Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc
|
|
Chương 34: Tình Bạn
Chiếc xe màu đen sáng bóng vụt nhanh đến tiệm cháo, vừa tới nơi, Lăng Tịnh Hy vụt xuống xe, quay lại nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Anh đừng vào,Tiểu Mẫn ở trong đó … tôi, tôi không muốn cậu ấy biết.”
Vương Vũ Hàn thở dài. – “ Đi nhanh đi.”
Nghe hắn nói thế, cô an tâm chạy vào trong. Vương Vũ Hàn nhìn dáng vẻ cô tự nhiên có chút lo lắng, hắn không nhớ mình đã hữa gì, xuống xe bước vào theo.
Vừa đẩy cửa vào, trước mặt cô là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, vẻ mặt rất giận dữ đứng trước Gia Tiểu Mẫn, xung quanh có một số khách đã bị khí thế của bà ta làm cho hoảng sợ mà bỏ ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy muốn lại gần thì bà chủ chạy ra nắm tay cô.
“ Tịnh Hy, cháu đến hay quá, người đàn bà này không biết nổi điên gì đến đây gây rối, còn la mắng Tiểu Mẫn rất thậm tệ, còn đuổi hết khách đi nữa.”
“ Bà chủ, bà vào trong đi, để cháu lo cho ạ.” – Cô trấn an.
Bà chủ gật đầu rồi vào trong, Lăng Tịnh Hy đến bên Gia Tiểu Mẫn vẫn đang cúi mặt, nắm chặt tay cô bạn nhìn người đàn bà trước mặt.
“ Không biết nên xưng hô như thế nào ?”
Gia Tiểu Mẫn khóe mắt ươn ướt, tay lạnh cóng nắm chặt tay Lăng Tịnh Hy.
Người đàn bà ăn mặt sang trọng liếc xéo cô một cái nhưng thấy quen quen, bà suy nghĩ một chút lại lên tiếng.
“ Ô, tưởng ai xa lạ, thì ra cũng cùng một giuột … đều là bọn hồ ly tinh.”
“ Mong bà cẩn trọng lời nói của mình.” – Mặt cô không cảm xúc nói.
“ Loại hồ ly tinh như các cô mà cũng cần lòng tự trọng sao ?”
“ Tôi không phải hồ ly tinh.” – Gia Tiểu Mẫn chợt lên tiếng.
Lăng Tịnh Hy rốt cuộc cũng hiểu được chút ít nhưng vẫn phải xem vì sao Gia Tiểu Mẫn lại bị như vậy. Còn người đàn bà trước mặt là ai ? Sao lại biết cô ?
“ Không phải hồ ly tinh ? vậy là cáo già giả nai tơ sao ?” – Người đàn bà lại nói những lời độc địa.
Gia Tiểu Mẫn cắn chặt môi. – “ Diêu phu nhân, thật sự tôi và Diêu tổng không có gì hết, tất cả chỉ là sự hiểu lầm.”
Giờ Lăng Tịnh Hy đã biết người đàn bà này là ai ? bà ta tên Mỹ Lệ, là vợ của Diêu Tiền Xuân, một cổ đông trong công ty cô, lần trước bàn hợp đồng, Susan đã bảo Gia Tiểu Mẫn làm thư ký tạm thời cho Diêu Tiền Xuân.
Mọi chuyện coi như quá rõ, chắc tên háo sắc kia lại giở trò chứ gì ? cô lại nhìn Mỹ Lệ, nhẹ giọng.
“ Diêu phu nhân, sao bà biết bạn tôi quyến rũ Diêu Tổng ? có chứng cứ sao ?”
“ Chứng cứ ? cô ta là thư ký mà không làm tròn bổn phận, tối ngày cứ bám riết chồng tôi, chuyện này cả công ty đồn ầm cả lên, cần có chứng cứ sao ?”
Mỹ Lệ liếc mắt nhìn Lăng Tịnh Hy, lại đâm mũi tên ngay vào cô.
“ Mà dù không có chứng cứ nhưng người ta thường, nói gần mực thì đen … có người bạn cũng là hồ ly tinh thì cũng là hồ ly tinh mà thôi.”
Cảm nhận bàn tay Gia Tiểu Mẫn cứng ngắt, Lăng Tịnh Hy lo sợ nhìn Mỹ Lệ.
“ Tôi không hiểu bà đang nói cái gì ? nhưng đây là chỗ làm ăn, bà đến làm loạn như thế tôi có thể thưa bà về tội gây mất trật tự nơi công cộng.”
“ Thưa tôi ? hừ … Lăng Tịnh Hy, tôi sợ cô sao ? đừng nghĩ có Vương Tổng chống lưng thì muốn làm càng, cô cũng chỉ là tình nhân của Vương Tổng, trước sau gì cũng bị chơi chán mà vứt đi thôi.”
Bàn tay đang siết chặt bị buông lỏng, Lăng Tịnh Hy xoay mặt thấy Gia Tiểu Mẫn nhìn mình bằng ánh mắt không tin nổi, cô siết chặt tay nhìn Mỹ Lệ.
“ Diêu phu nhân, nếu bà cứ dùng lời lẻ nhục mạ người khác như thế, tôi có thể thưa bà về tội phỉ bán … bà không tin ? có thể nói tiếp.”
Thấy ánh mắt u ám của Lăng Tịnh Hy, Mỹ Lệ có chút sợ hãi, bà nuốt nước bọt nhưng không muốn mất mặt nên tiếp tục nói.
“ Lăng Tịnh Hy, cô đừng nghĩ leo lên được chiếc giường của Vương Tổng là hay ho, loại đàn bà rẻ mạt như cô chỉ là món ăn nhẹ mà thôi, ăn qua một lần thì không có hứng thú nếm lần thứ hai đâu.”
Lăng Tịnh Hy thật sự tức giận nhưng điều cô quan tâm là Gia Tiểu Mẫn … cô biết sự việc không thể giấu mãi, chỉ là cô không muốn mất đi người bạn này.
“ Diêu phu nhân, bà thân phận cao quý nhưng lại dùng lời lẽ không đáng một đồng, xem ra Diêu Tổng muốn tìm người mới là lý do này phải không ?”
“ Bốp.” – Một cái tát giáng xuống, Lăng Tịnh Hy không kịp tránh nên lãnh trọn.
“ Con tiện nhân, mày tưởng mày ngon hơn ai, loại gái hạ đẳng như mày chỉ để bọn đàn ông trêu đùa mà thôi, tao sẽ xem mày lên mặt được bao lâu.”
Lăng Tịnh Hy lau khóe miệng ứa máu, cô không sợ hãi lùi bước, cười nhạt.
Mỹ Lệ thấy vẻ mặt khó ưa của cô, chịu không nổi nên bường tới muốn tát thì một bàn tay to lớn nắm lấy tay bà, bà xoay người thì kinh hoảng.
Vương Vũ Hàn vẻ mặt khó coi nhìn Mỹ Lệ, lại nhìn đến gò má sưng lên của Lăng Tịnh Hy, chưa kịp lên tiếng thì Mỹ Lệ đã nhẹ giọng nói trước.
“ Ôi Vương Tổng, ngài đến đây làm gì thế ?”
Thái độ xoay 180 độ của bà khiến Lăng Tịnh Hy muốn nôn, lại nhìn Vương Vũ Hàn, lúc nãy cô đã thấy hắn chuẩn bị vào nên muốn thử vận may, không nghĩ hắn lại giúp cô, là cô đã thành công hay đơn giản hắn không muốn mất mặt ?
“ Diêu phu nhân, bà hình như rất rãnh ?” – Giọng hắn trầm thấp nhưng vẫn mang vài phần băng lạnh làm Mỹ lệ run người.
Bà biết người đàn ông này rất nguy hiểm, cũng không nghĩ sẽ gặp hắn ở đây, giờ mới bạt tay Lăng Tịnh Hy xong bà có chút hối hận nhưng vì lý do chính đáng nên bà không sợ.
“ Vương Tổng, tôi biết ngài đã thấy tôi tát tình nhân của ngài nhưng vì cô ta hỗn xượt với tôi, còn nữa bạn của cô ta lại đi câu dẫn chồng tôi, tôi vì tức giận nên mới …”
“ Tôi không thích kẻ khác động vào đồ của mình, bà biết chứ ?” – Giọng hắn lạnh xuống đến âm độ.
Mỹ Lệ sao không biết điều này nhưng lửa giận trong lòng vẫn còn, bà bất mãn nói.
“ Vương Tổng, tôi biết ngài có rất nhiều tình nhân nên quản không hết, tôi chỉ là dạy dỗ giúp ngài thôi, ngài không biết đó chứ mấy cô tình nhân bây giờ không thích cung phụng một người đâu.”
Vẻ mặt hắn khó coi đến cực điểm, liếc nhìn Lăng Tịnh Hy thì cô lại dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, hít một ngụm khí lạnh.
“ Diêu phu nhân rất thích quản người khác ? vậy bà nên về quản chồng mình hay hơn … gần đây công ty của ông ấy không được tốt thì phải ? “
Sắc mặt bà tái mét khi nghe được lời đó, gần đây công ty chồng bà làm ăn rất thuận lợi nhưng giờ hắn nói thế … không lẽ hắn muốn …
“ Vương Tổng, ngài nên công tư phân minh.” – Bà nhắc nhỡ, điệu bộ cũng dịu hẳn, bà không muốn vì Lăng Tịnh Hy mà hủy cả công ty.
“ Tôi đương nhiên công tư rõ ràng nhưng phải xem biểu hiện của họ như thế nào ?”
Ý tứ quá rõ ràng, bà siết chặt tay, giờ chỉ còn một cách. – “ Vương Tổng, tôi còn có chút việc, tôi đi trước.”
Vì công ty của chồng, bà tạm tha cho mấy con hồ ly này nhưng nếu có cơ hội bà nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu.
Như chưa hết tức giận, xoay người nhìn Gia Tiểu Mẫn vẫn cúi đầu, bà hừ lạnh.
“ Gia Tiểu Mẫn, coi như cô gặp may, có cô bạn tốt như vậy nhưng nên nhớ nếu lần sau còn vụng trộm với chồng tôi một lần nữa, tôi sẽ không để yên đâu.”
Trút giận xong, Mỹ Lệ mới rời khỏi của hàng, để lại không gian yên lặng đến đáng sợ.
Vương Vũ Hàn muốn xem mặt Lăng Tịnh Hy nhưng bị cô đẩy ra, hắn nhíu mày muốn nắm tay cô kéo lại nhưng thấy cô đã đến trước mặt Gia Tiểu Mẫn.
“ Tiểu Mẫn, cậu vẫn ổn chứ ?”
Cô khó khăn hỏi, cũng xem phản ứng của Gia Tiểu Mẫn, mọi chuyện đã lộ thì còn che giấu làm gì, chỉ mong Gia Tiểu Mẫn có thể hiểu cho cô.
“ Là thật sao ?” – Gia Tiểu Mẫn nhàn nhạt nói, ngước nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Cậu là … tình nhân của Vương Vũ Hàn.”
Phía sau, Vương Vũ Hàn thấy Gia Tiểu Mẫn gọi cả tên lẫn họ mình, thái độ không vui thấy rõ, hắn bước tới thì bị Lăng Tịnh Hy che lại.
“ Tiểu Mẫn, cậu nghe mình giải thích, mình …”
“ Cậu muốn giải thích gì đây ? giải thích vì sao bọn Susan và Helen lại nói cậu là đứa vô sỉ ? giải thích vì sao cậu chia tay Thiếu Phong ? giải thích vì sao bà Diêu lại nói cậu là hồ ly tinh ? giải thích vì sao cậu lại gạt mình hả ?”
Câu cuối cùng, Gia Tiểu Mẫn hét lớn khiến Vương Vũ Hàn cũng giật mình.
Lăng Tịnh Hy đau lòng đi tới giữ chặt tay Gia Tiểu Mẫn, nước mắt vô thức rơi xuống mà Gia tiểu Mẫn cũng không hơn gì, nước mắt cũng rơi đầy mặt.
“ Giờ mình đã hiểu vì sao Susan và Helen lại có hiềm khích với cậu thì ra họ đều biết sự thật … Tịnh Hy, có phải cậu sợ một mình cậu chịu tai tiếng không đủ nên kéo theo mình vào làm chung phải không ?”
Lăng Tịnh Hy nức nở lắc đầu. – “ Không phải như vậy đâu, Tiểu Mẫn, cậu tin mình được không ? mình …”
Gia Tiểu Mẫn không nghe Lăng Tịnh Hy giải thích, chỉ về phía Vương Vũ Hàn.
“ Anh ta là anh trai của Thiếu Phong, cậu biết không hả ?”
“ Tiểu Mẫn, cậu nghe mình nói đi, mình không muốn như vậy đâu ?” – Cô yếu ớt nói, bi thương cùng nỗi đau ngày trước chợt ùa về khiến tim cô vỡ vụn.
Gia Tiểu Mẫn nắm chặt vai Lăng Tịnh Hy, việc biết cô là tình nhân của Vương Vũ Hàn khiến Gia Tiểu Mẫn bị đã kích mạnh.
“ Cậu có biết Thiếu Phong yêu cậu như thế nào không ? sau khi chia tay xong cậu ấy đã gọi cho mình, cậu ấy nói tại sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy ? cậu ta yêu cậu nhiều đến thế, còn cầu hôn cậu, muốn sống cả đời cùng cậu nhưng cậu thì sao ?”
Cô buông Lăng Tịnh Hy ra, cười giễu, mũi như nghẹt lại.
“ Lúc trước, khi cậu chia tay Thiếu Phong, mình không biết vì sao ? cũng không muốn hỏi vì cứ nghĩ hai người không hợp nhau nhưng giờ …”
Gia Tiểu Mẫn ngừng một giây. – “ Là vì tiền sao ? vì Thiếu Phong không đủ tiền cho cậu sao ?
… Tịnh Hy, đối với cậu tiền quan trọng đến mức có thể bán đi trinh tiết mà lên giường cùng anh trai của người yêu mình sao ?”
“ Bốp.” – Gia Tiểu Mẫn đứng im nhận cái tát.
Lăng Tịnh Hy, mắt đầy phẩn nộ cùng đau lòng, nước mắt lại rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào.
“ Cả thế giới có thể nhục mạ mình nhưng cậu thì không được.”
Gia Tiểu Mẫn nhìn Lăng Tịnh Hy, ánh mắt lạnh nhạt.
“ Tịnh Hy, cái tát này coi như mình trả cho cậu vì cậu đã nhận thay mình cái tát của bà Diêu … sau này mình không muốn gặp cậu nữa … tình bạn chúng ta bắt đầu từ hôm nay … chấm dứt.”
Nói xong cô đi vào trong, Lăng Tịnh Hy đau lòng đi tới níu tay cô, giọng ướt át.
“ Tiểu Mẫn, mình không cố ý, mình xin cậu đừng bỏ rơi mình, mình chỉ có cậu là bạn thôi, xin cậu đấy.”
“ Cậu nên dùng mấy giọt nước mắt này cho cha me cậu xem, mong rằng họ sẽ vì thế mà động lòng tha thứ cho cậu.”
Cô hất tay Lăng Tịnh Hy ra, đi vào trong nhưng Lăng Tịnh Hy lại lên tiếng.
