào đại sãnh đã thấy bóng dáng mềm mại kia đang nằm trên ghế sofa, Vương Vũ Hàn kinh ngạc, hắn chưa kịp tiến tới thì dì Phùng đã đến bên, nhỏ giọng nói.
“ Từ lúc tan tầm về, cô Tịnh Hy đã đợi cậu chủ rất lâu, cô Tịnh Hy cũng có điện thoại cho cậu chủ nhưng không được nên đành đợi mãi … xin lỗi cậu chủ, tôi cũng đã bảo cô ấy đừng chờ nhưng cô Tịnh Hy bảo có chuyện cần nói nên tôi …”
“ Được rồi, dì đi ngủ trước đi.” – Hắn trầm giọng.
Dì Phùng gật đầu rồi lui xuống, Vương Vũ Hàn tiến tới, ngồi xuống sofa nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say.
“ Tịnh Hy.” – Hắn nhẹ giọng.
Ngón tay vuốt nhẹ má cô, dù cố gắng không muốn đánh thức cô nhưng lại nhịn không được, môi hắn nhẹ nhàng phủ xuống.
Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi cũng len lõi đi vào trong khoang miệng cô.
Lăng Tịnh Hy vẫn còn mơ hồ nhung cảm thấy hít thở càng lúc càng khó khăn, ý thức từ từ thanh tỉnh, đôi mắt to tròn nhẹ nhàng mỏ ra.
Cô trợn mắt nhìn Vương Vũ Hàn trước mặt mà hắn cũng đang mở mắt nhìn cô, động tác nhẹ nhàng khi nãy trở nên mãnh liệt hơn, Lăng Tịnh Hy muốn đẩy ra nhưng hắn lại kiềm cô chặt hơn.
“ Ưm …” – Cô lại than một tiếng, đầu lưỡi cảm nhận rất rõ hương vị của hắn, cùng mùi xạ hương nhưng mang theo một mùi khác nữa.
Là mùi nước hoa của đàn bà … hắn mới đi gặp ai sao ?
Cảm thấy nực cười, hắn là ai chứ ? loại ngựa động dục như hắn thì có bao nhiêu đàn bà bên ngoài sao cô phải quan tâm ? không có Âu Thục lợi thì có Trang Mật Ly hoặc còn ai nữa ? … dù cô muốn quản cũng không quản nổi.
Cứ nghĩ sẽ bị hắn muốn cô tại chỗ này nhưng không ? … chỉ lát sau, hắn đã buông cô ra, đôi mắt xanh lam nhuốm rõ dục vọng nhìn cô, bàn tay nâng cằm cô lên lại hôn nhẹ một cái.
“ Vì sao giờ này còn chưa ngủ ?”
Lấy lại được không khí, Lăng Tịnh Hy thở ra một cái, nhìn hắn ấp úng nói.
“ Tôi, tôi … có chút việc muốn xin phép nghĩ ba ngày.”
“ Chuyện gì ?” – Hắn nhàn nhạt nói.
“ Tôi muốn đi Hy Lạp thăm ba mẹ, tôi … rất nhớ họ.”
“ Không được.” – Hắn dứt khoát, đứng dậy muốn rời đi nhưng tay bị Lăng Tịnh Hy ôm lấy.
“ Nhưng mà …”
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị hắn chen ngang.
“ Tôi đã nói trong thời gian này không được rời khỏi Nguyệt thự, em đã quên rồi sao ?”
“ Ngày mốt là sinh nhật của tôi, tôi muốn đón sinh nhật cùng họ.” – Lăng Tịnh Hy cắn môi, gian nan nói.
Đại sãnh bổng chốc yên lặng, Vương Vũ Hàn mím môi nhìn cô.
“ Ba tháng … sau ba tháng tôi sẽ cho em gặp ba mẹ em.”
“ Năm nào tôi cũng đón sinh nhật cùng ba mẹ, năm nay cũng thế .”
Cô không sợ sệt, buông tay hắn ra, đứng dậy đối diện với hắn.
“ Anh có chấp nhận hay không ? tôi cũng sẽ đi.”
Năm rồi vì không đủ tiền nên cô không bay qua đó đón sinh nhật cùng ông bà Lăng nhưng năm nay thì dủ rồi, dù họ không phải ba mẹ ruột nhưng hiện giờ dùng thân phận con gái bọn họ cũng phải tỏ ra là đứa con có hiếu một chút.
Đi vượt qua hắn nhưng đã bị giữ lại, Vương Vũ Hàn bế bổng cô lên, cô kinh hãi hét lớn.
“ Vương Vũ Hàn, anh muốn làm gì ?”
“ Không nghe lời sẽ bị phạt … còn muốn đi không ?” – Hắn không giận, thản nhiên nói.
Lăng Tịnh Hy im bặt, cúi đầu. Vương Vũ Hàn thở dài.
“ Thật muốn đi ?”
Cô gật đầu, hắn lại từng bước hướng lên lầu, tiến thẳng vào phòng ngủ.
“ Vậy phải xem biểu hiện của em ra sao ?”
Khi đã nằm trên giường thì biết ông trời cũng không cứu nổi, cô nhìn hắn lại gật đầu. Vương Vũ Hàn cười thỏa mãn.
“ Hôn tôi.”
Lăng Tịnh Hy ngồi dậy, tay quấn cổ hắn, mội đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên.
Màn đêm như ngưng động, bọn họ vẫn giữ tư thế, người hôn kẻ áp chế như thế rất lâu, Lăng Tịnh Hy vẫn không tài nào đi vào khoang miệng của hắn được, một phần không cam nguyện, một phần kỹ thuật hôn của cô cũng chỉ có thế.
Rời khỏi môi hắn, cô cúi đầu nhưng cằm lại bị nâng lên, hắn cười nhẹ.
“ Để tôi dạy em.”
Lăng Tịnh Hy kinh ngạc, cảm nhận gáy bị giữ chặt, eo cũng không nhúc nhích được, khuôn mặt tuấn lãng càng áp lại gần, đôi môi mỏng một lần nữa phủ xuống.
Hắn vẫn luôn bá đạo như thế, nói cài gì dạy cô, là chiếm đoạt thì đúng hơn.
Nụ hôn cưỡng ép mới đầu rất mãnh liệt, Lăng Tịnh Hy cắn chặt răng không muốn tiếp nhận hắn.
“ Mở miệng ra.”
Hắn thở gấp ra lệnh, bàn tay xiết chặt cằm của cô làm cô đau đớn.Thế là cô phải hé mở hàm răng trắng nõn ra mặc hắn len đầu lưỡi đi vào bên trong.
Sau nụ hôn mãnh liệt lại là nụ hôn ôn nhu tựa như yêu thương, Vương Vũ Hàn say mê vị ngọt ngào của cô, từng chút từng chút một chỉ muốn bên trong khoang miệng cô hút hết vị ngọt mê người ấy.
Nụ hôn thật sâu ấy cũng kết thúc nhưng thay vào đó nó đã di chuyển xuống cổ cô.
Thân người Lăng Tịnh Hy bắt đầu run rẩy, đôi chân trắng như ngọc bất chợt khép lại, người có chút không tự chủ mà lui về phía sau.
Nhưng dù trốn thế nào cũng bị Vương Vũ Hàn túm được, hắn ôm chặt hong cô, tách chân cô ra, mạnh mẽ tiến sâu vào.
“ Hư …” – Lăng Tịnh Hy nhăn nhó chịu đựng, ngửa đầu ra phía sau, mắt cũng có chút ươn ướt.
“ Đau không ?” – Hắn trầm giọng, ánh mắt đầy tơ máu dục vọng nhìn cô, bên dưới vẫn hung hăng đi vào.
Cô chỉ có thể than thầm, hỏi đau không mà như cầm thú vậy hỏi làm gì ? … thật dư thừa.
“ Hàn … chậm lại ….”
Cũng không thể chịu nỗi, cô khóc lóc cầu xin, móng tay dài bấm sâu vào da thịt hắn như kích thích, hắn lại mạnh mẽ hơn nữa ra vào trong cô.
Một trận co rút kéo dài khiến cô gái trong lòng run rẩy không thôi, môi hắn lại gặm lấy môi cô, nuốt hết mọi âm thanh cô phát ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng bao phủ nơi đẩy đà của cô.
Trên giường lớn, tiếng ngâm nga cùng tiếng thở dốc như hòa làm một.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, đến khi dừng lại cũng là lúc tiếng cô gái thét lớn cho thấy cô đã lên đỉnh điểm nhưng … đối với Vương Vũ Hàn, nó chỉ là khúc dạo đầu.
Hắn lật người cô cho tấm lưng mịn màng kia đối diện với hắn, bên tai cô trầm giọng. – “ Một lần nữa vậy ?”
Lăng Tịnh Hy một chút khí lực cũng không còn, cô than trời mong sau mau sáng để thoát khỏi địa ngục này … bởi dục vọng của hắn, cô thật sự chịu không nỗi.
“ Nhớ kỹ, ai mới là người đàn ông ở bên trong em … kêu tên tôi.”
