Cải Tà Khó Quy Chính (cô Nương Yêu Tạo Chuyện Kì Quái)
|
|
Chương 5 Nam nhân này như hoa anh túc, một ngày một mê luyến vẻ tuấn mỹ của hắn, có muốn cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của hắn, chỉ có thể không ngừng rơi xuống. Nàng, chính là nữ nhân phạm vào độc “Phượng Húc Nhật” gây nghiện này. Ngày đó, hắn hôn nàng, tưởng như là thưởng một bức họa. Nàng biết rõ nam nhân này rất nguy hiểm, nhưng người nghiện thì căn bản không có tự chủ, ngoài miệng nói thầm không tái phạm, nhưng là thân thể của nàng luôn luôn rất thành thực a. Hôm sau, nàng lại đi Phượng phủ. Hôm sau nữa, nàng cũng đi. Chớ nói chi là hôm sau hôm sau hôm sau nữa. . . . . . Ngay cả mười ngón tay cũng mau không đủ đếm, nàng nghe lời giống như là sủng vật hắn nuôi, đúng thời gian, liền ngoan ngoãn xuất hiện ở trước đại môn Phượng phủ. Yêu Hỉ luôn là cúi đầu đi tới Phượng phủ, giống nhau bị dẫn vào đại môn, đồng dạng xuyên qua sân nhà, hành lang mà nàng đã nhìn hết sức nhìn quen mắt. Đồng dạng địa phương, người muốn gặp vẫn là người đó, nhưng là, mỗi một lần gặp hắn, lòng của nàng luôn hồi hộp, thật khó có thể bình thường được. Yêu Hỉ vẫn muốn mình bình tĩnh lại, nhưng là mỗi lần đến trước mặt Phượng Húc Nhật, sự bình tĩnh của nàng lại nhanh chóng bị phá vỡ. Lòng của nàng giống như không thể quản được nữa, chẳng qua chỉ sắp được gặp hắn, liền bắt đầu đập cuồng loạn bình bịch, bình bịch liên hồi, nàng không nén được, chỉ có thể mặc cho nó không ngừng tăng nhanh. Giờ phút này, người của Phượng phủ dẫn nàng đến bờ hồ trong hậu viện, chỉ vào bát giác thạch đình (đình ngọc tám góc, lầu tám góc ^^) phía trước trong hồ , muốn nàng tự mình hướng chỗ đó đi tới. Hai chân của nàng tựa như có ý thức, đầu nàng dù có ngăn cản thế nào cũng vô ích, biết rõ trước có hổ. . . . . . Không, là nam nhân tà ác, nhưng vẫn là tự nguyện rơi vào bẫy mà người ta đã bày sẵn. Phượng Húc Nhật căn bản là đã đào một cái hố tốt lắm, nhưng nàng chính là đần, ngơ ngác nhảy xuống, cho nên hôm nay nàng lại tới đến trước mặt của hắn. Phượng Húc Nhật trước mắt vẫn như cũ quần áo xốc xếch, làn da trên ngực rõ ràng như cũ giọi vào trong mắt của nàng, tựa như ánh mặt trời, chói mắt khiến nàng không nhịn được mà nheo lại con ngươi, nhưng vẫn không thể nào bỏ qua được cảnh tượng đẹp mắt đó. Hắn hôm nay, một đầu tóc dài đen nhánh buông xuống, càng hợp với khuôn mặt có dung nhan khuynh thành kia, ở dưới ánh mặt trời có vẻ tràn đầy ánh sáng rực rỡ. (tiên trời? là sói đội lốt mà chị ơi) “Yêu Hỉ.” Hắn nghiêng người ngồi ở bên thành ghế, quay đầu lại hướng nàng cười một tiếng. Nàng thường nghĩ, đây chính là “Cười một tiếng khuynh thành” đi, nếu không phải trái tim của nàng đủ mạnh, thì chỉ sợ sớm đã bởi vì quá mức hưng phấn mà chết bất đắc kì tử. Mặc dù gần đây nàng đã tương đối sẽ không bị nụ cười của hắn ảnh hưởng, nhưng lòng của nàng vẫn là sẽ không tự chủ được mà đập mạnh. Ai nha nha, nam nhân này thật đúng là mê chết người không đền mạng, trái tim của nàng phải kiên cường một chút, không thể bởi vì hắn cười nhạt một cái liền bị mê phải xoay quanh mới được. “.” Phượng Húc Nhật thấy nàng mãnh liệt nhìn hắn, ngây ngốc đứng tại chỗ, vì vậy vươn tay hướng nàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay. (gọi sủng vật, *ngoắc ngoắc tiểu trư* sủng vật nhà ta đó =)) ) Thấy thế, Yêu Hỉ liền ngoan giống như là Cẩu nhi hắn nuôi, chỉ kém không có ngoắt ngoắt cái đuôi đánh về phía hắn. Nàng là rất muốn đụng ngã hắn nữa (muốn tấn công anh =.=)! Ai bảo nam nhân này lớn lên lại tuấn mỹ như thế đánh trúng tử huyệt của nàng (huyệt mê trai đẹp, *cười tươi* ta cũng có nè), nếu không phải hắn quá tà ác, nàng đã sớm muốn đưa ra ma chưởng. . . . . . Đó, không, là biểu đạt hảo cảm của mình. (muốn vồ anh >.<) “Làm gì?” Kể tử ngày bị hắn hôn qua, nàng đối với hắn liền mang theo chút phòng bị, bởi vì nụ hôn của hắn khiến người ta quá khắc cốt ghi tâm. (và khiến chị nhớ mãi không quên, hắc) Vậy mà mấy ngày nay hắn lại khôi phục một bộ dáng quân tử thản nhiên không bị lay động , luôn là mang theo nụ cười ôn hòa cùng nàng đông lạp tây xả (đông kéo tây xé… đấu khẩu), chính là không đề cập tới thời khắc hai người đã từng mập mờ. “Phơi nắng mặt trời nha.” Hắn cười đến vô hại, thấy nàng đi tới, liền một tay chế trụ nàng cổ tay mãnh khảnh, đem nàng kéo đến trong ngực. Nàng không kịp phản ứng tựa như con diều đứt dây bổ nhào vào trong ngực của hắn, mùi hương thoang thoảng trên người hắn lập tức bao phủ lấy nàng. Yêu Hỉ cho là chỉ có trên người nam quan trong tục hương lâu mới có mùi thơm, nhưng là trên người Phượng Húc Nhật cùng nam quan môn có sự khác biệt, đó là loại mùi vị nam tính , giống như là được ánh mặt trời tạo nên vậy. Nàng uốn éo người muốn rời đi ngực của hắn, nhưng bởi vì mùi vị trên người của hắn mà dừng một chút, quên mất giãy giụa. Mỗi lần đến gặp hắn, nàng lại cảm thấy như mình bị trúng độc của hắn, cho đến khi đem toàn bộ cảm giác của nàng mất hết. Giống như bây giờ, bị hắn lằng lặng ôm, nàng thế nhưng cảm thấy đây cũng là một loại hưởng thụ! Ác, nàng thật sự là sắc sanh nữ trời! Chỉ hận nam nhân này nàng không có cách nào xuất thủ nhúng chàm (=)), chị đang tiếc k ăn được), thì ngược lại vị trí hai người tráo đổi, nàng thành tiểu sủng vật mà hắn tùy thời có thể trêu chọc . Buổi chiều yên tĩnh, gió mát ấm áp lướt nhẹ qua mặt hồ, nàng ngay cả tiếng cá bơi lội trong hồ cũng có thể nghe thấy. Nhưng sự yên lặng này duy trì không được bao lâu, bờ hồ vang lên một hồi tiếng bước chân, hướng bát giác đình truyền đến. Bước chân kia cũng không vội gấp rút, ngược lại có vẻ có chút thong dong. Yêu Hỉ ngước mắt muốn quay đầu lại nhìn lên, bàn tay Phượng Húc Nhật đặt ở trên người nàng chợt chế trụ hông của nàng, đơn giản chỉ cần không để cho nàng xoay người. Lúc này, sau lưng nàng vang lên một giọng nói nam. “Thì ra là đại ca ở chỗ này.” “Nhị đệ có chuyện?” Phượng Húc Nhật câu khởi môi (mở miệng), thanh âm ôn hoà. Phượng Húc Vân là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Phượng Húc Nhật, so với huynh trưởng hơi chút thua kém gương mặt tuấn tú cũng nâng lên cười một tiếng, đi vào trong bát giác.”Khó được thấy đại ca có nhà lâu như vậy, cho nên mới cùng đại ca hàn huyên một chút.” “Ta từ trước đến giờ không biết chúng ta còn có lời nói có thể tán gẫu.” Phượng Húc Nhật mặc dù là cười nói như vậy, nhưng là trong thanh âm lại không có bất kỳ nhiệt độ nào, so với người xa lạ còn không bằng. Phượng Húc Vân sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không có nói tiếp. Không khí vô cùng quái dị. Yêu Hỉ đợi ở trong ngực Phượng Húc Nhật cũng dễ dàng phát giác có điều kì lạ, coi như nàng không có nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Húc Nhật, cũng tin tưởng hắn hiện tại khẳng định Lãnh Như Băng sơn (lạnh như núi băng). “Ta còn đem đại ca coi là huynh trưởng.” Phượng Húc Vân có vẻ lơ đễnh, ngoắc ngoắc tay, ý bảo người ở sau lưng đem nước sơn hộp trên tay hướng Phượng Húc Nhật trước mặt đưa.”