“ Đừng vì mình mà nghĩ việc có được không ?”
Cô không muốn vì cô mà Gia Tiểu Mẫn nghĩ việc, như thế việc tốt nghiệp sẽ rất khó khắn.
Gia Tiểu mẫn không quay đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“ Mình sẽ không vì cậu mà nghĩ việc, mình sẽ dùng chính năng lực của mình để lấy bằng tốt nghiệp, sẽ không như cậu … dùng thân thể để đổi lấy hư vinh.”
Nhìn bóng dáng yếu ớt cô bạn thân đi khuất, Lăng Tịnh Hy siết chặt tay, nước mắt vẫn rơi không ngừng … Là cô tự làm tự chịu, trách ai được đây.
Vương Vũ Hàn thấy cô cứ khóc mãi, lòng cảm thấy khó chịu, hắn đến bên ôm cô vào lòng nhưng cô lại đẩy ra, không nói một lời đi thẳng ra xe.
_____________________________
Từ tiệm cháo về đến biệt thự, hai người không nói tiếng nào nhưng Vương Vũ Hàn biết Lăng Tịnh Hy đang rất đau lòng bởi lời nói của Gia Tiểu Mẫn.
Hắn không nghĩ Vương Thiếu Phong lại yêu Lăng Tịnh Hy đến thế, còn muốn kết hôn nữa chứ ? … Là hắn đã sai sao ? chia cách hai người họ là hắn đã sai sao ?
Ý nghĩ cứ thế đeo bám hắn về tới biệt thự, vừa vào cửa, Lăng Tịnh Hy đã đi nhanh vào trong thì chạm mặt Âu Thục Lợi, cô nàng nhìn cô với vẻ đắc chí.
“ Bị bạn bỏ rơi rồi sao ?”
“ Là chị làm ?” – Cô nhíu mày hỏi dù biết nó thật dư thừa.
Âu Thục Lợi ghé sát tai cô thõa thẽ.
“ Đây chỉ là mới bắt đầu, nếu không muốn những người thân của mình từng người từng người bỏ đi thì cút khỏi cái biệt thự này đi.”
Lăng Tịnh Hy liếc nhẹ Âu Thục Lợi cũng không trả lời mà đi thẳng lên phòng.
Âu Thục Lợi cười gian xảo, việc tin đồn của Gia Tiểu Mẫn cùng Diêu Tiền Xuân là do cô cùng Trang Mật Ly sắp đặt, cô muốn từng người thân bên cạnh Lăng Tịnh Hy phải rời khỏi cô ta, để cô ta đơn độc chống chọi với những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, có như thế cô mới thấy thõa mãn.
“ Sao cô lại ở đây ?” – Vương Vũ Hàn vừa bước vào đã thấy Âu Thục Lợi một mình đứng đó, hắn nhíu mày hỏi.
“ Vũ Hàn, mấy ngày nay người ta rất nhớ anh đó.”
“ Về đi.” – Hắn bỏ lại hai chữ, rồi đi thẳng lên lầu, lòng tự nhiên lo lắng không biết Lăng Tịnh Hy có sao không ?
Nhìn người đàn ông đang hấp tấp bỏ lên lầu, vẻ mặtvừa tỏ ra đáng yêu trước mặt hắn nay trở nên lạnh lẽo cùng thâm độc.
_____________________________
“ Em đang làm cái gì vậy ?” – Đây là câu đầu tiên khi hắn bước vào trong.
Hiện trạng xung quanh rất hỗn loạn, Lăng Tịnh Hy vất hết đồ trong tủ ra, lại lật hết ga giường lên, không biết đang tìm thứ gì ?
Lật tung tất cả lên nhưng vẫn không thấy thứ mình cần tìm, Lăng Tịnh Hy đứng trước mặt hắn, mắt đỏ hoe, đưa tay ra.
“ Trả đĩa lại cho tôi.”
Hắn ngây người trong giây lát. – “ Để làm gì ?”
“ Vương Vũ Hàn, anh trả cái đĩa lại cho tôi.” – Cô hét lớn, nước mắt lại rơi xuống.
“ Vương Vũ Hàn, cầu xin anh trả lại đĩa cho tôi có được không ?”
Cô ngồi bẹp xuống, bất lực nói tiếp.
“ Tôi nhận … tôi thừa nhận tôi vô sỉ, tôi là tiện nhân, tôi không biết nhục nhã đi mê hoặc Thiếu Phong, như thế anh vừa lòng chưa ? … cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi không muốn như thế nữa, không muốn …”
Vương Vũ Hàn cũng ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn nắm chặt bả vai cô, gằng giọng.
“ Em muốn lấy lại cái đĩa ? em muốn bỏ đi ?”
“ Phải, tôi không muốn cùng anh một chỗ, tôi ghét anh, tôi ghét anh.”
Cô đẩy hắn ra muốn rời đi nhưng tay bị kéo lại, xoay người một cái đã bị hắn đặt xuống thân, cô không giãy dụa mà ngoảnh mặt đi, nước mắt vẫn chảy xuống.
“ Nhìn tôi.” – Giọng hắn càng lúc càng lạnh, không đợi cô quay mặt nhìn, hắn đã nắm cằm cô xoay mạnh.
Mắt hắn đầy tơ máu, là giận dữ, là bực tức, cô muốn rời khỏi hắn sao ? … không, hắn không cho phép.
“ Tôi nói cho em biết, dù không có cái đĩa đó thì em cũng là của tôi, thân thể em cũng là của tôi.”
Nói xong hắn cúi người ngậm lấy cánh môi đang run của cô, nhanh chống cuốn lấy đầu lưỡi của cô mút mạnh.
“ Khô .. ưm … không …” – Lăng Tịnh Hy chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ ràng, một chút phản kháng cũng không được bởi cả người đã bị hắn đè chặt.
Bàn tay ma quỷ của hắn từ từ cởi từng lớp áo của cô, Lăng Tịnh Hy vô thức khép chặt đùi ngọc, nhưng bị hắn mạnh mẽ kéo ra, vật nam tính nóng bỏng bất ngờ xâm nhập khiến cô đau đớn, Lăng Tịnh Hy ngửa đầu ra sao đón nhận, nước mắt mỗi lúc nhiều hơn.
Từng cái va chạm liên tiếp diễn ra, mà mỗi lần như muốn đẩy cô xuống địa ngục Lăng Tịnh Hy cắn răng chịu đựng nhưng miệng lại vô thức phát ra tiếng rên rỉ mê người … cô đương nhiên có phản ứng với hắn.
Dù cảm thấy nhục nhã thì đã sao ? trừ khi hắn thõa mãn cô mới được buông tha, vì thế đành nhắm mắt chấp nhận.
Cơn kích tình qua đi, cả người cô mềm nhũn nằm dưới sàn gạch lạnh lẽo,mà người đàn ông vừa phát tiết xong như được thõa mãn.
Vương Vũ Hàn sau khi phát tiết xong cứ ngồi nhìn cô như thế, tâm cảm thấy như bị kim đâm, tay vô thức sờ lên lưng cô, làn da trắng mịn đầy vết xanh đỏ.
“ Tôi thích phụ nữ biết nghe lời, em nên biết điều đó … muốn rời khỏi tôi, vĩnh viễn đừng nghĩ đến … Lăng Tịnh Hy, trừ khi tôi chán nếu không … cả đời này em vẫn phải ở bên cạnh của tôi.”
Hắn đứng dậy sữa sang lại quần áo, đi thẳng ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy vẫn nằm đó, cô cười khổ.
‘ Đây không phải kết quả cô muốn sao ? nhưng … trả giá có phải quá đắt không ?’
Bên ngoài phòng, Âu thục Lợi nhàn hạ ngắm nhìn bóng dáng trần trụi của Lăng Tịnh Hy, ánh mắt đố kỵ cùng ghen ghét.
Cô hếch môi cười khinh bỉ, đi đến một góc tường, lấy điện thoại ra ấn số.
“ Là mình đây.”
“ … ”
“ Thay đổi kế hoạch đi, mình mới phát hiện một chuyện rất thú vị.”
|
Chương 35: Sóng Gió Ập Đến
Từ ngày xảy ra chuyện ở tiệm cháo, Lăng Tịnh Hy và Gia Tiểu Mẫn cũng không nói chuyện với nhau, nếu có chạm mặt cũng chỉ lướt qua.
Tình bạn của họ thật sự đã chấm dứt, Lăng Tịnh Hy cũng không oán trách bởi cô hiểu thời gian sẽ khiến Gia Tiểu Mẫn hiểu cô nên cô chỉ im lặng.
Như mọi hôm, cô đến công ty làm việc nhưng vừa bước vào thì mọi người nhìn cô đầy quái dị, cô hơi khó hiểu nhưng chẳng quan tâm đi thẳng lên tầng 67.
Lúc này cả tầng ai nấy đều nhốn nháo xem máy tính của họ, khi thấy Lăng Tịnh Hy ai cũng dùng vẻ mặt đầy soi mói, nhìn cô từ đầu đến chân.
Lăng Tịnh Hy nhướn máy bĩu môi nhìn xung quanh thì mấy cái đầu không an phận cúi xuống, cô khó hiểu lắc đầu đi đến bàn làm việc thì thấy Gia Tiểu Mẫn cũng chết chân dán chặt mắt vào màn hình. Cô rất muốn hỏi tại sao nhưng nhớ lại hai người vẫn chưa giãn hòa nên thôi vậy.
Ngồi xuống bàn mở màn hình lên đã thấy có một tin nhắn Video, cô mở ra xem thì ngây người.
Video trước mặt khiến người xem phải đỏ mặt tía tai, bởi hình ảnh trước mặt là đôi nam nữ đang hoan ái mà nhân vật nữ chính … là cô.
Hình ảnh tuy hơi mờ ảo như được ai xử lý nhưng nếu ai biết cô thì chắc chắn ai cũng biết người con gái trong đoạn Video này là cô, Vương Vũ Hàn thì đỡ hơn vì hắn xoay lưng về phía máy quay nên không ai nhận ra nhưng còn cô …
“ Hô … mới sáng sớm đã được xem cảnh nóng như thế ? chậc, chậc … Tịnh Hy, nhìn cô gái trong đây giống em lắm đó.”
Susan từ sau đi tới, thấy vẻ mặt Lăng Tịnh Hy trắng bệch thì chắc cô gái trong Video là cô ta, chỉ có điều cô vẫn không biết ai to gan dám truy cập mạng vào công ty và đăng Video này lên nhưng thấy cô ta như thế, cô đương nhiên thấy mát lòng.
“ Ừm, tuy hình ảnh có mờ một chút nhưng nhìn cũng giống em đó … Tịnh Hy, công ty trả lương không cao nên em tìm thêm việc để làm sao ?”
Helen phía sau phụ hoa, cũng cười đắc chí trong lòng.
Lăng Tịnh Hy mặt xanh mét, tay run rẩy không biết tắt ở đâu thì một bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy con chuột tắt đi, Lăng Tịnh Hy ngước nhìn đã thấy Gia Tiểu Mẫn nhìn cô với ánh mắt đau lòng.
“ Các cô không có việc để làm sao ?”
Trang Mật Ly đi tới tuy giọng không vui nhưng vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, nhìn Lăng Tịnh Hy mỉa mai.
“ Dù có vô sỉ đến mức nào, cũng không nên bại hoại như vậy ? đúng là loại hạ đẳng.”
Lăng Tịnh Hy siết chặt nắm tay, cô bật dậy đi vào thang máy, mọi người từ nam lẫn nữ đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường, chế giễu, còn xì xầm to nhỏ sau lưng.
___________________________
Không có tiếng gõ cửa, cô xong thẳng vào thì trước mắt, Vương Vũ Hàn nhàn nhạ ngồi trên ghế còn Âu Thục Lợi ngồi trên đùi hắn, quần áo Âu Thục Lợi không chỉnh tề cho thấy cô vào đây không đúng lúc chút nào.
“ Không biết gõ cửa sao ?”
Vương Vũ Hàn đẩy Âu Thục Lợi ra, mắt nhìn cô chẳng có nữa điểm vui vẻ, không phải vì cô phá hư chuyện tốt của hắn mà vì hơn nữa tháng nay, giữa cô và hắn giống như hai tảng băng, dù làm tình hay vô tình chạm mặt cũng vậy.
Giờ cô tự nhiên lại hùng hổ xong vào, không biết phép tắt gì hết khiến hắn càng tức giận hơn.
“ Tại sao anh lại làm như vậy ?” – Không quan tâm Âu Thục Lợi kế bên đang xem kịch hay, cô lớn tiếng nói.
Vương Vũ Hàn nhíu mày, không hiểu chuyện gì xảy ra. – “ Là chuyện gì ?”
Thấy hắn không phản ứng cô đến chỗ bàn làm việc, lấy máy laptop đang mở của hắn, đánh vào một địa chỉ sau đó xoay màn hình lại cho hắn xem.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vang lên, Vương Vũ Hàn trừng mắt nhìn hình ảnh trước mặt, hắn quay sang nhìn Lăng Tịnh Hy, giọng lạnh đến âm độ.
“ Tại sao lại như vậy ?”
Cô hừ lạnh. – “ Anh hỏi tôi ? ... Vương Vũ Hàn, tôi không ngờ anh lại vô sỉ đến thế ? anh đã nói nếu tôi nghe lời thì sẽ không tung nó lên mạng, giờ anh làm vậy là sao ? … Là vì tôi không nghe lời anh ? hay không thõa mãn anh nên anh mới làm thế ?”
Nước mắt tuôn xuống hai bên gò má, ướt đẫm cả mấy sợi tóc hai bên má, trông cô như đóa hoa bách hợp monh manh trong cơn mưa tầm tã.
Vương Vũ Hàn đứng dậy đi đến trước mặt cô, tim có chút nhói đau, hắn gằng giọng. – “ Không phải tôi.”
Cô thở hắt ra, nụ cười mỉa mai.
“ Không phải anh ? không lẽ là tôi sao ? không lẽ tự tôi quay lại rồi tung lên mạng ? … Vương Vũ Hàn, dù tôi có ti tiện cỡ nào cũng không làm ra loại chuyện đê tiện như thế.”
Lúc này hắn bổng nhìn cô với ánh mắt dò xét khiến Lăng Tịnh Hy ngây người, cô chua xót cười khổ, không muốn nói gì nữa, định đi ra ngoài thì bị kéo lại.
“ Nói … nói với tôi là em không có làm.”
“ Anh nghĩ là tôi ?” – Cô hỏi ngược lại.
Hắn trầm tư suy nghĩ, không phải không muốn tin cô nhưng khả năng đó cũng không nhỏ, có thể vì muốn thoát khỏi hắn, cô có thể làm ra chuyện như thế cũng nên.
“ Vũ Hàn, anh đang làm Tịnh Hy đau đó.” – Âu thục Lợi đi tới ôm tay hắn dịu dàng nói, lườm Lăng Tịnh Hy một cái.
“ Mọi chuyện có thể chỉ là hiểu lầm, dù Tịnh Hy có gan bằng trời cũng không dám đâu, hay anh cho người điều tra đi, nếu buột tội vô cớ như thế, Tịnh Hy thật oan ức đó.”