Lăng Tịnh Hy cắn răng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
“ Vũ … Hàn.”
Một lần lại một lần ra vào bên trong cô, Vương Vũ Hàn muốn Lăng Tịnh Hy cảm nhận được là hắn đang chiếm hữu cô, là hắn đang ở bên trong cô vì thế thời gian kéo dài rất lâu, họ làm cho đến rạng sáng mà Lăng Tịnh Hy không biết đã ngất đi bao nhiêu lần.
Mỗi lần mơ hồ tỉnh dậy lại bị hắn dụ dỗ, cái gì một lần … một lần của hắn đến sáng cũng không chịu buông nhưng nói thật cô không biết mình đã lên tới đỉnh bao nhiêu lần, hai chân đã mềm nhũn mà hạ thân thì không thể chịu nỗi nữa.
Thời khắc cuối cùng, cô đã hét lên kêu tên của hắn mà hắn lại gầm lên, phóng thẳng mầm móng vào trong cô, cười thỏa mãn ôm chặt cô vào lòng.
|
Chương 44: Sinh Nhật Khó Quên
Nếu nói Vương Vũ Hàn là kẻ lãnh khóc, vô tình thì thà Lăng Tịnh Hy tin rằng hắn là kẻ lưu manh.
Sau cái đêm bị hắn tra tấn muốn gần chết đó, sáng hôm sau cứ nghĩ sẽ được nghỉ phép nhưng ai ngờ hắn bảo lúc đó chỉ nói sẽ suy nghĩ lại chứ không có đồng ý với cô … Đúng là đại lưu manh mà.
________________________
Hôm nay là sinh nhật Lăng Tịnh Hy, mới sáng sớm Gia Tiểu Mẫn đã tặng cô một hộp quà to, Vu Tử Băng thì gửi quà qua bưu điện, kèm theo tấm thiệp cảnh cáo nghiêm trọng vì lần trước đã giúp Mạch Quân Vỹ khai ra chỗ cô nàng đang ở.
Kha Nhi cũng có gửi quà, tuy nhiên tên Vương Vũ Hàn lại chẳng thấy đâu. Lần trước hao tâm tổn sức mới làm ra một bàn tiệc mừng sinh nhật hắn vậy mà bây giờ một cọng cỏ cũng không thấy đâu huống chi là một bó hoa hồng tặng cô.
Không lẽ đối với hắn, cô chỉ thích hợp lên giường thôi sao ?
Ngồi trong vườn hoa, Lăng Tịnh Hy chán nản chống cằm ngắm mấy bông hoa mẫu đơn, cô cũng muốn gọi cho ba mẹ bảo rằng không đi được nhưng gọi hơn chục cuộc vẫn không ai nghe máy … Hazi, phải làm sao đây ?
“ Cô Tịnh Hy, Vương tiên sinh bảo tôi đến đón cô.”
Nghe tiếng Dương Nghị, cô quay lại nhìn, người đàn ông này vẫn nghiêm mặt như thế ? không hiểu sao cô cảm thấy hắn có chút giống Vương Vũ Hàn … là khí thế bức người ? …Hazi … dù là gì cũng mong hắn sẽ không biến thái như Vương Vũ Hàn, bức ép Gia Tiểu Mẫn là được.
Thấy Lăng Tịnh Hy cứ nhìn mình không chớp mắt, Dương Nghị ho nhẹ nhắc nhỡ, lúc này cô mới biết mình thất thố, cô hắng giọng hỏi.
“ Anh ta muốn anh đưa tôi đi đâu ?”
“ Việc này đợi khi cô Tịnh Hy đến sẽ biết.” – Dương Nghị vẫn lạnh nhạt nói.
“ Anh đợi tôi một chút, tôi đi thay đồ.”
“ Cô Tịnh Hy, Vương tiên sinh bảo cô mặc cái này.”
Dương Nghị đưa cho cô một túi to, bên trong là bộ váy mới tinh cùng đôi giày cao gót, nói là đồ mới nhưng cũng không khác gì đống đồ hiện giờ trong tủ áo, cô vẫn chưa mặc hết … không lẽ đây là quà hắn tặng cô sao ?
___________________________
Rời khỏi Nguyệt Thự, Lăng Tịnh Hy lên xe cùng Dương Nghị, mặc dù không biết đi đâu nhưng mong hôm nay sẽ là ngày đẹp trời.
Đồ Vương Vũ Hàn tặng cô là một chiếc váy liền hai dây màu tím than, trên ngực cài một bông hồng nhạt, có thể nói nước da của cô rất thích hợp mặc mấy màu tối vì thế mà tủ đồ hắn mua cho cô cũng chỉ có mấy màu như thế.
“ Sinh nhật vui vẻ.”
Đang trong suy nghĩ, chợt nghe tiếng Dương Nghị, cô hơi sửng sốt nhưng cũng cười nhẹ . – “ Cám ơn.”
Suy nghĩ một chút, cô lên tiếng.
“ Tôi không phải muốn nhiều chuyện, chỉ là có chút tò mò, chuyện giữa anh và Tiểu Mẫn đã giải quyết xong chưa ?”
“ Cô ấy vẫn tránh mặt tôi.” – Hắn bình thản nói nhưng có thể nghe thấy chút chua xót trong đó.
“ Anh … thích Tiểu Mẫn.” – Cô dò hỏi.
Lý do này có khả năng nhiều nhất nếu không … một người như Dương Nghị làm sao có tâm trạng mà quan tâm đến việc lên giường cùng ai ?
“ Tới rồi.”
Không phải câu trả lời, Lăng Tịnh Hy nhìn ra cửa xe mới biết đã đến nhà hàng Mộng Nguyệt, cô xuống xe dừng trước người Dương Nghị, nghiêm túc nói.
“ Tiểu Mẫn là một cô gái tốt, cậu ấy có quyền được hạnh phúc.”
Dương Nghị chỉ nhìn cô, cũng không nói gì trực tiếp đi trước dẫn đường.
Vào bên trong nhà hàng, Lăng Tịnh Hy sửng sốt, hôm nay nhà hàng trang hoàng rất đẹp mắt, không xa hoa tráng lệ nhưng cũng rất lãng mạn, đèn pha lê sáng trưng, xung quanh bày đủ ánh nến trên các bàn ăn nhưng lạ một điều là không có một vị khách nào hết … không lẽ hắn bao hết nơi này rồi sao ?
“ Đây là món quà thứ nhất Vương tiên sinh muốn tặng cô.”
Mới là món quà đầu tiên vậy món thứ hai là gì ? thật hồi hợp nha … nhưng tính ra hắn cũng không tệ, mà cũng phải thôi, có nhiều đàn bà bên cạnh thì mấy việc này cũng là chuyện bình thường đối với hắn.
Nhưng Lăng Tịnh Hy nào biết, mấy thứ Vương Vũ Hàn chuẩn bị cho cô toàn là Mạch Quân Vỹ bày ra cho hắn, bởi từ trước đến này ngoài việc làm ăn thì hắn có biết lãng mạn là gì ?
“ Anh ấy đâu rồi ?” – Cô khó hiểu hỏi.
Bày ra như vậy, hoành tráng như vậy mà hắn lại mất tâm.
“ Vương tiên sinh bận chút việc, lát sau sẽ đến …Cô Tịnh Hy, món quà thứ hai đang đợi cô ở bên trong.”
Món quà thứ hai ? hồi hợp cùng tò mò, Lăng Tịnh Hy bước nhanh vào trong, hiện cảnh trước mắt làm cô kinh ngạc, vui sướng, cô vui vẻ đi nhanh về phía trước.
“ Ba, mẹ … sau hai người tới được đây ?”
Lăng Chính cùng Triệu An Tuệ vui mừng đứng dậy đi đến ôm Lăng Tịnh Hy, Triệu An Tuệ mắt đẫm lệ nói.
“ Ngày hôm qua, cái cậu kia đến nhà ba mẹ bảo đón ba mẹ qua mừng sinh nhật với con … mới đầu mẹ hơi lo sợ nhưng cậu ta nói cứ yên tâm nếu không tin có thể báo cảnh sát trước rồi đi cùng họ cũng được.”
Nói thật, lúc đó Triệu An Tuệ cũng hơi hoảng sợ, người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, cùng khí thế có chút bức người nhưng cách nói chuyện lại hòa nhã, còn bảo đảm kiểu đó thì làm sao bà không tin cho được.
“ Tịnh Hy, sinh nhật vui vẻ.” – Lăng Chính nhìn con cười hiền lành.
Tuy không phải con ruột nhưng Lăng Tịnh Hy rất ngoan không thua gì còn gái của ông lúc trước.
“ Xin lỗi con, vì gấp quá nên không kịp chuẩn bị quà cho con.
“ Có ba mẹ đón sinh nhật cùng con là con vui rồi.” – Cô tươi cười nói.
Sau đó, ba người ngồi xuống, thức ăn cũng được dọn ra, Lăng Tịnh Hy ngạc nhiên nhìn Dương Nghị kế bên.