Đại ca vì Phượng phủ chúng ta mà bên ngoài bôn ba, thân là đệ đệ, thỉnh thoảng cũng nên vì thân thể đại ca mà lo lắng, cho nên đặc địa lưu lại lão sâm ngàn năm trên núi Trường Bạch này, để cho đại ca bồi bổ nguyên khí.” Phượng Húc Nhật cười cười, nhận lấy nước sơn hộp.”Vi huynh liền cám ơn hảo ý của ngươi.” Phượng Húc Vân cười đến không lộ dấu vết, rồi nói tiếp: “Đại ca không mở ra nhìn một chút sao? Nhưng trước ngửi ngửi mùi một chút, nhất định toàn thân thoải mái.” Phượng Húc Nhật khiêu khiêu lông mày, đem Yêu Hỉ ôm lấy, để cho nàng ngồi ở trên đùi của hắn, bàn tay siết chặt hông của nàng, không thèm để ý đến con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, động tác của hai người vẫn vô cùng thân mật. “Nhị đệ, vi huynh đang bận rộn.” Hắn giống như là đánh Thái Cực (nói chầm chậm) từ chối nhã nhặn.”Ngươi dù sao cũng phải để huynh trước “Tiêu hao” một chút thể lực, mới có lý do bổ thân.” Vừa nói, hắn chỉ chỉ Yêu Hỉ trong ngực. Phượng Húc Vân đảo tròn mắt tử, người ngu đi nữa cũng biết hắn là thầm chỉ chuyện gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói: “Như vậy ta liền không quấy rầy đại ca hăng hái .” Trước khi xoay người, tròng mắt đen thật sâu của hắn quan sát Yêu Hỉ một cái, mới dẫn người ở rời đi. Sau khi Phượng Húc Vân đi xa, bàn tay Phượng Húc Nhật mới rời đi eo của Yêu Hỉ , để cho nàng khôi phục lại tự do, rời đi hai chân của hắn. “Ngươi. . . . . .” Như thế rất tốt, nàng quan hệ với hắn, trong mắt người chung quanh xem ra là cỡ nào “Không bình thường” . Phượng Húc Nhật cũng không để ý Yêu Hỉ đang bộ dáng tức giận trợn mắt, chẳng qua là trên mặt cười nhạt nhìn chằm chằm nàng. Nhưng là hắn cười lại có vẻ lạnh như băng, để cho nàng cả người bốc lên một hồi rùng mình. Hai người trong lúc đó như có một hơi thở lạnh lùng di chuyển, mặc dù ánh mặt trời chiếu xuống trên người hắn, nhưng chung quanh hắn lại tựa hồ như kết sương, không để cho nàng dám đem oán trách trong miệng nói ra. Nhưng vì muốn đánh vỡ sự trầm tĩnh quỷ dị như vậy, Yêu Hỉ không thể làm gì khác hơn là tìm cái đề tài, nhìn ngón tay út của hắn bên cạnh nước sơn hộp.”Kia ngàn năm lão sâm, ngươi không mở ra xem nhìn sao?” Nàng muốn tiến lên thay hắn mở ra nắp hộp, nhưng mu bàn tay lại bị hắn dùng lực vỗ, nước sơn hộp nhanh chóng rơi vào trong tay của hắn. “Làm gì nữa, nhìn một chút cũng không được?” Hẹp hòi như vậy, ngay cả đụng cũng không cho đụng? “Ta đối với ngươi vẫn còn có hứng thú, nên sẽ không để cho Diêm Vương chứa chấp ngươi.” “Cái gì?” Hắn đây là rủa nàng chết sao? “Yêu Hỉ, nhớ những lời này, về sau nếu không phải ta tự tay giao đồ cho ngươi, ngàn vạn không được nhận lấy.” Phượng Húc Nhật vừa nói, cánh tay dài đồng thời đưa ra bên ngoài lan can, bàn tay ngay sau đó buông lỏng. Nước sơn hộp mở ra, lão sâm bên trong cứ như vậy rơi xuống, ùm một tiếng liền cùng cái hộp cùng nhau chìm vào trong nước. Yêu Hỉ cau mày, vội vàng đi tới bên lan can, chỉ thấy cá trong hồ tưởng rằng chủ nhân cho ăn, vội vàng chen thành một đoàn tranh nhau ăn cây lão sâm kia. “Ngươi. . . . . .” Nàng vừa mới nói ra một chữ, sau một khắc liền thở dốc vì kinh ngạc. Mặt hồ hiện lên một luồng sáng bạc, đó là phản xạ của ánh sáng mặt trời chiếu ở trên vây cá. Những con ca kia, từng con từng con lật bụng, nằm ngửa ở trên mặt hồ. Nhân sâm có độc! Hôm nay, Phượng Húc Nhật để cho Yêu Hỉ trở về rất sớm. Lúc nàng rời đi, hắn vẫn như cũ ngồi ở trong bát giác đình phơi nắng, cười nhìn nàng rời đi. Yêu Hỉ trước khi đi hỏi nhiều lần nhân sâm tại sao có độc, hắn như cũ chỉ là trầm mặc cười, cũng không trả lời vấn đề của nàng. Vì vậy, trong lòng của nàng giống như bị vướng phải một cây gai, cho dù nàng muốn nhổ cũng không có biện pháp.
|
Chương 6[color=orange] Nàng tò mò như một chú mèo nhỏ, đem nghi vấn để ở trong lòng, sau chỉ cần mỗi ngày tới trước Phượng phủ, nàng liền cầm theo một chút bạc ở trên người, ý đồ thu mua người ở vì nàng mở cửa, dẫn đường cho nàng. May mắn là người ở Tiểu Tam chỉ kém không có đem tộc phổ Phượng gia đọc làu làu, mới không có mấy ngày, nàng hỏi , hắn cũng trả lời rất cặn kẽ. Phụ thân Phượng Húc Nhật chỉ cưới một thê một thiếp, tiểu thiếp xuất thân thấp hèn, do khó khăn nên đi làm ca kỹ, được Phượng lão gia cưới vào cửa sau, một năm sau thì sinh hạ nhi tử, chính là phượng Húc Nhật. Nhưng sau khi nàng ta dưỡng tốt thân thể liền ném phu bỏ con cùng tình lang bỏ trốn, đến nay tung tích không rõ. Phượng Húc Nhật do phượng phu nhân nuôi nấng, ba năm sau, phu nhân cũng mang thai, sau sinh hạ Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia. Mà phượng Húc Nhật từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, mặc dù mẫu thân xuất thân thấp hèn, nhưng bởi vì là trưởng tôn trong nhà, vì vậy Phượng lão gia vô cùng để ý. Mấy năm trước, phụ thân Phượng Húc Nhật qua đời, gia nghiệp có ba phần thì hai phần rơi trên vai Phượng Húc Nhật. Mặc dù phượng Húc Nhật quanh năm bên ngoài buôn bán, nhưng mọi người trong Phượng phủ đều biết, không phải là hắn không muốn về nhà, mà là hắn từ trước đến giờ cùng Nhị thiếu gia Phượng Húc Vân như lửa với nước, cho nên dứt khoát lùi một bước, ra bên ngoài phát triển gia nghiệp. Sau khi nàng biết được những chuyện này, trong lòng đối với phượng Húc Nhật thậm chí có loại cảm giác nói không ra lời. Nam tử kia giống như một đầm nước sâu, làm cho người ta không thể thấy được đáy. Mặc dù nàng nghe nói Phượng phu nhân bất kể là hài tử ruột thịt hay không, luôn luôn đối đãi công bằng, không có bất kỳ thiên vị nào, nhưng là, ở bên trong, tay chân đấu đá, nàng đã tận mắt nhìn thấy mấy ngày trước. Nhị thiếu gia không thích huynh trưởng Phượng Húc Nhật này, luôn coi hắn như là cừu nhân (kẻ thù). Đáng chết, nàng làm gì lại nhiều chuyện đi xem xét thân thế của Phượng Húc Nhật, kết quả hại nàng đối với hắn lại thêm chút cảm giác phức tạp. “Ngươi ở đây muốn cái gì?” Hôm nay Phượng Húc Nhật mặc bộ quần áo màu bạc, còn một đầu tóc đen để xõa tung đầy tà mị, lại giống như đầu Hắc Báo tựa trên ghế quý phi, hai bên trái phải còn có tiểu tỳ phục vụ hắn ăn bồ đào. (anh này biết hưởng thụ ghê cơ =.=) Tiểu tỳ đem bồ đào đưa vào trong miệng của hắn, hoàn toàn không cần đại gia hắn động thủ. Hơn nữa, ăn bồ đào liền ăn bồ đào nha, làm gì ăn xong còn lè lưỡi liếm liếm môi mỏng a! (quyến rũ chị *cười gian*) Nhìn hắn bộ dáng mê người, Yêu Hỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, Suy nghĩ của nàng cũng vì hình ảnh này mà bị cắt đứt. “Ta đang suy nghĩ, ngươi chừng nào thì mới chịu bỏ qua cho ta, đem đồ của ta toàn bộ trả lại cho ta!” Nàng tức giận nhìn chằm chằm nam nhân duy nhất ở đây đang rảnh rỗi. Nhìn hắn ung dung tự tại, thật đúng là cực kỳ đắc ý! Nàng hừ lạnh một tiếng. Sau khi Phượng Húc Nhật ăn thêm một khỏa bồ đào, liền từ trên ghế quý phi đứng dậy, cầm lên trong mâm một chuỗi bồ đào, chân dài nhẹ nhàng bước, liền giống như một con Hắc Báo ưu nhã đi tới trước mặt nàng. “Gấp cái gì?” Hắn cười nhìn gương mặt của nàng phồng đến giống như hai khỏa tiểu viên cầu (hai trái cầu nhỏ sao??), môi lại không nhịn được mà trêu nàng.”Ngày ngày cùng ta gặp mặt bồi dưỡng tình cảm không tốt sao?” “Tốt ở chỗ nào?” Nàng bất mãn nói thầm. Hắn hái được một khỏa bồ đào, thừa dịp lúc nàng nói chuyện nhét vào trong miệng nhỏ của nàng. Kia tư vị ngọt vừa mang theo vị chua ở trong miệng của nàng lan tràn, trong miệng của nàng tất cả đều là mùi thơm bồ đào. “Ngọt sao?” Phượng Húc Nhật cười hỏi, nhìn nàng hai mắt trong suốt. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng tươi cười, “Ngọt a!” Quả nhiên là nhà người có tiền, mới có thể ăn được loại bồ đào này vừa lớn lại tròn lại mùi thơm bốn phía. “Kia vậy nếm thêm một quả đi.”Tròng mắt đen tà tứ nhíu lại, hắn thừa dịp thời điểm nàng không kịp phòng bị, đem bồ đào bỏ vào trong miệng mình, lại đem môi dán lên cánh môi béo mập của nàng. Hắn lấy đầu lưỡi khẽ đẩy bồ đào đưa vào trong miệng của nàng, đầu lưỡi hơn ở trong miệng của nàng lật khuấy. (ăn đậu hũ một cách công khai luôn >.<) Nàng căn bản không kịp phát ra kháng nghị, bồ đào cứ như vậy ở trong miệng của nàng thêm , hàm răng nàng cắn bể bồ đào, chất lỏng cùng hương vị ngọt ngào ở trong miệng của nàng tản ra, mà hắn cũng ở trong miệng của nàng cũng hút lấy vị ngọt của bồ đào, lưỡi hai người cứ như vậy thưởng thức nước ngọt, thấm dần vào lòng nhau. Tiểu tỳ ở một bên thấy vậy mà đỏ mặt, nhưng là hình ảnh khó được nếu không nhìn thì quá đáng tiếc, vì vậy tất cả đều không có lên tiếng, không dám thở mạnh. Khi hắn đòi hỏi mật dịch trong miệng nàng, chìm đắm trong sự ngọt ngào của nàng, khiến hắn quên đi tất cả, bốn phía an tĩnh giống như là tồn tại chỉ có hai người bọn họ, đối với nàng khó khăn chia lìa, cho đến khi một đạo thanh âm cắt đứt đây hết thảy. “Các ngươi. . . . . . Đang làm gì!” Yêu Hỉ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, giọi vào trong mắt nàng một dung nhan cau mày. Hà Tịnh Tuyết đang đứng ở cửa, nhìn thấy hình ảnh giờ phút này, toàn thân không khỏi run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, trong tròng mắt còn mang theo sự tức giận. Ngón tay chỉ về phía bọn họ, phảng phất bộ dáng như bắt gian tại trận, chân mày cơ hồ nhíu thành một đoàn. Yêu Hỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, nàng mặc quần áo gấm, đầu búi tóc cao thể hiện đã có gia đình, dung nhân được trang điểm xinh đẹp, thực sự là một mỹ nhân, chẳng qua là hiện nay nét mặt của nàng quá mức dữ tợn, tựa hồ trong mắt nhìn thấy một chuyện gì đó bỉ ổi. “Các ngươi. . . . . .” Hà Tịnh Tuyết run rẩy, đôi mắt buồn bã nhìn về Phượng Húc Nhật.”Làm sao ngươi có thể. . . . . .” Phượng Húc Nhật nhíu mày, cố ý đem Yêu Hỉ ôm vào trong ngực.”Đệ muội, có chuyện gì không?” Hà Tịnh Tuyết mặt một hồi tái nhợt, hắn kêu nàng “đệ muội” khiến tìm nàng có chút đau , nhưng vẫn là nín thở khôi phục lại vẻ trấn tĩnh. Đồng thời, nàng cũng đem Yêu Hỉ từ đầu tới đuôi quan sát một lần. “Đại ca. . . . . .” Sắc mặt của nàng dần dần hòa hoãn, nhưng con mắt sáng quắc vẫn nhìn lên người Yêu Hỉ, hết sức để ý chuyện vừa rồi.”Tịnh Tuyết chẳng qua là hướng đại ca thỉnh an, hơn nữa tới hỏi thăm ý nguyện của đại ca. . . . . . Lần trước, tướng công cùng Tịnh Tuyết thay đại ca an bài đối tượng thành thân, đại ca có thích hay không?” Đối tượng thành thân? Yêu Hỉ nghe những lời này, trên mặt trong nháy mắt xẹt qua một tia lo lắng. Xú nam nhân! Cũng chuẩn bị cùng người khác thành thân rồi, còn đối với nàng động thủ động cước! Yêu Hỉ bất mãn đưa tay nhỏ bé ra đẩy lồng ngực của hắn, nhưng vẫn như cũ bị hắn giam cầm vào trong ngực. “Buông ta ra!” Nàng là một cô nương xinh đẹp chưa gả, hắn còn như vậy ôm chặt nàng không thả! “Thả ngươi ra? Ta đây chỉ có khả năng thành thân với đối tượng là ngươi.” Thanh âm Phượng Húc Nhật không lớn không nhỏ, vừa đủ cho mọi người chung quanh cũng có thể nghe thấy. Giật mình không chỉ có mình Yêu Hỉ, còn có Tinh Tuyết đứng ngây người ở bên cạnh giống như một khối đầu gỗ. “Người nào người nào người nào người nào. . . . . . Ai là đối tượng thành thân của ngươi?” Yêu Hỉ bị dọa cho sợ đến ngay cả lời nói cũng thiếu chút nữa nói không rõ ràng. Giở trò quỷ gì? Nàng cùng hắn căn bản còn chưa có bắt đầu, thế nào lập tức liền nhảy đến chuyện thành thân này? “Đệ muội, chung thân đại sự của ta cũng không nhọc đến Nhị đệ quan tâm, nhất là biểu muội ngươi, ta dù sao cũng không dám trèo cao, sẽ dậy không nổi.” Phượng Húc Nhật nâng lên con mắt xinh đẹp ta mị, nhàn nhạt nhìn về Hà Tịnh Tuyết. (trong bản cv ghi là Gỉ Sạch Tuyết.. tên thật đẹp @_@) Hà Tịnh Tuyết bị tròng mắt đen vô tình của hắn nhìn lên, tâm hơi hơi tê rần , cuối cùng rung rẩy môi nói: “Đại ca. . . . . . Ngươi thành thân đối tượng phải môn đăng hộ đối, Lão thái gia cũng hết sức hi vọng chúng ta có thể thân càng thêm thân. . . . . .” “A!” Hắn khẽ cười một tiếng, cắt đứt lời nói của Hà Tịnh Tuyết nói.”Nếu có rãnh rỗi liền nói cho gia gia cùng với Nhị đệ, kêu bọn họ không cần vì chuyện của ta mà phải quan tâm, ta chính là tính toán muốn cưới nàng.” Hắn chỉ chỉ vào khả nhân nhi (cô gái nhỏ dễ thương) trong ngực, giọng nói hết sức kiên định. “Cái. . . . . .” Yêu Hỉ vội vàng chen vào nói muốn phủ nhận. Nàng chẳng qua là ở trên đường ngẫu nhiên xui xẻo gặp gỡ hắn, cứng rắn bị hắn lừa gạt đến , bị hắn ăn đậu hủ không nói, hiện nay tại sao lại biến thành đối tượng thành thân của hắn? Coi như hắn là diễn trò, ít nhất cũng nên hỏi ý kiến của nàng một cái a! Nhưng hiện nay nàng căn bản là câm ngậm bồ hòn mà im, muốn giải thích một câu cũng không được, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại bị môi mỏng của hắn ngăn lại. Tất cả giải thích của nàng đều bị môi của hắn nuốt hết, chỉ có thể phát ra một chút thanh âm kháng nghị. Hà Tịnh Tuyết thấy thế, sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút lung la lung lay, đứng nguyên tại chỗ một lúc, hai tay che ngực, tức giận xoay người cũng không quay đầu lại mà rời đi. Phượng Húc Nhật căn bản không quan tâm phản ứng của Tịnh Tuyết, nhân cơ hội này lại cho Yêu Hỉ một cái hôn sâu, đầu lưỡi dò lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng nàng. Nàng ngọt như vậy khiến hắn không thể dừng hôn nàng, bất kể là dưới con mắt trừng trừng của mọi người, nàng chính là một khối trái cây ngon ngọt, mà hắn quyết tâm phải hái được. Tóm lại, yêu Hỉ đã là vật trong túi của hắn
|