Lăng Tịnh Hy như nghe được chuyện cười, Âu Thục Lợi lại đi nói giúp cô sao ? Nhìn sâu vào đôi mắt Âu Thục Lợi, cô cười lạnh.
Nếu không phải quá quen với con người này thì cô cho rằng cô ta đổi tính, từ mụ phù thủy biến thành công chúa bạch tuyết cũng nên.
“ Cút đi.” – Vương Vũ Hàn ánh mắt lạnh băng nhìn Lăng Tịnh Hy, phun ra hai chữ.
Lăng Tịnh Hy cũng không do dự, đi thẳng ra ngoài nhưng mới tới cửa thì hắn lại lên tiếng.
“ Về ngay biệt thự, không có lệnh của tôi, em dám rơi khỏi dù chỉ nữa bước, tôi sẽ khiến em hối hận cả đời.”
Lăng Tịnh Hy đi rồi, Âu Thục Lợi lại sáp tới hắn, giọng nũng nịu.
“ Vũ Hàn, anh đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“ Đi đi.” – Hắn lạnh nhạt nói.
Thấy vẻ mặt hắn âm u như thế, Âu Thục Lợi biết thời thế dĩ nhiên không muốn hứng chịu cơn giận của hắn, cô hôn nhẹ lên má hắn, giọng vẫn ngọt như đường.
“ Khi nào cần em cứ gọi, em sẽ đợi anh.”
Hắn không nói một câu, đợi Âu Thục Lợi rời khỏi, cả người mệt mỏi ngã dựa vào ghế, tay xoa xoa mi tâm.
Mấy ngày nay hắn rất ít được ngủ ngon, công việc cứ luôn gặp trục trặc, lại thêm tổ chức bí ẩn, giờ lại đến chuyện của Lăng Tịnh Hy khiến hắn đau cả đầu.
Tâm tĩnh lại một chút, hắn ấn một dãy số cũng không đợi bên kia lên tiếng đã nói trước.
“ Vỹ, trong vòng một ngày mình muốn tất cả Video trên mạng XXX phải biến mất, đừng hỏi lý do vì sao ? cứ làm là được.”
Hắn cúp máy, lại ấn một dãy số.
“ Ân, cậu tìm người diều tra xem ai đã tung Video trên trang mạng XXX, càng nhanh càng tốt.”
Lại cúp máy, sự việc lần này hắn nhất định phải tra cho ra ai là kẻ to gan dám đưa hình ảnh hắn lên mạng, ,nếu thật sự là Lăng Tịnh Hy, hắn cũng sẽ không tha thứ.
Là người đàn bà của hắn, đang ra phải vui vẻ mới đúng vì sao hết lần này đến lần khác cô cứ muốn đối nghịch với hắn, hắn có bạc đãi cô sao ?
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên màn hình, bàn tay to lớn siết chặt.
“ Lăng Tịnh Hy, đừng để tôi biết là em phản bội tôi nếu không tôi nhất quyết khiến cho em sống không bằng chết.”
______________________________
Trên sân thượng tòa nhà cao tầng, Lăng Tịnh Hy một thân áo xanh, dáng người mỏng manh yếu ớt đứng trước gió, ánh mắt cô tràn đầy đau khổ cùng bi ai nhìn Gia Tiểu Mẫn một thân áo vàng với đôi mắt đầy đau thương.
Hai người đứng đó rất lâu nhưng không ai nói một câu, cho đến khi nước mắt Lăng Tịnh Hy đột ngột rơi xuống, cô đến trước mặt Gia Tiểu Mẫn, không nói một lời mà ôm chầm lấy cô bạn thân khóc nức nở.
Gia Tiểu Mẫn không ôm Lăng Tịnh Hy chỉ lẳng lặng nghe tiếng khóc của cô, mới đầu cô rất tức giận việc Lăng Tịnh Hy làm tình nhân của Vương Vũ Hàn, họ đã gần nữa tháng không nói chuyện với nhau nếu không nhờ Video kia bị tung lên mạng thì có thể cả đời này cô cũng không muốn nói chuyện với Lăng Tịnh Hy.
“ Tại sao lại trở nên như vậy ?”
Gia Tiểu Mẫn đẩy nhẹ Lặng Tịnh Hy, thanh tâm có chút đau lòng, ngón tay thon dài lau đi mấy giọt nước mắt còn vươn hai bên má cô.
“ Mình bị hại, mình bị ép buột, mình … mình không có đường lựa chọn … Tiểu Mẫn, cậu tin mình không ?”
Một lời nói nhưng bao hàm hết nỗi đau mà cô phải chịu, đương nhiên Gia Tiểu Mẫn cũng hiểu được chỉ là …
“ Mình sẽ tin cậu một lần, kể hết mọi chuyện cho mình nghe đi.”
Lăng Tịnh Hy gật đầu, sau đó kể hết mọi chuyện từ lúc bữa tiệc đính hôn của Mạch Quân Vỹ cho đến việc Video bị tung.
Chỉ như một cơn gió thoảng qua đã có thể kết thúc một câu chuyện buồn.
Gia Tiểu Mẫn nước mắt lưng tròng nhìn người con gái trước mặt, giọng nói nghẹn ngào nói không nên lời.
“ Tịnh Hy, sao cậu không nói cho mình biết ? … Tịnh Hy, xin lỗi.”
Cô ôm chầm lấy Tịnh Hy, nói ra những lời xin lỗi chân thành, cô thật ngu ngốc, sao không chịu nghe Lăng Tịnh Hy giải thích, sao lại có thể nói ra những lời nói cay nghiệt gây tổn thương đến người bạn thân.
Lag bạn thân lâu năm, cô nên hiểu Lăng Tịnh Hy là người thế nào, sao có thể làm ra chuyện bại hoại như thế ?... nhưng cô lại không tin, còn nhục mạ Lăng Tịnh Hy, cô thật ngốc mà.
“ Mình thật ngu ngốc … Tịnh Hy, cậu chịu nhiều đau khổ như thế, mình là bạn cậu mà chẳng làm được gì, lại còn nhục mạ cậu, mình xin lỗi … xin lỗi.”
Lăng Tịnh Hy lắc đầu, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, cười đau khổ.
“ Là mình không đúng, mình không nên nói dối cậu, không nên kéo cậu vào công ty làm chung, để cậu phải chịu uất ức, mình mới là người xin lỗi mới đúng.”
Không để Gia Tiểu Mẫn chen ngang cô lại nói.
“ Tiểu Mẫn, cậu là bạn thân của mình, dù mình có làm bất cứ chuyện gì cậu cũng đừng ghét mình có được không ? mình có nỗi khổ riêng, mong cậu hiểu cho.”
Về thân phận của cô, tuy không biết nói như thế nào nhưng cô vẫn muốn giấu Gia Tiểu Mẫn, những chuyện liên quan đến mạng người, không biết sẽ tốt hơn.
“ Mình tin cậu, mình sẽ luôn tin cậu, dù sau này có ra sao, mình vẫn sẽ tin cậu … Tịnh Hy, mình sẽ không bỏ rơi cậu, sẽ luôn ở bên cậu vì thế nếu có chuyện gì không vui thì phải nói cho mình biết, được không ?”
Từng lời nói ra đều mang theo chút tia đau xót nhưng cũng xen lẫn chút ít ngọt ngào khiên thanh tâm Lăng Tịnh Hy được nới lỏng.
“ Cám ơn cậu … cám ơn vì đã tin mình.”
Sau trận khóc ròng thì hai người ngồi xuống băng ghế nhìn về bầu trời trong xanh, Gia Tiểu Mẫn vẫn nắm chặt tay Lăng Tịnh Hy, giọng lo lắng hỏi.
“ Giờ cậu tính sao ? không lẽ cậu muốn cả đời làm tình nhân cho Vương Vũ Hàn, còn Video kia, cậu có biết là ai làm không ?”
“ Vũ Hàn từng nói chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ không đưa Video đó đến tay ba mẹ mình nhưng giờ Video đã bị phát tán mà hắn lại không cho mình đi, còn dọa sẽ làm hại đến ba mẹ, mình cũng rối lắm.”
Cô ngừng một giây. – “ Về Video đó thì không phải cái đĩa mà hắn giữ, bởi hình ảnh đó là mới đây.”
Nói đến đó cô hừ lạnh. – “ Kẻ tung ra nó không biết là ngu ngốc hay thủ đoạn quá độc, chỉ là nếu tung ra Video đó, Vũ Hàn dĩ nhiên không bỏ qua cho kẻ làm hắn mất danh dự, hắn nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự thật.”
“ Cậu biết là ai sao ?” – Gia Tiểu Mẫn dò hỏi.
Nghe câu nói của Lăng Tịnh Hy, cô biết chắc cô bạn đã đoán ra ai nhưng sao lại làm như vậy ?
Lăng Tịnh Hy không nói, cô biết kẻ đó chắc chắn là Âu thục Lợi, bởi người có thể vào phòng của Vương Vũ Hàn, ngoài cô ra chỉ có thể là cô ta, Vương Vũ Hàn muốn tung Video hạ nhục cô thì hắn có thể dùng đĩa cũ chứ không quay đoạn mới như thế, trừ khi trong tay hắn không có cái đĩa nào mà thôi.
Nhưng nó lại không có khả năng.
“ Còn ba mẹ cậu ? cậu tính sao ? mình nghĩ chắc họ đã thấy rồi.”
Gia Tiểu Mẫn lại hỏi, Video bị tung lên mạng thì chắc không phải mình công ty có, phạm vi rộng hơn nhiều.
“ Việc gì tới sẽ tới, mình sẽ tìm cách giải thích với họ, cậu an tâm.”
“ Còn Thiếu Phong ?” – Gia Tiểu Mẫn lại hỏi.
Thật ra nếu ngay từ đầu Lăng Tịnh Hy nói cho Vương Thiếu Phong biết thì có phải mọi chuyện sẽ không rối đến thế này không nhưng mà hắn ta biết thì sẽ như thế nào ? … có phải sẽ đau khổ hơn không ?
Thấy Lăng Tịnh Hy không trả lời mình, Gia Tiểu Mẫn cũng im lặng nhìn về phía trước, mọi chuyện cứ phải chờ vậy ? nếu họ may mắn chắc sẽ vượt qua được thôi.
_______________________________
Nguyệt Thự
Về đến Nguyệt Thự, Vương Vũ Hàn lên thẳng lầu hai, hôm nay hắn thật nhức đầu bởi một số đối tác tự dưng hủy hợp đồng, không lý do, không cần bồi thường … Mặc dù thế lực hắn lớn nhưng tổ chức bí ẩn kia ra tay nhanh như thế, hắn và Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ trở tay không kịp.
Giờ phải đợi tìm được trụ sở của chúng mới có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng hơn cả tháng trời, một số thuộc hạ của hắn đều một đi không trở về, mà tin tức lại biến động không ngừng, hắn thật cảm thấy mệt mỏi.
Mới đến cửa phòng, thanh âm mà hắn muốn nghe nhất vang lên, hình như cô đang nói chuyện điện thoại, hắn tính bước vào nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Lăng Tịnh Hy.
“ Chỉ là hiểu lầm thôi, cô gái trong Video đó không phải con.”
Thì ra là đang nói chuyện với ba mẹ, hắn lại không bước vào mà đứng đó như không muốn phá vỡ bầu không khí gia đình của cô.
“ Người giống người thôi mà mẹ, con gái mẹ làm sao lại làm ra chuyện bại hoại đó được chứ .”
Nói tới đây cô đưa mu bàn tay lên cắn mạnh để giảm đi tiếng nức nở của cô.
Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô, Vương Vũ Hàn cảm thấy tâm co rút lại, cảm giác khác lạ chưa từng thấy trong lòng khiến hai tay siết chặt như muốn kiềm nén cái gì đó.
“ Con không sao hết, mẹ yên tâm.”
“ … ”
“ Vâng, con sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
“ … ”
“ Con biết rồi, khi nào tốt nghiệp con sẽ qua sống cùng bố mẹ.”
“ … ”
“ Vâng, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con cúp máy đây.”
Cố hết sức ấn nút tắt điện thoại, lau đi mấy giọt nước mắt vừa nhìn lên đã thấy bóng dáng Vương Vũ Hàn trước cửa, vẻ mặt hắn y như sát thủ, âm u, lạnh lẽo, còn mang theo vài tia bức người.
Hắn đi đến chỗ cô, nâng cằm cô lên. – “ Em muốn bỏ đi.”
“ Tôi vì nó mà ở lại bên cạnh anh, bây giờ nó đã bị tung ra, đương nhiên tôi cũng hết nhiệm vụ.” – Giọng cô không buồn không vui khác hẳn vẻ mặt bi thương khi nãy.
“ Tôi nói gì em đã quên rồi sao ? không có cái đĩa đó em vẫn là của tôi … hơn nữa …” – Hắn siết chặt cằm cô khiến cô phải nhíu mày.
“ … Video đó không phải tôi làm.”
“ Anh còn muốn tiếp tục tra tấn tôi như thế nào nữa đây ?”
Lăng Tịnh Hy nhìn chăm chú khuôn mặt cương nghị của hắn , nở nụ cười khổ.
“ Dù là ai đi nữa thì nó cũng bị phát tán khắp thế giới, mọi người đều biết tôi hèn hạ đến mức nào … như vừa rồi, mẹ tôi cũng hỏi về Video đó, anh có biết ba tôi suýt lên cơn đau tim không ?”
Một giọt nước mắt chợt rơi xuống bàn tay to lớn của hắn, hắn mím chặt môi thu tay lại như sợ phải chạm vào nước mắt của cô.
“ Thân thể của tôi anh vẫn chưa chán sao ? … được, vậy làm một lần, làm đến khi nào anh cảm thấy chán thì thôi.”
Thấy hắn im lặng, cô đứng dậy, ngón tay thon dài trắng mịn, đưa đến trước ngực, cởi từng cúc áo một mà Vương Vũ Hàn cũng không bảo cô dừng lại, hắn chỉ đứng nhìn không chớp mắt.
Áo sơ mi, váy ngắn, áo lót và cuối cùng là chiếc quần lót, từng cái rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, Lăng Tịnh Hy cứ thế không mảnh vải che thân đứng trước mặt Vương Vũ Hàn.
Từng đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng mịn, mái tóc nay đã dài che đi bầu ngực tròn trịa kia, khiến cô như đóa hoa quỳnh đang nở rộ, dáng vẻ động lòng người như thế, khiến bao kẻ nhìn thấy phải si mê nhưng …
Vẻ mặt không còn tia cảm xúc như ý muốn buông xui tất cả khiến hắn không thể chạm vào nếu là lúc trước hắn nhất định sẽ hung hăn muốn cô ngay nhưng giờ … một chút dục vọng cũng không có.
Hắn hít thật sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt cô.
“ Khi nào có kết quả, thì em sẽ được ra khỏi biệt thự nhưng … rời khỏi tôi, thì đừng nghĩ đến … bỏ ngay cái suy nghĩ ngu xuẩn này đi.”
Ánh mắt trong veo không chút lay động như muốn bức điên hắn, cô lại chẳng nghe lọt tai câu nào sao ?
“ Em đừng quên, bên cạnh ba mẹ em, vẫn có thuộc hạ của tôi giám sát.”