“ Không đợi anh ấy đến sao ?”
“ Vương tiên sinh bảo cô và ông bà Lăng cứ dùng trước, không cần đợi tiên sinh.”
Giọng hắn vẫn nghiêm nghị như vậy, Lăng Tịnh Hy hơi nhíu mày, cô nói tiếp.
“ Vậy anh ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi đi, tôi không quen có người đứng nhìn khi tôi cùng gia đình dùng bữa.”
“ Xin lỗi nhưng đó là chức trách của tôi, nếu cô Tịnh Hy không quen, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Không đợi Lăng Tịnh Hy có đồng ý hay không, Dương Nghị đã biến mất dạng.
“ Người họ Vương gì đó là bạn trai của con à ?” – Triệu An Tuệ tò mò hỏi.
Từ lúc gặp cậu trai kia, thì cậu ta cứ bảo Vương tiên sinh này nọ, bà chỉ đón mò nhưng nếu thật có một người biết chu đáo lo cho con mình như thế bà cũng vui … đối với bà, Lăng Tịnh Hy như con ruột nên bà cũng mong con bé được hạnh phúc.
Lăng Tịnh Hy cười nhẹ, cô không biết nên nói sao ? … bạn gái hay tình nhân ? có thể hiện tại vẫn là món đồ chơi.
Đó cũng là lý do cô không muốn mang thai với hắn, có thể việc mang thai sẽ rất hữu ít cho việc trả thù nhưng lỡ hắn nhất thời cao hứng, đến khi có người khác hấp dẫn được hắn, cô cũng sẽ giống Âu Thục Lợi bị hắn vứt bỏ cũng nên.
Vẫn chưa chắc chắn nên cô đành nhẫn nại nhưng xem ra lần này tiến bộ được một bậc, sau ngày hôm nay cô sẽ thử thăm dò xem về chuyện con cái, để xem hắn phản ứng ra sao mới quyết định được.
Trên bàn ăn, thức ăn ngày càng phong phú, họ đã ở đó hơn một giờ mà Vương Vũ Hàn vẫn chưa xuất hiện, Lăng Tịnh Hy cũng không quan tâm cho lắm, ít nhất giờ này cô vẫn thấy mình rất hạnh phúc khi ở bên ba mẹ nhưng …
“ Lăng Tịnh Hy.”
Một giọng nữ vang lên phía sau cùng tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch sáng bóng nghe thật chói tai.
Lăng Tịnh Hy ngước nhìn cô gái trước mắt, đứng dậy theo phép lịch sự muốn chào hỏi nhưng …
“ Bốp.” – Một tiếng lớn giòn tan, trên mặt Lăng Tịnh Hy lặp tức có năm dấu ngón tay đỏ hoe, cho thấy lực đánh rất mạnh.
“ Cô kia, cô làm cái gì thế hả ? sao lại đánh con tôi.”
Triệu An Tuệ cả kinh chắn trước Lăng Tịnh Hy, tay xoa xoa má cô cho bớt đau.
Lăng Chính mặt tối sầm nhìn cô gái trước mặt, giọng lạnh tanh.
“ Tiểu thư đây, cô cũng đã lớn nên cũng biết phép lịch sự tối thiểu … không hỏi không rằng đã đánh người, rốt cuộc Tịnh Hy nhà tôi đã làm gì phật lòng cô, cô có thể nói, chúng tôi sẽ về dạy dỗ lại con bé.”
“ Dạy dỗ ? … hừ, vì các người không biết dạy con nên tôi mới thay các người dạy cô ta một bài học, đồ tiện nhân, hồ ly tinh.”
Lời cuối cùng, cô gái hét lớn khiến bao nhiêu cặp mắt của các nhân viên trong nhà hàng càng chăm chú soi mói Lăng Tịnh Hy nhiều hơn.
“ Xin lỗi … nhưng tôi không biết cô là ai ? có hiểu lầm gì ở đây chăng ?”
Lăng Tịnh Hy rốt cuộc cũng lên tiếng nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh hơn khiến Hạ Quân Đồng hơi run người nhưng cô ta cũng không sợ, quát lên.
“ Hiểu lầm ? … Lăng Tịnh Hy, con đàn bà không biết liêm sỉ này, dụ dỗ chồng người khác còn làm ra vẻ nai tơ sao ?”
Hạ Quân Đồng thực rất tức giận, nếu không phải Trang Mật Ly nói cho cô biết Vương Vũ Hàn có tình nhân thì chắc cô đã như con ngốc không biết gì hết.
Việc Vương Vũ Hàn có tình nhân cô cũng không quan tâm cho lắm nhưng Trang Mật Ly nói con ả này đang sống ở Nguyệt Thự còn ngủ chung giường với Vương Vũ Hàn, không quan tâm cũng không được.
Vương Vũ Hàn là của cô, chỉ có cô mới có thể sống ở Nguyệt thự và cũng chỉ có cô mới có quyền làm Vương Phu Nhân, Lăng Tịnh Hy là gì chứ ? gia thế không có, ngoại hình cũng không nóng bỏng bằng cô, cô ta có cái gì hay ?
“ Cô có bằng chứng gì cho rằng con gái tôi dụ dỗ chồng của cô.” – Triệu An Tuệ lạnh giọng.
Hạ Quân Đồng cười lạnh. – “ Vị hôn phu tương lai của tôi là Vương Vũ Hàn là chủ tịch tập đoàn HP, các người biết chứ ?”
Lăng Tịnh Hy chấn kinh. – ‘ Vị hôn phu ? cô ta là vị hôn thê của Vương Vũ Hàn ? … sao lại như vậy được.”
“ Thì đã sao ?”
Triệu An Tuệ gật đầu, bà cũng cảm thấy lạ, hình như mới đây cậu trai kia có nhắc đến Vương tiên sinh gì đó … không lẽ …
“ Anh ta là vị hôn phu của tôi vậy mà con gái nhà các người không biết liêm sỉ đi dụ dỗ anh ấy … À không, nói đúng hơn là làm tình nhân của Vương Vũ Hàn.”
Hạ Quân Đồng nói xong, lấy trong túi ra một bao hồ sơ thảy lên bàn, Triệu An Tuệ mở nó ra, bà ngây người, tay run rẩy cầm những tấm hình, đôi mắt thất vọng nhìn Lăng Tịnh Hy.
Lăng Tịnh Hy thấy biểu hiện của mẹ cũng biết là hình gì, cô xiết chặt tay trừng mắt nhìn Hạ Quân Đồng.
“ Làm cha mẹ như các người thật khiến người khác phải xấu hổ, dạy dỗ con cái kiểu gì lại khiến cô ta đi quyến rũ chồng người khác, phải chi có danh phận không nói, chỉ là tình nhân hèn mọn mà …”
“ Câm miệng.” – Lăng Tịnh Hy hét lớn, mắt hừng hừng lửa trừng Hạ Quân Đồng.
“ Hừ … tôi nói không phải sao ? loại gái hạ đẳng như cô nói thế là còn quá nương tay, đáng lẽ tôi nên cho người đến rạch mặt cô ra để xem cô còn có thể quyến rũ được ai nữa chứ ?”
“ Ông ơi.”
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Lăng Chính đột nhiện quỵ xuống, Lăng Tịnh Hy kinh hãi lại đỡ phụ Triệu An Tuệ nhưng bị bà hất mạnh ra làm cô ngã xuống sàn gạch.
“ Đừng đụng vào ông ấy.”
“ Mẹ à, con …”
“ Cô không phải con gái chúng tôi.” – Bà hét lớn, mắt đầy phẫn nộ nói
Sau đó, không thèm nhìn Lăng Tịnh Hy, bà cùng hai nhân viên nam đỡ Lăng Chính đi ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy muốn đuổi theo nhưng bị Hạ Quân Đồng kéo lại còn hất mạnh cô vào bàn … vì quá bất ngờ Lăng Tịnh Hy kéo cả đống chén dĩa trên bàn xuống đất, những mảnh vỡ vì thế cắt trúng tay Lăng Tịnh Hy làm tay cô toàn máu.
Lăng Tịnh Hy chật vật đứng dậy, ánh mắt như con dao muốn đâm chết Hạ Quân Đồng, cô tiến tới, từng bước một nhưng sau đó Vương Vũ Hàn đã xuất hiện.
“ Hàn.”
Hạ Quân Đồng thấy Vương Vũ Hàn, vẻ mặt gian xảo, ác độc khi nãy biến mất, cô ôm tay hắn nũng nịu.
“ Hàn, anh phải cho em lời giải thích, rốt cuộc cô ta là tình nhân của anh phải không ?”
Vương Vũ Hàn thấy tay Lăng Tịnh Hy chảy máu rất nhiều, mày nhíu chặt nhưng không tiến tới, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
“ Có gì không được sao ?”
“ Đương nhiên là không rồi, em không thích cô ta, anh đuổi cô ta đi đi.”
Hạ Quân Đồng chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, nắm lấy tay Vương Vũ Hàn lắc lắc.