Chương 7 Cho đến khi người của Phượng phủ đem đến một phong thư, đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của nàng. Trong thư chỉ viết mấy chữ —— Phượng Húc Nhật bệnh tình nguy kịch. ( _ _|| ) Hàng chữ này tựa như sét đánh lên nàng, nàng cầm phong thư, không chút nghĩ ngợi chạy thẳng tới Phượng phủ. (chị dễ bị lừa ghê cơ) Cửa vừa mở ra, nàng liền không kịp để cho người ở dẫn đường, chạy thẳng tới địa phương Phượng Húc Nhật đang ở. Vòng qua hành lang quanh co, nàng rốt cục đi tới lầu các của hắn, vậy mà nàng vừa mới đến gần, liền nghe bên trong có nói giọng nói truyền tới. “Đại ca, ngươi thật không suy nghĩ gì hay sao?” Là thanh âm của một cô gái, giọng nói tràn đầy vội vàng. “Ngươi thường tới chỗ ta, không sợ bị Nhị đệ phát hiện sao?” Phượng Húc Nhật thanh âm giống như là từ chỗ rất xa truyền đến, có chút lạnh như băng. Yêu Hỉ dừng bước, đứng trốn ở bên ngoài, không có phát ra âm thanh cắt đứt bọn họ. “Đại ca, ta biết ngươi hận ta, nhưng là ngươi biết ban đầu ta cũng vậy không muốn, ta. . . . . .” Yêu Hỉ đã hiểu, đó là thanh âm của Hà Tịnh Tuyết. “Đệ muội a đệ muội, tay gấu chỉ có thể bắt được một con cá, ngươi lựa chọn Nhị đệ, ta thay ngươi cao hứng, vui mừng, tại sao lại phải hận ngươi đây?” Thanh âm của hắn như cũ lạnh như băng, không có bất kỳ dư thừa tình cảm.”Chẳng qua là, coi như ngươi trở thành người của Phượng gia, cũng không đại biểu ngươi đủ có thể nhúng tay vào chuyện của ta.” Hắn cự tuyệt rất rõ ràng, không cần bất luận kẻ nào khuyên nhủ. “Đại ca!” Hà Tịnh Tuyết giống như là tan nát cõi lòng kêu lên.”Tại sao ngươi luôn phải đem ta đẩy ra thật xa? Ngươi biết rõ dù ta có cùng với Húc Vân thành thân, lòng của ta. . . . . .” (nghe bức xúc ghê >.<) “Hà Tịnh Tuyết.” Phượng Húc Nhật ngay cả họ tên đầy đủ của nàng cũng gọi ra.”Thân cùng tâm thì không cách nào tách ra , ngươi sở tác sở vi thì không cách nào che lưng mà trì, ta cũng vậy không có thời gian cùng tính nhẫn nại nghe ngươi nhiều lời.” Trong nháy mắt thanh âm của hắn đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, giống như là muốn kết thúc đề tài này. “Hảo. . . . . . Hảo. . . . . .” Trong thanh âm của Hà Tịnh Tuyết có mang theo chút nghẹn ngào, “Ta không nói. . . . . . Ta không nói. Ta chỉ muốn giúp đại ca hiểu rõ mọi việc, hi vọng đại ca có thể suy nghĩ kĩ, ngàn vạn chớ bởi vì tức giận mà làm hỏng đại sự.” Hắn cười lạnh mấy tiếng, nói: “Ngươi bây giờ muốn làm người thuyết phục tài giỏi, cũng không cần phải để ý đến đại sự của ta, đối tượng ta muốn thành thân sẽ tự do ta quyết định.” “Nhưng là đại ca, ngươi không thể tìm một cô nương không rõ lai lịch thành thân a!” Hà Tịnh Tuyết đối với quyết định của hắn vẫn cảm thấy bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi). “Lai lịch không rõ dù sao vẫn hơn người không bằng tâm.” Phượng Húc Nhật lại cười lạnh một tiếng, “Ta thà chọn một người yêu ta, cũng không muốn lựa chọn đối tượng tùy thời đều muốn phản bội ta.” “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể nói như vậy? Ta đối với ngươi vẫn. . . . . .” “Đối với ta? Là Phượng phủ hay là Hà phủ? Hoặc là. . . . . . Căn bản là đối với chính ngươi tốt đây? Tịnh Tuyết đệ muội.” Thanh âm của hắn luôn vững vàng mà không có bất cứ tia cảm tình nào, sẽ cho người lầm tưởng hắn trời sanh tính tựa như tòa băng sơn. “Ngươi. . . . . .” Hà Tịnh Tuyết phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, nước mắt tựa như trân châu rơi xuống.”Ngươi còn oán hận lựa chọn lúc đầu của ta sao?” Lựa chọn gì? Yêu Hỉ vốn là muốn tiếp tục nghe tiếp, lại thấy Tiểu Tam thở hổn hển chạy tới, nàng sợ Tiểu Tam lên tiếng kêu nàng, sẽ khiến cho người trong phòng biết nàng ở bên ngoài nghe lén, vì vậy xoay người tiến lên che lại miệng của Tiểu Tam . “Đi.” Nàng đơn giản đem Tiểu Tam kéo ra xa, một đường ra bên ngoài, sau mới buông miệng của Tiêu Tam ra. “Cô nương, ngươi làm sao vậy? Ngươi còn chưa gặp Đại Thiếu gia mà!” Tiểu Tam quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại nhìn nàng xuống.”Ta cũng đang cần hướng Đại Thiếu gia bẩm báo a. . . . . .” “Chủ tớ các ngươi đều thật xấu xa như nhau!” Yêu Hỉ hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Tiểu Tam một cái.”Hắn từ đầu tới chân đâu có chỗ nào giống như là bệnh tình nguy kịch, còn ở trong phòng cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình!” Nhìn! Nàng chẳng qua là tại bên ngoài nghe lén một đoạn như vậy, cũng biết Hà Tịnh Tuyết đó cùng phượng Húc Nhật có quan hệ không bình thường. Nghĩ tới hắn nói muốn cùng nàng thành thân, chẳng qua là muốn tìm người tới thương hắn. . . . . . Ghê tởm! Hắn thật là tự tin, nhận định nàng chính là thương hắn sao? Hừ! Nàng chẳng qua là mê luyến bề ngoài của hắn! Yêu Hỉ thật muốn quay trở lại hô to, cho hắn biết hắn đã sai. “Nữ nhân?” Tiểu Tam gãi gãi đầu, cau mày nói.”Trong phủ mọi người đều biết cô nương mà Đại thiếu gia mang về, cũng chỉ có Yêu Hỉ cô nương ngươi nha!” Nàng tức giận o o đi về phía trước, giận đến không muốn bước vào Phượng phủ thêm một lần bào nữa. “Người trong Phượng phủ các ngươi quan hệ thật phức tạp, nhất là cái đó. . . . . . Thê tử của Nhị thiếu gia, cùng Đại thiếu gia các ngươi tựa hồ quan hệ không rõ ràng. . . . . .” “Cô nương, ngươi nói ta nghe thì không sao, chứ lời này ngàn vạn lần đừng để cho người khác nghe được.” Tiểu Tam vội vàng chạy theo nàng.”Nhị thiếu phu nhân cùng Đại thiếu gia đã là quá khứ, ngàn vạn đừng làm loạn thêm nữa.” “Quá khứ?” Yêu Hỉ thiêu mi, mặc dù trái tim một hồi tức giận, nhưng vẫn là bởi vì tò mò mà quay đầu nhìn Tiểu Tam.”Bọn họ còn có một đoạn quá khứ?” Không thể nào! Thật đúng là bị nàng đoán trúng? “Này. . . . . .” Tiểu Tam do dự một lát, mới thấp giọng đáp lại câu hỏi của nàng.”Thật ra thì nhị thiếu phu nhân vốn là vị hôn thê của Đại thiếu gia, chẳng qua là. . . . . . Ngày đó Đại thiếu gia phải đi buôn bán xa, nhị thiếu phu nhân thế thay đổi nói muốn cưới Nhị thiếu gia. . . . . . Nghe nói, là nhị thiếu phu nhân yêu Nhị thiếu gia.” “Cứ như vậy?” Chỉ có như vậy? Nàng vậy mới không tin! “Ta liền chỉ biết có từng đó.” Tiểu Tam vỗ vỗ cái ót.”Cô nương, ngươi cũng biết chúng ta chỉ là người ở, cũng không thể hỏi quá nhiều chuyện của chủ.” Cũng phải. Yêu Hỉ biết mình cũng không tiện làm khó Tiểu Tam, coi như trong lòng có vô số nghi vấn, cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống. Nhưng là, chỉ cần nghĩ tới phượng Húc Nhật ở trong phòng cùng Tịnh Tuyết nói chuyện, trong lòng nàng cũng rất không thoải mái. Nàng cảm thấy, giống như là hắn lấy nàng ra làm bia đỡ đạn, là hắn nhìn trúng mà có thể lợi dụng làm đối tượng thành thân. Yêu Hỉ buồn buồn nghĩ. “Quên đi , ta muốn về nhà.” Nàng thề, coi như dù mê luyến bề ngoài Phượng Húc Nhật như thế nào, nàng sẽ không thuận theo ý hắn. Nàng mới không có yêu hắn, tuyệt đối sẽ không để cho hắn vừa lòng đẹp ý! Yêu Hỉ hừ một tiếng, xoay người liền muốn rời đi Phượng phủ, khi rẽ qua hành lang của Tiền viện, thình lình bị đâm phải người khác. “A!” Lên tiếng kinh hô chính là lão gia Phượng phủ. Yêu Hỉ bởi vì đang giận, cước bộ dồn dập, đi bộ cũng không nhìn đường, vì vậy trực tiếp đụng vào đối phương. Thật may là Hảo lão giả phía sau có người ở đỡ, mới không có đem một xương cốt cao tuổi mà đụng vỡ. Mà nàng cũng không có vận tốt như