Hắn xoay người đi ra tới cửa, giọng lẫm bẫm chỉ mình hắn nghe.
“ Ở lại bên cạnh tôi … không được sao ?”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lăng Tịnh Hy chậm rãi mặt lại đồ, sau đó cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc, bên kia vừa kết nối được, cô đã lên tiếng.
“ Là con đây, hôm nay ba và mẹ có thấy Video gì trên mạng không ?”
“ Không có … có việc gì vậy Tịnh Hy ? ” – Bên kia, An Tuệ khó hiểu hỏi.
“ Không có gì đâu mẹ ? tại có chút việc thôi nhưng không quan trọng, ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ ?” – Cô trều mến nói.
“ Vẫn khỏe con ạ, làm ăn cũng tốt lắm … À, khi nào tốt nghiệp thì con tranh thủ qua đây sống chung với ba mẹ nghe chưa ? ba và mẹ rất nhớ con.”
“ Vâng, con biết rồi nhưng khi nào con làm xong chuyện thì sẽ bay sang đó.”
Cô dừng một chút, suy nghĩ nói tiếp.
“ Mẹ à, dù sau này có chuyện gì xảy ra, ba và mẹ cũng đừng đau lòng vì con, có được không ?”
“ Tịnh Hy à ?” – An Tuệ chưa nói câu tiếp theo thì Lăng Tịnh Hy đã chen ngang.
“ Mẹ yên tâm, con làm gì cũng có cân nhắc, con chỉ lo cho ba và mẹ thôi.”
“ Tuy mẹ không biết con sẽ làm gì nhưng mong con được bình an vô sự.”
“ Con biết rồi … thôi con cúp máy đây, mai mốt mẹ con mình sẽ nói chuyện nhiều hơn.”
“ Ừm, vậy con ngủ sớm đi … ngủ ngon, Tịnh Hy.”
Cúp máy xong, cô đi đến cửa sổ sát đất ngắm nhìn bầu trời đen ngoài cửa sổ.
|
Chương 36: Kết Quả Là Cơn Ác Mộng
Hai tuần trôi qua trong yên ắng, Lăng Tịnh Hy bị giám sát 24 giờ, không cho ra khỏi biệt thự nhưng cô không bận tâm, chỉ có điều tháng sau là tốt nghiệp mà cô cứ nghĩ thế này vậy làm sao tốt nghiệp được.
Thấy thật buồn cười, chuyện lớn không lo lại lo chuyện nhỏ.
Thở dài một hơi tiếp tục dùng bữa tối, mấy ngày nay Vương Vũ Hàn cũng về biệt thự nhưng không chạm đến cô, chỉ về lấy vài thứ rồi đi ngay, cô không biết hắn đã điều tra được gì chưa ? chỉ mong mọi việc sẽ êm đẹp.
“ Cô Tịnh Hy, Vương tiên sinh bảo chúng tôi đến đón cô.”
Lăng Tịnh Hy ngước nhìn hai vệ sĩ cường tráng trước mặt, vest đen đầy nam tính cộng thêm khuôn mặt anh tuấn không kém diễn viên, làm vệ sĩ có phí quá không ? nhưng tên Vương Vũ Hàn này cũng biết chọn người đấy chứ ?
Lăng Tịnh Hy gật đầu đứng dậy đi theo họ lên xe, cũng không hỏi họ đưa cô đi đâu, chỉ biết khi đến nơi lại là quán Bar Ảo Cư.
Tầng cao nhất.
Vừa bước vào trong, Lăng Tịnh Hy cảm thấy bầu không khí rất ngột ngạt, Vương Vũ Hàn ngồi đó cùng Âu Thục Lợi, vẻ mặt lại giống như cái ngày ở phòng làm việc của hắn, chỉ khác một chút là quanh người hắn tại tản ra tia chết chóc khiến cô không dám tiến lại gần.
Âu Thục Lợi môi cong theo đường tuyệt đẹp, tay ôm chặt cánh tay rắn chắc của Vương Vũ Hàn, nhìn Lăng Tịnh Hy đầy khiêu khích.
Lăng Tịnh Hy cũng không quan tâm, lại nhìn bên phải thì thấy hai người đàn ông một mập một gầy, nhìn y như số 10 đang quỳ, cô hiểu ngay chắc đã tìm ra manh mối nên mới bảo cô đến.
Thở dài nhẹ nhõm bước tới nhưng không khí có gì rất lạ khiến cô hơi lo lắng.
“ Là ai sai các người đưa Video đó lên mạng ?” – Giọng nói trầm thấp nhưng lại khiến hai tên đang quỳ run rẩy muốn ngất đi.
“ Vương … vương tiên sinh, chúng tôi không cố ý, vì cô ta nói là người đàn bà của ngài, còn nói nếu không nghe theo thì sẽ giết chúng tôi, chúng tôi bất đắt dĩ nên mới …”
“ Là ai ?” – Giọng hắn cao lên khiến tên mập vừa mới lên tiếng muốn tè ra quần, tên ốm thấy vậy bèn lên tiếng trước.
“ Tôi không biết cô ta, chỉ biết cô ta có đôi mắt nâu đen, tóc dài hơn vai, trong cũng xinh đẹp lắm …Vương tiên sinh, ngài muốn tôi nói gì tôi sẽ nói hết, không giấu ngài đâu nhưng tôi thật sự không biết cô ta là ai ?”
“ Là cô ta phải không ?”
Vương Vũ Hàn chỉ tay về phía Lăng Tịnh Hy đang ngây ngốc không hiểu tên gồm kia nói gì thì thấy hắn chỉ tay về phái cô, lòng cô trở nên lạnh băng.
Tên gồm quay lại nhìn chăm chú, sau đó cúi đầu yếu ớt nói.
“ Vâng, là … là cô ta.”
“ Anh nói dối.” – Lăng Tịnh Hy hét lớn phản kháng, tay siết chặt nhìn tên gồm.
“ Tôi chưa bao giờ gặp anh, tại sao đổ oan cho tôi ?” – Lại nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Tôi không có làm.”
Đôi mắt đầy tơ máu đỏ cho thấy hắn rất tức giận nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo có chút ướt át của cô, chưa kịp lên tiếng thì Âu Thục Lợi đã nói.
“ Tịnh Hy, chị không nghĩ em lại có thể làm như vậy ? chị thấy Vũ Hàn có bạc đãi gì em đâu ? em muốn gì mà không được ? sao lại làm ra cái loại chuyện hạ đẳng này chứ ?”
Nghe xong những lời đó, Lăng Tịnh Hy mới biết mình hoàn toàn sập bẫy, thì ra mục đích cô ta nói tốt cho cô cũng chỉ chờ đến giây phút này, cũng khỏi phải chấp vấn hai tên kia làm chi, bởi chắc hai tên này đã bị cô ta mua chuộc.
Lăng Tịnh Hy cười khổ nhưng suy cho cùng người quyết định không phải Vương Vũ Hàn sao ? mà hắn …
Nhìn Vương Vũ Hàn ngồi đó, lúc này vẻ mặt hắn như ma vương hiện hình, toàn thân tỏa ra sự tàn nhẫn cùng ánh mắt mỗi lúc lạnh lẽo hơn, cô biết với thái độ đó … cô chết chắc.
Vậy là mọi nổ lực của cô coi như công cốc, thì ra người đàn ông này vẫn là ma quỷ, dù mê luyến thân thể cô thì sao ? ma quỷ vẫn là ma quỷ, một khi chạm đến điều cấm kỵ của hắn, chết vẫn còn quá ư là nhẹ nhàng.
“ Không muốn giải thích gì nữa sao ? – Hắn nhàn nhạt nói.
“ Anh muốn như thế nào thì là như vậy đi.” – Cô vô lực nói, sau đó xoay rời đi nhưng bị hai vệ sĩ giữ lại.
Vương Vũ Hàn từ sau đi tới, tay siết chặt cằm cô nâng lên.
“ Cuộc đời tôi ghét nhất ai phản bội tôi … Lăng Tịnh Hy, cô thật to gan.”
Cô cười lạnh. – “ Chuyện tôi gạt anh còn rất nhiều, anh có muốn nghe không ?”
Vương Vũ Hàn muốn nói gì đó nhưng Âu Thục Lợi lại chen ngang.
“ Vũ Hàn, em thấy Tịnh Hy còn nhỏ không hiểu chuyện, hay anh tha cho em ấy lần này đi, bất quá cho em ấy một bài học là được rồi.”
Nghe xong lời của Âu Thục Lợi, hắn bổng nhếch môi cười tà mị.
“ Đem cô ta đi.”
“ Vương tiên sinh còn hai tên này thì sao ?” – Một vệ sĩ lên tiếng.
“ Vũ Hàn, hai người này bị ép buột nên mới làm thế, anh niệm tình em tha cho họ đi, em đảm bảo họ sẽ không có lần thứ hai đâu ?”
Âu Thục Lợi nũng nịu cầu xin, cô cũng muốn diệt trừ hai tên này nhưng nếu làm ngay thì hai tên này sẽ khai bậy vì thế đợi giải quyết xong chuyện của Lăng Tịnh Hy mới âm thầm xử lý bọn họ sau.
Vương Vũ Hàn không lên tiếng, xoay người bước đi, Âu Thục Lợi thở phào nhẹ nhõm lại liếc họ một cái rồi đi theo sau hắn.
__________________________
Dưới tầng hầm của Ảo Cư
Có thế nói bên trên tráng lệ bao nhiêu thì dưới này tồi tàn bấy nhiêu.
Lăng Tịnh Hy lần đầu biết nơi đây có tầng hầm, nhìn xung quanh khiến cô muốn ói bởi nơi đây thật dơ bẩn, còn có những tên với vẻ mặt man rợ đáng sợ có khắp nơi, thấp có, mập có, ốm có, lùn có, không nguyên vẹn cũng có.
Bọn họ thấy Vương Vũ Hàn thì cúi đầu cung kính, sau đó một tên mập mạp tiến tới cẩn trọng nói.
“ Không biết ngọn gió nào đưa Vương tiên sinh ghé thăm anh em nha chúng tôi.”
Vương Vũ Hàn mặt lạnh băng không nói, nhìn hai tên vệ sĩ như ra hiệu.
Hai vệ sĩ bổng lôi Lăng Tịnh Hy thẩy trước mặt tên mập rồi lui xuống.
“ Các người dạo này vất vả rồi vì thế muốn tặng cho các người một món quà nhỏ … chơi vui vẻ một chút.”
Lăng Tịnh Hy chấn kinh nhìn người đàn ông trước mặt.
‘ Hắn đang nói gì thế ?’
Tên mập thấy mỹ nhân ngồi dưới đất, lòng cũng nao nao, lúc trước Vương Vũ Hàn cũng quăng vài cô xuống nhưng chẳng mỹ lệ như lần này, chỉ nhìn sơ thôi cũng khiến đàn ông nổi thú tính.
Tên mập cười nham nhỡ, cúi đầu trước Vương Vũ Hàn.
“ Vương tiên sinh thật hào phóng, xin ngài đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt tiểu mỹ nhân này.”
Tên mập dùng ánh mắt thèm nhõ dãi nhìn Lăng Tịnh Hy, đá mắt mấy tên đàn em bảo họ cùng góp vui.
Lăng Tịnh Hy hoảng sợ bật dậy muốn chạy nhưng bị hai tên vệ sĩ đẩy ngược lại làm cô ngã vào mấy tên thối tha phía sao ?
Ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Vũ Hàn như cầu cứu.
“ Vương Vũ Hàn, anh không có quyền đối với tôi như vậy … Á …”
Cả người bị đè xuống, váy áo bị xé toẹt, Lăng Tịnh Hy khóc thét lên nhưng Vương Vũ Hàn chỉ lạnh lùng quăng một câu.
“ Tôi đã từng nói, phản bội tôi sẽ không có kết cục tốt, Lăng Tịnh Hy, là do cô tự gây ra mà thôi.”
Váy áo sắp bị xé hết, cô xoay người giơ tay cào vào mặt tên mập.
“ Bốp.” – Tên mập tức giận tát Lăng Tịnh Hy, cô choáng váng nằm dưới đất.
Vương Vũ Hàn nhíu mày, trong vô thức tiến lên một bước thì Âu Thục Lợi lại kéo tay hắn.
“ Vũ Hàn, chúng ta lên trên đi, nhìn cảnh này chỉ làm bẩn mắt anh thôi.”
Âu Thục Lợi muốn kéo hắn đi nhưng Lăng Tịnh Hy lại lên tiếng, giọng cô điềm tĩnh đến đáng sợ.
“ Vương Vũ Hàn, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Vương Vũ Hàn sau khi nghe xong, mày nhíu chặt, lại nhìn tình cảnh trước mặt, hắn như bình tĩnh, hất tay Âu Thục Lợi ra muốn đi về phía trước nhưng ...
“ Dừng lại.” – Giọng nói nam tính lạnh lùng vang lên khiến mọi động tác của mấy tên man rợ cũng đóng băng.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Mạch Quân Vỹ mặt tối sầm đi tới, phía sau là Vu Tử Băng và Gia Tiểu Mẫn.
“ Buông cô ấy ra.” – Mạch Quân Vỹ đã lên tiếng dĩ nhiên họ không dám làm trái, chỉ là người ra lệnh cho họ còn đứng đằng kia mà tên này mạnh hơn Mạch Quân Vỹ nhiều.
Thấy không ai nghe theo mình, hắn rút súng chỉ về phía họ.
“ Đừng bắt tôi lặp lại lần thứ hai.” – Mạch Quân Vỹ nhấn mạnh từng chữ.
Bọn họ thấy súng chĩa vào mình, đương nhiên buông ngay, mạng sống vẫn quan trọng hơn mỹ nhân nhiều.
Gia Tiểu Mẫn cùng Vu Tử Băng chạy nhanh tới chỗ Lăng Tịnh Hy, lúc này quần áo cô đã bị xé nát, Gia Tiểu Mẫn đau lòng cởi áo khoát che lại tấm lưng trần của cô, giọng chua xót.
“ Tịnh Hy, cậu không sao chứ ?”
Lăng Tịnh Hy vẫn không nói một lời, đôi mắt hoảng loạn nhìn xa xâm, thân người run rẩy, nước mắt ủy khuất đột nhiên rơi xuống.
Vu Tử Băng thấy cảnh tượng đó cũng đau lòng, nếu không phải Gia Tiểu Mẫn gọi cho cô thì cô không biết Lăng Tịnh Hy sẽ trở thành cái dạng gì rồi, tuy tiếp xúc với cô bé không lâu nhưng đối với Lăng Tịnh Hy, cô có cảm giác quen thuộc giống như người thân và cũng nhờ Lăng Tịnh Hy nhiều lần an ủi nên cô mới có dũng khí ở bên cạnh Mạch Quân Vỹ dù hai người bọn họ vẫn còn nhiều lá chắn.
Tay siết chặt, đôi mắt như bốc lửa nhìn Vương Vũ Hàn, cô lạnh giọng.
“ Vương tiên sinh, tôi không biết Tịnh Hy đã đắc tội gì ngài nhưng đối xử với một cô gái như thế, ngài có phải đàn ông hay không ?”
“ Vỹ, con báo con của cậu không an phận, cậu nghĩ mình nên xửa trí ra sao đây ?”