Lăng Tịnh Hy nhìn một màng này, cảm giác đó lại xâm chiếm tim cô, rất khó chịu, còn mang theo một chút chua xót nhưng cô không lên tiếng, cô muốn xem Vương Vũ Hàn sẽ phản ứng như thế nào ?
“ Được … nếu em đã không thích thì anh sẽ chìu em vậy ?”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ôn nhu khiến tim Lăng Tịnh Hy trùng xuống. – ‘hắn nói thế là sao ?’
Đôi mắt diều hâu nhìn Lăng Tịnh Hy rất lâu, môi lạnh lùng lên tiếng. – “ Cút.”
Lăng Tịnh Hy vẫn ngây ngốc không động đậy, cô cho là mình nghe lầm.
“ Tai cô có vấn đề sao ? tôi bảo cô cút ngay.”
Lần này âm thanh cao đến mức có thể khiến kẻ điếc cũng nghe được huống chi là người nguyên ven như Lăng Tịnh Hy.
Cô cắn môi, khóe mắt có chút cay cay, nở nụ cười khổ nhìn hắn.
“ Đây là món quà thứ ba … anh muốn tặng tôi phải không ?”
Hạ Quan Đồng nhíu mày, cũng không muốn dây dưa lâu, cô lên tiếng nhắc nhỡ.
“ Lăng Tịnh Hy, cô nên biết điều một chút.”
Lăng Tịnh Hy không quan tâm Hạ Quân Đồng nói gì ? mắt cô vẫn chăm chú nhìn Vương Vũ Hàn, cô thật sự nhìn không ra trong đôi mắt ấy đang ẩn chứa diều gì nhưng cô sẽ đợi.
Làm ra vẻ mặt khổ sở, nở một nụ cười cay đắng.
“ Vương Vũ Hàn, cám ơn anh đã cho tôi một đêm sinh nhật thật khó quên … suốt cuộc đời tôi … sẽ không bao giờ quên cái ngày hôm nay.”
Một giọt nước mắt rơi xuống, Lăng Tịnh Hy đi ngang qua Vương Vũ Hàn, cánh tay đầy máu đánh vai vào hắn bỏ đi.
_____________________________
Không gian trở nên yên tĩnh, Vương Vũ Hàn đứng đó, mắt hướng về những mảnh vỡ trên sàn nhưng thật sự là hắn đang nhìn về vệt máu trên đó.
Hạ Quân Đồng thấy hắn lặng, cứ nghĩ hắn giận, cô cười giãn hào.
“ Hàn, anh giận em sao ?”
“ Không … sao tự nhiên lại chạy đến đây ?” – Hắn vuốt tóc cô, nhẹ giọng.
“ Em không phải cố ý làm anh mất mặt nhưng em thật không thích cô ta.”
Hai tay nhỏ bé ôm chặt hong hắn, mặt vừi vào ngực hắn, cô nỉ non.
“ Hàn, anh hứa với em một chuyện được không ?”
“ Ừm.”
“ Sao này, ngoài em ra, không cho anh có người phụ nữ khác.” – Cô ngước nhìn hắn, giọng ngọt ngào nhưng có chút bướng bỉnh.
Hắn cười nhẹ. –“ Chỉ có một mình em.”
Sau đó đẩy nhẹ cô ra. – “ Anh còn chút việc phải làm, Dương Nghị sẽ đưa em về.”
Hạ Quân Đồng chu miệng, vẫn ôm chặt hắn nhưng không lâu, cô nhón chân hôn nhẹ môi hắn ngoan ngoãn gật đầu rời đi.
Trong nhà hàng giờ chỉ còn Vương Vũ Hàn, tia mắt lạnh băng nhìn xuống các mảnh vỡ, giọng trầm xuống.
“ Đã xảy ra chuyện gì ?”
Nhân viên run rẩy không nói nên lời, chủ nhà hàng mặt tái mét đi đến, nói là đứng trước mặt hắn nhưng thiếu điều muốn quỳ xuống luôn.
Nhưng không nói thì chỉ có con đường chết, sau đó ông chủ kể toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.
Sắc mặt Vương Vũ Hàn ngày càng tối, tay cũng xiết chặt cho thấy hắn đang cố nén cơn giận mà không đánh chết người trước mặt.
“ Dương Nghị.” – Hắn lên tiếng.
Dương Nghị bước lên đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
“ Không phải tôi bảo cậu trông chừng cô ta rồi sao ?”
“ Vương tiên sinh, tôi đã cho người canh chừng Hạ tiểu thư nhưng người của cô ấy đã đánh thuộc hạ của chúng ta bị thương … tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tuy giải thích nhưng là do hắn thất trách lại quá khinh suất, lần này nếu Vương Vũ Hàn trách phạt hắn cũng cam chịu.
Cứ nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình nhưng chỉ nghe tiếng thở dài.
“ Bên Man Cảnh Ân có tin tức gì chưa ?”
“ Nghe Chấn Phi nói, tình hình bên đó rất loạn.”
“ Được rồi, cậu quay về tổ chức đi.” – Nói xong, hắn quay người bước đi.
|
Chương 45: Sóng Gió Qua Đi, Cuồng Phong Kéo ...
Bệnh Viện Tư Nhân
Trước phòng cấp cứu, Triệu An Tuệ ngồi trên dãy ghế dành cho bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa phòng.
Lăng Tịnh Hy cầm mốt ít thức ăn, vẻ mặt đau khổ đi đến ngồi cạnh Triệu An Tuệ, đưa bà một chai nước suối nhưng bị bà hất ra.
“ Mẹ …”
“ Tôi không phải mẹ cô.” – Bà lạnh giọng, quay sang nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Dù cô có muốn sống buông thả như thế nào cũng phải nghĩ cô đang mang thân phận của ai mà sống ? con gái tôi từ nhỏ rất ngoan, chưa hề làm ra chuyện hèn hạ như thế này … cô, cô đã hủy danh tiết của nó rồi, có biết không hả ?”
Nói một lúc, bà nghẹn ngào khóc. Tịnh Hy không may mất sớm, cứ tưởng may mắn có lại con gái nhưng không ngờ cô ta lại làm ra chuyện bại hoại như thế ? … thật đáng xấu hổ mà.
“ Mẹ, mẹ nghe con giải thích có được không ? con có nỗi khổ riêng … con …”
Lăng Tịnh Hy cũng khóc, cô không nghĩ sự tình lại trở nên như vậy ? biết thế đã không mập mờ nói cho Vương Vũ Hàn biết về chuyện muốn cùng ba mẹ đón sinh nhật.
Vì muốn xem hắn có quan tâm cô hay không? … giờ thì hay rồi, hắn đã có vị hôn thế mà còn vì cô ta bảo cô cút đi, ba mẹ thì đau lòng vì cô … là quả báo sao ?
“ Dù nỗi khổ của cô có lớn bao nhiêu thì trinh tiết của con gái tôi là mạng sống của tôi.” – Bà hét lớn làm kinh động những người xung quanh.
“ Xin lỗi bà nhưng đây là bệnh viện, mong bà nhỏ tiếng một chút.” – Một y tá đi ngang nhỏ giọng nhắc nhở.
Mọi thứ trở nên yên lặng, hai người cứ thế ngồi đó không nói gì cho đến khi đèn cấp cứu tắt, một vị bác sĩ trông có vẻ già dặn bước ra, Triệu An Tuệ đi nhanh tới lo lắng hỏi.
“ Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi ?”
“ Ông nhà không sao ? chỉ là huyết áp tăng một chút, chỉ cần ăn uống bồi bổ là được.”
Triệu An Tuệ giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bà nhẹ giọng.
“ Cám ơn bác sĩ nhiều lắm … giờ tôi có thể vô thăm ông nhà được không bác sĩ ?”
Bác sĩ gật đầu, cười hiền hòa với hai mẹ con, sau đó rời đi.
“ Cô đừng bước vào nếu không ông ấy sẽ vì cô mà chết đó.”
Lăng Tịnh Hy muốn bước vào nhưng bị lời nói của Triệu An Tuệ làm cô đau lòng, đợi bà vào trong thì cô vẫn đứng đó đợi.
Khoảng nữa giờ đồng hồ sau, Triệu An Tuệ đi ra, vẻ mặt không tình nguyện nhìn cô. – “ Ông ấy muốn gặp cô.”
Vào phòng bệnh, Lăng Chính vẻ mặt trắng bệch ngồi dựa người vào giường bệnh, đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn cô.
Lăng Tịnh Hy đi đến bên giường, xấu hổ cùng áy náy không dám nhìn mặt Lăng Chính, khóe mắt đã ươn ướt.
“ Ba cần một lời giải thích.”
Giọng ông nhẹ nhàng bên tai, không phải trách mắng mà đơn giản chỉ hỏi một câu.
Lăng Tịnh Hy nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống như mưa, nước mắt làm tim cô xót quá, đặc tay lên ngực trái, trước mặt Lăng Chính cùng Triệu An Tuệ, cô quỳ xuống.