vậy, Tiểu Tam không kịp đỡ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã nhào. “Ai yêu, thật là đau!” Mông trắng của nàng cứ như vậy trực tiếp cùng mặt đất va chạm, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt vo thành một nắm, phát ra kêu đau. “Là kẻ nào không có mắt vậy!” Lão gia gần bảy mươi tuổi tiếng như chuông lớn, rống lên mắng. Yêu Hỉ chu cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đứng trước mặt là một lão nhân gia tóc trắng xóa, đang mặt nghiêm túc nhìn nàng. Lão gia này nhìn đầy khí thế, mặc hoa phục, vừa nhìn liền biết người này ở Phượng phủ địa vị bất phàm. Nàng nhíu mày một cái, lập tức hiểu lão giả trước mắt chính là Phượng lão ông. Ai, nàng hôm nay thật đúng là vận khí không tốt. “Xin lỗi, là ta quá lỗ mãng.” “Ngươi. . . . . .” Phượng lão ông nhìn Yêu Hỉ đang chậm rãi từ dưới đất đứng lên.”Ngươi là người nào? Ta trước kia thế nào chưa từng thấy ngươi trong phủ?” Yêu Hỉ nói quanh co trong chốc lát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chột dạ nói: “Ta là mang đồ tới cho Đại thiếu gia .” Phượng lão ông mặc dù đã bảy mươi tuổi, nhưng nhìn cũng biết cái tiểu nha đầu này nói láo, vì vậy nhìn Tiểu Tam phía sau . “Tiểu Tam, vị cô nương này là ai?” “Ách. . . . . .” Tiểu Tam là ăn gạo Phượng phủ, nhận lương Phượng phủ, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng mở miệng: “Nàng là tục hương lâu . . . . . .” “Bạc bảo, ta tên là bạc bảo!” Yêu Hỉ cắt đứt lời nói củaTiểu Tam…, vội vàng cái khó ló cái khôn cầm tên tỷ muội trong lầu thế thân. Nàng biết như vậy là không đúng, nhưng là nếu không làm như vậy, tất cả mọi người sẽ biết nàng cùng phượng Húc Nhật dây dưa không rõ, về sau thanh danh của nàng sẽ khó sạch. Cho nên đành bán đứng bạc bảo. . . . . . Dù sao bạc bảo cơ hồ là không ra khỏi nhà, ít người cũng biết mặt nàng như thế nào, cũng sẽ không có người nào dám ở bạc bảo nói linh tinh. “Bạc bảo?” Lão thái gia nhíu nhíu mày.”Tục hương lâu? Tiểu Tam, Húc Nhật khi nào cùng tục hương lâu có quan hệ rồi?” “Hồi bẩm lão gia…, vị này. . . . . . Cô nương, là người mà thiếu gia mời tới làm khách .” Tiểu Tam không nhịn được liếc nàng một cái, trách nàng nói láo. Sau khi Phượng lão ông quan sát nàng toàn thân cao thấp một cái, giữa hai lông mày giống như nhíu lại tạo thành một tòa núi nhỏ, thì thào nói: “Ngươi chính là đối tượng mà Húc Nhật muốn kết hôn?” “Phải . . . . . Không phải!” Yêu hỉ liền vội vàng lắc đầu phủ nhận.”Lão thái gia, đây chỉ là Đại thiếu gia nhất thời nói lung tung, tiểu nữ tử tự biết không môn đăng hộ đối, không dám với cao.” Chân mày Phượng lão ông khép lại càng chặc hơn.”Cô nương này ngươi thật là kỳ quái! Đây là lần đầu có người không coi trọng cháu của ta đấy. Húc Nhật là điểm nào mà ngươi xem không vừa mắt, ừ?” Giọng nói chất vấn kia khiến cho nàng sửng sốt. Nàng còn tưởng rằng mình tiến lui đúng lúc, không nghĩ tới thế nhưng để cho Phượng lão ông chất vấn. Như thế này cũng không được, như thế kia cũng không xong, Phượng phủ từ trên xuống dưới đều thật khó phục vụ a! Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, trong đầu thẳng oán trách. “Bởi vì ta không thương hắn.” Nàng nhăn nhăn lỗ mũi, cắn môi nói. Vậy lí do này sẽ tốt đi? “Yêu?” Phượng lão ông lại quan sát Yêu Hỉ một cái.”Ngươi tuổi còn trẻ, kia hiểu được cái gì là yêu sao?” “Yêu chính là thích, thích chính là yêu.” Nàng nói xong không chút do dự.”Nhưng là ta hiện nay đối với Đại thiếu gia không có một chút xíu thích, ta ta còn thậm chí, chán ghét hắn!”
|
Chương 8
“Cái gì?” Phượng lão ông sửng sốt.”Ngươi ghét Húc Nhật?” Quái, như thế nào cùng lời đồn hắn nghe được không giống nhau vậy? Hai người bọn họ gần đây không phải là thân nhau, mười mấy ngày nay đều là cùng một cô nương đi lại trong Phượng phủ, thế nào mà giờ lại không như lời đồn đây? “Phải” nàng ghét hắn, ghét tâm cơ của hắn, càng ghét hắn muốn lợi dụng nàng ngăn cản một đống phiền toái.”Cho nên Lão thái gia, ta phải đi, Saionara! Không, là về sau cũng sẽ không gặp lại” Yêu Hỉ nhanh chóng, gật đầu một cái liền như một làn khói chạy đi mất, hoàn toàn không để ý Phượng lão ông kêu lên, thở phì phò ngay cả đầu cũng không quay lại. Muốn mang nàng thành bia đở đạn. Nàng mới không làm đây! *** “Phượng Húc Nhật bệnh tình nguy kịch?” Vừa đồng dạng bút tích! (Giống cái thư lần trước =)) ) Yêu Hỉ vừa nhận được tin, liền giận đến đem nó xé nát. Nàng quản hắn khỉ gió sống hay chết, dù sao nam nhân Phượng Húc Nhật này rất hư, hơn nữa đầy bụng tâm cơ, căn bản không có một chút hảo tâm nào. Coi như nàng mê luyến bề ngoài của hắn thì thế nào? Không có nghĩa là Yêu Hỉ nàng không tức giận, có thể mặc cho hắn đem nàng trong lòng bàn tay mà chà sát bóp nghiền nha! Hơn nữa ngày đó nàng nghe lén hắn cùng với Hà Tịnh Tuyết nói chuyện, giữa hai người rõ ràng quan hệ không như mọi người nói, còn tính muốn kéo nàng xuống nước cùng? Nàng mới không có đần như vậy! Hơn nữa nhà giàu có ân oán sâu tựa như biển, nếu biết mình là bị hắn lợi dụng, nàng đương nhiên phải trốn trước, tránh cho đến lúc đó nàng hãm sâu trong đó không cách nào chạy trốn, thành bia đở đạn, đỡ cho hắn vô số ám tiễn. Không làm được đến lúc đó hắn còn có thể bày ra vẻ mặt cười cười như không liên quan đến hắn, nói nàng là kẻ ngu. Không làm! Loại việc ngốc này nàng mới không làm! Yêu Hỉ cắn môi, hận mình quá ngu quá ngây thơ. Sớm biết cũng đừng dễ dàng bị hắn dẫn dụ, đến lúc nàng muốn trốn đi, hắn lại tựa hồ như không muốn bỏ qua cho nàng. Trong lòng nàng nói thầm không ngừng, không biết Phượng Húc Nhật kế tiếp sẽ làm gì. Mấy ngày nay, Yêu Hỉ vẫn đợi ở trong phòng, đã buồn bực đến chịu nổi, vì vậy quyết định ra ngoài đi lại một chút. Vừa mới đi ra cửa phòng, nàng liền nghe mấy tên nam quan đang ghé vào một chỗ tán gẫu. “Nói đến bạc bảo cô nương của chúng ta, mọi người đều nói nàng có thể chiêu tài hưởng phúc, có không ít phú thương công tử nhanh nhanh chóng chóng, kém bà mai tới cửa làm mai.” “Đúng nha! Liên Phượng phủ cũng tới làm mai đây.” “Làm mai không quan trọng, lại là trực tiếp tìm tới Hoa phủ, xin tiểu thư thành toàn, để cho bạc bảo cô nương gả cho Đại thiếu gia hắn.” Tất cả những lời nói đó đều vào trong tai Yêu Hỉ, nghe được nàng hỏa khí từ từ tích lũy. Nàng cắn môi tiến lên cắt đứt câu chuyện của nam quan cửa.”Các ngươi mới vừa nói cái gì? Phượng phủ tìm tới tiểu thư chúng ta, muốn đem bạc bảo gả cho đại thiếu gia bọn hắn?” Nam quan mọi người xanh mắt to nhìn Yêu Hỉ. Bình thường nàng nhìn thấy bọn họ luôn là cười mị mị, hơn nữa ôn nhu như nước, chưa từng thấy qua nàng lo lắng, tức giận như thế. “Yêu Hỉ cô nương. . . . . .” “Nói mau!” Nàng trợn mắt nhìn thẻ đỏ tục hương lâu một cái. “Dạ dạ dạ.” Thẻ đỏ nam quan hé ra tuấn mỹ dung nhan vo thành một nắm, cơ hồ mau khóc. Bình thường Yêu Hỉ cô nương đối với hắn yêu thương phải phép, thế nào hôm nay bộ dáng thay đổi hoàn toàn?”Là Phượng gia lớn nhỏ không giải thích được