Vương Vũ Hàn không trả lời Vu Tử Băng mà nhìn Mạch Quân Vỹ hỏi.
Mạch Quân Vỹ thở dài, không phải hắn muốn xen vào nhưng giữa bạn và tình hắn đương nhiên chọn tình, với lại một phần là vì Lăng Tịnh Hy.
“ Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”
“ Cậu đã xem qua Video đó thì phải biết ? … cô ta là kẻ tung nó lên.”
“ Cái gì ?” – Mạch Quân Vỹ, Vu Tử Băng và Gia Tiểu Mẫn đều sửng sốt, họ cứ nghĩ mình nghe lầm.
“ Tịnh Hy không làm chuyện đó.” – Gia Tiểu Mẫn hét lên nhưng sau đó run rẫy bởi khí thế bức người của Vương Vũ Hàn.
“ Nhân chứng, vật chứng đều có, cô ta cũng nhận tội rồi.” – Hắn lại nói, ánh mắt xoẹt qua tia chết người nhìn Lăng Tịnh Hy.
Hắn không muốn tin vào sự thật nhưng cô cũng đã thừa nhận không phải sao ? vì sao phải dùng thủ đoạn đê tiện đó ? Ở bên cạnh hắn đáng sợ hơn tung Video đó lên mạng hay sao ?
Vu Tử Băng nhìn Lăng Tịnh Hy lúc này như người vô hồn, cứ như xung quanh xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô vậy.
Vu Tử Băng thở dài. – “ Vương tiên sinh, tôi tin Tịnh Hy sẽ không làm thế, ngài nên điều tra lại đi.”
“ Sự thật trước mắt, vì sao phải điều tra lại … Tử Băng à, cậu đừng thấy cô ta như thế mà lầm, bụng dạ rất thâm độc đó.”
“ Hừ … Thục lợi, bụng dạ Tịnh Hy có thâm độc thì đã sao ? cũng không bằng người khẩu phật tâm xà.”
Vu Tử Băng lạnh lùng nói với Âu Thục Lợi, nhìn sang Vương Vũ Hàn.
“ Vương tiên sinh, tôi sẽ chứng mình Tịnh Hy là vô tôi, ngài cho tôi một tuần, sau một tuần, tôi sẽ cho ngài câu trả lời, nếu thật là Tịnh Hy làm, tôi tình nguyện cùng em ấy chịu phạt nhưng … nếu không phải em ấy làm thì ngài phải cho em ấy một sự công bằng, không những thế còn phải xin lỗi em ấy, ngài thấy sao ?”
“ Tử Băng, vì con nhỏ hạ tiện đó mà cậu làm thế có đáng không ? mình thấy …”
Âu Thục Lợi khó chịu cùng lo sợ đan xen, cô không muốn tiếp tục điều tra nên phản đối nhưng ai ngờ Vu Tử Băng lại chen ngang.
“ Lo cho mình trước đi … Âu Thục lợi, người ta nói làm việc xấu ắt sẽ gặp quả báo, ông trời luôn luôn có mắt mà.”
Âu Thục Lợi nuốt nước bọt, liếc nhìn Vương Vũ Hàn nhưng hắn vẫn im lặng.
Không lâu sau, hắn cũng lên tiếng. – “ Được … tôi cho cô một tuần.”
Nhìn sang Lăng Tịnh Hy. – “ Đưa cô ta đi.”
“ Tịnh Hy sẽ sống cùng tôi trong thời gian này.” – Vu Tử Băng lên tiếng.
“ Không được.” – Hắn dứt khoát.
“ Vương tiên sinh, tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Tịnh Hy, nếu lỡ có ai đó không an phận mà làm bậy thì sao ?” – Vu Tử Băng nói mập mờ.
“ Hàn, mình bảo đảm Tịnh Hy sẽ không chạy trốn được đâu.”
Mạch Quân Vỹ nãy giờ y như pho tượng rốt cuộc cũng chen vào một câu, hắn vẫn muốn cuộc sống bình yên nha.
Vương Vũ Hàn vẫn nhíu mày, nhìn Lăng Tịnh hy ngây ngốc ngồi đó, hắn hừ lạnh xoay người bỏ đi, Âu Thục Lợi tuy hơi lo sợ nhưng cũng trấn an mình rồi chạy theo hắn.
“ Tịnh Hy, về thôi.”
Gia Tiểu Mẫn đỡ Lăng Tịnh Hy đứng dậy nhưng cô không đủ sức, xém té ngã thì có người đỡ cô, xoay mặt nhìn thì thấy Dương Nghị, cô hất tay hắn ra, mắt bốc lửa.
“ Hỗn đản.”
Bỏ hai chữ cho dương Nghị, cô xoay lại muốn đỡ Lăng Tịnh Hy nhưng cô nàng đã được Mạch Quân Vỹ bế lên cùng Vu Tử Băng đi về phía trước, cô tức tốc chạy theo.
Dương Nghị phía sau lắc đầu. – ‘ Lại thêm một cái tên mới.’
___________________________
Tại nhà trọ của Lăng Tịnh Hy, Vu Tử Băng cùng Gia Tiểu Mẫn ân cần chăm sóc giúp Lăng Tịnh Hy mặc quần áo mới rồi vỗ về cô ngủ.
Lúc đầu Vu Tử Băng muốn dẫn Lăng Tịnh Hy về biệt thự của cô và Mạch Quân Vỹ nhưng cô nàng lại muốn về nhà trọ, hết cách … đành phải nghe theo cô.
“ Tối nay em sẽ ngủ lại với Tịnh Hy, chị Tử Băng, chị về trước đi.”
Vu Tử Băng thở dài. – “ Chị cũng muốn ở lại nhưng không được … Vậy e, ở lại chăm sóc Tịnh Hy, chị sẽ cho vài vệ sĩ bảo vệ hai người nhưng còn gia đình em ? không sao chứ ?”
“ Chị an tâm, họ hiện tại sống ở quê, em thì ở trọ cùng bạn, em nói với cậu ta một tiếng là được.” – Gia Tiểu Mẫn giải thích.
Mới đầu cô muốn ở trọ cùng Lăng Tịnh Hy nhưng vì cô bạn kia cũng thân, lại chiếu cố cô rất nhiều nên cô không nỡ bỏ rơi bạn ấy nhưng giờ chắc phải dọn qua đây sống luôn quá.
“ Cũng tối rồi, chị về đây.” – Nhìn Lăng Tịnh Hy một cái, cô lắc đầu.
“ Nếu em ấy tỉnh lại thì an ủi một chút.”
Gia Tiểu Mẫn gật đầu, rồi tiễn Vu Tử Băng ra cửa, sau đó quay vào phòng, nằm lên giường với Lăng Tịnh Hy, tay cô ôm chặt cô bạn thân, hai người cùng đi vào giấc ngủ say.
____________________________
Bóng tối, xung quanh chỉ có sương mù cùng mùi hôi thối khiến Lăng Tịnh Hy muốn ói, cô biết đây là giấc mơ nhưng không tài nào tỉnh lại được vì thế cứ tiếp tục đi về phía trước.
Đi mãi, đi mãi cũng thấy được bóng ai kia, cô đến gần thì mắt sáng lên.
“ Ba, mẹ, tiểu Minh.”
Trong mơ cô gặp được cha mẹ cùng em trai, cô vui mừng chạy đến thì thấy họ một thân đầy máu me, họ nhìn cô với ánh mắt đầy căm phẫn.
“ Tịnh Hy, tại sao không giết Vương Vũ Hàn trả thù cho ba mẹ ?”
Giọng cha cô âm lãnh đến mức khiến cô cũng run sợ, chưa kịp lên tiếng thì mẹ cô lại ôm chặt vai cô lắc mạnh.
“ Con quên báo thù cho ba mẹ sao ? Tịnh Hy, đồ bất hiếu này.”
“ Không, con không có quên, con đã lên kế hoạch rồi, chỉ là gặp chút rắc rối thôi nhưng ba mẹ tin con, con sẽ cố gắng, con sẽ khiến hắn phải đau khổ, con sẽ khiến hắn phải rơi xuống vực sâu không thấy đáy, ba mẹ tin con đi.”
Cha và mẹ cô từng bước tới gần cô, máu từ trong miệng, từ mắt, mũi, cả cánh tay đều là máu, da thịt họ như tan ra mà chảy xuống khiến Lăng Tịnh Hy hoảng sợ mà lui lại từng bước.
“ Tịnh Hy, giết nó đi, giết tên đã cưỡng bức con, giết tên đã đánh chết ba con, giết tên đã bóp chết em trai con, giết tên đã khiến mẹ con phải chết thảm, giết đi … giết Vương Vũ Hàn đi … giết đi.”
“ Áaaaaaaaaaaa ….”
Lăng Tịnh Hy hét thất thanh, cô bật dậy, cả người đầy mồ hồi, Gia Tiểu Mẫn bị cô làm giật mình cũng tỉnh giấc, thấy Lăng Tịnh Hy như thế, lòng càng thêm đau.
Cô ôm Lăng Tịnh Hy vào lòng an ủi.
“ Tịnh Hy, không sao rồi, mọi việc ổn rồi, cậu đừng lo, chỉ là ác mộng thôi mà.”
Gia Tiểu Mẫn cứ nghĩ Lăng Tịnh Hy nằm mơ thấy cảnh bị làm nhục nên ra sức an ủi, cô không biết cô nàng lại thấy cảnh còn ghê rợn hơn nhiều.
Nước mắt lại rơi xuống nhưng nó mang theo sự phẫn nộ cùng căm hận, lạnh lẽo cùng thù hận đan xen, cô ôm chặt Gia Tiểu Mẫn, đôi măt xoẹt tia ác độc.
_______________________
Trong phòng, hai cô gái ôm nhau, nước mắt rơi như suối chảy nhưng họ không biết ở bên ngoài, tại một góc nhỏ, một chiếc xe màu đen bóng huyền bí nằm đó từ bao giờ.
Người đàn ông trong xe chậm rãi hút thuốc, vẻ mặt đầy mệt mỏi cùng suy tư.
Không hiểu vì sao hắn lại chạy đến đây, càng không hiểu vì sao lại lo lắng khi nghe tiếng cô hét lên … cô gặp ác mộng sao ?
Vương Vũ Hàn cảm thấy thật nực cười, vừa rồi hắn rất tuyệt tình khi đối xử với cô như thế nhưng khi về nhà hắn lại không có hứng thú với bất kỳ điều gì, ngay cả việc Âu Thục Lợi lõa thể trước mặt hắn cũng vậy.
Trong đầu lúc đó lại là bóng dáng của Lăng Tịnh Hy, đáng lẽ hắn phải ghét cô mới đúng nhưng vì sao lại quan tâm ?
Xoa xoa mi tâm, hắn thật sắp bị cái suy nghĩ này làm cho phát điên … chân nhấn mạnh ga, xoay bánh lái, cho xe rời đi.
|
Chương 37: Dịu Dàng Trong Đêm
Thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời trong xanh không một gợn mây nhưng lại trái ngược với thời tiết trong phòng trọ, vừa âm u, ảm đạm.
Lăng Tịnh Hy vẻ mặt không chút huyết sắc ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt mệt mỏi cho thấy cô thiếu ngủ trầm trọng.
Gia Tiểu Mẫn thở dài, cầm đũa chọc vào miếng thịt, chợt mắt lóe lên.
“ Tịnh Hy à, mình muốn ăn sườn xào chua ngọt, hôm nay cậu nấu cho mình ăn đi.”
Gia Tiểu Mẫn cảm thấy Lăng Tịnh Hy nên ra ngoài giải khoay, chứ ở trong nhà hoài sẽ thấy u uất nhớ đến chuyện cũ thì không hay.
“ Ừm, chiều mình sẽ đi siêu thị mua đồ về nấu.” – Cô nhẹ giọng nói, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Gia Tiểu Mẫn nắm tay cô an ủi. - “ Chuyện rồi cũng sẽ qua, cậu cứ như vậy sẽ khiến mọi người lo lắng thêm đó.”
Cô cười nhạt, gật đầu, lại cúi xuống ăn tiếp.
“ Được rồi, mình đi làm đây … À, cái này, cậu cầm lấy mà đi chợ.”
Gia Tiểu Mẫn cầm ít tiền đưa cô, Lăng Tịnh Hy chau mày nhưng nghĩ giờ trong túi không có một xu, tiền cùng thẻ đều ở trong Nguyệt Thự, cô đành nhận lấy.
Bất chợt nhớ gì đó, cô lên tiếng.
“ Sắp tốt nghiệp rồi nhưng mình lại xảy ra chuyện, không biết có ảnh hưởng gì đến cậu không ?”
“ Yên tâm, mình thì không sao, chỉ sợ Vương Vũ Hàn không biết có cho cậu tốt nghiệp hay không nữa ?” – Gia Tiểu Mẫn nói dối không chớp mắt.
Từ lúc Video tung ra, cô cũng bị dòm ngó nhưng họ không thẳng mặt mỉa mai vì ít nhất họ cũng không nói lại cô, tốt nghiệp hay không có sao ? người cô lo lắng vẫn là Lăng Tịnh Hy, sợ tên kia không cho cô nàng một con đường sống đó thôi.
“ Mình đã không còn bận tâm gì nữa, chỉ cần ba mẹ bình an là được.”
Chỉ cần Vu Tử Băng điều tra được kẻ kia thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn nhưng nếu thủ đoạn của Âu Thục Lợi cao tay hơn thì … trừng phạt là điều không tránh khỏi nhưng cô vẫn mong hắn có thể tha cho cha mẹ Lăng.
_________________________
Gia Tiểu Mẫn đi xong, Lăng Tịnh Hy bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trên bàn, rữa chén, lau nhà, dọn dẹp hết mấy thứ bụi bậm từ trong ra ngoài.
Tổng vệ sinh xong nhà cửa trông thật sạch sẽ ngăn nắp, nhìn lên đồng hồ thì giật cả mình, mới đó đã 4 giờ rồi sao ?
Hối hả lấy túi sách vội vàng đi siêu thị mua đồ làm bữa tối.
Trời đã chuyển sang xuân, mấy cành cây khô giờ cũng đã đâm chồi, thời tiết cũng ít lạnh hơn, trên đường mọi người vẫn tấp nập tới lui.
Lăng Tịnh Hy tay sách túi lớn thong thả đi về, cô cũng muốn đón Taxi cho nhanh nhưng giờ phải tiết kiệm nên đành đi bộ, quãng đường từ siêu thị về đến nhà trọ chỉ mất 20 phút, coi như đi tản bộ vậy.
Đang đi nữa đường thì bị người khác đụng té, cô ngã xuống nhưng người kia không đỡ cô mà đi luôn, bộ dạng lại rất gấp nên cô cũng không kêu la làm gì.
Cái túi lớn bị rách khiến mấy trái cà lăn lốc, cô lấy áo khoát thắt phía sau lưng y như tạp dề, rồi bắt đầu nhặt mấy quả cà chua, đầu cấm cúi nhặt hết quả này đến quả khác cho đến khi …
Một đôi giày da sáng bóng hiện ra trước mặt, còn đạp lên quả cà chua cô tính nhặt, tức giận ngước lên nhìn, cô muốn mắng nhưng khi biết là ai thì cô ngây người trong giây lát.