“ Xin lỗi … con xin lỗi hai người …”
Triệu An Tuệ mới đầu còn tức giận nhưng thấy cô khóc thảm thiết như vậy, lòng cũng nguôi ngoai, bà thở dài.
“ Nếu con cho chúng ta một lời giải thích thích đáng, ta sẽ không truy cứu nữa.”
“ Con xin lỗi …”
Nước mắt cứ rơi, bên môi thốt ra hàng vạn lời xin lỗi, cô vẫn quỳ đó khóc, cho đến khi chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào.
____________________________
Ngoài hành lang bệnh viện, giờ không một bóng ai, bệnh nhân cũng đã đi ngủ sớm, chỉ còn bác sĩ cùng y tá trực ca đêm.
Vương Vũ Hàn một thân Âu phục đen, tay đút túi quần, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Đáng lý hắn đã tới sớm hơn nhưng vì Hạ Quân Đồng cứ bám mãi nên hắn mới tới trễ, đứng trước cửa phòng bệnh cũng rất lâu nhưng hắn không muốn vào.
Lăng Tịnh Hy tay ôm bình nước nóng đi vào, thấy một màn trước mắt, mới đầu là kinh ngạc, sau đó cô quan sát hắn một chút mới tiến tới, không nói một lời đi ngang qua hắn nhưng tay bị giữ chặt.
“ Buông ra.” – Cô lạnh giọng.
Hắn không buông tay mà vẫn nắm lấy, ánh mắt sâu thẵm nhìn băng gạt trên tay cô, lòng có chút đau xót.
“ Còn đau không ?”
“ Hừm … Vương Vũ Hàn, anh muốn gì nữa đây ? chơi tôi chưa đủ sao ?”
Cô hất mạnh tay hắn đi vào trong nhưng hắn nhanh hơn ôm chặt cô từ phía sau.
“ Anh …”
“ Cho tôi thời gian được không ? … chỉ một thời gian nữa thôi.” – Hắn trầm giọng.
“ Thời gian ?” – Cô thở hắt ra. – “ Thời gian qua anh hành hạ tôi chưa đủ sao ?”
Cô giãy khỏi người hắn. – “ Nếu anh dư thời gian như thế thì nên về nhà ôm ấp cô vợ chưa cưới của anh kìa … cô ta cần anh hơn tôi.”
Cô nói xong cũng nhanh chân đóng cửa phòng lại, Vương Vũ Hàn mím chặt môi, hắn vẫn không rời đi.
Khoảng năm phút sau, hắn mới ly khai nhưng …
“ Cô cút khỏi đây cho tôi.”
Tiếng Triệu An Tuệ hét lên, Vương Vũ Hàn dừng bước, hắn nhíu mày muốn bước vào nhưng cửa đã mở ra.
Ngay sau đó, bình nước nóng bay ra ngày chỗ hắn nhưng hắn kịp né tránh, tiếp theo là Lăng Tịnh Hy, kì này hắn nhanh chân ôm lấy người cô.
“ Chuyện gì vậy ?” – Hắn lo lắng hỏi.
“ Không phải chuyện của anh.” – Cô trả lời ngắn gọn.
Triệu An Tuệ đẩy xe lăn đi ra, Lăng Chính mặt nhợt nhạt nhìn Lăng Tịnh Hy nhưng chỉ lướt qua, bà đẩy xe rời khỏi nhưng Lăng Tịnh Hy chặn lại.
“ Mẹ … ba còn chưa khỏe, để ba ở bệnh viện vài ngày được không ?”
“ Việc này không liên quan tới cô.” – Bà liếc nhẹ Vương Vũ Hàn.
“ Lăng Tịnh Hy, đây là lần cuối tôi gọi cô như thế ? sau này gia đình chúng tôi không có can hệ gì tới cô nữa … cô muốn làm tình nhân của ai cũng không liên quan chúng tôi.”
Lăng Tịnh Hy mặt đầy nước mắt chạy tới quỳ xuống trước hai người.
“ Ba, mẹ … con biết lỗi rồi, con sẽ không ở bên cạnh hắn nữa, con hứa sẽ qua Hy Lạp định cư, sẽ chăm sóc ba mẹ, hiếu thảo với ba mẹ, mong ba mẹ đừng bỏ con được không ?”
Vương Vũ Hàn chịu không nỗi tình cảnh trước mắt, hắn đi tới lôi cô đứng dậy.
“ Ai cho em bỏ đi.”
“ Anh buông ra.” – Cô giãy mạnh nhưng hắn đã ôm chặt không buông.
“ Thật là không biết xấu hổ là gì ? … Lăng Tịnh Hy, sau này cô không còn là con gái của chúng tôi nữa, chúng tôi không có đứa con không biết liêm sỉ như cô.”
Triệu An Tuệ đẩy xe lăn đi nhanh vào thang máy, mà Lăng Chính từ đầu tới cuối chỉ nhắm mắt không nói một câu.
“ Mẹ à , ba à …”
Lăng Tịnh Hy giãy ra nhưng Vương Vũ Hàn vẫn giữ chặt, cô hét lớn.
“ Vương Vũ Hàn, anh buông tôi ra, tôi phải đi theo họ … tôi …”
“ Không cho phép em rời khỏi tôi.” – Hắn hét còn lớn hơn cô.
Khi nghe cô muốn rời khỏi hắn, tâm bổng đau, hắn biết hắn không muốn cô đi, không muốn cô rời khỏi hắn, loại cảm giác này đã đeo theo hắn mấy tháng nay nhưng hắn vẫn chưa nghiệm ra nó là gì ? chỉ biết dù chết cũng không muốn cô đi.
Lăng Tịnh Hy lắc đầu, nước mắt trong suốt một lần nữa rơi xuống cánh tay rắn chắt đang kiềm hãm cô lại.
“ Họ là ba mẹ của tôi, xin anh … cầu xin anh để tôi đi với họ đi, cầu xin anh.”
Lòng ngực đau đớn như bị ai đó đâm một dao, tiếng khóc của cô làm trái tim băng giá của hắn đau nhói.
“ Em … đừng đi … được không ?”
“ Không muốn … Vương Vũ Hàn, tôi không muốn cùng anh một chỗ, tôi ghét anh, tôi hận anh … vì sao ? vì sao lại đôi xử với tôi như thế ?”
Không giãy được, cô bắt đầu cắn mạnh vào tay hắn, mạnh đến mức chỉ một lúc đã nghe mùi máu tanh, mà hắn vẫn ôm chặt cô không buông ra.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người cứ như thế mãi đến khi Lăng Tịnh Hy vô lực buông cánh tay đầy máu của hắn ra, mắt cô trống rỗng không biết đang nghĩ gì.
Thấy cô đã dần yên tỉnh, hắn không nói thêm gì nữa, nhanh chống ôm lấy eo cô rời đi …
____________________________
Nguyệt Thự
Vừa trở về Nguyệt Thự, Lăng Tịnh Hy đã đẩy hắn ra chạy nhanh lên lầu, sau đó nhanh chống đi xuống chỉ với một túi nhỏ trên tay, Vương Vũ Hàn mặt tối lại, chắn ngang cô.
“ Em muốn đi đâu ?”
“ Chỉ cần thoát khỏi anh, đi đâu cũng được.” – Cô lạnh giọng.
Cô bước thẳng ra cửa, dì Phùng thấy thế bèn níu cô giữ lại, chưa kịp nói gì thì Vương Vũ Hàn đã lên tiếng.
“ Em dám rời khỏi đây nữa bước, em nhất định sẽ hối hận.”
“ Tôi không rời khỏi đây mới là điều tôi hối hận nhất.” – Cô lạnh lùng nói.
“ Hàn.”
Không khí đang căng thẳng, một giọng nữ ngọt ngào kêu tên hắn, Vương Vũ Hàn nhìn lại mới biết là Hạ Quân Đồng, hắn mắng thầm trong lòng.
Lăng Tịnh Hy hếch môi cười, mắt lạnh nhìn Vương Vũ Hàn để xem hắn giải quyết ra sao ?
“ Sao cô lại ở đây ?” – Hạ Quân Đồng khó chịu hỏi, đi đến bên Vương Vũ Hàn vòng tay ôm hong hắn, liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy, ngước lên nhìn Vương Vũ Hàn hỏi.
“ Cô ta đến đây thu dọn đồ đạc để rời đi hả anh?”
“ Ừ ...”
Lăng Tịnh Hy nhìn Vương Vũ Hàn như người ngoài hành tinh.
‘ Hắn muốn chơi trò gì đây ?’
Cô nở nụ cười mỉa mai, giọng nói khinh thường.
“ Đường đường là Chủ tịch tập đoàn HP mà cũng biết sợ vợ sao ?”
“ Lăng Tịnh Hy, cô nếu muốn rời đi thì tốt nhất nên đi ngay, đừng ở đây nói nhăn nói cuội nữa.” – Hạ Quân Đồng lên tiếng.