sinh cơn bệnh nặng, nhưng là các đại phu cũng chẩn đoán bệnh không ra nguyên nhân, Phượng lão ông không thể làm gì khác hơn là tìm coi bói sư, nghe nói là phượng lớn nhỏ gần đây tạp âm, phạm tiểu nhân, cho nên cần hỉ khí tới sẽ giải được bệnh tật. . . . . .” “Quan bạc bao kia là chuyện gì?” “Liền. . . . . . Nghe nói Phượng lão ông trước đó vài ngày trong phủ gặp được bạc bảo cô nương, thấy nàng dáng dấp Phú Quý chiêu hỉ, sau lại mời người nhìn qua mặt nàng, phát hiện nàng đúng là thích hợp làm đối tượng thay phượng Đại thiếu gia xung hỉ.” Nam quan mặt đỏ nói hét những gì hắn biết không chừa một chữ. “Cái gì?” Không thể nào! Nàng ngày đó ở Phượng phủ gặp Phượng lão ông, thuận miệng nói ra mình là bạc bảo, thế nhưng diễn biến thành kết quả như thế. “Mà nói, bạc bảo cô nương mệnh tốt tài phú đầy mình, càng làm cho Lão thái gia Phượng phủ nguyện ý bỏ xuống ý kiến môn đăng hộ đối, nhận nàng làm cháu dâu.” “Tại sao có thể như vậy?” Yêu Hỉ cau mày, phát hiện chuyện càng ngày càng phức tạp. Nàng cho là tự mình không đi thượng Phượng phủ nữa, nên sẽ không phát sinh ra chuyện gì, nam nhân Phượng Húc Nhật này dù tâm cơ có như thế nào, cũng không có biện pháp lợi dụng nàng nữa. Nhưng là nàng sai lầm rồi, nàng vạn vạn không nghĩ tới sau ngày đó ở Phượng phủ cùng Phượng lão ông gặp mặt, sẽ phát sinh chuyện như vậy. “Yêu Hỉ cô nương?” Nam quan thấy nàng sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi thăm.”Ngươi làm sao vậy? Nhìn ngươi sắc mặt thật tái nhợt a.” Nàng nặng nề thở dài một cái. Phượng Húc Nhật, ngươi thật không muốn bỏ qua cho ta sao? Trong lòng nàng thật hận hỏi, trong mắt còn dấy lên hai đóa ngọn lửa. “Ta không sao!” Nàng cuốn lên tay áo, nhắc làn váy, một bộ vẻ mặt khẳng khái hy sinh.”Quên đi, ta đi hỏi một chút, hắn rốt cuộc muốn làm gì!” Ghê tởm! Phượng Húc Nhật nam nhân này quá tà ác, quá hèn hạ. Muốn lợi dụng nàng, thế nhưng lại xuất ra chiêu hạ lưu như thế ép nàng hiện thân. Nàng hiện tại phải đến gặp hắn, muốn hắn cho nàng một giải thích đầy đủ! Nhưng nếu Yêu Hỉ trong tay có đao lớn, nhất định trước tiên sẽ đánh chết xú nam nhân trước mắt này! Nhìn mà xem, nam nhân theo như lời đồn bệnh tình nguy kịch đang nửa nằm ở trên ghế quý phi thưởng thức nước trái cây. Có cái người nào bệnh tình nguy kịch sẽ vô cùng thoải mái vừa ăn bồ đào vừa uống rượu, ưu nhã đọc sách? “Yêu Hỉ, ngươi rốt cuộc đã tới.” Phượng Húc Nhật giống như là đoán chắc nàng sẽ đến, mỉm cười ngước mắt nhìn nàng đang tức giận. “Phượng, Húc, Nhật!” Nàng nghiến răng hét, thể hiện rõ nàng đang tức giận đến mức nào. “Vừa mới gặp mà đã nhiệt tình như vậy?” Hắn từ trên ghế quý phi ngồi dậy, trên mặt cười đầy vô hại, tựa như một con Hắc Báo đã được ăn no, tư thái vô cùng thong dong lười nhác. Đường cong cơ ngực đầy hoàn mỹ lộ ra, như ẩn như hiện hấp dẫn ánh mắt Yêu Hỉ, trong phút chốc, nàng đã quên luôn mục đích đến đây của mình. “Ngươi. . . . . .” Nàng lấy lại tinh thần, duỗi ngón chỉ vào hắn, tức giận nói: “Ngươi rõ ràng dũng mãnh như rồng, cái gì mà cần thành thân xung hỉ?” “Ta là bệnh ở trong lòng.” Phượng Húc Nhật bàn tay che ngực trái, giọng nói hết sức chân thành. (*lau lau mồ hôi*) Có cái bệnh gì là bệnh ở trong lòng? Nàng cau mày, tự hỏi trong lời nói của hắn có mấy phần chân thực.”Nhưng là ngươi hoàn sinh long hoạt hổ nha.” “Tâm bệnh a, là đau ở trong lòng, đau ở trong lòng, bệnh ở trong lòng.” Hắn đi về phía nàng, nâng tay nhỏ bé của nàng lên, đem lòng bàn tay mềm mại của nàng để vào ngực của hắn. Tay nhỏ bé chạm phải thân thể của hắn, giống như là đụng phải khối sắt nóng người, muốn lùi về, nhưng lại bị bàn tay của hắn kiềm giữ. “Ngươi. . . . . .” “Ngươi biết bệnh này tên gì không?” Hắn đem tuấn nhan đến thật sát trước mặt nàng.”Cái này gọi là . . . . . . Bệnh tương tư.” (*đỏ mặt* em cũng tương tư anh mất a) Yêu Hỉ cũng không có đỏ mặt xấu hổ như hắn đoán, ngược lại nhíu lông mày. Phượng Húc Nhật nhìn khóe miệng nàng khẽ mấp máy, chân mày nhíu lại thật chặt, trong mắt để lộ ra một tia nghi vấn. Quái, phản ứng của nàng thế nào không có ở trong dự liệu của hắn đây? Trước kia, rõ ràng nàng nhìn thấy hắn sẽ mặt đỏ tới mang tai, hưng phấn đến chảy máu mũi, nhưng bây giờ tựa như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của hắn, những tật xấu khả ái này tất cả đều không hề xuất hiện nữa, ngay cả trong cặp mắt tròn vo giống như như lưu ly kia cũng tràn đầy nghi vấn, không hề giống như lần đầu gặp mặt nữa, vô tội không có một chút phòng bị nào. Trong tâm Yêu Hỉ nghĩ, hoàn hảo nàng sáng nay ăn sáng ít, nếu không hiện tại khẳng định phải ói ra một đống đồ ăn. Bệnh tương tư? Loại chuyện hoang đường này mà hắn cũng nói ra được, da mặt của hắn rốt cuộc làm bằng gì nha? Đơn giản là tường đồng vách sắt, nói láo hoàn toàn sẽ không đỏ mặt. “Ngươi không phải là bệnh tương tư, ngươi là trong óc có gân đứt rời, mới có thể nghĩ ra điều nhàm chán như vậy!” Nàng rút tay nhỏ bé về, tức giận đã áp đảo mê luyến của nàng đối với hắn, mỹ nam kế của hắn, hoàn toàn thất bại. “Cái gì nhàm chán?” Phượng Húc Nhật không thèm để ý cự tuyệt của nàng, ngược lại nâng lên cằm của nàng, môi mỏng cách môi của nàng thật gần. “Ngươi tại sao muốn cưới Bạc Bảo?” Nàng tức giận hỏi, giọng nói giống như là thẩm vấn phạm nhân. “Cái vấn đề này phải là ta hỏi ngươi mới phải.” Hắn thân thể cao lớn không ngừng hướng nàng đến gần, đem nàng bức đến góc tường, giống như là nhốt chặt một con Điểu Nhi (chim nhỏ =.=) ý đồ chạy trốn.”Tại sao ta muốn cưới ngươi lại biến thành bạc bảo?” “Cái, cái gì?” Bởi vì hắn tiến tới gần, Yêu Hỉ đã mất đường có thể lui, thân thể nàng cơ hồ là dán lên người hắn, khiến cho thanh âm của nàng có chút run rẩy. “Người ta muốn cưới là ngươi.” Phượng Húc Nhật không sợ người khác làm phiền trọng thân lần thứ nhất.”Là Yêu Hỉ, không phải là bạc bảo.” Bạc bảo là ai? Hắn căn bản chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua, làm sao có thể cưới vào cửa? “Cái gì?” Nghe được giải thích của hắn, Yêu Hỉ sửng sốt một chút. Nói như vậy, quả nhiên là sau khi nàng gặp gỡ Phượng phủ Lão thái gia nói mình là bạc bảo, là nàng đem bạc bảo kéo xuống nước ? Thiên, nàng tại sao ngu xuẩn như vậy a! Lần này nàng muốn thế nào trở về cùng bạc bảo giải thích nha? “Ngươi hôm nay tự mình đưa tới cửa, là vì chuyện này?” Phượng Húc Nhật đem nàng vòng vào trong ngực, để cho nàng không thể trốn đi mới nói.”Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn kết hôn với ngươi, những nữ nhân khác ta một chút hứng thú cũng không có.” Môi của hắn lướt qua gương mặt như tơ gấm mềm mại của nàng, giọng nói nhẹ như gió xuân. “Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Yêu Hỉ lấy lại tinh thần, mới phát hiện hắn cách nàng thật là gần, khoảng cách này khiến nàng sắp hít thở không thông.”Ngươi tại sao muốn cưới ta? Còn có, ta căn bản không thích ngươi, cũng không có đã đáp ứng muốn gả cho ngươi. . . . . .”