Vương Vũ Hàn nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, vừa tan tầm hắn không về nhà lại muốn xem cô thế nào nên đến nhà trọ thì đã thấy cô đi ra, cứ như thế suốt đoạn đường từ nhà đến siêu thị hắn cũng không ra mặt nhưng khi thấy cô bị té ngã, lại nhịn không được mà xuất hiện.
Lăng Tịnh Hy lấy lại bình tĩnh, cô run rẩy tránh sang bên khác nhặt cà chua, Vương Vũ Hàn nhíu mày khi cô làm lơ hắn, thở dài trong lòng, đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt cà chua giúp cô.
Tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không nói tiếng nào cho đến khi nhặt xong, cô đứng dậy cúi đầu như cảm ơn rồi xoay đi.
“ Về biệt thự đi.”
Cô khựng lại, tin rằng mình nghe lầm nhưng khi thấy đôi mắt ấy có chút dịu dàng làm cô sửng sốt. – ‘ Mình nhìn nhầm sao ?’
“ Tử Băng vẫn chưa điều tra xong, nếu không tìm ra sự thật, tôi sẽ không quay về.”
“ Không cần điều tra nữa, dù em có làm hay không tôi sẽ tha thứ … chỉ cần em ngoan ngoãn nhận lỗi là được.”
Lời nói trầm thấp nghe có chút ấm áp nhưng đối với Lăng Tịnh Hy như nghe được chuyện cười, cô cười mỉa mai.
“ Nhận lỗi ? … Nếu có nhận lỗi tôi cũng sẽ xin lỗi chính mình … vì một năm trước đã ngu ngốc mà làm ra chuyện bại hoại đó, còn chuyện Video ? …”
Cô hừ lạnh. – “ Khi điều tra ra không phải tôi làm, thì coi như giao dịch ngày trước chấm dứt.”
“ Em nói cái gì ?” – Gân xanh nổi trên trán, mắt hắn lạnh rét nhìn cô.
“ Không phải sao ? giữa tôi và anh chỉ là giao dịch mà thôi, chiếc đĩa đó là bằng chứng …”
Hắn đến bên cô, siết chặt cổ tay làm cô đau đớn nhíu mày.
“ Đối với em, tất cả chỉ là giao dịch sao ?”
Giọng hắn không cao như cố khắc chế không bóp chết cô tại chỗ.
“ Phải.” – Một chữ rất đơn giản nhưng lại như con dao nhọn đâm vào ngực hắn.
Tay hắn càng siết chặt tay, hơi thở nguy hiểm vang lên bên tai nhưng lời nói thì khác hắn.
“ Em thà chọc giận tôi cũng không muốn lừa gạt tôi sao ?”
Lúc này hắn lại nói ra điều vô nghĩa, vì sao ? vì sao lại muốn cô nói dối, thà muốn cô gạt hắn, cũng không muốn cô phủ nhận chuyện này ?
Lăng Tịnh Hy lạnh nhạt rút mạnh tay về, không nói gì thêm xoay người bỏ đi nhưng cũng bỏ lại một câu.
“ Tôi có thể lừa gạt anh nhưng những chuyện anh đã làm với tôi thì ngay cả lừa gạt … anh cũng không đáng được nghe.”
Bóng dáng cô dần xa mà tim hắn lại như ai bóp chặt đến khó thở, lời cô nói không sai nhưng không phải điều do cô sao ? nếu cô nghe lời không bướng bỉnh chống lại hắn thì hắn sao có thể làm thế ?
Sao cô không giống như mấy người phụ nữ khác bên cạnh , như Âu Thục Lợi hay Trang Mật Ly chẳng hạn … làm nũng cũng được, dịu dàng cũng được, chỉ cần nghe lời thì hắn sẽ yêu thương cô nhiều hơn, vì sao cứ chống lại hắn ?
______________________________
Về đến nhà trọ, cô bước nhanh vào bếp và làm đồ ăn, những việc lúc nãy cũng bay đi mất.
Người đàn ông như Vương Vũ Hàn, cô không muốn đón già đón non, tính trước bước không qua, mọi chuyện tới đâu hay tới đó, cứ trực tiếp đối mặt là được.
Không lâu sau, cô nghe tiếng mở cửa, nghĩ chắc Gia Tiểu Mẫn đã về, cô bỏ nữa chừng đi ra phòng khách.
“ Sao về sớm vậy ? không phải cậu …”
Câu tiếp theo bị cô nuốt vào bởi người đàn ông trước mặt đã thong thả ngồi trên sofa mà con bình thản mở Latop xem gì đó.
“ Sao anh lại vào được đây ?” – Cô nhớ có khóa cửa rồi mà.
“ Tôi có chìa khóa.” – Vương Vũ Hàn chỉ chiếc chìa khóa trên bàn.
“ Sao anh lại có nó ? … anh ăn cắp chìa khóa của tôi ?” – Đi theo hướng này là đúng nhất, bởi chìa khóa ngoài cô thì chỉ có chủ nhà … không lẽ …
“ Em nghĩ tôi là ai mà có thể ăn trộm chiếc chìa khóa của căn hộ tồi tàn này ?”
Hắn chéo chân dựa vào ghế, thản nhiên nói.
“ Tôi là chủ nhân căn hộ này thì có chìa khóa cũng là chuyện thường tình.”
“ Anh …”
Không đợi cô nói mà hắn đã lên tiếng.
“ Từ lúc em bảo muốn giữ lại nhà trọ này, tôi đã thu mua toàn bộ, bây giờ tôi là chủ nhân nhà trọ này, cũng là chủ nhà của em.”
Cô thở hắt ra, vẫn không muốn tin những gì hắn nói, hít sâu một hơi.
“ Rốt cuộc anh muốn cái gì ?”
“ Em có hai lựa chọn … một, ngay lập tức theo tôi về biệt thự … hai, mỗi ngày tôi sẽ ngủ lại đây.”
Cái này mà là lựa chọn đó sao ?
Đang muốn phản kháng thì nghe mùi gì quen quen. – “ Chết rồi.”
Cô hét lớn cũng làm Vương Vũ Hàn giật mình, hắn theo cô vào trong thì thấy cô muốn chạm vào nồi canh đang sôi ục ục, hắn nhanh tay cản lại.
“ Nước nóng, đừng dùng tay cầm.”
Hắn kéo cô ra phía sau, dùng miếng vải nhắc xuống, bên trong cũng chưa khét hết, hắn xoay người nhìn cô, cười nhẹ.
“ Nấu ăn tệ như em, sợ rằng sau này sẽ không ai dám lấy.”
Cô tức giận. – “ Thời này nam nữ bình đẳng, nếu có giỏi anh tự nấu đi.”
Nói xong cô nhíu mày, tình huống gì đây ?
“ Được … em ra ngoài đợi đi.” – Hắn bình thản nói.
Lăng Tịnh Hy vẫn tưởng hắn nói đùa nhưng khi bị đẩy ra khỏi bếp, lại thấy hắn mang tạp dề của cô và bắt tay vào làm công việc còn dỡ dang kia thì cô mới phản ứng một chút.
“ Định nấu món gì ?” – Hắn nhìn cô hỏi.
“ Sườn xào chua ngọt và canh cá lốc.” – Cô ngây ngốc trả lời.
Cả quá trình, Lăng Tịnh Hy ngồi đó nhìn Vương Vũ Hàn nấu ăn, từ lúc cắt cà, làm cá, lặt rau cho đến khi hoàn thành món ăn đem ra đặc trên bàn thì cô mới hoàn hồn.
Một canh, một xào, có thêm một ít sa lát cải cúc, tuy đơn giản nhưng cũng hấp dẫn khẩu vị người khác, cô lấy đũa chọc chọc thì hắn lên tiếng.
“ Ăn vào không chết được đâu.”
Cô lườm hắn một cái, gắp một miếng thịt đưa vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, miếng thịt cũng không quá dai … thật ngon.
“ Uống thử miếng canh đi.” – Hắn mút một chén đưa cho cô.
Vị canh hơi nhạt nhưng vừa ăn, mùi cũng rất thơm, cô ngước nhìn hắn đầy khó hiểu, đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn lớn sao có thể vào bếp nấu ăn ? mà còn nấu ngon như thế ?
Đang nhìn hắn chăm chú, không nghĩ hắn lại nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“ Không ngon sao ?”
“ Tôi nghĩ một người như anh, nấu ăn là chuyện không thể ?”
“ Muốn trở thành người có địa vị cao nhất, không phải chỉ có gia thế là đủ, năng lực là trên hết.”
Hắn gắp một miếng thịt vào chén cô, nói tiếp. – “ Nhưng ngay cả gia thế, tôi cũng chẳng có.”
Nói đến đây, đáy mắt hắn xẹt qua tia cô đơn, hình ảnh đó khiến tim cô trỗi lên cảm giác khó hiểu, cô nhẹ đặt tay lên ngực, lại nhìn hắn nhẹ giọng.
“ Anh … làm sao mới có ngày hôm nay ?”
“ Là nhờ nó và cái này.” – Hắn đưa hai bàn tay lên rồi lại chỉ vào đầu.
Lăng Tịnh Hy kinh ngac, hắn nhẹ nhàng cười.
“ Lúc trước, tôi suy nghĩ rất nông cạn, lại hiếu thắng, làm chuyện gì cũng tùy tâm nhưng …” – Hắn dừng một chút.
“ Sau khi ba mẹ qua đời, tôi và Thiếu Phong phải nương tựa nhau mà sống, nhưng cuộc sống không như người bình thường, phải trốn chạy dưới sự truy sát của kẻ khác …”
“ Hắn buông đũa nhìn cô chăm chú.
“ Thời gian đó đúng là thảm hại nhưng cũng may tôi gặp được Man Cảnh Ân, hắn ta giúp tôi, cùng tôi tạo dựng sự nghiệp như ngày hôm nay, sau đó thì gặp Mạch Quân Vỹ, ba người chúng tôi cùng hợp tác, cùng xay dựng thế giới cho riêng mình, cùng diệt trừ những kẻ cản đường chúng tôi.”
Nói xong hắn mới biết mình vì sao lại tùy hứng đến thế ? nhưng thấy vẻ mặt cùng đôi mắt cô tỏ ra lo lắng … là vì hắn sao ? … tâm cảm thấy ấm áp, hắn cười nhẹ.
Hắn bị truy sát ? nghĩ đến điều này khiến cô có chút hoảng hốt, người đàn ông này cũng có lúc gặp nguy hiểm sao ? không phải hắn mới đem nguy hiểm đến cho người khác sao ? … vì sao lại …
“ Vì sao … anh bị truy sát ?” – Cô khó khắn hỏi.
“ Thế giới xã hội đen là thế, người giết người là chuyện thường tình, nếu bây giờ có ai đó chĩa súng vào tôi, tôi cũng không lấy làm lạ.”
Hắn không muốn nhắc đến quá khứ kia, ít gì cũng là tùy hứng một chút thôi.
“ Tịnh Hy, mình về rồi.”
Không khí ngột ngạt bị tiếng nói của Gia Tiểu Mẫn đánh tan, cô nàng vừa vào nhà thì như bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ.
“ Tiểu Mẫn, cậu về rồi.” – Lăng Tịnh Hy đứng dậy đi ra kéo Gia Tiểu Mẫn vào trong, cô rất sợ cái không khí ngột ngạt này cũng mày cô bạn về sớm.
Nghe tiếng Lăng Tịnh Hy, cô mới hoàn hồn, lại nhìn mấy món trên bàn, bụng đang đói dĩ nhiên bị hấp dẫn nhưng là …
“ Tổng giám đốc bận bịu đến thế vậy mà cũng có thời gian đến ngôi nhà tồi tàn của chúng tôi dùng cơm sao ?”
Hôm nay cô ăn phải gan hùm nên không sợ tí nào, mạnh miệng nói rất nhuần nhuyễn, bởi những chuyện Vương Vũ Hàn đã làm với Lăng Tịnh Hy, cô không thể chấp nhận được.
“ Gia Tiểu Mẫn, chắc cô không biết, tôi mới là chủ nhân của căn hộ này ?” – Hắn chậm rãi nói, đôi mắt phóng ra tia điện có thể giật chết Gia Tiểu Mẫn.
Cô nuốt nước bọt … được, cô thừa nhận, mạnh miệng nhưng vẫn yếu thế trước khí lực bức người của hắn, cô cũng không ngạc nhiên bởi tên này thiếu gì tiền, một căn hộ nghèo nàn thế này, hắn mua được cũng là chuyện nhỏ.
“ Tiểu Mẫn, có món sườn xào chua ngọt mà cậu thích nè, ăn thử đi.”
Lăng Tịnh Hy lên tiếng giãn hòa, không muốn Gia Tiểu Mẫn đắc tội Vương Vũ Hàn, vì cô nàng sẽ gánh không nỗi.
Gia Tiểu Mẫn không muốn đôi co, cô ngồi xuống gắp miếng thịt, mắt sáng lên nhìn Lăng Tịnh Hy hớn hở.
“ Tịnh Hy, tay nghề cậu không tệ đó, có thể so với đầu bếp ở nhà hàng năm sao nha, ngon thật đấy.”
Lăng Tịnh Hy tay che mặt, giọng nhỏ dần. – “ Món này là của Vương tiên sinh làm.”
“ Khụ, khụ, khụ …” – Gia Tiểu Mẫn bị sặc, ho khan liên tục, mặt đỏ cả lên.
Chủ tịch đại nhân của bọn họ lại xuống bếp nấu ăn ? nói ra ai có thể tin nhưng nó lại sờ sờ trước mắt như thế … không tin … trừ khi cô bị thiếu não.
Trong bàn ăn lại trở nên im lặng, Vương Vũ Hàn tao nhã dùng bữa, Lăng Tịnh Hy lạnh nhạt gắp đồ ăn còn Gia Tiểu Mẫn cấm đầu nuốt thức ăn.
Đêm xuống, cả bầu trời chiềm vào bóng tối.
Lăng Tịnh Hy dọn dẹp một chút chuẩn bị đi ngủ thì chợt nhớ người đàn ông kia vẫn còn ở ghế sofa.
Sau bữa ăn, Vương Vũ Hàn không khách khí tóm cổ Gia Tiểu Mẫn quăng ra khỏi phòng, còn hắn thì ngồi trước Latop xem tài liệu, cô biết hắn nói được thì làm được. Vì thế cô đành đem gối cùng chăn ra thẩy lên người hắn.
“ Anh muốn làm việc thì ngủ ở sofa luôn đi, giường tôi rất nhỏ không chứa nỗi anh đâu.” – Nói xong cô vào trong đóng sập của lại.
Vương Vũ Hàn không tức giận, nhếch môi cười tà mị.
Trong phòng, Lăng Tịnh Hy trằn trọc ngủ không được, cô rất sợ sẽ mơ thấy ba mẹ người đầy máu đến tìm cô, không phải cô không thương ba mẹ nhưng hình ảnh cùng lời nói đáng sợ đó, cô vẫn có bài xích.
Cảm thấy giường lún xuống, chưa kịp quay người thì bị ôm chặt vào lòng ngực cường trán kia, bên tai là giọng nói dịu dàng chưa từng nghe thấy.
“ Đừng sợ, tôi chỉ muốn ôm em thế thôi.”