Trang Mật Ly nói đúng, Lăng Tịnh Hy quả biết dùng thủ đoạn nhưng mà cô cũng không phải kẻ dễ dàng chịu thua, nở nụ cười nham hiểm nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Cô yên tâm, tôi không có hứng thú muốn làm Vương Phu Nhân nên cô không cần lo lắng.”
Lạnh nhạt nói một câu, cũng liếc nhẹ Vương Vũ Hàn muốn xem hắn ra sao nhưng vẫn là vẻ mặt lạnh băng ấy, cô mệt mỏi xoay người bước đi.
Dù Vương Vũ Hàn đang toan tính điều gì nhưng nếu cứ đối mặt với Hạ Quân Đồng thì cô sẽ thất thế, cứ về nhà trọ trước hãy tính sao ?
“ Khoan đã.” – Hạ Quân Đồng lên tiếng, môi nở nụ cười quyến rũ.
“ Jack, anh đến lục soát người cô ta xem có mang thứ gì quý báu trong biệt thự đi ra ngoài hay không ?”
Lăng Tịnh Hy nhíu mày. – “ Hừm … đồ của Vương Vũ Hàn tôi không cần, cô yên tâm, tôi chỉ đem những thứ thuộc về tôi thôi.”
“ Nếu đi tay không thì ai mà tin được, tình nhân không bao giờ chịu thiệt như thế đâu … phải không Hàn ?”
Hạ Quân Đồng cười ngây ngô nhìn Vương Vũ Hàn, hắn … vẫn im lặng nhưng tay đã xiết chặt.
“ Để tôi kiểm tra cho.” – Dì Phùng thấy tình thế không ổn nên ra mặt.
“ Dì Phùng, dì đã già rồi nên chắc không tìm được gì đâu … Jack, còn không mau làm.” – Hạ Quân Đồng lại nói, mắt liếc nhìn thủ hạ bên cạnh nháy mắt.
Jack hiểu ý, nở nụ cười nham nhỡ tiến đến.
Lăng Tịnh hy vẫn nhìn Vương Vũ Hàn, ánh mắt dò quan sát hắn. – ‘ Không lẽ hắn thật sự không quan tâm.”
Bàn tay nóng bỏng của Jack bắt đầu mò mẫm từng bộ phận trên người Lăng Tịnh Hy, cô vẫn đứng đó không động đậy, tay xiết chặt đến mức cảm giác móng tay đã đâm vào da thịt nhưng vẫn cắn răng chịu sự nhục nhã này.
Lại cảm nhận, tay Jack đang bóp nhẹ bầu ngục cô, cô liền đẩy hắn ra.
“ Đủ rồi đó.” – Cô hét lớn.
Jack cười cợt nhã. – “ Cũng không phải chưa từng bị đàn ông sờ qua, còn ra vẻ thanh khiết như thế làm gì ?”
Ánh mắt trong veo đầy phẫn nộ, cô nhìn sang Vương Vũ Hàn, mắt đẫm lệ.
“ Đây là kết quả anh mong muốn phải không ?”
“ Cút đi.”
Hắn lạnh nhạt phun hai chữ sau đó đi lên lầu, cũng chẳng nhìn cô một cái.
Vương Vũ Hàn đi rồi, Hạ Quân Đồng mới lộ ra vẻ mặt ác độc, cô cười nham hiểm nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Tưởng rằng loại bỏ Âu Thục Lợi thì có thể nắm được trái tim của anh ấy sao ? … Lăng Tịnh Hy, cô đừng quá đề cao bản thân … tiện nhân mãi mãi chỉ là tiện nhân, đừng nghĩ sẽ một bước bay lên cành cao làm chim phượng hoàng …”
Dừng một chút, Hạ Quân Đồng nhấn mạnh từng chữ một.
“ Mà cho dù thật sự có như thế, tôi cũng có cách lôi cô xuống đất … à không … là địa ngục mới đúng.”
Hạ Quân Đồng cười lớn, từng bước nhàn nhã đi lên lầu.
“ Cô em nếu cần tiền thì cứ tìm anh, đảm bảo anh sẽ thỏa mãn sự phóng đãng của em mà còn cho em nhiều thứ khác nữa đấy ? … muốn không ?”
Jack nhìn cô say đắm, có thể nói hắn có chút dao động bởi sắc đẹp của Lăng Tịnh Hy nếu đêm cô nàng về làm công cụ ấm giường cũng không phải tệ.
“ Muốn lên giường cùng tôi ? … hừm, nếu anh có mạng mà hưởng thì tôi sẽ đáp ứng ngay.” – Cô cười lạnh nói.
Jack nhìn bóng dáng Lăng Tịnh Hy bỏ đi, lưỡi liếm nhẹ môi.
“ Tiện nhân, một ngày nào đó tao sẽ đè mày xuống thân, tra tấn cho đến khi mày cầu xin tao mới thôi.”
|
Chương 46: Em Thích Anh
Từng ngày trôi qua, Lăng Tịnh Hy phải đối mặt với những cặp mặt soi mói, khinh khi của nhân viên trong công ty nhưng cô vẫn bình thường đi làm.
Hiện tại cô đã vạch ra một kế hoạch, cô sẽ đặc cược một ván cuối cùng, thắng hay thua đều dựa vào nó cả.
“ Vẫn còn tâm trạng mà đi làm sao ? tôi nghĩ cô nên đến cầu xin Vũ Hàn cho cô ở bên cạnh anh ấy mới đúng.”
Trang Mật Ly vào phòng nghỉ đã thấy Lăng Tịnh Hy đứng uống trà, cô đi tới đối diện với Lăng Tịnh Hy, cười khinh.
Lăng Tịnh Hy cũng không lùi bước, cô nở nụ cười ngọt ngào
“ Tôi nghĩ chị nên vạch một con đường mới cho bản thân, vị trí Vương Phu Nhân giờ đã bị người khác cướp mất, không tiếc sao ?”
“ Theo suy đoán của tôi … Lăng Tịnh Hy, cô muốn chơi trò gì nữa đây ?”
Trang Mật Ly chắc rằng Lăng Tịnh Hy không dễ dàng bỏ cuộc, cô nàng chắc đã nghĩ được gì đó, chỉ là âm thầm cam chịu mà thôi.
“ Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ … chị nghĩ em nên chọn trò nào đây ?”
Trang Mật Ly cong môi. – “ Tôi rất hứng thú muốn xem cô sẽ làm gì ?”
Nói xong, Trang Mật Ly bỏ ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy thở dài, chuyện Vương Vũ Hàn lạnh nhạt với cô, cô có thể chắc chắn không phải đơn giản như vậy, tuy lúc đó rất tức giận nhưng lý trí vẫn còn rõ ràng nhận ra Vương Vũ Hàn có gì đó rất lạ.
Nếu biết Hạ Quân Đồng xuất hiện gây cản trở, biết vậy cô đã ngừng việc uống thuốc tránh thai, có thai rồi không phải tốt hơn sao ? cẩn thận làm gì giờ mọi chuyện rối tinh cả lên.
_______________________________
Về đến nhà trọ, Lăng Tịnh Hy gọi điện bảo Gia Tiểu Mẫn đến gấp, còn cô thì ngồi vào Laptop đánh nhanh một văn bản rồi in ra.
“ Chỉ cần có được tình yêu của hắn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“ Mình đến rồi đây ?”
Gia Tiểu Mẫn đi vào thấy Lăng Tịnh Hy mặt đầy hắc tuyến khiến cô trùng bước.
“ Cậu làm gì nhìn mình như người ngoài hành tinh vậy ?” – Cô nhíu mày nói.
“ À … không có gì … cậu gọi mình có chuyện gì không ?”
Chắc nhìn nhầm rồi, Tịnh Hy sao có vẻ mặt đó được.
“ Ngày mai cậu đem nó đưa cho Vương Vũ giúp mình.”
Lăng Tịnh Hy đưa một phong thư cho Gia Tiểu Mẫn, cô nàng nhận lấy, chỉ một giây, mắt đã trợn to.
“ Cậu …”
“ Vì mình đơn phương chấm dứt hợp đồng nên có thể sẽ bồi thường một số tiền lớn … đành phải mượn cậu vậy.” – Cô bình thản nói.
“ Vấn đề không phải tiền bạc … Tịnh Hy, chúng ta mới ra trường, may mắn có được công việc này, sao cậu lại muốn nghĩ ?”
Nói là may mắn nhưng có thể thấy toàn nhờ Lăng Tịnh Hy ra mặt, tuy không cam lòng nhưng đi cửa sau cũng không chỉ riêng mình cô và Lăng Tịnh Hy.
“ Cậu biết mà …” – Cô hỏi ngược lại.
Gia Tiểu Mẫn trầm ngâm, sao cô lại không biết được chứ, mấy ngày nay cả công ty đồn ầm lên chuyện Chủ Tịch sắp kết hôn , còn có mấy ánh mắt soi mói Lăng Tịnh Hy nữa.
Gia Tiểu Mẫn thở dài. – “ Vậy sau này cậu tính sao ?”
“ Mình đã mua vé máy bay, ngày mai mình sẽ đi Hy Lạp, qua đó định cư luôn.”