|
Chương 9 (Cẩn thận đoạn cuối) Hắn cười lớn, nhìn nàng mở to đôi mắt, môi hắn lại cố ý lướt qua cằm của nàng. “Yêu Hỉ, ngươi thật không thích ta sao? Kể từ khi ngươi nhìn thấy ta, không phải đã rất yêu thích gương mặt này của ta hay sao? Bất quá, ngươi hôm nay, đúng là so với trước kia có tiến bộ nha, đã qua nửa canh giờ, ngươi mới bắt đầu đỏ mặt.” Vừa bị hắn nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Hỉ không khỏi lại nóng ran, đối mặt với việc hắn tiến tới gần, nàng căn bản giống như là bị một con rắn quấn lấy, và đang mở to miệng chuẩn bị đem nàng một hớp nuốt vào. (hớ hớ, đúng rồi, giác quan thứ 6 của phụ nữ quả k có sai =)) ) Tức giận! nàng là thích vẻ ngoài của hắn, ai kêu hắn dáng dấp so nữ nhân còn đẹp hơn, khiến nàng có xem thế nào cũng không ngán. Dù dáng dấp của hắn có tốt hơn nữa, nhưng lý do hắn muốn kết hôn với nàng căn bản thật không hảo tâm a! “Nam nhân tà ác lại có tâm cơ giống như người, khẳng định khắp nơi đều có cừu oán, cho nên mới muốn bắt một người che trước mặt ngươi, thay ngươi ngăn cản minh đao, ám tiễn!” Nàng đem bất mãn trong lòng tất cả đều nói ra, tính toán của hắn một chứ cũng không giữ lại. Phượng Húc Nhật cũng không có bởi vì lời nói của nàng mà giật mình, tuấn nhan vẫn như cũ miết lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Ta sao có thể để cho ngươi ngăn cản đao, ngăn cản mũi tên đây? Mà nói, chỉ cần ngươi gả cho ta, chẳng phải là tròn nguyện vọng của ngươi, ngày ngày cũng có thể nhìn thấy gương mặt ta sao? Hơn nữa. . . . . . Còn có thể tùy thời”Ăn” ta.” (*cười lăn bò*) “Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Không biết xấu hổ!” Nam nhân này thế nào mà da mặt lại dày như vậy a! Nàng đem tay nhỏ bé đặt trước ngực hắn, muốn ngăn trở nhiệt độ của hắn ủi nóng da thịt nàng.”Ta hôm nay là tới nói cho ngươi biết, ngươi đừng bởi vì không làm gì được ta, liền đem bạc bảo kéo xuống nước. . . . . .” “Ta cho tới bây giờ không muốn qua nữ nhân nào ngoại trừ ngươi ra.” Phượng Húc Nhật đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vành tai trắng noãn của nàng. Không được, nàng muốn trấn định, không thể vì nam sắc hấp dẫn mà rối loạn được! Vì vậy Yêu Hỉ đem hắn đẩy ra, hận hận nhìn chằm chằm hắn.”Đừng tưởng rằng mặt ngươi vừa xem sẽ lừa gạt người ta chết không đền mạng mà có thể đối với ta muốn làm gì thì làm! Ta sẽ không trở thành tượng gỗ của ngươi !” (*ưỡn ngực cong mông, gật đầu* đúng vậy) Muốn lợi dụng nàng? Không có cửa đâu! Nàng rốt cuộc tìm được khe hở thoát đi ngực của hắn, hai má hồng hồng giống như bị phơi dưới ánh mặt trời, lại có chút béo mập như sơ anh nở rộ. (chả hiểu sơ anh này là cái j) “Ta sẽ không gả!” Yêu Hỉ tức giận thở phì phì , giống như là Cẩu nhi bị buộc cổ vậy, chỉ muốn kéo đứt sợi dây đó, để nhanh chóng thoát đi sự dây dưa không rõ của nam nhân Ma Mỵ này. Phượng Húc Nhật buông tay, cũng không cùng nàng tranh chấp, chẳng qua là híp hai tròng mắt, trong mắt lưu chuyển sóng mắt ôn nhu. “Sau bảy ngày, ta liền cưới ngươi vào cửa.” Hắn gọn gàng dứt khoát nói, giống như đã nắm giữ hết thảy trong tay, bộ dáng chẳng những kiên định mà lại có vẻ tình thế bắt buộc. Yêu Hỉ phát hiện mình hôm nay tới căn bản là thất bại, hắn vẫn như cũ khư khư cố chấp, hoàn toàn không đem lời nói của nàng vào tai. “Ngươi người này. . . . . . Thật là nói không được mà!” Nàng tức giận o o nhìn chằm chằm hắn, gương mặt tựa như con ếch phồng lên hai má.”Mặc kệ ngươi, dù sao ta cũng đã nói qua, không lấy chồng chính là không lấy chồng!” Nàng tức giận dậm chân, liền muốn lách qua hắn, tính toán rời đi. Phượng Húc Nhật mị con mắt nhìn nàng lướt qua mình bộ dáng muốn đi, không chút nghĩ ngợi liền bắt được cánh tay của nàng, khuôn mặt để trên vai trái nàng, hai tay tự sau lưng ôm nàng. Rất tốt, nàng thật là hảo tuân lệnh khiến lòng hắn bốc lửa. (cái này…) “Phượng, Húc, Nhật ——” Cả người Yêu Hỉ giống như bị bạch tuộc cuốn lấy, căn bản không cách nào nhúc nhích. “Nói không thông, không thể làm gì khác hơn là tự thể nghiệm, để chứng minh ta thích ngươi cỡ nào.” Cũng muốn chứng minh, nàng không cách nào có thể chống lại mị lực của hắn. Tự thể nghiệm? Hắn đang nói đùa sao? Yêu Hỉ bị hắn ôm thật chặc, mặc cho nàng có giãy giụa thế nào, vẫn không thể thoát ra khỏi ngực hắn. Nàng liều chết đi tới cạnh cửa, nhưng hắn so với nàng nhanh hơn một bước, đem nàng áp lên trên tường, thân thể cao lớn tựa như gốc cây đại thụ che đậy nàng. “Phượng Húc Nhật, buông ta ra. . . . . .” Yêu Hỉ cắn răng, giọng nói hết sức không vui. “Yêu Hỉ, ngươi còn không hiểu ta sao? Chỉ cần là ta nghĩ muốn , không có ai có thể từ trong lòng bàn tay ta chạy trốn được.” Hắn đem mặt của nàng đối diện với mặt hắn, để cho nàng nhìn thẳng thấy được sự kiên định trong mặt mình. Nụ cười bên mép của hắn biến mất, thay vào đó là một tầng hàn băng, không còn vẻ mặt bất cần đời, mà là vững như băng sơn, lại vừa lãnh vừa cứng cùng nàng nhìn thẳng. Khí thế lạnh lẽo kia hoàn toàn ngăn chận phản kháng của Yêu Hỉ, nàng không nhịn được sợ run cả người, lần đầu tiên nhìn thấy mặt lãnh khốc của hắn. Nàng vẫn cho là hắn luôn như gió ấm áp, lại quên mất gió thì vô hình, thỉnh thoảng thổi lên sẽ khiến nàng sợ hãi. (chém viu viu, gió mát thế *cười sướng*) “Tại. . . . . . Tại sao. . . . . . Chọn ta?” Nàng chính là không hiểu nha! Nàng không có tài cũng không phải quá xinh đẹp gì, đầu cũng không phải là rất thông minh lanh lợi, càng không phải là danh viện thục nữ, hắn là cái nam tử cao cao tại thượng, làm sao có thể coi trọng tiểu nữ cô nhi như nàng đây? Nàng. . . . . . Căn bản không xứng với hắn nha! “Bởi vì ngươi sẽ yêu ta, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không phản bội ta.” Phượng Húc Nhật một cái liền hiểu được nghi vấn trong lòng nàng. Kể từ sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt của nàng vẫn dừng lại trên người của hắn, so với những nữ nhân khác, ánh mắt của nàng luôn là kiên định mà ngượng ngùng. Hắn biết, nếu như nàng có cơ hội, sẽ một hớp