Tâm tình cô bổng nhiên thả lỏng nhưng cũng lo sợ, vì chiếc giường này không biết có thể chịu được sức nặng của hai người không ? cô sợ sẽ sập mất thôi.
Không gian cứ yên ắng như thế, cô không biết vì sao ở trong lòng hắn, sự lo âu lại biến mất, mùi xạ hương bao quanh khiến tâm trạng dần được thả lỏng, không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng cô đã đi vào giấc ngủ.
Nhìn người con gái trong lòng, cô đã ngủ, vẻ mặt mệt mỏi ban nãy đã biến mất, vỏ bộc bướng bỉnh cũng không còn, dáng vẻ giờ đây chỉ đơn thuần thanh khiết, hắn say mê nhìn ngắm không chớp mắt.
Hương thơm từ người cô khiến hắn thấy dễ chịu, bao nhiêu mệt mỗi của mấy đêm không ngủ cũng biến mất, lúc này đây, hắn cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết nhưng lại sợ nếu ngủ rồi thì cô có còn bên hắn không ?
Tự cười giễu … từ khi nào hắn lại biết sợ thế này ?
Lại nhìn Lăng Tịnh Hy trong lòng, cô nhỏ bé như thế vì sao lại có tính cách quật cường đến thế ? mà hắn vì sao hết lần này đến lần khác cứ tổn thương đến cô ?
Đặc nhẹ một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, khẽ lẫm bẫm.
“ Tịnh Hy, tôi không muốn tổn thương đến em, tôi chỉ muốn em ngoan ngoãn ở cạnh tôi, vì thế … đừng chọc giận tôi nữa có được không ??
“ Ưm.” – Trong vô thức, Lăng Tịnh Hy lại lên tiếng như đồng ý, lại xoay người ôm chặt lấy hắn không chút phòng bị.
Hắn cười dịu dàng, cô quả thật tiểu yêu tinh, nãy giờ hắn đã cố nhịn không muốn chạm vào cô vậy mà cô lại khiêu khích hắn.
Tay siết chặt eo cô, giọng nhẹ dần.
“ Tôi sẽ tha cho em đêm nay ... tiểu yêu tinh.”
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc.
________________________
Ngày hôm sau, Lăng Tịnh Hy thức dậy thì không thấy Vương Vũ Hàn đâu nhưng trên giường vẫn còn vươn mùi xạ hương quen thuộc, chỗ chăn đó vẫn còn ấm cho thấy hắn mới rời đi.
Đêm qua, cô ngủ rất ngon, cũng không thấy ác mộng, không lẽ là vì có hắn bên cạnh sao ?
Lắc đầu cười khổ, suy nghĩ lung tung chỉ khiến tâm mất khống chế, cô vẫn muốn bảo vệ tim mình, không muốn nó lạc lối.
Gia Tiểu Mẫn lại đến, vừa bước vào thấy cô bạn cứ lắc đầu mãi, khó hiểu hỏi.
“ Chuyện gì mà lắc đầu mãi thế ? coi chừng lắc đến hư não luôn đó.”
Lại nhìn xung quanh, chắc ăn tên kia không có đây, cô lớn giọng.
“ Tên man rợ kia đi rồi sao ?”
Lăng Tịnh Hy lườm Gia Tiểu Mẫn . – “ Bây giờ hùng hồn quá nhỉ ? sao hôm qua cậu không nói thế đi ?”
“ Xì.” – Gia Tiểu Mẫn lè lưỡi, lại nhớ một chuyện.
“ Cậu nhớ ngày mai là ngày gì không ?”
Lăng Tịnh Hy nhướn mày, mặt không có biểu hiện gì hết.
Gia Tiểu Mẫn cau mày, tức giận nói. – “ Mai là sinh nhật của mình, cái cậu này, bạn bè mà thế hả ?”
Lăng Tịnh Hy chợt nhớ ra, cười giãn hòa. – “ Xin lỗi Tiểu Mẫn, vì gần đây xảy ra nhiều chuyện nên mình không nhớ.”
Gia Tiểu Mẫn cũng biết, chỉ là khi nãy thấy cô nàng cứ ngây người làm cô mất hứng nhưng không muốn giận dỗi, cô cười hì hì.
“ Vậy phải chuẩn bị quà cho mình nha.”
“ Mới sáng sớm, em muốn đòi quà gì vậy ?”
Vu Tử Băng từ ngoài bước vào, có cả Kha Nhi đi cùng, cô bé có mang ít trái cây đưa cho Lăng Tịnh Hy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“ Ở ngoài cửa chị gặp Kha Nhi nên cùng vào luôn, Kha Nhi cũng lo cho em lắm đó.” – Vu Tử Băng giải thích.
Lăng Tịnh Hy cười hòa nhã. – “ Cám ơn em nhiều lắm.”
“ Nhưng mà quà gì thế ?” – Vu Tử Băng lại hỏi.
“ À, chẳng qua ngày mai sinh nhật em, em không có làm tiệc gì hết chỉ rũ Tịnh hy đi đến khu vui chơi rồi đi đến quán bọn em thường ăn … chị Tử Băng đi chung cho vui, cả Kha Nhi nữa.” – Gia Tiểu Mẫn vui vẻ quảng cáo.
“ Được, chị sẽ đi.” – Cô quay sang nhìn Kha Nhi. – “ Em có đi được không ?”
Kha Nhi bình thản gật đầu, Vu Tử Băng cười nhẹ, nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Vậy ngày mai chơi vui vẻ một chút, sẵn tiện giải tỏa tâm trạng luôn.”
Lăng Tịnh Hy hiểu ý, cô vui vẻ gật đầu.
Trong căn phòng nhỏ, bốn cô gái cười tươi vui vẻ, hứa hẹn ngày mai sẽ là một ngày cực kỳ tuyệt vời … mọi u buồn, lo lắng, cứ quên hết, phải chơi cho hết mình mới được.
|
Chương 38: Khu Vui Chơi
Khu vui chơi lớn nhất nằm gần trung tâm thành phố, nơi tụ tập động đủ các loại trò chơi hấp dẫn người đến, dù là trẻ nhỏ hay người lớn thì cứ đến chủ nhật là nơi này đông nghẹt người.
Hôm nay vẫn như những ngày chủ nhật khác nhưng khác một chút, những người ra vào cổng chính, ánh mắt họ đều tập trung về một nhóm người phía trước cổng … là ghen tỵ, là ngưỡng mộ, nhất là mấy cô gái ước gì mình có thể bay đến chỗ đó ngay.
Gia Tiểu Mẫn khóe môi giật giật, sinh nhật năm nay của cô quả thật hoành tráng, cô nghĩ đơn giản cùng Lăng Tịnh Hy, Vu Tử Băng và Kha Nhi đón sinh nhật nhưng nào ngờ …
Bóng dáng anh tuấn của bốn người đàn ông trước mặt, hấp dẫn bao nhiêu con mắt si mê ngắm nhìn.
Vương Vũ Hàn mặc áo sơ mi đen, quần tây đơn giản.
Man Cảnh Ân cũng mặc sơ mi nhưng là màu xanh sẫm, quần tay đen.
Mạch Quân Vỹ thì hơi sặc sỡ một chút, áo sơ mi đỏ sẫm.
Còn có thêm tên háo sắc Dương Nghị, khác mấy người kia, hắn lại mặc vest đen, áo sơ mi trắng.
Vì sao ba Tổng giám đốc lớn lại đến “ Chúc Mừng.” sinh nhật của cô ? nhưng điều mà Gia Tiểu Mẫn hoảng sợ hơn là tiền đâu mà dẫn họ đi ăn ?
Rốt cuộc là chuyện gì vậy trời ?
Lăng Tịnh Hy không để ý đến Vương Vũ Hàn, cô đưa Gia Tiểu Mẫn gói quà.
“ Tiểu Mẫn, sinh nhật vui vẻ.”
Vu Tử Băng cũng tiến lên, đưa cô gói màu xanh. – “ Sinh nhật vui vẻ, mong em sẽ thích nó.”
Kha Nhi không nói chỉ đưa gói màu tím hơi to tặng Gia Tiểu Mẫn.
Cô nàng cười gượng nhận hết, lại nhìn bốn người kia thì họ như pho tượng không nói một câu, cô cũng chẳng có máu mặt đâu mà đòi quà bọn họ.
“ Được rồi, chúng ta bắt đầu chơi trò gì trước đây ?”
Vu Tử Băng hưng phấn lên tiếng, hôm nay cũng ngoài dự định, cô chỉ muốn cùng Mạch Quân Vỹ đến không nghĩ hắn ta lại kéo luôn Vương Vũ Hàn theo, tuy khó chịu nhưng cứ xem hắn ta là người tàng hình cũng được.
“ Trò kia đi.” – Gia Tiểu Mẫn cũng mặc kệ luôn, cô hớn hở chỉ đến vòng xoay lớn.
Vu Tử Băng hóa đá, Lăng Tịnh Hy nhăn mặt, Kha Nhi bình thản nhất còn gật đầu nữa chứ.
“ Tiểu Mẫn, sáng chưa ăn gì hết ? không có gì để ói đâu ?” – Lăng Tịnh Hy phản bát.
“ Hay chúng ta đi cái kia đi.” – Vu Tử Băng chỉ về khu nhà ma.
“ Chị Tử Băng, cái của em chỉ muốn ói nhưng trò của chỉ đến mật xanh cũng không còn.” – Gia Tiểu Mẫn xụ mặt.
“ Em thấy chúng ta bắt đầu bằng cái kia đi.” – Lăng Tịnh Hy chỉ tay về phía quầy thú nhồi bông.
“ Quyết định vậy đi.” – Vu Tử Băng kéo tay Gia Tiểu Mẫn đi trước không quan tâm Mạch Quân Vỹ nhăn mặt phía sau.
Lăng Tịnh Hy thở dài, nhìn sang Kha Nhi, cũng nắm tay cô kéo đi, Man Cảnh Ân phía sau thì nhàn hạ khoát vai Vương Vũ Hàn.
“ Đi thôi, hôm nay chơi vui vẻ một chút.”
Vương Vũ Hàn tuy nhăn mày nhưng vẫn đi theo sau mấy cô gái. Hôm nay hắn cũng muốn gặp Lăng Tịnh Hy, vừa tới cửa đã thấy Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ, lúc đầu ngạc nhiên nhưng hiểu ra lý do hắn lại không từ chối mà đi theo.
Như thế cũng được, hôm nay phóng túng một ngày, hắn cũng đã lâu không đến đây kể từ khi ba mẹ qua đời, thôi thì cứ thoải mái một chút.
Đến quầy thú nhồi, ông chủ nhe răng cười chào đón bốn mỹ nhân.
“ 10 tệ một lần bắn, nếu các cô bắn trúng liên tiếp 5 phát thì sẽ được chọn một con thú treo ở kia.”
Ông chủ chỉ tay lên giá là một hàng thú nhồi bông đủ loại, toàn cở lớn nhìn là muốn ôm ngay, lại nhìn mấy cô gái xinh đẹp.
“ Nếu không trúng cũng không sao ? một phát trúng sẽ khuyến khích một lon nước ngọt.”
“ 10 tệ hơi mắc.” – Gia Tiểu Mẫn lên tiếng, nếu mấy cô nàng mà cao hứng thì không đợi đi tới quầy khác, cô sẽ sạch túi mất thôi.
“ Đừng lo, có người lo hết rồi mà.”
Vu tử Băng cong môi cười, nhìn về phía Mạch Quân Vỹ, hắn cười khổ lấy trong bóp ra một tờ lớn đưa cho ông chủ.
“ Nhiêu đây đủ rồi chứ ?”
Ông chủ mắt sáng lên, nhận tờ tiền lớn, gật đầu lia lịa.
“ Vâng, các vị có 100 lần bắn.”
“ Được rồi, vậy … cố lên các em gái.” – Vu Tử Băng như ra hiệu.
Tất cả cầm súng lên bắt đầu bắn hạ mấy cái lon trước mặt, và kết quả thì …
Lăng Tịnh Hy trúng một phát, Gia Tiểu Mẫn trật liên tục, Vu Tử Băng trúng hai phát, Kha Nhi trúng năm phát được ôm một con gấu lớn.
Ba cô còn lại rầu rĩ ngưỡng mộ nhìn Kha Nhi, rồi tiếp tục bắn nhưng lần này tệ hơn … cả ba không trúng phát nào.
“ Bắn súng phải có kỹ thuật.” – Vương Vũ Hàn nhìn không được bước tới phía sau Lăng Tịnh Hy
.
Cánh tay tráng kiện hoàn toàn bao bộc Lăng Tịnh Hy, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô cùng khẩu súng.
“ Muốn bắn trúng, trước tiên phải đứng thẳng lưng, chân hơi dang ra một chút.”
Lăng Tịnh Hy cứng đờ cả người, môi như bị ai che lại không nói được.
Tình thế lúc này là gì ? còn nữa, cái tư thế này có bao nhiêu mờ ám đây.
Khẽ liếc nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt cương nghị anh tuấn chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp vẫn vang lên bên tai cô nhưng lại chẳng chui vào được một chữ.
Có thể nói hắn thật sự rất đẹp trai nha, ngũ quan cương nghị tuấn mỹ, mày rậm, mũi cao, môi mỏng đầy quyến rũ, vẻ đẹp đầy nam tính đến thế khiến tim cô bổng.“ Thịch.”
“ Em đã hiểu chưa ?” – Thấy cô không ừ hử gì, hắn cúi đầu hỏi.
“ Tôi … tôi hiểu rồi.” – Thấy hơi chột dạ, cô gật đầu đại.
“ Vậy em lặp lại những gì tôi nói đi.” – Giọng hắn có chút không vui nhưng mang vài phần sũng nịnh.
“ … Chỉ là bắn súng thôi, có cần rắc rỗi vậy không ?” – Cô nhăn nhó nói, cũng không nhắc lại lời hắn bởi có nhớ được chữ nào đâu.
“ Đó là lý do em bắn hơn 10 phát mà chỉ trúng một phát.” – Hắn nhàn nhạt nói.
Lăng Tịnh Hy cắn chặt môi, muốn buông súng xuống nhưng không được vì hắn cứ nắm chặt tay cô không buông, cô khó chịu nhìn hắn nhưng …
Cô vừa nhìn lên thì hắn cũng cúi xuống, mùi xạ hương xọc thẳng vào mũi cô, hai người gần nhau trong gang tất, chỉ một chút thôi là …
Trong lòng cảm thấy bất an cùng hoảng hốt, đáng lẽ cô phải tránh đi nhưng vì sao vẫn không thể.
Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, Vương Vũ Hàn thấy rõ sự lo âu, hoảng hốt của cô … là vì vẫn còn sợ hắn sao ?
“ Ôi, lại trật nữa rồi.” – Gia Tiểu Mẫn cố ý nói lớn để hai người kia dừng lại cái cảnh – ‘ Tình chàng ý thiếp kia. ’
Sự xuất hiện của mấy tên này cũng đủ gây chú ý lắm rồi, giờ thêm cảnh mặn nồng như thế, một lát chắc có phóng viên tới phỏng vấn luôn quá.
Vu Tử Băng cười mờ ám, tuy chưa xác định nhưng cũng lờ mờ hiểu chuyện, lại quay sang đưa súng cho Mạch Quân Vỹ.