Nói xong, sợ Gia Tiểu Mẫn không tin, cô chỉ luôn vali đồ trong góc.
“ Sao vội vậy ? … Cậu không đợi vài ngày nữa hả đi.”
“ Rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt … Tiểu Mẫn, cám ơn cậu mấy năm qua đã luôn ở bên mình, cậu ở lại sống vui vẻ.” – Cô nắm tay Gia Tiểu Mẫn, giọng nhu hòa nói.
“ Mình biết rồi, mai mình sẽ đưa giúp cậu.”
Lăng Tịnh Hy gật đầu, uộng một ngụm trà, đôi mắt đầy vẻ suy tư.
______________________________
Tập Đoàn HP
Sáng sớm , Gia Tiểu Mẫn đã đến công ty rất sớm, cô không muốn bị Vương Vũ Hàn hỏi nguyên nhân Lăng Tịnh Hy nộp đơn xin thôi việc nên cố tình đi sớm.
Vừa đến phòng Chủ Tịch đã thấy Trang Mật Ly, cố nặng ra nụ cười nhìn cô ta.
“ Thư ký Trang, tôi có một tập hồ sơ muốn đưa cho Vương Tổng.”
“ Đó là gì ?” – Trang Mật Ly nhìn sơ qua đã thấy một phong thư kẹp trong hồ sơ, mày hơi nhíu nhưng cũng mau chống giãn cô.
“ Không nghĩ ngay cả Gia thư ký cũng muốn biến thành phượng hoàng bay lên cành cây cao …”
“ Xin cô chị tôn trọng người khác một chút.” – Cô giận dữ nói.
“ Vậy phong thư đó là gì ? … nếu là thư tình thì thật lố bịch, tôi nghĩ cô nên học theo Lăng Tịnh Hy, trực tiếp lên giường thì hay hơn.”
“ Trang Mật Ly, tôi tôn trọng cô nên mới không muốn gây chuyện … cái này là thư thôi việc của Lăng Tịnh Hy chứ không phải thư tình.”
Trang Mật Ly nhíu mày. – ‘ Lăng Tịnh Hy lại muốn chơi trò gì đây ?
Suy nghĩ một chút, cô lên tiếng. – “ Đưa nó cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đưa cho Vương Tổng.”
“ Hả ?” – Gia Tiểu Mẫn ngây người nhưng nghĩ lại như thế cũng tốt, cô gật đầu đưa cho Trang Mật Ly, sau đó rời đi.
Đợi Gia Tiểu Mẫn đi rồi, Trang Mật Ly mở phong thư ra, bên trong quả thực là đơn xin thôi việc.
“ Cô đang muốn chơi trò gì đây ? … Lăng Tịnh Hy, tôi không tin cô dễ dàng bỏ cuộc như vậy ?”
Nói xong, cô cất phong thư vào ngăn tủ của mình, mặc kệ Lăng Tịnh Hy muốn dùng thủ đoạn gì cô phải ngăn lại mới được.
______________________________
Trong phòng nghĩ, mấy cô gái bắt đầu tám chuyện.
“ Ê, nghe nói Chủ Tịch chúng ta sắp kết hôn, nghe thật đau lòng.”
“ Đau lòng thì sao ? người ta đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hạ, ba là chủ tịch tập đoàn lớn chuyên khai thác dầu mỏ … đừng mơ tưởng nữa.”
Một cô gái lên tiếng nhắc nhở, cũng mang vẻ mặt đau lòng nói.
Cô gái than thở khi nãy lên tiếng. – “ Nà, hôm nay không thấy Tịnh Hy đi làm nhỉ ?”
“ Chắc đang ở nhà quấn chăn khóc ròng ấy mà … cũng phải thôi, chủ tịch sắp kết hôn, cô ta chỉ là tình nhân đương nhiên biết điều mà biến mất nhưng mình nghĩ chắt bị vứt bỏ cũng nên.” – Tóc ngắn lớn tiếng.
“ Nói cũng phải, ngay cả Âu Thục lợi, một nữ minh tinh nổi tiếng còn bị cho ra rìa, huống chi là Lăng Tịnh Hy không danh không thế.”
“ Các cô nói đủ chưa ?”
Gia Tiểu Mẫn bên trong nãy giờ đã nghe hết, cô chỉ muốn tránh mặt nhưng từng câu nhục mạ Lăng Tịnh Hy như thế, cô không chịu nỗi.
“ Ô, bạn của hồ ly tinh xuất hiện rồi kìa.” – Tóc ngắn cười mỉa mai.
“ Bạn của hồ ly tinh ? … không lẽ các cô thấy Tịnh Hy có đuôi à ?”
Gia Tiểu Mẫn khoanh tay trước ngực, cười khinh.
Mới bị nói một câu, Tóc ngắn đã nghẹn họng, cô cắn môi.
“ Hừ, đừng tưởng bạn mày còn có chỗ dựa mà lớn lối, cẩn thận một ngày nào đó mày cũng bị đá ra khỏi cửa mà thôi.”
“ Vậy để xem ai bị đá ra trước ? nhưng thường thì tôi thấy mấy kẻ lắm mồm luôn bị đá trước, tương tự như Susan và Helen … không tin các cô có thể thử ?”
“ Mày …”
“ Các người náo đủ chưa ?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Gia Tiểu Mẫn cứng người.
Hơi thở nam tính dần bao quanh người cô, trên đỉnh đầu vẫn là giọng nói đó.
“ Đây là công ty, các cô muốn náo loạn thì ra bên ngoài, đừng làm mất hình ảnh công ty nhiều năm gây dựng.”
Tóc ngắn cùng cô bạn chỉ cuối đầu, trong công ty, người có quyền nhất là Vương Vũ Hàn, còn người thứ hai là Dương Nghị, họ có ăn gan hùm cũng không dám chọc hắn, biết thức thời, hai cô cười gượng rồi chuồn đi mất.
Trong phòng nghĩ chỉ còn hai người, Gia Tiểu Mẫn muốn rời đi nhưng bị hắn giữ chặt tay, cô giãy ra nhưng không được.
“ Còn muốn tránh mặt đến khi nào ?” – Hắn nhẹ giọng.
“ Tôi với anh không có gì để nói cả.”
Hất mạnh tay hắn, cô mới lấy lại tình thần rời đi.
“ Không phải tôi đã nói chịu trách nhiệm rồi sao ?” – Phía sau hắn lại lên tiếng.
Gia Tiểu Mẫn quay lại, mắt phẫn nộ nhìn hắn, cô hét lớn.
“ Vậy tại sao mười hai năm trước anh lại không chịu trách nhiệm cho lời nói của mình ?” – Mắt ươn ướt, giọng nghẹn ngào.
“ Lý Tiểu Nam, tôi không phải con ngốc mười tuổi mà tin anh sẽ giữ lời hứa, giữa tôi và anh không còn quan hệ gì hết.”
Khi biết hắn là “ Thanh Mai Trúc Mã” người cô chờ đợi suốt mười hai năm trời thì tim quặn đau.
Cùng sống trong một thành phố, cô luôn trong chờ hỏi thăm tin tức về hắn, vậy mà hắn vẫn bình thản sống, còn quan hệ với biết bao cô gái khác, cô làm sao có thể chấp nhận được đây ?
Dương Nghị đi tới ôm cô vào lòng, mặc cô giãy ra, hắn vẫn ôm thật chặt.
“ Anh là bất đắc dĩ, em tin anh đi có được không ?”
Cô đẩy mạnh hắn ra. – “ Loại đàn ông như anh, tôi không có phước phần mà nhận nổi.” – Gạt đi tia nước mắt.
“ Anh và Vương Vũ Hàn rất giống nhau, khi đã đoạt được thứ mình muốn thì không thương tiếc mà vứt đi … Tịnh Hy là minh chứng tốt nhất nhưng ít nhất hiện giờ cậu ấy rất hạnh phúc vì đã thoát khỏi Vương Vũ Hàn … còn tôi, anh có khẳng định sau này sẽ không vì cô gái khác mà vứt bỏ tôi hay không ?”
“ Vương Tổng …” – Hắn ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Gia Tiểu Mẫn hừ lạnh xoay người rời đi.
______________________________
Ngày hôm sau.
Từ sáng cho đến trời gần tối, Lăng Tịnh Hy ngồi ở trong phòng chờ đợi nhưng không thấy Vương Vũ Hàn, cô muốn dùng thư thôi việc ép hắn ra mặt.
Chỉ cần trong lòng hắn có cô thì vị trí Vương Phu Nhân cô nhất định có cơ hội, cô không muốn hắn kết hôn với Hạ Quân Đồng vì nếu như thế thì việc trả thù còn có ý nghĩa gì ?
Chỉ cần có được vị trí Vương Phu Nhân, mọi hoạt động của hắn cô sẽ nắm giữ trong lòng bàn tay, từ sản nghiệp đến việc làm ăn của hắn, cô muốn từ từ biến sản nghiệp lớn mạnh đó thành ZERO … Chỉ cần một bước nữa thôi là được.