đem hắn nuốt vào. (chính xác =)) ) Rất tốt, hắn rốt cuộc đã tìm được nàng – cô nương mà hắn chân chính muốn. (anh muốn… @_@) Từ một khắc bắt đầu, hắn đã nghĩ cách khiến nàng đối với hắn mê luyến càng sâu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào dù là lấy nam sắc câu dẫn nàng, muốn nàng không thể dời khỏi hắn. Nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, không cách nào nắm bắt được tâm tư nữ nhân, trong một khắc hắn tưởng nàng đã mê luyến hắn thì lại không phải, giống như vừa rồi nàng chỉ muốn mau chóng trốn đi hắn. Bất quá không quan hệ, hắn liền yêu vật có tính khiêu chiến như vậy, nhất là nàng, hắn nguyện ý tốn thời gian để hiểu rõ, bởi vì hắn chính là cảm thấy nàng đáng giá. “Ngươi. . . . . . Ngươi không biết xấu hổ, tại sao có thể như vậy xác định ta sẽ yêu ngươi?” Yêu Hỉ lưng chạm tường, hai tay bị bàn tay của hắn kiềm chế, căn bản không cách nào né ra. “Thật ra thì ngươi đã yêu ta.” Phượng Húc Nhật trong tròng mắt ánh lên sự tự tin, giọng nói cũng hết sức kiên định. (mức độ tự sướng của anh này cao hơn ta *chấm chấm mồ hôi*) Nàng còn chưa kịp mở miệng phản bác, môi của hắn liền che lại cánh môi mềm mại, lấy đầu lưỡi cạy ra môi anh đào mềm mại của nàng. Lưỡi trơn trợt nhanh chóng trợt vào trong miệng đỏ của nàng, hai người nước miếng trong miệng trong nháy mắt hỗn hợp, hắn còn có thể ngửi được trên người nàng hương hoa lài nhàn nhạt. Nàng lập tức phản kháng, nhưng là hai tay nàng bị kiềm chế, chỉ có thể uốn éo người, nửa người dưới cùng hắn dán chặt, ngược lại có vẻ càng thêm mập mờ. Lưỡi của nàng muốn ngăn cản đầu lưỡi của hắn xâm nhập, không ngừng muốn đem lưỡi của hắn đẩy ra, nhưng hắn vẫn rất có kỷ xảo trêu chọc phấn lưỡi của nàng, giống như cùng đầu lưỡi của nàng chơi đùa. Yêu Hỉ vừa tức vừa vội, nam nhân này so nàng trong tưởng tượng còn dây dưa hơn người, rõ ràng đã bị nàng cự tuyệt, hắn vẫn còn ý đồ muốn ở trên người nàng tìm thứ hắn thích. Mà thân thể của nàng giống như là bị hắn nhìn thấu vậy, mỗi lần hắn vuốt ve đều có thể ngăn lại phản kháng của nàng, kế tiếp liền giữ chặt thắt lưng nàng, vạt áo trước của nàng liền thuận thế mở rộng. “Phượng Húc Nhật. . . . . .” Yêu Hỉ tránh thoát hắn dây dưa đầu lưỡi, rốt cuộc tìm được khe hở nhẹ kêu. Nàng cảm giác ngực mình một hồi lạnh, mà nàng lại cảm thấy mình càng ngày càng nóng, giống như là một khỏa bị một ngọn lừa thiêu đốt, cơ hồ biến thành tiểu hỏa cầu. Trong mắt Phượng Húc Nhật xuất hiện chuyển dời ý định, bởi vì hôn qua đôi môi điềm mỹ của nàng, cũng hưởng qua nước miếng trong miệng nàng (=.=), khiến cho cơ thể hắn thấy nhiệt năng. Thoải mái liếm liếm môi mình, hắn vô cùng hài lòng cười. Tiếp, bàn tay của hắn tìm đến trước ngực của nàng, hai tay xoạt kéo ra váy. Dưới lớp vải màu hồng phấn trước ngực nàng kia chính là xuân quang, lại ôm sát vào nàng, càng nổi bật lên da thịt trắng noãn của nàng giống như tuyết đầu mùa. (chịu ak… lung tung hết cả lên rồi >.<) “Ngươi thật đẹp.” Phượng Húc Nhật nhẹ giọng khen ngợi, tựa như lấy được một khối bạch ngọc hiếm quý, bàn tay nhẹ che ở trước ngực của nàng. “Buông ta ra. . . . . .” Thân thể Yêu Hỉ không ngừng giãy dụa, muốn rời khỏi người hắn, bất đắc dĩ khí lực của nàng đã dùng hết, căn bản không cách nào đẩy hắn ra. Hắn chẳng những không để cho nàng có không gian thoát đi, bàn tay còn nhẹ nâng lên ngực trái nàng, kia xúc cảm mềm mại giống như bánh bao trắng noãn mềm nhũn có co dãn, để cho hắn yêu thích không buông tay. (lần đầu ta ed mấy cái đoạn này *đỏ mặt*) “Ngươi thật là thơm.” Chiếc mũi cao thẳng của hắn phớt qua gương mặt nàng, làm thân thể nàng khẽ run lên.”Ta muốn ngửi, những địa phương khác trên người ngươi có phải hay không cũng thơm như vậy.” Hắn híp con mắt nói, thanh âm mang theo tà mị. Một tay Phượng Húc Nhật rời đi trước ngực nàng, tháo đai lưng, đem hai tay nàng không ngừng giãy dụa trói lại. “Ngươi làm cái gì?” Yêu Hỉ vội vàng hô to, không muốn làm cho mình mất đi tự do.”Mau buông ta ra!” Phượng Húc Nhật từ trước đến giờ là một nam nhân tùy ý làm bậy, cơ hồ không bị người khống chế, cho nên hắn làm sao có thể dễ dàng như thế bỏ qua cho nàng? (*gật gật* cá đến miệng mèo nào nỡ bỏ ak) “Ta cái gì cũng có thể buông tay, duy chỉ có mình ngươi.” Hắn đem hai tay không ngoan của nàng buộc chặt ra sau, con ngươi liền cùng nàng chống lại. Nàng xem thấy trong tròng mắt hắn có sự nghiêm túc trước nay chưa có, không khỏi làm nàng run lên. Tiếp, nàng chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, hắn đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng, lửa nóng bàn tay lặng lẽ leo lên vật liệu may mặc đơn bạc của nàng. Xuyên thấu qua áo mỏng, hắn ấm áp ủi nóng da thịt của nàng, nhắn nhủ nhiệt tình của hắn. (*che mặt* ta không nhìn thấy gì hết) Hắn biết, dục vọng bên trong thân thể của hắn sắp sửa bùng nổ. (dục vọng Hỏa Long =.=, chẹp, khó tả thật) Bên tai Yêu Hỉ truyền đến thanh âm hô hấp của hắn, ấm áp lại mang theo mùi vị chỉ thuộc riêng hắn, phun ở trên gương mặt của nàng. (đến đoạn này ta lại nghĩ đến câu hà hơi chín chuối =)) ) Bàn tay của hắn leo lên hông của nàng, nàng cảm giác thân thể một hồi tê dại, khi hắn rút đi áo ngoài của nàng, chỉ còn dư lớp áo lót đơn bạc, bàn tay trực tiếp hơn dán ủi ở trên da thịt mềm mại của nàng, nàng không nhịn được sợ run cả người, toàn thân đáng thương run lên, sợ nam nhân trước mắt này sẽ một hớp đem nàng nuốt vào. Nhưng là động tác của Phượng Húc Nhật lại vô cùng ôn nhu, hắn đem nàng đè ở trên tường, đầu ngón tay đi tới áo lót, đè ép mềm mại trước ngực nàng. Trung tâm đôi gò bổng mềm mại là viên rất tròn, hắn dùng ngón cái kìm kẹp lấy bội lôi nhạy cảm, một đạo cảm giác tê dại nhanh chóng chạy khắp tứ chi của nàng. Chưa từng có nam nhân có thể đến gần nàng như thế, hơn nữa còn như thế mập mờ cùng nàng thân mật dây dưa, để cho bụng dưới của nàng bắt đầu nổi lên dòng nhiệt lưu không biết tên. (cuối cùng cũng xong được chương này *lau lau mồ hôi*, chương tiếp sẽ vất vả lắm đây *thở dài*)
|