“ Em muốn con gấu trúc đó.” – Cô chỉ tay về con gấu to trên giá.
Mạch Quân Vỹ như nô tài không nói một lời đã làm theo, tài bắn súng của hắn chỉ thua hai tên kia nhưng đối với mấy trò trẻ con này lại là chuyện nhỏ.
Man Cảnh Ân cũng cầm súng lên bắn, sau đó đêm một chú thỏ tặng Kha Nhi.
“ Kha Nhi thích hợp với thỏ con hơn.” – Rồi lấy chú gấu ném cho bọn vệ sĩ .
Dương Nghị cũng nhập cuộc, bắn cũng không tệ, đã được một con thỏ lớn, nhìn qua Gia Tiểu Mẫn bắn đến đỏ cả hai tay, đi tới đưa cho cô.
Gia Tiểu Mẫn vẫn không có thiện cảm với Dương Nghị nhưng bắn hoài vẫn không được, cô đành cúi đầu nhận lấy.
“ Bằng, bằng, bằng …” – Năm phát súng nghe thật êm tai.
Lăng Tịnh Hy thở hổn hễn, tay hơi run bởi phải bắn nhiều lần mới trúng, dù hiện tại vẫn là do Vương Vũ Hàn cầm tay cô bắn.
Kết quả cô được một con gấu trắng to, ôm không xuể tay.
“ WOA, thành quả không tồi, giờ chúng ta chơi tiếp trò khác đi.”
Vu Tử Băng đặt con gấu trúc vào tay Mạch Quân Vỹ lại quăng con thỏ lớn vào Dương Nghị kéo tay Gia Tiểu Mẫn chạy đến ngôi nhà ma.
Lăng Tịnh Hy ôm con gấu lớn, có thể quăng cô cũng muốn nhưng hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Kha Nhi đẩy con thỏ cho Man Cảnh Ân, lấy luôn con gấu to đưa cho Vương Vũ Hàn, nắm tay Lăng Tịnh Hy rời đi.
Bốn người đàn ông quăng mấy thứ vớ vẩn cho mấy tên vệ sĩ, mà mấy tên vệ sĩ thì đau khổ nhận lấy.
__________________________
Trong ngôi nhà ma âm u lạnh lẽo, từng làn khói trắng bay lỡn vỡn khắp nơi, lại thêm có tiếng quạ kêu làm khung cảnh trở nên đáng sợ.
Gia Tiểu Mẫn nuốt nước bọt đi kế bên Vu Tử Băng mà cô nàng chẳng có gì sợ hãi, còn chỉ Đông chỉ Tây.
Lăng Tịnh Hy đi phía sau, tay ôm chặt Kha Nhi, mặt cô xanh mét, cuộc đời cô … Ma vẫn là thứ cô sợ nhất.
Họ cứ đi về phía trước, một luồng gió mạnh thổi qua, sau đó đèn bổng tắt hết.
“ Á … Kha Nhi.”
Đèn bổng tắt, Lăng Tịnh Hy hét lên nắm chặt tay Kha Nhi nhưng không thấy, mà phía trước giọng Gia Tiểu Mẫn cũng không hơn gì, hét y như bị thọc huyết.
Ngay sau đó âm thanh cũng tắt hẳn, cô lo lắng.
“ Tiểu Mẫn ? chị Tử Băng ? Kha Nhi ? … mọi người đâu rồi.”
Lần mò theo vách tường, đi về phía trước, bổng chạm vào cái gì đó, cô kéo kéo nhưng ai ngờ …
“ Trả mạng lại cho tôi.” – Một con ma tóc dài, mặt trắng tát có thêm cái lưỡi dài đỏ hoe, tay một mất một còn chìa ra.
Lăng Tịnh Hy đứng hình trong giây lát … sau đó ..
“ Á … Vũ Hàn.” – Vô thức lại gọi tên hắn, cô lui lại thật nhanh thì té xuống.
Trong lúc mặt sắp chạm đất thì một bàn tay kéo cô trở lại, sau đó ôm chặt cô vào lòng, mùi xạ hương quen thuộc, không cần nhìn cô cũng biết là ai, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói trước.
“ Chịu gọi tên tôi rồi sao ?”
Lời nói mới phát ra thì môi hắn đã phủ xuống, trong khi cô ngây người thì đầu lưỡi nóng bỏng đã len lỗi đi vào quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, hắn như muốn hút hết vị ngọt từ đôi môi cùng chiếc lưỡi ngọt ngào ấy.
Bàn tay cũng siết chặt eo cô, khiến hai cơ thể sát gần nhau hơn, hắn muốn hôn thật sâu, hôn thật lâu để thõa mãn mấy ngày không được gần cô, cơ thể cô, mùi hương trên người cô, hắn đều muốn hưởng thụ hết.
Lúc này cô thấy đầu óc trống rỗng, tâm có chút dao động, đây đâu phải lần đầu bị hắn hôn nhưng cảm giác lúc này khiến cô lại thấy thoải mái … tại sao lại trở nên như vậy ?
Con mà lưỡi dài đứng chết trân tại chỗ, hắn chỉ muốn nhát ma thôi nha nhưng nào ngờ lại xem được cảnh nóng mà hình như cặp đôi này hết chỗ làm hay sao ? cư nhiên lại vô ngôi nhà ma … thích cảm giác mạnh à ?
Nụ hôn truyền miên nhưng cũng phải có kết thúc, khi hắn quyến luyến buông đôi môi cô ra, nhìn vào mắt cô chỉ thấy vẻ quyến rũ mê người, ngón tay nhẹ lướt qua đôi môi đỏ mọng có chút ươn ướt.
Hơi thở của hắn có chút hỗn loạn, cằm hắn tựa trên đầu cô, hắn luôn cho rằng mình sẽ khống chế được bản thân nhưng … trước mặt Lăng Tịnh Hy, mọi khả năng, mọi cấm kỵ đều biến mất.
Thoát được nụ hôn mãnh liệt đó, cô chán nãn dựa người vào hắn … vì cái gì ? vì cái gì mà tâm cô lại có chút quyến luyến.
“ Đi thôi.” – Rốt cuộc hắn cũng lên tiếng.
Trực tiếp ôm cô ra khỏi ngôi nhà ma, lòng có chút đắng đo, chỉ sợ nếu cứ ôm cô như thế trong chỗ tối tâm này, nhịn không được mà muốn cô mất.
Vừa ra bên ngoài, Lăng Tịnh Hy đẩy mạnh Vương Vũ Hàn, đi tới chỗ Gia Tiểu Mẫn đang cúi mặt đứng đó.
“ Cậu không sao chứ ? khi nãy thấy cậu la rất to … thấy gì đáng sợ lắm sao ?”
“ Ừ, rất đáng sợ.” – Gia Tiểu Mẫn miệng nói thế nhưng mặt lại đỏ cả lên, Lăng Tịnh Hy lại lấy làm khó hiểu.
“ Chúng ta đi kiếm gì ăn đi .” – Vu Tử Băng lại cho ý kiến.
Mấy cô gái cũng không quan tâm mấy tên đàn ông phía sau, hí hửng đi đến quầy ăn uống, mua rất nhiều thứ …
“ Hôm nay sinh nhật em mà chị cứ ra tiền thế, em ngại lắm.”
Gia Tiểu Mẫn nhìn Vu Tử Băng áy náy nói.
“ Lúc đầu, chị tính mấy chị em mình đi thôi, ai bảo bọn họ nhiều chuyện làm gì, em cũng đừng ngại, đối với bọn họ, số tiền này có là bao.”
Vu Tử Băng vừa nói vừa ăn cắn cánh gà ăn ngon lành.
Ở phía này, bốn người đàn ông chỉ uống nước suối, Vương Vũ Hàn vẫn nhìn Lăng Tịnh Hy, hôm nay nhìn cô khác hẳn mấy ngày trước, cười nhiều hơn.
“ Việc đó mình vẫn chưa tra ra được.” – Mạch Quân Vỹ lên tiếng.
“ Không cần điều tra nữa, cậu lo điều tra việc tổ chức kia đi.”
Việc Lăng Tịnh Hy có làm hay không ? hắn chẳng quan tâm, bây giờ chỉ muốn mọi chuyện diễn ra như thế này là được.
“ NO … mình đã hứa với Băng, với lại Tịnh Hy là bạn của mình nên mình không thể bỏ qua, không lẽ cậu không muốn biết ai ở sau lưng giật dây sao ?”
Chuyện lần này Mạch Quân Vỹ cũng muốn tra cho rõ, một phần vì Tử Băng và Tịnh Hy, một phần vì muốn xem tên nào chán sống rồi đi chọc giận Vương Vũ Hàn, thế nào chả có kịch hay để xem.
“ Chuyện tổ chức kia các cậu định làm lơ sao ?”
Man Cảnh Ân cũng lên tiếng, hắn bị tổ chức kia làm cho rối tinh rồi mù,báo hại mấy ngày nay không được ôm người đẹp vào lòng mà mấy tên này lại xem như không có gì.
“ Dương Nghị điều tra được rồi, giờ mình đang vạch kế hoạch, các cậu cứ làm theo là được.” – Vương Vũ Hàn uống ngụm nước, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.
“ Không phải nói vui chơi sao ? giờ lại lo công việc ?” – Mạch Quân Vỹ nói xong lại quay qua quầy hàng thì giật mình.
“ Bọn họ đâu mất rồi.”
Ba người còn lại sửng sốt nhìn theo thì chẳng thấymột bóng người.
“ Chết tiệt.” – Vương Vũ Hàn mắng thầm.
“ Dương Nghị, bảo vệ sĩ đi tìm đi.”
Mới không nhìn cô một chút thì cô đã biến mất, cô gái này, không biết sống chết là gì sao ?
“ Đừng lo, bên cạnh Kha Nhi luôn có người của mình, chút nữa sẽ có người báo cáo thôi.” – Man Cảnh Ân nhàn hạ dựa vào ghế dài, thong thả uống ngụm nước.
Lúc này Vương Vũ Hàn mới buông lỏng bàn tay đang siết chặt, hắn thở dài một hơi, vì sao cô mới biến mất một chút, hắn đã lo lắng đến thế nếu cô tự nhiên biến mất trước mặt hắn thì hắn sẽ ra sao ?
Ý nghĩ này làm tim hắn đập càng nhanh, có chút đau, hắn không biết nên giải thích tâm tư lúc này là gì, nhưng hắn tin rằng nếu Lăng Tịnh Hy không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, có thể hắn sẽ suy sụp không ?
Tự cười chính bản thân, không phải từ lúc đầu cô đối với hắn chỉ là món đồ chơi thôi sao ? vì sao lại quyến luyến không muốn buông tay như vậy ?
“ Cậu … thích Tịnh Hy sao ?” – Mạch Quân Vỹ lên tiếng nhưng nói xong thì thấy hối hận bởi ánh mắt giết người của Vương Vũ Hàn đã đâm vào mắt hắn.
“ Vỹ, cậu đừng đùa nữa … Hàn giữ cô ta bên cạnh cũng chỉ muốn cho Vương Thiếu Phong thấy Lăng Tịnh Hy đến bên em ấy cũng vì tiền tài mà thôi.”
Man Cảnh Ân tuy nói thế nhưng chỉ là châm chọc, mà nó lại là lời nhắc nhỡ thâm tình khiến Vương Vũ Hàn càng nhíu chặt mày hơn.
“ Mình nghĩ nếu thế thì tốt, nếu không … chậc, chậc, khi Thiếu Phong trở về mà biết anh trai mình lại yêu ban gái cũ của mình thì ….”
“ Vỹ, cậu có biết miệng cậu rất thối không ?”
Vương Vũ Hàn gằng giọng, mặt tối sầm nhìn Mạch Quân Vỹ.
“ Thôi cũng sắp tối rồi, đi tìm mấy cô nàng thôi.”
Mạch Quân Vỹ nói một câu nhưng người đã không thấy đâu.
“ Vỹ lo lắng cho cậu nên nói thế … Hàn, cậu nên suy nghĩ thật kỹ, chuyện của Lăng Tịnh Hy nên chấm dứt ngay đi, mình không muốn cậu và Thiếu Phong vì một người đàn bà mà mất hòa khí.”
Man Cảnh Ân nói xong, hắn thở dài lắc đầu bỏ đi.
Dương Nghị kế bên thấy Vương Vũ Hàn không động đậy, có chút lo lắng hỏi.
“ Vương tiên sinh, ngài có muốn về biệt thự không ? mấy ngày nay ngài ngủ rất ít.
“ Dương Nghị, làm như vậy là đúng hay sai ?”
Dương Nghị đầu tiên là sửng sốt nhưng mau chống lấy lại dáng vẻ cũ, hắn biết Vương Vũ Hàn muốn nói cái gì, cố gắng trả lời.
“ Có lẽ, ngài nên dừng lại đúng lúc.”
Vương Vũ Hàn thở dài, tay xoa mi tâm, không biết đang suy nghĩ cái gì thì điện thoại vang lên, hắn bắt máy.
“ Chuyện gì ?”
“ … Hazi, là rượu của em mà …”
Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng hắn có thể nhận ra là giọng của Lăng Tịnh Hy, quên đi những gì mới nói, bật dậy rời đi.
Dương Nghị lắc đầu, cô gái tên Lăng Tịnh Hy đó rốt cuộc có ma lực gì khiến Vương tiên sinh cao cao tại thượng của hắn lại trở nên mất kiểm soát như vậy ?
______________________
Trong quán Kim Bắp nhỏ.
Lăng Tịnh Hy, Vu Tử Băng, Gia Tiểu Mẫn cùng Kha Nhi đã say bí tỉ, những chai rượu Soju chất đầy bàn nhưng bốn cô gái không hề ngừng lại.
Vương Vũ Hàn vừa vào đã thấy cảnh này, lại nhìn bàn kế bên thì Mạch Quân Vỹ cùng Man Cảnh Ân lại bình thản uống rượu, hắn đi đến giọng lạnh lùng không chút tình cảm.
“ Các cậu làm cái quái gì mà không ngăn bọn họ lại ? ”
Man Cảnh Ân cười gian xảo. – “ Như vậy không tốt sao ?”
Mạch Quân Vỹ phụ họa. – “ Càng say càng tốt.”
Hắn nhíu mày nhìn về phía mấy cô gái đang thi nhau uống rượu, mày giãn ra, ngồi xuống cũng bảo Dượng Nghị ngồi theo.
“ Cũng tốt, say rồi sẽ không làm loạn.”
“ Hàn, cậu nói sai rồi, say rồi thì khó trị hơn.” – Mạch Quân vỹ giải thích.
“ Vậy sao không ngăn bọn họ ?” – Mấy tên này rốt cuộc bị gì thế ?
“ Cậu cứ đợi đi … Nào, chúng ta cũng uống vài chén, lâu rồi cả ba mới có dịp chung một chỗ … Dương Nghị cũng uống đi.”
Dương Nghị mới đầu cung kính nhưng Man Cảnh Ân lại đưa rượu đến môi thì hắn cũng bất lực đón nhận.
Không khí bên các cô gái càng uống càng hăng say, bên nhóm đàn ông cũng không thua kém, chai cũng đầy cả đất.
|