“ Tịnh Hy, chúng ta đi thôi.”
Thái Phàm vận vest bạc từ ngoài bước vào, lần này hắn có hợp đồng làm ăn bên Hy Lạp, mấy ngày trước vô tình gặp Lăng Tịnh Hy, cô nàng cũng đi qua đó định cư, vì cùng chuyến bay nên hắn sẵn tiện đón cô đi cùng.
Lăng Tịnh Hy gật đầu, Thái Phàm xách vali hộ cô ra xe.
Trong màn mưa, chiếc Nissan từ từ lăn bánh thẳng tiến đến sân bay YY.
Xe của Lăng Tịnh Hy vừa rời đi, một chiếc Lamborghini Aventador màu đen đã chạy vào.
Dừng xe trước nhà trọ, Vương Vũ Hàn ngồi ở ghế sau, ánh mắt thâm trầm nhìn lên cửa sổ đã tắt đèn.
“ Vương tiên sinh, chúng ta không thể ở đây lâu.”
Dương Nghị phía trước nhẹ giọng nhắc nhở.
“ Một chút nữa thôi.”
“ Cốc, cốc, cốc …” – Cửa kính bị ai đó gõ.
Vương Vũ Hàn hạ kính xuống nhìn người phụ nữ trước mặt.
“ A … thì ra là cậu, cậu đến tìm Tịnh Hy à ?” – Dì Hồng vui vẻ lên tiếng.
Bà nhận ra người đàn ông này vì từ lúc Lăng Tịnh Hy sống ở đây, người đàn ông này luôn dừng xe chờ ở dưới này, bà nghĩ chắc do giận nhau nên hắn ta mới không dám lên nhưng người đàn ông đẹp trai như thế sao lại đành lòng giận hờn chứ ?
Vương Vũ Hàn không trả lời, muốn hạ kính xe thì Dì Hồng lại nói.
“ Tịnh Hy ra sân bay rồi.”
“ Cái gì ? ” – Hắn lạnh giọng làm dì Hồng cũng sợ hãi.
Giọng bà hơi run nói. – “ Nghe nói … con bé muốn sang Hy Lạp định cư cùng gia đình nên …”
Chưa nói hết câu một làn khói trắng bay thẳng vào mặt bà, khiến bà ho sắc sụa.
“ Tuổi trẻ … khụ … thời nay … khụ khụ … thật bất lịch sự mà.”
_______________________________
Trong sân bay, Lăng Tịnh Hy ngồi trên ghế chờ Thái Phàm làm thủ tục, cô chọn vé lúc 9 giờ nhưng bây giờ chỉ mới 8 giờ, cô muốn cho Vương Vũ Hàn thêm thời gian nhưng cũng không thấy hắn đâu.
Ở một góc, Vương Vũ Hàn đứng đó nhìn Lăng Tịnh Hy, vừa chạy đến hắn đã thấy cô, muốn đi tới kéo cô ôm vào lòng, không cho cô rời đi nhưng bị Dương Nghị chặn lại.
“ Vương tiên sinh, đại cục làm trọng.”
Tay xiết chặt nhìn cô, mắt trở nên ôn nhu nhưng mang thêm tia chua xót.
Lăng Tịnh Hy nhìn vào điện thoại, mặc kệ sỉ diện là gì cô nhấn số gọi.
Vương Vũ Hàn thấy cô gọi cho mình, hắn bắt máy nhưng không lên tiếng.
Không nghe tiếng trả lời nhưng cô nghe được tiếng nhân viên đọc trên loa, cô biết Vương Vũ Hàn đang ở đây … đã đóng thì phải đóng cho giống.
“ Em biết anh đang ở đây ? … Hàn, em sẽ đi Hy Lạp sống cùng ba mẹ nhưng trước khi đi em vẫn muốn gặp anh.”
Lời nói ôn nhu lần đầu hắn nghe được … là cô đang nói đó sao ?
“ Coi như em không biết liêm sỉ cũng được … chỉ cần bây giờ anh xuất hiện trước mặt em … em sẽ ở lại.”
Lăng Tịnh Hy nói xong, cố nặn ra nước mắt, lại nhìn xung quanh một chút mong có thể thấy hắn nhưng vô dụng.
Thấy Lăng Tịnh Hy nhìn về phía mình, Vương Vũ Hàn bất giác né tránh.
Lăng Tịnh Hy không muốn chịu thua, cố lấy hết sức mình, giọng nghẹn ngào.
“ Em thích anh.”
Câu nói thực quá bất ngờ, lại quá nhanh khiến Vương Vũ Hàn tay chân có chút luống cuống.
“ Tịnh Hy …”
“ Vương Vũ Hàn, anh không có nghe lầm … em thích anh, em thật sự không chịu nổi nữa, thật sự không muốn giấu đi tình cảm của mình nữa…”
Từ xa, Vương Vũ Hàn có thể nhìn thấy mọi phản ứng của cô, lúc cô nói thích hắn, lúc cô đau khổ đều thu vào tầm mắt hắn.
“ Những gì anh từng tổn thương đến em, đáng lẽ ra em phải hận anh mới đúng nhưng … em lại không có cách nào khiến mình không thích anh.”
Cô lau đi khóe mắt tiếp tục nói.
“ Em biết rõ anh là anh trai của Thiếu Phong, biết rõ anh là người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn như thế nào, em đã từng nhắc nhở bản thân phải dừng lại nhưng em không thể …”
Trên mặt hắn có chút biến đổi, nghe thấy cô nói thích hắn như thế, vừa đau lòng vừa có chút vui sướng, bản thân nhịn không được muốn bước tới nhưng bị Dương Nghị kéo lại, hắn liếc nhìn một góc khác.
“ Có người theo dõi.”
Đôi mắt diều hâu sắc lạnh liếc qua góc tối có mấy tên vest đen đứng đó, lại dùng đôi mắt đầy tình ý nhìn Lăng Tịnh Hy đang đau khổ gần chết ở chỗ kia.
“ Vương Vũ Hàn … anh xuất hiện đi có được không ? mọi chuyện em sẽ coi như không có gì hết, xin anh đấy.”
Trả lời cô vẫn là âm thanh rè rè, Lăng Tịnh hy phẫn nộ nhìn điện thoại, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà họ Vương.
Những lời thâm tình như thế, ngọt ngào như thế, người ngoài nghe còn đau tim mà khóc ròng, còn hắn … tim làm bằng sắt sao ?
Không thể chịu nỗi tình cảnh này nữa, giọng cô thay đổi trở nên lạnh lẽo.
“ Vương Vũ Hàn … em đếm đến ba … anh không xuất hiện thì coi như chúng ta kết thúc.”
“ Một.”
Vương Vũ Hàn muốn bước ra lại bị Dương Nghị túm tay giữ chặt.
“ Hai. ”
Hắn nhìn Lăng Tịnh Hy, lòng chợt quặn đau.
“ Ba.”
Môi cô run rẩy, giọng lạnh nhạt.
“ Vương Vũ Hàn, tôi đã không biết liêm sỉ để cầu xin anh vậy mà anh một chút tình cảm cũng không bố thí cho tôi ? … Vương Vũ Hàn, bắt đầu từ ngày hôm nay giữa tôi và anh coi như kết thúc, tình cảm tôi dành cho anh cũng không còn.”
Cô cúp máy, ngồi xổm xuống, ôm mặt khóc nức nở.
Giờ phải làm sao đây ? mọi việc cô làm từ trước đến giờ coi như hỏng hết, hắn không có tình cảm với cô, không quan tâm cô, cô hạ mình như thế mà không đổi lại được gì ? … thù của cha mẹ phải làm sao đây ?
Lăng Tịnh Hy khóc như vũ bão, mọi chuyện coi như kết thúc, cô đã trắng tay rồi.
Đối với người xung quanh thấy cảnh cô gái khóc lóc thê thảm như thế, đều khẳng định đa phần là đau khổ vì tình nhưng chỉ có Lăng Tịnh Hy mới biết vì không trả được thù được nên mới khóc.
Người khác còn tưởng lầm nói chi là Vương Vũ Hàn.
Gân xanh trên trán cùng tay đã nổi đầy cả lên, vẻ mặt hắn lạnh đến mức như từ địa ngực đi ra, hàn khí mỗi lúc một mạnh khiến Dương Nghị cũng kinh sợ nhưng vì đại cuộc, hắn vẫn nắm chặt tay Vương Vũ Hàn.
Khóc ròng rã xong, cô đứng dậy, Thái Phàm đi tới giật mình, tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn không phải kẻ nhiều chuyện, lịch sự lấy khăn tay đưa cô nhưng bị cô gạt đi.
“ Chúng ta đi thôi.”
Cô lạnh giọng, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn một chút, sau đó mới rời đi.
‘ Vương Vũ Hàn, tôi không tin anh vô tình như thế ? tôi sẽ đợi … nhất định sẽ đợi anh qua Hy Lạp cầu xin tôi quay trở về bên cạnh anh.’
|